Truyện Ma Tâm Ma - Nguyệt Thiền

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Candy Nguyệt Thiền, 8 Tháng bảy 2021.

  1. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 10: May Mắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "An ơi, mình đi vô sòng bạc thử đi." Quang Minh hớn hở rủ Đăng An, dù thuộc xã hội thượng lưu nhưng anh rất ít khi được đến những nơi này, phần vì chưa đủ tuổi phần vì gia đình quản thúc gắt gao cho nên khi có cơ hội ngàn năm có một này phải đi trải nghiệm mới được.

    "Mày đem đủ tiền không mà đòi vô đó."

    "Hì.. vô đó đâu nhất thiết phải chơi lớn."

    Quốc Hải ở đâu bước đến khoác vai Quang Minh phụ họa: "Ừ, đúng đó, không thì vô thử vận may đi biết đâu nay mày hên cái thắng lớn sao." cả đám anh một câu tôi một câu phụ họa, đến cuối cùng Đăng An phải chiều theo ý mọi người đi vào sòng bạc. Vì Đăng An không đem tiền mặt nên phải đi đến cây ATM rút tiền rồi mới đổi ra chip.

    Họ đi ngang qua hàng loạt trò chơi: Pocker, Blackjack, Baccarat..

    Sau khi đi một vòng họ dừng chân tại vòng quay may mắn, vốn Đăng An cũng chẳng có hứng thú với trò đỏ đen này nhưng thấy mọi người đang cao hứng nên anh không tiện từ chối. Anh đặt một cọc chip vào ô cược thông thường, bánh xe dần chuyển động chậm lại qua các ô số 1, số 2.. số 10, số 20 và dừng hẳn lại ô số 40.

    "Ôi mẹ ơi, ô số 40, nhân 40 lần tiền cược, OMG." Quốc Hải biểu tình không thể tin được, họ thật không ngờ chỉ chơi thử một lần mà lại thắng lớn như vậy, Đăng An quả thật may mắn hay chỉ là chó ngáp phải ruồi?

    "A! Nay An hên nha."

    "Đúng á, quá hên luôn, hay chơi thêm đi."

    "Đúng, đúng.."

    * * *

    "Thôi trễ rồi, về đi." nhận thấy họ đã ở quá lâu trong sòng bạc nên Đăng An thúc giục họ quay về. Đêm nay, nhóm 8 người bọn họ là người thắng lớn nhất, họ đem toàn bộ số chip thắng được đổi thành tiền mặt rồi cất bước ra khỏi casino. Ra khỏi khu Hoa Sương, họ vẫn không khỏi ngỡ ngàng trước sự may mắn của Đăng An, nếu như hôm nay anh chỉ thắng một, hai lần họ sẽ không để ý nhưng Đăng An bách phát bách trúng càng quét sòng bạc, sự may mắn này không khỏi khiến họ nhớ lại câu nói của Lão Phương hôm ấy, "người sở hữu bức tượng này sẽ có được may mắn, tiền tài và danh vọng.", câu nói đó cứ văng vẳng bên tai họ cho đến khi họ đi khuất xa khỏi khu Hoa Sương.

    * * *

    Khu biệt thự Đông Hoa

    "Anh hai, anh thấy hôm nay An nó may mắn một cách bất thường không?" Quốc Hải nằm trên giường không khỏi nhớ lại những sự kiện ngày hôm nay. Anh không nhịn được hỏi Quốc Hiếu một câu như vậy.

    Quốc Hiếu vốn đang nằm chơi game ở giường bên cạnh, nghe được câu hỏi đó của Quốc Hải, anh ngẩn đầu lên đáp: "Ừ may thật."

    "Anh có nghĩ nó được như vậy là nhờ vào bức tượng kia không?"

    "Tao không biết, có khi chỉ là ăn hên lần này thôi, bộ mày tin mấy chuyện tâm linh đó à."

    "Sao lại không tin? Anh không nhớ những gì mình trải qua ở khu biệt thự hoang à? Chứng kiến những chuyện đó muốn không tin cũng không được."

    "Haizzz, sao người sở hữu bức tượng không phải là em cơ chứ, anh không biết đâu mấy hôm nay ra đường không bị té xe thì bị chó rược, không mất tiền thì cũng mất đồ, xui bỏ m*" Quốc Hải than thở.

    "Bộ mày muốn có bức tượng đó lắm à?"

    "Muốn chứ, nếu bức tượng đó thật sự mang lại may mắn và tiền tài thì ai lại không muốn."

    Nghe được câu trả lời như vậy, trong mắt Quốc Hiếu lóe lên một cảm xúc khác thường, nhưng anh nhanh chóng rũ mắt xuống che đi cảm xúc bất thường của mình. Anh tắt điện thoại nằm xuống giường, đưa lưng về phía Quốc Hải. Biểu cảm trên mặt Quốc Hiếu trở nên vặn vẹo, sau cùng anh nhếch môi treo lên một nụ cười quỷ dị trên mặt, trong không trung mơ hồ nghe được giọng nói như có như không "để xem ai sẽ chiến thắng."

    * * *

    Sáng hôm sau là cuối tuần, vẫn như mọi hôm, họ tập hợp tại quán Cafe của Quang Minh để giết thời gian nhưng điều khác biệt là hôm nay không có Đăng An xuất hiện.

    Quán Cafe này Quang Minh nằng nặc đòi mở ra với lý do muốn sống tự lập, ban đầu quán Cafe rất nổi tiếng, khách tới nườm nượp nhưng dạo gần đây khách vắng hẳn, có hôm còn không có vị khách nào. Quang Minh cũng không thiếu tiền nên không quan tâm đến thu nhập của quán, dù sao tiền lương và chi phí hằng tháng đều do ba mẹ chi trả.

    "Ủa anh Minh, sao nay quán vắng khách vậy?" Ngọc Khuê nhận thấy sự vắng vẻ ảm đạm của quán thì không khỏi thắc mắc.

    "Ờ nói mới để ý, hôm giờ tao thấy quán mày vắng như chùa Bà Đanh luôn á."

    "Tụi mày đừng nhắc, nhắc tới là bực mình." Quang Minh vốn không quan tâm đến tình hình kinh doanh của quán nhưng gần đây anh phát hiện danh tiếng của quán ngày một tệ, sau khi dò hỏi thì phát hiện có một nhân viên bị quán Cafe đối diện mua chuộc, hắn bỏ gián vào trong đồ uống của khách bị khách hàng phản ánh phải đền bù một đống tiền, vị khách đó còn lên mạng phàn nàn, tẩy chay khiến danh tiếng của quán bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đến khi Quang Minh phát hiện lên tiếng giải thích thì đã muộn, sau này chỉ còn một vài khách hàng thân quen đến ủng hộ, có một số là fan não tàn của Quang Minh đến mua dần dần khách quen hay fan não tàn cũng lặng mất tăm. Nói không muốn để tâm cũng khó

    "Thôi đừng giận, để tui lên mạng PR cho quán ông, đảm bảo fan tui kéo tới sập quán này." Ánh Mai lên tiếng hứa hẹn

    "À mà PR có tính công nhé, không PR free đâu.", Quang Minh chưa kịp cảm kích thì đã bị một chậu nước lạnh ụp vào đầu.

    "Thôi không dám thuê đại mỹ nhân đâu, sợ bà thét giá trên trời lắm."

    "Mà mấy nay tui cũng xu lắm, hôm bữa đi qua ngã tư bị bà kia tung, hên là không gãy tay gãy chân gì, mà đi đường thôi cái xui cũng ập tới liên tục."

    "Ờ nhắc mới nhớ, hôm giờ đi đâu cũng gặp chuyện, bữa tui đi tham gia tiệc kỷ niệm của Công Ty Bạch Hương, xuống xe mà tà váy bị kẹt trong cánh cửa xe, váy bị kéo rách luôn, thề nó quê gì đâu á." Ánh Mai hùa theo Bảo Liên.

    "Nói thật hay do hôm đó vô cái căn biệt thự kia rồi bị thứ gì đó dơ bẩn ám lên vậy, hay hôm nào tụi mình đi chùa đi giải xui đi." Phương My đề nghị.

    "Thôi đi bà, thằng An nó cũng vô mà có bị gì đâu, còn may mắn hơn nữa là đằng khác."

    "Ủa anh hai quên là nó có bức tượng kia hả? Có bức tượng đó may mắn là đúng rồi."

    Quang Minh gật đầu phụ họa: "Đúng thật từ ngày nó có bức tượng đó, nó may mắn hẳn ra."

    Mọi người gật đầu đồng tình, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác ghen tị, tại sao người có được bức tượng đó không phải là họ.
    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2021
  2. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 11: Ngược về quá khứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Chương này sẽ được kể theo mắt nhìn của Đăng An)

    Dạo gần đây tôi bận đến mệt bở hơi tai, vì tuần sau sàn đấu boxing của tôi sẽ chính thức khai trương nên tôi chạy đôn chạy đáo, chuẩn bị thật tốt cho buổi khai trương tuần sau.

    Không biết có phải do ảo giác của tôi hay không nhưng mà tôi cảm nhận được nhóm bạn thân kia của tôi đang dần xa cách với tôi, ý nghĩ này vừa lóe lên liền bị tôi phủ nhận bởi lẻ tôi tin tưởng nhóm bạn của mình. Tôi đặt lưng xuống chiếc giường êm ái bằng lông dê, đưa tay chỉnh ánh sáng đèn ngủ yếu hơn, như một thói quen tôi đưa mắt nhìn vào góc tủ ở phía bàn học. Từ khi mang bức tượng kia về tôi luôn cảm nhận được sự áp lực vô hình trong nhà, mỗi khi nhìn vào bức tượng cảm xúc của tôi đều không thể khống chế được, bất đắt dĩ tôi chỉ có thể cất bức tượng vào sâu trong học tủ, chỉ khi nó không xuất hiện trước mắt tôi, tâm tình tôi mới có thể ổn định.

    Đêm càng lúc càng khuya, mi mắt tôi nặng trịch, tôi dần chìm sâu vào trong giấc mộng..

    Trong vô thức tôi như trở lại căn biệt thự hoang ở ngoại ô. Căn biệt thự vẫn vậy, vẫn nguy nga, tráng lệ nhưng điểm khác biệt lớn nhất là ngôi biệt thự ấy không mang dáng vẻ tiêu điều, hoang phế. Nó xa hoa, đèn đuốc sáng trưng, không có dây leo và bụi bẩn tòa lâu đài ánh lên những ánh kim như được mạ một lớp vàng. Dù nằm trong bóng đêm dày đặc, thi thoảng lấp ló ánh trăng soi xuống vẫn không thể che đậy được vẻ đẹp của nó. Tôi bước vào cổng biệt thự, trong sân biệt thự đông nghịt người, váy áo lượt là, những bàn thức ăn rộng lớn được bầy biện tinh tế. Các cô gái với chiếc đầm dạ hội đi lướt qua tôi, dường như họ không hề thấy sự hiện diện của tôi hay nói đúng hơn là tôi vô hình trong mắt bọn họ. Càng đi sâu vào ngôi biệt thự tôi càng thấy được sự xa hoa của ngôi nhà, từ miếng gạch lót sàn cho đến bức tranh sơn dầu trang trí trên tường đều là hàng thượng phẩm. Sàn nhà bóng loáng phản chiếu ánh sáng của đèn trùm thủy tinh. Mọi thứ đều lấp lánh, hoa lệ, trông chẳng khác nào cảnh tượng trong những bộ phim của Disney vậy.

    "Ha ha, anh Bảo à, chúc mừng chúc mừng, chúc mừng anh có được cậu quý tử kháu khỉnh.". Giọng một người đàn ông được vọng lại trong một gian phòng.

    "Haha, tôi còn tưởng cả đời này tôi không có con nối dõi luôn đấy." người đàn ông được gọi là anh Bảo cười đáp, ông là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, thân hình mập mạp trông rất phúc hậu. Nếu tôi nhớ không lầm ông ta chính là vị chính trị viên, chủ ngôi biệt thự này, Lê Thiên Bảo. Lúc bé tôi đã từng thấy ảnh của ông trong thư phòng của ông nội nên chắc chắn không nhận lầm.

    Hai người đàn ông cứ cười nói vui vẻ, kẻ tung người hứng, người đàn ông ngồi bên cạnh ông Thiên Bảo liên tục nịnh nọt ông. Dù lời nói và giọng điệu của ông luôn thể hiện sự kính cẩn và hâm mộ nhưng sự giả tạo trong ánh mắt gã không thể che đậy được. Ha, thật đáng khinh. Giới thượng lưu là vậy gió chiều nào theo chiều ấy, kẻ bên dưới phải nhìn sắc mặt kẻ bên trên để hành xự. Để sống trong giới này, bài học đầu tiên chính là giả tạo. Tôi không mấy hứng thú để đứng xem hai kẻ giả tạo nói chuyện với nhau, nhưng chợt tôi phát hiện gã đàn ông kia lấy bức tượng Nữ Thần Lucky từ trong hộp ra đưa cho ông Bảo.

    "Anh Bảo, anh xem này. Em biết anh thích đồ cổ và đá quý nên đã tốn không ít công để mang bức tượng này đến biếu anh đấy."

    Thiên Bảo đưa tay ra nhận, ông cẩn thận đánh giá bức tượng. Quả thật là đồ quý nha.

    "Bức tượng Nữ Thần Lucky này tôi đã tìm kiếm rất lâu đều không thấy tung tích vậy mà hôm nay được anh mang tới, quả thật bất ngờ, haha."

    "Anh cũng biết đến bức tượng này à?"

    "Tất nhiên, bức tượng nổi tiếng như vậy làm sao mà không biết được."

    "Haha, anh nói chí phải."

    "Theo em biết bức tượng này sẽ mang đến may mắn, mong khi sở hữu bức tượng này sự nghiệp của anh sẽ càng thăng hoa."

    "Haha, anh thậy khéo nói. Tôi thì không cần sự nghiệp thăng hoa hay tiền tài gì cả. Chỉ mong thằng nhóc nhà tôi sẽ được may mắn, thuận buồm xuôi gió trong tương lai."

    "Anh quả thật rất yêu thương thằng bé, nhìn bữa tiệc thôi nôi này đã thấy được sự yêu chiều của anh dành cho nó rồi."

    "Haizz, anh cũng biết đấy, năm 30 tuổi tôi mới kết hôn. Kể từ ngày em Hoa bước chân Lê gia cũng là hơn mười năm rồi mà chúng tôi vẫn không có lấy một bụm con. Cứ tưởng hai vợ chồng sống với nhau như vậy tới già.. bla bla.." Ông Bảo càng nói càng hăng, mắt ông không khỏi ánh lên sự dịu dàng hiếm có.

    * * *

    * * *

    Tôi cứ ngây người nhìn vào bức tượng ấy, nó giống bức tượng mà tôi mang về nhưng cũng có điểm không giống. Ánh đỏ của bức tượng không nhiều, gần như màu trắng trong suốt còn bức tượng tôi mang về lại có màu đỏ thẫm.

    Bổng có một lực xoáy kéo tôi xuống, tôi như rơi vào khoảng không vô tận, cảm giác hụt hẫng, khó thở ấy tưởng chừng tôi đang rơi xuống vực thẳm sâu vạn dặm..

    "A.." tôi ngồi bật dậy, mồ hôi túa ra ướt đẫm phần lưng. Thì ra là mơ, nhưng giấc mơ quá đỗi chân thật, thời khắc này tôi vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiếc, hoa văn của ngôi biệt thự kia. Và cả.. bức tượng Nữ Thần Lucky.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2021
  3. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 12: Đăng An

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khu biệt thự Phong Nhã..

    "Cậu chủ, cậu dậy rồi à? Xuống đây ăn sáng đi ạ."

    Đăng An lười nhát bước xuống bậc thang. Ở giữa phòng ăn rộng lớn, trống trải, chỉ một mình anh ngồi đây ăn sáng. Anh vẫn luôn như vậy, luôn cô đơn. Nếu nói Đăng An sinh ra ở vạch đích thì quả thật không sai. Kể từ khi sinh ra Đăng An muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, người ngoài ước mơ có được cuộc sống như anh, cả đời không phải lo cái ăn cái mặc, nhưng Đăng An lại mong bản thân sinh ra trong một gia đình bình thường, không cần danh gia vọng tộc, chỉ cần một mái ấm bình thường như bao người khác. Từ năm ba tuổi, anh đã phải sống một mình trong ngôi biệt thự rộng lớn này, bố mẹ thì ra nước ngoài công tác, bỏ anh một thân một mình trong nước, tự sinh tự diệt, có tiền thì đã sao chứ? Chẳng phải anh vẫn cô đơn đấy ư.

    Thật ra Đăng An còn có một anh trai tên Đăng Anh. Nhưng Đăng Anh từ nhỏ luôn ở nhà nội để ông nội nuôi dưỡng, sau này Đăng Anh sẽ là người thừa kế công ty trong tương lai. Gia tộc của bố Đăng An là một gia tộc lớn, gia tộc có truyền thống, mọi con cháu trong gia tộc đều phải sống chung với nhau. Nhưng sau này bố Đăng An kết hôn thì quyết định dọn ra ở riêng, ông nội Đăng An ban đầu cương quyết phản đối, ông mong muốn khi về già có con cháu xum vầy, gia đình tề tựu, nhưng vì sự quyết liệt của bố Đăng An, ông đành đồng ý với điều kiện sau này phải để cháu nội cho ông nuôi dưỡng. Khi Đăng Anh tức anh trai Đăng An ra đời, đã được định sẵn là gia chủ của gia tộc. Một tay ông nội nuôi dưỡng Đăng Anh trở thành kỳ tài trong giới kinh doanh. Vì Đăng Anh từ nhỏ đã sống ở nhà nội, nên hai anh em chỉ gặp nhau mỗi dịp lễ, tết. Số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

    "Cậu chủ, cậu không khỏe à?" Bác Hà lên tiếng hỏi.

    Đăng An đang mãi nghĩ về giấc mơ tối qua thì nghe bác Hà hỏi như vậy, nhất thời thất thần, mãi một lúc sau anh mới trả lời: "Dạ không ạ."

    "Ừ, tuổi trẻ các cháu cứ thức khuya ăn chơi thôi, nhìn sắc mặt cháu đi kìa, xanh sao, tiều tụy còn đâu sức sống của thanh niên, để bác bảo dì Uyên hầm ít canh gà cho cháu."

    "Dạ không cần đâu ạ, tối qua cháu mất ngủ thôi."

    "Thế lát chú gọi bác sĩ riêng đến khám toàn diện cho cháu nhé."

    Đăng An muốn lên tiếng từ chối nhưng thấy sắc mặt cố chấp của bác Hà nên thôi, "dạ cũng được." Bác Hà này là tâm phúc của ông cụ, ông đã theo ông cụ từ ngày mới thành lập công ty đến bây giờ, vào sinh ra tử cùng ông, về sau khi ông cụ giao lại công ty cho bố Đăng An thì Bác Hà cũng lui về sau, hằng ngày bầu bạn cùng ông cụ. Khi Đăng An ra đời, ông cụ để bác Hà đến đây chăm sóc, dạy dỗ Đăng An thay ông cụ, dù gì thì sao này Đăng An cũng phải thừa kế gia nghiệp của phía ngoại, anh cần người hướng dẫn và trợ giúp mới có thể đứng vững được. Chính vì lẻ đó mà Đăng An luôn coi Bác Hà là bậc trưởng bối, có khó khăn gì đều tìm đến bác Hà.

    "Bác Hà này, bác là người thân cận của ông nội, chắc bác cũng biết hết những mối quan hệ của ông phải không ạ?"

    "Ừm, gần như là vậy."

    "Thế bác có biết đến người tên Thiên Bảo không ạ?"

    Nghe tới đây mặt Bác Hà biến sắc nhưng chỉ trong chốc lát ông đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, "Thiên Bảo nào nhỉ? Ây da, tuổi già ấy mà tôi không nhớ rõ nữa, cậu chủ thông cảm."

    Đăng An thấy bác Hà cố ý né tránh thì cũng không hỏi nữa, anh biết rõ có hỏi cũng không có thêm bất kỳ thông tin nào. Anh cúi đầu tiếp tục giải quyết bữa sáng, bỗng bác Hà lên tiếng: "Cậu chủ đừng tìm hiểu quá sâu vào người này, không tốt cho cậu chủ đâu." Nói rồi ông quay lưng ra vườn chăm sóc cây, Đăng An nhìn theo bóng lưng ông. Anh cảm nhận được ông ấy có điều muốn giấu anh nhưng điều đó là gì? Là một kẻ thất nhân thất đức hay là một người nham hiểm khó lường?

    * * *

    "M* nó, tao không nghĩ thằng An chơi mất dạy như vậy luôn đó." Quang Minh tức giận đập bàn.

    "Thôi thôi, sao mà nóng quá vậy. Đập bể bàn ở quán, mày tốn tiền thêm á." Quốc Hải lên tiếng khuyên nhủ. Thì ra Quang Minh vô tình biết được quán cafe đối diện đứng tên Đăng An, hay nói cách khác Đăng An là người hãm hại dồn ép quán cafe của Quang Minh. Quang Minh không sợ quán cafe phải đóng cửa nhưng khi anh biết Đăng An là kẻ đâm sau lưng mình thì không khỏi tức giận, anh làm gì có lỗi với Đăng An, dù nói là bạn thân nhưng họ luôn nhường nhịn Đăng An, không dám làm trái ý Đăng An, vậy mà giờ hắn đối xử với anh như vậy đấy. Nhưng Quang Minh lại không dám lật mặt với Đăng An, vì công ty nhà Quang Minh đang có hạng mục hợp tác với công ty nhà Đăng An, bố mẹ anh dặn anh phải kết thân với Đăng An, không được làm phật lòng vị tiểu tổ tông này bằng không tiền tiêu vặt nửa năm sau của anh bị cắt hết toàn bộ. Cái cảm giác ức chế mà vẫn phải hòa nhã cười nói với người ta thật sự giày vò Quang Minh.

    "Tao càng nghĩ càng tức, nó nghĩ nó ngon à? Con của chủ tịch tập đoàn Đông Phương thì hay à?"

    Quốc Hải nhìn Quang Minh phừng phừng lửa giận, "quan trọng mày không phải con trai của chủ tịch tập đoàn Đông Phương."

    Một câu đó của Quốc Hải đã dập hết mọi tức giận của anh. Đúng vậy, gia tộc của Đăng An là người đứng đầu của tầng lớp thượng lưu, họ không cần nhìn sắc mặt người khác, thích làm gì thì làm. Còn gia đình Quang Minh thì sao chứ? Một công ty nhỏ sắp lên sàn chứng khoán, chỉ là một gia tộc mới nổi mà muốn so bì với đại gia tộc ư? Ha, thật nực cười. Dù đã bình tĩnh lại nhưng Quang Minh vẫn cảm giác không cam lòng, Đăng An có tài cán gì mà sở hữu những thứ tốt nhất trên đời, đứa con cưng của trời, sự đố kỵ dần dần lấp đầy lý trí Quang Minh. Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, anh nhìn hai anh em Quốc Hải, Quốc Hiếu.

    "Tụi mày muốn sở hữu bức tượng nữ thần Lucky không?"
     
  4. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 13: Mất Tích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày 5/6/2020, khu Hoa Sương..

    "Sàn đấu boxing Blue Ocean kính chào quý khách." Hôm nay là ngày Đăng An khai trương sàn đấu boxing, có thể nói ở đây tập hợp rất nhiều tay đấm có tiếng ở khu chợ đen. Cách thức hoạt động của sàn đấu boxing ngoài việc cho các tay đấm bốc thuê sân thi đấu, còn có các tay đấm chuyên nghiệp được mua về để đào tạo, hằng tháng sẽ có cuộc thi đấu được mở ra giữa các tay đấm trong Blue Ocean và kể cả là các tay đấm bên ngoài vào đăng ký thi đấu. Người chiến thắng không chỉ giành được số tiền lớn mà còn được các ông chủ máu mặt chú ý. Sàn đấu boxing Blue Ocean còn là khu giải trí mới cho các ông lớn, họ sẽ trả tiền mua vé vào xem thi đấu và được hưởng các dịch vụ khác, ngoài ra ở đây còn có các nhân viên nữ phục vụ cho "nhu cầu" của các ông lớn. Quy định thi đấu ở đây không khác mấy với quy định của chợ đen, ban tổ chức sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào đối với thương tích hay mạng sống của người thi đấu.

    Ngày đầu khai trương, với danh tiếng của Đăng An đã kéo không ít ông chủ lớn đến xem thi đấu, những trận đấu Quyền Anh ở đây chỉ có tàn bạo hơn chứ không có tàn bạo nhất, một lần tung chiêu đều là đòn chí mạng. Một khi bước lên sàn đấu, họ chính là đối thủ một mất một còn, không tồn tại khái niệm đấu giao lưu.

    Tiếng hò reo, tiếng cổ vũ, tiếng đánh đấm vang lên trong sảnh, những cảnh tướng man rợn nhất, máu me nhất đều hiện hữu dưới ánh đèn vàng của khu thi đấu. MC đứng trên bục cao không ngừng khuấy động bầu không khí, bên dưới khán giả không ngừng gào thét cổ vũ hai kẻ đang vật nhau trên sàn, bên trên phòng Vip không ít ông chủ đều đang tận hưởng thú vui mới của mình, cả khán phòng tràn ngập sự phấn khích, kích động làm máu trong người ta cứ nóng lên hừng hực. Đăng An đứng trên gian phòng cao nhất nhìn xuống khán đài bằng ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm. Cái khí thế ấy nào giống khí thế của một học sinh cấp ba nên có. Đăng An ngay từ khi sinh ra đã định sẵn là ở trong cái vòng luẩn quẩn này, cậu bắt buộc phải thật máu lạnh, phải thật tàn nhẫn nhưng bác Hà luôn nói cậu quá mềm lòng, chưa đủ cứng rắn muốn tồn tại ở nơi này thì phải là một cổ máy không tim không phổi, giết người không chớp mắt. Đăng An không muốn vậy, cậu cũng là con người, cũng có trái tim vậy mà phải sống như vậy ư? Cuộc sống chẳng khác nào một con ác quỷ khát máu. Nhưng cậu lại chẳng có lựa chọn nào khác, thế giới ngầm là nơi đầy máu tanh, họ đạp lên xác chết của nhau để sinh tồn, kẻ yếu chỉ có thể trở thành vật hy sinh cho kẻ mạnh.

    Đăng An thu lại ánh mắt, giao phó mọi công việc cho cấp dưới rồi anh vòng ra cửa sau để ra ngoài. Anh không muốn phải ra mặt nhiều, kẻ muốn giết chết anh nhiều như kiến, anh sẽ không ngu ngốc lộ diện ra để trở thành mục tiêu cho họ.

    Sau khi vòng qua các gian phòng Vip anh bước đến một cánh cửa được bọc bằng da trâu, đẩy cánh cửa ra là một thế giới khác, một thế giới đầy đèn màu, đẹp đẽ đến mê người nhưng cũng dơ bẩn đến cùng cực. Anh đi bộ qua các con ngỏ để đến cổng của khu Hoa Sương, nhưng anh chỉ mới ra khỏi Blue Ocean được 50m, từ trong góc tối của con ngỏ có một nhóm người chạy đến, đánh ngất anh rồi bỏ vào bao tải. Họ cứ như vậy khiên một bao tải to tướng ra khỏi cổng khu Hoa Sương. Các vệ sĩ đứng trực ngoài cổng Hoa Sương không chặn họ lại vì các vệ sĩ cho rằng lại có án mạng xảy ra trong Hoa Sương, ở đây người chết trong khu vui chơi đã không còn xa lạ, có kẻ bị sốc thuốc đến chết, có kẻ bị ông lớn xử lý còn có kẻ chơi bạc thua nên tự tử, trường hợp nào cũng có. Nhóm người áo đen dễ dàng ra khỏi Hoa Sương, họ quăng Đăng An vào cốp xe bán tải rồi nổ máy chạy đi.

    * * *

    "Cái gì, các cậu làm ăn thế hả, bảo vệ cậu chủ cũng không xong, tôi còn nuôi các cậu để làm gì."

    "Chúng tôi xin.."

    "Các cậu còn xin lỗi, xin lỗi thì Cậu chủ về được à. Còn không mau định vị GPS của cậu chủ. Tôi nói các anh biết, không tìm được cậu chủ tôi cho các anh xuống dưới Diêm Vương ký tên." Khi Bác Hà nhận được tin Đăng An mất tích đã là sáng ngày hôm sau. Thường thì khu Hoa Sương sẽ mở xuyên đêm nên Bác Hà sẽ không nghi ngờ gì khi đêm qua cậu chủ không về nhưng sáng nay nhận được điện thoại của đội vệ sĩ tim của lão già 50 tuổi như ông không khỏi run rẫy. Cậu chủ mất tích đó, ông thân là quản gia, được lão gia phái đến chăm sóc cậu chủ, cậu chủ mà có mệnh hệ gì thì ông biết ăn nói sao với lão gia đây.

    * * *

    Ở một khu nhà máy bỏ hoang vùng ngoại ô..

    "Chúng tôi bắt được người rồi, các cậu mau giao tiền cho chúng tôi đi." Một tên đàn ông cao lớn bậm trợn nói chuyện, ông nói bằng thứ giọng lơ lớ, có lẻ là một người nước ngoài.

    Đầu dây bên kia trả lời: "Các anh xử lý tên đó rồi tôi sẽ đưa tiền."

    Gã ngoại quốc nghe vậy thì bật cười châm chọc: "Haha.. cậu hai à, cậu cho rằng chúng tôi ngốc ư? Xử lý xong sẽ giao tiền? Ha, chẳng may các cậu trở mặt báo cho gia đình của tên này thì chúng tôi chịu chết à? Chúng tôi hám tiền nhưng không còn mạng thì tiêu thế nào?"

    "Chỉ là một tên học sinh, các anh phải sợ gì chứ."

    "Haha.. Cậu nghĩ chúng tôi ngốc chắc, kẻ có thể kinh doanh trong khu Hoa Sương mà là người ai cũng chạm vào được à? Trước khi tôi nhận đơn hàng đều tìm hiểu kĩ thông tin khách hàng cũng như mục tiêu của mình, làm gì cũng phải kĩ lưỡng, biết người biết ta. Cậu nói xem có đúng không, cậu hai Hiếu."

    Quốc Hiếu cả kinh, đúng nhóm sát thủ ấy là anh thuê nhưng anh chưa bao giờ dùng danh tính thật của mình để giao dịch, vậy mà hắn lại biết, quả thật anh đã xem thường họ rồi. Quốc Hiếu cố gắng trấn tĩnh, "các anh muốn như thế nào?"

    "Cậu chuyển một nửa số tiền sang đây cho chúng tôi trước. Sau khi làm xong tôi sẽ lấy tiếp một nửa còn lại."

    Hắn dừng lại hồi lâu rồi nói: "Cậu hai đừng giở trò mượn đao giết người với tôi, chúng ta giờ là người một thuyền, thử hỏi để bà chủ của hội Secret biết được Cậu hai Hiếu thuê sát thủ giết con trai mình thì hậu quả sẽ ra sao?"

    "Được, tôi sẽ chuyển một nửa số tiền vào cho anh."

    "Haha, như vậy có phải dễ ăn nói hơn không."

    Sau khi cúp máy, hắn thấy tin nhắn thông báo số tài khoản của hắn được chuyển vào một khoản tiền, hắn cẩn thận đếm từng số 0 phía sau. Hắn nở nụ cười nham hiểm rồi nhìn cậu thiếu niên đang bất tỉnh dưới đất. Hắn rút con dao sau lưng ra, từng bước từng bước đến gần cậu thiếu niên.
    [​IMG]
     
  5. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 14: Đại Khai Sát Giới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi trời đã nhá nhem tối nhóm vệ sĩ của Đăng An mới đến được khu nhà máy bỏ hoang. Nới này cách xa trung tâm thành phố, đường xá vắng vẻ, không có camera giám sát. Bên ngoài khu nhà máy thể hiện rõ sự hoang tàn, âm u nhưng lại rất rộng, đội vệ sĩ không thể xác định ngay vị trí của cậu chủ, họ cũng không dám làm liều, chẳng may bọn bắt cóc chó cùng rứt chậu. Sau mười phút họ đã xác định được vị trí của cậu chủ, là một nhà kho ở phía sau đống kiến trúc này, đội vệ sĩ chia ra ba nhóm bao vây cả khu nhà kho.

    Vệ sĩ A: "Này, các anh có chắc bọn bắt cóc ở đây không, tôi thấy không gian im ắng quá."

    Vệ sĩ B: "Để tôi dẫn đầu phá cửa xông vào, còn lại hai nhóm kia đánh úp hai bên. Cứ thế tiến hành."

    Nhóm do vệ sĩ B dẫn đầu nhanh chóng tiếp cận cửa nhà kho, họ thăm dò xung quanh không phát hiện kẻ đáng ngớ. Lúc này vệ sĩ B đưa chân đạp mạnh cửa sắt của nhà kho, những vệ sĩ phía sau nhanh tay rút súng chĩa vào trong. Nhưng cảnh tượng bên trong không giống như họ tưởng tượng. Hàng chục người ngoại quốc với thân hình to lớn, bặm trợn nằm lăn lóc trên sàn, trong góc có một thiếu niên bị trói chặt nằm bất tỉnh nhân sự. Vệ sĩ B vội tiến lên xem xét, thật may Đăng An không làm sao, tên vệ sĩ đó cho người đưa cậu chủ về còn hắn ở lại xử lý bọn bắt cóc.

    * * *

    "Ào" một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt tên cầm đầu của lũ bắt cóc. Gã vẫn đang bất tỉnh bị chậu nước lạnh ấy làm cho tỉnh táo, gã mở mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh nhưng ánh mắt của gã chẳng khác nào một đứa trẻ sợ hãi với mọi thứ xung quanh. Vệ sĩ B tiến hành tra hỏi nhưng hắn liên tục bảo hắn không biết gì, hắn không nhớ hắn là ai, không biết tại sao lại ở đây. Nhìn hành vi của hắn không khác gì một kẻ thiểu năng. Nhưng nếu gã nói không biết thì ai tin đây? Chính gã đã sát hại toàn bộ đồng bọn của gã bằng cách tàn bạo nhất.

    Hai tiếng trước..

    Sau khi tên cầm đầu nhận được số tiền của Quốc Hiếu, hắn đã cầm dao lên bắt đầu hành động. Những tên đàn em khác đang ngồi đánh bài, một số thì đứng bên ngoài canh giữ. Dự định ban đầu của gã là sẽ đâm chết Đăng An sau đó sẽ chặt xác hắn thành từng miếng nhỏ rồi đem đi thiêu hủy. Nhưng khi gã cầm con dao tiến lại gần Đăng An, ánh mắt gã bổng trở nên dữ tợn, cặp mắt đỏ ngầu, gã quay phắt lại đi về phía những tên đàn em của gã, trong đầu không ngừng vang lên câu nói: "Mau giết bọn chúng đi, giết chết bọn chúng toàn bộ số tiền sẽ là của ngươi, mau, mau giết bọn chúng."

    Gã tiến đến kéo mạnh một tên đàn em, ấn tên đó vào vách tường bằng một tay, tay còn lại cầm con dao phây không ngừng đâm từng nhát, từng nhát vào tên đàn em, mỗi nhát dao đều đâm vào điểm chí mạng. Những tên đàn em còn lại vô cùng hoảng sợ, bọn chúng la lên không ngừng lao ra ngoài cửa, nhưng cửa bị khóa chặt không cách nào mở ra được. Phía sau bọn chúng tên cầm đầu không ngừng tiến tới, máu trên con dao gã cầm không ngừng nhỏ giọt xuống đất. Gã lao đến chém điên loạn vào những tên đàn em, có kẻ bị hắn rạch bụng, có kẻ bị hắn bổ mạnh một đao xuống đầu, những kẻ có năng lực không ngừng cố gắng chống lại mong có thể hạ gục gã nhưng gã như được tiêm máu gà, khí huyết sôi sục, con ngươi đỏ ngầu, càng chém càng hăng, chém người như chém củ cải. Một trận đại khai sát giới xảy ra ngay trong khu nhà kho chật hẹp này. Sau 30 phút, toàn bộ đàn em đều chết dưới lưỡi dao của gã, gã nhìn toàn bộ căn phòng tràn ngập máu tanh, lúc này con ngươi của gã đã bình tĩnh lại, giọng nói trong đầu gã cũng biến mất, gã bất tỉnh ngay giữa xác của đồng bọn chính mình. Đến khi gã tĩnh lại là cảnh tượng vừa rồi, gã mất hết trí nhớ, trí thông minh như một đứa trẻ 5 tuổi, ngây ngây dại dại. Vệ sĩ B đã mất hết kiên nhẫn với gã, anh dứt khoát bắn một phát súng kết liễu cuộc đời gã tại đây. Vệ sĩ B thu xếp người xử lý toàn bộ xác người ở đây còn anh thì đi đến bệnh viện quan sát tình hình của cậu chủ.

    * * *

    Đăng An nằm viện hai ngày sau mới tỉnh lại, sức khỏe Đăng An không gặp vấn đề gì, chỉ là do khi bị bắt bọn bắt cóc đã cho Đăng An uống thuốc mê quá liều nên mãi chưa tỉnh lại. Đăng An ở lại bệnh viện theo dõi một ngày, sau khi xác định không có vấn đề gì thì được xuất viện. Thời điểm Đăng An nằm viện, khi nhóm bạn thân nghe tin họ đã tìm đến thăm nhiều lần, gần như ngày nào cũng đến thăm, còn đem rất nhiều hoa quả. Bác Hà không nói rõ tình huống của Đăng An cho họ nghe, chỉ nói Đăng An lao lực quá độ nên phải nhập viện.

    Còn về kẻ đứng sau bọn bắt cóc vẫn mãi không tra ra được, khi Đăng Anh nghe tin em trai mình bị bắt cóc, anh đã bỏ ra nhiều nhân lực, vận dụng mọi quyền hành để tra ra kẻ đứng sau. Nhưng bọn bắt cóc được thuê là nhóm lính đánh thuê nước ngoài, chúng là những kẻ chỉ cần có tiền dù việc gì cũng dám làm. Điện thoại của tên cầm đầu cũng biến mất không rõ tung tích, số tài khoản đã chuyển tiền cho tên bắt cóc cũng là số tài khoản của một ông lão 90 tuổi và đã chết vào năm năm trước. Một người đã chết sao có thể chuyển tiền. Gia đình của ông lão cũng không còn một ai, gia cảnh tầm thường. Mọi manh mối điều tra đều đứt gãy tại đây, Đăng Anh cũng bất lực khi không thể tra ra một chút tin tức hữu dụng nào.
     
  6. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng bệnh Vip, bốn người: Đăng An, Quang Minh, Quốc Hải và Quốc Hiếu lập team chơi game, không khí vô cùng hài hòa tưởng chừng như vụ bắt cóc vào hai ngày trước chỉ là một giấc mộng. Mãi đến 17h, Quốc Hải mới đề nghị ra về, sau khi chào tạm biệt Đăng An và Bác Hà, ba người bọn họ chạy chối chết đến quán cafe nhà Quang Minh.

    Vừa vào đến quán, Quang Minh đập mạnh xuống bàn, "m* nó, Hiếu mày thuê người kiểu gì đấy? Xử một thằng ranh cũng không xong. Giờ thì hay rồi mất tiền mà An vẫn còn sống sờ sờ kia kìa."

    Quốc Hiếu vò đầu đầy rối rắm, "sao tao biết được, tao đã có tình thuê nhóm lính đánh thuê ở nước ngoài, ai mà ngờ tụi đấy vô dụng đến vậy. Giờ cũng mất liên lạc với tụi nó."

    "Giờ sao đây? Lỡ như điều tra ra tụi mình thì cả ba đứa ngồi bóc lịch hết."

    "Không tra được đâu." Quốc Hiếu lên tiếng trấn an. "Tao sử dụng số điện thoại giả để liên lạc, thẻ ngân hàng cũng là thẻ giả. Có bắt cũng bắt được đám lính đánh thuê thôi."

    "Nhưng lỡ tụi nó khai ra tụi mình thì sao."

    "Nếu nó khai ra, mày còn ngồi đây được à? Tao nghĩ tụi nó cầm tiền rồi cao chạy xa bay rồi."

    "M* nó, thế là bị dụ rồi à?"

    "Lần này quả thật trộm không được gà còn mất nắm thóc." Quốc Hải vò đầu đau khổ. Số tiền bỏ ra không nhỏ, cho dù chỉ mất một nửa nhưng cũng là một khoản tiền lớn, sớm biết như vậy anh đã cho người của mình đi xử lý cho rồi. Tất cả đều tại Quốc Hiếu ngăn cảng anh, không cho anh sử dụng người mình, giờ thì hay rồi, tiền mất tật mang. Nhưng họ cũng cảm thấy may mắn vì nhà Đăng An chưa điều tra được gì, có lẻ lần này không được thì vẫn còn lần sau, họ còn nhiều thời gian.

    * * *

    Trên đường đi về, Quốc Hải ngồi sau xe Quốc Hiếu không khỏi thắc mắc, tại sao nhà họ có không ít tay chân vậy mà Quốc Hiếu vẫn cố chấp thuê người bên ngoài.

    "Anh hai, sao lúc đầu anh không để người mình ra tay? Nếu là người của mình ra tay thì vừa không tốn tiền, vừa an tâm hơn."

    Quốc Hiếu ngồi trước khinh bỉ trước sự ngây thơ của đứa em. "Mày nên thấy may mắn vì ban đầu không để người của mình ra tay, không thì bây giờ mày nằm dưới 2 tấc đất rồi."

    "Tại sao chứ? Chẳng lẻ có kẻ dám đụng vào nhà mình à? Nhà chúng ta cũng là kẻ có địa vị ở hắc bang, ai cũng phải nể mặt bố mẹ chúng ta, kể cả những tập đoàn lớn cũng không dám đả động vào."

    "Mày nói đúng, nhà chúng ta là hắc bang nhưng mày biết bà hoàng của thế giới ngầm không?"

    "Ý anh là BW, người thành lập ra hội Secret?"

    "Em biết bà ta, nhưng BW thì liên quan gì đến chuyện này?"

    "Ai nói không liên quan. BW là bà hoàng của hắc bang, còn Đăng An chính là thái tử của hắc bang hay nói cách khác Đăng An là con trai của BW."

    Quốc Hải nghe vậy không khỏi kinh hãi, họ đã chơi thân với Đăng An được 2 năm, tuy không lâu nhưng ít nhiều biết về gia cảnh của đối phương, vậy mà anh không hề hay biết gì về việc Đăng An là con trai của BW. OMG! Cảm giác như vừa mở ra một thế giới mới.

    Quốc Hiếu tiếp tục nói: "Nếu như hôm đấy sử dụng người của mình, một khi bị bắt lại rồi điều tra ra, nhà chúng ta chỉ có một con đường chết. Cho dù nhà ta có địa vị lớn đến đâu thì đối với BW chỉ là một con kiến nhỏ, chỉ một cái búng tay cũng đủ để cả nhà ta chết một cách thần không biết, quỷ không hay."

    "Khoan, anh hai, sao anh biết Đăng An là con của BW? Bà ta những năm nay luôn ở nước ngoài cơ mà?"

    "Tao cũng chỉ nghe ba kể lại thôi, vì 2 năm trước ba đi dự một bữa tiệc do BW tổ chức, hôm ấy ông tình cờ nhìn thấy một cậu nhóc đứng cạnh bà ta. Đấy là một trong số ít những lần BW ra mặt, bà ta còn dẫn theo con trai để hắn làm quen với những ông lớn của hắc bang, bà ta dự định sau này sẽ giao toàn bộ hội Secret cho hắn, thế nên lần đấy bà ta dẫn hắn đến để hắn làm quen dần."

    Nghe đến đây Quốc Hải không khỏi run sợ, người bạn từ trước đến nay hắn cho là công tử bột lại có gia thế đáng sợ như vậy. BW là ai chứ? Người tay không lập ra hội Secret, một tay bà đàn áp hết toàn bộ lực lượng của thế giới ngầm. Khi hội secret mới ra đời, có không ít kẻ đàn áp, gây khó dễ nhưng toàn bộ những kẻ không biết điều ấy sau này đều biến mất một cách thần kỳ, thế lực của những tên đó cũng bị hội Secrer thâu tóm. BW chỉ mất 5 năm để xây dựng một đế quốc ngầm của riêng mình, thử hỏi để ngồi lên vị trí ấy, bà ta phải máu lạnh, tàn bạo đến thế nào. Quốc Hải từng nghe mẹ kể lại, khi BW mở cuộc họp thống nhất Hắc Bang lại làm một khối đồng nhất, có kẻ to gan khiêu khích bà ta trước mặt mọi người. Bà ta không do dự trói gã ta lại, bắt đầu đổ nước vào trong mũi gã, cho đến khi gã đã "uống nước" no căng, bà ta bắt đầu đá mạnh vào chiếc bụng đầy nước ấy. Đến cuối cùng gã phải chết một cách đau đớn trước mặt bao nhiêu người, địa bàn của hắn cũng bị BW cho người nuốt trọn. Đến giờ nghĩ lại Quốc Hải không khỏi rùng mình, người phụ nữ ấy quả thật là một truyền thuyết của giới Hắc bang, là cái gai trong mắt mọi người nhưng lại không ai nhổ được cái gay ấy ra.
     
    Thanh Trắc Nguyễn Vănrùa cạn thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...