Kinh Dị Tâm Ma - Nguyệt Thiền

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Candy Nguyệt Thiền, 8 Tháng bảy 2021.

  1. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Tác Giả: Nguyệt Thiền

    Thể loại: Kinh dị, hiện đại

    Link Thảo Luận Góp Ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Nguyệt Thiền

    Văn án

    Một nhóm học sinh sau khi thi học kỳ xong thì họ quyết định đi ra ngoại ô thành phố cắm trại. Khi họ trên đường trở về vì hiếu kỳ mà tìm đến một ngôi biệt thự hoang- được đồn đoán là có ác linh trú ngụ. Khi bước vào ngôi biệt thự họ gặp được hàng loạt hiện tượng quỷ dị và mang được về một món bảo vật ngàn năm. Kể từ ngày nhóm bạn trẻ trở về từ ngôi biệt thự, họ liên tục bị ác linh quấy phá, từng người từng người trong nhóm bỏ mạng một cách kỳ lạ. Sự thật đằng sau là như thế nào? Món bảo vật ấy thật sự ẩn giấu điều gì?


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng bảy 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 1: Cắm trại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trường THPT Ánh Dương..

    "Reng.. reng.."

    "Hết giờ làm bài, các em đặt hết bút xuống, đứa nào còn ghi thêm chữ nào cô đánh dấu bài ráng chịu."

    Tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, toàn bộ học sinh lần lượt nộp bài và rời khỏi phòng thi.

    Học sinh A: "Ê, nãy mày làm bài được không? Đề đợt này khó ha."

    Học sinh B: "Ờ khó thiệt, mày nhắm trên trung bình không?"

    * * *

    Canteen trường.

    "Cuối cùng cũng thi xong rồi, xõa đi tụi bây" Mai lên tiếng nói. Nhóm bạn nhìn nhau một lúc rồi cũng hùa theo ý kiến của Mai, họ là nhóm cậu ấm cô chiêu trong trường, có thể nói không ai là không biết đến nhóm bạn này, trong nhóm có học bá, hot girl, cây văn nghệ của trường đủ cả. Nhóm bao gồm tám thành viên, bao gồm trưởng nhóm là Trần Phương My, lớp trưởng lớp 11A1, họ chọn cô làm trưởng nhóm vì hai lý do, đầu tiên là cô trầm tĩnh, suy nghĩ cặn kẽ, cẩn thận. Thứ hai, vì cô là người thường xuyên chép phao cho tụi bạn còn lại. Không thể phủ nhận cống hiến to lớn của Phương My cho nhóm bạn, nếu không có cô thì cả đám lưu ban của lũ. Hot girl nổi tiếng Nguyễn Ánh Mai, một rich kid đúng nghĩa, cô kênh kiệu, đanh đá, khó ở, nhưng ở trước mặt nhóm bạn thì cô hiện nguyên hình một con bánh bèo chảy nước, sống ảo và có bệnh hoang tưởng rất nặng. Hai anh em sinh đôi Lý Quốc Hải và Lý Quốc Hiếu, cây hài của cả nhóm. Huỳnh Bảo Liên, diễn viên tương lai, Bảo Liên có khả năng diễn xuất rất tốt, từ nhỏ đã tham gia đoàn kịch của trường, mỗi dịp văn nghệ hay hoạt động diễn ra đều do Bảo Liên phụ trách mảng múa hát và kịch nói. Cặp đôi gà bông Lê Ngọc Khuê và Trần Quang Minh, hai người là thanh mai trúc được hai bên gia đình hứa hôn từ khi mới chào đời. Cuối cùng là soái ca, cool ngầu của cả nhóm Trương Đăng An, hot boy có đủ ba tiêu chuẩn: Ngầu- giàu- đẹp.

    "Thế nhá, chốt ngày mai ra ngoại ô cắm trại, không bùng kèo." Sau một hồi thảo luận cả nhóm quyết định ngày mai cùng nhau ra ngoại ô cắm trại. Ban đầu Ánh Mai lên kế hoạch đi biển nhưng mà giữa cái tháng mười hai lạnh cóng thế này, đi tắm biển có mà biến thành tám cái tượng băng, ý kiến này vừa đưa ra đã bị cả hội phản đối, Quốc Hải thì đòi tổ chức party ở nhà Đăng An nhưng cũng bị cả đám khước từ. Nhà Đăng An vì ba mẹ thường xuyên ra nước ngoài nên Đăng An chỉ sống một mình, nếu trừ quản gia, người giúp việc và vệ sĩ ra thì cũng tính là ở một mình. Chính vì lẻ đó mà cả nhóm thường xuyên mọc rể ở nhà Đăng An, có hôm còn tổ chức party xuyên đêm, chơi đến phát ngán nên khi Quốc Hải đưa ra đề nghị này thì đã bị diệt khi còn trong trứng. Đến cuối cùng thì Phương My đề nghị đi cắm trại ở ngoại ô, nghe nói ở ngoại ô có một khu núi rất thích hợp để dân mê khám phá đi leo núi và cắm trại qua đêm, là một người thích sống ảo nên Ánh Mai ủng hộ nhiệt tình nhất, thử tưởng tượng xem khi cô mặc bộ đồ thể thao khoác trên vai balo leo núi và đứng trên đỉnh núi chụp một tấm hình, trời ơi! Người đẹp, trời đẹp, khung cảnh đẹp, rồi fan sẽ nghĩ cô là một người yêu thiên nhiên, một cô gái năng động, bla bla. Nghĩ đến đấy thôi là đủ cho Ánh Mai ủng hộ ý kiến này rồi.

    "Ơ mà mai đi xe của Đăng An hay sao?" Ánh Mai lên tiếng hỏi.

    Quốc Hiếu nhíu mày nói: "Thôi mai làm chuyến đi phượt, tự lái xe máy từ đây ra ngoại ô thử cảm giác lạ."

    "Ok, chốt nhé mai 7h tập trung nhà Bảo Liên rồi xuất phát, đứa nào trễ nộp 1 triệu, đặc biệt con Mai trễ thì nộp phạt gấp đôi."

    "Gì, Phương My sao bà nỡ làm vậy, tui là người bà yêu thương nhất mà, hứ, đau quá, đau ở trong tim nè." Ánh Mai làm bộ dáng đau khổ. Ngọc Khuê nhịn không được đẩy Ánh Mai "thôi đi má, thấy gớm quá." Ánh Mai bị Ngọc Khuê đẩy thì quát lên: "Nè, sao bà đẩy tui, hứ, bé Mai hờn giỗi rồi."

    Nhìn Ngọc Khuê và Ánh Mai bày trò, cả đám chán nản sách cặp ra về, "Anh Minh, sao anh bỏ em lại." Ngọc Khuê nổi giận đuổi theo Quang Minh, canteen chỉ còn lại một mình Ánh Mai ngồi đó, "ủa chưa gì đã về rồi, chã vui gì cả phải về shopping cho đỡ buồn."

    * * *

    Tối hôm đó Ánh Mai video call với cả nhóm bàn ngày mai ai sẽ đi chung xe với ai, bởi vì đi là đi phượt nên cả nhóm không mang nhiều đồ, hơn nữa tụi con gái cũng không biết đi xe.

    "Thế chốt rồi nhé, Khuê với Minh đi một xe, Hiếu với Liên, Hải với Mai còn tui đi với An."

    "À quên, ngày mai đi phượt nên không cần thiết mang nhiều quần áo nghe chưa Ánh Mai." Mai bị Phương My chỉ đích danh vội ra dấu ok, mà cũng chỉ làm cho có lệ còn cô có nghe lời Phương My hay không cũng tùy tâm trạng.

    "Rồi ok mọi người tắt video call đi, cũng 12h rồi, ngủ sớm mai đi sớm." Phương My nói rồi tắt video call, cất điện thoại chìm vào giấc ngủ. Cả nhóm đều đang háo hức mong chờ vào chuyến đi chơi ngày mai mà không hay biết rằng một cơn ác mộng đang chờ đón họ trong chuyến đi định mệnh này.
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng bảy 2021
  4. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 2: Leo núi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trời ơi! 8h rồi sao chưa thấy Mai với Hải tới, ê Hiếu, tao tưởng sáng mày đi với Hải chứ." Quang Minh lên tiếng hỏi Quốc Hiếu, vì cả đám đã đến đây tập hợp từ 6h30 mà đến 8h rồi vẫn chưa thấy Ánh Mai và Quốc Hải xuất hiện.

    Quốc Hiếu nhìn đồng hồ rồi đáp: "Nó chở Mai tao đi theo nó làm gì, mà chờ lát đi chắc tụi nó cũng sắp tới rồi." Quang Minh suy nghĩ gì đó rồi dịch lại gần Quốc Hiếu hỏi: "Tao nghe nói mấy người có anh em sinh đôi thường có thần giao cách cảm, giờ mày thử cảm nhận coi thằng Hải đi tới đâu rồi." Quốc Hiếu nhìn Quang Minh với ánh mắt như nhìn một người thiểu năng, "thần giao cách cảm đâu tao không thấy chứ tao thấy mày coi phim nhiều quá rồi đó, bớt ảo tưởng lại." Quang Mịnh xụ mặt quay qua tìm Ngọc Khuê an ủi.

    Cảm thấy đã trễ so với thời gian hẹn tận 1 tiếng rồi mà chưa thấy hai người kia đâu, nhà Ánh Mai cũng không cách nhà Bảo Liên là bao, nếu đi xe máy thì cũng chỉ mất 15 phút là cùng, Phương My sốt ruột gọi cho Ánh Mai, "Alo, Mai bà đi tới đâu rồi."

    "Alo, Phương My hả, ờ.. ờ tui đang tới.. đừng có hối, Hà Nội không vội được đâu."

    "Hơ, bà người Hà Nội lúc nào tui không biết luôn á, lo mà tới lẹ rồi nộp phạt đi." nói rồi Phương My cúp máy bảo mọi người chuẩn bị sẵn, chờ Ánh Mai đến thì đi luôn.

    15 phút sau cả nhóm tập hợp đầy đủ và bắt đầu lên đường.

    Khu núi này nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố, cả bọn đi xe mất ba tiếng đồng hồ mới đến nơi. Vì khu núi này thường xuyên có du khách đến leo núi nên dưới chân núi xây hẳn một khách sạn cho du khách nghỉ ngơi. Khách sạn này không thể so được với các khách sạn 4, 5 sao trong thành phố nhưng ở nơi rừng núi trùng điệp này mà xuất hiện một nơi để dừng chân, nghỉ dưỡng đã là quá tốt rồi. Hôm nay là cuối tuần, du khách đến để leo núi rất nhiều, cả khách sạn chật kín may thay vẫn còn hai phòng đôi đủ cho tám người vào thuê.

    "Hả, bốn người một phòng trật muốn chết." Ánh Mai càu nhàu, một thiên kim như cô từ trước đến nay đều đi du lịch bằng xe sang ở phòng Vip thế mà giờ xuống cấp tới nổi ở phòng đôi bình thường mà còn phải ở chung với ba người khác.

    "Thôi chịu khó đi, tụi mình cũng đâu có ngủ ở lại đây đâu mà lo." Bảo Liên lên tiếng khuyên bảo, quả thật nếu là cô thì cô cũng không ở như vậy được, may là chỉ thuê phòng để đồ đạc rồi lên núi cắm trại thôi chứ mà bắt cô ở trong một phòng thế này cô cũng không chấp nhận được, ở đây có ai không ngậm thìa vàng mà lớn lên, toàn thiên kim, thiếu gia nhà giàu quen được hưởng những thứ tốt nhất giờ bắt họ chui vào chỗ này ngủ thì khác gì tra tấn đâu. Lần này cả đám quyết định đi cắm trại cũng chỉ để trải nghiệm cảm giác mới lạ chứ cũng chả có ham mê gì.

    Chiều hôm đó cả đám bắt đầu leo lên núi, vì ở dưới khách sạn có bán sẵn lều nên khi đi họ cũng không cần mang lều theo. Nhóm con gái thì không ngừng kêu ca, đi được mười năm phút lại đòi nghỉ một lần, dẫu sao cũng là công chúa tay yếu chân mềm lấy đâu ra sức để leo núi, còn nhóm con trai thì cũng không khá hơn là bao, công tử bột cả mà, nhưng vì sĩ diện đàn ông nên không đứa nào dám lên tiếng than vãn, cả nhóm chỉ có mình Đăng An là ổn nhất, từ nhỏ Đăng An đã học boxing, tham gia mấy câu lạc bộ leo núi nên mấy chuyện này đối với Đăng An không khó khăn gì.

    "Em không đi nữa đâu, mình về đi, em mệt lắm rồi, huhu.." Ngọc Khuê làm nũng với Quang Minh, nếu cô biết leo núi mệt như vậy thì chẳng thà lúc đầu nghe lời Ánh Mai đi tắm biển cho rồi, thà biến thành một cái tượng băng còn tốt hơn leo núi đến nổi chân nhũng cả ra.

    "Thôi ráng đi, mình đi một chút nữa là lên đỉnh núi rồi, tới đó em muốn chụp bao nhiêu tấm hình anh chụp bấy nhiêu cho em." Quang Minh vừa lấy khăn lau mồ hôi cho Ngọc Khuê vừa dỗ, cả đám bị nhồi cho cả tô cơm chó mà phát cáu.

    "Nè nè tụi mày có thấy cả đám cẩu độc thân ngồi đây không á, đã mệt rồi còn cho ăn cơm chó, hai mày còn có lương tâm hay không." Quốc Hải lên tiếng oán than, Ngọc Khuê cười rồi lè lưỡi trêu tức Quốc Hải, Quốc Hải ôm cả bụng tức mà không làm gì được, ai bảo anh không có người yêu chứ.

    "Hứ, anh hai tụi nó ăn hiếp em." Quốc Hải chỉ đành tìm an ủi từ phía anh hai mình, Quốc Hiếu xoa đầu Quốc Hải, "không sao, mai anh hai kiếm người yêu cho em ăn cơm chó free." Cả đám cười rộ lên rồi bắt đầu trò chuyện rôm rả, chờ đến khi lên được đỉnh núi cũng đã hoàng hôn rồi. Đám con trai phụ trách dựng lều, kiếm củi, nhóm lửa còn đám con gái chỉ cần chụp hình sống ảo mà thôi. Ai phân công chuyện này á? Ngoài Ánh Mai công chúa ra thì con ai nữa. Cả nhóm cứ thế dựng trại, đốt lửa trại, rồi ngồi tụ tập ăn nhậu đến tận nửa đêm. Đêm đông lạnh giá, một nhóm người ngồi quây quần bên ánh lửa, hơi men đã ngấm vào người, thời điểm này rất thích hợp để kể chuyện ma. Quốc Hải đưa ra đề nghị này trước, cả đám ai cũng tán thành. Trong đêm đen, gió lạnh thổi như cắt vào da thịt hòa lẫn với giọng kể ma mị của Quốc Hải làm cả đám con gái sợ co rúm lại.

    ".. người đàn bà đó quay lại, một khuôn mặt không mắt, không mũi chỉ có một cái miệng rộng toát đến tận mang tai, răng nanh sắt nhọn, máu từ khóe miệng trào ra, bà ta lên tiếng với giọng điệu the thé" người mà ông tìm có phải trông như thế này không "..."

    Ánh Mai la lên một tiếng túm chặt lấy Phương My, thân hình run rẩy. "Không sao đâu, chuyện Hải kể là giả thôi không có thật đâu."

    Ánh Mai mặc kệ lời nói của Phương My, không ngừng run sợ, Quốc Hải đáng ghét, anh thừa biết cô là chúa sợ ma mà vẫn cố tình kể trong hoàn cảnh tranh sáng tranh tối thế này.

    "Ma không có thật đâu, bà đừng sợ, mấy cái chuyện ma này chỉ để đem ra dọa trẻ con." Ánh Mai nghe lời này của Phương My, cô ta nói vậy thì khác nào nói cô là trẻ con, suy nghĩ như vậy làm Ánh Mai khá khó chịu, cô làm bộ trấn tĩnh, ngồi thẳng người dậy.

    Đăng An vốn luôn im lặng bỗng lên tiếng: "Chưa thấy được ma thì sao biết được ma có tồn tại hay không." nói rồi Đăng An nhếch khóe miệng lên, nụ cười Đăng An dưới ánh lửa trong vô cùng quỷ dị.
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng bảy 2021
  5. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 3: Biệt thự hoang (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một người đàn ông đứng giữa biển lửa, ánh mắt vô hồn, lửa càng ngày càng lan rộng, các kiến trúc xung quanh bắt đầu sụp đổ nhưng người ấy vẫn không mẩy may dịch chuyển. Con mắt hắn ta đỏ ngầu, khóe môi treo một nụ cười quỷ dị, hắn như một con ác quỷ khát máu ngoi lên từ dưới lòng đất. Hắn thét lên một tiếng đau đớn rồi ngã quỵ xuống giữa đống kiến trúc hoang tàn, giọng hắn run rẩy: "Tại sao.. tại sao lại thành ra như thế này.. aaaaa."

    * * *mọi bi kịch ngày hôm nay đều bắt nguồn từ một năm trước, tại chính ngôi nhà này.

    * * *

    Năm 2020, biệt thự hoang ở phía Tây thành phố..

    "Ê về đi tụi bây, nhìn chỗ này âm u tà khí lắm." Ánh Mai lên tiếng nói, Quốc Hải đi sau bỗng đưa tay sờ lên chán cô, Ánh Mai bực bội gạt tay anh ra "nè, ông rờ chán tui chi á."

    "Rờ coi bà có bệnh không, khùng vừa thôi má, đã đi vô nhà ma mà không âm u tà khí thì sao gọi là nhà ma." Chuyện là đêm hôm trước Đăng An bỗng nảy ra ý tưởng đi khám phá ngôi biệt thự hoang. Căn biệt thự ấy có từ thời Pháp thuộc, nghe đâu là của một thương nhân giàu có gốc Hoa nhưng đột nhiên một ngày người ta phát hiện toàn bộ người trong nhà đều bị giết sạch, sau này cũng đã qua tay nhiều chủ nhà nhưng người vào đây sống đều chỉ có một kết cục giống như gia chủ căn nhà này, cả gia đình đột ngột qua đời, không một ai sống sót, dần dà người ta bắt đầu đồn rằng oan hồn của vị thương nhân gốc hoa kia ám lấy ngôi nhà và sẽ giết bất kỳ ai dám đặt chân vào lãnh địa của ông. Từ đó ngôi biệt thự bị bỏ hoang, nơi đó cũng trở thành cấm địa không ai dám lai vãng đến. Nhưng thói đời thứ gì càng kỳ bí, càng huyền ảo thì lại càng kích thích người khác, có không ít bạn trẻ cảm thấy hứng thú và viết ra không ít hiện tượng tâm linh có trong ngôi biệt thự ấy rồi đăng lên facebook, không rõ là những người này đã thực sự vào rồi và những gì họ đăng trên face là trải nghiệm của họ trong ngôi biệt thự này hay chỉ là lời bịa đặt, nhưng dù thế nào đi nữa nó cũng khơi gợi không ít tò mò cho các bạn trẻ. Khi Đăng An nói ra đề nghị này mọi người rất dè chừng, không ai biết trong căn biệt thự ấy có thật sự có ác linh hay không, họ cũng tò mò nhưng mạng của bọn họ vẫn quan trọng hơn. Tuổi trẻ háo thắng, một hai lời khích tướng của Đăng An đã khơi dạy lòng hiếu chiến của mọi người, lúc đi ai cũng bừng bừng khí thế đến khi bước vào khuôn viên ngôi biệt thự họ đã thật sự cảm thấy hối hận. Cổng ngôi nhà cũ kĩ, dây leo bám đầy lên các song sắt, trong sân mọc đầu cỏ dại, rắn rết, chuột cống xuất hiện khắp nơi, trong khuôn viên mơ hồ xuất hiện một tòa nhà sừng sững nằm lọt thỏm trong khoảng rừng phía sau. Lúc này đây trời đã âm u chập tối, ánh sáng cuối cùng của ngày vụt tắt sau phía chân trời, không gian xung quanh bị bao phủ một tầng bóng đêm mờ mịt, sương mù bắt đầu xuất hiện, xa xa vang vọng tiếng cú kêu tiếng chó tru.

    "Ực.. tao thấy lạnh gáy quá mày ơi." Quốc Hiếu nuốt nước bọt nói, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, từng cơn từng cơn gió thổi đến phối hợp với không gian âm u tịch mịch làm tim Quốc Hiếu như thắt lại. Cơn ớn lạnh phía sau gáy vẫn không thuyên giảm, anh cảm giác như có một đôi mắt ở phía sau quan sát nhất cử nhất động của mình, cảm giác đó giống như con sói đang rình mồi nhưng thật không may anh lại là con mồi đó, anh từ từ quay người lại, đập vào mắt anh là gương mặt trắng bệch của một người thanh niên, tóc mái rũ rượi trước chán, đôi con ngươi như dại ra nhìn anh chằm chằm.

    "Mẹ mày thằng điên, mày đứng sau thổi lên gáy tao làm gì, dở hơi." anh đưa tay đánh lên gáy Quốc Hải. Quốc Hải đứng sau cười rộ lên trêu Quốc Hiếu: "Haha.. anh hai em không biết anh nhát gan như vậy luôn á."

    Quốc Hiếu trừng mắt nhìn Quốc Hải, "mày ngon mày đi trước để tao đứng sau thổi vô gáy mày coi có sợ không, hết trò nghịch hay gì." nói rồi Quốc Hiếu bỏ lại Quốc Hải đuổi theo nhóm người đi trước, khi bóng người Quốc Hiếu sắp khuất sau rặn cây, khóe miệng Quốc Hải nhếch lên một nụ cười nhạt, đôi con ngươi khát máu nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, tựa như chỉ một giây sau hắn sẽ bổ nhào về phía Quốc Hiếu mà cấu xé.

    Vì xung quanh khuôn viên mọc đầy cỏ dại cao đến đầu gối, phía dưới còn có cả dây leo, đi không cẩn thận sẽ bị vấp dây leo mà té. Cả nhóm mất cả mười phút mới đi từ cổng đến bậc tam cấp ngôi biệt thự. Lúc này trời đã tối hẳn, phải dùng đèn pin mới có thể nhìn rõ được đường đi, khi đi vào đây cả nhóm đi theo hàng dọc do Đăng An dẫn đầu nên không ai phát giác Quốc Hiếu đã bị tuột lại phía xa.

    "Ủa thằng Hiếu đâu Hải?" Quang Minh lên tiếng hỏi, lúc này cả nhóm mới phát hiện nhóm đột nhiên thiếu mất một người, "tao không biết." Quốc Hải trả lời

    "Nãy đứa nào đi sau Hiếu á?" Mọi người nhìn nhau, một hồi lâu Bảo Liên chợt nhớ ra "hình như nãy Hiếu đi sau tui á mà nãy đi thấy ổng cứ nói chuyện với ai ngoài sau nên lạc mất lúc nào cũng không biết."

    Ngọc Khuê nghe vậy thì nói: "Giỡn quài má, Hiếu nó đi cuối cùng nói chuyện với ai được.", cả nhóm nhận ra điểm không thích hợp lặng lẽ hít sâu một hơi.

    "Nè, sao tụi mày đi bỏ lại tao dị, lỡ tao bị lạc thì sao?" Quốc Hiếu ở đâu xuất hiện làm cả nhóm giật cả mình, anh nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn anh có chút không bình thường, anh sờ khắp người rồi lại sờ lên mặt "mặt tao có gì sao tụi bây nhìn ghê vậy, bộ thấy tao đẹp trai quá hả?" Quốc Hiếu đưa tay vuốt vuốt tóc đá mắt với Bảo Liên. Lúc này Bảo Liên mới hoàn hồn lại hỏi: "Sao ông tuột lại phía sau vậy?" Nhắc đến đây Quốc Hiếu nổi cáu, anh kể tội Quốc Hải cho mọi người nghe, Quốc Hải nằm không cũng trúng đạn nhảy dựng lên cãi lại: "Em có rảnh đâu đi trêu anh làm gì."

    "Mày còn chối, rõ ràng người đó là mày cơ mà."

    "Anh nhìn lầm thì đúng hơn, mau về nhà khắm mắt đi."

    "Ý mày nói anh mày mù hả?"

    "Hehe.. cái đó anh tự nói nha."

    * * *

    Bên này hai anh em Quốc Hải Quốc Hiếu cãi nhau, bên kia mọi người im lặng nhìn nhau một cách quỷ dị. Ai cũng hiểu rõ mồn một chuyện quái gì đang xảy ra ở nơi này duy chỉ có người trong cuộc là Quốc Hiếu ngây thơ không hề hay biết rằng bản thân đã gặp ma. Ngọc Khuê nhịn không được run lên bần bật kéo tay Quang Minh ngỏ ý muốn đi về nhưng thứ đó vẫn ở ngoài kia giờ họ ra chắc chắn sẽ gặp, mà nếu tiếp tục đi thì họ lại không đủ can đảm, ai biết phía sau còn bao nhiêu thứ quỷ quái đang chờ bọn họ. Tiến thoái lưỡng nan, mọi người đắn đo một hồi thì Đăng An lên tiếng thúc giục mọi người đi vào, dù sao cũng đi đến đây rồi quay lại quả thật quá lãng phí.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  6. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 4: Biệt thự hoang (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngôi biệt thự này xây theo phong cách Châu Âu, trông như một tòa lâu đài cổ mặc dù đã được xây dựng gần trăm năm nhưng thời gian vẫn không thể che đậy sự bề thế của tòa nhà, lối kiến trúc cổ xưa được trang hoàng tinh tế đến từng đường nét, các vật dụng được bầy biện bên trong tòa nhà đều thuộc hàng thượng phẩm, vơ đại một món cũng trị giá liên thành. Nhưng dẫu sao cũng là một biệt thự bị bỏ hoang, không người tu sửa, quanh năm âm khí quẩn quanh, khi đặt chân vào đây khiến người ta có một cảm giác rợn người. Sàn nhà bong tróc, các bức tường lụp xụp có nơi còn xuất hiện những vết móng tay hằn sâu vào tường, mạng nhện, nấm mốc giăng khắp nơi, nhóm Đăng An chỉ mới vào đại sảnh đã bị cảnh tượng ở đây dọa sợ.

    "Tụi.. tụi bây ơi.. nhìn ghê quá.. tụi mình quay lại đi.." Ánh Mai run run lên tiếng

    "Ừ đúng đó.. mình đi về đi đừng đi nữa.." Ngọc Khuê lên tiếng đồng tình.

    "Muốn về thì tự hai người về đi, mới có chút xíu đã bị dọa cho mất mật, biết thế lúc đầu tui không rủ mấy bà rồi." Đăng An bực bội nói.

    "Nè An, ông nói vậy nghe được hả, con trai mà sao không ga lăng tí nào vậy." Ánh Mai lớn giọng chất vấn

    "Tui ga lăng hay không thì kệ tui, bà bớt cái tính tiểu thư của bà lại đi."

    "Ha, tính tiểu thư, tui tính tiểu thư chắc ông không có à? Nói không ngượng chắc."

    Thấy tình hình không ổn Phương My đứng ra giản hòa, nhưng cũng bị Ánh Mai lôi vào cuộc cãi vã, cả nhóm đang mãi phân bua thì "két.. ầm" cánh cửa gỗ đột ngột đóng lại, cả nhóm bắt đầu sợ thật rồi, Đăng An là người đầu tiên chạy đến thử mở cánh cửa ra nhưng không cách nào mở được. "Quốc Hải tới phụ tao đẩy ra thử coi." Quốc Hải chạy đến, hai người hợp lực đẩy cánh cửa nhưng vẫn vô dụng, cánh cửa gỗ vẫn sừng sững đứng đó không mẩy may nhúc nhích, họ tựa như cảm nhận được một áp lực vô hình đang ngăn cản họ thoát ra ngoài. Quốc Hiếu và Quang Minh chạy đến cạy khóa các cửa sổ, nhưng vì đã lâu năm, chốt cửa sổ bị oxi hóa không thể cạy mở được.

    Ánh Mai hoảng sợ không kìm được nước mắt, tiếng thút thít vang lên, nó giống như các quân cờ domino, một quân cờ ngã xuống sẽ kéo theo những quân cờ khác ngã theo, sau khi Ánh Mai khóc lên cả nhóm con gái cũng không giữ nổi bình tĩnh mà khóc ròng, họ sợ mình sẽ mãi mãi bị nhốt ở nơi này, nơi này không có sóng điện thoại, cũng nằm cách xa với khu dân cư, họ không thể cầu cứu bất kì ai. Họ còn trẻ như vậy lẻ nào phải bỏ mạng tại nơi này ư? Không đâu, họ không muốn. Càng suy nghĩ họ càng tuyệt vọng. Đăng An nhịn không được lớn tiếng quát "mấy bà im đi không? Không lo tìm nơi thoát thân ở đấy khóc có ích gì."

    "Hít.. do ông.. do ông rủ tụi tui vô chỗ này.. hít giờ.. giờ bị kẹt lại ông vừa lòng chưa.. huhu." Ngọc Khuê vừa khóc vừa trách Đăng An

    Đăng An bất lực lên tiếng "bây giờ mấy bà ngồi đây khóc để tốn Calo vô ích à? Giờ mất liên lạc với bên ngoài rồi sẽ không ai tới cứu chúng ta đâu, dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân." nói rồi anh cầm lấy một cái ghế trong đại sảnh đập mạnh lên cửa sổ bằng kính nhưng ghế đập vào cửa kính liền vỡ nát còn kính thủy tinh thì chẳng sứt mẻ miếng nào, anh lại tiếp tục đập thêm mấy phát nữa nhưng kết quả vẫn như vậy. Suy nghĩ một lúc anh lại nói: "Mình đi tiếp tìm đường ra đi."

    Quốc Hiếu nghe vậy thì hỏi: "Tìm đường ra ở đâu, biệt thự này rộng như vậy ai biết được đường ra?"

    "Không thử thì sao biết không được." Nhóm Ánh Mai cũng ngừng khóc, đúng vậy không thử thì sao biết không ra được, bây giờ họ chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.

    Thế là cả nhóm cầm đèn pin đi dạo khắp tòa biệt thự tìm lối thoát, càng đi họ càng thấy được sự hoang tàn của nơi này, mùi tử khí nồng nặc, có nơi còn vươn vấn một vài vệt đen nếu nhìn kĩ thì phát hiện đây là những vết máu, vệt máu kéo dài trên những bức tường, sàn nhà, có cả vết máu bắn lên cánh cửa gỗ. Càng đi sâu vào trong vết máu càng nhiều, dường như đã từng có một cuộc thảm sát xảy ra ở nơi này.

    "Cạch.. két" Đăng An mở cửa một căn phòng ra, căn phòng tối đen như mực dơ tay ra không thấy được năm ngón, anh bước vào căn phòng lia đèn pin đến một góc phòng, có lẻ đây là phòng ngủ, giường và gối vẫn còn trong này nhưng bụi đất bám đầy, lông vũ trong gối vươn vãi khắp nơi, mạng nhện giăng khắp phòng. Đăng An cất bước đến bên cạnh cửa sổ thử mở chốt nhưng vẫn không được, lúc này ánh trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ, thắp lên ánh sáng mờ ảo trong căn phòng, mọi ngóc ngách dần hiện rõ ra. "Á.." Bảo Liên chợt hét lên. Trong đêm đen tĩnh lặng tiếng hét của Bảo Liên làm kinh động đến bầy quạ đậu bên ngoài ngôi biệt thự, chúng bay táng loạn trên không trung, cất tiếng kêu như ai oán giữa bầu trời.

    "Liên.. Liên bà sao vậy." Phương My lay lay Bảo Liên. "My ơi.. chỗ đó.. nhìn chỗ đó kìa." tay Bảo Liên chỉ về một góc trong căn phòng, Phương My đưa đèn pin chiếu đến, dưới ánh sáng của đèn pin, một bộ hài cốt phủ đầy mạng nhện hiện ra trước mắt mọi người.

    "Là.. là xương.. xương người".

    "Chắc là xương đồ chơi thôi" Quang Minh cố gắng trấn an mọi người

    Đăng An nhìn bộ xương một lượt rồi lạnh giọng nói: "Không đâu, xương thật đấy, mày thấy vết máu trên bức tường phía sau không? Với cả cái lỗ trên hộp sọ nữa, người này là bị súng bắn chết." giọng Đăng An không lớn nhưng trong không gian tĩnh lặng như vậy mọi người đều nghe rõ từng chữ mà anh nói ra, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong ngôi biệt thự này?
    [​IMG]
    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  7. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 5: Biệt thự hoang (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mây đen kéo đến che đi ánh trăng ngoài cửa sổ, mây đen vần vũ, sấm chớp đì đùng, bỗng chốc không gian chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc.

    "An.. An ơi giờ.. sao giờ?" Bảo Liên kéo tay áo Đăng An dò hỏi, anh đứng nhìn bộ hài cốt hồi lâu rồi quay người ra khỏi phòng, họ cũng không còn lựa chọn nào khác, họ bắt buộc phải đi tiếp, vốn đã không còn đường lui cho họ rồi.

    Họ đi hết gian phòng này đến gian phòng khác, mỗi gian phòng đều có vết tích của cuộc ẩu đả, có nơi còn chứa cả hai, ba bộ xương nhưng họ cũng đã không còn hoảng sợ như lúc đầu nữa, có lẻ cảm xúc đã chai lì rồi.

    "Nè sao tao thấy ở đây nhiều xương người quá vậy?" Quốc Hải hỏi Quang Minh.

    "Tao nghe đồn là chủ nhân gần nhất của nhà này là một chính trị gia. Ông chính trị gia đó bị người ta ám sát, sau đó cảnh sát tới hiện trường phong tỏa rồi đem tử thi đi. Người ta kết luận là do đối thủ thuê người ám sát nhưng ngày mấy ngày hôm sau không ai thấy người trong nhà đó đi ra ngoài, một tuần sau, xung quanh ngôi biệt thự bốc mùi hôi thối, mặc dù khuôn viên rộng như vậy nhưng mùi thối từ ngôi nhà vẫn bốc ra xung quanh, hồi ấy nhà thưa không, ai để ý đến ngôi nhà này họ cứ nghĩ là người ở đấy chuyển đi hết rồi. Có mấy người bạo gan muốn đi vào đây trộm ít đồ về, nhưng khi bước vào họ thấy sàn nhà xác người la liệt, vợ con của ông chính trị gia đó, còn có cả người làm trong biệt thự đều chết thảm. Mấy người đó thấy vậy thì vội chạy về báo cảnh sát nhưng khi cảnh sát đến thì thi thể biến mất một cách quỷ dị chỉ có vết máu là còn đọng lại."

    Quốc Hải mắt chữ a mồn chữ ô hỏi tiếp: "Vậy thì có điều tra được hung thủ không?"

    Đăng An ở đâu chen vào một câu: "Ở hiện trường ngoài vết máu và vết tích xô xát ra thì không có bất kỳ dấu vân tay nào, thi thể cũng không cánh mà bay, nhiều người tin vào tâm linh thì nói rằng người nhà chính trị gia đó bị lệ quỷ giết chết, cảnh sát không thấy được thi thể là do ma che mắt. Sau nhiều lần điều tra vẫn không có kết quả gì, cảnh sát đành khép vụ án lại không đả động đến nữa. Mà những nhà xung quanh cứ mỗi đêm thường nghe tiếng khóc ai oán từ đây vọng lại, tiếng người già, trẻ con, trai, gái có đủ, có người còn bị ma giấu xác đến khi tìm thấy thì đã bán sống bán chết nằm ngoài cổng ngôi biệt thự. Nhiều chuyện như vậy xảy ra, mọi người quyết định chuyển đi hết, nơi này cũng bị bỏ hoang từ đấy."

    Đăng An im lặng một lúc rồi cảm thán: "Chuyện cũng xảy ra hơn 20 năm, thật giả đúng sai không ai biết được, ác linh có thật sự tồn tại hay không tao không dám khẳng định nhưng ông chính trị gia đó có kết cục như vậy âu cũng là báo ứng."

    Quốc Hải nhìn Đăng An với vẻ nghi hoặc "mày có ý gì?". Đăng An nhìn Quốc Hải rồi cười nhạt lên tiếng: "Thật ra ông nội tao cũng có quen biết ông chính trị gia đó, trong giới chính trị ổng nổi danh là tham ô, tàn bạo nên khi ổng bị người ta ám sát người đời chỉ nói do ông ta gieo gió gặp bão. Những chuyện tao kể cũng là nghe từ ông nội tao thôi."

    "Nhưng tao thấy cũng không tới nổi vậy chứ, trong giới chính trị có ai mà trong sạch hoàn toàn."

    "Đúng, không ai trong sạch hoàn toàn nhưng chuyện ổng làm trời đất bất dung. Trong giới sưu tầm đồ cổ lưu truyền rằng ông chính trị gia đó sở hữu một món bảo vật, nghe đâu là một bức tượng được điêu khắc hoàn toàn bằng đá quý. Mà ổng lại dùng máu tươi để nuôi dưỡng bức tượng đó. Người ta phát hiện trẻ con trong thành phố thường xuyên mất tích, có kẻ đồn rằng ổng cho người bắt cóc những đứa trẻ dưới 10 tuổi đó về rút sạch máu để nuôi bức tượng. Nhưng vì thế lực hùng hậu nên không ai dám đả động đến, sau này khi ổng chết vụ mất tích mới được lật lại nhưng cũng có ích gì nữa, hung thủ cũng đã chết."

    "Vậy bức tượng đó có thật hả?"

    "Cái đó chỉ là lời đồn trong giới sưu tầm đồ cổ thôi. Còn vụ mấy đứa trẻ mất tích là có liên quan đến đường dây mua bán nội tạng người, mà kẻ đứng sau là ông chính trị gia đó. Người ta chỉ liên hệ hai sự kiện lại để cho thêm phần hấp dẫn thôi, sự thật như thế nào vẫn còn là ẩn số." Đăng An trả lời với giọng dửng dưng.

    "Mà tao thấy lạ ha, sao nhiều xương như thế mà hồi đấy cảnh sát lại không thấy bộ thi thể nào?"

    "Chắc người ta muốn mày thấy đấy." Quang Minh nói đùa một câu. Quốc Hải trừng Quang Minh một cái rồi đuổi theo Đăng An.

    Bọn họ đang đi thì bổng nghe tiếng nhạc du dương từ đâu vang lên, âm thanh trong trẻo, là tiếng vĩ cầm, nhưng lại mang lại cho người nghe cảm xúc bi thương, ai oán.

    "Quái lạ, sao lại có tiếng nhạc?" Ngọc Khuê lên tiếng trước

    "Xàm quá bà ơi, bớt bắt trước lời thoại trong phim kinh dị đi, những gì bà thấy nãy giờ chưa đủ lạ hả." Quốc Hải đáp lại câu hỏi của Ngọc Khuê. Nếu xét kỹ thì câu nói của Quốc Hải cũng rất có lý, từ khi bước vào đây đến giờ có chuyện gì xảy ra với họ là bình thường đâu.

    "Lên tầng hai thử xem." Đăng An nói, anh bước nhanh lên bậc thang, đi về hướng tiếng nhạc phát ra. Đó là một thư phòng lớn, họ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy máy phát nhạc vẫn đang chạy. "Ôi mẹ ơi vô lý, nhà cái gì cũng nát mà máy phát nhạc còn nguyên." Quốc Hiếu thốt lên.

    Quốc Hải cũng hùa theo: "Chắc con ma nó cố tình giữ lại để hù anh á."

    Thế là anh một câu tôi một câu, kẻ tung người hứng, "tụi mày xàm vừa thôi, lo kiếm cửa ra đi kìa." Nói rồi Đăng An xem xét toàn bộ căn phòng. Sau khi kiểm tra một lượt chốt cửa không thấy mở ra được, có chút tuyệt vọng, anh chợt nhìn thấy một mảnh gạch có vị trí kết cấu khá khác so với các viên gạch còn lại, anh đưa tay sờ vào viên gạch thì

    "Cạch.. ầm ầm" bức tường rung chuyển, chúng dần dần hạ xuống, một lối đi xuất hiện trước mắt mọi người.


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  8. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 6: Biệt thự hoang (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước mắt mọi người là một bậc thang tăm tối, không ai biết nó sẽ dẫn mọi người đến đâu, đây sẽ là lối ra hay là cửa tử. Đối với sự lựa chọn phải lấy mạng sống ra đánh đổi họ không dám làm liều.

    "Mình có đi xuống không?" Bảo Liên rụt rè dò hỏi.

    "Thôi đừng xuống, lỡ đây là cái bẫy thì sao, xuống một cái là cả đám lủm củ tỏi á."

    "Ừ, tao thấy Mai nói đúng á, tao tiếc mạng lắm không muốn chết sớm vậy đâu."

    Họ đắn đo suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định đi ra ngoài nhưng vừa đến cửa thì một lực đạo đóng sầm cửa phòng lại, "cạch" tiếng khóa cửa vang lên, không cần đến đẩy cửa cũng biết phí công vô ích. Gió từ ngoài nổi lên, cành cây xô nhau xào xạc, dù họ đang đứng trong phòng kín nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.

    "Sao đây An, bị nhốt nữa rồi?"

    Quang Minh nhìn xung quanh rồi cầm đèn pin đi xuống mật thất vừa nãy, anh bỏ lại một câu: "Tao nghĩ tụi mình nên đi xuống đi, họ muốn tụi mình xuống, không còn lựa chọn gì khác đâu."

    * * *

    Cầu thang này tối om, mùi ẩm móc bốc lên, chốc chốc lại có tiếng chuột kêu lên, dưới đất rải đầu mẩu xương vụn, không rõ là xương người hay xương động vật.

    "Tao thấy ở đây giống tầng hầm dưới đất, mày thấy sao An?"

    "Có lẻ vậy, tao không ngờ ngôi biệt thự này lại có tầng hầm."

    Quốc Hải đi từ đằng sau lên, "tụi mày nghĩ ở đây có kho báu không? Như trong phim á."

    Quang Minh và Đăng An nhìn Quốc Hải với ánh mắt nhìn một kẻ thiểu năng, hai người không thèm trả lời câu hỏi của anh, cả hai tự nhủ muốn sống thì tránh xa thiểu năng, ừm, đúng vậy tránh càng xa càng tốt.

    Họ đi chừng mười phút thì thấy một cánh cửa sắt, Đăng An tiến lên thử đẩy cửa sắt ra, không nhúc nhích, anh thử lại lần nữa, vẫn không được. Phải có sự giúp sức của Quốc Hiếu thì mới mở được cánh cửa ấy ra, khe hở ở cửa dần dần được hé mở, những thứ trong phòng dần hiện lên rõ nét trong mắt mọi người.

    Họ chết lặng bởi cảnh tượng bên trong. Xương người, rất nhiều xương người, chúng xếp chồng lên nhau, ước chừng không dưới năm mươi bộ xương. Có bộ còn nguyên vẹn, có bộ bị mất tay, có bộ còn mất cả hộp sọ, muốn bao nhiêu tan thương thì có bấy nhiêu tan thương. Mạng nhện giăng đầy trên những bộ xương đó, họ đoán chắc đây là hài cốt của những người trong ngôi biệt thự năm đó.

    "Ha.. haha.. ha" một tiếng cười quỷ dị, ai oán chen ngang, phá hỏng sự tĩnh lặng vừa rồi, tiếng cười không phải xuất phát từ căn phòng mà được phát ra từ người Phương My, người vẫn luôn im lặng từ nãy giờ. Đầu Phương My cuối thấp, tóc mái rũ xuống che đi ánh mắt cô nhưng tia sát khí từ trong mắt ấy không thể che đậy được. "Rắc.. rắc.." tiếng xương cốt vang lên, thân hình Phương My bắt đầu di chuyển.

    "Nó bị nhập rồi, chạy.. chạy đi" Quang Minh là người đầu tiên phản ứng lại.

    Họ đâm đầu chạy nhưng chợt nhận ra Phương My đã chặn đường ra rồi họ chỉ có thể chạy vào trong căn phòng đầy xương người kia. Thân hình Phương My vặn vẹo, cô không đi mà bò bằng tứ chi, mỗi lần di chuyển tiếng xương kêu lên răn rắc. Cô đuổi theo ngay sau lưng bọn họ. Căn phòng này thuộc dạng phòng ống, chiều ngang rất hẹp nhưng lại rất dài nhưng rất nhanh họ đã chạy đến đường cùng, căn phòng chỉ có một cánh cửa sắt vừa rồi ngoài ra không còn bất cứ cánh cửa nào khác, đồng nghĩa với việc họ không còn đường thoát nữa rồi.

    Cả đám bị ép sát vào vách tường, từng giây từng phút như ngưng đọng lại, họ chỉ có thể chơ mắt nhìn Phương My càng lúc càng bò đến gần bọn họ. Không khí như rút cạn, họ hít thở thôi cũng thấy khó khăn.

    "Cạch." cả đám ngã ngửa ra sau, thì ra đằng sau bức tường còn có một mật thất khác mà khi nãy Bảo Liên đã vô tình kích hoạt mật thất này. Nhưng cửa mật thất lại không đóng lại nếu họ mà không chạy thì Phương My sẽ lao vào ngay, họ vực dậy tinh thần chạy đi, Phương My bám sát phía sau. Đăng An bỗng bị một vật gì đó ngáng chân ngã nhào xuống, ngay tức khắc Phương My lao đến, đưa móng vuốt đâm thẳng vào vị trí trái tim của Đăng An. Khi móng vuốt tưởng chừng như đã đâm vào da thịt của Đăng An rồi thì có một luồn ánh sáng màu vàng bao bọc lấy thân thể anh, Phương My bị hất bay đập mạnh vào bức tường.

    Mọi người ngây ngốc nhìn nhau, chuyện gì vừa xảy ra vậy? An trâu bò thế cơ á. Mọi người vẫn đang thừ mặt ra thì bị tiếng hét của Phương My làm bừng tỉnh, à không là tiếng hét của ác quỷ bên trong Phương My. Họ thấy Đăng An một tay nắm chặt lấy cổ Phương My ấn mạnh cô vào vách tường, một tay áp thứ gì đó vào chán cô. Ở vị trí đó như có hàm quang sáng lên. Giọng Phương My thét lên một cách đau đớn, đoán chừng 1 phút sau tiếng thét im bặt, cơ thể Phương My mềm oặt, ngã nhào xuống đất.

    "Chết.. Phương My chết rồi à?" Ngọc Khuê run run hỏi.

    "Không, còn sống, đỡ My dậy đi." Đăng An đáp.

    "Lỡ lỡ nó tỉnh lại rồi giết tụi mình sao?"

    "Không đâu, ác quỷ đi rồi." nói xong Đăng An cầm đèn pin dưới đất lên tiếp tục đi về phía trước, bỏ lại sau lưng những ánh mắt nghi hoặc của mọi người.
    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng bảy 2021
  9. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 7: Biệt thự hoang (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Họ tiếp tục đi sâu vào trong mật thất, lối đi ngoằn ngoèo, sâu không thấy điểm dừng, họ không biết rốt cuộc lối đi này sẽ dẫn họ đến đâu.

    "Nè An, nãy mà lấy cái gì đuổi con ma kia đi vậy?" Quốc Hải tò mò hỏi.

    Đăng An rút từ trong túi ra một sợi dây chuyền, sợi dây làm bằng bạch kim không có gì đặc sắc nhưng mặt dây chuyền lại đặc biệt vô cùng. Mặt dây chuyền là một loại đá màu đen được chạm khắc thành hình đôi cánh thiên sứ, Quốc Hải nghe Đăng An nói đây là đá thiên thạch, rất quý. Đây là bảo vật do bà Đăng An để lại, Đăng An nghe bà nói sợi dây chuyền này có thể xua đuổi tà ma, bảo vệ chủ nhân khỏi những thứ dơ bẩn. Thảo nào lại có thể đuổi con ác quỷ vừa rồi.

    "Mà cũng ngộ ha, đá màu đen khắc hình đôi cánh mà gọi là cánh thiên sứ, tao thấy gọi là cánh ác quỷ sẽ logic hơn." Quốc Hải buột miệng nói

    Đăng An không tức giận, anh đáp: "Cánh thiên sứ hay ác quỷ thì kệ nó, nó cứu tụi mày một mạng là phước lắm rồi."

    * * *

    Họ đi rất lâu, phải chừng ba mươi phút sau họ mới đến được một căn phòng, thoạt trông rất giống một phòng làm việc, sách vở chất đầy trên kệ, tài liệu bầy đầy trên bàn, điều kỳ lạ là nơi đây khác xa với cảnh tượng phía trong biệt thự. Ở đây đúng là bừa bộn nhưng không nồng nạc mùi oán khí như trong ngôi nhà, tưởng chừng như nơi đây ngăn cách hết toàn bộ oán niệm với bên ngoài, chỉ còn lại sự thanh tịnh.

    Sâu trong một góc khuất có thứ gì đó phát sáng lập lòe, thứ ánh sáng thu hút sự chú ý của mọi người. Họ như bị thứ ánh sáng ấy thôi miên, không tự chủ được mà bước đến, đẩy hết toàn bộ tài liệu xuống sàn, ẩn hiện trong đống tài liệu đầy bụi bẩn là một chiếc hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo.

    "Này là gì vậy?"

    Ngọc Khuê tiến lại gần chiếc hộp, cô ngó nghiêng một hồi rồi đáp "trông giống hòm kho báu nhỉ, có khi chứa vàng cũng nên."

    "Ừ, có khả năng lắm, biệt thự rộng cở này mà nói không có nơi giấu tiền vàng thì tao cùi." Quốc Hiếu đồng tình

    Đăng An tiến lại, đưa tay nhấc bổng chiếc hộp lên, chiếc hộp không nặng như anh tưởng nhưng không đến nổi nhẹ tênh. Anh mở khóa chốt, đẩy nắp chiếc hộp ra.

    Một bức tượng bằng đá màu đỏ hiện ra trước ánh sáng đèn pin. Thứ đá quý làm nên bức tượng có màu đỏ như máu, nhưng không bị đục mà rất trong, bức tượng phản chiếu ánh sáng khiến nó thêm phần lung linh, lộng lẫy. Đăng An cầm lấy bức tượng ra khỏi hộp, bên dưới bức tượng có một mảnh giấy: "TƯỢNG NỮ THẦN LUCKY" nét chữ tinh xảo như rồng bay phượng múa, có lẻ đây là tên của bức tượng. Nữ thần ư? Quả thật bức tượng có tạo hình là một nữ thần, xinh đẹp, quyến rũ, màu đỏ của bức tượng làm tăng thêm sự tôn quý của nữ thần.

    "Méo.." con mèo ở đâu nhảy đến cào vào tay Đăng An làm rơi bức tượng xuống đất. Máu trên tay anh chảy tí tách rơi xuống sàn nhà thẩm thấu vào trong bức tượng.

    "An.. sao không, đưa tay đây tao cầm máu cho." mọi người vội tiến lên sơ cứu cho Đăng An, thật may là lúc đi cắm trại họ có đem theo hộp sơ cứu trong balo. Sau khi sơ cứu xong, Đăng An cuối xuống nhặt bức tượng lên kiểm tra, không hề bị xây xước, sứt mẻ nhưng hình như màu của bức tượng lại đậm thêm. Hay chỉ là do ảo giác của anh? Mặc kệ là ảo giác hay không anh vội cất nó vào trong chiếc hộp, toan trả về chỗ cũ thì mọi người ngăn lại, họ nói dù sao cũng đã lỡ vào đây rồi đi ra tay không có phải lãng phí không, vã lại nhìn bức tượng cũng biết là đồ ngon sau khi ra ngoài có thể đem đi bán rồi mọi người chia nhau. Một miệng không địch lại mười, Đăng An đành chấp thuận làm theo lời mọi người. Họ đi một vòng trong căn phòng thì thấy một bậc thang đi lên, cuối bậc thang là một cánh cửa gỗ, họ có thể mơ hồ nghe được tiếng gió thổi vào, có lẻ lối ra nằm ở đây.

    Họ tiến đến đẩy cánh cửa ra, khoảnh khắc họ tưởng chừng có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này rồi thì Phương My bỗng tỉnh lại, cô không có bất cứ phản ứng nào bất thường, đôi mắt cô vô hồn, cô đẩy Bảo Liên và Ánh Mai ra rồi ngồi thụp xuống. Cô bắt đầu khóc, tiếng khóc tan thương vang lên trong căn phòng nhưng giọng đó không phải giọng của Phương My mà là giọng của con nít. Xen lẫn với tiếng nấc là giọng một đứa trẻ cất lên: "Em lạnh lắm.. mẹ em cũng lạnh lắm.. chú.. chú quản gia cũng lạnh lắm.. huhu."

    "Hic.. tụi em chết oan quá.. oan quá.. lạnh.. đói.. hic." tiếng khóc nất lên rồi vỡ òa.

    Qua mười phút Đăng An mới tiến đến an ủi Phương My, à không là đứa bé bên trong Phương My, anh hứa sẽ đưa mọi người đi an táng, để họ không phải nằm ở nơi lạnh lẽo tối tăm này nữa. Lúc này Phương My ngừng khóc, cô ngã xuống, ngất lịm đi. Cánh cửa gỗ cũng tự động mở ra, hơi lạnh từ ngoài thổi vào làm họ tỉnh táo lại. Ra được rồi, cuối cùng cũng ra được rồi..

    Khi họ ra khỏi đó mới phát hiện căn phòng này là tầng hầm nằm phía sau ngôi biệt thự, vì cây cối che phủ lại nên không ai phát hiện ra sự tồn tại của nó. Tám người bọn họ cùng nhau đi ra khỏi ngôi biệt thự, lúc ấy mặt trời cũng đã lên. Khi đã ra khỏi cổng biệt thự họ lấy điện thoại gọi cảnh sát. Cảnh sát đến đưa toàn bộ hài cốt chứa trong ngôi nhà đi mai táng, vì thời gian trôi qua đã lâu, số lượng lại nhiều họ không thể tìm ra người thân của những bộ hài cốt đó nhưng mọi người đều ngấm ngầm hiểu đây là toàn bộ người làm trong ngôi biệt thự hai mươi năm về trước.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  10. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 8: Tượng Nữ Thần Lucky

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trời ơi giờ nhớ lại bữa đó là tao thấy nổi da gà, mày không biết đâu đêm nào tao cũng nằm mơ ác mộng không đó." Quốc Hải cứ luyên thuyên không thôi

    "Mày im để tao chơi game coi, không chơi thì ngồi uống trà sữa rồi ngậm miệng mày lại cho tao." Quốc Hiếu buồn bực lên tiếng.

    Quốc Hải bỉu môi: "Xía, anh giỏi thì anh đi hối tụi con gái đi, suốt ngày bắt nạt em." Sau ngày hôm đó họ bị ảnh hưởng tâm lý không ít, cả đám ở lỳ trong nhà ổn định tinh thần cả tuần, Ánh Mai thậm trí còn phải đi bác sĩ tâm lý, Đăng An dù không bị ám ảnh tâm lý nhưng anh sắp tới sẽ mở một sàn đấu boxing nên bận tối tăm mặt mũi. Mỗi người một việc, không ai nhớ đến bức tượng nữ thần lucky, mãi một tuần sau Quốc Hiếu nhắc đến chuyện bức tượng họ mới nhớ ra, thì ra họ có mang một bức tượng từ ngôi biệt thự về. Thế là cả đám quyết định hôm nay sẽ cùng nhau đi bán bức tượng, họ hẹn nhau 9h đúng tại quán Sunny, quán cafe nhà Quang Minh, mà đến 10h rồi vẫn chưa thấy nhóm Phương My đâu. Mãi nửa tiếng sau mới thấy nhóm con gái lục tục đi đến.

    "Đến đủ rồi thì đi thôi." Đăng An lên tiếng rồi bước ra xe. Họ cùng nhau đến khu trung tâm thành phố, ghé vào một cửa hàng đồ cổ nổi tiếng bậc nhất.

    "Xin chào quý khách, quý khách muốn mua gì?" Nhân viên cửa hàng niềm nở đón tiếp.

    "Tụi em đến bán đồ."

    Nhân viên nghe vậy nhìn họ một lượt, nhân viên nghĩ lại một đám trẻ ranh đến phá đám, toan đuổi họ đi thì Lão Phương- chủ cửa hàng, đi từ bên trong ra.

    "An đến rồi đấy à? Đi vào đây." Lão Phương là bạn của ba Đăng An, là người có địa vị trong thế giới ngầm. Để được ông đích thân ra đón thì phải là người có địa vị không đơn giản, cô nhân viên kia cảm thấy thật may khi lúc nãy cô ta chưa đuổi nhóm Đăng An đi bằng không cô ta đã mất việc rồi.

    Nhóm Đăng An vào phòng làm việc của Lão Phương, phòng làm việc của ông thoạt trông thì không có gì đặc biệt nhưng nếu để ý kỹ thì từng vật dụng trong đây đều là hàng hiếm có khó tìm. Đồ cổ bầy đầy trong tủ kính, các loại gỗ trong phòng đều là gỗ Cẩm Lai, thiết kế cổ kính, trang nhã, khí chất rất giống Lão Phương.

    "Hôm nay cháu muốn bán cái gì?" Lão Phương lên tiếng hỏi trước

    Đăng An lấy từ trong cặp ra một chiếc hộp gỗ, đẩy đến trước mặt Lão Phương. Ông mở chiếc hộp ra, biểu cảm đầu tiên là kinh ngạc tiếp theo là hứng thú. Tượng nữ thần Lucky đấy, bảo vật của bảo vật, ai lại không hứng thú với món đồ này được.

    Lão Phương thu lại biểu cảm của mình, "cháu tìm được bức tượng này ở đâu vậy?"

    Đăng An im lặng không đáp, thấy vậy Lão Phương hiểu ý: "Nếu không tiện nói thì thôi. Cháu nhặt được bảo vật rồi đấy."

    Quốc Hải đứng bên, tò mò hỏi: "Bức tượng này quý lắm hả chú."

    Lão Phương nhìn anh rồi cười đáp: "Tất nhiên, bức tượng này không chỉ đơn giản là đồ trang trí mà còn là một món bảo vật phong thủy. Loại đá làm bức tượng này tới nay chưa ai xác định được nhưng người ta chỉ ghi chép lại rằng nó đã tồn tại hơn năm trăm năm."

    "Thế là đồ cổ phải không chú?"

    "Ừm, một phần là vậy, món đồ này không đơn giản thế đâu, người sở hữu nó sẽ có được may mắn, sức khỏe, tiền tài và danh vọng. Đó là lý do tại sao nó lại tên là nữ thần Lucky."

    Cả nhóm nghe vậy thì mắt chữ a mồm chữ o nhìn nhau.

    Lão Phương lại nói tiếp: "Có rất nhiều người muốn sở hữu được nó nhưng bức tượng này lại nhận chủ. Nó chỉ mang lại may mắn cho chủ nhân nó còn người khác cho dù có sở hữu được thì cũng chỉ là một món đồ trang trí bình thường."

    "Vậy làm sao trở thành chủ nhân của bức tượng." Quốc Hiếu hỏi.

    "Nhỏ máu nhận chủ. Một khi bức tượng hấp thụ máu của một người đồng nghĩa nó đã nhận người đó làm chủ nhân. Chỉ khi chủ nhân của nó chết nó mới nhận chủ mới."

    "A.. ra vậy"

    Lão Phương lại một lần nữa ngắm nhìn bức tượng bỗng Bảo Liên "..."

    Lên 1 tiếng

    "Gì vậy Liên?"

    Bảo Liên không trả lời Phương My mà quay sang hỏi Lão Phương: "Chú nói là chỉ cần nó dính máu thì sẽ nhận chủ phải không ạ?"

    "Ừ, đúng vậy."

    "Nếu vậy thì bức tượng đã nhận Đăng An làm chủ rồi."

    Nghe câu này của Bảo Liên mọi người nghi hoặc nhìn nhau, có ư? Đăng An nhỏ máu lên bức tượng bao giờ, sao họ không có ấn tượng gì cả.

    Bảo Liên thấy sự mê man trong mắt mọi người thì nhỏ giọng nói: "Mọi người không nhớ à? Cái đêm đó đó, lúc con mèo đen nhảy vào cào rách tay Đăng An đấy." Bổng thời gian như trở lại cái đêm ở biệt thự, khi mà Đăng An vừa cầm bức tượng lên đã bị con mèo đen nhào đến, nhưng mà có liên quan gì đến nhỏ máu nhận chủ? À khoan, khi bức tượng rơi xuống sàn nhà vừa hay máu từ trong tay Đăng An nhỏ xuống ngay vị trí bức tượng nằm.

    Nhận thấy sự thay đổi của mọi người, Lão Phương cũng ít nhiều đoán được câu chuyện, "nếu bức tượng đã nhận chủ thì không bán được đâu, các cháu mang tượng về đi."

    * * *

    Mọi người rời khỏi cửa hàng với vẻ ngờ vực, bức tượng này có thần kì như Lão Phương nói không. Trông bức tượng cũng đẹp nhưng đâu đến mức thần kì như ông ta nói, họ chắc chắn rằng ông ta chỉ thấy họ còn nhỏ nên lừa họ thôi, một bức tượng cũ thì có thể may mắn gì chứ. Thế là hôm nay phí công vô ích rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  11. Candy Nguyệt Thiền

    Bài viết:
    67
    Chương 9: Hoa Sương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng ngủ tĩnh lặng, ánh sáng đèn vàng mờ ảo không soi tỏ căn phòng. Trong một góc tủ, ánh sáng đỏ lóe lên. Một luồng khí đen tuồng ra khỏi tủ kính, luồng khí đen không rõ hình dạng, bổng chốc không khí trong phòng như rút cạn, luồng tà khí vởn quanh.

    Luồng khí đen ấy từ từ di chuyển về phía giường, nơi đó có một thiếu niên đang nằm, hô hấp đều đặn, mọi cao ngạo, mọi ngông cuồng của hắn đều biến mất chỉ còn lại một thiếu niên thanh thuần. Luồn khí đen áp sát vào thân thể cậu thiếu niên, nó muốn dung hòa làm một cùng hắn nhưng một lực đạo đẩy mạnh luồn khí đen ấy ra. Khí đen dừng ở không trung, một giọng nói khàn đặc vang lên: "Haha.. ha, thú vị, hắn vậy mà lại không có tâm ma? Ha, để xem.."

    * * *

    "Anh hai, bên này bên này, lẹ lên em mất máu chết bây giờ.. ê.. từ từ.. m* nó chết rồi." Quốc Hải bực bội quăng điện thoại xuống bàn.

    "Haha, chơi gà chết đáng lắm con ạ."

    "Nè anh Hiếu, anh phải anh hai em không dị? Thấy em sắp chết còn không cứu, đi cứu thằng Minh."

    Quốc Hiếu vẫn không ngừng thao tác trên màn hình, đáp lại với giọng dửng dưng: "Khi nào trình của mày bằng thằng Minh thì tao sẽ cứu, còn giờ thì lấy mền gối ra ngủ rồi mơ đi."

    "Haha, Hải mày về xét nghiệm lại coi nó phải anh ruột mày không vậy?"

    "Nói thừa, mày không thấy tao với anh hai giống nhau như đúc à, tụi tao là sinh đôi, sinh đôi, ok!"

    Quang Minh cười trừ "rồi rồi, sinh đôi. Mà An mấy nay bận gì mà ít khi tới vậy."

    "Tao nghe nói nó sắp mở sàn đấu boxing nên chắc giờ đang ở đó. Nãy nó nhắn nói lát nó tới."

    "Đù, ghê vậy, mà nó mở ở đâu?"

    "Hình như ở khu Hoa Sương." Quốc Hiếu trả lời thay Quốc Hải.

    "Cái gì? Cái khu vui chơi ngầm đó hả?"

    "Chớ còn khu nào nữa."

    "Ôi mẹ ơi, thằng này gan vậy, khu đó phải có bảo kê mới mở được đó."

    "Đăng An không cần bảo kê, dù nó muốn cả khu đó cũng không ai dám làm gì nó đâu."

    Quang Minh vẫn còn mù mờ, "là sao?"

    Quốc Hiếu chỉ liếc Quang Minh một cái rồi nói tiếp: "Mày biết vậy được rồi, biết nhiều quá không sống thọ đâu."

    "Ai không sống thọ vậy?" Đăng An từ ngoài cửa bước vào hỏi, trên tay còn cầm hai tờ vé số, "Ủa An, mày chơi vé số nữa hả?" Quốc Hải cười trêu.

    Đăng An nhìn hai tờ vé số trong tay rồi nói: "Nãy tao thấy thằng nhóc ngoài kia tội quá nên mua giùm thôi, sẵn tiện mày bỏ hộ tao cái." đoạn Đăng An vứt 2 tờ vé số vào tay Quốc Hải.

    "Nè sao bỏ được, giờ cũng tới giờ xổ rồi, dò thử đi."

    "Mày thích dò thì dò đi, cũng có bao giờ trúng được đâu."

    "Mày cứ nói vậy, biết đâu nhờ bức tượng rồi mày ăn may sao. Để tao dò giùm cho."

    Nói rồi Quốc Hải lấy điện thoại ra dò, anh nhập tìm kiếm rồi bắt đầu dò từ giải 8. Đến phần giải nhất, 1 3 5 6 6. Quốc Hải trố mắt nhìn, anh đưa tay dụi mắt, đúng thật là 1 3 5 6 6

    "An ơi, An mày nhìn coi đúng không.. tao sợ tao nhìn lộn."

    Quang Minh tiến đến giành lấy điện thoại Quốc Hải rồi lấy tờ vé số ra dò, giải.. nhất.

    "An ơi, mày hên nha, giải nhất, hai tờ, 200 triệu tính khao tụi này cái gì đây."

    Đăng An nhíu mày giành lấy rồi dò lại, trúng thật cơ à? Đăng An cũng không nghĩ nhiều cất hai tờ vé số vào ví, đoạn anh nói "nếu thích thì tối vô khu Hoa Sương đi, tao bao."

    "Thôi đi cha, vô đó phải đủ 18 tao mới 17 sao vô."

    "Mấy mày thích thì cứ đi, không sao."

    "Chắc không?" Quang Minh nghi hoặc nhìn Đăng An, anh chỉ cười không nói gì.

    "Thế rủ tụi con gái không?"

    "Ừ, sẵn gọi tụi nó luôn đi, lát đi luôn."

    "Ok!"

    * * *

    Khu Hoa Sương.

    Hoa Sương là khu vui chơi ngầm của các đại gia, loại hình vui chơi nào cũng có với giá trị đắt đỏ. Người đến đây toàn thuộc dạng lắm tiền nhiều của, có không ít thiếu gia, thiên kim đến đây vui chơi. Ở đây hắc bạch lẫn lộn, là một cái chảo nhuộm khổng lồ, loại người nào cũng có. Khu Hoa Sương chỉ mới được mở từ năm năm trước, là một khu giải trí mới nổi nhưng không ai dám đả động đến, bởi lẻ người đứng sau khu này là ông hoàng của thế giới ngầm, kẻ nào chán sống mới dám đứng ra khiêu khích vị này.

    "A! Nghe danh đã lâu giờ tao mới thấy được Hoa Sương trong truyền thuyết." Ánh Mai lên tiếng khen ngợi.

    "Xin chào quý khách, xin quý khách cho xem thẻ căn cước ạ." một người đàn ông mặc toàn thân vest đen đứng ra tiếp đón họ.

    "Chết rồi An ơi, tao không đủ tuổi sao giờ." Quang Minh đứng sau Đăng An nói nhỏ. Đăng An mặt không đổi sắc, lấy từ trong ví ra một tấm thẻ màu bạc đưa cho người đàn ông kia. Cầm trên tay tấm thẻ bạc, mặt gã đàn ông biến sắc, lập tức nhường đường cho họ đi vào. Sau khi nhóm người đã đi khuất, một người đàn ông đầu trọc tiến tới nói với người đàn ông vừa nãy: "Tụi kia nhìn mới 16 17 tuổi, mày cho tụi nó vào chi vậy, bị quản lý bắt được là chết nha con."

    Người đàn ông đó không nói nhiều chỉ đưa ra tấm thẻ bạc ban nãy cho gã đầu trọc xem

    "Này là gì đây?"

    "Thẻ thông hành, có thẻ này muốn đi đâu trong khu Hoa Sương này đều được kể cả tòa nhà quản lý."

    "Thật á? Thế không phải cứ ai có được thì muốn làm gì làm à? Tới lúc đó khu Hoa Sương bị quậy cho loạn cào cào cả à."

    Người đàn ông mặc vest đen chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "mày đần vừa thôi, mày biết người có được tấm thẻ này đếm trên đầu ngón tay thôi không."

    Gã trọc đầu xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình, "nếu vậy sao thằng ranh vừa nãy có được? Ăn cắp à?"

    "Kệ đi, ở đâu ra không quan trọng, quan trọng là bây giờ nó đang giữ thẻ bạc, là ông trời. Còn mày nữa lo mà đi tiếp khách đi." Nói rồi gã đàn ông mặc vest đen bỏ đi không tám chuyện với hắn nữa.
    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...