Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Điên Rồi - Lỏa Bôn Đích Man Đầu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Snowie cute, 1 Tháng tư 2021.

  1. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    [​IMG]

    Tác phẩm: Xuyên nhanh: Đại lão lại điên rồi.

    Tác giả: Lỏa Bôn Đích Man Đầu

    Editor: Snowie Cute

    Thể loại: Xuyên Nhanh, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Nữ Cường, Sủng..

    Tình trạng: Đang ra

    Tiến độ: Cập nhật thường xuyên, một tuần từ ba đến 7 chap (tùy theo mình có thời gian hay không, tại mình vẫn đang phải đi học)

    Link thảo luận góp ý:

    [Thảo Luận - Góp Ý] Nơi Dành Cho Các Bài Viết Của Snowie Cute

    Văn án

    Tu luyện cuồng ma - Nam Diên lừa gạt một con thần thú, trợ giúp nàng xuyên qua 3000 thế giới, thu thập tín ngưỡng chi lực.

    Từ trước đến nay Nam Diên chỉ giết người không cứu người, từ đây thay đổi hoàn toàn bắt đầu làm người tốt.

    Đáng tiếc, người tốt khó làm.

    Nàng coi tiểu quái thai như con nuôi, thế mà nháy mắt hắn đã trở thành lão đại của Ma Vực, còn nổi điên muốn nuôi nhốt nàng?

    Ông chồng mắc bệnh tự kỷ sợ nữ giới thời kì cuối lại đột nhiên không sợ nữ cũng không tự nhốt mình nữa, nổi điên quấn lấy nàng đòi sinh con?

    Ngay cả khi nàng tiện tay nhặt được một vật chết cũng có thể biến thành mỹ nam khỏa thân nằm trên giường, âm trắc đòi nàng phải phụ trách?

    Sau này, Nam Diên không muốn nuôi dưỡng gì nữa, một lòng chỉ muốn battle với nam chủ.

    Kết quả, nam chủ hắn.. hắn cũng điên rồi.

    * * *

    Nam Diên mặt không cảm xúc: "Đại lão, trên người của ngươi có hơi thở quen thuộc khiến người ta chán ghét."

    Đại lão không hề hoảng sợ: "Thế giới của ta chỉ dành cho nàng. Nàng cũng dành cho ta."

    => Nếu mọi người đã từng đọc tác phẩm nổi tiếng của Lỏa Bôn Đích Man Đầu Mau xuyên: Vai ác lại hắc hóa thì bộ truyện này kể về cuộc đời con của Nam Tầm và Huyết Minh - Nam Diên. Bộ truyện hứa hẹn sẽ mang đến cho mọi người nhiều điều bất ngờ!

    P/s: Tác phẩm này do mình tự dịch dựa vào QT nên độ chính xác chỉ khoảng 70%, nhưng mình sẽ cố gắng để có một bản dịch hoàn hảo nhất có thể cho các bạn! Cảm ơn đã đọc!

    Mục lục​

    Thế giới một: Nuôi dưỡng đại lão Ma vực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1: Bắt thú làm người tốt.

    Chương 2: Thế giới một: Nuôi dưỡng đại lão Ma vực

    Chương 3: Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.

    Chương 4: Tiểu quái thai xấu xí

    Chương 5: Đấm đá, hận ý.

    Chương 6: Diên Diên làm nhiều chuyện tốt nha.

    Chương 7: Nhập phủ làm con nuôi?

    Chương 8: Nhóc con lại đây.

    Chương 9: Nàng nói thích.

    Chương 10: Thoa thuốc, coi như trân bảo

    Chương 11: Ban tên Bùi Tử Thanh

    Chương 12: Ghét bỏ quá yếu.

    Chương 13: Về sau ngươi chính là tiểu công tử.

    Chương 14: Ai, ba cái thùng cơm.

    Chương 15: Va chạm Tiết công tử

    Chương 16: Mai viên, mỹ nam áo xanh.

    Chương 17: Ta bằng lòng đi theo ngươi.

    Chương 18: Đứng ngây ngốc làm gì nữa, còn không mau qua đây?

    Chương 19: A Thanh? Hắn rất thích!

    Chương 20: Nhìn qua hơi ngang ngược

    Chương 21: Ách, tên oắt con dính người.

    Chương 22: Kinh ngạc, phân phát nha hoàn.

    Chương 23: Phát hiện ma khí.

    Chương 24: Câu dẫn, muốn chết.

    Chương 25: Sợ hãi, linh thú biết nói chuyện.

    Chương 26: Sợ quá mới khóc? Cậu đi dỗ.

    Chương 27: Cấm dục, giải tán nam sủng.

    Chương 28: Muốn có càng nhiều.

    Chương 29: Nghe đồn, ba năm sau.

    Chương 30: A tỷ, đệ không còn nhỏ nữa.

    Chương 31: A tỷ, đệ sai rồi.

    Chương 32: A tỷ, đệ chỉ thích tỷ

    Chương 33: Ác mộng, tiên tử

    Chương 34: Kết thân, Trang gia

    Chương 35: A tỷ đừng kết thân với hắn!

    Chương 36: Vĩnh viễn, sẽ không rời đi

    Chương 37: Không bằng, ta giúp ngươi một phen.

    Chương 38: Mưu đồ, chết chóc

    Chương 39: Chết lặng, đệ nhớ a tỷ

    Chương 40: Nhớ kỹ, ngươi chỉ có hai năm.

    Chương 41; Đã chết, phẫn nộ.

    Chương 42: Phá kén trùng sinh!

    Chương 43: Thất vọng, lấy thân tuẫn thành.

    Chương 44: Hai trăm năm sau.

    Chương 45: Ma vực, con ma men quái dị.

    Chương 46: Ta tên là A Thanh.

    Chương 47: Say rượu, nàng chỉ có thể là của ta!

    Chương 48: Kinh hãi, tuyển Ma hậu.

    Chương 49: Cuối cùng cũng xuất hiện.

    Chương 50: Có lẽ ham muốn thân thể ta?

    Chương 51: Nàng đến.

    Chương 52: Tất cả đều là của nàng, bao gồm cả ta.

    Chương 53: Từ trước đến nay, a tỷ vẫn luôn lương thiện.

    Chương 54: Đại hôn, động phòng.

    Chương 55: A tỷ, A Thanh rất nhớ người.

    Chương 56: Mọi chuyện đều đã qua, a tỷ không trách đệ.

    Chương 57: Ngây ngốc, ôm kiểu công chúa.

    Chương 58: Khi còn nhỏ, ta thường xuyên làm như vậy.

    Chương 59: Chân tướng, Ma quân chính là A Thanh.

    Chương 60: Cứu mạng! Có kẻ phát điên.

    Chương 61: A tỷ, đệ biết hết.

    Chương 62: Hoảng sợ, bị hôn.

    Chương 63: A tỷ, làm nữ nhân của đệ đi.

    Chương 64: Thành công ngủ chung giường.

    Chương 65: A tỷ, nước bọt của đệ rất tốt.

    Chương 66: Bảo vệ hắn cả đời bình an trôi chảy.

    Chương 67: A tỷ, không cho phép tỷ đi!

    Chương 68: Nếu như còn sống sẽ song tu

    Chương 69: Nổi giận, hiện hình thú.

    Chương 70: A tỷ, chúng ta thành thân đi.

    Chương 71: Tỷ không biết ta yêu tỷ nhiều thế nào đâu.

    Chương 72: Phần kế tiếp, quy tắc vô hình.

    Thế Giới hai: Bạch nguyệt quang và nữ hoàng giải trí.


    * Note: Nếu các vị đạo hữu ai có hứng thú với bộ này có thể nhắn ở tường nhà mình để tham gia edit cùng (có trả lương, 30xu/chap, edit vì đam mê là chính nên lương không cao lắm). Bộ truyện này khá dài (>1000 chap) nên mong sẽ tìm được một người đồng hành với mình!
     
    Llllll, Fewer, TamaP38 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2021
  2. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 1: Bắt thú làm người tốt.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Mọi người đều biết Nam Diên rất thích tu luyện, là vị đại lão không thể chọc nổi.

    Mặc dù nàng trước sau lồi lõm xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mỗi khi ra tay khiến người tôi phải kêu cha gọi mẹ.

    Một ngày, nghe nói đại lão Nam Diên bắt cóc đứa con duy nhất của Thánh Thú Hư Tiểu Bát, dẫn theo con thú nhỏ kia đi qua ba ngàn thế giới chơi đùa.

    Khi biết tin này, nhóm đại yêu tinh bị cô nô dịch khóc ròng ròng cao hứng kêu gào ba ngày ba đêm.

    ...

    Đêm nay, nguyệt hắc phong cao, thích hợp để đi bắt thú.

    Nam Diên một tay xách theo vò rượu hoa đào thuận tay túm được, một tay ôm Hư Không Thú Hư Tiểu Đường nghênh ngang rời đi.

    "Diên Diên, chúng ta đang rời nhà đi trốn sao?" Con thú nhỏ lớn lên giống một cục bông ngồi xổm trên vai nàng, eo nhỏ mập mạp vặn vẹo uốn éo, giọng nói mềm nhũn hỏi.

    "... Coi như vậy đi."

    Nam Diên ngửa đầu uống ực một hớp rượu hoa đào, bước đi vững vàng, chân như cưới gió, bóng lưng tiêu sái tuỳ tiện không có không có tí tự giác nào là đang đi trộm thú cả.

    "May là tôi đã để lại lời nhắn cho cha."

    Hai ngón tay Nam Diên kẹp vào rìa của vò rượu, lại uống thêm mấy ngụm, đôi môi đỏ hồng căng mọng bị rượu thấm vào sáng long lanh, dưới ánh trăng càng tăng thêm một phần xinh đẹp.

    "Diên Diên, cậu muốn đi thế giới gì đầu tiên?"

    "Thế nào cũng được, tùy ngươi." Trước hết cứ tùy tiện tìm một thế giới, nếu tôi không vui lại đổi sau.

    "Diên Diên muốn thân phận gì?"

    "Tốt nhất là thân phận nào không bị người khác quấy rầy." Nàng ghét nhất mấy người nhiều chuyện, đã ảnh hưởng đến việc tu luyện của nàng thì thôi, lại còn ồn ào muốn chết, nàng sợ mình không nhịn được trực tiếp san bằng toàn bộ thế giới.

    Hư Tiểu Đường không nghĩ tới Diên Diên lại dễ tính như vậy, hai mắt sáng lấp lánh: "Được thôi, tôi thử lật tìm trong [Bản chép tay ba nghìn thế giới] của cha tôi xem, trước cứ tìm cho Diên Diên một thế giới giống thế giới này để thích ứng chút."

    Rượu trong vò vừa uống cạn, cổ tay trắng nõn của nữ tử nhẹ nhàng lật một cái, vò rượu hết bị vứt ra ngoài, phát ra một tiếng vang giòn trong màn đêm yên tĩnh.

    Một người một thú bước đi xa dần, nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm.

    ...

    Đại lục Thương Miểu, thành Tích Tuyết.

    Phủ thành chủ,bên trong mật thất bế quan.

    Không gian bỗng nhiên dao động xuất hiện một vòng xoáy màu đen, một đoàn sương máu từ trong vòng xoáy tràn ra.

    Màn sương máu tan dần, một nữ tử áo đen lững thững bước ra.

    Cùng lúc đó, đầu vai nữ tử xẹt qua một tia sáng, thân hình một con Linh thú hình cầu lông xù xì hiện ra.

    Một người một thú nhìn chằm chằm đống thịt vụn trên mặt đất kia, biểu cảm mộng bức.

    Hư Tiểu Đường oa một tiếng khóc lên: "Đến chậm một bước rồi , thân thể tôi tìm cho cậu đã ngỏm củ tỏi!"

    Nam Diên: Đâu chỉ ngỏm củ tỏi, thân thể còn bị nổ thành một bãi thịt nát. Ách. Vì vậy khi nàng đói bụng thường thích nuốt sống, sau khi cơ thể nát nhìn thật buồn nôn.

    "Người này vừa mới chết, hồn phách còn chưa tan biến, có thể dùng thuật sưu hồn." Nam Diên duỗi tay chộp vào hư không.

    Một lát sau, nàng đã biết được cuộc đời của bãi thịt nát này.

    Người này tên là Bùi Nguyệt Oanh là Võ sư trung cấp, sau khi lão thành chủ qua đời, Bùi Nguyệt Oanh kế thừa cơ nghiệp của cha trở thành thành chủ mới của thành Tuyết Tích.

    Đại lục Thương Miểu cá lớn nuốt cá bé, người chia làm Linh tu, Võ tu và người bình thường.

    Linh tu tu luyện dựa vào linh khí của thiên địa, võ tu chính là rèn luyện độ bền bỉ của thân thể.

    A, nói đơn giản một chút là có cơ thể cứng rắn hơn so với người bình thường.

    Nam Diên thấy thân thể của nàng vô cùng cứng rắn, nằm không cũng có thể chiến thắng.

    Bởi vì Võ tu tu luyện thân thể nên từ trước đến giờ toàn là nữ tử có cơ bắp, chẳng qua Bùi Nguyệt Oanh là một ngoại lệ.

    Nàng đam mê nhan sắc.

    Vì muốn bảo trì dáng người thon thả nên không thèm tu luyện cho thật tốt, cả ngày chỉ thích ngâm thơ cấu đối buồn thương, hơn nữa lại yêu thích nam sắc, nuôi cũng không ít nam sủng.

    Nếu không phải cha nàng để lại một lão bộc trung thành tuyệt đối, nàng đã bị người phía dưới giết chết đoạt vị từ lâu rồi.

    Hai ngày nay nữ thành chủ cải tà quy chính chuyên tâm tu luyện, lại tu một loại tà thuật.

    A thông suốt sao.

    Sơ ý một chút thế là nổ chết bản thân.

    Nam Diên móc ra một bình nước hóa hình từ bên trong không gian bản mệnh, trực tiếp biến thành dáng vẻ của Bùi Nguyệt Oanh.

    Hư Tiểu Đường hoảng sợ ngăn cản: "Diên diên, không thể! Chúng ta không thuộc về thế giới này, nếu không khoác lên lớp da của người ở đây sẽ bị ba ba Thiên đạo phát hiện!"

    Nam Diên không thèm để ý...

    "Đến lúc bị phát hiện lại tính tiếp."

    Thiên đạo chó, nàng ghét nhất chính là Thiên đạo.

    Dọn dẹp đống thịt nát trên đất xong, Nam Diên mất vài phút để biến thành nhân vật, sau đó ngả người trên chiếc giường êm chuyên dành cho thành chủ, điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất mà nằm, vẻ mặt mệt mỏi.

    Nàng tu luyện gặp phải bình cảnh chỉ có thể tìm lối tắt xem có thể giống với cha mẹ nàng đi tìm chút tín ngưỡng chi lực và điểm công đức để đột phá bình cảnh.

    Chẳng qua nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để thu hoạch được tín ngưỡng chi lực ở thế giới này.

    Lúc đầu nàng định cướp trước của khí vận tử, giết chết nhân vật phản diện cuối cùng ở thế giới này.

    Xử lý trùm phản diện đồng nghĩa với việc cứu vớt chúng sinh thiên hạ.

    Điểm công đức tăng lên, tín ngưỡng chi lực cũng sẽ tăng lên không ngừng.

    Nhưng Tiểu Đường khóc thút thít nói không được.

    Không thể phá hỏng chủ tuyến của thế giới này.

    A, đứa nhỏ hèn nhát.

    "Diên Diên, chúng ta làm nhiều chuyện tốt một chút thanh danh có, nhiều người kính trọng,chúng ta liền có thể đạt được tín ngưỡng chi lực rồi."

    Đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu của Hư Tiểu Đường lóe lên ánh sáng, tràn đầy niềm tin vào tương lai.

    Nó muốn dẫn dắt Diên Diên làm nên một sự nghiệp lẫy lừng!

    Biểu cảm của Nam Diên trở nên vi diệu: "Ý của cậu là muốn tôi làm... người tốt?"

    Đây quả là chuyện cười trong thiên hạ.

    Để một tên đại yêu chỉ biết giết người như nàng đi làm người tốt? Vật nhỏ này có phải chưa thấy thời điểm nàng ăn người tàn bạo thế nào không?

    Hư Tiểu Đường không hiểu ẩn tình phong phú bên dưới gương mặt than lạnh lùng của Nam Diên, trong mắt nó, Nam Diên chính là nữ vương lạnh lùng siêu ngưu bức, khuyết điểm duy nhất chính là thiếu cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.

    Nó nghe nói, mấy trăm năm Diên Diên chỉ dùng để ngộ đạo, coi sinh hoạt hàng ngày là những chuyện ngớ ngẩn.

    Thế là nó dùng móng vuốt vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình: "Diên Diên đừng sợ, có tôi ở đây, tôi biết rất nhiều đấy!"

    Nam Diên liếc nó một chút, vuốt bộ lông mềm mại của nó: "Được, về sau nghe cậu."

    Bắt cóc con nhỏ của người ta đúng là cũng không nên chút nào.

    Nàng có một tia áy náy, quyết định sẽ sủng ái Hư Tiểu Đường.

    "Đúng rồi Diên Diên, có một chuyện quên nói cho cậu."

    Hư Tiểu Đường cắn móng vuốt nhỏ ngượng ngùng nói: "Năm năm sau, thành Tích Tuyết sẽ bị một vị đại lão lợi hại ở Ma Uyên tàn sát, người trong cả một tòa thành đều bị giết sạch. Uầy, thật sự là quá thảm."

    Nam Diên: ...

    Trên gương mặt than lạnh lùng không có chút biểu cảm của Nam Diên dường như hiện lên mấy chữ: Cậu mẹ nó đang đùa tôi phải không?
    _Sn_
     
    Arigato, uvyhn, Linh babe29 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng bảy 2021
  3. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 2: Thế giới một: Nuôi dưỡng đại lão Ma vực

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Đại lục Thương Miểu có một mảnh đất rộng lớn lại cằn cỗi, nơi này tụ tập rất nhiều yêu tu và ma tu, bị tu sĩ gọi là Ma vực.

    Sâu trong Ma vực có một nơi ngay cả yêu tu và ma tu cũng không dám đến gần gọi là Ma Uyên.

    Nơi đây ma khí ngất trời, bên trong có các loại ma vật dị dạng sinh sôi, quái vật có thể bò ra từ Ma Uyên cũng là một thứ vô cùng đáng sợ.

    Loại quái vật như vậy, mấy ngàn năm mới có một con có thể bò ra từ bên trong Ma Uyên.

    Ma vực ở phía nam, còn thành Tích Tuyết lại ở phía bắc.

    Theo lý mà nói hai nơi này quăng tám cái sào cũng chẳng liên quan gì đến nhau, cũng không biết tại sao một vị lão đại sau khi trải qua thiên truy bách luyện ở Ma Uyên lại tự mình đến đây một chuyến, lại còn chỉ đến để... tàn sát thành.

    "Diên Diên, tôi cũng không biết, bản chép tay của cha tôi không có ghi nguyên nhân."

    Có thể trong lúc vô tình hắn đã kết thâm thù đại hận gì đó với thành Tích Tuyết?

    Tư thế nằm của Nam Diên y như đàn ông, mí mắt lười biếng rũ xuống có chút mệt mỏi.

    Thời tiết lạnh khiến nàng chỉ muốn đi ngủ.

    Nhưng không được, nàng ngủ một lần chính là mấy chục năm, vừa lãng phí thời gian lại lãng phí cả sinh mệnh.

    "Tiểu Đường, kể cho tôi nghe về ma đầu này."

    "Được a "

    Hư Tiểu Đường trực tiếp móc từ trong không gian ra bảo bối bản chép tay mà cha hắn để lại, lật ào ào đến một trang nào đó.

    Sau đó đọc to: "Ma chu khát màu, là một trong ngũ đại Ma Quân của Ma vực, là hậu duệ của đại yêu thượng cổ nhện răng cưa.

    Ma đầu này có lớp da rất đẹp, nam nữ khó phân, yêu diễm tuyệt luân, tính tình vui buồn thất thường, thích nhất là thu thập tiểu mỹ nhân, sau đó lột sống da của bọn họ."

    Nam Diên không hề bị sở thích đặc thù buồn nôn của ma đầu này hù dọa, sắc mặt vẫn như thường.

    Nói thật nàng cũng không phải thứ tốt lành gì.

    "Như vậy, có lẽ trước khi vị Ma Quân này bị ma hóa thì vẫn là người bình thường."

    Mấy vạn năm trước, lúc thượng cổ đại yêu gần như bị diệt sạch, bèn đánh chủ ý lên nhân loại, muốn thông qua nhân loại để kéo dài huyết mạch.

    Đời sau của người và yêu kết hợp đã bị chết hơn phân nửa, nhưng cũng có không ít kẻ còn sống sót.

    Sau đời đời truyền lại, huyết mạch đại yêu trên cơ thể những người này càng ngày càng mỏng manh.

    Đến bây giờ, cho dù có người có được loại huyết mạch của thượng cổ đại yêu cũng rất khó yêu hóa.

    Con nhện ma khát máu này hẳn là nhân loại có huyết mạch đại yêu vô cùng mong manh, dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể thức tỉnh huyết mạch, yêu hóa thành công.

    Đại khái là lúc ma đầu này còn là người bình thường đã kết thù với thánh Tích Tuyết?

    Chẳng qua còn lâu mới đến năm năm nữa, Nam Diên cũng không sốt ruột.

    "Tiểu Đường, đi ra ngoài xem một chút." Nam Diên đứng dậy, ôm Hư Tiểu Đường vào trong lòng.

    Hư Tiểu Đường run lẩy bẩy nói: "Diên Diên, tôi sợ, cho tôi trở về không gian một thời gian đi.

    Cha tôi nói không thể tùy tiện xuất hiện trong một thế giới không thuộc về mình, nếu không sẽ bị ba ba Thiên Đạo phát hiện, đánh xuống một đạo thần lôi phát là ngỏm củ tỏi."

    "Đây là thế giới cao đẳng cũng không đến mức như thế, huống hồ thế giới này cũng có Linh thú, cậu có thể đi ra, tôi sẽ bảo vệ cho cậu an toàn."

    Vật nhỏ hèn nhát, nếu không phải thấy nó cả người phủ lớp lông mềm mại, Nam Diên cũng chẳng thèm nói nhảm cùng nó.

    "Thật sao?"

    "Ừm."

    Hư Tiểu Đường cao hứng chít một tiếng, yên lòng ghé vào trong ngực nàng.

    Nam Diên vuốt lông của quả cầu nhỏ, thoải mái nheo lại mắt.

    Đại môn mở ra, ngoài cửa cũng chạng vạng tối.

    "Thành chủ xuất quan!" Một người kinh hô.

    "Cung nghênh thành chủ đại nhân xuất quan!"

    "Cung nghênh thành chủ đại nhân xuất quan!"

    Một đường Nam Diên đi gặp toàn những mỹ nam tử dung mạo tuấn tú... mỗi người một vẻ.

    Bùi Nguyệt Oanh này rất thích sắc đẹp, sưu tầm cả một Mãn phủ toàn là mỹ nam, sinh hoạt cá nhân tương đối đặc sắc.

    Nghe nói nàng ngưu bức nhất một đêm nàng ngự chín người.

    Nhưng lời đồn chỉ là lời đồn, Nam Diên nhìn qua kí ức biểu thị, nhiều nhất một lần năm người mà thôi.

    Chuyện nam nữ hoan ái vô cùng nhàm chán, chỉ có tu luyện mới cảm thấy thoải mái, nàng thật sự không hiểu những người này, nhất là lão cha của nàng.

    "Đại nhân, có cần chuẩn bị xe không?" Lão quản gia hỏi.

    "Ngô bá, ta muốn đi ra ngoài thành một chút."

    Lão quản gia một mặt từ ái hỏi: "Lần này bế quan có thu hoạch gì không?"

    "Có, vì vậy tôi muốn ra ngoài thành luyện tập một chút."

    Lão quản gia nghe vậy cười càng hòa ái: "Rất tốt."

    Đôi mắt tinh tường của ông ta đảo qua linh thú đang giả chết trong ngực Nam Diên, mặc dù không biết linh thú này thuộc chủng loại gì, nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều.

    Ai, đứa nhỏ này sao lại cứ thích nuôi mấy con vật yếu ớt nhỏ bé vậy.

    Đợi đến khi Nam Diên đi xa, Hư Tiểu Đường trốn trong ngực mới lặng lẽ meo meo báo cáo: "Diên Diên, lão đầu kia nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu như vậy, có phải ông ta đang hoài nghi cậu hay không?"

    Nam Diên mặt mày thanh lãnh mang theo vài phần hững hờ: "Thì sao?"

    Cho dù người của cả tòa thành này đều hoài nghi nàng thì nàng cũng không sợ, huống chi chỉ là một lão đầu nhỏ.

    Hư Tiểu Đường trong lòng oa một tiếng: Diên Diên trâu thật!

    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng bảy 2021
  4. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 3: Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Thành Tích Tuyết ở tận cùng phía Bắc của Đại lục Thương Miểu, quanh năm tuyết đọng không đổi, bình thường chỉ có một ít tu sĩ phổ thông đến đây trao đổi da lông của Linh thú, tu sĩ cao đẳng rất ít khi đến vùng đất giá lạnh này.

    Ngoài thành có không ít thôn xóm nhỏ, phần lớn là thợ săn ở đây để tiện cho việc đi săn da lông của linh thú đổi lấy lương thực trong thành.

    Nam Diên ôm Hư Tiểu Đường đi trên lớp tuyết đọng trắng ngần, mỗi bước đi lại hiện ra một dấu chân đồng thời phát ra những tiếng loạt xoạt.

    Đột nhiên, trong rừng tuyết một bóng đen hiện lên.

    Người ngoài thấy tốc độ kia nhanh như gió táp, nhưng ở trong mắt Nam Diên dường như chỉ bằng tốc độ của hài tử mới tập đi.

    Nàng gọi bóng đen kia lại: "Tiểu hài nhi, ta hỏi ngươi một chuyện."

    Bóng đen không những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.

    Nam Diên không nhanh không chậm đuổi theo, trong chớp mắt đã đi tới phía trước của cái bóng kia.

    Sau đó, nàng đưa tay chặn lại.

    Bóng đen kia đâm đầu vào lòng bàn tay của nàng, bị đụng ngã trên mặt đất.

    Bóng đen dừng lại.

    Quả thật là một... tiểu hài nhi.

    Đứa bé này thân thể thon gầy, nhìn trông chỉ giống trẻ con khoảng mười tuổi, bị bàn tay của Nam Diên chặn ngã nằm rạp trên mặt đất, tóc tai trên đầu buông xõa toán loạn, quần áo cũ nát lại còn đã chật lộ ra một mảng lớn cánh tay và bắp chân, bàn chân đi phá giày cỏ rách nát, những chỗ không có gì che đậy đã sớm bị thâm tím thối rữa.

    Ngoài trời thành Tích Tuyết lạnh giá như thế này, nếu không phải tu sĩ, người bình thường ăn mặc ít như vậy sợ đã chết rét từ lâu.

    Nhưng trên người cậu bé này không có chút khí tức nào của tu sĩ, vừa nhìn đã biết là người bình thường.

    Dưới mắt tóc dơ bẩn là một đôi mắt đen nhánh như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn lại.

    Ánh mắt đó cảnh giác mà sắc bén, âm u đến cực điểm.

    Sau khi nhìn rõ bộ dáng của Nam Diên, ánh mắt sắc bén kia đột nhiên cứng đờ, ngay lập tức lại trở nên càng hung ác hơn.

    Thấy ánh mắt này Nam Diên hơi buồn cười.

    Nhưng mà nàng cười không nổi, nàng là kẻ mặt đơ.

    Vừa mới tới gần, mùi khai trên người tiểu hài nhi đã đập vào mặt, Nam Diên hơi ghét bỏ lui về phía sau mấy bước.

    Bệnh thích sạch sẽ của nàng rất nghiêm trọng.

    Hành động này của Nam Diên khiến cho đôi mắt hung ác kia lại lộ ra vẻ trào phúng.

    "Ở nơi đó!" Đằng xa đột nhiên có người hô to.

    Tiểu hài vừa bẩn thỉu vừa nghe thấy âm thanh kia, ánh mắt lập tức trầm xuống đứng lên tiếp tục chạy về phía trước.

    Chỉ tiếc, vừa rồi mới bị Nam Diên ngăn cản lại bị té ngã bị thương ở chân, một lát sau đã bị đám người đuổi kịp.

    Bốn năm người chẳng qua cũng chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi bắt lấy tiểu hài bẩn thỉu kia dùng hết sức đấm đá, nói những lời ác độc.

    "Tên chó chết này chạy thật nhanh, cho ngươi chạy này! Chạy đi! Lại dám trộm đồ ăn nhà ta, xem ta có đánh chết tên chó chết như ngươi không!"

    "Khoan đã, tên quái thai này da dày thịt béo, cho dù có đánh như thế nào nó cũng không chết!"

    "Lần trước còn ăn vụng thức ăn của chó săn nhà ta, cả miệng đều là thức ăn thừa, má ơi ghê tởm chết đi được!"

    "Trời ạ, thứ này còn ăn của thức ăn cho chó, quả nhiên là loại chó chết..."

    Tay tiểu hài bẩn thỉu bị một chân giẫm lên, đôi chân kia còn hung hăng nghiến đi nghiến lại mấy lần, đồ vật bị tiểu hài nhi một mực nắm chặt trong lòng bàn tay rốt cục cũng rơi ra.

    Đó là một miếng thịt khô của linh thú nào đó.

    Tiểu hài nhi bẩn thỉu trên đất không rên một tiếng, chỉ cuộn mình lại thành một đoàn.

    Nam Diên hơi nheo mắt không có động tác gì, Hư Tiểu Đường nằm sấp trong ngực nàng không nhin được phát ra âm thanh chi chi tức giận.

    Những lúc có người ngoài, Hư Tiểu Đường không dám miệng nói tiếng người.

    "Cậu cảm thấy đứa bé này đáng thương?"

    "Chi chi chi!" (quá đáng thương.)

    "Thế nhưng đây là thế giới cường giả vi tôn, kẻ yếu đuối nhất định phải bị đánh." Nàng cũng thường xuyên đánh những tên sâu bọ không có mắt.

    "Chi chi chi chi chi." (Diên Diên cậu quên rồi sao, chúng ta phải làm chuyện tốt)

    Khóe miệng Nam Diên giật nhẹ đến mức gần như không thể nhìn thấy: "Được, nghe cậu tôi sẽ cứu hắn."

    Thật ra nếu không phải lúc nãy bị nàng ngăn lại thì hắn cũng đã chạy thoát rồi.

    Nam Diên nhẹ búng ngón tay, mấy tên tiểu hài nhi lập tức bay ra ngoài.

    Mấy tên tiểu hài rên lên một tiếng, vừa thấy bộ dáng Nam Diên đẹp như tiên trên trời, tất cả bọn chúng đều sợ ngây người.

    Bọn họ chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, đây nhất định là quý nhân nào đó trong thành!

    Lớp da của Bùi Nguyệt Oanh đúng là thuộc dạng thượng thừa, lại thêm nàng thuộc kiểu người thích chưng diện nên cho dù có là võ tu cũng vẫn bảo dưỡng cho mình rất tốt, làn da căng mịn, đôi mắt trong sáng như làn nước mùa thu, môi hồng cánh sen...

    "Tiên tử, ngươi đừng có bị cái loại xấu xí này lừa gạt! Nó là tên quái thai thường xuyên đi trộm đồ!"

    Đứa bé trai cầm đầu bò từ dưới đất dậy, chạy tới hất mái tóc của tiểu hài tử bần thỉu lên lộ ra khuôn mặt của hắn.

    Đôi mi thanh tú của Nam Diên hơi nhíu lại.

    Vừa nãy bị tóc che kín mặt nên nàng không thấy rõ, không nghĩ tới bộ dáng của hắn lại như thế này.

    Thật đúng là vật nhỏ... không giống bình thường.

    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng bảy 2021
  5. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 4: Tiểu quái thai xấu xí

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Gương mặt của tiểu hài nhi vẫn là gương mặt giống con người, chỉ là bên trên mọc lít nhít những bướu thịt màu xanh tím cực kỳ kinh người.

    Viên bướu thịt trên mí mắt trái lại đặc biệt rõ ràng, giống như một viên thịt nhỏ gắn trên mặt.

    Bị bướu thịt như thế chèn ép con mắt trái chỉ lộ ra một cái khe.

    Đổi lại cho dù là bất cứ người nào đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt như thế đều sẽ hoảng sợ thét lên, nhưng đối với Nam Diên mà nói,đây chỉ là khuôn mặt nổi bật hơn mà thôi.

    Chứng sinh vạn vật đẹp hay xấu cũng chỉ là một cái túi da mà thôi.

    Tiểu hài nhi quái thai bị Nam Diên dò xét một lúc cũng tức giận, hung hăng giằng co.

    Hài tử bên cạnh đá hắn: "Tên quái thai chết tiệt, đồ cầm điếc!"

    "Cút." Nam Diên lạnh lùng nhìn sang.

    Thế giới cá lớn nuốt cá bè, cường giả được người khác tôn trọng, nhưng cái loại ăn mềm sợ cứng này lại không hề đáng yêu chút nào.

    Một tiếng này vang lên, mấy cái tiểu hài bị ù tai vội vàng bỏ chạy.

    Đầu óc tiên tử có phải bị bệnh hay không, vậy mà lại ra mặt thay cho tiểu quái thai dơ bẩn này sao?

    Mẹ nó, xui thật!

    Tiểu quái thai co quắp trên đất nắm thật chặt miếng thịt khô rơi trên mặt đất, gương mặt tràn đầy bướu thịt ngẩng lên đối diện với Nam Diên, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

    Nam Diên liếc nhìn hắn một cái sau đó quay người rời đi.

    Tiểu quái thai nhìn chằm chằm bóng lưng trăng kia, thời điểm bóng lưng của nàng rời đi càng ngày càng xa sắp không nhìn rõ nữa, hắn đột nhiên đứng lên khập khiễng đi theo.

    Nam Diên quay đầu liếc hắn một cái, ánh mắt thanh lãnh lại đạm mạc: "Đừng bám theo ta."

    Tiểu quái thai cúi đầu hình như rất sợ nàng, nhưng dường như cũng không nghe lời của nàng nói, một mực đi theo sau.

    Chờ đến khi Nam Diên quay đi, bộ dáng nhát gan của hắn một giây trước lập tức thay đổi.

    Hắn ngẩng đầu, một bên gặm miếng thịt khô hắn vừa trộm được, một bên lặng lẽ dò xét nữ nhân này.

    Con mắt trái bị bướu thịt chèn ép híp lại, nhưng trong con mắt này lại lấp lóe tinh quang, một mảnh băng lãnh, không có chút lòng cảm kích nào.

    Hư Tiểu Đường làm ổ trong ngực Nam Diên nhìn người quái dị kia, đột nhiên chi chi lên tiếng.

    Nam Diên: "Nói tiếng người."

    "Diên Diên, đã làm người tốt thì làm đến cùng, hay là Diên Diên nuôi dưỡng hắn đi, chắc chắn hắn sẽ mang ơn cậu!"

    Nam Diên không hứng thú: "Tôi sẽ không nuôi hài tử."

    "Không sợ, có tôi ở đây, trong không gian của tôi có sổ tay nuôi dưỡng hài tử!"

    Nam Diên có cũng được mà không có cũng không sao nói: "Cậu muốn nuôi thì tôi sẽ nuôi."

    Thấy bộ dáng cho dù nó muốn làm cái gì cũng đều có thể của nàng, Hư Tiểu Đường cảm động oa oa khóc lớn: "Diên Diên, cậu còn sủng tôi hơn cả cha tôi!"

    Nam Diên xoa nhẹ bộ lông của nó.

    Nàng dừng bước quay người nhìn sang.

    Quái thai đi theo phía sau cũng dừng lại, đối đầu với nàng hắn thất kinh cúi thấp đầu xuống, bộ dáng vô cùng luống cuống.

    "Ta là thành chủ thành Tích Tuyết này, ngươi có bằng lòng đi phủ thành chủ hay không?" Nam Diên hỏi hắn.

    Tiểu quái thai bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, mắt trừng lớn.

    Con mắt trái có bướu thịt đột nhiên mở lớn, viên bướu thịt kia cũng run run, nhìn trông càng thêm xấu xí.

    Nam Diên ném cho hắn một lệnh bài: "Hiện tại ta muốn đi một chuyến đến Tuyết Vụ sơn, ngươi nếu như tiếp tục đi theo, ta sẽ không quản sống chết của ngươi. Đây là lệnh bài Thành Chủ của ta, thấy nó như thấy ta, ngươi cầm nó đi đến phủ thành chủ tìm quản gia Ngô."

    Tiểu quái thai nhận lấy lệnh bài, cả người ngây ra.

    Hắn sững sờ nhìn chằm chằm Nam Diên, một lát sau mới nhếch miệng cười một tiếng vô cùng mừng rỡ.

    Sau đó hắn quỳ hai gối trên mặt đất, dập đầu thật mạnh với nàng.

    Tư thế dập đầu kia giống như Nam Diên là cha mẹ cho hắn cuộc sống mới vậy, cho dù có trả giá bằng tính mạng của hắn cũng có thể.

    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng bảy 2021
  6. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 5: Đấm đá, hận ý.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Nam Diên liếc hắn một cái rồi quay người đi xa.

    Lúc đầu nàng định hỏi hắn hướng của Tuyết Vụ sơn, nhưng hình như đứa bé này không biết nói chuyện?

    Không biết nói chuyện, nhưng dáng dấp khá nổi bật, còn biết cảm ơn...

    Nam Diên đột nhiên cảm thấy ý kiến của Hư Tiểu Đường không tệ.

    Tiểu quái thai dập đầu thật lâu, dù tuyết đọng trên mặt đất không thay đổi, nhưng hắn dập đầu lâu đến mức trên trên trán đã chảy máu.

    Mãi đến khi bóng dáng Nam Diên hoàn toàn biến mất, động tác của hắn mới chậm dần rồi ngừng lại.

    Tiểu quái thai cẩn thận quan sát tấm bảng gỗ trong tay.

    Tấm bảng gỗ này được làm khá tinh xảo, một mặt khắc hình hoa Tuyết Liên, một mặt khắc chữ "Bùi".

    Hắn không biết chữ nên chỉ đưa tấm bảng gỗ đến trước mũi hít, xác định không có vấn đề gì mới nhét vào trong ngực.

    Nghĩ đến nữ nhân kia tiểu quái thai lại cười, nhưng không phải một nụ cười nhếch miệng ngây ngô mà là một nụ cười đơn giản không có chút độ ấm nào.

    Gặp được người tốt sao?

    Thì ra trên đời này vẫn còn người tốt...

    Nam Diên đi vào trung tâm của Tuyết Vụ sơn để làm quen với địa hình, thuận tiện tiêu diệt luôn mấy con linh thú tìm chết.

    Chờ đến khi cảm nhận được khá ổn, nàng mới tìm đường về.

    Sau khi hồi phủ, Nam Diên không thấy bóng dáng của đứa bé kia có chút ngoài ý muốn.

    Nàng hiếm khi có người mà nàng coi trọng, liền chủ động hỏi lão quản gia.

    Lão quản gia nghe xong sắc mặt biến đổi: "Cái gì? Thành chủ đưa lệnh bài Thành Chủ cho người khác sao? Hoang đường! Thứ này sao có thể tùy tiện tặng cho người khác? Hơn nữa đó chỉ là một tiểu hài!"

    Gương mặt than nghiêm nghị của Nam Diên dường như không để ý chút nào nói: "Trong tay ta không có tín vật nào khác."

    "Để lão nô phái hạ nhân đi tìm người!"

    Lệnh bài Thành Chủ là vật có thể điều binh trong thành Tích Tuyết, lão quản gia gấp đến mức quên chưa hỏi dáng dấp của đứa bé kia ra sao đã vội rời đi.

    Ông ta mặc định đối phương phải là một đưa bé phấn điêu ngọc trác Kim Đồng Ngọc Nữ, dù sao dân chúng toàn thành đều biết thành chủ đại nhân coi trọng sắc đẹp.

    Tiểu quái thai thật vất vả mới tiến được vào thành, không bao lâu liền xảy ra chuyện.

    Hắn không cẩn thận đụng phải người ta, làm lộ ra gương mặt xấu xí kinh khủng.

    Mọi người xung quanh hắn đều kinh hô, một đám người qua đường nhanh chóng tập trung vào một chỗ chỉ trỏ hắn.

    Mà "quý nhân" mà hắn va chạm phải nhìn cũng không hơn tuổi hắn bao nhiêu bao nhiêu, ăn mặc vô cùng trang trọng, nghe nói là đệ đệ của Tiết công tử được thành chủ đại nhân sủng ái nhất trong phủ.

    ... Thành chủ.

    Tiểu quái thai nhớ đến tấm lệnh bài giấu ở trong ngực kia, ánh mắt lạnh xuống.

    Xem ra nữ nhân kia cũng không phải người tốt lành gì, nhưng cũng chẳng làm sao cả, chỉ cần hắn không phải tiếp tục chịu lạnh chịu đói, cho dù có bắt hắn hầu hạ ma quỷ cũng được.

    "Mẹ nó, cái tên quái dị này làm ta sợ muốn chết! Sao có thể lớn lên thành cái bộ dáng này chứ? Đi mau, cút xa một chút cho ta!"

    Hài tử mười một mười hai tuổi đạp một cước.

    Tiểu quái thai ngẩng đầu lên nhìn mấy tên gia đinh hung thần ác sát sau lưng tiểu thiếu gia kia cũng không trốn.

    Thời điểm bị đạp, hắn chỉ lấy một tay bảo vệ lệnh bài trong ngực, một tay còn lại ôm lấy đầu.

    Nhưng hắn càng che đậy, vị Tiết tiểu công tử kia đạp càng hung ác, dường như coi hắn thứ đồ chơi phát tiết cơn giận, vừa đạp vừa cười: "Cái người quái dị này cũng không ngốc, còn biết bảo vệ bụng."

    Gia đinh đi theo phía sau hắn ai nấy đều cười ha ha.

    "Không biết mấy nốt nhọt trên mặt người quái dị này có phải do bị bệnh hay không, không bằng tiểu thiếu gia thử tìm đại phu xem, nói không chừng cắt hết những cái nhọt này trông hắn sẽ rất dễ nhìn."

    "Chủ ý này không tệ, ngươi làm đi! Cắt một cái bướu thịt của hắn."

    "Cái gì? Tiểu thiếu gia, chuyện này, chuyện này không ổn lắm đâu?" Gia đinh đưa ra ý kiến nhìn đám người vây xem một chút.

    Hắn chỉ muốn đùa một chút, không ngờ tiểu thiếu gia lại tưởng thật.

    "Sai ngươi làm thì ngươi cứ làm, dù sao cũng không chết được người! Xảy ra chuyện gì ta sẽ phụ trách, huynh trưởng ta là Tiết công tử trong phủ thành chủ! Hơn nữa, ta chỉ muốn chữa trị nhọt trên mặt hắn thôi, cũng không muốn lấy mạng hắn."

    "Các ngươi ai dám cắt một cái bướu thịt tiểu gia ta liền thưởng cho hắn một khối linh thạch trung đẳng!"

    Trời ơi! Linh thạch trung đẳng!

    Có tiền có thể sai cả ma quỷ, huống hồ chỉ là cắt mất một cái bướu thịt của tên tiểu tử này, cũng không muốn mạng người.

    Có gia đinh đã bắt đầu móc ra chủy thủ.

    Ánh mắt tiểu quái thai lạnh như băng nhìn chằm chằm người kia, trong mắt dường như ẩn chứa địa ngục.

    Trong đó đều chứa những tên ác ma ăn người không nhả xương.

    Thuở nhỏ hắn đã nghe nhiều lời nhục mạ, trong lòng đã chết lặng từ lâu, vốn cho rằng chờ bọn họ phát tiết xong sẽ không có việc gì.

    Ai biết, đối phương lại muốn cắt mặt của hắn.

    Hai chân tiểu quái thai gầy còm như chân gà, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng tuôn ra hận ý nồng đậm.

    Hắn muốn giết người.

    Thôn trang nhỏ, thành Tích Tuyết, tất cả những người bắt nạt hắn.

    Giết chết tất cả bọn họ!

    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng bảy 2021
  7. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 6: Diên Diên làm nhiều chuyện tốt nha.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Nhưng hôm nay, hắn chỉ có thể chôn hận ý ngập trời này sâu trong lòng.

    Bởi vì, hắn vốn dĩ không thể làm gì được.

    Hắn rất yếu, ngay cả Vương Nhị Ngưu trong làng cũng không đánh lại.

    Tiểu quái thai nằm rạp trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn thế giới này.

    Hắn không xin giúp đỡ, bởi vì hắn đã thử cầu xin qua vô số lần, cũng biết sẽ không có ai xuất hiện cứu hắn cả.

    Cũng như bây giờ, tất cả những bách tính này đều đang dùng ánh mắt khiếp sợ, căm ghét mà nhìn hắn.

    Bọn họ ngạc nhiên vì sao hắn lớn lên lại có bộ dáng giống như quỷ, sẽ ghét bỏ trên người hắn vừa dơ vừa thối, sau đó sẽ nhìn hắn giống như nhìn một thứ đồ chơi hiếm lạ mà "thưởng thức".

    Không ai giúp đỡ, cũng không có ai đồng tình với hắn.

    Dường như bởi vì hắn xấu xí như vậy nên hắn đáng bị người khác bắt nạt.

    Trong cổ họng tiểu quái thai phát ra những âm thanh ỉ ôi, mười ngón nắm chặt trên mặt đất.

    Tất cả mọi người đều sợ hãi gương mặt này của hắn, bọn họ đều cảm thấy hắn là quái thai không nên sống trên cõi đời này.

    Nhưng những người này cũng làm gì có chỗ nào giống người đâu?

    Bọn họ chỉ là lớn lên có một khuôn mặt tốt hớn hắn mà thôi, còn hành động lại không khác gì ác ma.

    Buồn nôn.

    Buồn nôn đến cực điểm!

    Mắt thấy tay cầm chủy thủ của tên gia đinh kia ngày càng tiến lại gần, tiểu quái thai đột nhiên bộc phát, thừa cơ cướp lấy chủy thủ trong tay đối phương, sau đó một đao đâm mù mắt của đối phương.

    "A" người kia hét thảm một tiếng.

    Nhân lúc lực chú ý của mọi người dời đi, tiểu quái thai đẩy đám người ra liều mạng chạy.

    Hắn đả thương người, hơn nữa người kia còn có quan hệ với thành chủ, hắn không dám đến phủ thành chủ, sợ sẽ tự chui đầu vào lưới.

    Tiểu quái thai trốn ở trong ổ ăn mày.

    Hắn lết cơ thể toàn vết thương bò đến một góc không người, cuộn mình thành một đoàn.

    Trên thân thể hắn đang chảy máu, rất đau, nhưng hắn dường như không cảm thấy đau một chút nào hết, gương mặt đầy bướu thịt không lộ vẻ gì, chỉ có đôi mắt là âm u lại tăm tối, âm trầm chết lặng.

    Có những người đeo đầy vàng bạc, lại có người ngay cả sống cũng không thể.

    Thượng thiên sao lại bất công như thế!

    "Đây là địa bàn của ông đây, cút ra xa một chút!" Một tên ăn mày đạp một cước.

    Tiểu quái thai che vết thương đứng lên chạy, tiếp tục tìm một cái ổ ăn mày khác.

    Hắn hẳn là nên rời khởi thành Tích Tuyết, nhưng hắn lại không làm.

    Trong thành còn tốt hơn nhiều so với ngoài thành, ít nhất là hắn không phải đoạt thức ăn với heo trong chuồng, cũng không cần đoạt với chó săn.

    Chỉ cần hắn che kĩ mặt mình, thấy hắn ăn mặc đơn bạc như thế sẽ có người ném cho hắn một cái màn thầu.

    Tiểu quái thai móc tấm bảng gỗ trong ngực ra nhìn một chút, trong mắt hiện lên những làn sóng nhàn nhạt, nhưng lại nhanh chóng tĩnh lặng như mặt hồ...

    Phủ thành chủ.

    Hư Tiểu Đường nằm rạp trên mặt đất, vểnh cái mông nhỏ tròn vo lên, nghiêm túc liếc nhìn tài sản quý giá mà cha hắn để lại " Từ điển ba ngàn thế giới", lại lật lại chủ tuyến của thế giới này một lần.

    "Diên Diên"

    Nam Diên ngáp một cái, lười biếng chớp chớp mí mắt, "Ừm?"

    "Chúng ta không đi công lược đại Boss phản diện thật sao? Nghe cha ta nói, đây là biện pháp nhanh nhất."

    Nam Diên không hứng thú lắm: "Không đi."

    Có lẽ sẽ nhanh, nhưng biện pháp này đối Nam Diên mà nói quá khó khăn.

    Ha ha, để một kẻ mặt đơ không có một chút biểu cảm nào như nàng đi lấy lòng một tên trùm phản diện tức giận vô cớ hay sao?

    Nếu là mẹ của nàng, một diễn viên đẳng cấp có thể dễ dàng hóa thân thành các nhân vật, nịnh cha cô ba trăm sáu mươi lăm câu không hề trùng lặp câu nào thì còn được.

    Bên ngoài nhìn gương mặt Nam Diên cao lãnh lạnh lùng, nhưng nội tâm của nàng lại lảm nhảm cả đống chuyện.

    Phải cảm ơn cha nàng di truyền cho nàng một cái huyết mạch vô cùng trâu bò hống hách, cũng cảm ơn mẹ nàng đã sinh ra nàng có một khuôn mặt đơ như thế, giúp nàng có thể tránh khỏi không ít phiền phức.

    Chỉ cần nàng đừng một chỗ, lại thêm ánh mắt lạnh băng liếc qua một chút là có thể dọa mấy đám sâu bọ kia sợ tè cả ra quần.

    Hư Tiểu Đường nhìn bộ dáng mệt mỏi của nàng, ngay lập tức ưỡn ngực nhỏ lên: "Không sao đâu Diên Diên, chúng ta có thể làm nhiều chuyện tốt , chờ sau khi Diên Diên cứu được rất nhiều người thì chúng ta có thể đạt được vô số tín ngưỡng chi lực và điểm công đức, góp gió thành bão đó nha"

    Hư Tiểu Đường sục sôi ý chí chiến đấu móc ra một quyển sách khác.

    Tên sách: Sổ tay tu luyện Thánh Mẫu.

    Nam Diên không cẩn thận liếc qua bìa sách: ...

    Nam Diên không khỏi suy nghĩ, có phải nàng quá dung túng cho tên oắt con này phải không?

    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng bảy 2021
  8. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 7: Nhập phủ làm con nuôi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm quản gia tìm thấy người đã là một ngày sau.

    Tiểu quái thai đang co quắp trong một nơi hẻo lánh, chân tay gầy còm như cảng gà đang cầm lấy một cái màn thầu rắn cấc mà gặm.

    Vốn dĩ ông ta cho rằng đó là một đứa trẻ môi hồng răng trắng, sao có thể ngờ được lại là một kẻ quái dị người chê chó ghét, lại còn dám hành hung đả thương người khác nữa.

    Nếu không phải chuyện kia của tiểu công tử Tiết gia ồn ào không nhỏ, chỉ sợ lão quản gia còn phải quanh quẩn mấy vòng nữa mới có thể tìm được người.

    "Thành Chủ lệnh nằm trong tay ngươi phải không?"

    Tiểu quái thai sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện người này đang nói chuyện với hắn.

    ... Thành Chủ lệnh?

    Đây là người của phủ thành chủ!

    Nhìn vẻ mặt của ông ta không phải đến hỏi tội.

    Chắc là...

    Con ngươi tĩnh mịch âm u của tiểu quái thai phát ra thứ ánh sáng chói mắt.

    Hắn vội vàng móc tấm bảng gỗ từ trong ngực ra.

    Lão quản gia cũng không nhận trực tiếp.

    Gã sai vặt sau lưng ông ta nhận lấy, dùng tay áo xoa xoa rồi mới đưa cho ông ta.

    Quang mang trong mắt tiểu quái thai nhanh chóng tắt ngúm, con ngươi cụp xuống che giấu cảm xúc thật sự.

    Mặc dù lão quản gia là kẻ có tâm tư tỉ mỉ nhưng tiểu quái thai vẫn thấy trong mắt ông ta ẩn chứa sự chán ghét với mình.

    Không có người nào thích hắn cả.

    Trên người hắn vừa bẩn vừa thối, lại kẻ cái quái thai, tất cả mọi người đều hận không thể khiến hắn chết đi cho đỡ bẩn mắt của bọn họ.

    "Ngươi đi theo ta, thành chủ muốn gặp ngươi." Lão quản gia lên tiếng.

    Khi tiểu quái thai ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã trở nên cẩn thận từng li từng tí như con sâu con kiến hèn mọn, chỉ cần một chút ơn huệ nhỏ cũng có thể khiến hắn bỏ đi tôn nghiêm của mình.

    Cứ như vậy, tiểu quái thai tiến vào phủ thành chủ.

    Còn chưa kịp quan sát nơi sinh hoạt của quý tộc, hắn đã bị người ta ném vào một cái thùng gỗ lớn.

    Trong thùng là nước nóng.

    Đối với rất nhiều bách tính mà nói nước nóng là thứ đồ vô cùng xa xỉ.

    Sau lưng, gã sai vặt cầm một cái bàn chải cọ tới cọ lui trên làn da cáu bẩn của hắn.

    Rất đau, nhưng là tiểu quái thai cũng không ho he tiếng nào.

    Hai mắt hắn không nhìn lung tung mà nhìn chằm chằm vào vách tường đối diện, con mắt phải hoàn hảo kia sau khi được rửa sạch vết bẩn trông thật xinh đẹp.

    Con ngươi đen nhánh giống như viên hắc diệu thạch mới được ngâm trong nước.

    Lông mi dày lại cong vút lên, lúc hơi rung động trông như cánh bướm.

    Đáng tiếc, dù có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là bướm bị mất cánh, cũng chỉ là kẻ dị dạng.

    Trong lòng tên sai vặt cọ lưng cho hắn vô cùng tức giận, cầm bàn chải hung hăng chà mạnh lên tấm lưng đầy vết thương của hắn, trong lòng chua chát mắt thầm: "Mẹ nó, ta thật sự không hiểu, một kẻ quái dị như ngươi sao có thể được thành chủ ưu ái..."

    Thành chủ có tiếng là người đam mê sắc đẹp, bởi vì hắn xấu xí nên cũng chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc thấp kém nhất.

    Nhưng hắn cũng không có gì oán hận cả, ai bảo hắn không có một gương mặt anh tuấn, không thể hầu hạ trước mặt thành chủ đại nhân.

    Thế nhưng cái tên quái dị này dựa vào cái gì?

    Hắn xấu đến mức chỉ cần nhìn một chút đã muốn ói, thế mà thành chủ lại muốn gặp hắn?

    Tiểu quái thai không lên tiếng , để mặc cho hắn nhục mạ.

    Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tiểu quái thai mặc vào một bộ y phục sạch đẹp.

    Là vải bông, rất ấm áp.

    Hắn lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi bước chân vào phủ.

    Nhưng mà, sau khi những vết bẩn trên mặt biến mất, gương mặt tràn đầy bướu thịt của tiểu quái thai lại càng thêm xấu xí.

    Nụ cười này của hắn khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.

    Gã sai vặt dẫn đường rùng mình một cái, vừa sợ hãi lại vừa buồn nôn.

    Lúc này Nam Diên đã biết cảnh ngộ của đứa nhóc.

    Chẳng qua trong lòng nàng cũng không hề dao động chút nào.

    Thế giới cường giả vi tôn, kẻ yếu sẽ bị như vậy.

    Hư Tiểu Đường dùng móng vuốt nhỏ dụi mắt, khóc chít chít mà nói: "Thật đáng thương, Diên Diên, cậu nhất định phải nuôi hắn thật tốt, dựa theo bút ký cha tôi để lại cho tôi, nuôi trẻ nhỏ có thể kích phát lòng thương hại của một người.

    Nếu như Diên Diên có thể nuôi dưỡng đứa trẻ này thật tốt giống như mẹ ruột đối xử với hắn, tâm tư của cậu nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, trở thành Thánh Mẫu cũng chỉ trong tầm tay!

    Sau đó ánh sáng Thánh Mẫu của Diên Diên chiếu qua toàn bộ lục địa, đến lúc đó chắc chắn sẽ thu được rất nhiều tín ngưỡng chi lực."

    Nghe thấy quả cầu nhỏ này dùng giọng nói vô cùng dễ thương nói cái gì mà Thánh Mẫu với cả không Thánh Mẫu, trong nháy mắt Nam Diên có cảm giác muốn đánh thú.

    "Diên Diên, tại sao cậu lại không nói chuyện?"

    "Đề nghị của tôi không tốt sao?"

    "Cậu lập tức sẽ có một đứa con nuôi, có hài lòng hay không?"

    "Cha mẹ tôi lúc trước sinh ra tôi cũng rất vui vẻ nha."

    Nam Diên: ...

    Ngốc chết mất.

    Cha của Hư Tiểu Đường nhìn dáng vẻ cũng không thông minh lắm, Hư Tiểu Đường nhìn lại càng ngốc hơn.

    Không, không phải nhìn giống, mà nó chính là ngốc luôn.

    _Sn_
     
  9. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 8: Nhóc con lại đây.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Lỗ tai Hư Tiểu Đường đột nhiên giật giật: "Diên Diên, nhóc đáng thương sắp tới rồi đây! Nhớ kỹ lời tôi vừa nói đó!"

    Nam Diên lười biếng híp mắt.

    Được rồi, không phải chỉ là nuôi một đứa bé thôi sao.

    Mặc dù nàng không có chút kinh nghiệm gì, nhưng mọi người đều biết cha của nàng nổi tiếng là cuồng ma sủng vợ, mẹ nàng cũng bị cũng bị cha nàng sủng thành một đứa trẻ.

    Cho nên.

    Nàng nàng chỉ cần học theo cha nàng một chút là được rồi.

    Cũng không cần sủng đối phương như đứa trẻ nữa, bởi vì hắn vốn đã là một đứa trẻ rồi.

    Chỉ cần hắn luôn giữ tính cách ngây thơ là được.

    "Thành chủ, đã dẫn người đến."

    Nam Diên nhìn đứa nhỏ mà lão quản gia dẫn tới, yên lặng dò xét.

    Sau khi tắm rửa sạch sẽ, trên người cậu không hề có một mùi khai khó ngửi nữa, tóc tai rối bù bẩn thỉu trên đầu cũng đã được xử lý tốt chải thành nếp, mặc lên người một bộ quần áo trang trọng che khuất da thịt xanh tím thối rữa.

    Bây giờ nhìn đã thuận mắt hơn nhiều.

    Lão quản gia thử thăm dò hỏi: "Thành chủ, trong phủ vừa vặn thiếu một gã sai vặt, hay là để hắn... "

    Nam Diên vuốt nhẹ bộ lông mượt như nhung của Hư Tiểu Đường, thản nhiên nói: "Sau này hắn sẽ ở lại cạnh ta."

    Tiểu quái thai đang cúi thấp đầu hai mắt cũng trừng lớn, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.

    "Thành chủ muốn để tên nhóc xấu... đứa nhỏ này hầu hạ bên cạnh sao?"

    Đâu chỉ lão quản gia khiếp sợ, bọn nha hoàn trong phòng cũng đều trợn mắt há hốc mồm.

    Lão quản gia cau mày nói: "Thành chủ, chuyện này sợ là không ổn, dù sao hắn ta cũng là nam tử. Ta sờ thử xương cốt của hắn chắc cũng khoảng mười hai mười ba tuổi rồi."

    Nam Diên khẽ giật mình, nhìn lại đứa nhóc gầy trơ xương trước mặt mình một lần nữa.

    Oa, lớn như vậy sao?

    Nàng còn tưởng cùng lắm hắn mới chỉ mười tuổi.

    Phát hiện nàng đang do dự, khóe miệng tiểu quái thai căng cứng.

    "Trong mắt ta, hắn cũng chỉ là một đứa nhóc mà thôi." Nam Diên nói.

    Lão quản gia nghe vậy cũng không ngờ, nhưng cũng không khuyên thêm gì nữa, chỉ đề nghị: "Thành chủ, đứa nhỏ này không hiểu chuyện gì cả, hay là để ta dạy dỗ mấy ngày sau lại đưa đến?"

    Nam Diên một lát rồi gật đầu: "Cũng được."

    "Tiểu hài nhi, ngươi qua đây." Nam Diên vẫy tay gọi cậu nhóc.

    Tiểu quái thai không dám bước lên trước.

    "Về sau ngươi chỉ cần nghe lời của một mình ta." Ngừng lại một lát: "Ta bảo ngươi tới đây."

    Bình thường chỉ cần nàng hơi nhấc ngón tay một cái, những tên tiểu yêu muốn lấy lòng nàng đã nhanh nhẹn vui vẻ bò tới, thế mà vật nhỏ này lại còn do dự?

    Xem ra đúng là rất ngốc, đến nịnh bợ nàng mà cũng không biết.

    Đã quen làm một vị nữ vương mặt lạnh, nàng không cần nói bất cứ lời nào cũng có thể khiến người ta cảm thấy một cỗ áp bách, huống hồ câu nói này của nàng còn lộ ra vẻ không vui.

    Tiểu quái thai nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đi tới.

    Đến khi chỉ còn cách chừng hai ba bước chân hắn ngừng lại, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn nàng.

    Hắn nhớ rõ nàng từng ghét bỏ hắn.

    Mặc dù không biết nữ nhân này có phải đơn thuần có lòng tốt muốn giữ hắn hay không, nhưng hắn biết nếu như muốn tiếp tục ở lại đây, hắn chắc chắn phải lấy lòng nữ nhân này.

    Trong phút chốc, trong đầu hắn liền hiện lên một suy nghĩ lớn mật.

    Sau một trận lo lắng bất an, hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vị thành chủ đại nhân này.

    Vẻ mặt đứa nhỏ này vô cùng khẩn trương nhưng cũng không giấu được vẻ khát khao, đôi mắt long lanh tỏa sáng, con mắt phải hoàn hảo chớp chớp tựa như đá quý mới được làn nước gột rửa qua.

    Nam Diên sững sờ, ánh mắt rơi vào con mắt phải của hắn.

    Nàng sống gần mấy nghìn năm rồi nhưng đam mê cũng chỉ có mấy thứ.

    Một là thích rượu, hai là thích lông, ba là thích sưu tập các loại đá quý ngọc ngà, đặc biệt là những đồ vật sáng lấp lánh.

    Mắt của đưa bé trông cực kỳ giống đá quý đang phát ra ánh sáng.

    Nếu như sau khi móc ra còn có thể đẹp như vậy, Nam Diên nói không chừng cũng sẽ động thủ.

    Chẳng qua nàng là người vô cùng có liêm sỉ, nếu có đào một đôi mắt của người khác nhất định sẽ trả lại cho đối phương một đôi mắt tốt hơn.

    _Sn_
     
    Ladysmall, Kim Th, uvyhn15 người khác thích bài này.
  10. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 9: Nàng nói thích.

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Nam Diên đương nhiên sẽ không bao giờ đào mất con mắt của đứa nhóc này, dù sao sau khi đào xong trông cũng rất khó coi.

    Trong lòng vui vẻ, nàng hào phóng ném ra một bình thuốc chữa thương: "Thoa bên ngoài da."

    Tiểu quái thai cuống quít nhận lấy, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nàng, lại ngó ngó bình thuốc trong tay, trong mắt vừa hiếu kỳ lại vừa vui vẻ, trong lúc không để ý toát ra sự ỷ lại và thân thiết sâu đậm hơn mấy phần.

    Trong lòng Nam Diên thở dài.

    Đúng là một đứa nhỏ không sợ chết.

    Lại dám nhìn chằm chằm nàng như vậy.

    Hiếm có người dám nhìn thẳng nàng, đến cả đám đại yêu sống mấy trăm tuổi kia cũng không dám chứ đừng nói là một đứa nhóc như thế này.

    Hắn không chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh như biết nói chuyện, mà còn nguyện ý thân thiết với nàng.

    Nam Diên càng nhìn càng thấy hài lòng.

    Nếu đã định nhận đứa nhóc này làm con nuôi đương nhiên nàng ra tay sẽ không keo kiệt, ngừng một lát, một bình đan dược nữa lại ném qua: "Uống đi."

    Thấy chất liệu của bình đan dược này không tầm thường, lão quản gia không khỏi nghi ngờ trong lòng.

    Chẳng nhẽ trước khi chết lão thành chủ đã vụng trộm để lại cho thành chủ sao?

    Nghĩ như vậy, lão quản gia đau lòng không thôi.

    Loại đan dược trân quý như này sao có thể cho một tên hạ nhân ti tiện dùng được chứ?

    "Thành chủ, chỗ của lão nô vẫn còn thuốc chữa vết thương, dùng của lão nô là được."

    Nam Diên không thèm liếc ông ta một cái nói: "Thuốc của ngươi sao có thể so được với của ta? Đứa bé này, ta thích, đương nhiên ta sẽ cho hắn thứ tốt nhất."

    Tiểu quái thai ngây người nhìn nàng.

    Hắn đã quen với thói đời nóng lạnh, tình người dễ đổi, chỉ cần liéc một cái là hắn có thể nhìn thấu bọn họ.

    Thế nhưng, hắn lại nhìn không thấu nữ nhân này.

    "Còn thất thần cái gì? Còn không nhanh cảm ơn thành chủ đại nhân đi!"

    Thấy lão quản gia nhắc nhở, tiểu quái thai lập tức quỳ xuống dập đầu trên mặt đất.

    "Ta nói, ngươi chỉ cần nghe ta." Giọng nói Nam Diên trầm xuống.

    Tiểu quái thai rất thông minh, ngay lập tức đứng lên không dám dập đầu nữa.

    Biểu cảm trên mặt lão quản gia không nhịn được nữa mới hỏi: "Lão nô dẫn hắn xuống trước được không?"

    "Không, ta đổi ý rồi, không cần đến người khác nữa, ta sẽ tự mình dạy dỗ cho hắn." Nam Diên không thèm đếm xỉa đến ông ta.

    Lão quản gia kinh ngạc, "Thế nhưng..."

    "Ngô bá, ông lui ra đi."

    Lão quản gia liếc nhìn tiểu quái thai, nét mặt buồn bực, phất tay áo rời đi.

    Bọn nha hoàn trong phòng yên lặng giao lưu ánh mắt với nhau.

    "Các ngươi cũng lui hết xuống đi."

    Một phòng toàn nha hoàn thân cận xinh đẹp, dưới sự dẫn đầu của đại nha hoàn Đông Tuyết nối đuôi nhau rời khỏi.

    Nam Diên nhìn một hàng nha hoàn yểu điệu thướt tha rời đi, gương mặt vẫn nghiêm túc, một bộ bộ dáng cao thâm khó dò.

    Sắc đẹp như thế này nàng thực sự không thưởng thức nổi.

    Đương nhiên, đây cũng không phải là lỗi của nàng.

    Mẹ nàng chỉ mắc chứng khó nhớ mặt người nhẹ thôi, chẳng qua sau khi di truyền đến người nàng chứng bệnh này lại càng nghiêm trọng hơn.

    Nhiều lúc nàng hoài nghi, ngoại trừ gen di truyền, môi trường trưởng thành cũng ảnh hưởng cực lớn đối với nàng.

    Cha nàng, mẹ nàng, anh nàng, thậm chí ngay cả đám cháu trai cháu gái nữa, mặc dù bọn họ lớn lên đều xinh đẹp vẹn toàn, nhưng mà dáng dấp của bọn họ thật sự... quá giống nhau.

    Ngay cả chính nàng cũng di truyền đến tám chín phần mỹ mạo của cha nàng.

    Đôi khi nhìn chằm chằm vào mặt mình một hồi lâu, nàng còn tưởng đây là phiên bản nữ của cha nàng.

    Đối với căn bệnh mù mặt nghiêm trọng này, Diên lão đại tỏ vẻ một là gương mặt yêu cơ lớn lên tuyệt sắc không cách nào sao chép được, hai là phải vô cùng xấu, nếu không ở trong mắt nàng, mọi người đều chỉ là một hình dáng giống nhau.

    Hạ nhân trong phòng rơi đi, chủ nhân và thú nhỏ của nàng đều không hề nói chuyện, nhất thời căn phòng yên tĩnh dị thường.

    Trong lòng tiểu quái thai cũng một mảnh yên tĩnh.

    Quả nhiên là như vậy.

    ... Dạy dỗ.

    Nàng coi hắn thành sủng vật để giết thời gian lúc rảnh rỗi thôi sao?

    Thế nhưng nuôi một tên sủng vật mà ngày nào cũng phải nhìn thấy gương mặt xấu xí đến cực điểm, nữ nhân này thật sự không cảm thấy buồn nôn sao?

    Không được ghê tởm.

    Tiểu quái thai tự nói với chính mình, hắn không hề nhìn thấy bất kì cảm xúc chán ghét nào trong mắt nữ tử này.

    Nàng không chê hắn xấu xí.

    Thật là kì lạ.

    Trên đời này lại có người không chê hắn xấu xí.

    Chẳng những không buồn nôn, hắn thậm chí còn nhìn thấy từ trong ánh mắt của nữ nhân này một chút... yêu thích?

    Hắn chưa từng thấy cảm xúc như vậy trong mắt người khác, hắn còn hoài nghi không biết có phải do hắn suy nghĩ nhiều hay không.

    Thế nhưng nữ nhân này còn chính miệng nói ra.

    Nàng thích mình.

    Con ngươi của tiểu quái thai cụp xuống nhẹ nhàng run rẩy, bình thuốc thật lạnh, nhưng trong lòng bàn tay của hắn lại nóng hổi.

    _Sn_
     
    Ladysmall, Kim Th, uvyhn16 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...