Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Điên Rồi - Lỏa Bôn Đích Man Đầu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Snowie cute, 1 Tháng tư 2021.

  1. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 10: Thoa thuốc, coi như trân bảo.

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Khóe miệng tiểu quái thai nhẹ nhàng kéo lên một độ cong nhỏ bé.

    Cho dù nàng đối với hắn chỉ như sủng vật yêu thích cũng không có vấn đề gì cả, chỉ cần... nữ nhân này luôn đối tốt với hắn như vậy.

    "Đừng đứng quá xa, ngươi lại gần đây một chút." Nam Diên đột nhiên nói.

    Tiểu quái thai nghe vậy lập tức nhích hai bước nhỏ về phía trước.

    Hắn ngẩng đầu cẩn thận từng li từng tí liếc nàng một cái, sau đó lại nhích thêm nửa bước nữa.

    "Đưa thuốc cho ta." Nam Diên chìa tay.

    Tiểu quái thai sững sờ, bị hành động vừa đưa thuốc cho bây giờ lại đòi lại của nàng làm cho ngây ngốc.

    Nhưng bây giờ hắn chỉ là một tên sủng vật ngoan ngoãn nghe lời răm rắp, không hỏi thêm gì mà dâng hai bình thuốc đến trước mặt nữ nhân kia.

    Thư thái kia như đang bê một món trân bảo quý giá.

    "Cởi quần áo." Trong miệng Nam Diên miệng phun ra ba chữ, lời ít ý nhiều.

    Lần này tiểu quái thai không phải ngây ngốc nữa mà là chấn kinh.

    Hắn trừng mắt thật lớn nhìn nữ nhân trước mặt, trong nháy mắt, trong lòng hắn dâng lên một cơn tức giận, sau khi ý thức được điều gì đó lại áp chế cơn giận lại.

    Hắn cố kìm nén nỗi khuất nhục và phẫn nộ, đưa lưng về phía nữ nhân, cởi từng lớp áo lông vừa mới mặc lên cách đây không lâu.

    Trong phòng đốt lửa than rất ấm áp, nhưng hắn vẫn lạnh đến mức rùng mình một cái.

    Cái lạnh len lỏi đến từng khớp xương.

    Tiểu quái thai dường như đã hiểu rõ được lý do vì sao.

    Khó trách nữ nhân này muốn giữ hắn lại để tự mình dạy dỗ, thậm chí còn ra lệnh cho tất cả mọi người lui xuống, tất cả đều là vì...

    Nàng có một loại đam mê đặc thù khiến người khác khinh thường!

    Nữ nhân này lại muốn tằng tịu với hắn!

    Nhưng nghĩ lại hắn thấy có chút kỳ quái.

    Lấy thân phận thành chủ thành Tích Tuyết của nữ nhân này, cho dù nàng có cái sở thích khiến người ta buồn nôn này cũng tuyệt đối có khả năng tìm được những thiếu niên da thịt xinh đẹp, sao lại hết lần này đến lần khác muốn giữ lại kẻ quái dị trên người đầy thương tích như hắn chứ.

    Chắc là...

    Nàng thích những cơ thể bị ngược đãi?

    Nàng thích ngược đãi người khác sao?

    Trong thời gian ngắn ngủi, tiểu quái thai đã bổ não ra rất nhiều hình tượng khó coi, thân thể nhỏ bé gầy gò bỗng nhiên căng cứng.

    Đúng lúc này, trên lưng đột nhiên mát lạnh.

    Đầu ngón tay tinh tế của nữ nhân nhẹ nhàng đụng vào da thịt của hắn.

    Đôi mắt của tiểu quái thai đưa lưng về phí nữ nhân như muốn nứt ra, hai tay nắm chặt thành quyền.

    Vốn tưởng rằng rằng cuối cùng cũng thương hắn, lại không ngờ hắn lại bước một chân vào một cánh cổng địa ngục khác.

    "Đau sao?" Ngữ khí Nam Diên bình thản không gợn sóng: "Lúc ngươi bị người khác đánh đập cũng không cảm thấy đau, sao ta mới chỉ thoa thuốc cho ngươi thì ngươi đã thành bộ dạng này rồi?"

    Các loại hình ảnh tuôn trào mạnh mẽ trong đầu tiểu quái thai trong chớp mắt liền hóa thành bọt khí, sau đó bùm một tiếng nổ tung không còn gì nữa.

    Trong đầu trống rỗng.

    Ngón tay trên lưng lại nhẹ nhàng kích thích, động tác dường như nhu hòa, nhưng tuyệt đối không giống với cảm giác vuốt ve trong đầu hắn.

    Nữ nhân này... nàng, nàng đang bôi thuốc cho mình?

    Toàn bộ da thịt của hắn đều là vết thương, có nhiều chỗ vết thương còn thối rữa, vừa nãy tắm nước nóng càng trở nên ửng đỏ, xấu xí lại đáng sợ.

    Một cơ thể như thế này mà nữ nhân kia cũng không cảm thấy buồn nôn, còn tự tay bôi thuốc cho hắn?

    Tiểu quái thai mở miệng, lại không nói được câu gì cả.

    "Xoay người."

    Hắn chỉ ngơ ngác xoay người lại, ánh mắt chậm rãi nhìn lại.

    Sau khi quay người lại, nữ nhân cẩn thận bôi thuốc vào vết thương trước ngực cho hắn.

    Động tác bôi thuốc của nàng nhìn qua chỉ như tùy ý, nhưng mỗi một lực đạo đều vừa đủ.

    Nàng rất kiên nhẫn, vô cùng... ôn nhu.

    Mà toàn bộ quá trình, vẻ mặt nữ nhân đều thanh lãnh không hề gợn sóng, trong mắt cũng không có chút đen tối nào.

    Do hắn suy nghĩ quá nhiều.

    Sống mũi tiểu quái thai bỗng dưng chua xót, trong mắt phủ một tầng hơi nước.

    Từ trước đến giờ chưa từng có ai cẩn thận từng li từng tí như vậy đối với hắn, giống như trước đây hắn không phải là loại sâu bọ khiến người khác chỉ muốn một cước đạp chết, mà là trân bảo được... nâng niu trong lòng bàn tay.

    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2021
  2. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 11: Ban tên Bùi Tử Thanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Diên bôi xong thuốc ngẩng đầu lên thì thấy mắt đứa nhỏ phủ một lớp sương mù, run run kìm nén.

    Đau sao?

    Nhưng nàng đã rất nhẹ tay rồi, thời điểm cha nàng bôi thuốc cho mẹ nàng chẳng qua cũng chỉ được như thế.

    Có lẽ... vẫn còn là nhóc con nên khá yếu ớt?

    Nam Diên mở nắp một chiếc bình khác, đổ viên thuốc ra cho nhóc con yếu ớt ăn: "Há miệng."

    Con mắt phủ sương mù của tiểu quái thai mông lung nhìn nàng, có lẽ động tác vừa nãy của nữ nhân quá mức ôn nhu, hắn cũng không suy nghĩ đến khả năng đây là độc dược, ngơ ngác há miệng ra.

    Viên thuốc vừa vào trong miệng đã tan ra, còn mang theo vị ngọt.

    Ăn thật ngon.

    Nam Diên đưa cho hắn số thuốc chữa thương còn lại.

    Tiểu quái thai nhận lấy nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẫn chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nàng.

    "Thế nào, những chỗ còn lại cũng muốn ta bôi cho ngươi sao?" Gương mặt không thay đổi của Nam Diên rất khó có thể khiến người ta cảm thấy nàng đang đùa giỡn họ.

    Tiểu quái thai theo bản năng cúi đầu, sau khi hiểu ra hắn phản ứng cực nhanh nắm chặt lấy đai quần, nhảy sang bên cạnh.

    "Chi chi chi kít!" Hai cái móng vuốt của Hư Tiểu Đường ôm bụng, cười không ngừng.

    Nam Diên lấy tay chọc chọc cái bụng tròn vo của nó.

    Hư Tiểu Đường lập tức xoay người, cái mông nhỏ quay về phía tiểu quái thai tiếp tục cười.

    "Nó tên là Hư Tiểu Đường, nhũ danh là tiểu Đường vẫn còn chưa trưởng thành: " Nam Diên giới thiệu với tiểu quái thai.

    Mặc dù không biết mình sẽ ở thế giới này bao lâu, nhưng Nam Diên vẫn hy vọng mấy đứa nhóc mình nuôi có thể chung sống hoà bình.

    Nếu không thể chung sống hoà bình thì lúc hai đứa nhóc cãi nhau, nàng sẽ vô cùng nhức đầu.

    Dù sao đối với vật nhỏ mà mình công nhận, nàng luôn dung tùng cho bọn họ vô pháp vô thiên, khó lòng quở trách.

    Phải sủng cả hai đứa, nàng cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

    Tiểu quái thai liếc mắt nhìn cái mông nhỏ của Hư Tiểu Đường run lên, gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.

    Sau khi mặc quần áo tử tế vào, hắn nghiêm chỉnh đứng ở một bên.

    "Ngươi có tên không? Nếu không nói được thì ngươi ra hiệu cho ta." Nam Diên hỏi.

    Tiểu quái thai lắc đầu, không nói lời nào cũng không ra hiệu gì cả.

    Hắn cũng không biết mình tên là gì, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện mọi người trong thôn đều gọi hắn là quái thai, người quái dị.

    Nghe nói, mẹ hắn đã từng là nữ nhân bên trong hoa lâu, sau khi lớn tuổi sắc đẹp tàn lụi mới bán mình cho một người thọt.

    Sau khi người thọt kia chết, nàng lại qua tay qua mấy nam nhân nữa.

    Tiếp đó, mẹ hắn mang thai hắn, nhưng cũng không biết ai mới là cha của hắn.

    Hắn là kẻ quái thai, mẹ hắn không thích hắn, mỗi ngày đều đánh hắn, chửi mắng hắn bằng các loại ngôn ngữ ác độc.

    Nhưng sao bà ấy không suy nghĩ, quái thai như hắn là do ai sinh ra?

    Mẫu thân chán ghét, người trong thôn cũng chán ghét, nơi hắn đi ngang qua luôn có người lấy đá ném hắn.

    Không bao lâu, mẹ hắn bệnh chết, nhưng hắn cũng không hề thương tiếc mà ngược lại còn cảm thấy giải thoát.

    Từ đó về sau, hắn bắt đầu một cuộc sống không bằng cả heo chó.

    Vì kiếm ăn, hắn thường xuyên bị đánh đập.

    Không có ai thích hắn, người người đều hận không thể khiến hắn chết cóng hoặc chết đói bên ngoài.

    Thế nhưng, hắn không muốn chết, hắn muốn sống.

    Hắn hận mọi người trong thôn, có đôi khi chỉ muốn châm một mồi lửa đốt hết toàn bộ thôn và người trong thôn.

    Nam Diên thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, càng khẳng định suy đoán của mình.

    Nàng đưa tay sờ đầu đứa nhóc, lúc đầu động tác nàng còn có chút cũng nhắc, nhưng một lát sau lại thấy thuận tay, còn hơi kéo nhẹ tóc của người ta nữa.

    Vẻ mặt tiểu quái thai vô tội nhìn nàng.

    Nam Diên thu tay lại, thầm nghĩ: Lông của Tiểu Đường sờ vẫn tốt hơn.

    "Không biết nói chuyện cũng không sao, đúng lúc ta cũng thích thanh tĩnh."

    "Về sau, ngươi tên là Bùi Tử Thanh."

    Sau khi Nam Diên đặt xong tên cho hắn liền cảm thấy rất hài lòng, tên của Hư Tiểu Đường cũng là do nàng đặt, dù sao lúc nàng trộm con của người ta thì cha mẹ Tiểu Đường còn chưa kịp đặt tên.

    Thời điểm tiểu quái thai nghe được tên mình, đầu tiên có chút sững sờ, ngay lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, càng ngày càng sáng rực giống như một mảnh không gian tràn ngập sao trời.

    Hắn quy quy củ củ quỳ xuống hành lễ với nàng.

    Nữ nhân này từng nói không thích hắn dạp đầu với nàng, hắn nhớ kĩ nên chỉ hành lễ.

    Bùi Tử Thanh.

    Hắn có... tên.

    Lại còn cùng họ với tên của nữ nhân này.

    Nội tâm vô cùng cứng rắn của tiểu quái thai đã lặng lẽ mềm nhũn một chút.
    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2021
  3. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 12: Ghét bỏ quá yếu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Diên nhận lấy một lạy của Bùi Tử Thanh.

    Về sau, đây chính là đứa con nuôi mà nàng sủng ái, nàng sẽ bảo bọc đứa bé này, cho nên loại đại lễ này nàng cũng nên được nhận.

    Hai mắt đứa nhóc lóe sáng, có thể nhìn ra tâm tình của hắn rất tốt.

    Nam Diên hơi nhíu mày, vui đến mức đó sao, chỉ một cái tên mà cũng có thể cao hứng như vậy?

    Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Nam Diên dò xét đứa nhóc này, giọng điệu hơi ghét bỏ nói: "Quá yếu, về sau tu luyện cho thật tốt."

    Vẻ mặt tiểu quái thai mờ mịt nhìn nàng.

    Tu luyện sao?

    Cái từ này quá xa vời với hắn.

    Trước kia ngay cả cơm hắn cũng ăn không đủ no, nói gì đến tu luyện?

    Hắn không nhận thấy vẻ ghét bỏ trần trụi trong mắt nữ nhân, trong lòng không khỏi có chút khổ sở.

    Mới vừa nãy vẫn còn bộ dáng yêu thích chiếu cố hắn thế mà hiện tại đã bắt đầu ghét bỏ hắn rồi sao?

    Đúng là nữ nhân dễ thay lòng đổi dạ.

    "Muốn ở lại bên cạnh ta thì ngươi không được quá yếu. Ngươi nhìn Tiểu Đường đi, nhìn nó nhỏ thế thôi nhưng khí lực lại không nhỏ chút nào."

    Hư Tiểu Đường nghe nàng nói thế nhanh nhẹn nhảy lên trên mặt bàn, tốc độ cực nhanh, chỉ để lại một đạo tàn ảnh màu trắng.

    Tiểu quái thai Bùi Tử Thanh cực kỳ giật mình, hắn vẫn lấy tốc độ của mình để kiêu ngạo thế mà vẫn không so sánh được với con linh thú trông giống thịt viên này sao?

    Đôi mắt đen to bằng hạt đậu của Hư Tiểu Đường vô cùng có nhân tính nhìn hắn, ra hiệu hắn nhìn vào mình.

    Sau đó, tiểu gia hỏa giơ móng vuốt nhỏ của mình lên, trong miệng phát ra một tiếng gầm đầy khí thế: "Kít!" đột nhiên một móng vuốt đập lên mặt bàn.

    Tấm bàn được làm bằng gỗ tử đàn kia có giá trị không nhỏ tuy không bị đập thành nhiều mảnh, nhưng lại có nhiều thêm một vết móng vuốt.

    Chỉ bằng một cái móng vuốt nhỏ đã trực tiếp đập một lỗ xuyên qua cái bàn dày.

    Cục bông nhỏ kia ngẩng đầu liếc hắn một cái, kiễng chân ung dung lắc lư chậm rãi vút qua trước mặt hắn.

    Bùi Tử Thanh: ...

    Rõ ràng chỉ là một con linh thú, vậy mà biểu cảm lại còn phong phú hơn cả người.

    Hơn nữa, uy lực của mọt móng vuốt kia...

    Nếu như đập lên trên đầu người chỉ sợ sẽ trực tiếp khiên cho đầu người ta nở hoa.

    Trong lòng Bùi Tử Thanh thất kinh, thời điểm nhìn Hư Tiểu Đường lần nữa ánh mắt đã thay đổi.

    Chỉ một con linh thú đã lợi hại như vậy, chẳng phải nữ nhân trước mắt này càng đáng sợ hơn sao?

    Trong lúc thất thần, một quyển sách đột nhiên ném qua chỗ hắn, Bùi Tử Thanh vội vàng đón được.

    Trên sách phủ một lớp bụi, cũng không biết nữ nhân này móc ra từ chỗ nào.

    Hắn bị lớp bụi trên bìa sách làm cho sặc , hắn vừa ho vừa nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, không hiểu cho lắm.

    Nam Diên giải thích: "Đây là bí tịch tu luyện , ngươi học thử theo phương pháp bên trong quyển sách một chút đi."

    Nàng nhận ra đứa nhóc này có linh căn, có thể làm một Linh tu.

    Thế giới này không kém nhiều lắm so với thế giới của nàng, vì vậy nên bí tịch tu luyện cũng sẽ có tác dụng, nàng lười không muốn bắt tay dạy dỗ đứa nhóc này nên chỉ có thể để hắn tự mình ngộ đạo.

    Bùi Tử Thanh lật vài tờ, nhìn phía trên quyển sách toàn chữ là chữ, vẻ mặt có chút cổ quái.

    Loại người như hắn sao có thể biết chữ.

    Nữ nhân này cố ý muốn nhục nhã hắn sao?

    Đợi đến khi Hư Tiểu Đường ở bên cạnh chi chi chi nhắc nhở một câu, Nam Diên mới ồ một tiếng: "Do ta hồ đồ, ngươi cũng không phải là Tiểu Đường."

    Hư Tiểu Đường mặc dù là chỉ con non, nhưng tộc Hư Không Thú vô cùng trâu bò, năng lực nhận biết chữ viết cũng là một loại truyền thừa từ đời cha truyền cho đời con, vì vậy tiểu gia hỏa này không chỉ biết chữ mà còn có thể nhận biết tất cả các loại chữ viết của các quốc gia khác nhau.

    Nam Diên nghĩ một lát định nói "Quên đi", nhưng thấy ánh mắt sáng lấp lánh của đứa nhóc nhìn nàng, bộ dáng trông chờ, mấy chữ này lập tức lạo nuốt trở vào, sửa miệng nói: "Nếu như thế, ngày mai sẽ bắt đầu, ta tự mình dạy chữ cho ngươi."

    Đôi mắt Bùi Tử Thanh chớp chớp, hai hàng lông mi dày cũng rung động theo.

    Hắn đột nhiên nhếch môi cười, gật đầu nhẹ với nàng.
    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2021
  4. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 13: Về sau ngươi chính là tiểu công tử.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Diên thưởng thức ánh sáng nhỏ trong mắt đứa nhóc, nàng đột nhiên cảm thấy phiền toái thì phiền toái thôi, nhoc con mà mình nuôi dưỡng phải được sủng ái.

    Mặc dù thành Tích Tuyết không tính là giàu có, nhưng Tuyết Vụ Sơn bên ngoài thành Tích Tuyết có đủ các loại linh thú cấp thấp, hoàn toàn có đủ lương thực để cung cấp cho toàn bộ thành Tích Tuyết.

    Chẳng qua, loại thức ăn từ linh thú này chỉ có kẻ có tiền mới có thể hưởng thụ.

    Vì vậy, khi Bùi Tử Thanh nhìn thấy một bàn che kín đồ ăn, toàn bộ đều là thịt linh thú nướng với đủ màu sắc hương, còn có cả cơm trắng thơm ngào ngạt, hai mắt hắn đều mở to.

    Hắn nghiêm chỉnh đứng ở một bên không dám cử động.

    Hắn chỉ là sủng vật của chủ nhân, sủng vật thì không thể ngồi lên bàn.

    Thế nhưng hắn không hiểu vì sao trên bàn lại bày hai bộ bát đũa và một chiếc đĩa không chứ?

    Nhưng một lúc sau hắn đã hiểu.

    Đợi đến khi đồ ăn bưng lên đủ, Hư Tiểu Đường ngồi xổm trên vai Nam Diên nhảy lên trên bàn, tư thái ưu nhã ngồi trước vị trí đặt chiếc đĩa không.

    Bùi Tử Thanh bị dọa vội vàng nhìn biểu cảm của nữ nhân lại phát hiện bộ dáng của nàng không hề gợn sóng, cũng không hề tức giận.

    Chắc là...

    Nàng và yêu sủng này của mình hàng ngày vẫn luôn sinh hoạt như vậy sao?

    "Còn thất thần làm gì? Nhanh ngồi xuống ăn cơm." Nam Diên liếc hắn một cái.

    Bùi Tử Thanh kinh sợ ngồi bên cạnh nàng.

    "Chi chi chi!" Hư Tiểu Đường không chờ đợi nổi nữa duỗi móng vuốt nhỏ ra chỉ về phía đĩa thịt linh thú nướng ngon nhất trên bàn.

    Nam Diên lấy đũa gắp một miếng thịt lớn vào trong đĩa của nó.

    Hư Tiểu Đường lập tức cắm mặt vào, dùng cả tay lẫn chân để gặm.

    Nghĩ đến chuyện gì đó, Nam Diên cũng gắp một miếng cho đứa nhóc bên cạnh: "Muốn ăn cái gì thì tự mình gắp, Tiểu Đường nó không thể dùng đũa, chẳng lẽ ngươi cũng không thể?"

    Bùi Tử Thanh lập tức lắc đầu, có chút không quen nắm chặt đũa, vùi đầu ăn miếng thịt mà nữ nhân này gắp cho.

    Hắn chưa từng được ngồi trước bàn ăn cơm như vậy.

    Khi mẹ hắn còn sống cũng không cho phép hắn ngồi lên bàn, sau khi mẹ hắn chết, hắn vẫn luôn lang thang khắp nơi bên ngoài tìm đồ ăn.

    Nhưng hắn rất thông minh, cho dù là cái gì cũng chỉ cần nhìn một lần là biết.

    Vì vậy, hắn sẽ dùng đũa.

    Ngậm trong miệng miếng thịt linh thú tưới mới, Bùi Tử Thanh chưa từng nếm qua món gì ngon như vậy, hắn chỉ hận không thể ngay lập tức ăn một miếng thật lớn, nhưng sự kiềm chế mạnh mẽ đã khiến hắn nhịn xuống cỗ xúc động muốn làm như vậy .

    Hắn học theo nữ nhân kia, ưu nhã chậm rãi mà ăn.

    "Ngươi không cần phải làm như thế, giống như Tiểu Đường là được." Nam Diên thấy hắn câu nệ nên nhắc nhở một câu.

    Hư Tiểu Đường đang vùi đầu gặm thịt cũng ngẩng gương mặt toàn là dầu mỡ lên, ngơ ngác nhìn nhìn Nam Diên, sau đó lại tiếp tục ăn.

    Tay cầm đũa của Bùi Tử Thanh không khỏi siết chặt.

    Nàng đã nhận ra sao?

    Hắn đang cố hết sức để học theo nàng.

    "Về sau ngươi chính là tiểu công tử trong phủ thành chủ này, không ai dám nói gì ngươi cả." Nam Diên nói.

    Tướng ăn cái gì chứ, không quan trọng như vậy.

    Ví dụ như nàng, lúc này nhìn trông vô cùng ưu nhã, nhưng thời điểm nàng nghiêm túc ăn thật ra vô cùng hung tàn.

    Nam Diên thuận miệng nói một câu khiến Bùi Tử Thanh đột nhiên sửng sốt, miếng thịt bên trong miệng một lúc lâu cũng quên cả nuốt.

    Nữ nhân này nói, sau này hắn là cái gì... trong thành chủ phủ cơ?

    Hắn không khỏi nhìn về phía Nam Diên.

    Nữ nhân này lúc nào cũng lạnh lùng, dường như nàng luôn thờ ơ đối với vạn vật.

    Nhưng nhìn kỹ, lại có thể thấy từ trong mắt nàng một chút sự dung túng.

    Chỉ cần không có chán ghét, không có sự ác độc là hắn đã rất thỏa mãn rồi.

    Hắn chưa từng nghĩ tới, mình còn có thể có được nhiều thứ xa xỉ hơn.

    Hắn không phải sủng vật của nàng, nàng nói hắn là tiểu công tử trong phủ.

    "Ngươi mà không ăn sẽ bị Tiểu Đường ăn sạch đấy." Nam Diên nhắc nhở.

    Đứa bé này sao mà ngốc vậy, hơi tí lại ngẩn người, còn thích ngẩn người hơn cả nàng nữa.

    May mắn là cho dù nàng có ngẩn người hay không cũng đều là một bộ dáng lạnh lùng như băng sơn tuyết liên, thần thánh không thể xâm phạm.

    Đối với điều này, bản thân Nam Diên vô cùng hài lòng.
    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2021
  5. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 14: Ai, ba cái thùng cơm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bùi Tử Thanh đạt được quá nhiều thiện ý từ nữ nhân này.

    Nhưng hắn không hiểu.

    Trên đời này sao lại có loại người như thế?

    Vô duyên vô cớ đối tốt với người ngoài, hơn nữa còn là một đứa nhỏ vô cùng xấu xí lại bị câm điếc.

    Hắn đột nhiên hiếu kì, nữ nhân này có thể dung túng hắn đến mức nào.

    Nghĩ như vậy, hắn buông đũa ra, trực tiếp dùng hai cánh tay gặm thịt giống như con thú kia, một lát sau đã gặm đến mức một miệng toàn là dầu mỡ, tướng ăn vô cùng khó coi.

    Nam Diên: ...

    Hư Tiểu Đường nghiêng đầu một chút: "Kít?"

    Nam Diên chuyển mấy món ăn cách khá xa đến trước mặt cậu nhóc: "Ăn chậm một chút, tất cả chỗ này đều là của ngươi và Tiểu Đường."

    Hư Tiểu Đường thấy thế, vội vàng chỉ vào mấy món ăn trước mặt Bùi Tử Thanh chi chi chi gọi.

    Nam Diên gắp từng món cho nó. Nghĩ đến vấn đề công bằng, cũng gắp cho cậu nhóc một miếng.

    Một người một thú giống như đang tranh tài, so xem ai ăn được nhiều hơn.

    Nam Diên thấy hai đứa nhỏ ăn ngon lành nên cũng ăn thêm vài miếng.

    Nàng cũng không phải không có tâm tư ăn uống, chỉ là sức ăn của nàng vô cùng lớn, cả bàn đồ ăn này cũng không đủ cho nàng nhét kẽ răng.

    Ăn cũng như không, thà rằng không ăn còn hơn.

    Không bao lâu, trên bàn toàn là đĩa trống trơn.

    Hư Tiểu Đường dùng móng vuốt vuốt lông bên miệng, vẫn chưa thỏa mãn.

    Bùi Tử Thanh cũng liếm dầu mỡ trên ngón tay, cảm giác mình còn có chiến thêm ba trăm hiệp nữa.

    Hắn chưa từng được ăn no, vì vậy đây là lần đầu tiên hắn phát hiện sức ăn của mình lớn như thế.

    Nam Diên cũng nhìn ra.

    Ai, đúng là không phải người một nhà không vào chung một của, cả ba người đều là... thùng cơm.

    Sau bữa ăn, có nha hoàn bưng nước rửa tay tới.

    Nam Diên liếc mắt nhìn mấy đứa nhỏ miệng toàn dầu mỡ, ghét bỏ cách xa hai đứa một chút.

    "Trở về nghỉ ngơi đi, ngươi không cần câu nệ, có thể ngủ thỏa thích. Trẻ con phải ăn nhiều ngủ nhiều mới có thể cao lên."

    Nam Diên cũng rất thích ngủ, nhưng hầu hết đều ngủ không sâu, bởi vì một khi nàng mà ngủ thật thì khi mở mắt ra có khả năng đã là mấy chục năm sau.

    Bùi Tử Thanh nhìn qua nàng một hồi lâu, cung cung kính kính hướng bái nàng một cái, sau khi đi được mấy bước lại quay đầu nhìn lại.

    Nữ nhân đã nằm trên giường êm, linh thú nhìn giống quả cầu lông kia vẫn làm ổ trong ngực nàng, một người một thú lười biéng híp mắt.

    Phát hiện mình đã nhìn nàng quá lâu, Bùi Tử Thanh thu hồi ánh mắt, vội vàng ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại.

    Không bao lâu, Nam Diên mở mắt ra.

    A, quên nói với đứa nhóc kia một chuyện.

    Hi vọng khi ngủ dậy nó sẽ không bị mùi hôi của mình hun chết.

    Bùi Tử Thanh được sắp xếp ở tại Thiên phòng, cách chủ nhân rất gần.

    Một đêm này, tiểu quái thai Bùi Tử Thanh mất ngủ.

    Hồi tưởng những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, hắn như vẫn có cảm giác mình đang nằm mơ.

    Rõ ràng sáng nay hắn vẫn còn ở trong ổ ăn mày gặm màn thầu rắn như đá, khát thì uống nước tuyết tan, toàn thân vừa lạnh lại vừa đau.

    Hắn thậm chí còn nhận ra xương hắn còn bị trật khớp.

    Cũng không biết có phải ông trời lấy đi dung mạo của hắn nên ban cho hắn một cơ thể đánh mãi không chết hay không mà cho dù bị thương nặng đến thế nào, cuối cùng cũng đều có thể hồi phục.

    Mỗi khi những người kia cho là hắn đã sắp chết, hắn đều gắng gượng vượt qua, cứ như vậy sống tiếp từng ngày, sống một cuộc sống không bằng cả heo chó.

    Bùi Tử Thanh hung hăng véo mình một cái.

    Rất đau, không phải nằm mơ.

    Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là thật.

    Hắn lại sờ bướu thịt trên mặt mình, nhất là bướu thịt trên mắt trái kia.

    Hắn vẫn là tiểu quái thai, không có trở nên đẹp hơn.

    Hắn gặp được một nữ nhân ở thành Tích Tuyết có ngoại tình xinh đẹp như tiên, nữ nhân kia cho hắn một tấm lệnh bài, bảo hắn đến phủ thành chủ tìm nàng...

    Bây giờ, hắn đang nằm ở nơi này.

    Căn phòng này vừa rộng lại vừa đẹp, là nơi mà hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, trong phòng đốt và huân hương, chăn mền vừa mềm mại lại vừa ấm áp.

    Bùi Tử Thanh chui trong chăn mền, co mình lại thành một đoàn.

    Nếu như đây là một giấc mộng, hắn hi vọng giấc mộng này có thể kéo dài một chút.

    Bởi vì, giấc mộng này thật sự quá tốt đẹp...
    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2021
  6. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 15: Va chạm Tiết công tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là lần đầu tiên tiểu quái thai ngủ ngon nhất trong suốt mười ba năm.

    Thẳng đến khi trời sáng, hắn bị một mùi hôi thối bốc ra từ trên người mình đánh thức.

    Nhìn lên tấm màn lụa màu xanh trên đỉnh đầu, vẻ mặt Bùi Tử Thanh hơi mờ mịt một chút, sau đó lập tức thanh tỉnh.

    Không phải là ảo giác, đúng là một mùi hôi thối.

    Hơn nữa mùi đó lại phát ra từ trên người hắn!

    Hắn đã từng ngủ ở chuồng heo, ăn qua thức ăn cho heo, làm gì có mùi thối nào mà hắn chưa từng ngửi qua.

    Nhưng lúc này, trên người hắn tản ra một mùi còn hôi gấp mấy lần những mùi mà hắn từng ngửi qua.

    Cởi áo lót ra xem, trên da của hắn tích tụ một lớp chất bẩn sền sệt dày!

    Bùi Tử Thanh suýt nữa thì bị mùi này hun ngất đi.

    Rõ ràng hôm qua hắn mới tắm rửa sạch sẽ, sao có thể như vậy?

    Nếu hắn đi gặp nữ nhân kia bằng bộ dạng này, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ, bởi vì hắn phát hiện ra nữ nhân kia có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng.

    Cho dù con thú ngốc yêu thích của nàng cũng phải tắm rửa sạch sẽ sau đó mới có thể nằm trong ngực nàng.

    Bùi Tử Thanh luống cuống.

    Hắn vội vàng đẩy cửa sổ ra hé mắt nhìn sắc trời bên ngoài.

    May mắn hay bây giờ vẫn còn sớm, hắn vẫn còn có thể tắm rửa sạch sẽ.

    Sợ quần áo bị ám mùi hôi thối, ngay cả áo bông bên ngoài Bùi Tử Thanh cũng không dám mặc, cứ như vậy vội vàng chạy ra cửa.

    Con đường trong phủ thành chủ sạch sẽ, cũng không có tuyết đọng, bọn hạ nhân sẽ không để cho trong phủ có tuyết đọng, nhưng Bùi Tử Thanh nhớ rõ lúc mình vào phủ có đi ngang qua một khu vườn.

    Trong lúc vô tình, hắn nhìn thấy kia trong vườn kia hoa mai nở rộ, cùng không có người dọn sạch tuyết đọng.

    Bùi Tử Thanh định đuổi trước khi nữ nhân đó tỉnh lại sẽ dùng tuyết để gột sạch hết vết bẩn trên người mình.

    Hắn sợ đối phương ghét bỏ mình.

    Nhân lúc trên đường không có người nào, Bùi Tử Thanh cúi đầu chạy thật nhanh.

    Kết quả lúc chạy qua ngã ré, hắn không cẩn thận đụng phải người khác.

    Sau khi đối phương bị đâm thì lảo đảo một bước, Bùi Tử Thanh cũng lui về sau hai bước.

    Người đến mặc một bộ bào hoa màu đỏ, đầu buộc ngọc quan, khuôn mặt anh tuấn bức người, bộc lộ ra vẻ kiêu căng khó thuần .

    Lúc này trên mặt hắn có vẻ giận, nhấc chân đá một cước: "Tên chó mà nào không có mắt."

    Bùi Tử Thanh bị đạp bay trên mặt đất.

    Nhìn bên trên áo lót màu trắng hiện ra một vết chân bẩn thỉu, đáy mắt của hắn xẹt qua một tia âm tàn.

    "Công tử! Lúc này đại nhân vẫn còn chưa ngủ dậy, ngài thật sự muốn đến gọi cửa sao?" Một cái gã sai vặt đuổi theo phía sau.

    Người mà Bùi Tử Thanh đụng vào chính là Tiết công tử được thành chủ sủng ái nhất, Tiết Tùng Uẩn.

    Không may, hai ngày trước người mà hắn đắc tội trên đường cái chính là đệ đệ của vị Tiết công tử này.

    Mấy ngày nay Tiết Tùng Uẩn ở nhà, chính mắt thấy mọi chuyện sau đó.

    Gia đinh trong phủ hắn bị người ta chọc mù hai mắt, còn chưa kịp cứu chữa đã đau đớn qua đời.

    Vốn dĩ hắn muốn tìm thành chủ làm chủ, truy nã tên tội phạm giết người kia, không ngờ này thứ hai tai mắt của hắn truyền đến tin tức nói thành chủ mang tên tiểu ăn mày giết người kia về phủ.

    Nhìn tư thế kia, thật sự muốn giữ hắn làm người hầu thân cận trong phủ!

    Sau khi Tiết Tùng Uẩn biết chuyện, tức giận đi suốt đêm trở về muốn tìm thành chủ tranh luận.

    Cho dù nữ nhân kia đang ngủ cùng nam nhân khác, hắn cũng có can đảm mà xông vào.

    Ánh mắt Tiết Tùng Uẩn rơi vào gương mặt của Bùi Tử Thanh, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi.

    Vừa nãy hắn không để ý, dù sao Bùi Tử Thanh sau khi thu thập sạch sẽ cũng trông khác hoàn toàn tên ăn mày kia, nhưng bây giờ, bị gương mặt mọc đầy bướu thịt này đập vào trong mắt, lập tức hắn liền nghĩ tới tên tội phạm giết người mà đệ đệ miêu tả.

    "Là ngươi?"

    "Nghe nói đại nhân đón ngươi trở về phủ, lúc đầu ta còn không tin, không nghĩ tới đúng thà mà là thật.

    Ngươi đụng vào đệ đệ ta, lại sát hại gia đinh trong phủ ta, thế mà nàng lại vẫn cho ngươi nhập phủ, cung cấp đồ ăn ngon, a, thành chủ đây là cố ý muốn đối nghịch với ta mà."

    Nói xong lời cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi.

    Tùy tùng đi theo sau lưng nhỏ giọng nhắc nhở: "Công tử, đừng quên những lời lão gia và phu nhân đã nói trước khi đi, ngài không được trả treo với thành chủ, Tiết gia chúng ta còn phải dựa vào thành chủ, nếu ngài không cẩn thận chọc thành chủ giận..."

    Tiết Tùng Uẩn không kiên nhẫn ngắt lời hắn: "Trong lòng ta tự có giới hạn, nàng lần này làm ra một màn này chỉ khiến ta cảm thấy buồn nôn, nghĩ muốn ép ta cúi đầu sao?"

    Tiết Tùng Uẩn chán ghét liếc nhìn Bùi Tử Thanh một chút: "Chẳng qua ngươi chỉ là kẻ thấp kém mà thành chủ dùng để ép ta thỏa hiệp thôi, ngươi coi mình là thứ gì chứ?"

    Bùi Tử Thanh ngơ ngác ngồi tại yên tại chỗ, trong đầu ong ong.
    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2021
  7. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 16: Mai viên, mỹ nam áo xanh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Tiết Tùng Uẩn mỉa mai vài câu liền phất tay áo rời đi.

    Tùy tùng thân cận mà hắn mang từ nhà đến nhìn Bùi Tử Thanh một chút, biểu cảm kia nhìn giống như thương hại lại giống như đang cười trên nỗi đau của người khác: "Biết vừa nãy ngươi va vào ai không? Đó là đại công tử Tiết phủ chúng ta, ngay cả thành chủ đại nhân cũng phản nể mặt ngài ấy ba phần!

    Đắc tội hắn, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể có quả ngon mà ăn sao?

    Nếu ta là ngươi đã nhân lúc này mau trốn đi, công tử chúng ta chỉ cần hơi phục tùng một chút, thành chủ chỉ ước gì có thể mang tất cả mọi thứ ngài ấy muốn đến trước mặt ngài ấy, đừng nói công tử nhà ta chỉ muốn cái mạng nhỏ của ngươi."

    Người hầu nói xong, nhanh chóng đuổi theo.

    Bùi Tử Thanh ngồi dưới đất, hai mắt vô hồn.

    Hắn chỉ mặc một lớp áo lót mỏng manh, lúc nãy cũng không cảm giác được cái lạnh bên ngoài, dù sao hắn chịu lạnh cũng đã quen, da dày thịt béo.

    Nhưng bây giờ, hắn lại lạnh đến tận xương tủy, cả người không khống chế được run rẩy.

    Nực cười, thật là nực cười.

    Hắn đã từng suy nghĩ đủ các loại nguyên do, nhưng không bao giờ có thể nghĩ đến cái này.

    Thì ra hắn chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà nữ nhân kia dùng để kích thích nam sủng của mình mà thôi.

    Hắn ngay cả sủng vật cũng không bằng!

    Bùi Tử Thanh chậm rãi từ dưới đất bò dậy, đáy mắt vẻ lo lắng một mảnh.

    Vậy nên, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

    Nữ nhân kia sẽ giao hắn cho Tiết công tử mà nàng sủng ái, mặc cho hắn bị xử lý sao?

    Hay là ngay trước mặt vị Tiết công tử này, tự mình giúp đệ đệ hắn ta báo thù?

    Lý trí nói cho Bùi Tử Thanh biết hắn nên lập tức bỏ trốn, thế nhưng trong đầu hắn lại lóe lên rất nhiều cảnh tượng.

    Ánh mắt nữ nhân nhìn hắn lạnh lùng, nhưng cũng không có chán ghét.

    Nàng giúp hắn thoa thuốc, gắp thức ăn cho hắn, còn tự mình đặt cho hắn một cái tên...

    Biểu cảm của Bùi Tử Thanh biến đổi không ngừng.

    Cuối cùng, hắn vẫn đi đến Mai viên kia.

    Trong vườn đông mai nở nở đỏ chói, mùi thơm ngào ngạt tràn vào mũi, Bùi Tử Thanh không tiến vào sâu mà chỉ trốn đằng sau một cây đại thụ, bốc một nắm tuyết trên mặt đất bôi lên người.

    Da thịt của hắn bị đông cứng đến tím xanh, bờ môi cũng có chút trắng bệch, nhưng hắn lại giống như một con rối, động tác lấy tuyết bôi lên người mình càng ngày càng hung ác.

    Sau khi lớp chất bẩn dày trên người hắn được lau đi, Bùi Tử Thanh mới phát hiện ra điểm lạ.

    Sao vết thương trên người hắn lại biến mất rồi?

    Những vết thương mới không thấy, mấy vết thương cũ cũng đã biến mất.

    Không chỉ thế, da thịt trở nên vừa trắng vừa mềm, sờ trơn bóng.

    Biểu cảm Bùi Tử Thanh mờ mịt, một lát sau mới đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vẻ lo lắng ở đáy mắt tan biến, hiện lên vài tia tinh quang.

    Nếu như đôi chủ tớ lúc nãy nói đùng, nữ nhân kia sao lại cho hắn dùng loại đan dược kì diệu này?

    Nàng chắc chắn thật lòng thương hắn.

    Bùi Tử Thanh dụi mắt, ép nước mắt chuẩn bị chảy ra quay trở về.

    Không có tiền đồ, vậy mà hắn lại khóc.

    Thế nhưng hắn thật sự rất vui vẻ, hắn còn tưởng rằng mình lại bị từ bỏ.

    Tiểu quái thai vội vàng lau sạch sẽ cơ thể mình, trong lòng còn ngâm nga một khúc ca.

    Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn nhảy lên hái một đóa hoa mai, nghiền nát bôi lên trên làn da tím tái do bị lạnh cóng, dùng mùi thơm của đóa hoa mai này để che đậy mùi thối còn sót lại trên cơ thể.

    Sau khi thu thập thỏa đáng, hắn mới nhẹ nhàng bước trở về.

    Tiểu hài nhi vừa đi không lâu, bên trên tầng hai của một cái lầu khác trong Mai viên xuất hiện một nam tử áo xanh đứng dựa người vào cửa sổ đang âm thầm dõi theo phương hướng mà hắn rời đi.

    Nam nhân này ngày thường phong lưu tuấn mỹ, lúc này hình như vừa mới tỉnh ngủ, quần áo không chỉnh tề, để lộ một mảng da thịt rắn chắc trắng nõn trước ngực.

    Một bàn tay trắng như ngọc từ sau lưng nam nhân quấn lên, khẽ vuốt ngực và bụng của hắn, giọng nói ngọt ngào theo đó vang lên: "Quân thượng, lúc nào ngài mới trở về? Một đám tỷ muội ở hậu cung cũng không có phúc khí lớn như ta đâu."
    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2021
  8. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 17: Ta bằng lòng đi theo ngươi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khóe miệng nam tử áo xanh hơi cong lên: "Có lẽ sẽ sớm thôi "

    Mỹ nhân sau lưng buông tay ra, phong tình vạn chủng nhìn hắn một cái:"Chắc không phải quân thượng không nỡ rời khỏi nữ thành chủ kia chứ? Nghe nói công phu trên giường của nàng rất tốt."

    Nam tử ôm nàng vào trong ngực, nâng cằm của mỹ nhân lên, cười phong lưu đa tình: "Cho dù tốt thế nào cũng không thể vượt qua San Nhi của bản tọa."

    "Quân thượng ... a...a"

    Nam tử áo xanh và mỹ nhân lộ ra một nửa vai này dây dưa một phen, ngón tay vỗ về chơi đùa thưởng thức đầu vai trơn bóng của nàng, dường như lơ đãng hỏi một câu: "San nhi cảm thấy bản tọa lợi hại, hay là Thất Sát Ma Quân lợi hại?"

    Con ngươi mỹ nhân nhi đột nhiên rụt lại, trong mắt xẹt qua một tia sợ hãi.

    Còn chưa kịp giải thích câu nào, nam nhân một giây trước còn triền miên với nàng một giây sau đã dùng một tay bẻ gãy cổ nàng.

    Nam nhân buông tay ra, mỹ nhân đã mềm nhũn ngã trên mặt đất, đôi mắt đẹp trừng lớn, ánh sáng trong mắt đã tan biến.

    "Đáng tiếc."

    Ngoài miệng nói đáng tiếc nhưng khóe miệng nam nhân lại hiện lên ý cười, đôi mắt đen mờ mịt, vô cùng tà tính.

    ...

    Lúc Bùi Tử Thanh chạy về đã nhìn thấy có nha hoàn chờ ở cửa ra vào.

    Đại nha hoàn Đông Tuyết nhìn thấy hắn cũng không hỏi hắn sáng sớm ra ngoài làm gì mà trực tiếp nói thẳng mục đích đến.

    Bùi Tử Thanh níu góc áo của mình, mở miệng lớn muốn hỏi gì đó, nhưng lại nói không nên lời.

    Trước kia hắn cảm thấy mình không biết nói chuyện cũng không vấn đề gì, nhưng bây giờ, hắn hận mình ngay cả một câu hỏi thăm cũng không nói được.

    Đông Tuyết không hổ là đại nha hoàn, ngay lập tức đã đoán được hắn muốn hỏi cái gì, chủ động giải thích: "Đại nhân sai nô tì phụ trách hầu tiểu công tử tắm rửa thay quần áo."

    Có lẽ do gương mặt Bùi Tử Thanh xấu xí đáng sợ, Đông Tuyết cũng không dám nhìn hắn, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng tôn trọng hắn.

    Còn trong lòng nàng nghĩ như thế nào, người ngoài không thể nào biết được.

    Bùi Tử Thanh nghe thấy nha hoàn đổi giọng gọi một tiếng tiểu công tử, hoảng hốt bước vào cửa, lại hoảng hốt nhìn nha hoàn và bà tử mang một cái thùng tắm tiến tới, nhanh chóng đổ đầy một thùng nước nóng hổi, còn rắc thêm một lớp cánh hoa.

    "Tiểu công tử, có cần tỳ nữ ở lại giúp đỡ tắm rửa hay không?" Đông Tuyết hỏi.

    Bùi Tử Thanh bị dọa sợ nhanh chóng lắc đầu, ra hiệu các nàng ra ngoài, hắn tự mình tắm là được rồi.

    Tắm rửa xong xuôi, Bùi Tử Thanh lại thay một bộ quần áo lót và áo bông mới.

    Hắn cúi đầu ngửi thấy một mùi hoa thoang thoảng, một chút mùi thối cũng không còn ngửi thấy nữa.

    "Tiểu công tử theo nô tỳ tiến sảnh chính chờ đi."

    Bùi Tử Thanh vừa theo Đông Tuyết bước vào đã nhạy cảm phát hiện bầu không khí có chút là lạ.

    Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nữ nhân kia vẫn giống như hôm qua, trong ngực ôm con linh thú đầy lông kia, mặt nàng vẫn không hề có cảm xúc, lãnh diễm đến cực điểm.

    Mà vị Tiết công tử kia đứng ở trước mặt nàng lại có vẻ mặt khuất nhục và khó chịu.

    Ánh mắt cậu nhóc lấp lóe, ngoan ngoãn đứng một bên không nói gì.

    "Bùi Nguyệt Oanh, ngươi đang cố ý muốn nhục nhã ta sao?" Tiết Tùng Uẩn cắn răng nói.

    Lúc đầu Nam Diên hơi mộng bức, cái tên ngu xuẩn này vừa vào cửa đã không biết lớn nhỏ, nói chuyện còn hất hàm lên.

    Sau khi lục soát một chút trong ký ức Bùi Nguyệt Oanh, nàng mơ hồ nhớ ra đây là một trong số các nam sủng, nhưng vẫn luôn không chấp nhận nàng.

    Dáng dấp Tiết Tùng Uẩn không tệ nhưng vẫn chưa đến mức khiến cho một nữ vương mù mặt như nàng nhớ rõ, vì vậy nàng đã nghĩ xong một cái cớ: "Mấy hôm trước bế quan tu luyện có xảy ra chút vấn đề, đầu óc không được minh mẫn cho lắm, ngươi là... nam sủng nào?"

    Tiết Tùng Uẩn nghe nàng nói vậy, đầu tiên hơi sững sờ, ngay lập tức hắn ta vô cùng xấu hổ và giận dữ.

    Nghĩ đến lời nhắc nhở của cha mẹ trước khi rời phủ, Tiết Tùng Uẩn kìm nén nỗi khuất nhục, ôn tồn nói: "Ta biết ta không nên không nói tiếng nào với ngươi mà trở về nhà khiến ngươi tức giận, chuyện này là do ta không đúng."

    Mặt Nam Diên vẫn không hề thay đổi nhìn hắn biểu diễn.

    Tiết Tùng Uẩn nhẫn tâm nói tiếp: "Sau khi ta trở về đã nghĩ thông suốt, ta thật sự thích ngươi, chỉ là sợ ngươi chần chừ, không thích ta được bao lâu nên mới một mực lo được lo mất.

    Nếu sau này ngươi vẫn đối tốt với ta như vậy, ta nguyện ý... đi theo ngươi."

    Nói xong mấy chữ cuối cùng, đáy mắt Tiết Tùng Uẩn hiện lên sự xấu hổ giận dữ, giọng nói cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

    Đáng chết, hắn đã làm đến mức này rồi, dù sao nàng cũng nên hài lòng đi!

    Nam Diên: ...
    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2021
  9. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 18: Đứng ngây ngốc làm gì nữa, còn không mau qua đây?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khẩu khí của nam nhân này một bộ giống như thỏa hiệp lại giống như đang bố thí khiến Nam Diên phải im lặng.

    Đầu óc của người này rỗng tuếch à?

    Chẳng qua nàng dường như nhớ ra, trước khi bế quan Bùi Nguyệt Oanh một mực lấy lòng một tên nam sủng.

    Nữ thành chủ này tuy mê sắc đẹp, nhưng vẫn có đạo lý, cũng không ép buộc tên đó.

    Chỉ có một lần duy nhất phá lệ bởi vì đối phương quá hợp khẩu vị của nàng. Vì đạt được thân thể của nam sủng kia, nàng vẫn luôn dỗ dành đối phương, nhưng từ đầu đến cuối cũng không đè người kia lên giường.

    Kẻ trước mắt này chính là... hắn sao?

    Nam Diên không hiểu. Khuôn mặt bình thường như thế, tại sao hắn lại dám được bước lấn tới?

    "Dẫn Tiết công tử trở về, sau này không có mệnh lệnh của ta, không cho phép hắn bước vào đây một bước." Mặt Nam Diên không hề thay đổi phân phó.

    Tiết Tùng Uẩn khiếp sợ nhìn nàng, dường như hắn đang nhìn một nữ nhân vô cùng cặn bã.

    Nam Diên mặt đơ không thèm để ý, nhưng trong mắt nàng lại lườm nguýt một cái.

    Vậy mới nói tình yêu chính là thứ đáng ghét nhất.

    Cứ nhìn tên nam sủng này đi, trước kia lúc Bùi Nguyệt Oanh một mực sủng hắn, hắn lại cứ khinh thường, bây giờ nàng thay đổi thái độ, hắn lại bày ra biểu cảm như bị phụ bạc vậy.

    Thân là nam sủng được sủng ái hàng đầu, Tiết Tùng Uẩn rất có tôn nghiêm, không đợi bọn nha hoàn đuổi hắn đã tự mình rời đi.

    Trước khi đi, hắn hung hăng trừng mắt nhìn tiểu quái thai bên cạnh, để lại một ánh mắt "coi như ngươi gặp may".

    Tiết Tùng Uẩn đương nhiên nhớ rõ mình tới làm gì, nhưng hắn vừa mới bị thành chủ làm mất hết mặt mũi, lòng tự trọng của hắn tuyệt đối không cho phép hắn vì một một tên gia đinh đã chết mà năm lần bảy lượt cúi đầu.

    Hắn ngược lại muốn nhìn xem, Bùi Nguyệt Oanh có thể giả bộ được bao lâu!

    Bùi Tử Thanh đứng ở vị trí hẻo lánh mím môi một cái, khóe miệng dường như có xu thế giương lên một chút.

    Hắn không biết lời đồn là thật hay giả, nhưng vừa nới chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra đã khiến trong lòng hắn có một tia mừng thầm.

    "Đông Tuyết ở lại, tất cả nhưng người khác đi xuống." Nam Diên lên tiếng.

    Đại nha hoàn Đông Tuyết thân cận tìm nơi hẻo lánh để đứng, những tỳ nữ còn lại trong phòng lần lượt lui ra ngoài.

    Thất ra những tỳ nữ này đều rất hiểu chuyện, phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, dù sao Bùi Nguyệt Oanh cũng thích yên tĩnh.

    Chẳng qua Bùi Nguyệt Oanh thích yên tĩnh là bởi vì nàng muốn ngâm thơ vẽ tranh nên không thể bị quấy nhiễu, còn Nam Diên lại là đơn thuần thích yên tĩnh.

    Bản chất bên trong nàng rất khát máu, yên tĩnh khiến nàng có thể tu tâm dưỡng tính.

    Hơn nữa, ý thức lãnh địa của Nam Diên rất mạnh, nàng không thích trên địa bàn của mình xuất hiện người lạ mặt, đê lại đại nha hoàn Đông Tuyết cũng chỉ vì thuận tiện.

    Đôi mắt Bùi Tử Thanh liếc nhìn nữ nhân vừa lên tiếng, đứng tại chỗ không biết làm sao.

    Hắn không biết trong những người phải lui ra có hắn hay không.

    Chắc là không bao gồm đâu?

    Nếu không nha hoàn kia cũng không dẫn hắn đến đây.

    "Đứng ngây ngốc làm gì nữa, còn không mau qua đây."

    Bùi Tử Thanh nghe nàng nói thế, ngay lập tức nở một nụ cười, chạy đến trước mặt nữ nhân, nhìn thẳng vào nàng.

    "Lúc ngủ dậy có bị mùi của chính mình hun ngất hay không?" Nam Diên hỏi.

    Rõ ràng giọng nói và biểu cảm của nàng đều vô cùng bình thản không gợn sóng, nhưng Bùi Tử Thanh lại cảm thấy nàng đang trêu ghẹo mình.

    Hắn không đoán sai, bởi vì thuốc của nàng nên hắn mới trở nên thối như vậy.

    Bùi Tử Thanh lắc đầu, cười với nàng.

    Khi còn bé hắn không dám cười, bởi vì hắn cười lên trông rất xấu.

    Hắn cười một tiếng, mẹ hắn liền đánh hắn, mắng hắn là tên quái thai.

    Sau khi lớn lên một chút hắn cũng không hề cười, bởi vì không có chuyện gì trên đời này có thể khiến hắn vui vẻ.

    Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể ăn no mặc ấm, hoặc ít nhất là không chết đói, cho hắn lớn lên thêm một chút.

    Điều kiện ở thành Tích Tuyết vô cùng khốc liệt, từ nhỏ hắn đã sống ở nơi này nên không biết đất trời bên ngoài trông như thế nào.

    Nhưng nghe người lớn nói, cực nam của đại lục Thương Miểu bốn mùa đều là mùa xuân, linh thú trong rừng nhiều vô số kể.

    Hắn chạy nhanh, chỉ cần tiện tay bắt một con linh thú cấp thấp cũng có thể no bụng.

    Chỉ cần đi được đến nơi đó, hắn nhất định sẽ không phải chịu đói chịu lạnh nữa.

    Thế nhưng chỗ kia quá xa, trước khi lớn lên, hắn vẫn chưa có năng lực rời khỏi thành Tích Tuyết.

    Tiểu quái thai cười lên, đôi mắt cũng cong cong khiến Nam Diên rất thích, nàng nhịn không được sờ lên cái đầu nhỏ của hắn.
    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2021
  10. Snowie cute Giá như có ai đó hiểu được lòng tôi!

    Bài viết:
    99
    Chương 19: A Thanh? Hắn rất thích!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đan dược hôm qua ngươi uống là đan dược giúp thanh trừ tạp chất trong cơ thể, ta quên không nói với ngươi."

    Lúc Nam Diên nói lời này cũng không có chút tự giác nào là quên mất cả.

    Oắt con này còn quá yếu, Nam Diên không dám cho hắn tẩy xương phạt tủy, chỉ đơn giản thanh trừ độc tố và tạp chất tích tụ trong cơ thể hắn quanh năm suốt tháng.

    Đợi sau này cậu nhóc có chút căn cơ sẽ giúp hắn khuếch trương kinh mạch và tẩy xương phạt tủy cũng không muộn.

    Bùi Tử Thanh trừng mắt nhìn, trong mắt chứ đầy vẻ ỷ lại và tìn nhiệm với nữ nhân này.

    Hắn đã đoán được.

    Nam Diên cũng rất hưởng thụ đối với ánh mắt tin cậy đầu tiên của cậu nhóc.

    Tâm huyết nàng dâng trào mới nhận nuôi một cậu nhóc con, nàng cũng không muốn nuôi ra một tên bạch nhãn lang(*).

    *Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ những kẻ vô ơn, lấy ơn báo oán.

    "Theo ta đến thư phòng."

    Cậu nhóc ngoan ngoãn đi phía sau lưng nàng, ánh mắt rơi vào bàn tay buông thõng của nữ nhân, nhìn một hồi lâu.

    Hắn muốn nắm tay nàng nhưng hắn cũng không dám.

    Ai ngờ một khắc sau, nữ nhân lại chủ động nắm tay hắn!

    Cơ thể Bùi Tử Thanh bỗng dưng căng cứng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

    Hắn vụng trộm nhìn nữ nhân một lát, lại sợ nàng phát hiện.

    Cũng may thư phòng cách đó không xa, sau khi nữ nhân buông tay, Bùi Tử Thanh lập tức rụt tay lại lau khô lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt.

    ...

    Đợi một chỗ cùng với nữ nhân này, thời gian dường như trôi qua vô cùng nhanh.

    Trước đây, cuộc sống của Bùi Tử Thanh trôi qua rất khắc nghiệt, hắn chỉ mong sao thời gian trôi nhanh một chút, mình cũng nhanh chóng lớn lên.

    Nhưng ngày hôm nay, hắn lại hi vọng thời gian có thể trôi chậm lại một chút.

    Từ trước đến giờ chưa từng có ai đối đãi với hắn như.

    Không chỉ hôm qua nữ nhân này cho phép hắn ngồi lên bàn ăn cơm, mà nàng còn tự mình dạy hắn biết chữ biết viết...

    Có đôi khi nhìn vào trong con ngươi bình tĩnh của nàng, hắn sẽ quên đi mình là tên quái thai, sẽ có ảo giác hắn cũng chỉ là một người bình thường.

    "Năm mươi từ mà ta dạy hôm nay ngươi đã học thuộc hết chưa?" Nam Diên hỏi.

    Bùi Tử Thanh gật đầu, ngay lập tức chép lại năm mươi chữ cái mới học.

    Trên gương mặt than của Nam Diên không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng Bùi Tử Thanh cảm thấy hẳn nàng sẽ hài lòng.

    "A Thanh, chữ của ngươi quá xấu."

    Bùi Tử Thanh vốn tưởng rằng sẽ được nữ nhân này khen ngợi, nào biết...

    Hắn hơi ủy khuất.

    Nhưng sau khi hắn kịp phản ứng nữ nhân vừa gọi hắn là gì, ánh mắt của hắn hơi mở to, hô hấp ngưng lại.

    ... A Thanh?

    Hắn biết nữ nhân này đặt cho hắn một cái tên rất dễ nghe, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy nàng gọi cái tên này như vậy.

    Cực kỳ êm tai, hắn rất thích.

    Đang lúc hắn ngẫn người, nữ nhân này đột nhiên tới gần, một cánh tay từ phía sau vòng qua người hắn.

    Hai mắt Bùi Tử Thanh trừng lớn, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

    Nàng, vậy mà nàng lại ôm mình vào ngực!

    Trong nháy mắt đại não của tiểu quái thai Bùi Tử Thanh hỗn độn một mảnh, trái tim đập thịch thịch cuồng loạn.

    Bàn tay bạch ngọc của nữ nhân nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn.

    "A Thanh, ngươi quá ồn."

    Bên tai hắn vang lên giọng nói hoàn toàn giống như trước đây của nữ nhân, bình thản không gợn sóng.

    Sao cơ?

    Nhưng hắn không hề nói chuyện.

    Bùi Tử Thanh bỗng nghe thấy tiếng tim mình đập bồn chồn, hắn đột nhiên hiểu ra.

    Ngay lập tức hắn điều tiết hô hấp của mình, tránh vì chuyện này khiến nàng chán ghét mà vứt bỏ hắn.

    Mặc dù bây giờ, nữ nhân đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn vẫn luôn lo lắng.

    Nam Diên cầm tiểu hài nhi viết một chữ, tuy là tốc độ đã chậm lại, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác rồng bay phượng múa, cực kỳ phóng khoáng ngông ngênh.

    "Viết lại một lần nữa."

    Hai lỗ tai Bùi Tử Thanh phiếm hồng, hắn vội vàng gật đầu, bắt đầu viết lại một lần nữa.

    Từ đầu tới cuối, Bùi Tử Thanh đều không hỏi đến chuyện của tên nam sủng kia.

    Mặc kệ trước kia như thế nào, dù sao hiện tại nữ nhân này thương hắn hơn vị nang sủng kia.

    Bùi Tử Thanh ngồi đoan chính, khóe miệng vụng trộm kéo lên một đường cong.
    _Sn_
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...