Phần 3: Ra đi
[BOOK]Tối hôm đó, Di Di đi xem hát với Tỉ Dương. Giai điệu bài hát vang lên, cũng là lúc Tỉ Dương đặt lên môi Di Di nụ hôn đầu tiên.
Cô đẩy mạnh Tỉ Dương ra, không chịu nổi đau khổ nên đã nói chuyện cô giết mẹ anh cho anh biết.
Một tiếng đoàn nữa, Di Di trúng đạn rồi, Di Di đã đỡ viên đạn đó cho Tỉ Dương.
Tỉ Dương bế Di Di chạy thật nhanh đến bệnh viện.
Vết thương gây nguy hiểm đến tính mạng nên Tỉ Dương phải gửi thư cấp tốc đi Bắc Kinh.
Đã bốn ngày rồi, cuộc phẫu thuật thành công nhưng Di Di đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Tỉ Dương ngày đêm không ngủ, luôn luôn ngồi bên cạnh giường bệnh chăm sóc cho Di Di.
Mặc dù biết Di Di mới là người làm cho mẹ anh chết nhưng anh vẫn rất yêu Di Di.
Phải, anh đã yêu Di Di ngay từ lần đầu gặp nhau. Đến khi biết Di Di là vị hôn thê của mình anh càng yêu cô ấy hơn.
Di Di tỉnh rồi, khi mở mắt ra gặp Tỉ Dương, cô khóc thảm thiết hơn.
Cha Di Di chạy vào và ôm con gái
Cô khóc và kể toàn bộ câu chuyện cho cha nghe.
Sau khi nghe xong, cha Di Di nói không phải là do súng của Di Di bắn đâu vì nó là súng giả.
Cả Di Di và Tỉ Dương đều bất ngờ.
- Súng giả sao?
Thì ra, Huỳnh Kính Thiên - cha Di Di khi còn trẻ là một trong hai thế lực giang hồ có tiếng tăm nhất trong xã hội lúc bấy giờ, là Huỳnh gia và Trình gia.
Trong một dịp tình cờ, cha và mẹ của Di Di đã gặp nhau và yêu nhau.
Vì gia đình nên ông rút khỏi giang hồ. Chuyển hướng sanh kinh doanh tơ lụa. Từ đó, ông cũng không dùng súng nữa.
Ông để súng giả bên người là để hù dọa người khác mỗi khi có chuyện bất bình. Cây súng này hoàn toàn y đúc súng thật chỉ có điều là không để đạn vào được.
Tỉ Dương và Di Di nghe thấy đều nhẹ lòng. Không kìm lòng được mà hôn nhau.
Tỉ Dương nghi ngờ liệu không biết viên đạn khắc chữ Trình và Trình gia mà cha Di Di đề cập lúc nãy có liên đến nhau không.
Trình gia lúc đó cũng là thế lực lớn mạnh, nhưng sau đó đã hoàn toàn biến mất.
Hai năm trước khi mẹ của Tỉ Dương mất, Trình gia đã xảy ra biến cố. Hai mạng người chết là Trình Lân và vợ ông ấy. Đứa con trai khi đó 5 tuổi đã mất tích.
Trình gia xảy ra chuyện không lâu thì chuyện làm ăn của Dịch gia ngày càng đi lên và sau đó là thay thế Trình gia trở thành một trong hai thế lực có tiếng lúc đó.
Tỉ Dương là người thông minh nên tối đó đã nói chuyện với cha, chắc chắn cha sẽ biết được gì đó.
Ông một mực phủ nhận cho đến khi Tỉ Dương nói việc người ám sát cha lần đó, và Tỉ Dương vài ngày trước. Cộng thêm việc mẹ bị người ta bắn lúc đó có khi nào là người của Trình gia không.
Nhưng họ đã chết hết rồi, không, còn một bé trai nữa, lúc đó nó mới 5 tuổi thôi. Bé như thế sẽ không nhớ chuyện đâu, không thể là nó được.
Cuối cùng cha Tỉ Dương cũng đã thừa nhận chuyện năm đó ông ta làm. Ông đã tận tay giết hai vợ chồng họ Trình và những người làm, nhưng đứa trẻ khi ấy dù cho có lật tung ngôi nhà lên vẫn không tìm được.
Nên ông quyết định không tìm đứa trẻ đó nữa. Ông làm chuyện này là muốn cho vợ và Tỉ Dương có được cuộc sống tốt.
Tỉ Dương cũng không trách cha, chuyện cấp bách bây giờ là tìm cho ra kẻ đã bắn những viên đạn đó.
Di Di hỏi Tỉ Dương vì sao lúc đó huynh ấy lại biết Vương Tuấn đã giết mẹ anh.
Di Di đã biết được Bội Huy là người đã viết bức thư đó, cô lại nhớ ra lúc Bội Huy bị thương cũng trùng thời gian cha Tỉ Dương bị ám sát. Vết thương lại gần ngay tim.
Bội Huy năm nay 22 tuổi, Trình gia bị hại và đứa bé mất tích lúc đó 5 tuổi. Vậy nếu đứa trẻ đó còn sống thì sẽ là..
Vậy là mọi chuyện sáng tỏ rồi, nhưng một đứa bé 7 tuổi không lí nào lại biết dùng súng được. Vì sao Bội Huy đến bây giờ mới muốn giết Vương Tuấn?
Tạm gác lại mọi chuyện..
Ngày đám cưới của Di Di và Tỉ Dương sắp diễn ra rồi, đám cưới được sự ủng hộ và chúc phúc của mọi người.
Ngày vui đã đến, Di Di mặc bộ váy cưới màu trắng sang trọng mang phong cách của Đông Dương.
Di Di cầm bó hoa ngọc lan chuẩn bị bước vào lễ đường, giờ lành đến rồi, cánh cửa mở ra nhưng không có ai cả, chỉ thấy bó hoa ngọc lan đã bị giẫm nát dưới sàn.
Phía bên này, Di Di chất vấn Bội Huy.
Bội Huy không muốn đám cưới này diễn ra vì anh đã yêu Di Di.
- Có phải anh đã giết Vương Tuấn không?
- Không phải
Di Di càng tin chắc rằng mình đã đoán đúng.
Cô không nói rõ thân phận của Vương Tuấn.
Cô chỉ muốn mau chóng quay về dự hôn lễ thôi.
- Không lẽ muội muốn thành thân với con trai của kẻ giết mẹ mình sao?
Di Di sững sốt, mẹ cô mất là do vì quá đau lòng trước cái chết của người chị em kết nghĩa nên mới sinh bệnh mà mất.
Bội Huy nói lúc đó huynh ấy đã chứng kiến hết mọi chuyện.
Tại sao Bội Huy lại xuất hiện ở nhà của Di Di? Cô cũng không buồn hỏi, trước những lời nói của Bội Huy, cô rất rối trí.
Tỉ Dương bên này cùng mọi người chia ra tìm kiếm Di Di.
Tối đó, Di Di quay về, cha lo lắng nhưng vẫn trách Di Di.
Tỉ Dương dìu Di Di về phòng.
Cô mệt rồi nên muốn nghỉ ngơi.
Đến khuya, cô cầm súng một mình đến phòng của cha Tỉ Dương.
Đang chuẩn bị bóp còi thì Tỉ Dương đã nắm tay cô chạy ra khỏi phòng.
Sau khi nghe Di Di nói với anh, Tỉ Dương bảo Di Di không nên tin lời Bội Huy.
Sau khi đưa Di Di về phòng, Tỉ Dương đến phòng ngủ của cha và chất vấn cha có phải lời Bội Huy nói là thật không.
Giờ đây, ông chỉ còn một mình Tỉ Dương, nên bất cứ Tỉ Dương hỏi gì ông đều sẽ thành thật hết.
Đúng vậy, năm đó ông đã lẻn vào phòng mẹ của Di Di và ép bà ấy uống thuốc. Thuốc này chỉ là tương khắc với bệnh tình bà ấy lúc bấy giờ. Sau khi chết, cơ thể sẽ giống như bị suy nhược nên không ai nghi ngờ.
- Cha chỉ muốn mẹ con ở dưới suối vàng không cô đơn thôi, cha Tỉ Dương tự đấm vào ngực mình.
Di Di tự nhốt mình trong phòng đã hơn ba ngày rồi.
Đến tối, cô mở cửa ra thì gặp Tỉ Dương ở bên ngoài. Cô không hận Tỉ Dương cũng không hận cha huynh ấy vì trước lúc mẹ cô mất cô có đến phòng thăm mẹ. Mẹ cô nói với cô dù sao này có biết được chuyện gì cũng không nên để hận thù trong lòng. Mẹ cô rất vui vì sắp gặp được mẹ Tỉ Dương rồi.
Lúc ấy cô vẫn còn nhỏ nên không hiểu nhưng bây giờ cô đã hiểu rồi.
Di Di nhớ ra rồi, trước lúc mẹ Tỉ Dương mất, cô và anh trai đã thấy một đứa bé trai, trạc tuổi anh cô. Huynh ấy cũng đang cầm súng hướng về mẹ của Tỉ Dương. Nên cô mới bắt chước đứa bé đó và giành súng chĩa vào mẹ của Tỉ Dương.
Việc này càng khẳng định rằng Bội Huy là đứa trẻ hôm đó và cũng là hung thủ đã giết hại mẹ Tỉ Dương.
Tiếng súng nữa, cha Tỉ Dương lại bị người ám sát nhưng ông vẫn may mắn thoát chết. Viên đạn lần này lại không có chữ.
Cha Di Di vì đuổi theo tên thích khách đó nên cũng bị thương.
Tỉ Dương vì chuyện cha mình là người khiến mẹ Di Di mất nên Tỉ Dương vẫn luôn không biết đối mặt với cha Di Di như thế nào.
Suy cho cùng vẫn phải bắt được Bội Huy, hắn là người khởi đầu mọi chuyện.
Tìm kiếm mấy ngày trời, cuối cùng đã tìm được, nhưng khi tìm được Bội Huy, hắn ta đã nằm dưới nấm mồ rồi.
Tỉ Dương khuỵu xuống, không thể nào, lúc này một đứa bé gái đến bên Tỉ Dương và đưa bức thư mà trước khi chết Bội Huy đã viết cho Di Di và Tỉ Dương.
Trong thư, nói rõ nguyên nhân năm đó, khi cha mẹ bị giết hại, Bội Huy đã núp dưới giường ngủ, sau khi cha Tỉ Dương đang tìm kiếm, Bội Huy đã trốn vào đường hầm nên mới thoát được.
Từ nhỏ, Bội Huy được cha dạy bắn súng, còn nhắm rất chuẩn xác.
Từ đó, Bội Huy luôn theo dõi Dịch gia để tìm cơ hội trả thù.
Hai năm sau, buổi triển lãm thu hút các tầng lớp thượng lưu, Bội Huy cũng đã đến đó. Thời cơ, đến rồi, sau khi giết mẹ Tỉ Dương, Bội Huy mới phát hiện ra Vương Tuấn.
Vương Tuấn trước đó đã biết súng của mình là giả.
Lúc đó, Vương Tuấn chạy đi là để đuổi theo Bội Huy, nhưng không may bị ngã xuống nước, sau khi tỉnh dậy đã mất đoạn ký ức lúc đó, cộng thêm Bội Huy cố tình kể sai sự việc.
Vì đã mất cha mẹ nên Bội Huy muốn giữ Vương Tuấn bên cạnh để bầu bạn. Dù sao Vương Tuấn từ từ cũng đã nhớ ra nên anh đã mượn tay Tỉ Dương để giết Vương Tuấn.
Trở lại vài ngày trước, Bội Huy đang trở về nhà thì bị cha Di Di bắt đi, thì ra từ lúc Di Di đến Thượng Hải, ông vẫn luôn cho người theo dõi và bảo vệ Di Di. Nên ông đã biết được tin tức của con trai, tuy nhiên lại bị Bội Huy giết nên ông bắt Bội Huy phải đền mạng.
Bội Huy làm mọi chuyện chỉ để trả mối thù giết phụ mẫu. Nhưng đến cuối vẫn không làm được.
Tới đây, đứa bé đó lại nói, Bội Huy cố cầm cự về đến nhà để viết lá thư, sau đó vì mất máu quá nhiều nên ra đi. Lúc đó, là ngày 25, cũng là sinh thần của Bội Huy.
Tới đây, Tỉ Dương chợt hiểu gì đó.
Cha anh bị người ta ám sát là ngày 26, sau một ngày Bội Huy chết, vậy là cha anh còn một kẻ thù nữa.
Không thể nào là người trong giang hồ được. Không lẽ.. Tỉ Dương lập tức chạy về nhà..
Lúc này, Di Di đang trên xe lửa quay về Bắc Kinh rồi.
Ở nhà, mọi người chết hết rồi, mùi thuốc súng nồng nặc vẫn còn đó, khói vẫn bay mịt mù. Cha Di Di cuối cùng cũng đã giết chết Dịch Nhuận - kẻ đã giết vợ mình.
Khi Tỉ Dương quay về, không thấy Di Di và cha cô ấy, chỉ thấy cha mình đang nằm đó, nhưng vẫn may ông vẫn còn sống, ông mặc áo chống đạn và dùng máu giả để đánh lừa Huỳnh Kính Thiên.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Sau đó, Ông cùng Tỉ Dương đi đến ga xe lửa.
Đúng lúc, Huỳnh Kính Thiên đang bước lên xe lửa thì bị Dịch Nhuận bắn một phát súng vào chân.
Mọi người sợ hãi nên chạy tán loạn.
Di Di chạy lại đỡ cha để chạy trốn, thì ra cô không uống ly nước có pha thuốc mê của cha.
Lúc này, Dịch Nhuận liên tục xả súng vào đám người mặc cho Tỉ Dương can ngăn.
Tỉ Dương thấy Di Di rồi, Tỉ Dương chạy vào dòng người đó để bảo vệ Di Di.
Không thấy Di Di nữa, chỉ thấy Huỳnh Kính Thiên đang cầm súng hướng về phía cha mình. Tỉ Dương đã đỡ cho cha mình một viên ở tay, Dịch Nhuận thấy vậy liền bắn lại nhưng Di Di kịp thời ra đỡ, nên cha cô thoát một nạn.
Di Di ngã xuống, máu loang ra càng nhiều. Huỳnh Kính Thiên lúc này, bắn ra nhiều viên đạn về phía Dịch Nhuận.
Tỉ Dương vừa lo lắng cho Di Di, vừa lo cho an nguy của cha nên bất đắc dĩ đã bắn Huỳnh Kính Thiên một phát.
Anh chỉ định bắn vào tay thôi nhưng viên đạn ấy lại xuyên qua đầu của Kính Thiên, ông chết ngay sau đó.
Chứng kiến cảnh này, Di Di cầm súng đứng dậy, Tỉ Dương vẫn luôn miệng xin lỗi Di Di, nhưng cô đã bắn Dịch Nhuận một phát, Tỉ Dương kịp thời đỡ cha.
Dịch Nhuận thuận tay bắn lại Di Di một phát nữa.
- Đừng mà, Tỉ Dương thét lớn.
Cô không chịu được nên ngã xuống, tim không ngừng chảy máu.
Tỉ Dương chạy đến bên Di Di, ôm cô vào lòng.
- Em đừng chết, ta đưa em đến bệnh viện. Cố gắng lên..
- Anh đưa ta và cha về Bắc Kinh được không? , Di Di thốt ra từng chữ.
- Khi nào em khoẻ, ta hứa sẽ đưa em về, Tỉ Dương vừa khóc vừa ôm chặt Di Di.
- Tỉ Dương, dù sao ta vẫn yêu chàng.
Di Di ngủ rồi, khi ngủ cô ấy trông càng đẹp hơn.
- Tỉ Dương đừng mà..
Cuối cùng, khung cảnh lễ đường hiện ra, Di Di xuất hiện thật đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh, trên tay cầm bó hoa ngọc lan tỏa hương thơm ngát.
End.[/BOOK]