CHƯƠNG 30 Bấm để xem Đàm Tự ăn hai miếng thì thấy cay, nhưng có thể chấp nhận được, hơn nữa cũng rất ngon, lượng mì trong mỗi lần tăng dần lên, kết quả là tương ớt đã làm anh nghẹn họng chỉ trong vài miếng cắn. "Khụ! Khụ khụ khụ khụ!" Đàm Tự vội đặt đũa xuống, mạnh mẽ vẫy vẫy tay ra hiệu Tô Duy An đi lấy nước. Tô Duy An cũng giật mình, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng bếp, trước mặt đồ dùng nhà bếp dừng lại. Trong nhà có bộ sưu tập bát đũa giới hạn chưa dùng qua, nhưng lại không có chiếc cốc nào chưa sử dụng ah.. Đang do dự, cơn ho bên ngoài trở nên dữ dội, cậu không thể quan tâm đến điều gì khác, thuận tay cầm lấy một chiếc cốc và đem dưới vòi nước để rửa sạch. Anh cẩn thận lau miệng cốc sạch sẽ trước khi rót nước. "Từ ca.." Tô Duy An ngẩn người ngay khi vừa ra khỏi bếp. Đàm Tự ngồi đó như chưa có chuyện gì, đang cắn một miếng giăm bông to, bên cạnh bát còn đặt một ly nước. Là nước mà lúc về nhà Túc Duy An rót cho mình, cậu đã.. uống qua.. rồi.. "Nước này để qua đêm à?" Đàm Tự ăn xong miếng giăm bông, chỉ chỉ ly nước, "Bỏ đi, qua đêm cũng không sao, có lắp đậy." Câu trả lời của Túc Duy An bị nghẹn ở cổ họng, thật lâu mới bật ra: "Không để qua đêm." Sau khi Túc Duy An ngồi trở lại đối diện, Đàm Tự vô ý nhìn lướt qua, nhịn không được hỏi: "Mặt sao lại đỏ như vậy, cay sao?" ".. Ân" Đàm Tự cười giễu cợt: "Cậu trắng như vậy, sau này trước mặt bạn gái, mặt hơi đỏ liền bị phát hiện, lúc đấy có phải xấu hổ hay không?" Túc Duy An không đáp lời anh, tập trung vào ăn mỳ. Kết quả càng ăn Đàm Tự càng cảm thấy không đúng: "Mặt cậu sao lại đỏ thành ra như vậy?" Trong miệng của Túc Duy An vẫn còn mỳ, một bên má phồng lên. Cậu ngẩng đầu, mắt mơ màng nhìn Đàm Tự. Điều này thật quá sức đi. Không chỉ mặt đỏ, viền mắt cũng đỏ, khoé mặt còn có vài giọt nước mắt. "Cậu khóc cái gì?" Đàm Tựu hỏi. Túc Duy An nuốt mỳ xuống: ".. tôi không khóc." Đàm Tự: "Cậu lau nước mắt đi, sắp chảy vào trong bát rồi." Túc Duy An không có lau, há miệng thở ra, trong miệng có chút cay cay: "Tôi không giỏi ăn cay." "Không thể ăn cay cậu còn chọn vị này?" Đàm Tự có chút dở khóc dở cười. "Bởi vì.. ngon a.." Túc Duy An rũ mắt xuống, sắc mặt đỏ bừng, giọng điệu có chút ngốc. Miệng cậu bị cay đến đỏ hồng, không chịu được nữa, cậu lén lút đưa đầu lưỡi ra để cậu thở. Nhìn đầu lưỡi, phản ứng đầu tiên của Đàm Tự là, hẳn là rất mềm. Anh cầm cốc nước bên cạnh đưa qua: "Không biết uống nước sao?" Túc Ngụy An làm sao dám đụng vào cái cốc nước đấy, vội vàng đứng lên: "Tôi đi lấy nước súc miệng.." Sau khi Túc Duy An vào phòng bếp, Đàm Tự mới ngồi dựa vào tường thở ra một hơi. Người này chẳng lẽ còn có thể điều khiển màu sắc sao? Vừa trắng vừa hồng.. Không qua mấy giây, bảng điểu chỉnh màu đi ra, cậu ấy không chỉ súc miệng mà còn đem mặt làm đỏ bừng cả lên. Vừa ngồi xuống thì bị một tờ giấy dán lên mặt. "Lau mặt." ".. Ừm." Túc Duy An vươn tay lấy giấy trên mặt lau lau. Sau khi ăn xong, Đàm Tự xem đồng hồ trên tay: "Tôi phải về rồi." "Được." Túc Duy An trả lời rất nhanh. Đàm Tự đứng lên đi đến bên giường, nhìn chiếc bàn máy tính ở bên cạnh, "Cậu bình thường ngồi trên cái bàn này làm việc." Đột nhiên đặt câu hỏi, Túc Duy An trở lời theo bản năng: "Ân.." "Cái thói quen công việc này, mắt của cậu không bị mù sao?" "Không có." Túc Duy An nói, "Chỉ là có chút mờ mờ." "Nếu còn không đổi so với mù không khác là mấy." Đàm Tự thong thả đi đến tủ đựng giày, "Không cần tiễn tôi, ngay mai đừng đi đến trễ, cậu bây giờ có buồn ngủ không?" Túc Duy An đơ một lúc: "Không buồn ngủ." "Không buồn ngủ thì làm thêm giờ đi." Ông chủ hà khắc nói xong, trực tiếp mở cửa, gần đi để lại một câu: "Tiểu đệ, mai gặp." Đến khi cửa bị đóng lại, Túc Duy An vẫn không bật ra được câu nói nào Sau khi đóng cửa Đàm Tự cuối cùng cũng bật cười thành tiếng, bước chân chuẩn bị hướng thang máy đi tới, tiếng chửi mắng yếu ớt từ cánh cửa đối diện khiến anh dừng lại. "Tôi là bị mù, ban đầu không nhận cái đồ lừa đảo nhà người!" "Ngươi đợi đó đi, tôi phải đi nói với lãnh đạo trường học, để sau này ngươi không cách nào sống yên. Hai chất giọng đều là của nữ nhân, Đạm Tự đối với những chuyện vớ vẩn này không có hứng thú, thang máy vừa đến liền rời khỏi. Lên xem, anh đột nhiên nhớ đến tên WIFI. Trầm tư mấy giây. Anh lấy điện thoại ra, gửi một đoạn tin nhắn cho Túc Duy An qua wechat, sau khi trao đổi tài khoản ở sân thể thao lần trước, hai người vẫn chưa nói chuyện qua. Túc Duy An: Khóa trái cửa. Đối phương trả lời rất nhanh. Túc Duy An: [Ngoan ngoãn gật đầu. Jpg] Đàm Tự tay khựng lại, cậu nhóc này sử dựng gói cảm xúc rất tuỳ tiện ah. Anh cười đem điện thoại đặt sang một bên, khởi động xe và rời đi. Túc Duy An ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cầm trên tay. Sau đó cắn rắng, nhấp vào vòng bạn bè của Đàm Tự. [Có bất kỳ bảo hiểm nào có thể được mua nếu nhân viên đang bực mình không? ] Đây là Weibo gần đây nhất, được đăng một tuần trước khi Tô Duy An gia nhập công ty. [Đều nói chó nào chủ ấy quả nhiên không sai. Con ác khuyển biểu đệ tôi nuôi càng ngày càng giống cậu ấy.] [Về nước.] * * * [Ai còn giục tôi kết hôn tôi liền comeout] Nhìn thấy dòng này, Túc Duy An như bị điện giật, vội đóng vòng bạn bè. * * *Quả nhiên là không nên xem ah. Đang chuẩn bị tắt wechat, lại nhận được tin nhắn từ vòng bạn bè. Đặng Văn Thuỵ: An An, tối muộn như vậy Đàm Tự sao lại ở nhà cháu? Túc Duy An ngơ người một lúc, không biết trả lời như thế nào? Nói là buổi tối Tự ca là sang nhà cậu ăn mỳ sao? Thật ra ăn mỳ cùng không tính là gì, Túc Duy An lương tâm cắt dứt, suy nghĩ một hồi. Túc Duy An: Giám sát công việc của cháu. Để thêm phần nghiêm túc, cậu còn thêm vào một dấu chấm. Đặng Văn Thuỵ: Vậy sao cậu ta lại nói là đến nhà cháu ăn mỳ gói. "..." Túc Duy An: Vừa ăn mỳ vừa giám sát.
CHƯƠNG 31 Bấm để xem Mấy ngày sau đó, Túc Duy An luôn chìm đắm trong công việc. Đàm Tự mỗi ngày đều đi qua tấm kính phía sau, sau lưng luôn có vài người theo cùng. Đàm Tự xem tập tài liệu một cách nghiêm túc, Túc Duy An vẽ tranh càng nghiêm túc hơn. Hai người thậm chí còn chẳng nhìn nhau. Đã tối muộn nhưng Túc Duy An vẫn cố làm nốt công việc ở nhà. Nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ đặt ở bàn, vậy là đã nửa đêm rồi. Vốn dĩ cậu định vẽ thêm một lúc, nhưng mí mắt cậu nặng quá, không thể mở nổi. Cậu đành dụi mắt, chuẩn bị vươn vai. "Phịch" Bảng vẽ tay vô tình bị cậu làm rơi xuống đất, động đến cốc nước đặt bên cạnh, nước theo đó cũng tràn ra ngoài, toàn bộ đều vương tung téo lên chiếc bảng. Túc Duy An trong cơn buồn ngủ bị làm cho giật mình, cậu cầm lấy bảng vẽ, nước trên đó rơi xuống, làm cả đồ ngủ của anh bị ướt sũng. Cậu đành phải dọn dẹp tấm thảm đang bị ướt đẫm, cộng với tấm bảng vẽ bị hỏng, ngồi một cách ngu ngốc và đau khổ thật lâu. Sau khi dọn dẹp xong, Túc Duy An nằm trên giường, mơ hồ nghĩ: Bây giời chẳng còn đủ tiền để mua bảng vẽ mới, mấy ngày nay chỉ có thể làm thêm giờ ở công ty.. Ngày hôm sau, cậu mang theo đôi mắt thâm quầng mệt mỏi và 3 gói mì tôm đến công ty. Trầm Thần sửng sốt nhìn cậu: "An An, hôm qua cậu có quầng thâm mắt nặng như vậy sao?" Túc Duy An dụi dụi mắt: ".. Tôi không biết" Cậu cho mỳ tôm vào tủ rồi ngáp ngáp vài cái trước khi bật máy tính. Lúc này, một vài đồng nghiệp bước vào, trò chuyện to nhỏ. Nói là nói chuyện quá thoải mái nên âm lượng cũng không được kiểm soát. "Mọi người có thấy tấm hình anh ta đăng trong nhóm wechat tối qua không? Cười chết tôi rồi" "Hình gì, tôi không nhìn thấy, nhóm nào cơ?" "Thì là ai đó đã thêm vào, nhóm trong bộ phận của chúng ta" Nghe vây, Túc Duy An sửng sốt Trần Thần ở ngay bên cạnh đứng dậy: "Nhóm của bộ phận chúng ta? Nhóm gì, tại sao tôi không biết?" Đám người dừng lại nhìn nhau, một người bước ra cười nói: "Hôm qua chúng tôi mới lập nhóm, chưa kịp thêm 2 cậu" Nói đến đây, anh ta đột nhiên nhìn về phía Túc Duy An: "Hôm qua tôi định thêm cậu vào, nhưng lại sợ mọi người nói chúng ta đang có quan hệ, nghe sẽ không tốt" Túc Duy An cúi đầu không nói, Trần Thần tức giận: "Trong văn phòng này, ngoài giám đốc Lưu, cậu còn có thể có quan hệ với ai nữa? À đúng rồi giám đốc Lưu, anh ấy có ở trong nhóm chat không?" Khuôn mặt của người đàn ông có chút khó coi: "Hình như.. tôi không nhớ" Lưu Dân Nhiễm mỗi lần đi qua đều vô cùng đúng lúc, ông ta xách túi máy tính, bình tĩnh đi đến giữa trung tâm, để lại một câu: "Vào rồi, nhưng tôi vẫn chưa mở xem, những tin tức không liên quan" "Chẳng phải cậu nói rằng cậu sợ mọi người nói cậu đang có quan hệ hay sao, sao lại thêm giám đốc Lưu vào rồi?". Trần Thần cười mỉa mai, sau đó ngồi xuống, tiếp tục cầm bút vẽ lên, không thèm nhìn bọn họ lần nữa, "Quên đi, dù có thêm tôi cũng không muốn vào" Một vài người đã sai trước, giám đốc Lưu đang ngồi cách đó không xa, cũng không nói nhiều, sau vài lần đảo mắt thì trở về vị trí của mình. Túc Duy An trong lòng cảm thấy khó chịu, Trầm Thần quay đầu lại nói: "An An, không cần để ý đến họ đâu" "Không phải.. chị Trầm, tôi xin lỗi." Túc Duy An là cảm thấy áy náy, đương nhiên cậu biết những đồng nghiệp đó không thêm Trầm Thần vào nhóm bởi vì cô nói chuyện thân thiết với cậu hơn trong bộ phận. "Có gì mà phải xin lỗi? Những người này trong công việc còn dùng cái cách cô lập, có phải là học sinh tiểu học đâu". Trầm Thần cười, "Đừng nghĩ nhiều nữa, vẽ tốt, nơi làm việc là như thế này, lương thiện tốt bụng quá cũng không giải quyết được vấn đề gì, một số người sẽ tôn trọng cậu khi cậu trở nên mạnh mẽ hơn. ".. Vâng ". Túc Duy An nặng nề gật đầu. Khi Lưu Dân Nhiễm báo cáo với Đàm Tự về công việc, ông đã" vô tình "đề cập đến chuyện đang diễn ra trong văn phòng. Lưu Dân Nhiễm có thể đến được vị trí này không phải do may mắn, cũng không phải chỉ dựa vào sức mạnh, mà phải nắm bắt được tâm tư của sếp. Riêng mối quan hệ của Đặng Văn Thụy, ông đã phải chiếu cố cho Túc Duy An. Thêm đó mấy ngày trước Đàm Tự còn ở văn phòng chỉ đích danh Túc Duy An đi gặp anh ta, có thể thấy hai người cũng có chút quan hệ -Kẻ ngu mới sẽ đứng cùng hàng với nhóm đồng nghiệp đó. " Phải không ", Đàm Tự vừa nói vừa lấy điếu thuốc từ hộp thuốc lá bên cạnh," Có thể hiểu được, chỉ cần có nhiều người ở cùng một chỗ thì sẽ có người bị phân biệt " " Cũng phải ". Lưu Dân Nhiễm mỉm cười. " Còn việc gì không? "Đàm Tự lắc điếu thuốc trong tay," Anh có thể đi rồi nếu không còn chuyện gì, tôi muốn hút 1 điếu" Sau khi Lưu Minh đi ra ngoài, Đàm Tự châm 1 điếu thuốc và hút 1 hơi nặng Vật nhỏ bị bắt nạt rồi, cũng không biết có thể ghi nhớ chuyện này không, nếu không ngày ngày bày ra cái dáng vẻ vô hại với cả người và động vật, ngày nào đó thật sự bị bán đi vẫn còn nghĩ phải tiết kiệm tiền cho bọn họ.
CHƯƠNG 32 Bấm để xem Túc Duy An trong khoảng thời gian này bận rộn, cậu phải vẽ khuôn mẫu của hai nhân vật. Một là cô gái xếp thứ nhất Qs-7 năm ngoái, còn có một nhân vật ảo khác của trò chơi, ninja. Đang vẽ bịt mặt cho ninja, hai tiếng gõ cửa vang lêm, thu hút ánh nhìn của mọi người. Đàm Tự mặc áo sơ mi trắng, tay áo dài đến khuỷu tay, anh nhìn quanh văn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Túc Duy An. Túc Duy An nhanh chóng cúi đầu. "Để tạo điều kiện thuận lợi cho các thông báo của công ty, mỗi nhóm dự án tạo một nhóm WeChat." Đàm Tự nhàn nhạt nói. Một người nhanh chóng tiếp lời: "Phó chủ tích, chúng tôi đã.." "Túc Duy An." Đàm Tự trực tiếp cắt lời, "Cậu tạo một cái, xử lý thông tin nhóm, xác minh rồi thông qua." Túc Duy An sửng sốt, ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn. "Hoàn thành trong vòng hai ngày." Đàm Tự buông xuống câu nói này, xoay người rời đi, để lại trong phòng làm việc mấy người sững sờ. Bầu không khí thật khó xử. Trầm Thần là người đầu tiên phản ứng lại, cô nhanh chóng xé tờ giấy trắng, viết ID WeChat và tên WeChat của mình lên đó rồi đưa cho Túc Duy An: "An An, đây là ID WeChat của chị. Nhớ thêm chị vào khi em mở nhóm." ".. Dạ." Túc Duy An vẫn còn trong trạng thái chưa hiểu gì, ngây ngốc cầm tờ giấy. Ngay sau đó, Lưu Dân Nhiễm cũng đến và đưa cho cậu một tờ giấy: "WeChat." Túc Duy An vội vàng đứng lên, dùng hai tay cầm lấy. Mặc dù người khác không hài lòng, nhưng họ vẫn điền thông tin và gửi qua, một vài người lúc giao lên còn bày ra bộ mặt khó chịu, mặc dù Phó chủ tịch chỉ đích danh Túc Duy An thêm người, nhưng bọn họ dám chắc Túc Duy An không dám làm ra cái chuyện mờ ám không cho họ vào nhóm, vì vậy cũng không hoảng Sau đó, Túc Duy An ngoài việc vẽ tranh, còn phải dành thời gian để làm bảng khai cho nhóm wechat. Lúc tan tầm, những người khác đã đi hết, Túc Duy An vẫn ngồi đó không động. Đầu có chút nặng, Túc Duy An vô thức quay đầu, trực tiếp đối mặt với.. phía dưới thắt lưng của người phía sau. Cậu sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng rời ghế sang một bên mới dám ngẩng đầu lên. "Cậu mỗi lần đều chọn đúng lúc tôi tăng ca để thể hiện bản thân sao?" Đàm Tự hỏi. "Không phải.." Túc Duy An nhỏ giọng giải thích, "Bảng vẽ của tôi bị hỏng rồi." Đàm Tự nhấp một ngụm cà phê trong tay: "Mua." ".. Gần đây không có tiền," Túc Duy An giọng nói càng nhỏ, "Tháng sau tôi thay cái mới, như vậy sẽ không tốn nhiều điện của công ty." "Tôi thiếu mấy kilowatt tiền điện à?" Đàm Tự buồn cười: "Đem đồ công ty về mà dùng." Túc Duy An xoa xoa đầu: "Không, không cần, tôi về luôn đây." Nhìn cậu thu dọn balo, Đàm Tự không kiên nhẫn hừ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, giữ tay cậu. Mu bàn tay có cảm giác ấm áp, Túc Duy cả người bị cứng đơ, không dám động loạn. "Cậu thu dọn đồ đạc, đến phòng tôi vẽ." Đàm Tự nói. Túc Duy An hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng rút tay về. ".. Ah?" "Dù sao đúng lúc tôi cũng tăng ca, nhanh chóng thu dọn, sau đó qua đây." Đàm Tựu quay người, chỉ vào ánh đèn trên đỉnh đầu, "Tiết kiệm điện." "..." Không phải nói không thiếu tiền điện sao.. Túc duy An do dự nhưng vẫn là ngoan ngoãn ôm bảng vẽ sang. Không có cách nào khác, một nhân vật phải vẽ ra nhiều góc nhìn, cậu vốn dĩ đã đi sau người khác rất nhiều không nỗ lực làm sao được. Khi vào phòng làm việc, Đàm Tự đang ngồi trên sofa đọc tài liệu, phía trước bàn làm việc đã được dọn dẹp sạch sẽ, hiển nhiên là nhường chỗ cho cậu. "Ngoại trừ phần mềm vẽ, những tập tin khác không được động." Đàm Tự không ngẩng đầu. ".. Được, cảm ơn Tự ca." Kết nối bảng vẽ tay, Túc Duy An một giây cũng không dám lãng phí, tay cậu so với bình thường còn nhanh hơn. Âm thanh duy nhất trong văn phòng là tiếng click chuột không thường xuyên và tiếng Đàm Tự lật trang giấy. "Danh sách wechat thông kê xong chưa?" Đàm Tự đột nhiên nhớ đến gì đó, phá vỡ sự im lặng. 'Thông kê xong rồi, tôi đi lấy cho anh xem? "Túc Duy An nói rồi đứng dậy. " Ngồi đi, tôi xem thứ đó làm cái gì? "Đàm Tự nhíu mày:" Bị người trong công ty bắt nạt sao? " " Không có. "Túc Duy An nhanh chóng đáp lời, bởi vì cậu cho rằng cái đó cũng không tính là" bắt nạt ", chỉ là sự cô lập nhỏ, đối với cậu mà nói.. đã là rất tốt rồi. " Ngốc như vậy, là tôi tôi cũng bắt nạt cậu. "Đàm Tự cười chế nhạo, tiếp tục lật tài liệu trước mặt," Ai bắt nạt cậu thì gạch tên ra khỏi danh sách. " Túc Duy An bối rối quay đầu:" Tại sao? " " Dạy cậu bắt nạt, học đi. " Tin nhắn thông báo của công ty căn bản không cần thông qua wechat, các văn bản đều đúng giờ gửi vào điện thoại của nhân viên. Túc Duy An im lặng một hồi, mới ngoan ngoãn đáp ứng. Sau khi có được câu trả lời thỏa đáng, Đàm Tự nhướng mày rất nhiều, lấy điện thoại di động ra:" Lại đây gọi đồ ăn ngoài. " " Tôi không ăn, anh tự gọi đi. "Nói xong, Túc Duy An bổ sung thêm:" Tôi có thể đi lấy giúp anh. " " Không ăn đồ ăn ngoài thì ăn cái gì? "Đàm Tự hỏi. ".. Mỳ ăn liền. "Nói đến mỳ ăn liền. Túc Duy An liền nghĩ đến cái cốc đó, má không kìm được phiếm đỏ. * * *Chiếc cốc đó cuối cùng cũng bị cậu niêm phong vào tủ. " Không được. "Đàm Tự gạt bỏ, mở thực đơn ra," Qua đây gọi đồ, nếu không bảng vẽ tay sẽ bị tịch thu. " Túc Duy An:".. Anh gọi món, tôi không kén chọn." Nửa tiếng, Túc Duy An ngoan ngoãn ăn đồ ăn phía trước. Nói là đồ ăn ngoài, đồ ăn đều được đặt trong hộp thuỷ tinh, đầy đủ thịt và rau, rất mỹ vị, các nguyên liệu của nước súp cũng rất ngon. Cậu khẽ nhai thức ăn, phát hiện túi ni lông đựng đồ rơi trên mặt đất, cúi xuống nhặt lên, trên túi ni lông có một danh sách. Tổng số tiền: 1562 tệ. * * * Bữa ăn này là 1562? Đôi đũa trong tay Túc Duy An đều kinh hãi.
CHƯƠNG 33 Bấm để xem Đàm Tự: "Đũa còn cầm không được?" "Cái kia.." Túc Duy An chỉ vào số tiền, mặt đau khổ. Cậu vốn nghĩ ăn xong chia tiền trả Đàm Tự. Kết quả bây giờ chia đôi ra cũng hơn 700 tệ, thật là muốn cái mạng nhỏ này của cậu mà, tháng này tiền ăn còn lại chưa đến 1000 tệ, lại chi ra 700.. Đàm Tự hiển nhiên không nhìn ra sự bối rối của cậu: "Không hợp khẩu vị?" "Không phải," Túc Duy An nhỏ giọng: ".. quá đắt rồi." "Tôi trả tiền, cậu bận tâm cái gì?" Đàm Tự hỏi. Túc Duy An nhặt đũa lên bỏ vào thùng rác, may mà quán ăn có cho mấy đôi đũa, sợ là cũng không nghĩ đến đồ ăn nhiều như thế này chỉ có hai người ăn. Cậu không tiếp tục trả lời Đàm Tự, trong lòng nghĩ cứ ăn đã, nhất định phải ăn một cách vui vẻ, nếu không số tiền này tiêu một cách oan ức rồi. Người bên cạnh đột nhiên bắt đầu ăn như hổ đói, Đàm Tự dừng tay: ".. Cậu ăn chậm thôi, tôi không tranh của cậu." Túc Duy An phát âm không rõ: ".. ừm" Bữa cơm tối kết thúc, Túc Duy An cảm thấy da bụng của mình đều sắp nứt ra rồi. " Sau khi đem hộp đồ ăn vất đi, len lén đi vào lối đi ăn toàn, lấy điện thoại ra cẩn thận tính toán số dư số tiền hiện tại. 700, tiền thanh toán cho đồ ăn ngoài.. 120 tiêu trong một tuần, nghĩ đến thôi đã xót xa, đến mức mà cậu trở về văn phòng vẫn còn mang vẻ mặt thê lương chán nản. Đàm Tự không hiểu, cậu nhóc này đi vất rác trở về sắc mặc không biết tại sao liền biến đổi rồi. Nhẽ nào trên đường bị dì lao công bắt nạt? Không phải chứ, anh nhớ là mấy gì lao công trên tầng đều rất hòa nhã ah. Anh tuỳ tiện nhìn liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt tiếp tục xem tài liệu. " Vẽ mấy phác thảo mấy nhân vật? " Túc Duy An dừng bút:".. một người, còn có một người ngày trước đang vẽ. " " Tiến độ của cậu sao lại chậm như vậy? "Giỏng điệu vô cùng khinh thường. Nói xong, Đàm Tự đứng dậy bước đến đằng sau cậu. Người đàn ông trên màn hình ăn mặc như một ninja, với đôi lông mày cau có, nhắm một mắt và có những cử chỉ kỳ lạ trên tay. Điểm nổi bật của bức ảnh này là phía sau ninja có rất nhiều vũ khí được giấu kín, tạo thành một vòng tròn, trong đó có hai vũ khí đang lao ra khỏi màn hình, và một vài chiếc lá gãy rơi vãi trong không khí, rất giật gân. Đàm Tự không ngần ngại khen ngợi:" Chất lượng cũng được. " Túc Duy An phát hiện Đàm Tự rất thích đứng sau cậu. Dáng người Đàm Tự cao, mỗi lần như vậy đều như bao phủ lấy cậu, làm cho không khí không thể đi qua. Cậu đang muốn nói gì đó, điện thoại trên bàn đổ chuông, hai chữ Hà Khoan xuất hiện trên màn hình. Túc Duy An cầm lấy điện thoại:".. tôi ra ngoài nghe điện thoại. " " Không cần, tôi hiện tại không bận. "Đàm Tự ung dung nói. "... " Túc Duy An vuốt nút nghe, Hà Khoan người lớn tiếng thô, trong văn phòng yên tĩnh không cần bật loa ngoài cũng nghe được. " An An, cậu sao lại không trả lời QQ của tôi? "Hà Khoan ngữ khí kích động:" Chuyện lớn ah! " " Sao vây?"Túc Duy An đưa loa ra xa một chút, không chịu nổi rụi rụi tai. Đàm Tự ngồi bên cửa sổ, toàn bộ hành động này đều bị anh thu vào tầm mắt. Anh phát hiện chỉ cần ấn nhẹ nhàng, tai của Túc Duy An liền bị ấn bẹp xuống, sau đó tựu nhẹ nhàng dựng lên. Đàm Tự đột nhiên nhớ ra lời bà Đàm nói, đàn ông tai mềm cả tin, sợ vợ, vợ quản khắt khe. Anh không nhịn được nhấn vào tai mình. Cụp. Rắn chắc, có chút đau.
CHƯƠNG 34 Bấm để xem "Cậu không xem trong nhóm sao? Cậu gần đấy rốt cuộc bận có bao nhiêu bận rộn." Hà Khoan không nhịn được trêu chọc hai câu, "Ngày bầu chọn Qs-7 đã tới rồi!" Trong khoảng thời gian này cậu rất bận a, việc trì hoãn trước đó với cậu không có liên qua nhiều lắm. "Ban đầu không phải là ngày 9 sao, nhưng tôi nghe nói rằng khả năng cao sẽ có mưa từ ngày 7 đến ngày 15 tháng sau, vì vậy trước đó chuyển thành ngày 5!" Hà Khoan hét lên. Túc Duy An trong lòng không chút kích động: ".. Ân" Hà Khoan: "Cậu không đi?" "Tôi gần đây cộng việc thực sự bận." Túc Duy An hạ giọng, ".. không cách nào xin nghỉ phép." Hà Khoàn hừ lạnh một tiếng, biểu thị đã nghe thấy rõ. Túc Duy An: "..." "An An, có phải cậu đi làm đến ngây người rồi không?" Hà Khoan giọng điệu khoa trương, "Tháng sai là lễ quốc khách, pháp luật quy định là ngày nghỉ lễ." "Ồ." Túc Duy An thản nhiên đáp. Mười giây sau- "..." Hắn đột nhiên hưng phấn đứng lên. "Đúng, đúng không? Vậy chúng ta ngày mấy xuất phát?" Đàm Tự nhìn bóng lưng của Túc Duy An cứ nghĩ ra được cậu nhất định là mở miệng cười, hai bên khoé miệng nhếch lên, mắt hơi cong lại, bên trong đôi mắt còn phát sáng. Anh đã nhìn thấy bộ dạng này trước đây khi Túc Duy An được phép tham gia vai trò họa sĩ "Hoạt Động Tuyệt Mật". "Vậy coi như mội chuyện đã ổn a." Hà Khoan một bên lướt lướt mạng, lập tức ấn định ngày: "Ngày 4 đi, khách sạn và vé máy bay tôi đặt, không vấn đề gì chứ?" Túc Duy An hưng phấn hồi lâu mới bình tĩnh lại: "Vậy vé hòa nhạc.." Hà Khoan: "Cậu tí nữa lên mạng xin đi, không thông qua hãy nói." Vé ca nhạc của Qs-7 bán quá chạy, chỉ có thể dựa vào việc chọn ngẫu nhiên mới mua được vé. Lúc cúp điện thoại, Đàm Tự đã ngồi lại vào sofa. Trong đầu Túc Duy An bây giờ toàn là việc đi Nhật Bản, vội vàng thu dọn đồ đạc. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, cậu đêm nay không có tâm tư nào để vẽ. Đàm Tự quay mặt qua, nhướng mày. Túc Duy An bắt gặp ánh mắt của anh: "Từ ca, tôi, tôi vẽ trước.." Đàm Tự liếc mắt nhìn thời gian, "Mới vẽ 1 tiếng, cậu là tới đây lừa một bữa cơm của tôi sao?" Tô Duy An lập tức lấy điện thoại di động ra, chuyển 781 tệ cho Đàm Tự. Sau đó cậu ôm ba lô lên và chuồn ra khỏi văn phòng. Túc Duy An nhìn giao diện wechat, không hiểu sao bản thân lại trai qua cái cảm giác ấm ức của Đặng Văn Thuỵ khi không thể bỏ tiền ra. Túc Duy An xuống xe bus, một trận gió lạnh thổi qua, cậu không khỏi rút cổ. Chớp mắt đã đến tháng 10, cái thành phố từ trước đến nay không có mùa thu này, sợ rằng qua mấy tháng nữa liền vào đông rồi. Cậu ôm hai cánh tay xoa xoa, gia tăng cước bộ. Về đến chung cư, vừa ra khỏi thang máy liền nghe thấy âm thanh của tiếng thuỷ tinh vỡ bên phòng cách vách. Đột nhiên cửa bị mở, người hàng xóm trông có vẻ chán chường đi ra, nhìn thấy cậu thì đứng hình một lúc, sau đó ngay lập tức mỉm cười: "An An cậu về rồi?" "Cút đi! Đừng quay lại nữa!" Người phụ nữ trong nhà hét lên, dứt khoát đóng cửa. Luôn đụng phải mặt xấu hổ của người khác, Tô Duy An có chút ngượng ngùng, gật đầu coi như chào hỏi, cầm ba lô mở cửa đi vào nhà. "Cái đó An An." Người hàng xóm gọi cậu, "Cậu cũng thấy rồi đấy, cô ấy lại.. tối nay có thể chiếu cố tôi ở lại không?" Túc Duy An dừng lại động tác, người hàng xóm cười rộ lên: "Ban đêm rồi, tôi thực xấu hổ khi đi làm phiền những người bạn khác." ".. Xin lỗi, nhà tôi không tiện lắm." Tô Duy An vội vàng từ chối. Mặc dù bề ngoài cậu ấy trông hơi ngây thơ, nhưng thực ra trong lòng cậu rất cảnh giác, ngày trước ngay cả lấy đồ ăn ship đến cũng đều phải đề phòng. Nói là hàng xóm, nhưng thật ra gặp qua chỉ có mấy lần, ngày cả tên của người đó còn không biết, Túc Duy An làm sao có thể giữ anh ta lại. Thêm nữa, sợ làm phiền đến bạn bè, sao lại đi tìm một người chỉ tiếp xúc qua có 2 ngày xin ở nhờ? Người hàng xóm không nghĩ rằng đối phương lại từ chối thẳng thắn như vậy, cười cười gượng: "Vậy được, ngủ ngon." Túc Duy An gật đầu mấy cái. Khi cậu vừa vào nhà, nụ cười trên mặt hàng xóm lập tức thu lại. Với vẻ mặt bình tĩnh, anh ta lần mò trong túi một lúc lâu, lấy chìa khóa ra rồi bình tĩnh mở khóa trở về nhà, đóng cửa rất nhẹ, một lúc sau, trong phòng lại truyền đến không ít tiếng động nhỏ, kéo dài trong mười phút mới yên tĩnh lại. Túc Duy An dựa vào cửa nghe, trong lòng có chút hoảng, cậu nhìn qua mắt mèo thấy người đàn ông sờ lấy ra chìa khóa vào phòng. Vậy sao trước đó lại đề nghị ở lại nhà cậu? Càng nghĩ càng cảm thấy sống lưng lạnh toát, Túc Duy An co rụt cổ lại, vội vàng chọn một bộ pyjama dài tay vào phòng tắm. Khi cậu bước ra, hơi nước trong phòng tắm cũng bay ra. Túc Duy An cầm lấy khăn tắm xoa xoa tóc, cầm điện thoại lên liếc mắt, trên màn hình có vài thông báo nhở của WeChat. Mở ra xem, cậu nhận ra rằng mình đã bị kéo vào một nhóm WeChat bởi biểu đệ của Đàm Tự. Lăng Nguyên: @Túc Duy An, An An An An An, cậu bao giờ có thời gian cùng ra ngoài ăn cơm. Đặng Văn Thuỵ: ? Túc Duy An: Oh, tôi gần đây không có thời gian rảnh.. [run rẩy ôm người. Gif] Lăng Nguyên: Mấy ngày lễ quốc khánh không phải ngày nào cũng bận chứ? Ra ngoài đi, nhớ cậu rồi người bạn mới. Lăng Nguyên: Tiện thể giới thiệu cho cậu mấy người cho cậu làm quen! [/Đáng yêu] Túc Duy An do dự một lúc, gửi đi một icon sững sờ. Kết quả sau khi sấy tóc xong vẫn chưa thất Lăng Nguyên trả lời, đang chuẩn bị thoát wechat, phát hiện lời nhắc trò chuyện riêng tư ở góc trái màn hình. Lăng Nguyên: An An, tôi bị kick khỏi nhóm rồi. [Ôm thân thể mập mạp trong đau khổ. Jpg] Hai phút trước, Đàm Tự đột nhiên tìm Lăng Nguyên muốn quyền quản lý của nhóm wechat. Lăng Nguyên không biết bản thân có phải là trư du mộng liễu tâm* hay không, thuận tay liền cho rồi.. * Trư du mộng liễu tâm: Thành ngữ chỉ việc suy nghĩ không thông suốt.
CHƯƠNG 35 Bấm để xem Đàm Tự sau khi kick Lăng Nguyên ra khỏi nhóm, tình thần sảng khoái không ít, anh ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ trung niên ngồi đối diện. "Chuyện dì nói.." Anh dừng lại một chút, "Cháu nói thẳng đi, cháu sẽ không quản." "Hai đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nó giờ lầm đường lạc lối, cháu là một người anh trai cũng nên kéo nó trở lại chứ." Đang nó là mẹ của Lăng Nguyên, dì của Đàm Tự. Người ngồi bên cạnh dì là người phụ nữ có địa vị cao nhất trong Đàm gia. Cũng là mẹ của Đàm Tự, mẹ Lăng đoán rằng bản thân không thể thuyết phục được, vì vậy đã kéo mẹ của anh vào. Đương nhiên, đến cũng không có ý nghĩa gì. "Dì còn kéo về không được, cháu làm sao mà kéo?" Sắc mặc Đàm Tự không đổi, "Cậu ta đã không nghe dì, thì làm sao có thể nghe cháu." Mẹ Lăng kéo kéo góc áo mẹ Từ, để bà nói giúp mấy câu. Mẹ Lăng cầm cốc trà lên, nhấp một ngụm, bình thản đáp đáp: "Không nói biểu đệ của ngươi nữa, ngươi gần đây có động tĩnh gì không?" "Không có." Đàm Tự vẻ mặt điềm tĩnh. Mẹ Lăng mắt trợn tròn__nói là đến giúp đỡ chuyện của Lăng Nguyên, sao lại nói đến chuyện con trai chị rồi! Phong cách hai người đều mang một vẻ chỉnh chu, nhìn theo cách nào cũng ra một cặp mẹ con đúng mực. Mẹ Đàm từ trong túi lấy ra mấy tấm ảnh, trải ra trên bàn: "Xem xem, có người nào vừa mắt ngươi không." "Không có, đều không đẹp bằng mẹ." Đàm Tự khéo léo vỗ mông ngựa, nhìn cũng không thèm nhìn, "Mẹ, mẹ không phải là xem mấy tính tiết phim truyền hình máu chó chứ, những thứ này là học từ đâu vậy?" Mẹ Lăng người đã thất bại vô số lần từ những bức ảnh đối tượng xem mắt, bày mưu tính kế cho mẹ Đặng đang an tĩnh ngồi bên cạnh, một câu cũng không nói. Mẹ Đàm rõ ràng không chịu thua: "Nhất định phải đi gặp một người." Đàm Tự: "Không gặp, gần đây rất bận, không có thời gian rảnh." Mẹ Đàm sớm đã tính trước loại câu trả lời này, bà sờ tay vào trong túi, lại vất ra một bức ảnh. Trên ảnh là một con rùa, bên cạnh đặt con dao làm bếp. Con rùa này là vật nuôi của Đàm Tự, nuôi hơn 9 năm rồi, trong bức ảnh nó đang thò đầu ra ngoài, nhìn vào máy ảnh, dáng vẻ thật thà, năm mơ cũng không nghĩ đến bản thân đã trở thành: "Cụ rùa." "Không đi cũng được," Mẹ Đàm nói, "Ngươi bận như vậy, hôm nào về nhà, cho ngươi một nồi canh bồi dưỡng thân thể." Đàm Tự biết rõ mẹ mình nói được làm được, nói là mùng 1, tuyệt đối không giữ con rùa đến 15. Khoé miệng anh hơi giật giật: ".. cuối tuần." Mẹ Đàm nở nụ cười hài lòng: "Vậy thì xem thử, cô gái nào hợp với mắt con hơn?" Đàm Tự tuỳ tiện liếc nhìn, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ thơ với đôi mắt long lanh và tóc mái được cắt một cách kỳ lạ, chỉ có một chút dài ra khỏi trán, ngốc nghếch và dễ thương. Anh dùng ngón trỏ gõ hai lần: "Cô ấy đi." Mẹ Đàm hơi ngạc nhiên, trong số ít cô gái nếu xét về ngoại hình thì đây phải là người xếp cuối cùng. Cũng không phải là khôngg ưa nhìn, chỉ là cô gái nhìn có chút nam tính và ngốc ngếch. Nhưng dù sao bà cũng không quan tâm, chỉ cần con trai thích là được, bà lại cất tấm ảnh vào túi: "Thời gian và địa điểm mẹ sẽ thông báo cho con." Rời khỏi nhà Đàm Tự, mẹ Lăng nhịn không được nói: "Nói là đến để giải quyết chuyện con, sao ngược lại thành xong chuyện của chị rồi?" "Chị còn có cách nào sao?" Mẹ Đàm nhìn cánh cửa hận rèn sắt không thành thép: "Đã gần 30 tuổi rồi, bên cạnh nó đừng nói nữ nhân, ngay cả nam nhân đều cũng không có, lão độc thân, nói ra thật mất mặt." Mẹ Lăng: "..." Tài liệu sẽ được giao trước giữa tháng 10. Vì lễ Quốc khánh còn có lịch khác, Túc Duy An chỉ có thể tăng cường khối lượng công việc của mình. Tăng ca vô cùng cấp bách, bảng vẽ tay hỏng không đúng lúc. Hôm nay vẫn bị Đàm Tự kéo vào văn phòng. Lúc gọi đồ ăn, Túc Duy An vô cùng khó xử, ngượng ngùng một hồi lâu mới nhỏ giọng: "Tự ca, hôm nay tôi mua thức ăn ở căngtin đem lên được không?" Đàm Tự đóng tập hồ sơ: "Những món hôm qua không thích?" "Hết tiền rồi." Đàm Tự nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy Túc Duy An lúc này không khác gì viết lên trên mình ba chữ "Tiểu Cùng Quỷ" *. "Cậu không cần đưa tiền cho tôi, cấp trên mời nhân viên ăn cơm là lẽ tất nhiên." Tân binh Túc Duy An lập tức bị Đàm Tự thuyết phục, nhưng cậu vẫn xoa đầu: ".. quá đắt rồi." Đàm Tự hừ một tiếng, đặt tài liệu xuống. "Đi thôi." Anh đứng dậy. Túc Duy An ngơ người: "Đi đâu?" "Căng tin." Bộ phận thiết kế không cần tăng ca, nhưng thật ra thì cũng thỉnh thoảng cần, hiện giờ vừa hay có mấy bàn nhân viên đang ăn, nhìn thấy hai người vừa vào nhà ăn, tất cả đều giật mình. Đàm Tự hai tay đút vào túi quần, đứng sau Túc Duy An thúc dục: "Đi nhanh lên." Túc Duy An như một chú cừu bị bỏ lại, theo âm thanh cũng gia tăng tốc độ. Không cần xếp hàng, hai người rất nhanh gọi cơm xong, đĩa cơm của Đàm Tự toàn bộ là cá và thịt, bên cạnh một ít rau xanh để lấp vào chỗ trống. Nhìn lại Túc Duy An, hai phần rau xanh, một quả trứng kho xì dầu, hết rồi. Thẻ của Túc Duy An còn dư một ít, hai đĩa ăn từ trong cửa sổ đưa ra, cậu vội vàng lấy thẻ ra, đưa cho Đàm Tự đang đứng gần máy quẹt thẻ: "Quẹt thẻ của tôi." Đàm Tự cảm thấy câu nói này nghe có chút kỳ quái, không cầm cũng không nói gì. Túc Duy An: "Bên trong thẻ vừa hay còn ít tiền.." "Tôi là ông chủ." Đàm Tự nói. Túc Duy An ngẩng đầu nghi ngờ: "?" "Cả cái căng tin này đều là của tôi, trả tiền cái gì?" Đàm Tự lấy đĩa cơm. Sau khi Đàm Tự đi, mặt Túc Duy An có chút đỏ, cúi đầu hỏi dì nấu anh trong cửa sổ: "Dì à, phần cơm của cháu hết bao nhiêu?" "Cậu cùng ông chủ đến ăn cơm, đương nhiên là không cần trả tiền rồi." "..." Túc Duy An ngoan ngoãn ngồi đối diện Đàm Tự, vừa dơ thìa lên, nghĩ đến gì đó, hỏi: "Tự ca, anh uống canh không.. Tôi tiện thể lấy cho anh một bát?" "Ân" Đi tới thùng sắt bên cạnh lấy hai bát canh, Đàm Tự vừa nhấp một ngụm, lông mày cau lại ghét bỏ: "Đây là canh tiêu bột ngọt à?" Túc Duy An: ".. miễn phí, có là tốt rồi." Đàm Tự không nói chuyện, cũng không động vào bát canh, còn đem bát canh của Túc Duy An để ra xa, không để cho Túc Duy An uống nữa. Túc Duy An đau khổ liếc nhìn vài cọng hành lá xắt nhỏ lơ lửng bên trên, liền im lặng cúi đầu nhặt cơm. Tuy là món xào nhưng Túc Duy An luôn cảm thấy nó ngon hơn phần thức ăn order bên ngoài hôm qua. Ăn được vài miếng, trên đĩa ăn liền thừa một khoảng nhỏ. Nó ngay lập được được lấp đầy bởi miếng thịt lợn. Túc Duy An còn đang ngơ ngách, Đàm Tự lại gắp thêm một miếng thịt nữa đến. Gắp xong, Đàm Tự ném đôi đũa thừa lên trên bàn, để nó không có cơ hội sử dụng lần hai. Đàm Tự: "Thân thể nhỏ bé của cậu không xứng với tiền lương tôi phát." ".. sau khi phát lương, tôi sẽ ăn uống cẩn thận." Túc Duy An mặc dù thấy câu nói của đối phương có chút đạo lý, cậu nghĩ một lúc, lại bồi thêm một câu: "Sắp đến mùa đông rồi, tôi mặc dầy hơn một chút, nhìn qua.. sẽ béo hơn một chút." Đàm Tự một bên miệng không nhịn được nhấc lên. "Mau chóng ăn cơm."
CHƯƠNG 36 Bấm để xem Về đến văn phòng, Túc Duy An mới nhớ ra chuyện wechat: "Tự ca, nhóm wechat tôi đã mở hết rồi, trực tiệp cho anh vào được không?" Đàm Tự: "Cho cậu của cậu thì được, đừng cho tôi." Túc Duy An thu điện thoại lại: "Ừm.." "Đợi đã." Đàm Tự dơ tay ra, "Mở danh sách nhân viên tôi xem." Túc Duy An ngoan ngoãn đưa điện thoại ra. Đàm Tự đếm rồi đếm, số lượng trùng khớp với số người của bộ phận thiết kế trong dự án, anh không hài lòng nói: "Làm sao toàn bộ đều thêm vào?" Không đợi Túc Duy An trả lời, anh lại tiếp tục nói: "Tôi đưa cho cậu một con dao, có phải hay không còn phải dạy cậu cách đâm?" Túc Duy An cúi đầu: "Rốt cục là gửi thông báo.. cái gì." Đàm Tự hừ một tiếng, đưa điện thoại trả về. Hôm nay không có điện thoại làm phiền, Túc Duy An cần mẫn vẽ tranh đến 10 giờ mới kết thúc, vẫn là Đàm Tự đứng lên trước, anh hài lòng đặt bút xuống. Đàm Tựu đi đến bên cạnh bàn sách, đặt bút vào chỗ cũ, đột nhiện năm lấy đuôi tóc cậu hỏi: "Cậu là đang nuôi bím tóc à? Tô Duy An vô thức sờ sờ tóc của mình, vô tình chạm vào tay Đàm Tự, sau đó rụt lại:" Không có.. " " Có thời gian đi sửa lại tóc đi, "Đàm Tự cau mày," Tóc dài rối rắm, không có tin thần. " Túc Duy An gật đầu, nhẹ nhàng ân một tiếng. " Cuối tuần liền đi. "Đàm Tự bổ sung thêm," Đi đến cho tốt, cắt cho đẹp một chút. " Túc Duy An lại gật đầu:" Được. " Đáp ứng quá nhanh, về đến nhà Túc Duy An mới sực nhớ ra, bản thân lấy đâu ra tiền đi sửa tóc? Hôm nay, cậu đã tiêu tốn 20 nhân dân tệ khi tham gia giao thông rải rác, cắt một mái tóc phải mất 50 tệ.. 50 tệ còn lại, tiêu trong 6 ngày? Chỉ nghĩ đến đây, điện thoại di động trên bồn rửa mặt đã phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Túc Duy An cúi người lần mò bồn rửa mặt, tấm lưng trắng nõn xen lẫn bọt nước rất bắt mắt. " Ngân hàng XX: Tài khoản thẻ ghi nợ số đuôi 8810 của bạn được chuyển vào xx mười nghìn tệ, số dư hiện tại là.. " Đang nghi ngờ, một thông báo QQ hiện lên trên đầu màn hình. Biên tập Hi Nhiên: Vì Phòng Kế toán Quốc khánh sắp nghỉ lễ nên khoản thanh toán của cậu đã được thanh toán trước, vui lòng kiểm tra kịp thời, nhận được vui lòng trả lời. Quả là cục than nóng trong trời tuyết! Anan: Tôi nhận được rồi! Cảm ơn chị rất nhiều! QAQ Sáng sớm thứ bảy, Túc Duy An chuyển mình thành một tiểu phú ông, ngay lập tức khởi hành đến một tiệm cắt tóc trong một cửa hàng bách hóa lớn. Cậu bình thường chỉ cắt 50 tệ ở" Tiệm cắt tóc Ami "đối diện trung cư, còn bao gồm cả gội sấy, lúc bố mẹ còn sống những việc cắt tóc như này đều do bố mẹ phụ trách, từ trước đến này chưa đến tiệm cắt tóc quy mô lớn như thế này. Ngay khi Túc Duy An bước vào, không dưới mười thợ làm tóc trong khu nghỉ ngơi cùng quay đầu lại, cười với anh như một con sói đói. Còn sớm quá, cậu là khách hàng đầu tiên của cửa hàng này. Hắn bị nhìn chằm chằm toàn thân tê dại, vừa muốn quay người rời đi, nhưng lập tức bị nhân viên lễ tân kéo ống tay áo " Xin chào anh, xin hỏi anh muốn làm gói nào? "Nhân viên lễ tân cười ngọt ngào, kéo tay áo không cho cậu đi. Tô Duy An bị ép không còn cắt nào khác:".. cắt, cắt tóc. " " Có nhà tạo mẫu tóc nào mà anh muốn chỉ định không? " Túc Duy An:" Không có. " " Tôi sẽ sắp xếp cho anh một người ", cô lễ tân cười xong cúi người, ra vẫy nhóm làm tóc," Anh Tony! Vị khách này cắt tóc! " Một người đàn ông tóc 3 màu lập tức đứng lên:" Hey, đến đây. " Túc Duy An:"... " Túc Duy An gần như là bị ấn nằm xuống bàn gội đầu, vị Tony lão sư ở sau đầu cậu nói thao thao bất tuyệt. " Cậu thật đáng yêu nha, là người bản địa sao? " " Ân " " Vẫn còn đi học à? " " Không có.. " " Lần đầu tiên đến tiệm gội đầu của chúng tôi sao? " Túc Duy An có chút chịu không nổi:" Ân.. " " Tiệm của chúng tôi gần đây có hoạt động, nhuộm tóc chỉ mất 368, cậu có muốn thử không? " ".. Không cần. " " Không cần từ chối nhanh như vậy, "Tony lão sư đột nhiên đi lên," Thử đi, cậu xem xem, thích màu nào trên đỉnh đầu của tôi? " Túc Duy An nhìn các màu xanh dương, xanh lá, hồng trên đỉnh đầu của anh ta:".. đều không thích. " " Vậy được rồi. "Gội đầu xong, Tony lão sư lấy một quyển catalogue dày, bên trong mở ra là những chùm tóc màu sắc khác nhau:" Nhìn xem, thích cái nào? " Cậu không nhuộm, tại sao muốn hỏi cậu cái này? Túc Duy An suy nghĩ một lúc, chỉ vào một màu:" Cái này.. " " Được rồi, "Tony lão sư cười cất cuốn sổ đi, lấy máy sấy tóc ra giúp cậu sấy tóc," Nếu cảm thấy mệt mỏi thì có thể ngủ một giấc, tôi hứa khi tỉnh dậy sẽ thấy con người mới " Túc Duy An vốn dĩ không muốn ngủ, nhưng máy sấy tóc quá thoải mái, mấy ngày nay cậu bận rộn nên thật sự nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng xen kẽ. Cậu bị đánh thức bởi một cảm giác mát lạnh trên đầu. Bất ngờ mở mắt, phát hiện Tony lão sư đang bôi thuốc lên đầu cậu. Túc Duy An giật mình:" Cái.. cái này là đang làm gì vậy? " " Chải thuốc nhuộm tóc ah. " ".. Nhưng tôi không muốn nhuộm tóc! "Túc Duy An ngồi thẳng người, tròn xoe mắt nhìn. Tony lão sư đột nhiên trầm mặt:" Thuốc cũng đã chải rồi, cậu sẽ không định từ bỏ chứ? " Túc Duy An:"..."
CHƯƠNG 37 Bấm để xem Túc Duy An nhìn bảng màu lần nữa, cảm tạ bản thân không có tiện tay chỉ loạn, màu cậu chọn là tông màu Aoki Linen Ash. Tất cả các quy trình được thực hiện xong, gội lại một lần nữa, lúc sấy cậu không dám mở mắt. Từ trước đến nay cậu chưa làm qua nhưng thứ này trên đầu của mình, quá nhất là khi còn bé, mẹ sẽ để lại cho cậu một ít tóc trước trán, lần khác đều là cắt sửa phần đuôi và những sợi tóc linh tinh. Tony lão sư một bên sấy tóc một bên hỏi: "Muốn sấy tạo kiểu như thế nào, 3/7 nhé?" "Không không không không không" Túc Duy An lần này không dám ngủ gật, ".. Sấy bình thường là được." "Cậu nhắm mắt làm gì? Nhìn xem a." Tony lão sư vuốt vuốt tóc cậu: "Rất đẹp trai, chọn màu này rất hợp với cậu." Túc Duy An đấu tranh nội tâm một lúc, mở hé một bên mắt. * * *Ân? Hình như cũng không quá khó coi.. "Đúng rồi", Tony cười, "Cậu trắng. Tốt nhất nên chọn màu này, nhưng phải tẩy trắng một chút. Hay là cậu xem gói khác? Cả gói chỉ có 699, mà làm được 3 lần, vô cùng ưu đãi, bình thường 699 không đủ để làm hai lần." Lần này Túc Duy An lắc đầu rất kiên quyết. Lúc trả tiền, Tô Duy An cũng không cảm thấy quá đau khổ, suy cho cùng vừa nhận được tiền nhuận bút, cậu cũng không phải là người keo kiệt, chỉ là vài ngày trước số dư trong tài khoản không đủ.. Cô lễ tân tóm được cậu sáng nay nhanh chóng biến thành nhân viên thu ngân, nhìn thấy Túc Duy An liền sửng sốt, sau đó lấy lại nụ cười, đem tiền lẻ trả lại đặt lên tờ kê khai: "Thưa anh, chúng tôi ở đây có hoạt động, để lại số điện thoại và ngày sinh, sẽ có ưu đãi giảm giá bất ngờ trong ngày sinh nhật!" "Không cần.." Túc Duy An xoa tay, cậu sau này chắc sẽ không đến nữa. "Quy định là khách hàng đều phải điền, anh đừng làm tôi khó xử ah." Nhân viên thu ngân đáng thương nói. Túc Duy An không chịu nổi giọng điệu này, cầm lấy bút điền số điện thoại. Chỉ là bí mật thay đổi hai cuối cùng của điện thoại. Sau khi cậu đi ra ngoài, người đàn ông ngồi sau nhân viên thu ngân cười nói: "Ồ, tại sao tôi không biết trong tiệm vẫn còn hoạt động?" Nhân viên thu ngân làm ra vẻ thẹn thùng: "Giữ bí mật, tôi mời anh ăn tối." Không biết có phải là ảo giác hay không, Túc Duy An luôn cảm thấy hầu hết người qua đường đều nhìn mình chằm chằm. Quả nhiên là màu tóc quá nổi bật rồi.. Cậu ngượng ngùng dùng một tay che tóc, cước bộ nhanh hơn, hoàn toàn không biêt bản thân đã bị một vài cô gái chụp lén. Trời trở nên lạnh hơn, mọi người trên đường đều mặc áo khoác, Túc Duy An về nhà và vừa cởi áo khoác thì nhận được cuộc gọi từ Hà Khoan. "An An, vé cửa vào buổi tổng tuyển cử có kết quả rồi! Tôi trúng rồi" Hà Khoan cười lớn, "Cậu trúng không?" "Tôi xem xem." Túc Duy An nhanh chóng khởi động máy tính. Mở trang kết quả ra, trước mặt in hai chữ to màu đỏ "Đã lỡ" ".. không trúng" Đầu bên kia lập tức dừng cười: "Không, không phải chứ?" Túc Duy An luôn gặp may mắn, cậu vẫn thường mua được vé cho mỗi buổi biểu diễn lớn nên ban đầu cả hai rất lạc quan. Túc Duy An làm mới trang nhiều lần, vẫn là hai chữ lớn đó. ".. Vậy làm sao bây giờ?" Hà Khoan giọng điệu căng thẳng. Túc Duy An trầm mặc một lúc, cố gắng đáp: "Không sao, tôi xem trực tiếp cũng như nhau." Bởi vì là máy lựa chọn, vì vậy kiểm tra vé cũng vô cùng nghiêm ngặt, muốn vào địa điểm biểu diễn thì việc điền tên khi đăng kí và giấy tờ tuỳ thân của bạn phỉa hoàn toàn nhất quán, không có vé căn bản không thể vào. "Đừng buồn, lần này là tai nạn. Sau này mình sẽ cùng nhau xem." Hà Khoan chỉ có thể an ủi cậu như vậy, nói xong chuyện này liền nhớ tới mục đích khác của cuộc gọi, "Đúng rồi, An An, Tôi nói với cậu chuyện này." "Được." "Tôi nhận được một quảng cáo, nhưng mà là quảng cáo của App truyện tranh, tôi nghe nói bọn họ gần đây đang tìm một họa sĩ trong nước để quảng bá, quyển truyện tranh đó của cậu đã kết thúc rồi đúng không, nó không liên quan gì đến trang web trước, tiền quảng cáo rất cao đó đó, hay là cậu nhận đi." Hà Khoan nói, "Rất đơn giản, chỉ cần chuyển tiếp và đăng vài dòng trên Weboi, tôi cho cậu bài đăng, cậu trực tiếp gắn lên tường là được." Hà Khoan là người duy nhất biết xu hướng tình dục của Túc Duy An, trong một lần buộc phải đến nhà Túc Duy An làm khách đã phát hiện bức vẽ trong máy tính, nhưng cậu ta từ trước đến nay chưa bao giờ nói nhiều về nó, Túc Duy đối với điều này rất cảm động. "Weboi của tôi?" Túc Duy An ngơ một lúc, cậu mặc dù có weboi, nhưng đều là đi like dạo, lượt theo dõi chỉ là mấy Zombie fans*. (Zombie fans: Fans giả mạo, do hệ thống tạo ra). Hà Khoan: "Không phải là Weboi cá nhân của cậu, mà là Weboi dưới bút danh Anan mà cậu đã tạo khi bắt đầu loạt bài." Đăng weboi thì có tiền quảng cáo, Túc Duy An đương nhiên sẽ không từ chối: "Bọn họ có đồng ý để tài khoản của tôi nhận không?" "Phí lời", "Hà Khoan cười," Vậy cứ quyết định như vậy ah, tôi sẽ bàn bạc với bọn họ, sau đó tôi sẽ báo cho cậu! " " Được, "Túc Duy An nói".. cảm ơn. " " Huynh đệ không nên nói câu này."Hà Khoan để lại một câu sau đó tắt máy.
CHƯƠNG 38 Bấm để xem Túc Duy An phải thử nhiều lần mật khẩu mới vào được cái weboi đó. Vừa mở trang cá nhân liền bị sốc. Cậu đã vào Weibo này hai lần, một lần khi nó được tạo và một lần khi cậu đăng chữ V màu vàng để xác minh Weibo, khi đó tài khoản này chỉ có một số lượng nhỏ khoảng mấy trăm fans. Bây giờ.. có hơn 600.000 người hâm mộ? Trời ơi. Hơn nữa weiboi đột nhiên có mấy chục bài đăng, mở ra xem, thì ra cái Weiboi này được tag với loạt truyện nhiều kỳ lần trước, hệ thống sẽ chia sẻ liên kết mặc định mỗi khi đăng truyện, dưới mỗi bài đăng weboi ít nhất thì là 4 lượt bình luận, đoạn kết và cao trào của cốt truyện còn vượt qua 10 000. Những người hâm mộ đều đang nói. [Theo dõi Đại Đại rất lâu, rất lâu, kết quả là Weibo Đại Đại không đăng gì ngoại trừ cập nhật truyện tranh, thật lạnh lùng, tôi thích.] [Đại Đại ngay từ đầu là trực tiếp vất bàn phím đi rồi, căn bản không thèm đăng Weiboi được không!] [Đem chữ V lớn thành fan Zombies rồi] Túc Duy An nhìn những người hâm mỗ, nghĩ đến bài đăng Weiboi đầu tiên của mình lại là quảng cáo, vô cùng áy náy.. Nhưng áy náy cũng không có ích gì, cậu tuy rằng rất muốn ngay lập tức vẽ vài bức đăng lên làm phúc lợi cho fans, nhưng hạn chế của hợp đồng tương đối phức tạp, cậu vẫn là không dám đăng. Cậu nghĩ rất lâu, thật thà viết một câu. [Xin chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ ^^] Ngay sau khi đăng Weibo, cửa phòng bị đập dữ dội. Người gõ cửa rất nôn nóng, tiễng gõ cửa vừa mạnh vừa nhanh, Túc Duy An nghe thấy liền hoảng. Cậu bước đến trước cửa, nhìn xuống mắt mèo. Đứng ngoài cửa là người hàng xóm, vẻ mặt hoảng loạn, đầu tóc bù xù, vừa nhìn liền biết vừa mới trải qua một trận hỗn lộn. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai chiếc cúc áo phía trước không biết rơi chỗ nào, trên vạt áo bên phải của chiếc áo sơ mi trắng có một vết máu lớn. Túc Duy An toàn thân đông cứng. Người hàng xóm sốt ruột cau mày, càng gõ càng lớn: "An An, mở cửa đi, có chuyện gấp!" Túc Duy An cúi đầu xác nhận cửa đã khóa, lập tức chạy tới bàn máy tính cầm điện thoại lên, run rẩy bấm 110. Kết quả là cuộc gọi vẫn chưa được thực hiện, cuộc gọi của Đặng Văn Thuỵ đến trước, Túc Duy An không kịp thu hồi nên đã bấm nút trả lời trong vài giây. Ngay khi điện thoại được kết nối, Đặng Văn Thuỵ nhẹ nhàng hỏi: "An An, ngày mai cậu sẽ về, có muốn đặc sản gì không?" Đối diện truyền đến đầu tiên là tiếng gõ cửa dữ dội, kèm theo tiếng ồn, như thể đang hét lên "An An". Sau đó là giọng của đứa cháu: "Cậu, cháu báo cảnh sát trước, tí nữa sẽ gọi lại." Tít tít, điện thoại bị treo rồi. Đặng Văn Thuỵ trợn to mắt: ? Lúc phản ứng lại thì không dám gọi cho Túc Duy An, sợ làm phiền cậu báo cảnh sát, Đặng Văn Thuỵ quay trái quay phải hồi lâu, túm lấy áo khoác, vội vàng đi ra khỏi khách sạn. Lên xe, anh mới nhớ ra điều gì đó, gọi điện thoại cho Đàm Tự trước. Sau một vài tiếng chuông mới nhấc máy, giọng nói của người đàn ông ung dung, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng vĩ cầm ở phía sau: "Làm cái gì vậy." "Cậu đang ở đâu?" Giọng Đặng Văn Thuỵ lo lắng, "Cậu có rảnh không?" Đàm Tự đang ăn tối với người phụ nữ mà bà Đàm đã chỉ định, đối phương đang ngượng ngùng nhìn anh. Đều là dáng vẻ yếu đuối, nhưng nhìn thế nào cũng không thuận mắt bằng cái vật nhỏ ở công ty. Anh tránh ánh mắt của người phụ nữ: "Cũng bình thường, làm sao." "Mau tới nhà cháu trai tôi. Tôi cảm thấy có chuyện không ổn." Đặng Văn Thuỵ khởi động xe quá nhanh, suýt chút nữa đã tông vào xe trước mặt anh, anh không kìm được chửi thề, "Chết tiệt, lái chậm như vậy!" Đàm Tự vô thức ngồi thẳng: "Nói chi tiết." "Vừa mới gọi điện thoại cho cậu ấy, bên đó có tiếng đập cửa, còn có người mắng cậu ấy." Đặng Văn Thuỵ lo lắng, thêm một chút xúc động cá nhân khi nói: 'Cậu ấy có lẽ gọi cảnh sát rồi, tôi nghe giọng cậu ấy gần như sắp khóc, cậu rảnh thì giúp tôi đến xem trước, tôi hiện tại đang trên đường cao tốc. " Đàm Tự nhanh chóng đứng lên, xoay người chạy ra khỏi nhà hàng. " Cậu lái xe từ từ, tôi lập tức qua đó." Đặng Văn Thuỵ chưa kịp nói thì bên kia đã cúp máy. Đàm Tự chân trước vừa nói Đặng Văn Thuỵ chậm lại, chân sau liền lái như giông bão. Đến dưới tầng dưới của trung cư, anh thậm chí còn không tắt máy, treo phanh tay và vội vàng bước ra khỏi xe. Xe cảnh sát và xe cấp cứu đã đậu trước cửa căn hộ, anh chạy tới thì thấy một vài y tá khiêng cáng chạy ra, bước chân hoảng loạn. Nhịp tim đập nhanh, bước lên trước xem, một người phụ nữ đang nằm trên cáng với vài vết máu kinh hoàng trên người - đó là một trong những người phụ nữ mà anh đã nhìn thấy trước thang máy. Đàm Tự xoay người chạy lên lầu. Anh cũng không biết bản thân tại sao lại lo lắng như vậy, chỉ cảm thấy trong đầu toàn là dáng vẻ Túc Duy An cúi đầu, vâng dạ gọi anh là Tự ca.
CHƯƠNG 39 Bấm để xem Chạy một mạch lên tầng 6, Đàm Tự vừa xông ra từ lối đi an toàn, thì nhìn thấy cảnh sát đang đứng ở giữa hai nhà. Hai trong số những cảnh sát đang tạm giữ một người, đó là người hàng xóm, trên người anh ta đang lộn xộn và bê bết máu. Một bóng lưng gầy guộc quay lưng lại về phía anh, màu tóc nhuộm trên đầu không biết gọi là gì, đang nhẹ nhàng nói chuyện với cảnh sát. "Tôi cũng không biết rõ tình hình.. lúc đó anh ta gõ cửa nhà tôi, tôi phát hiện toàn thân anh ta đều là máu, liền gọi điện báo các anh" Giọng nói của Túc Duy An rất nhỏ. Người hàng xóm vô lực nói: "Trên người tôi thực sự là máu gà, người đàn bà chanh chua đó đổ lên người tôi, tim của cô ta vỗn dĩ không tốt mới ngất xỉu." "Yên lặng! Bình tĩnh rồi từ từ tường thuật lại!" Một trong số cảnh sát mắng anh ta bằng tiếng địa phương, "Làm sao một tiểu cô nương xinh đẹp lại vô duyên vô cớ đỏ máu lên người anh?" Người cảnh sát đang nói chuyện với Túc Duy An phát hiện Đàm Tự, thò đầu ra, chỉ cây bút trong tay: "Người phía sau, có chuyện gì?" Túc Duy An quay đầu, nhìn thấy nam nhân đang dựa vào tường thở gấp. Cậu giật mình, ánh mắt có chút đờ đẫn: ".. Từ ca?" Đàm Tự bình ổn lại hơi thở, đi tới bên cạnh Túc Duy An, trực tiếp đặt tay lên vai câu: "Cậu nhóc này là người của công ty tôi, đây là tình huống gì?" "Ôh, không có chuyện gì cả. Có vẻ là hai vợ chồng cãi nhau." Người cảnh sát cất bút đi. Đàm Tự bình tĩnh lấy ra danh thiếp: "Sau khi điều tra rõ sự việc làm phiền anh gọi lại cho tôi." Anh chỉ chỉ vào cửa phòng của Túc Duy An, "Để trong lòng chúng tôi có thể an tâm một chút, dù sao cũng sống chung một tầng, nếu có nguy hiểm gì, tôi sẽ cân nhắc đổi chỗ ở cho cậu ấy." Cảnh sát sửng sốt, bây giờ các ông chủ tận tuỵ như vậy sao? "Có cảnh sát nào lại nói cho các anh khi xử lý vụ việc? Có vấn đề gì sẽ đến thông báo cho các anh." Người cảnh sát không nhận danh thiếp, đi lên phía trước ấn thang máy xuống, áp giải người hàng xóm đi. Túc Duy An vẫn chưa hồi phục lại tinh thần: "Tự ca, anh làm sao lại ở đây.." "Vào trong hãy nói." Đàm Tựu bước vào nhà trước. "Khóc rồi?" Đàm Tự mặc dù miệng hỏi, nhưng nhìn ánh mắt trong veo của Túc Duy An, không có biểu hiện là muốn khóc. Quả nhiên, Túc Duy An lắc đầu: "Không có." Lúc này Đàm Tự mới có tâm tư để ý kỹ người trước mắt. Màu tóc xám khói, những sợi tóc linh tinh được cắt tỉa lại gọn gàng, những sợi tóc mềm mại xõa xuống, Túc Duy An da trắng, cả người trông càng sáng sủa và dịu dàng hơn. "Nhuộm cái đầu này là muốn bị đuổi việc?" Túc Duy An sững người, che đầu: ".. sẽ bị đuổi việc sao?" Hừm. "Sẽ không." Túc Duy An thở nhẹ một hơi, mới nhớ ra chạy đến phòng bếp lấy nước. Nhớ đến chiếc cốc nhựa trước đó Túc Duy An đặc biệt mua về, Đàm Tự vô cùng không hài lòng: "Chiếc cốc lúc trước đâu?" "Không thấy nữa." Túc Duy An nhỏ giọng nói. Đàm Tự nhận lấy một hơi uống cạn, mới bình thản nói: "Cậu của cậu gọi điện cho tôi, nói cậu vừa khóc vừa nói phải báo cảnh sát, muốn tôi đến xem xem." Túc Duy An lúc này mới nhớ ra, nhanh chóng gọi cho Đặng Văn Thuỵ báo bình an. Đàm Tựu ngồi ở đằng sau, bất động âm sắc nhìn cậu. Cậu nhóc nhíu mày, nhỏ giọng giải thích tình hình cho người nghe điện, không biết nghe được cái gì, còn ngoan ngoãn gật đầu mấy cái, mặc dù đối phương không nhìn thấy. Anh đột nhiện hối hận bản thân lúc đó nhanh miệng giục Túc Duy An đi cắt tóc. Bây giờ xem như là ghép hai chữ khôi ngô lại với nhau, yêu sớm thì phải làm sao? 24 tuổi, vừa qua tuổi pháp luật quy định kết hôn không lâu, quá sớm quá sớm. Đặng Văn Thuỵ sau khi xác nhận Túc Duy An vẫn an toàn mới cúp máy. Phòng vẫn chưa trả, hành lý cũng không mang theo bên ngươi, có thể làm gì? Chỉ còn cách quay lại. Ngay khi Đặng Văn Thuỵ chuẩn bị rời khỏi vành đai đậu xe, Lăng Nguyên gọi. "Lão Đặng, mau đến cứu tôi." Giọng điệu Lăng Nguyên đầy đau khổ, "Ba tôi lại gọi tôi về nhà, đoán là mài dao rồi." Viêc lần trước Lăng Nguyên kết thúc trong sự thất bại, tiểu minh tinh ngay cả cửa cũng chưa bước vào, Lăng Nguyên bị đánh một trận vô ích. Đặng Văn Thuỵ thở dài: "Chuyện nhà cậu đừng tìm tôi, tìm gặp biểu ca của cậu." Lăng Nguyên: "Tôi không dám tìm, lần trước mẹ tôi dẫn bác đến nhà anh ấy, còn dùng Từ Từ uy hiếp anh ấy nữa." Lại nói, Lăng Nguyên không dễ dàng gì vào lại nhóm Wechat, hôm nay tuyệt đối không đụng súng ống. Đặng Văn Thuỵ: "Từ Từ?" Lăng Nguyên: "Thì là còn rùa." Đặng Văn Thuỵ nhớ ra, nheo mắt nói: "Tôi đang ở thành phố khác, không thể quay về." Đừng có chuyện gì cũng tìm đến anh, anh không phải thầy giáo. Đặng Văn Thuỵ nghĩ đến đấy trực tiếp ngắt điện thoại. Lăng Nguyên cũng không gọi lại. Đặng Văn Thuỵ đột nhiên muốn hút thuốc, nhưng đã cai một thời gian dài, trên người cũng không có điếu thuốc nào nên đành thôi. Anh trầm mặc mấy phút, bật đèn báo, quay trở lại khách sạn. Đàm Tự lại ấn tắt điện thoại của Lăng Nguyên, anh thoáng nhìn thấy quần áo của Túc Duy An có vết đỏ, lông mày nhíu chặt lại, đi lên giữ chặt người phía trước, "Chuyện gì ở đây." Túc Duy An cũng mới phát hiện, nghĩ một lúc: "Chắc là vừa nãy dựa vào mép cửa." Đàm Tự tiến lại ngửi thử. Tuy hơi tanh nhưng không phải mùi máu người. Đàm Tự đột nhiên dựa gần, Túc Duy An cả người đi cứng đơ, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi không dám nhúc nhích.