Ngôn Tình Chàng Trai Năm Ấy - Kim Ha Neul

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Kim Ha Neul, 11 Tháng bảy 2021.

  1. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    95
    Chàng trai năm ấy

    Tác giả: Kim Ha Neul

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Kim Ha Neul

    Giới thiệu nhân vật:

    + Gia Hưng: Đẹp trai, học giỏi, đặc điểm: Biết ai thích mình, sẽ tránh luôn nên nữ chính sẽ khó đây. Bề ngoài good boy bên trong bad boy

    + Tiểu Hy: Lầy, năng động

    Một số nhân vật phụ khác

    Bạn thân Tiểu Hy: Uyển Đình

    Trương Tuệ Văn (nữ)

    Hải Đăng (nam)

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    VĂN ÁN

    Tôi của năm 16 tuổi đã vì cậu mà rung động. Mối tình đầu mà tôi được nếm trải. Người ta thường nói:

    Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp

    Nắng đầu mùa bao giờ cũng say

    Mối tình đầu bao giờ cũng vậy

    Lắm mặn ngọt và lắm đắng cay

    Tôi của năm 16 tuổi cũng như câu nói ấy
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2021
  2. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    95
    [​IMG]



    Lần đầu gặp cậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày tựu trường đã đến, hôm đó ở hội trường rất nhộn nhịp. Đây là năm đầu tiên, Tiểu Hy học ở trường cấp 3 này nên có chút lạ. Cô mặc bộ áo dài mới may, mái tóc dài ngang lưng hơi xoăn nhẹ, đi học nên cô chỉ makeup nhẹ nhàng. Ngoại hình ưa nhìn, ngay khi mới nhập học cô đã được chọn làm một trong những nữ sinh đứng làm bộ mặt của trường. Cô đang đứng ngơ ngác, ai đó đập vai cô.

    Bạn học: Chà, nay đẹp ta.

    Tiểu Hy :(đứng hình một hồi mới giật mình trả lời. Cô vui khi biết bạn thân mình cũng học ở đây) Ủa! Đi đâu đây

    Bạn học: Ở trường, không đi học chẳng lẽ đi cướp hả

    Tiểu Hy: Ừ, ha. Ê! Mày biết ai kia không?

    Bạn học: Đâu? Hướng mười giờ ấy hả? Thấy rồi. Cần in4 không?

    Tiểu Hy: Nhanh vậy? Share cho bạn bè với chứ nhờ?

    Bạn học: Lớp 10A5 cùng lớp với t. Mới vào đã nổi. Tên là Gia Hưng thì phải. Thủ khoa của trường năm nay

    Tiểu Hy: Đỉnh vậy. Mày nghĩ t có nên cua nó không?

    Bạn học ; Nhát trai như m có được không đấy

    Loa trường: Tất cả bạn học sinh vào chỗ ngồi đến giờ khai giảng.

    Bạn học: Thôi. T đi đây

    Tiểu Hy: Lát gặp nha.

    Hiệu trường sau khi phát biểu ở trên xong.

    Hiệu trưởng: Mời em Gia Hưng thủ khoa khối 10 năm nay lên phát biểu đôi lời.

    Gia Hưng bước lên với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người trong đó có Tiểu Hy. Thật ra nãy giờ Tiểu Hy đã rời mắt khỏi cậu bạn ấy đâu.

    Các em khối cấp 2: Anh ấy đẹp trai quá m. Đã đẹp còn học giỏi, ghen tị quá đi thôi. Anh có bạn gái chưa nhờ?

    Tiểu Hy nghĩ thầm: Các em cũng nhanh tay phết đấy. Xin lỗi, anh ấy của chị. Người hay nhút nhát như cô nay lại to gan như vậy

    Qua 2 giờ đồng hồ, buổi khai giảng cũng kết thúc. Tiểu Hy đúng lúc định di chuyển đi về. Bỗng bị cô chủ nhiệm gọi

    Cô chủ nhiệm: Tiểu Hy em khoan hãy về. Em cùng các bạn nữ đứng kia lại đây chụp cùng cô thầy kiểu ảnh đã.

    Tiểu Hy ngậm ngùi bước lên. Không biết tình cờ hay sắp đặt, cô lại đứng cạnh cậu bạn ấy. Hai người đứng gần trông rất xứng đôi. Bạn nam kia nhỏ giọng.

    Gia Hưng: Cậu đứng xích vô đây đi

    Tiểu Hy dùng giọng ngọt ngào nhất trả ời: Ừm, tớ biết rồi (Đâu ai biết tim cô đang đạp mạnh như muốn nhảy ra ngoài, tai mặt đỏ hết cả lên)


    Chụp xong cô ra bãi đỗ xe đứng đợi bạn. Lúc cô định dắt xe, một giọng nói trầm ấm: Tớ dắt hộ cậu nha. Tại xe tớ ngay bên xe cậu nên tiện thể tớ dăt luôn cho. Cô ngước lên nhìn, nếu hôm nay cô mang giày cao gót, chắc giờ té gãy gót rồi. Một khuôn mặt đẹp trai hiện ra trước mắt cô, là cậu ấy.

    Bạn cô đến vỗ vai: Làm gì đứng thẫn thờ ở đây vậy.

    Tiểu Hy: Mày ơi. Cậu ấy dắt xe giúp t kìa. Hay cậu ấy cũng có ý với t

    Bạn cô dí đầu: Ảo tưởng hơi quá rồi đấy cô nương. Người ta ga lăng thôi. Đi ăn gì không? Ngồi 2 tiếng t đói lắm rồi

    Tiểu Hy: OKe

    Tiểu Hy lấy chìa khóa từ trong hốc xe. Tờ giấy rơi ra.

    Tiểu Hy xoa đầu thắc mắc: Giấy gì vậy ta? Tờ giấy ghi SĐT kèm lời nhắn: Cậu dễ thương quá, kết bạn face với mình nha. Kí tên: Gia Hưng

    Tiểu Hy ngạc nhiên khi đọc dòng cuối, cậu ấy có ý gì với mình thật sao?

    Tiểu Hy: Ây đợi t với. Cô nhét tờ giấy vào trong cặp rồi chạy xe theo bạn.

    Hai cô chạy đến một quán bún bò hay ăn. Đang ăn có ai đó chạy ngang qua

    Bạn học: Ai kìa m.

    Tiểu Hy: Đâu?

    Bạn học: Crush m kìa

    Tiểu Hy :(Đang ăn xém phun bún ra. Bộ dạng cô lúc ăn có chút thoải mái không duyên dáng cho lắm. Không biết cậu ấy có để ý không. Cô tự xoa đầu thắc mắc, nhà cậu ở gần đây hả ta. Không nghĩ nhiều, cô ăn nhanh rồi giục bạn đuổi theo) : Mày ơi nhanh lên. Mau đuổi theo cậu ấy.

    Bạn học: Tiểu Hy nhát gan thường ngày đâu rồi Sao nay gặp trai lại biến thành bộ dạng sói thế này

    Tiểu Hy: Năm cấp 2, t đã bỏ lỡ rồi nên giờ tìm thấy t phải nắm bắt chứ. Cậu ấy lại ưu tú như vậy, lỡ đâu cậu ấy làm bạn trai t kèm t từ gần bét lớp lên làm Á khoa đứng chung với cậu ấy thì sao?

    Bạn học lắc đầu ngán ngẩm thầm nghĩ, bạn mình trí tưởng tượng của nó bay xa lắm rồi.

    Tiểu Hy: Không nói nhiều nữa, mất dấu giờ. Liền xách cặp, đuổi theo

    Đuổi một hồi, Tiểu Hy than vãn: Nhà cậu có thể đơn giản hơn được không? Đi mấy con ngõ rồi, với một đứa mù đường như mình làm sao ra?

    Bạn học: Bởi cuộc đời m thiếu t không được. Cứ để t lo

    Cảm thấy bất thường như có ai đang bám theo, Gia Hưng tăng tốc làm Tiểu Hy không đuổi theo được mà mất dấu

    ..

    Bí Mật Về Cậu

    Hôm sau, ngày đầu tiên đi học nên Tiểu Hy có chút uể oải. Đến trường còn thẫn thờ không sức sống. Thế mà,

    Mọi người: Ai kìa m? Hừ như quen quen. Cái anh lên phát biểu đúng không? À thì ra anh đó.

    Tiểu Hy quay đầu lại thấy Gia Hưng liền vui cười lên (Đúng là mị lực trai đẹp không ai cưỡng lại được) Cô chỉnh trang lại chút, cố ý xịt nước hoa mùi mới mua. Mùi hương bưởi nhẹ nhàng ai chả thích chứ. Hết chỗ đỗ xe, cậu bạn ấy lại đỗ xe ngay bên cạnh Tiểu Hy. Cố cứ tưởng trùng hợp nhưng thật ra cô đâu biết cậu là tay sát gái đã để ý cô từ lâu.

    Gia Hưng từ hôm cô đuổi theo mình đã biết cô thích mình, chẳng qua đang giả làm good boy thôi. Gia Hưng không biết tại sao lại chào cô.

    Gia Hưng: Hi, bạn.

    Tiểu Hy: Hả? Ừm, chào. Tiểu Hy đang mừng thầm thì..

    Gia Hưng: Cậu có thể đứng sang bên này cho mình để xe được không? Còn bonus thêm nụ cười sát thương

    Cô té rất đau. Hồn đang trên 9 tầng mây bỗng sập xuống đất. Cô vội lấy cặp rồi lên lớp luôn. Ngại ngùng quá mà

    Xong 4 tiết học, Tiểu Hy mệt mỏi chỉ muốn về nhà ngủ. Bỗng cô sực nhớ ra 1 chuyện, chạy ngay ra cửa lớp. BÌNG! BÌNG

    Tiểu Hy đau đớn ôm đầu, cô la lối: Ai đi đứng gì kì vậy? Cô từ từ mở mắt ra. Là cậu ấy, chết, mình lỡ hơi lớn tiếng.

    Gia Hưng: Xin lỗi, mình hơi vội

    Tiểu Hy: Mình phải xin lỗi mới đúng. Vẻ hung hăng của cô đâu mất rồi. Cô sực nhớ ra 1 chuyện chạy ngay qua lớp bên cạnh tìm bạn thân

    Tiểu Hy: Ê m! Đi thôi. Còn nhớ chuyện hôm qua chúng mình bàn không

    Bạn học Ờ đi.

    CHUYỂN CẢNH

    Gia Hưng cười nham hiểm, thật ra cú ngã lúc nãy là tôi sắp đặt. Cả những chuyện cô nhìn thấy, đuổi theo cũng là tôi cốtình để cô thấy. Tiểu Hy những tưởng mình là sói nhưng ngờ đâu lại gặp phải cáo già

    Vậy rốt cuộc ai theo đuổi ai? Việc gì khiến Tiểu Hy phải gấp gáp như vậy?
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2021
  3. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    95
    Giấc Mơ Kì Lạ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô đứng ở nhà xe thấp thỏm chờ Uyển Đình. Thấy bóng dáng cô từ xa, giọng thúc giục:

    Đình Đình à nhanh lên. Không là không kịp nữa đâu.

    Uyển Đình than phiền: Biết rồi. Nói mãi. Cứ như bà cụ non ấy.

    Tiểu Hy hờn dỗi: Không phải tại cậu sao? Hai người phóng xe đi. Đi một hồi,

    Tiểu Hy nhắc nhở: Đi cẩn thận, coi chừng bị phát hiện đó.

    Cũng đâu phải lần đầu đâu. (Lè lưỡi, trêu chọc Tiểu Hy) Uyển Đình mặt nghi hoặc: Cậu thực sự thích hắn ta sao? Hắn có gì tốt?

    Là người hoàn hảo nhất mà tớ gặp. (Cười nói)

    Uyển Đình ngập ngừng: Thật ra không biết nên nói hay không. T có nghe một chuyện không hay về nó ở trường cũ.

    Thì m cứ nói đi.

    Đang định nói thì một xe chạy vụt qua cắt đứt câu chuyện: Đi đường mà còn nói chuyện, lo tập trung mà đi xe đi.

    Uyển Đình may chưa nổi máu điên, chỉ lườm một cái rồi bảo Tiểu Hy: Nhanh đi. Trời nắng quá nè

    Cũng 11 giờ rưỡi rồi, không biết hai cô gái định đi đâu. Chỉ thấy đi đến trước quán Bún Bò hôm qua chờ ai đó. Vụt qua, Tiểu Hy thúc giục:

    Nhanh đuổi theo đi. Thì ra cô vẫn chưa từ bỏ muốn biết nhà của crush mình. Liệu cô có đạt được mục đích? Ở một diễn biến khác.

    Gia Hưng dường như đã thấy ai đó quen mặt. Anh tự hỏi: Bị mình cắt đuôi hôm qua vẫn chưa bỏ cuộc ư? Cô gái này thật thú vị. Nếu cô đã muốn biết, vậy thì cứ để cô tìm.

    Anh không tăng tốc nữa, nghĩ ra cách khác để đùa giỡn với cô gái này. Anh đã quen rất nhiều cô gái nhưng đuổi đến tận nhà như Tiểu Hy thì lần đầu gặp.

    Sau 30 phút cuối cùng cô cũng đến được nhà anh. Cô chỉ là không ngờ nó lại lớn như vậy. Kiến trúc Châu Âu cổ điền với tông màu trắng trông chả khác gì cung điện. Cửa còn là cửa tự động. Tiểu Hy mải ngắm nhìn rồi ngơ ra.

    Bạn cô lay mạnh: Nhìn đủ chưa? Đi về thôi. Nắng quá nè.

    Tiểu Hy cảm thán; Đẹp quá m.

    Uyển Đình mặt lạnh: Cũng thường thôi. Nhà t cũng giống vậy mà. Qua ở với t đi. Nhà đẹp thì có ích gì. Nhà đẹp mà nhân cách không đẹp cũng vứt

    Sao m biết người ta không tốt? Mặt đanh đá nói

    Uyển Đình: Từ từ m sẽ biết

    Tối đến, TING. TING

    Cầm điện thoại lên, Tiểu Hy thấy dòng thông báo: Gia Hưng đã gửi lời mời kb. Nếu không phải đang nằm trên giường có lẽ cô đã nhảy cẫng lên vì vui.

    Mà sao biết được nick mình? Thôi kệ đi. Vui quá. Bấm đồng ý liền mới được mà không được. Lỡ bấm liền mất giá thì sao. Bấm hay không bấm (Nội tâm cô dằn vặt)

    Cuối cùng, cô vẫn chọn nghe theo con tim.

    Hai người nhắn tin với nhau cả buổi tối.

    Cậu ta thật sự biết cách làm con gái vui. Liên tục nhắn những lời đường mật khiến Tiểu Hy không cưỡng lại được. Cậu còn chúc cô ngủ ngon. Nhắn tin với cậu tài nào khiến Tiểu Hy ngủ nổi. Mãi 12 giờ, cô mới chợp mắt. Cô mơ về 1 giấc mơ khiến cô cười suốt cả một đêm. Sáng chưa thấy cô tỉnh dậy, tiếng mẹ cô vọng lên: Tiểu Hy con dậy chưa?

    Mẹ cô vừa đi lên vừa nói: Con có bao giờ dậy muộn đâu sao nay mất ngủ à còn chưa dậy.

    Đi vào phòng, thấy cô đang cười tủm tỉm, đánh thức: Con mơ gì mà vui vậy? Cô từ trong giấc mơ bị lôi tỉnh?

    Giật mình: Mấy giờ rồi mẹ?

    8 giờ rồi. Mà con mơ gì vậy

    Cô xấu hổ nói: Con có mơ gì đâu?

    Rốt cuộc cô đã mơ gì mà không chịu tỉnh để đi học.
     
  4. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    95
    Bạn Thân Hay Tình Yêu

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô mò dậy chuẩn bị đi học. Nay cô không uể oải như mọi ngày. Cô cứ cười tủm tỉm sau giấc mơ ấy. Mặt khác, cô lại nghĩ: Sao mình có thể đen tối như vậy được. Đây là lần đầu tiên cô mơ một giấc mơ như vậy. Cảm giác lạ khiến cô muốn kể cho Uyển Đình nghe. Cô chạy xuống nhà. Nhà cô có 3 lầu, phòng cô ở tầng 2, nhiều khi muộn học cô chạy rất mệt. Cô vui vẻ xuống ăn sáng.

    Bố mẹ nhìn Tiểu Hy rồi nói: Cún nhà mình bị làm sao mà cứ cười suốt vậy em. Có chuyện gì vui kể cho ba mẹ nghe đi. (Mặt ba mẹ nghi hoặc, tò mò hỏi con gái) Vì ở nhà Tiểu Hy là con một nên được ba mẹ cưng chiều như tiểu thư. Dù vậy, cô không hống hách, kiêu ngạo. Nhìn vô đâu ai nghĩ cô là tiểu thư đài các đâu.

    Tiểu Hy nín cười: Con bình thường mà. Trễ rồi con đi học đây. Thưa ba mẹ con đi.

    Ba cô nói vọng ra: Trễ rồi để tài xế đưa con đi. Con đi xe vậy có kịp không?

    Vẻ mặt đầy tự tin: Kịp mà. Con thích đi một mình hơn. Nói rồi cô xách cặp, đeo giày chuẩn bị đi học. Nhà Tiểu Hy chỉ cách trường học 5 km, cô đi rất nhanh.

    Chạy trên đường không như mọi ngày, cô cất tiếng hát, vừa nhìn xung quanh cảm thán: Nay thời tiết đẹp thật, trời se se lạnh, nắng phảng phất, trời nhiều mây. Cảm giác thật yên bình.

    Đúng là tâm trạng của người khi yêu. Trời vừa mưa xong, đường khá dơ, gió lạnh buốt người cô vẫn kêu đẹp. Cô tắp vào một tiệm cơm sườn, cầm ra một suốt cơm nóng hổi. Không phải cô đã ăn rồi sao? Đây là mua cho ai? Cuối cùng cũng đến trường, cô chào bác bảo vệ: Cháu chào bác ạ. Ngay cả những người xung quanh dường như cũng cảm nhận được sự vui vẻ của cô. Cô nhanh chóng gửi xe, chạy một mạch lên lớp. Vừa đi cô vừa chào mọi người, không quen cũng chào. Cô gái nhút nhát thường ngày nay lại thay đổi 180 độ như vậy làm mọi người có chút không quen.

    Cô chạy đến lớp của Uyển Đình nhỏ giọng gọi: Đình Đình! À nhon.

    Uyển Đình khó hiểu: Có chuyện gì nay cô gái nhỏ lại đến tìm tôi. Không phải thường ngày đến lớp đều ngủ sao?

    Tiểu Hy mặt hờn dỗi: Thì phải có lúc khác chứ. Cậu chưa ăn sáng đúng không? Tớ có mua rồi nè. Ra đây đi

    Tớ á? Xưng hô lạ vậy? Cô bỏ hết mọi thứ rồi chạy ra Uyển Đình chạy ra vội không may va phải cạnh bàn, đau đớn kêu lên: Uida đau quá đi mất. Cô chạy ra với vẻ mặt tức giận, chưa kịp phản ứng đã bị Tiểu Hy kéo đi.

    M lại làm gì nữa vậy?

    Cứ đi đi rồi tớ kể cho. Cô kéo Uyển Đình một mạch ra chỗ vắng người. Dù đã muộn nhưng trường cô rất ít học sinh đến, thường sát nút mới đi học.

    Cô đưa hộp cơm cho Uyển Đình, nóng vội: Cậu vừa ăn vừa nghe tớ kể nha.

    Nể tình m mua cơm cho t nên t ban cho m ân huệ đó. Chuyện gì nói đi.

    Trước giờ lúc cô ăn không ai dám làm phiền vì sợ ăn vả. Duy chỉ có mình Tiểu Hy là ngoại lệ.

    Tớ sẽ kể tóm tắt thôi. Cô vừa cười vừa nói: Hôm qua ấy, Gia Hưng có gửi lời mời kết bạn với tớ. Rồi chúng tớ nói chuyện cả đêm đến 12 giờ tớ mới ngủ được. Thì lúc ngủ tớ có mơ một giấc mơ ấy. Giấc mơ thì về.. thì về.. Cô ngập ngừng khiến Uyển Đình hơi cáu:

    Có gì nói nhanh đi má. Sắp vô học rồi.

    Thì về Gia Hưng đó. Tớ mơ thấy vào thứ 2 chào cờ. Lúc đó hàng của Gia Hưng sát cạnh hàng tớ. Tình cờ tớ với cậu ấy lại ngồi chung với nhau. Xong lúc sau, tớ và cậu ấy đề quay mặt về phía đối phương thì chuyện gì cậu cũng biết rồi đấy

    Uyển Đình vừa ăn vừa la: T có biết gì đâu? M buồn cười nhờ.

    Chỉ còn cách 5cm nữa thôi là hôn nhau rồi. (Cô đỏ mặt nói)

    Uyển Đình chưa kịp ăn xong đã phụt cả cơm, mặt nghiêm trọng nhìn cô:

    Cái gì? M xem ngôn tình hơi nhiều rồi đấy. Hôm qua, t định kể cho m chuyện này mà bị ông kia cắt ngang.

    Cô mặt nghiêm trọng nói: Mấy hôm trước, t có nghe vài cái tin đồn không hay về crush m. Nó khôn như m nghĩ đâu.

    Danh sách người yêu nó dày như Truyện Kiều luôn á. Hay cá cược cua gái. Là 1 bab boy chính hiệu.

    Tiểu Hy nghi ngờ: T không tin đâu? Chắc tin đồn nhảm ấy mà.

    Uyển Đình lúc đầu cũng nghĩ như cô, sau khi điều tra thì phát hiện:

    Người cũ nó có 1 người là bạn t. T hỏi nó rồi không sai đâu.

    Cô vẫn cương quyết nói: Lỡ đâu bạn m nói dối thì sao. M nói nữa là t giận m đó.

    Uyển Đình tức giận: M không nghe thì thôi. T chỉ nói sự thật. T không ngờ m có thể lấy tình bạn bao nhiêu năm chỉ để nói giúp hắn ta.

    Cô tức giận đi vào lớp. Để Tiểu Hy một mình tự trách: Lẽ nào mình sai sao?

    RENG. RENG

    Tiếng chuông vào lớp vang lên nhưng cô vẫn cứ ngồi đấy. Cô không biết phải làm sao? Tình bạn hay Tình yêu. Cô chủ nhiệm đi tới: Tiểu Hy sao em còn ở đây. Đến giờ vào lớp rồi.

    Cô ngước lên bảo nhẹ một tiếng: Dạ

    Trong tiết học, dù lớp rất nhộn nhịp nhưng Tiểu Hy lại cảm thấy mệt mỏi. Cô nằm bệt xuống bàn suy nghĩ về câu nói của Đình Đình. Cô băn khoăn không biết vì cái gì? Bạn cùng bạn thấy cô mệt mỏi hỏi:

    Tiểu Hy, cậu mệt sao? Có cần lên phòng y tế không/

    Tiểu Hy mệt mỏi không trả lời. Cô nhắm mắt ngủ. Hàng nước mắt chảy ra.

    Cô phải làm sao mới đúng đây?
     
    Vivian Anh, Vyl Hana, haibican24 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng bảy 2021
  5. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    95
    Chuyến Dã Ngoại

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trường cô mỗi năm sẽ tổ chứ đi dã ngoại 2 ngày 1 đêm cho khối 10 đầu năm, cuối năm sẽ là lớp 12. Buổi dã ngoại sẽ được tổ chức ở Đà Lạt. Dù được đi chơi nhưng Tiểu Hy vẫn không vui vẻ là mấy. Cô định sẽ làm hòa với Uyển Đình trong ngày hôm đó. Tủ đồ có rất nhiều quần áo đủ loại phong cách từ sexy tới năng động. Cô còn tâm trạng nào nghĩ tới chuyện quần áo. Quơ đại 3 bộ năng động, màu sắc tươi sáng cho dễ vận động. Đến ngày hôm đó, lần đầu tiên Tiểu Hy dậy sớm như vậy. Đồng hồ cô kêu lúc 3 giờ, cô dậy chuẩn bị bữa sáng cho Uyển Đình mong cậu ấy tha lỗi cho câu nói ấy của cô.

    Cũng là lần đầu, cô có chút bối rối không biết phải làm gì. Cô định làm cơm hộp Bento.

    Cô xem hướng dẫn trên mạng rồi thở dài: Nhìn đơn giản mà sao khó vậy? Vì Đình Đình nên làm vậy. Uyển Đình và cô chơi thân nhau từ bé nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Uyển Đình giận giữ như vậy. Trước giờ, cô ấy luôn nhường nhịn Tiểu Hy. Sở thích của Đình Đình là ăn nên cô cũng chỉ biết làm cơm hộp để cô ấy vui.

    Cô xới cơm, chiên gà, rửa ít sau salad, bông cải xanh. Trong lúc chiên gà, bất cẩn cô đã tự làm phỏng mình. Đến 5 giờ cũng hoàn thành.

    Cô vui mừng cho vào túi vải đẹp đã chuẩn bị từ trước, thầm nghĩ: Đình Đình sẽ vui mà tha thứ cho cô thôi.

    Thay đồ xong cô chạy xuống nhà. Cô mặc quần ống với áo phông trắng, đội thêm nón màu đen nhìn đơn giản mà trẻ trung. Cô đi sớm hơn thường ngày nên chưa có thức dậy. Rón rén bước chậm ra cửa. Hình như cô đã quên cái gì đó?

    Cô tự đập đầu mình: Ngốc quá đi thôi. Xém nữa quên luôn hộp cơm rồi. Tự mỉm cười nghĩ tới cảnh Uyển Đình nhận cơm.

    Hôm nay, thời tiết cực kỳ đẹp. Nắng nhẹ nhàng, có ít gợn gió. Cô trên đường vừa đi vừa hát, nghĩ tới cảnh Uyển Đình nhận hộp cơm. Sự thật phũ phàng, đến trước cổng trường tưởng chừng vắng như mọi ngày nhưng lại đông bất thường. Dù vậy bóng dáng Uyển Đình vẫn nổi bật trong đám đông.

    Cô thấy Uyển Đình hớn hở vẫy tay chào: Đình Đình. À nhon

    Đáp lại cô, Uyển Đình chỉ liếc nhẹ rồi đi tới chỗ bạn cùng lớp.

    Cô cúi mặt xuống: Mình bị bơ rồi sao?

    Mặt buồn bã đi tới chỗ gửi xe. Nay ở đây hơi đông, Tiểu Hy bị một bạn học va phải, suýt ngã.

    Có một người đỡ cô: Cậu không sao chứ?

    Cô chưa kịp hoàn hồn nhìn lên, là cậu ấy. Nếu như trước đây thì cô sẽ rất vui nhưng hiện tại cô đang phân vân có nên cắt đứt đoạn tình cảm này không?

    Cô đáp nhẹ: Cảm ơn, tớ không sao. Cô đứng dậy di chuyển ra chỗ Uyển Đình. Cô nhẹ vỗ vai: Đình Đình, cậu chưa ăn sáng đúng không? Tớ có chuẩn bị cơm hộp cho cậu nè.

    Cô biết thói quen của Uyển Đình sẽ không ăn sáng ở nhà.

    Uyển Đình trầm giọng xuống: Tôi ăn rồi, cậu đem cho cậu bạn kia ăn đi. Lạnh lùng quay người rời đi. Dù nói vậy, cô không nhịn được nhìn tay Tiểu Hy. Đôi tay trắng nõn nà trước nay chưa từng động qua thứ gì, giờ lại có vết phỏng đỏ. Cô đau lòng, xót thương. Vẫn phả làm mặt lạnh để Tiểu Hy chừa.

    Tiểu Hy nũng nịu: Cậu nào? Tớ chỉ có mình cậu là bạn thân thôi.

    Tính Tiểu Hy rất nhây. Cô muốn gì, phải làm cho bằng được. Bắt đầu đắm tay, bóp vai khen Uyển Đình.

    Cô cuối cùng không chịu được Tiểu Hy mà bật cười: Thôi được rồi. T nhận. Thua m luôn đó.

    Tiểu Hy vui mừng: Vậy là hết giận rồi đúng không?

    Còn lâu. Uyển Đình cười quay đi

    Tiểu Hy ngơ ngác: Hả? Chưa hết giận nữa.

    Loa trường thông báo: Tất cả học sinh chú ý. Vì không đủ xe nên sẽ ghép 2 lớp chung một xe. Các bạn di chuyển theo đoàn tới xe của lớp mình.

    Tiểu Hy nắm tay Đình Đình: Tớ với cậu được ngồi chung rồi thích quá đi.

    Cô bỏ tay Tiểu Hy ra, vỗ vai cô: Xin lỗi bạn nhỏ nhưng mình lỡ hứa ngồi cùng người khác rồi

    Tiểu Hy buồn bã: Được thôi. Đành Chịu

    M có thể ngồi với crush m mà.

    Cô ngac nhiên nhìn Đình Đình: Không phải cậu phản đối sao?

    Miễn là cậu đừng hối hận.

    Tiểu Hy rạng rỡ: Sẽ không đâu.

    Hai cô lên xe. Tiểu Hy thích ngồi cửa sổ nên đã chọn vị trí gần phía trên cạnh cửa sổ. Cô mở cửa tự vấn: Hôm nay thật trong lành. Cô lấy tai nghe, bật bản nhạc yêu thích.

    Bóng dáng xuất hiện trước mắt: Tớ ngồi đây được không? Tại hết chỗ rồi.

    Nhìn lên gương mặt đẹp trai đó, không ai khác là Gia Hưng. Cô đỏ mặt: Được.

    Đường đến Đà Lạt cũng phải mất hơn 4 tiếng. Cô tranh thủ ngủ lấy sức. Đường khá ngoằn ngoèo, cô bị đạp đầu vào cửa. Một bàn tay kéo đầu cô lại phía mình, lấy một bên tai nghe đi. Khung cảnh ngọt ngào đến mê.

    Ánh mắt Uyển Đình đang nhìn cô: Cậu ấy sẽ bị tổn thương sao? Hay do mình nghĩ nhiều.

    4 TIẾNG SAU

    Tiểu Hy mang lều qua đây cho tớ.

    Đến liề.

    Đó chẳng phải giọng Gia Hưng sao? Cậu ấy đang xếp lều giùm cho lớp Tiểu Hy tại khá ít con trai.

    Tay cô chạm tay cậu ta, có người cắt tay ra: Hai cậu đang đóng phim sao? Có xếp mỗi lều cũng không xong. Đưa đây

    Là Uyển Đình

    Tiểu Hy phụng phịu: Đang ngọt ngào mà chen ngang.

    Xếp xong lều. Mọi người được phân chia công việc lấy củi. Tiểu Hy đi tìm không may bị lạc khiến Đình Đình lo lắng. Đi tìm. Ai cũng gọi tên cô.

    Tiểu Hy cô đang ở đâu. Tiểu Hy. (Mọi người hô to)

    Ở MỘT NƠI KHÁC

    Tiểu Hy đang ngồi khóc. Cô rất sợ tối, sợ ở một mình. Không ngừng run rẩy. Trong rừng, tối đen như mực. Lâu lâu còn có tiếng kêu man rợ

    ÀO. ĐÙNG. Trời mưa rồi.

    Vọng lên tiếng gọi: Tiểu Hy. Cậu ở đâu?

    Cô nghe thấy nín khóc, khẽ lên tiếng: Tớ.. Ở đây

    Một thanh niên chạy đến chỗ cô. Nhìn thấy có người. Tiểu Hy sợ hãi ôm chầm lấy cậu ấy. Có lẽ cô đã quá sợ hãi. Cậu ấy bế cô lên chuẩn bị quay về. Trời tối quá, cô không nhìn kĩ cậu ấy là ai?
     
  6. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    95
    Anh Giống Bướm

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu ấy cõng cô về. Vòng tay ấm áp khiến cô tưởng đây là Gia Hưng. Dù sao nhắn tin mập mờ suốt 2 tháng, cậu ấy lại chẳng có động tình gì? Chẳng lẽ vui thì tìm, buồn thì không? Cô mừng thầm, hy vọng cậu ấy là Gia Hưng. Giữa lúc nguy hiểm thế này cô còn nghĩ đến cậu ấy, cô đã yêu rồi?

    Tiểu Hy, cậu không sao chứ? Uyển Đình lo lắng

    Tiểu Hy: Tớ không sao, để cậu bận tâm rồi. Cũng may là nhờ có.. Cô quay người lại, không phải Gia Hưng. Cô giật mình lùi lại.

    Hơi ngại vì lúc nãy sợ quá đã ôm lấy cậu: Cậu là ai?

    Cậu ấy: Cậu xuống trước đi, tớ hơi mỏi.

    Cô xấu hổ che mặt đi thầm nghĩ: Tôi nặng lắm sao?

    Tôi là Hải Đăng lớp 10A4 cùng lớp với cậu. Chắc do tôi ít nói nên cậu không biết tôi.

    Cô ngớ người: Ủa cùng lớp hả? Dù sao cũng cảm ơn cậu.

    Hai người ngại ngùng tản ra. Cô đi chung với Uyển Đình về lều. Trên đường, Uyển Đình không ngừng hỏi cô: Cậu không sao thật chứ?

    Cô vui vẻ: Yên tâm đi. Tớ là super girl mà.

    Uyển Đình nhìn cô chằm chằm: Sao mắt cậu đỏ thế? Không phải vừa khóc đấy chứ?

    Cô chột dạ: Bị lộ rồi. Cố tỏ ra bình tĩnh: Nào có, bụi bay vào mắt ấy

    Cô nghĩ trong đầu: Nếu để cậu ấy biết lúc nãy mình khóc, chắc chắn sẽ bị chọc cho mà xem

    Hai người vui vẻ trò chuyện thì Tiểu Hy đứng lại. Cảnh tượng trước mắt khiến cô không thể ngờ. Đêm khuya thanh vắng, một đôi nam nữ đang ngồi tán tỉnh nhau. Dù trời hơi tối nhưng dáng hình đó không thể nhầm được. Nước mắt cô rơi xuống lúc nào không hay.

    Uyển Đình nhìn cô: Tiểu Hy cậu sao vậy? Sao lại khóc?

    Cô không nói gì, chỉ khóc thật to.

    Cậu đau ở đâu? Uyển Đình cuống lên. Cô dìu Tiểu Hy về lều, lấy thức ăn cô lấy được cho Tiểu Hy ăn.

    Ân cần hỏi thăm: Cậu đau ở đâu đưa tớ xem.

    Cô lắc đầu, thút thít chỉ vào tim: Đau ở đây này.

    Uyển Đình vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cô khó hiểu: Là sao?

    Tiểu Hy nhìn cô: Đình Đình à, hình như tớ yêu rồi. Sao lại đau như vậy?

    Có chuyện kể tớ xem nào (Cô chăm chú nghe)

    Lúc nãy.. lúc nãy..

    Cô nói không thành lời. Cô đi rửa mặt, lấy lại bình tĩnh kể cho Đình Đình nghe.

    Cô hít một hơi: Tớ bình tĩnh rồi. Tớ kể nha.

    Lúc nãy, cậu không thấy à? Cô hỏi Đình Đình lần cuối.

    Thấy gì?

    Cô quên mất chuyện Đình Đình bị cận. Hỏi chuyện mà đối phương còn không biết.

    Lúc tối, ở chỗ ghế đá có cặp nam nữ tán tỉnh nhau cậu có thấy không? Người nữ là Trương Tuệ Văn - khoa khôi khối mình, người còn lại.. Cô ngập ngừng

    Uyển Đình thấy biểu hiện của cô thì ngờ ngợ ra chuyện gì. Ôm cô vào lòng.

    Cô nói: Dù sao cậu cũng chưa có gì với nó mà? Buông cũng dễ

    Tiểu Hy chỉ im lặng. Cô không muốn Đình Đình biết 2 người đã mập mờ suốt 2 tháng.

    Đình Đình an ủi thêm: Lúc đầu, tớ đã nhắc nhở cậu rồi mà. Cậu cứ coi anh ta là một con bướm, khi hút hết mật hoa của bông hoa này thì sẽ đi tìm bông hoa khác. Thích một trap boy, cậu sẽ chẳng biết được bao giờ anh ta sẽ rung động với cô gái khác. Người như vậy không xứng với cậu.

    ĐÊM KHUYA

    Khi mọi người ngủ hết, có một cô gái lấy điện thoại ra nhắn dòng chữ: Mình chấm dứt mối quan hệ này đi. Tôi mệt mỏi rồi

    Liệu đó có phải là Tiểu Hy? Hãy đón xem chap mới. Dạo này mình khá bận nên chắc không thể ra chap thường xuyên được. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười một 2022
  7. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    95
    Vẫn Là Buông Tay

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong đêm khuya thanh vắng, một trận mưa rào trút xuống. Tiếng mưa tí tách bên ngoài lay động cây cối, tắm mát cảnh vật. Khi trời mưa, ta thường suy nghĩ đến chuyện buồn. Nếu bạn là người tích cực sẽ nghĩ mưa an ủi và khóc cùng ta. Nhưng nếu bạn ở thái cực còn lại, bạn cho rằng cho rằng mưa đang giễu cợt, chà đạp lên nỗi đau mình đang gánh chịu. Cô gái ấy ở vế thứ hai. Lần đầu tiên, cô biết yêu là gì? Cũng là lần đầu tiên bị nỗi đau cào xé tâm can. Cô nhìn bên ngoài lều nghĩ rằng: Ngay cả ông trời cũng giễu cợt ta ư? Cô gái tích cực vì đau mà phải khóc nhưng đau ở thể xác dễ chữa, đau ở trái tim khó lành. Cô cười nhạt nghĩ: 'em rơi vào hố bẫy hoang vu chỉ toàn bụi gai, từng một lần vững tin đây chính là tình yêu, khi mắt thấy hành động làm em phải bất ngờ từ anh, tới cuối cùng anh nói câu cảm ơn, em rút lui anh không giấu được vui mừng, rất ngưỡng mộ anh luôn nguội lạnh hơn em, nghĩ mình may mắn của em, bị định nghĩa thành trò cười. Em cứ nghĩ mình sẽ là ngoại lệ của anh nhưng không phải, anh đối với ai cũng như vậy.

    Tiểu Hy tay run, dứt khoát nói: Chúng mình dừng tại đây đi. Em chỉ là trò cười của anh. Em mệt mỏi rồi.

    Những tưởng chàng trai sẽ níu kéo, nói lý do là gì nhưng không. Sự vô tâm của anh đã làm cô tỉnh ngộ.

    Gia Hưng nhắn vỏn vẹn hai chữ như cứa vào da thịt của Tiểu Hy: Được thôi.

    Hai chữ được thôi ngắn gọn đủ để làm người ta đau. Cô nhận ra tình cảm này không được anh coi trọng. Đối với anh tình cảm đó là ván bài nhưng thành tù binh thua trận chỉ xứng tuân theo sắp xếp, xưa này còn chưa từng chống đối thì phân gì mà thua thắng. Chúc mừng anh, anh đã thắng rồi. Cô gắng cười nhưng nước mắt lại tuôn. Đó là không phải nước mắt mà là máu từ tim cô. Cô phấn chấn gượng nghĩ rằng: Cám ơn anh vì dù sao 2 tháng qua, cô đã rất vui vẻ. Chúng ta nên chúc mừng vì đều được giải cứu. Cô gái nhỏ bé ấy chưa chịu cú sốc nào như vậy. Lần đầu yêu khiến cô đã đau lòng như vậy, sau này cô phải làm sao? Quyết định từ đầu đã sai, đến cuối vẫn là sai. Cô che tay lại, khóc, cứ để cho đau buồn chìm vào màn đêm. Thời gian sẽ xoa dịu vết thương lòng của cô.

    Sáng hôm sau, mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy. Ta thường nói đau là trưởng thành mà.

    Tiểu Hy, dậy mau lên, sắp trễ rồi. Sao mắt cậu sưng vậy (Uyển Đình lo lắng hỏi)

    Cô từ từ mở mắt, giả bộ là mình ổn: Tớ không sao, chắc hôm qua dụi mắt ấy. Có chuyện gì?

    Nhanh lên, xe sắp đi rồi. Cậu quên hôm nay phải đi về sao? Uyển Đình thúc giục

    Chết, tớ quên mất. Đợi tớ xíu. (Tiểu Hy hoảng loạn, sắp xếp đồ đạc)

    10 phút sau, cô cùng Tiểu Hy di chuyển lên xe.

    Tiểu Hy kéo tay: Tí nữa, cậu ngồi với tớ được không? Đình Đình.

    Đình Đình: Tại sao? Tớ lỡ hứa với bạn kia rồi.

    Tiểu Hy ngâp ngừng: Chuyện hôm qua.. Cô không muốn nhắc chuyện ấy nữa

    Đình Đình nhớ ra, gật đầu đồng ý. Lên xe, không may là hàng ghế Gia Hưng hơn Tiểu Hy chỉ một hàng. Lúc quen cô, cậu không dám công khai. Vậy giờ lại ngồi cạnh khoa khôi- Tuệ Văn kia.

    Tiểu Hy cố lờ đi không thấy. Cô mở cửa sổ, nhìn ngắm bầu trời yên bình. Sáng sớm, trời hơi se se lạnh, cô thở dài: Mắt không thấy, tim không đau. Cô lấy trong túi ra tai nghe, nghe bản nhạc yêu thích, gục lên vai Đình Đình. Có lẽ sau chuyện này, cô sẽ trưởng thành hơn, cuộc sống sẽ bước sang trang khác.

    Cô là con đường thẳng, tình cờ gặp cậu rồi rẽ ngang những tưởng sẽ chung đường. Ngay từ đầu đã định sẵn hai lối
     
    Vivian Anh, Vyl Hana, taodi16 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  8. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    95
    Chia tay không phải là chấm hết mà cho nhau khởi đầu mới

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau chuyện ngày hôm ấy, cô khép mình lại, không còn hòa đồng nữa. Hằng ngày đi học không nhìn ngắm khung cảnh, cũng sợ trường học. Không. Thứ cô sợ không hải là trường học mà là sợ gặp mặt cậu ta. Cậu là người mang đến đau thương cũng là người cho cô nếm trải mùi vị tình đầu. Mối tình đầu của cô giống như mùi vị socola. Khi ta cắn vào nó, nó sẽ quyến rũ mang lại hương vị ngọt ngào nhưng càng lún sâu, ta càng nhận ra trong đó vị đắng nhiều hơn. Phải dũng cảm lắm, ta mới dứt ra được. Socola nó vẫn vậy, nó không nóng lên mà ngày càng nguội đi. Socola giống như cậu ấy. Nó khát khao được yêu nhưng đến cuối cùng, vẫn không biết mùi vị yêu là gì? Trái tim băng giá ấy không ai sưởi ấm được cả. Hôm nay cách ngày ấy cũng 5 tháng rồi cũng là ngày cô tốt nghiệp lớp 10. Nhanh thật, thời gian thấm thoát thoi đưa, nhanh đến mức chưa thử hết điều thú vị thì nó đã trôi qua. Lớp cô đang tụ họp ở trường để tạm biệt năm học cũ.

    Tiểu Hy, nhanh lên. Máy sắp chụp rồi (Cả lớp réo gọi)

    Đến ngay đây. Nào, 1 2 3. Kim chi (Tất cả mọi người đều vui vẻ)

    Thế là kết thúc năm học rồi nhanh thật. Năm nay tớ chẳng có gì mới. Còn cậu thì sao? (Một bạn nữ hỏi Tiểu Hy)

    Tiểu Hy cười nhạt: Học được nhiều lắm. Học cách yêu (Cô nói nhỏ)

    Hả? Cái gì? Tớ không nghe rõ (Gặng hỏi Tiểu Hy)

    Tiểu Hy buông tay: Thôi, tớ sang lớp bên cạnh chơi đây. (Nói xong liền chạy một mạch)

    Woa, cậu ấy đẹp quá. (Mọi người trầm trồ)

    Một bạn nam tiến lên hỏi: Cậu ơi, cậu có bạn trai chưa?

    Ở đằng xa, có ánh mắt giận dữ của ai đó nhìn về đám con trai đang trêu cô

    Hôm nay, Tiểu Hy chỉ mặc một chiếc váy màu hồng đơn giản, tóc cột gọn gàng nhưng vẫn toát lên hương vị thiếu nữ thanh thuần.

    Một bạn nữ bước ra, giọng lớn quát: Nè tém tém lại đi. Thấy gái đẹp là tươm tướp

    Đám con trai bĩu môi, chạy đi chỗ khác: Chỉ hỏi thôi mà. Làm gì căng vậy?

    Còn nói nữa hả?

    Tiểu Hy giọng ngọt ngào: Đình Đình, cậu lại thế rồi. Dịu dàng đi nào.

    Tớ không như vậy sao bảo vệ được cậu. (Vỗ ngực oai phong)

    Uyển Đình níu tay cô: Đi ăn gì không, tớ đói quá

    Tiểu Hy giọng hơi áy náy: Lớp tớ tổ chức liên hoan rồi. Không đi được.

    Đình Đình bĩu môi: Vậy à? Cậu đi đi, tớ không sao đâu?

    Cô nhéo mặt Uyển Đình: Lần sau bao cậu ăn được chưa?

    Đình Đình vui vẻ cười: Là cậu nói đó. Tớ không nói gì đâu.

    Biết rồi cô nương

    Đúng là chỉ khi bên Tiểu Hy, Uyển Đình mới làm nũng tỏ ra dễ thương.

    Thôi tớ ra lấy xe đi, không trễ (Tiểu Hy tạm biệt Uyển Đình)

    Tại chỗ gửi xe, cô lại gặp cậu ấy. Cũng chính chỗ này, cậu đã dắt xe cho cô. Giờ gặp lại chỉ chào nhau bằng cái gật đầu. Cậu đang cười cười nói nói với Trương Tuệ Văn. Không hiểu sao trái tim đã đóng lại, bảo không đau lòng nhưng nước mắt lại tuôn rơi.

    Cô cười lau nước mắt: Haiz. Sao lại chảy nước mắt thế này. Chắc bụi bay vào. Thiệt tình.

    CHUYỂN CẢNH

    1 2 3. Zô 1 2 3 Uống

    Hôm nay liên hoan nên các em mới đươc uống bia đó. Bây giờ người lớn rồi phải trưởng thành. Năm sau lên 11, nhớ phải chăm chỉ nghe chưa. (Thầy chủ nhiệm phát biểu)

    Thầy đang phát biểu nước mắt lại rơi. Học sinh an ủi: Sao thầy lại khóc rồi? Thầy mít ướt kìa lêu lêu

    Thầy quát: Nè. Không được chọc thầy, bụi bay vào mắt thôi.

    Nói chứ. Năm sau tụi em vẫn đến thăm thầy mà, còn ở trường là còn nhớ. Đúng không mọi người (Một bạn nam đứng dậy hô tô)

    Thầy nói: Thôi ăn đi. Đang ăn lại nói mấy chuyện này. Ăn xong đi tăng 2 được chưa?

    Mọi người hô hào hưởng ứng: Thầy là nhất.

    Mọi người ăn uống vui vẻ.

    2 TIẾNG SAU TẠI PHÒNG KARAOKE

    Tiểu Hy chưa hát kìa thầy. Đứng lên hát cho mọi người chiêm ngưỡng đi chứ hở (Một bạn nam chỉ vào cô nói)

    Mọi người hưởng ứng: Lên đi. Lên đi.

    Cô ngại ngùng bất đắc dĩ bước lên. Cô chọn bài Bông hoa đẹp nhất.

    Cô cất giọng hát, ai nấy đều ngỡ ngàng chìm đắm vô trong giọng hát của cô.

    Mọi người vô tay nồng nhiệt: Hát hay quá. Nhưng ngày vui thế này, sao hát bài buồn thế?

    Cô cười trừ. Đâu ai biết bài hát này ứng với tâm trạng của cô cơ chứ?


    Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu

    Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ

    (Truyện Kiều)

    Hai câu này thật hợp với cô. Ngoài trời lúc này đang mưa to. Mọi người di chuyển ra ngoài đứng đợi. Tiếng mưa tí tách, đường phố nhộn nhịp dần ngớt người. Đến cuối cùng chỉ còn lại mình cô. Trời vẫn mưa to trong màn đêm u tối, cô vẫn lẻ bóng đứng nơi đây. Một cây dù xuất hiện trước mắt cô.

    Giọng nói ấm áp ấy thật thân quen: Cậu để xe ở đây đi. Tớ đưa cậu về. Tớ gọi xe rồi.

    Cô ngỡ ngàng nhìn người trước mắt. Dù dần nâng lên, khuôn mặt tuấn tú hiện ra.

    Là cậu? Hải Nam. Người cứu tớ lần trước.

    Cậu cười: Chỉ vậy thôi sao?

    Cô thắc mắc: Chứ còn gì nữa?

    Cậu đưa tay ra: Cuối cùng cũng tới thời khắc này. Chào cậu, người tôi thầm thương.

    Cô đứng hình.


    -END-​

    Cậu đã thích cô từ thời cấp 2. Theo đuổi cô đến tận bây giờ mới dám nói. Đúng như câu

    Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em. Cô nhìn thấy tất cả mọi thứ phía trước duy chỉ có cậu phía sau chẳng thấy được. Cậu hãy cứ bảo vệ thế giới, tớ sẽ bảo vệ cậu. Đừng buồn, tớ vẫn luôn ở đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng bảy 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...