Ngôn Tình [Edit] Cưng Chiều Thành Nghiện - Tử Thanh Du

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Trời trong xanh, 6 Tháng chín 2020.

  1. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 20:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người đang nói chuyện với nhau, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ vang lên, tất cả đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào thì thấy Bạch Quân Diễm đang đứng ở cửa với vẻ mặt thành tâm xin lỗi. Anh ta nói:

    - Tôi không quấy rầy các vị chứ?

    Mặc dù chuyện Lê Nhã Phù bị thương dù ít dù nhiều cũng đều liên quan tới người phụ nữ của anh ta nhưng do tất cả đều là người làm ăn nên vấn đề giữ thể diện cho nhau bắt buộc phải có. Do vậy Lê Bân vẫn khách sáo chào hỏi anh ta:

    - Quân Diễm, sao cháu tới sớm thế?

    Bạch Quân Diễm đi vào phòng:

    - Cháu muốn đến xem Nhã Phù đã đỡ hơn chưa. – Anh ta nhìn về phía Giang Hàn hỏi dò:

    - Tại sao Giang tiên sinh cũng ở đây thế?

    Lê Bân hỏi anh ta:

    - Cháu cũng biết Giang Hàn à?

    - Cũng coi là có quen biết, cháu từng gặp qua Giang tiên sinh mấy lần rồi.

    - Vậy thì thật là đúng dịp. – Lê Bân nói tiếp:

    - Giang Hàn là anh trai của Nhã Phù, là đứa trẻ được mẹ con bé nhận nuôi.

    Thật ra, đêm qua khi bị đuổi ra khỏi phòng bệnh Bạch Quân Diễm đã đứng lại nghe toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện giữa Lê Nhã Phù và Giang Hàn, quá trình nhận thân giữa hai anh em được anh ta nghe không sót chữ nào. Anh ta nhìn về phía Nhã Phù rồi lại nhìn về phía Giang Hàn:

    - Thì ra là như vậy, vậy sao lúc trước Giang tiên sinh đã gặp lại Nhã Phù nhưng anh lại không nhắc gì về chuyện này thế?

    Lê Nhã Phù đáp lời:

    - Gần đây tôi và anh ấy mới nhận biết nhau, bởi vì so với trước kia anh ấy đã thay đổi rất nhiều, cho nên lúc mới gặp lại chúng tôi đã không nhận ra nhau.

    - Phải vậy không? – Bạch Quân Diễm bật cười một tiếng:

    - Em không nhận ra Giang tiên sinh nhưng không lẽ Giang tiên sinh cũng không nhận ra em, chẳng lẽ so với trước kia em cũng thay đổi rất nhiều?

    Lê Nhã Phù cảm thấy Bạch Quân Diễm đang quản quá nhiều chuyện, việc hai anh em cô nhận nhau đâu có liên can gì tới anh ta.

    Lê Bân nghe hai người đối đáp nhau như vậy thì hỏi:

    - Lúc trước hai đứa đã từng gặp nhau à?

    Lê Nhã Phù đang định trả lời ba mình thì Giang Hàn đã lên tiếng trước:

    - Thật ra lúc cháu và Nhã Phù chia cách nhau có tồn tại một chút hiểu lầm giữa hai anh em cho nên khi cháu gặp lại em ấy cháu đã không dám tùy tiện nhận thân. Nhưng bây giờ do Nhã Phù bị thương nên cháu và em ấy đã giải quyết được hiểu lầm. – Giang Hàn nhìn về phía Bạch Quân Diễm rồi mới nói tiếp:

    - Nhắc tới chuyện này tôi và Nhã Phù phải có lời cảm ơn Bạch tổng.

    Bạch Quân Diễm: "..."

    Bạch Quân Diễm điều chỉnh lại biểu hiện của mình, anh ta nói với Nhã Phù:

    - Dù nói thế nào đi chăng nữa thì cũng chúc mừng em có thêm một người anh trai.

    - Cám ơn anh. – Nhã Phù khách sao đáp lời anh ta.

    - Gần đây chuyện ở Tập đoàn không khiến anh bận rộn à? Ở đây cũng chẳng có việc gì nên anh không cần tới đây đâu.

    Gần đây, thật sự Tập đoàn của anh ta có rất nhiều việc cần phải giải quyết, nhưng những việc đó dù sao cũng là chuyện riêng của anh ta, mà những chuyện đó lại ít nhiều cũng dính dáng tới Lê Nhã Phù, cho nên cô cũng biết anh ta bận rộn thế nào. Nhưng giờ cô lại tỏ vẻ không biết gì mà hỏi anh ta không bận hay sao, thực chất ý của cô là hạ lệnh trục khách với anh ta, tất nhiên cô cũng chưa từng nghĩ anh ta lại chăm tới bệnh viện như thế.

    Anh ta chợt nhớ về thái độ của cô khi nói chuyện với anh ta vào tối hôm qua, cô thấy anh ta phiền nên muốn đuổi anh ta. Thậm chí lúc cô xua đuổi anh ta cô còn không chịu nhìn anh ta lâu một chút.

    Bạch Quân Diễm khẽ xoa cằm, anh ta nhìn xuống đất để che giấu nỗi niềm ưu tư trong đáy mắt. Dù vậy anh ta vẫn cố giữ giọng mình sao cho có vẻ anh ta đang rất bình tĩnh:

    - Đúng là không còn sớm nữa, tôi phải đến công ty đây.

    Thấy Bạch Quân Diễm chịu ra về, Nhã Phù cũng nói luôn với ba và mẹ kế:

    - Ba mẹ cũng về luôn đi ạ, con ở đây với anh trai là được rồi.

    Lê Bân nói:

    - Anh trai của con, Tiểu Hàn cũng có việc phải làm mà.

    Giang Hàn đáp lời ông ấy:

    - Gần đây cháu không bận lắm, cháu sẽ ở lại đây chăm sóc cho Nhã Phù.

    - Được rồi, hai anh em nó thật vất vả mới nhận lại nhau, chúng ta để cho bọn trẻ có điều kiện ôn một chút chuyện cũ. – Trình Bình Bình nói xong thì ngay lập tức bà ta kéo Lê Bân đi về phía cửa.

    Cuối cùng phòng bệnh cũng được yên tĩnh, tới lúc này Nhã Phù mới ăn nốt cái bánh bao.

    - Anh ăn sáng chưa? – Nhã Phù hỏi Giang Hàn.

    - Anh ăn rồi.

    Trong túi vẫn còn một túi sữa đậu nành nóng, Giang Hàn cắm ống hút vào rồi đưa túi sữa cho em gái. Nhã Phù vui vẻ uống sữa được anh trai đưa cho:

    - Chuyện Bạch Quân Diễm bị lộ video là do anh làm à?

    - Ừ. – Giang Hàn liếc nhìn cô, anh giữ im lặng trong chốc lát rồi thàn nhiên thừa nhận.

    - Chuyện mẹ kế của em bị ăn hai phát tát cũng là anh cho người làm à?

    Anh đi lấy một cái ghế tựa có sẵn trong phòng bệnh rồi ngồi xuống đó. Xong xuôi anh mới dứt khoát thừa nhận:

    - Ừ.

    Nhìn thái độ của anh cô biết rằng mọi chuyện đã diễn ra trong buổi lễ đính hôn của cô anh đều biết hết. Thậm chí anh còn biết chuyện cô bị mẹ kế đánh. Ban đầu cô còn cảm thấy những chuyện đó thật kì lạ nhưng giờ, sau khi anh thừa nhận là mình là Lê Hướng Dương thì cô biết rằng những chuyện kỳ lạ đó chắc chắn đều là do anh làm.

    Dù khi anh là Giang Hàn hay khi anh chỉ là Lê Hướng Dương, anh đều không bao giờ cho phép kẻ khác khi dễ cô.

    Lê Nhã Phù gật đầu một cái, cô không hề có suy nghĩ sẽ trách cứ anh hay phàn nàn điều gì:

    - Vậy em sẽ thay anh giữ bí mật mọi chuyện, nếu không nhỡ lộ ra ngoài sẽ gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

    Giang Hàn lại nói rằng:

    - Nếu anh dám làm anh sẽ không sợ nó có hậu quả gì hay không.

    Giọng của anh rất bĩnh tĩnh giống như anh chỉ đang kể lại một câu chuyện nào đó.

    - Bây giờ anh thật lợi hại.

    - Anh vẫn luôn rất lợi hại mà.

    Thấy cô không đáp lời mình, Giang Hàn trầm mặc một lúc rồi mới dò hỏi:

    - Có phải em đang nghĩ anh là người xấu hay không?

    Nhã Phù lắc đầu tỏ ý phủ nhận lời anh, cô nói:

    - Em không hề nghĩ vậy, chẳng qua em đang nghĩ hóa ra anh rất tự tin và em rất thích anh với thái độ tự tin của bây giờ.

    Bên ngoài lại vọng vào hai tiếng gõ cửa, Lê Nhã Phù ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, cô thấy một người đàn ông, quần áo trên người anh ta đều là màu đen. Phong cách của anh ta giống với người của võ quán thời dân quốc, áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, quần dài cũng màu đen. Dĩ nhiên điểm quái dị nhất là của anh ta không phải là do bộ quần áo anh ta đang mặc mà là ở trên mặt anh ta. Một nửa mặt của anh ta hình như từng bị bỏng nặng, vết sẹo bỏng xấu xí ấy chiếm cứ phân nửa khuôn mặt anh ta, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ thấy mặt anh ta thật kinh khủng.

    - Có phải anh đã vào nhầm phòng rồi hay không? – Lê Nhã Phù hỏi anh ta.

    Anh ta vẫn cứ đi vào phòng, cô cảm thấy hơi sợ, nhưng cô lại thấy Giang Hàn nói:

    - Không cần sợ, anh ta là phụ tá của anh. Tên của anh ta là A Nhất.

    Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm, A Nhất – người khiến ai ai nhìn thấy anh ta cũng sẽ thấy sợ hãi lại rất có thái độ rất tôn kính với Giang Hàn. Anh ta đi tới bên cạnh Giang Hàn, cúi người chào anh rồi nói:

    - Giang tổng.

    Giang Hàn gật đầu một cái, anh đưa tay về phía A Nhất. A Nhất đang xách một cái cặp táp, anh ta mở cặp, lấy ra một văn kiện. Giang Hàn nhận lấy văn kiện anh ta đưa và bắt đầu xem văn kiện.

    Anh vừa xem văn kiện vừa hỏi A Nhất:

    - Chi nhánh Osukei ở Việt thành tháng này có tổng doanh thu là bao nhiêu?

    - 53727 vạn tệ.

    - Tiệm nào có doanh thu kém nhất?

    - Osukei KTV Minh An Đường thua lỗ 625600 tệ, còn hội sở Osukei ở quảng trường HT thua lỗ 621 nghìn tệ, giá cả của hai tiệm này không chênh nhau quá nhiều.

    - Ở Minh An Đường đã đóng cửa tiệm nào?

    - Đóng cửa tiệm ở quảng trường HT chứ?

    - Không cần để ý mấy cửa tiệm bên đó. Công ty mới bắt đầu khai thác ở khu vực đấy nên doanh thu kém là chuyện bình thường. Chờ sau này bến tàu điện ở đó được mở cửa, chắc chắn lượng người đến đó sẽ tăng cao.

    - Giang tổng, ngài có muốn ra một thông báo cá nhân về việc đóng cửa tiệm không?

    - Không cần. Anh đi thông báo với Giám đốc phòng Kinh doanh một tiếng, những chuyện còn lại để bọn họ tự xử lý là được.

    Giang Hàn tiếp tục lật xem tệp văn kiện, anh thấy một tấm biên lai, chân mày anh hơi nhăn lại, anh hỏi A Nhất:

    - Công xưởng Bạch Dương vẫn chưa trả tiền à?

    - Người phụ trách bên đó vẫn một mực nói rằng không có tiền để trả.

    - Chuyện này không được tốt lắm, ngày hoàn tiền đã qua rất lâu rồi, anh nghĩ biện pháp để bắt bọn chúng sớm trả tiền đi.

    A Nhất gật đầu:

    - Tôi sẽ trực tiếp xử lý chuyện này.

    Lê Nhã Phù vẫn nằm trên giường, cô lẳng lặng nhìn anh xử lý công việc. Lúc phải làm việc nét mặt của anh trở nên rất nghiêm cẩn, thời điểm phải đưa ra quyết định anh rất dứt khoát.

    Giờ anh trở nên thật tài giỏi, anh không còn như năm đó vì mấy trăm đồng mà cam chịu đứng yên cho người ta đánh, anh không còn là Lê Hướng Dương, trên người lúc nào cũng đầy vết lấm lem do dầu máy dính vào.

    - Còn có.. Giang Hàn đột ngột lên tiếng.

    Ngay tức khắc A Nhất thể hiện trạng thái tập trung, sẵn sàng chờ anh giao việc:

    - Giang tổng, mời nói.

    - Anh giúp tôi mua ít táo.

    A Nhất nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng anh ta cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu một cái rồi rời khỏi phòng bệnh. Lát sau anh ta trở lại phòng bệnh với một túi táo. Giang Hàn đưa tệp văn kiện cho anh ta:

    - Chỗ nào cần tôi ký tên tôi đều ký cả rồi, anh cầm lấy, mang về công ty đi.

    A Nhất lại hỏi:

    - Giang tổng, bao giờ ngài sẽ về công ty?

    - Đợi qua một thời gian ngắn nữa đi, chờ em gái tôi khỏe lên đã.

    A Nhất nhận tập văn kiện rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Giang Hàn hỏi Nhã Phù:

    - Em có muốn ăn táo không?

    Lê Nhã Phù gật đầu. Anh cầm một trái táo lên, giúp cô gọt vỏ táo.

    Lê Nhã Phù rất thích ăn táo. Sau khi nhà cô chuyển nhà, mẹ cô không còn công việc cố định, kinh tế trong nhà nhanh chóng trở nên eo hẹp, dù chỉ là loại trái cây phổ biến như táo cô cũng không có điều kiện được ăn thường xuyên như trước.

    Dù khó khăn nhưng Lê Hướng Dương vẫn luôn đề dành tiền mua táo cho cô. Trước khi cô đi học về, anh gọt sẵn táo để vào trong khay, anh làm vậy để cô nghĩ rằng người mua táo và gọt táo cho cô là mẹ.

    Sau đó, có một lần, cô được tan học sớm khi về tới nhà cô thấy anh đang ngồi ở bàn ăn chăm chú gọt táo cho mình. Gọt xong anh không vứt vỏ đi mà lại nhặt chúng để ăn.

    Thời điểm anh đang ăn vỏ táo đã bị cô bắt gặp, cô còn nhớ rõ lúc ấy anh nhìn cô bằng ánh mắt vừa lúng túng lại vừa bối rối.

    Giang Hàn gọt táo xong thì đưa cho em gái, Nhã Phù kéo cổ anh lại gần mình, đưa trái táo đến bên miệng anh rồi bảo:

    - Anh ăn đi.

    - Anh gọt cho em ăn mà.

    - Anh là anh, anh ăn trước đi.

    Anh không có cách nào đành phải cắn một miếng. Đợi anh cắn xong cô mới lấy lại quả táo, lúc cô chuẩn bị cắn một miếng thì anh lại giữ tay cô.

    - Sao thế anh? – Cô hỏi anh.

    - Anh ăn rồi.

    - Dù anh ăn rồi thì sao em lại không thể ăn?

    Cô rút tay mình ra khỏi tay anh. Cô cắn một miếng thật to ở bên cạnh vết cắn của anh.

    Cô từng chê anh bẩn, chê anh có mùi khó chịu. Cô đã từng không hiểu chuyện, từng tỏ ý không chịu ngồi chung bàn ăn với anh, giờ nghĩ lại cô thấy mình khi đó thật đáng ghét.

    Anh sững sờ khi thấy hành động của cô, mãi một lúc sau anh mới nói:

    - Em đã thay đổi rất nhiều.

    - Ai rồi cũng sẽ trưởng thành.

    Anh cúi đầu, chớp chớp mắt và nói:

    - Rất tốt.

    Cô ăn xong trái táo thì vừa hay y ta vào phòng cắm kim truyền nước biển cho cô. Giang Hàn ngồi yên lặng ở bên cạnh trông cô, Nhã Phù nói với anh:

    - Nếu anh bận thì anh cứ về công ty trước đi, em ở đây có hộ lý chăm sóc cho em.

    - Tạm thời ở công ty không có chuyện gì không có anh thì không thể xử lý.

    - Em bây giờ không có nhà để về. – Cô cảm thán.

    - Anh biết, em vẫn chưa tìm được nhà à?

    - Em đã tìm được một căn nhà khá tốt nhưng anh thấy đấy có vẻ bát tự của em không hợp với căn nhà. Em còn chưa kịp chuyển vào ở chính thức thì đã gặp tai nạn đổ máu.

    - Anh đã nói rồi, anh sẽ không để em phải chịu vết thương này một cách oan uổng đâu.

    Cố biết điều này, nhưng đây không phải ý cô muốn nhắc đến.

    - Thật ra, em muốn sau khi em ra viện, em có thể tới chỗ anh ở được không?

    Anh nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi:

    - Em chắc chắn?

    Cô rất sợ anh sẽ từ chối đề nghị của mình, bởi vì trong quá khứ cô đã để lại cho anh ấn tượng mình là đứa con gái mắc bệnh công chúa, là một người rất khó để chung sống cùng nhà. Cô rất muốn nói cho anh biết rằng giờ cô đã trở thành một người biết điều, nhưng không ngờ anh đã lên tiếng trước khi cô mở miệng đính chính:

    - Được.

    Anh trả lời dứt khoát khiến cô vừa bất ngờ vừa vui mừng. Thật may mắn, cuối cùng chuyện cô mong ngóng bao lâu nay đã thành sự thật. Hiện giờ cô thấy rất vui.

    * * *

    Chủ tịch Tập đoàn Vạn Hào đang ở trong phòng làm việc.

    Khi Trương Sách bước vào phòng thì Bạch Quân Diễm đang xử lý văn kiện. Anh ta cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi luôn trợ lý của mình là:

    - Có chuyện gì?

    - Tô tiểu thư muốn gặp ngài?

    Bạch Quân Diễm dừng công việc của mình, anh ta trầm mặc một lúc rồi mới đáp:

    - Để cho cô ấy vào đây đi.

    Trương Sách rời khỏi phòng làm việc. Lát sau Tô Cẩm Tuyết đã đi vào phòng. Trong lúc đó Bạch Quân Diễm vẫn bận rộn với công việc của mình, anh ta không hề ngẩng đầu lên.

    - Đối với chuyện của Lê tiểu thư em thật sự rất xin lỗi.

    - Việc cần phải nói lời xin lỗi với người bị hại em không cần nói với anh.

    - Anh yên tâm em nhất định sẽ tới gặp trực tiếp Lê tiểu thư và chân thành xin lỗi cô ấy.

    Bạch Quân Diễm dừng việc đang làm lại, nghỉ một chút rồi anh ta nói:

    - Mấy cửa hàng mà trước đây anh chuyển giao cho em anh đều thu hồi lại rồi. Cho nên từ nay em không cần xen vào chuyện nội bộ của mấy cửa hàng đó nữa.

    - Em biết rồi, là do em sơ sót, em không có gì để thanh minh.

    - Nếu không còn gì cần nói nữa thì em ra ngoài đi, anh còn có chuyện phải làm.

    Nhưng Tô Cẩm Tuyết lại không đi ra ngoài, cô ta bước đến, ngồi bên cạnh Bạch Quân Diễm, cô ta vòng tay ôm eo anh ta. Bạch Quân Diễm nhíu mày, anh ta muốn đẩy Tô Cẩm Tuyết ra xa nhưng cô ta lại cố chấp ôm chặt hơn.

    - Em xin lỗi, em thật lòng muốn giúp anh san sẻ gánh nặng, nhưng không ngờ chuyện tới tay em lại thành ra như vây giờ.

    Anh ta cúi đầu nhìn người yêu của mình, chỗ cô ta dựa vào anh ta cảm nhận được sự ướt át, anh ta biết rằng Tô Cẩm Tuyết đang khóc nên anh ta đành phải dừng dộng tác đẩy cô ta ra xa. Một lát sau cô ta lại nói:

    - Em cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, không lẽ em thật sự không xứng ở cạnh anh? Nhìn mọi chuyện đã xảy ra giống như một lời cảnh báo vậy, em cứ ở cạnh anh thì sẽ khiến anh gặp phải những chuyện không đâu. Mặc dù những chuyện đó không phải do em làm nhưng em thật sự rất xin lỗi anh.
     
    Hyodo, THG Nguyen, Lunamai27 người khác thích bài này.
  2. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 20.1:



    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 21:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 22:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 23:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước không nói là ngay từ lúc bắt đầu cô đã không yêu hắn, chuyện giữa hắn và Tô Cẩm Tuyết cũng không khiến lòng cô có nhiều gợn sóng. Còn nói về sau này, thật sự vất vả cô mới có thể dứt khoát đoạn tuyệt mối nghiệt duyên này với Bạch Quân Diễm, cô không muốn thêm một lần nữa có bất kì dây mơ rễ má gì liên quan tới hắn nữa. Mà Bạch Quân Diễm còn là người có quyền thế, không phải ai cũng có thể chọc tới hắn ta. Nếu ai đã lỡ chọc phải hắn ta đến khi muốn thoát khỏi hắn sẽ rất khó khăn trừ phi hắn ta chủ động bỏ qua cho người đó.

    - Bạch tiên sinh, chúng ta đã kết thúc, cho nên không tồn tại chuyện hận hay không hận, anh cũng không cần bồi thường cho tôi. – Cô tắt ti vi, làm ra vẻ mình buồn ngủ:

    - Tôi muốn nghỉ ngơi, mời Bạch tiên sinh đi ra ngoài đi.

    Không hề vòng vo, cô đang hạ lệnh trực tiếp đuổi hắn ra về. Đột nhiên hắn nhớ về buổi tối hôm trước hắn tới đây thăm cô. Ngày đó, Giang Hàn ở trong phòng của cô, hắn còn nhớ rõ thái độ của cô lúc đó, cô đuổi hắn cút, ngay cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn, cô coi hắn như một chướng ngại vật vậy.

    Trước đây, hình tượng của Lê Nhã Phù trong lòng hắn giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, chỉ cần hắn thi thoảng vuốt ve, trao cho cho một chút dịu dàng thì cô sẽ thoải mải dựa vào hắn. Nhưng giờ con mèo nhỏ vẫn luôn khao khát hắn giờ lại một mực muốn đuổi hắn đi.

    Nhưng nhớ tới chuyện hắn ngay trước ngày đính hôn với cô mà vẫn đi hẹn hò với Tô Cẩm Tuyết, để cho người vợ sắp cưới là cô thấy chồng sắp cưới của mình hôn người phụ nữ khác, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ rất tức giận. Khi hắn và cô ấy đã chia tay hắn thấy cô ấy ở cùng Giang Hàn trong lòng hắn đã rất không thoải mái, huống chi cô ấy thấy hắn ngay trước ngày đính hôn.

    Chuyện lúc trước hắn thật sự có lỗi với cô, nhưng dù sao sau này vẫn còn thời gian nên hắn không quá gấp gáp một chốc một lát.

    - Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi. – Nói xong hắn đi ra cửa.

    Buổi tối sau khi truyền dịch xong Lê Nhã Phù lại không ngủ được, cô thấy nhớ Giang Hàn.

    Ngay lúc đó, điện thoại di động của cô đổ chuông, là Giang Hàn gọi cho cô, cô vội vàng nhận cuộc gọi.

    - Truyền dịch xong rồi à? – Anh hỏi cô.

    - Vừa mới hết, em mới hỏi bác sĩ rồi, truyền nốt ngày mai là em có thể xuất viện. Cách 1 ngày tới đây thay thuốc là được.

    - Vậy thì tốt rồi, mai anh về làm thủ tục xuất viện cho em.

    - Chuyện bên đó anh giải quyết xong chưa?

    - Chắc mai sẽ xử lý xong hoàn toàn.

    - Vậy thì tốt.

    - Em đi nghỉ trước đi.

    - Anh. – Cô gọi Giang Hàn.

    - Ừ.

    - Em rất nhớ anh.

    Người ở đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, cô cảm giác tim mình cũng đang hồi hộp theo, nên cô hỏi anh tiếp:

    - Anh nhớ em không?

    Sau đó cô nghe thấy anh khẽ cười một tiếng:

    - Nhớ.

    Cái chữ "nhớ" này mang theo nụ cười, mang đến cho người ta cảm giác ôn nhu, lưu luyến, Lê Nhã Phù hài lòng:

    - Được, anh ngủ ngon.

    - Ngủ ngon.

    Hôm nay là ngày Lê Nhã Phù xuất viện, cô ngoãn ngoãn chờ Giang Hàn tới làm thủ tục xuất viện cho mình. Nhưng cô không ngờ Trình Bình Bình lại tới sớm thế, bà ấy vào đúng lúc cô vừa truyền dịch xong, bà ấy vừa tiến đến gần cô vừa nói:

    - Ta đã làm xong thủ tục xuất viện cho cô rồi.

    - Tôi cũng đã nói trước với anh tôi, anh ấy bảo sẽ giúp tôi làm thủ tục.

    - Vậy mà cô không chịu nói sớm, sáng sớm ba cô đã kêu tôi tới làm giúp cô.

    Cô còn chưa kịp nói với ba, không ngờ Trình Bình Bình lại tới sớm thế.

    - Đi thôi, ba cô bảo tôi đón cô về nhà. – Trình Bình Bình lại nói.

    Lê Nhã Phù cũng chưa nói với Lê Bân chuyện cô muốn ở cùng Giang Hàn. Chốc nữa đợi Giang Hàn gọi điện cô sẽ bảo anh tới thẳng nhà cô, nhân tiện để anh nói với Lê Bân chuyện hai anh em cô sẽ sống cùng nhau.

    Hai người vừa ra khỏi phòng bệnh thì gặp Lâm Nhị, cô ấy hỏi Lê Nhã Phù:

    - Lê tiểu thư, cô không đợi Giang tổng tới đón sao?

    Mặc dù thời gian cô quen biết Lâm Nhị không dài, nhưng cô ấy thật sự rất có trách nhiệm. Mặc dù có lúc cô gái nhỏ này có lúc nhiều lời, càm ràm như một bà dì nhưng hai ngày qua cô ấy chăm sóc Lê Nhã Phù rất tận tâm.

    Lê Nhã Phù nói với cô ấy:

    - Không vấn đề gì, tôi về rồi đợi anh ấy tới đón cũng được mà.

    Lâm Nhị không nói gì nữa.

    Lê Nhã Phù cùng Trình Bình Bình cùng nhau lên xe, cô vốn tưởng bà ấy sẽ dẫn mình về nhà nhưng đi một đoạn thì cô nhận ra đây không phải đường về nhà.

    Lê Nhã Phù hỏi bà ấy:

    - Dì dẫn tôi đi đâu thế?

    Trình Bình Bình nói:

    - Quân Diễm đã thương lượng với tôi, cậu ta nói sẽ chăm sóc cho cô đến lúc cô khỏi hẳn. Tôi đã đồng ý nên giờ tôi dẫn cô đến đại lộ Thiển Thủy Loan.

    Nghe bà ấy trả lời mà Lê Nhã Phù thấy kinh hãi:

    - Vậy sao dì không nói trước với tôi? Sao dì không hỏi ý kiến của tôi?

    - Cô quát ai vậy? – Trình Bình Bình cau mày:

    - Quân Diễm muốn bồi thường, nên tôi cũng cần tạo điều kiện cho nó chứ?

    - Tôi với Bạch Quân Diễm đã chia tay, dì lại mang tôi tới đó, dì coi tôi là cái gì vậy?

    - Chia tay thì sao? Chia tay thì không thể quay lại được sao? Cô yên tâm, tôi đã cho người điều tra, Quân Diễm đã chia tay người phụ nữ đó. Nó muốn chăm sóc cho cô đó là chuyện tốt, đây là hắn còn muốn quay lại với cô. Đây chính là cơ hội tốt cho cô, cô phải tranh thủ mà nắm bắt cho tốt.

    Quả thật, Lê Nhã Phù giận đến lửa bốc phừng phừng, cô cố gắng kiềm chế lửa giận để nói với Trình Bình Bình:

    - Dì cũng vừa nói là ba tôi bảo dì đón tôi về nhà, ông ấy thầm chấp nhận chuyện này sao?

    - Ba cô cái người ngoan cố đó thì biết cái gì? Ông ấy đâu biết cân nhắc chu toàn như ta sao?

    Lê Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm, nếu như chuyện này Lê Bân cũng biết và ngầm đồng ý thì cô thật sự sẽ lạnh lòng hoàn toàn với ông ấy.

    Lê Nhã Phù nói:

    - Tôi sẽ không tới đó, bà bảo tài xế dừng xe đi.

    - Cô sao lại không chịu nghe lời đến vậy chứ? Trải qua chuyện này Bạch Quân Diễm sẽ càng trân trọng cô hơn, cô hãy nghĩ một chút, mở to mắt nhìn khắp Lạc thành này đi, hay cả nước luôn cô xem ở đâu cô mới có thể tìm được một người giống như Bạch Quân Diễm, một người vừa có gia thế vừa có tài năng, là người đàn ông tuấn tú, lịch sự? Ở Lạc thành này thôi đã có không biết bao nhiêu cô gái muốn được gả cho hắn ta?

    Lê Nhã Phù muốn nói rằng vậy thì đã sao, anh trai của cô khi so với Bạch Quân Diễm cũng không hề kém hắn chút nào. Nhưng cô không nói ra miệng những lời này, anh trai của cô là để tôn kính không phải là dùng để so sánh với Bạch Quân Diễm.

    - Dù chỉ có một ít lòng tự ái thì lúc này tôi sẽ không bao giờ tự chạy tới ở cạnh Bạch Quân Diễm.

    - Tôi vì muốn tốt cho cô. – Trình Bình Bình nói tiếp:

    - Chẳng có người đàn bà nào lại không hy vọng con gái mình được gả vào nhà chồng tốt? Cô đã từng gọi tôi là mẹ, tôi phải cân nhắc cho tương lai của cô.

    - Thật không? – Lê Nhã Phù cười lạnh lùng:

    - Bà đang cân nhắc cho tương lai của tôi hay vẫn là muốn ép tôi ở cạnh Bạch Quân Diễm để nhận được lợi ích từ anh ta?

    - Mày.. – Trình Bình Bình bị cô chặn lời, bà ta trợn mắt nhìn cô bằng ánh mắt hung ác, rồi lại buồn rầu thở dài:

    - Chờ sau này cô già đi, cô có con gái thì cô mới biết tôi đã phải vất vả tính toán cho cô như thế nào.

    Lê Nhã Phù lười tranh cãi với bà ta, chút nữa cô sẽ gọi điện cho Giang Hàn để anh tới chỗ ở của Bạch Quân Diễm đón cô về là được.

    Trình Bình Bình cùng cô đi thẳng tới đại lộ Thiển Thủy Loan, không ngờ lúc họ tới Bạch Quân Diễm cũng đang ở nhà. Bạch Quân Diễm mở cửa xe, khách khí nói với họ:

    - Dì Trình, Nhã Phù hai người đi đường đã vất vả rồi

    - Không cực khổ, không cực khổ. – Trình Bình Bình liên tục đáp lại lời của hắn, vẻ mặt thì tươi cười. Sau đó, bà ta kêu tài xế mở cốp xe, lấy hành lý của Nhã Phù ra.

    Lê Nhã Phù cau mày, Trình Bình Bình chuẩn bị cũng thật chu đáo, ngay cả vai li hành của cô bà ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Vì Lê Nhã Phù phải nằm viện nên cô cần một ít đồ dùng hàng ngày, do đó cô đã đưa chìa khóa phòng mình cho bà ta cầm giúp. Không biết Trình Bình Bình đã thu thập vali hành lý này từ lúc nào.

    Tài xế xách ra khỏi cốp xe hành lý, Bạch Quân Diễm vội vàng nhận lấy còn Trình Bình Bình lại nói:

    - Ta đem Nhã Phù giao cho cậu nhé.

    Bạch Quân Diễm đáp lời:

    - Dì Trình yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Nhã Phù thật tốt.

    Trình Bình Bình rời đi, Lê Nhã Phù theo Bạch Quân Diễm đi vào nhà. Anh ta giao hành lý cho người làm rồi nhắc họ:

    - Dọn dẹp hành lý của Lê tiểu thư cho cẩn thận.

    - Không cần, tôi đã gọi điện cho anh tôi, lát nữa anh ấy sẽ tới đón tôi.

    Lê Nhã Phù kéo hành lý về phía mình rồi cô gọi điện cho Giang Hàn, anh nhận điện thoại rất nhanh.

    - Anh đang ở đâu thế?

    - Anh vừa xuống máy bay, một lúc nữa sẽ qua đón em.

    - Em bị mẹ kế đưa tới nhà của Bạch Quân Diễm, anh tới thẳng đây đón em nhé.

    Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi mới đáp lại:

    - Được.

    Lê Nhã Phù cúp điện thoại, cô vừa quay đầu đã thấy Bạch Quân Diễm đứng ngay sau mình.

    - Em không yên tâm về anh đến vậy à?

    - Bạch tiên sinh chúng ta đã chia tay rồi, nên tôi ở đây thì sẽ không hay lắm.

    - Nguyên nhân em bị thương cũng một phần là do anh, dù thế nào đi nữa anh cũng phải có hành động bồi thường cho em chứ.

    - Anh có thể bồi thường ở những phương diện khác, không nhất định là phải đem tôi về nhà anh để anh chăm sóc cho tôi, ví dụ anh có thể cho tôi một khoản tiền lớn chẳng hạn.

    Bạch Quân Diễm bật cười một tiếng:

    - Bồi thường tất nhiên sẽ có, nhưng chăm sóc cho em cũng phải có.

    Lê Nhã Phù nhíu máy, cố ý làm ra vẻ sâu xa, cô cười cười nói với anh ta:

    - Bạch tiên sinh anh cứ như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm là anh muốn nối lại tình xưa.

    Bạch Quân Diễm nói:

    - Chẳng sao cả, anh không ngại chuyện em hiểu nhầm anh.

    Lê Nhã Phù: "..."

    Lê Nhã Phù cảm thấy việc này thật vô nghĩa, cô cười lạnh lùng rồi nói:

    - Vậy tôi cũng không ngại khi nói sự thật với anh rằng với tôi chuyện quay đầu ăn cỏ cũ tôi không có chút hứng thú nào hết.

    Vẻ mặt Bạch Quân Diễm không hề thay đổi:

    - Có hứng thú hay không phải thử mới biết được chứ.

    Cô chưa từng nghĩ Bạch tiên sinh có lúc lại mặt dày như thế. Cô không muốn nhiều lời với anh ta nữa nên ra ghế salon ngồi chờ Giang Hàn. Từ sân bay tới đây cũng phải mất 1 tiếng, chỉ cần cố nhịn trong 1 giờ này là được rồi.

    Bạch Quân Diễm cũng ngồi xuống ghế salon, anh ta lột vỏ quả bồ đào rồi đưa tới bên miệng cô. Lê Nhã Phù nhíu mày nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh ngạc.

    Anh ta bóc bồ đào rồi đút cho cô ăn? Bạch tổng luôn cao cao tại thượng, là người luôn được người khác phục vụ tận nơi giờ anh ta có thể đối xử ôn như với một cô gái đến mức này cơ à? Bình thường hắn ta với Tô Cẩm Tuyết đều là như thế này với nhau sao?

    Lê Nhã Phù cảm thấy thật buồn nôn.

    Cô nghiêng mặt qua một bên tập trung chơi trên điện thoại di động, bị cô coi thường như thế nhưng Bạch Quân Diễm cũng không nổi giận. Anh ta ung dung thu tay lại, rồi tự mình ăn quả bồ đào đó.

    - Đây là lần đầu tiên anh phục vụ con gái không ngờ lại bị gặp phải mặt lạnh.

    - Vậy có phải anh muốn tôi phải tỏ vẻ vô cùng vinh hạnh, cảm kích đến mức nước mắt tuôn trào rồi ăn quả bồ đào được anh đút cho?

    Bạch Quân Diễm tựa lưng vào ghế salon, anh ta nở nụ cười phảng phất như có như không:

    - Vẫn luôn cho rằng Lê Nhã Phù là cô gái ngoan hiền, không ngờ lúc em giơ móng vuốt cào người cũng đau không ít.

    Lê Nhã Phù không muốn nói lý với anh ta.

    - Bình thường em luôn giữ dáng vẻ là người khéo léo hiểu chuyện, thi thoảng em làm vẻ lạnh lùng cũng không tệ, rất đáng yêu.

    "..."

    Bạch Quân Diễm lại nói:

    - Trưa nay em muốn ăn món gì, nếu là món đơn giản anh sẽ đích thân nấu cho em ăn.

    Lại còn có thể đích thân nấu cơm cho cô ăn? Giờ Bạch tiên sinh đang cho cô hưởng chế độ cơm tới há mồm, áo tới đưa tay sao? Cô ở bên cạnh anh ta đã vài năm đừng nói tới nấu cơm ngay cả phòng bếp cô cũng ít thấy anh ta bước vào. Nhưng lần này chắc anh ta đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề nên mới nóng lòng tu bổ mối quan hệ với cô để vãi hồi hình tượng, nếu không anh ta sẽ chẳng cố sức lấy lòng cô đến mức này.

    Nếu như được người mình thích lấy lòng chắc hẳn sẽ thấy rất vinh hạnh, nhưng nếu đối phương là người mình không thích thì chỉ thấy phiền rất phiền. Lê Nhã Phù từ chối anh ta thẳng thừng:

    - Không cần, trưa nay tôi ăn chung với anh tôi.

    Cô tiếp tục chơi điện thoại, ngay cả nhìn anh ta cô cũng không thèm nhìn.

    Bạch Quân Diễm vẫn không tức giận:

    - Vậy em muốn làm gì không? Anh sẽ làm cùng với em, em muốn đi trượt tuyết không? – Trước kia hai người từng đi trượt tuyết cùng nhau.

    Lê Nhã Phù cười nhạt trong lòng, giờ Bạch tiên sinh thật sự vô cùng nhẫn nại.

    Cô ngẩng đầu lên đang muốn từ chối anh ta nhưng lúc ánh mắt vô tình lướt qua khung cảnh ngoài cửa sổ, bên ngoài biệt thự là sân cỏ, cô đã thấy có người đang đi tới và người đó chính là Tô Cẩm Tuyết.

    Lê Nhã Phù cười một tiếng, cô chỉ tay về phía cửa sổ:

    - Anh có khách tới thăm kìa.

    Bạch Quân Diễm nhìn theo hướng cô chỉ, thấy người tới là Tô Cẩm Tuyết, sắc mặt anh ta lập trầm xuống. Rất nhanh Tô Cẩm Tuyết đã đi tới cửa, sau đó có tiếng vặn ổ khóa rồi tiếng đẩy cửa từ bên ngoài vọng vào.

    Tô Cẩm Tuyết có chìa khóa của căn nhà này luôn à? Nhìn biểu hiện của Bạch Quân Diễm có vẻ anh ta rất xem trọng người phụ nữ này, bởi vì dù cô đã ở bên cạnh hắn ba năm nhưng vẫn chưa nhận được đãi ngộ bậc này.

    - Em tới đây làm gì vậy? – Bạch Quân Diễm hỏi Tô Cẩm Tuyết, giọng của anh ta rất bình tĩnh khiến người nghe không đoán được anh ta đang giận hay đang vui.

    Tô Cẩm Tuyết trả lời:

    - Em tới lấy ít đồ, thuận tiện trả anh chìa khóa luôn. – Tô Cẩm Tuyết lại nhìn về phía Lê Nhã Phù, thái độ của cô ta khá bình thường giống như chỉ đang tiện miệng hỏi thăm một chút:

    - Sao Lê tiểu thư cũng ở đây thế?

    Lê Nhã Phù chỉ Bạch Quân Diễm:

    - Chuyện này cô phải hỏi anh ta.

    Tô Cẩm Tuyết nhìn về phía Bạch Quân Diễm, chờ câu trả lời của anh ta. Bạch Quân Diễm đáp:

    - Anh thấy mình có lỗi trong chuyện Nhã Phù bị thương nên anh bàn bạc với Lê gia muốn đón cô ấy về đây để anh được chăm sóc cho cô ấy tới khi cô ấy khỏi hắn.

    Tô Cẩm Tuyết lại nói:

    - Nói tới xin lỗi, người có lỗi với Lê tiểu thư nhất phải là tôi, cho nên chuyện chăm sóc Lê tiểu thư phải là do tôi đảm nhận. – Cô ta hơi nhíu mày nhưng lại nở nụ cười rất sâu:

    - Có thể để tôi chăm sóc Lê tiểu thư được hay không?

    Lê Nhã Phù lẳng lặng nhìn hai người họ nói qua nói lại, dù gì giờ anh của cô vẫn chưa tới, cô vừa hay có thể xem kịch để giết thời gian.

    Anh ta sẽ nói gì với người phụ nữ của mình khi để cô ta thấy anh ta đang chăm sóc cho hôn thê cũ, anh ta sẽ trả lời thế nào đây? Cô rất tò mò chuyện này.

    Nhưng Bạch Quân Diễm không trả lời câu hỏi của Tô Cẩm Tuyết, một lúc lâu sau anh ta chuyển đề tài:

    - Em cần cầm thứ gì đi để anh bảo dì đưa cho em?

    - Không cần, tự em lấy được. – Nói xong cô ta tự mình đi thẳng lên lầu.

    Bạch Quân Diễm nhìn về phía Lê Nhã Phù, khi đối diện với nụ cười chúm chí, đôi mắt chăm chú của cô anh ta lại nhớ lại chuyện quá khứ khi hai người còn ở cạnh nhau. Lúc đó cô cũng nhìn anh ta bắng ánh mắt chăm chú mà ôn nhu, không phải kiểu giễu cợt như vậy. Bạn gái đã chia tay của anh ta lại có chìa khóa nhà của anh ta rồi còn tự mở nhà mà vào, đây đúng là một vở kịch hài hước, còn cô là người xem kịch.

    Bạch Quân Diễm cảm nhận được cơn lửa giận vô danh đang nhen nhóm trong lòng mình. Anh ta cố đè nén nó xuống làm ra vẻ dửng dưng:

    - Anh đi xử lý cho xong.

    Lê Nhã Phù bảo:

    - Xin mời, Bạch tiên sinh cứ tự nhiên.

    Bạch Quân Diễm lên lầu thì thấy Tô Cẩm Tuyết đang lục đồ trong phòng, anh ta hỏi:

    - Em còn quên thứ gì ở đây?

    Thật ra cô ta đã sớm mang hết đồ của mình đi khỏi nơi này, giờ Tô Cẩm Tuyết cũng lười phải giả bộ, cô ta dừng động tác rồi nói:

    - Em không tìm thứ gì hết, chẳng qua có người gọi tới báo cho em biết anh đem vị hôn thê cũ của mình tới đây. Em thấy tò mò nên tới xem sao. Vốn em còn chưa tin lời người kia, nhưng không ngờ anh dẫn cô ta về đây thật. Bạch Quân Diễm chúng ta mới chia tay chưa lâu anh đã chờ không nổi mà dẫn Lê Nhã Phù tới đây là sao?

    Sắc mặt Bạch Quân Diễm trầm xuống:

    - Có người gọi điện cho em? Ai? Giang Hàn?

    - Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là anh nên giải thích với em một chút kìa? Chúng ta mới chia tay bao lâu mà anh đã vui vẻ ở cạnh Lê Nhã Phù là sao?

    Bạch Quân Diễm nhìn cô ta sắc mặt như thường:

    - Anh không có gì để giải thích.

    Bây giờ, anh ta không còn là chàng thiếu niên năm xưa mà đã là Chủ tịch của Vạn Hào, anh ta đã có thói quen ra lệnh, trên người anh ta mang theo khí chất trấn áp người khác, nhất là khi anh ta nhìn người khác bằng ánh mắt chăm chú.

    Tô Cẩm Tuyết từng bước đi tới đối diện anh ta

    :

    - Tại sao anh lại dẫn Lê tiểu thư về đây? Anh đừng có nói với em mấy lời kiểu vì anh thấy áy náy nên muốn chăm sóc cho cô ta đến khi cô ta lành bệnh, anh vì muốn khôi phục danh tiếng nên đối xử tốt với cô ta. Anh là vì lợi ích cồng ty hay vì anh yêu cô ta? Anh không bỏ được cô ta?

    Bạch Quân Diễm không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Tô Cẩm Tuyết áp sát mình.

    Tô Cẩm Tuyết lại nói:

    - Anh có biết vì sao em lại đồng ý chia tay với anh không, bởi vì em nghĩ rằng sự xuất hiện của em đã tạo áp lực cho anh, em đau lòng vì anh, không muốn anh vì chuyện công ty mà cả ngày lẫn đêm đều không thể ngủ. Em thông cảm cho nỗi boăn khoăn của anh, em cũng có thể hiểu anh đang không biết phải làm ssao cho nên em mới đồng ý chia tay. Nhưng nếu như chuyện hai chúng ta chia tay không phải do áp lực của xã hội mà là vì anh đã yêu người khác vậy thì những điều em đã nghĩ cho anh bị coi thành cái gì? Em đã luôn rất cố gắng để được đứng sóng vai với anh, anh đã coi sự cố gắng của em thành cái gì? Ít nhất giờ chúng ta chia tay em vẫn có thể tự an ủi mình rằng anh vẫn yêu em nhưng nếu anh đã yêu người khác thì sự an ủi này không phải đã trở thành trò cười rồi hay sao.

    Cô ta nhìn Bạch Quân Diễm chằm chằm, mắt cô ta đỏ ửng, nước mắt dâng tràn trong hốc mắt. Vẻ mặt này của cô ta đã đâm vào tim Bạch Quân Diễm một chút những ký ức thời trẻ lại xông lên óc, anh ta nhắm mắt lại và nói:

    - Anh không yêu cô ấy.

    - Thật không? – Tô Cẩm Tuyết cười nhạt:

    - Vậy sao anh lại dẫn cô ta về đây?

    - Em không biết sao?

    - Là vì cứu vớt hình tượng? Vì lợi ích?

    Anh ta nhìn vào mắt của Tô Cẩm Tuyết, mặt không thể hiện cảm xúc và nói:

    - Ừ.

    Cô ta sững sờ trong chốc lát rồi lại hỏi:

    - Lê tiểu thư biết chuyện này không? Biết anh đang lợi dụng cô ấy? Biết anh là một tên khốn nạn không?

    - Được rồi. – Bạch Quân Diễm cắt ngang lời cô ta:

    - Em về đi.

    - Em sẽ đi anh không cần lo lắng. Nhưng trước khi đi em sẽ nói cho Lê tiểu thư biết anh đang lợi dụng cô ấy anh không yêu cô ấy.

    Nói xong cô ta tỏ vẻ muốn đi nhưng Bạch Quân Diễm lại túm lấy cổ tay cô ta, sắc mặt anh ta tối hơn, giọng nói thể hiện rõ sự lạnh lẽo:

    - Em điên rồi à? Em nói những chuyện này với cô ấy để làm gì? Chuyện anh thiếu em thì em tìm anh là được, bất hòa giữa chúng ta không liên quan tới cô ấy, sao phải khiến cô ấy bị tổn thương?

    Cô ta bật cười, nụ cười có chút thê lương:

    - Sao vậy? Anh đau lòng cho cô ta à? Em đang nói giúp anh thôi mà, khiến người khác tổn thương là anh, anh không để tay lên ngực mà tự hỏi, sao anh còn trách em làm tổn thương cô ấy? Người muốn cô ấy giống như kẻ ngu bị lừa gạt là anh? Bạch Quân Diễm tại sao anh lại trở nên khốn khiếp đến như vậy?

    - Để anh cho người đưa em về. Chuyện giữa anh và cô ấy em chớ nhúng tay vào. – Bạch Quân Diễm nói bằng giọng kiên quyết tỏ ý không cần bàn thêm.

    - Dựa vào cái gì, chuyện tình cảm giữa ba người phải để cả ba cùng đau khổ cớ sao lại để một người chịu. – Tô Cẩm Tuyết nói xong thì lạnh lùng hất tay anh ta ra rồi đi xuống lầu.

    Lê Nhã Phù đang ngồi trên salon chơi điện thoại nghe có tiếng động nên cô ngẩng đầu nhìn qua đó. Biểu hiện của Tô Cẩm Tuyết cho thấy rõ ràng cô ta vừa khóc, có vẻ cô ta với Bạch Quân Diễm vừa có một trận trao đổi đi sâu vào linh hồn.

    - Lê tiểu thư có mấy lời tôi muốn nói cùng cô. \

    - Được cô nói đi.

    - Tô Cẩm Tuyết. – Bạch Quân Diễm lao từ trên lầu xuống, anh ta lạnh giọng la một câu:

    - Em đừng có quá đáng kiên nhẫn của anh có hạn.

    Giọng của anh ta thể hiện rõ ý cảnh cáo, nhưng Tô Cẩm Tuyết vẫn giống như không nghe thấy nói tiếp:

    - Cô với Bạch Quân Diễm..

    Đột nhiên Lê Nhã Phù lại nhìn về phía cửa sổ, bóng dáng cô quen thuộc đang đi lại gần. Anh mặc trang phục màu đen nhưng ánh mặt trời đang khoác trên người anh, nên khiến người ta cảm nhận được sự an tâm, ấm áp từ anh.

    Lê Nhã Phù bật thốt lên:

    - Anh của tôi tới rồi.

    Tô Cẩm Tuyết với Bạch Quân Diễm cùng nhìn ra ngoài, Tô Cẩm Tuyết cười một tiếng:

    - Có vẻ anh cô đi tới cửa rồi.

    Tiếng chuông cửa vang lên, sắc mặt Bạch Quân Diễm có phần khó coi, nhưng anh ta vẫn đi qua đó để mở cửa. Khi đối diện với Giang Hàn sắc mặt anh ta đã như bình thường.

    - Giang tổng đã tới. – Anh ta khách khí chào hỏi.

    Giang Hàn nhìn về phía Lê Nhã Phù rồi nói:

    - Bạch tổng thật có tâm, còn nhận sẽ chăm sóc cho em gái của tôi. Nhưng chuyện chăm sóc cho Nhã Phù có tôi lo là được rồi, không làm phiền Bạch tổng nhọc tâm.

    Giang Hàn nói xong thì đi về phía Lê Nhã Phù, anh nhìn lướt qua hành lý của cô và hỏi:

    - Đây là của em?

    Lê Nhã Phù gật đầu, Giang Hàn một tay xách hành lý tay còn lại chìa về phía cô:

    - Tới.

    Nhìn anh đưa tay về phía mình, Lê Nhã Phù chợt nhớ về một lần kia, anh cũng giống như bây giờ đưa tay về cô khi cô đang sợ hãi ngồi co ro trong góc tường. Nhưng cô lại có hành động né tránh như đang sợ hãi, cô vĩnh viễn không thể quên được vẻ mặt của anh lúc đó, cô lùi một bước thì tay cũng hạ thấp xuống vẻ mặt thể hiện rõ sự mất mát.

    Đối mặt với anh thì không được chùn bước phải đưa tay bắt lấy tay anh.

    Cô đặt tay mình vào tay anh rồi nắm chặt, cô cười với anh:

    - Mình đi thôi.

    Anh thấy cô nắm chặt tay mình thì sửng sốt trong chốc lát, không hiểu anh nghĩ tới điều gì mà khóe miệng anh cong lên hiện rõ nụ cười tươi, anh kéo cô đi về phía cửa.

    Còn chưa tới cửa Bạch Quân Diễm đã ngăn cản đường đi của hai người.

    - Giang tiên sinh, Nhã Phù là do dì Trình giao cho tôi, nếu có dẫn đi cũng nên là dì Trình dẫn cô ấy đi. Cho nên thật xin lỗi tôi không thể để anh dẫn cô ấy đi như vậy.

    Giang Hàn đáp lại:

    - Nhã Phù cũng không phải là trẻ con để con bé tự mình lựa chọn đi.

    Lê Nhã Phù không đợi Giang Hàn hỏi ý kiến đã ôm chặt lấy cánh tay của anh, cô bày ra tư thế lệ thuộc hoàn toàn vào anh rồi nói với Bạch Quân Diễm:

    - Tôi đi với anh của tôi.

    Giang Hàn vỗ vỗ tay cô tỏ vẻ an ủi, rồi lại nói với Bạch Quân Diễm:

    - Bạch tiên sinh anh đừng quên anh đang có khách. Anh nên quan tâm tới khách của mình hơn.

    Tô Cẩm Tuyết vẫn còn ở đó thế nhưng Bạch Quân Diễm lại đang ngăn cản người khác không được dẫn Lê Nhã Phù đi khỏi đây. Nhưng Bạch Quân Diễm lại không thể quan tâm nhiều như thế, anh ta vẫn đang mải ngăn cản Giang Hàn và Lê Nhã Phù. Ánh mắt anh ta càng lúc càng trầm hơn, giọng cũng vậy:

    - Tôi nhận sự nhờ vả nên khi dì Trình giao cô ấy cho tôi thì tôi phải có trách nhiệm. Nếu không phải dì Trình dẫn cô ấy đi thì tôi sẽ không để cô ấy rời khỏi đây.

    Giang Hàn cười một tiếng cơ hồ trong tiếng cười có lẫn sự rùng mình, anh không có ý nhượng bộ nên nói với Bạch Quân Diễm:

    - Hôm nay tôi nhất định phải dẫn con bé đi thì anh định thế nào? [/BOOK/]
     
  6. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 24

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 25 - phần 1:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 25 - phần 2

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 26:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhuquynhnho1, Kalici, Bacbang99 người khác thích bài này.
  10. Trời trong xanh

    Bài viết:
    42
    Chương 27:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...