Bài viết: 42 

Chương 27.1:
[HIDE]
[/HIDE]
[HIDE]
Dưới gầm bàn, Lê Nhã Phù cố tình đạp Hàn Văn Quân một phát:
- Tiểu trư, cậu lại trêu chọc tớ rồi.
Dù bị cô đạp cho một phát Hàn Văn Quân vẫn tỏ ra như không, chắc cô ấy cảm thấy trò đùa dai của mình đã được như ý nguyện nên ngồi ôm bụng cười.
Trò chuyện với Hàn Văn Quân một lúc đã giúp Lê Nhã Phù thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Mấy năm gần đây, cô thường xuyên nằm mơ thấy Giang Hàn, bởi vì những lỗi lầm cô đã gây ra trong quá khứ nên trong thâm tâm cô luôn thấy áy náy với anh. Hơn nữa bởi vì quá nhớ anh nên cô đã này sinh cảm xúc ỷ lại với anh. Có thể chính bản thân cô cũng không thể biết những nhớ nhung lâu ngày mà cô dành cho anh đã sinh ra thứ tình cảm phức tạp và thứ tình cảm này tuyệt đối không đơn thuần chỉ là tình cảm giữa anh trai và em gái.
Tại sao khi có người hỏi phương thức liên lạc với anh cô lại cố tình nói dối là anh đã kết hôn để chặt sứt mọi hy vọng của người ta? Nếu không phải như vậy thì tại sao khi thấy Hàn Văn Quân bảo rằng sẽ theo đuổi Giang Hàn trong cô lại sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Nếu Hàn Văn Quân không nói sai thì có lẽ cô đã thực sự thích anh, trong lúc vô ý, trong lúc cô chưa ý thức được tình cảm của chính mình thì hai giấc mộng đó cũng là khát vọng tình cảm sâu kín của cô mà thôi, cô có cảm giác lệ thuộc vào anh cũng chỉ vì cô thích anh.
Mặc dù chuyện cô thích Giang Hàn nghe có vẻ kỳ lạ, dù sao anh cũng là anh của cô nhưng Hàn Văn Quân nói đúng, thích một người tuyệt nhiên không phải là một chuyện đáng xấu hổ. Huống hồ anh cũng không phải là anh trai ruột của cô. Nhưng cô lại chưa rõ suy nghĩ của anh, liệu có khi nào anh chỉ coi cô là em gái của mình? Liệu khi anh biết tình cảm cô dành cho anh thì anh có bị giật mình? Hay anh có nghĩ rằng cô thật biến thái khi có những suy nghĩ khác thường với anh trai của mình.
Nhưng thôi kệ cô cứ thích anh đã, cô sẽ hết lòng thích anh. Buổi chiều lúc Giang Hàn trở về nhà, do đã suy nghĩ thông suốt nên khi đối diện với anh Lê Nhã Phù thấy tự nhiên hơn nhiều. Hai người cùng nhau ăn bữa tối, Lê Nhã Phù hỏi anh:
- Anh, ngày khai trương quán ở Lạc thành là ngày mấy?
- Mấy hôm nữa, em muốn đến chơi à?
- Đến chơi là thứ yếu, em muốn giúp anh mời chào khách hàng, hay hôm khai trương em sẽ tham gia kéo đàn để thu hút khách?
- Chỗ đó không hợp để em kéo đàn đâu.
Anh cự tuyệt cô một cách vô tình.
Với cô dù là sân khấu lộng lẫy hay quán rượu tồi tàn chỉ cần có thể giúp anh bớt bận bịu hơn thì sẽ đều như nhau cả.
Sau bữa tối, Giang Hàn lại hỏi cô:
- Tối nay em muốn nghe chuyện gì?
Lê Nhã Phù đáp lời anh:
- Anh không cần phải kể chuyện cổ tích cho em nghe đâu, em đã quen với nơi này rồi mà.
Mặc dù cô rất muốn có nhiều thời gian ở cạnh anh, nhưng mỗi ngày anh đều bận rộn như vậy mà buổi tối còn phải dành thời gian đọc truyện cho cô nghe, chắc chắn anh sẽ rất mệt mỏi.
Giang Hàn trầm mặc một lúc rồi mới gật đầu, sau đó anh không nói gì thêm.
Phương án kéo đàn violon để giúp anh quảng cáo cho quán không được thông qua nên cô lại phải tìm cách khác. Ngày Giang Hàn khai trương quán mới, Lê Nhã Phù đã giành được một vé trải nghiệm tại quán từ trên mạng nên cô đã tới quán tham quan và chụp ảnh rồi đăng lên tài khoản xã hội của mình.
Cô có mở một blog nhưng cô thường đăng về giải thưởng và các buổi biểu diễn trên đó, rất ít khi cô đăng nhưng nội dung về cuộc sống cá nhân. Đây là lần đầu tiên cô đăng ảnh về cuộc sống thường ngày lên blog.
- Mình mới phát hiện ra một quán rượu rất tuyệ vời, rượu ở đó siêu ngon. Cô để địa chỉ của quán ở phần bình luận.
Mặc dù trên blog của cô không có nhiều fan hâm mộ nhưng vì đây là quán của anh cô quảng cáo được một chút cũng không tệ.
Điều khiến cho Lê Nhã Phù bất ngờ trong số những người theo dõi blog của cô có một siêu sao. Cô đã từng giúp Vưu Nhất Vũ đàn cho đoạn điệp khúc, cho nên hai người vì phép lịch sự mà theo dõi lẫn nhau trên blog. Hơn nữa rất lâu blog của cô mới được cập nhật một lần, nó bị cô bỏ hoang trong một thời gian dài, nhưng không ngờ cô vừa đăng tải bài mới Vưu Nhất Vũ đã like bài viết.
Anh ấy tiện tay ấn like nhưng Vưu Nhất Vũ là ai cơ chứ. Đó là một đại minh tinh nên ngay sau đó phần bình luận của của cô bắt đầu bùng nổ.
- Aaaaa, anh Vũ khen quán này, nhất định mình phải tới thử mới được.
- Oa, chỗ này gần chỗ tôi ở, tối nay tôi phải tới đó luôn.
- Đây là quán anh tôi thích, tôi nhất định sẽ tới đó.
Lê Nhã Phù không ngờ hiệu quả của bài viết lại tốt đến thế, cô do dự không biết mình có nên nói lời cảm ơn với Vưu Nhất Vũ hay không. Nhưng mà người ta chỉ tiện tay like dạo bài viết của cô, cô không cần phải nói lời cảm ơn.
Dù nói gì thì nói nhưng việc đăng bài để quảng cáo cho quán của anh đã đem lại kết quả ngoài mong đợi.
Đợi đến khi Giang Hàn về nhà cô đã hỏi anh:
- Quán mới khai trương của anh làm ăn thế nào?
- Rất tốt.
Lê Nhã Phù gật đầu, trong lòng cô rất vui vẻ, quán mới của anh làm ăn tốt cũng có công lao của cô góp vào đó.
Ngoài việc cách một ngày lại phải đi thay băng cho vết thương, Lê Nhã Phù còn phải uống thuốc bác sĩ cấp về nhà. Mặc dù cô tự uống thuốc được nhưng tối nào Giang Hàn cũng giúp cô chuẩn bị sẵn thuốc cần phải uống.
Lúc hai người đang ngồi trên ghế salon, Giang Hàn ngồi cạnh cô, anh đang bóc những viên thuốc dạng con nhộng ra khỏi vỉ còn thuốc viên thì anh để riêng ra một bên. Cô ngồi cạnh anh, chăm chú nhìn từng động tác của anh.
- Tay.
Nghe tiếng anh cô mới phục hồi tinh thần, cô ngoan ngoãn xòe tay ra, anh đổ thuốc vào tay cô, rồi lại đưa nước cho cô. Lê Nhã Phù nhận lấy số thuốc xong thì dốc vào miệng sau đó cô uống một ngụm nước to để nuốt số thuốc đó, giống như cô đang dùng dòng nước để cuốn số thuốc ấy xuống bụng.
Giang Hàn cũng biết cô khó uống thuốc, nên khi cô nuốt xong anh đưa cho cô một viên kẹo.
Lo cho cô uống thuốc xong thì anh cũng phải đi xử lý chuyện khác nhưng đột nhiên cô có suy nghĩ không muốn cho anh đi, cô muốn được ngồi với anh, muốn anh ở cạnh mình.
Việc cô rõ lòng mình là cô thích anh khiến cô đối với anh ngày càng có nhiều lòng tham hơn. Cho nên khi thấy anh đứng dậy, cô vô thức túm lấy tay anh, nhưng không phải là túm lấy cổ tay mà nắm chặt lấy bàn tay anh.
Giang Hàn chưa phát hiện sự khác thường nên anh hỏi cô:
- Em sao thế?
Lúc này Lê Nhã Phù mới tỉnh táo trở lại, cô vội buông tay anh nói chống chế:
- Em muốn ăn thêm 1 viên kẹo nữa.
Giang Hàn lại đưa cho cô thêm một viên kẹo.
- Anh đi làm việc nhé? Anh hỏi cô, anh đang trưng cầu ý kiến của cô.
Lê Nhã Phù dù không muốn những vẫn đáp:
- Vâng.
Lúc này anh mới rời đi.
Lê Nhã Phù nhìn bóng lưng của anh mà thầm thở dài. Cô phải làm thế nào đây, càng lúc cô càng thấy hoang mang, cô luôn cảm thấy sau khi gặp phải 2 giấc mơ đó, giữa cô và Giang Hàn đang phát triển một cảm xúc rất kì lạ. Cô biết cô thích anh, cô cũng muốn thích anh thật nhiều nhưng cô dần nhận ra bản thân không thấy thỏa mãn khi chỉ được ăn cơm cùng anh, nói chuyện với anh.
Lê Nhã Phù nhờ dì giúp việc tắm cho mình, lúc tắm xong cô đi ra thì thấy Giang Hàn đang đứng hút thuốc ở ban công.
Cô nhìn bóng lưng của anh, trời lạnh nhưng anh chỉ mặc áo sơ mi và khoác comple, càng tôn dáng anh hơn.
Lưng Giang Hàn rất thẳng, giữa lưng và eo của anh có phần lõm xuống nhìn rất đẹp. Không biết có phải vì 2 giấc mộng xuân kia không mà giờ phút này cô không nhìn anh bằng ánh mắt em gái nhìn anh trai mà bằng ánh mắt của một người phụ nữ nhìn người đàn ông, cô cảm giác phần thắt lưng của anh cuốn hút và kích thích cô vô cùng, giống như đang phát ra lời mời gọi là cô hãy ôm lấy anh đi.
Cô đang có một suy nghĩ rất nguy hiểm, anh giờ vẫn là anh trai của cô, nếu cô ôm anh từ phía sau thì liệu có mập mờ quá không?
Mặc dù cô thích anh, nhưng cô chưa rõ suy nghĩ của anh, có lẽ anh chỉ coi cô là em gái, nếu cô không thể kiềm chế bản thân mà phá vỡ sự cân bằng ấy thì liệu quan hệ giữa hai người có trở nên lúng túng quá không?
Nhưng thắt lưng của anh đẹp quá, thật sự rất quyến rũ, cô rất muốn ôm.
Trong giây phút ngắn ngủi cô quyết định ôm anh từ phía sau, cô dựa vào lưng anh. Ôm xong cô mới giật mình bản thân cô đang làm gì thế này, nhưng cô lại không lập tức buông xuôi chủ đích của mình, thậm chí cô còn xiết tay để ôm anh chặt hơn.
- Tiểu trư, cậu lại trêu chọc tớ rồi.
Dù bị cô đạp cho một phát Hàn Văn Quân vẫn tỏ ra như không, chắc cô ấy cảm thấy trò đùa dai của mình đã được như ý nguyện nên ngồi ôm bụng cười.
Trò chuyện với Hàn Văn Quân một lúc đã giúp Lê Nhã Phù thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Mấy năm gần đây, cô thường xuyên nằm mơ thấy Giang Hàn, bởi vì những lỗi lầm cô đã gây ra trong quá khứ nên trong thâm tâm cô luôn thấy áy náy với anh. Hơn nữa bởi vì quá nhớ anh nên cô đã này sinh cảm xúc ỷ lại với anh. Có thể chính bản thân cô cũng không thể biết những nhớ nhung lâu ngày mà cô dành cho anh đã sinh ra thứ tình cảm phức tạp và thứ tình cảm này tuyệt đối không đơn thuần chỉ là tình cảm giữa anh trai và em gái.
Tại sao khi có người hỏi phương thức liên lạc với anh cô lại cố tình nói dối là anh đã kết hôn để chặt sứt mọi hy vọng của người ta? Nếu không phải như vậy thì tại sao khi thấy Hàn Văn Quân bảo rằng sẽ theo đuổi Giang Hàn trong cô lại sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Nếu Hàn Văn Quân không nói sai thì có lẽ cô đã thực sự thích anh, trong lúc vô ý, trong lúc cô chưa ý thức được tình cảm của chính mình thì hai giấc mộng đó cũng là khát vọng tình cảm sâu kín của cô mà thôi, cô có cảm giác lệ thuộc vào anh cũng chỉ vì cô thích anh.
Mặc dù chuyện cô thích Giang Hàn nghe có vẻ kỳ lạ, dù sao anh cũng là anh của cô nhưng Hàn Văn Quân nói đúng, thích một người tuyệt nhiên không phải là một chuyện đáng xấu hổ. Huống hồ anh cũng không phải là anh trai ruột của cô. Nhưng cô lại chưa rõ suy nghĩ của anh, liệu có khi nào anh chỉ coi cô là em gái của mình? Liệu khi anh biết tình cảm cô dành cho anh thì anh có bị giật mình? Hay anh có nghĩ rằng cô thật biến thái khi có những suy nghĩ khác thường với anh trai của mình.
Nhưng thôi kệ cô cứ thích anh đã, cô sẽ hết lòng thích anh. Buổi chiều lúc Giang Hàn trở về nhà, do đã suy nghĩ thông suốt nên khi đối diện với anh Lê Nhã Phù thấy tự nhiên hơn nhiều. Hai người cùng nhau ăn bữa tối, Lê Nhã Phù hỏi anh:
- Anh, ngày khai trương quán ở Lạc thành là ngày mấy?
- Mấy hôm nữa, em muốn đến chơi à?
- Đến chơi là thứ yếu, em muốn giúp anh mời chào khách hàng, hay hôm khai trương em sẽ tham gia kéo đàn để thu hút khách?
- Chỗ đó không hợp để em kéo đàn đâu.
Anh cự tuyệt cô một cách vô tình.
Với cô dù là sân khấu lộng lẫy hay quán rượu tồi tàn chỉ cần có thể giúp anh bớt bận bịu hơn thì sẽ đều như nhau cả.
Sau bữa tối, Giang Hàn lại hỏi cô:
- Tối nay em muốn nghe chuyện gì?
Lê Nhã Phù đáp lời anh:
- Anh không cần phải kể chuyện cổ tích cho em nghe đâu, em đã quen với nơi này rồi mà.
Mặc dù cô rất muốn có nhiều thời gian ở cạnh anh, nhưng mỗi ngày anh đều bận rộn như vậy mà buổi tối còn phải dành thời gian đọc truyện cho cô nghe, chắc chắn anh sẽ rất mệt mỏi.
Giang Hàn trầm mặc một lúc rồi mới gật đầu, sau đó anh không nói gì thêm.
Phương án kéo đàn violon để giúp anh quảng cáo cho quán không được thông qua nên cô lại phải tìm cách khác. Ngày Giang Hàn khai trương quán mới, Lê Nhã Phù đã giành được một vé trải nghiệm tại quán từ trên mạng nên cô đã tới quán tham quan và chụp ảnh rồi đăng lên tài khoản xã hội của mình.
Cô có mở một blog nhưng cô thường đăng về giải thưởng và các buổi biểu diễn trên đó, rất ít khi cô đăng nhưng nội dung về cuộc sống cá nhân. Đây là lần đầu tiên cô đăng ảnh về cuộc sống thường ngày lên blog.
- Mình mới phát hiện ra một quán rượu rất tuyệ vời, rượu ở đó siêu ngon. Cô để địa chỉ của quán ở phần bình luận.
Mặc dù trên blog của cô không có nhiều fan hâm mộ nhưng vì đây là quán của anh cô quảng cáo được một chút cũng không tệ.
Điều khiến cho Lê Nhã Phù bất ngờ trong số những người theo dõi blog của cô có một siêu sao. Cô đã từng giúp Vưu Nhất Vũ đàn cho đoạn điệp khúc, cho nên hai người vì phép lịch sự mà theo dõi lẫn nhau trên blog. Hơn nữa rất lâu blog của cô mới được cập nhật một lần, nó bị cô bỏ hoang trong một thời gian dài, nhưng không ngờ cô vừa đăng tải bài mới Vưu Nhất Vũ đã like bài viết.
Anh ấy tiện tay ấn like nhưng Vưu Nhất Vũ là ai cơ chứ. Đó là một đại minh tinh nên ngay sau đó phần bình luận của của cô bắt đầu bùng nổ.
- Aaaaa, anh Vũ khen quán này, nhất định mình phải tới thử mới được.
- Oa, chỗ này gần chỗ tôi ở, tối nay tôi phải tới đó luôn.
- Đây là quán anh tôi thích, tôi nhất định sẽ tới đó.
Lê Nhã Phù không ngờ hiệu quả của bài viết lại tốt đến thế, cô do dự không biết mình có nên nói lời cảm ơn với Vưu Nhất Vũ hay không. Nhưng mà người ta chỉ tiện tay like dạo bài viết của cô, cô không cần phải nói lời cảm ơn.
Dù nói gì thì nói nhưng việc đăng bài để quảng cáo cho quán của anh đã đem lại kết quả ngoài mong đợi.
Đợi đến khi Giang Hàn về nhà cô đã hỏi anh:
- Quán mới khai trương của anh làm ăn thế nào?
- Rất tốt.
Lê Nhã Phù gật đầu, trong lòng cô rất vui vẻ, quán mới của anh làm ăn tốt cũng có công lao của cô góp vào đó.
Ngoài việc cách một ngày lại phải đi thay băng cho vết thương, Lê Nhã Phù còn phải uống thuốc bác sĩ cấp về nhà. Mặc dù cô tự uống thuốc được nhưng tối nào Giang Hàn cũng giúp cô chuẩn bị sẵn thuốc cần phải uống.
Lúc hai người đang ngồi trên ghế salon, Giang Hàn ngồi cạnh cô, anh đang bóc những viên thuốc dạng con nhộng ra khỏi vỉ còn thuốc viên thì anh để riêng ra một bên. Cô ngồi cạnh anh, chăm chú nhìn từng động tác của anh.
- Tay.
Nghe tiếng anh cô mới phục hồi tinh thần, cô ngoan ngoãn xòe tay ra, anh đổ thuốc vào tay cô, rồi lại đưa nước cho cô. Lê Nhã Phù nhận lấy số thuốc xong thì dốc vào miệng sau đó cô uống một ngụm nước to để nuốt số thuốc đó, giống như cô đang dùng dòng nước để cuốn số thuốc ấy xuống bụng.
Giang Hàn cũng biết cô khó uống thuốc, nên khi cô nuốt xong anh đưa cho cô một viên kẹo.
Lo cho cô uống thuốc xong thì anh cũng phải đi xử lý chuyện khác nhưng đột nhiên cô có suy nghĩ không muốn cho anh đi, cô muốn được ngồi với anh, muốn anh ở cạnh mình.
Việc cô rõ lòng mình là cô thích anh khiến cô đối với anh ngày càng có nhiều lòng tham hơn. Cho nên khi thấy anh đứng dậy, cô vô thức túm lấy tay anh, nhưng không phải là túm lấy cổ tay mà nắm chặt lấy bàn tay anh.
Giang Hàn chưa phát hiện sự khác thường nên anh hỏi cô:
- Em sao thế?
Lúc này Lê Nhã Phù mới tỉnh táo trở lại, cô vội buông tay anh nói chống chế:
- Em muốn ăn thêm 1 viên kẹo nữa.
Giang Hàn lại đưa cho cô thêm một viên kẹo.
- Anh đi làm việc nhé? Anh hỏi cô, anh đang trưng cầu ý kiến của cô.
Lê Nhã Phù dù không muốn những vẫn đáp:
- Vâng.
Lúc này anh mới rời đi.
Lê Nhã Phù nhìn bóng lưng của anh mà thầm thở dài. Cô phải làm thế nào đây, càng lúc cô càng thấy hoang mang, cô luôn cảm thấy sau khi gặp phải 2 giấc mơ đó, giữa cô và Giang Hàn đang phát triển một cảm xúc rất kì lạ. Cô biết cô thích anh, cô cũng muốn thích anh thật nhiều nhưng cô dần nhận ra bản thân không thấy thỏa mãn khi chỉ được ăn cơm cùng anh, nói chuyện với anh.
Lê Nhã Phù nhờ dì giúp việc tắm cho mình, lúc tắm xong cô đi ra thì thấy Giang Hàn đang đứng hút thuốc ở ban công.
Cô nhìn bóng lưng của anh, trời lạnh nhưng anh chỉ mặc áo sơ mi và khoác comple, càng tôn dáng anh hơn.
Lưng Giang Hàn rất thẳng, giữa lưng và eo của anh có phần lõm xuống nhìn rất đẹp. Không biết có phải vì 2 giấc mộng xuân kia không mà giờ phút này cô không nhìn anh bằng ánh mắt em gái nhìn anh trai mà bằng ánh mắt của một người phụ nữ nhìn người đàn ông, cô cảm giác phần thắt lưng của anh cuốn hút và kích thích cô vô cùng, giống như đang phát ra lời mời gọi là cô hãy ôm lấy anh đi.
Cô đang có một suy nghĩ rất nguy hiểm, anh giờ vẫn là anh trai của cô, nếu cô ôm anh từ phía sau thì liệu có mập mờ quá không?
Mặc dù cô thích anh, nhưng cô chưa rõ suy nghĩ của anh, có lẽ anh chỉ coi cô là em gái, nếu cô không thể kiềm chế bản thân mà phá vỡ sự cân bằng ấy thì liệu quan hệ giữa hai người có trở nên lúng túng quá không?
Nhưng thắt lưng của anh đẹp quá, thật sự rất quyến rũ, cô rất muốn ôm.
Trong giây phút ngắn ngủi cô quyết định ôm anh từ phía sau, cô dựa vào lưng anh. Ôm xong cô mới giật mình bản thân cô đang làm gì thế này, nhưng cô lại không lập tức buông xuôi chủ đích của mình, thậm chí cô còn xiết tay để ôm anh chặt hơn.