Rất cảm ơn báo Bình Định đã cho đăng bài thơ Chị của Thanh Trắc Nguyễn Văn để chào mừng ngày Quốc tế Phụ nữ 8 tháng 3. Năm 2001, lúc đó tôi đang được nhà trường giao chủ nhiệm học sinh lớp 11. Có lần tôi tiếp một phụ huynh là một cô gái đã lớn tuổi (chưa chồng). Tôi được biết cô gái đã một mình nuôi em mình ăn học từ lớp 1 cho đến tận lớp 11 năm ấy. Quá xúc động tôi đã viết bài thơ này tặng cho em học sinh để em hiểu được sự hy sinh cao cả của người chị mình... =================== Chị Tảo tần thay mẹ nuôi em Bờ vai mỏng mảnh gánh mềm nỗi đau. Cô đơn Trăn trở gối đầu... Nửa đêm thức giấc Tóc sầu Bạc Rơi... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Thành Phố Khẩu Trang 1. Thành phố khẩu trang Phập phồng Ngột ngạt Khẩn trương Thành phố đo thân nhiệt Thành phố phun thuốc Tâm hồn băng kín Nụ cười ẩn giấu... Trên cao Bóng mây Covid Dầy đặc Bao phủ... 2. Thành phố khẩu trang Gặp nhau Chào nhau Nghi ngại Có những ánh mắt quen mà như lạ Có những giọng nói lạ mà như quen Từng dòng xe Vẫn đua chen Vẫn hối hả... Bóng đêm Covid Đè nặng U ám... 3. Thành phố khẩu trang Cởi chiếc váy hoa Bỏ giỏ xách hàng hiệu Khoác áo choàng trắng Dương tính Cách li Âm tính... Có giọt nước mắt tiễn nhau Cũng có nụ cười chào ngày mới... Bóng ma Covid Thét gào Nhảy múa. 4. Thành phố khẩu trang Tĩnh lặng Giãn cách Người người nhìn nhau Thông cảm Cảm thông Trên tường dòng chữ nguệch ngoạc: Yêu nước Bạn ở chỗ nào Xin ở yên chỗ đó Đừng di chuyển!... Trên cao Bóng đen Covid cầm lưỡi hái hung ác Giận dữ Bất lực... 5. Thành phố khẩu trang Thức trắng Tiều tụy Hốc hác Những bác sĩ Những y tá Gương mặt hằn tím vết bầm Ngủ vùi Mệt mỏi... Bóng tối Covid tan dần Trên cao Bầu trời xanh trong Mai vàng mở mắt Mùa Xuân Thanh Trắc Nguyễn Văn
Tượng Đá Vũ Nữ Trà Kiệu Chào em vũ nữ Chăm pa Đôi tay như lụa mượt mà khói sương Thời gian khoác áo trầm hương Đá vô tri Hóa vô thường Lung linh. Nghiêng nghiêng điệu múa cung đình Ngực trần đón nắng bình minh Xuân trào... Môi hồng khát vọng trăng sao Nụ cười Trà Kiệu tạc vào tháng năm... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Ngày Xưa Nhớ Tuổi Học Trò Ngày xưa nhớ tuổi học trò Những chiều tan học thập thò đợi nhau Nhớ gì trong gió lao xao Em cười trong mắt mà sao thẹn thùng. Sau em, tôi cũng ngượng ngùng Từng màu hoa phượng ngập ngừng rụng rơi Bài thơ đã viết hết lời Muốn trao lại ngại, ngại rồi không... trao! Để mùa hạ ấy qua mau Để chiều kỷ niệm đi vào tháng năm Để giờ em đã xa xăm Còn đây trong gió tiếng thầm thì xưa... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Ba Con Mắt, Một Cánh Tay Viết tặng vợ chồng thương binh anh Phạm Văn Thuần và chị Trần Thị Sãi ở huyện Mỏ Cày, tỉnh Bến Tre Hai vợ chồng Ba con mắt Một cánh tay Chuyện cổ tích giữa đời thường Hay giữa đời thường có cổ tích? Anh chồng mỉm cười Chị vợ bật cười khúc khích Chỉ một mình tôi nước mắt cứ rưng rưng... Bất hạnh đôi lần chỉ chạm nhẹ vào lưng Xoa nhẹ bờ vai Hà hơi vào mắt Tôi đã vội kêu ca Thét gào Thắc mắc Quăng ném xuống đời thường hàng vạn tiếng "bất công"! Có con thuyền chỉ nghiêng ngả ở sông Lại cứ nghĩ đang bị bão nhồi ngoài biển cả! Ích kỷ Tự ti Đôi lúc biến ta thành người xa lạ Khi trên cành Mầm lá cũng tự vươn lên... Hai vợ chồng Ba con mắt Một cánh tay Cũng làm đất ra hoa Cũng làm vườn ra trái Cũng giúp nâng lên những mảnh đời khổ ải Tình xóm Nghĩa làng Trong bão lũ thiên tai... Có nụ cười Từ giọt nước mắt vỡ hai Có ước mơ Từ những nỗi đau ghép lại Có bước đi Từ một bàn chân vững chãi Và có những con người Mạnh mẽ Dù góp lại Chỉ một bàn tay! Thanh Trắc Nguyễn Văn
Bài Ca Viên Phấn Rồi một ngày Viên phấn bỗng đi xa Trên bảng đen chợt âm thầm biến mất Các em nhìn lên Vẫn còn đó những dòng công thức Và lời chào Là bụi phấn bay bay... Viên phấn đã dắt ta qua những năm ánh sáng thật dài Thuở vụ nổ Big Bang Thuở phôi thai vũ trụ Có tiếng gầm thét khủng long Có bước chân người tiền sử Viên phấn cùng ta ngụp lặn giữa biển bờ kiến thức Tranh luận nguồn gốc con người Quanh học thuyết Darwin. Viên phấn vẽ thật nhiều Đất nước hình chữ S thân thương Có bóng dáng Lạc Long Quân Có Mẹ Âu Cơ dẫn đàn con trăm trứng phá rừng mở đất Viên phấn đưa ta đi Múc nước sông Hồng Vo gạo nếp An Giang Chụm củi Trường Sơn Cùng nấu chung một nồi bánh chưng hương Việt Cùng nghe sóng Bạch Đằng Cùng vỗ nhịp Cùng hát Nhớ Trường Sa... Vệt phấn bám đầy trên các trang sách giáo khoa Vọng tiếng đàn Kiều mười lăm năm lưu lạc Âm vang bài thơ thần thuở ông cha phá giặc "Nam quốc sơn hà..." Lừng lẫy những chiến công Vệt phấn nằm nghiêng Thao thức Phập phồng Phảng phất bóng Mendeleev, Pythagore, Newton... bạc đầu trăn trở Vò nát những phương trình Tìm định luật, định lý tương lai. Viên phấn viết Xoá Bôi Rồi lại vẽ miệt mài Mơ ước với ta Một robot đa năng Một con tàu vượt ánh sáng Không ai thấy Ngoài sân hạ về ngập nắng... Viên phấn mòn dần Mòn dần Hóa bụi mênh mông... Bụi phấn lại bay trên những cành phượng hồng Đọng xuống ngọt ngào cánh sữa Trên trang giáo án Sợi tóc thầy rơi bạc thêm một nửa Một nửa giăng theo mưa Trắng mát trưa hè Bụi phấn vẫn bay trên con thuyền giấy chở cọng lá me Trên dòng lưu bút Trên những chùm bóng xinh xinh Mừng ngày niên học kết thúc Và trên những cánh diều Thả những ước mơ xanh. Rồi một ngày Chợt nhớ Nhìn lên... Các em đừng bật khóc Viên phấn đi Viên phấn đã đi rồi... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Bài Thơ Gởi Mẹ "Trời mưa bong bóng phập phồng" Mẹ đi lấy chồng, con khóc mình con... Lá trầu đã héo lại hon Tơ duyên đứt đoạn sao còn nối dây? Mẹ đành biền biệt chân mây Bỏ con khóc ướt những ngày tuổi thơ. Bơ vơ là cái ngóng chờ Mồ côi là kiếp bụi bờ lang thang Lá xanh rồi lại lá vàng Thời gian bầm tím ngút ngàn lệ rơi... Con giờ biết khóc mẹ ơi! Thương thân cò gánh vạn lời đắng đau Chơi vơi bến nước đục ngầu Trăm năm gãy vỡ nát nhàu vầng trăng. Thanh Trắc Nguyễn Văn
Bạn Cũ (Viết tặng Văn Thể Tần và các bạn học trường Tân Định cũ) Ngày họp mặt bạn bè hội ngộ Chung tiếng cười, vai lại kề vai Phải em không môi hồng, tóc ngắn? Người xưa ơi nhớ lắm áo dài... Thương biết mấy sân trường, lớp cũ Hoa phượng bay thuở ấy ngậm ngùi Trang lưu bút nhạt nhòa mực tím Câu thơ nào nối trọn niềm vui? Tay nắm chặt, bàn tay cùng nắm Tóc như mây bạc nửa cuộc đời Lời chưa nói nghẹn ngào muốn khóc Đêm Sài Gòn lạnh lắm mưa rơi. Ta đi hết thăng trầm dâu bể Phút bên nhau chợt nhớ tên mình Tình thân ái ngọt ngào kí ức Tuổi xế chiều bỗng thấy bình minh. Cùng hẹn nhé một ngày thăm lại Mộ cô xưa cỏ đã xanh màu Đàn chim cũ quay về bến cũ Khói hương trầm lễ tạ trăng sao... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Ban Mê Mùa Bướm Bay Ban Mê mùa bướm bay Lá rơi từng mảnh gầy Cà phê lung linh sánh Ngọt ngào mà sao say? Vẫy chào Sêrêpôk Sông trôi khói phủ mờ Chợt yêu trời Daklak Thành phố chìm sương mơ. Ché rượu cần Y miên Rộn rã điệu cồng chiêng Cạn đi chiều bụi đỏ Bazan đất trời nghiêng. Kìa ai như Đam San Cưỡi voi vượt đại ngàn Ngực trần màu sấm chớp Hồn sử thi âm vang... Phải em hay là hoa Cúc Ban Mê mượt mà Tiếng cười xuân sơn nữ Em gùi về đâu xa? Ban Mê mùa bướm bay Nắng đẹp hơn từng ngày Trang thơ vàng rụng khẽ Thả hồn thu lên mây. Thanh Trắc Nguyễn Văn