Dưới nến mờ nhạt, nam nhân mặc hỉ bào đỏ thẫm, thân hình thon dài, eo thon vai rộng, trên đầu là kim quan. Đó là gương mặt cực kì tinh tế. Dưới hai hàng mày rậm là một đôi mắt đào hoa, thanh khiết mà lại ôn nhu, phảng phớt như ánh trăng trong mắt hắn xuất hiện trầm bổng. Mũi cao thẳng, khóe môi mỏng khẽ dương lên một chút với độ cong ôn hòa.
Điều duy nhất không đúng đó là nhìn hắn không có một chút huyết sắc nào, da trắng bệch, yếu ớt giống như lưu ly. Tự dưng làm cho người ta có một cảm xúc mãnh liệt muốn bảo vệ hắn.
Đây chắc là khuôn mặt đẹp nhất rồi đi? Chính là loại Nữ Oa tạo người tỉ mỉ nặn ấy.
Đào Đề tự thấy kiếp trước nàng cũng gặp qua không ít người soái ca. Nhưng cũng chưa thấy ai có mà hơn với người trước mắt này.
Trong lúc nhất thời, nhịp tim đập cũng không tự chủ được mà nhanh hơn chút.
Bùi Duyên bình tĩnh nhìn về nữ nhân đang kinh sợ trong phòng, trong con ngươi đen hiện lên một tia u ám, khẽ ho nhẹ một tiếng, thanh âm ôn nhu nói: "Nàng đừng sợ, bản vương sẽ không làm gì nàng."
Thanh âm ôn nhu dễ nghe này làm cho Đào Đề đang kinh diễm cũng hồi phục lại tinh thần.
Nàng cười ngượng ngùng một chút, giọng nói bất giác trở nên nhỏ nhẹ nói "Ta, ta không sợ".
Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc một lát Bùi Duyên chỉ chỉ cái ghế "Ngồi xuống rồi nói được không?".
Đào Đề giật mình chợt nhớ tới thân thể hắn không khỏe, vội nói "Ngồi, ngồi, ngài mau ngồi xuống đi".
Bùi Duyên gật đầu với nàng một cái, chậm rãi ngồi xuống Đào Đề cũng ngồi xuống theo. Chỉ lát sau cung nữ mang theo ấm trà nóng tiến vào, nhìn thấy thái tử ở đây lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhưng cũng không dám nhìn nhiều. Cung kính rót trà xong, liền vội vàng lui xuống.
Đào Đề bưng chén nhìn nhìn, lần này đúng là nước sạch sẽ lại còn ấm.
Nàng thật sự rất khát, nâng chung trà lên liền uống một hơi hết sạch. Chén trà ở cổ đại đều nho nhỏ, không thể so với ly sứ ở hiện đại, chỉ uống một chén nhỏ như vậy căn bản không đủ.
Nàng len lén nhìn Bùi Duyên ngồi đối diện, do dự một lát nhẹ giọng nói:
"Ta, ta có chút khát nước, ta lại uống chén nữa.."
Bùi Duyên thấy bộ dạng này cẩn thận như vậy, con ngươi đen khẽ chuyển, chợt nâng tay làm tư thế "Mời", ôn nhu nói: "Nàngcứ tùy ý".
Nhận được sự đồng ý của chủ nhân Đông Cung, Đào Đề lúc này mới rót một chén nước nữa.. chén thứ hai.. chén thứ ba.. chén thứ mười.
Bùi Duyên: "..."
Ân, hắn tin tưởng nàng khát thật rồi. Đợi nàng uống xong nửa ấm trà, Bùi Duyên nói: "Có cần bản vương kêu cung nữ mang thêm ấm trà nữa không?"
Đào Đề lúc này cũng không còn khát nữa, nghe hắn hỏi như vậy, liền ngượng ngùng khoát khoát tay áo: "Không cần phiền vậy".
Bùi Duyên nhạt nhạt nói: "Mang lên ấm trà thôi cũng, không có gì phiền toái".
Dừng một chút, hắn thăm dò vẻ mặt Đào Đề một chút, chợt nhận ra được cái gì đó. Con ngươi nheo lại: "Cung nhân hầu hạ ngươi không chu đáo?".
Đào Đề sửng sốt không nghĩ hắn lại nhạy bén như vậy, mình còn chưa nói gì hết mà hắn đã đoán được chuyện gì xảy ra. Nàng vội lắc đầu nói "Không, không, không có chậm trễ.."
Tuy rằng hai thái độ hai cung nhân vừa rồi làm cho nàng thật sự khó chịu, nhưng cũng chưa làm gì thương thiên hại lý. Nàng xem trong phim cổ trang, cung nhân phạm sai lầm hơi một tí là kéo xuống dưới chém đầu, hoặc là mấy chục đại bản đánh cho da tróc thịt bong.. Thật không cần thiết phải làm như vậy.
"Không trậm trễ là tốt rồi" Bùi Duyên thu hết thay đổi của nàng vào tầm mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve thành chén của chén trà.
Bên này Đào Đề rũ mi thầm nghĩ xem ra Thái Tử trước mắt đâu có dã man như trong lời đồn?
Ân, ít nhất có thể nói chuyện cùng, nhưng muốn có bắt đầu đàng hoàng, nàng phải xin lỗi hắn trước phải không? Tuy nói rằng nguyên thân là do hôn nhân cổ hủ hại nhưng nhìn tình huống trước mắt mà nói, Thái Tử người ta cũng rất vô tội a.
"Điện hạ!"
"Nàng.."
Đồng thời lên tiếng hai người nhất thời đều sững sờ. Đào Đề vội nói: "Huynh nói trước, huynh nói trước đi". Bùi Duyên dịu dàng nhìn nàng, nghiêm túc nó:
"Bản vương biết nàng không có ý định gả đến đông cung.. Nhưng mà nàng cũng đừng lo lắng, trước khi chết bản vương sẽ cho nàng một thư hòa ly, trả tự do cho nàng."
Đào Đề ngẩn người một lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình "à được, tốt". Oa đây chính là cái gì tiểu thiên sứ tốt bụng a. Ta có thể.
"Bản vương nói xong rồi." Bùi Duyên giương mắt nhìn về phía nàng "Vừa rồi nàng muốn nói cái gì?"
"A, ta nghĩ nên nói với huynh một lời xin lỗi. Đào Đề ấy náy cúi đầu, nói:" Ta dạo quỷ môn quan một vòng cũng đã hiểu rõ một việc. Mối hôn sự này, cho dù ta có không tình nguyện cũng không nên dùng phương pháp bồng bột này giải quyết vấn đề. Điện hạ nếu đồng ý cùng ta hòa ly, sau này ta sẽ an phận thủ thường, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho điện hạ.. ngươi cứ cho rằng ta không tồn tại là tốt rồi. "
Bùi Duyên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tầm mắt dừng ở sườn bên mặt của nàng, đồng tử tối đen nháy mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Sau một lúc lâu trầm ngâm, hắn nhẹ giọng nói:" Nàng là Thái Tử Phi của bản vương, sao lại có thể coi như không tồn tại? "
Lời này nói ra từ trong miệng hắn, giống như tăng thêm một phần ôn nhu, Đào Đề chỉ cảm thấy lỗ tai mình đều tê dại. Nàng vừa muốn trả lời, đột nhiên Bùi Duyên ho khan" khụ khụ khụ.. "
Đào Đề sợ hãi, nhìn về phía hắn đầy lo lắng" Điện hạ, huynh không sao chứ? ".
Bùi Duyên vội lấy một chiếc khăn trong tay áo che miệng, do khuôn mặt trắng bệch nên khi ho khan liền nổi lên một mảng đỏ ửng" không sao.. Khụ.. Bản vương không sao ".
Nhìn thấy hắn thân mình gầy yếu run run dữ dội như vậy, Đào Đề liền vội vã mang cho hắn chút nước ấm" Mau uống nước đi ".
" Đa tạ "Bùi Duyên nâng chén trà uống hai hớp, ho khan cũng dần ngừng lại, hắn hướng nàng cười xin lỗi lại mang theo vài phần ngại ngùng nói:" Bản vương có phải đã dọa nàng rồi không? "
" Không có, không có, ta làm sao dễ bị dọa thế được "Đào Đề đầu lắc như trống bỏi nói.
" Thân thể bản vương trước giờ vẫn như vây, hy vọng nàng đừng ghét bỏ.. "Bùi Duyên tiếng nhẹ nhàng nói, lông mi dày rũ xuống, bóng tối khuất lông mày và mắt của hắn. Chắc người càng ôn nhu thì tâm tư càng mẫn cảm.
Đào Đề ôn nhu nói" Ta không chê nha, thân thể huynh không tốt cũng đâu phải huynh chọn. Huynh đừng tự ti như vậy, tuy rằng chúng ta mới gặp mặt không lâu, nhưng ta cảm thấy huynh là người rất tốt a. "
Hắn, là người rất tốt? Bùi Duyên híp mắt lại, môi mỏng lại nhấc lên thành độ cong, lại cười dịu dàng vô hại nói:" Nàng không chê bai bản vương là tốt rồi ".
Hai người ngồi im một lát, ngay khi Đào Đề cân nhắc xem có nên làm gì đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này không, thì bụng của nàng không thức thời mà kêu lên. Nghe thấy tiếng bụng nàng kêu, Bùi Duyên kinh ngạc chớp mắt một cái, hồi phục tinh thần thì nhẹ giọng hỏi:" Nàng đói bụng rồi? "
Đào Đề che bụng, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhỏ giọng" Ân "
" Là bản vương sơ sót "Bùi Duyên nói xong, liền cao giọng nói với bên ngoài:" Người đâu, mang ít thức ăn lên ". Không bao lâu sau cung nhân liền mang cơm canh lên.
Thái tử thân thể không tốt, đồ ăn đều thanh đạm, dễ tiêu. Một chén cháo cẩu kỷ đặc sệt nóng hổi, măng khô mùa đông và những lát mộc lan thơm giòn tươi mát, ngỗng quay màu sắc mê người, ăn kèm với dưa món, rau thơm và củ cải muối ngọt. Đồ ngọt là viên củ sen hấp rượu hoa quế*, còn có bánh đậu xanh, đậu hà lan vàng, ba loại bánh xốp đường trắng tinh xảo, hai cái khác là mứt trái cây.
Ngửi được mùi thức ăn Đào Đề nhất thời đói đến không chịu được, nhưng có nhiều cung nhân ở đây như vậy nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà ăn uống không ý tứ được. Đành phải cẩn trọng ngồi bên cạnh bàn, đôi mắt mong chờ nhìn chằm chằm thức ăn.
Bùi Duyên nhận ra nàng không được tự nhiên, nhàn nhạt lên tiếng bảo các cung nhân:" Các ngươi đều lui ra hết đi ".
Đợi sau khi người hầu lui ra hết, hắn quay qua nhìn Đào Đề, ôn nhu nói" Bây giờ không còn người ngoài nữa, nàng đói bụng thì ăn đi ".
Đào Đề thoáng cái tâm tình thả lỏng xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn chớp chớp:" Vậy đa tạ huynh, ta sẽ không khách sáo nữa ".
Thấy nàng cười thật thà như vậy, Bùi Duyên hơi kinh ngạc, sau đó chậm rãi rũ tầm mắt xuống không chút để ý ừ một tiếng.
Dù gì đồ ăn ngự trù trong cung nấu hương vị không tệ, cháo cẩu kỷ và măng khô làm rất ngon, giữ nguyên được mùi vị nguyên bản của món ăn. Dưa chua muối cũng tăng thêm hương vị.
Nổi bật nhất là phần ngỗng quay căng mọng, sự kết hợp hoàn hảo của rượu thuần túy và mật ong trong thịt ngỗng, khiến thịt ngỗng vô cung tươi ngon mềm mại, sau khi cắn một miếng nước thịt đậm đà đọng lại trên đầu lưỡi, ngọt lịm, mặn mà cùng với dư vị vô tận. Đào Đề đã từng nếm thử món này ở một nhà hàng trên đường phố ở Tô Châu, Lần đó mùi vị khá ngon. Nhưng rượu dùng trong lần này thuần túy và mát lạnh nên hương vị đậm đà hơn.
Đào Đề bên này đang vui vẻ ăn hết miếng này đến miếng khác, thì thấy Bùi Duyên ăn nửa bát cháo cẩu kỷ đã không ăn nữa, tuân theo tôn chỉ" Lãng phí thức ăn là điều đáng xấu hổ ", nàng chủ động gánh vác trách nhiệm tiêu diệt cả bàn thức ăn.
Thế nên trong thời gian một nén nhang tiếp theo, Bùi Duyên trơ mắt nhìn cô nương thân hình nhỏ nhỏ đem cả bàn thức ăn quét sạch. Làm hắn không khỏi nhớ đến trong các yến hội trước đây tiếp xúc với các nhóm quý nữ và nương nương, các nàng mỗi lần ăn rất ít, một khối điểm tâm có thể ăn đến nửa canh giờ (1 tiếng) mới xong. Chẳng lẽ, đây mới chính là sức ăn thật sự của nữ nhi sao?
Thấy Đào Đề thả đũa xuống với vẻ mặt thỏa mãn, Bùi Duyên tự mình đưa cho nàng một chiếc khăn sạch sẽ:" Ăn no rồi hả? ".
" Ừ, ăn no rồi "Đào Đề nhận lấy khăn, theo bản năng quét mắt về phía bát của hắn, bát cháo cẩu kỷ kia mới ăn một nửa. Nàng hỏi:" Điện hạ ngài không thích uống cháo sao? "
" Ban đêm bản vương không thể ăn nhiều, rất dễ đầy bụng ". Đào Đề chợt bừng tỉnh, đúng vậy, thân thể hắn ốm yếu, dạ dày cũng không so được với người khỏe mạnh. Hơn nữa người bệnh, ăn uống đương nhiên cũng không được tốt (ý phải kiêng ăn nhiều thứ).
Trong lúc nhất thời, Đào Đề nổi lên đồng tình với Bùi Duyên, nghĩ thầm nếu có cơ hội nàng phải nấu cho hắn mấy món ăn ngon cho hắn nếm thử, để xem xem hắn có thèm ăn hơn không.
Người hầu tiến vào thu dọn chén đĩa và thức ăn còn lại, nhìn thấy một bàn đồ ăn lớn như vậy bị ăn đến sạch bách, nhịn không được thầm oán trách trong lòng:" Vị thái tử phi này lúc đầu còn muốn sống muốn chết, sao giờ tự nhiên ăn uống tốt thế? Lại còn có thể ăn nhiều như vậy, đúng là cái đồ không tim không phổi ".
* * *
Sau khi tắm rửa xong, Đào Đề đi qua bình phong một lần nữa trở lại phòng trong. Bùi Duyên đã cởi hỉ bào, im lặng ngồi bên cạnh giường. Hắn mặc một kiện áo ngủ mỏng màu đỏ, màu tóc đen như mực xõa xuống, hẳng là rất mệt rồi. Đầu dựa vào trụ giường, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ mệt mỏi nhàn nhạt và đôi mắt nhắm lại, giống như một tòa ngọc bích tuyệt mĩ.
Đào Đề sợ làm kinh động đến cảnh đep này nên rón rén lại gần, đột nhiên Bùi Duyên mở mắt ra nói" Tắm rửa xong rồi? ".
Sống lưng Đào Đề cứng đờ, ngượng ngùng nở nụ cười" Ân.. Không phải ngài cảm thấy mệt mỏi sao, nếu không thì ngủ sớm một chút? ".
Đôi mắt hắn phủ một tầng sương mù, nhẹ gật đầu" Đêm đã khuya nên ngủ thôi ". Đào Đề bị hắn nhìn tim đập thình thịch, ý tứ của hắn là muốn ngủ cùng nhau sao?
Khái quát về thượng cổ thần thú Thao thiết (kiếp trước thái tử phi) một chút:
Sơn Hải Kinh – Bắc Sơn Kinh thuật lại:" Trên núi Câu Ngô có nhiều ngọc quý, dưới núi có nhiều quặng đồng. Tại đây có một giống thú thân dê mặt người, mắt nằm dưới nách, răng hổ móng người, tiếng như hài nhi, gọi là Thao Thiết". Trên đại đỉnh Ân Chu có hình khắc Thao Thiết, đầu dữ tợn, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra; trên đầu có một đôi sừng thú uốn lượn, hai chân cũng uốn lượn giống như vô định phương hướng, có lúc giống như sừng dê, có lúc lại giống như sừng trâu; miệng lớn nhe ra, răng nhọn như lưỡi cưa, miệng hơi cong vào bên, hoặc miệng ngậm chặt. Ngồi xổm, khom lưng, đầu chạm đất hoặc cưỡi lên mây, hai bên có một cặp móng vuốt sắc bén như móng chó hoặc hổ. Hai bên đầu có hai cái lỗ tai như hai cục thịt. Tương truyền, Thao Thiết là con thứ 9 của thần thú Thanh Long nhưng trái ngược với người cha là Thần Thú báo điềm lành thì Thao Thiết là một hung thú báo điềm dữ bởi nó là một loài mãnh thú hung ác, rất tham ăn, tham tài, thấy gì ăn nấy, thấy tài bảo thì cướp đoạt. (nguồn từ:
Truyền Thuyết Về Tứ Đại Hung Thú Thời Thượng Cổ ). Nhấn mạnh là Thao Thiết da dày thịt béo, rất ham ăn, cái gì cũng bỏ vào mồm được thậm chí là tự ăn chính.
Editor: Tiểu Thần Lệ Chi