Bài viết: 2 

Chương 10: Bệnh sắp chết vẫn hoãng sợ bật dậy
Lời nói của Trương Yên Thế trái lại khiến khẩu khí của Chu Lệ thoáng nhẹ nhàng, không chết được là tốt rồi.
Chu Lệ đột nhiên nhớ tới chuyện ở học đường, hắn giả vờ phong khinh vân đạm nói: "Ta nghe nói Trương Nguyệt suốt ngày ở học đường làm xằng làm bậy, đúng không, còn có Chu Dũng cùng.. một người tên Trương Yên Thế, ngươi là bằng hữu của bọn họ, sao biết ngươi không nói dối chứ?"
Quả nhiên, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dậm!
Trương Yên Thế nói: "Đây đều là nghe nhầm đồn bậy, đồng môn chúng tôi thỉnh thoảng trong lúc chơi đùa, có thể nói chuyện không giữ lời, nên từ đó mà ra? Bọn họ đều là người trung dũng sau khi được gọi là con trai của các lão anh hùng hảo hán, lại không biết được tại sao bên ngoài lại có lời đồn đãi như thế này."
Chu Lệ ngồi trên lưng ngựa, không tỏ rõ ý kiến, tất nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Trương Yên Thế: "Ngươi là hậu nhân của ai?"
"Chuyện này.." Trương Yên Thế trầm mặc một lát: "Ta không dám nói."
"Vì sao?"
"Sợ người nói với cha ta."
Chu Lệ ha ha cười: "Ta nếu muốn làm khó dễ ngươi, hiện tại liền bắt ngươi lên thiên phủ, cho cha ngươi đến lãnh người, xem ra ngươi cũng hồ đồ giống tên Trương Nguyệt kia, Trương Yên Thế, mấy người đều không phải là chim tốt, đều là cá mè một lứa."
Trương Yên Thế: "..."
Chu Lệ lập tức nói: "Ngươi giống như bọn người kia không xem vương pháp ra gì, trên đời này luôn luôn có người có thể trị được các ngươi."
Trương Yên Thế chẳng hề để tâm nói: "Ta còn có việc, không cùng ngươi dong dài."
Chu Lệ nhìn kỹ Trương Yên Thế, sơ lượt trên mặt có vài phần buông lỏng, hắn đường đường thiên tử, tuyệt nhiên cũng không muốn cùng một tên mao đầu tiểu tử so đo.
Trương Yên Thế thấy dáng vẻ của Chu Lệ thoáng chần chừ, nhưng cũng đang vội, còn giằng co như vậy thêm nữa, khiến cho Trương Phụ phát hiện thì nguy, vị chỉ huy Đồng tri này cũng sẽ mặc kệ hắn là cái gì mà cửu ca của thái tử, tâm tư dứt khoác, liền móc móc trong tay áo, lấy ra mấy lượng bạc vụn: "Thôi được, gặp nhau cũng là có duyên, khó lại được gặp gỡ, ít bạc này, mời chư vị uống trà."
Ai ngờ Chu Lệ thấy mấy bạc vụn kia, sắc mặt chợt thay đổi.
Hắn đột nhiên lớn tiếng quát to: "Ngươi cùng mấy bạc vụn này như thế nào?"
Trương Yên Thế hồ nghi nói: "Tỷ ta cho, nói nam nhân ở bên ngoài, không thể không có tiền phòng thân."
Sắc mặt của Chu Lệ ngày càng nghiêm nghị: "Ta nói không phải cái này, đứa trẻ như ngươi chẳng lẻ không biết, thời Cao Thái Tổ hoàng đế, đã từng hạ chỉ, chính cái gọi là: 'Bởi vì giá kim loại rất đắt, phương pháp tiền giấy không có tốt hay xấu. Căn dặn hộ bộ lệnh cho quan lại thu hết tiền về lại cung, dựa vào số lượng đổi lại giấy bạc, bất kể là tiền đồng nhiều hơn'."
Chu Lệ ngừng lại một chút, lại nói: "Đương kim hoàng đế tuân theo Cao Thái tổ tổ huấn, nhiều ngày qua vừa phát thêm chiếu chỉ, tất cả việc giao nhận hàng hóa, đều phải dùng tiền giấy, không được đổi dùng tiền đồng, ngân lượng?"
Hắn nói chưa dứt lời, nói như vậy, ngược lại làm Trương Yên Thế nghĩ đến.
Giai đoạn đầu của Minh Triều, quả thật có một đoạn thời gian, quan phủ cưỡng ép dùng tiền giấy, cũng chính là triều đình phát hành ' Đại Minh tiền giấy ' tiến hành mua bán.
Chẳng qua đến năm hai mươi Hồng Vũ, chính bởi vì lạm phát, mà bắt đầu không ngừng giảm giá, sau Hồng Vũ năm hai mươi, tình hình này càng chuyển biến xấu, ví dụ như thời điểm Hồng Vũ năm hai mươi, một thạch gạo chỉ cần mua với một xâu tiền, nhưng đến thời Vĩnh Lạc năm hai, một thạch gạo phải mua với giá mười xâu tiền, chính vì thế mười mấy năm sau, giá trị tiền giấy bị sụt giảm thập phần.
Đương kim hoàng đế Chu Lệ, là lấy danh nghĩa của trận Tĩnh Nan tiến vào thành Nam Kinh, ngoài việc hắn nói rằng cháu trai hoàng đế Kiến Văn của hắn bên cạnh có gian thần, còn mang một danh phận đại nghĩa, chính là nói Hoàng đế Chu Doãn Văn đương thời đi ngược lại giáo huấn của Cao thái tổ hoàng đế, nhưng hắn ta thì không như vậy, Chu Lệ thương nhất chính là phụ thân của mình, là người giữ gìn phương thức của tổ tiên, cho nên vị tân hoàng đế sau khi ngồi vững ngai vàng, liền suy xét, phụ thân của hắn đương thời vẫn chưa giải quyết hoàn toàn được vấn đề tiền giấy?
Như vậy lấy tư cách là người nhi tử hiếu thảo nhất của Cao Thái Tổ hoàng đế, Chu Lệ đương nhiên quyết tâm thi hành pháp lệnh này, ngay sau đó trong vòng một tháng ngắn ngủi, liên tiếp phát ra ba đạo ý chỉ, cấm hoàn toàn tiền bạc, lệnh cưỡng ép các sĩ nông công thương trong thiên hạ phải dùng tiền giấy tiến hành mua bán trao đổi hàng hóa.
Trương Yên Thế nghĩ đến việc này, liền nhịn không được mà cười vui vẻ.
Mắt hổ của Chu Lệ lúc này hé mạnh, lão tử là hoàng đế, nắm vương vị trong tay, nói là làm ngay, ý chỉ đều hạ xuống, trước mắt lại có một tên tiểu tử ngang nhiên dám làm trái thánh chỉ, đây chẳng phải là mắng Chiêu Quảng Hiếu là con lừa ngốc sao?
"Ngươi cười cái gì?"
Trương Yên Thế nói: "Chuyện này.. có ý chỉ như vây sao? AAA.. nguy rồi, ta đây phải nhanh chân quay về nhà lấy hết giấy bạc đem đổi thành vàng bạc mới được. Bằng không phải thiệt thòi lớn."
Tròng mắt của Chu Lệ trợn tròn đến nổi sắp rơi xuống, không khỏi hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Trương Yên Thế rất nghiêm túc nói: "Ngươi ta gặp nhau coi như là duyên phận, ta là người thiện tâm, không thể trông thấy người ngốc buồn khổ, ta nhận thấy ý chỉ sau khi được hạ xuống, giá trị của tiền giấy đồng thời cũng sụt giá đột ngột, lại nói nếu không đổi ra vàng bạc, không qua ba năm ngày nữa, tiền giấy trong nhà, sợ là sẽ lỗ vốn đến cái đũng quần cũng không còn."
Chu Lệ cả giận nói: "Ý chỉ của hoàng đế cũng không tuân thủ sao?"
"Ý chỉ của hoàng đế tất nhiên không ai dám làm trái, nhưng mà ý chỉ của hoàng đế, cũng không tuân thủ theo tổng quan của thị trường, vốn dĩ nếu không hạ chỉ kiên quyết thì mọi chuyện cũng còn tốt, nhưng hiện tại đã hạ chỉ, trái lại có lẽ chuyện đã xấu rồi, ta xem.. giá trị của tiền giấy nhất định sẽ mất giá nghiêm trọng, chuyện này nói ngươi cũng không hiểu, ta đã trải qua, ta rất có kinh nghiệm."
Trương Yên Thế cũng không phải là thổi phồng, dân chúng Đại Minh kì thực là người thật thà chất phác, chưa từng trải qua các mặt của xã hội, mà hắn là người của hai thế hệ, phong to gió lớn gì mà chưa thấy qua? Cái gì mà pháp tệ, cái gì mà Dim-ba-bu-ê, hoặc là Mark của thời Ngụy Mã Đức, người nào chưa từng thấy qua?
Chu Lệ sau khi nghe xong, nhịn không được cười to: "Một thằng nhóc con như ngươi, cũng dám ăn nói lung tung, vọng ngôn chuyện đại sự quốc gia."
Mặt hắn lộ vẻ bất thiện, nhưng lập tức đã cười, nếu nói lúc nãy chỉ là lộ vẻ châm chọc, nhưng nụ cười hiện tại, lại càng thêm vài phần chế nhạo.
Chu Lệ lắc đầu, trong lòng nghĩ, trẫm cùng một tên mao đầu tiểu tử như vậy đứng đây tranh luận cái gì.
Vì thế bàn tay to vung lên: "Đi thôi."
Trương Yên Thế nhất thời bước đi như bay, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chính là trong lòng hắn không khỏi không nghĩ thầm, người kia rốt cuộc là ai, tính khí thật không nhỏ.
Được cái Trương Yên Thế cũng không để ở trong lòng, hắn bây giờ chỉ nghĩ có nên chạy nhanh về nhà đem tiền giấy của Trương gia đổi thành bạc hay không, nhưng mà cũng rất nhanh rồi lại bình thường trở lại.
Một mặt thật ra hắn cũng không giàu có gì, Đông cung tuy rằng luôn luôn ban thưởng, nhưng dù sao hiện tại tỷ phu của hắn cũng không có quyền quản lý việc trong nhà, ban thưởng cũng rất có hạn.
Về phương diện khác, hắn là em vợ của thái tử, hoàng đế lúc này hạ chiếu chỉ nghiêm cấm giao dịch tiền bạc, hắn lại dẫn đầu đổi một lượng lớn ngân phiếu, chẳng phải là đang hãm hại tỷ phu của chính mình sao?
Muốn tự đào hố chôn mình à.
Ngàn vạn lần đừng báo hại tỷ phu.
Lúc này, Chu Lệ sải bước tiến vào phòng ngủ của Trương Nguyệt.
Trương Nguyệt đang phát ra âm thanh kêu gào như chọc huyết: "Đau a, đau a, thắt lưng đều như bị chặt đứt."
Chu Lệ nhíu mày, bước dài tiến lên, vén chăn ra: "Không phải là đánh trên mông sao? Huống chi dùng roi da quất xuống, như thế nào thắt lưng lại bị chặt đứt?"
Chỉ thấy đầu của Trương Nguyệt lệch ra, giống như là đã ngất xỉu rồi.
Trương Phụ đứng một bên, vốn đã mặt lạnh, lúc này lại thêm vài phần giận dữ, nói: "Bệ hạ đang ở đây, ngươi còn muốn càn quấy sao?"
Trương Nguyệt không phản ứng.
Chu Lệ áp áp cánh tay, ý bảo Trương Phụ: "Đừng dọa hắn."
Có một thời điểm Trương Phụ, vẫn đang còn trẻ, trên mặt lại luôn có vẻ nghiêm túc, so với bạn bè cùng trang lứa càng khiến người khác cảm thấy rất chính chắn.
Hắn vốn đang trực ở ngũ quân phủ Đô đốc, nghe tin đệ đệ của mình lại gây họa, vội vàng quay trở về nhà, lúc này bệ hạ lại bãi giá tới đây, hành lễ nói: "Bệ hạ, đệ đệ ngu dốt không tả, khẩn cầu bệ hạ.."
Chu Lệ thở dài ngụ ý nói: "Hắn không nghe quản giáo, trẫm đã trừng phạt hắn rồi, được rồi, ngươi cũng đừng làm hắn sợ."
Trương Phụ mặt nghiêm túc lại có nét uể oải khó thấy vào những ngày thường, nói: "Vâng, chẳng qua.. đệ đệ của thần, lúc trước thật cũng còn tốt, nhưng từ lúc cùng Trương Yên Thế, Chu Dũng bọn họ suốt ngày đi chung với nhau.."
Chu Lệ ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến nói: "Trước tiên hãy cho ngự y xem thương thế của hắn đi."
Lúc này, mấy tên tùy tùng đưa ngự ý đến bắt đầu xem xét vết thương.
Chu Lệ chắp tay sau đít, tại phòng ngủ nhàn hạ đi vài bước, ánh mắt dừng ở lọ sứ trên bàn cạnh giường: "Còn đây là vật gì?"
Người hầu của Trương gia thật ra đã sớm sợ tới mức mất hồn mất vía, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ có tùy tùng của Trương Nguyệt lắp bắp nói: "Cái này.. là bằng hữu của thiếu gia đưa tới."
Chu lệ vuốt cằm, đột ngột nói: "Người bằng hưu kia, gọi là Quách Đắc Cam? Trẫm vừa mới thấy hắn bò tường mà ra ngoài."
Tôi tớ cả kinh quai hàm đều rơi xuống.
Lúc này kỳ tích của y học đã xảy ra, vốn đang nằm trên giường không chút nhúc nhích, Trương Nguyệt đột nhiên kinh sợ bật dậy, lập tức: "Đúng, gọi là Quách Đắc Cam."
Trương Nguyệt là bật thầy của nghĩa khí, hắn không thể bán đứng đại ca, kẻ ngốc đều cũng có thể nhìn ra được, có thể trèo tường, còn không chịu báo cáo gia thế, còn không phải là đại ca sao, đại ca chính là như vậy, làm việc chưa bao giờ lưu lại danh tính.
Chu Lệ đột nhiên nhớ tới chuyện ở học đường, hắn giả vờ phong khinh vân đạm nói: "Ta nghe nói Trương Nguyệt suốt ngày ở học đường làm xằng làm bậy, đúng không, còn có Chu Dũng cùng.. một người tên Trương Yên Thế, ngươi là bằng hữu của bọn họ, sao biết ngươi không nói dối chứ?"
Quả nhiên, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dậm!
Trương Yên Thế nói: "Đây đều là nghe nhầm đồn bậy, đồng môn chúng tôi thỉnh thoảng trong lúc chơi đùa, có thể nói chuyện không giữ lời, nên từ đó mà ra? Bọn họ đều là người trung dũng sau khi được gọi là con trai của các lão anh hùng hảo hán, lại không biết được tại sao bên ngoài lại có lời đồn đãi như thế này."
Chu Lệ ngồi trên lưng ngựa, không tỏ rõ ý kiến, tất nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Trương Yên Thế: "Ngươi là hậu nhân của ai?"
"Chuyện này.." Trương Yên Thế trầm mặc một lát: "Ta không dám nói."
"Vì sao?"
"Sợ người nói với cha ta."
Chu Lệ ha ha cười: "Ta nếu muốn làm khó dễ ngươi, hiện tại liền bắt ngươi lên thiên phủ, cho cha ngươi đến lãnh người, xem ra ngươi cũng hồ đồ giống tên Trương Nguyệt kia, Trương Yên Thế, mấy người đều không phải là chim tốt, đều là cá mè một lứa."
Trương Yên Thế: "..."
Chu Lệ lập tức nói: "Ngươi giống như bọn người kia không xem vương pháp ra gì, trên đời này luôn luôn có người có thể trị được các ngươi."
Trương Yên Thế chẳng hề để tâm nói: "Ta còn có việc, không cùng ngươi dong dài."
Chu Lệ nhìn kỹ Trương Yên Thế, sơ lượt trên mặt có vài phần buông lỏng, hắn đường đường thiên tử, tuyệt nhiên cũng không muốn cùng một tên mao đầu tiểu tử so đo.
Trương Yên Thế thấy dáng vẻ của Chu Lệ thoáng chần chừ, nhưng cũng đang vội, còn giằng co như vậy thêm nữa, khiến cho Trương Phụ phát hiện thì nguy, vị chỉ huy Đồng tri này cũng sẽ mặc kệ hắn là cái gì mà cửu ca của thái tử, tâm tư dứt khoác, liền móc móc trong tay áo, lấy ra mấy lượng bạc vụn: "Thôi được, gặp nhau cũng là có duyên, khó lại được gặp gỡ, ít bạc này, mời chư vị uống trà."
Ai ngờ Chu Lệ thấy mấy bạc vụn kia, sắc mặt chợt thay đổi.
Hắn đột nhiên lớn tiếng quát to: "Ngươi cùng mấy bạc vụn này như thế nào?"
Trương Yên Thế hồ nghi nói: "Tỷ ta cho, nói nam nhân ở bên ngoài, không thể không có tiền phòng thân."
Sắc mặt của Chu Lệ ngày càng nghiêm nghị: "Ta nói không phải cái này, đứa trẻ như ngươi chẳng lẻ không biết, thời Cao Thái Tổ hoàng đế, đã từng hạ chỉ, chính cái gọi là: 'Bởi vì giá kim loại rất đắt, phương pháp tiền giấy không có tốt hay xấu. Căn dặn hộ bộ lệnh cho quan lại thu hết tiền về lại cung, dựa vào số lượng đổi lại giấy bạc, bất kể là tiền đồng nhiều hơn'."
Chu Lệ ngừng lại một chút, lại nói: "Đương kim hoàng đế tuân theo Cao Thái tổ tổ huấn, nhiều ngày qua vừa phát thêm chiếu chỉ, tất cả việc giao nhận hàng hóa, đều phải dùng tiền giấy, không được đổi dùng tiền đồng, ngân lượng?"
Hắn nói chưa dứt lời, nói như vậy, ngược lại làm Trương Yên Thế nghĩ đến.
Giai đoạn đầu của Minh Triều, quả thật có một đoạn thời gian, quan phủ cưỡng ép dùng tiền giấy, cũng chính là triều đình phát hành ' Đại Minh tiền giấy ' tiến hành mua bán.
Chẳng qua đến năm hai mươi Hồng Vũ, chính bởi vì lạm phát, mà bắt đầu không ngừng giảm giá, sau Hồng Vũ năm hai mươi, tình hình này càng chuyển biến xấu, ví dụ như thời điểm Hồng Vũ năm hai mươi, một thạch gạo chỉ cần mua với một xâu tiền, nhưng đến thời Vĩnh Lạc năm hai, một thạch gạo phải mua với giá mười xâu tiền, chính vì thế mười mấy năm sau, giá trị tiền giấy bị sụt giảm thập phần.
Đương kim hoàng đế Chu Lệ, là lấy danh nghĩa của trận Tĩnh Nan tiến vào thành Nam Kinh, ngoài việc hắn nói rằng cháu trai hoàng đế Kiến Văn của hắn bên cạnh có gian thần, còn mang một danh phận đại nghĩa, chính là nói Hoàng đế Chu Doãn Văn đương thời đi ngược lại giáo huấn của Cao thái tổ hoàng đế, nhưng hắn ta thì không như vậy, Chu Lệ thương nhất chính là phụ thân của mình, là người giữ gìn phương thức của tổ tiên, cho nên vị tân hoàng đế sau khi ngồi vững ngai vàng, liền suy xét, phụ thân của hắn đương thời vẫn chưa giải quyết hoàn toàn được vấn đề tiền giấy?
Như vậy lấy tư cách là người nhi tử hiếu thảo nhất của Cao Thái Tổ hoàng đế, Chu Lệ đương nhiên quyết tâm thi hành pháp lệnh này, ngay sau đó trong vòng một tháng ngắn ngủi, liên tiếp phát ra ba đạo ý chỉ, cấm hoàn toàn tiền bạc, lệnh cưỡng ép các sĩ nông công thương trong thiên hạ phải dùng tiền giấy tiến hành mua bán trao đổi hàng hóa.
Trương Yên Thế nghĩ đến việc này, liền nhịn không được mà cười vui vẻ.
Mắt hổ của Chu Lệ lúc này hé mạnh, lão tử là hoàng đế, nắm vương vị trong tay, nói là làm ngay, ý chỉ đều hạ xuống, trước mắt lại có một tên tiểu tử ngang nhiên dám làm trái thánh chỉ, đây chẳng phải là mắng Chiêu Quảng Hiếu là con lừa ngốc sao?
"Ngươi cười cái gì?"
Trương Yên Thế nói: "Chuyện này.. có ý chỉ như vây sao? AAA.. nguy rồi, ta đây phải nhanh chân quay về nhà lấy hết giấy bạc đem đổi thành vàng bạc mới được. Bằng không phải thiệt thòi lớn."
Tròng mắt của Chu Lệ trợn tròn đến nổi sắp rơi xuống, không khỏi hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Trương Yên Thế rất nghiêm túc nói: "Ngươi ta gặp nhau coi như là duyên phận, ta là người thiện tâm, không thể trông thấy người ngốc buồn khổ, ta nhận thấy ý chỉ sau khi được hạ xuống, giá trị của tiền giấy đồng thời cũng sụt giá đột ngột, lại nói nếu không đổi ra vàng bạc, không qua ba năm ngày nữa, tiền giấy trong nhà, sợ là sẽ lỗ vốn đến cái đũng quần cũng không còn."
Chu Lệ cả giận nói: "Ý chỉ của hoàng đế cũng không tuân thủ sao?"
"Ý chỉ của hoàng đế tất nhiên không ai dám làm trái, nhưng mà ý chỉ của hoàng đế, cũng không tuân thủ theo tổng quan của thị trường, vốn dĩ nếu không hạ chỉ kiên quyết thì mọi chuyện cũng còn tốt, nhưng hiện tại đã hạ chỉ, trái lại có lẽ chuyện đã xấu rồi, ta xem.. giá trị của tiền giấy nhất định sẽ mất giá nghiêm trọng, chuyện này nói ngươi cũng không hiểu, ta đã trải qua, ta rất có kinh nghiệm."
Trương Yên Thế cũng không phải là thổi phồng, dân chúng Đại Minh kì thực là người thật thà chất phác, chưa từng trải qua các mặt của xã hội, mà hắn là người của hai thế hệ, phong to gió lớn gì mà chưa thấy qua? Cái gì mà pháp tệ, cái gì mà Dim-ba-bu-ê, hoặc là Mark của thời Ngụy Mã Đức, người nào chưa từng thấy qua?
Chu Lệ sau khi nghe xong, nhịn không được cười to: "Một thằng nhóc con như ngươi, cũng dám ăn nói lung tung, vọng ngôn chuyện đại sự quốc gia."
Mặt hắn lộ vẻ bất thiện, nhưng lập tức đã cười, nếu nói lúc nãy chỉ là lộ vẻ châm chọc, nhưng nụ cười hiện tại, lại càng thêm vài phần chế nhạo.
Chu Lệ lắc đầu, trong lòng nghĩ, trẫm cùng một tên mao đầu tiểu tử như vậy đứng đây tranh luận cái gì.
Vì thế bàn tay to vung lên: "Đi thôi."
Trương Yên Thế nhất thời bước đi như bay, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chính là trong lòng hắn không khỏi không nghĩ thầm, người kia rốt cuộc là ai, tính khí thật không nhỏ.
Được cái Trương Yên Thế cũng không để ở trong lòng, hắn bây giờ chỉ nghĩ có nên chạy nhanh về nhà đem tiền giấy của Trương gia đổi thành bạc hay không, nhưng mà cũng rất nhanh rồi lại bình thường trở lại.
Một mặt thật ra hắn cũng không giàu có gì, Đông cung tuy rằng luôn luôn ban thưởng, nhưng dù sao hiện tại tỷ phu của hắn cũng không có quyền quản lý việc trong nhà, ban thưởng cũng rất có hạn.
Về phương diện khác, hắn là em vợ của thái tử, hoàng đế lúc này hạ chiếu chỉ nghiêm cấm giao dịch tiền bạc, hắn lại dẫn đầu đổi một lượng lớn ngân phiếu, chẳng phải là đang hãm hại tỷ phu của chính mình sao?
Muốn tự đào hố chôn mình à.
Ngàn vạn lần đừng báo hại tỷ phu.
Lúc này, Chu Lệ sải bước tiến vào phòng ngủ của Trương Nguyệt.
Trương Nguyệt đang phát ra âm thanh kêu gào như chọc huyết: "Đau a, đau a, thắt lưng đều như bị chặt đứt."
Chu Lệ nhíu mày, bước dài tiến lên, vén chăn ra: "Không phải là đánh trên mông sao? Huống chi dùng roi da quất xuống, như thế nào thắt lưng lại bị chặt đứt?"
Chỉ thấy đầu của Trương Nguyệt lệch ra, giống như là đã ngất xỉu rồi.
Trương Phụ đứng một bên, vốn đã mặt lạnh, lúc này lại thêm vài phần giận dữ, nói: "Bệ hạ đang ở đây, ngươi còn muốn càn quấy sao?"
Trương Nguyệt không phản ứng.
Chu Lệ áp áp cánh tay, ý bảo Trương Phụ: "Đừng dọa hắn."
Có một thời điểm Trương Phụ, vẫn đang còn trẻ, trên mặt lại luôn có vẻ nghiêm túc, so với bạn bè cùng trang lứa càng khiến người khác cảm thấy rất chính chắn.
Hắn vốn đang trực ở ngũ quân phủ Đô đốc, nghe tin đệ đệ của mình lại gây họa, vội vàng quay trở về nhà, lúc này bệ hạ lại bãi giá tới đây, hành lễ nói: "Bệ hạ, đệ đệ ngu dốt không tả, khẩn cầu bệ hạ.."
Chu Lệ thở dài ngụ ý nói: "Hắn không nghe quản giáo, trẫm đã trừng phạt hắn rồi, được rồi, ngươi cũng đừng làm hắn sợ."
Trương Phụ mặt nghiêm túc lại có nét uể oải khó thấy vào những ngày thường, nói: "Vâng, chẳng qua.. đệ đệ của thần, lúc trước thật cũng còn tốt, nhưng từ lúc cùng Trương Yên Thế, Chu Dũng bọn họ suốt ngày đi chung với nhau.."
Chu Lệ ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến nói: "Trước tiên hãy cho ngự y xem thương thế của hắn đi."
Lúc này, mấy tên tùy tùng đưa ngự ý đến bắt đầu xem xét vết thương.
Chu Lệ chắp tay sau đít, tại phòng ngủ nhàn hạ đi vài bước, ánh mắt dừng ở lọ sứ trên bàn cạnh giường: "Còn đây là vật gì?"
Người hầu của Trương gia thật ra đã sớm sợ tới mức mất hồn mất vía, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ có tùy tùng của Trương Nguyệt lắp bắp nói: "Cái này.. là bằng hữu của thiếu gia đưa tới."
Chu lệ vuốt cằm, đột ngột nói: "Người bằng hưu kia, gọi là Quách Đắc Cam? Trẫm vừa mới thấy hắn bò tường mà ra ngoài."
Tôi tớ cả kinh quai hàm đều rơi xuống.
Lúc này kỳ tích của y học đã xảy ra, vốn đang nằm trên giường không chút nhúc nhích, Trương Nguyệt đột nhiên kinh sợ bật dậy, lập tức: "Đúng, gọi là Quách Đắc Cam."
Trương Nguyệt là bật thầy của nghĩa khí, hắn không thể bán đứng đại ca, kẻ ngốc đều cũng có thể nhìn ra được, có thể trèo tường, còn không chịu báo cáo gia thế, còn không phải là đại ca sao, đại ca chính là như vậy, làm việc chưa bao giờ lưu lại danh tính.
Chỉnh sửa cuối: