Tản Văn Lời Nói Muộn Màng - Tra Nữ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tử Liên Thiên Nữ, 17 Tháng sáu 2021.

  1. Lời nói muộn màng.

    Tác giả: Tra Nữ

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tử Liên Thiên Nữ

    [​IMG]

    ==============================

    _Đánh mất một tia nắng hạ_

    Tiết trời ngày hạ dần trở nên nóng bức, ngôi trường cấp ba thoáng chốc chỉ còn lại bóng dáng của những cô cậu học trò lớp 12, bên cạnh những ước mơ và khát vọng cũng chỉ còn đọng lại những lưu luyến xen lẫn tiếc nuối mơ hồ.

    Thời gian trôi đi từng ngày, câu chuyện của chúng ta cũng dần đi đến hồi kết.

    Đứng trước ngưỡng cửa bắt đầu cho một tương lai, trong lòng ai lại không khỏi bàng hoàng. Đến mùa hoa phượng thứ mười bảy, chúng ta lại trở về dáng vẻ của những đứa trẻ. Giống như ngày đầu tiên chúng tôi đến đây vậy, là những đứa trẻ khuyết thiếu mọi kí ức về thế giới xung quanh.

    Có lẽ điều duy nhất còn khác biệt chính là chúng ta có thanh xuân. Một thanh xuân đầy nước mắt, một thanh xuân tràn ngập tiếng cười, một thanh xuân nhiệt huyết với muôn ngàn những ước mơ.

    Tồn tại trong kí ức của tôi, một thanh xuân vì chính mình, và một thanh xuân có cậu.

    Dưới nắng hạ chan chát, trong lớp học yên ắng với tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy. Vô thức sẽ vang lên một tiếng cười, rồi sẽ là vô số những tiếng cười khác. Không có một lý do gì hết, chỉ đơn giản là muốn cười, đơn giản muốn lưu giữ khoảng thời gian đẹp nhất này cho nhau.

    Trong những niềm vui vu vơ ấy, tôi bắt gặp tiếng cười của cậu, tiếng cười rất nhẹ, gần giống như hòa tan vào giữa không khí, thế nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ ràng sự phức tạp ở trong đó. Một chút không nỡ, một chút bồi hồi, cùng một chút tiếc nuối.

    Rốt cuộc là cậu nuối tiếc cho thời áo trắng này, hay đang nuối tiếc cho câu chuyện của hai chúng ta?

    Đổ vỡ ngay từ khi bắt đầu, tình cảm thuở học trò mỏng manh đến mức đứng trước áp lực liền giữ không được, cùng lựa chọn im lặng rời đi. Nhưng cũng lại lựa chọn âm thầm dây dưa không dứt.

    Đôi lúc chính tôi đã không nhịn được mà hỏi chính mình, mối quan hệ của chúng ta rốt cuộc là gì?

    Tôi dành cho cậu một sự quan tâm đặc biệt, cậu cũng sẽ đối với tôi bằng một cách thức không giống những người khác.

    Là một sự hèn nhát, những đứa trẻ non nớt không muốn tiếp nhận trách nhiệm, ngu ngốc tin vào một lời hứa không bao giờ có vào tương lai.

    Thanh xuân này của chúng ta lạ lắm, biết rõ sẽ không có kết quả, nhưng vẫn không thể ngừng lại, giống như thiêu thân lao vào lửa, đắm chìm trong cái mùa hạ vừa đắng chát vừa ngọt ngào ấy.

    Nắng hạ vẫn cứ rơi xuống trên những mái tóc, thời gian cũng sẽ không vì những do dự của chúng ta mà dừng lại. Chỉ có tôi và cậu, một nửa muốn rời đi, một nửa lại muốn lưu giữ mãi những tia nắng ấy. Lưu giữ một thứ mơ hồ chính chúng ta cũng không thể hiểu.

    Vốn tưởng nơi này là ngõ cụt, mà lại không ngờ đến đây cũng là một sự giải thoát. Có nên thấy may mắn hay không khi cả hai đều không có sự ràng buộc lẫn nhau? Tự do làm những điều mình muốn, tự do mơ những giấc mơ thật cao, thật xa. Mà trong những ước vọng ấy, chúng ta lại không thể tìm thấy bóng dáng của nhau trong cuộc đời?

    Cậu sẽ không vì tôi mà thay đổi nguyện vọng, tôi cũng sẽ không vì cậu mà đánh cược tương lai phía trước.

    Âm thầm quan tâm, lại âm thầm phân rõ giới hạn. Giống như đắm chìm, lại giống như chưa từng có gì xảy ra.

    Mùa hạ năm ấy chúng ta đã có nhau, cũng tại mùa hạ ấy, chúng ta đã cùng lúc buông bỏ.

    Cậu là thanh xuân của tôi.

    Tôi cũng là mùa hạ của cậu.

    Đến cuối cùng, chúng ta cũng chỉ là một quãng thời gian nhỏ bé trong cuộc đời của nhau mà thôi. Là một điểm sáng nhỏ bé, lại như bạch nguyệt quang không cách nào chạm đến. Cũng là nốt chu sa cắm rễ trong tim, vĩnh viễn cũng không thể từ bỏ, lại chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà loại bỏ nhau ra khỏi cuộc đời này.

    Bởi vì đã từng có nhau, nên chúng ta đều không nguyện ý tiến lên. Tất cả dũng khí vốn có đều mang ra đặt cược để có thể duy trì mối quan hệ như hiện tại. Chỉ như vậy đã đủ thỏa mãn, đủ để nuôi dưỡng một thanh xuân trọn vẹn.

    Có đôi lúc tôi thật muốn lưu giữ mãi khoảnh khắc này, chúng ta đã cùng nhau đi qua những năm ánh sáng.

    Còn cậu, liệu cậu có như vậy hay không?

    Mùa hạ tồn tại trong tôi là những mảng đối lập phức tạp. Chính tôi cũng không thể hiểu hết được lòng mình. Có lẽ là chưa từng nếm trải qua những tư vị khác, cũng có thể chính mình đang sợ hãi phải đối mặt với sóng gió bao la ngoài kia.

    Tôi sợ phải lớn lên, cũng muốn thật nhanh chóng trưởng thành.

    Tôi muốn ở mãi trong mùa hạ này, đắm chìm trong những năm thanh xuân tươi đẹp, nhưng lại quyết tuyệt từ bỏ khoảng thời gian này, mùa hạ sẽ trở thành cột mốc đánh dấu sự trưởng thành của tôi.

    Gửi nỗi nhớ vào những tia nắng hạ, gửi vào mùa hạ một thanh xuân đẹp nhất.

    Gửi mùa hạ tất cả con người chân thật nhất của tôi. Dám yêu, dám buông bỏ, hèn nhát nhưng lại cuồng vọng. Một mặt mạnh mẽ, một mặt kiêu ngạo, tiếp bước một mặt đầy nuối tiếc.

    Ở mùa hạ ấy, tôi chưa kịp tận hưởng hết những tiếng cười, chưa kịp làm những điều bản thân thật sự mong muốn.

    Ở mùa hạ ấy, tôi chưa thật sự ngông cuồng.

    Tuổi trẻ của tôi sống mãi trong mùa hạ ấy, không phải chỉ có một mình cậu. Tôi còn các cậu ấy, những thiếu niên thật đẹp, thật rực rỡ.

    Thanh xuân ấy gửi nhờ mùa hạ, nhưng mùa hạ mà tôi muốn gửi gắm nhất chính là các cậu, là những nụ cười còn rực rỡ hơn cả nắng hạ chói chang, là sự nhiệt huyết có thể đương đầu với lửa nóng của đất trời, một tình cảm thuần khiết nhưng êm đềm như ánh nắng chiều tà.

    Đợi đến khi ngông cuồng tiến ra thế giới ngoài kia, đối mặt với mọi góc cạnh của cuộc đời. Và, nhìn lại mùa hạ này, các cậu vẫn ở đây, ngay trong trái tim tôi, ở một góc mà bất cứ áp lực hay sóng gió nào có thể chạm tới. Chỉ đơn giản là thuần khiết, là ngây thơ, là những thiếu niên đẹp nhất.

    Là chính con người với sơ tâm đẹp đẽ thuở ban đầu.

    Thời gian sẽ không dừng lại, thanh xuân rồi cũng sẽ bị chúng ta bỏ lỡ. Cho dù đẹp đẽ, cũng sẽ mãi chỉ là nét đẹp trong tâm hồn.

    Đến khi ngoảnh đầu nhìn lại, chúng ta mới phát hiện, có những người đã bỏ lỡ nhau thì sẽ mất nhau mãi mãi.

    Lời hứa không tồn tại ở nơi mùa hạ này, đến tương lai cũng sẽ không thể thực hiện. Cậu và tôi, đều muốn dùng sự trưởng thành để đối đãi nhau.

    Nhưng đến cuối cùng, chúng ta đều đã đánh mất một tia nắng hạ đẹp nhất.

    Mùa hạ ấy, tôi đánh mất chính tôi, cũng buông tay những kí ức đẹp nhất của chúng ta.

    Mà ngay cả lời nói cuối cùng muốn dành cho cậu cũng đã bị cái chói chang của ngày hạ ấy chôn vùi.

    Tất cả mọi thứ, vĩnh viễn biến mất sau ngày hạ năm ấy.

    * * *


    _Cuối cùng và duy nhất_

    "Đã lâu không gặp."

    Cô gái đứng trước mặt tôi, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, hai mắt to tròn cùng nụ cười mỉm thân thiện, vẫn giống như trong quá khứ kia, chỉ là gương mặt thiếu nữ trong tâm trí tôi lúc ấy, hiện tại càng thêm phần thành thục trầm ổn, cũng càng thêm xinh đẹp hơn.

    Tôi đáp lại cô ấy bằng một nụ cười đúng mực, nhưng đáy lòng lại không cách nào ngừng xao động. Hiện tại mới phát hiện, bản thân chỉ vì một nụ cười của người con gái ấy mà lại có thể vui vẻ đến vậy.

    Chúng tôi đã không gặp nhau từ rất lâu rồi. Trải qua kì thi trung học phổ thông quốc gia, tôi và cô ấy đã không còn liên lạc. Đúng hơn chính là cô ấy hoàn toàn bỏ tôi ra khỏi cuộc sống của mình, còn bản thân tôi vẫn nhịn không được ngày ngày đều nhớ đến cô ấy, giống như một thói quen không thể buông bỏ.

    Và lúc này, hai người gặp nhau trong một buổi họp lớp. Cách tuổi mười bảy đã tám năm. Loại bỏ đi những bồng bột tuổi trẻ, không phải là thiếu niên mà là những chàng trai, cô gái trong dòng đời tràn đầy những áp lực.

    "Thật lâu rồi, cậu hiện tại vẫn ổn chứ?"

    Âm thanh trong trẻo truyền đến, khiến đáy lòng tôi tràn đầy phức tạp, tôi rũ mắt, cũng từng bước đi đến cạnh ban công, hương vị lạnh lẽo của buổi đêm khiến tôi thanh tỉnh đi không ít, mà chính tâm trí tôi cũng bị những cơn gió nhẹ thoáng qua này đưa trở lại những tháng ngày năm xưa.

    Trở về những năm tháng tuổi thiếu niên bồng bột, về với những quyết định chóng vánh cho tương lai đầy mơ hồ.

    Trong những năm tháng ấy, tôi đã trải qua một thời học sinh trọn vẹn, nếm trải những áp lực, mệt mỏi, cũng nếm trải niềm vui cùng khát vọng cho một tương lai tươi sáng.

    Tôi---- cũng trải qua hương vị tình yêu đầu tiên, ngọt ngào, thơ ngây, lại nhạt nhòa đến tàn nhẫn.

    Trải qua một mùa hạ mà bản thân vĩnh viễn cũng không thể quên đi hương vị ấy.

    Bên cạnh hương vị ngọt ngào, lại nếm đến vị đắng khi chia ly.

    Thế nhưng lại chưa từng trải qua hương vị mặn chát của nước mắt.

    Chỉ vì bản thân quá tự tin, quá thơ ngây, vọng tưởng vào một tương lai quá mức tốt đẹp.

    Tôi đã từng thích một người, may mắn thay, cô gái ấy cũng thích tôi. Một quãng thời gian chúng tôi bên nhau, hạnh phúc và ngọt ngào trải qua đều vô cùng viên mãn. Cũng chính nó đã cho tôi một sự an toàn, an toàn đến tự tin thái quá.

    Người ta thường nói, người bên bạn năm mười bảy tuổi, vĩnh viễn sẽ không thể cùng bạn đi đến suốt cuộc đời.

    Nhưng nhìn cô gái nhỏ của tôi, tôi đã nghĩ chúng tôi phải chăng sẽ là ngoại lệ?

    Thế nhưng, những hứa hẹn, nhưng tin tưởng, những yêu thương khi đó của tôi và cô ấy dường như đã nhanh chóng bị đánh vỡ.

    Bước vào vòng chiến của kì thi trung học phổ thông quốc gia, thứ tình yêu tuổi học trò vốn mỏng manh ấy trở nên thật nhạt nhòa. Đối với tôi khi ấy, nó dường như đã trở thành một gánh nặng.

    Tôi một mặt trở nên xa cách người thiếu nữ nhiệt tình ấy, một mặt lại không muốn buông tay.

    Dây dưa đến cả hai con người còn quá trẻ đều cảm thấy mệt mỏi.

    Rồi đến một thời điểm, cô ấy nói ra lời chia tay. Không có khóc lóc, không cãi vã, đơn giản chỉ là giải quyết trong hòa bình.

    Mùa hạ ấy chợt bị nắng chát cùng áp lực bao trùm.

    Thế nhưng, đối với cả tôi và cô ấy, thứ hòa bình ấy cũng chỉ duy trì ở mặt ngoài mà thôi. Cũng chính áp lực thi cử và tương lai, khiến tôi và cô ấy đều phải cố gắng giữ một mặt hòa bình như vậy.

    Hoặc, khi đó tôi đã quá coi thường đoạn tình cảm này.

    Tôi sẽ ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt của người con gái ấy dừng trên người mình. Ngẫu nhiên sẽ để ý cô ấy giúp bản thân một số việc vặt.

    Và vô tình khẳng định, người con gái ấy thật sự thích mình.

    Vô tình thấy nụ cười của cô ấy, trái tim sẽ thật đau.

    Tôi đã nghĩ, đợi trải qua kì thi này, chúng tôi sẽ hợp lại, giống như trước kia.

    Suy nghĩ này đã theo tôi cho đến hết thời cấp ba, trở thành một phần động lực. Chính bản thân tôi sẽ không thể ngờ đến thứ mà tôi đã từng cho là áp lực, hiện tại lại quan trọng đến vậy.

    Thời gian trôi thật nhanh, tôi bước qua ngưỡng cửa chạm đến tương lai ấy.

    Thành công thi đỗ một trường top đầu. Nhưng đó cũng là lúc, tôi đánh mất thứ tình cảm ngây thơ trân quý nhất. Đánh mất mùa hạ dường như đã rất quan trọng.

    Người thiếu nữ ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi. Ngay cả trên mạng xã hội cũng dường như không còn tìm thấy bóng dáng cô ấy.

    Đúng hơn là, tất cả mọi người đều có thể tìm em, chỉ có tôi là không thể. Cùng trong một thành phố, nhưng lại như cách xa nhau cả thế giới.

    Bạch nguyệt quang đã khắc sâu trong lòng, lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy.

    Đã có lúc tôi tự hỏi chính mình, cảm giác này so với trượt đại học, sẽ không bằng sao?

    Thế nhưng tôi lại không thể trả lời, bởi vì không biết, hoặc, câu hỏi này vốn dĩ đã không có đáp án.

    Từ bỏ tình yêu, là một kẻ hèn nhát, nhưng đổi lấy được sự chắc chắn cho tương lai. Tôi đã nghĩ như vậy, dùng sự phiến diện của bản thân che lấp đi sai lầm cùng đau khổ.

    Đến khi cẩn thận suy nghĩ lại, tôi mới chợt giật mình nhận ra, cho dù từ bỏ tình yêu thơ ngây ấy, thật sự sẽ khiến tôi lấy được sự đảm bảo cho tương lai sao?

    Và nắm lấy tình yêu ấy, sẽ không thể đảm bảo tương lai mơ hồ phía trước sao?

    Thế nhưng, những điều này còn hay không quan trọng. Em ấy cũng đã rời đi, người con gái năm giữ cả mùa hạ là thanh xuân của tôi, đã bỏ tôi ra khỏi cuộc đời của em ấy.

    "Tại sao không trả lời tôi?"

    Cô gái nhìn thẳng vào mắt tôi, giống như xuyên qua đôi mắt này nắm giữ hết thảy tâm tình của tôi vậy. Và tôi cũng nhìn thấy được ánh mắt của người con gái ấy, vẫn trong veo như lúc trước, nhưng lại có một cái gì đó không giống.

    Sự bình thản khiến trái tim tôi lại đau đớn.

    Tôi thật sự muốn khóc.

    Lúc trước không thể, hiện tại liệu tôi có thể giữ em lại không? Bù đắp cho quãng thời gian niên thiếu kia?

    "Tôi đã không tìm thấy em."

    Một câu nói ngắn ngủi, lại khiến người con gái trước mặt ngẩn người, tôi cố gắng nắm bắt từng thay đổi trên gương mặt ấy, nhưng cuối cùng lại chỉ đổi lại một nụ cười của em. Em nói: "Ừ, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy cậu mà thôi, chỉ muốn, trốn tránh một thứ không cần thiết."

    Lời nói rất nhẹ, nhưng lại như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim tôi. Cả người đều trở nên thật lạnh lẽo, nghĩ sẽ mất đi cảm giác, nhưng cơn đau vẫn kéo dài, không ngừng bành trướng trong lòng.

    Nhưng tôi vẫn muốn đánh cược, tám năm thời gian khiến tôi trở nên thật cố chấp, cũng thật mỏi mệt.

    Chỉ nghĩ muốn biết đáp án của em ấy, lời giải của khúc mắc trong lòng.

    "Em, thích tôi sao."

    Không gian yên tĩnh đến mức làm tôi cảm thấy hoảng sợ. Nhưng lại như vốn không hề sợ hãi điều gì. Đáy lòng dần an tĩnh lại, cũng là lúc người tôi yêu lên tiếng.

    "Tôi đã từng thích cậu, rất nhiều, đến nỗi khi đó, đã cảm thấy tuyệt vọng."

    Tôi nhìn em, đôi mắt ấy lại bình thản đến vậy. Tôi cũng biết, chính tôi đã bị em nhìn thấu. Tất cả những lời muốn nói đều bị khóa lại.

    Tôi đang chờ đợi phán xét cuối cùng từ em.

    "Năm cuối đó, tôi đã mang theo tình cảm đơn phương của mình, suốt cả một năm, nhìn cậu từ xa, mỗi lần cậu cười, tôi lại vô thức cười theo, rồi lại thấy trong lòng rất đau. Tôi đã thực sự yêu, nhưng cũng đã không níu kéo, nhưng cậu vì tương lai, tôi cũng vì tương lai."

    Quãng thời gian thanh xuân ấy, chúng ta đều là những kẻ hèn nhát.

    Mùa hạ ấy, chúng ta đều trốn tránh. Bỏ trốn khỏi quãng thời gian mơ hồ ấy.

    Vậy hiện tại thì sao?

    "Tôi còn có thể níu kéo em lần nữa sao. Tôi không thể làm người đầu tiên bên em, vậy tôi sẽ làm người cuối cùng và duy nhất ở cạnh em cả cuộc đời này, được không? Có thể.. bên cạnh em cả những mùa hạ sau này không?"

    Lúc ấy, tôi đã thấy cô gấy lắc đầu, âm thanh mơ hồ khuất theo tiếng nhạc khi cửa được mở ra.

    "Không thể nữa rồi, cậu lại chính là người đầu tiên ấy."

    Lần thứ nhất rung động, người đầu tiên, tuổi mười bảy duy nhất, vĩnh viễn cũng không thể quay trở lại.

    Mà người cuối cùng và duy nhất, vĩnh viễn cũng không phải bọn họ.

    Cả hai chúng tôi, đến cuối cùng đều đã đánh mất mùa hạ của đời mình.

    Khi đó, tôi là thanh xuân của em, em là mùa hạ trong tôi.

    Hiện tại, vẫn mùa hạ với những ánh nắng gay gắt chói chang, nhưng chúng ta lại không còn là của nhau nữa.

    Mùa hạ ấy lại vĩnh viễn nằm xuống nơi sâu nhất trong trái tim.

    _Hoàn_
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...