Gió xuân mang theo hơi ấm xua tan cái lạnh giá của mùa đông, cũng đùa bỡn mấy tán lá xanh non mơn mởn vừa nhú trên cành bằng lăng.
Cửa gỗ chợt mở, một bàn tay trắng nõn vươn ra ngoài, cùng gió xuân lay lay tán lá non. Cô bạn ghé gương mặt nằm trên mặt cửa sổ, trong miệng ngâm nga một giai điệu vui tai.
"If I were a boy.
I think i could understand. How is feels to love a girl.
I swear I'd be a better man.
I'd listen to he.
Cause I know how it hurts.
When you lose the one you wanted. Cause he's taken you for granted and everything.
You had got destroy."
Đang say sưa trong giai điệu quen thuộc nên cô hoàn toàn không để ý đến cửa phòng vừa mở, một cô gái khác bước vào, trên tay còn ôm theo một bọc đồ lớn, chất giọng trong trẻo cất lên gọi người đang ngây ngẩn bên ô cửa sổ:" Mỹ Anh, còn ở đấy mà hát hò, nhanh bê giúp tao coi."
Mỹ Anh ngẩn người tỉnh lại từ trong thất thần, vội vàng chạy đến giúp bạn mình đỡ đồ, miệng còn không quên gắt gỏng vài câu:" Mày mang gì mà lắm thế. Định cắm trại ở nhà tao luôn à?"
Cô bạn cười rộ lên, để lộ hai lúm đồng tiền dễ thương. Hiện tại mới chú ý đến cô ấy còn cao hơn Mỹ Anh cả nửa cái đầu, đứng cạnh nhau mà nhìn như hai chị em vậy. Mỹ Anh chán nản mang đồ vào phòng.
"Mày vừa hát bài gì đấy?", cô bạn thân của Mỹ Anh vội thả mình xuống giường, thoải mái lăn qua lăn lại hai vòng rồi mới lấy điện thoại ra nghịch, tiện hỏi ngược lại Mỹ Anh một câu.
Mỹ Anh hạ đống đồ trong thùng xuống, đầu mày hơi nhíu lại, chán nản nhìn đống đồ ăn chất đầy một thùng, vừa lục vừa nói:" If I were a boy. Nghe chưa?"
Không nghe thấy tiếng đối phương trả lời, Mỹ Anh cũng mặc kệ, lát sau mới lại lên tiếng:" Giang, mày vứt đồ của mày ở đây mà không quản à? Tự mang xuống mà cất đi chứ."
Cuối cùng cô bạn cũng chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Mỹ Anh như nhìn một loài sinh vật nào đó rất kì lạ:" Sao hôm nay tự nhiên sạch thế, mọi lần đều để luôn ở đây mà, nay sốt hả?"
Mỹ Anh nhìn trời, trong lòng âm thầm đem Giang ra mà chà đạp, oán giận, cuối cùng vẫn phải tự thân vác nguyên thùng đồ to lớn xuống nhà trong ánh mắt đầy ý cười của cô bạn thân.
Giang vùng mình nhảy xuống giường, chạy nhanh tới bật máy tính, chọn đúng bài hát Mỹ Anh vừa hát mà mở, rồi lại thỏa mãn lăn lộn trên đống đệm êm ái.
Mỹ Anh và Giang quen biết từ nhỏ, nghiễm nhiên kiêm luôn chức bạn thân của nhau. Mấy hôm nay bố mẹ Mỹ Anh có việc phải về quê, đành để cô con gái lớn bảo bối ở nhà trông nhà. Vì vậy Giang liền sang ở chung với Mỹ Anh mấy ngày nay luôn, theo lời ba mẹ Giang nói thì chính là thuận tiện cho hai đứa học bài.
Trong phòng vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, cả hai đứa đều mê tít giai điệu nhạc Trung buồn sâu lắng. Càng đặc biệt hơn khi hai cô gái này đều có chung một sở thích lớn lao, cả hai đều là hủ nữ.
Mỹ Anh khoanh chân ngồi dưới đất, một tay cầm miếng bánh Chocolate, một tay lướt điện thoại, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với cô bạn của mình:" Này Giang, bên Trung vừa nhá hàng poster Hạo Y hành đấy. Xem không?"
Giang quay qua nhìn Mỹ Anh, bĩu môi một cái:" Tưởng không u mê?", xong lại với tay lấy một cái bánh, hàm răng trắng bóc cắn nhẹ, vỏ bánh bị xé rách lộ ra miếng bánh màu nâu đen thơm ngon:" Kệ mày, tao đi cày lại SCI đây."
Cứ như vậy câu được câu không kết thúc câu chuyện, hai người mỗi người một việc không thèm để ý đến đối phương. Ấy vậy mà hai con người nhàm chán này vẫn có thể trở thành bạn thân, lại còn thân đến tận mười bảy tuổi.
"Tinh..."
Mỹ Anh bực mình vớ lấy cái điện thoại, vừa mở bên liền thấy tin nhắn của một cậu bạn cùng lớp. Mỹ Anh mở ra xem, đập vào mắt là một đoạn vid quá trình remix một đoạn nhạc. Tiếng nhạc át luôn cả giai điệu nhẹ nhàng phát ra từ trong máy tính, Giang nhíu mày, giọng nói có vẻ khó chịu:" Yên cho tao nghe nhạc coi."
"Mày nghe nhạc hay đọc truyện?", Mỹ Anh cũng không yếu thế trừng một cái, xong lại nói:" Nghe đi, thằng Đức Anh gửi đấy."
Giang dừng động tác trong tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn điện thoại trong tay bạn mình, ngay sau đó liền ra tay đoạt lấy chiếc điện thoại màu đen, mở hết cỡ âm thanh, vừa nghe không khỏi kinh ngạc:" Nó tự làm đây á?"
"Ừ.", Mỹ Anh lời ít ý nhiều trả lời.
"Sao nó lại gửi cho mày nghe?"
Nhìn nụ cười bên môi cô bạn, Mỹ Anh không khỏi thấy trong lòng khó chịu:" Ai biết được. Tự đi mà hỏi nó ấy."
Biết cô không vui, Giang ngay lập tức thu lại nụ cười bên môi mình, làm một bộ mặt vô cùng nghiêm túc:" Đừng nói với tao nó thích mày nhá."
Động tác lấy bánh bị đình chỉ, Mỹ Anh nhìn Giang một cái thật phức tạp, trong lòng lại rõ ràng bối rối, gương mặt trắng nõn cũng nhịn không được hơi đỏ lên:" Mày điên à?"
Nhìn phản ứng ngượng ngùng của cô, trong lòng Giang đột nhiên hơi khó chịu, nhưng suy cho cùng vẫn mang theo nét thiếu nữ, cô nàng ngay lập tức gạt phăng cái cảm giác nao nao ấy đi, tiếp tục buông lời trêu chọc:" Thế mày có thích nó không?"
Gương mặt Mỹ Anh càng lúc càng đỏ, hai bên tai cũng được nhuộm lên nột màu hồng nhuận dễ thương. Cô cắn răng không nói, vẻ mặt này vào mắt người kia lại thành cam chịu.
Bầu không khí trong phòng có phần hơi gượng gạo, Giang bước xuống nhà, trước khi xuống còn không quên liếc cô bạn của mình một cái. Cuối cùng đành thở dài nói:" Thích thì tỏ tình đi. Bọn con trai cũng nói thằng Đức Anh thích mày lâu rồi đấy. Tự lo đi, tao mặc kệ."
Cánh cửa phòng đóng lại che đi bóng lưng gầy thẳng của Giang. Không hiểu sao Mỹ Anh lại cảm thấy từ tận sâu đáy lòng có một cái gì đó trống rỗng, một thứ tình cảm không thể nói đang dần phá kén chui ra, qua thời gian không để ý đã bắt đầu đâm chồi cắm rễ. Chỉ là vẫn không một ai nhận thấy.
Đến ngay cả Giang cũng không hiểu bản thân bị làm sao, đáy lòng vẫn luôn dâng lên một cảm xúc khó chịu, bức bách đến trái tim cũng nhói lên. Thiếu nữ mở tủ lạnh, một hơi dốc cả cốc nước lạnh vào miệng, không để ý mà ho khan. Nhắm mắt ổn định lại tâm tình, Giang nở một nụ cười thật tươi, tình cảm tuổi mười bảy vừa hiếm hoi lại vừa lãng mạn, ai lại không muốn được một lần trải nghiệm. Nếu Mỹ Anh đã muốn thì người làm bạn thân như cô phải nên giúp mới đúng chứ?
Xốc lại tinh thần, thoáng cái đã năm giờ chiều rồi. Giang lại mở tủ lạnh lần nữa, đánh giá cái tủ lạnh trống không một hồi, cuối cùng chán nản hét với lên:" Mỹ Anh, sáng mày không đi chợ à? Không mua đồ thì tối nay ăn gì? Nhịn chắc."
Ngay lập tức, Mỹ Anh từ trên lầu nói vọng xuống:" Ăn mì."
Một câu ngắn ngun ngủn hoàn toàn chọc giận Giang, cô nàng hùng hổ chạy lên lầu xách người xuống, hai ba cái đã mặt xong áo gió, nhanh chóng kéo người ra ngoài.
Nhà Mỹ Anh cách siêu thị không xa, chỉ cần đi bộ mười phút là đến nơi, vì vậy hai thiếu nữ liền cùng nhau tản bộ, vừa đi vừa tán gẫu đủ loại chuyện trên trời dưới biển.
Vòng một lượt siêu thị, cuối cùng Giang chỉ chọn được một hộp thịt lợn với một mớ rau cải, vừa nãy đi nhanh quá, quên mang theo tiền. Mỹ Anh nhìn Giang một cái, lại bĩu môi:" Có tí tiền mà cũng quên, vô dụng."
Giang hơi nhướn mày, nhưng cũng tự biết bản thân đuối lý, vì vậy cũng không tốn thời gian tranh cãi. Hai người sóng vai cùng về nhà.
Ánh chiều tà rọi xuống mặt đường, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo lá khô xào xạc trên mặt đất. Mỹ Anh đi phía trước, đá đá vài viên sỏi nhỏ, chợt nghe thấy tiếng của Giang, trong trẻo như gió xuân, lại ấm áp như ánh dương quang rực rỡ:" Nè, muốn tỏ tình thật đấy à?"
Câu hỏi của Giang đến quá đột ngột, Mỹ Anh lúng túng một hồi, cuối cùng thở dài rũ mắt. Cậu bạn kia của hai người vô cùng rụt rè, đặc biệt lại ngại nói chuyện với con gái. Thế nên nếu muốn quen cậu ta, cách duy nhất chính là bên nữ tỏ tình trước, bằng không hai người cứ dây dưa mãi, ai cũng đều mệt mỏi.
Không nghe thấy tiếng trả lời của cô bạn, đáy lòng Giang trùng xuống, lại nhỏ giọng nói:" Tao giúp mày."
Mỹ Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giang, mái tóc dài bị gió đùa nghịch bây về đằng sau.
Giang cười xoa xoa cái đầu ngốc nghếch thấp hơn mình kia, thoải mái xách đồ bước đi. Mãi một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy từ đằng sau mộy tiếng nói lí nhí.
"Cảm ơn."
Khóe miệng Giang hơi run rẩy, nhưng cái gì cũng không nói. Đây có lẽ là lời nói dịu dàng nhất của Mỹ Anh trong mấy năm nay, nhưng một lời nói ra, lại xa cách như vậy.