Truyện Ngắn Chuyện Tình Của Châu Châu - Fall And Love

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Fall and love, 8 Tháng sáu 2021.

  1. Fall and love

    Bài viết:
    11
    Truyện: Chuyện tình của Châu Châu

    Tác giả: Fall and love

    Thể loại: Truyện ngắn

    Số chương: VI

    Tình trạng: Hoàn thành.

    Góc góp ý & thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các câu truyện tự sáng tác của Fall and love

    < Các bạn hãy góp ý các câu chuyện của mình để mình có thể đăng bài chất lương hơn nha >

    Nếu bạn chưa là thành viên của diễn đàn thì nhanh tay đăng kí đi nha: Đăng Ký

    [​IMG]

    Văn án: Tình yêu không phải lúc nào cũng quấn quýt và dành hết mọi thời gian cho nhau mà bỏ quên tất cả những điều thú vị của cuộc sống. Cùng nắm tay nhau vượt qua hết những gian nan, thử thách, cùng tận hưởng những điều thú vị và trải nghiệm những điều mới mẻ cùng nhau. Đó là một tình yêu trường thành. Phải chăng do cô đã trải qua quá nhiều tổn tổn thương trong quá khứ nên cô chỉ muốn có một tình bình dị và yên ả nơi anh như vậy?
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Fall and love

    Bài viết:
    11
    CHƯƠNG 1: CHIA LY

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào một chiều mưa hôm ấy, có hai chiếc ô đang chạm vào nhau, dưới mưa là hai người đang lặng lẽ nhìn nhau lần cuối trước khi đường ai nấy đi. Khoảng cách ấy càng ngày càng xa, chiếc ô lặng lẽ khuất dần sau bóng cây và cứ thế rời đi. Cô một mình khóc trong cơn mưa giữa phố vắng không người qua lại, trên con phố quen mà cô đã gặp anh ngày ấy. Giờ đây chỉ còn là những kỉ niệm đã úa màu, những kỉ niệm chỉ cất lại vào trong trái tim của mình cô gái.

    Khi cô về đến nhà, lặng kẽ đóng cửa rồi khóc trong tuyệt vọng, khóc cho mối tình chóng vánh của mình. Trạng thái hoạt động vẫn sáng, nhưng không còn là nhắn cho riêng cô, không còn là những tin nhắn giận hờn yêu ghét cùng anh mỗi tối nữa. Dường như là quá khó để cô quên được anh.

    Cứ thế, ngày đầu tiên sau khi chia tay cô như cái xác không hồn, ngày tiếp theo cô nằm lười trên giường cùng dòng nước mắt lăn trên má và chiếc đèn tím chiếu rọi trên tường cùng thước phim ngắn về những kỉ niệm ngày ấy. Trên bức tường màu tím còn lưu giữ lại những khoảnh khắc ngọt ngào nơi anh và cô đã từng. Cô ngồi nhớ về những ngày tháng ấy, những ngày tháng cô và chàng trai cùng tay nắm tay dạo trên con phố, cùng nhau thưởng thức tách trà, cùng nhau làm gốm, cùng nhau tổ chức sinh nhật, cùng nhau tạo bất ngờ, cùng nhau xây dựng nên những kỉ niệm đẹp. Cô cũng không thể ngờ được rằng có ngày câu chuyện tình của cô kết thúc bằng chính câu cô sợ nhất và làm tổn thương cô nhiều nhất "Anh mệt rồi, mình dừng lại ở đây thôi". Hình ảnh chiếc ô khuất dần trong mưa ấy vẫn như hiện trước mắt cô. Quyện cùng ánh tím mập mờ và những thước phim ngày ấy của cô và người cô từng coi là cả thế giới. Tuần tiếp theo, cô vẫn hòa mình cùng chai rượu whiskey, mùi rượu nồng khắp phòng, vẫn như tuần dầu tiên cô vẫn đắm chìm trong những kí ức ngọt ngào mà đầy bi thương đó. Tuần thứ ba, rồi thứ tư, rồi thứ năm.. Cô vẫn vậy, vẫn làm bạn cùng chai whiskey trắng và những kỉ niệm không thể nào quên của mình. Cô dường như quá nhút nhát để bước ra khỏi bóng tối, bước ra khỏi chuổi kỉ niệm ngọt ngào ngày đó.

    Những ngày tiếp theo, sau khi cô đã khá hơn một chút, cô đi đến bar, chìm đắm trong tiếng nhạc xập xình nhưng vẫn là chai whiskey làm bạn với cô, chai whiskey mà họ thích nhất, chai whiskey mà anh và cô đã uống trong buổi hẹn đầu tiên

    Cô luôn trong bộ dạng xay xỉn từ ngày ấy, cho dù những người bạn của cô khuyên như nào thì cô vẫn vậy. Phải chăng là quá khó để quên đi những kỉ niệm đẹp và người cô yêu? Trong thời gian ấy, cô đã sa sút như nào, sếp luôn luôn khiển trách cô vì cô hay mất tập trung, dự án của cô suýt chút nữa thì không được kí hợp đồng chỉ vì hai chữ "chia tay". Cô rất nản chí và dường như chẳng muốn làm gì nữa.

    Vào hằng đêm cô vẫn mò vào trang cá nhân của người ấy, xem những status của anh, rồi lặng lẽ thoát ra. Sau đó lại ngồi xem những bức hình và những thước phim, cô xem đi xem lại và ẩn mình trong hoài niệm.

    Rồi cho đến một ngày, cô thấy anh ấy đăng trạng thái hẹn hò với một người con gái khác, không ngờ rằng đây chính là người bạn mà cô coi như người chị em ruột thịt của mình. Mặc dù cô rất giận dữ, nhưng sau đó cô nhìn lại mình và cô gái đó thì cô chẳng có gì cả ngoài sự xuống dốc và say xỉn. Cô đã quyết tâm thay đổi chính mình, làm cho mình phấn chấn hơn, thành công hơn..

    Từ đó cô chỉ vùi đầu vào công việc, đêm cũng như ngày và ngày cũng như đêm, chỉ có công việc làm bạn cùng cô chứ không phải chai whiskey hay chiếc đèn tím hôm nào nữa. Rồi dần dần, cô đã quên được anh ấy cà cô cũng thành công hơn rất nhiều, từ một nhân viên văn phòng giờ đã trở thành một trưởng phòng điều phối.

    Cô khác xưa rất nhiều, người bạn ấy hỏi cô rằng có giận cô ấy khi cô ấy làm vậy không? Cô đã trả lời "nếu anh ta làm được thế với tao thì cũng sẽ làm được như vậy với mày, đừng để bị như vậy nhé!" Và rồi cô lặng lẽ gạt nước mắt và cố cười mỉm quay đi.

    Cô và cô gái ấy không nhắn tin hay gọi điện cho nhau hai tháng liền. Cô nhớ lại người chị em thân thiết ấy, tự hỏi chắc hẳn cô gái đó đã quên cô. Bất ngờ thay dòng tin nhắn từ cô gái ấy xuất hiện "Tao và anh ấy chia tay rồi, anh ấy nói anh ấy không thực sự yêu tao và đó chỉ là cảm giác nhất thời mà thôi" Cô chỉ lặng lẽ chạy đến an ủi người bạn của mình và tha thứ cho cô bạn khờ của mình. Ngày tháng trôi qua đi, cô và người bạn ấy vẫn bên nhau cho dù cô gái kia đã làm tổn thương cô nhường nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng sáu 2021
  4. Fall and love

    Bài viết:
    11
    CHAP 2: GẶP GỠ

    [​IMG]



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào một ngày đẹp trời, khi cô đang nhìn cảnh thiên nhiên đẹp đẽ ngoài kia, có một dòng tin nhắn của người từng quen thuộc hiện lên màn hình "Mình quay lại nhé! Anh không thể sống mà thiếu em được". Cô chỉ mỉm cười và nhìn dòng tin nhắn một cách lặng lẽ. Cô dường như không còn cảm giác gì nữa, không hề nhói trong lòng hay thậm chí một chút buồn, mà giờ đây cô chỉ còn sự khinh bỉ người đàn ông đê tiện ấy.

    Ngày qua ngày, cô chẳng hề mảy may đến tình yêu nữa, cho dù có bao nhiêu lời ngỏ vây quanh xung quanh cô. Nhưng chính vào lúc cô không ngờ nhất thì tình yêu đã đến. Vào một buổi dã ngoại cùng công ty, cô vô tình đánh rơi chiếc đồng hồ mà cô thích nhất xuống đất. Vô tình có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cô, khi tay chạm tay dường như tim cô có chút xao động. Cô nhìn anh chàng ấy, và mỉm cười và không quên nói nói lời cảm ơn.

    Khi buổi tiệc tàn, cô quay về khách sạn, do quá mệt nên cô đã nằm lười trên chiếc ghế sofa và ngủ quên lúc nào không hay mà mặc kệ chiếc điện thoại đang reo ầm ĩ tiếng tin nhắn về anh chàng chạm tay cô ở buổi tiệc. Trong giấc mơ, hình ảnh hai tay khẽ chạm vào nhau lúc ấy cứ chạy vòng quanh trong giấc mơ khiến cô mỉm cười. Phải chăng, sau bao nhiêu biến cố trong quá khứ anh đã trái tim cô đã mỉm cười?

    Sáng hôm sau cô bắt đầu hỏi tin tức của anh ấy, nhưng không ngờ khi cô chưa kịp hỏi thì có lời mời kết bạn kèm dòng chữ của anh chàng ấy "Chào Châu Châu, rất vui được làm quen với em". Cô vui như phát điên lên vậy, cô hét toáng lên vì vui sướng. Cô rất muốn nhắn tin cho anh, nhưng lại ngại ngùng và không biết nên bắt đầu từ đâu và rồi cô đành từ bỏ.

    Trong chính lúc cô từ bỏ người bạn thân của cô lại xuất hiện và làm quân sư cho cô, cô gái ấy khuyên cô rằng "Xin ảnh của anh ấy đi, chẳng phải anh ấy chụp hộ mày vài tấm khi máy mày hết pin hay sao?"

    Rồi từ đó, cô như được khai sáng và bắt đầu "lấy cớ" để nhắn tin với anh. Hai người như là tâm giao và tri kỉ từ kiếp trước vậy, họ đêm nào cũng trò chuyện đến 2h sáng và cùng nhau ngủ quên.

    Cứ vậy, cứ vậy, con tim cô dường như đã mở ra đón anh vào. Nhưng cô lại lo sợ mình không đủ tốt rồi những câu chuyện tương tự sẽ diễn ra lần nữa. Rồi ngày dã ngoại kết thúc, cô lại lo sợ rằng anh ấy chỉ muốn làm quen cô theo nghĩa bạn bè, anh ấy lại không cùng công ty với cô hay anh ấy là người bạn đi nhân viên nào đó ở công ty. Bao nhiêu suy nghĩ cứ quấn lấy cô và khiến cô không thể ngừng suy nghĩ. Cô có ý muốn dập tắt ý định crush anh chàng dã ngoại này. Nhưng do số trời đã định, suýt chút nữa thì cô thành công thì vào một tối khi cô tan làm, anh chàng dã ngoại bất ngờ xuất hiện trước cửa công ty cùng với chiếc ô tô đen và đón cô tan ca. Con tim cô lúc này nhảy lên như bắt được vàng.

    Rồi cứ thế trôi đi, cô và anh chàng ấy quấn nhau hàng đêm bên chiếc điện thoại. Cô đã thích anh nhưng cô không biết anh có thích cô như cô thích anh không? Cô luôn tò mò muốn biết câu trả lời từ anh.

    Vào một tối tan ca, chiếc ô tô đen lại xuất hiện lần nữa trước cửa công ty cô lần nữa nhưng lần này anh chàng ấy mặc một bộ vest sang trọng và chở cô đến nhà hàng mà hai người lần đầu tiên gặp mặt sau buổi dã ngày ấy.

    Cô bước vào cửa, tiếng nhạc ru dương nổi lên, tiếng violin êm dịu hòa cùng tiếng đàn piano nghe sao dịu dàng. Bất ngờ, có một tiếng hát quen thuộc vang lên quyện cùng tiếng violin và tiếng dương cầm. Ấy chính là anh chàng mà cô đã thầm thích bấy lâu nay. Khi bài hát kết thúc, anh từ từ bước đến phía cô và nói "Tôi đã thích em từ cái chạm tay ngày ấy, sợ em không đồng ý nên giờ tôi mới dám ngỏ lời. Tôi muốn hỏi em rằng" Liệu em có thích tôi như tôi thích em hay không? "' Cô nói rất to và rõ" Em rất thích anh, thích anh ngay từ lần đầu chạm tay, thích anh ngay từ khi nhìn vào ánh mắt anh ngày hôm ấy"Rồi cứ thế họ bên nhau cùng nghe tiếng dương cầm ru dương ấy.

    Bên cửa sổ, cô và anh nhìn nhau dưới ánh nến lung linh huyền ảo. Hai người từ từ tiến sát gần nhau, đôi môi khẽ chạm nhẹ và rồi cứ thế quyện vào nhau và trao cho nhau một nụ hôn đầu tiên ngọt ngào. Và từ khoảnh khắc đó, cô và anh đã là của nhau.

    Khi cô đưa anh về đến nhà, họ không nỡ rời xa nhau, ánh mắt cứ nhìn nhau không rời. Cô nhìn chiếc xe ô tô đen ấy rời đi và từ từ khuất sau màn đêm tối ấy. Cô trở vào phòng nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình và trong tay vẫn cầm chiếc điện thoại chứa đầy tấm hình của cô với anh.

    Và hôm nay, cô vui đến lạ thường..
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng sáu 2021
  5. Fall and love

    Bài viết:
    11
    CHAP 3: SỰ KHỞI ĐẦU​

    [​IMG]



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đầu tiên sau buổi tối lãng mạn ngày hôm ấy, cô và anh tay nắm trong tay dạo phố, rồi cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon, cùng nhau đi những quán coffee chill thật chill nơi chỉ có riêng họ, cùng nhau thưởng thức và làm những thứ lần đầu tiên. Cô và anh nhìn nhau thật âu yếm, rồi khẽ trao lên môi nhau nụ hôn ngọt ngào. Có lẽ do còn ngại ngùng hay quá thích thú nên sắc mặt của hai người họ đỏ như tái cà chua chín trên cây vậy. Họ quấn quýt bên nhau cả ngày hôm ấy, lúc về cổng nhà tạm biệt nhau còn không nỡ rời xa, đôi môi chạm vào nhau không buông, tay nắm tay không rời, ánh mắt nhìn nhau có chút tiếc nuối.

    Từ khi có anh, cô thấy mình như bé lại chỉ vẻn vẹn trong tim của của người cô yêu. Anh rất chiều chuộng và tôn trọng cô, cô thích quyển sách anh mua tặng cô, cô thích cây son nội địa anh cũng ngay lập tức săn lùng và tặng cô ngay khi cô vừa mới khen cây son ấy đẹp. Anh coi cô như là báu vật của mình, luôn muốn sở hữu và chiếm hữu cô cho riêng mình, không muốn cô là của ai khác ngoài anh. Mặc dù anh luôn muốn sở hữu cô như vậy nhưng lại không làm cô thấy quá nghẹt thở và ngột ngạt. Cô và anh luôn có khoảng thời gian riêng của bản thân để làm những công việc riêng và phục vụ sở thích của mình. Sau khi làm xong công việc, hoàn thành một ngày, anh và cô sẽ nằm dài trên giường rồi kể cho nhau nghe những gì đã trải qua trong ngày hôm nay của mình và tâm sự những điều chưa nói với nhau. Trong tình yêu không phải lúc nào cũng nên quấn quýt lấy nhau, mọi thời gian đều dành cho nhau mà bỏ quên tất cả những điều thú vị của cuộc sống. Phải cùng nắm tay nhau đi qua hết những gian truân, thử thách, hết những xô bồ và bộn bề của cuộc sống, rồi tận hưởng những điều thú vị, trải nghiệm những thứ mới mẻ cùng nhau. Đó mới là một tình yêu trưởng thành và đáng ngưỡng mộ như cô và anh vậy.

    Ngày cứ thế qua ngày, cô và anh bên nhau thật hạnh phúc, ngày tháng trôi qua rất đỗi yên bình. Cô và anh luôn nhường nhịn nhau nên hầu như chẳng cãi nhau lần nào, họ yêu thương lẫn nhau nên trong tim họ chỉ có nhau mà thôi, chẳng có sự nghi ngờ, ghen tuông hay hiểu lầm, hay thậm chí là nỗi sợ đánh mất nhau. Mọi người xung quanh thường hay nói với cô "Sao lại có được một sự yên bình đến kì lạ thế, cãi nhau đi chứ? Không sợ yên bình mãi thành chán nhau ư?" Kể ra thì cô cũng sợ không kém, nhưng khi có vấn đề thì cô và anh luôn bình tĩnh, cùng nhau ngồi xuống giải quyết một cách gọn gàng và nhanh chóng, nên dường như cãi nhau hay chút ghen tuông vô cớ đã trở thành một thứ xa xỉ trong tình yêu của cô. Phải chăng, do quá khứ cô đã gặp rất tổn thương nên cô chỉ muốn có một tình yêu bình dị và yên ả đến vậy?

    Sự bình yên ấy đến được chẳng bao lâu thì dịch covid lại ập đến, cướp đi thời gian gặp nhau của cô và anh. Tháng thứ 2, tháng thứ 3, cô chỉ được nhắn tin và nghe giọng nói của anh qua màn hình máy tính và điện thoại. Họ như hai người đang yêu xa vậy! Anh buồn vì không được gặp cô và nghe giọng nói ngọt ngào của cô, cô cũng như anh nhưng thêm cả nỗi sợ trong quá khứ. Nỗi sợ ngày nào lại bao trùm lấy cô, nhiều câu hỏi lại nảy ra trong đầu cô, sự buồn bã luôn làm bạn với cô mỗi ngày. Cô rất buồn nhưng không thể làm cách nào khác ngoài chờ mong một ngày dịch qua đi và cô và anh lại trở về cuộc sống bình thường khi có nhau.

    Khi nghe giọng nói của anh qua những câu thoại anh gửi trên messenger, cô chợt bật khóc, cô thật sự rất nhớ anh, nhớ từng cứ chỉ, từng hành động, từng câu nói của anh và nhớ cả đôi môi mềnh mại và ngọt dịu ấy nữa. Dường như những kỉ niệm ngọt ngào của họ ùa về khiến cô nhớ anh nhiều hơn, nhiều hơn và nhiều hơn thế nữa. Một nỗi nhớ da diết mà cô không thể nào diễn tả được bằng lời nói. Ngay lúc này đây, cô chỉ muốn chạy nhanh đến bên anh, rồi ôm chặt lấy anh, hôn lên đôi môi anh, và ngồi ngắm anh cả ngày như lúc trước. Nhưng thực sự là quá khó đối với họ khi nạn dịch vẫn còn hoành hành, họ chỉ đành chờ, chờ một ngày họ được gặp nhau, chờ ngày họ lại được ôm nhau và trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy.

    Ngày tháng trôi đi, cô vẫn luôn tự trấn an mình bằng cách nhìn chiếc túi sưởi và nhớ đến anh và những kỉ niệm rồi khẽ mỉm cười, sự khó khăn ấy phần nào đã khiến cô thấy yêu anh nhiều hơn trước. Cô cảm thấy, cô không chỉ đơn giản là thích anh nữa mà trái tim này của cô đã thuộc về anh mất rồi..

    Cô thực sự rất nhớ anh..
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng sáu 2021
  6. Fall and love

    Bài viết:
    11
    CHAP 4: Valentine buồn..

    [​IMG]

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    23: 50, 14/02/2020

    "Chào ngày valentine trắng của mình. Ngày hôm nay vui thì cũng vui vì chị mình về nhà ở nguyên ngày và chơi với mình. Còn khi màn đêm buông xuống thì cũng như thường lệ, mình lại nghĩ vu vơ, suy nghĩ về những câu chuyện tình không mấy vui vẻ của mình và suy nghĩ về anh người yêu hiện tại của mình nữa. Để nói thì mình và người yêu mình vẫn ổn cũng không xảy ra xích mích hay cãi nhau gì cả. Tại hai đứa hiểu nhau thích gì và không thích gì, nhưng anh nhà mình lại khác, lại thèm cãi nhau với mình. Mình cũng muốn cãi nhau lắm chứ, nhưng mình thì thẳng tính nên cũng không muốn vô cớ lại cãi nhau. Anh nhà thì bận suốt ngày, mà bận thì sẽ đi đôi với mệt mỏi nên chắc cũng chính vì vậy mình cũng không muốn đôi co hai bên rồi hờn dỗi. Hôm nay là ngày valentine buồn nhất của mình, một valentine không có anh, một valentine ít nói chuyện cùng anh, và là một valentine.. buồn: < Hôm nay mình khóc rất nhiều, cứ khi ngồi một mình, mình lại nghĩ vu vơ và ngây người ra đó. Mình nghĩ đến những câu nói của anh, mình nghĩ đến những lời anh nói, mình nghĩ đến những ngày mà chúng mình được gặp nhau. Nghĩ lại thấy thật buồn cười, nhiều lúc hai đứa nhớ nhau thì toàn tưởng tượng ra những gì về nhau, mình thì ngắm ảnh anh, nhìn đồ anh tặng, còn anh thì nhìn ra máy nước quay quay rồi tượng tượng đó là mình đang cười. Nghe thật ngốc nghếch đúng không? Nhưng sự thật là vậy đấy, chúng mình tuy nhìn lớn, nhìn tự lập nhưng thật ra vẫn trẻ con như mấy đứa con nít lên ba. Haiz, mình là người không bao giờ muốn người khác biết mình buồn, mình trầm lắng, mình suy nghĩ. Nên khi ở với những người xung quanh thì mình sẽ vui vẻ hết sức có thể. Rồi khi chỉ có một mình thì mình sẽ ngẫm nghĩ, sẽ ngồi giải tỏa áp lực của mình. Mình giỏi giấu cảm xúc, mình nhìn vô tư hồn nhiên vậy thôi, nhưng thật ra mình không như vậy. Khi mình buồn thì mình chẳng nói với ai. Nhưng khi mình buồn quá thì sẽ nói với bạn thân, và những lúc như vậy, mình sẽ khóc. Mình sẽ ngồi khóc tu tu như một đứa trẻ vậy, vì mình muốn giải tỏa hết những nổi buồn của mình đi. Giấu cảm xúc nhiều lúc cũng không tốt lắm đâu, vì sẽ không ai hiểu được bạn đang nghĩ cái gì, đang muốn gì và như thế nào. Nhưng cũng không thể lúc nào cũng nói toẹt hết cảm xúc của mình ra được. Cần phải giấu một chút cho mình chứ đúng không? Đây có lẽ là valentine nhiều nước mắt nhất của mình. Sáng nay mình còn không biết hôm nay là valentine trắng cho đến khi đọc được các bài trên fb, vào những lúc người ta khoe quà như vậy thì mình lại im lặng và rồi nhớ người yêu. Những ngày lễ nào cũng vậy. Anh thường không nhớ những ngày này, nhưng mình cũng thấy không cần thiết phải quà cáp làm gì vì cả hai còn đang sinh viên, tiền kiếm được cũng ít và phải tiêu nhiều. Mọi người hỏi mình có được tặng quà không, mình chỉ cười trừ và nói" ui! Anh yêu bận rồi nên không đến ". Nói vậy thôi chứ trong lòng mình buồn lắm vì có ai lại không muốn người yêu nhớ đến mình vào những ngày như vậy. Nói đến đây thôi chứ nước mắt mình rơi ngắn rơi dài rồi. Chúc mình valentine trắng vui vẻ nhé! Nếu như không đủ mạnh mẽ để cười thì có thể trốn góc nào đó rồi giải tỏa mà đúng không cô gái! Không có gì là không thể đâu nhỉ? Hihi Nói chúng quy lại, tự mình vui vẻ đi, nước mắt thì cũng có hạn thôi đấy, để dành đi nhé! Hãy yêu thương bản thân nhiều vào, tự chăm sóc mình khi không có anh đi! Anh không phải là tất cả, chính mình, cậu đấy, người đang viết những dòng này này, mới là tất cả đối với mình! Yêu cậu! Chúc cậu ngủ thật ngon và quên hết đi những chuyện buồn đi nhé! Valentine vui vẻ"

    Đây là valentine đầu tiên của họ, cô đã nghĩ ra nhiều viễn cảnh thật mơ mộng và lãng mạn mà ngày valentine mà anh dành cho cô. Nào thì đóa hoa trước cổng nhà, anh chở em đi Hồ Tây lượn phố hay bữa ăn sang trọng chỉ có anh và em.. Nhưng mọi sự mơ mộng đó đã bị đánh bay bởi sự "giãn cách xã hội". Ngày đó không những là ngày valentine đầu tiên của cô và anh, mà còn là kỉ niệm cho sự gặp gỡ vô tình của họ. Lòng cô nặng trịch, cô hụt hẫng khi quay trở về thực tại khi chỉ có bốn bức tưởng cùng chai rượu vang đỏ cạnh cô. Xung quanh cô là nến và hoa nhưng lại không có người mà cô yêu thương nhất.

    Lịch công việc của anh dày đặc. Có những ngày cô và anh nhắn cho nhau vài ba tin nhắn về ngày hôm ấy ra sao rồi cả hai quá mệt và ngủ mất. Vì cô là trưởng phòng điều phối nên công việc cũng chẳng kém anh là bao, cô và anh hằng ngày đều cúi mặt vào máy tính đánh word, rồi thống kê số liệu ngày, hoàn thành KPI (chỉ tiêu)..

    Nhưng ngày hôm ấy là ngày đặc biệt nên cô đã tự thưởng cho mình một buổi nghỉ ngơi. Cô bày nến và hoa cùng một bữa ăn thịnh soạn, và call video với anh. Nhưng khi cô gọi anh, anh không nghe máy.. Cô nghĩ rằng do anh bận, cô chứ chờ, cứ chờ, chờ đến ngủ quên lúc nào không hay. Đã muộn rồi, cô đành tự thưởng thức một mình trong sự hụt hẫng. Cô vừa uống ly rượu vang đỏ, vừa nghĩ về những ngày tháng xa nhau.. cô bật khóc, khóc trong nỗi nhớ nhung và khóc trong sợ hãi không muốn mất anh

    Sau khi dọn dẹp xong, cô nằm trên giường ngồi viết dòng status chỉ riêng mình cô, viết cho ngày valentine và kỉ niệm ngày hôm ấy.

    Một mình..
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng bảy 2021
  7. Fall and love

    Bài viết:
    11
    CHAP 5: RỜI BỎ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày valentine hôm ấy, cô chỉ nghĩ rằng do anh bận mà thôi! Cô tự ấn an mình hằng ngày rằng "Anh ấy vẫn yêu mình, chẳng qua hơi bận chút xíu xìu xìu xiu thôi nên mình phải thông cảm cho anh ấy chứ!" Cứ như vậy, như vậy, mỗi khi cô cảm thấy cô đơn, trống trải thì cô lại tự an ủi bản thân mình. Nhưng dường như sự cố gắng chỉ đến từ phía cô mà anh chẳng mảy may đáp lại.. Một thười gian qua đi, hai người cứ như vậy, dần dần tin nhắn trở nên thưa thớt và không ai muốn chủ động trước. Điều đó dường như đã quá quen với họ đến nỗi mà trái tim của họ dường như cạn kiệt dần..

    Cô không thể chịu nổi nữa, sự hờ hững này, nó như thiêu rụi trái tim của cô vậy. Cô đành nói với anh những cảm xúc mà cô đã trải qua trong thời gian ấy để anh có thể cảm nhận được chút ít sự tủi hờn ở nơi cô, nhưng có lẽ sự hờ hững của cả hai đã làm trái tim anh nguội lạnh mất rồi! Cô chỉ mong anh có thể cảm nhận được cảm xúc của cô lúc này nhưng đổi lại sự mong ngóng ấy là:

    "– Anh biết rồi, anh đang hơi mệt nên anh ngủ trước đây. Ngủ ngon."

    Sự giận dỗi, tủi hờn và thậm chí là khó chịu nơi cô đã được đẩy lên đỉnh điểm. Rồi cô quyết định nói chia tay với anh, dù sao thì cô đã cảm nhận được gì đó từ trái tim nguội lạnh của anh. Mặc dù cô yêu anh rất nhiều, nhưng cô không thể nào chịu nổi thêm nữa, nó đã là quá đủ cho cả hai.

    Câu chia tay cứ thế mà nói ra, anh cũng chỉ nói một từ "được" chứ cũng chẳng hề níu kéo cô. Mặc dù điều cô mong nhất lúc này là anh có thể an ủi cô và níu kéo cô ở lại..

    Ngày đầu tiên sau khi chia tay anh, cô nhận ra rằng mình đã đánh mất một thứ gì đó rất đỗi quan trọng, cô chờ đợi tin nhắn từ anh, cô cứ chờ hoài, chờ hoài những tin nhắn của anh. Nhưng điều cô chờ là vô nghĩa đối với một trái tin nguội lạnh từ lâu. Ngày thứ hai, cô đã lấy hết can đảm để nhắn tin cho anh rồi níu kéo quay lại nhưng cô chợt nhận ra điều cô làm là không thể. Và đúng như cô dự đoán, anh không chấp nhận yêu cầu của cô. Ngày thứ ba, thứ tư, cứ thế trôi qua, cô vẫn ngồi góc tường ôm những kỉ niệm cũ. Chiếc đàn kalimba, chiếc váy đỏ, chú bạch tuộc bông.. mà anh đã tặng cho cô. Cô còn nhớ những câu nói của anh, những cái ôm, cái hôn đầu tiên khi mà họ cùng nhau dạo phố. Nhưng điều đó có lẽ không bao giờ quay lại nữa mà chỉ là những kỉ niệm đau đớn mà thôi. Cô yêu anh nhưng đồng thời cũng rất hận anh. Cô yêu anh vì anh đã gỡ được hình bóng người cũ trong trái tim đen của cô nhưng cô rất hận anh vì chính anh là người bước vào đó. Cô vẫn như vậy, vẫn làm bạn với chai Whiskey, vẫn trong căn phòng tối nơi không có bóng người mà chỉ có mình cô cùng những thước phim kỷ niệm và kỷ vật anh tặng..

    Chắc có lẽ đến đây các bạn sẽ hỏi về người bạn của cô. Vì sao cô bạn ấy lại không đến an ủi cô chứ? Vì sao người mà cô thứ tha lại không đến lúc cô cần nhất? Xin trả lời các bạn rằng, người bạn ấy của cô đã đi theo 1 người bạn khác. Một người mà cô bạn ấy yêu thích hơn và muốn kể những câu chuyện của người bạn ấy hơn.. Cô đã mất tất cả. Cô mất người đàn ông cô yêu nhất, cô mất người bạn mà cô tin tưởng nhất, người mà cô đã bỏ qua cái tôi để tha thứ cho lỗi lầm lớn nhất.. Nhưng giờ đây, thứ cô còn chỉ gói gọn trong hai chữ: "Đơn độc" mà thôi!

    Ngày qua ngày cứ thế, nước mắt cô rơi và sự bế tắc cứ theo cô hằng đêm, cô vùi đầu vào công việc để quên những thứ không vui. Có lẽ, lúc đó cô có thể quên được anh nhưng khi màn đêm buông xuống, khi mà cô chỉ còn có một mình, thì nước mắt cô lại rơi, sự trống vắng cứ vậy mà bám lấy cô không riết. Cô hát lên để nỗi nhớ anh vơi đi nhưng không, điều đó lại càng làm cho cô nhớ anh hơn nữa. Cô lại chuyển sang chơi piano, những âm thanh từ ngón đàn của cô vang lên thật đau đớn. Những âm thanh ấy như cứa sâu vào trong trái tim người nghe, gợi những nỗi buồn và bế tắc không tả xiết. Bài piano ấy của cô như một cô gái lạc vào trong mê cung mãi không tìm thấy lối ra vậy, cô cứ chạy, cứ chạy, chạy không ngừng. Cô chạy khỏi nỗi nhớ, cô chạy khỏi kỉ niệm tuyệt đẹp ở nơi anh, cô chạy khỏi sự bế tắc không ngừng nghỉ. Cô cứ chạy, cứ chạy mãi không ngừng.. Cô nhận ra rằng, cô phải quên anh, bắt buộc cô phải quên được anh- người mà cô yêu nhất..

    Cuộc rượt đuổi, chạy trốn khỏi anh có lẽ đã khiến cô quên mất hạnh phúc nơi cô đang có..
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2022
  8. Fall and love

    Bài viết:
    11
    CHAP CUỔI: TÌM VỀ HẠNH PHÚC

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    5 năm sau..

    "Có cơn gió nào thì thầm lời yêu em..

    Có phải anh đã về bên em?"

    Bài hát ấy bỗng dưng vang lên ở nơi quán quen anh và cô đã từng hẹn hò. Trái tim cô vẫn vậy, vẫn đau khi nhắc và nghĩ tới anh nhưng nước mắt của cô đã rơi cạn vào ngày đó.. Ngày cô nhận ra hạnh phúc là gì? Cô chợt nhớ lại..

    Ngày đó, trên con đường mưa ướt áo lạnh bờ vai, cô thẫn thờ bước dạo quanh trên con phố ấy. Cô bỗng thấy bóng dáng quen thuộc ngày nào, bóng dáng mà người cô đã từng cố gắng quên đi, người làm trái tim cô đau nhất. Cô đã rất đỗi sững sờ và muốn chạy đến bên anh, ôm chặt lấy bờ vai to lớn của anh nhưng bên cạnh anh lại là một người con gái khác. Cô đã chạy đi thật nhanh, bỏ lại một sự thật phũ phàng đang hiện trước mặt cô. Mặc kệ trời mưa lạnh, cô cứ chạy, chạy, chạy mãi không dừng và suy nghĩ thứ mình coi là hạnh phúc trong ảo tưởng suy nghĩ của mình bấy lâu nay là gì.. Và hai từ HẠNH PHÚC là gì?

    Bất giác cô đã chạy đến nơi cô và anh lần đầu hẹn hò, cô tự hỏi "hạnh phúc lúc đó là vậy hay sao?" Cô bước vào quán café và gọi đồ theo sở thích của anh, cô lại tự hỏi "hạnh phúc của mình là anh hay sao?" Khi cô ngồi vào chiếc ghế quen thuộc đầy ắp kỷ niệm, cô tự hỏi "hạnh phúc lúc ấy tuyệt đến vậy sao?". "Hạnh phúc, hạnh phúc, hạnh phúc.. Vậy hạnh phúc là cái quái gì chứ? Thứ bấy lâu nay cô cho là hạnh phúc của riêng mình lại đang ở bên một người khác?"

    Ngày qua ngày, câu hỏi ấy vẫn cứ quanh quẩn ở trong đầu cô, khi đi dạo phố nhìn các cặp đôi cô lại tự hỏi mình, khi đi nhìn các cụ già đang tập dưỡng sinh, cô cũng tự hỏi mình, khi nhìn thấy một gia đình rất vui vẻ, cô càng tự hỏi mình "HẠNH PHÚC LÀ GÌ?"

    *Ting ting*

    Một dòng thông báo hiện lên

    "Momy"

    Chúc mừng sếp tổng của mẹ.

    Tối nay về ăn cơm mừng con được thăng chức lên làm sếp tổng nhé. Mẹ đã chuẩn bị hết rồi đó! Bận đến mấy cũng phải về nhé!"

    Dòng thông báo ấy cắt ngang dòng suy nghĩ của cô khi ấy. Cô nhận ra rằng, hạnh phúc không chỉ là tình yêu đôi lứa, mà nó còn là tình cảm gia đình, tình cảm anh em bạn bè, những người mà cô yêu mến.. Tuy không có anh, nhưng đổi lại cô có được thứ hạnh phúc thiêng liêng và cao quý nhất. Đó chính là gia đình và tình thương. Đối với cô, tình yêu là một thứ xa xỉ, vừa rất khó cũng vừa rất dễ để nắm lấy nhưng cô chẳng hề đặt nặng thứ tình yêu xa xỉ kia nữa mà cô chỉ quan tâm đến những thứ hạnh phúc cô đang có trong tay: Một người bạn thân và gia đình của mình..

    Trong cuộc sống, chúng ta cần phải trân trọng thứ tình cảm thiêng liêng cà cao quý này. Dù ta là ai hay ở nơi đâu đi chăng nữa thì nhà vẫn là chỗ dựa cho ta, là nơi để ta tìm về sau mỗi ngày mệt mỏi, cũng là nơi mà ta có thể san sẻ nỗi buồn vui trong cuộc sống. Hãy trân trọng và yêu thương nó khi ta còn có thể. Hãy làm để ta không hối tiếc còn hơn ta hối tiếc vì ta đã không làm

    P/s: Lời em muốn nhắn nhủ đến anh, ở nơi đâu đó em vẫn chờ và đợi anh..

    ~THE END~​
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng năm 2022
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...