"Sao em ít nói thế? Sao em tách biệt vậy? Mọi người không thích em như vậy chút nào!". Hôm nay, một đồng nghiệp nói với tôi điều này. Vốn là người nhạy cảm, tôi đã khóc ngay sau đó, dù với người khác, câu nói này rất bình thường và chẳng hề có ý xúc phạm.
Tôi là người hướng nội và đang làm content writer. Tính chất công việc không đòi hỏi tôi phải nói nhiều và ở một khía cạnh nào đó, nó có thể giúp tôi phát huy thế mạnh của bản thân. Tôi ít nói, nhưng vẫn chào hỏi và nói chuyện với mọi người về công việc hoặc những chủ đề mà tôi quan tâm. Lâu lâu, nếu có hứng, tôi thậm chí còn nói rất nhiều, lúc ấy mọi người lại bảo: "Sao hôm nay em nói nhiều vậy, bình thường nói ít lắm cơ mà?" Vấn đề có lẽ ở chỗ tôi rất ít khi tham gia vào các cuộc nói chuyện phiếm của mọi người cùng phòng và cũng ít khi tham gia vào các buổi liên hoan đông người (ít chứ không phải không bao giờ). Vì thế, tôi bị gán cái mác tách biệt, lập dị và kì quặc.
Tôi luôn tôn trọng sự khác biệt của người khác, tôi vốn là đứa ghét sự ồn ào vì khi người khác nói chuyện ồn ào xung quanh, tôi không thể tập trung vào công việc. Nhưng khi đồng nghiệp nói chuyện phiếm, tôi vẫn không hề tỏ thái độ khó chịu bởi tôi biết, không phải bản thân thích sự im lặng thì người khác cũng buộc phải giống vậy. Nhưng tại sao khi tôi im lặng, người khác luôn bắt tôi phải sôi nổi, phải nói nhiều, phải hoạt bát (dù tính chất công việc cũng chẳng cần tới điều này) ? Tại sao họ luôn muốn tôi phải giống người hướng ngoại trong khi tôi là người hướng nội? Tôi đã từng cố gắng để trở nên hòa đồng, cởi mở hơn nhưng tôi đã thất bại. Có lẽ thế giới của tôi quá khác với thế giới ồn ào ở ngoài kia.
(Thiên Thanh)
Hồi còn là học sinh, mình bị tẩy chay vì cái tội ít nói, sống tách biệt, có những nguyên tắc lập dị trong mắt đám bạn. Sau này được khuyên bảo nhiều nên cũng có thay đổi, nói nhiều hơn, chịu khó đi tụ tập ăn chơi hơn thì lại bị móc mỉa kiểu "nhìn bề ngoài hiền hiền mà bản chất không giống vậy" và cho rằng mình giả tạo. Bây giờ, mình chỉ giao tiếp trong những trường hợp cần thiết, còn lại thì mặc kệ, ai muốn nói gì thì nói. Nhưng nói chung cũng nên cố gắng để không bị xa cách với mọi người quá, mình tỏ vẻ thân thiện dễ gần thì công việc cũng trôi chảy nhẹ nhàng hơn.
(Thu Hương)
>> Vì sao họ lại hay im lặng?
Hẳn là người hướng nội nào cũng sẽ trải qua cảm giác này. Một cảm giác muốn lên tiếng giải thích nhưng cứ nghẹn ứ trong cổ họng mãi, rất khó bày tỏ cảm xúc của mình. Có một điều rất dễ khiến họ cảm thấy tủi hổ, đó là: Trong một đám bạn, có người đang say sưa kể chuyện hài rồi sau đó mọi người vỗ tay cười rôm rả. Lúc đó, hễ ai im lặng thì rất dễ bị "quy kết" là những người không có dây thần kinh hài hước, hoặc là hôm đó người này gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng chăng: Đói bụng, khát nước, thất tình hay là câu chuyện của mình kể ra cảm thấy nhạt nhẽo quá? Điều họ cần là cái vỗ tay tán thưởng, cười đùa của mọi người xung quanh chứ không phải là sự im lặng đầy khó chịu kia. Thật là oan cho người hướng nội.
Khi bạn kể một câu chuyện cười, não bộ chúng tôi vẫn tiếp nhận và lắng nghe đầy đủ những gì bạn kể, bao nhiêu nhân vật, tình huống cao trào, thắt nút mở nút đều được nắm rõ trong lòng bàn tay. Thừa nhận là câu chuyện bạn kể rất vui nhộn và dễ bật cười, nhưng nó không đồng nghĩa với việc nở nụ cười trên môi kèm theo tiếng cười sảng khoái sẽ là hưởng ứng câu chuyện của bạn. Xin đừng hiểu lầm. Chúng tôi vẫn thấy câu chuyện đó hài hước, vui nhộn tuy nhiên vẫn giữ sự im lặng cần thiết và sẽ nhắn tin riêng cho bạn với nội dung "Câu chuyện bạn kể thực sự gây cười" kèm theo icon "

" hay ": D" chẳng hạn. Đó là tất cả những gì mà người hướng nội có thể làm được.
>> Lời giải thích của người trong cuộc
1. "Tôi không ít nói. Tôi chỉ lên tiếng khi có điều gì đó để bắt chuyện, và đơn giản là tôi thích hướng vào thế giới bên trong nhiều hơn. Tôi yêu cảm giác hòa mình, đắm chìm vào thế giới nội tâm của mình."
2. "Tôi không thích nói chuyện phiếm. Tôi thà nói về những chủ đề sâu sắc, có ý nghĩa còn hơn. Ví dụ: 'Điều gì làm cho bạn trở nên hạnh phúc?'hoặc 'Điều gì khiến bạn trưởng thành như ngày hôm nay?'".
3. "Tôi nghĩ rằng sự im lặng, ít nói là điều rất bình thường. Trò chuyện cùng mọi người cũng rất vui, nhưng sự im lặng hay ít nói trở nên ý nghĩa hơn nếu chúng ta sử dụng đúng cách và với đúng người."
4. "Ngay cả khi im lặng, tâm trí của tôi vẫn tiếp tục hoạt động không ngừng. Tôi thích chia sẻ những câu chuyện ý nghĩa. Tôi hay lựa chọn những câu nói, cụm từ thật tinh tế."
Khi mọi người tụ tập rôm rả ở góc nhỏ nào đó, người hướng nội có xu hướng giữ khoảng cách vừa phải và không tham gia để hưởng ứng, có chăng thì cũng rất hời hợt. Rất có thể khi đó họ đang làm việc, ngồi đọc sách hay đơn giản chỉ là thư giãn gân cốt vì mệt mỏi quá. Người khác cho rằng trong khi cả đám ngồi tám chuyện vui vẻ còn một người tách biệt thì đó thật là khác người, khó bảo. Khổ vậy đó!
Người hướng nội luôn cảm thấy an toàn và vui vẻ nhóm khoảng hai đến ba người. Còn quá nhiều thì sao? Họ cảm thấy mệt mỏi. Tuy nhiên mệt mỏi điều gì? Bị cảm cúm, nhức đầu, sổ mũi chăng? Không, bạn nhầm rồi, mà là tự dưng chúng tôi thấy rất mệt, sợ nghe tiếng nói chuyện rôm rả xung quanh. Những cuộc nói chuyện phiếm không mang nội dung sâu sắc chỉ khiến người hướng nội cảm thấy phiền. Ví dụ như cô ca sĩ này vừa mua túi 3 tỉ, hay chàng trai này vừa phẫu thuật thẩm mĩ thành nam nhân đẹp trai như Hàn Quốc, hay là cô hàng xóm vừa phát hiện chồng mình "tòm tem" bên ngoài.. Thật là vô lý khi phải thảo luận các câu chuyện như thế. Nó có làm cuộc sống trở nên tốt hơn không? Cứ nghe mãi các thông tin này thì mệt đến nỗi, nếu có một chiếc nệm ở đây thì có thể ngủ ngon luôn đấy.
Bên cạnh đó, chúng tôi ít nói, nhưng chỉ cần được "chọc" chỗ ngứa thì mọi ý tưởng hay khúc mắc trong đầu đều tự động tuôn ra như suối. Đó là lý do vì sao với các chủ đề không mấy mặn mà (theo quan điểm người hướng nội) thì xin được phép giữ im lặng; ngược lại các vấn đề quan trọng hay liên quan đến công việc có tính chất khẩn cấp, chúng tôi sẽ nói rất nhiều, một hình ảnh trái ngược hoàn toàn với tôi - hay - im - lặng hàng ngày mà bạn vẫn hay thấy.
>> Cách phản hồi câu hỏi "Vì sao em lại ít nói thế?"
Nếu bạn là người hướng nội thì tại sao bạn lại phải dành thời gian để tham gia những hội, nhóm và các sự kiện mà bạn cảm thấy không vui vẻ? Thay vì cứ phải tìm ra câu trả lời cho câu hỏi "Tại sao em ít nói thế" của những người khác thì bạn nên tìm đến những hội, nhóm khiến bạn có cảm tình và muốn được tương tác, giao tiếp có lẽ tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên cũng có những lúc bạn sẽ phải ở trong những tình huống hoặc sự kiện xã hội mà bạn không có quyền được chọn lựa. Ở những trường hợp này, đôi khi bạn chỉ cần xuất hiện một cách nhẹ nhàng và cố gắng tham gia vào những nhóm nhỏ. Nếu có ai đó hỏi bạn câu: "Vì sao bạn ít nói thế", bạn nên tỏ ra thật tự nhiên và đừng tỏ ra mình đang có thái độ phòng thủ trước người hỏi. Hãy trả lời ngắn gọn và đơn giản như: "Tôi đang lắng nghe mọi người nói và tôi cũng đang suy nghĩ!" hoặc "Đôi khi, tôi chỉ muốn lắng nghe những gì mọi người nói và chưa biết nói gì vào lúc này".
>> Phương pháp giao tiếp hiệu quả
Nếu bạn có quyền được chọn lựa nơi để bạn tương tác thoải mái thì quá tốt, nhưng với trường hợp bạn không có quyền được chọn lựa thì sao? Những lúc này chính là cơ hội để bạn tập luyện và vượt qua những trở ngại trong giao tiếp. Bạn không nên trốn tránh, bạn chỉ trốn tránh được vài lần chứ đâu trốn tránh được cả đời.
Nhiều bạn hướng nội chưa nhận ra rằng cách học nói chuyện là điều không quá khó khăn và ai cũng có thể học được. Phương pháp này bao gồm 4 bước: Mở đầu, duy trì, chuyển đổi và gần gũi.
1. Mở đầu
"Hãy luôn sẵn sàng" là khẩu hiệu khá nổi tiếng của những nhóm hướng đạo sinh trong các bộ phim Mỹ vẫn được phát sóng trên truyền hình và nó rất tốt cho bạn ở những buổi giao lưu gặp gỡ, trò chuyện mà bạn tham dự. Trước khi dự cuộc họp, buổi tiệc hay tham gia câu lạc bộ nào đó, bạn nên đọc báo hoặc tạp chí, xem một bộ phim yêu thích hoặc lắng nghe một bản nhạc đầy cảm xúc. Quá trình warm up này sẽ khiến cơ thể bạn được bổ sung thêm nguồn năng lượng mới. Xem lại chủ đề về văn hóa, chính trị, xã hội, kèm theo đó không quên chuẩn bị lời bình luận, nhận xét, quan điểm cùng các câu hỏi thì càng tốt. Nếu bạn muốn tham gia bàn luận một chủ đề đang còn dang dở trước đó thì bạn phải biết rõ nó là gì, đồng thời tìm hiểu những đề mục có liên quan để dễ dàng đặt câu hỏi. Không nên tham gia nhóm khi bạn không biết gì và "bẻ hướng" chủ đề đang thảo luận.
Mở đầu thì không có giới hạn, các câu hỏi chung chung cũng có thể kéo người khác tham gia vào sự tương tác với mình. Vậy nên, hãy suy nghĩ và viết ra vài dòng bạn có thể nói về bản thân mình hoặc bất kỳ thứ gì đó liên quan đến bữa tiệc/hội họp đang diễn ra. Giống như những món trang trí trên bàn ăn, những điều bạn vừa viết ra chính là nhân tố kích thích sự thèm ăn đấy. Thông thường, chúng sẽ giúp cho cuộc hội thoại diễn ra suôn sẻ hơn. Thực hành điều này trước gương hoặc với người bạn thân của mình. Sau đây là vài ví dụ:
"Xin chào, mình tên là An. Xin phép được hỏi bạn, ai là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay nhỉ?"
"Chào bạn, mình rất thích giai điệu của bài nhạc đang vang lên. Không biết bạn có chút thông tin gì về bài nhạc đó không ạ?"
"Xin chào, tôi tên là Minh. Người đứng đằng kia là anh Việt, sếp của tôi. Ngôi nhà này thực sự rất đẹp đấy chứ?"
"Món ăn có vẻ ngon nhỉ?"
2. Duy trì
Hãy học một số cách nhận xét để giúp cho cuộc hội thoại diễn ra bình thường, duy trì nó bằng một số câu hỏi "mồi chài". Để duy trì điều này, bạn sẽ cần một vài thủ thuật nho nhỏ về cách đưa ra quan điểm và lời nhận xét. Giả sử, nếu chủ đề có liên quan đến phim ảnh thì sau đây là vài câu hỏi tham khảo:
"Bạn xem phim đó chưa?"
"Nội dung phim nói về gì?"
"Bạn thích gì trong bộ phim?"
"Bạn thích cảnh quay nào nhất?"
"Mình đang tự hỏi vì sao nó lại trở nên nổi tiếng vậy nhỉ, bạn có nhận xét gì không?"
3. Chuyển đổi
Người hướng nội thường cảm thấy không thoải mái khi ở trong tình trạng quá thân mật với ai đó. Một cuộc hội thoại nếu vừa bắt đầu đã có sự gượng ép, khô cứng hay mang nặng tính chất cá nhân thì họ dễ rơi vào trạng thái khó chịu và ngao ngán. Cần phải nhớ rằng bạn vẫn luôn học cách tự kiểm soát chính bản thân mình. Hãy khôn khéo sử dụng các câu hỏi có liên quan đến những gì đối phương vừa nói và đi thẳng vào vấn đề, tránh vòng vo.
"Bạn nói bạn là cô giáo trường cấp 3 abcdxyz? Bạn chủ nhiệm lớp nào thế?"
"Khi bạn nói đã từng đến Đà Lạt, mình cũng đang tự hỏi là bạn đã đi đến những đâu?"
"Hình như bạn vừa nói bạn có một cậu con trai? Cu cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Những khoảnh khắc không mấy dễ chịu lại là cơ hội để thúc đẩy cuộc hội thoại diễn ra tốt hơn. Nếu buổi trò chuyện diễn ra vừa gượng ép vừa khô cứng thì đừng cố gắng tỏ ra mình sẽ làm được. Nếu bạn nhận ra rằng người đối diện đặt quá nhiều câu hỏi riêng tư và hơi có chút ồn ào thì bạn nên dừng lại và không nên tiếp tục trò chuyện cùng họ. Trường hợp khác, nếu bạn hoặc đối phương đang có mong muốn được nghỉ ngơi thư giãn thì hãy cứ tự nhiên. Bạn có thể sử dụng phương pháp này ở phần gần gũi ngay sau đây.
4. Gần gũi
Các nhà nghiên cứu xã hội học đã chỉ ra rằng một nhóm người có thể tụ tập nói chuyện với nhau kéo dài trung bình từ 5 đến 20 phút hay thậm chí 30 phút. Do vậy, đừng bực mình hay tỏ ra cáu giận nếu người khác ngừng trò chuyện nhóm này rồi sang nói chuyện ở nhóm khác. Bạn có thể khéo léo nói rằng: "Mình thấy rất vui khi nói chuyện cùng mọi người và thật là tiếc khi phải tạm rời khỏi đây, vì mình thấy cậu bạn cũ lâu năm ở đầu kia nên mình qua đó một lúc. Lát mình quay lại sau nhé!". Bạn có thể tạm thời tách khỏi đám đông nếu thực sự muốn nói chuyện với người phía bên kia. Nếu muốn, bạn có thể xin số điện thoại trước khi sang chỗ khác: "Hôm nay vui nhỉ, chắc hẹn bạn bữa café. Nếu không phiền thì bọn mình trao đổi số liên lạc nhé?".
Khi thực sự muốn rời khỏi cuộc nói chuyện, dù là giữa hai người hay cả nhóm bạn bè, cũng đừng quên nói lời chào tạm biệt. Đừng cư xử kiểu "thoắt ẩn thoắt hiện". Cách nói lời chào tạm biệt cũng đòi hỏi phải rất tinh tế và nhẹ nhàng. Các dòng gợi ý dưới đây có thể giúp bạn thực hiện điều đó và hãy tự sáng tạo cho bản thân mình nếu thích. Sau đó, bạn cần nghiền ngẫm và thực hành. Lưu ý rằng, bạn chớ nên để bụng nếu ai đó cũng sử dụng câu nói ấy.
"Xin lỗi. Tôi cần lấy thêm đồ uống."
"Buổi nói chuyện rất hay nhưng tôi có vài chuyện cần phải hỏi cậu bạn đồng nghiệp của tôi ở đằng kia, chắc phải qua đó gửi lời chào trước."
"Xin lỗi. Mình có cuộc điện thoại. Lát nữa mình quay lại!"
"Lúc này trong người tôi không được khỏe cho lắm. Có lẽ tôi sẽ nói chuyện cùng mọi người sau vậy."
"Có nhà vệ sinh nào gần đây không nhỉ. Xin cảm ơn."
Nếu bản thân bạn là người không thích nói chuyện dông dài thì bạn chỉ cần nói vài lời ngắn gọn nhưng vẫn rất ngọt ngào rồi nhường lại không gian cho người khác.
"Rất vui khi được nói chuyện với bạn."
"Tôi thích cách nói chuyện đầy ngẫu hứng này."
"Chúc buổi tối vui vẻ."
"Chúc ngủ ngon, hẹn gặp lại."
Như vậy, kể cả bạn là người hướng nội và ít nói thì vẫn tương tác không có vấn đề gì cả. Dù cho bạn nói nhiều ở trong những tình huống cố định mà lại ít nói ở trong những trường hợp đặc biệt thì cũng không sao hết. Nhưng trên hết, nếu bạn có quyền được chọn lựa hoàn cảnh khiến bạn dễ ở với mọi người thì quá tốt. Ngược lại, khi bị bắt buộc ở trong những hoàn cảnh không mong muốn thì bạn cũng nên dành thế chủ động khi ai đó hỏi "Tại sao em ít nói thế?". Không phải ai cũng hiểu được lý do vì sao bạn lại ít nói và có những hành động khác lạ so với những người khác trong nhóm. Bạn là người hướng nội và cũng không cần phải tỏ ra mình khác biệt để gây sự chú ý. Hãy cứ là chính mình nhưng cũng đừng quên trong các hoàn cảnh khác nhau thì bạn cũng phải biết cách hành xử thật khéo léo để cho không còn bị gán mác "Vì sao em lại ít nói thế?".