Đam Mỹ [Edit] Tra Công Mù Về Sau - Thuấn Tức

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Tú Loan, 27 Tháng năm 2021.

  1. [​IMG]

    Tra công mù về sau


    Hán Việt: Tra công thất minh dĩ hậu

    Tác giả: Thuấn Tức

    Tình trạng: Còn tiếp

    Editor: Nguyễn Ngọc Tú Loan

    Nguồn QT: Wikidth (DuFengYu)

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Sinh con, Ngược luyến, Đoản văn, Ngược tra

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Tú Loan

    Văn Án:​

    Mười bốn năm trước, Ân Sắt vì Thịnh Minh Sí lấy huyết nhục làm dẫn, phàn cao nhai tìm dược, chịu hình bất khuất. Nhưng mà, Thịnh Minh Sí vì hoàng đế, đem Ân Sắt đưa đến đối thủ trên giường.

    Ân Sắt từ đây mất tích, Thịnh Minh Sí mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

    Mười bốn năm sau, Thịnh Minh Sí trúng độc mù, có thiếu nữ tìm tới xem bệnh, nàng cùng Ân Sắt lớn lên tựa như một cái khuôn mẫu khắc ra tới.

    Hắn tưởng, đây là hắn cùng Ân Sắt hài tử.

    * * *

    Tag: Sinh con; Ngược luyến tình thâm; Báo thù ngược tra

    Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thịnh Minh Sí ┃ vai phụ: Ân Kiến Hi ┃ cái khác:

    Một câu tóm tắt: Tra công hối hận -- tưởng bở!

    Lập ý: Ngươi nói hối hận liền hối hận? Tưởng bở!
     
    Jim Maryal, Gill, hoa phi hoa5 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng năm 2021
  2. Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nắng mùa xuân không tính là ấm áp, nghiêng nghiêng chiếu vào sân vườn to lớn của Thịnh gia, ngược lại làm lộ ra phần se lạnh. Trong vườn thật yên tĩnh, với hành lang kéo dài ngẫu nhiên xuyên qua đám người đang đứng cụp mí mắt, chỉ nghe được tiếng ồn ào của thị nữ ở mái hiên thượng pi minh.

    "Cừu quản gia, người tới là một vị cô nương nói có thể trị tốt bệnh mắt của Vương Gia, cô ấy đang chờ ở ngoài cửa.." Một người gác cổng gương mặt đỏ bừng, thanh âm so với thị nữ còn nhỏ nhẹ hơn, xấu hổ không biết làm thế nào cho phải.

    "A Bố, việc nhỏ như thế này mà ngươi phải phiền tới Cừu quản gia?" Gã sai vặt bên Cừu quản gia chỉ trích nói: "Tết năm nay vừa mất mùa vừa dịch bệnh, tới cửa tống tiền không biết bao nhiêu người, chã lẽ ai đến đều Cừu quản gia đi gặp? Vậy mà là một nữ nhân__ thái y trong cung bao nhiêu người giỏi cũng không trị được bệnh của vương gia, một nữ nhân có thể trị bệnh gì?"

    Giáo huấn xong A Bố, gã sai vặt lại quay mặt tươi cười với Cừu quản gia nói "Cừu quản gia, để tiểu nhân đuổi nó đi là được"

    A Bố mặt lúc đỏ lúc trắng, đầu thấp hận không thể đào hố chui vào: "Không phải Hoan ca, cô nương kia không giống như lang băm..'Hắn mới nhận việc gác cổng không bao lâu, ai ngờ đụng phải sự việc như vậy.

    " Chúng ta là vương phủ môn, cũng không phải ai cũng có gan gõ cửa, huống chi là một tiểu cô nương ". Cừu quản gia thật sự không có tức giận:" đi nhìn một cái thôi, đỡ ta.. "Hắn thấp giọng thở dài:" Hiện giờ cũng không có phận sự gì ".

    A Bố rốt cuộc là người trẻ tuổi, trên mặt liền hiện ra vui vẻ. Tên sai vặt bĩu môi, bồi Cừu quản gia hướng cổng đi ra:" Ngài thiện tâm, chỉ sợ nữ nhân nghe tin đồn nhảm nhí ở bên ngoài, cho rằng hiện giờ tiến vào Thịnh Phủ chúng ta là thời cơ tốt nhất đi? "

    A Bố há miệng thở dốc, muốn phản bác, lại không dám nói lời nào.

    Đến khi không nghe A Bố âm thanh, Cừu quản gia lại không phản đối, tên sai vặt nhất thời càng đắc ý:" Bên ngoài cũng không hỏi thăm thử xem, ngay cả bệ hạ ban cho vương gia bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp? Vương gia chúng ta còn coi thường trong mắt? Liền này một nữ nhân không biết từ hương dã thôn nào tới.. "

    " Di, ngươi đang nói ta sao? "

    Một thanh âm dễ nghe cách đó không xa vang lên, mang theo điểm tò mò.

    Đến niềm vui chưa kịp tắt trên mặt, còn bị người ta phát hiện nói xấu sau lưng, thẹn quá hóa giận buộc miệng thốt ra nói:" Trên đời này nào có như vậy.. "

    Nhưng mà, hắn còn chưa nói xong, liên nhìn thấy Cừu quản gia làm việc cho vương phủ mấy chục năm, thật giống như điên, bước chân lảo đảo chạy về hướng thiếu nữ!

    Tên sai vặt giống như là chim cút bị người ta bóp cổ, chỉ có thể trừng lớn mắt, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển__ đây làm làm sao vậy?

    Nhưng hắn không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cừu quản gia lảo đảo quỳ phục bên chân thiếu nữ.

    Ngược lại thiếu nữ kia lại hoảng sợ, nhảy chân đi một chút, muốn đỡ Cừu quản gia. Nhưng Cừu quản gia trên chân tựa như mọc rễ, nàng kéo thế nào cũng không đứng dậy. Cừu quản gia không hề cố kỵ chính mình thất thố, chỉ run rẩy mà ngẩng đầu, tầm mắt như phát họa dung mạo của nàng__Trong chốc lát, mà ngay cả thanh âm phát ra đều run run

    " Ân.. công tử?"

    Tác giả có lời muốn nói: Hoàn toàn là thỏa mãn chính mình não động tiểu ngắn!

    Editor: Xin chào? Đây là tác phẩm đầu tiên minh edit, mong mọi người ủng hộ và đưa ra lời nhân xét chân thật nhất dành cho mình. Nhưng hãy đóng góp ý kiến nhẹ nhàng, nặng lời hay thô tục quá mình sẽ rất là đau lòng. Iu cả nhà
     
    Jim Maryal, Gill, hoa phi hoa2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng năm 2021
  3. Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiếu nữ xác thật cũng họ Ân, danh xưng là Hi. Nhưng nàng đúng thật là một tiểu cô nương, hơn nữa Cừu quản gia thấy nàng giống như gặp quỷ, làm nàng không thể hiểu được. Nàng sờ sờ mũi của mình, có chút tính trẻ con mà lẩm bẩm nói: "Ta tới hoàng thành này còn chưa thể hiện tài năng đâu."

    A Bố cùng tên sai vặt đã một trái một phải đem Cừu quản gia đỡ lên, tên sai vặt nghe được nàng nói những lời này tức đến kêu lên-bà ngoại của tôi ơi, ngài vừa mới ra tay, người gác cổng hận không thể mắt của mình giống người mù, vậy mà chưa thể hiện tài năng đâu?

    Cừu quản gia lại hốc mắt ướt át mà vội gật đầu không ngừng: "Đúng, ngài nói rất đúng. Hổ phụ không sinh khuyển nữ, ngài lại có bản lĩnh rất lớn, lão nô này liền mang ngài đi gặp Vương gia."

    "Ác, ngài nhận thức cha ta sao?". Ân Kiến Hi liên hệ Cừu quản gia lúc trước kêu nàng một tiếng "Ân công tử" liền hiểu rõ gật đầu.

    Cừu quản gia mũi đau xót, nước mắt thiếu chút nước chực chào ra ngoài

    Tên sai vặt lúc này cũng nhận ra chính mình mù-Cừu quản gia như vậy từng giúp Vương gia huyết tẩy đô thành, đến sắc mặt còn không đổi, cự nhiên cũng sẽ khóc? Cậu cảm thấy cái mạng nhỏ của mình không giữ nổi, lấy đại cái cớ, chạy đi còn nhanh hơn chuột.

    A Bố ngốc tử, không biết chuyện gì xảy ra, còn tận chức tận trách mà đỡ Cừu quản gia. Thằng đến khi nhìn thấy nguyệt môn có ghi hai chữ "Minh Sắt" hắn mới chần chừ dừng bước chân_ Hắn chỉ là hạ nhân nên không được bước vào Minh Sắt viện.

    Ân Kiến Hi nghi hoặc nhìn A Bố một cái: "Như thế nào ngươi lại không đi nữa rồi?" A Bố xấu hổ gãi gãi đầu: "Hồi cô nương, tiểu nhân.."

    A Bố còn chưa nói xong, Cừu quản gia liền cầm tay A Bố, đối với Ân Kiến Hi cười cười: "Chính là tiểu tử này bị vướng chân. A Bố, đừng làm cho tỷ tỷ chờ".

    A Bố chân tay luống cuống mà đỡ Cừu quản gia vượt qua Nguyệt môn, chỉ cảm thấy bước chân đều run run--- hắn cự nhiên vào Minh Sắt viện?

    Minh Sắt viện này từ trước đến nay chỉ có những người tâm phúc của Vương Gia mới xứng đáng để bước vào----Hắn như thế nào xứng đáng để tiến vào sao? Còn Ân cô nương.. Lại như thế nào cũng xứng đáng để tiến?

    Nhưng A Bố lén lút nhìn vào mắt Ân Kiến Hi, lại thấy nàng thần sắc tự nhiên. Tới cổng viện thấy được hai cây cột được chạm trỗ tinh tế, ở giữa là lối đi, hai bên có một rừng cây cũng như thường.

    Nhưng thật ra nếu tới gần thì ra là một mảnh rừng Hạnh trổ bông như tuyết phủ

    "Ai nha! Hạnh lâm biển hoa nha!" ánh mắt Ân Kiên Hi sáng ngời, trong thanh âm đều lộ ra vài phần hân hoan vui sướng: "Nhà ta cũng có".

    Lão nô nhớ kỹ Ân công tử rất thích cây Hạnh. "Cừu quản gia cười ngâm ngâm nói:" Ngần ấy năm, Minh Sắt viên cũng có mười lăm cây.. Ân công nếu tới Minh Sắt viện, lão nô nghĩ ngài ấy sẽ kinh ngạc đi ". Càng nói thanh âm của hắn càng nhỏ xuống, như bị chuyện cũ ngăn chặn

    Ân Kiến Hi bước vào rừng Hạnh, không để ý mà lắc đầu:" Mười lăm cây không tính là nhiều, ta sinh ra đến bây giờ, đều chính mắt thấy cha ta gieo mười bốn cây. "

    " Là nha, ta sinh ra ở thừa thiên năm hai ". Ân Kiến Hi không để ý lắm thuận miệng nói, sau đó hơi chút nghịch ngợm mà duỗi tay bắt một chùm hoa Hạnh bị gió thổi lạc.

    Mới chớp mắt cái, A Bố rõ ràng cảm nhận được Cừu quản gia năm ngón tay cơ hồ muốn cắt đứt xương cốt của hắn. A Bố chịu đựng không hét lên, nhưng sắc mặt vẫn không tránh khỏi trắng bệch.

    " Này thật đúng là năm tốt ". Cừu quản gia thong thả mà thở ra một hơi, tươi cười thân thiết:" Tỷ nhi có biết Vương Gia của ta.. Họ Thịnh? "

    " Đương nhiên ". Ân Kiến Hi cười gật đầu, một bên tâm tư đều đặt trên hoa Hạnh, rãi cánh hoa mới bắt được dưới cây Hạnh, một bên nói:" Bệ hạ phong thân vương khác họ, cùng bệ hạ tình như thủ túc, vì bệ hạ đấu tranh anh dũng, che chở cho bệ hạ đăng đế, thật đúng là một vị anh hùng? "

    Tiểu cô nương thuận miệng nói đến, nhưng những câu đều làm cho Cửu quản gia sắc mặt càng thêm khó coi. Nhưng mà, hắn chỉ cuối đầu một chút, lúc ngẩng lên sắc mặt lại như thường:" Kia.. "

    Cừu quản gia môi mấp máy, mới phát ra được một cái âm tiết, liền nghe Ân Kiến Hi cao hứng nói:" Di, đó chính là Thịnh Vương gia sao?


    "
     
    Jim Maryal, Gill, hoa phi hoa2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng năm 2021
  4. Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thịnh Minh Sí đưa lưng về phía bọn họ, áo khoát màu đen lông vũ bao bọc thân hình hắn, ngồi trên ghế dựa như một bức tượng. Hoa Hạnh tung bay rơi trên ngọn tóc cùng trên vai, không có người lấy xuống, phảng phất giống như đầu bạc bởi những bông tuyết

    Nghe tiếng vang xa lạ, Thịnh Minh Sí mày nhíu lại, nghiêng người thấp giọng nói: 'Cừu thúc? "

    Khi hắn nghiêng người, lộ ra cảnh tượng trước người hắn__ đó là một góc đá xanh, nhìn lên một chút, phảng phất giống như là một bia mộ

    " Vương gia, lão nô mang một vị cố nhân tới. "Cừu quản gia thanh âm khó nén kích động. Cừu quản gia nhiều lần thất thố trước mặt A Bố, làm cậu có chút sợ hãi, Không biết chính mình có bị diệt khẩu hay không, đành phải ngưng thần nín thở, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.

    " Cố nhân? "Thịnh Minh Sí thanh âm có vài phần lạnh lẽo:" Cố nhân từ đâu ra? "

    Cừu quản gia thanh âm có vài phần vui mừng:" Là con gái của Ân công tử "

    Ân Kiến Hi liền đi ra phía trước, tuy biết Thịnh Minh Sí không nhìn thấy mình, nhưng vẫn quy củ đoan trang hành lễ:" Ân thị xưng Hi, xin chào Thịnh vương gia. "

    Nàng thanh âm dễ nghe, uyển chuyển giống như chú chim hoàng oanh, mặc cho ai nghe xong đều cảm thấy vui mừng.

    Nhưng ở hoàn cảnh Ân Kiến Hi và Thinh vương gia lại khác, lại là một bầu không khí trầm mặc quỷ dị.

    Thịnh Minh Sí nghe tiếng nhìn về phía Ân Kiến Hi, trong mắt hắn giống như che một tầng sương trắng mỏng, không thể nào nhìn đúng phương hướng Ân Kiến Hi đang đứng. Nhưng chỉ là góc cạnh gương mặt hắn, vẫn là làm người ta cảm nhận được uy hiếp ập đến trước mặt.

    Ân Kiến Hi không sợ, nàng an tĩnh mà đứng ở một bên. Chỉ là, trong sân cánh hoa Hạnh rơi tán loạn, lại rơi trúng chóp mũi thiếu nữ:" Hắt xì.. "

    Ân Kiến Hi xoa xoa cái mũi của chính mình, liền nghe thanh âm trầm thấp của Thịnh Minh Sí vang lên hỏi:" Ngươi vừa nói, ngươi họ gì? "

    Hắn hỏi như vậy, thân thể đột nhiên liền động. Trong tay hắn cầm cái ô, bình tĩnh đứng lên. Áo choàng theo động tác của hắn di chuyển, rớt xuống khủy tay, kia một luồn khí lạnh chớp mắt thổi qua.

    Nhưng mà, hắn như cây tùng đứng vững, trên tay căng ô ra, lại nghiêng đến Ân Kiến hi phía trước, kia bông tuyết cũng thuận theo dán trên y phục của hắn, lúc này không cản trở tầm mắt nữa, phìa sau hắn là một khối đất nhô cao __ trên bia có chữ viết, chỉ là trên mộ lại không có" Mộ "tự.

    Ân Kiến Hi vốn muốn đáp lại, lại bị chữ trên mộ làm hoảng sợ, qua một lát, nàng chần chờ nói:" Ta họ.. Ân "

    Cùng họ với người trên bia mộ

    " Ái thê Ân Sắt"ân


    .
     
    Gill, Jim Maryal, hoa phi hoa2 người khác thích bài này.
  5. Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Ân Kiến Hi coi thể trạng của Thịnh Minh Sí mắt, mũi, môi, lưỡi, chất thải. Lại hỏi Cừu quản gia phương thuốc mà thái ý cấp. Nhưng Cừu quản gia chỉ cười khanh khách nói phương thuốc không tốt, đã xé.

    Ân Kiến Hi mở to hai mắt nhìn: "Ngự y đâu!! Đại phu thật vất vả kê ra đơn thuốc, như thế nào lại xe?? Nếu ta với thái y kê khai dược giống nhau, vậy chỉ nghe theo lời thái ý nói là tốt rồi"

    Thịnh Minh Sí nhìn về Cừu quản gia. Cừu quản gia vỗ phách lên đùi của mình, vô cùng đau đón nói: "Cô nương nói đúng lắm, đều là lão nô lo lắng cho vương gia, nên mới nhất thời nóng nảy, lão nô liền đi gặp thái y nhận lỗi."

    Cừu quản gia lại hạ giọng nói với Ân Kiến Hi: "Bệnh của Vương gia mãi không thấy tốt lên, dược của thái y cấp cũng không chịu uống. Cô nương là con của cố nhân vương gia, còn phải thỉnh cô nương ở lại vương phủ một thời gian. "Cừu quản gia nói, đem A Bố đuổi ra ngoài đi chuẩn bị một số đồ vật."

    Tai thính Thịnh Minh Sí không nói gì, yên lặng uống một ngụm trà.

    Ân Kiến Hi thở dài:" Ta đây mỗi ngàỳ đều đến đây đi, bất quá giờ Dậu ta phải trở về khách điếm, bằng không người nhà ta sẽ lo lắng."

    Thịnh Minh Sí nắm chặt ly trong tay, thấp giọng hỏi nhỏ: "Cha ngươi.....hắn cũng tới?".

    "Không có, trong nhà có nhiều việc". Ân Kiến Hi lắc đầu nói: "Nhưng cha ta căn dặn, mỗi ngày đúng giờ Dậu đều phải trở về khách điếm, ta không thể nuốt lời."

    "Cô nương cũng thật ngoan. "Cừu quản gia cảm khái nói. Ân Kiến Hi cười tủm tỉm đối với hắn gật đầu, cảm thấy hắn nói rất đúng. Cừu quản gia tươi cười nhìn nàng, như gió xuân âm áp quất vào mặt, nhịn không được lại nói: "Cô nương lúc cười rộ lên càng ngoan."

    "Nếu giống hắn.... " Thịnh Minh Sí thanh âm có chút hàm hồ, tạm dừng trong chút lát, mới tiếp tục nói: "Nhân tâm giảo quyệt, giang hồ hiểm ác, còn ngươi chỉ là một hài tử............."

    "Nhưng mà cha ta nói, không nói đến địa phương khác, nhưng đô thành có Thịnh Vương gia, sẽ không loạn được." Ân Kiến Hi nhớ lại lúc cùng cha nàng xuống núi nói qua, chọn một vài câu.

    Thịnh Minh Sí ngẩn ra một chút, thật chí không kịp che giấu chính mình thất thố, vội vàng hỏi: "hắn thật sự nói như vậy?"

    Ân Kiến Hi gật đầu, lại ý thức được Thịnh Minh Sí không nhìn thấy, bổ sung nói: "đúng nha."

    "Hắn kêu ngươi tới gặp ta sao??" Thịnh Minh Sí tự châm chước, cố áp xuống lòng vui sướng cùng nổi ồn ào tưởng niệm, mà bức bách chính mình bình tĩnh trấn định: "Hắn như thế nào....... Chính mình không tới?"

    Đại khái là cảm thấy chính mính nói chuyện quá vội vàng, Thịnh Minh Sí vội bổ sung nói: "Vương phủ cũng phải là không tới được."

    Ân Kiến Hi lời nói đến bên miệng lại chuyển, cuối cùng chỉ nói: "A cha ta đưa ta xuống núi, còn sùng ca ca đưa ta đi, Cha ta không tới, chắc là do bận qua đi."

    Mười lăm năm, Ân sắt đã quen người mới. Đối với "Sùng ca ca" trong miệng Ân Kiến Hi, cùng Ân sắt chắc cũng không phải cùng thế hệ. Thịnh Minh sí có quá nhiều chuyện muốn hỏi, muốn biết thêm càng nhiều. khoảnh khắc này hắn nắm ly trong tay liền có chút căn thẳng: "Các ngươi lúc nào cũng có người đến chữa bệnh sao?"

    "Đúng nha." Ân Kiến Hi quyết đoán gật đầu: "đôi khi còn phải lên núi thât lâu." Nàng lại nghĩ đến mấy thảo dược "nhật tử" của mình, đầu lưỡi giống như nếm được vị ngọt của thảo dược.

    "Nếu ta biết sớm một chút..........."Thịnh Minh Sí môi mỏng nhấp trà: "Các người chịu khổ. Về sau ngươi không cần nhớ hương vị nhật tử"

    "Ân?" Ân Kiến Hi cả kinh, Cừu quản gia thấy nàng biểu tình như vậy, trong lòng lộp bộp, lập tức nói: "Là Vương gia sẽ cho cô nương bao phong bì đỏ"

    Ân Kiến Hi trước mắt sáng ngời, nhưng qua một lát lại chần chờ nói: " Vương gia bệnh ở mắt chỉ là tạm thời, độc tố đã bức ra không ít, vốn dĩ nữa tháng là có thể khỏi hẳn. Ta không thể thu ngươi tiền chữa bệnh được nha".

    Nàng nói đến đây, lại có chút nghi hoặc mà lẩm bẩm nói:"Thái y còn nhìn không ra nữa là, sao lại tới lượt ta............"

    Lúc Cừu quan gia và Ân kiến Hi nói chuyện, Thịnh Minh Sí đã hồi phục lại tinh thần, hắn tựa lưng ngồi vào ghế, thanh âm không mặn không nhạt, trên mặt cũng không nhìn ra biểu tình gì:" Nhân tâm giảo quyệt, giang hồ hiểm ác."

    Hắn lại nhìn Ân Kiến Hi, thanh âm hơi thấp hơn một chút, thần sắc lạnh băng chuyển thành ôn nhu: "Ta tin ngươi"



     
    GillJim Maryal thích bài này.
  6. Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Nhưng Thịnh Minh Sí "tin" hay "không tin", cũng không phải do hắn.

    Bên tai nghe được người ngoài kêu "Bệ hạ vạn tuế", Thịnh Minh Sí cúi đầu quỳ trên mặt đất, hôm nay tâm tình vui vẻ chờ mong khi nhìn thấy Ân Kiến Hi trở thành hư không. Hắn đơn giản nhắm hai mắt lại.

    "Trẫm đã sớm nói qua, ái khanh gặp trẫm không cần quỳ. "Một âm thanh ôn hòa vội vàng xông vào phòng, đem một phòng ấm áp nắng xuân hồi nảy phá tan nát.

    Thịnh Minh Sí chỉ có thể mặt không đổi sắc hô "Bệ hạ vạn tuế". Trong tiếng nghênh hạ của hắn, cửa phòng chậm rãi bị che kín, một đôi tay nắm lấy cổ tay hắn. Đôi tay này mới đi từ bên ngoài, có một chút ướt và lạnh, giống như con rắn uốn lượn có độc.

    Thịnh Minh Sí động cũng không động, chính là âm thanh quen thuộc bám vào tai hắn"A Sí".

    "Bệ hạ." Thịnh Minh Sí nói.

    Có một tiếng thở dài vang lên. Cùng lúc đó, đôi tay kia phủ lên đôi mắt của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, đảo quanh hốc mắt một vòng.

    Hoàng đế trên cao nhìn xuống mà nhìn Thịnh Minh Sí, nhìn hãn tướng từng cùng hắn vào sinh ra tử. Thịnh Minh Sí đêm khuya động tình thở dốc, ngủ say mộng đẹp lẩm bẩm tên ai đó, những tâm tư bí ẩn không thể nói ra, hắn đều biết.

    Nhưng hắn biết đến, là mười lăm năm trước người đó là vảy ngược của hắn, là mệnh của Thịnh Minh Sí.

    Thẳng đến mười lăm năm trước vào cái đêm mưa đó........

    "A Sí, trẫm nghe nói có một vị cô nương đi vào Minh Sắt viện. A Sí, việc này ngươi suy nghĩ cẩn thận rồi chứ?" Hoàng đế thanh âm thâm tình ôn nhu nói.

    "Dạ" Thịnh Minh Sí không ngoài ý muốn hoàng đế biết việc này, nhưng hoàng đế không biết dung mạo của Ân Kiến Hi, cũng không biết nàng cùng Ân Sắt có quan hệ. Cái mà Hoàng Đế biết, chính là cái mà Thịnh Minh Sắt hắn muốn cho hắn biết.

    Hoàng đế liền sâu kín thở dài, hắn có chút thoát lực mà ngồi ở ghế trên, duỗi tay khẽ vuốt ngực của chính mình.

    Hum nay, hắn mặc thường phục có màu nguyệt bạch, thêu thêm thanh trúc, nhìn có phần yếu nhược: "Kia trẫm liền an tâm. Đã mười lăm trôi qua, A Sí bên ngươi cũng không có ai bầu bạn, còn về con nối dõi......."

    Hắn nói, cơ hồ hốc mắt đều ướt ướt, rất giống như bị chính mình làm cảm động.

    Hoàng đế sâu kín thở dài: "Ân công tử thân thể có chút đặc thù, bản năng cũng có thể vì ngươi sinh một đứa con. Chỉ là hắn vì sự nghiệp lớn, lấy thân nuôi hổ, chính là đại công thần của trẫm. Nhưng A Sí, người đã qua đời, người vẫn là hướng về phía trước."

    Hoàng đế lại quan tâm đến mắt của Thịnh Minh Sí "A Sí mắt của ngươi khá hơn tí nào không? Chân thái y nếu không trị hết cho A Sí người thì nhất định phải chịu phạt".

    Hoàng đế lo lắng sốt ruột mà nói: "Rốt cuộc, A Sí là tâm phúc của trẫm, triều đình một ngày không thể không có ngươi. Ngươi bị bệnh đã nhiều ngày, bạc đi cứu tế còn bị mất, Lao đại nhân ở trên triều đình có đề cập có người gặp qua hoàng chất".

    Hoàng đế nói rất chậm, một bên nói, một bên xem sắc mặt của Thịnh Minh Sí: "Việc cứu tế A Sí không cần buồn bực. Chỉ là hoàng chất..........trẫm đã sai người đi tìm manh mối, nhưng tìm được hay không, phải nhờ vào A Sí".

    "Thần đã hiểu". Thịnh Minh Sí cúi đầu: "Nguyện vì bệ hạ đầu rơi máu chảy".

    Hoàng đế cười. Hắn đi xuống ghế dựa, cúi người khom lưng, nhẹ nhàng đem tay đặt trên vai Thịnh Minh Sí.

    "Cả triều văn vỏ, có thể để cho trẫm tin, cũng chỉ có mình A Sí." Hoàng đế nghiêng thân thể về phía trước, giống như đem đầu đặt trên vai Thịnh Minh Sí, vừa nói vừa xoa tai Thịnh Minh Sí.

    Bọn họ tư thế thân mật quỷ dị, rồi lại lộ ra mong muốn không thể cách xa.



     
    Jim Maryal thích bài này.
  7. Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại

    "Cừu gia gia." Ân Kiến Hi cùng Cừu quản sự đã thập phần hiểu biết nhau, vừa nhìn thấy Cừu quản gia ở cửa liền lộ ra tươi cười xán lạn.

    "Cô nương, Xưởng may hum nay đưa vải tới vương phủ để làm y phục. Ngày xưa đều là Vương gia đích thân chọn, bọn nô tài chúng ta chọn không ra vật liệu hợp tâm ý của Vương gia. Cô nương không bằng nhìn giúp lão nô xem?" Cừu quản gia xoa tay thở dài, rất có bộ dáng khó xử.

    Ân Kiến Hi có chút hoang mang mà chỉ chỉ chính mình: "Ta sao?"

    Cừu quản gia gật đầu, lại cẩn thận nói: "Ngày xưa,xiêm y của Vương gia cũng là ân công tử chọn." Hắn dứt lời, bất động thanh sắc mà nhìn Ân Kiến Hi.

    Ân Kiến Hi bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nga! Nguyên lai là nghĩ ta cùng cha giống nhau, đều sẽ chọn ra xiêm y đẹp nha." Nàng lập tức liền cười vỗ tay: "được nha được nha."

    Cừu quản gia khẽ buông lỏng một hơi, hắn thả lỏng thần sắc dừng ở Ân Kiến Hi trong mắt, Ân Kiến Hi liền tò mò hỏi: "Cừu gia gia, Vương gia cùng cha ta đến tột cùng có mối quan hệ như thế nào? Cha ta là một y sư, như thế nào lại chọn quần áo cho Vương gia?"

    Cừu quản gia trong lòng rùng mình, hắn thật là hồ đồ quá đi, liền nghe thấy Thịnh Minh Sí hỏi rõ: "Cha ngươi...... Chưa từng nói với ngươi sao?"

    Ân Kiến Hi ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Thịnh Minh Sí không biết từ khi nào đáng ra nên ở trong nhà lại ra đây đón cô -- Thịnh Minh Sí thật không giống một Vương gia, một chút đều không giống lời đồn đã nghe qua máu lạnh vô tình ,lấy mạng trẻ con để sát thần.

    "Không có." Ân Kiến Hi do dự trong chốc lát, nghĩ đến bia mộ trong sân "Ái thê ân sắt" mấy chữ này, chần chờ hỏi: "Chẳng lẽ, cha ta là đệ đệ của vương phi?"

    Thịnh Minh Sí đang hướng nàng đi đến cứng lại, Cừu quản gia một phen kinh hãi, vội vàng đi đến bên người Thịnh Minh Sí : "Bên ngoài gió lớn, Vương gia, trước hãy để tiểu thư vào nhà rồi nói."

    Ân Kiến Hi suy nghĩ không ra, hoang mang mà nắm nắm bím tóc nhỏ nhỏ của mình

    Ân Kiến Hi đi theo Thịnh Minh Sí cùng Cừu quản gia đi vào phòng, trong phòng thật sự bày nhiều loại vải dệt, chỉ là màu sắc rực rỡ, nhìn như thế nào cùng Thịnh Minh Sí một chút cũng không hợp nhau.

    Ân Kiến Hi nhất thời có chút kinh ngạc, nhịn không được, nhìn xem vải dệt, lại nhìn về Thịnh Minh Sí, nhất thời đã quên lời nói hồi nảy ở ngoài của mình.

    Thịnh Minh Sí hiện giờ đã có thể mơ mơ hồ hồ nhìn được hình dáng của Ân Kiến Hi, hắn trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, sau đó mới nói: "Cha ngươi...... Hiện giờ tên là gì?"

    Thịnh Minh Sí thanh âm có chút ủ dột.


    Ân Kiến Hi có chút ngốc, không biết tên người, cũng có thể kêu là cố nhân sao? Nhưng mà ngẫm lại chính mình chưa bao giờ gặp qua Thịnh Minh Sí, lường trước Thịnh Minh Sí cùng ch nàng đại khái cũng không không thân thiết cho lắm. Tên này cũng không có gì kiêng kị, Ân Kiến Hi lanh lảnh nói: "Gia phụ họ ân, tên huyền."


    "Ân...... Huyền?" Thịnh Minh Sí đem này hai chữ ở bên môi vòng qua một vòng, một tiếng cười khổ: "Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên."


    Ân Kiến Hi không dám nói lời nào. Chung quy Nàng cảm thấy Thịnh Minh Sí lúc này rất khổ sở, sự bi thương tựa hồ từ đáy lòng hắn tràn ra trong phòng trộn lẩn áp lực hơi lạnh của mùa xuân .


    "Ta đã quên, nguyên bản tên hắn kêu như thế này." Thịnh Minh Sí một lần nữa mở miệng nói: "Khi đó chúng ta đều còn nhỏ."

    Ân Kiến Hi tò mò mà dựng lỗ tai lên nghe: "Như vậy sao? Cha trước nay chưa nói qua."

    Thịnh Minh Sí thân hình có chút cứng đờ, Cừu quản gia đầu mau chôn vào cổ áo.

    "Quá sớm." Thịnh Minh Sí sau một lúc lâu mới nhấp trà cúi đầu nói: "Hắn có lẽ là không nhớ rõ."

    Ân Kiến Hi càng là khó hiểu: "Chính là cha trí nhớ rất tốt ,chuyện xưa khi còn nhỏ của hắn cũng sẽ kể cho chúng ta nghe." Ân Kiến Hi vắt hết hồi ức trong óc, hơn nửa ngày mới nói: "Cha hình như có nói qua hắn đã sửa tên......"

    "Nhưng mà ta ấn tượng không sâu." Ân Kiến Hi đúng lý hợp tình nói: "Ta không nhớ kỹ nữa, kia nhất định là chuyện cũ không đáng nhắc đến. trí nhớ của ta cũng rất tốt!"


    "Phải không?" Thịnh Minh Sí nhẹ nhàng mà hỏi.


    Ân Kiến Hi chắc chắn nói: "đúng nha. Cha còn nói lúc hắn mười hai tuổi,đang thả diều thì bị rơi xuống sân nhà người khác mà trong đó toàn là cây hoa hạnh, hắn leo lên cây , cúi đầu liền thấy một cái tiểu ca ca -- việc nhỏ như vậy cha đều nhớ rõ."


    Cừu quản gia đột nhiên ngẩng đầu lên, gần như cầu xin nói: "Cô nương, chúng ta đi chọn vải dệt nha?Vải dệt của Thiên xưởng, toàn là trân phẩm trân phẩm khó gặp."

    Ân Kiến Hi tuy là nghi hoặc,nhưng cũng gật đầu đứng lên: "được nha, Vương gia thích màu sắc như nào?"

    Nhưng Thịnh Minh Sí không có trả lời,chỉ là khuôn mặt hắn bình tĩnh nhưng nắm chặt ly trong tay , thẳng đến khi ly vỡ vụn, nước trà trút xuống như mưa.

    Ân Kiến Hi kinh hô một tiếng, Thịnh Minh Sí thanh âm lại bình tĩnh đến quỷ dị: "Kia hắn, còn nhớ rõ sân nhà ai sao?"


     
    Jim Maryal thích bài này.
  8. Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Ân Kiến Hi tuy tuổi nhỏ, nhưng cũng biết trạng thái hiện tại của Thịnh Minh Sí không thích hợp, nhanh chóng liền quyết định nói "Không nhớ rõ".

    Thịnh Minh Sí một lần nữa trầm tĩnh xuống , thấp giọng hỏi: "Dọa ngươi rồi sao?"

    Ân Kiến Hi lắc đầu nói: "Không có việc gì, ai cũng có thời điểm tính tình không tốt." Nàng thật là tiểu cô nương biết săn sóc, cũng không truy cứu tại sao, chỉ là bắt đầu thi châm cho hắn".

    Chờ Ân Kiến Hi thi châm xong, Cừu quản gia vội vàng mang theo Ân Kiến Hi đi chọn vải dệt, cơ hồ lấy lòng nói: "Cô nương nhìn xem, nếu yêu thích cái nào, có thể lấy cho mình vài cái để làm bộ xiêm y tốt."

    "Cảm ơn cừu gia gia, bất quá ta không cần. Thịnh Vương gia đã không cần thi châm nữa, uống thuốc đúng hạn là được. Cho nên ta qua mấy ngày phải về nhà rồi, trong nhà còn có thật nhiều việc, ta cũng không có thời gian đợi xiêm y may xong đâu." Ân Kiến Hi cười khanh khách mà nói, từ trong đống vải sặc sỡ chọn ra một vài tấm đưa cho Cừu quản sự: "Tấm này rất xứng với Thịnh Vương gia."

    Thịnh Minh Sí lẳng lặng đi theo phía sau Ân Kiến Hi, nghe nàng thân mật mà kêu Cừu quản sự là "Cừu gia gia", chờ đến khi gọi chính mình , lại rõ ràng rạch ra quan hệ "Thịnh Vương gia". Thịnh Minh Sí hơi hơi nhíu mày, nói: "mấy ngày liền trở về nhà, kia chọn vài tấm đem về cho cha ngươi đi."

    "chọn tấm vải màu bạch nguyệt, có thêu câu văn bằng chỉ vàng, hoặc là tấm màu xanh trắng thêu câu cây trúc?" Thịnh Minh Sí tuy rằng nhìn không thấy, đối với kiểu dạng vải thuê giống như khắc ghi trong lòng.

    Ân Kiến Hi há miệng thở dốc, nhìn qua Cừu quản gia, lại nhìn qua Thịnh Minh Sí chỉ ra mấy tấm vải dệt -- chúng nó thực sự là thượng phẩm, chính là......

    "Cha nàng thích màu son cùng vàng nhạt." Ân Kiến Hi thành thật mà nói.

    Thịnh Minh Sí bộ dạng khốn đốn, mi mắt buông xuống: "Phải không?"

    Ân Kiến Hi nhìn tay Thịnh Minh Sí, thấy trong tay hắn không cầm cái ly, nho nhỏ mà thở dài nhẹ nhõm một hơi: "đúng nha." Nàng lại an ủi Thịnh Minh Sí: "Mười lăm năm nhiều chuyện phát sinh, yêu thích thay đổi cũng thực bình thường."

    "Vương gia lại chưa từng thay đổi." Cừu quản sự thấp giọng nói: "Minh sắt viên cũng không, luôn luôn chờ chủ nhân của nó."

    Ân Kiến Hi thu hồi tầm mắt, chỉ nói: "Vương gia trường tình."

    *

    Cừu quản sự đưa Ân Kiến Hi ra cửa, còn Ân Kiến Hi vẫn canh cánh trong lòng cuối cùng câu kia "Vương gia trường tình".

    "Cô nương, Vương gia thật sự nhớ đến tình bạn cũ với cha ngươi." Cừu quản sự tha thiết chân thật. Hắn có thể nhìn ra Ân Kiến Hi nói những lời này là tùy ý -- Ân Kiến Hi căn bản không có đem hai chữ "Trường tình" này để ở trong lòng đi.

    "Vương gia mấy năm nay, bên người cả trai lẫn gái một mực không có, thế cho nên dưới gối trống, không con nối dõi." Cừu quản sự một mực nói về điểm tốt của vương gia, hy vọng Ân Kiến Hi có thể truyền lời cho Ân Sắt, nhưng lại cảm thấy cùng cô nương mười bốn tuổi nói những lời này, thực sự có chút không thỏa đáng.

    Ân Kiến Hi lại cười.

    "Vương gia có cũng vô dụng." Ân Kiến Hi mang theo mũ màu trắng có rèm, một đôi mắt linh động được rèm trắng che như ẩn như hiện: "Cừu gia gia, ngài đừng quên, ta là y giả."

    Cừu quản sự sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Ân Kiến Hi. Ân Kiến Hi đã hướng hắn khom lưng: "Cừu gia gia, đến hết ngày mai, ta phải về nhà."

    Ân Kiến Hi thanh âm thực ôn hòa, không giống lúc trước hơi hiện tính tình nghịch ngợm của tiểu hài tử.

    "Cô nương......" Cừu quản sự muốn giữ lại. Hắn sợ Ân Kiến Hi vừa đi, thật vất vả sống lại thịnh phủ, lại muốn chết.

    "Cừu gia gia, cha còn nhớ rõ mười hai tuổi năm ấy tiến vào sân nhà ai ." Ân Kiến Hi dường như ông nói gà bà nói vịt : "Là khuyết gia."

    Thiếu nữ hai tròng mắt ở trong lụa trắng như ẩn như hiện, thông tuệ, mà lại thông thấu.

    Tác giả có lời muốn nói: Trung thu vui sướng! Quốc khánh vui sướng!

    Editor: Sắp ngược sắp ngược sắp ngược, điều quan trọng phải nói 3 lần >.<


     
    Jim Maryal thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng năm 2021
  9. Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Cừu quản gia đi vào trong phòng không thấy Thịnh Minh Sí, hắn bước chân thoáng ngừng một lát, sau đó lập tức hướng Minh Sắt viên đi tới.

    Thịnh Minh Sí quả nhiên ngồi một mình trước bia mộ trong Minh Sắt Viện.

    Hoa Hạnh đã đổ rào rào mà rơi xuống đầy đất, một tầng cánh hoa cũng rơi xuống lớp đá trên bia mộ một tầng hơi mỏng . Hơi nước trong rừng hoa hạnh cùng mùi rượu ập vào trước mặt, Cừu quản gia vội vàng mà đi về phía trước, liền nhìn thấy Thịnh Minh Sí đau buồn uống một ngụm rượu.

    Cừu quản gia còn chưa có mở miệng khuyên, Thịnh Minh Sí đã nói:"Cừu thúc, hắn sẽ trở về sao? Hắn cho Kiến Hi đến chữa bệnh cho ta, là bởi vì hắn muốn cho ta nhận nàng sao? Kia hắn.......... sẽ trở về sao?"

    Thịnh Minh Sí không có quay đầu lại, hắn không có xách theo vại rượu, tay run run mà vuốt ve trước mặt bia mộ. Trên tấm bia mộ trừ bỏ bốn chữ kia, còn có ba ô vuông. Mỗi năm một gạch, hiện giờ đã suốt mười lăm năm.

    'Vương gia......." Cừu quản sự không đành lòng, trong mắt ngấn ngấn nước.

    "Nếu ta đem Kiến Hi lưu lại Thịnh phủ". Hắn sẽ đến thăm ta sao?? Thịnh Minh Sí thanh âm nặng nề.

    Không đợi Cừu quản gia trả lời, Thịnh Minh Sí chính mình cười lên. Cái cười này, so với khóc còn khó coi hơn: "Sẽ Không".

    "Thừa thiên tháng ba mười lăm năm trước, ta rõ ràng đã hoàn thành công lớn, nhưng hắn vẫn đi rồi." Thịnh Minh Sí như say, say đến lẩm bẩm: " Hắn vì cái gì không tin ta?"

    "Hắn vì ta lấy huyết nhục làm dẫn, vì ta phàm cao nhai tìm dược, vì ta chịu hình bất khuất, vì ta ủy thân Khuyết gia...........vì cái gì lại rời khỏi ta?" Rượu thấm cũng làm tâm hắn như đao cắt, nhưng Thịnh Minh Sí tình nguyện từng ngụm từng ngụm mà nuốt xuống những dao nhỏ này, cắt đến chính mình huyết nhục mơ hồ: "Cừu thúc, ta 25 năm trước mắt liền bị mù........"

    Chính là hắn thích bạch y nhẹ nhàng, chính là hắn thích thanh trúc gió mát. Chưa bao giờ là Ân Sắt.

    Cừu quản gia nhìn bọn họ từ một thiếu niên trưởng thành thành thanh niên, cuối cùng cũng không đành lòng mà quay đầu đi: " Vương gia, ngài say."

    Thịnh Minh Sí nhìn bia mộ trước mắt, "ái thê Ân Sắt' mấy chữ này chậm rãi hiện trước mắt hắn một cách rõ ràng___chúng nó màu son đã dần dần bong ra từng mảng, hiện ra năm tháng tang thương vô hình.

    "Đúng vậy" Thịnh Minh Sí âm thanh thanh lãnh: "Ta say."





     
  10. Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Ân Kiến Hi tới Thịnh Phủ một ngày cuối cùng, mặc dù đã nổ lực che giấu, nhưng lại như cũ hiện ra một phần nhảy nhót.

    Lúc này là A Bố ra đón Ân Kiến Hi, hắn nhìn nàng cao hứng như vậy có chút hậm hực nói: "Ân cô nương, ngài về sau có còn trở lại nhìn xem thế nào không?"

    Hắn cùng Cừu quản gia có cảm thụ giống nhau như đúc___ từ khi Ân Kiến Hi đến Thịnh Phủ, Thịnh phủ mới giống nơi cho người sống.

    "Ác........." Ân Kiến Hi chần chờ nói:"Xem tình huống đi. Gần đây trên đường người đi tuần tra nhiều không ít." Xem ra thành đô lại có chút chuyện xấu. ta nếu muốn tới nữa, cũng phải chờ đến lúc Thành Đô thanh tịnh lại.''

    ''Không có gì đáng ngại, là bệ hạ muốn tìm Hoàng Chất, cứ 5 năm sẽ có một chuyến như thế này.''A Bố vội nói:'' Chính là trưởng tử của nguyên Hoàng Thái tử".

    Ân Kiến Hi cười cười: "Vậy là tốt rồi nha, chờ thêm việc này qua đi, ta lại đến tìm ngươi chơi nha."

    A Bố mặt liền có chút hồng, hắn vừa luống cuống gật đầu, liền nghe Cừu quản gia kêu hắn ''A Bố, đi nhà kho hỏi một chút xem đồ vật Vương gia muốn có chưa."

    A Bố vừa thấy Cừu quản gia đứng ở bên cạnh Thịnh Minh Sí, hai người đều đồng thời nhìn về phía hắn. A Bố cả kinh, vội vàng đồng ý, chưa hỏi là đồ vật gì đã đi rồi.

    Chờ A Bố đi xa, Thịnh Minh Sí mới nói với Ân Kiến Hi: "Ngươi thân phận tôn quý."

    Ân Kiến Hi xua xua tay: "Y giả nhân tâm, thiên hạ đại đồng." nàng duỗi tay đến trước mặt Thịnh Minh Sính quơ quơ: "Vương gia hôm nay có phải nhìn rõ hơn so với hôm trước không?"

    Thịnh Minh Sí lẳng lặng mà nhìn thiếu nữ ở trước mặt hắn lay động cái tay__ đôi tay này thon gọn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Bất quá đầu ngón tay có thể nhìn thấy hoa tay, lòng bàn tay có thể nắm chày giã thuốc mà có vết chai mỏng.

    Chẳng được bao lâu, đôi tay này rụt trở về. Ân Kiến Hi hơi mang máng nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn hắn, tựa như trong lòng đã minh bạch Thượng Minh Sí trầm mặc rốt cuộc là bởi vì bệnh của hắn đã chuyển biến tốt đẹp, hay là vẫn như cũ thấy không rõ.

    Thịnh Minh Sí thấy được mặt nàng.

    Nàng lớn lên rất giống khi Ân Sắt còn là thiếu niên, liền giống như một khuôn mẫu khắc ra. gương mặt tròn trịa, hai má ửng hồng là một thiếu nữ trong trắng, mắt ngọc mày ngài. Đôi mắt giống với thiếu niên Ân sắt linh động thâm tình như mưa xuân.

    Nhưng cha con hai người lại cũng có bất đồng, Ân Kiến Hi cười rộ lên giống như một nụ hoa mẫu đơn đang nở, làm người ta nhìn nàng nhịn không được chờ mong nàng khi trưởng thành lúc mùa hoa rực rỡ. Ân Sắt lại có phần khép kín hơn, ở trước mặt Thịnh Minh Sí hắn, hắn luôn tươi cười ngây ngô mà lại thẹn thùng, muốn nói lại thôi.

    Sau nay, Ân Sắt cười càng ngày càng khổ, chậm rãi, liền không thấy cậu cười nữa.

    Đâu giống hài tử trước mắt? Lòng người lại giảo hoạt, vừa thấy liền biết nàng chưa trải qua chấn kinh thế sự, quá là vô ưu vô lo.

    "Thịnh Vương gia?" Ân Kiến Hi rốt cuộc lại mở miệng nói: "Ngài có thể nhìn thấy ta đi."

    Lời nói của nàng rất chắc chắn, giống như đã liệu được hắn vô duyên thất thố.

    Thịnh Minh Sí phục hồi lại tinh thần, rũ mắt che đi ướt át trong đó: "Ân." Qua một lát, hắn dường như không có việc gì ngẩna đầu, nhìn Ân Kiến Hi nói: "Người lớn lên rất giống cha ngươi." Ngữ điệu thật ôn nhu.

    Ân Kiến Hi ngẩng đầu nhìn hắn, Không tỏ ý kiến mà cười cười: "Đó là đương nhiên, ta là nữ nhi của cha ta a." Ân Kiến Hi lại nói: "Nếu mắt Vương gia đã tốt, ta đây liền không quấy rầy nữa. Nếu tái khám, đại phu bình thường cũng có thể."

    Cừu quản sự sửng sốt, vội nói: "Cô nương ít nhiều ở lại trong chốc lát?"

    Ân Kiến Hi lắc đầu, đoan trang hành lễ Thịnh Minh Sí cùng Cừu quản gia: "Ta lúc này xa nhà gần nữa năm, trong nhà đều đang thúc giục ta về."

    "Gần nữa năm?" Cừu quản gia có chút sửng sốt, Ân Kiến Hi tới Thịnh Phủ nhiều lắm cũng mới một tháng thôi.

    "Đúng nha, ta đã nhiều ngày đi học chữa bệnh, đã đến lúc trở về xem bệnh cho cha ta. Lúc trước cha ta có rơi xuống vực, những ngày mùa hè đều phải dưỡng bệnh, vào mùa đông xương cốt đều sẽ rét run.........." Ân Kiến Hi nói đên một nửa, rồi lại tự giễu lắc lắc đầu.

    "Hơn nữa, sinh nhật đệ đệ ta sắp tới, ta không quay về, hắn chính là nháo ta tới phiền." Ân Kiến Hi nhẹ nhàng bâng quơ nói, giống như cái lý do này mới quan trọng.

    Ân Kiến Hi vừa dứt lời, xung quanh không khí đột nhiên cứng đờ.

    Thịnh Minh Sí lần đâu tiên thấy tường tận rõ ràng biểu tình của nàng__ nàng tươi cười thật đẹp, nhưng trong mắt lại quang lãnh.

    "Ngươi...đệ đệ?" Thịnh Minh Sí thanh âm có chút nghẹn ngào, nói ra từng chữ từng chữ một, giống như đầu lưỡi hắn dính máu, nói ra một chữ đều giống như xẻo thịt trong lòng hắn.

    "Không đâu, là đệ ruột của ta." Ân Kiến Hi cười nói.

    Nàng cái gì cũng đều biết, chưa từng nói thẳng một câu, nhưng đều rõ ràng hết thảy.

    Editor: xin chào mn, thật ra edit tới đây mình rất bức xúc công. Tại sao không quan tâm bệnh tình của thụ khi Kiến Hi nhắc tới, công xứng đáng bị ngược, tra nam!!!!


     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...