Bài viết: 2 

Chương 9
Lăng Sanh cảm thấy đi mua sắm với Lăng Chấn Thần, đúng là tự dằn vặt tinh thần của mình. Hết cách rồi, cô là một người có thói quen tiêu dùng tiết kiệm, nhưng Lăng Chấn Thần không có, ông nói không cần thứ đó.
Nhìn thấy đồ vật thuận mắt, mặc kệ có dùng hay không, có thực dụng hay không, đều phải mua trước rồi tính sau. Lại còn muốn mua theo số chẵn, giống như mua đơn lẻ sẽ làm giảm đi đẳng cấp của ông. Đây là tác phong cường hào của ba Lăng, quả thực vô nhân tính.
"Chiếc đồng hồ thể thao này đang được giới trẻ ưa chuộng nhất hiện nay, đơn giản lại không mất đi khí chất, rất phù hợp với vị tiểu thư đây." Người bán hàng giọng mềm mại ngọt ngào không ngừng quảng cáo sản phẩm.
Lăng Sanh ngồi ở ghế nhỏ trước quầy hàng, nghe người bán hàng giới thiệu, nói chiếc đồng hồ kia xứng với khí chất của cô. Cô khẽ nhíu mày, rõ ràng đây là đồng hồ dành cho nam mà, sao lại xứng với cô được, chẳng lẽ cô lớn lên giống con trai lắm sao?
Ba Lăng ngồi một bên nghe vậy, không ngừng gật đầu: "Không sai, không sai, nhìn rất có khí chất."
Nhìn dáng vẻ ấy, xem chừng là muốn 'hạ độc thủ', Lăng Sanh dành trước một bước hỏi giá: "Cái này bao nhiêu tiền?"
Người bán hàng cười càng ngọt ngào hơn: "Cái này là hàng mới nhất, giá cũng không cao, chỉ 99998 tệ." Người bán hàng nói xong còn hướng ba Lăng nháy mắt, hư hư thực thực quăng ra một ánh mắt quyến rũ.
Chân Lăng Sanh hơi run một chút sau khi nghe giá cả, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, bĩu môi làm bộ ghét bỏ nói: "Không cần, quá rẻ."
Ba Lăng nhíu mày, nghe được nửa câu cuối thì mừng rỡ nhìn Lăng Sanh: "Vậy con muốn cái nào?" '
Cô bán hàng liền vội vàng nói: "Vậy tôi lấy cái 15 vạn cho cô xem."
Lăng Sanh phất tay: "Không cần, cái nào tôi cũng không thích. Ba ba, chúng ta đổi của hàng khác."
Cô bán hàng sắc mặt lúc trắng lúc đen, lén lút dùng khóe mắt liếc Lăng Sanh. Với cái thái độ phục vụ này, cho 100 tệ là quá nhiều rồi.
Đang yên lành bị lôi kéo ra ngoài, ba Lăng đầu óc mơ hồ, "Ba cảm thấy rất tốt mà, kiểu dáng thời thượng, ba còn đang định mua cho con mỗi màu một chiếc để con dễ phối quần áo."
Lăng Sanh: .
Đây cũng là một kĩ năng mới mà ba Lăng vừa mở khóa, đó là mua đồ cho Lăng Sanh, đều phải nghĩ mua như thế nào để cô dễ phối đồ.
"Ba, ba không biết thật hay giả vờ không biết. Chị gái kia không lo bán hàng mà chỉ lo hướng ba quăng ánh mắt quyến rũ, con ngươi đều sắp bay ra ngoài rồi." Lăng Sanh nghiêm túc nói.
Nhân viên mấy cửa hàng cao cấp này, ánh mắt đều rất chuẩn. Người như ba Lăng, vừa nhìn đã thấy xung quanh tỏa ra ánh vàng lấp lánh.
Ba Lăng giật mình: "Có sao? Ba không chú ý."
"Con còn tưởng rằng ba rất hưởng thụ đấy." Lăng Sanh cố ý nói.
"Nói bậy." Ba Lăng trừng mắt nhìn cô, lại nhỏ giọng thương lượng, "Con xem, việc này con không thể nói linh tinh với mẹ con được."
"Không nói cũng được, nhưng con có điều kiện. Không đi mua sắm nữa, lập tức về nhà." Lăng Sanh nắm vững cơ hội cò kè mặc cả.
Ba Lăng vẻ mặt ghét bỏ: "Tiền đồ! Mới có mua chút đồ mà đã không chịu được, thế thì làm sao đi dạo phố với mẹ con, mẹ con thế nhưng là vương giả."
Không phải nói tim mẹ Lăng không tốt sao? Như thế nào nghe qua lại có vẻ rất bưu hãn? Bà ấy mua sắm so với ba Lăng còn điên cuồng hơn?
Mặc kệ đi, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, chờ mẹ Lăng trở về, gặp chiêu phá chiêu.
Trên đường về nhà, ba Lăng chợt nổi lên cảm xúc: "Không biết con gái ta xuyên qua đã quen chưa? Không có tiền mua điện thoại mới nhất, không có tiền mua quần áo hàng hiệu, nó có chịu nổi không?" cuối cùng không nói gì nữa mà hóa thành một tiếng thở dài.
Lăng Sanh nghiêng mặt nhìn ông, phát hiện ngoài đường dù có là một nhân vật lợi hại đến đâu thì ở nhà ông cũng chỉ là một người cha bình thường mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Lăng Sanh nói: "Bố mẹ ruột của con, bọn họ là người tốt, tính tình cũng khá tốt. Hai người họ kết hôn nhiều năm nhưng chưa từng cãi nhau một lần nào. Cho dù bọn họ phát hiện ra con gái mình bị thay đổi linh hồn đi nữa, cũng sẽ đối tốt với cô ấy, giống như ngài đối với con vậy đó. Bọn họ không cho cô ấy được biệt thự xe sang, nhưng có thể cho cô ấy yêu thương, bao dung cô ấy, cổ vũ cô ấy, làm bạn với cô ấy."
Nói tới đây, cô tự nhiên nhớ ba mẹ của chính mình, vành mắt không khỏi đỏ lên, thời điểm vừa mới xuyên qua, cô mỗi ngày đều trốn ở trong chăn khóc lóc. Có điều nhiều ngày trôi qua như vậy, cô cũng đã dần thích ứng rồi.
"Con mặc dù không sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng từ nhỏ đến lớn con chưa từng thiếu ăn thiếu mặc. Con có ba mẹ ở bên cạnh vừa làm bạn vừa dạy dỗ, đó là một tài sản quý giá khiến con thấy mình giàu có về mặt tinh thần."
Lăng Sanh dừng lại một chút, lại nhìn ba Lăng ở bên cạnh, thấy ông chăm chú nghe cô nói chuyện, không khỏi hít một ngụm khí, nói tiếp: "Ngược lại, con gái ngài, tuy rằng ăn ở đi lại đều là tốt nhất, nhưng cô ấy từ nhỏ đã thiếu hụt tình cảm của cha mẹ, không có cha mẹ ở bên cạnh làm bạn. Trong mắt mỗi đứa nhỏ, có cha mẹ làm bạn cùng yêu thương là điều quý giá nhất, so với bất kì thứ gì trên đời này đều quý hơn."
Ba Lăng tâm tình phức tạp. Vạn lần không ngờ tới, ông lại bị con gái giáo dục một phen, tình hình này như thế nào cũng đều cảm thấy kì quái. Nhưng nghĩ đến ở một thế giới khác có một cặp cha mẹ rất tốt, sẽ đối với con gái ông hết mực quan tâm. Có lẽ con gái của ông sẽ vì hoàn cảnh thay đổi mà trở nên ngày một tốt hơn cũng không chừng.
Nghĩ đến đây, ba Lăng giơ tay xoa xoa một đầu tóc ngắn của Lăng Sanh, "Con nói sau khi tới đây ba đối xử tốt với con ư? Cũng không phải."
Ngay từ đầu, ông đã bắt buộc cô phải thay đổi, sao cho giống với Lăng Sanh chân chính, nhưng chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của cô.
Lăng Sanh măt mày cong cong, cười đến đặc biệt vui vẻ, "Rất tốt a, bởi vì sự huấn luyện dày đặc của ba, hóa giải hết lo lắng của con. Hơn nữa ba cũng chưa từng thực sự hung dữ với con lần nào cả."
Lăng Chấn Thần phát hiện, con gái sau khi bị hoán đổi linh hồn, ánh mắt vẫn trong suốt như thế, nhưng đã mất đi một phần sắc bén và công kích, nhiều thêm một phần vui vẻ mềm mại. Giống như hai khối ngọc thạch, một khối là ngọc thô tràn ngập góc cạnh, một khối đã được mài dũa đanh bóng trở thành mĩ ngọc.
Ông không nhịn được thở dài: "Nhưng ba vẫn không có cách nào để con làm chính mình, mẹ con tuyệt đối không chịu nổi. Ba đã không còn con gái, cũng không thể mất đi lão bà nữa, nếu không ba thực sự sống không nổi. Con có hiểu không?"
Lăng Sanh nghiêm túc gật đầu: "Con hiểu rõ, ba, người yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng học, sẽ không để mẹ phát hiện ra nửa điểm biến hóa."
"Đừng chủ quan quá là được."
"Nhiều người biết chuyện này như vậy, liệu có ai nói cho mẹ hay không?"
Ba Lăng liếc nhìn A Tả: "Cũng chỉ có A Tả, A Hữu, chú Lí và Tiểu Mỹ bọn họ biết, bọn họ sẽ không nói lung tung."
"Dạ."
Một đoạn lộ trình về nhà như bình thường, hai cha con ngoài ý muốn tâm sự với nhau. Cả hai đều không ngờ tới, nhưng đều cảm thấy như thế cũng khá tốt.
Về đến nhà, Lăng Sanh nhìn thấy chú Lí đang ở trong sân chỉ huy công nhân dỡ hàng, không khỏi tò mò đi tới, nhìn nhìn: "Đây là cái gì thế? Một cái ghế sao?"
Chú Lí cười híp mắt: "Đây là linh kiện máy tính của tiểu thư. Phu nhân nói, bộ máy tính kia tiểu thư đã dùng hai năm rồi, nên đổi một bộ mới. Lần này được trang bị theo tiêu chuẩn thể thao điện tử, màn hình cũng đổi lớn hơn, chút nữa tiểu thư có thể về phòng xem."
Lăng Sanh: .
Cô đã từng nhìn thấy dàn máy vi tính khoa trương của nguyên chủ ở trong phòng, nhưng cô không chơi game, cũng chưa chạm qua chiếc máy tính kia. Không ngờ hôm nay thế nhưng lại đổi một bộ khác rồi.
Đây thực sự là.. không có một chút quan niệm chi tiêu tiết kiệm gì cả.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Lăng Sanh chuẩn bị lên lầu thay quần áo ra ngoài, liền nghe ba Lăng nói: "Tối nay không cần ra ngoài, về phòng chơi game nhập vai đi. Đây cũng là một sở thích của con."
Lăng Sanh: .
Tại sao những cái nguyên chủ thích, cô một cái cũng không thích. Đồng dạng làm người, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
Có điều vừa nghĩ tới chiều nay ở trong xe nói ra lời thề sắt son cam kết các kiểu, cô cũng chỉ có thể nhận mệnh trở về phòng.
Game nhập vai? Cuối cùng không phải vẫn phải chơi game sao?
Lăng Sanh nhớ lại một chút sinh hoạt trước kia của cô. Cô sử dụng máy tính cũng chỉ để gõ văn bản, hoặc vào mấy trang web xem phim hoạt hình, các thao tác đều rất đơn giản.
Ngồi vào bàn vi tính, Lăng Sanh sắp bị sắp xếp trước mắt làm cho mù mắt. Máy tính hàng đầu được trang bị, màn hình tốt nhất, bàn phím cơ cũng là tốt nhất.. Lăng Sanh tuy rằng không hiểu máy tính, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết đây là hàng sịn sò.
Sau khi mở máy, cô lại mờ mịt không biết làm sao. Bên trong có rất nhiều phần mềm game đã được cài đặt sẵn, cô chọn nửa ngày cũng không biết chọn cái nào, chỉ có thể chọn một game cô quen thuộc nhất rèn luyện tay nghề.
Điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên báo hiệu có tin nhắn, Lăng Sanh buông chuột cầm điện thoại lên xem, là Hạ Kiêu gửi tới.
Quả nhiên, cô lại bị lừa sao?
Nghĩ thì nghĩ nhưng cô vẫn mở ra liếc qua, bên trong có vài bức ảnh Hạ Kiêu gửi tới. Bức thứ nhất là anh đang xào rau, bức thứ hai là cái bàn trống rỗng, đến bức thứ ba là hình mẹ anh xào rau, tấm thứ tư là toàn bộ các ghế nhựa đều chật kín chỗ.
Lăng Sanh cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ người này gửi ảnh cho cô để nói, khi anh xào rau liền không ai dám ăn, còn khi mẹ anh xào thì quán lại đông nghẹt?
Lăng Sanh không nhịn được lại mở tấm ảnh đầu tiên, Hạ Kiêu vẫn một thân quần bò áo phông đơn giản, nhưng ngũ quan như được điêu khắc khiến cho cả người anh trở nên tinh xảo. Khẩu trang đen được kéo xuống dưới cằm, anh hướng về phía ống kính nhàn nhạt cười.
Lăng Sanh suy nghĩ một chút, bình luận về mấy bức ảnh, "Rất chân thực!"
Không nghĩ tới rất nhanh Hạ Kiêu đã trả lời lại: "Đừng nghĩ linh tinh, bức thứ hai là khi cửa hàng chưa mở cửa, cái cuối cùng là khi đã mở rồi."
Lăng Sanh trả lời: "Ngụy biện."
Hạ Kiêu: "Một anh chàng đẹp trai giống như tôi đứng bên bếp lò nấu ăn, các cô gái đến ăn có thể xếp một hàng dài."
"Khoác lác!"
"Thôi được rồi, không nói nữa, cô đang làm gì đó?"
"Chơi game nhập vai." Lăng Sanh nói.
"Ồ? Cái nào vậy? Tuyệt địa cầu sinh, Vương giả vinh quang hay Kiếm tam?"
Lăng Sanh: .
Hóa ra Hạ Kiêu cũng là một cao thủ.
Lăng Sanh: "Gỡ mìn." Cô trả lời.
Hạ Kiêu: .
Sau đó anh lại gửi tới một tin nhắn: "Cô đang đùa tôi sao, gỡ mìn là game trẻ con, không gọi là game nhập vai."
Không chờ cô trả lời, anh lại nói: "Tôi chơi game rất tốt, lần sau tôi kéo cô."
Lăng Sanh không để ý đến anh, lại chuẩn bị chơi một ván gỡ mìn, lần này phải cố gắng lập kỉ lục mới.
Ngoài cửa khép hờ, ba Lăng đang theo khe hở nhìn lén, chú Lí và Tiểu Mỹ đứng sau ông, đều là gương mặt hiếu kì.
Chờ ba Lăng nhìn rõ rồi, ông lùi về phía sau vài bước, định quay đầu đi thẳng thì chú Lí sốt sắng hỏi: "Thế nào rồi tiên sinh, tiểu thư đang chơi game sao?"
"Đúng." Ba Lăng nói mà không có biểu cảm gì.
Chú Lí vui mừng nói: "Đều là người trẻ tuổi mà, cuối cùng cũng tìm được một điểm giống nhau."
Tiểu Mỹ gật gù, thịt trên mặt cũng lắc lư theo.
Ba Lăng tức giận, cười lạnh: "Giống nhau cái lông! Con bé dùng máy tính mười mấy vạn chơi gỡ mìn."
Chú Lí, Tiểu Mỹ: .
Nhìn thấy đồ vật thuận mắt, mặc kệ có dùng hay không, có thực dụng hay không, đều phải mua trước rồi tính sau. Lại còn muốn mua theo số chẵn, giống như mua đơn lẻ sẽ làm giảm đi đẳng cấp của ông. Đây là tác phong cường hào của ba Lăng, quả thực vô nhân tính.
"Chiếc đồng hồ thể thao này đang được giới trẻ ưa chuộng nhất hiện nay, đơn giản lại không mất đi khí chất, rất phù hợp với vị tiểu thư đây." Người bán hàng giọng mềm mại ngọt ngào không ngừng quảng cáo sản phẩm.
Lăng Sanh ngồi ở ghế nhỏ trước quầy hàng, nghe người bán hàng giới thiệu, nói chiếc đồng hồ kia xứng với khí chất của cô. Cô khẽ nhíu mày, rõ ràng đây là đồng hồ dành cho nam mà, sao lại xứng với cô được, chẳng lẽ cô lớn lên giống con trai lắm sao?
Ba Lăng ngồi một bên nghe vậy, không ngừng gật đầu: "Không sai, không sai, nhìn rất có khí chất."
Nhìn dáng vẻ ấy, xem chừng là muốn 'hạ độc thủ', Lăng Sanh dành trước một bước hỏi giá: "Cái này bao nhiêu tiền?"
Người bán hàng cười càng ngọt ngào hơn: "Cái này là hàng mới nhất, giá cũng không cao, chỉ 99998 tệ." Người bán hàng nói xong còn hướng ba Lăng nháy mắt, hư hư thực thực quăng ra một ánh mắt quyến rũ.
Chân Lăng Sanh hơi run một chút sau khi nghe giá cả, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, bĩu môi làm bộ ghét bỏ nói: "Không cần, quá rẻ."
Ba Lăng nhíu mày, nghe được nửa câu cuối thì mừng rỡ nhìn Lăng Sanh: "Vậy con muốn cái nào?" '
Cô bán hàng liền vội vàng nói: "Vậy tôi lấy cái 15 vạn cho cô xem."
Lăng Sanh phất tay: "Không cần, cái nào tôi cũng không thích. Ba ba, chúng ta đổi của hàng khác."
Cô bán hàng sắc mặt lúc trắng lúc đen, lén lút dùng khóe mắt liếc Lăng Sanh. Với cái thái độ phục vụ này, cho 100 tệ là quá nhiều rồi.
Đang yên lành bị lôi kéo ra ngoài, ba Lăng đầu óc mơ hồ, "Ba cảm thấy rất tốt mà, kiểu dáng thời thượng, ba còn đang định mua cho con mỗi màu một chiếc để con dễ phối quần áo."
Lăng Sanh: .
Đây cũng là một kĩ năng mới mà ba Lăng vừa mở khóa, đó là mua đồ cho Lăng Sanh, đều phải nghĩ mua như thế nào để cô dễ phối đồ.
"Ba, ba không biết thật hay giả vờ không biết. Chị gái kia không lo bán hàng mà chỉ lo hướng ba quăng ánh mắt quyến rũ, con ngươi đều sắp bay ra ngoài rồi." Lăng Sanh nghiêm túc nói.
Nhân viên mấy cửa hàng cao cấp này, ánh mắt đều rất chuẩn. Người như ba Lăng, vừa nhìn đã thấy xung quanh tỏa ra ánh vàng lấp lánh.
Ba Lăng giật mình: "Có sao? Ba không chú ý."
"Con còn tưởng rằng ba rất hưởng thụ đấy." Lăng Sanh cố ý nói.
"Nói bậy." Ba Lăng trừng mắt nhìn cô, lại nhỏ giọng thương lượng, "Con xem, việc này con không thể nói linh tinh với mẹ con được."
"Không nói cũng được, nhưng con có điều kiện. Không đi mua sắm nữa, lập tức về nhà." Lăng Sanh nắm vững cơ hội cò kè mặc cả.
Ba Lăng vẻ mặt ghét bỏ: "Tiền đồ! Mới có mua chút đồ mà đã không chịu được, thế thì làm sao đi dạo phố với mẹ con, mẹ con thế nhưng là vương giả."
Không phải nói tim mẹ Lăng không tốt sao? Như thế nào nghe qua lại có vẻ rất bưu hãn? Bà ấy mua sắm so với ba Lăng còn điên cuồng hơn?
Mặc kệ đi, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, chờ mẹ Lăng trở về, gặp chiêu phá chiêu.
Trên đường về nhà, ba Lăng chợt nổi lên cảm xúc: "Không biết con gái ta xuyên qua đã quen chưa? Không có tiền mua điện thoại mới nhất, không có tiền mua quần áo hàng hiệu, nó có chịu nổi không?" cuối cùng không nói gì nữa mà hóa thành một tiếng thở dài.
Lăng Sanh nghiêng mặt nhìn ông, phát hiện ngoài đường dù có là một nhân vật lợi hại đến đâu thì ở nhà ông cũng chỉ là một người cha bình thường mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Lăng Sanh nói: "Bố mẹ ruột của con, bọn họ là người tốt, tính tình cũng khá tốt. Hai người họ kết hôn nhiều năm nhưng chưa từng cãi nhau một lần nào. Cho dù bọn họ phát hiện ra con gái mình bị thay đổi linh hồn đi nữa, cũng sẽ đối tốt với cô ấy, giống như ngài đối với con vậy đó. Bọn họ không cho cô ấy được biệt thự xe sang, nhưng có thể cho cô ấy yêu thương, bao dung cô ấy, cổ vũ cô ấy, làm bạn với cô ấy."
Nói tới đây, cô tự nhiên nhớ ba mẹ của chính mình, vành mắt không khỏi đỏ lên, thời điểm vừa mới xuyên qua, cô mỗi ngày đều trốn ở trong chăn khóc lóc. Có điều nhiều ngày trôi qua như vậy, cô cũng đã dần thích ứng rồi.
"Con mặc dù không sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng từ nhỏ đến lớn con chưa từng thiếu ăn thiếu mặc. Con có ba mẹ ở bên cạnh vừa làm bạn vừa dạy dỗ, đó là một tài sản quý giá khiến con thấy mình giàu có về mặt tinh thần."
Lăng Sanh dừng lại một chút, lại nhìn ba Lăng ở bên cạnh, thấy ông chăm chú nghe cô nói chuyện, không khỏi hít một ngụm khí, nói tiếp: "Ngược lại, con gái ngài, tuy rằng ăn ở đi lại đều là tốt nhất, nhưng cô ấy từ nhỏ đã thiếu hụt tình cảm của cha mẹ, không có cha mẹ ở bên cạnh làm bạn. Trong mắt mỗi đứa nhỏ, có cha mẹ làm bạn cùng yêu thương là điều quý giá nhất, so với bất kì thứ gì trên đời này đều quý hơn."
Ba Lăng tâm tình phức tạp. Vạn lần không ngờ tới, ông lại bị con gái giáo dục một phen, tình hình này như thế nào cũng đều cảm thấy kì quái. Nhưng nghĩ đến ở một thế giới khác có một cặp cha mẹ rất tốt, sẽ đối với con gái ông hết mực quan tâm. Có lẽ con gái của ông sẽ vì hoàn cảnh thay đổi mà trở nên ngày một tốt hơn cũng không chừng.
Nghĩ đến đây, ba Lăng giơ tay xoa xoa một đầu tóc ngắn của Lăng Sanh, "Con nói sau khi tới đây ba đối xử tốt với con ư? Cũng không phải."
Ngay từ đầu, ông đã bắt buộc cô phải thay đổi, sao cho giống với Lăng Sanh chân chính, nhưng chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của cô.
Lăng Sanh măt mày cong cong, cười đến đặc biệt vui vẻ, "Rất tốt a, bởi vì sự huấn luyện dày đặc của ba, hóa giải hết lo lắng của con. Hơn nữa ba cũng chưa từng thực sự hung dữ với con lần nào cả."
Lăng Chấn Thần phát hiện, con gái sau khi bị hoán đổi linh hồn, ánh mắt vẫn trong suốt như thế, nhưng đã mất đi một phần sắc bén và công kích, nhiều thêm một phần vui vẻ mềm mại. Giống như hai khối ngọc thạch, một khối là ngọc thô tràn ngập góc cạnh, một khối đã được mài dũa đanh bóng trở thành mĩ ngọc.
Ông không nhịn được thở dài: "Nhưng ba vẫn không có cách nào để con làm chính mình, mẹ con tuyệt đối không chịu nổi. Ba đã không còn con gái, cũng không thể mất đi lão bà nữa, nếu không ba thực sự sống không nổi. Con có hiểu không?"
Lăng Sanh nghiêm túc gật đầu: "Con hiểu rõ, ba, người yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng học, sẽ không để mẹ phát hiện ra nửa điểm biến hóa."
"Đừng chủ quan quá là được."
"Nhiều người biết chuyện này như vậy, liệu có ai nói cho mẹ hay không?"
Ba Lăng liếc nhìn A Tả: "Cũng chỉ có A Tả, A Hữu, chú Lí và Tiểu Mỹ bọn họ biết, bọn họ sẽ không nói lung tung."
"Dạ."
Một đoạn lộ trình về nhà như bình thường, hai cha con ngoài ý muốn tâm sự với nhau. Cả hai đều không ngờ tới, nhưng đều cảm thấy như thế cũng khá tốt.
Về đến nhà, Lăng Sanh nhìn thấy chú Lí đang ở trong sân chỉ huy công nhân dỡ hàng, không khỏi tò mò đi tới, nhìn nhìn: "Đây là cái gì thế? Một cái ghế sao?"
Chú Lí cười híp mắt: "Đây là linh kiện máy tính của tiểu thư. Phu nhân nói, bộ máy tính kia tiểu thư đã dùng hai năm rồi, nên đổi một bộ mới. Lần này được trang bị theo tiêu chuẩn thể thao điện tử, màn hình cũng đổi lớn hơn, chút nữa tiểu thư có thể về phòng xem."
Lăng Sanh: .
Cô đã từng nhìn thấy dàn máy vi tính khoa trương của nguyên chủ ở trong phòng, nhưng cô không chơi game, cũng chưa chạm qua chiếc máy tính kia. Không ngờ hôm nay thế nhưng lại đổi một bộ khác rồi.
Đây thực sự là.. không có một chút quan niệm chi tiêu tiết kiệm gì cả.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Lăng Sanh chuẩn bị lên lầu thay quần áo ra ngoài, liền nghe ba Lăng nói: "Tối nay không cần ra ngoài, về phòng chơi game nhập vai đi. Đây cũng là một sở thích của con."
Lăng Sanh: .
Tại sao những cái nguyên chủ thích, cô một cái cũng không thích. Đồng dạng làm người, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
Có điều vừa nghĩ tới chiều nay ở trong xe nói ra lời thề sắt son cam kết các kiểu, cô cũng chỉ có thể nhận mệnh trở về phòng.
Game nhập vai? Cuối cùng không phải vẫn phải chơi game sao?
Lăng Sanh nhớ lại một chút sinh hoạt trước kia của cô. Cô sử dụng máy tính cũng chỉ để gõ văn bản, hoặc vào mấy trang web xem phim hoạt hình, các thao tác đều rất đơn giản.
Ngồi vào bàn vi tính, Lăng Sanh sắp bị sắp xếp trước mắt làm cho mù mắt. Máy tính hàng đầu được trang bị, màn hình tốt nhất, bàn phím cơ cũng là tốt nhất.. Lăng Sanh tuy rằng không hiểu máy tính, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết đây là hàng sịn sò.
Sau khi mở máy, cô lại mờ mịt không biết làm sao. Bên trong có rất nhiều phần mềm game đã được cài đặt sẵn, cô chọn nửa ngày cũng không biết chọn cái nào, chỉ có thể chọn một game cô quen thuộc nhất rèn luyện tay nghề.
Điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên báo hiệu có tin nhắn, Lăng Sanh buông chuột cầm điện thoại lên xem, là Hạ Kiêu gửi tới.
Quả nhiên, cô lại bị lừa sao?
Nghĩ thì nghĩ nhưng cô vẫn mở ra liếc qua, bên trong có vài bức ảnh Hạ Kiêu gửi tới. Bức thứ nhất là anh đang xào rau, bức thứ hai là cái bàn trống rỗng, đến bức thứ ba là hình mẹ anh xào rau, tấm thứ tư là toàn bộ các ghế nhựa đều chật kín chỗ.
Lăng Sanh cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ người này gửi ảnh cho cô để nói, khi anh xào rau liền không ai dám ăn, còn khi mẹ anh xào thì quán lại đông nghẹt?
Lăng Sanh không nhịn được lại mở tấm ảnh đầu tiên, Hạ Kiêu vẫn một thân quần bò áo phông đơn giản, nhưng ngũ quan như được điêu khắc khiến cho cả người anh trở nên tinh xảo. Khẩu trang đen được kéo xuống dưới cằm, anh hướng về phía ống kính nhàn nhạt cười.
Lăng Sanh suy nghĩ một chút, bình luận về mấy bức ảnh, "Rất chân thực!"
Không nghĩ tới rất nhanh Hạ Kiêu đã trả lời lại: "Đừng nghĩ linh tinh, bức thứ hai là khi cửa hàng chưa mở cửa, cái cuối cùng là khi đã mở rồi."
Lăng Sanh trả lời: "Ngụy biện."
Hạ Kiêu: "Một anh chàng đẹp trai giống như tôi đứng bên bếp lò nấu ăn, các cô gái đến ăn có thể xếp một hàng dài."
"Khoác lác!"
"Thôi được rồi, không nói nữa, cô đang làm gì đó?"
"Chơi game nhập vai." Lăng Sanh nói.
"Ồ? Cái nào vậy? Tuyệt địa cầu sinh, Vương giả vinh quang hay Kiếm tam?"
Lăng Sanh: .
Hóa ra Hạ Kiêu cũng là một cao thủ.
Lăng Sanh: "Gỡ mìn." Cô trả lời.
Hạ Kiêu: .
Sau đó anh lại gửi tới một tin nhắn: "Cô đang đùa tôi sao, gỡ mìn là game trẻ con, không gọi là game nhập vai."
Không chờ cô trả lời, anh lại nói: "Tôi chơi game rất tốt, lần sau tôi kéo cô."
Lăng Sanh không để ý đến anh, lại chuẩn bị chơi một ván gỡ mìn, lần này phải cố gắng lập kỉ lục mới.
Ngoài cửa khép hờ, ba Lăng đang theo khe hở nhìn lén, chú Lí và Tiểu Mỹ đứng sau ông, đều là gương mặt hiếu kì.
Chờ ba Lăng nhìn rõ rồi, ông lùi về phía sau vài bước, định quay đầu đi thẳng thì chú Lí sốt sắng hỏi: "Thế nào rồi tiên sinh, tiểu thư đang chơi game sao?"
"Đúng." Ba Lăng nói mà không có biểu cảm gì.
Chú Lí vui mừng nói: "Đều là người trẻ tuổi mà, cuối cùng cũng tìm được một điểm giống nhau."
Tiểu Mỹ gật gù, thịt trên mặt cũng lắc lư theo.
Ba Lăng tức giận, cười lạnh: "Giống nhau cái lông! Con bé dùng máy tính mười mấy vạn chơi gỡ mìn."
Chú Lí, Tiểu Mỹ: .