[COLOR=rgb(0, 179, 179) ]Chapter 5[/COLOR]
[BOOK]Minh Thiết và người phụ nữ kia sau khi bị đồ đạc xới tung suýt ném vào, đã bật sang phòng khác giao chiến. Tịch Minh Thiết quan sát người kia trong thầm lặng, đáy mắt lộ rõ vẻ chán nản, không có nửa điểm hứng thú. Rút cây súng ra, tiện tay vứt xuống đất. Hành động này thể hiện rõ sự khinh bỉ không hề nhẹ. Anh nhìn ả, dứt khoát nói:
- Tôi không có nhiều thời gian đấu với cô, chính cô mới là tự lao đầu vào chỗ chết.
- Đừng phí lời. Nghe danh của cậu đã lâu, trước chỉ đứng từ xa nhìn vào, nay mới được diện kiến tận mắt.
- Nếu như đã biết đến như vậy, tại sao còn cố tình khiêu khích, cô không sợ chết à? - Anh nhìn cô ta đầy địch ý đe dọa.
- Tôi ở cái thế giới này trước cậu bao nhiêu năm, cậu lại không kính trọng tiền bối, ngược lại còn hống hách như vậy. - Ả ta gầm lên, gân xanh phập phổng trước trán.
Thế nhưng nhận lại chỉ là thái độ hờ hững, khinh miệt của anh. Người phụ nữ cầm côn tam khúc lên, vụt về phía Minh Thiết. Văng vào phần bụng như đang sơ hở của anh. Tịch Minh Thiết nhận ra khí lực của ả không tồi, nhưng lại không thể cân bằng trong các đòn liên tiếp. Nhìn thấu được nội tại của đối phương, Minh Thiết căn cứ vào lực đạo mỗi đòn đánh mà đáp trả không thương tiếc.
Anh dồn hầu hết các lực vào khuỷu tay, xoay người gập thẳng vào phần thân bụng cô ta. Người phụ nữ lùi lại, phải tì vào chiếc bàn đằng sau. Minh Thiết tiến đến trước mặt ả, ánh mắt đen kịt như bao bọc bởi một làn mây giông phảng phất sát ý. Người kia như cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên đầu gối, khiến mụ ta phải khuỵu xuống, thở dốc.
Sau một hồi Tịch Minh Thiết không động thủ, thái độ khinh miệt rõ ràng, đối phương mới đứng dậy được, tinh thần bị tổn thương chút ít. Cô ta rút ra một con dao thuôn dài theo phong cách thiết kế thời xưa, giơ ra trước mặt, chuyển từ thế tấn sang thủ. Minh Thiết lúc này lao đến, nắm chặt vào cổ tay của ả, vặn lệch sang trái, tiếng cạch của khớp tay vang lên. Con dao rơi xuống đất. Anh dùng chân hất lên, cắt gió di chuyển dao lao về phía người phụ nữ.
Cô ta buộc phải tránh đi, nhưng con dao đã lia tới tay ả. Máu chảy và da thịt bị xé rách. Cách cầm dao của anh rất lạ, không theo tiêu chuẩn nào, rất linh hoạt. Khi bị dồn vào đường cùng, ả ta nhất quyết liều mình, hai tay cầm côn, nhào về Minh Thiết. Sơ hở, anh sút thẳng vào bụng đối phương, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, còn nghe thấy tiếng xương sườn gãy răng rắc. Cô ta ngất nằm đấy, anh nhấc khẩu súng lên, chĩa vào đầu ả.
Một phát bắn thẳng qua hộp sọ, máu bắn lên tường, chảy xuống nền nhà, nhìn rất đáng sợ. Khuôn mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lẽo, tàn khốc nhìn qua bãi chiến trường như chỉ là một cuộc dạo chơi.
Ngay lúc đó, Y Na lao vào phòng, nhìn thấy người phụ nữ kia đã chết một cách thảm hại cũng không phản ứng gì. Di chuyển hướng mắt tới người đàn ông trước mặt, đột nhiên sau gáy cô lạnh toát khi thấy vẻ mặt thong thả, ung dung của hắn. "Hắn đã quen với mùi máu rồi" đấy là suy nghĩ vụt qua đầu cô lúc đó. Y Na không sợ máu, nhưng cũng không có cảm giác thích thú khi thấy chúng. Người trước mặt thì ngược lại. Chuyển chủ đề, cô khoát tay gọi hắn:
- Đi thôi, nên ra khỏi nơi này ngay bây giờ để tránh phiền phức.
Cả hai lái xe đi khỏi. Trên đường đi, Y Na định gọi một cuộc cho Y Kình, báo về tình hình trước mắt, nhờ anh tìm tung tích người hạ lệnh. Thế nhưng Y Kình không bắt máy. Hai phút sau, một cuộc gọi đến, là số lạ. Cô vừa nhấc máy nghe thì một giọng nói trầm vang lên, đầy sát ý:
- Xin chào, cô thấy món quà của ta thế nào? Có vui không?
Trầm ngâm vài giây, như đã đoán được người ở đầu dây bên kia, cô trả lời đầy bình thản:
- Quá yếu, không đủ cho tôi thỏa mãn. Ông không thể tìm được nguồn lực xuất sắc hơn à? Dạo này Kim Ngục tồi tàn đến nỗi phải gửi hai con gà đến xử lí sao, Mr. Kevin? – Y Na giọng đầy cợt nhả, khiêu khích.
- Đấy mới chỉ là món khai vị thôi, đằng sau còn món chính cơ. Cứ từ từ mà thưởng thức - Sau đấy là một nụ cười gian xảo, hắn nói tiếp.
- À, đúng rồi, Anastasia, anh trai thân yêu của cô – Jeffrey có lẽ đang đau khổ lắm. Để bắt được hắn, ta đã phải điều tất cả cao thủ trên mọi tổ chức, ngoại trừ The Darkness, phục vụ cho việc tóm gọn ca ca của cô. Hắn đúng là khó ăn, trụ được tới khi ta đến mới gục. Hơn một trăm cao thủ đấy, huynh muội hai người, chẹp, đúng là làm người khác phải đau đầu mà.
- Haha, đồ hèn nhát. Cứ để anh trai ta ở đấy đi, coi như để anh ấy nghỉ ngơi. Còn với ông, cứ chuẩn bị tinh thần đi, sớm muộn gì cũng phải chết thôi. Tối đi ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ nhé, cẩn thận nửa đêm có người lạ mò vào nhà đấy. - Y Na cố giữ bình tĩnh, nói với giọng ma mị, khiến người ta không khỏi phải run sợ.
Mạnh tay cắt máy, Y Na lúc này không giữ được hơi thở đều nữa rồi. Chúng dám đánh hội đồng anh cô, còn dám giam giữ. Lỡ như anh cô không đợi được đến lúc cô tới thì sao, lỡ như chúng tra tấn anh đến chết thì sao? Một loạt câu hỏi hiện hình trong đầu cô. Cô tăng tốc, phi xe như bay, chiếc xe lao vun vút trong đêm tối mịt mờ. Lúc này Minh Triết mới nhắc nhở:
- Y Na, bình tĩnh lại. Lái chậm thôi, em muốn tông chết cả tôi đấy à – Giọng nói trầm đục vang lên, như có sức trấn an cô.
Y Na bình tĩnh lại, tự nhủ với bản thân rằng Y Kình sẽ không sao đâu, rằng trước giờ đều là anh bảo vệ cô, lần này sẽ là cô bảo vệ anh. Thế nhưng, trong thâm tâm của cô, vẫn hiện ra những hình ảnh máu me đầy đáng sợ.
Cả hai phóng nhanh tới sân bay ngay trong đêm, nhưng Minh Thiết lại không có hộ chiếu. Suy nghĩ hồi lâu, Y Na quyết định thuê trực thăng, trực tiếp bay thẳng đến Anh.
Trực thăng vừa vào không phận của Anh Quốc, cô đã nhận được một tin nhắn ẩn danh: "Ngõ 38 đường Mayhem, chỉ mang một mình cô đến nếu không anh trai cô sẽ lìa đời ngay lập tức. Đúng 1 giờ phải đến, nếu không, cứ một phút, ta sẽ cho hắn ăn kẹo đồng một lần."
Y Na nghiến chặt răng, bỏ hết tất cả các thiết bị làm nhiễu sóng, mặc áo chống đạn và rút song dao ra, lau chùi lại một lần. Bây giờ là 11 giờ rưỡi đêm, từ sân bay đến chỗ hẹn phải mất hơn một tiếng, việc gọi viện trợ từ gia tộc là điều bất khả thi. Không chỉ vậy, nếu như gọi lúc này, sẽ bại lộ ngay lập tức. Đột nhiên Minh Thiết mở miệng, nói:
- Y Na, cho trực thăng quay về vùng ngoại ô, biệt thự Lancaster. Tôi cần lấy một ít đồ.
- Sao đột nhiên lại chuyển hướng, không còn nhiều thời gian nữa đâu. Anh trai tôi sắp bị chúng nó hành chết rồi kìa. - Cô phẫn nộ nói.
- Không vội, còn khá nhiều thời gian, nếu đi một thân thế này, chắc chắn sẽ bị bắt cùng.
Cô nhìn vào anh, ánh mắt kiên định, lãnh đạm ấy nói lên tất cả. Sau một hồi suy nghĩ, Y Na làm theo lời của Minh Thiết, cho trực thăng bay về ngoại ô.
Biệt thự Lancaster thuộc tài sản riêng của Tịch Minh Thiết, nhưng anh đã không ở đây nhiều tháng rồi. Y Na nhìn Minh Thiết, thầm nghĩ cô chẳng biết gì về người đàn ông này, chỉ biết hắn rất nguy hiểm. Nghĩ đến đây, cô bất giác lùi về phía sau, nhận ra mấy ngày nay đều cùng hắn ở chung một chỗ, quên mất Tịch Minh Thiết này là một sát thần đúng nghĩa.
Vào trong căn biệt thự, chỉ một từ để miêu tả, hào nhoáng, không giống với kiến trúc cổ điển như thường thấy. Minh Thiết lên gác, để lại Y Na ngồi ở phòng khách. 15 phút sau, anh xuống nhà, đã chuẩn bị lên đường. Y Na cũng không tin vào mắt mình, người đàn ông này phải công nhận là rất đẹp trai, nhưng không ngỡ là lại tinh xảo đến mức này. Anh cầm một thanh kiếm đen, nhìn có vẻ lâu đời, nhưng vẫn sạch sẽ, bóng loáng. Anh nói rằng đây là vật gia truyền, từ thời vị vua đời trước nữa, ban cho gia tộc nên được bảo quản rất kĩ càng.
Xong xuôi, cả hai lên xe phóng nhanh về địa chỉ đã hẹn. Đúng 12 giờ 30 phút, hai người đã đến nơi. Mở thiết bị nhiễu sóng đặc biệt, như đã thống nhất, Minh Thiết sẽ chạy về phía cửa bên của ngôi nhà nơi giam giữ Y Kình, còn Y Na sẽ vào cửa chính, đối mặt với bọn Mr. Kevin.[/BOOK]