Hoàng tổng cùng văn phòng Lý phó tổng cách nhau một cái thang lầu, là một gian đơn độc mở ra tới căn phòng, trang trí hết thảy dựa theo quy cách đứng đầu công ty.
Sau khi tổ trưởng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nam vững vàng của Hoàng tổng.
"Mời vào."
Tổ trưởng bất an hít sâu một hơi, không đợi Hứa Thư Minh, dẫn đầu đẩy cửa lớn ra, đi vào.
Hoàng tổng là người đứng đầu công ty bọn họ, ở công ty này đã bốn năm năm, vẫn là quản lý cấp cao. Bốn năm phó tổng quản lý toàn ở dưới tay hắn cúi đầu ăn cơm, Lý phó tổng thấy hắn cũng phải cúi người.
Sau khi đi vào, chỉ thấy Hoàng tổng trong phòng ngồi ở sau một bàn làm việc rộng lớn, bên cạnh là một vị nữ thư ký mặc trang phục phù hợp. Chẳng trách lúc tiến vào, không nhìn thấy nàng.
Hoàng tổng cũng không lập tức ngẩng đầu, vẫn tập trung lực chú ý phân phó nữ thư ký làm việc. Hắn là một nam nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai đã có chút tóc bạc trộn lẫn, so với số tuổi lại lớn hơn một chút.
Tổ trưởng đứng trước hắn, ưỡn người từ lưng đến mũi, không lên tiếng. Hoàng tổng kia cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Đợi một chút." Tiếp lấy liền không để ý tới bọn cậu.
Tựa như thẩm phạm nhân, hai người bọn họ ngây ngốc xếp hàng đứng đấy, một mực chờ gần mười phút, nữ thư ký kia mới đầu đầy mồ hôi cầm một chồng văn kiện, vội vàng rút lui.
Nàng vừa đi, Hoàng tổng ngẩng đầu xem tư thế như phạt đứng của hai người bọn họ, lập tức không vui, nhíu mày nói:
"Tôi không có kêu các người ngồi sao? Ngồi."
Nhìn xem, đây chính là sự chênh lệch địa vị của thuộc hạ cùng cấp trên, chưa cho ngồi, liền vẫn phải đứng. Nếu như đụng phải cấp trên tâm tình không tốt, ngay cả đứng cũng là sai lầm.
Tổ trưởng lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, giống như không thấy sắc mặt Hoàng tổng bày ra, kêu Hứa Thư Minh ngồi xuống.
"Khoản công ty gần đây rất khó điều tra sao?" Hắn nhìn tổ trưởng hỏi, khẩu khí rất cứng rắn.
Giọng điệu bới móc này. Tổ trưởng ngồi nghiêm chỉnh, liền vội vàng lắc đầu nói: "Nhận rất nhiều người mới, mỗi người đều là tinh anh, chưa từng cảm thấy công việc này khó làm."
"Rất tốt." Hắn nhận được hồi đáp của tổ trưởng, một đôi mắt to như chuông đồng trừng về phía Hứa Thư Minh: "Cậu hẳn là nên cảm tạ tổ trưởng cậu, đến bây giờ nàng vẫn còn chịu gọi cậu là tinh anh."
Hứa Thư Minh mặt đỏ bừng lên, vấn trách ngay mặt dạng này. Cậu rủ mắt xuống, ngón tay dưới bàn nắm chặt: "Thật xin lỗi."
Hoàng tổng thấy cậu gục đầu xuống, trong lòng càng không kiên nhẫn, phạm sai lầm, để cho công ty tạo thành tổn thất, sau đó lại liên tục nghiêm trang nói xin lỗi, cũng không nguyện ý nói.
Trước đây khi nhận cậu, hắn liền cảm giác người trẻ tuổi có ngạo khí không phải chuyện tốt, làm việc không bền chắc không nói, nếu là thật sự phạm sai lầm, chắc hẳn còn cảm thấy là công ty bất cận nhân tình.
Dựa vào cái gì công ty phải cầm tiền đổ xuống sông xuống biển, cho người mới tăng thêm kinh nghiệm?
"Một câu thật xin lỗi, chính là cậu lớn nhất xin lỗi?" Lại một bộ tư thế còn dạy bảo dài dài.
Hứa Thư Minh trong lòng có vô số nghi vấn, cậu không phải loại người cúi đầu chịu dạy dỗ. Nếu thật là khuyết điểm của cậu, cậu liền lập tức từ chức, cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng cậu tự hỏi, đối với công việc, luôn luôn cần cù chăm chỉ, nghiêm túc, mỗi một con số, đều chăm chú thẩm tra đối chiếu, sợ tính sai một số lẻ, tạo thành vô số hiểu lầm.
"Hoàng tổng, tới vội vàng, còn chưa hiểu được, là cái khoản vụ nào xảy ra vấn đề?" Hứa Thư Minh nói thẳng.
Một lời này của cậu tức ra, cả phòng đều tĩnh, nữ tổ trưởng vừa nhìn Hoàng tổng biến sắc, lập tức quay đầu đi khuyên can Hứa Thư Minh.
Trước đó liền nhắc nhở qua, phải nói chuyện cẩn thận. Bất quá mới được nói một hai lời, cứ như vậy không giữ được bình tĩnh?
Cô thậm chí cũng đối với Hứa Thư Minh có chút tức giận, nhưng trước mặt Hoàng tổng, nếu cô một câu không khuyên giải, vậy cũng quá mức vô tình. Dù sao, Hứa Thư Minh là người dưới tay cô, thật muốn truy cứu, cũng là một phần trách nhiệm của cô.
Toàn để một chút ấn tượng cho mình, cô an phận thủ thường nói: "Thư Minh, ăn nói cẩn thận."
Chờ Hứa Thư Minh nhìn qua, cô tiến tới, nhỏ giọng nói: "Nếu không phải chứng cứ vô cùng xác thực, Hoàng tổng sẽ không thông báo cho cậu và tôi, cùng nhau tới. -- nói ít lại đi."
Hứa Thư Minh vẫn là không phục, cậu nhất định phải xem là cái khoản nào, nếu như một khi nhận hạ khuyết điểm lần này, cậu ở công ty còn có thanh danh gì có thể nói? Chức vụ công việc của mình cũng làm không được, lại còn có mặt ở công ty tiếp tục chờ đợi?
Cái này chẳng phải là nói cậu dựa vào quan hệ với Lý phó tổng mới được vào công ty, ăn no chờ chết?
Hứa Thư Minh đối mặt với nữ tổ trưởng lắc đầu, muốn cậu nhận mệnh, cái này sao có thể?
Còn phải nhận là có quan hệ cùng Lý phó tổng, vậy còn không bằng cầm đao giết cậu.
"Hoàng tổng, dù thẩm vấn tội phạm, cũng phải cho hiểu rõ chứ, phải không?"
Hoàng tổng sắc mặt âm trầm tới cực điểm, hắn tức giận vỗ bàn một cái, từ trên ghế đứng lên, ngón tay chỉ vào mặt Hứa Thư Minh, khó thở nói: "Cậu cậu cậu --"
Đột nhiên ngoài cửa một thanh âm đánh gãy Hoàng tổng đang nổi trận lôi đình, thanh âm kia nói: "Hoàng đổng sự? Tôi có thể đi vào không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
Thanh âm này ba người ở đây, biết rõ vô cùng.
"Hoàng đổng sự, tôi chỉ cần anh một phút." Lý phó tổng ở ngoài cửa khẩn cầu, trong đó còn có thể nghe thấy âm thanh nữ thư ký tẫn chức tẫn trách ngăn cản.
Hoàng tổng vừa nghe thấy thanh âm Lý phó tổng, lập tức dò xét Hứa Thư Minh một chút, từ xoang mũi nặng nề hừ một tiếng, nói: "Mời vào."
Mặc dù lên cơn giận dữ, nhưng đến cùng là ở vị trí cấp trên, khí độ biết kiềm chế thực chất vẫn ở bên trong, vẫn đè xuống tức giận, trầm giọng gọi Lý phó tổng tiến vào.
Lý phó tổng vừa nghe thấy thanh âm Hoàng tổng, lập tức đẩy cửa tiến vào. Hắn vừa tiến vào, ánh mắt liền khóa chặt trên người Hứa Thư Minh. Sợ đến chậm một bước, nhìn thấy hình ảnh Hứa Thư Minh chịu uỷ khuất.
Nhưng may mắn thay, Hứa Thư Minh vẫn còn tốt, chỉ là ánh mắt rủ xuống, chuyên chú nhìn chằm chằm ngón tay mình, một chút đều không dời đi.
Bộ dáng lạnh lùng này, Lý phó tổng không chút nào cảm thấy bị lạnh nhạt, Hứa Thư Minh chính là dáng vẻ bị người cự tuyệt như vậy, đều rất đẹp mắt.
Trên đời người đẹp rất nhiều, thành phố này thì có ngàn ngàn vạn vạn, nhưng Hứa Thư Minh vẫn là người nổi bật.
Hắn vẫn nhớ kỹ, ngày đó hắn buổi sáng mang theo một thân mỏi mệt tới làm. Cuộc sống thực sự không có ý nghĩa, mỗi một ngày đều nhất thành bất biến*, khắp nơi đều là chuyện để người ta buồn bực.
* Nhất thành bất biến: Đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới. (
Link )
Hắn giống thường ngày, cầm một ly cà phê nóng đi thang máy. Thang máy sớm đến giờ cao điểm, chen lấn không tưởng nổi.
Vốn cũng không chú ý tới ai đứng bên cạnh, nhưng là ngày ấy, là trùng hợp như vậy.
Một dân đi làm vội vã đi thang máy, miễn cưỡng muốn tiến vào, một người bị chen lấn không thể không lùi về sau một bước, khuỷu tay đụng phải ly cà phê giấy của hắn, mắt thấy một ly cà phê nóng hổi liền trút hết trên người hắn.
Hắn đã nhắm mắt lại, chuẩn bị xong phát ra oán trách phiền muộn đến cực điểm, ai nghĩ mu bàn tay hắn lại bị một đôi ngón tay hơi có vẻ lạnh buốt đỡ lấy.
"Cẩn thận." Một thanh âm dễ nghe ghé vào lỗ tai hắn vang lên.
Hắn mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp mắt đến quá phận bên cạnh đối với hắn nhẹ nhàng mỉm cười, nhất là cặp mắt kia tỏa ra ánh sáng lung linh, để hắn sững sờ tại chỗ.
Chờ thang máy đến tầng lầu, người bên cạnh đều đi hết sạch, hắn mới lấy lại tinh thần.
Hắn chậm rãi đi ra thang máy, chỉ có ôn lương xúc cảm kia trên mu bàn tay, đang nhắc nhở hắn, cặp mắt vừa rồi cũng không phải là tưởng tượng của hắn.
Đến khi hắn ở sảnh phỏng vấn thấy Hứa Thư Minh, hắn mới phát hiện, có lẽ ông trời cũng không một mực coi thường hắn, cũng có một lần may mắn ngẫu nhiên như vậy cũng sẽ giáng lâm trên đầu hắn.
Có lẽ cả đời chỉ có một lần.
Hắn phải trân quý.
Hắn không thể bỏ qua.
Hắn xác thực cũng không bỏ qua, hắn thu hồi ánh mắt từ bên mặt Hứa Thư Minh, phóng tới trên người Hoàng tổng vẫn còn đang giận.
Đây là quý nhân của hắn, người khác đều gọi Hoàng tổng, chỉ có hắn gọi Hoàng đổng sự.
Hắn an phận đàng hoàng ở công ty ngồi vài chục năm, chỉ có Hoàng đổng sự thưởng thức hắn, bởi vì hắn an phận, ở trước mặt Hoàng đổng sự, chưa từng nói dối.
"Hoàng đổng sự, đây là số liệu tôi từ hậu cần đi tìm bị thiếu, còn có bọn họ bên kia cùng thư minh liên hệ ghi chép, là một trong số nhân viên đó đem cũ số liệu phát cho Thư Minh."
Hoàng tổng nghe Lý phó tổng nói, dùng một loại ánh mắt có thể xuyên thủng lòng người nhìn Lý phó tổng, hắn không nhận văn kiện Lý phó tổng đưa tới trước tiên, mà là chậm rãi nói:
"Đây là chuyện của kiểm tra và hậu cần, anh tại sao lại nhúng tay vào."
Vượt qua chứa vụ ở nơi làm việc là một điều tối kỵ, lão sư Lý phó tổng luôn luôn an phận lần này là vì Hứa Thư Minh không thèm đếm xỉa.
Lý phó tổng khúm núm, trên trán lập tức toát ra một tầng mồ hôi nhỏ, hắn nói:
"Hoàng đổng sự, Thư Minh ban đầu là tôi tiến cử vào, hiện tại công việc cậu ấy xảy ra vấn đề, tôi làm sao có thể bó tay mặc kệ."
Lời nói này làm da mặt nữ tổ trưởng căng thẳng, cô ngẩng đầu nhìn dáng người tròn vo của lý phó tổng một chút, nghĩ thầm cái tên mập mạp này có phải đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe hay không, nhưng lại nhìn một bộ dáng cẩn thận chặt chẽ của hắn, lại cảm thấy mình lo lắng quá.
Hoàng tổng nghe đáp án của hắn, trầm ngâm một hồi, tiếp nhận văn kiện của hắn, cầm tới trên mặt bàn, từ đầu lật qua một bên, sau đó mới thở dài một hơi, hòa ái nói:
"Làm phiền anh đặc biệt đi hậu cần một chuyến, chịu không ít mệt nhọc đi."
Lý phó tổng uốn gối khom lưng, ghé vào bên người Hoàng tổng, cười làm lành nói: "Đều là cùng nhau vì công ty làm việc, có việc mọi người nhau giúp đỡ chút, sao mà nói là mệt nhọc chứ?"
Hoàng tổng đối với đấu tranh giữa các bộ phận trong nội bộ công ty, rõ như lòng bàn tay, hắn hướng Lý phó tổng gật gật đầu, đem sự vất vả của hắn ghi trong lòng.
"Anh trở về đi, tôi sẽ tiếp tục điều tra."
Lý phó tổng liên tục gật đầu, lúc trở về, nhìn Hứa Thư Minh vài lần.
Hứa Thư Minh lại cảm thấy đau đầu kịch liệt hơn, chuyện về sau, cậu đã không nhớ rõ lắm, Hoàng tổng đối với cậu vẫn không có sắc mặt tốt, nhưng cũng không còn làm khó cậu.
Mặc kệ cậu có làm sai chuyện không, tính bướng bỉnh này của cậu đã bị Hoàng tổng chán ghét.
Là cấp dưới, điều quan trọng nhất không phải năng lực làm việc, mà là thái độ khôn khéo.
Ra cửa, không nghĩ tới vẫn chưa xong chuyện.
Lý phó tổng vẫn không đi, một mực đợi ở trong cầu thang chờ bọn họ, phần nghị lực này, có thể thấy được chút ít.
Vừa thấy được cậu cùng tổ trưởng tới, hắn lập tức động đậy thân thể đón tới.
"Thư Minh, không có sao chứ? Là tôi tới chậm."
Nói thân thiết như vậy, Hứa Thư Minh thấy tổ trưởng lúng túng đem ánh mắt chuyển qua trên con số màu đỏ trong thang máy.
Hứa Thư Minh lui về sau một bước, cùng Lý phó tổng kéo dài khoảng cách.
"Cảm ơn Lý tổng giải vây, không biết cảm tạ chú làm sao mới tốt." Câu xã giao cứng nhắc dường nào, đây là Hứa Thư Minh ở trong bụng vơ vét nửa ngày, mới có thể tìm được.
Lý phó tổng lại hoàn toàn không ngại, hắn đối với Hứa Thư Minh có kiên nhẫn vô hạn.
"Không sao, không sao, một chuyện nhỏ mà thôi. Tôi làm sao lại thấy Thư Minh đang gặp rắc rối mà không để ý tới? Huống hồ, lần này thật không phải lỗi của ngươi, là người bên hậu cần tính sai, nên bọn họ nói xin lỗi mới đúng." Nụ cười hắn chân thành, nói chuyện với Hứa Thư Minh, với hắn mà nói là một loại hưởng thụ, hắn quay đầu lại nhìn phía nữ tổ trưởng nói:
"Vương tổ trưởng, Thư Minh, người phụ trách hậu cần bên kia đêm nay vì muốn xin lỗi các người, đặc biệt nhờ tôi tới mời tổ thẩm tra các người đêm nay cùng nhau ngồi ở 'Thiên Lan', đem hiểu lầm nói ra, không biết có rảnh hay không?"
Có thể đem sự kiện lần này tất cả đều vui vẻ giải quyết, Vương tổ trưởng cầu còn không được, nàng lập tức thay mặt Hứa Thư Minh đáp ứng:
"Đương nhiên rảnh, không biết là khi nào?"
"Tám giờ, rồi ở phòng riêng đặt ở 'Thiên Lan'."
Hành động cấp tốc như vậy, Hứa Thư Minh nhìn Lý phó tổng, không muốn Lý phó tổng một mực chú ý cậu, thấy hắn nhìn mình, hận không thể dính sát, nói:
"Thư Minh, cùng đi chứ? Đều là cùng nhau vì công ty dốc sức làm đồng nghiệp, về sau còn nhiều lần hợp tác hơn, không cần phải làm cứng nhắc mối quan hệ, đúng hay không? Thà nhịn một chút."
Hứa Thư Minh lại cảm thấy lồng ngực ngạt thở, vì cái gì giọng điệu lại làm như quen thuộc như vậy, giống như mọi chuyện suy tính cho cậu, hắn cho là bọn họ quan hệ như thế nào?
"Lý tổng, Thư Minh nhất định sẽ đi." Vương tổ trưởng thấy Hứa Thư Minh sắc mặt không đúng, vội vàng nói tiếp.
"Tốt tốt tốt, Thư Minh cậu!" Lý phó tổng cảm thấy Hứa Thư Minh sắc mặt không thích hợp, hắn đối với Hứa Thư Minh chú ý cẩn thận như vậy, một chút không thích hợp, cũng có thể nhìn ở trong mắt.
Hứa Thư Minh cũng đã phiền chán đến cực điểm, cậu quay đầu ra, đánh gãy hắn nói: "Tôi sẽ đi."
Lý phó tổng còn muốn nói gì tiếp, đã thấy Vương tổ trưởng mắt lom lom nhìn mình, đến cùng không dám quá phận, lề mà lề mề rời đi.
"Nhất định phải đi a, không thể ngạo mạn.."
Đến khi rốt cuộc không nghe được âm thanh Lý phó tổng, Hứa Thư Minh mới phát giác được sống lại. Nhưng mà, ngẩng đầu một cái liền thấy ánh mắt Vương tổ trưởng quay tròn xẹt qua trên mặt cậu.
Hứa Thư Minh lúc này mới phát hiện bàn tay bóp ở trên cổ cậu, không hề buông ra, ngược lại đột nhiên chặt hơn.