Đam Mỹ Trọng Sinh Chi Yêu Em Thêm Lần Nữa - Mickeyy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mickey Tran, 4 Tháng năm 2021.

  1. Mickey Tran

    Bài viết:
    0
    (Karma x Nagisa) Trọng Sinh Chi Yêu Em Thêm Lần Nữa

    Tác Giả: Mickeyy

    Thể loại: Trọng Sinh - Mạt Thế - Đam Mỹ - Dị Năng - Ngọt Sủng - Nhất Công Nhất Thụ - HE

    Tình trạng: Đang tiến hành.


    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Mickeyy

    [​IMG]

    VĂN ÁN:

    Ngày 23/05 năm 2030 tận thế xảy ra, hắn và cậu đều sống sót và tạo ra một biệt đội rồi dần trở thành căn cứ. Nhưng hắn quá tự cao, hắn nghĩ cậu chả làm được gì cả. Thế là hắn không quan tâm đến cậu nữa, cậu biết nhưng cậu chẳng nói gì vì cậu yêu hắn nên cậu đã nhẫn nhịn. Hắn ngoại tình, hắn cặp kè, hắn sỉ nhục cậu. Nhưng cậu chỉ mỉm cười cho qua. Cho đến một ngày, có người giết mất cậu.. Hắn mất cậu rồi, hắn đã tra tấn những kẻ hắn cho là đã làm tổn thương cậu đến chết. Sau đó hắn nhận ra hắn là người làm tổn thương cậu nhiều nhất. Hắn hối hận, hắn nhớ cậu.. Sau đó anh của cậu đã chạy đến đánh hắn, hắn buông xuôi để để đến với cậu. Hắn mở mắt ra.. hắn đã quay lại căn phòng trước tận thế..

    Nhân vật chính: Nagisa Shiota, Karma Akabane

    Chú ý: Các nhân vật trong truyện này không thuộc về Au nhưng số mệnh của mấy ẻm thì lại thuộc về tâm trạng của Au nha. Truyện đầu tay nên có rất nhiều sai sót. Và nhiều nhân vật không có trong nguyên tác của phim. Cảm ơn!


    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng năm 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Mickey Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Trọng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày 23/05 năm 2030 tận thế xảy ra, Karma và Nagisa đều sống sót và tạo ra một biệt đội rồi dần trở thành căn cứ. Nhưng hắn quá tự cao, hắn nghĩ cậu chả làm được gì cả. Thế là hắn không quan tâm đến cậu nữa, cậu biết nhưng cậu chẳng nói gì vì cậu yêu hắn nên cậu đã nhẫn nhịn. Hắn ngoại tình, hắn cặp kè, hắn sỉ nhục cậu. Nhưng cậu chỉ mỉm cười cho qua.

    Cho đến một ngày, có người giết mất cậu.. Hắn uống rượu và về đến nhà.

    "Nagisa, cho anh cốc nước. Anh mệt quá" : Hắn gọi cậu như mọi khi nhưng chả có ai ra cả, hắn ngủ quên trên sofa.

    Sáng hôm sau Karma lại gọi Nagisa: "Nagisa, sao em nỡ để anh ngủ trên sofa nguyên một đêm vậy?" đi khắp nhà để tìm nhưng lại chằng thấy cậu đâu, chỉ có quần áo của cậu là còn.

    Hắn gọi ngay cho thuộc hạ: "Đi tìm Nagisa cho tôi ngay lập tức. Sống phải thấy người, chết cũng phải thấy xác!"

    "Rõ!" : Đầu dây bên kia đáp

    Hắn nghĩ: ' Chẳng có ai thu nhận em đâu vì em là người của hắn mà, vài ba ngày là em phải về với hắn thôi.'

    Từ đó, hắn chả kiêng nể gì mà dẫn tình nhân về nhà, nhà chẳng ai dọn dẹp, chẳng mấy chốc đã bừa bộn cả lên. Karma kêu người đến dọn dẹp còn mình thì ngủ ở nhà tình nhân mấy ngày.

    Khi về lại nhà, nó rất sạch sẽ như cũng rất trông vắng. Bỗng nhiên có thuộc chạy đến báo cáo: "Thưa Nguyên Soái, chúng tôi đã tìm thấy mội cái xác rất giống với cậu Nagisa Shiota mời ngài đến đây xác nhận ạ?"

    "Phong tỏa hiện trường tôi sẽ đến ngay!" : Hắn mặc quần áo gọn gàng rồi lên xe phóng đến hiện trường.

    Khi hắn đến nơi đã ngửi thấy mùi rất nặng, chắc là người này đã chết mấy ngày rồi. Thấy Karma đến mọi người thi nhau tản ra thành một lối để cho hắn đi. Hắn bước từng bước đi đến, thấy bộ quần áo đấy hắn đã nghĩ đến điều gì đó nhưng lại phủ nhận. Karma bước thật nhanh lại gần bộ thi thể ấy, hắn thấy đây là một cái xác bị hành hạ cho đến chết. Hắn quan sát thật kĩ rồi mới đưa ra kết luận chính xác rằng đây chính là Nagisa của hắn, bởi vì bên tay trái cậu có đeo một chiếc vòng ngọc cổ gia truyền mà mẹ hắn để lại cho hắn sau đó hắn tặng cho cậu khi vào đầu tận thế. Karma tuyệt vọng, hoảng loạn nhưng vẫn giấu trong lòng.

    Hắn an bài người mai táng cho cậu và cầm chiếc vòng tay về nhà. Vào nhà, Karma lại nhìn thấy thân ảnh cậu chạy đến chào mừng hắn về nhà. Hắn mừng như điên, định chạy lại ôm cậu thì cậu lại tan biến ngay trước mặt hắn. Hắn ngồi suy sụp lại sofa, trong đầu hắn đầy ắp những kỉ niệm của hắn và cậu. Từ lúc yêu nhau cho đến một tuần trước. Hắn bắt đầu sống trong đau khổ. Cơm cũng không ăn, chỉ biết uống rượu. Có một buổi tối hắn mơ thấy cậu, nhưng cậu không quay lại với hắn. Cậu nói cậu không yêu hắn nữa, cũng không cần hắn nữa, cậu sẽ không bao giờ yêu hắn nữa. Hắn choàng tỉnh dậy và cười tự giễu: "Đến cả trong mơ em cũng không cần anh nữa sao Nagisa?"

    Hắn gọi cho thuộc hạ: "Tra, tra ngay cho tôi là ai làm như vậy? Người của tôi mà cũng dám đụng? Không tra được thì các người cũng nộp mạng luôn đi!" rồi cúp máy.

    Hắn mất cậu rồi, hắn đã tra ra được những kẻ kia. Karma không ngờ được là hắn mang đến cho cậu nhiều phiền phức như vậy. Hắn đã tra tấn tấn những kẻ đáng chết đó. Sau đó hắn nhận ra hắn là người làm tổn thương cậu nhiều nhất. Hắn hối hận, hắn nhớ cậu..

    Sau đó anh của cậu đã chạy đến đánh hắn, chửi hắn nhưng không giết hắn. Anh ấy cho rằng nếu để hắn sống sẽ thống khổ hơn là chết. Hắn sống ngày qua ngày, một mình đi giết tang thi. Đến khi hắn gặp tang thi vương, vì nó cao hơn hắn 1 cấp nên hắn tự bạo để đồng quy vu tận với nó. Cũng để đi gặp cậu luôn.

    Hắn thấy có cái gì chói chói chiếu vào mặt mình nên mở mắt ra. Hắn tưởng là được gặp cậu rồi nhưng khi mở mắt hắn lại thấy căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này. Đây là căn phòng hắn và cậu ở chung mấy năm trời khi yêu nhau. Hắn ngồi dậy với tay lên đầu giường, bắt lấy cái điện thoại và mở ra xem. Màn hình hiển thị hôm nay là ngày 1 tháng 1 năm 2030.

    Hắn nghĩ: ' Hắn đây là trọng sinh rồi sao? Còn 4 tháng nữa là tới mạt thế. Nhưng mà Nagisa đâu rồi? "

    Hắn bước ra khỏi phòng, vừa tìm kiếm vừa gọi:" Nagisa! Em ở đâu? Bảo bảo à, em đâu rồi? "

    Hắn đã tìm khắp nơi nhưng không thấy cậu. Hắn suy sụp ngồi xuống mặt vùi vào đầu gối. Hắn đã rơi nước mắt. Hắn nghĩ: ' Có lẽ đây là hình phạt mà ông trời giành cho hắn. Hắn được sống lại nhưng hắn lại không có cậu!'

    " Ơi em đây! Em đang hầm nồi canh này một xíu. Anh đã dậy rồi à?"Bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc vọng ra từ dưới bếp.

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Vì là lần đầu viết nên còn rất là non nớt. Mong mọi người thông cảm cho mình! Vậy là đã hết chương 1 rồi. Hẹn gặp các bạn lần sau. Tạm biệt.

    * * *

    Tiểu kịch trường:

    Karma: Nhìn em mặc tạp dề thật ngon nha bảo bảo.

    Nagisa: Nói cái gì đó? Có tin hôm nay em cho anh ngủ ở thư phòng không?

    Karma: Anh sai rồi mà..

    Mickeyy: Đáng đời haha

    HẾT CHƯƠNG 1
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2021
  4. Mickey Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Ngủ ngon nhé bảo bảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn chạy ngay xuống bếp và đập vào mắt là một thân ảnh quen thuộc đang bận rộn. Hắn bước từng bước lại phía cậu và ôm chầm lấy thân ảnh đanh bận rộn đó. Hắn tham lam hít mùi hương nhẹ nhàng lại thanh mát mà hắn đã nhớ nhung từ cậu. Cậu dừng lại và cười nhẹ một cái.

    "Sao thế? Có chuyện gì à?" : Cậu hỏi.

    Hắn đáp: "Không.. không có gì đâu! Cho anh ôm em một chút, chỉ một chút thôi." Giọng hắn khản đặc, nghẹn ngào.

    Cậu dừng lại, quay lại hôn lên mặt hắn và hỏi với một giọng nói đầy ngọt ngào: "Sao thế? Anh gặp ác mộng à?"

    "Còn hơn cả ác mộng nữa. Anh đã làm chuyện có lỗi với em và sau đó em đã bỏ anh mà đi. Em không cần anh nữa, trước khi đi em cũng không để lại gì cho anh. Anh đã rất sợ hãi, tuyệt vọng, đừng bỏ anh đi được không bảo bảo?" : Hắn gục mặt xuống cổ cậu và nói ra.

    Cậu thoáng ngạc nhiên sau đó cười nhẹ nói: "Làm sao có chuyện đó được? Em sẽ không bao giờ bỏ anh đi, sẽ không bao giờ. Cho dù anh có không cần em đi chăng nữa thì em cũng không bỏ anh đi!"

    Hắn nghe cậu nói như vậy càng siết vòng em cậu lại như muốn khảm cậu vào trong ngực hắn. Đến bây giờ hắn mói nhận ra một điều đấy chính là cậu thật gầy, gầy như chẳng có miếng thịt nào cả.

    Hắn đau lòng đáp: "Ừ anh yêu em, nhưng em gầy quá anh phải nuôi béo em mới được. Ôm như vậy mới mềm." Sau đó hắn hôn lên khuôn mặt của người yêu.

    Cậu nói: "Được! Em cũng yêu anh!"

    Hắn cùng cậu nấu một bữa ăn thịnh soạn. Hắn nhìn những món ăn này cảm thấy bụng đói cồn cào, vì đời trước lúc cậu mất không ai làm hắn ngon miệng được. Bởi vì không có cậu nên hắn cảm thấy căn nhà đó quá trống trải. Hắn suốt ngày chỉ còn chém chém giết giết.

    "Karma, Karma" : Nagisa kêu

    "Hả-- Ơi ơi" : Hắn hoàn hồn lại đã thấy cậu bày toàn là những món anh thích. Lòng đã lạnh bỗng dưng ấm lên.

    "Mồ-- Anh cứ thất thần hoài. Thôi ăn đi coi có ngon không?" : Nagisa phồng má nói

    "À ừ-- Anh xin lỗi. Anh vẫn đang nghĩ về giấc mơ đó." Karma nói

    Karma ăn thử một miếng sườn xào chua ngọt.'Vẫn là hương vị đó ': Hắn nghĩ.

    Hắn lại ăn thêm một miếng rau xào. Vừa nghĩ: ' Rau là vấn đề thiết yếu trông mạt thế, phải làm sao đây?'

    Hắn gắp cho cậu mấy món cậu cũng thích và nói: "Bảo bảo à, em nấu ngon lắm! Này ăn đi."

    Cậu nghe anh nói vậy vui đến nỗi cười cong cả mắt: "Hì hì, em mà lại"

    Hai người nhanh chóng giải quyết xong một bàn đồ ăn như vậy. Cậu đang định bưng bát đi rửa thì bị hắn ngăn lại: "Em cứ để đấy anh làm cho. Em đi cắt trái cây với nghỉ ngơi đi rồi chúng ta cùng đi ngủ trưa."

    Cậu nghe vậy để chén xuống và nói: "Được nha! Em đi cắt trái cây đây, anh rửa bát cẩn thận." Sau đó cậu đi lại mở tủ lạnh để lấy trái cây. Nhìn cậu ỷ lại vào hắn như vậy hắn rất vui. Ánh mắt băng lãnh của hắn khi nhìn cậu lại có thêm vài phần nhu hòa. Hắn cầm bát đi vào và bắt đầu rửa.

    * * *

    Sau khi hắn ra thì cậu đang coi TV phim Cừu Vui Vẻ. Hắn thoáng nghĩ: ' Tại sao lão bà hắn lại đáng yêu đến thế cơ chứ. Đã lớn từng này rồi.'Hắn lại nhìn qua dĩa trái cây cậu cắt cho hắn nhưng vẫn chưa ăn miếng nào. Karma hỏi: "Bảo bảo à, sao em chưa ăn trái cây?"

    Nagisa vừa xem vừa trả lời hắn: "Vì em đợi anh nha, có anh ăn chung mới ngon miệng a."

    Hắn nghe vậy trong lòng lại càng hối hận vì việc mình đã làm trong đời trước và hắn cũng quyết tâm phải bảo vệ cậu cho thật tốt. Karma ngồi xuống và nói: "Bảo bảo à ăn lại ăn trái cây, nếu không hết giờ nghỉ trưa mất."

    Nagisa nói: "Anh đút em đi!"

    Karma nghe vậy anh cười rộ lên đáp: "Được, anh đút em"

    * * *

    Cặp chồng chồng cứ anh một miếng em một miếng 1 lúc sau là giải quyết hết dĩa trái cây. Hắn đi cất dĩa lúc quay lại, thấy cậu vẫn ngồi coi phim thì lên tiếng nhắc nhở: "Bảo bảo, đến giờ ngủ trưa rồi. Đi ngủ nào!"

    Bởi vì cậu vẫn muốn coi tiếp nên làm nũng: "Cho em coi một xíu nữa thôi mà, đi nha!"

    Karma nghe giọng điệu làm nũng của cậu thì cũng, mém nữa đã đồng ý. Nhưng hắn phải chống đỡ lại vì hắn rất muốn ôm cậu để đi ngủ như lúc trước a. Vì thế Karma đáp: "Không được, đi ngủ thôi. Chiều rồi coi tiếp, nếu không anh sẽ không cho em coi nữa." Vừa dứt lời hắn đi lại tắt TV và bế cậu lên lầu.

    Nagisa nói: "Được rồi! Em sẽ đi ngủ, nhưng anh phải giữ lời nha." nói xong cậu ôm cổ để yên cho hắn bế cậu lên.

    * * *

    Lên đến phòng, hắn đặt cậu xuống giường rồi đi vào phòng tắm lấy khăn mặt để lau mặt cho câu. Karma cầm khăn mặt ra và nói: "Nào ngẩng mặt lên, anh lau mặt cho rồi ngủ." Cậu thuận theo ngẩng mặt lên cho hắn. Hắn lau mặt cậu rất nhẹ nhàng như nâng niu một món đồ đáng quý, chỉ sợ lỡ tay một cái là bị xước hay bị bể. Lau mặt cho cậu xong Karma cầm khắn vào và lau cho mình rồi ra ngoài.

    Hắn ra đến nơi thì thấy cậu đang lim dim sắp ngủ nhưng vẫn cố gượng để đợi hắn lòng hắn liền mềm nhũn. Hắn tăng nhanh bước chân, leo lên giường và ôm cậu vào lòng rồi nói: "Ngủ ngon bảo bảo. Tí nữa anh gọi em dậy!"

    Cậu mơ màng đáp lại, tìm một tư thế trong lòng hắn cho thoải mái rồi ngủ. Karma ngắm nhìn kĩ gương mặt của người trong lòng. Da cậu rất trắng. Cái mũi cao cao hai cánh mũi dập dờn đập vào nhau vì thở đều đều. Môi cậu màu hồng lại mỏng mỏng, lúc cười lên thấy cái răng xinh xinh trắng tinh lộ ra nhìn rất thanh tú, xinh đẹp. Không sai, là xinh đẹp. Hắn còn nhớ lần đầu tiên anh gặp cậu anh còn tưởng cậu là một cô hoa khôi của lớp nào. Hắn hôn lên trán rồi từ từ xuống mắt, mũi, môi và thỏ thẻ: "Mơ đẹp nhé bảo bảo của anh."

    * * *

    Nagisa mở mắt ra, đập vào cậu là khuôn mặt của người cậu yêu. Tay hắn vòng qua eo cậu, trên tay có đeo chiếc vòng ngọc màu lam nhìn kì lạ nhưng lại hài hòa. Cậu nhìn hắn một lúc, rồi dùng ngón tay phác họa lên khuôn mặt hắn. Làn da hắn có lúa mạch nhìn rất mạnh khoẻ, đôi mày kiếm, đôi mắt sắc nét và cái mũi cao, bình thường lúc hắn tỉnh nhìn hắn rất lạnh lùng nhưng khi ngủ lại nhìn yên ổn đến vậy.

    "Bảo bảo à, em dậy rồi hả?" : Vì mới dậy nên nghe giọng khàn khàn, rất quyến rũ.

    "Ưm.. dậy thôi Karma." : Nagisa quay qua ôm hắn.

    "Được, anh đậy ngay!" : Hắn đáp lại rồi hôn lên cái môi nhỏ nhắn của cậu, chưa đọi cậu phản ứng đã luồn lưỡi vào trong và đoạt đất. Cậu bị hôn bất ngờ không trở tay kịp cho nên rất nhanh liền mền nhũn trong ngực hắn. Hắn hôn xong cả người thoải mái: "Bảo bảo à! Em thật ngọt nha.."

    Cậu đỏ mặt: "Vậy sao? Sao em không biết nhỉ?" Sau đó bật dậy và chạy mất hút xuống dưới lầu.

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Vì là lần đầu viết nên còn rất là non nớt. Mong mọi người thông cảm cho mình! Vậy là đã hết chương 2 rồi. Hẹn gặp các bạn lần sau. Tạm biệt.

    * * *

    Tiểu kịch trường:

    Karma: Cuối cùng cũng được hôn lão bà 1 cái. Tối nay phải ăn sạch mới được hehe.

    Nagisa: Tác giả đáng ghét, làm tui ngại muốn chết. Kiểu gì tối nay tui cũng bị gặm không còn một mẩu xương cho coi. Hừ!

    Mickeyy: Vì sự nghiệp a..

    HẾT CHƯƠNG 2
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2021
  5. Mickey Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Tuỳ thân không gian

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh cười khẽ một cái xuống giường rồi bước vào nhà tắm. Karma rửa mặt cho tỉnh ngủ mới bước một thì bỗng nhiên bị trượt chân, cơ thể phản xả tự nhiên mà vịn vào cái bồn rửa tay nhưng bởi vì mới rửa xong chưa kịp lau tay nên tay rất trơn. Vẫn là té xuống đất, tay bị cứa vào sàn nhà có một góc bị vỡ mất, Karma giơ tay lên xem xét thì giọt máu trượt xuống da và dính vào vòng ngọc. Bỗng nhiên vòng ngọc phát ra một ánh sáng màu lam rất chói mắt, vì quá chói nên anh đã nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra thì hắn đã ở trên một thảm cỏ xanh mướt, trước mặt là một ngôi biệt thự nhìn sang trọng nhưng cũng rất giản dị. Karma lại nhìn qua kế bên thì thấy một mảng đất trống rộng tầm 100 mét vuông, xung quanh là cây cốin rừng núi và phía xa xa có một con thác đang chảy nước ào ào.

    "Không gian ư?" Ý nghĩ này xoẹt qua đầu anh. Anh đi vào trong ngôi nhà để nhìn, trong nhà rộng tầm 50 mét vuông, có một phòng khách, 2 phòng ngủ, 2 phòng tắm, 1 phòng bếp, 1 phòng suối nước nóng còn đang chảy nước ào ào và một thư phòng, còn có một cái kho rất rộng ở dưới tầng hầm. Anh đi khắp căn nhà ngó hết các ngóc nghách nhưng cũng chả có ai, anh lại đi ra ngoài mảnh đất kia để quan sát tiếp. Đất rất mềm và xốp, đủ độ ẩm, nếu như mà trồng rau củ quả thì sẽ rất tốt. Nước từ thác chảy ra suối rất trong, anh vốc một ít nước lên để uống thử thấy rất ngọt và mát. Bỗng dưng bụng anh quặn đau, anh không thể nghĩ gì nữa mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh trong nhà để đi vệ sinh.

    * * *

    1 tiếng sau.

    Anh từ trong nhà vệ bước ra với khuôn hơi bơ phờ nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy da anh sáng hơn một xíu, không còn xạm và mụn. Môi cũng hết thâm và bước đi rất nhẹ nhàng, không còn nặng nề nữa, tinh thần cũng rất sảng khoái.

    "Làm hết cả hồn, tưởng bị ngộ độc vì mới uống có xíu nước trong thác. Chắc đây là cái nước thần trong không gian để thải độc giống như trong mấy cái tiểu thuyết. Tí nữa phải đem về cho Nagisa một ít mới được." Anh chạy đi tìm chai nước rỗng dưới dưới bếp và đi ra lấy một ít nước từ trong suối vào trong chai. Làm xong anh mới nhận ra một điều là làm như nào để trở lại bây giờ? Anh nhắm mắt lại và nghĩ: ' Đi ra '

    Anh mở mắt ra và thấy mình đã đứng ở chỗ cũ. Lắc lắc cổ tay thì không thấy cái vòng ngọc đâu nữa, chỉ có một ấn kí mờ nhạt màu lam. Bỗng nhiên có tiếng bước chân chạy lên và cậu hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Em vừa nghe có tiếng vật gì đó rơi."

    "Vậy là thời gian mình ở trong không gian chậm hơn ở ngoài. Một tiếng ở trong đó chỉ có bằng 1 giây ở ngoài này." Anh vừa suy nghĩ vừa nói: "Không có gì. Anh chỉ lỡ trượt chân thôi bảo bảo à, Anh không ngờ làm em lo lắng đến vậy. Này uống miếng nước cho mát đã." Anh đưa chai nước cho cậu. Cậu nghe anh nói vậy thì thở phào một cái, cũng không suy nghĩ nhiều mà cầm chai nước anh đưa cho mở nắp ra và uống sau khi uống nửa chai thì trả lại cho anh. Cậu đang định nói gì đấy nhưng bụng lại quặn đau lên cho nên chạy luôn vào phòng tắm và đóng sập cửa lại.

    [ Rầm]

    Karma thấy vậy thì bật cười, đi xuống dưới

    Nhà chuẩn bị ít đồ tráng miệng cho cậu, nếu không thì kiểu gì tí nữa cậu cũng chạy xuống và xị mặt cho coi. Anh làm một ít bánh tart trứng, hai ly chocolate mousse, một ly pudding và một ly trà đào cam sả. Đang trong công đoạn trang trang trí thì nghe trên lầu có tiếng mở cửa, anh biết là cậu ra rồi. Karma hoàn thành xong phần cuối cùng rồi bưng ra trước TV sẵn cho cậu. Cầm remote TV bật Cừu Vui Vẻ lên, đúng lúc cậu đi xuống.

    Nagisa: "A-- đau bụng chết em rồi. Không biết ăn trúng cái gì nữa. Karma, anh làm đồ ăn hả. Em ăn nha!"

    "Ừ, ăn đi. Anh làm cho em chứ cho ai." Anh nói với một giọng điệu rất sủng nịch. Karma ngồi xuống ôm Nagisa vào lòng và ăn với cậu. Anh vừa ăn anh vừa quan sát sắc mặt cậu, nhìn cậu sáng sủa hơn không ít. Da dẻ trắng hẳn, môi cậu há ra ăn bánh tart nhìn rất là đáng yêu. Thấy lớp kem dính trên môi cậu, mắt anh tối sầm.

    "Bảo bảo à, ăn có ngón không?"

    "Ưm.. ngon lắm luôn á."

    "Em đút cho anh một miếng."

    "Được, nào há miệng ra a!"

    "Anh không ăn cái này. Anh ăn cái này cơ!" : Nói xong Karma cúi xuống gặm môi cậu. Môi cậu rất mềm, anh lấy lưỡi phác thảo hình dáng đôi môi của cậu sau đó từ từ mút. Karma cảm thấy người trong lòng thoáng thả lòng và đáp lại anh. Anh luồn lưỡi vào miệng cậu, đi qua từng cái răng rồi cuốn lấy lưỡi cậu mà mút. Lưỡi của cậu rụt rè như chủ nhân của nó vậy, nhưng cậu đã cố đáp lại anh rồi. Trong không gian chỉ còn nghe tiếng nước chần chậc chần chậc. Anh hôn đến khi cậu mềm nhũn mới buông ra và tiếp tục ôm cậu: "Đúng là rất ngon và ngọt nha."

    "Hộc.. hộc.. anh đùa giỡn em.."

    "Đâu có, anh chỉ là hôn lão bà của anh thôi nha."

    "Được rồi cãi không lại anh. Em muốn ăn pudding nữa."

    "Nào, anh đút em."

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Mình xin đổi hắn thành anh nha! Ngọt chưa, ngọt chưa.. Tui cũng muốn có mụt tình yêu đẹp như vậy :(( . Các bác có hiểu cái cảm giác độc thân và phải viết truyện tình củm hơm: << nó đau gì đâu á.

    * * *

    Tiểu kịch trường:

    Mickeyy: NG 11! Nè Karma, anh hôn ít thôi có được không?

    Karma: Không nha! Vì môi lão bà ngọt qua nên không buông được.

    Nagisa: *Nhéo tai* Anh dám đổ lỗi tại em hả? Diễn cho đàng hoàng đi.

    Karma: Dạ dạ, mệnh lệnh của em là tuyệt đối.

    Mickeyy: Đội ơn Nagisa..

    HẾT CHƯƠNG 3
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2021
  6. Mickey Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 4: "Yêu lão công chết mất!"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người giải quyết hết đống đồ ăn thì dọn dẹp rồi thay đồ để đi mua chút đồ ăn. Vì là mùa đông nên Karma thay một cái áo hoodie màu đỏ, quần jeans màu xanh giày màu trắng và thêm một chiếc áo khoác ngoài màu đen. Nagisa mặc một chiếc áo sweeter màu trắng và quần màu trắng và giày màu đen. Sẵn sàng và lên đường, hai người đi xuống gara lấy xe, đương nhiên là anh chồng mẫu mực Karma sẽ là tài xế rồi. Siêu thị cách đây không xa, lái xe tầm 10 phút là đến.

    * * *

    10 phút sau

    Ở bãi đỗ xe của siêu thị, Nagisa chạy lon ton đằng trước còn Karma thì đẩy xe đằng sau. Vào siêu thị, cậu lấy thứ này một ít thứ kia một ít. Khi đi đến khi bán đồ ăn vặt cậu còn hăng hái hơn nữa, nhưng Nagisa đã mệt cho nên đứng lại. Anh thấy thế cũng biết cậu bị đuối sức rồi: "Nào, lại đây lão công bế em."

    "A-- Yêu lão công chết mất!" : Nói xong Nagisa giang tay ra và được Karma bế lên.

    "Em muốn cái này.. cái kia nữa, bên kia nữa.." : Cậu được anh bế nên nói không ngừng nghỉ.

    "Được được được, mua cho em. Yên nào, loay hoay là rơi xuống đấy." : Giọng Karma đầy sủng nịch mà nói với cậu.

    "Được a." : Nghe anh nói xong Nagisa cũng ngồi yên lại.

    "Nhìn em ấy thích thú khi thấy đồ ăn như vậy, lỡ đến mạt thế không còn đồ ăn vặt cho em nữa thì có khóc không đây? Không được, không thể để em ấy chịu khổ. Chắc phải đặt một kho đồ ăn vặt về rồi thu vào không gian mới được. Còn thực phẩm nữa, chắc phải đi mua một chuyến.." Anh suy nghĩ đủ thứ trong đầu. Vừa nghĩ vừa chọn đồ ăn rồi tính tiền, xếp hàng 5 phút là đến lượt mình. Khi chị nhân viên thấy anh bế cậu như vậy, chỉ thoáng ngặc nhiên rồi bỗng nhiên đôi mắt phát sáng và cười rất tươi. Cô ấy tính tiền cũng rất nhanh, tầm 10 phút là xong.

    "Quý khách có thẻ thành viên không ạ?"

    "Đây." Anh đưa cho cô một chiếc thẻ đen.

    "Thẻ đen? A-- là người chủ tịch của tập đoàn đó. Còn đây chắc là phu nhân bí ẩn!" Cô cầm thẻ đen, tay run run cẩn thận từng chút một sợ xước là đền không nổi. [ Roẹt] quẹt xong: "Cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại lần sau. Chúc quý khách thượng lộ bình an."

    Karma một tay ôm Nagisa, một tay xách đồ ra khỏi siêu thị mà không biết ở đăng sau cô nhân viên chụp ảnh tách tách rồi gửi cho nhóm bạn bè: "Tôi vừa gặp một anh công rất là cưng chiều bé thụ. Nhìn đẹp đôi phết nên share cho các cô coi nè"

    Khi ra ngoài thì thấy cậu thoáng run run nên anh đặt cậu xuống cởi áo và khoác lên cho cậu rồi vừa bế vợ vừa xách đồ đến xe. Anh bỏ vợ vào ghế phó lái còn đồ ăn thì bỏ sau cốp rồi mới lên xe. "Bảo bảo à, còn lạnh không?" Karma nhìn mặt cậu thấy mũi đỏ chót vì lạnh.

    "Tăng nhiệt độ lò sưởi lên một xíu được không anh?"

    "Được."

    Lái xe về nhà Karma mở cửa gara để lái xe vô rồi mới mở cửa cho Nagisa xuống xe. Anh xách đồ cho cậu lên nhà trước còn mình đi phía sau. Mở cửa xong Nagisa cởi giày chạy như bay lên phòng để thay đồ, Karma nhìn cậu cười, cởi giày và đi vào trong bếp cất đồ. Anh xắn tay áo lên và nấu ăn cho cậu, Karma nấu mì ý sốt kem, súp cua và một ít bánh mì nướng bơ tỏi. Anh đang làm sốt kem thì cậu đi xuống, ôm lấy anh từ đằng sau: "Anh làm món mì sốt kem hả? Có cần em phụ giò không?"

    "Anh định làm súp cua, em cắt nguyên liệu bên kia giúp anh nha. Còn nữa, cẩn thận đứt tay!"

    "Ok, em nhớ rồi."

    Chồng chồng nấu ăn xong thì cùng ăn cơm rất là vui vẻ, Nagisa đi tắm còn chén thì vẫn là Karma giành rửa. Karma rửa chén xong rửa tay lên lầu, anh thấy Nagisa đang cầm điện thoại nhắn với ai đó, thế là anh thả nhẹ bước chân đi lại coi.

    * * *

    Trong tin nhắn:

    Bạn của Nagisa: "Ê! Gu của mày là gì?"

    Nagisa: "Nè! Tao có bồ rồi nha.."

    Bạn của Nagisa: "Tao chỉ hỏi thôi, chứ ai mà chả biết nhà mày có một bình giấm chua."

    Nagisa: "Làm tao hết hồn. Gu tao á.. chung thuỷ, biết nấu ăn, biết cưng chiều chiều tao đặc biệt là phải thật lòng với tao, không được giấu tao điều gì. Những cái đó chồng tao đều có đủ, cho dù không đủ cũng không sao bởi vì tao yêu ảnh mà. Bao che khuyết điểm ahihii."

    Bạn của Nagisa: "Oẹ-- Gớm quá, tao mới không thèm ăn cẩu lương của mày."

    * * *

    Karma đọc hết những dòng đó thì lại áy náy: ' Hay là mình nói thật với em ấy? Nhưng lỡ nói xong Nagisa từ mặt luôn thì phải làm sao? Nhưng mà không nói sau này bị phát hiện làm sao mà giải thích? Thôi vẫn là nói thật đi.. nếu ẻm giận thì mình theo đuổi lại!'Anh đi tắm, tắm xong xuôi thì lại không thấy khăn đâu: "Nagisa, lấy cho anh cái khăn tắm!"

    "Đợi em xíu.. nè!" : Cậu gõ cửa

    "Cảm ơn nhá!" : Anh mở cửa ra lấy.

    "Ừm!"

    Anh mặc đồ rồi ra ôm cậu vào lòng và ậm ừ: "Bảo bảo à, anh có chuyện này muốn nói với em."

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Ố là la, chương sau sẽ tiết lộ ai giết Nagisa nha các tình yêu!

    * * *

    Tiểu kịch trường:

    Mickeyy: Cắt! Hôm nay làm tốt lắm, mọi người tan làm.

    Nhân viên công tác: Yeahhhh!

    Karma: Anh có chuyện muốn nói với em. ANH YÊU EM LẮM LÃO BÀ À!

    Nagisa: Em cũng yêu anh, nhưng làm ơn đừng có hét to như vậy được không? Nhìn sến lắm.

    Mickeyy + nhân viên công tác:.. Ngày nào cũng bị nhét một đống thức anh cho chó.. haizz..

    HẾT CHƯƠNG 4
     
  7. Mickey Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Nói thật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ưm anh nói đi" : Giọng Nagisa có chút hào hứng và mong đợi.

    "Anh là người trọng sinh."

    "Cái gì cơ? Anh đừng đừa nữa, nói chuyện nghiêm túc đi."

    "Anh là người trọng sinh thật. Em nghe anh nói đã, được chứ bảo bảo?" : Anh thấy cậu định nói gì đó cho nên ngăn cậu lại và tiếp tục nói: "Lí do anh trọng sinh tí nữa anh sẽ nói với em sau. Bây giờ còn bốn tháng nữa là tới mạt thế, lúc ấy anh và em đều không biến thành tang thi mà biến thành dị năng giả đợt đầu tiên. Em sở hữu hệ mộc và hệ trị liệu còn anh thì sở hữu hệ hỏa với hệ lôi. Lúc đầu, anh và em đi tìm cấp dưới và cộng sự của anh. Cũng không quá khó khăn để tìm được họ vì nhờ có em liên kết với cây cối trong rừng nên rất an toàn, mặc dù không đủ ăn, không đủ mặc em vẫn rất lạc quan và động viên anh. Tụi mình lập một tiểu đội tên và Bạch Dương, dần dần nó biến thành đại tiểu đội và cuối cùng trở thành căn cứ. Anh trở thành nguyên soái bao người ngưỡng mộ, cìn em thì bị loan tin đồn là ăn bám anh. Lúc đó có cậu tiểu bạch kiểm là em họ của Meahara Hiroto cũng là bạn nối khố của anh. Cậu ta nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ anh, đôi lúc là những điều chia rẽ chúng ta, rồi cuối cùng bỏ thuốc anh. Bởi vì đi bôn ba với anh cho nên người em để lại rất nhiều sẹo, làn da thô ráp, cháy nắng xạm da nên lúc đấy anh chán cơm thèm phở sau đó phản bội em. Anh là thực tuỷ biết vị, có lần một thì phải có lần hai, lần ba.."

    Anh kể hết ra những gì đã trải qua, vừa kể vừa ôm chặt cậu lại như sợ cậu rời khỏi anh. Anh kể đến khúc người ta giết cậu: "Sau đó, cậu ta đã giết chết em.. Lúc ấy anh mới nhận ra mình đã sai rồi, anh cho người tra sau đó kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán của anh. Là cậu ta làm, anh bắt cậu ta lại và đối xử với cậu ta như cậu ta đối xử với em và sau đó cậu ta không chịu nổi nữa mà tự sát.. Meahara cũng không trả thù gì anh vì cậu ta biết em mình sai, nhưng anh đã tránh mặt Meahara và khônng còn liên lạc nữa.."

    * * *

    Anh kể xong tất cả mọi chuyện và gục đầu tựa vào hõm vai của cậu, làm như vậy sẽ khiến anh an tâm hơn rất là nhiều. Anh đang chờ cậu chất vấn anh, đánh anh, chửi anh. Nhưng anh chỉ nghe được Nagisa nói: "Vậy à? Không sao cả, em không trách anh đâu."

    Karma ngạc nhiên ngẩng đầu lên sau đó: "Xin em, đừng giữ trong lòng mọi chuyện được không? San sẻ cho anh nỗi buồn của em được không?"

    Bỗng nhiên anh thấy cậu chảy từng giọt, từng giọt nước mắt và rồi cậu khóc òa lên. Nagisa là gần như trút hết oan ức bấy lâu nay trong lòng ra vậy. Karma nghe cậu khóc rất đau lòng, anh định lau nước mắt cho cậu thì thấy cậu né đi.. lòng anh như có ngàm mũi kim đâm vào vậy. Anh không biết nên nói gì và làm gì nên chỉ biết ngồi nhìn cậu khóc như vậy.

    * * *

    Nửa tiếng sau..

    "Tối nay em muốn ở một mình.. anh qua phòng khách ngủ đi."

    ".. Được.."

    Tối nay có 2 người không ngủ được, một người là vì lo lắng và nhớ người kia. Còn một người thì đang suy nghĩ với hàng trăm thứ ngổn ngang trong đầu. Chỉ cách một bức tường thôi mà sao lại trông như xa đến thế?

    * * *

    Sáng hôm sau..

    Karma dậy trước, anh đi đến trước phòng và nhìn vào đó là một ánh mắt với đầy lo lắng và u sầu. Anh vẫn xuống nhà làm bữa sáng như mọi khi nhưng có điều động tác của anh rất nhẹ nhàng. Khi Nagisa tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt xong xuống ăn sáng thì chỉ có một bữa sáng và tờ giấy note dán trên ly nước cam: "Có giận anh thì vẫn phải ăn hết đống đồ ăn sáng rồi giận tiếp nhé!" Cậu cười nhẹ, đặt nó lên bàn rồi bắt đầu ăn. Cậu lại suy nghĩ tiếp chuyện hôm qua. Cả ngày hôm nay của Nagisa là ăn, nghỉ, và suy nghĩ đến chuyện đó.

    Khi Karma từ công ty về thì thấy Nagisa đang ngủ vất vưởng ở trên sofa, anh thoáng đau lòng. Động tác trên tay cũng nhẹ lại, bước lại gần cậu và bế cậu lên phòng. Vừa bế lên thì Nagisa lại mơ màng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn anh một xíu rồi tỉnh hẳn thế là anh phải thả cậu xuống lại sofa. Bầu không khí trong nhà trầm mặc đến đáng sợ, thế là hai người liền nói chuyện để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

    "Karma, em có chuyện muốn nói."

    "Nagisa, anh có chuyện muốn nói."

    Hai người đồng thanh cùng lúc lên tiếng.

    "Anh/ em nói trước đi."

    Hai người lại bắt đầu trầm mặc. "Em nói trước đi?"

    "Được rồi.. Vậy Karma, chúng mình dừng lại nhé?"

    "Hả--?"

    "Em nói là chúng mình dừng lại nhé?"

    "Tạ-- Tại sao?"

    "Em không dám chắc liệu anh có bỏ em tiếp như anh kể hay không, em không muốn ngày nào cũng phải lo lắng, sợ sệt anh bỏ em đi. Nên cách tốt nhất là chúng ta nên dừng lại.."

    "Không.. anh không đồng ý đâu. Em đừng bỏ anh đi có được không? Anh xin em đừng bỏ anh đi có được không Nagisa? Anh thề là anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa, anh hối hận, anh biết sai rồi.. Cho nên là đừng bỏ anh đi.. nhé?"

    "Nếu như mà anh chưa làm gì, thì em có thể tin tưởng được. Nhưng đằng này là anh đã làm rồi cơ mà? Làm sao em có thể tin anh đây? Anh lấy cái gì để cho em tin tưởng anh lần nữa?"

    Karma quỳ xuống: "Anh lấy tôn nghiêm của mình để cầu em.. Được không Nagisa? À còn có cái này nữa, nó là cái mà ba anh đã kêu người làm ra một cặp từ khối ngọc quý giá sau đó đưa lại cho anh và dặn anh hãy đưa nó cho người anh yêu thật lòng. Nó cặp với chiếc mà mẹ đưa cho anh, bởi vì mẹ với ba anh cũng có hai chiếc vòng như vậy nên họ đã làm cho ba chị em anh trong nhà mỗi người một cặp nhưng khác hoa văn và màu sắc." Karma lấy từ trong túi áo khoác ra một cái vòng giống y đúc cái vòng mà anh từng đeo, nhưng có điều là chiếc vòng này có hoa văn ngược lại.

    Nagisa hơi ngạc nhiên, cẩn thận cầm lấy và vuốt ve nó thật nhẹ nhàng. Cậu nhìn nó một chút rồi nói: "Em sẽ tha thứ cho anh.. nhưng phải xem biểu hiện của anh đã."

    "Cảm ơn em, bảo bảo!" : Karma kích động ôm chầm lấy cậu rồi siết chặt lại. Anh cứ ôm như vậy cho đến khi Nagisa hỏi: "Bốn tháng sau là sẽ xảy ra mạt thế à?"

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Ừm thì chỉ ngược một chút xíu như vầy thôi.. sau đó là hết ngọt hết bộ luôn đó. Chương sau sẽ có nhân vật mới, các bạn đoán đó là ai?

    * * *

    Tiểu kịch trường:

    Mickeyy: Xin hỏi Nagisa nếu như gặp phải trường hợp này thì sẽ ứng biến thế nào?

    Nagisa: Đầu tiên là im lặng sau đó bỏ luôn.

    Karma: Nè không bao giờ tôi làm như vậy với lão bà tôi nha! Bởi vì.. lão bà nhìn kiểu nào cũng ngon nghẻ cho nên không có chuyện chán cơm thèm phở đâu.

    HẾT CHƯƠNG 5

     
  8. Mickey Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Liên lạc với cố nhân

    Mickeyy: Bởi vì hôm qua tui quên đăng nên hôm nay đăng luôn 2 chương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe cậu hỏi như vậy, Karma mỉm cười: "Ừm, nhưng đừng lo. Anh đã chuẩn bị xong hết rồi."

    "Nhưng mà em có thể thông báo cho gia đình em không?"

    "Anh đã thông báo rồi, không cần lo. Vì gia đình hai ta ở sát bên nhau mà."

    "Tầm trước đó một tuần chúng ta về lại nhà là được."

    "Anh cũng liên lạc với tụi Meahara rồi. Gặp ở đó nhưng với điều kiện không được mang theo em họ cậu ta."

    Nói xong anh lại nhớ đến sáng nay..

    * * *

    Sáng nay..

    Ở tập đoàn Akanabe, trong phòng chủ tịch..

    Karma ngồi trên bàn với một đống văn kiện nhưng anh không quan tâm đến nó.

    "Cậu liên lạc với Ryoma Terasaka cho tôi, bảo anh ấy lên thẳng trên này."

    "Vâng!"

    [ Cộc cộc]

    "Mời vào."

    "Karma, chú gọi anh có chuyện gì à?"

    "Đại ca à, em có chuyện muốn nói."

    "Kêu đại ca gì chứ? Hai ta chơi với nhau từ bé đến lớn."

    "Thì cũng tại như vậy cho nên em mới hốt luôn đứa em bé bỏng của anh về đó. Nên bây giờ mới phải kêu là đại ca nè!"

    "Ha ha ha. Xưng hô bình thường đi, chú làm anh nổi hết cả da gà. Nagisa nó có khoẻ không?"

    "Khoẻ re à.. Nhưng trở lại việc chính đi đã. Có chuyện này tôi muốn nói với cậu, nhưng trước hết thì Nagisa đã xử tôi rồi nên mong cậu tha cho cái mạng này để về nhà còn dỗ em ấy."

    "Được rồi. Chú nói đi, có chuyện gì?"

    Karma đã nói về việc mình trọng sinh cho Terasaka và cũng kể lại toàn bộ kiếp trước cho hắn. Anh kể xong rồi ngồi đợi hắn chửi nhưng chỉ nghe được một tiếng thở dài: "Anh cũng rất tức giận, rất muốn đánh chú giùm thằng em bé bỏng của anh. Nhưng giẫu sau anh cũng chỉ là đại ca nó, không có quyền xen vào việc của hai đứa. Nhưng chú nên nhớ, nếu chú làm lại việc ấy một lần nữa thì anh sẽ đem nó đi và không bao giờ để cho Nagisa gặp chú nữa."

    "Việc đó tôi cũng đã lập lời thề rồi.. nhưng việc quan trọng bây giờ là chúng ta cần một lượng lớn vũ khí, đạn dược, thức ăn, xe cộ và một ít người mà phải trung thành để không bị phản bội."

    "Việc đó chú cứ để anh lo, chú quên gia tộc anh làm về cái gì rồi à? Chỉ là đã tẩy trắng để Nagisa có thể đi du lịch đây đó mà không bị gì nguy hiểm nữa thôi. Mà cũng hên là nó theo ho mẹ mới có nhiều bạn bè, chứ mà theo họ ông già nhà tôi thì chẳng có ai dám chơi với nó."

    "Thế thì nhờ hết vào cậu, vài ngày nữa tôi và Nagisa sẽ đi đến mấy cái thành phố nông trại để tham khảo. Nên nhờ cậu gia cố trước một chiếc xe cho tôi."

    "Ok."

    "À, tôi cũng sẽ đặt thêm mấy cái máy móc về nhà nên có gì kí nhận giùm tôi nhé."

    "Biết rồi, biết rồi. Yên tâm."

    * * *

    Trở lại hiện thực

    "Bảo bảo à, em lấy giúp anh hai cái laptop nhà mình ra đây nhé?"

    "Ok, đợi em xíu nha."

    [ Bịch bịch bịch.. bịch bịch bịch]

    "Nè, để làm gì vậy?"

    "Em lên web đặt cho chúng ta hai vé đến thành phố A vào 3 ngày nữa."

    "Thành phố A có rất nhiều nông trại trồng rau nga.. Mà hai ta đến đó làm gì?"

    "Tham khảo mấy nông trại để trữ thức ăn chứ làm sao nữa."

    "Ừm ừm."

    Thế là cả hai im lặng và bắt tay vào làm việc. Karma lên web tra coi những máy móc thiết bị gì để cần làm nông trại. Sau khi hiểu rõ hết thì anh đặt đồ trên mạng và đặt mấy cái máy xới đất, máy xạ phân, máy cắt cỏ, máy gieo hạt, máy tới nước, máy mạ lúa, máy tuốt lúa, máy phát điện bằng ánh nắng mặt trời.. Ghi địa chỉ và chọn thanh toán xong thì lại đi tìm hiểu nông trại nuôi động vật, và vườn trái cây tốt nhất cả nước để đặt lịch hẹn. Khi anh làm xong tất cả thì trời cũng đã muộn. Karma nhìn qua bên cạnh thì không thấy Nagisa đâu, anh bật dậy thì nghe thấy tiếng xoong chảo ở trong bếp. Karma thở phào, anh đi lại bếp và ngửi thấy mùi sườn rất thơm. Đi lại hôn chóc lên cái mặt đang nghiêm túc của cậu: "Sao không gọi anh?"

    "Em thấy anh nghiêm túc quá nên tự làm trước. Đi thay đồ đi, em nấu muốn canh sườn bí đao mà anh thích nhất đấy. Bồi bổ cho anh một xíu."

    "Được, anh đi thay đồ ngay."

    Khi đi xuống là đồ ăn đầy màu sắc đã có ở trên bàn, trên bàn có món canh sườn bí đao, sườn non ram, tôm đất xóc bơ tỏi, đậu phụ nhồi thịt và trứng chiên. Đủ bốn món mặn một món canh, nhìn rất ngon miệng. Karma lại lấy hai chén cơm ra rồi ngồi và bàn đợi Nagisa lại ăn chung, khi cậu ngồi xuống anh gắp cho cậu mỗi thứ một ít rồi cả hai vừa ăn vừa nói chuyện. Ăn xong cả hai cùng rửa chén, Karma rửa xà bông còn Nagisa tráng nước. Làm xong hết thì cậu đi tắm, bởi vì người cậu sau khi nấu ăn xong toàn mùi dầu mỡ, Nagisa chịu không được.

    Khi Karma đang ngồi lướt tin tức thì cửa phòng tắm mở ra, hơi nước thi nhau bay ra ngoài. Nagisa tối nay mặc bộ đồ ngủ Cừu Vui Vẻ vừa đi vừa lau tóc, anh tự giác đứng dậy lấy máy sấy để sấu tóc cho cậu. Tóc Nagisa có màu xanh trời sờ vào rất mềm, y như tính cách của chủ nhân nó vậy, nhẹ nhàng nhưng lại đẹp đẽ. Ánh mắt Karma lướt xuống cổ cậu, da cậu trắng không tuỳ vết. Có giọt nước trượt xuống xương quai xanh và chui vào trong áo, anh lại thấy được hai khỏa anh đào như ẩn như hiện làm mắt anh tối sầm lại. Vì từ ngày trọng sinh đến giờ anh chưa giải quyết sinh lý cho nên thấy nơi nào đó ở dưới bụng lại nóng lên. Vừa đúng lúc sấy tóc xong cho nên Karma lấy cớ vào nhà vệ sinh để giải quyết. Vừa dụ dỗ được lão bà về không thể dọa sợ em ấy chạy mất được a..

    Khi anh ra ngoài thì cậu đang xem phim gì đấy trên điện thoại: "Bảo bảo à, đi ngủ thôi."

    "Được."

    Karma chui vào chăn rồi ôm cậu vào lòng, điều chỉnh tư thế một chút cho thoải mái rồi cả hai nhìn nhau cười, anh hôn lên môi cậu rồi cả hai nhắm mắt lại ngủ.

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Có thấy bất ngờ không muhahaha.. Tui sẽ giải thích về tình hình nhà Nagisa nhoa. Nhà ẻm có 3 anh em, ẻm là em út nên lấy họ mẹ. Vì ông ba và bà mẹ của em đã định trước là nếu như sinh nhiều thì đặt tên của con út với họ của mẹ. Mọi người hiểu hôn? Nhưng ẻm cũng là người được cưng nhất nhà nha, vì hai ông anh củavem bị tính đệ khống á. Còn về gia cảnh thì nhà ẻm là gia tộc đứng đầu thế giới ngầm nhưng đã tẩy trắng vì ẻm thích đi du lịch đây đó. Tui sẽ chưa tiết lộ nhị ca của ẻm là ai đâu. Nhưng chương sau sẽ có giải thích về gia đình của Karma nhoa..

    * * *

    Tiểu kịch trường:

    Terasaka: Nó làm cục cưng của mình buồn. Nhưng đánh nó thì Nagisa sẽ giận mình.. thôi tốt nhất là kể với ba mẹ đi.

    Ông Ryoma + bà Ryouma + nhị ca: Có nên cướp cục cưng về lại hay không ta?

    Karma: Hắt xì.. sao tự nhiên thấy bất an quá. Chắc do mình tưởng tượng thôi

    Nagisa: Anh cảm rồi, em đi lấy cho anh ly nước.

    Mickeyy: Cái nhà này diễn sâu dễ sợ..

    * * *

    *Món canh sườn bí đao

    [​IMG]

    *Món sườn non ram

    [​IMG]

    *Món tôm đất xóc bơ tỏi

    [​IMG]

    *Món đậu phụ nhồi thịt

    [​IMG]

    *Món trứng chiên

    [​IMG]

    HẾT CHƯƠNG 6
     
  9. Mickey Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Tiệm bánh của Nagisa

    Mickeyy: Chúc các cú đêm buổi tối vui vẻ: 333

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một căn phòng nhỏ ở bệt thự nằm trong khu cao cấp của thành phố S, màu chủ đạo của căn phòng là đen và trắng. Tường phòng được sơn bằng một màu trắng tinh, có một cái tủ lớn màu đen nhưng cửa của nó lại là màu trắng và cũng có một chiếc tủ nhỏ 3 chiếc tủ nhỏ màu đen. 1 tủ nhỏ để chếch hướng với chiếc tủ đen một xíu, trên mặt tủ có một bình hoa và một bức ảnh cũng là màu đen. Còn hai chiếc tủ còn lại thì ở hai bên đầu giường, trên mặt của hai cái tủ đều có một chiếc đèn ngủ màu trắng và ở tủ bên trái có thêm một chiếc đồng hồ. Giường nằm ở giữa phòng cũng là màu đen nhưng đệm, bao gối, chăn đều là màu trắng và có hai con người một tóc xanh một tóc đỏ đang ôm nhau mà ngủ ngon lành. Bỗng nhiên bên người bạn tóc xanh rục rịch một chút và cậu ấy mở mắt ra, mờ mịt nhìn xung quanh bởi vì vừa mới tỉnh cho nên nhìn rất là đáng yêu. Đúng, đấy chính là Nagisa bé bỏng của chúng ta. Nagisa mờ mịt 5 phút sau đó lại thanh tỉnh, định ngồi dậy duỗi người nhưng bị Karma ôm cứng ngắc nên cậu kêu: "Karma, Karma. Đến giờ dậy rồi nha.. anh không đi làm hả?"

    Một giọng nói khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ vang lên: "Chào buổi sáng bảo bảo."

    "Để em đi đánh răng."

    "Ừm." : Sau đó anh buông cậu ra và xoa mắt để tỉnh táo hơn, Karma ngồi dậy duỗi người rồi xuống giường dọn dẹp chăn gối. Anh đi về phòng tắm và đứng kế bân cậu, cậu đưa cho anh một cái bàn chảy đánh răng màu xanh đã có kem đánh răng sẵn và một ly nước còn cậu dùng cái màu đỏ hai người vừa đánh răng vừa giỡn trong nhà tắm. Nagisa đánh răng xong trước nên xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng và bento cho anh, còn Karma thì tìm đồ mặc sau đó xuống nhà giúp lão bà bỏ cơm vào hộp bento sau đó hai người cười cười nói nói ăn sáng với nhau xong thì Nagisa thắt cà vạt cho Karma. Cậu đi theo anh đến cửa và đưa cho anh cái áo vest rồi hôn chào tạm biệt anh: "Lão công chúc anh đi đường vui vẻ, cả ngày thuận lợi."

    "Lão bà, em cũng vậy. Hôm nay anh đón em ở đâu đây?"

    "Tiệm bánh kem đi, hôm nay em dạy tụi nhỏ làm một ít bánh kem."

    "Được, anh đi đây."

    Sau khi Karma ra khỏi cửa và lái xe đi thì Nagisa cũng đi thay đồ. Vì không phải làm gì cho nên cậu chỉ mặc một bộ đồ có thể vận động thoải mái là được. Outfit hôm nay của cậu là áo sơ mi trắng bên trong khoác ngoài chiếc áo gile form rộng màu đen, quần ống suông màu đen và giày Balenciaga màu trắng, phụ kiện là một chiếc túi đeo chéo màu đen. Mặc đồ xong cậu gọi tài xế đến đón và lên đường đến tiệm bánh kem. Tiệm bánh kem cậu mở cách nhà chạy xe 30 phút, từ tiệm bánh kem đến công ty của Karma là tầm 30 phút nữa. Hồi nãy Nagisa có thể kêu Karma chở cậu đến nhưng cậu biết vì anh đang hoàn thành hết đống công việc rồi chuẩn bị đi mua vật tư chuẩn bị cho mạt thế nên không thể chậm trễ anh được. Khi cậu đến thì thấy bên trong tiệm đã sáng đèn mặc dù chưa đến giờ tiệm mở, những đã có nhân viên đến đầy đủ. Nagisa mở cửa bước vào, bởi vì nghe thấy độn tĩnh mà mọi người dừng công việc trên tay và quay qua nhìn cậu: "Chào đại lão bản."

    Nhân viên A: "Hôm nay tiểu lão bản không đưa anh đi làm ạ?"

    Nagisa: "Anh ấy có việc bận, mọi người dọn dẹp nhanh lên. Những người làm bếp đi vào với tôi, tôi dạy các cô cậu làm loại bánh Sweet Today."

    "Vâng." : Mọi người đồng thanh đáp.

    Cậu vào bếp, đeo tạp dề lên và lấy giấy bút ghi lượng nguyên liệu cần thiết để làm cái bánh đó rồi dán lên nóc tủ. Viết xong Nagisa đi lấy tất cả các nguyên liệu và số lượng đủ cho 5 người làm, khi mọi người vô thì tự giác vào và nhìn cậu.

    "Đầu tiên các bạn trộn bột bánh như bình thường và nướng lên. Trong khi đợi bánh nướng thì các bạn hãy làm luôn phần kem cho bánh và cho thêm một xíu màu đỏ vào để ra màu hồng. Khi làm xong phần kem thì bánh cũng đã chín cho nên hãy quét kem lên như bình thường. Đến phần hoa văn tôi sẽ chỉ các bạn vẽ."

    Mọi người bắt tay vào trộn bột bánh còn Nagisa thì quan sát biểu hiện từng người. Cứ hễ cậu thấy người nào làm sai thì sẽ nhắc nhở. Khi đến phần hoa văn, cậu lấy cái bánh chưa vẽ gì chỉ có kem của mình ra và hướng dẫn vẽ từng bước một. Nagisa thấy ai cũng để tâm như thế cho nên cũng rất vui. Sau khi ra thành quả thì ai cũng ngạc nhiên, cậu bảo mọi người chương bánh vào tủ nếu làm xong sớm mà chưa đến giờ mở cửa thì cậu sẽ cho nếm thử cái bánh của cậu. Mọi người tăng nhanh năng suất làm việc, khi làm xong vẫn chưa đến giờ mở cửa nên cậu cho mọi người thử và dăn: "Ngày mai nhớ làm cái bánh như này nhưng mà phiên bản nhỏ nữa đấy nhé."

    "Vâng thưa lão bản" : Mọi người đồng thanh.

    Nhân viên E: "A--bánh của lão bản ngon quá."

    Nhân viên ABCDF: "Đúng vậy nha, thật ngọt ngào."

    Nagisa: "Thì nghĩa của cái bánh này là hôm nay thật ngọt ngào mà. Tí nữa làm thêm nước có vị hoa anh đào nữa. Có gì tan làm rồi nếm thử. Tí nữa tôi quay về, tôi qua quán cafe bên kia xíu."

    Cậu đi ra ngoài quẹt trái lại đi thêm năm phút nữa là tới, tiệm cà phê này là nhị ca tặng cho cậu nhân dịp sinh nhật hai mươi tuổi. Nagisa đã nói không cần nhưng nhị ca lại dở tính dỗi ra thế nên là phải trong coi cả hai tiệm. Vừa bước vào thì có một giọng nói hưng phấn và một bóng đen bổ nhào lên người cậu: "Đệ đệ yêu dấu à, anh nhớ em lắm đó nha!"

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Các người có đoán ra được ai là nhị ca hơm? Hố hố hố.. chương sau sẽ các người sẽ rõ.

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu kịch trường:

    Nhị ca: Chờ mãi cũng có ngày ta được lên sàn, nếu mà chờ thêm chương nữa là ta sẽ chém bay đầu tác giả. Hừ!

    Mickeyy: Thì cậu cũng phải từ từ cho nó bí ẩn xíu chứ.

    Nhị ca: Chương sau các bạn sẽ rõ mình là ai nhoa. Moah!

    Mickeyy:.. Thấy gớm quá, da gà rụng đầy sàn nhà luôn. Đi quét nhà đây.

    HẾT CHƯƠNG 7
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2021
  10. Mickey Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Chuẩn bị cải tạo không gian

    Mickeyy: Ngày hôm nay của bạn thế nào?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhị ca Itona? Sao anh lại ở đây?"

    "Vì anh nghĩ kiểu gì bé cưng cũng sẽ ghé qua cửa hàng mà. Nên anh đợi em thôi, lâu rồi em chưa về nhà thăm anh đó."

    "Xin lỗi. Em bận nhiều việc quá nha, không rảnh luôn á."

    "Ừm.. không sao, có anh đến thăm em là được rồi. Mà anh nghe đại ca kể về Karma rồi, em tính sao? Ba mẹ tính cướp em về nhà mình lại đó haha."

    "Ể--Em cũng chưa tính gì. Hay là ngồi đợi em một xíu, qua bên tiệm bánh em làm pudding cho anh ăn?"

    "Được đó, lâu rồi anh chưa được ăn đồ ngọt em làm."

    Thế là Itona Hirobe ngồi đợi Nagisa, lí do Itona mang họ Hirobe là lúc bà nội anh mất, mấy tháng sau sinh anh ra mà lại có nét giống bà nội nên ông nội đã nói với vợ chồng nhà ông Ryoma cho anh để họ bà. Ông Ryoma và bà Ryoma cũng đồng ý, tính cách anh rất âm u với người ngoài nhưng mỗi khi gặp gia đình đặc biệt Nagisa lại bị phát bệnh đệ khống trầm trọng. Mặt Itona khi gặp người ngoài như kiểu thần chết còn gặp Nagisa lại tỏa nắng rạng rỡ. Khi biết Nagisa chuyển ra sống chung với Karma thì ngày nào anh cũng tìm cách giành lại đệ đệ bé bỏng về nhà. Nhưng Itona rất muốn Nagisa luôn vui vẻ, nếu như ở với Karma làm cậu vui vẻ và hạnh phúc thì anh sẽ không cản nữa mà chỉ cứ mỗi tuần lại qua nhà của Nagisa để ăn bánh cậu làm và tâm tự với cậu. Trong gia đình của Nagisa thì chỉ có mỗi cậu là không dính dáng gì đến thế giới ngầm. Đại ca của cậuTerasaka thì tiếp quản tổ chức sát thủ hàng đầu, ngày nào cũng kiếm về hàng chục tỷ. Nhị ca của cậu Itobe tiếp quản tổ chức của gia đình. Ba, mẹ, và ông bà nội đều đã lui về sau màn nhưng vẫn là những nhân vật khét tiếng trong thế giới ngầm. Nhưng cũng ít người biết được nhà này có một Nagisa rất hiền lành và ngoan ngoãn bởi vì lúc cậu được đến với thế giới này thì cậu đã là viên ngọc quý của gia đình này rồi.

    Gia đình của Karma thì là tập đoàn lớn nhất thế giới, đến cả chính phủ thế giới cũng phải nể mặt gia đình anh, nhà anh làm ăn rất chính trực cho nên chưa bao giờ dính phải tin đồn gì bởi vì nhà mạng báo không giám ăn nói lung tung về gia đình anh. Trong gia đình anh, anh là em út nhưng không được cưng chiều như Nagisa. Ông bà nội, ba mẹ và hai tỷ tỷ của anh đều rất thích Nagisa. Mỗi lần Nagisa giận dỗi là chỉ cần bên nhà của Nagisa biết thì nhà anh cũng biết, sau đó sẽ gọi điện đến giáo huấn anh một trận.

    * * *

    "Nhị ca, anh muốn ăn pudding gì?"

    "Gì cũng được nha."

    "Có ngay, đợi em xíu."

    "Đây là pudding hương trái cây đó, mỗi màu một vị. Ăn thử rồi cho em nhận xét."

    "Nhìn đẹp thiệt a.. anh ăn luôn đây. A-- ngon quá, làm cho anh thêm mấy hộp nữa để dành ăn dần được không?"

    "Đã làm sẵn rồi, anh chỉ cần bưng đi thôi."

    Thế là hai người ngồi nói đủ thứ chuyện sau một tuần không gặp, khi hoàn hồn lại thì cũng sắp đến giờ đóng cửa rồi. Thế nên là Itona về trước còn Nagisa kiểm tra lại hóa đơn. [ Ting ting] tiếng chuông cửa kêu lên.

    "Xin lỗi quý khách chúng tôi đến giờ đóng cửa rồi ạ."

    "Bảo bảo à, anh đến đón em về."

    "A-- Karma? Đến giờ về rồi hả? Anh đợi em xíu. Mấy đứa kiểm lại hóa đơn rồi khóa cửa hàng đi về đi nghe chưa, đừng về trễ quá. Lão công nhà anh đến đón anh về rồi, bai bai." : Nagisa dặn dò nhân viên và lấy túi rồi đi về.

    "Vâng, anh đi đường cẩn thận." : Một cô nhân viên đáp

    Karma thấy Nagisa vừa ra thì nở nụ cười, tiến lên nắm tay cậu và đi ra xe. Anh mở cửa cho Nagisa trước rồi mình với vào xe, khi ngồi vào Karma chỉnh nhiệt độ điều hòa ấm lên một xíu và cài dây an toàn cho cậu thì mới yên tâm chạy xe về nhà. Trên đường đi Nagisa kể về việc hôm nay gặp và trò chuyện với Itona, Karma nghe xong mặt đầy hắc tuyến bởi vì kiểu gì tối nay sẽ có cuộc gọi từ nhà đến để giáo huấn mình. Anh nghĩ về nhà ăn cơm tắm rửa xong xuôi thì mình nên kể tiếp về không gian cho Nagisa nghe. Khi về đến nhà, quay qua thì thấy cậu ngủ gục lên gục xuống nhìn rất là đáng yêu nên anh không nỡ đánh thức cậu mà bế cậu lên nhà cho cậu ngủ còn anh thì đi nấu ăn. Hôm nay anh nấu món thịt kho trứng cút, rau muống xào tỏi, thịt heo cháy tỏi và canh là nước rau muống luộc vắt thêm một xíu nước cốt chanh. Anh đi lên lầu và kêu cậu dậy: "Bảo bảo, dậy ăn cơm rồi anh cho em coi cái này hay lắm nè."

    "Ưm-- được, anh bế em xuống đi." : Nagisa làm nũng.

    Karma bật cười, anh cúi người bế cậu xuống lầu. Xới cho cậu một xíu cơm rồi gắp đồ ăn và phục vụ cậu ăn. Nagisa mắt nhắm mắt mở ăn hết bát cơm anh đút rồi mới tỉnh táo lên một xíu, anh kêu cậu đi tắm còn anh thì rửa bát. Khi anh lên lầu thì thấy cậu đang nằm phơi bụng ra mà ngẩn người, Karma lấy đồ vào phòng tắm. Anh tắm nhanh rồi ra lau và sấy tóc, sau khi tóc khô Karma ôm Nagisa ngồi lên chân mình mà mát-xa cho cậu. Đợi cậu tỉnh táo hẳn anh mới nói: "Nào, mở mắt to ra. Anh cho em xem cái này."

    Sau đó không khí méo mó một hồi thì anh và cậu đã ở trong không gian, anh nhìn cậu xem cậu phản ứng như thế nào. Vừa quay lại đập vào mắt là hình ảnh Nagisa đờ đẫn dần dần trở nên ngạc nhiên rồi mắt cậu phát sáng: "Đây--đây là gì vậy?"

    "Đây là không gian trong vòng tay của anh. Nào, anh dẫn em đi tham quan."

    "Ừm!"

    Đầu tiên, anh kể cho cậu về chuyện làm sao anh có và vào được không gian này. Sau đó nói đến những thứ mình biết và dự định sẽ làm, Karma cũng có nói về con suối kia nữa. Nagisa ngạc nhiên: "Vậy trước mạt thế một ngày mình đưa cho gia đình uống một ít đi anh."

    "Anh cũng nghĩ như vậy."

    "Được rồi. Vậy chúng ta cũng nên cải tạo không gian nhỉ?"

    "Ừ, chúng ta sẽ đi mua hạt giống sau hai ngày nữa. Bây giờ nghỉ thôi."

    Thoáng một cái cả hai lại ra phòng ngủ, hai người đánh răng và leo lên giường ôm nhau ngủ trong yên bình.

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Bất ngờ chưa! Có đoán được nhị ca là ai hông? Hí hí hí, tui biết các bạn không đoán được mà. Hẹn gặp các bẹn tuần sau nhoa. Baiiii..

    * * *

    Tiểu kịch trường:

    Mickeyy: Itona, cho tui xin một hộp pudding đi..

    Itona: Không, tui ăn không đủ nữa với lại cái này là Nagisa làm cho tôi nên cậu không được ăn đâu. Muốn ăn thì tự đi mà mua.

    Karma: Lão bà à, anh cũng muốn ăn pudding..

    Nagisa: Được thôi, vào phòng ngủ em cho anh ăn pudding.

    Mấy tiếng sau..

    Karma khuôn mặt sảng khoái đi ra khỏi phòng làm đồ ăn cho ai kia đang nằm bẹp trên giường.

    * * *

    *Thịt kho trứng cút

    [​IMG]

    *Rau muống xào tỏi

    [​IMG]

    *Thịt cháy tỏi

    [​IMG]

    HẾT CHƯƠNG 8
     
  11. Mickey Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Đi đến thành phố A

    Mickeyy: Xin chào, nhớ mình không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ như vậy Karma và Nagisa sống hạnh phúc qua hai ngày, đến ngày thứ ba cũng chính là ngày mà cả hai đi đến thành phố A nên đặt đồng hồ báo thức sớm.

    Reng reng.. reng reng.. reng reng..

    Cạch

    Trong chăn có cái gì đó ngọ ngậy rồi bỗng nhiên nó bật dậy, đúng, đấy chính là Nagisa của chúng ta. Cậu mang khuôn mặt ngái ngủ mà kêu người bên cạnh: "Karma ơi, Karma ơi! Dậy đi! Vé em đặt bay là chín giờ bốn mươi lăm phút đấy."

    "Anh dậy ngay, đi đánh răng đi rửa mặt rồi ra ăn sáng."

    Nagisa mắt nhắm mắt mở đi vào trong phòng tắm đánh răng, rửa mặt, ra dọn giường của hai đứa rồi lựa quần áo xem hôm nay mặc cái gì. Hôm nay cậu không mặc cầu kì gì nhiều vì thành phố A có khí hậu nhiệt đới. Khi cậu xuống thì Karma đang làm món bánh mì nướng ăn kèm là trứng ốp la. Nagisa thấy anh còn chưa thay đồ thì bảo: "Anh lên thay đồ và xách đống đồ hôm qua ta xếp với nhau xuống đây rồi cùng ăn sáng."

    "Được."

    Karma xuống lầu, quay qua nhìn thì thấy Nagisa đang nhìn ánh mắt trong mong phát sáng nhìn anh. Anh bật cười rồi đi lại nhéo má cậu một xíu xong mới bắt đầu ăn với cậu. Khi ăn xong thấy Nagisa định rửa bát thì bảo: "Tí nữa chúng ta đi, anh sẽ kêu người đến dọn dẹp và đóng gói đồ về nhà ba mẹ, nên em không cần phải lo đâu."

    "Ừm.. cũng được."

    "Nào, đã tám giờ kém rồi. Đi thôi!"

    Cả hai cùng ra ngoài cổng, trước cổng biệt thự có một chiếc xe Ferrari màu đen đang đỗ ở ngoài. Có người tự giác xuống xe và xách hành lí nên hai người chỉ việc đi tay không thôi. Sau khi lên xe, Nagisa nằm lên đùi Karma như sắp ngủ. Karma thấy vậy liền kéo tấm màn chắn giữa xe lên để cho cậu có không gian riêng, Nagisa thấy vậy liền an tâm mà nằm trên đùi Karma ngủ. Trong lúc cậu ngủ thì anh đã phân phó người đi check in vé máy bay trước, lúc đến sân bay thấy cậu không muốn dậy thì Karma bế cậu lên, cho cậu khoác vai của mình rồi đi theo lối riêng dành cho anh. Khi Nagisa tỉnh lại thì cũng đã bay được nửa đường rồi.

    "Karma! Em đói quá!"

    "Em muốn ăn gì?"

    "Ở đây có gì?"

    "Ăn beefsteak nhé?"

    "Ừm được. Em muốn một phần thiệt là to luôn!"

    "Rồi, gọi cho em một phần to."

    Karma kêu Phó Hàm lại để nói nói anh ta đi mua gọi một phần beefsteak. Phó hàm là vệ sĩ của anh từ nhỏ, ba mẹ của Phó Hàm đều là người đã nhìn anh lớn lên cho nên đi đâu anh cũng mang theo anh ta. Phó Hàm đi lại nghe Karma nói rồi gật đầu và đi. Nagisa kêu Cố Phong lại và nói: "Cố Phong, tôi muốn ăn pudding nhưng không có đem theo. Hay là anh làm đi?"

    "Được thưa cậu chủ."

    Cố Phong là trợ lí đặc biệt của Nagisa, nói đặc biệt là bởi vì Cố Phong rất là đa năng. Anh ta có thể làm bánh, nấu cơm, giặt giũ, vệ sĩ, trợ lí.. Cố Phong và Phó Hàm cũng là trợ thủ và bạn bè của nhau, vì Nagisa và Karma đi đâu cũng dắt theo hai người cho nên cả hai hợp tác rất là ăn ý.

    "Thưa ngài, beffstake đây. Cẩn thận bị bỏng ạ, tôi xin lui." : Phó Hàm đặt beefstake xuống và lui về chỗ cũ.

    Dĩa beefstake này có trang trí bằng một bó măng tây nhỏ và một ít tỏi phi rắc lên nhìn rất ngon mắt. Nagisa thấy beefstake lên thì quay mặt lại mong chờ nhìn Karma, anh biết cậu đói rồi cho nên không nói nhiều cầm dao nĩa lên cắt cho cậu từng lát và đút cho cậu ăn. Phần beefstake này ăn dặn nấu Medium Race nên cắt ra nhìn rất ngon mắt. Nagisa ăn một miếng thì tỏ ra khuôn mặt thỏa mãn, cậu hôn lên mặt anh một cái để khen thưởng rồi tiếp tục ăn. Cậu gắp một ít măng tây lên ăn thì cảm thấy măng tây trong miệng giòn rụm, ngọt và rất tươi. Nagisa lại hôn lên mặt Karma cái nữa, anh bật cười rồi cùng ăn chung với cậu.

    Sau khi hai người vừa ăn hết dĩa beefstake xong thì pudding được Cố Phong mang lên, cậu nhìn pudding thì thấy nó bóng loáng mịn màng nên gật đầu hài lòng: "Cố Phong, anh vất vả rồi. Có làm nhiều không? Nếu có thì anh và Phó Hàm cũng lấy ra ăn luôn đi."

    "Cảm ơn cậu chủ, chúc cậu ngon miệng. Có việc thì kêu tôi, bây giờ tôi xin lui."

    Nagisa nghe thế thì cho anh ta lui xuống còn mình thì cầm cái muỗng vỗ nhẹ vào mặt bánh pudding, không bị nứt, rất đàn hồi. Cậu xúc một muỗng bỏ vào miệng mình, thỏa mãn mà cười. Pudding rất ngon, có vị ngọt ngọt nhưng không có ngấy một chút nào cả, caramel thì đắng đắng một xíu. Cậu rất vừa lòng với cái bánh pudding này, vì cậu là thợ làm bánh nên đồ ngọt cậu rất kén ăn. Nagisa đút cho Karma một miếng để thưởng thức rồi nhìn anh với ánh mắt phát sáng, Karma không thích ăn đồ ngọt lắm nhưng anh cảm thấy cái pudding này ăn cũng thấy ngon nên gật đầu xoa mặt cậu rồi hôn lên mắt phát sáng ấy.

    Nagisa ngẩng mặt lên hôn cằm anh, Karma cười cười nhìn đôi môi hồng hồng đấy một xíu rồi cúi xuông hôn cậu. Anh gặm cắn môi cậu thật nhẹ nhàng khi thấy môi cậu hơi mở ra chào đón thì lưỡi của anh chui vào trong quấn quýt lấy cái lưỡi cậu, Nagisa đã cố gắng đáp lại nhưng không được vì kĩ thuật hôn của anh quá cao siêu cho nên chẳng mất mấy giây cậu đã trở thành vũng nước, phải dựa vào người Karma mới ngồi vững được. Mắt Karma thấp thoáng ý cười mút một cái trên lưỡi cậu rồi buông môi cậu ra, Nagisa được buông ra thì hít từng ngụm ôxi vào. Karma để cậu thở xong: "Bảo bối, cảm ơn vì bữa ăn."

    "Ừm.. Không có.. gì."

    Nói xong cậu tiếp tục ăn pudding còn Karma thì soạn lại danh sách những nơi cần đi. Khi ăn xong hai ly pudding thì cũng đã đến giờ hạ cánh nên Cố Phong đến để dọn dẹp bàn ăn. Khi hạ cánh xuống xong thì cậu đeo balo riêng lên người, còn Phó Hàm và Cố Phong thì xách hành lí xuống. Hai người vẫn đi đường riêng để ra ngoài, lần này xe đón họ là một chiếc Maybach màu trắng. Hai người kia thì cất hành lí còn đôi chồng chồng này thì chui lên xe ngồi, vừa lên xe Nagisa đã cởi áo khoác ngoài ra vì nóng còn Karma thì lấy nước cho cậu uống. Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì cả hai lên đường đi đến khách sạn mà họ đã đặt phòng.

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Có cặp mới hihi. Đố các bạn ai công ai thụ?

    * * *


    Tiểu kịch trường:

    Karma: Bao giờ mới cho tôi thịt hả?

    Mickeyy: Từ từ đi..

    Nagisa: Đúng rồi từ từ đi..

    HẾT CHƯƠNG 9
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...