Xuyên Không [Edit] Nông Gia Tuyệt Sắc Hiền Thê - Thanh Phong Trường Ngâm

Discussion in 'Truyện Drop' started by ThienTue835, Dec 4, 2020.

  1. ThienTue835

    Messages:
    55
    CHƯƠNG 6: TIỂU NHÂN (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    "Việc này bị Phương gia che giấu đến gắt gao, ta cũng trong lúc vô ý mới biết đến, Vân Hi, Lâm tẩu, các người cũng đừng sốt ruột quá, cái này là do bọn họ sai trước, nếu thật sự, thật sự không được.. chúng ta liên từ hôn!" Giống như phi thường đồng tình việc Lâm Vân Hi gặp phải, Chu Chính Mai vừa nói xong liền lấy tay che mặt gạt lệ.

    Đám người xem náo trong lòng cảm thán đứa nhỏ Chu gia rốt cuộc cũng là còn trẻ tuổi, chưa trải qua sự đời, việc hôn nhân này bây giờ căn bản không thể lui được, cho dù Lâm gia không muốn thì năm ngày sau Lâm Vân Hi cũng phải tiến vào nhà Phương gia.

    Có mấy người có lòng tốt trong lòng cũng oán hận Phương gia, biết rõ nhi tử sắp phải ra chiến trường, còn cưới khuê nữ nhà người ta về sống thủ tiết, đây không phải là muốn người ta chết hay sao, thật là thiếu đạo đức.

    Hai từ từ hôn làm cho Trương thị bừng tỉnh, Phương gia kia không biết xấu hổ thật quá đáng giận, đây chính là lừa hôn đó, phục dịch biên chính là nửa chân bước vào quan tài rồi, Vân Hi gả qua chính là thủ tiết, Phương gia đáng bị trời đánh mà!

    "Từ hôn! Cần thiết phải từ hôn!" Liễu tam thẩm lớn tiếng nói làm mọi người đau màng nhĩ, nghe thấy tin tức này, nàng là người vui mừng nhất. "Lâm tẩu, ngươi còn suy nghĩ gì nữa? Hay là ngươi sớm biết việc này, vì lễ hỏi của Phương gia kia mới cứng rắn đẩy Vân Hi vào hố lửa? Ngươi, ngươi thật độc ác!"

    Lâm Vân Hi lúc này cảm giác không lời diễn tả, Liễu tam thẩm chuyện gì cũng có thể đẩy lên người tẩu tẩu nàng, trình độ hắt nước bẩn lên người đến bậc này cũng coi như là một loại bản lĩnh, nhưng lại không phải cái bản lĩnh đứng đắn gì.

    "Ngươi đừng hắt nước bẩn lên người ta, ta còn không biết tâm tư xấu xa của ngươi à, cái nhi tử ham ăn biếng làm kia của ngươi muốn cưới Vân Nhi nhà ta, ta nhổ vào! Đừng có mà cóc đòi ăn thịt thiên nga, Vân Hi nhà ta có thành gái lỡ thì cũng không gả đến nhà các ngươi, ta nói cho ngươi nhân lúc này sớm hết hy vọng đi!" Trương thị cũng bị chọc đến điên rồi, lúc này mà Liễu tam thẩm còn dám nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cho là mình ăn chay hay sao?

    Liễu tam thẩm bị nàng trực tiếp nói như vả mặt cũng thẹn quá hóa giận, sắc mặt hiện lên tia tàn nhẫn, chỉ vào Trương thị nói: "Được! Nếu ngươi nguyện ý làm cho Lâm muội thủ tiết, ta đây cũng không có gì để nói, nhưng ngươi làm như vậy là thiếu đạo đức, đem con cháu Lâm gia đẩy đến hố lửa, ngươi không sợ liệt tông liệt tổ Lâm gia tìm ngươi tính sổ à?"

    Ngại với mặt mũi Lâm gia, những người xem náo nhiệt chỉ khe khẽ nói nhỏ, Liễu tam thẩm này trực tiếp nói ra như vậy quả thực là chọc đến tâm khảm mọi người, chưa có thành thân mà đã muốn thành quả phụ, thật sự không nhìn được.

    Trầm tư ngắn ngủi đi qua, Lâm Vân Hi khôi phục thanh tỉnh, mẹ nó cái này đúng làm thần triển đề tài đi, mang đề tài này đi qua xa, giống như chắc chắn mình gả qua liền phải thủ tiết. Kỳ thật, đối với việc đối tượng thành thân sau tân hôn liền phải đi chiến trường này nàng cũng không phản ứng lớn giống với mấy người này, người nọ sau thành thân liền rời đi thì ngày tháng sau này của mình càng có điểm tự tại, tuy rằng nghĩ đến khả năng như vậy liền có điểm không đạo đức, nhưng nàng đối với người xa lạ chưa từng thấy qua không có chút xíu hảo cảm đó là sự thật.

    Trương thị bị bực tức tới run người, nhưng lời từ hôn lại không nói ra được, nếu nói từ hôn, đời này của Vân Hi không thể gả chồng được nữa, Thu gia kia chỉ là đính hôn nên việc bị từ hôn tuy bị người khác chỉ chỏ, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng lớn như vậy, lần này chính là đã kết thân lục lễ cùng nạp thái, định danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, năm lễ đã thành, chỉ còn kém một bước đón dâu thôi là thành con dâu được Phương gia cưới hỏi đàng hoàng, cho nên mới nói cho dù Phương gia làm động tác quá nham hiểm, nhưng mối thân này không lui được, nàng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.

    Lâm Vân Hi lập tức đoán trúng tâm tư của tẩu tẩu nàng, trong lòng âm thẩm hạ quyết tâm, liền đi tới bên cạnh Trương thị, một bên nàng khẽ vuốt vuốt phía sau lưng Trương thị để thuận khí, một bên chậm rì rì mở miệng nới: "Liễu tam thẩm, ngài nói gì vậy, tẩu tẩu ta luôn xem ta như thân sinh mà đỗi đãi, liệt tông liệt tổ Lâm gia quả thật hiển linh, ta cũng nên cảm ơn tẩu tẩu ta mới đúng. Ta vẫn luôn xem ngài là trưởng bối mà đối đãi, ngài nói ác độc nguyền rủa ta liền không sợ báo ứng sao?" Giọng nói của nàng tuy mềm nhẹ, nhưng lời nói lại cứng rắn cùng trật tự rõ ràng, nói đến mức đem Liễu tam thẩm xấu hổ ngượng ngùng.

    "Vân Hi, ngươi thật sự muốn gả đến Phương gia bất nhân bất nghĩa kia sao, bọn họ.."
     
    Last edited: Mar 31, 2021
  2. ThienTue835

    Messages:
    55
    CHƯƠNG 6: TIỂU NHÂN (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    "Chu muội!" Xem Chu Chính Mai lại tiếp tục muốn diễn kịch, Lâm Vân Hi chạy nhanh đình chỉ, nữ nhân này biết rõ chính mình cần phải gả đến Phương gia, còn chắc chắn chính mình phải an phận làm cái quả phụ, trước mặt mọi người bôi đen Phương gia, làm cho Phương gia đeo trên lưng bêu danh lại không cho nàng ngưng gả qua, rốt cuộc không nàng dâu nào lại muốn phá hư thanh danh nhà chồng, nếu chính mình không có biện pháp nào thoát khỏi vân mệnh phải gả đến Phương gia, cũng không thể để người này thực hiện được gian kế này được.

    "Chu muội, ngươi hiểu lầm rồi, mọi người đểu hiểu lầm rồi". Lâm Vân hi ngữ khí đột nhiên mềm nhẹ xuống, trên mặt cũng nhiễm chút đỏ ửng thẹn thùng, đây đương nhiên là bị chọc tức, "Kỳ thật thời điểm Phương gia tới làm mai, đã báo chuyện này rồi, cũng không phải cố ý giấu giếm, cho nên Chu muội đừng nói như vậy làm bại hoại thanh danh Phương gia, rốt cuộc ngươi còn là người muốn thành thân, nếu bị người ta truyền ra không tuân thủ phụ ngôn, ảnh hưởng đến thành thân, ta đây có thể sẽ mang tội lớn."

    Những lời này thật ra đem những người vẫn luôn trong trạng thái khiếp sợ bừng tỉnh lại, những chuyện công khai như thế này cũng không phải để các cô nương chưa xuất giá nói ra được, đây chính là châm ngòi hôn sự của nhà khác, thật sự không quá thích hợp, mọi người liền nhìn về phía Chu Chính Mai, ánh mắt liền mang theo tìm tòi, xem kỹ.

    Lâm Vân Hi cươi như không cười liếc mắt nhìn thấy mặt Chu Chính Mai biến sắc, đây cũng là cảnh cáo, người này tâm tư ghê tởm quá roc ràng, còn dám lôi chuyện xấu gì, chúng ta kia liền chờ xem.

    Chu Chính Mai oán hận vò nát chiếc khăn trong tay, mục đích của chính mình hôm nay sợlà không đạt được, Lâm Vân Hi kìa bình thường có bộ dáng như một bộ túi để trút giận, hiện tại như thế nào lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Nàng dù trong lòng không cam lòng nhưng lại không dám nói nữa, nếu Lâm Vân Hi kia bất chấp tất cả để cắn ngược chính mình một ngụm, như vậy sau này chính mình sẽ không thể dễ chịu lắm, hừ, lớn lên đẹp thì như thế nào, còn không phải bị gia đình người ta từ hôn, cuối cùng lại rơi đến nông nỗi phải thủ tiết sống qua ngày?

    Kỳ thật Chu Chính Mai cùng với Lâm Vân Hi không có cái gì xung đột lớn, hai cô nương không quen biết cũng sẽ không có cái gì gọi là thâm cừu đại hận, chỉ là do Chu Chính Mai kia đơn phương ganh ghét mỹ mạo của Lâm Vân Hi, vẫn luôn khó chịu trong lòng, Lâm gia kia nhà cửa nghèo nàn, nhưng mặc kệ chính mình có mua hay mặc đồ trang sức cùng quần áo quý trọng cỡ nào, chính mình trang điểm tỉ mỉ cỡ nào, vậy mà ánh mắt nam nhân trong thôn toàn nhìn một hướng trên người Vân Hi, chính mình làm sao có thể cam tâm được!

    Thật ra, Chu Chính Mai biết Tam lang Phương gia bị kéo đi phục lao dịch cũng là ngẫu nhiên, ở tiệm vải huyện thành mỗi lần vào thời điểm giữa tháng đều sẽ nhập mấy cây vải dệt mới, nàng vẫn luôn nhớ thương, mới sớm liền đi đến huyện thành, thời điểm đi ngang qua nha môn, thấy bên ngoài dán đầy danh tự người, bên cạnh còn có nha dịch cao lớn uy mãnh lớn tiếng tuyên cáo tên các thôn phục lao dịch, làm nàng chú ý đến là tên của thôn Liễu gia. Nói thật đây cũng là một chút tiểu tâm tư của nàng, thôn Phương gia là thôn bên ngoài lớn nhất ngoài huyện thành, nữ tử từ làng trên xóm dưới đến tuổi thành hôn đều vui vẻ gả tới đó, nàng tự nhiên cũng không ngoại lệ, nên khi nghe được cái tên Phương Niên Hàn, nàng liền lắp bắp kinh hãi, không nghĩ người này bị bắt đi phục binh biên, cái này đúng là tin tức động trời, nghĩ hay không nghĩ cũng liền biết dụng ý của Phương gia, Lâm Vân Hi này thật đúng là xúi quẩy.

    Chu Chính Mai biết được tin tức này rất là hưng phấn, liền ngay tiệm vải cũng không đi, lập tức đảo đường quay về thôn Liễu gia, gấp đến không chờ nổi ý tưởng muốn thông báo cho mọi người một phen, vừa lúc đuổi đến thời điểm Liễu tam thẩm đang náo loạn, đúng là trời cho cơ hội tốt, nàng biết rõ hôn sự của Lâm Vân Hi chính là chuyện ván đã đóng thuyền, phải làm một trận nháo gióng chống khua chiêng như vậy, chính là phá hư thanh danh của Lâm Vân Hi cùng Phương gia, đáng tiếc người nàng gặp không phải là Lâm Vân Hi vâng vâng dạ dạ, mà là Lâm Vân Hi trọng sinh sau này, cho dù nàng có thể nhận thấy được sự biến hóa của Lâm Vân Hi, nhưng nàng vĩnh viễn không thể nghĩ đến chuyện mượn xác hoàn hồn.
     
  3. ThienTue835

    Messages:
    55
    CHƯƠNG 7: PHƯƠNG GIA (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    Trương thị nghe nàng nói có điểm không hiểu nàng đang nói cái gì, Phương gia kia rõ ràng chưa từng nói qua Tam lang muốn đi phục dịch, vì cái gì Vân Hi lại làm trò trước mọi người nói như vậy? Chỉ là khi nàng vừa muốn hỏi đã bị Lâm Vân Hi nhéo nhẹ vào lòng bàn tay, liền lập tức ngậm miệng lại, hiện tại không phải thời điểm dò hỏi tới cùng, nếu không đưa cho những người này một đáp án vừa lòng, Vân Hi sẽ bị mọi người sau lưng nói cái gì nàng đều có thể tưởng tưởng đến.

    Tuy rằng không biết nàng đánh chủ ý gì, nhưng biết Vân Hi không phải là người hồ nháo, nàng liền im lặng không nói một lời, xem Vân Hi xử lý như thế nào.

    "Sao có thể, rõ ràng biết.." Liễu tam thẩm nói đến một nửa liền bị ánh mắt lạnh băng của Lâm Vân Hi nghẹn trở về, chỉ là nàng không nói xong, người khác cũng có thể đoán được lời nói sau của nàng.

    "Lời này nói đến kỳ thật cũng rất hổ thẹn" Lâm Vân Hi diễn kịch cũng có chút nghiện, tưởng tượng Chu Chính Mai vò nát khăn tay như vậy lại cảm thấy có chút ghê tởm, ho nhẹ hai tiếng rồi tiếp tục nói: "Nguyên lai là khi cầu hôn có nhắc đến việc này, ca ca tẩu tử ta liền sống chết không đồng ý, nhưng là buổi tối ta lại mơ thấy mẫu thân đã mất nhiều năm, nàng mang vẻ tươi cười đến chải đầu cho ta, ta đã rất nhiều năm không có mơ thấy mẫu thân ta, sợ là mẫu thân ta có cái chỉ thị rồi, vì muốn hiểu rõ nghi hoặc liền đi chùa Nam Sơn"

    Nghe Lâm Vân Hi đột nhiên đem đề tài chuyển dời đến đề tài khác, những người xem náo nhiệt từ không chút chú tâm chú ý chuyển thành chuyên tâm chú mục, Lâm Vân Hi âm thầm trong lòng cho mình 32 điểm và tự tán thưởng chính mình cơ linh, ở cổ đại khoa học kỹ thuật không phát đạt, đối với việc quỷ thần đặc biệt coi trọng, Lâm Vân Hi chính là muốn lợi dụng việc kính sợ đối với quỷ thần để thay đổi cảm quan về hôn nhân của bọn họ.

    "Ta cố ý đi chùa Nam Sơn tìm trụ trì Vô Pháp đại sư, ta vừa mới nhắc tới giấc mộng kia, đại sư liền chúc mừng ta, nói hỉ sự của ta gần đến, ít ngày nữa sẽ tìm được lang quân như ý, ta nhớ tới việc cùng Phương gia nói đến việc hôn nhân, liền làm phiền Vô Pháp đại sư xem phê bát tự cho ta, đại sư xem và nói cho ta mấy câu: Lương duyên từ túc đính, giai ngẫu tự thiên thành, làm việc tốt thường khó khăn gian nan, hiền thê gả nông thôn, phúc trạch liền thâm hâu, Phương lang không phụ khanh. Cuối cùng còn dặn dò ta hãy quý trọng nhân duyên trước mắt, nếu duyện phân này là duyên trời định, ta là một nữ tử nhu nhược làm sao có thể chống lại được ý trời?"

    Đương nhiên việc Lâm Vân Hi nói đến sự tình huyền diệu khó giải thích là do nàng tự biên, cửa chùa Nam Sơn mở từ lúc nào nàng cũng không biết, mấy câu nói kia cũng chỉ là tùy tiện bịa ra, nhưng danh tiếng Vô Pháp đại sư ở kinh thành rất là vang dội, tuyệt đối chính là chiêu bài vàng, nguyên chủ cũng từng nghe qua, nhưng là nhân vật tôn quý đến như vậy người bình thường làm sao thấy được, nàng dám dùng chiêu bài này đủ đảm bảo dù như thế nào cũng không bị chọc thủng.

    Nàng bịa cả nửa ngày trời ra cái chuyện xưa như vậy, chính là biểu đạt ý tứ chính là Phương gia không có lừa hôn nàng, nàng gả qua cũng không phải thủ tiết sống qua ngày, đây chính là duyên trời tác hợp, Tam lang Phương gia nếu là người có phúc thì khẳng định sẽ không thể nào dễ dàng chết trên chiến trường như vậy. Nàng cũng coi như dõng dạc khen chính mình là hiền thê, về điểm này người khác cũng không thể phản bác, chỉ là nàng không nghĩ đến chính là lời thuận miệng vừa nói hôm nay, thế mà mai này như một lời sấm truyền.

    Nghe cái cách nàng nói chuyện, mọi người mang một bộ biểu tình như mộng như ảo, chuyện này cũng xứng với kỳ văn, so với kịch bản phía trên còn xuất sắc gấp trăm lần, trách không được mặc dù biết rõ Tam lang Phương gia muốn lên chiến trường mà Lâm gia còn muốn cùng hắn kết thân, ngay cả Vô Pháp đại sư đức cao vọng trọng còn nói đây chính là hôn nhân do trời định, Tam lang Phương gia kia tất nhiên có thể bình an trở về.

    Ngay cả khi biết rõ Lâm Vân Hi nói dối mà đương sự Trương thị cũng mê mang luôn rồi, mẹ chồng thật sự báo mộng cho Vân Hi sao? Chẳng lẽ Tam lang Phương gia kia thật sự phúc trạch thâm hậu, có thể bình an trở về?

    Nàng còn đang mơ hồ, Lâm Vân Hi liền tiễn các đại thẩm đại nương cùng bạn hữu của nàng về, chờ Vân Hi trở vào nhà mới đột nhiên hồi thần tới, bắt lấy tay Lâm Vân Hi, vội vàng hỏi: Muội thật sự mộng thấy cái kia?"

    Lâm Vân Hi không chút do dự gật đầu, kỳ thật mặt mẫu thân của nguyên chủ trông như thế nào nàng cũng không rõ, đối với loại nói dối thiện ý có thể làm cho người thân an tâm, nàng cũng không có một cảm giác áy náy nào, ca ca tẩu tử đã vì chính mình hao tốn nhiều tâm tư, sau khi mình gả chồng cũng không thể làm cho bọn họ lo lắng được.
     
  4. ThienTue835

    Messages:
    55
    CHƯƠNG 7: PHƯƠNG GIA (2)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    "Ai nha, lúc ấy quá kích động nên nhiều chi tiết trong mộng thật đều quên mất, mẫu thân hình như còn khen tẩu tử chải đầu đẹp, đem ta chiếu cố thực tốt". Lời này là nửa đùa nửa thật, tuy là sự tình giả dối hư ảo, nhưng Trương thị tuy rằng người lớn lên thô rắp nhưng chải đầu so với người bình thường linh hoạt hơn nhiều, hơn nữa Trương thị đối với nàng cũng thật là tốt, mượn lời mẫu thân nói tới cảm ơn nàng cũng coi như biểu đạt nhiều năm dưỡng dục chi ân như vậy chúng ta đều khắc trong tâm khẩm.

    Không nghĩ tới Trương thị nghe xong lời này đột nhiên hốc mắt đỏ lên, kêu một tiếng "cô mẫu" rồi òa khóc lên, làm cho Lân Vân Hi hoảng sợ chạy nhanh tới trấn an, Trương thị không biết làm sao không nhịn được lại khóc đến như vậy, trong lòng Lâm Vân Hi âm thầm mắng chính mình quá mua miệng, không có việc gì mà nhắc đến làm chi, cũng không biết chính mình nói đến cái gì đó chọc cho Trương thị là người kiên cường như vậy lại thương tâm như thế.

    Nàng gấp đến độ xoay quanh, ca ca Lâm Thanh Văn đã trở lại, phỏng chừng cũng đã biết Phương gia giấu giếm việc Tam Lang lao dịch, sắc mặt khó coi tới cực điểm rồi, nhìn thấy tức phụ mình khóc tê tâm liệt phế như vậy, mở miệng khuyên nhủ: "Ngươi mau thu nước mắt đi, vì những người lòng lang dạ sói kia khóc đến hỏng thân mình không đáng".

    Không biết là Trương thị khóc đến mệt hay là nghe Lâm Văn Thanh nói, từ từ ngừng khóc, lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Ta đây là vui quá mà khóc, làm như thế nào mà hỏng thân mình? Vân Hi nhà ta cũng coi như là nhờ họa được phúc, nếu không ta thật không có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Lâm gia".

    Lâm Thanh Văn nhíu lông mày, không hiểu hỏi lại: "Nơi nào mà có được phúc như ngươi nói?" Hắn chỉ nghe Đai lang Vương gia có nhắc tới đối tượng thành thân với Vân Hi phải lập tức đi phục lao dịch, liền nổi giận đùng đùng gấp gáp trở về, cho nên không có nghe được chuyện giải thích khúc sau này.

    Cảm xúc Trương thị khôi phục bình thường, liền đem chuyện vừa rồi nói lại một lần.

    Rốt cuộc Lâm Thanh Văn so với mấy phụ nhân có kiến thức nhiều hơn, đôi mắt nhìn chằm chằm muội muội hỏi: "Vì cái gì lại nói dối? Thời điểm Phương gia cầu hôn đích xác che giấu sự thật, người không muốn làm bêu danh trên lưng Phương gia lừa hôn sao? Nếu bọn họ dám làm chuyện xấu xa như vậy, thì phải gặp báo ứng tương ứng!"

    Không thể không nói, Lâm Thanh Văn hoàn toàn kế thừa tính tình cường ngạch từ lão đồng sinh kia, đã nhận định cái gì là lý thì dù có va chạm vỡ đầu chảy máu cũng muốn làm tới chốn, thế gian này làm sao có chuyện phân rõ trắng là trắng, đen là đen được, cho nên sinh hoạt hiện tại của hắn vẫn luôn không thực sự như ý.

    Chuyện đã tới nước này, Lâm Vân Hi buộc phải căng da đầu tiếp tục diễn tới, thẳng thắn tiếp nhận ánh mắt của ca ca "Phương gia lừa hôn chính là sự thật, nếu chứng ta tiếp tục truy cứu thanh danh nhà hắn cũng chỉ có xấu thêm, mà muội lại cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, rốt cuộc con cháu của muội về sau cũng là họ Phương, còn chuyện mơ thấy mẫu thân cùng với chuyện gặp Vô Pháp đại sư chính là không có nửa điểm nói dối, có lẽ lúc đầu quá trình cũng chó chút khúc chiết, nhưng kết quả mang ý nghĩa tốt, coi như mọi người đều vui mừng, có lẽ đây cũng chính là ý trời".

    Lâm Thanh Văn không nghĩ tới muội muội mình sẽ nói ra được những lời nói như vậy, còn phi thường có đạo lý, haiz, cũng đúng, hủy hoại danh dự Phương gia thì có ích lợi gì?

    "Đúng vậy, đương gia, nương ở trong mộng còn khen ta chải đầu rất tốt, trước kia lúc nàng còn tại thế cũng rất thích ta chải đầu cho nàng, nói ta chải đầu rất thoải mái, không nghĩ tới nhiều năm như vậy mà nàng còn nhớ rõ như vậy? Nàng cùng mẹ ruột Lâm Vân Hi là họ hàng thân thích, muốn gọi một tiếng là cô mẫu, bởi vì khi nào nhỏ, trong nhà nghèo, được Lâm gia tiếp tế, thường xuyên qua lại lui tới nên vô cùng thân cận, nương Lâm Vân Hi là người nhã nhặn lịch sự, vô cùng thích Trương thị là người tháo vát, Trương thị cũng cùng nàng thân cận, khi đó nàng thích nhất Trương thị chải đầu cho nàng, Lâm Vân Hi chỉ là vừa thuận miệng nói như vậy, không ngờ lại trúng hồng tâm, cho nên Trương thị mới có thể khóc lóc thảm thiết như vậy, cảm tình giữa nàng với cô mẫu nàng, cùng với quan hệ giữa nàng với Lâm Vân Hi không phân biệt trên dưới, bị hôn sự của Lâm Vân Hi nháo lên lăn lộn làm mệt mỏi tâm thần và thể xác của nàng, bất ngờ nghe được tin tức của cô mẫu mình nên không nhịn được dùng tiếng khóc để mang những bi thương đó phát tiết ra ngoài.

    Nhắc tới mẫu thân đã mất nhiều năm, sắc mặt Lâm Thanh Văn cũng hòa hoãn xuống vài phần, hắn căn bản không nghĩ tới muội muội sẽ nói đến chuyện mẫu thân cùng Vô Pháp đại sư, thở dài một tiếng" Mượn lời vàng của Vô Pháp đại sư, chỉ mong Tam lang Phương gia cát nhân tự có thiên tướng".

    Phù.. Qua cửa! Trong lòng Lâm Vân Hi tràn đầy cảm tạ mẫu thân chưa từng gặp mặt kia: Tuy ràng không nên mượn danh nghĩa của ngài để nói dối, nhưng vì không muốn lưu lại khúc mắc cho ca ca cùng tẩu tử, chỉ có thể dùng hạ sách này, những ngày lễ tết về sau sẽ đốt nhiều tiền giấy cho ngài.

    Ngay cả Vô Pháp đại sư nơi đó, Lâm Vân Hi tin tưởng với tâm địa Bồ Tát cùng phổ độ chúng sinh của đại sư, ngài sẽ không để ý đến việc lông gà vỏ tỏi đâu, nếu về sau có cơ hội đi chùa Nam Sơn, khẳng định sẽ quyên thêm nhiều tiền dầu mè.
     
  5. ThienTue835

    Messages:
    55
    CHƯƠNG 8: PHƯƠNG GIA (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    Cho nên ngay cả một sự kiện oanh động như vậy đã bị Lâm Vân Hi dùng chuyện xưa vô căn cứ cứ vậy cho qua, một ngày náo loạn đến gà bay chó sủa, lúc lên đèn mới phát hiện còn chưa làm cơm chiều, nghe bụng của hai ca muội bọn họ không hẹn cùng kêu lên, mắt Trương thị đang sưng đỏ liền "xì" bật cười một tiếng, cảm nhiễm với tiếng cười của nàng, Lâm Thanh Văn và Lâm Vân Hi cũng nhìn nhau cười, đám mây đen bao phủ ở Lâm gia cuối cùng cũng tan đi.

    Nhân ngày bị mệt nhọc còn thêm các loại kinh hách như vậy, Lâm Vân Hi săn sóc Trương thị, chính mình tự xuống bếp, tuy rằng không qua rành đại nồi sắt nông thôn, nhưng do có ký ức của nguyên chủ cùng với trù nghệ kiếp trước của nàng, thực mau liền hoàn thành món ăn 3 mặn 1 canh cùng mang đi lên.

    "Chậc chậc, không tồi nha, trù nghệ Vân Hi ngày càng tiến bộ nha, cây cải dầu này thế nhưng còn có thể làm như vậy, làm ăn ngon so với ta nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, lần sau cần phải hảo hảo dạy ta làm như thế nào nha". Trương thị đối với việc Lâm Vân Hi làm cơm chiều phi thường khuyến khích.

    "Không thành vấn đề!" Lâm Vân Hi trả lời đến phi thường sảng khoái.

    Lâm gia nghèo, nhưng bỏi vì có mảnh vườn của chính mình, nên rau xanh vào mùa này cần cái gì cũng đều có, theo nguyên liệu nấu ăn hiện có, Lâm Vân Hi liền làm cải dầu xào tỏi nhuyễn, xào xanh rau hẹ, chiên mềm cà tím, còn có canh trứng, cà tím tồn tại nằm ngoài ý muốn của Lâm Vân Hi, ngẫm lại cà tím ở cổ đại là giống loài ngoại lai, mà chính mình không biết hiện tại đang là triều đại nào, cũng mau bình thường trở lại.

    Trương thị đối với món cải dầu xào tỏi nguyễn khen không dứt miệng, Lâm Thanh Văn lại càng thích món cà tím chiên mềm, thơm ngọt ngon miệng đặc biệt có thể ăn với cơm, người luôn ăn ít như hắn thế mà hôm nay cũng ăn nhiều thêm một chén, Trương thị xem ở trong mắt, càng thêm quyết tâm và kiên định cũng Lâm Vân Hi học tập món cà tím chiên mềm.

    Cơm chiều đi qua, Trương thị kêu Lâm Vân Hi về phòng mình nghỉ ngơi, chính mình cùng với phu quân tiếp tục sửa sang lại các đồ vật yêu cầu cho việc thành thân, tuy rằng trong lòng có bực tức với Phương gia, những lời cát ngôn kia của nương đến cũng hảo hảo làm, Vân Hi chính là bảo bối của nhà bọn họ.

    Lâm Vân Hi an tĩnh nằm trên giường, nghe ca ca tẩu tử ở bên ngoài cố ý bước nhẹ bước chân cùng khe khẽ nói nhỏ, phi thường an tâm.

    Kiếp trước chính mình cũng là người không được phụ thân thừa nhận, trở thành đứa con tư sinh bị mẫu thân ghét bỏ, không có được một chút ấm áp của gia đình, chỉ dựa vào chính mình làm công thi vào đại học, được tuyển chọn vào học chuyên nghiệp khoa học thảo nghiệp, tự chạy đến Tây Bắc, rời bỏ khỏi hoàn cảnh chán ghét kia.

    Sau khi tốt nghiệp, nàng được lưu lại công tác tại một nông trường rộng lớn, mỗi tháng có thể lãnh được tiền lương khá cao, tích cóp được nửa năm liền gửi về cho mẫu thân mình mua cái mà nàng vẫn muốn mua, kết quả lại bị ghét bỏ rồi mang vứt đi, người nọ còn chỉ vào mũi chính mình mà mắng: "Phế vật! Vì cái gì người không phải là con trai, nếu người không phải là con gái thì ta cả đời được vinh hoa phú quý, ngươi cút cho ta!"

    Khi đó chính mình cũng không khóc, bỏi vì đã nhiều năm như vậy nàng cũng không còn ôm hy vọng gì đối với nàng, cũng không hận nàng, rốt cuộc nàng đã cho chính mình sinh mệnh. Đã từng xem qua một quyển sách, trên đó viết điều mà nàng đến bây giờ vẫn nhớ rõ, nghiêm túc đối đãi sinh hoạt, một ngày nào đó ngươi sẽ được cái ngươi muốn.

    Những lời này là đúng, bởi vì chính mình xuyên qua đến thế giới này, lại được cái điều muốn có nhất, chính là thân tình.

    Lúc này, tại Phương gia ở thôn Cây Hòe, cả gia đình thế nhưng lại loạn thành một đoàn.

    Quỳ trên mặt đất là nam tử cường tráng, khẩn cầu nói: "Nương, ta không thể hại cô nương nhân gia, ta đây vừa đi thật đúng là..". Nhìn lão nương khóc sưng đỏ đôi mắt, nam nhân kia cũng không kịp nói tới miệng cái điều không may mắn kia.

    "Tam đệ, nương cũng đều vì muốn tốt cho ngươi, mặc kệ như thế nào, trước khi ngươi đi cũng lưu lại cho Phương gia cái căn". Đứng bên trái cái bàn, nam nhân tuổi có điểm hơi lớn mở miệng nói.

    "Chính là như vậy, Tam đệ, đây cũng là một mảnh khổ tâm của nương, thêm nữa, sính lễ chúng ta cấp cũng không ít, vẫn là đương gia chứng ta còn có đại ca cùng nhau xem đâu, ngươi cũng đừng cô phụ một phen hảo ý của bọn họ". Nữ nhân đứng bên phải cái bàn vừa cắn hạt dưa vừa xen vào nói, hiển nhiên còn đang đau lòng bạc từ trong tay nàng đi ra.

    Nữ hài bên người lão thái thái trên mặt lộ ra châm chọc tươi cười, "Nhị tẩu, ngươi nói lời này không thẹn với lương tâm sao? Tam ca ta mỗi năm đều mang bạc ít nhiều gì không lẽ mọi người còn không biết? Ta chính là dù không biết đếm cũng biết so với đại ca cùng nhị ca còn nhiều hơn, tam ca thế nhưng đều giao tiền cho nương bảo quản, nhưng không giống người nào đó luôn vắt óc tìm mưu ké muốn khấu trừ lưu lại cho mình tiêu pha, các ngươi cấp ra sính lễ cho tam còn không phải cảm thấy đuối lý, đến nỗi nguyên nhân như thế nào trong lòng các người đều rõ ràng, cho nên, không cần được tiện nghi mà khoe mẽ.."
     
  6. ThienTue835

    Messages:
    55
    CHƯƠNG 8: PHƯƠNG GIA (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    "Diệu nhi, cô nương trong nhà đừng có nói chuyện khó nghe như vậy, nàng chính là nhị tẩu của ngươi, không lẽ trưởng ấu người lại không phân biệt được sao?" Mắt thấy cả gia đình bị muội muội nói đến biến sắc mặt mũi, nam tử đang quỳ trên mặt đất liền mở miệng quở mắng, ai hắn cũng không oán, chỉ là không muốn liên lụy đến người vô tội khác.

    "Tam ca.." Bị người ca ca mà mình kính trọng quát lớn, nữ hài cảm giác cực kỳ ủy khuất, dậm dậm chân, không nói chuyện nữa.

    Một phụ nhân lớn tuổi ngồi ở trung gian nghe họ khắc khẩu với nhau, nước mắt liền không nhịn được chảy xuống "Tam Lang, người là người tốt, nhưng cho dù hiện tại ngươi không tình nguyện cũng phải cưới cô nương Lâm gia, nếu không nàng cũng không gả đi đâu được, xem như là Phương gia chúng ta có lỗi với nàng, về sau khẳng định sẽ hảo hảo bồi thường cho nàng."

    Hiện tại bàn lại việc bồi thường đã có chút chậm rồi, thật lâu sau, nam tử đang quỳ trên mặt đất liền thở dài một tiếng, ý trời.

    Sáng sớm hôm sau, trong lúc rửa mặt, Lâm Vân Hi lần đầu tiên nhìn thấy mặt chính mình, mặc dù kiếp trước nhìn thấy nhiều minh tinh mỹ nữ, nhìn đến dung nhan thoát tục ở trong nước kia chính mình cũng kinh diễm không thôi, quả nhiên xinh đẹp, không phải là cái loại yêu mị, mỹ lệ khuynh quốc khuynh thành, mà đây thuộc loại đẹp đặc biệt tự nhiên, nhìn qua nét đẹp phi thường thoải mái, làm không khỏi nhớ lại câu nói kia, thanh thủy xuất phù dung, vẻ đẹp tự nhiên không trang sức, chính là loại cảm giác này đi.

    Là nữ tử, ai mà không yêu cái đẹp, Lâm Vân Hi sống cả hai đời cũng không ngoại lệ, ngồi ngắm phản chiếu trong chậu nước hồi lâu mới đem đổ nước đi, bởi ra ngoài hơi lâu nên liền bị Trương thị truy vấn thân thể có phải hay không còn chưa thoải mái.

    Công việc trong ruộng cũng không sai biệt lắm liền kết thúc, Trương thị cùng Lâm Thanh Văn liền chuyên tâm ở nhà chuẩn bị sắp xếp đồ cấp cho Lâm Vân Hi xuất giá.

    Lâm Vân Hi hiện tại mới biết được nguyên lai nữ tử cổ đại khi xuất giá cần phải chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy, bởi vì nữ tử xuất giá chính là đại sự hạng nhất trong nhân sinh, áo cưới mình mặc ngày thành thân phải tự mình may vá, ngay cả các loại đồ án cát tường may trên áo cưới đều phải chính mình thêu.

    Quần áo vốn dĩ chính là một công trình vô cùng to lớn, còn cần phải chính mình chuẩn bị bộ chăn hỉ đỏ thẫm, còn các y phục khác cần thay đổi nữa, hà khoác cùng khăn voan tuy rằng nhỏ, nhưng đồ án hoa thức lại phức tạp nhất, nhìn đều quáng mắt, huống chi nào châm nào thêu, cũng may nguyên chủ là nữ tử cần lao, tất cả đều đã chuẩn bị hết rồi, xem như cứu nàng một mạng.

    Mặc dù trong trí nhớ vẫn còn những cái châm pháp sử dụng, Lâm Vân Hi tỏ vẻ chính mình sẽ không động châm, thời đại này không có kính cận thị, nếu đôi mắt mình bị hỏng rồi không biết tới địa phương nào khóc được nữa, đây tuyệt đối chính là oán niệm của người đã từng cận thị tám trăm độ,

    Ăn cơm trưa xong, Trương thị liền cùng nàng tâm sự các quy củ trong ngày thành thân, Lâm Vân Hi nghe xong muốn biến thành hai cái đầu to, tại sao phải thành thân lại phiền toái đến như vậy, cũng may cho nàng, không bao lâu Ngũ Điệp cùng Lô Doanh Doanh tới cửa, Lâm Vân Hi cũng tìm được một cơ hội, đáng thương hề hề cùng tẩu tử nàng nói: "Tẩu tử, muội bị tẩu nói đầu muốn hôn mê luôn, tẩu chắc cũng khát nước rồi, muội pha cho tẩu ly trà, tẩu nghỉ ngơi một chút."

    "Ngươi cái nha đầu này, còn không phải chê ta nhiều chuyện, ngươi có muốn tránh lười cũng không thành đâu, cô nương Ngũ gia tới là để se mặt cho ngươi, sau đó đừng có để đau mà khóc." Trương thị là bộ giận dữ trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, xoay người cầm hộp gỗ trang điểm cùng Ngũ Điệp cười nói: "Người này bị bệnh một hồi tính tình thật ra lại hoạt bát không ít, cho các ngươi chế giễu."

    Lâm Vân Hi bĩu môi, reo lên: "Tẩu tử không phải thích ta làm nũng nhất sao? Như thế nào bây giờ lại quở trách ta?".

    Trước kia Lâm Vân Hi là người không thích nói nhiều, luôn bị đè nén tính tình, cho dù biết ca ca tẩu tử cũng buồn ở trong lòn, nàng hiện tại nhưng bất đồng, đều phải gả chồng, lại không hảo hảo cùng tẩu tử mấy ngày.

    "Được, ngươi có lý nhất, ta nói không lại ngươi, ta vội ra bên ngoài trước". Trương thị điểm điểm cái trán của nàng.

    "Lâm gia tẩu tử yên tâm, ta nhất định trang điểm cho Vân Hi xinh xinh đẹp đẹp". Biết tình cảm hai nàng như mẹ con, ngày thường nói chuyện không lớn không nhỏ như vậy, Ngũ Điệp cũng không thấy kỳ quái lắm.

    Trương thị vẫn có điểm không yên tâm, chần chờ một chút, "Vân Hi, nếu là đau thì cũng nhẫn một chút, cả đời chỉ đau lần này, người thả lỏng nhẫn nhịn. Bất quá cô nương Ngũ Gia tay nghề khá tốt, ngươi có thể bị chút tội". Nói xong xoay người đi ra ngoài.

    Ai? Đây là có ý tứ gì? Vì cái gì muốn bị tội? Lâm Vân Hi đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo, thực mau nàng liền biết chuyện là như thế nào.
     
    Last edited by a moderator: May 14, 2021
  7. ThienTue835

    Messages:
    55
    CHƯƠNG 9: CỦA HỒI MÔN (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    "Ngươi lấy mấy thứ này làm gì?" Thấy Ngũ Điệp lấy từ trong hộp gỗ ra một đống chỉ và một hộp phấn trắng, trong lòng Lâm Vân Hi đánh một cái độp, cái này có vẻ như muốn sử dụng trên người mình.

    "Khai mặt, cũng được gọi là se mặt, đây là trước khi thành thân cần thiết phải làm, dây chỉ có thể nhổ được các lông tơ trên mặt ngươi, vì muốn ngươi thời điểm gả chồng càng thêm xinh đẹp, tới, lại đây nào, ngươi lui lại như vậy ta liền không làm được." Ngũ Điệp thuần thục đem dây chỉ kết thành một kiểu đặc thù, sau đó đem hộp phấn trắng bôi trên mặt Lâm Vân Hi.

    Công việc se mặt này của Ngũ Điệp là do tổ tiên của nương Ngũ Điệp truyền xuống, nghe nói tổ tiên Ngũ Điệp trước đây là người ở trong cung hầu hạ các nương nương, sau khi chủ tử bởi vì phạm tội mà bị trục xuất khỏi cung, sau đó dựa vào tay nghề này để kiếm sống, truyền tới Ngũ Điệp đã là qua rất nhiều năm của nhiều thế hệ, nhưng tay nghề hiện tại vẫn chưa bị thất truyền.

    Se mặt này chính là nhổ lông tơ a, không cần nghĩ tới cũng đã biết là rất đau, Lâm Vân Hi vô ngữ mà nhìn trời, kiếp trước chỉ nhổ lông mày mà nàng còn kêu đau, việc nhổ lông tơ so với cái này còn đau nhiều hơn, nàng không dám nhổ qua, nhưng bạn cùng phòng hồi đại học vào thời điểm mùa hè sau khi đi se mặt về liền lớn tiếng than thật sự rất đau, làm nàng tâm lý để lại bóng ma.

    Thấy nàng đau đến mức sắc mặt đều thay đổi nhưng lại không dám giãy giụa, chỉ tùy ý để Ngũ Điệp bôi phấn trên mặt, Lô Doanh Doanh hết sức vui mừng, "Ta nói Vân Hi này, người bị bệnh một lần như vậy giờ sao lại nhát gan thế? Nói cho ngươi nha, ta cũng rất muốn được Ngũ Điệp se mặt cho, nhưng nàng sống chết không chịu đáp ứng, ngươi thì tốt rồi, giờ xem như giống như chịu hình.

    Tiểu cô nương đúng là ở ngay độ tuổi yêu cái đẹp, Lô Doanh Doanh hiếu động, nhà có cô nương xuất giá liền mời Ngũ Điệp đến se mặt, nàng liền ba ba đi theo, nhìn người ta đảo mắt đã trở thành khuôn mặt trắng nõn bóng loáng, liền năn nỉ Ngũ Điệp làm giúp nàng, nhưng lại gặp ánh mắt vô tình cự tuyệt của Ngũ Điệp, cho nên hiện tại nàng cực kỳ hâm mộ Lâm Vân Hi.

    " Ngươi là người ngốc à? Se mặt cần thiết vào lúc mấy ngày trước khi xuất giá, cứ như vậy se mặt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi nóng vội muốn gả cho người nhưng không thành? Ngươi nói xem, ngươi coi trọng hán tử nào? "Ngũ Điệp nếu không nói thì thôi, đã nói liền đem Lô Doanh Doanh muốn trốn xuống dưới cái bàn, làm Lâm Vân Hi đáy lòng đang sợ hãi mà vì buồn cười nên đã giảm đi phân nửa.

    Trên mặt đã được bôi phấn trắng đều, thấy sắc mặt Lâm Vân Hi không giống như bị dọa sợ như lúc nãy, Ngũ Điệp liền hướng nàng cười nhạt" Vân Hi, nhắm mắt lại, thực mau là có thể làm xong, hay tin tưởng ta ".

    Lâm Vân Hi tự nhiên là tin tưởng bạn tốt của mình rồi, liền toàn tâm nhắm mắt lại, một lát sau, trên mặt đột nhiên có cảm giác cái gì cọ cọ, tựa như đau cũng tựa như ngứa, loại cảm giác này bắt đầu từ dưới cằm rồi theo gương mặt hướng dời lên phía trán, cái này hẳn được gọi là se mặt, nguyên lai không không có đau như trong tưởng tượng, thiếu chút nữa tự hù chết chính mình.

    Ngũ Điệp mím chặt khóe môi, đôi mắt mở lớn, trong miệng còn ngậm sợi chỉ, mười ngón tay điều khiển sợi chỉ, nơi mười ngón tay đi qua, làn da trên mặt sáng lên không ít, thâm tâm Lô Doanh Doanh thầm than tay nàng thật là khéo, đồng thời kinh diễm nhìn nhan sắc Lâm Vân Hi càng thêm động lòng không thôi.

    " Được rồi, mở mắt ra đi ". Lướt sợi chỉ từ chỗ trán qua, Ngũ Điệp lấy sợi chỉ từ trong miệng ra, nhẹ giọng nói với Lâm Vân Hi.

    Lâm Vân Hi mở to mắt, liền nhìn thấy hai khuê mật nhìn chằm chằm chính mình không chớp mắt, cảm giác kỳ quái sờ sờ mặt mình," Nhanh như vậy à, một chút cũng không đau, các ngươi nhìn ta làm gì?"Nói xong dương dương mắt xem thường.

    Lô Doanh Doanh tức khắc muốn té xỉu, chính mình nhìn Lâm Vân Hi chăm chú đến mức xém chảy nước miếng, thật sự là mất mặt, trợn trắng mắt nghĩ không ngờ Lâm Vân Hi lại đẹp đến mức như vậy, thật là phí của trời.

    Ngũ Điệp cũng cười, tuy rằng nhìn ánh mắt xem thường kia làm phá hủy đi hình ảnh xinh đẹp mỹ diệu, nhưng nhìn Vân Hi như vậy lại càng thêm có sức sống, càng thêm chân thật.

    Thực ra Lâm Vân Hi không phải thực để ý đến hiệu quả sau khi se mặt, bởi vì lông mao trên mặt nàng vốn dĩ không nhiều, chắc là không có biến hóa gì lớn, nhưng thật ra ngược lại vô cùng tò mò đến công cụ se mặt, không có kem triệt lông, không có kỹ thuật laser cao, chỉ dùng sợi chỉ thôi cùng làm rụng được lông, đây cũng thật là đủ bảo vệ môi trường.

    Thấy nàng tò mò, Ngũ Điệp liền lấy hộp trang điểm mở ra cho nàng thỏa mãn tính tò mò, nhìn hình dáng sợi chỉ cũng là bình thường, không có gì đáng để nghiên cứu, kỹ thuật này chính là tổ truyền của dòng họ, cũng không tốt để nàng hỏi, liền đem ánh mắt hướng đến hộp gỗ cổ quái khác xem.
     
  8. ThienTue835

    Messages:
    55
    CHƯƠNG 9: CỦA HỒI MÔN (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    Lâm gia khôn giàu có, đời trước đều là người tính tình mộc mạc, cho nên đồ vật trang điểm chải chuốt của tiểu nữ nhi này đó nàng chỉ nhận được hơn phân nửa, Ngũ Điệp đều mang các tráp đồ vật đơn giản giới thiệu cho nàng một lần.

    Lúc này Lâm Vân Hi mới phát hiện, nguyên lai các đồ vật trang điểm của cổ đại cũng không thiếu, phấn mặt, son môi, phấn trang, mặc đại, mặc sức, đồ mang trên đầu lại càng chú ý, các loại búi tóc khác nhau thì đeo các loại trâm khác nhau, nếu là gia đình giàu có thì việc cần chú ý nhiều hơn, nghe vậy Lâm Vân Hi thổn thức không thôi, cũng may mình không trọng sinh đến gia đình phú quý, nếu không việc chải đầu rửa mặt chắc phải tiêu hết biết bao nhiêu tế bào não, lúc này, Lân Vân Hi còn chưa có suy nghĩ đến việc thời đại này có nha hoàn tồn tại.

    Không thể nói nói đến, thời gian như thoi đưa, đảo mắt liền đến trước ngày xuất giá một ngày, người vẫn luôn không có cảm gì như Lâm Vân Hi, dưới áp lực cường đại từ ca ca tẩu tử cuối cùng cũng làm cho nàng cảm giác khẩn trương, dấu hiệu chính là thời gian nguyên ngày ngồi phát ngốc.

    Nhìn ca ca tẩu tử ở bên ngoài vội vội vàng vàng, Lâm Vân Hi cảm giác một trận hoảng hốt, chính mình sắp phải xuất giá hay sao? Những tủ gỗ, tráp gì đó mà ca ca làm kia đó chính là của hồi môn của mình sao?

    Lâm Vân Hi khó có được một hồi thổn thức thu buồn xuân thương, thấy ca ca không ngừng ra ngoài dọn dẹp đồ vật rốt cuộc không nhịn được, cầm lấy khăn bố che mặt đưa cho Lâm Thanh Văn đâu đang đổ mồ hôi "Ca ca, cái này cũng quá nhiều đi?" Trong viện có hơn hai mươi cái rương lớn nhỏ, chất chồng lên nhay nhìn tương đối đồ sộ.

    Lời nàng vừa nói vừa lúc bị Trương thị ra khỏi cửa nghe được, Trương thị lập tức cong eo cười, "Ai u, ai u, làm ta cười chết, thường hay nghe nữ nhi nhà người ta khóc lóc nói thiếu của hồi môn, đây là lần đầu ta nghe nói có cô nương xuất giá còn ngại hồi môn nhiều.."

    Nhìn bộ dáng tức phụ cười không màng hình tượng, lại nhìn Lâm Vân Hi quẫn bách đỏ bừng cả khôn mặt xinh đẹp, Lâm Thanh Văn cũng nhếch miệng cười, "Mấy thứ này nhìn thì nhiều vậy đó, nhưng giá trị lại không bao nhiêu tiền, ca ca của muội chính là thợ mộc đó, muội xuất giá, ta thân là ca ca tự nhiên không thể bạc đãi muội muội mình, những việc này muội không cần lo lắng, chỉ cần muội yên tâm cao hứng làm tân nương tử của muội là được rồi.

    " Tay nghề làm mộc của ca ca là lợi hại nhất, làm đồ vật ra cũng là tốt nhất, nhiều đồ như vậy mang đến Phương gia, chính là bọn họ chiếm tiện nghi của chúng ta nha ". Đây không phải là Lâm Vân Hi khoe khoang, ca ca nàng là người có kiên nhẫn, lại thận trọng, đồ vật làm ra tự nhiên so với người khác tinh xảo hơn vài phần, cho nên cũng được coi là thợ mộc lợi hại từ làng trên đến xóm dưới, đáng tiếc, thân thể ca ca lại không tốt, làm việc lại tinh tế, nên đồ thủ công làm ra chậm, tiền thu vào liền không được tốt, của hồi môn này đó của Lâm Vân Hi đều là tích cóp từ rất nhiều năm.

    " Ngươi nhìn một cái, Vân Hi lại nói mê sảng, của hồi môn này, mặc kệ như thế nào cũng vẫn là của muội, cùng gia đình Phương gia không có bất kỳ quan hệ nào, như thế nào lại thành tiện nghi cho người ta? "Trương thị cho rằng nàng đang chơi tiểu tính tình, liền không có để ý nàng.

    Ặc, nguyên lai của hồi môn của nữ nhân cổ đại là thuộc về chính mình, Lâm Vân Hi nghĩ, cái này có thể so với hiện đại nhân tính hóa hơn, nữ tử hiện đại, vừa muốn chống đỡ nửa bầu trời vừa phải sinh hài tử, của hồi môn gì đó cũng phải dùng để mua phòng ở, nếu vợ chồng không hợp, thời điểm ly hôn, nhà gái còn phải thưa kiện mới lấy được chút tiền đó, đều cũng đủ sinh hoạt, thật đúng là say.

    " Ta gả đến Phương gia đều ăn uống ở đó, cần nhiều của hồi môn làm gì! "Trong nhà thật là không giàu có, Lâm Vân Hi không nghĩ làm cho ca ca tăng thêm nhiều gánh nặng như vậy.

    " Của hồi môn chính là đại biểu cho thể diện, một chút đều không thể qua loa, ca ca đã sớm hy vọng đến ngày này. "Nói đến đây, Lâm Thanh Văn dừng lại một chút, vẫn là đem lời nghẹn ở trong lòng nói ra," Hôm qua, Tam lang Phương gia lại đây tìm ta.."

    Không phải ở cổ đại trước ngày thành thân đều không thể đi loạn hay sao? Lâm Vân Hi không hiểu ra sao, nam nhân này lúc này chạy tới đây làm cái gì, chẳng lẽ sợ chính mình đào hôn hay sao, cái này hắn là lo lắng hơi nhiều, chính mình dù không muốn gả cho hắn nhưng cũng không thể làm liên lụy đến ca ca tẩu tử.

    Xem nàng không có phản ứng gì, Lâm Thanh Văn thở dài không có tiếp tục nói nữa.
     
    Last edited: Jun 8, 2021
  9. ThienTue835

    Messages:
    55
    CHƯƠNG 10: XUẤT GIÁ

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jun 21, 2021
  10. ThienTue835

    Messages:
    55
    CHƯƠNG 11: NHÁO ĐỘNG PHÒNG

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jun 21, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...