Tản Văn Em Trong Một Thời Tuổi Trẻ - Nguyệt Lam

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Swaka Nguyệt Lam, 5 Tháng năm 2021.

  1. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    629
    Tên truyện: Em Trong Một Thời Tuổi Trẻ

    Tác giả: Nguyệt Lam (Swaka Nguyệt Lam)

    Thể loại: Tản văn, gia đình, tình cảm

    Link thảo luận: Thảo luận - góp ý các tác phẩm của Swaka Nguyệt Lam


    [​IMG]

    Văn án:

    Em của tuổi thơ dại, ganh tỵ và ao ước. Em trong một thời tuổi trẻ, bốc đồng và bồng bột. Em của lúc trưởng thành, trầm lặng và cô độc.

    Đời người, lúc nào cũng thế cả. Em vội chạy đi tìm những thứ xa hoa nơi vùng trời cao rộng, mà quên mất nơi quê cũ có người mãi chờ mong. Em của cái tuổi thanh xuân ấy, cứ mãi đồ hỏi thứ xa vời, đến khi trãi trăm đắng ngàn cay, đến khi muốn quay về, thì cảnh đã khác mà người cũng chẳng còn.

    Hỡi em ơi - những đứa trẻ chớm nở trong thanh xuân, hãy một lần bình lặng mà ngẫm suy. Một lần khóc, vì cha mẹ gia đình, vì những người vì em mà đánh đổi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng năm 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    629
    Phần I: Em và mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rồi em sẽ lớn, theo dòng đời vội vã.

    Khi em thơ bé, những hạt mưa chiều tạt vào bên hiên trường, mẹ vội vã trùm chiếc áo mưa đã cũ, che chở cho em. Xung quanh bạn bè, đủ kẻ đến người đưa. Có cô bạn xinh xinh bĩu môi nói nhỏ, có người cười chiếc đạp cũ rích. Em bỗng thấy trong lòng buồn là lạ, cũng muốn ganh đua với chiếc xe đạp nhà nọ, vừa mới toang vừa bóng loáng màu sơn.

    Khi em lớn hơn, ở cái tuổi đôi mươi, những giọt nước lạnh lẽo rơi xuống, có người thay em cầm ô đỡ lấy. Em nép vào cạnh người đó, chạy vội dưới cơn mưa bất chợt, và môi em là nụ cười hạnh phúc.

    Khi em bước đến ngưỡng ba mươi, người đó bỏ lại em, tìm về nơi yên bình. Chiếc ô xưa giờ bơ vơ giữa phố, còn em cũng lần đầu nếm qua ấm lạnh đời người. Em chợt nhớ đến mẹ, trong cơn mưa lạnh run, em nhớ đến chiếc áo đã cũ rích năm nào, giờ em bỗng chẳng còn khinh ghét.

    Năm tròn bốn mươi, một mình em cầm ô, vội xuống xe đón đứa con nhỏ của mình. Nó bảo: "Sao có xe mà mẹ không chạy vào? Để con giẫm nước mưa bẩn cả giày".

    Em bất chợt mỉm cười.

    Hơn ba mươi năm trước, em từng chê chiếc áo mưa sắp rách của mẹ. Mẹ em ngặm ngùi, từng chút mà vun vén, mong sao em chẳng thua kém nhà người. Ấy vậy mà, đến lúc em khôn lớn, em vội vàng chạy theo kẻ xa lạ, chỉ vì người đem chiếc ô nguyên vẹn, giữa mưa chiều khẽ che cho em.

    Em nào biết, người đó rồi cũng ra đi, bỏ mặc em trong cơn mưa đầu mùa. Đêm siết lạnh, mà sao mưa mặn quá. Mặn bởi mưa, hay bởi lệ tràn mi.

    Em bất chợt ngẩn ngừoi mà nghĩ suy. Sao con giống quá, giống em ngày xưa vậy. Khi em nghiêng chiếc ô nhỏ cho nó, kệ bả vai đã thấm lạnh mưa ngâu, nhưng trong cơn gió Bấc ùa về, con em lại xụ mặt chẳng hề vui. Nó không thích nước mưa rỏ bẩn giày.

    Nhưng lúc ấy nó nào đâu biết, có người vẫn còn đứng bên hiên trường, chỉ chờ có một bóng người đến đón, nào cần đâu ô đẹp xe sang.

    Những đứa trẻ ấy, trong mành trời mờ mịt, luôn tươi cười với chiếc áo cũ nhàu, chẳng đắn đo chiếc xe đã méo vành, chỉ mong đổi một tình mẹ chân thành.

    Nhưng mà, chúng không có.

    Em cũng vậy, bất chợt em nhớ mẹ. Nhưng vội vàng, em đánh mất mẹ rồi. Những năm tháng cứ vội vã rong chơi, chỉ quan tâm chàng trai của tuổi trẻ, em đã quên quay đâu nhìn lại, chẳng thấy được màu tuyết đầy tóc mẹ, chẳng nhìn rõ những vết chân chim, tự bao giờ đã đầy khoé mắt Người.

    Để rồi sau những năm tháng vội vàng, khi mà em mang một thân cô độc, vội quay về, nhưng có còn ai đâu? Loáng thoáng nghe tiếng gọi mẹ âu sầu, mà có còn, có còn ai đâu? Lòng ngẩn ngơ nhớ về câu chuyện cũ, cậu bé nhỏ cứ mãi miết rong chơi, giận mẹ mình mà bỏ đi mất biệt, khi quay về chỉ gọi mẹ chơi vơi.

    Bên hiên nhà, gốc vú sữa còn đấy, lá mặt xanh mặt tím như mắt mẹ, đã bao lần khóc nức nở gọi con. Em bật khóc, chẳng thể nào ngăn được.

    Em nhớ mẹ.

    Nhưng mẹ ở nơi đâu?

    Em muốn dạy con mình cách trân trọng, nhưng nó bé quá khó thấu hiểu sự đời. Em muốn dạy con mình cách yêu thương, nhưng ngây ngô, nó chẳng muốn nhớ nhiều. Em muốn nói con đừng hối tiếc, nhưng chẳng biết mở lời thế nào. Nói với nó đừng như em ngày xưa, khiến bà giận, bà đi xa rồi.

    Con người ta, luôn đòi hỏi cao hơn, muốn tốt đẹp, muốn xa và hơn nữa. Mãi mê đuổi theo những cái mà vời, mà quên mẫt thứ đang ở ngay bên.

    Nhưng em ơi, em giờ em đã trưỡng thành, và con em rồi cũng sẽ lớn. Ai rồi cũng có lúc trãi qua, cũng nuối tiếc chẳng thể nào nguôi ngoai. Nhưng em ơi, xin hãy chấp nhận, bởi đời mà, đâu đẹp mãi em ơi.

    Nuối tiếc, chính là một phần cuộc đời mà em nhỉ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng năm 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...