Tiểu Thuyết [Dịch] Hoàng Hậu Tái Hôn - Alpha Tart

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi sodngml, 4 Tháng năm 2021.

  1. sodngml

    Bài viết:
    1
    Tên truyện: Hoàng hậu tái hôn

    Tác giả: Alpha Tart

    Thể loại: Drama, Romance

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện: Navier là một hoàng hậu hoàn hảo, nhưng Hoàng đế lại muốn một người vợ hơn là một cộng sự. Vì vậy, hắn bỏ rơi Hoàng hậu Navier và để một cô nô lệ ở bên mình. Điều đó hoàn toàn ổn cho đến khi nàng nghe thấy Hoàng đế hứa hẹn với ả nô lệ sẽ đưa ả lên làm Hoàng hậu. Sau nhiều đau khổ, Navier quyết định sẽ tái hôn và trở thành Vương hậu của Vương quốc láng giềng.

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Lam
     
    Đường Lam Nguyệt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. sodngml

    Bài viết:
    1
    Chapter 1.1 – Ta sắp bị phế truất ngôi vị hoàng hậu
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta chấp nhận li hôn."

    Phải chăng ta là người duy nhất nở nụ cười nhạt khi thốt ra những lời đó?

    Sovieshu nhìn ta với vẻ mặt nửa nhẹ nhõm, nửa nuối tiếc. Đó chỉ là giả dối, hay là chân thành đây?

    Cho đến hiện tại, ta vẫn là một người đồng hành tốt, và là một vị hoàng hậu hoàn hảo. Chúng ta chưa từng tranh cãi – đó là cho đến khi hắn đem cô ả về. Hắn gạt ta sang một bên vì ả tình nhân đó, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn muốn là một người đàn ông tốt và một vị hoàng đế tuyệt vời.

    Sau cùng, gia đình của ta và giáo hội vẫn phải chấp nhận cuộc li hôn, dù họ hẳn sẽ nghĩ không đời nào ta chịu bước ra khỏi vị trí hoàng hậu. Sovieshu chắc chắn sẽ không thích việc trải qua một phiên tòa li hôn tẻ nhạt chống lại cả gia đình lẫn nhà thờ.

    Hắn chính là loại người đó, và là loại hoàng đế đó.

    "Hoàng hậu! Không thể thế được!"

    Hầu tước Farang thét lớn và cố chạy về phía ta, nhưng anh đã bị cận vệ của Hoàng đế giữ lại, không cho bước thêm lấy một bước.

    Hầu tước Farang và nữ bá tước Eliza, những người đã bảo vệ ta, thật tâm cảm ơn các ngươi.

    Ta nhìn họ thật biết ơn, rồi quay sang phía đại linh mục.

    "Hoàng hậu Navier, người có đồng ý li hôn mà không phản đối bất cứ điều gì không?"

    Giọng của đại linh mục dường như có chút tức giận. Ngài ấy muốn ta đấu tranh và thử thách những lí do li hôn mà Hoàng đế đã đưa ra.

    Mặc dù ta không có khả năng thắng kiện, nhưng đó sẽ là một vụ tai tiếng lớn đối với Hoàng đế và ả nhân tình nếu người dân nghe tin. Đó chính là điều mà linh mục, gia đình và bạn bè ta mong muốn.

    Ta lắc đầu. Một phiên tòa li hôn có thể tổn hại đến danh tiếng của Sovieshu, nhưng nó cũng khiến cho tên tuổi của ta bị ảnh hưởng. Không phải ta có những vấn đề về đạo đức, nhưng có thể sẽ không giải quyết được nếu tình hình trở nên quá phức tạp.

    "Ta chấp nhận li hôn."

    Đại linh mục nghiêm mặt, nhắm mắt lại khi tiếng xì xào vang lên.

    "Và ta cũng xin phép được tái hôn."

    Khoảnh khắc ta nói xong, bầu không khí hoàn toàn thay đổi – im lặng đến kinh ngạc. Đại linh mục trừng mắt, mọi người liếc nhìn nhau, không chắc chắn về việc mình đã nghe thấy gì.

    Sovieshu bối rối nhìn ta, cau mày. Đại linh mục vẫn còn đương sững sờ.

    "Hoàng hậu Navier.. Tái hôn ư?"

    Thay vì trả lời, ta đưa tay lên và chỉ vào một chỗ. Như được báo trước, người đàn ông đeo tấm màn thêu che mặt bật cười sảng khoái.

    "Bây giờ ta xuất hiện được chưa?"

    Khoảng không im lặng lại bị phá vỡ bởi những tiếng xì xầm của đám đông. Người đàn ông bước ngang qua, đứng bên cạnh ta. Khi anh cởi tấm mạng che mặt, Sovieshu đứng bật dậy.

    "Navier! Người đó.."

    "Là người ta sẽ kết hôn."

    Đôi mắt của đại linh mục bỗng chốc trống rỗng. Ta cười, quay về phía người đàn ông bên cạnh. Chàng nhìn ta như thể muốn nói: "Nàng đã hi vọng được thấy phản ứng này phải không?

    Bằng một cách nào đó, ta cảm thấy thật khoan khoái, dẫu đó chưa phải là sự trả thù mà ta mong muốn.

    * * *​

    Gia tộc Troby của ta đã sinh ra rất nhiều hoàng hậu. Giữa Hoàng gia và giới quý tộc, những cuộc hôn nhân sắp đặt rất phổ biến. Hôn nhân dành cho chính trị, còn tình cảm lãng mạn dành cho người tình của họ; và thông thường, nam quý tộc hay nữ quý tộc đều có người tình ở bên.

    Ossis đệ tam, tức tiên Hoàng đế, đã chỉ ra ta thật xứng đôi với Thái tử nên ngay từ khi còn nhỏ, ta đã được tiên Hoàng hậu dạy dỗ về phép xã giao và các công việc của Hoàng thất. May mắn thay, Thái tử Sovieshu và ta đã yêu nhau, đồng thời cũng thân thiết như những người bạn tốt.

    Chúng ta không coi nhau là người yêu, nhưng vẫn có một thứ tình cảm như vậy. Đó chính là kiểu quan hệ mà ngay cả khi cãi cọ ở nhà, chúng ta vẫn sẽ mỉm cười thật tươi bước vào lễ đường.

    Giữa ta và hắn, mọi thứ đều thuận lợi cả, và điều đó thật may mắn. Giới quý tộc coi Sovieshu và ta như một cặp đôi gà bông, cùng nhau bàn bạc về đất nước mà cả hai sẽ cùng dựng xây cho thế hệ tiếp theo. Khi trưởng thành, Sovieshu thừa kế ngai vàng từ cố Hoàng đế, và sau lễ đăng quang, chúng ta đã rất hòa thuận.

    * * *trong khoảng ba năm.

    * * *​

    Quả là một ngày tồi tệ để lên kế hoạch cho năm mới.

    Sau khi đã tham khảo ý kiến của các quan chức suốt một ngày đằng đẵng, ta trở về phòng và thấy những nữ thị tùng của ta đang chờ đợi với một vẻ mặt lo lắng.

    " Có chuyện gì sao? "

    Ta lo lắng nhìn xung quanh, và một trong những người phụ nữ đáp lại bằng giọng sắc lạnh.

    " Hoàng đế đã đi săn và đem về một ả lang thang. "

    " Sau đó, bệ hạ cho gọi và ra lệnh cho chúng thần tắm gội cho kẻ bẩn thỉu đó. "

    Tất cả các thị tùng đều là thê thiếp của các gia đình quý tộc cấp cao, và họ chỉ được lệnh tắm cho ta. Đối với những cô nương cao quý chẳng cần dùng đến tay để tự tắm, đó ắt hẳn là một điều quá đỗi lạ lùng. Nhưng có điều gì đó thật kì lạ. Hoàng đế là người hiểu rõ niềm kiêu hãnh của các nữ thị tùng hơn ai hết, vậy mà hắn lại ra lệnh cho họ tắm rửa một người phụ nữ không rõ lai lịch được đem về sau khi đi săn bắn?

    " Người phụ nữ đó là ai? "

    " Thần cũng không rõ cô ta là tù nhân hay nô lệ, nhưng thần thấy chân cô ta bị xiềng lại. "

    " Chân? "

    " Vâng, Hoàng đế đã thấy cô ta bị mắc bẫy và cứu.. "

    Những người thị tùng nhìn nhau, dường như còn muốn nói điều gì nhưng chẳng dám.

    " Không sao, cứ nói tiếp đi. "

    Sau khi tạo áp lực nhẹ, một trong số họ miễn cưỡng mở miệng.

    " Ngay cả khi thật bẩn thỉu, cô ả vẫn đẹp. Thần đã mường tượng đường nét trước cả khi thần tắm rửa cho cô ta, nhưng cô ta thật sự tuyệt đẹp khi tắm xong. "

    " Vẻ đẹp của cô ta có thể sánh ngang được với nữ công tước Tuania – người phụ nữ đẹp nhất thế giới. "

    Khi họ nghĩ rằng ta cảm thấy không thoải mái, họ tiếp tục nói.

    " Tất nhiên, cô ả làm gì có thể so sánh với người, thưa Hoàng hậu. "

    Khuôn mặt của ta cũng có thể nói là khá đẹp. Tuy vậy, khi còn là một công chúa và kể cả bây giờ khi đã trở thành hoàng hậu, mọi người sẽ thường xu nịnh ta, vì vậy ta cũng chẳng rõ thực sự mình xinh đẹp đến mức nào. Kết quả là ta sẽ tự loại mình khỏi những so sánh như vậy.

    Tuy vậy, nữ công tước Tuania được biết đến là người phụ nữ đẹp nhất trong xã hội. Cô ra mắt năm mười bảy tuổi, và giờ cô vẫn là một chú bướm đẹp tuyệt trần ở tuổi bốn mươi.

    Vậy mà bây giờ người phụ nữ bí ẩn này thậm chí còn có vẻ đẹp tương đương với nữ công tước Tuania? Thậm chí đến cả những cô nương cao quý này cũng nghĩ như vậy?

    Có lẽ Hoàng đế đã thực sự cứu được một mỹ nhân tuyệt vời từ bãi săn. Không có lí do gì để các thị tùng của ta chú ý chỉ để xem cô nàng có thật sự xinh đẹp hay không.

    " Các ngươi có thể nói cho ta biết bất cứ điều gì. Ta thấy tất cả mọi người đều có rất nhiều điều để nói đấy. "

    Ta thúc giục họ một lần nữa, và một người khác đã thu hết can đảm và tiết lộ mọi chuyện.

    " Thật ra.. Hoàng đế có vẻ thích cô ta. "

    Vị phu nhân đó mặt trắng bệch như thể khiếp sợ không dám hé môi.

    " Hoàng đế ư? "

    " Sau khi tắm rửa cho cô ta, thần đã mặc cho một bộ quần áo của một người có kích thước tương tự. Khi Bệ hạ nhìn thấy, người có vẻ rất lo lắng.'Tại sao nàng lại bị thương? Sao nàng lại gầy như vậy cơ chứ? Trông nàng thật nhợt nhạt quá..' "

    " Nghe cũng hợp lí chứ nhỉ. "

    Trước lời nói của ta, các quý cô nhìn nhau với vẻ khó xử.

    " Người mới qua tuổi trưởng thành chưa lâu, cũng chưa trải qua mối quan hệ lãng mạn nào nhưng.. "

    " Bầu không khí giữa họ rất kì lạ, thưa Hoàng hậu. "

    " Chúng thần sẽ đứng về phía người ngay cả khi điều này rất khó nghe. "

    " Nếu không có chuyện gì xảy ra thì nó sẽ ổn thôi. "

    Trong số những nữ hầu cận, chỉ có Tiểu thư Laura bằng tuổi ta, còn lại đều lớn tuổi hơn. Hẳn họ đều có kinh nghiệm hơn ta khi xét về những vấn đề ấy.

    " Ta hiểu rồi. "

    Ta thì thầm, bối rối. Ngay cả khi những gì các phu nhân nói là thật và Hoàng đế đang thích người phụ nữ được cứu về đó, thì ta phải làm sao đây? Ta có nên đến phòng của Hoàng đế và hỏi trực tiếp xem người có thích cô ta không, hay cô ta sẽ phải làm tì nữ? Ta không biết nên phản ứng như thế nào nữa.

    Nữ bá tước Eliza cẩn thận tiến lại gần.

    " Vậy.. hay người hãy thử xem vận may của mình thế nào đi, nói với Hoàng đế rằng người đã nghe nói rằng Bệ hạ đã đưa về một người phụ nữ bị thương? "

    Mọi người đều đồng ý, nghĩ rằng tôi nên hỏi thẳng Hoàng đế.

    " Hay người có thể nói rằng người đã nghe thấy điều đó từ một tì nữ.. "

    " Chỉ để đề phòng thôi. "

    Ta gật đầu và cười nhẹ, mong rằng đó sẽ không phải là một vấn đề lớn.

    " Ta sẽ làm như vậy, cảm ơn mọi người. Hoàng đế là người có lòng nhân ái mà, hẳn vì ngài thương xót cô ấy nên đã đưa đến đây."
     
    Đường Lam NguyệtGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2021
  4. sodngml

    Bài viết:
    1
    Chapter 1.2 – Ta sắp bị phế truất ngôi vị hoàng hậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi nào thì là thời điểm thích hợp để hỏi Hoàng đế về người phụ nữ mà ngài đã tìm thấy ở bãi săn đây? Sau khi cân nhắc, ta quyết định sẽ hỏi vào bữa tối ngày mai. Dù đã là vợ chồng nhưng phòng của chúng ta vẫn bị ngăn cách về hai phía đông tây. Người ta nói rằng các căn phòng được đặt như vậy để tượng trưng cho việc chế độ quân chủ ủng hộ cả hai phía của đất nước. Ý nghĩa đó giờ đã phai nhạt, và giờ đây đó là một sự sắp đặt hoàn hảo để Hoàng đế và Hoàng hậu có thể sống mà không cần phải chạm mặt nhau.

    Mặc dù Sovieshu chưa lập thiếp nhưng bọn ta đã ăn ngủ riêng do lịch trình bận rộn và lối sống khác nhau. Tuy vậy chúng ta vẫn ăn tối chung hai lần một tuần, và đó là ngày mai.

    Phải, sẽ quá phiền phức nếu ta đến thăm hôm nay và hỏi về người phụ nữ ở bãi săn. Ta sẽ đợi một ngày vậy. Ta vẫn không quên những gì mẹ đã nói trước khi kết hôn.

    "Đừng can thiệp vào công việc của Sovieshu cho dù sau này nó có lấy vợ lẽ đi chăng nữa."

    "Điều đó thực sự ổn chứ ạ?"

    "Hãy nhìn vào lịch sử, có vị Hoàng đế nào không có thê thiếp không? Ngay cả Ossis II, người được biết đến như một nhà lãnh đạo quân sự vĩ đại, cũng có đến hai mươi người vợ. Đừng lãng phí sự tức giận của con vào việc đó."

    "..."

    "Navier, tất cả những gì con phải làm cho Sovieshu là trẻ đẹp.. và khỏe mạnh. Con hiểu chứ? Con có thể tìm được một người đàn ông khác và biến anh ta trở thành người tình nhân của mình."

    Người bình thường sẽ rất bất ngờ trước điều này, nhưng đây lại chính là điều tự nhiên trong xã hội quý tộc, nơi các cuộc hôn nhân chính trị là một điều hết sức bình thường.

    Tất nhiên, quyền thừa kế sẽ thuộc về con cái của cặp vợ chồng đã kết hôn, nhưng vấn đề sẽ nảy sinh khi một người vợ hoặc chồng yêu bạn đời của họ thắm thiết và không thể dành chỗ cho những người tình khác, xung đột chính trị xảy ra theo cách đó. Điều này chắc hẳn là một phần trong mối quan tâm của mẹ nên vì vậy, theo lời khuyên của bà, ta sẽ không tới thăm Sovieshu hôm nay. Thay vào đó, ta sẽ hỏi người vào tối mai.

    Ngay cả khi Hoàng đế lập thiếp.. ta nên phớt lờ điều đó.

    "..."

    Ta không yêu Hoàng đế và ta biết, có những người khác cũng sống như ta.

    Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc chồng mình lấy một người phụ nữ khác làm lẽ, có một cảm giác cô đơn trong tim ta. Thật lạ.

    Đưa tay đặt lên ngực, tim ta đập không chậm cũng không nhanh.

    * * *​

    Ngày hôm sau, tin đồn về người phụ nữ ở bãi săn càng lan nhanh hơn. Những người duy nhất nói chuyện cởi mở với ta là các nữ thị tùng, nhưng ngay cả khi ngồi ở một nơi yên tĩnh, ta vẫn có thể nghe thấy những câu chuyện phiếm giữa Hoàng cung.

    Các thị tùng liên tục phàn nàn về điều ấy trong bữa trưa.

    "Tôi nghe nói rằng kẻ lang thang bẩn thỉu đó là một nô lệ bỏ trốn. Cô ả hẳn đã chạy vào bãi săn trong khi chạy trốn."

    "Khu săn bắn liền sát với dinh thự của Tử tước Roteschu, cô ả hẳn đã chạy trốn từ đó."

    "Nếu cô ta là nô lệ bỏ trốn thì nên gửi trở lại ngay lập tức. Tôi không thể tin rằng Hoàng đế đã thương hại cô ta và bắt chúng ta phải chăm sóc cho cô ta."

    Trước giờ ăn tối, các nữ hầu đem tới những y phục lộng lẫy hơn thường ngày. Họ mặc cho ta một chiếc váy lấp lánh và tô điểm bằng những nữ trang bạc cùng với hoa tai ngọc trai đơn giản, khiến ta hết lời khen ngợi. Họ luôn quan tâm đến ta, nhưng hôm nay lại đặc biệt cứng rắn.

    "Dù ả nô lệ đó có kiều diễm đến đâu, người vẫn là Hoàng hậu duy nhất của chúng thần."

    "Hoàng đế sẽ phải rửa lại đôi mắt của mình sau khi nhìn thấy người."

    Những nỗ lực của họ trống rỗng lọt qua tai ta. Nếu Sovieshu yêu ta vì ăn mặc đẹp, chẳng phải hắn sẽ yêu ta từ trước hay sao?

    Tất cả những gì ta có trong đầu chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ vô ích. Mặc dù ta coi nỗ lực của các thị tùng là vô ích, ta vẫn phó thác mình cho họ.

    Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, ta đến cung điện phía đông nơi Hoàng đế ở, ngồi vào một bàn ăn quá rộng cho hai người. Lúc đầu, chúng ta chỉ nói về các vấn đề chính trị gần đây, chẳng hạn như việc chuẩn bị cho năm mới. Ta đã đợi Sovieshu kể câu chuyện về cô gái ở bãi săn, nhưng dù ta đợi bao lâu, hắn cũng không nhắc đến cô ấy.

    Khi hắn đang cắt miếng bít tết của mình, ta đã cố ý gợi chuyện.

    "Ta nghe nói rằng chàng đã tìm thấy một nô lệ đang bỏ trốn tại khu săn bắn. Có đúng như vậy không?"

    Tiếng lách cách khi con dao chạm vào đĩa ngừng lại. Hắn ngước lên, nhìn ta chằm chằm trong giây lát.

    "Ai nói với nàng?"

    Giọng Sovieshu không hề dễ chịu. Trên thực tế, hắn có vẻ khá căng thẳng.

    Nhìn thấy nếp nhăn giữa lông mày hắn, ta cố tình che đậy ngọn nguồn câu chuyện.

    "Mọi người bàn tán về nó suốt, sao ta có thể không biết được chứ."

    "Các thị tùng kể cho nàng?"

    "Ai nói với ta không quan trọng. Ta hỏi một lần nữa, sự thật có đúng là như vậy không?"

    Sovieshu tỏ vẻ khó chịu một cách rõ ràng khi ta lặp lại câu hỏi của mình.

    "Bệ hạ?"

    "Đừng có giục ta."

    "..."

    "Ta không biết nàng đã nghe những gì, nhưng tất cả những gì đã xảy ra đây: Ta đã tìm thấy một người phụ nữ bị thương nặng và giúp cô ấy."

    Hắn gọi cô ấy là phụ nữ, không phải nô lệ bỏ trốn..

    "Ta hiểu rồi. Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?"

    "Hoàng hậu."

    ".. Xin hãy cho ta biết."

    "Chúng ta chỉ ăn hai bữa một tuần với nhau, có quá nhiều thứ khác để nói, nàng có nghĩ vậy không?"

    Ta thấy rõ sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn.

    Đừng có tham gia vào việc này dưới bất kỳ hình thức nào.
     
    Đường Lam NguyệtGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2021
  5. sodngml

    Bài viết:
    1
    Chapter 2 – Dấu hiệu mới chớm của việc ngoại tình (1)
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nói về những thứ khác? Bệ hạ, ta không hề đề nghị cái gì bất thường. Dưới tư cách nữ chủ nhân của Cung điện Hoàng gia, ta chỉ hỏi người rằng có phải người đã đưa về đây một người phụ nữ bị thương hay không. Điều này chưa từng xảy ra trước đây."

    Ta có đang làm quá không? Ta dùng tông giọng bình thường và nở một nụ cười dịu dàng. Ta nói một cách thản nhiên, chẳng hề tỏ ra hách dịch, như thể đang bàn bạc về việc chuẩn bị cho ngày đầu tiên của năm mới.

    Tuy vậy, Sovieshu trông có vẻ rất khó chịu. Hắn dường như muốn trốn tránh chủ đề này hết mức có thể, và bầu không khí ngày càng trở nên khó chịu.

    "Nàng hỏi chỉ vì nàng tò mò ư?"

    "Cô ta vô tình mắc vào mấy cái bẫy của ta, và ta đem cô về để chữa trị. Dù sao thì cũng không bị thương quá nghiêm trọng, nên ta để cô ta trong một căn phòng với một tì nữ để chăm sóc."

    ".. Ta hiểu rồi."

    "Đừng lo, ta sẽ không cho gọi các nữ hầu của nàng nữa."

    Sovieshu tiếp tục cắt miếng bít tết, tiếng dao va chạm với đĩa tựa như một con chim gõ kiến, vang vọng trong phòng. Thường thì hắn sẽ nói về rất nhiều thứ, nhưng lần này hắn chỉ im lặng.

    * * *​

    "Bệ hạ đã nói gì vậy?"

    Khi ta trở về Tây cung sau bữa tối, các thị tùng đang chờ trong phòng lo lắng tiến về phía ta.

    "Chàng.. chẳng nói gì nhiều."

    Nữ bá tước Eliza nhướng mày trước câu trả lời hờ hững của ta. Cô có vẻ không hề tin điều ấy.

    "Nếu là như vậy thì người sẽ không ủ rũ như thế"

    "..."

    "Không sao mà, xin hãy nói cho chúng thần, thưa Hoàng hậu. Bằng cách đó, chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng."

    "Chàng nói người phụ nữ đó vô tình rơi vào một trong những cái bẫy của chàng, chẳng hề nhắc đến việc cô gái đó là nô lệ bỏ trốn hay bất kì thứ gì như vậy.."

    Nghĩ lại, ta còn không được biết tên cô ấy.

    "Bệ hạ nói rằng đang chăm sóc cho cô ta, và chàng trông có vẻ không vui khi cứ nói mãi về việc ấy."

    Ngay khi ta nói xong, Laura giậm chân thình thình với vẻ tức giận. Những phu nhân khác dịu dàng, nhìn cô ấy, nhưng cô còn đang bĩu môi mà chả quan tâm tới họ.

    "Thưa Hoàng hậu, người có biết không? Đó chính là những gì mà cha của thần đã làm khi ông ta bắt đầu ngoại tình."

    Laura nâng giọng và nữ bá tước Eliza phải gọi tên cô bé để cảnh cáo. Dù sao thì Laura đã đi quá xa và chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó.

    "Chính là như vậy đấy, đó là những dấu hiệu ban đầu của việc ngoại tình mà. Tại sao ngài ấy lại không muốn nói chuyện về điều đó chứ?"

    Các phu nhân mắng Laura vì nói quá thẳng thắn, nhưng họ cũng chẳng phủ nhận điều cô bé nói.

    Nữ bá tước Eliza đã đứng lên đuổi các thị tùng khác ra ngoài khi ta nhìn trông thật ủ rũ, rồi để ta ngồi xuống trước bàn trang điểm và chải tóc cho ta.

    "Hoàng đế là một người thích săn bắn mà, ngài ấy làm điều này có lẽ bởi dường như đây là một điều thần kì khi ngài tìm thấy một người phụ nữ xinh đẹp trong cái bẫy của mình mà thôi."

    "Bá tước."

    "Vâng, thưa Hoàng hậu."

    "Trước kia.. Mẹ đã từng bảo ta rằng, nếu Hoàng đế có tình nhân, ta cũng không nên để mình đau thương. Đã từng có nhiều trường hợp như vậy và ta cũng chẳng hi vọng nó có thể khác đi."

    Nữ bá tước Eliza nhăn mày. Bà có một cuộc hôn nhân vì tình yêu với chồng mình – quả thực điều đó rất hiếm – và bởi vì vậy, lời khuyên của mẹ nghe có vẻ rất nực cười.

    Ta tiếp tục.

    "Ta không thể nói điều này trước các thị tùng khác, nhưng đúng là ta đã có chuẩn bị một chút cho việc Hoàng đế đón một nô lệ về làm phi."

    "Hoàng hậu.."

    "Nhưng khi chàng chẳng nói gì với ta.. Ta có chút buồn."

    Nữ bá tước đặt chiếc lược xuống bàn trang điểm. Ta nhìn bà, hỏi một cách thật lòng.

    "Dẫu chàng có mười, hay một trăm người thiếp, thì họ cũng chỉ là thiếp mà thôi, còn ta mới là Hoàng hậu. Chàng và ta chẳng bao giờ yêu nhau đến mức có thể chết vì nhau.. Trên lí thuyết, chúng ta đáng ra phải ổn. Vậy tại sao ta vẫn thấy trống rỗng đến thế?"

    Eliza ôm lấy đầu và vai tôi một lúc, rồi rời ra khi nói.

    "Mặc dù cuộc hôn nhân của người là vì chính trị nhưng hai người đã ở bên nhau từ khi còn rất nhỏ, vậy nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu người cảm thấy buồn phiền. Thần cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu con thần đưa về một người nào đó và nhận họ làm bố mẹ nuôi. Thần cũng sẽ khó chịu nếu bố mẹ thần đưa một đứa trẻ khác về và chiều chuộng nó hơn vì nó có vẻ ngoài đẹp đẽ. Và thần cũng sẽ không vui nếu bạn thân nhất của thần đưa người khác về và tỏ ra thân thiện với họ hơn. Đó là cảm xúc tự nhiên."

    "Vậy Hoàng đế cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu có một người đàn ông ở bên ta chứ?"

    Nữ bá tước cầm cái lược lên, tiếp tục chải tóc ta. Ta sẽ coi như sự im lặng đó chính là câu trả lời "Không" vậy. Sau một lúc, bà mới nói.

    "Thú thực thì thần cũng không biết, thưa Hoàng hậu. Tình yêu của người càng mạnh mẽ thì sẽ càng khó khăn để chú ý tới những điều khác."

    Vậy là ta chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình đối mặt với cơn đau lòng. Ta bắt bản thân phải nở một nụ cười.

    "Ta hiểu, chắc chắn rồi ta sẽ cảm thấy ổn hơn thôi. Cô ấy và ta chẳng cần phải giáp mặt nhau.."

    "Vâng, kể cả khi ả nô lệ đó trở thành phi tử của Bệ hạ, cô ta vẫn sẽ không thể bước vào giới thượng lưu."

    Là nô lệ có nghĩa là không thể trèo cao trên nấc thang địa vị. Điều đó cũng xảy ra với những con người vô tội trở thành nô lệ do sự trừng phạt gây ra bởi thành viên gia đình họ. Mỗi năm, đế quốc khôi phục địa vị cho một số nô lệ nhất định về địa vị thường dân, nhưng không bao giờ một nô lệ bỏ trốn lại được khôi phục địa vị.

    Là nô lệ có nghĩa là phải nhận cái án chung thân cho tội ác mình đã gây ra. Khi một nô lệ trốn chạy mà không trả đủ tiền, đồng nghĩa với việc hắn như một kẻ vượt ngục, thêm một tội danh nữa. Chính vì vậy, nô lệ bỏ trốn bị giới quý tộc coi như là cặn bã của xã hội. Cho dù Sovieshu có yêu thích cô ta bao nhiêu đi chăng nữa thì cô ả cũng không có cơ hội để ra mắt với giới thượng lưu hay phải giáp mặt với ta. Ta gật đầu và thu mình lại.

    Phải rồi, bá tước Eliza, điều đó hoàn toàn bình thường khi ta thấy người chồng gắn bó với mình nhiều năm bỗng nhiên yêu thích một ả nhân tình khác.

    Nhưng ta không thể nào buồn hơn lúc này được nữa. Cho dù Hoàng đế có người tình đi chăng nữa, ngài cũng sẽ không thể chấm dứt với ta. Bởi dẫu sao, đế quốc này cũng chỉ có một Hoàng hậu duy nhất.

    * * *​

    "Hoàng đế tới chỗ ả nô lệ mỗi ngày ư?"

    "Tôi nghe nói ngài ấy còn tự mình đem đồ ăn cho ả mỗi ngày nữa đấy."

    "Ngài ấy còn hành động rất bình tĩnh nữa, táo bạo thật."

    "Hoàng đế còn cho gọi bác sĩ Hoàng gia để chữa trị vết thương ở chân cho cô ta nữa."

    Có những giọng nói thì thầm giữa những bụi cây. Mặc dù khu vườn Hoàng gia có những bức tường hoa cao quá đầu, ta vẫn có thể nghe thấy những người khác bàn tán. Ta đã tự thiết kế ra khu vườn này và cố ý để một chiếc xích đu hình tổ ong ở nơi không nhiều người tới. Đó là nơi bí mật của ta. Ta không đưa các thị tùng theo, vì vậy mọi người cứ trò chuyện mà chẳng ai để ý tới ta.

    "Khoảng một tuần trôi qua rồi nhỉ.."

    Ta gập quyển sách lại và đặt lên đùi. Sự thích thú của Sovieshu dành cho nữ nô lệ cứ thế tăng lên, kéo theo đó là cả những câu chuyện. Sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào người phụ nữ đã lọt vào mắt xanh của Hoàng đế. Không phải quá là may mắn khi ta chưa từng gặp cô ấy hay sao?

    Lần tiếp theo ăn tối cùng Sovieshu, ta không hỏi gì về cô ấy. Thay vào đó, ta tỏ ra thản nhiên như chẳng có chuyện gì, chỉ nói về sự chuẩn bị cho năm mới.

    Ta quyết định sẽ thỏa hiệp vào lúc này. Lờ đi. Tỏ ra mình chẳng biết.

    Nhưng những sự tình cờ cứ thế mà đến.
     
    Đường Lam Nguyệt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2021
  6. sodngml

    Bài viết:
    1
    Chapter 3 – Dấu hiệu mới chớm của việc ngoại tình (2)
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là ngày mà tất cả các quan chức cấp cao và ta tập trung trong phòng họp để bàn bạc về năm mới sắp tới.

    Cổ họng ta dường như nghẹn lại sau khi nói quá lâu, khiến ta phải uống một cốc nước ấm rồi đi dạo trong khu vườn trung tâm để thư giãn. Artina – phó chỉ huy đội hiệp sĩ – và các thị tùng cũng đi cùng. Khi ta đang thảo luận với cô về việc đề cử ai, ta nghe thấy tiếng thì thầm ở đâu đó vọng lại: "Có phải là cô ấy không?"

    Ta nhìn xung quanh và thấy một người phụ nữ đang ngồi xe lăn với hai nữ hầu bên cạnh. Ánh mắt chúng ta chạm nhau, và cô ta khó nhọc đứng dậy. Hai nữ hầu cố cản lại, nhưng họ dừng lại khi thấy ánh mắt của ta.

    Người phụ nữ run rẩy nắm lấy tay cầm khi đứng dậy để cúi chào. Ta không chắc cô nàng là ai, nhưng ta nhưng ta nghĩ đó chính là nữ nô lệ mà Hoàng đế đã tìm thấy. Nhưng chúng ta đang ở gần chính điện, và đây không phải là nơi mà một tiểu thiếp có thể lui tới. Ta không thể nghĩ tới bất kì ai có chức vụ cao làm việc tại đây.

    Dù vậy, cô ấy đã hành lễ với ta ngay cả khi chân đang bị thương nên ta gật đầu coi như chào hỏi. Định xoay lưng đi, một giọng nói đằng sau ta bỗng vang lên.

    "Này!"

    "Này?"

    Cô nàng gọi ta đấy ư? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy ai đó gọi như vậy trong cung sau khi trở thành Hoàng hậu. Ta bối rối quay lại, thấy người phụ nữ đó đang cố xoay bánh xe lăn tiến lại gần. Các nữ hầu hoảng hốt, cố gọi với theo cô: "Rashta, đừng.", nhưng cô ấy tảng lờ.

    Cô ấy có điều gì phải làm với ta sao? Nếu có, hẳn cô phải biết ta là Hoàng hậu chứ. Và cô vẫn nói "Này" với ta?

    Ta nhìn chằm chằm Rashta với vẻ mặt hoang mang trong khi cô tiến lại gần và chào hỏi ta lần nữa.

    "Tôi là Rashta."

    Ta phải làm gì chứ?

    "Ừ.. Rashta."

    Cô ấy cười nhẹ, dường như rất thỏa mãn khi được ta gọi bằng tên thật. Cô nàng thật sự muốn ta gọi tên cô ấy như thế sao? Ta rất tò mò, nhưng chẳng hỏi tại sao.

    Thời gian yết kiến đã kết thúc nhưng đâu ta vẫn còn đang xoay mòng mòng vì phải nghe câu chuyện của những người lạ suốt ba giờ đồng hồ. Nếu có việc cấp bách thì hẳn cô ấy đã cầu xin sự giúp đỡ ngay khi vừa thấy ta rồi. Dù sao thì cô nàng vẫn cười đến là vui vẻ, và chẳng có điểm gì giống như cần đến sự giúp đỡ của ta.

    Ta xoay người lại một lần nữa, nghĩ rằng chẳng còn điều gì phải xem xét. Nhưng ngay khi ta quay lại, cô rướn người và nắm chặt lấy tà váy của ta. Những người thị tùng hoảng hốt, gạt ngay tay cô ra như thể một con khỉ trong vườn thú.

    "Hỗn xược!"

    "Ngươi không nhận ra vị quý tộc này ư!"

    Rashta giật bắn mình lùi lại, lắp bắp.

    "T-tôi xin lỗi, đúng ra tôi phải gọi nhưng tôi không biết tên của đằng ấy.."

    Cô ta thực sự không biết ta là Hoàng hậu? Không phải ta đã nghe thấy cô nàng thì thầm với người hầu là "Có phải cô ấy không?" Đấy sao?

    Laura trừng mắt với Rashta và hét lên.

    "Đây là Hoàng hậu nương nương đấy, hãy cẩn thận với hành động của ngươi!"

    Mắt Rashta trợn tròn.

    "Hả? Tôi.. Tôi biết Hoàng hậu mà."

    Cô ta biết Hoàng hậu?

    Ta cứng người trước những câu nói lạ lùng, rồi cô nhìn thẳng vào mắt ta và nhẹ nhàng nói.

    "Tôi.. Tôi là Rashta."

    Rashta là ai? Các thị tùng và ta đều bối rối. Chúng ta có quen thân đến mức gọi nhau bằng tên không? Ta cố nhớ lại những người phụ nữ tầm tuổi đó mà đã tới đây với các vị quan chức nước ngoài, những vị khách đã gặp trực tiếp Sovieshu..

    Cô ta không hề tồn tại trong trí nhớ. Bộ trưởng bộ ngoại giao đã gặp người nào tên Rashta chưa nhỉ? Không thể nào. Nếu cô ta xuất thân từ một gia đình quý tộc, dù ta không biết thì chắc chắn các thị tùng cũng sẽ nhận ra.

    "Cô có biết ta là ai không?"

    Ta quyết định hỏi thẳng, và trông cô ấy có vẻ ngạc nhiên.

    "Cô không biết ta?"

    "Tôi không chắc."

    "À.."

    Rashta trông có vẻ mất mát, cô thì thầm với các nữ hầu: "Ta nên làm gì đây?". Đương nhiên ta cũng nghe thấy.

    Nhưng ta đã quá mệt mỏi. Ta còn chẳng biết cô ta là ai. Ta định mặc kệ và rời đi nhưng Rashta lại gọi với lại.

    "Tôi sống ở cung điện phía đông, nhờ vào lòng tốt của Hoàng đế Bệ hạ."

    Lòng tốt của Sovieshu?

    Cung điện phía đông. Chân bị thương. Người phụ nữ. Ồ.

    "Nô lệ?"

    Vậy tại sao cô ta lại tới gần chính điện? Trước khi ta có thể hỏi, mặt Rashta tái nhợt.

    "Xin thứ lỗi cho sự hỗn xược của thần, thưa Hoàng hậu. Tiểu thư Rashta đây không phải là một nô lệ."

    Một nữ hầu bên cạnh Rashta tiến tới và sửa lại lời ta. Không phải là nô lệ? Nhưng những thị tùng của ta đã bảo rằng cô ấy là một nô lệ bỏ trốn. Nếu đó là tin đồn thất thiệt, ắt hẳn họ đã nói với ta rằng đó không phải là một câu chuyện có thật, nhưng chẳng có lời nào như vậy.

    Nữ nô lệ đó.. Còn hơn cả tưởng tượng của ta. Ta không hi vọng gặp cô ấy trong hoàn cảnh thế này. Ta chẳng quan tâm tới những lời đàm tiếu, nhưng đúng là cô ấy xinh đẹp đúng như lời đồn. Vẻ đẹp của cô không lộng lẫy, sang trọng như nữ công tước Tuania mà mềm mại và thanh tao. Đôi mắt to tròn, đen láy khuấy động bản năng bảo vệ của người khác, và mái tóc bạc lấp lánh càng khiến vẻ trong sáng quyến rũ ấy thêm phần bí ẩn.

    Khoan đã, các nữ thị tùng của ta đã tắm cho cô ấy, vậy sao không ai nhận ra? Ta nhìn xung quanh, thấy vài người không có mặt. Thật xui xẻo, những người không ở đây mới là người tắm cho Rashta.

    "Được rồi, giờ ta biết ngươi là ai."

    Ta gật đầu và Rashta cười rạng rỡ.

    "Ơn chúa, tôi đã tự hỏi bao giờ chúng ta mới gặp nhau."

    "Gặp?"

    "Tôi đã hỏi Hoàng đế, nhưng ngài ấy cứ bảo rằng tôi chẳng cần phải quan tâm đâu.. Nhưng tôi vẫn nghĩ chúng ta nên gặp mặt."

    Gặp nhau? Tại sao chứ?

    "Tôi nên gọi ngài là gì, thưa Hoàng hậu?"

    ".. Gọi ta là Hoàng hậu là được."

    "Hả?"

    "Thế thôi."

    Ta chẳng biết tại sao ta lại có một cuộc trò chuyện thân thiện với cô gái này.

    Rashta có vẻ mệt mỏi và muốn quay lưng đi, và cô ta càu nhàu khi phải di chuyển chiếc xe lăn của mình.

    Thấy tâm trạng ta có vẻ không tốt, các thị tùng giữ lấy tay cầm xe lăn và nhẹ nhàng kéo ngược lại.

    "Cách xa ra."

    "Cô là ai mà lại nói chuyện thân mật kiểu đấy với ngài ấy chứ?"

    Tay của Laura run lên vì tức giận khi cô kéo người phụ nữ kia lại.

    "Đồ bẩn thỉu."

    Đúng lúc ấy.

    "Bẩn thỉu? Ý ngươi là gì?"

    Sovieshu xuất hiện, giọng lạnh như băng.
     
    Đường Lam NguyệtAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2021
  7. sodngml

    Bài viết:
    1
    Chapter 4 – So sánh với ai cơ? (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng đế đã chứng kiến cảnh Laura lăng mạ người mà hắn đang say mê. Một cảnh đáng xem đấy nhỉ.

    Laura và các thị nữ khác nhanh chóng hành lễ, nhưng hắn chỉ trừng mắt nhìn họ. Ta mới gặp Sovieshu trong cung lúc trước nên chỉ đứng lặng thay vì chào hỏi lại. Sovieshu nhìn Laura, rồi lại quay sang Rashta.

    "Chúa ơi."

    Sovieshu thở dài. Mắt Rashta ươn ướt, chắc hẳn vì quá đỗi bất ngờ, và đôi mắt tròn xoe khiến cô ta càng giống một con thú đáng thương đương sợ hãi.

    "Đừng khóc."

    Bất chấp những nỗ lực dỗ dành, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên khuôn mặt Rashta.

    "Ta bảo là đừng khóc mà."

    Dù giọng điệu của hắn có chút cộc cằn, Rashta không ngừng khóc. Cô ta có vẻ chẳng sợ hãi gì cái thái độ lạnh lùng của vị đế vương kia. Ta vẫn cứ nhìn chằm chằm như vậy. Khi Rashta tiếp tục khóc, trước sự ngạc nhiên của ta, Sovieshu lấy ra chiếc khăn tay thêu màu vàng và đưa nó cho cô. Những giọt nước mắt chẳng ngừng kể cả khi chiếc khăn tay được đưa tới, Sovieshu bèn thở dài và tự tay lau mặt cho Rashta.

    "Nàng phiền phức thật đấy."

    Có chút gì đó như là lo lắng trong giọng của hắn, và tim ta bỗng nhói lên. Không, điều đó là tự nhiên.. Rất bình thường. Ta nhớ lại lời của nữ bá tước Eliza, xoay người lại và ra lệnh cho các thị tùng đi theo.

    "Đi thôi, chân ta đau rồi."

    Ta không thể ngăn Sovieshu lập thiếp, nhưng ta có thể ngăn bản thân nhìn thấy điều đó. Các thị nữ cũng nhanh chóng bước theo ta.

    "Khoan. Dừng lại."

    Sovieshu gọi giật ta lại khi mới chỉ đi được vài bước. Đầu tiên là Rashta, giờ là hắn? Sovieshu nhìn chằm chằm vào Laura và chỉ vào cô bé.

    "Hoàng hậu, để ả thị nữ đó lại đây."

    "Để làm gì?"

    "Để ả lại đây."

    "Cô ấy là thị nữ của ta. Chàng cần hỏi ý kiến ta trước."

    Mặt Laura tái đi. Ta bỗng thấy một cơn gió đáng sợ thổi ngang qua dòng suy nghĩ.

    Hắn chắc sẽ không trừng phạt Laura vì những gì cô bé nói với Rashta, đúng không? Mặc dù lời nói của Laura quả thật không được mẫu mực, cô bé vẫn là nữ thị tùng của Hoàng hậu. Mặt khác, Rashta thậm chí còn chẳng phải là phi tử của Bệ hạ hay là một quý tộc bậc thấp. Cô ta thậm chí còn giống như một nô lệ bỏ trốn. Việc bị Sovieshu trừng phạt công khai chắc chắn là một nỗi ô nhục với Laura.

    Cũng như với ta – Hoàng hậu.

    Ta nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn lại quay đi nhìn Laura.

    "Cô ta là thị nữ của Hoàng hậu, nhưng cũng là con dân của ta. Sao cô ta lại dám nói như thế chứ?"

    "Vậy ta sẽ khiển trách cô ấy."

    "Nàng nghĩ khiển trách một người sẽ làm người đó ngừng việc gọi người khác là bẩn thỉu? Đương nhiên không có chuyện đó."

    Sovieshu ra lệnh cho một tên lính canh gần đó, hất cằm về phía Laura.

    "Nhốt cô ta trong ba ngày, chỉ được đưa nước và bánh mì cứng vào."

    Mặt Laura trắng bệch cả, và các thị tùng khác khẽ kêu lên đau khổ.

    "Hơi quá đáng rồi đấy, thưa Bệ hạ."

    Ta bước về phía trước, nhưng Sovieshu nhìn thẳng về phía ta một cách lạnh lùng.

    "Cô ta gọi một người phụ nữ đang ngồi xe lăn, thậm chí còn chẳng bước đi tử tế là đồ bẩn thỉu. Nàng có nghĩ như vậy là quá đáng không?"

    "!"

    "Ồ phải, nàng chỉ đứng xem trò hay thôi mà. Hẳn nàng cũng nghĩ như vậy nhỉ?"

    "Thị nữ của ta chỉ ngăn cô ấy lại vì đã túm lấy tà váy của ta thôi."

    Cái nhìn của Sovieshu càng trở nên tối dần.

    "Tại nàng đi quá xa cô ấy."

    "Bệ hạ."

    "Và việc nắm váy thì sao chứ? Bộ váy của Hoàng hậu còn quý giá hơn cả bàn tay con người cơ à?"

    "Vậy ta sẽ nhờ người hầu của chàng túm lấy gấu áo choàng của chàng nhé? Tấm áo choàng không quý giá bằng bàn tay con người cơ mà, vậy vẫn được đúng không?"

    Sovieshu nhướng mày và nhếch mép.

    "Điều đó thật vô nghĩa, nàng nghĩ hai tình huống đó giống nhau ư?"

    "Có khác à?"

    "Khác chứ."

    "Vậy điểm khác biệt là gì đây?"

    "Rashta không phải là người hầu."

    Ta muốn hỏi hắn liệu ta có thể đổi lại ví dụ của mình được không, kiểu như chàng sẽ làm gì nếu tiểu thiếp túm lấy y phục.

    "Nhốt thị nữ của Hoàng hậu lại trong năm ngày."

    Trước khi ta có thể nói gì khác, Sovieshu đã ra lệnh tăng hình phạt. Ta càng chống đối lại lệnh, hắn sẽ càng tỏ ra hà khắc hơn.

    Ta thấy Rashta ngồi phía sau Sovieshu, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào hắn như thể nhìn vào một vị anh hùng. Điều ta muốn nói suýt tràn ra khỏi khoé miệng, nhưng ngay cả Hoàng hậu cũng không thể lật lại mệnh lệnh của Hoàng đế. Ta có thể mở một phiên tòa để chống lại hình phạt của Laura, nhưng chờ đến lúc phiên tòa được mở thì cô ấy cũng đã được thả ra rồi.

    "Thần xin chấp nhận hình phạt này, thưa Bệ hạ."

    Khi ta đang khó chịu vì thua Sovieshu, Laura nhanh chóng bước về phía trước. Mặt ta đỏ lên, vì xấu hổ, và vì tức giận.

    "Đi."

    Thay vì hỏi tại sao người phụ nữ đó lại lảng vảng quanh chính điện, Sovieshu khen ngợi ta đã làm việc chăm chỉ suốt một ngày.

    Sovieshu và ta chẳng phải đôi tình nhân say đắm, nhưng chúng ta là bạn tốt của nhau. Và giờ sẽ không như thế nữa. Ta nghiến răng quay đi, cuối cùng đã hiểu vì sao mẹ lại khuyên không nên dây dưa với mấy ả tiểu thiếp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng năm 2021
  8. sodngml

    Bài viết:
    1
    Chapter 5 – So sánh với ai cơ? (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng cung xôn xao vì Laura bị giam giữ.

    Người ta đồn rằng, hình phạt dành cho thị nữ của Hoàng hậu chính đã thể hiện một cách thẳng thắn tình yêu của Hoàng đế dành cho Rashta. Đó là cuộc thi không chính thức đầu tiên giữa ta và cô ấy – cô đã chiến thắng. Mặc dù ta không trực tiếp nghe thấy, nhưng những thị tùng rất tức giận và nói với ta về điều đó.

    "Đúng ra thần nên ở đó!"

    Một thị nữ đã tắm cho Rashta thốt lên, nếu cô ấy có mặt ở đó, chắc chắn cô sẽ giữ ta tránh xa khỏi ả nô lệ.

    "Nhưng thần nghĩ Hoàng đế thực sự rất thích cô ta."

    "Thần đã từng ngưỡng mộ Hoàng đế, nhưng lần này ngài ấy còn chẳng thèm nghe Hoàng hậu nói."

    Dù có tức giận, các thị nữ vẫn rất lo lắng cho tương lai.

    "Mới chỉ có vài ngày kể từ khi Hoàng đế gặp cô ả. Thần có hơi lo lắng."

    Ta chẳng thể làm gì trong tình huống này.

    Sovieshu và ta tỏ vẻ như chẳng có gì xảy ra khi gặp mặt nhau ở chính điện. Ta cố gắng tập trung vào công việc của mình và cố quên đi những gì đã xảy ra ngày hôm ấy. Khi đang ở một mình trong phòng, ta chợt nhớ lại cái nhìn lạnh lẽo của Sovieshu và cảm thấy trái tim mình đau đớn, nhưng có lẽ sẽ đỡ hơn khi ta giữ cho mình bận rộn.

    Khi hình phạt năm ngày của Laura cuối cùng cũng đã kết thúc, ta đến tòa tháp đương giam giữ cô bé để đưa cô về. Ta nhờ các thị nữ khác tắm rửa cho cô bé và đem đến một chút súp cùng loại bánh ngọt yêu thích của Laura.

    Một thư kí của Sovieshu tới để truyền đạt lại cho ta.

    "Bệ hạ muốn gặp người."

    "Ta?"

    "Vâng."

    Có thể là chuyện gì nữa đây? Ta gật đầu và quay sang nữ bá tước Eliza.

    "Khi chiếc bánh đó xong, hãy bảo Laura ăn đi, rồi bảo cô ấy có thể nghỉ ngơi vài ngài trước khi trở lại đây."

    "Vâng, thưa Hoàng hậu."

    Ta quay lại và gật đầu với tên thư kí, cậu ta nhanh chóng dẫn đường. Bầu không khí dần thay đổi khi chúng ta đi hướng về phía đông, mặc dù không gian vẫn bị giới hạn bởi những bức tường như thế. Có lẽ bởi cung điện được trang hoàng theo một phong cách hoàn toàn khác.

    Ta lo rằng có thể sẽ lại đụng mặt Rashta tiếp, nhưng có lẽ cô ta đang ở đâu đấy trong phòng ngủ của Sovieshu.

    Vị Hoàng đế đang ngồi bên một chiếc bàn tròn.

    "Chàng gọi ta?"

    Sovieshu lặng lẽ nhìn chằm chằm khi ta tiến tới. Đôi mắt hắn dường như muốn nói nhiều lắm.

    "Ta có thể làm gì cho chàng?"

    Ta mở lời. Sovieshu có vẻ chần chừ một lúc và mím môi.

    "Thị nữ của nàng, người đã bị nhốt ấy.."

    "Laura. Con của hầu tước Tarital."

    "Ta nghe nói nàng đã đưa cô ta về."

    "Cô ấy là thị nữ của ta. Cô ấy đã phải chịu đựng suốt năm ngày ròng rồi."

    Sovieshu trông còn có vẻ khó chịu hơn.

    "Nàng có nhất thiết phải làm thế không?"

    "Chàng đang hỏi ta có nhất thiết phải chăm sóc cô gái đã bị phạt không đấy à?"

    Rõ ràng Sovieshu có thể nghe thấy điệu cợt nhả trong giọng nói của ta.

    "Nàng hiểu ta muốn nói gì mà. Nói cách khác, nàng đã tự thả thị nữ ra, mặc dù nàng biết ta sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Không phải sao?"

    Đúng một nửa. Ta đã nghĩ có thể Sovieshu sẽ cảm thấy bị xúc phạm nhưng mặt khác, ta nghĩ hắn đã nguôi giận sau năm ngày. Có lẽ sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, ta có thể góp ý rằng hình phạt như vậy là quá nhiều.

    Hoặc là không.

    "Ta đã ngờ rằng chàng sẽ không hài lòng."

    "Nhưng bây giờ nàng vẫn chăm sóc cho cô ta? Nếu nàng nghĩ cho ta, hẳn nàng đã kệ cô ấy. Hoàng đế sẽ là cái gì nếu Hoàng hậu cứ thế chăm sóc cho những người anh ta trừng phạt?"

    "Việc đuổi một người đi sau khi họ đã bị trừng phạt là không đúng. Hơn nữa, cô bé đâu có vượt quá giới hạn."

    "Kể cả việc gọi người khác là đồ bẩn thỉu?"

    "Cô bé chỉ muốn ngăn người khác túm lấy y phục của ta. Chỉ cần khiển trách là đủ."

    Ta càng nói, mặt hắn càng nghiêm lại.

    "Vậy nàng vẫn sẽ giữ ả thị nữ đó?"

    "Việc chọn ai làm thị nữ đều phụ thuộc vào ta."

    Mặc dù Laura muốn nghỉ việc ở cung điện Hoàng gia, nhưng ta vẫn sẽ giữ cô bé lại một thời gian. Bị trừng phạt vì một nô lệ chắc chắn sẽ khiến cô bé bị giới quý tộc khinh bỏ. Nếu ta bỏ rơi cô bé, cô sẽ không được bảo vệ và phải đối mặt trực tiếp với Sovieshu. Dưới tư cách hoàng hậu, ta sẽ bảo vệ Laura.

    Sovieshu thở dài và quay đi.

    "Ta quá mệt vì phải cãi cọ với nàng rồi. Nàng không thể tuân theo dù chỉ một lần à?"

    "Hoàng hậu không nhất thiết phải tuân theo ý muốn của Hoàng đế."

    "Cứ như thế bảo sao không thể nào sánh được."

    So sánh? Với ai cơ?

    Hắn nhìn ta chằm chằm rồi nhăn mặt.

    "Ta thấy nàng có vẻ mệt mỏi. Hãy nghỉ ngơi ngày hôm nay. Về và chăm sóc cho mớ hành vi sai trái đó đi."

    * * *​

    Sau khi Hoàng hậu Navier đi khỏi, Sovieshu thở dài và rung cái chuông nhỏ để trên bàn. Cửa bật mở, nhưng không phải người hầu bước vào.

    "Nàng làm việc từ lúc nào vậy?"

    Trước vẻ mặt khó hiểu của Sovieshu, Rashta ngượng ngùng mỉm cười.

    "Em thấy mình như thể gánh nặng khi chẳng làm gì cả."

    "Vậy nàng định sẽ làm việc từ bây giờ?"

    Rashta dang rộng tay một cách phấn khích và Sovieshu cười toe toét.

    "Nàng còn chẳng thể tự mình đi xung quanh."

    Phục vụ Hoàng đế được coi như là một vinh dự lớn cho giới quý tộc, và là vị trí mà ngay cả những người không có tước vị cũng thèm muốn. Nhưng Rashta muốn làm việc chỉ vì cô cảm thấy mình như một gánh nặng.. Cô ấy chẳng biết rằng các quý tộc sẵn sàng siết cổ nhau chỉ để tranh giành vị trí này.

    "Đúng là một người đặc biệt."

    Sovieshu cười khúc khích trước sự đặc biệt của cô. Đối với Sovieshu, đến nay mới chỉ có hai người phụ nữ quan trọng trong đời anh: Một người là mẫu hậu, một vị hoàng hậu vĩ đại; người kia là Navier, Hoàng hậu hiện tại. Hắn vốn đã quen với nền giáo dục Hoàng gia của tiên Hoàng hậu cùng với Navier, nhưng hắn nghĩ một Rashta vụng về thật tuyệt vời dù cô có làm gì đi chăng nữa.

    "Đến đây và ăn nhẹ nào."

    Sovieshu bấm chuông một lần nữa, và người hầu đang sốt ruột chờ ở cửa bước vào.

    "Bánh bí ngô, đem loại thật ngọt ấy. Và đem cả rượu tới đây nữa, loại nhẹ thôi."

    Người hầu rời đi để thực hiện mệnh lệnh, còn Rashta vỗ tay và reo lên: "Bánh bí ngô!"

    "Chỉ đồ ăn mà có thể khiến nàng phấn khích vậy ư?"

    "Không chỉ là 'chỉ' đâu. Có mấy ai có thể ăn một miếng bánh bí ngô trong đời chứ?"

    Cô nàng cười, ngây thơ tựa một đứa trẻ, khiến ánh nhìn của Sovieshu không thể rời đi nơi khác.

    "Khi ta tặng trang sức cho Hoàng hậu, nàng ấy còn chẳng thèm quan tâm tới một lần, dù nó có đắt tiền tới bao nhiêu. Nhưng chỉ những thứ nhỏ nhoi cũng có thể khiến nàng vui vẻ."

    "Cô ấy không thích trang sức sao?"

    "Cô ấy thích, nhưng chẳng mấy khi thể hiện cảm xúc của mình. Nếu có cũng chỉ rất mờ nhạt mà thôi."

    Rashta nhăn mày và thở dài.

    "Cô ấy lớn lên trong nhung lụa nên chẳng biết gì về thế giới khắc nghiệt cả. Ai cũng sẽ coi trang sức là điều hiển nhiên thôi."

    "Hmm?"

    "À, ý em không phải là Hoàng hậu làm sai, chỉ là cô ấy đã có quá nhiều đồ trang sức rồi, nếu ngài tặng cô ấy một viên ngọc lớn đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì bất ngờ.."

    "Đúng rồi nhỉ, chúa ơi, con mồi của ta thông minh hơn ta tưởng đấy."

    Rashta không biết Hoàng đế liệu có đang giễu cợt cô hay không, cô đỏ mặt và trề môi.

    "Chậc, ngài suốt ngày gọi em là con mồi thôi."

    "Vì nàng là con mồi mà ta bắt được từ bẫy mà."

    "Vậy.. Bệ hạ."

    Rashta cười trước câu đùa của hắn, rồi lại ổn định lại để tiếp tục nói chuyện. Cô xoắn những ngón tay vào nhau và cẩn thận gợi chuyện.

    "Ngài nói ngài sẽ lấy em làm thiếp.."

    "Phải."

    "Dường như Hoàng hậu vẫn chưa biết điều đó.."

    Sovieshu gật đầu và cười trấn an.

    "Không cần phải vội, cứ từ từ thôi. Chân của nàng còn chưa khỏi nữa."

    "Em không giục, nhưng.. Em đã có khoảng thời gian khó khăn khi gặp Hoàng hậu. Em không biết phải giới thiệu bản thân như thế nào nữa. Lỡ chuyện như vậy lại xảy ra nữa.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng năm 2021
  9. sodngml

    Bài viết:
    1
    Chapter 6 – Món quà Hoàng hậu tặng phi tử của Bệ hạ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hoàng đế sẽ lấy người phụ nữ đó làm thiếp!"

    Một buổi sáng điển hình. Chẳng mây chẳng mưa, cũng chẳng nóng chẳng lạnh. Hôm nay cũng chỉ giống như ngày hôm qua và hôm trước nữa thôi.

    Một cái tin bất thường vào một buổi sáng bình thường.

    "Lập thiếp khi Hoàng hậu đang chuẩn bị cho năm mới ư?"

    "Quá đáng thật đấy."

    "Ít nhất cũng phải chờ cho qua năm mới đã chứ/"

    Các thị nữ vẫn kín đáo than phiền với nhau.

    "..."

    Ta lặng nhìn vào hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho việc Sovieshu lấy cô ta về làm thiếp.. nhưng ta không nghĩ rằng sẽ sớm như vậy. Buổi lễ sẽ diễn ra ngay trước thềm năm mới.

    "Haaa.."

    Một tiếng thở dài xuất hiện bên trong, để rồi ta cảm thấy thật buồn nôn khi nghĩ về việc tất cả mọi người sẽ tới chỗ ta vào năm mới để nói về việc đó. Kể cả khi họ không nói thẳng mặt, chắc chắn rằng ta vẫn có thể nghe được những tiếng xì xào đằng sau lưng. Tuy vậy, dù ta có ghét việc đó như thế nào, ta cũng không thể làm ngơ trước sự thật rằng Hoàng đế sẽ có phi tử khác nữa.

    "Khi nào thì buổi lễ diễn ra?"

    Các thị nữ nhìn nhau, rốt cuộc phải để nữ bá tước Eliza lên tiếng trả lời.

    "Theo tin đồn thì Hoàng đế muốn tổ chức càng sớm càng tốt, tốt nhất là trước năm mới."

    * * *​

    Vào buổi trưa, thư kí riêng của Sovieshu đến chỗ ta một lần nữa để báo tin. Tất nhiên là về việc thê thiếp của Hoàng đế, và các quan chức khác thì dán mắt lên ta, chực chờ hóng hớt vài tin nóng hổi.

    "Hoàng đế muốn tổ chức đơn giản thôi vì đang còn rất nhiều sự kiện lớn khác mà thời gian lại có hạn."

    "Đơn giản thôi?"

    Thê thiếp của Hoàng đế sẽ không được công nhận là một phần của Hoàng thất, và con cái của cô ta cũng sẽ không được công nhận là Hoàng tử hay Hoàng nữ. Điều tốt nhất có thể xảy ra là được sủng ái và nhận được tước hiệu công tước, nhưng dù vậy, chúng cũng không có được quyền thừa kế.

    Dù vậy, các thê thiếp cũng có thể mang thai con của Hoàng đế và sẽ được tổ chức yến tiệc theo thông lệ, nhưng đó không phải là lễ cưới. Vị phi tần đó sẽ là trung tâm của sự chú ý của bữa tiệc, sau đó sẽ kí một khế ước có sự chứng nhận của đại pháp quan.

    "Hoàng đế nói tổ chức một bữa tiệc đơn giản hay bỏ qua hoàn toàn?"

    "Vì không thể mời quá nhiều khách trong thời gian ngắn như vậy nên bữa tiệc sẽ bị bỏ qua."

    "Ta có phải làm gì nếu không tổ chức tiệc không?"

    "Không cần đâu, Hoàng đế Bệ hạ đã nói người không cần phải lo lắng về việc đó."

    Theo như ta biết, việc bỏ qua bữa tiệc không phải là điều hiếm gặp. Sảnh chính vẫn sẽ được trang hoàng để tôn vinh vị phi tần đó, nhưng thay vì một bữa tiệc, một bữa ăn nhỏ giữa Hoàng đế và những người thân thích sẽ được tổ chức, và cuối cùng là kí các hợp đồng liên quan.

    Nhưng ta không phải lo về việc đấy ư? Là do lòng kiêu hãnh của Sovieshu, hay là từ sự quan tâm của hắn?

    "Bảo chàng rằng ta đã nhận được lời nhắn."

    Dù sao cũng chẳng có gì bất lợi với ta. Gã thư kí cúi chào rồi rời đi. Các quan chức khác đang dán mắt vào ta, và khi ta nhìn, họ lập tức cúi đầu và làm ra vẻ đang rất bận rộn.

    "Đừng run rẩy sợ hãi trước họ."

    Họ sẽ thì thầm nếu ta lộ ra ngoài vẻ đau đớn. Kể cả khi nhân tình của Hoàng đế đang dần phá huỷ cuộc sống của ta, ta không muốn họ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc chỉ vì chồng ta đã yêu một người phụ nữ khác.

    Giữ vẻ mặt vô cảm, ta xem lại kế hoạch một lần nữa và nhắc cho họ những sửa đổi cần thiết.

    * * *​

    "Hoàng đế sẽ kí bản kế ước trước, rồi cô sẽ kí lên dòng kẻ đen mảnh đó dưới tên Bệ hạ."

    Nam tước Lant – một trong những thư kí của Hoàng đế – được giao nhiệm vụ giảng dạy cho Rashta. Khi anh hoàn tất việc giới thiệu những nét sơ lược về tài liệu, đôi mắt Rashta mở to và khẽ rên rỉ.

    Đó không phải là các âm thanh mà các quý tộc thường làm. Nam tước nhìn cô ta một lúc, bối rối, và rồi những giọt lệ bắt đầu chảy xuống từ đôi mắt của Rashta.

    "Rashta hiểu những gì ngài nói, nhưng.. Rashta không có chữ kí."

    "Cô có thể tự tạo một cái mà."

    Mặt Rashta đỏ ửng lên trước vẻ thản nhiên của anh ta.

    "À.."

    Nam tước Lant cuối cùng cũng nhận ra vì sao Rashta lại vật vã khổ sở thế.

    "Cô không biết viết?"

    Khi Nam tước được giao nhiệm vụ giảng dạy cho Rashta, Hoàng đế đã nói cô ta là một thường dân, vậy nên anh đã cho rằng cô đã được giảng dạy những điều cơ bản. Có lẽ tin đồn con mồi xinh đẹp của Hoàng đế là một nô lệ hoàn toàn đúng. Chẳng mấy người đầu tư cho nô lệ học cách đọc hay viết.

    "Tôi sẽ cho rằng cô không biết vậy."

    Anh muốn hỏi liệu cô ta có đúng là nô lệ không, nhưng rồi anh mỉm cười, làm ra vẻ không biết, rồi đặt một tờ giấy trắng trước mặt Rashta. Sẽ không dễ dàng để dạy cách viết cho cô chỉ trong vài ngày, nhưng có lẽ dạy "vẽ" tên sẽ nhanh hơn.

    "Nếu cô không biết đánh vần tên mình, tôi sẽ viết ra vài chữ đọc là Rashta, và cô có thể chọn một rồi ghi nhớ nó."

    Thật may mắn, Rashta nhanh chóng thông thạo cách đánh vần. Đáng ra đó phải là một việc khó khăn đối với một nô lệ, Nam tước Lant rất ngạc nhiên.

    "Tôi làm đúng chưa?"

    "Cô làm rất tốt."

    Sau khi khen ngợi cô và nhận được một nụ cười, Nam tước Lant giảng giải về những gì có thể mong đợi ở lễ kí kết.

    "Sẽ có một bữa tiệc lớn và các quý tộc sẽ tới. Cô Rashta đây có thể mời bao nhiêu bạn bè tuỳ thích."

    "Ồ."

    "Khi đại pháp quan đến chỗ cô và mở ra những tài liệu nhà nước, cô sẽ kí lên đó."

    "Các tài liệu đó.."

    "Đại pháp quan sẽ giữ nó an toàn."

    "Không phải là bắt buộc nhưng mà.."

    "?"

    "Thỉnh thoảng, Hoàng hậu sẽ gửi tới một món quà cho phi tử của Hoàng đế khi cô kí bản khế ước."

    "Một món quà?"

    "Hoàng hậu là chủ nhân của cung điện mà."

    "..."

    "Dưới tư cách chủ nhân thì phi tần sẽ là người sống cùng với họ trong tương lai. Điều này nghĩa là phi tần sẽ không chỉ nhận được sự tôn trọng và thừa nhận của Hoàng đế mà cả Hoàng hậu nữa – nếu phi tần đó nhận được quà. Nếu có nhiều phi tần, những người nhận được món quà từ Hoàng hậu sẽ được coi như những phi tần có chức tức cao nhất.

    Đột nhiên, Rashta trông có vẻ bất an.

    " Vậy Rashta sẽ nhận được một món quà từ Hoàng hậu chứ?"
     
    Gill thích bài này.
  10. sodngml

    Bài viết:
    1
    Chapter 7 – Món quà Hoàng hậu tặng phi tử của Bệ hạ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta sẽ không tặng quà đâu."

    Các thị nữ nhìn nhau nhẹ nhõm.

    "Ơn chúa."

    "Thần đã lo lắng rằng có thể Hoàng hậu sẽ gửi quà cho cô ta."

    Có rất nhiều lí do để không tặng quà. Sau khi thư kí của Sovieshu rời đi, ta đã nghiên cứu tất cả các tiền lệ để đề phòng. Kể cả khi tổ chức yến tiệc, việc tặng quà cũng không bắt buộc. Nếu có nhiều phi tần, Hoàng hậu có thể từ chối tặng quà nhằm ngăn chặn việc xây dựng quá nhiều quyền lực hoặc gây ảnh hưởng tới những người thân thích của Hoàng hậu.

    Nhưng tình huống của Rashta đều không thuộc cả hai trường hợp trên. Trong mọi trường hợp, ta đều không muốn tặng quà. Sovieshu đã cử thư kí để nói với ta rằng không cần phải lo, vậy nên không phải ta chỉ cần nói rằng "Hãy chăm sóc chồng ta thật tốt nhé" hay sao?

    "Đừng lo, ta không biết có lí do gì để gửi quà hay không, nhưng ta sẽ không làm thế."

    Các công nương đều làm ra vẻ hết sức hài lòng.

    "Laura sẽ rất vui nếu cô bé có ở đây.. Thần đang định xuất cung, thưa Hoàng hậu, nên thần sẽ kể với Laura."

    "Laura thế nào rồi?"

    "Hôm trước thần gặp, cô bé nói chuyện một cách giận dữ về 'người phụ nữ' đó ạ."

    "Nữ hầu tước Tarithal cũng rất tức giận kể về chuyện đó lúc cô ấy tổ chức tiệc trà đó ạ."

    Ta nghĩ thật tốt khi họ đứng về phía ta. Sovieshu và các phụ tá có thể chăm sóc cho Rashta tốt thôi, vậy nên ta nghĩ không cần đến những người thân cận của ta cổ vũ cô ta.

    "Nhân tiện thì.. Thưa Hoàng hậu, thân có thể hỏi một điều không?"

    "Chuyện gì vậy?"

    "Nghe nói rằng Vương tử Tây Quốc sẽ tới vào dịp năm mới, có đúng vậy không ạ?"

    Các thị nữ khác dừng nói chuyện và nhìn ta chằm chằm. Ta gật đầu, và họ kêu lên mừng rỡ trong khi che mặt bằng quạt. Ta mím môi để khỏi bật cười. Các thị nữ có lí do chính đáng để mong chờ sự xuất hiện của vị Hoàng tử đó. "Vương tử của Vương quốc phía Tây" là em trai độc nhất của Đức vua, vốn là người "lừng danh" vì nhiều thứ.

    "Ngài ấy hẳn phải đẹp trai lắm nhỉ?"

    "Người ta nói rằng chỉ cần nhìn vào mắt ngài ấy thôi là cũng đủ để bị mê hoặc rồi."

    "Nhưng tôi nghe nói ngài ấy là một người rất bướng bỉnh. Không biết Quốc vương hiện tại đã từ bỏ việc cố bắt ngài ấy kết hôn hay chưa."

    "Liệu những tin đồn rằng ngài ấy là một người rất khác lạ có đúng không nhỉ?"

    "Tôi không biết, nhưng thật lạ khi Đức vua không có con cái, và Vương tử cũng vậy trong khi ngài ấy bị vây quanh bởi rất nhiều phụ nữ."

    Ta kín đáo gật đầu khi lắng nghe những lời thì thầm của những thị nữ.

    Tây Quốc là một quốc gia có sức mạnh quân sự to lớn, gần như ngang bằng với Đông Quốc. Về sự giàu có, đó là đất nước giàu nhất thế giới. Đã có rất nhiều tin đồn xung quanh vương tử - người được cho là đứng đầu danh sách kế vị.

    Ta gạt bỏ những suy nghĩ về Sovieshu và cô nhân tình, đắm chìm trong cuộc trò chuyện ngọt ngào của các quý cô.

    * * *​

    "Không tổ chức yến tiệc ạ?"

    Khi Rashta hỏi Hoàng đế Sovieshu rằng yến tiệc sẽ to đến mức nào, và liệu cô có thể mời bạn bè tới hay không; cô vẫn chưa chuẩn bị cho một cú sốc thế này.

    "Nhưng Nam tước bảo rằng chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn.."

    "Ta chưa nói với nàng rằng năm mới sắp tới ư? Ta không muốn quá gấp gáp đâu, nhưng nàng là người muốn kí kết càng sớm càng tốt mà."

    Mặc dù đã được giải thích, Rashta vẫn nhìn lên với vẻ hoang mang. Sovieshu nhận ra rằng, hắn đã đánh giá quá cao về khả năng nhận thức của cô. Cô nàng thông minh hơn vẻ bề ngoài, nhưng hắn quên mất rằng cô chẳng biết chút gì về giới quý tộc cả.

    "Lỗi của ta."

    "Ý ngài là gì?"

    "Không dễ để tổ chức một bữa tiệc lớn. Có rất nhiều thứ khiến ta phải bận rộn chuẩn bị. Quỹ thời gian eo hẹp, nhưng thật không hay ho gì khi tổ chức hai bữa tiệc lớn liền nhau."

    "À! Nhưng sẽ có một bữa tiệc lớn khác trùng với lễ kí kết của Rashta ạ?"

    "Bữa tiệc năm mới sẽ diễn ra ngay sau đó."

    Rashta chán nản vì mộng tưởng được các quý tộc chúc mừng trong một bữa tiệc xa hoa, hoành tráng giờ đã tan thành cát bụi. Cô luôn muốn thấy mọi người đổ xô tới chỗ mình nên đã thuyết phục Sovieshu tổ chức buổi lễ càng sớm càng tốt. Rõ ràng là Hoàng đế sẽ tức giận nếu Rashta tỏ ra không vui, nên cô không thể hiện nỗi thất vọng của mình ra ngoài mà chỉ im lặng.

    Dù sao thì nỗi thất vọng ấy chỉ càng thêm tràn đầy vào buổi lễ. Mặc dù không tổ chức yến tiệc linh đình, cô đã hi vọng phải có một chút gì đó như thế. Nhưng rồi chẳng có gì xảy ra cả. Cô hi vọng Hoàng đế Bệ hạ sẽ tới bên với lời xin lỗi và hứa hẹn quà cáp. Và cũng chẳng có lấy một lời chúc hay một món quà từ Hoàng hậu. Cô càng buồn tợn khi Nam tước Lant nói rằng các sảnh cung điển đều thuộc quyền kiểm soát của Hoàng hậu.

    Rashta đã rất chăm chỉ tập kí, nhưng sau khi kí xong, cô chỉ thấy trống rỗng. Ngay khi vừa dứt nét bút, đại pháp quan lập tức rời đi, nói rằng ông còn có chuyện cần phải làm. Chẳng có tiếng reo hò chúc mừng, cũng chẳng có tiếng vỗ tay náo nhiệt, và cũng chẳng có cái cảm giác lâng lâng vui sướng vì có trong tay tất cả mọi thứ trên đời.

    Sovieshu cũng bỏ đi, chỉ kịp nói "Ta có việc cần phải làm" và "Gặp lại nàng sau". Khi trở về phòng, Rashta vùi mặt xuống hai bàn tay mình.

    "Tại sao lại như vậy?"

    Hầu nữ thân cận tiến tới hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, và tất cả những tủi thân trong lòng vỡ òa.

    "Hoàng hậu hẳn ghét ta lắm, nếu không thì cô ấy đã tới bữa tiệc hoặc gửi quà tới. Dù cô ấy không gửi quà, không thể xuất hiện một chút thôi hay sao?"

    "Đừng khóc, tiểu thư Rashta, sao người lại khóc trong một ngày vui như vậy chứ.."

    "Đừng lo, dù sao người cũng sẽ hiếm khi gặp ngài ấy thôi mà."

    Dù vậy, nỗi buồn trong lòng Rashta cũng chẳng nguôi ngoai. Khi Sovieshu cuối cùng cũng đã xong việc và tức tốc chạy tới, hắn thấy cô nàng trông thật buồn bã.

    "Tại sao con mồi của ta lại buồn bã trong một ngày ý nghĩa thế này đây?"

    "Ý ngài là gì cơ, ngày ý nghĩa? Em còn chẳng được bất kì ai chúc mừng.."

    "Không được ai chúc mừng? Đại pháp quan đã chúc mừng nàng, hắn còn cúi chào nàng; kể cả các người hầu cũng thế cơ mà."

    Nhưng điều Rashta muốn chẳng phải là lời chúc phúc của những người hầu, Rashta muốn nghe được điều đó từ những quý tộc – những kẻ luôn ngạo nghễ ngẩng cao đầu như thể mình giỏi nhất.

    "Hẳn Hoàng hậu phải ghét Rashta lắm.."

    Khi khuôn mặt của Rashta ngày càng u ám, Sovieshu buộc phải thú nhận.

    "Hoàng hậu đã không tới bữa tiệc hay chuẩn bị quà vì cô ấy ghét nàng. Ta đã bảo cô ấy không cần tặng vì đó không phải là một thời điểm tốt."

    Rashta gật đầu, nhưng rõ ràng là cô chẳng tin hắn. Trong bầu không khí này, Sovieshu không thể nào thoải mái thư giãn với người tình của mình.

    Ngày hôm sau, Sovieshu đưa cho thư kí của mình một món quà, bảo anh ta tặng cho Rashta dưới danh nghĩa Hoàng hậu.
     
  11. sodngml

    Bài viết:
    1
    Chapter 8 – Tìm thị nữ là cả một vấn đề (1)
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hoàng hậu, Đại công tước đã gửi tới món quà là lụa nước ngoài ạ."

    Các thị nữ đã sửa soạn cho ta sớm hơn mọi ngày, vậy nên ta ngồi với họ và uống một chút cà phê cho bữa sáng. Trong lúc đó, Đại công tước đã sai người tới dâng món quà.

    Ta rời tầm mắt mình khỏi cốc cà phê và nhìn lên, xem xét món đồ trên bàn tay đương vươn ra của người hầu. Nó là một tấm lụa mà xanh dương tuyệt đẹp, óng ánh như vẩy cá hố.

    Ta thở dài và đặt cốc cà phê xuống bàn. Tấm lụa trông tuyệt đẹp và xa xỉ, nhưng chỉ xét trên ý đồ của người gửi thôi cũng đã khó để mà nhận rồi.

    Đại công tước Liltiang tuy là chú của Sovieshu nhưng chỉ hơn hắn có hai tuổi. Dù không có tham vọng giành lấy ngôi vị, ông ta vẫn luôn cố mua chuộc ta và đòi hỏi một thứ gì đó trả lại. Nếu ta nhận món quà, chắc chắn sẽ có những yêu sách khó khăn buộc ta phải làm theo.

    "Cảm ơn người, nhưng hãy nói với ông ấy rằng ta không thể nhận món quà này được, sẽ kéo theo rất nhiều hiểu lầm."

    Điều này đã xảy ra quá nhiều lần, đến mức người hầu mỉm cười ngượng nghịu như thể đã đoán được chuyện này từ trước. Anh ta thì thầm "Vâng" và lui xuống.

    "Quý ông đây vẫn chưa thấy mệt mỏi nhỉ."

    Sau khi cánh cửa đóng lại, nữ Bá tước Eliza nói lên suy nghĩ của mình, và những người khác bật cười. Bầu không khí trở lại yên bình như trước.

    Nằm ngoài dự kiến, một vị khách khác lại tới. Ta luôn đến chính điện sau mỗi bữa sáng, vì vậy rất ít người tới đây vào giờ sớm như thế này. Nhưng hai người tới vào một buổi sáng ư? Ta cho người đó vào, nhưng vẫn rất tò mò.

    May mắn thay, vị khách thứ hai không phải là người hầu của một quý tộc nào đó cố gắng đến để hối lộ ta, mà là một vị quan đến để điều phối chương trình nghị sự trong ngày. Đó không phải là một công việc quá khó khăn nên sau khi trao đổi vài lời, anh ta rời đi.

    Trước sự ngạc nhiên của ta, vị khách thứ ba xuất hiện.

    Lần này là Rashta – người mà ta đã nghĩ rằng rất hiếm khi gặp mặt trực tiếp.

    "Rashta? Thật sao?"

    Ta nhìn người lính gác cửa một cách ngạc nhiên. Anh ta cúi đầu và trả lời "Vâng, đúng vậy" với một vẻ khinh bỉ. Nữ bá tước Eliza lại tặc lưỡi.

    "Sao cô ta dám đến đây chứ?"

    Người lính gác cửa chẳng biết – anh ta chỉ đứng ở cửa và thông báo những vị khách lui tới mà thôi. Nhưng có vẻ như anh chàng này cảm thấy mình có trách nhiệm phải trả lời những câu hỏi mà ta đưa ra nên một vẻ ngượng ngùng hiện lên khuôn mặt. Eliza quay sang ta, lo lắng.

    "Người sẽ cho cô ta yết kiến sao, Hoàng hậu?"

    "Ừm thì.."

    Nói thật, ta chẳng muốn gặp cô ta. Tại sao ta lại phải nhìn một người có thể làm ta tổn thương? Một ngày nào đó, ta có thể cười nói với Sovieshu ngay cả khi hắn có những phi tần xinh đẹp vây quanh. Nhưng không phải bây giờ. Và ta vẫn khó xử khi phải đối mặt với tình nhân của hắn.

    Tuy nhiên..

    "Cho cô ta vào."

    Nữ bá tước Eliza kinh ngạc thốt lên.

    "Hoàng hậu!"

    Ta nâng cốc cà phê chỉ còn một nửa lên. Ta không muốn thấy cô ta, nhưng Rashta chỉ là một phi tử của Bệ hạ, và cũng là mối tình đầu của Sovieshu.. Đó có phải tình yêu không? Người phụ nữ đầu tiên mà hắn yêu. Sovieshu trở nên lạnh nhạt với ta kể từ khi cô ta xuất hiện, mà ta thỉ chẳng muốn tranh chấp với hắn. Kể cả khi ta không thể yêu hắn cuồng nhiệt, ta cũng không muốn bị hắn ghét bỏ. Ta sẽ chỉ chịu đựng một lần yết kiến này thôi.

    "Đây là lần thứ hay chúng ta gặp nhau nhỉ, Hoàng hậu. Thần là Rashta."

    Ta không biết có phải cô ta đang giả vờ không biết hay không quan tâm đến sự việc của Laura hay không, nhưng Rashta chào ta với một nụ cười rạng rỡ ngay khi mới bước vào.

    Nữ bá tước không che giấu sự khó chịu của mình và ngồi ra sau với vẻ lặng yên như đá, trong khi ta cố đeo lên mình một gương mặt vô cảm nhất có thể. May mắn thay, ta đã thực hành việc che giấu cảm xúc của mình trong những tình huống khó chịu như này rất nhiều lần.

    ".. Không giống như lần trước. Ta đã được tin ngươi trở thành phi tử của Hoàng đế, xin chúc mừng."

    "Cảm ơn người!"

    Ta đã chào hỏi một cách máy móc.. Giờ ta phải nói gì đây? Ta suy nghĩ một lúc và quyết định đi thẳng vào vấn đề.

    "Điều gì mang ngươi đến đây?"

    "Điều gì đã mang thần đến đây ư?"

    "?"

    "Bây giờ người và thần cũng như chị em vậy, Hoàng hậu, chúng ta như gia đình vậy đó."

    Nữ bá tước Eliza bị bất ngờ, sặc cả cà phê. Cô lấy tay che miệng trong khi ho sù sụ và liếc Rashta. Ta cũng hoang mang chẳng kém gì cô ấy. Ta vừa nghe thấy cái gì cơ? Chị em á? Gia đình?

    "Gia đình?"

    "Bởi vì chúng ta chung chồng mà."

    Vẻ mặt vô cảm của ta như thể suýt nứt ra vậy. Ta cố gắng hết sức để bản thân không nổi điên. Khế ước làm phi thì cũng chỉ là khế ước, và đương nhiên họ không được công nhận như người của Hoàng tộc. Trong thời gian khế ước, họ có thể nhận được một số lượng tiền đáng kể, nhưng nếu khế ước đó không được tiếp tục gia hạn, họ sẽ phải rời khỏi Cung điện Hoàng gia. Những đứa trẻ được sinh ra bởi các thê thiếp cũng không được công nhận là Hoàng tử hay Hoàng nữ, cho dù cha của chúng có là Hoàng đế đi chăng nữa.

    Vậy mà bây giờ, cô gái kia lại coi chúng ta là gia đình bởi vì có chung chồng? Có quá nhiều lỗi sai chỉ trong một luận điểm khiến ta chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Trong khi ta đang sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, Rashta chắp hai tay vào nhau.

    "Thần gọi người là chị được không?"

    Bầu không khí xung quanh ta bỗng lạnh lẽo. Ta mím chặt môi. Đến đây là giới hạn của sự rộng lượng rồi.

    "Không."

    Biểu cảm của Rashta chùng hẳn xuống. Cô ta chớp mắt, nhìn thẳng vào ta như thể kinh hãi. Như thể cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhận được một câu trả lời như thế. Điều đó còn khiến ta ngạc nhiên hơn. Cô ta gần như đã nói toạc ra: "Phải rồi, hãy làm chị em nhé. Em đã cướp đi chồng chị, nhưng chúng ta có thể hòa hợp được mà, đúng không?"

    "Vì người không thích Rashta sao?"

    Đôi mắt to tròn ngây thơ của cô ta bắt đầu rơm rớm nước mắt.

    "Không liên quan đến việc ghét ngươi hay không."

    Đương nhiên ta ghét cô ả rồi.

    "Ngươi có thể trở thành tình nhân của Hoàng đế, nhưng không thể là chị em với ta."

    Ta cố gắng giải thích sự thật khó khăn này với một nụ cười, nhưng cô ta có vẻ như càng khóc nhiều hơn. Cô ả hẳn nghĩ ta đang giễu cợt. Nụ cười chẳng có tác dụng, nên ta quyết định mặc kệ nó và quyết định sẽ kết thúc cuộc gặp của chúng ta tại đây.

    "Ra ngoài."

    Sau khi Rashta rời đi, tất cả mọi người trong phòng nhìn nhau với vẻ hoang mang không tưởng.

    "Thật là.. Thần chẳng biết nên nói gì về cô ta nữa."

    Nữ bá tước Eliza như chết lặng, và cả các thị nữ khác cũng vậy. Hầu như họ chưa bao giờ gặp một thê thiếp của Bệ hạ, huống chi còn là một người dám gọi Hoàng hậu là chị. Với một cái chau mày, ta quay sang thị nữ lớn tuổi nhất.

    "Thê thiếp nào cũng thế sao?"

    Mặc dù ta có ra vào Hoàng cung từ khi còn bé, nhưng ta chưa bao giờ gặp bất kì một phi tần nào của cố Hoàng đế khi được dạy học trong cung. Ta chưa đủ tuổi để ra mắt xã hội nên cũng chẳng dính dáng gì tới thê thiếp của ngài.

    "Các phi tần hiếm khi nhìn thấy Hoàng hậu. Điều đó sẽ chỉ làm tổn thương cảm xúc của cả hai bên, hơn nữa thì các phi tần không muốn bị Hoàng hậu ghét bỏ."

    "..."

    Có lẽ Sovieshu thích kiểu người như Rashta. Nữ bá tước Eliza thở dài.

    "Sớm muộn gì cô ả cũng sẽ cần đến thị nữ. Hoàng đế nói rằng cô ả là thường dân, nhưng thần e rằng đến thường dân còn chẳng giống. Không biết liệu có thiếu nữ nào muốn làm thị nữ của một phi tần như thế không.."
     
    Gill thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...