Ngôn Tình [Edit] Cao thủ Esports yêu thầm tôi - Chiến Thất Thiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cơn Mưa Mùa Hạ, 13 Tháng ba 2021.

  1. Cơn Mưa Mùa Hạ

    Bài viết:
    216
    Chương 10: Mạc Bắc bắt đầu hành động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những lời này đã kích thích Tiểu Nãi Lâm, qua một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.

    Từ trước đến nay anh trai cậu không phải là người thân thiện gì.

    Nhưng mà, ở trên Weibo, không có fans nào là không biết, K Thần là một người cuồng em trai.

    Một tay Phong Nại đút vào túi quần, một bàn tay khác búng búng tờ giấy kia: "Chờ có cơ hội anh sẽ đi cảm ơn anh trai nhỏ này của em."

    "Nhất định phải như vậy!" Tiểu Nãi Lâm thật cao hứng, cậu cảm thấy anh trai cậu và anh trai nhỏ nhất định có thể chung sống hòa bình, dù sao hai người này đều soái như vậy..

    Sự thật chứng minh, Tiểu Nãi Lâm quả thực vẫn chỉ là một đứa bé.

    Lão đại Nhất Trung và lão đại Nhị Trung sao có thể sẽ chung sống hòa bình được.

    Phải dùng từ kẻ thù để hình dung quan hệ của hai người bọn họ thì mới chính xác.

    Lúc này.

    Mạc Bắc đã đi ra Nhất Trung.

    Triệu Kiện Kiện chỉ muốn dùng từ kỳ tích để hình dung một chuyến hành trình này.

    Mà bên này, các cô gái học ở Nhất Trung khi nhìn thấy mỹ thiếu niên băng sơn đứng ở trước cổng trường của bọn họ, đi tới đi lui cũng không muốn rời khỏi chỗ này.

    Các cô gái đó tới gần Mạc Bắc một chút, mặt đều sẽ phiếm hồng.

    Dù sao người ta cũng quá đẹp trai.

    Chủ yếu đó là do khí chất đạm mạc làm động lòng người kia.

    Triệu Kiện Kiện đều đã nhìn đến trợn tròn mắt, trước kia bọn họ tới Nhất Trung đều chưa từng trải qua loại đãi ngộ như vậy!

    Đáng tiếc, không thể lại ở đây hưởng thụ được nữa, nếu người Nhất Trung phản ứng lại, nhất định sẽ bắt anh và anh Nam của anh ở lại nơi này, rồi dốc hết sức đánh.

    "Anh Nam, chúng ta đi ăn một bữa nhé! Chúc mừng một chút, trong mười năm nay, lần đầu tiên Nhị Trung đánh bại được Nhất Trung!"

    Đây tuyệt đối là niềm tự hào của Nhị Trung bọn họ!

    Mạc Bắc nhìn thoáng qua di động: "Không được, tôi còn có việc."

    "Hóa ra lý do vừa rồi anh nói với đứa bé kia, không phải để anh chạy trốn sao?" Triệu Kiện Kiện có chút ngơ ngẩn.

    Mạc Bắc muốn thở dài, cuối cùng ngẫm lại liền thôi: "Ngày mai gặp."

    "Ngày mai nhất định phải gặp, Nhất Trung không phục, muốn hẹn đánh nhau lần nữa." Triệu Kiện Kiện muốn nói to những lời này lên, nhưng mà địa điểm lại không đúng cho lắm, nên chỉ có thể nhìn anh Nam của anh càng đi càng xa.

    Kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì sao?

    Đối với Mạc Bắc mà nói, quả thật là một chuyện lớn.

    Đó chính là việc chuyển đội.

    Chuyện này đối với nghề nghiệp game thủ mà nói, quan trọng nhưng cũng không quan trọng lắm.

    Dù sao nếu chiến đội đối tốt với mình, cũng sẽ không có người nào lại muốn chuyển đội.

    Đương nhiên cũng có tình huống khác, ví dụ như gặp chiến đội mới thì sẽ phát triển ngày càng tốt hơn.

    Nhưng anh Mạc Nam của cô đều không phải vậy.

    Mà anh là bị người khác tính kế chèn ép.

    Hoàng hôn, câu lạc bộ Đồ Hải.

    Câu lạc bộ này ở gần Nhị Trung, nhưng mà càng gần nhóm công ty kiến trúc hơn.

    Giám đốc câu lạc bộ Vương Tuấn nhìn thấy Mạc Nam liền cảm thấy phiền, tùy tiện chọn một cái giá liền bán Mạc Nam đị.

    "Thật đúng là không thể tưởng tượng được, lại còn có chiến đội khác sẽ nhận cậu, tôi thấy đối phương hẳn là không biết chiến tích mà cậu đã làm ra đi."

    Vương Tuấn đến cũng không xem nội dung hợp đồng, liền ký tên lên: "Nếu cậu lăn lộn không nổi nữa, có thể lại trở về, gương mặt này của cậu, không thi đấu được, vẫn thực thích hợp để phát sóng trực tiếp, làm chút video khôi hài gì đó, nói không chừng còn có thể nổi lên."

    Nói như vậy, đối với một tuyển thủ chơi game mà nói, quả thực chính là khuất nhục.

    Uông Đông Đông ở bên cạnh nghe đến nắm chặt tay, tức giận thì tức giận, nhưng anh cũng sợ vị chủ nhân này của mình không nhịn được, sẽ trực tiếp nổi bão tại đây, đến lúc đó trên mạng lại là một điểm đen, đó cũng thật chính là vạn kiếp bất phục.

    Sau khi sửa sang lại tốt cảm xúc, Uông Đông Đông vừa định khuyên đối phương bình tĩnh một chút.

    Lại thấy thiếu niên đã đứng lên, tựa như công tử thế gia, duỗi tay tiếp nhận văn kiện, nhẹ nhàng cười, đè thấp giọng nói: "Chiến đội do ông quản lý, không đáng giá để tôi trở về nữa, vì nhường đường cho cháu trai bảo bối của ông, ông đến chuyện nói tôi là cong ông còn có thể bịa đặt ra được, giám đốc Vương, đều là người trong một giới, sau này chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại."
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng năm 2021
  2. Cơn Mưa Mùa Hạ

    Bài viết:
    216
    Chương 11: Cùng một đội với King Thần?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một câu nói, thành công làm cho Vương Tuấn trầm mắt.

    Nhưng trình độ nghề nghiệp nói cho ông ta biết, không đến mức tính toán với một món đồ chơi như vậy.

    Chỉ cười âm u: "Tôi ngược lại muốn xem, những lời này của cậu cuối cùng sẽ đánh vào mặt của ai!"

    Thủ tục chuyển đội hoàn thành.

    Mạc Bắc chỉ mang theo một phần hiệp nghị rời đi.

    Nhóm thực tập sinh của câu lạc bộ sau khi xem đến một màn này, cũng đều không để ý lắm, dù sao giá trị lợi dụng của Mạc Nam đã đã không còn, đây là chuyện trong lòng mà ai cũng biết rõ.

    Cho nên cũng sẽ không có người biết, ngay ở góc cuối cùng của hợp đồng có viết một cái tên đủ để cho người nghe thấy thét chói tai, Hắc Viêm.

    Chỉ có Uông Đông Đông ngồi trở lại trong xe, lúc xem đến văn kiện mà Mạc Bắc đưa cho anh ta liền lắp bắp nói: "Cái gì, chiến đội mới của chủ nhân là Hắc, Hắc, Hắc Viêm? Chiến đội Hắc Viêm mà tôi biết kia sao?"

    Mạc Bắc không chút để ý ừ một tiếng: "Chiến đội này, chắc người chơi game không ai là không quen biết đi?"

    "Cũng đúng[ORG..[/ORG] Đúng cái P!" Uông Đông Đông gần như có chút không lựa lời:"Sao Hắc Viêm lại muốn anh, ai cũng biết anh....."

    Nói tới đây, Uông Đông Đông đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nhìn thoáng qua sắc của mặt thiếu niên.

    Ngoài ý muốn, đối phương lại không có sinh khí, ngược lại liền mở miệng: "Nửa tháng trước, Hắc Viêm tuyển thành viên mới ở trên mạng, tôi thử một chút liền thi trúng."

    Ngữ khí bình thản trần thuật như vậy làm Uông Đông Đông nghe đến kinh ngạc: "Hắc Viêm dễ vào như vậy sao?"

    "Cũng được." Mạc Bắc xem điện thoại, cũng không nói chuyện nhiều.

    Uông Đông Đông là một ngốc bạch ngọt, luôn cảm thấy bầu trời rớt vô số lần bánh có nhân, cuối cùng cũng có một lần rơi đến trên đầu bọn họ, nước mắt tràn đầy: "May mắn, quá may mắn!"

    "Ừ." Mạc Bắc quay đầu đi, có chút mệt mỏi.

    Uông Đông Đông chợt phanh lại một cái, chuyển mắt qua, biểu tình đều thay đổi: "Đi Hắc Viêm, vậy chẳng phải sẽ cùng một chiến đội với K Thần sao!"

    Mạc Bắc không đáp lời, thay đổi một tư thế, dựa đầu vào trên cửa sổ xe, chỗ cổ còn treo một cái tai nghe màu đen.

    Uông Đông Đông giữ đầu của mình, như phát điên lắc qua lắc lại: "Tôi liền biết, tôi liền biết sự tình không có đơn giản như vậy, anh vì K Thần đúng là nỗ lực gì cũng làm ra được! Chờ đã, cùng một chiến đội, vậy có nghĩa là sau khi báo danh, các người phải ngủ ở cùng một chung cư..... Mạc Nam! Anh Nam! Cầu anh, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì đó trong lúc ở chung với K Thần!"

    Khí thế hung hăng quay đầu đi!

    Anh khổ tâm dặn dò người kia như vậy, nhưng anh ta lại ngủ rồi.....Lần này Uông Đông Đông thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

    Thật vất vả mới chờ người nọ tỉnh lại, thanh quý lạnh lùng cự tuyệt người trong vô hình.

    Nói thật, anh vẫn là cảm thấy "Anh Nam" trước kia dễ khơi thông hơn, dù sao anh vẫn có thể biết được đối phương suy nghĩ cái gì!

    Hiện tại, nhìn khuôn mặt tuấn tú băng sơn như tuyết kia, anh hoàn toàn không nhìn ra một chút cảm xúc nào!

    Hơn nữa, sao Hắc Viêm lại tuyển anh ta? K Thần cho phép anh ta vào đội sao?

    Chẳng lẽ.....

    Hai tròng mắt của Uông Đông Đông chợt lóe: "Hắc Viêm bên kia sẽ không biết người báo danh là anh sao?"

    "Thi đấu có thể giấu tên, chỉ cần đúng địa chỉ, sẽ không làm trở ngại việc nhận thư mời và đồng phục của đội." Tiếng nói của Mạc Bắc rất nhạt.

    Chủ nhân nói vậy rất có đạo lý và không sai, nhưng anh hỏi như vậy cũng không phải bởi vì chuyện này.

    "Anh Nam, anh xem nếu bọn họ nhìn thấy anh ngoài đời, có thể hay không trong cơn tức giận liền muốn thất hứa, rồi sẽ đuổi anh ra ngoài?" Uông Đông Đông chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi với suy đoán của mình, dù sao cũng quá chính xác!

    Mạc Bắc nghe vậy, nhướng mày một chút, hai tay đút vào túi quần, chỉ cho Uông Đông Đông bảy chữ: "Tôi được bọn họ đặc biệt mời."
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng năm 2021
  3. Cơn Mưa Mùa Hạ

    Bài viết:
    216
    Chương 12: Hai người cùng thêm WeChat

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đặc biệt mời?

    Lần này mắt của Uông Đông Đông càng mở to hơn nữa.

    Nếu như nói tay không bị thương, lấy thực lực của Mạc Nam có lẽ còn có thể tiến vào Hắc Viêm, nhưng như thế nào cũng sẽ không làm đến tình trạng được bọn họ đặc biệt mời như thế này đi?

    Hay là nói anh ta về quê một chuyến, kỹ thuật đột nhiên tăng mạnh?

    Nghi hoặc trong lòng Uông Đông Đông càng ngày càng lớn.

    Mạc Bắc cũng không giải thích, từ rất lâu về trước, sư phụ đã nói với cô.

    Loại chuyện ngụy trang này, giải thích càng nhiều, sơ hở càng lớn.

    Vừa thật vừa giả là có thể mê hoặc người nhất, chơi game cũng như vậy.

    Dù sao ba ngày nữa, mới là ngày cô đi báo danh.

    Ở cùng một chỗ với đám con trai, mới là chuyện mà cô nên để ý nhất.

    Ánh mắt Mạc Bắc lóe sáng, sườn mặt thanh quý, lấy điện thoại ra, xem lại một chút giáo trình "Làm sao ở chung với trai thẳng".

    Uông Đông Đông là trợ lý cuộc sống của cô, rót ly Coca đưa qua, vừa nhìn lén được thứ trên màn hình, thiếu chút nữa phun Coca ra: "Anh Nam, hiện tại anh giả trai thẳng, đã vô dụng rồi, đến các fans đều biết anh là cong, quan hệ xã hội cũng đều không thể cứu về được."

    Mạc Bắc khẽ động, tránh đi Coca của anh ta, ngón tay sạch sẽ, giọng nói vẫn rất lãnh đạm: "Sau khi trở về, anh lau nơi này một chút, rồi về đi."

    Đại khái là khí tràng người nọ quá mãnh liệt, khiến cho Uông Đông Đông sa sút một năm, trong lòng cũng dâng lên một tia hy vọng, nói không chừng lần này vào Hắc Viêm có thể khiến anh ta thật sự thay đổi.

    Nhưng mà, anh vẫn lo lắng, dựa vào thực lực của Mạc Nam, có thể đặt chân đến nơi đó không.

    Nếu Uông Đông Đông nhìn thấy một màn kế tiếp, khẳng định sẽ không còn băn khoăn như vậy nữa.

    Bóng đêm buông xuống.

    "Cạch cạch" âm thanh này vang vọng trong chung cư cho một người ở.

    Trước máy tính, một đôi tay thon dài trắng nõn, ngón tay nhanh chóng biến hóa vị trí, hoạt động chuẩn xác, di chuyển xinh đẹp, giống như đến cổ tay áo đều có thể mang theo gió.

    Chỉ thấy trên màn hình, một bóng người, áo trắng phiêu phiêu, chỗ đi qua, không có một ngọn cỏ, đánh đối phương đến nỗi đau đớn muốn chết, chỉ trong sáu phút đối phương đã đầu hàng.

    "Đại ca, anh giết người thì giết người, có thể đừng khiến người khác sợ hãi như vậy không!"

    "Anh trai nhỏ chơi thích khách ở đối diện, thêm bạn tốt đi, em là con gái nha, cầu mang em bay."

    "Con gái là có thể được mang theo? Vậy tôi cũng phải!"

    "Mẹ nó, lầu trên thật không biết xấu hổ."

    "Anh em, gặp được cao thủ liền phải giả em gái, đạo lý này ngươi không hiểu sao?"

    Mạc Bắc nhìn tin tức trên màn hình, ngón tay hơi dừng một chút, xa cách ba năm, trò chơi này vẫn không thay đổi, người bên trong vẫn thú vị như vậy.

    Ngược lại tốc độ tay của cô có hơi chậm.....

    Mạc Bắc cúi thấp mắt, lông mi hạ xuống, tay phải giật giật, đầu tiên là kéo cổ áo ra, tiếp theo mới cầm lấy nước khoáng trên bàn lên, đang chuẩn bị uống.

    Thì điện thoại bên cạnh sáng lên, một tin tức WeChat kết bạn thực đáng yêu hiện ra.

    "Anh trai nhỏ, đoán xem em là ai, có thể cho anh ngợi ý nha, đẹp trai còn biết bán manh, mặt bị anh xoa nắn quá mức."

    Bé trai hôm nay trước?

    Mạc Bắc cười cười, ngón tay di chuyển, nhấn nút đồng ý.

    Tiểu Nãi Lâm ở bên kia điện thoại thấy thế lập tức nhảy xuống giường, sau khi xoay hai vòng tại chỗ, vọt tới trước mặt người vừa mới tắm rửa xong, giơ điện thoại lên: "Anh trai nhỏ đồng ý kết bạn với em rồi, em đã nói rồi mà, trên thế giới này ngoại trừ anh, ai cũng sẽ cảm thấy em rất đáng yêu."

    "Đó là anh trai nhỏ của em còn chưa cùng chơi trò chơi với em." Người nọ cười trào phúng một tiếng, một bàn tay giữ khăn lông, một bàn tay đút vào túi quần, thái độ phi thường tùy ý, anh chỉ mặc một cái quần dài màu đen thuần, trần trụi nửa người trên, đường cong tuyến nhân ngư lưu loát, ở dưới ánh sáng lộ ra cơ ngực rắn chắc mà no đủ, thực mê người.
     
  4. Cơn Mưa Mùa Hạ

    Bài viết:
    216
    Chương 13: Anh trai nhỏ quá đẹp trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lâm Khanh Khanh (*). "

    (*) Lâm Khanh Khanh: Đây là biệt danh mà nam chính gọi em trai mình. Khanh trong trường hợp này có nghĩa là: Lừa dối, lừa bịp.

    Ba chữ cuối cùng, lúc người nọ đang nói, ngón tay giơ lên, khăn lông tự động rơi lên mặt của Tiểu Lâm.

    Chỉ thấy tiểu gia hỏa kia kéo khăn lông xuống, đôi mắt lớn híp lại một chút, như cực kỳ khó chịu khi anh trai cậu nói cậu lừa người ta: "Hiện tại em liền đi tìm anh trai nhỏ chơi game, hừ."

    "Tùy em, đừng lấy nick của anh ra chơi, còn có khi chơi xong thì sạc pin vào cho anh." Người nọ vén chăn bông lên, thân hình thon dài nằm xuống, chỉ vươn một bàn tay ra, làm một dấu tay ra hiệu cho Tiểu Lâm đi ra ngoài, biểu tình lười biếng kia khiến cho người khác rất muốn đánh anh.

    Tiểu Lâm bĩu môi: "Không phải anh ỷ vào chính mình đẹp, hừ, ngoại trừ đẹp cùng chơi trò chơi giỏi, anh trai à, anh còn biết cái gì, anh nói em nghe một chút xem."

    "Đánh nhau." Người trong chăn bông thực không biết xấu hổ ném ra hai chữ.

    Tiểu Lâm quả thật hết chỗ nói rồi.

    Thôi, ai bảo đây là anh trai của cậu chứ.

    Cậu vẫn là đi tìm anh trai nhỏ chơi thôi.

    Nếu đem ra so sánh, anh trai nhỏ của cậu thật tốt biết bao.

    Bàn chân bước ra, đeo tai nghe lên, Tiểu Lâm cũng không có ý định đi ra ngoài, mà ngược lại ngồi ở trong phòng anh trai cậu, dùng ngón tay trỏ ấn điện thoại: "Anh trai nhỏ, nhìn nơi này, nhìn nơi này, anh có thời gian không, chúng ta tới chơi trò chơi được không?"

    Đinh một tiếng.

    Gửi đi thành công.

    Thời điểm Mạc Bắc nhận được tin tức này, đang định chơi ván thứ ba, ngón tay dừng lại một chút, ánh mắt thực đạm: "Được."

    "Vậy em mời anh!" Tiểu Lâm kích động: "Anh trai nhỏ, cấp bậc của anh có cao không?" Nếu cấp bậc quá cao, trong lúc đối chiến sẽ gặp phải nhiều người khó đối phó, điểm này Tiểu Lâm vẫn biết được.

    Mạc Bắc nhìn lướt qua nick mới xin nửa tháng trước của cô: "Không cao."

    Tiểu Lâm cười: "Vậy thì thật tốt quá, anh trai nhỏ, anh yên tâm, em không lừa anh đâu, em cũng không phải tên là Lâm Khanh Khanh!"

    Đại khái là cảm thấy tiểu gia hỏa này quá đáng yêu, khóe miệng Mạc Bắc kéo một cái, cười nhạt "ừ" một tiếng.

    Tiếp theo, trò chơi bắt đầu.

    Tiểu Lâm vừa lên tới đã chọn một xe tăng, vừa đi về phía trước, vừa dùng giọng nói nghiêm túc nói: "Anh trai nhỏ, lát nữa lúc đánh nhau lên, anh liền đứng ở phía sau em, anh yên tâm, em thịt dày, sẽ bảo vệ tốt cho anh!"

    Nhưng mà, lúc chân chính đánh lên.

    "Anh trai nhỏ, cứu em, cứu em! Phía sau, phía sau em! A, bên trái, bên trái! Hù chết em, lần này em khẳng định sẽ..... "

    Không đợi Tiểu Lâm nói xong.

    Chỉ thấy trên màn hình điện thoại, một đạo bóng người thanh tú giống như gió lướt về phía Tiểu Lâm, tay phải nâng lên, đầu tiên là bày ra một kiếm trận.

    Tiếp theo kiếm dài quét ngang, không chỉ tốc độ nhanh, còn có vị trí chính xác, làm ba người đó đều bị vây ở trong, ánh sáng bạc rơi xuống, không thể trốn đi đâu được.

    Vì thế, Tiểu Lâm liền ngây ngốc nghe tai nghe truyền tới một đạo lại một đạo hiệu ứng âm thanh.

    First blood!

    Doublekill!

    Triplekill!

    Tam sát, tam sát liên tục!

    Tiểu Lâm chấn kinh rồi!

    Nỉ non ra một câu:" Quá đẹp trai. "

    Xác thật là rất đẹp trai.

    Đối phương đẹp trai, hoàn toàn không muốn lại tiếp tục chơi nữa!

    " Thích khách ở đối diện, ngươi che chở cho một tên thịt khô làm cái gì! "

    " Rốt cuộc ai mới là xe tăng của các người? "

    " Đại ca, anh có thể chơi trò chơi dựa theo kịch bản không, tôi muốn khóc quá!"

    Mạc Bắc không nói gì, bất động thần sắc (*) đánh nhóm đối diện.

    (*) Thần sắc: Vẻ mặt

    Nhóm ở đối diện trực tiếp sụp đổ.

    Tiểu Lâm nhìn từ đầu đến đuôi, cậu bẻ đầu ngón tay nhỏ đếm qua, anh trai nhỏ tổng cộng giết mười ba người, chỉ chết một lần, lần chết đó còn ở đối diện hồ suối chết.

    Quả thực chính là tú (*) bay toàn trường!

    (*) Tú: Thanh tú, xuất sắc

    Quá đẹp trai, quá đẹp trai rồi!
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tám 2021
  5. Cơn Mưa Mùa Hạ

    Bài viết:
    216
    Chương 14: K Thần gửi tin tức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Lâm hoàn toàn kích động, một ván trò chơi không đủ, lôi kéo Mạc Bắc lại đánh một phen, thân hình ở trên sô pha nhích tới nhích lui.

    Hoàn toàn không có ý thức được anh trai cậu nằm ở trên giường, đã đưa ánh mắt về phía cậu.

    Càng như vậy, càng khiến cho Phong Nại chú ý.

    Anh không chút để ý nhướng mày, nửa tiếng, Lâm Khanh Khanh còn chưa tới tìm anh cầu cứu?

    Không bình thường.

    Phong Nại đứng lên, một sườn mặt tuấn mỹ, tóc đen còn có chút hỗn độn, hai chân thực thon dài, dạo bước đi về phía Tiểu Lâm.

    Đầu kia giống như đã kết thúc.

    Chỉ nghe Tiểu Lâm nói với WeChat: "Anh trai nhỏ, lần sau chúng ta chơi nữa được không, em không hề hố chút nào đúng không?"

    Phong Nại nửa cong eo, thấp mắt xuống, nhìn thấy chính là hồi đáp của bên kia.

    Một chữ "ừ", phi thường lãnh đạm.

    Cũng không biết em trai anh đang hưng phấn cái gì.

    Phong Nại duỗi tay, trực tiếp lấy điện thoại di động về, không có hứng thú nhìn nữa.

    Tiểu Lâm sửng sốt, khuôn mặt nhỏ đẹp trai, nhìn về phía đầu sỏ gây tội!

    "Anh, em còn chưa nói ngủ ngon với anh trai nhỏ!"

    Phong Nại nghe vậy, chỉ nhìn lướt qua lượng pin của điện thoại, lấy dây sạc pin ra, tức chết người không quan tâm: "Chuyện đó có quan hệ gì với anh?"

    Tiểu Lâm: "Anh là anh trai ruột của em sao?"

    "Hiện tại có thể không phải." Một tay Phong Nại đút vào túi quần, vốn là muốn khóa màn hình, không nghĩ tới nhìn thấy thành tích trò chơi.

    Kỷ lục đối chiến thắng năm ván liên tiếp, hơn nữa mỗi một ván đều biểu hiện hai chữ nghiền áp, cực kỳ đáng chú ý.

    Tiểu Lâm cũng thấy được, vẻ mặt khoe khoang: "Anh trai nhỏ của em rất lợi hại nha, lợi hại hơn anh nhiều, mang em bay toàn bộ, anh luôn nói em lừa, vừa rồi anh trai nhỏ nói, nói người khác lừa người, là bởi vì năng lực của anh ta không đủ, không thể một giết năm, hừ!"

    Phong Nại click mở giao diện WeChat, quả nhiên có một câu như vậy.

    Chẳng qua ngữ khí không giống nhau.

    Bên kia rõ ràng phai nhạt rất nhiều.

    Giống như chỉ đang nói sự thật.

    "Không còn gì để nói đi?" Lần đầu tiên Tiểu Lâm cảm thấy cậu thắng anh trai độc miệng này của mình, đứng ở trên sô pha, ưỡn thẳng sống lưng.

    Phong Nại cho cậu một chữ a: "Ván chơi cấp độ chơi thấp, có cái gì hay mà nói."

    Tiểu Lâm không phục: "Anh trai nhỏ của em không chỉ lợi hại ở cấp độ chơi thấp, anh chưa thấy qua anh ấy chơi game, hoàn toàn không hiểu, anh ấy khẳng định là một cao thủ, thôi, em không nói với anh nữa, đưa điện thoại cho em, em muốn nói chuyện phiếm với anh trai nhỏ của em!"

    "Bạn học Phong Tiểu Lâm, bây giờ đã là mười giờ rưỡi tối, giờ ngủ của em đã qua hơn phân nửa, còn ở đây nói điều kiện với anh, là muốn anh thông báo cho người trong nhà mang em trở về?" Phong Nại đứng ở kia, nửa người trên vẫn trần trụi, mặt mày như họa.

    Tiểu Lâm vừa nghe ba chữ mang trở về liền sợ hãi: "Được rồi, vậy anh nhớ rõ nói chuyện với anh trai nhỏ của em khách khí một chút, đừng để cho anh ấy nhìn ra được là thay đổi người."

    Phong Nại không nói chuyện, chỉ nghiêng đầu xuống.

    Tiểu Lâm lập tức chạy đi.

    Phong Nại thu hồi ánh mắt về, vừa vặn bên kia gửi tới một câu: "Đi ngủ sớm một chút."

    Phong Nại trước nay đều sẽ không trò chuyện WeChat với ai.

    Đến đội viên của anh tìm anh, đều phải làm tốt chuẩn bị bị anh kéo đen.

    Dù là loại công cụ nói chuyện phiếm WeChat hay là QQ này, anh đều rất ít dùng tới, nguyên nhân chính là lúc trước điền tư liệu từng nói qua, người thêm anh vào quá nhiều.

    Lúc này đây, cố tình là em trai anh trêu chọc ra.

    Nhưng với chiến tích vừa rồi, đối phương còn nói Lâm Khanh Khanh không lừa?

    Gia giáo kiên nhẫn hẳn là cũng không tệ lắm.

    Hơn nữa đối phương còn từng giúp Lâm Khanh Khanh.

    Phong Nại nghĩ nghĩ, ngón tay thon dài khẽ nâng lên, ấn ở trên cảm ứng.....
     
  6. Cơn Mưa Mùa Hạ

    Bài viết:
    216
    Chương 15: K Thần giả trang thành đáng yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lại chơi một ván nữa."

    Mạc Bắc nhìn tin tức hiện ra trên điện thoại, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, đại khái là ngữ khí không có đáng yêu như vừa rồi, không khỏi đánh qua ba chữ: "Cùng một người?"

    Phong Nại nhướng mày một chút, ngón tay sau khi ma xát ở trên màn hình một lúc, như là đang tính toán cái gì, ánh mắt chợt lóe một cái rồi vụt tắt, cuối cùng gửi lại một câu: "Anh trai nhỏ, vì sao anh lại muốn hỏi em vấn đề này chứ."

    Xùy, ngữ khí nói chuyện của em trai anh, thật sự khi bắt chước, đều làm người khác muốn nổi da gà.

    Ngữ khí quen thuộc trở lại lần nữa, Mạc Bắc mới buông ly nước, trả lời: "Không có gì, không còn sớm, hôm nay chơi tới đây thôi, ngủ đi."

    Lãnh đạm như vậy? Thân hình lười biếng của Phong Nại dựa ra sau một chút, có chút không chút để ý: "Vậy anh trai nhỏ, ngày mai chúng ta lại hẹn đi, có được không?"

    Ngày mai? Mạc Bắc suy nghĩ về chương trình học một chút: "Có thể, 7 giờ tối mai anh sẽ online."

    Dễ nói chuyện như vậy? Phong Nại lại nhìn thoáng qua chiến tích trò chơi vừa rồi, ngón tay thon dài trắng nõn rơi xuống: "Vậy em sẽ lên tuyến chờ anh trai nhỏ trước nha."

    Sau khi Mạc Bắc ừ một tiếng, nghĩ đến đối phương vẫn là một đứa bé, lại nghĩ tới lời nói sư phụ đã dạy cô trước kia, một khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh, lại gửi đi một tin tức: "Ngủ ngon, moah moah."

    Moah moah?

    Ngón tay Phong Nại dừng lại.

    Dù sao, đối với một người đàn ông.

    Anh thật sự đánh không ra hai chữ moah moah này.

    Chỉ trả lời câu ngủ ngon.

    Lại không giống ngữ khí của em trai anh.

    Cho nên nói gia hỏa Phong Tiểu Lâm kia, ngày thường bán manh (*) cái gì.

    (*) Manh: Đáng yêu

    Một đôi mắt đào hoa của Phong Nại, đuôi mắt nhướng lên, cánh tay liền như vậy đặt ở một bên, như là có chút mệt, tóc đen hỗn độn dán vào trên trán, lộ một đoạn xương quai xanh xinh đẹp, cuối cùng tùy ý ném điện thoại, chậm rãi nhắm mắt lại.

    Mạc Bắc cũng không xem điện thoại nữa.

    Dù sao, học sinh cao trung đều phải dậy sớm.

    Ngày hôm sau, bảy giờ rưỡi sáng.

    Đám học sinh đi học sớm đang cầm bữa sáng tới, lúc nhìn thấy thiếu niên ngồi ở bên cửa sổ, trên tay cầm sách tiếng Anh, sữa đậu thì nành thiếu chút nữa làm rơi bữa sáng ra.

    Chuyện này không bình thường!

    Sao Mạc Nam lại xuất hiện ở đây vào giờ này?

    Bình thường anh ta đều đi đến trễ!

    Hiện tại đầu năm nay, đến học sinh hư cũng biết chăm chỉ học tập sao?

    Đây là tâm lý của bạn học nam.

    Kế tiếp, là bạn học nữ.

    "A a a! Thật đẹp trai! Thật đẹp trai! Trước kia sao tôi lại nhìn không ra anh ấy đẹp trại như vậy chứ? Không biết hiện tại đi qua hỏi anh ấy làm bạn trai tôi, anh ấy có thể đáp ứng hay không!"

    Rõ ràng bị rất nhiều người nhìn chăm chú, nhưng sườn mặt kia của Mạc Bắc lại không hề có một chút thay đổi, vẫn thực tuấn mỹ thanh quý.

    Hôm nay thiếu niên không có mặc tây trang, mà mặc chính là đồng phục học sinh được quy định của trường học.

    Kéo khóa kéo của áo khoác lên phía cao nhất, chỉ lộ ra một chút đường cong ở hàm dưới, ngoài cửa sổ có cánh hoa nhẹ nhàng theo gió bay tới, rơi ở trên tóc mái màu đen của anh, bị anh bắt lấy, nhẹ nhàng thổi đi. Các bạn học nữ, đã bỏ mình toàn bộ!

    Sao lại có thể lãnh soái như vậy!

    Lúc này đây tiếng thét chói tai không thể khống chế được.

    Thiếu chút nữa khiến cho Triệu Kiện Kiện còn chưa dẫm bước tiến vào, cắn phải khoảng không, vứt bỏ bánh bao thịt bò của mình.

    Chỉ là, giây tiếp theo, anh vẫn là mở miệng ra.

    Ta dự vào a.

    Tình huống gì đây?

    Anh Nam?

    Hiện tại đã đi học rồi sao?

    Không, không đúng nha.

    Lúc mẹ anh cầm chổi lông gà bắt anh rời giường, rõ ràng cách thời gian đi học còn rất sớm.

    Bảy giờ rưỡi, cách thời gian đi học còn có nửa tiếng.

    Đại vương đến trễ - anh Nam lại có thể ở đây rồi!

    Còn mặc đồng phục của trường học!

    Một bộ dáng học sinh giỏi nghiêm túc chính đáng kia.

    Còn làm sao có thể hẹn đánh một trận với Nhất Trung đối diện!

    A?
     
  7. Cơn Mưa Mùa Hạ

    Bài viết:
    216
    Chương 16: K Thần cùng Bắc ca đối diện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng Triệu Kiện Kiện thực sự rất sốt ruột, ngay cả rớt bánh bao thịt cũng không quay đầu nhìn lại.

    Sau khi ngồi xuống hỏi một câu: "Anh Nam, anh có phải hay không đã quên hôm nay còn phải tiếp tục chuyện đánh nhau?"

    Mạc Bắc nghiêng đầu, giọng nói nhàn nhạt chỉ cho hắn bốn chữ: "Không quên, không đi."

    Triệu Kiện Kiện hít một hơi thật sâu: "Anh Nam, anh không bình thường lắm đó anh biết không? Cái gì cũng đừng nói, chuyện liên quan đến vinh dự của Nhị Trung chúng ta, là đàn ông thì phải lên trước nha."

    Mạc Bắc một tay chống cằm, không nói lời nào, cứ nhìn anh ta như vậy.

    Ánh mắt kia có chút lạnh.

    Triệu Kiện Kiện rụt một cái về sau, lại rụt một cái nữa, nhỏ giọng thì thầm: "Dù sao cũng không thể hủy bỏ, huống chi em còn nhận được tin tức, K Thần cũng tới, chỉ đích danh đến là để chọn anh."

    K Thần?

    Sau khi Mạc Bắc được cái xưng hô này, lại nhớ tới một màn ở ga tàu hỏa Cao Thiết kia.

    Quả nhiên, chỉ là có người gương mặt lớn lên đẹp trai mà thôi.

    "Có hứng thú chứ, em đã biết, nhắc tới K Thần, anh nhất định sẽ có hứng thú!" Triệu Kiện Kiện lấy điện thoại di động ra: "Em bây giờ sẽ liên lạc với bọn họ, hẹn!"

    Có thể nói, đây là một hiểu lầm vô cùng hoàn mỹ.

    Mạc Bắc cũng không có đáp ứng.

    Mà Phong Nại, chính là sau khi tan học, nhất định phải đi con đường nào đó.

    Vì vậy, ngay ở tối hôm đó, đã xuất hiện một màn này.

    Đại khái là hai mươi mấy học sinh, học sinh không có mặc đồng phục chiếm đại đa số, vừa đứng ở đó, trên tay cầm gậy bóng chày, đứng đối lập nhau.

    Một bên là Nhị Trung, một bên là Nhất Trung.

    Ai cũng đều biết đây là muốn đánh nhau một trận lớn.

    Một ít học sinh giỏi rối rít tránh đường mà đi.

    Chính là không muốn chọc tới phiền toái gì.

    Cố tình Mạc Bắc cùng Phong Nại, đều là loại người không mướn lượn quanh đường xa này.

    Cho nên, hai người cứ đối diện nhau như vậy.

    Không chút dấu hiệu báo trước nào, lại đang trong tình lý (*).

    (*) Tình lý: Lẽ phải

    Bất đồng chính là, sau khi Phong Nại nhìn đến tình huống trước mặt, bước chân dừng lại, tùy tiện tìm một cái cây gần đó đi qua.

    Ý tứ kia rất rõ ràng, đến khi sân trường yên tĩnh, anh lại đi.

    Do đó khí tràng bắn ra ngoài, cũng rất kiêu ngạo.

    Đám người Triệu Kiện Kiện đứng ở đó, nhìn người dựa vào tàng cây sau lưng mười mấy học sinh Nhất Trung kia, vẫn có chứt run rẩy.

    Dù sao đối phương cũng là K Thần.

    Quay đầu lại, phản ứng đầu tiên của Triệu Kiện Kiện chính là tìm "Anh Nam" của bọn họ.

    Hơn nữa còn hạ thấp giọng nói: "Anh Nam, anh nhìn xem, K Thần đứng ở đó."

    Sân thể dục của Nhất Trung và con đường phân ranh rới của Nhị Trung vốn rất hẹp, cũng chỉ nói coi như là đứng song song, cũng cách không xa.

    Cho nên, thời điểm Mạc Bắc theo phương hướng được chỉ nhìn qua, nhìn thấy chính là bóng người không chứt để ý kia, người nọ mặc đồng phục học sinh, trên mặt còn đeo khẩu trang màu đen, trên khẩu trang lộ ra đôi mắt sâu thẳm ngược lại lại rất làm người khác chú ý, nhưng rất hiển nhiên, anh cũng không nhìn bên này, đại khái là không quá chú ý, một mình cầm một quyển sách, nghiêng người dựa vào dưới tàng cây.

    Tình huống như vậy, còn đang đọc sách?

    "Mỗi lần K Thần đến đều như vậy." Triệu Kiện Kiện nói tiếp: "Để cho người khác đoán không được khi nào anh ta sẽ động thủ."

    Mạc Bắc không lên tiếng, mà một tay đút túi quần, một tay xách cặp sách, tiếp tục đi về hướng bên phải, sườn mặt góc cạnh thanh quý lại lạnh lùng.

    Đây chính là lý do vì sao tính cách bây giờ của cô cùng Mạc Nam không giống nhau, cũng sẽ không có người nào hoài nghi chuyện cô là con gái.

    Trừ tuấn tú ra, trên người cô còn có một cổ lạnh nhạt bức người, dù là khi nào, sau lưng cô vĩnh viễn đều thẳng tắp.

    Không giống đại đa số học các học sinh cao trung, non nớt chưa lui, hỏa khí ngất trời.

    Cô thanh quý cấm dục như vậy, đứng ở trong một đám học sinh cao trung tùy thời đều muốn làm kiểu dáng, cỏ vẻ đặc biệt xuất sắc.
     
  8. Cơn Mưa Mùa Hạ

    Bài viết:
    216
    Chương 17: Lão đại đánh nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng rơi vào trong mắt đám người Nhất Trung.

    Thái độ của Mạc Bắc như vậy, không phải chứng tỏ thực lực của bản thân thì chính là khiêu khích.

    Nhất là ngày hôm qua người này còn vừa mới thu nhập bọn họ.

    Trên cánh tay người thứ nhất vẫn còn quấn vải thưa không nhịn được, trực tiếp gào lên: "Mạc Nam, mày cho rằng mày còn có thể đi?"

    Mạc Bắc chỉ ngước mắt nhìn lướt qua bên này.

    Cô đã nói qua cô muốn đi khi nào.

    Bày ra như vậy, không đánh một trận, không được.

    Nhưng có một chuyện, sư phụ cô đã từng nói qua, bắt giặc phải bắt vua trước, cho dù những lời này dùng ở nơi này có một chút không quá thích hợp.

    Nhưng ánh mắt của Mạc Bắc vẫn như cũ lướt qua những người này, trực tiếp khóa chặt trên người bóng dáng thon dài kia.

    Người nọ bị coi nhẹ, thấy người này còn không thèm để ý tới mình, một chút tức giận liền xông thẳng lên não, vung mạnh gậy bóng chày trên tay liền đánh về phía Mạc Bắc bên này!

    Nhưng làm cho hắn không nghĩ tới chính là động tác của người kia lại có thể nhanh hơn hắn.

    Bịch!

    Một âm thanh vang lên!

    Lại là cặp sách đáng chết kia!

    Hắn bị đập đến cằm có chút biến dạng, cùng với biểu tình vặn vẹo nhìn qua có chút thảm.

    "Mẹ nó Mạc Nam, mày có bản lĩnh thì đừng giở thủ đoạn." Chữ đoạn này hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy người nọ không biết làm sao lại đã xông qua vòng vây dày đặc của bọn họ, giống như anh ta còn biết kinh công vậy.

    Động tác vừa nhanh vừa đẹp, còn không chờ đến thời điểm bọn họ phản ứng lại.

    Người nọ đã một phen xách cổ áo K Thần của bọn họ lên!

    Coi như từ trình độ nào đó mà nói, Phong Nại bị dính vào tai họa, vươn cánh tay chặn lại, ánh mắt đều có chút lạnh: "Cút."

    Lại là cái chữ này?

    Mạc Bắc không nói nhảm, một gương mặt tuấn tú lạnh lùng, trực tiếp động thủ.

    Phong Nại a một tiếng, dứt khoát đá một cước qua, còn xem sách cái gì!

    Lão đại Nhất Trung và Nhị Trung đã đánh nhau rồi.

    Người khác còn thất thần sao?

    Triệu Kiện Kiện nói một câu: "Các huynh đệ lên!"

    Đánh hội đồng của hai nhóm học sinh trung học cứ bắt đầu như vậy.

    Tình cảnh trong sân thể dục rất hỗn loạn, chỉ có nhìn được đồng phục học sinh thoáng qua ở trước mắt.

    Đánh hội đồng thật sự không hề dài giống như trong phim điện ảnh.

    Không đến một phút đồng hồ, sự tình trực tiếp được giải quyết.

    Lúc gậy bóng chày vung mạnh xuống, thực sự rất đau.

    Không có người nào đầu óc nghĩ không ra, lại đi chịu đựng một chút.

    Thành thật mà nói, bọn họ chẳng qua chỉ bày ra một chút khí thế.

    Ai có thể ngờ, hai lão đại bên kia lại đánh nhau nghiêm túc như vậy.

    Vua không thích nhìn vua, đại khái nói chính là dáng vẻ này.

    Ngoại trừ tiếng gió bén nhọn trong không khí, chính là động tác soái khí (*) của hai thân ảnh kia.

    (*) Soái khí: Đẹp trai

    Sau lưng Mạc Bắc bị ăn một cước, dựa theo tính cách khôn chịu thiệt của cô, nhất định sẽ tìm trở về.

    Cho nên, hiện tại khóe miệng của Phong Nại đã lộ ra màu xanh nhàn nhạt.

    So với đánh hội đồng bên này.

    Đối chiến bên kia đã đặc sắc hơn nhiều.

    Hai người không dùng gậy đánh bóng chày, không phải dưới chân mang gió, chính là lấy đồng phục học sinh làm thành công cụ đánh nhau, lúc hất ra cũng có thể vung mạnh một mảnh.

    Nếu không phải bên kia có thầy giáo thổi còi chạy tới.

    Phỏng chừng hai người này ai cũng không chịu buông tha cho đối phương.

    Triệu Kiện Kiện là người phản ứng nhanh nhất, vươn tay kéo anh Nam của bọn họ ra: "Anh Nam, đừng đánh, thầy giáo tới! Là thầy giáo của trường học chúng ta!"

    Mạc Bắc thu tay lại, quần áo đều bị bẩn, phía sau lưng khẳng định có dấu chân, điểm này cũng làm cho cô rất không hài lòng.

    Bởi vì người đứng trước mặt cô kia, đồng phục học sinh trên người từ đầu đến cuối đều sạch sẽ.

    Thậm chí, ánh mắt anh nhìn về phía cô, cũng trầm thấp phát lãnh (*).

    (*) Phát lãnh: Rét run, lạnh run

    Mà người đứng ở bên cạnh anh, đại khái ai cũng không quên được, bộ dáng của K Thần bọn họ khi động thủ, lúc đứng dậy đồng phục học sinh bị vén lên, ngang hông che lấp một tầng bắp thịt mong mỏng, thô bạo chói mắt.

    Phải biết rằng từ lúc K Thần bắt đầu chơi game, đã không còn động tay qua, càng không để ý tới loại chuyện này, rất hiếm khi tham dự.

    Không thể không nói, Mạc Nam người này thực sự có độc!
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng bảy 2021
  9. Cơn Mưa Mùa Hạ

    Bài viết:
    216
    Chương 18: Hai lão đại vẫn chưa kết thúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có thầy giáo chạy tới.

    Đánh hội đồng tự nhiên sẽ ngừng.

    Không chỉ ngừng, đám học sinh sợ viết bản kiểm điểm còn sẽ chạy.

    Dám ở lại nơi này, phỏng chừng chỉ có Mạc Bắc và Phong Nại.

    Hai người cũng tiếp tục không động thủ nữa.

    Nhưng dù vậy, tia lửa tùy thời có thể va chạm ra ngoài kia.

    Cũng làm cho sắc mặt thầy giáo tới đây trầm xuống: "Mạc Nam, lại là em!"

    Thông thường trong lúc này, Mạc Nam với tính tình bạo kia tuyệt đối sẽ nổi giận.

    Nhưng Mạc Bắc lại không như vậy, mà chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Em sai rồi."

    Thầy giáo kia sửng sốt một chút, hoàn toàn không tiếp lời, cái này phải tiếp như thế nào đây!

    Triệu Kiện Kiện cũng ngốc lăng, mẹ ơi, anh Nam của anh đây là thao tác gì!

    Thầy giáo dù sao cũng phải tìm một người để hạ đao:"Còn có em, Triệu..."

    Triệu Kiện Kiện phản ứng rất nhanh chóng: "Thầy ơi, em cũng sai rồi." Anh cũng học theo anh Nam của anh.

    Nhưng không nghĩ tới thầy giáo kia lại trở tay đánh vào trên ót của hắn: "Thái độ không thành khẩn."

    Triệu Kiện Kiện:"..." Vẻ mặt không cảm xúc của anh Nam anh chính là thái độ thành khẩn, hắn như vậy thì là thái độ không thành khẩn, thầy à, thầy đối đãi với mỗi người khác nhau đó, thầy biết không!

    Có người ngoài ở đây, dạy dỗ học sinh trường mình, dù sao cũng phải để lại cho người ta mặt mũi.

    Thầy giáo kia nghiêng người qua, đối diện chính là gương mặt của thiếu gia nhà họ Phong kia.

    Dù là gia thế của đối phương hay là những thứ khác, đều không ở trong phạm vi quản lý của ông, ông cũng không chọc được, chỉ muốn mang mấy đứa học sinh không nên thân của Nhị Trung này về sớm một chút.

    Phong Nại cũng không lên tiếng, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt không bỏ qua cho Mạc Bắc.

    Hiện tại bốn phía đều yên lặng.

    Khoảng cách của hai người bọn họ cũng rất gần.

    Mạc Bắc thậm chí có thể nhìn thấy khi anh đang nhìn cô, trong con mắt màu nhạt hiện ra ánh sáng lạnh màu bạc.

    Tiếp theo, anh đột nhiên giơ tay, chỉ vào khóe miệng của mình, sau khi gương mặt tuấn mỹ tháo khẩu trang xuống, lại càng soái khí bức người.

    Mạc Bắc hiểu rõ ý tứ của anh, đại khái chính là vết thương này, tôi sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại.

    Người này tựa hồ đã quên chuyện anh ta đạp mình một cước.

    Vẻ mặt Mạc Bắc đầy thanh quý, cũng học dáng vẻ của anh, chỉ vào sau lưng mình.

    Đôi mắt kia của Phong Nại chậm rãi híp lại.

    Đại khái chính là chưa kết thúc.

    Thầy giáo kia rất sợ lại xảy ra chuyện gì ông ta không thể khống chế được, gọi bảo vệ cửa ở hai bên đến.

    Nhưng Triệu Kiện Kiện biết, lần này anh Nam của bọn họ, xem như không có chạy.

    "Không phải, anh Nam, làm sao lần này anh lại thật sự động thủ chứ?" Triệu Kiện Kiện đến phòng y tế rồi, vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.

    Mạc Bắc chạm vào phía sau lưng một, đôi mắt đau lãnh đạm: "Nếu không thì sao?"

    "Anh nói cho em nghe một chút đi, anh động thủ là muốn cho K thần nhìn anh với con mắt khác sao?" Triệu Kiện Kiện chợt nhớ ra cái gì đó, lập tức ngồi thẳng thân hình.

    Mạc Bắc lười lại phải sửa đúng hiểu lầm của người khác đối với một ít truyện, cầm thuốc chuẩn bị về nhà bôi.

    Bởi vì lần đánh hội đồng này, chuyện đi chiến đội báo danh, trong tương lai còn phải kéo dài một chút.

    Bên kia.

    Buổi tối hôm nay Phong Nại còn có một nhiệm vụ là phát sóng trực tiếp trong một giờ.

    Mới vừa mở máy thu hình ra, phòng phát sóng liền oanh tạc!

    "K Thần, miệng anh bị làm sao vây?"

    "Một mảnh xanh tím nha, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mỹ nhan thịnh thế của K Thần nhà ta."

    "Đây không phải là trọng điểm đi, trọng điểm là sao sẽ xanh tím."

    "Nhìn qua giống như là bị người ta đánh."

    "Làm sao có thể, K Thần nhà ta sẽ bị đánh? Mở ra, chơi, cười!"

    Phía trên nhảy ra quá nhiều tin tức, Phong Nại không muốn nhìn đến cũng khó.

    Nhưng từ trước đến nay phong cách phát sóng trực tiếp của Phong Nại đều chỉ lộ mặt mười giây, dù là vấn đề gì cũng không trả lời, trời trò chơi trong vòng một giờ, thì sẽ hạ tuyến.

    "Mọi người có phát hiện hôm nay K Thần ngược người người đặc biệt tàn nhẫn không, đây là lần thứ ba giết năm, sẽ không phải vết thương ngoài miệng kia, thật sự là bị người ta đánh đi..."
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng sáu 2021
  10. Cơn Mưa Mùa Hạ

    Bài viết:
    216
    Chương 19: Hai lão đại đang chơi game

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cạch.

    Phong Nại tiện tay tháo tai nghe màu đen xuống, tắt máy thu hình đi, khóe miệng còn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lãnh lẽo.

    Lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, vốn dĩ là muốn hút một điếu.

    Nhưng nhớ tới trong chung cư còn một đứa trẻ, lại đẩy trở về, nhàm chán nghiêng người qua, cầm lấy một viên kẹo của tiểu gia hỏa kia.

    "Anh ơi." Tiểu Lâm thấy anh phát sóng trực tiếp xong rồi, thò một gương mặt tuấn tú qua, đôi mắt thật to tràn đầy thắc mắc: "Anh tai sao cứ thích đánh nhau như vậy chứ?" Sau khi nói xong, còn như ông cụ non thở dài một hơi: "Bộ dáng này của anh làm sao có thể cùng em về nhà gặp mẹ?"

    Phong Nại lười biếng dựa ra sau một chút: "Ai nói qua anh muốn về nhà?"

    "Được rồi, không trở về." Hai tay Tiểu Lâm chống gương mặt nhỏ của mình: "Đều xanh tím một mảnh rồi, anh, anh không đau sao?"

    Phong Nại hạ thấp mắt xuống, a một tiếng: "Đau, làm sao lại không đau được chứ, đây cũng là lần đầu tiên trên mặt anh trai em bị xanh tím."

    Ừm ừm ừm? Sao cậu luôn cảm thấy cảm xúc của anh trai mình không đúng lắm, Tiểu Lâm còn muốn nói thêm cái gì, đột nhiên nhìn thấy màn hình điện thoại di động đặt ở đằng kia sáng lên: "Là anh trai nhỏ!"

    Tay nhỏ lập tức vươn ra, chỉ muốn lấy điện thoại di động.

    Phong Nại so với cậu nhanh hơn một bước, giọng nói không chút để ý: "Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi, đi tắm trước đi.

    " Nhưng anh trai nhỏ gửi tin nhắn cho em nha! "Tiểu Lâm không quá muốn đi.

    Phong Nại cắn kẹo trong miệng:" Không tắm, anh bảo lão Vương lại đây, đón em về nhà. "

    Tiểu Lâm thật sự rất muốn cắn anh trai mình:" Em đi tắm, nhưng sau khi tắm xong, anh phải đưa điện thoại di động cho em! "

    " Ừ. "Phong Nại trả lời có chút không yên lòng.

    Tiểu Lâm cảm thấy uy tín của anh trai cậu thật sự quá kém, nhưng lại không có cách nào, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể ôm khăn lông, quay đầu từng bước từng bước đi về phía phòng tắm.

    Phong Nại nhìn người đã đi vào, ánh mắt dừng ở trên tin nhắn kia.

    " Chơi trò chơi không? "

    Ngược lại rất đúng giờ.

    Ngón tay Phong Nại hơi trượt sang bên trái, ánh mắt nhẹ chuyển sang giọng của em trai mình:

    " Đương nhiên em muốn chơi rồi! Anh trai nhỏ, em đã chờ anh rất lâu. "

    Bên kia WeChat, thấy được dòng chữ như vậy, trong não bộ liền tưởng tượng ra mặt một cậu bé, đôi mắt to to và cái miệng nhỏ chu lên, bộ dạng có chút đáng yêu, khi đợi ai đó hẳn cũng rất ngoan, nhớ tới lời dạy dỗ của sư phụ, không kìm lại được liền gửi qua hai chữ:" Moah moah. "

    Phong Nại nhìn thấy tin nhắn, ngón tay lại một lần nữa cúng ngắc.

    Có lẽ anh cần phải rành ra một chút thời gian rảnh của mình đề hỏi Lâm Khanh Khanh một chút, anh trai nhỏ nó quen này, sao lại thích gửi loại từ" Moah moah "cho người ta như vậy, không biết sẽ làm cho người khác sinh ra hiểu lầm ư?

    Cũng may lần này không cần anh phải trả lời, trực tiếp chơi trò chơi là được.

    Nick Phong Lâm dùng vốn dĩ chính là một nick nhỏ mà Phong Nại dùng để hiểu rõ một số thuộc tính của anh hùng.

    Nghề nghiệp tuyển thủ lúc ngẫu nhiên muốn chơi trò chơi, cũng không thể dùng nick chính, càng không phải nói tới sức ảnh hưởng của ID King trong trò chơi này, chưa biết chừng vừa vào trò chơi sẽ gây ra hỗn loạn gì.

    Căn phòng này là do Mạc bắc thuê.

    Phong Nại nhìn cũng không nhìn liền chọn một vị trí thích khách.

    Mạc Bắc nhướng mày một chút:"? "

    Dù sao ở trong trò chơi này, vị trí thích khách luôn thử thách thao tác kỹ thuật của người chơi.

    Sau khi Phong Nại nhìn thấy dấu hỏi chấm kia, cũng biết đối phương đang suy nghĩ gì, gửi một câu trả lời qua:" Ngày hôm qua em nhìn thấy anh trai nhỏ chơi nhân vật này rất lợi hại nha, nên hôm nay em cũng muốn hỏi một chút. "

    Mạc Bắc liếc mắt nhìn màn hình một cái, sườn mặt thanh quý vẫn không thay đổi, sư phụ cô đã từng nói qua, không thể đả kích tính tích cực của một đứa bé.

    " Được."

    Dễ nói chuyện như vậy?

    Không trách được khiến Lâm Khanh Khanh kia thích...
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...