Chương 19: Có người đẹp ở sơn trang, cười duyên dáng khiến người người phải trộm nhìn. Bấm để xem Tập đoàn Thượng Khải gần hai năm nay đang cấp tốc tìm một công ty có tiềm năng để đầu tư vốn, điều này Diệp U cũng có nghe qua. Cô chỉ là không có nghĩ đến, học sinh mà Vạn nãi nãi trước kia đã từng giúp đỡ, lại chính là tổng giám đốc của Thượng Khải tập đoàn? "Mấy đứa đều là người trẻ tuổi, trò chuyện sẽ dễ dàng hơn, mà lại có quan hệ với tiểu Linh ở giữa, không chừng thằng bé sẽ tình nguyện giúp cháu." Diệp U nghe Kim gia gia nói xong, ánh mắt giật giật. Hôm qua cô là bởi vì đi cứu Vạn nãi nãi, mới chạy ra khỏi sơn trang, nếu như cô mang cái này ra nói, đoán chừng thông qua Vạn nãi nãi sẽ nhận được ân huệ của tổng tài, cũng sẽ không cự tuyệt cô. Nhưng nếu như vậy.. "Kim gia gia, ngài nói như vậy thật không có đạo đức mà." Diệp U đuổi theo Kim gia gia, trên không trung chậm rãi vẽ lên một nửa hình tròn, "Lại nói cháu cứu Vạn nãi nãi, cũng không phải vì mưu đồ gì." Kim lão gia tử vui tươi hớn hở cười ra tiếng, mở miệng nói: "Dù sao ta cũng đã chỉ cho cháu rồi, chính cháu nhìn xem mà tự xử lý đi." Diệp U nhẹ nhàng nhíu mày, không tiếp tục lên tiếng. Cô đối với trò chơi mới của công ty mình vẫn là có lòng tin, trước đó cpp ở bên ngoài tìm người đầu tư, cũng không phải không ai nguyện ý, chỉ bất quá người khác đều thấy quy mô công ty cô không lớn, muốn đem trò chơi mua lại để tự làm. Diệp U đối với sự phát triển trong tương lai của công ty vẫn là có dã tâm nhất định, cho nên chắc chắn sẽ không đồng ý loại hình thức này, nhưng cái này cũng từ cũng phải nói rõ, trò chơi bọn họ là có giá trị. Hi vọng vị tổng giám đốc này của tập đoàn Thượng Khải, sẽ không giống với các vị lão bản cô đã từng gặp qua. Đánh thái cực cùng Kim lão gia tử xong, Diệp U lại đi tìm Trình Cảnh lấy từ khúc, cô cũng không hiểu, vì cái gì chính mình tới suối nước nóng sơn trang, vẫn là công tác mệnh. Trình Cảnh sáng sớm liền đi đến phòng trà bên hồ nhân tạo, cũng không phải anh ta thích uống trà, mà chủ yếu là sang đây xem náo nhiệt. Sáng nay anh ta vốn định đi tìm Hứa Sương trò chuyện một chút về việc hợp tác, hôm qua sau khi nghe cô hát một khúc « dạo chơi công viên kinh mộng », anh ta liền có suy nghĩ cùng cô hợp tác. Bây giờ ca khúc nếp xưa, cùng hí khúc kết hợp đã là chuyện không phải mới mẻ gì, nhưng giọng hát của Hứa Sương, vẫn là cho anh ta một chút linh cảm mới. Chỉ là Hứa Sương giống như đối với việc hợp tác cùng họ cũng không có bao nhiêu hứng thú, không nghe anh ta nói tỉ mỉ đã lập tức cự tuyệt. Nhưng Trình Cảnh người này một khi nghiêm túc, sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. "Trình Cảnh lão sư, anh tránh ở chỗ này làm gì chứ?" Diệp U tại một gian phòng bên ngoài của phòng trà, tìm được Trình Cảnh đang lén lén lút lút, cô học bộ dáng của anh ta, cũng thò đầu vào bên trong phòng nhìn xem, "Trong này là ai vậy?" "Hứa Sương." Trình Cảnh thaays nàng tới, hai tay ôm ngực, tựa ở ngoài cửa, lưu ý động tĩnh trong phòng, "Một đại tỷ ở trong gánh hát của cô ấy, đến hối cô ấy trở về gánh hát." "À.." Diệp U như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, lại nhìn Trình Cảnh đang ở chỗ này quang minh chính đại nghe lén, "Nhưng cái này cùng anh có quan hệ gì? Anh có thời gian quan tâm người khác, không bằng trở về sáng tác bài hát." "Tôi đây không phải là vì sáng tác bài hát sao?" Trình Cảnh lườm cô một cái, cùng với cô nói đạo lí, "Tôi đều nghĩ kỹ, cái ca khúc chủ đề kia của chúng ta, tăng thêm hí khang làm bạn hát, tìm Hứa Sương hát." Diệp U nhìn xem anh cười một tiếng: "Nha, Trình Cảnh lão sư đây là thật coi trọng Hứa lão sư rồi?" " Nhưng người ta không vui a." Trình Cảnh nói đến đây, lông mày liền sầu muộn nhíu lại, "Tôi mới vừa ở chỗ này nghe một chút, biết đại khái là chuyện gì xảy ra." Diệp U tò mò hỏi anh: "Chuyện gì xảy ra?" Trình Cảnh nâng lên một cánh tay, nói với Diệp U: "Liền là Hứa lão sư của chúng ta, ở trong gánh hát cũng là một em gái thiên phú cực cao, tất cả mọi người rất xem trọng cô áy, nhưng làm sao cô ấy không tập trung hát hí khúc thật tốt, nhất định phải đi yêu đương, còn bất hạnh gặp phải tra nam, kết quả bị đả kích không gượng dậy nổi, dứt khoát trốn đến sơn trang đến chữa thương." Diệp U kinh ngạc lặng lẽ mở mắt, Hứa Sương trong lòng cô, là một nữ hiệp có thể tùy ý mà đem chân nhấc qua đỉnh đầu, cô chưa từng nghĩ trong quá khứ cô ấy lại là nữ nhi tình trường. "Này cùng với cô ấy nhân vật thiết lập giống như có chút không hợp a." Diệp U cũng đem đầu dùng lực hướng phòng cửa nhìn, giống như là muốn nghe xem bên trong đang nói cái gì. Trình Cảnh đem đầu cô hướng ra bên ngoài gẩy gẩy, lại khôi phục tư thế hai tay ôm ngực tựa ở trước cửa: "Cô ấy hiện tại là bởi vì tâm hồn bị tổn thương, liền không có ý định gây dựng sự nghiệp, này không được. Tôi phải nghĩ biện pháp để cô ấy tình táo lại." Diệp U con mắt cực nhanh chớp hai lần, ngẩng đầu con ngươi sáng tinh tinh mà nhìn về hướng Trình Cảnh: "Tôi có cách." Trình Cảnh có chút đứng thẳng người, nhìn cô hỏi: "Cách gì?" Diệp U nói: "Anh liền yêu đương với cô ấy đi!" Trình Cảnh: "..." Anh ta làm sao lại cảm thấy Diệp tổng trong đầu chả có ý nghĩ gì đứng đắn vậy :) Diệp U thấy anh lại dựa vào trở về, liền cùng anh phân tích: "Tục ngữ có nói, muốn quên đi một đoạn tình cảm trước đó, phương pháp tốt nhất là bắt đầu đoạn cảm tình tiếp theo mà." "..." Trình Cảnh vậy mà cảm thấy cô nói cũng có mấy phần đạo lý, "Vậy tại sao lại là tôi?" "Cái kia cũng không thể là tôi đi?" Diệp U nhìn anh ta, "Anh nhìn xem, hiện tại cô ấy cũng không chịu rời khỏi sơn trang, chúng ta chỉ có thể trong sơn trang ngay tại chỗ lấy tài liệu. Trong sơn trang có bao nhiêu người chứ, trừ ra Kim gia gia với mấy vị trưởng bối này, người trẻ tuổi liền không có mấy người, Lương tiên sinh lần trước tôi có hỏi qua, anh ta nói anh ta đối với chuyện yêu đương không hứng thú. Còn em trai tôi, hôm qua vừa đi rồi, không phải sao, giờ chỉ còn anh." Trình Cảnh: "..." Anh trầm mặc suy tư một hồi, đưa ra một khả năng khác: "Vì sao không thể là Lục tiên sinh chứ?" Diệp U không chút suy nghĩ mà nói: "Lục tiên sinh khẳng định không được." "Vì sao không được?" Diệp U nuốt nước bọt: "Lục tiên sinh điều kiện xác thực so với anh tốt hơn, nhưng anh ấy hình tượng nhân vật thiết lập là bong hoa cao ngạo, Hứa Sương nhất định đuổi không kịp." Trình Cảnh: "..." Nửa câu sau anh ta đồng ý, nửa câu đầu anh có ý kiến. Hai người đang nói, phòng cửa liền bị người ta đẩy ra. Sư tỷ của Hứa Sương trông thấy hai người đứng ở ngoài cửa sửng sốt một chút, Diệp U hướng cô ấy cười cười, chủ động mở miệng nói: "Chào sư tỷ, chúng ta là bạn của Hứa Sương." "À.." Sư tỷ chậm rãi gật nhẹ đầu, cũng hướng bọn họ lên tiếng chào, "Chào mọi người." Trình Cảnh không có cùng bọn họ hàn huyên, anh hiện tại chỉ quan tâm thái độ Hứa Sương: "Cô muốn cùng sư tỷ xuống núi sao?" Hứa Sương nhếch môi, lắc đầu, không hề nói gì liền đi. Trình Cảnh thấy thế, lập tức đi theo, sư tỷ nhìn bóng lưng Hứa Sương rời đi, lông mày lại nhíu lại. Diệp U đứng ở bên cạnh, thấy cô ấy sầu muộn, liền trấn an hai câu: "Sư tỷ, cô cũng đừng quá lo lắng, chúng ta làm bạn của Hứa Sương, cũng sẽ giúp cô khuyên nhủ của cô ấy." Sư tỷ nhìn nàng, thở ra một hơi, giọng mang oán trách nói: "Cô là không biết, Sương Sương lúc đầu rất có thiên phú, là người được chúng tôi tập trung bồi dưỡng để kế thừa, hiện tại náo một màn như thế, sư phụ đã tức giận vô cùng, cô ấy còn không quay lại đi, về sau còn có thể trở lại gánh hát hay không, đều là cái vấn đề." Diệp U nghe cô ấy nói như vậy, cũng có chút lo lắng cho Hứa Sương: "Sư tỷ, cô trở về được giúp Hứa Sương năn nỉ một chút, cô ấy mặc dù đãi trong sơn trang, nhưng mỗi ngày đều đang vẫn luôn luyện giọng, một ngày cũng không có lười biếng nha." Khóe môi sư tỷ khẽ mỉm cười, Sương Sương quả thật là người luôn nghiêm túc rèn luyện, cũng không biết là ông trời muốn độ kiếp gì cho cô ấy, mà gặp phải một tên đàn ông cặn bã như vậy. Cùng lúc đó, Lục Tẫn đang chính tay chuẩn bị món bí đỏ chưng cho buổi trưa hôm nay. Trong viện của anh có một phòng bếp, nhưng cơ bản bình thường anh cũng không nấu ăn, cho nên trong phòng bếp không có nguyên liệu nấu ăn. Anh đi sang phòng bếp của sơn trang, chọn lựa một vài nguyên liệu nấu ăn, sau đó mang về nơi ở của mình. Phòng bếp sơn trang mặc dù lớn, nhưng không phải là đầu bếp của sơn trang, nên không thể nấu cơm ở trong đó. Hỉ thúc biết Lục Tẫn hôm nay muốn xuống bếp, đặc biệt tới giúp anh một tay. Ông đứng trong phòng bếp, nhìn tạp dề của Lục Tẫn, giống như vô ý hỏi một câu: "Mấy ngày gần đây nhất, Diệp tiểu thư có phải mỗi ngày đều sẽ tới chỗ cậu không?" Tay Lục Tẫn đặt ở phía sau dừng lại một giây, mới lại tiếp tục buộc dây tạp dề lại: "Diệp tiểu thư tới tìm tôi học tập kiến thức về kiến trúc cổ." "À, tôi thấy cô ta không giống như vậy." Hỉ thúc mặc dù chưa từng yêu đương, nhưng đối với mấy chiêu này trong yêu đương lại rất am hiểu, "Cô ta là lợi dụng việc học tập, để làm chuyện bất chính." Động tác của Lục Tẫn lại dừng một chút, có chút nghiêng người sang nhìn về phía Hỉ thúc: "Chuyện bất chính gì?" Hỉ thúc: "..." Này ông nói không nên lời. "Nói tóm lại, cô ta mỗi ngày đều chạy tới chỗ cậu, khẳng định sẽ khiến một số người chú ý, dần dà, không biết sẽ bị truyền thành bộ dáng gì." Lục Tẫn lại không chút nào để ý những này: "Miệng là của người ta, họ muốn nói gì, chúng ta cũng không thể cản. Mà lại ở lâu trong sơn trang, đều không phải dạng người thích bàn chuyện thị phi." "..." Hỉ thúc chẹn họng một chút, nhìn anh hỏi, "Ý của cậu là, tôi đang đi đâm thọc?" ".. Tôi không phải có ý này." "Tôi thấy cậu chính là có ý này." Hỉ thúc khó được có chút tính trẻ con, giống như người bình thường đấu khí hừ hai tiếng, lại tiếp tục nhìn về phía Lục Tẫn, "Vị Diệp tiểu thư này, trước đó nhiều lần trái với quy củ sơn trang, hôm nay còn đi tìm Kim lão gia tử, muốn để ông ấy giúp mình đầu tư trò chơi, này đã tính là quấy rối vị khách ở khác." Lục Tẫn hơi sững sờ, anh bỏ đao trong tay xuống, hỏi thăm Hỉ thúc: "Cô ấy tìm Kim gia gia đầu tư?" "Đúng vậy." Hỉ thúc đem tình huống sáng nay mình vừa biết được nói cho anh, "Diệp tiểu thư cùng em trai của mình thi đấu, cô ta không phải thua sao? Tôi lại không nghĩ tới, cô ta lại dám làm phiền đến Kim lão gia tử." Lục Tẫn mấp máy môi, mở miệng hỏi ông: "Là Kim gia gia nói với ông, ông ấy cảm thấy bị Diệp U làm phiền?" "Thế thì không có.. Nhưng cách làm này của Diệp tiểu thư, quả thực ảnh hưởng tới người khác." Lục Tẫn nói: "Nếu Kim gia gia không cảm thấy là quấy rối, vậy ông là người bên ngoài cũng không tiện nói gì." Người bên ngoài: "..." Ông xem như nhìn thấu, mọi thứ nếu dính dáng đến Diệp tiểu thư, Lục Tẫn đều bảo vệ đến cùng. Ông cũng hoài nghi Diệp U đã hạ cổ cho anh :) Sau khi bình ổn tinh thần, ông lại tiếp tục nói với Lục Tẫn: "Trước đó tôi có hỏi qua việc xem mắt của cậu, tôi đã giúp cậu tìm một vài vị tiểu thư có điều kiện phù hợp, ảnh chụp cùng tư liệu đều đặt ở trên bàn trong phòng cậu, chút nữa cậu nhớ xem." Lục Tẫn nghe xong, lông mày khẽ nhăn : "Hỉ thúc, ta không ý định xem mắt." Hỉ thúc nói: "Cậu xem qua một chút, mấy vị tiểu thư trẻ tuổi này điều kiện đều không tệ, nói không chừng cậu thấy liền thích?" Lục Tẫn nhấp môi dưới, quay đầu lại không nói tiếp. Hỉ thúc ở phòng bếp chờ đợi một lúc, liền bị người gọi đi xử lý chuyện khác, Lục Tẫn một mình ở trong phòng bếp tiếp tục chuẩn bị đồ ăn, động tác nhìn qua lại có chút không quan tâm. Hỉ thúc giới thiệu đối tượng hẹn hò với anh, anh khẳng định là không có hứng thú, điều hiện tại anh quan tâm, là chuyện Diệp U tìm Kim gia gia đầu tư. Nghe lý do thoái thác của Hỉ thúc vừa rồi, Kim gia gia hẳn là không có đáp ứng cô, vậy tiếp theo cô phải làm sao? Lục Tẫn nghĩ đến đây, lơ đãng nhíu mi. Thật ra tiền, anh cũng có một ít. Buổi sáng chớp mắt liền trôi qua, Diệp U hôm qua nghe Lục Tẫn nói đúng mười hai giờ khai tiệc, nghĩ đến phận là một người ăn chực, đến sớm là phép lịch sự tối thiểu. Thế là mười một giờ hai mươi cô liền qua đó. Một người phục vụ canh giữ ở cửa trông thấy cô, có chút ngoài ý muốn nói: "Diệp tiểu thư, mười hai giờ mới bắt đầu bữa tiệc buổi trưa." Diệp U gật đầu nói: "Tôi biết, tôi chính là đến sớm một chút để chờ." "À.. Vậy cô tìm một nơi nghỉ ngơi trước đi, Lục tiên sinh cùng Vạn nãi nãi còn chưa có đến." "Được, không sao, không cần phải để ý đến tôi." Diệp U cùng phất phất tay với cô ấy, tiến vào tử viện. Nhớ đến bữa cơm trưa này, vừa rồi lúc cô cùng sư tỷ của Hứa Sương ở phòng trà, cô không ăn chút điểm tâm nào, trà cũng chỉ uống hai chén nhỏ. Bây giờ cô đã cảm thấy có chút đói bụng, vì làm dịu loại tâm tình này, cô ngồi xuống ghế bành, ấn mở chơi trò chơi một lát. Mười một giờ năm mươi, Lục Tẫn đến sảnh Diêu Hương trước Vạn nãi nãi một bước. Diệp U đang ngồi ở trong sảnh, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền cất điện thoại, đi đến hành lang thượng. Lục Tẫn đang đứng gưới gốc cây tử đằng, ngửa đầu nhìn cánh hoa rủ xuống. Lần đầu tiên khi tới sảnh Diêu Hương, Chung thúc thúc có nói qua với Diệp U, Diêu Hương hai chữ lấy từ "Xa biết không phải tuyết, vì hương thoảng đâu đây". Mùa đông Lục Tẫn sẽ ở sảnh Diêu Hương tiếp khách, trong viện hoa mai nở rộ, hoa mai làm xao động lòng người. Nhưng chú ấy chưa hề nói, thời điểm mùa xuân, tử đằng trong viện cũng sẽ nở hoa. Hiện nay chính là thời điểm tốt nhất hoa tử đằng oa nở, từng chuỗi hoa tử đằng từ dây leo bên trên rủ xuống, bện một mảnh hải dương màu tím lãng mạn. Mà Lục Tẫn một thân trường ngọc, giữa một rừng biển hoa tử đằng như nét bút tô điểm, anh đứng ở đó, mỹ nhân cùng hoa liền hòa vào nhau. Luồng gió mát thổi qua, trong không khí có mùi hương ngọt ngào của hoa tử đằng, Diệp U ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hành lang, khuỷu tay chống dỡ làm điểm tựa, cái cằm đặt cánh tay, ngắm nhìn hoa tử đằng và Lục Tẫn. Nguyên lai sự vui vẻ của con người lại đơn giản như vậy. Trên mặt cô kìm lòng không được lộ ra một nụ cười, đối hướng về phía Lục Tẫn vui sướng hát lên « có mỹ nhân này »: "Có mỹ nhân này chí tại sơn dã cư, cười duyên dáng kinh động một đoàn người trộm dò xét.." Lục Tẫn hơi kinh hãi, tựa hồ là lúc này mới phát hiện trên hành lang có người. Anh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Diệp U trên ghế dài đang nhìn anh. Ý cười trên mặt cô hòa thuận vui vẻ, so với lũ hoa đoàn trong sơn trang còn mê người hơn. ".. Kinh hồng nhập ngươi, sóng mắt lưu chuyển ở giữa một bút." Diệp U hát xong, còn nằm sấp chỗ ấy cười nhìn Lục Tẫn. Lục Tẫn lúc này mới phục hồi, nghe rõ ca từ cô hát, thần sắc rõ ràng có chút không biết làm sao. Hỉ thúc cùng Vạn nãi nãi từ ngoài viện đi đến, ánh mắt đều rơi trên người Diệp U. "..." Dáng vẻ tươi cười như mùa xuân của Diệp U lập tức cứng đờ. Vạn nãi nãi nhìn cô ánh mắt giống như cười mà không phải cười, mang theo một chút trêu chọc, Hỉ thúc không giống vậy, ánh mắt kia quả thực tựa như nhìn thấy một đệ tử hư hỏng. Không hề nghi ngờ, cái tên đệ tử hư hỏng đó chính là cô Diệp U. "..." Khóe miệng Diệp U khẽ giật, luống cuống tay chân từ trên ghế dài đứng lên. Cứu mạng, ai đến nói cho cô biết vừa rồi cô hát lớn tiếng đến vậy sao?
CHƯƠNG 21: Nai con, anh có vẻ rất khẩn trương. Bấm để xem Diệp U và Chu Quyết hẹn nhau cùng bàn chuyện đầu tư vào sáng ngày thứ hai ở phòng trà của sơn trang. Chu Quyết mới trở về từ nước ngoài, lẽ ra công việc còn rất nhiều, nhưng mà nghĩ đến hiện tại bên Vạn nãi nãi cần có người làm bạn, anh cũng đặc biệt ở lại sơn trang thêm mấy ngày. Diệp U đoán anh khẳng định là muốn làm việc ở sơn trang nên tốt bụng nhắc nhở anh một câu: "Sơn trang mười giờ tối sẽ ngắt mạng." Chu Quyết nghe nói như vậy, thần sắc cũng không thay đổi gì, giống như là đã sớm biết. Anh cười với Diệp U, nhìn cô nói: "Nhưng chẳng phải bốn giờ sáng hôm sau sẽ có mạng sao? Tôi có thể dậy lúc bốn giờ." Diệp U: "..." "Không phải tôi nói chứ, mấy người bốn giờ sáng rời giường, thật có chút không phải người mà." Chả lẽ giai đoạn tiến hóa cuối cùng của con người, là không cần giấc ngủ? Chu Quyết hứng thú khẽ nhếch đuôi lông mày, hỏi cô: "Còn có ai cũng là rời giường lúc bốn giờ sao?" "Tiểu.. Lục tiên sinh." Diệp U nhanh chóng sửa miệng. Chu Quyết như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, không nói gì. Sáng ngày thứ hai, Diệp U cầm theo theo tư liệu đã chuẩn bị lại một lần nữa thật tốt, cùng Chu Quyết đúng giờ gặp mặt tại phòng trà. Trong khoảng thời gian này cô có thêm ý tưởng mới cho trò chơi, cốt truyện chính cũng được điều chỉnh và sửa chữa cho phù hợp, cô đem những ý tưởng và sự thay đổi, cùng Chu Quyết trò chuyện cả một buổi sáng. Cái trò chơi này sở dĩ phí tiền như thế, cũng là bởi vì các cô ở mỗi cái khâu đều muốn làm đã tốt phải càng tốt hơn. Lúc trước « Cùng thần » mặc dù bán chạy, nhưng bởi vì tài chính cùng kinh nghiệm hạn chế, các cô vẫn có nhiều tiếc nuối, không thể thực hiện được các ý tưởng mới. Lần này là sản phẩm hoàn toàn mới của "Cùng quân", cho dù đó là thế giới khung hình, kịch bản thiết lập nhân vật, phối khí hay phong cách, các cô gái đều cố gắng thực hiện tốt nhất. "Đây chính là năm nam chính trong trò chơi của chúng tôi, diễn viên lồng tiếng đều là những người có kinh nghiệm phong phú, người phối âm nhạc mà chúng tôi mời chính là Trình Cảnh lão sư rất am hiểu âm nhạc cổ, lúc trước anh ta đã phối nhạc cho các bản nhạc cổ xưa, những cái này tôi có trình bày trong tài liệu." Diệp U mang theo máy tính, cùng Chu Quyết ngồi trước bàn dài trong phòng trà. Bàn dài này vốn là dùng để uống trà, nhưng bởi vì đủ lớn, dùng để họp cũng vô cùng thuận tiện. Chu Quyết nhìn tài liệu của cô, gật đầu nói: "Hôm qua tôi đã dùng thử trò chơi trong điện thoại, đồ họa và kịch bản âm nhạc đều rất tinh xảo, nên tính ra trên thị trường nó được là trò chơi có chất lượng rất cao." Diệp U mong đợi nhìn anh, chờ anh nói tiếp. Chu Quyết điểm trên máy tính mấy lần, màn hình dừng lại tại một điểm trên thân của nam chính trong tro chơi: "Sao tôi luôn cảm thấy, nam chính này rất giống Lục tiên sinh?" Diệp U: "..." Trước đó Tiêu Tư Thành cũng đã nói, cô chính là thích kiểu người giống như Lục Tẫn. Lời này không sai, cho nên khi thiết lập nam chính, cô đã định sẽ tạo ra một nhân vật mà mình thích, đây cũng là nam chính quảng bá trong giai đoạn đầu. Lục Tẫn vốn chính là người đàn ông hoàn hảo, phù hợp với thẩm mỹ của Diệp U, Chu Quyết cảm thấy nhân vật này giống Lục Tẫn, cũng không kỳ quái. "Trùng hợp đi, ha ha." Diệp U cười khan hai tiếng, "Lục tiên sinh xác thực vừa lúc phù hợp với tạo hình nhân vật, chúng ta thiết kế năm nam chính, kỳ thật là dựa trên thẩm mỹ của các cô gái, năm nam chính với tạo hình khác biệt, sẽ có một cái các cô ấy thích." Vì để cho lời mình nói nghe vào càng có sức thuyết phục, cô còn lấy một nam chính khác làm ví dụ: "Anh nhìn cái này, vương gia bá đạo, thật ra tương ứng chính là tổng tài bá đạo, Chu tổng có cảm thấy giống mình hay không?" Chu Quyết giống như là được nghe thấy một chuyện thú vị, đuôi lông mày khẽ nhếch, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười nhìn cô: "Tôi là bá đạo tổng tài?" "Đúng.. Theo như phân loại mà nói, anh xác thực thuộc về tổng tài bá đạo. Nhưng mà tổng tài bá đạo cũng có nhiều loại, có thể lại chia nhỏ ra rất nhiều nhánh." Cái đề tài này đối với Chu Quyết mà nói tương đối mới mẻ, trong mắt của anh ý cười lại sâu hơn một chút: "Con gái các cô ngược lại cũng phân loại rất kỹ càng đấy." "Kia là." Diệp U gật đầu cười, "Không giống đàn ông các anh, chỉ cần tuổi trẻ xinh đẹp là được rồi." Đôi mắt Chu Quyết khẽ giật, trong mắt có một tia trêu tức, Diệp U lời ra khỏi miệng mới giật mình nhận ra mình vừa nói cái gì. Cô sớm muộn gì cũng vì cái miệng này mà rước họa vào thân thôi :) "Cái kia, khụ khụ." Diệp U dở chiến thuật tính ho khan hai tiếng, tranh thủ thời gian mà biện hộ cho chính mình, "Đương nhiên tôi không phải nói toàn bộ đàn ông, nhìn qua Chu tổng anh cũng không phải là loại người này." Chu Quyết cười nhẹ một tiếng, đẩy kính mắt trên sống mũi, ngẩng đầu lên nhìn Diệp U: "Không sao, lời này của cô nói cũng không sai, đàn ông quả thực chỉ thích tuổi trẻ xinh đẹp." ".. Ha ha ha." Chu tổng còn rất thành thật. Bỏ qua chủ đề này, cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn được tiến hành rất thuận lợi. Chu Quyết nói sẽ để cho công ty đối với công ty đạt được mức thỏa thuận, kết quả sẽ được báo với cô sau khi anh ra ngoài. Diệp U có thể cảm giác được phần trăm Chu Quyết đầu tư là tương đối cao, nhưng mà quá trình thỏa thuận với công ty cũng rất cần thiết, thế là đã sảng khoái đáp ứng: "Được, chờ mong tin tức tốt từ Chu tổng." Chu Quyết vươn tay, bắt tay cô: "Chờ mong hợp tác." Lúc này sắp giữa trưa, Diệp U thu dọn máy tính xong, chuẩn bị cầm về phòng. Chu Quyết đi cùng cô ra ngoài, hỏi một câu: "Buổi chiều Diệp tiểu thư có bận gì không? Không biết có thể mời Diệp tiểu thư đưa tôi đi tham quan sơn trang không?" Diệp U ôm máy tính, thoáng sửng sốt một chút: "Buổi chiều tôi muốn đi tìm Lục tiên sinh xếp gỗ." "Xếp gỗ?" Chu Quyết có chút ngoài ý muốn lại có chút tò mò nhìn cô, "Lục tiên sinh còn thích cái này?" Diệp U gật gật đầu: "Anh ấy có thể lợi hại, bene trong gian phòng có rất nhiều mô hình xếp gỗ, hầu hết đều là do chính tay anh ấy làm." Diệp U trong khoảng thời gian này đã nhiều lần nhìn Lục Tẫn làm, công cụ còn rất đầy đủ, không nói những cái khác, nhìn anh rèn đầu gỗ còn rất điêu luyện. Cô vừa nói như vậy, Chu Quyết càng cảm thấy hứng thú hơn: "Tôi cũng có một chút hiểu biết về mô hình xếp gỗ, không biết buổi chiều có thể đi cùng cô nhìn xem không?" "Được, Lục tiên sinh đồng ý tôi cũng không có ý kiến gì nha." Chu Quyết cười cười, nói: "Vậy buổi chiều tôi ở bên ngoài viện Ngưng Hương chờ cô, chúng ta cùng đi tìm Lục tiên sinh." "Được." Diệp U cùng Chu Quyết hẹn xong, liền ôm máy tính trở về phòng. Sau bữa cơm trưa ngủ một giấc, Diệp U liền đứng lên chuẩn bị đi tìm Lục Tẫn. Lúc cô đi ra cửa, Chu Quyết đã đợi ở bên ngoài viện Ngưng Hương, Diệp U nhìn thấy anh đang đứng đợi dưới gốc cây ở phía xa, ba bước cũng biến thành hai chạy tới: "Ngại quá Chu tổng, anh chờ lâu chưa?" "Tôi cũng mới vừa đến." Chu Quyết nhìn cô cười, thần sắc nhìn không ra một chút mất kiên nhẫn, "Nhưng mà cô có thể không cần gọi tôi là Chu tổng, đây cũng không phải là trong công ty." Diệp U nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Cái kia Chu tiên sinh, chúng ta đi thôi." Chu Quyết nhẹ nhàng kéo khóe miệng, không nói gì nữa, cùng cô đi về hướng viện tử của Lục Tẫn. Bởi vì mang theo một người, Diệp U cũng không có giống trước kia trực tiếp đi vào tìm Lục Tẫn, mà là đứng ở ngoài cửa hô một tiếng: "Lục tiên sinh, anh ở đâu?" Viện của Lục Tẫnrất lớn, Diệp U cũng không biết anh có nghe thấy không. "Meo." Một con mèo bỗng nhiên từ tường viện bên trên nhảy xuống, đứng trên núi giả nhìn bọn họ. Diệp U nhận ra đây là con mèo quýt Lục Tẫn nuôi, liền nhiệt tình hướng nó phất phất tay: "Nước cam, mày còn nhớ tao không? Chúng ta lần trước gặp qua nha." "Meo!" nước cam nhìn bọn họ một cái, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống, chạy vào trong sân. "Này.." Diệp U trầm mặc một chút, nói với Chu Quyết đứng bên cạnh, "Đây là mèo được nuôi trong sơn trang, nghe nói trong sơn trang có mấy con mèo, anh đã nhìn thấy qua chưa?" Chu Quyết lắc đầu: "Vừa mới là lần đầu tiên nhìn thấy, con mèo quýt này vậy mà gầy như vậy." "Đúng không!" Diệp U giống như là tìm được tri kỷ, mười phần tán đồng gật gật đầu, "Tôi từ trước tới nay chưa từng gặp qua con mèo quýt nào mà kỷ luật như vậy, nó vậy mà mỗi sáng sớm còn đi theo Lục tiên sinh rèn luyện, anh tin không?" Chu Quyết khẽ cười nói: "Nhìn nó đúng là có dáng vẻ thường xuyên rèn luyện, trong sơn trang mọi con mèo đều như thế sao?" "Đúng thế, quả thực không cho con người chúng ta đường sống." Hai người đang trò chuyện, Lục Tẫn liền từ bên trong đi ra. Nhìn thấy Lục Tẫn, Diệp U lại nhiệt tình hướng anh vẫy tay: "Tôi đến xếp gỗ! Chu tiên sinh nghe nói anh có nhiều mô hình xếp gỗ, cũng muốn đến nhìn xem." Chu Quyết nhìn Lục Tẫn, lễ phép cười hỏi anh: "Không biết Lục tiên sinh có ngại hay không?" Lục Tẫn đứng dưới bóng cây, không biểu lộ nhìn họ một lát, xoay người nói: "Vào đi." Diệp U cùng Chu Quyết đi sau lưng anh, cùng đi vào bên trong, nước cam "Meo" một tiếng, từ hành lang trên lan can nhảy xuống, kém chút bổ nhào lên người Chu Quyết. Chu Quyết bỗng dưng dừng bước lại, nhìn con mèo nhỏ không thân thiện trước mắt. "Nước cam." Lục Tẫn thấp giọng gọi tên, nước cam lại meo một tiếng, cực nhanh lẻn vào trong viện, không thấy bóng dáng. Lục Tẫn quay người trở lại, nhìn Chu Quyết một chút: "Ngại quá, Chu tiên sinh, mèo con tương đối sợ người lạ." Chu Quyết hướng anh cười nói: "Không sao, khả năng tôi trời sinh không được các động vật yêu thích." Lục Tẫn không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Cách vườn hoa, Chu Quyết đứng trên hành lang nhìn về phía Tĩnh Tâm trai, trong viện Lục Tẫn kiến trúc đều được thiết kế rất tinh xảo, cái này Tĩnh Tâm trai cũng rất có thiền ý. Đi đến cửa phòng nghề mộc, liền có thể ngửi được mùi hương. Chu Quyết và Diệp U đều là lần đầu tiên tới chỗ này, biểu hiện rất hiếu kì, nhất là lúc trông thấy tủ trưng bày mô hình xếp gỗ của Lục Tẫn. Diệp U thấy anh nhìn đình, chủ động nói với anh: "Cái đình này là Lục tiên sinh tự mình thiết kế." Chu Quyết một bên nhìn xem, một bên nhẹ gật đầu: "Chính là Xuân Phong đình chúng ta vừa rồi đi qua lúc mới vào phải không?" "Đúng, anh đã nhìn ra? Đình trong viện cũng là Lục tiên sinh tự mình sửa." Chu Quyết nghe vậy nhìn về phía Lục Tẫn: "Lục tiên sinh quả nhiên không phải tầm thường." Lục Tẫn vẫn là cái dáng vẻ lãng đạm nói: "Chu tiên sinh quá khen." Chu Quyết trực giác cảm thấy thái độ của anh đối với mình so với hôm qua lạnh nhạt một chút, nhưng cũng không có hỏi nhiều, vừa nhìn về phía Lục Tẫn trong phòng tủ trưng bày: "Những cái này cũng vô cùng đẹp, đều là Lục tiên sinh tự mình làm?" "Đúng vậy." Diệp U tuyệt vọng mấy ngày nay, thấy Chu Quyết đang nghiên cứu đấu củng, liền hỏi anh: "Chu tiên sinh, anh có thể nhận ra những cái này là đấu củng sao?" "Ừ.." Chu Quyết cẩn thận phân biệt một chút, không quá xác định nói, "Cái này chắc là thanh năm chiều ở đầu cột." Diệp U không nghĩ tới anh vậy mà thật sự biết, hơi kinh ngạc mà nhìn anh: "Xem ra Chu tiên sinh vô cùng am hiểu?" "Am hiểu thì không dám nhận, chỉ là từng đọc qua mà thôi." Diệp U hỏi hắn: "Anh nhận biết thế nào?" "Cô nhìn nơi này," Chu Quyết dùng tay chỉ cho Diệp U, "Đấu củng bước ra ngoài một bước, gọi là bước cứng, một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, đây là năm bậc, trên đỉnh cột, vì mặt bên đã bị bong ra.." Anh mới nói được nơi này, Lục Tẫn liền đánh gãy lời anh: "Các cột tương tự thực sự đã bị tước bỏ ở đây, nhưng chúng chỉ được thêm vào để đảm bảo tính thẩm mỹ, và từ bản thân cấu trúc, nó vẫn là một cơ thể khoa học hình vuông." Chu Quyết dừng một chút, tiếp theo ngồi dậy, khóe môi hơi nhếch lên nhìn về phía Lục Tẫn: "Cho nên mới nói, tôi ở trước mặt Lục tiên sinh chính là múa rìu qua mắt thợ." Lục Tẫn khẽ mím môi môi dưới, không có lên tiếng. Điện thoại trên người Chu Quyết vang lên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, là trợ lý của anh gọi tới. "Ngại quá hai vị." Chu Quyết ra ngoài tiếp điện thoại, chẳng được bao lâu liền đi vào, cùng Diệp U cùng Lục Tẫn nói, "Tôi có việc gấp phải xử lý, trước xin lỗi không tiếp được." "Được.." Diệp U nhẹ gật đầu, "Vậy anh mau đi đi Chu tổng." "Được, lần sau có cơ hội trò chuyện tiếp." Chu Quyết nói xong, liền rời đi. Sau khi anh rời đi, Lục Tẫn đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm một khối gỗ lên bắt đầu gọt. Diệp U ngồi xuống vị trí cũ của mình, nhìn chằm chằm Lục Tẫn một lúc: "Nai con, anh hôm nay có vẻ không vui vẻ lắm?" Lục Tẫn dừng một chút, lại tiếp tục gọt đứt môt mảnh gỗ vụn: "Không có." "Không có sao?" Diệp U kéo theo cái ghế, ngồi dịch sang bên cạnh Lục Tẫn, "Tôi thấy anh chính là dáng vẻ rầu rĩ không vui, có phải là có tâm sự gì hay không a?" Lục Tẫn trầm mặc một chút, vẫn nói không có. "Được.." Diệp U suy nghĩ một lúc, từ trong túi lấy xuất ra một khối sô cô la, "Vậy tôi mời anh ăn sô cô la nhé!" Lục Tẫn dừng lại động tác, nhìn sô cô la trong lòng bàn tay cô. Dài mảnh làm được đóng gói, phía trên in logo tỉ mỉ tinh tế, chỗ lỗ hổng còn có thể trông thấy bên trong màu đỏ rực mứt hoa quả có nhân. Lục Tẫn có chút thất thần, một lát sau mới ngước mắt nhìn về phía Diệp U: "E, từ đâu mà có sô cô la?" "Á," Diệp U giả bộ vô tội gãi đầu một cái, "Là lần trước xuống núi, mua tại siêu thị." Cô còn thuận tay mua chút quả ớt. Lục Tẫn nói: "Sơn trang không thể mang những thứ này.." "Tôi biết, là thực phẩm không tốt." Diệp U chủ động bổ sung lời tiếp theo của anh, "Nhưng là nếu ăn những thực phẩm không khỏe mạnh này có thể khiến cho người ta vui vẻ!" Lục Tẫn mắt nhìn cô trắng trợn lấy ra sô cô la, lại ngước mắt nhìn về phía cô: "Em bây giờ lá gan càng lúc càng lớn." ".. Khục." Anh vừa nói như vậy, Diệp U vẫn còn có chút chột dạ, "Anh đừng nói cho Hỉ thúc nhé." Lục Tẫn thấy bộ dáng này của cô này, lơ đãng mỉm cười: "Rõ ràng rất sợ Hỉ thúc, còn dám vụng trộm mang đồ ăn vào trong sơn trang?" "Ai, chỉ cần Hỉ thúc không phát hiện là được mà." Diệp U nói rồi lấy từ trong túi ra thêm một khối sô cô la, đưa đến bên miệng Lục Tẫn, "Anh nếm thử nha, rất ngọt!" Lục Tẫn vô ý thức há miệng, một hương vị ngọt ngào lập tức chiếm lấy môi lưỡi. "Thế nào?" Diệp U lưu ý lấy nét mặt của anh, "Ăn ngon không?" "Ngon.." Lục Tẫn nhẹ nhàng cắn một cái, sô cô la bên trong bao quanh mứt hoa quả liền tranh nhau chen lấn chui ra. Mềm mại vị chua, vừa vặn tổng hợp sô cô la ngọt ngào. "Tôi chỗ này còn có vị xóa trà, anh muốn nếm thử không?" "..." Lục Tẫn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, "Em đến cùng là giấu bao nhiêu?" "Một chút xíu nha." Diệp U cười ha ha hai tiếng, nói đến mập mờ, "Anh đã ăn sô cô la của tôi, vậy chúng ta liền được coi là đồng phạm, anh không thể đi cáo trạng với Hỉ thúc cáo trạng nha." "Được.." "Vậy hộp sô cô la này đều cho anh." Diệp U đem sô cô la nhét vào trong tay Lục Tẫn, cười nhìn anh, "Lúc không vui, ăn một chút đồ ngọt, trong lòng cũng sẽ ngọt ngào hơn. Hi vọng nai con của chúng ta nai con luôn vui vẻ!" Lục Tẫn trong tay cầm sô cô la, trong mắt có một tia vui vẻ. Anh nuốt xuống miếng sô cô la cuối cùng trong miệng, bàn tay có chút nắm chặt, quay đầu lại. Diệp U ngồi ở bên cạnh anh, tò mò hỏi anh: "Cho nên anh vì cái gì không vui vậy?" Lục Tẫn nói: "Tôi nói không có." "Được được, anh không có." Nếu Lục Tẫn không muốn nói, Diệp U liền không hỏi nữa. Cô lại đem cái ghế xê dịch đến bên cạnh Lục Tẫn, cánh tay đặt trên bàn, nhìn Lục Tẫn nói: "Vậy tôi nói với anh một tin tức tốt đi, Chu tiên sinh đối với trò chơi của chúng ta rất hài lòng, chỉ cần thông qua thỏa thuận của công ty, liền có thể xác định đầu tư." "Tốt." Lục Tẫn đem sô cô la để sang một bên, thấp giọng đáp lời, "Em còn muốn xếp gỗ sao?" "Có chứ." Diệp U lại cùng Lục Tẫn kéo dài khoảng cách, trở về chỗ ngồi tiếp tục xếp gỗ. Sáng ngày thứ hai, lúc Diệp U đang rèn luyện ở sơn trang, đụng phải Chu Quyết đưa Vạn nãi nãi tản bộ. Bởi vì là đưa Vạn nãi nãi ra luyện công buổi sáng, Chu Quyết lúc này cũng không có mặc âu phục phẳng phiu, mà mặc một bộ quần áo thể thao, Diệp U nhìn xem còn có chút mới mẻ. Cô cùng Chu Quyết lên tiếng chào hỏi, hỏi Vạn nãi nãi: "Vạn nãi nãi, hôm nay cảm thấy thế nào? Cháu nhìn tinh thần ngài so hai ngày trước tốt hơn nhiều." Lúc Vạn nãi nãi vừa tới sơn trang, thần sắc đờ đẫn, còn ôm di ảnh Vạn gia gia, quả thực là có chút dọa người. Vạn nãi nãi tinh thần quả thực tốt hơn nhiều, nói chuyện cũng vui vẻ hơn: "Cho nên mới nói trong sơn trang thật tốt, ta đang chuẩn bị đi tìm lão kim luyện chút thái cực đây." Diệp U nghe bà nói như vậy liền yên tâm, Vạn nãi nãi có thể vực dậy tinh thần sa khi Vạn gia gia qua đời, nai con cũng sẽ vui vẻ. "Diệp tiểu thư, hai ngày nữa có khả năng tôi sẽ xuống núi." Công việc Chu Quyết rất bận, lần này ở tại sơn trang, thực chất là vì Vạn nãi nãi, "Đầu tư của cô đại khái không có vấn đề gì, đến lúc đó cô có muốn xuống núi cùng tôi không, nhân tiện ký hợp đồng?" Diệp U nghe xong, lập tức cao hứng lên: "Thật sao? Đương nhiên có thể!" Chu Quyết thấy cô vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng nhẹ cười: "Vậy đến lúc đó chúng ta cùng đi." "Được, cám ơn Chu tổng!" Diệp U cùng Chu Quyết hàn huyên hai câu, không kịp chờ đợi liền đem cái này tin tức nói cho Cao Giai Vũ. Nỗi lo lắng của hai người bọn họ cuối cùng có thể buông xuống. Sau khi vui vẻ, Diệp U lại không khỏi nghĩ đến một vấn đề khác, vậy Lục Tẫn làm sao bây giờ? Nhà cùng công ty của cô đều dưới chân núi, cô khẳng định không thể mãi lưu tại nơi này, trước khi đi, nghĩ biện pháp cùng Lục Tẫn xác định quan hệ mới được. Lần trước đột nhiên xảy ra chuyện, là cô sợ nên mới chạy trốn, lần này cô tuyệt không thể đạp lại vết xe đổ đó được! Buổi trưa cơm nước xong xuôi, Diệp U không đi ngủ, mà là tắm rửa, sấy tóc, tỉ mỉ trang điểm. Đáng tiếc quần áo cô mang tới núi không nhiều, chọn tới chọn lui chỉ có thể chọn kiểu váy hoa, tương đối có không khí mùa xuân, mà lại còn có thiết kế lộ xương quai xanh hoàn hảo. Không sai, cô chính là có mưu kế này. Thay xong quần áo sau, cô lại sửa sang mái tóc dài của mình, sau đó xịt một chút nước hoa. Đứng trước gương, Diệp U cảm thấy tương đối hài lòng. Thành bại hay không chính là lúc này! Thay giày xong, Diệp U cầm túi lên liền xuất phát. Hôm nay, Lục Tẫn ở trong sân chăm sóc hoa cỏ, mấy con mèo nuôi trong sơn trang đều vây chung quanh anh. Hai ngày này, mấy con mèo đặc biệt thích kề cận hắn, tựa như là biết tâm tình của anh không tốt. "Meo!" Lúc Diệp U tiến vào viện tử, nhìn thấy Lục Tẫn hơi ngửa đầu, đưa tay đùa lấy con mèo nhỏ trên nhánh cây. Anh mặc một áo sơ mi màu trắng, trên vai phải thêu những bông hoa tử đằng xinh đẹp, giữa những bông hoa còn có thêm một con sò. Quần màu đen đơn giản, thiết kế cạp cao giúp đôi chân kia trông thon thả hơn. Ánh nắng vẩy vào trên mặt của anh, ôn nhu lại lưu luyến, dường như phát giác được Diệp U ở cửa, anh có chút nghiêng đầu, nhìn về phía cô. Trái tim Diệp U nhảy không ngừng, cô chỉ mới hai mươi sáu năm nhân sinh, từng có biết bao người theo đuổi, nhưng khiến cô động tâm, chỉ có duy nhất một người là Lục Tẫn. Anh chỉ là đứng ở đằng kia, cũng có thể khiến cho trái tim cô đập rộn lên. Nghĩ đến hôm nay tới chỗ này chính là muốn cùng Lục Tẫn nói chuyện rõ ràng, cô nỗ lực ổn định tâm tình, cười với Lục Tẫn: "Buổi chiều tốt a nai con, tôi tới rồi." Lục Tẫn nhìn cô, nhất thời cũng có chút xuất thần. Hôm nay cô rõ ràng so với bình thường có chút khác biệt, vô luận là giương nhẹ váy vẫn là trong mắt dáng tươi cười, so với thường ngày càng thêm mê người. Cô đón ánh nắng từng chút từng chút đến gần, sợi tóc đen nhánh trước người có chút đong đưa. Chóp mũi Lục Tẫn nhẹ nhàng giật giật. Anh ngửi một hương vị trong veo, giống như là xanh quýt hòa với mật đào, vô cùng dễ ngửi. "Nai con." Diệp U ngước mắt nhìn qua anh, lại kêu anh một tiếng. Ngọn cây con mèo nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên, đánh thức Lục Tẫn. Anh có chút không được tự nhiên chuyển ánh mắt, khẽ gật đầu một cái: "Ừ." "Hôm nay lũ mèo làm sao đều đến chỗ anh vậy?" Diệp U có chút hâm mộ anh, những con mèo này đắc biệt không thân thiết với con người, một khi có người tới gần liền sẽ chạy đi. Chỉ có Lục Tẫn có thể đến gần bọn chúng. Lục Tẫn nói: "Tôi cũng không biết, bình thường chỉ có lúc ăn cơm, bọn chúng mới tụ tập." Diệp U cười một tiếng, đi theo Lục Tẫn đi vào bên trong. Ngồi xuống vị trí cũ của mình, Diệp U hôm nay một chút cũng không nóng nảy liều xếp gỗ, mà là tay đỡ lấy cầm tựa trên bàn, mặt mày mang ý cười nhìn Lục Tẫn. Lục Tẫn gọt gỗ, những cái kia hoa văn vừa tinh tế mà phức tạp, anh một bút một họa đều đặc biệt chuyên chú. Diệp U dứt khoát đưa hai tay đỡ lấy cằm, chuyên chú nhìn anh. Một lát sau, Lục Tẫn rốt cục nhịn không được. Ngòi bút của anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp U: "Emcứ nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy?" Trên mặt Diệp U hiện lên ý cười, trong con ngươi sáng lên giống như ánh trăng: "Nhìn anh đẹp mắt nha." "..." Lục Tẫn nhẹ nhàng mấp máy khóe miệng, không có lên tiếng. Ngay lúc Diệp U cho là anh sẽ không nói chuyện, anh bỗng nhiên mở miệng: "Em vốn là như vậy." Luôn nói ít chỉ là tốt bề ngoài, làm tốt một chút chỉ là hời hợt. Nhưng sau khi trêu chọc người ta xong, chạy so với ai khác đều nhanh hơn. Diệp U ngẩn ra một chút, nhìn anh hỏi: "Luôn luôn thế nào?" Lục Tẫn không có trả lời, Diệp U giống như là minh bạch cái gì, xích lại gần anh mấy phần: "Tôi chỉ đối với anh như vậy." "..." Lục Tẫn thở ra một hơi thật nhẹ, để bút trong tay xuống, đứng dậy rời khỏi gian phòng. Diệp U có chút không rõ ràng cho lắm, thấy Lục Tẫn đi, cô cũng đi theo. Lục Tẫn không có đi ra chỗ khác, mà là đi đến Tĩnh Tâm trai cách đó không xa. Anh cởi giày ra chân trần đi trên sàn nhà bằng gỗ, tại đốt hương dây lư hương giật xuống dưới. Diệp U cũng cởi giày, đi theo anh. Cô là lần đầu tiên đến Tĩnh Tâm trai, có chút hiếu kỳ nhìn chung quanh một lần. Lục Tẫn đã ngồi trên đệm minh tưởng, cũng không biết đột nhiên thế nào, đỉnh đầu của anh treo một bộ chữ viết bằng bút lông, trên đó viết hai chữ Thanh Tịnh. Có vẻ như là chữ mà ông nội anh đã viết. Trên mặt đất đặt một cái chuẩn mão ghép thành lư hương, làm thành Thanh Tịnh tự, lượn lờ hương dây từ bên trong bay lên, mười phần thiền ý. Diệp U nhận biết loại hương này, là mùi trên người Lục Tẫn. Nàng cúi đầu nhìn Lục Tẫn nhắm mắt lại tĩnh tọa, cũng co lại hai chân, đối diện với anh ngồi xuống. Cô không có học bộ dáng của anh minh tưởng, mà là vẫn giống vừa rồi nhìn như vậy hắn, nhìn một hồi, cô nở nụ cười: "Nai con, anh đang ổn định lại tâm tình sao?" Lục Tẫn lông mi nhẹ nhàng run rẩy, không có trả lời. Diệp U ngồi vào bên cạnh hắn, lại trên dưới xem xét anh vài lần, sở trường lưng đụng gò má của hắn. Cơ bắp trên người Lục Tẫn một nháy mắt căng thẳng. Diệp U cách anh rất gần, lúc nói chuyện hơi thở như có như không phả trên mặt của hắn: "Nai con, da của anh thật nóng, hô hấp cũng có chút bất ổn, dáng vẻ có vẻ rất khẩn trương." Lục Tẫn mở to mắt, một đôi mắt đen nhìn chăm chú vào cô.
CHƯƠNG 21: Nai con, anh có vẻ rất khẩn trương. Bấm để xem Diệp U và Chu Quyết hẹn nhau cùng bàn chuyện đầu tư vào sáng ngày thứ hai ở phòng trà của sơn trang. Chu Quyết mới trở về từ nước ngoài, lẽ ra công việc còn rất nhiều, nhưng mà nghĩ đến hiện tại bên Vạn nãi nãi cần có người làm bạn, anh cũng đặc biệt ở lại sơn trang thêm mấy ngày. Diệp U đoán anh khẳng định là muốn làm việc ở sơn trang nên tốt bụng nhắc nhở anh một câu: "Sơn trang mười giờ tối sẽ ngắt mạng." Chu Quyết nghe nói như vậy, thần sắc cũng không thay đổi gì, giống như là đã sớm biết. Anh cười với Diệp U, nhìn cô nói: "Nhưng chẳng phải bốn giờ sáng hôm sau sẽ có mạng sao? Tôi có thể dậy lúc bốn giờ." Diệp U: "..." "Không phải tôi nói chứ, mấy người bốn giờ sáng rời giường, thật có chút không phải người mà." Chả lẽ giai đoạn tiến hóa cuối cùng của con người, là không cần giấc ngủ? Chu Quyết hứng thú khẽ nhếch đuôi lông mày, hỏi cô: "Còn có ai cũng là rời giường lúc bốn giờ sao?" "Tiểu.. Lục tiên sinh." Diệp U nhanh chóng sửa miệng. Chu Quyết như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, không nói gì. Sáng ngày thứ hai, Diệp U cầm theo theo tư liệu đã chuẩn bị lại một lần nữa thật tốt, cùng Chu Quyết đúng giờ gặp mặt tại phòng trà. Trong khoảng thời gian này cô có thêm ý tưởng mới cho trò chơi, cốt truyện chính cũng được điều chỉnh và sửa chữa cho phù hợp, cô đem những ý tưởng và sự thay đổi, cùng Chu Quyết trò chuyện cả một buổi sáng. Cái trò chơi này sở dĩ phí tiền như thế, cũng là bởi vì các cô ở mỗi cái khâu đều muốn làm đã tốt phải càng tốt hơn. Lúc trước « Cùng thần » mặc dù bán chạy, nhưng bởi vì tài chính cùng kinh nghiệm hạn chế, các cô vẫn có nhiều tiếc nuối, không thể thực hiện được các ý tưởng mới. Lần này là sản phẩm hoàn toàn mới của "Cùng quân", cho dù đó là thế giới khung hình, kịch bản thiết lập nhân vật, phối khí hay phong cách, các cô gái đều cố gắng thực hiện tốt nhất. "Đây chính là năm nam chính trong trò chơi của chúng tôi, diễn viên lồng tiếng đều là những người có kinh nghiệm phong phú, người phối âm nhạc mà chúng tôi mời chính là Trình Cảnh lão sư rất am hiểu âm nhạc cổ, lúc trước anh ta đã phối nhạc cho các bản nhạc cổ xưa, những cái này tôi có trình bày trong tài liệu." Diệp U mang theo máy tính, cùng Chu Quyết ngồi trước bàn dài trong phòng trà. Bàn dài này vốn là dùng để uống trà, nhưng bởi vì đủ lớn, dùng để họp cũng vô cùng thuận tiện. Chu Quyết nhìn tài liệu của cô, gật đầu nói: "Hôm qua tôi đã dùng thử trò chơi trong điện thoại, đồ họa và kịch bản âm nhạc đều rất tinh xảo, nên tính ra trên thị trường nó được là trò chơi có chất lượng rất cao." Diệp U mong đợi nhìn anh, chờ anh nói tiếp. Chu Quyết điểm trên máy tính mấy lần, màn hình dừng lại tại một điểm trên thân của nam chính trong tro chơi: "Sao tôi luôn cảm thấy, nam chính này rất giống Lục tiên sinh?" Diệp U: "..." Trước đó Tiêu Tư Thành cũng đã nói, cô chính là thích kiểu người giống như Lục Tẫn. Lời này không sai, cho nên khi thiết lập nam chính, cô đã định sẽ tạo ra một nhân vật mà mình thích, đây cũng là nam chính quảng bá trong giai đoạn đầu. Lục Tẫn vốn chính là người đàn ông hoàn hảo, phù hợp với thẩm mỹ của Diệp U, Chu Quyết cảm thấy nhân vật này giống Lục Tẫn, cũng không kỳ quái. "Trùng hợp đi, ha ha." Diệp U cười khan hai tiếng, "Lục tiên sinh xác thực vừa lúc phù hợp với tạo hình nhân vật, chúng ta thiết kế năm nam chính, kỳ thật là dựa trên thẩm mỹ của các cô gái, năm nam chính với tạo hình khác biệt, sẽ có một cái các cô ấy thích." Vì để cho lời mình nói nghe vào càng có sức thuyết phục, cô còn lấy một nam chính khác làm ví dụ: "Anh nhìn cái này, vương gia bá đạo, thật ra tương ứng chính là tổng tài bá đạo, Chu tổng có cảm thấy giống mình hay không?" Chu Quyết giống như là được nghe thấy một chuyện thú vị, đuôi lông mày khẽ nhếch, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười nhìn cô: "Tôi là bá đạo tổng tài?" "Đúng.. Theo như phân loại mà nói, anh xác thực thuộc về tổng tài bá đạo. Nhưng mà tổng tài bá đạo cũng có nhiều loại, có thể lại chia nhỏ ra rất nhiều nhánh." Cái đề tài này đối với Chu Quyết mà nói tương đối mới mẻ, trong mắt của anh ý cười lại sâu hơn một chút: "Con gái các cô ngược lại cũng phân loại rất kỹ càng đấy." "Kia là." Diệp U gật đầu cười, "Không giống đàn ông các anh, chỉ cần tuổi trẻ xinh đẹp là được rồi." Đôi mắt Chu Quyết khẽ giật, trong mắt có một tia trêu tức, Diệp U lời ra khỏi miệng mới giật mình nhận ra mình vừa nói cái gì. Cô sớm muộn gì cũng vì cái miệng này mà rước họa vào thân thôi :) "Cái kia, khụ khụ." Diệp U dở chiến thuật tính ho khan hai tiếng, tranh thủ thời gian mà biện hộ cho chính mình, "Đương nhiên tôi không phải nói toàn bộ đàn ông, nhìn qua Chu tổng anh cũng không phải là loại người này." Chu Quyết cười nhẹ một tiếng, đẩy kính mắt trên sống mũi, ngẩng đầu lên nhìn Diệp U: "Không sao, lời này của cô nói cũng không sai, đàn ông quả thực chỉ thích tuổi trẻ xinh đẹp." ".. Ha ha ha." Chu tổng còn rất thành thật. Bỏ qua chủ đề này, cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn được tiến hành rất thuận lợi. Chu Quyết nói sẽ để cho công ty đối với công ty đạt được mức thỏa thuận, kết quả sẽ được báo với cô sau khi anh ra ngoài. Diệp U có thể cảm giác được phần trăm Chu Quyết đầu tư là tương đối cao, nhưng mà quá trình thỏa thuận với công ty cũng rất cần thiết, thế là đã sảng khoái đáp ứng: "Được, chờ mong tin tức tốt từ Chu tổng." Chu Quyết vươn tay, bắt tay cô: "Chờ mong hợp tác." Lúc này sắp giữa trưa, Diệp U thu dọn máy tính xong, chuẩn bị cầm về phòng. Chu Quyết đi cùng cô ra ngoài, hỏi một câu: "Buổi chiều Diệp tiểu thư có bận gì không? Không biết có thể mời Diệp tiểu thư đưa tôi đi tham quan sơn trang không?" Diệp U ôm máy tính, thoáng sửng sốt một chút: "Buổi chiều tôi muốn đi tìm Lục tiên sinh xếp gỗ." "Xếp gỗ?" Chu Quyết có chút ngoài ý muốn lại có chút tò mò nhìn cô, "Lục tiên sinh còn thích cái này?" Diệp U gật gật đầu: "Anh ấy có thể lợi hại, bene trong gian phòng có rất nhiều mô hình xếp gỗ, hầu hết đều là do chính tay anh ấy làm." Diệp U trong khoảng thời gian này đã nhiều lần nhìn Lục Tẫn làm, công cụ còn rất đầy đủ, không nói những cái khác, nhìn anh rèn đầu gỗ còn rất điêu luyện. Cô vừa nói như vậy, Chu Quyết càng cảm thấy hứng thú hơn: "Tôi cũng có một chút hiểu biết về mô hình xếp gỗ, không biết buổi chiều có thể đi cùng cô nhìn xem không?" "Được, Lục tiên sinh đồng ý tôi cũng không có ý kiến gì nha." Chu Quyết cười cười, nói: "Vậy buổi chiều tôi ở bên ngoài viện Ngưng Hương chờ cô, chúng ta cùng đi tìm Lục tiên sinh." "Được." Diệp U cùng Chu Quyết hẹn xong, liền ôm máy tính trở về phòng. Sau bữa cơm trưa ngủ một giấc, Diệp U liền đứng lên chuẩn bị đi tìm Lục Tẫn. Lúc cô đi ra cửa, Chu Quyết đã đợi ở bên ngoài viện Ngưng Hương, Diệp U nhìn thấy anh đang đứng đợi dưới gốc cây ở phía xa, ba bước cũng biến thành hai chạy tới: "Ngại quá Chu tổng, anh chờ lâu chưa?" "Tôi cũng mới vừa đến." Chu Quyết nhìn cô cười, thần sắc nhìn không ra một chút mất kiên nhẫn, "Nhưng mà cô có thể không cần gọi tôi là Chu tổng, đây cũng không phải là trong công ty." Diệp U nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Cái kia Chu tiên sinh, chúng ta đi thôi." Chu Quyết nhẹ nhàng kéo khóe miệng, không nói gì nữa, cùng cô đi về hướng viện tử của Lục Tẫn. Bởi vì mang theo một người, Diệp U cũng không có giống trước kia trực tiếp đi vào tìm Lục Tẫn, mà là đứng ở ngoài cửa hô một tiếng: "Lục tiên sinh, anh ở đâu?" Viện của Lục Tẫnrất lớn, Diệp U cũng không biết anh có nghe thấy không. "Meo." Một con mèo bỗng nhiên từ tường viện bên trên nhảy xuống, đứng trên núi giả nhìn bọn họ. Diệp U nhận ra đây là con mèo quýt Lục Tẫn nuôi, liền nhiệt tình hướng nó phất phất tay: "Nước cam, mày còn nhớ tao không? Chúng ta lần trước gặp qua nha." "Meo!" nước cam nhìn bọn họ một cái, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống, chạy vào trong sân. "Này.." Diệp U trầm mặc một chút, nói với Chu Quyết đứng bên cạnh, "Đây là mèo được nuôi trong sơn trang, nghe nói trong sơn trang có mấy con mèo, anh đã nhìn thấy qua chưa?" Chu Quyết lắc đầu: "Vừa mới là lần đầu tiên nhìn thấy, con mèo quýt này vậy mà gầy như vậy." "Đúng không!" Diệp U giống như là tìm được tri kỷ, mười phần tán đồng gật gật đầu, "Tôi từ trước tới nay chưa từng gặp qua con mèo quýt nào mà kỷ luật như vậy, nó vậy mà mỗi sáng sớm còn đi theo Lục tiên sinh rèn luyện, anh tin không?" Chu Quyết khẽ cười nói: "Nhìn nó đúng là có dáng vẻ thường xuyên rèn luyện, trong sơn trang mọi con mèo đều như thế sao?" "Đúng thế, quả thực không cho con người chúng ta đường sống." Hai người đang trò chuyện, Lục Tẫn liền từ bên trong đi ra. Nhìn thấy Lục Tẫn, Diệp U lại nhiệt tình hướng anh vẫy tay: "Tôi đến xếp gỗ! Chu tiên sinh nghe nói anh có nhiều mô hình xếp gỗ, cũng muốn đến nhìn xem." Chu Quyết nhìn Lục Tẫn, lễ phép cười hỏi anh: "Không biết Lục tiên sinh có ngại hay không?" Lục Tẫn đứng dưới bóng cây, không biểu lộ nhìn họ một lát, xoay người nói: "Vào đi." Diệp U cùng Chu Quyết đi sau lưng anh, cùng đi vào bên trong, nước cam "Meo" một tiếng, từ hành lang trên lan can nhảy xuống, kém chút bổ nhào lên người Chu Quyết. Chu Quyết bỗng dưng dừng bước lại, nhìn con mèo nhỏ không thân thiện trước mắt. "Nước cam." Lục Tẫn thấp giọng gọi tên, nước cam lại meo một tiếng, cực nhanh lẻn vào trong viện, không thấy bóng dáng. Lục Tẫn quay người trở lại, nhìn Chu Quyết một chút: "Ngại quá, Chu tiên sinh, mèo con tương đối sợ người lạ." Chu Quyết hướng anh cười nói: "Không sao, khả năng tôi trời sinh không được các động vật yêu thích." Lục Tẫn không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Cách vườn hoa, Chu Quyết đứng trên hành lang nhìn về phía Tĩnh Tâm trai, trong viện Lục Tẫn kiến trúc đều được thiết kế rất tinh xảo, cái này Tĩnh Tâm trai cũng rất có thiền ý. Đi đến cửa phòng nghề mộc, liền có thể ngửi được mùi hương. Chu Quyết và Diệp U đều là lần đầu tiên tới chỗ này, biểu hiện rất hiếu kì, nhất là lúc trông thấy tủ trưng bày mô hình xếp gỗ của Lục Tẫn. Diệp U thấy anh nhìn đình, chủ động nói với anh: "Cái đình này là Lục tiên sinh tự mình thiết kế." Chu Quyết một bên nhìn xem, một bên nhẹ gật đầu: "Chính là Xuân Phong đình chúng ta vừa rồi đi qua lúc mới vào phải không?" "Đúng, anh đã nhìn ra? Đình trong viện cũng là Lục tiên sinh tự mình sửa." Chu Quyết nghe vậy nhìn về phía Lục Tẫn: "Lục tiên sinh quả nhiên không phải tầm thường." Lục Tẫn vẫn là cái dáng vẻ lãng đạm nói: "Chu tiên sinh quá khen." Chu Quyết trực giác cảm thấy thái độ của anh đối với mình so với hôm qua lạnh nhạt một chút, nhưng cũng không có hỏi nhiều, vừa nhìn về phía Lục Tẫn trong phòng tủ trưng bày: "Những cái này cũng vô cùng đẹp, đều là Lục tiên sinh tự mình làm?" "Đúng vậy." Diệp U tuyệt vọng mấy ngày nay, thấy Chu Quyết đang nghiên cứu đấu củng, liền hỏi anh: "Chu tiên sinh, anh có thể nhận ra những cái này là đấu củng sao?" "Ừ.." Chu Quyết cẩn thận phân biệt một chút, không quá xác định nói, "Cái này chắc là thanh năm chiều ở đầu cột." Diệp U không nghĩ tới anh vậy mà thật sự biết, hơi kinh ngạc mà nhìn anh: "Xem ra Chu tiên sinh vô cùng am hiểu?" "Am hiểu thì không dám nhận, chỉ là từng đọc qua mà thôi." Diệp U hỏi hắn: "Anh nhận biết thế nào?" "Cô nhìn nơi này," Chu Quyết dùng tay chỉ cho Diệp U, "Đấu củng bước ra ngoài một bước, gọi là bước cứng, một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, đây là năm bậc, trên đỉnh cột, vì mặt bên đã bị bong ra.." Anh mới nói được nơi này, Lục Tẫn liền đánh gãy lời anh: "Các cột tương tự thực sự đã bị tước bỏ ở đây, nhưng chúng chỉ được thêm vào để đảm bảo tính thẩm mỹ, và từ bản thân cấu trúc, nó vẫn là một cơ thể khoa học hình vuông." Chu Quyết dừng một chút, tiếp theo ngồi dậy, khóe môi hơi nhếch lên nhìn về phía Lục Tẫn: "Cho nên mới nói, tôi ở trước mặt Lục tiên sinh chính là múa rìu qua mắt thợ." Lục Tẫn khẽ mím môi môi dưới, không có lên tiếng. Điện thoại trên người Chu Quyết vang lên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, là trợ lý của anh gọi tới. "Ngại quá hai vị." Chu Quyết ra ngoài tiếp điện thoại, chẳng được bao lâu liền đi vào, cùng Diệp U cùng Lục Tẫn nói, "Tôi có việc gấp phải xử lý, trước xin lỗi không tiếp được." "Được.." Diệp U nhẹ gật đầu, "Vậy anh mau đi đi Chu tổng." "Được, lần sau có cơ hội trò chuyện tiếp." Chu Quyết nói xong, liền rời đi. Sau khi anh rời đi, Lục Tẫn đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm một khối gỗ lên bắt đầu gọt. Diệp U ngồi xuống vị trí cũ của mình, nhìn chằm chằm Lục Tẫn một lúc: "Nai con, anh hôm nay có vẻ không vui vẻ lắm?" Lục Tẫn dừng một chút, lại tiếp tục gọt đứt môt mảnh gỗ vụn: "Không có." "Không có sao?" Diệp U kéo theo cái ghế, ngồi dịch sang bên cạnh Lục Tẫn, "Tôi thấy anh chính là dáng vẻ rầu rĩ không vui, có phải là có tâm sự gì hay không a?" Lục Tẫn trầm mặc một chút, vẫn nói không có. "Được.." Diệp U suy nghĩ một lúc, từ trong túi lấy xuất ra một khối sô cô la, "Vậy tôi mời anh ăn sô cô la nhé!" Lục Tẫn dừng lại động tác, nhìn sô cô la trong lòng bàn tay cô. Dài mảnh làm được đóng gói, phía trên in logo tỉ mỉ tinh tế, chỗ lỗ hổng còn có thể trông thấy bên trong màu đỏ rực mứt hoa quả có nhân. Lục Tẫn có chút thất thần, một lát sau mới ngước mắt nhìn về phía Diệp U: "E, từ đâu mà có sô cô la?" "Á," Diệp U giả bộ vô tội gãi đầu một cái, "Là lần trước xuống núi, mua tại siêu thị." Cô còn thuận tay mua chút quả ớt. Lục Tẫn nói: "Sơn trang không thể mang những thứ này.." "Tôi biết, là thực phẩm không tốt." Diệp U chủ động bổ sung lời tiếp theo của anh, "Nhưng là nếu ăn những thực phẩm không khỏe mạnh này có thể khiến cho người ta vui vẻ!" Lục Tẫn mắt nhìn cô trắng trợn lấy ra sô cô la, lại ngước mắt nhìn về phía cô: "Em bây giờ lá gan càng lúc càng lớn." ".. Khục." Anh vừa nói như vậy, Diệp U vẫn còn có chút chột dạ, "Anh đừng nói cho Hỉ thúc nhé." Lục Tẫn thấy bộ dáng này của cô này, lơ đãng mỉm cười: "Rõ ràng rất sợ Hỉ thúc, còn dám vụng trộm mang đồ ăn vào trong sơn trang?" "Ai, chỉ cần Hỉ thúc không phát hiện là được mà." Diệp U nói rồi lấy từ trong túi ra thêm một khối sô cô la, đưa đến bên miệng Lục Tẫn, "Anh nếm thử nha, rất ngọt!" Lục Tẫn vô ý thức há miệng, một hương vị ngọt ngào lập tức chiếm lấy môi lưỡi. "Thế nào?" Diệp U lưu ý lấy nét mặt của anh, "Ăn ngon không?" "Ngon.." Lục Tẫn nhẹ nhàng cắn một cái, sô cô la bên trong bao quanh mứt hoa quả liền tranh nhau chen lấn chui ra. Mềm mại vị chua, vừa vặn tổng hợp sô cô la ngọt ngào. "Tôi chỗ này còn có vị xóa trà, anh muốn nếm thử không?" "..." Lục Tẫn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, "Em đến cùng là giấu bao nhiêu?" "Một chút xíu nha." Diệp U cười ha ha hai tiếng, nói đến mập mờ, "Anh đã ăn sô cô la của tôi, vậy chúng ta liền được coi là đồng phạm, anh không thể đi cáo trạng với Hỉ thúc cáo trạng nha." "Được.." "Vậy hộp sô cô la này đều cho anh." Diệp U đem sô cô la nhét vào trong tay Lục Tẫn, cười nhìn anh, "Lúc không vui, ăn một chút đồ ngọt, trong lòng cũng sẽ ngọt ngào hơn. Hi vọng nai con của chúng ta nai con luôn vui vẻ!" Lục Tẫn trong tay cầm sô cô la, trong mắt có một tia vui vẻ. Anh nuốt xuống miếng sô cô la cuối cùng trong miệng, bàn tay có chút nắm chặt, quay đầu lại. Diệp U ngồi ở bên cạnh anh, tò mò hỏi anh: "Cho nên anh vì cái gì không vui vậy?" Lục Tẫn nói: "Tôi nói không có." "Được được, anh không có." Nếu Lục Tẫn không muốn nói, Diệp U liền không hỏi nữa. Cô lại đem cái ghế xê dịch đến bên cạnh Lục Tẫn, cánh tay đặt trên bàn, nhìn Lục Tẫn nói: "Vậy tôi nói với anh một tin tức tốt đi, Chu tiên sinh đối với trò chơi của chúng ta rất hài lòng, chỉ cần thông qua thỏa thuận của công ty, liền có thể xác định đầu tư." "Tốt." Lục Tẫn đem sô cô la để sang một bên, thấp giọng đáp lời, "Em còn muốn xếp gỗ sao?" "Có chứ." Diệp U lại cùng Lục Tẫn kéo dài khoảng cách, trở về chỗ ngồi tiếp tục xếp gỗ. Sáng ngày thứ hai, lúc Diệp U đang rèn luyện ở sơn trang, đụng phải Chu Quyết đưa Vạn nãi nãi tản bộ. Bởi vì là đưa Vạn nãi nãi ra luyện công buổi sáng, Chu Quyết lúc này cũng không có mặc âu phục phẳng phiu, mà mặc một bộ quần áo thể thao, Diệp U nhìn xem còn có chút mới mẻ. Cô cùng Chu Quyết lên tiếng chào hỏi, hỏi Vạn nãi nãi: "Vạn nãi nãi, hôm nay cảm thấy thế nào? Cháu nhìn tinh thần ngài so hai ngày trước tốt hơn nhiều." Lúc Vạn nãi nãi vừa tới sơn trang, thần sắc đờ đẫn, còn ôm di ảnh Vạn gia gia, quả thực là có chút dọa người. Vạn nãi nãi tinh thần quả thực tốt hơn nhiều, nói chuyện cũng vui vẻ hơn: "Cho nên mới nói trong sơn trang thật tốt, ta đang chuẩn bị đi tìm lão kim luyện chút thái cực đây." Diệp U nghe bà nói như vậy liền yên tâm, Vạn nãi nãi có thể vực dậy tinh thần sa khi Vạn gia gia qua đời, nai con cũng sẽ vui vẻ. "Diệp tiểu thư, hai ngày nữa có khả năng tôi sẽ xuống núi." Công việc Chu Quyết rất bận, lần này ở tại sơn trang, thực chất là vì Vạn nãi nãi, "Đầu tư của cô đại khái không có vấn đề gì, đến lúc đó cô có muốn xuống núi cùng tôi không, nhân tiện ký hợp đồng?" Diệp U nghe xong, lập tức cao hứng lên: "Thật sao? Đương nhiên có thể!" Chu Quyết thấy cô vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng nhẹ cười: "Vậy đến lúc đó chúng ta cùng đi." "Được, cám ơn Chu tổng!" Diệp U cùng Chu Quyết hàn huyên hai câu, không kịp chờ đợi liền đem cái này tin tức nói cho Cao Giai Vũ. Nỗi lo lắng của hai người bọn họ cuối cùng có thể buông xuống. Sau khi vui vẻ, Diệp U lại không khỏi nghĩ đến một vấn đề khác, vậy Lục Tẫn làm sao bây giờ? Nhà cùng công ty của cô đều dưới chân núi, cô khẳng định không thể mãi lưu tại nơi này, trước khi đi, nghĩ biện pháp cùng Lục Tẫn xác định quan hệ mới được. Lần trước đột nhiên xảy ra chuyện, là cô sợ nên mới chạy trốn, lần này cô tuyệt không thể đạp lại vết xe đổ đó được! Buổi trưa cơm nước xong xuôi, Diệp U không đi ngủ, mà là tắm rửa, sấy tóc, tỉ mỉ trang điểm. Đáng tiếc quần áo cô mang tới núi không nhiều, chọn tới chọn lui chỉ có thể chọn kiểu váy hoa, tương đối có không khí mùa xuân, mà lại còn có thiết kế lộ xương quai xanh hoàn hảo. Không sai, cô chính là có mưu kế này. Thay xong quần áo sau, cô lại sửa sang mái tóc dài của mình, sau đó xịt một chút nước hoa. Đứng trước gương, Diệp U cảm thấy tương đối hài lòng. Thành bại hay không chính là lúc này! Thay giày xong, Diệp U cầm túi lên liền xuất phát. Hôm nay, Lục Tẫn ở trong sân chăm sóc hoa cỏ, mấy con mèo nuôi trong sơn trang đều vây chung quanh anh. Hai ngày này, mấy con mèo đặc biệt thích kề cận hắn, tựa như là biết tâm tình của anh không tốt. "Meo!" Lúc Diệp U tiến vào viện tử, nhìn thấy Lục Tẫn hơi ngửa đầu, đưa tay đùa lấy con mèo nhỏ trên nhánh cây. Anh mặc một áo sơ mi màu trắng, trên vai phải thêu những bông hoa tử đằng xinh đẹp, giữa những bông hoa còn có thêm một con sò. Quần màu đen đơn giản, thiết kế cạp cao giúp đôi chân kia trông thon thả hơn. Ánh nắng vẩy vào trên mặt của anh, ôn nhu lại lưu luyến, dường như phát giác được Diệp U ở cửa, anh có chút nghiêng đầu, nhìn về phía cô. Trái tim Diệp U nhảy không ngừng, cô chỉ mới hai mươi sáu năm nhân sinh, từng có biết bao người theo đuổi, nhưng khiến cô động tâm, chỉ có duy nhất một người là Lục Tẫn. Anh chỉ là đứng ở đằng kia, cũng có thể khiến cho trái tim cô đập rộn lên. Nghĩ đến hôm nay tới chỗ này chính là muốn cùng Lục Tẫn nói chuyện rõ ràng, cô nỗ lực ổn định tâm tình, cười với Lục Tẫn: "Buổi chiều tốt a nai con, tôi tới rồi." Lục Tẫn nhìn cô, nhất thời cũng có chút xuất thần. Hôm nay cô rõ ràng so với bình thường có chút khác biệt, vô luận là giương nhẹ váy vẫn là trong mắt dáng tươi cười, so với thường ngày càng thêm mê người. Cô đón ánh nắng từng chút từng chút đến gần, sợi tóc đen nhánh trước người có chút đong đưa. Chóp mũi Lục Tẫn nhẹ nhàng giật giật. Anh ngửi một hương vị trong veo, giống như là xanh quýt hòa với mật đào, vô cùng dễ ngửi. "Nai con." Diệp U ngước mắt nhìn qua anh, lại kêu anh một tiếng. Ngọn cây con mèo nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên, đánh thức Lục Tẫn. Anh có chút không được tự nhiên chuyển ánh mắt, khẽ gật đầu một cái: "Ừ." "Hôm nay lũ mèo làm sao đều đến chỗ anh vậy?" Diệp U có chút hâm mộ anh, những con mèo này đắc biệt không thân thiết với con người, một khi có người tới gần liền sẽ chạy đi. Chỉ có Lục Tẫn có thể đến gần bọn chúng. Lục Tẫn nói: "Tôi cũng không biết, bình thường chỉ có lúc ăn cơm, bọn chúng mới tụ tập." Diệp U cười một tiếng, đi theo Lục Tẫn đi vào bên trong. Ngồi xuống vị trí cũ của mình, Diệp U hôm nay một chút cũng không nóng nảy liều xếp gỗ, mà là tay đỡ lấy cầm tựa trên bàn, mặt mày mang ý cười nhìn Lục Tẫn. Lục Tẫn gọt gỗ, những cái kia hoa văn vừa tinh tế mà phức tạp, anh một bút một họa đều đặc biệt chuyên chú. Diệp U dứt khoát đưa hai tay đỡ lấy cằm, chuyên chú nhìn anh. Một lát sau, Lục Tẫn rốt cục nhịn không được. Ngòi bút của anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp U: "Emcứ nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy?" Trên mặt Diệp U hiện lên ý cười, trong con ngươi sáng lên giống như ánh trăng: "Nhìn anh đẹp mắt nha." "..." Lục Tẫn nhẹ nhàng mấp máy khóe miệng, không có lên tiếng. Ngay lúc Diệp U cho là anh sẽ không nói chuyện, anh bỗng nhiên mở miệng: "Em vốn là như vậy." Luôn nói ít chỉ là tốt bề ngoài, làm tốt một chút chỉ là hời hợt. Nhưng sau khi trêu chọc người ta xong, chạy so với ai khác đều nhanh hơn. Diệp U ngẩn ra một chút, nhìn anh hỏi: "Luôn luôn thế nào?" Lục Tẫn không có trả lời, Diệp U giống như là minh bạch cái gì, xích lại gần anh mấy phần: "Tôi chỉ đối với anh như vậy." "..." Lục Tẫn thở ra một hơi thật nhẹ, để bút trong tay xuống, đứng dậy rời khỏi gian phòng. Diệp U có chút không rõ ràng cho lắm, thấy Lục Tẫn đi, cô cũng đi theo. Lục Tẫn không có đi ra chỗ khác, mà là đi đến Tĩnh Tâm trai cách đó không xa. Anh cởi giày ra chân trần đi trên sàn nhà bằng gỗ, tại đốt hương dây lư hương giật xuống dưới. Diệp U cũng cởi giày, đi theo anh. Cô là lần đầu tiên đến Tĩnh Tâm trai, có chút hiếu kỳ nhìn chung quanh một lần. Lục Tẫn đã ngồi trên đệm minh tưởng, cũng không biết đột nhiên thế nào, đỉnh đầu của anh treo một bộ chữ viết bằng bút lông, trên đó viết hai chữ Thanh Tịnh. Có vẻ như là chữ mà ông nội anh đã viết. Trên mặt đất đặt một cái chuẩn mão ghép thành lư hương, làm thành Thanh Tịnh tự, lượn lờ hương dây từ bên trong bay lên, mười phần thiền ý. Diệp U nhận biết loại hương này, là mùi trên người Lục Tẫn. Nàng cúi đầu nhìn Lục Tẫn nhắm mắt lại tĩnh tọa, cũng co lại hai chân, đối diện với anh ngồi xuống. Cô không có học bộ dáng của anh minh tưởng, mà là vẫn giống vừa rồi nhìn như vậy hắn, nhìn một hồi, cô nở nụ cười: "Nai con, anh đang ổn định lại tâm tình sao?" Lục Tẫn lông mi nhẹ nhàng run rẩy, không có trả lời. Diệp U ngồi vào bên cạnh hắn, lại trên dưới xem xét anh vài lần, sở trường lưng đụng gò má của hắn. Cơ bắp trên người Lục Tẫn một nháy mắt căng thẳng. Diệp U cách anh rất gần, lúc nói chuyện hơi thở như có như không phả trên mặt của hắn: "Nai con, da của anh thật nóng, hô hấp cũng có chút bất ổn, dáng vẻ có vẻ rất khẩn trương." Lục Tẫn mở to mắt, một đôi mắt đen nhìn chăm chú vào cô.
Chương 22: Giống như đêm đó, chuyện đã xảy ra thì không thể dừng lại Bấm để xem Tĩnh Tâm trai là do chính tay ông nội Lục Tẫn tự sửa chữa và thiết k, ngoại cảnh là chùa, am và thiền thất, nằm sâu trong vườn, ba mặt là cửa đẩy kiểu cổ. Bên trong thì rộng rãi khoáng đạt, mục đích để tĩnh tâm, thư giãn nên bài trí rất ít, gần như cả một hành lang, chỉ có một bàn trà, dùng để viết chữ. Anh ở Tĩnh Tâm trai viết chữ "Thanh Tịnh", chỉ để khuyên khi tiến vào lòng người, cho dù là bao nhiêu việc trần quấn thân, đi vào Tĩnh Tâm trai, liền coi như trong tâm không có tạp niệm, tĩnh tâm ngưng thần, mà đạt tới mục đích tu thân dưỡng tính. Lục Tẫn ngồi dưới tấm bảng "Thanh Tịnh", ánh mắt tối lại mà nhìn về phía Diệp U. Tay Diệp U vẫn còn đặt lên một bên mặt của Lục Tẫn, làn da đụng vào nhau liền nóng lên. Cô thuận thế liền vòng tay lên cổ anh, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên rút ngắn, hô hấp cũng quấn quýt lấy nhau. "Em cuối cùng là muốn làm cái gì?" Giọng Lục Tẫn so với bình thường có chút khác lạ, giống như đang cố gắng đè nén thứ gì. Diệp U nhìn khuôn mặt thanh lãnh của Lục Tẫn mà dấy lên thứ cảm xúc không tên, nhịp tim cũng theo đó mà tăng nhanh. "Lục Tẫn?" Cô thấp giọng gọi. Lục Tẫn không trả lời, chỉ thấy được yết hầu nhẹ nhàng chuyển động. Diệp U vô thức nín thở, chậm rãi đến gần Lục Tẫn, đặt một nụ hôn lên môi anh. Lục Tẫn liền giống như đêm đó, cơ thể trước hết cứng đờ, sau đó không khống chế được mà càng muốn thêm. Hôm nay Diệp U đến, chỉ là muốn cùng Lục Tẫn xác định quan hệ giữa hai người, cô coi như hôn một cái chính là đã đánh dấu chủ quyền, nhưng bây giờ cô bị Lục Tẫn đặt ở trên sàn nhà, việc đã xảy ra cũng không thể nào dừng lại được. Buổi tối hôm đó chắc là cũng giống như vậy đi. Lục Tẫn dáng người đã tốt, thể lực còn tốt hơn, Diệp U lo lắng nhìn bức tranh chữ treo trên tường, sợ rằng nó sẽ rớt xuống. * * * Không khí bên trong Tĩnh Tâm trai luôn luôn có một mùi hương mát lạnh. Hiện tại mùi hương này đã bị một số thứ khác che giấu, lư hương trong đình Thanh Tịnh cũng không biết đã đổ xuống từ khi nào, tàn hương rơi đầy trên sàn nhà. Hương chưa đốt hết liền rơi ra, may mà đã tắt, chỉ là để lại trên sàn nhà một vài đốm đen. Ngón tay Lục Tẫn luồn vào giữa những sợi tóc đen nhánh của Diệp U, nhẹ nhàng hôn lên tai của cô. Diệp U toàn thân ẩm ướt, muốn nhanh chóng đi tắm rửa. Cô hơi nghiêng đầu, đối mặt với Lục Tẫn: "Khục, cái kia, em có thể mượn dùng một chút phòng tắm của anh không?" Lục Tẫn nhẹ gật đầu: "Em có thể đi được không?" ".. Có thể." Lục Tẫn lơ đãng mím môi dưới, nhìn cô nói: "Cũng phải, không chỉ có thể đi, mà còn có thể chạy rất nhanh." Diệp U: "..." Không, cái kia chủ yếu dựa vào là năng lượng tinh thần của cô, thân thể của cô vẫn rất mệt mỏi. Biết Lục Tẫn muốn ám chỉ sự việc trong sinh nhật mình, Diệp U muốn đợi tắm rửa xong, sẽ nói chuyện rõ ràng với anh: "Phòng tắm ở đâu?" "Tầng hai, em đi lên liền thấy được." Lục Tẫn ngồi dậy, mặc quần áo lên, "Em đi tắm rửa đi, anh dọn dẹp chỗ này một chút." "Được." Diệp U mặc xong, đi ra ngoài mấy bước, lại chạy về ôm Lục Tẫn rồi cắn lên tai anh một cái. Trong nháy mắt có thể thấy lỗ tai Lục Tẫn liền chuyển đỏ. Trong mắt Diệp U hiện lên ý cười thỏa mãn, ở bên tai Lục Tẫn nói một câu: "Nai con anh thật đáng yêu!" Sau đó không đợi Lục Tẫn phản ứng, liền cực nhanh chạy đi. Lục Tẫn khẽ nhếch môi, lỗ tai lại càng đỏ hơn một chút. Còn có thể chạy nhanh như vậy, xem ra vừa rồi anh còn quá mềm lòng. Diệp U ở trong phòng tắm của Lục Tẫn tắm rửa một cái, liền chạy xuống lầu chuẩn bị đến Tĩnh Tâm trai tìm anh, nào biết vừa đi ra, đã nhìn thấy bóng lưng của Hỉ thúc, dọa cô đến mức không dám thở mạnh, tranh thủ thời gian rụt trở về. Không biết Hỉ thúc đã ở chỗ này bao lâu, Diệp U sợ bị ông phát hiện, nghĩ nghĩ liền quyết định về phòng mình trước, đợi buổi tối lại đến tìm Lục Tẫn. Lại nhìn về phía Tĩnh Tâm trai một cái, Diệp U rón rén chạy trốn. Lục Tẫn vừa dọn dẹp Tĩnh Tâm trai xong, đang định đi lên lầu tìm Diệp U, quay người đã nhìn thấy Hỉ thúc đứng ở phía sau. Sắc mặt của ông không tốt, hai đầu lông mày mang theo sự tức giận, Lục Tẫn đã rất nhiều năm chưa từng thấy ông tức giận như vậy. Bàn tay sau lưng anh khẽ nắm lại, ra vẻ thản nhiên mà nhìn Hỉ thúc đứng ngoài cửa: "Hỉ thúc, có chuyện gì không?" Hỉ thúc trầm mặt, nén lại tức giận mà mở miệng: "Vừa rồi cậu ở cùng ai?" Lục Tẫn mấp máy môi, đáp: "Chỉ có mình tôi." "Cậu còn dám nói dối!" Hỉ thúc không nhịn được nữa, liền nổi giận, "Nơi này là Tĩnh Tâm trai, là nơi dùng đến tĩnh tu! Trên tường còn treo chữ" Thanh Tịnh "do chính tay ông nội cậu viết! Các người vậy mà ở nơi này làm.. Làm loại chuyện đó!" Lục Tẫn nắm chặt nắm đấm, nhếch khóe môi không nói chuyện. Hỉ thúc tức giận đến mức thở không thông, ông gọi người giúp việc bình thường chăm sóc cho Lục Tẫn, nói: "Cậu ngay ở chỗ này trông coi cậu chủ, để cậu chủ tỉnh táo lại!" Nói xong ông liền giận đùng đùng phất tay áo rời đi, tiểu Phan đứng ở bên ngoài Tĩnh Tâm trai, có chút không biết làm sao mà nhìn Lục Tẫn. Từ trước đến giờ anh ta chưa từng thấy Hỉ thúc tức giận như vậy với Lục Tẫn. "Lục tiên sinh.." Anh ta thử thăm dò gọi Lục Tẫn một tiếng, bàn tay đang nắm chặt của Lục Tẫn hơi buông ra, nhấc chân đi ra ngoài. Tiểu Phan nhanh chóng ngăn cản anh: "Lục tiên sinh, Hỉ thúc còn đang nổi nóng, ngài, ngài vẫn nên ở trong phòng, đừng đi khắp nơi." Lục Tẫn quay đầu nhìn, nói: "Tôi đi lên lầu tắm rửa." "A.. được." Tiểu Phan nhường đường, cùng anh đi lên lầu. Diệp U không có ở trên lầu, nhưng phòng tắm rõ ràng đã được sử dụng. Lục Tẫn đoán cô hẳn là vừa mới xuống liền nhìn thấy Hỉ thúc, nên đã đi trước. Anh cởi quần áo ra, tắm gội, nhắm mắt lại đứng dưới dòng nước, để mặc dòng nước chảy mà tắm rửa qua. Diệp U trở lại phòng mình, lại thay quần áo khác, ở trên ghế sa lon ngồi xuống. Không biết hiện tại Hỉ thúc còn ở đó hay không Lục Tẫn chỗ ấy, vẫn là chờ một lát nữa đi? Diệp U hiện tại mới ý thức được, cô vậy mà không có thêm phương thức liên lạc của Lục Tẫn. "Ai, đợi lát nữa đi tìm nai con, trước tiên cần phải thêm số điện thoại mới được." Diệp U lầm bầm một câu, đang muốn cầm khối sô cô la ra ăn, cửa phòng liền có người gõ. Cô nhanh chóng đem sô cô la giấu vào trong túi xách của mình, đi ra mở cửa. Hỉ thúc đứng ở ngoài cửa, sau lưng còn có hai bảo vệ đi theo. Diệp U sửng sốt một chút, không rõ ràng cho lắm mà nhìn ông: "Hỉ thúc, có chuyện gì vậy?" Cơn giận của Hỉ thúc còn sót lại chưa tán, nhưng vẫn cố khống chế lại cảm xúc, không thể quát cô giống như quát Lục Tẫn vừa nãy: "Diệp tiểu thư, tôi là tới mời côi rời khỏi sơn trang." ".. Hả?" Diệp U có chút chột dạ, không lẽ Hỉ thúc phát hiện cô ăn vụng sô cô la cùng hạt tiêu? "Tại sao vậy?" Hỉ thúc nhìn cô, nhíu mày: "Diệp tiểu thư, có phải vừa rồi cô đến Tĩnh Tâm trai không?" Diệp U: "..." Này so với phát hiện cô ăn ớt còn đáng sợ hơn! "Phải, a?" Diệp U cứng đờ phun ra hai chữ. Hỉ thúc nói: "Trong lòng cô tự nhiên hiểu rõ." Diệp U: "..." Cho nên, chuyện lúc nãy, Hỉ thúc biết rồi? Diệp U hận không thể lập tức đào cái hố tự đem chính mình chôn xuống. "Diệp tiểu thư, thừa dịp hiện tại trời còn chưa tối, côtranh thủ thời gian thu thập đồ đạc, tôi lại phái xe đưa cô xuống núi." Hỉ thúc nói liền không thể xía xen vào, một chút cũng không cho Diệp U chỗ thương lượng. Diệp U hiện tại cũng hận không thể đi nhanh lên, đi đến bất cứ nơi nào không có Hỉ thúc đi! Nhưng là làm sao cũng phải nói với Lục Tẫn một tiếng đi! "Cái kia.." Diệp U yếu ớt mở miệng, "Kỳ thật tôi hai ngày này vốn có dự định xuống núi, nhưng mà có thể để tôi gặp Lục tiên sinh một lần không?" Hỉ thúc vô tình: "Không thể, mời cô hiện tại lập tức rời đi." Diệp U: "..." Cô giống như khiến Hỉ thúc phát bực. "Không phải, Hỉ thúc.." "Tiểu Trương tiểu Vương, mời Diệp tiểu thư rời đi." Hỉ thúc liền gọi hai người phía sau. "..." Diệp U tranh thủ thời gian đè xuống kích động, "Không cần không cần, tôi tự làm." Cô đem đồ đạc của mình nhét vào hành lý, khóa rương hành lý lại rồi đi ra. Hỉ thúc cùng bảo an còn chờ ở bên ngoài, thấy cô đi ra, liền nói: "Xe đã chuẩn bị xong, Diệp tiểu thư mời." "..." Diệp U kéo lấy hành lý, im lặng đi theo đám bọn họ đi xuống lầu dưới. Nếu như chờ một lúc nữa cô thừa dịp lúc bọn họ không chú ý, ném rương hành lý chạy đi tìm Lục Tẫn, tỷ lệ thành công là bao nhiêu? Cô nhìn cây côn đeo ở hông của hai người bảo an, cảm thấy.. Vẫn là quên đi. "Hỉ thúc." Cô thử thăm dò kêu Hỉ thúc đi phía trước một tiếng, "Tôi cứ đi như vậy, Lục Tẫn biết không?" Hỉ thúc cũng không quay đầu lại mà nói: "Tôi sẽ nói với cậu ấy." "À.." Diệp U lên tiếng, có chút không yên lòng hỏi ông, "Cái kia, tôi chắc sẽ không bị kéo vào sổ đen của sơn trang chứ?" Hỉ thúc không nói chuyện. Trong lòng Diệp U có chút thấp thỏm, cô không biết chuyện ngày hôm nay Hỉ thúc làm sao mà biết, nhưng khẳng định hiện tại ông ấy đã bị làm cho tức chết. Hiện tại cô nói cái gì, ông cũng sẽ không nghe, nói không chừng ngược lại còn chọc giận ông ấy. Nếu không vẫn là chờ hai ngày đợi ông ấy nguôi giận, cô lần nữa đi lên tìm Lục Tẫn đi. Đi đến chỗ tiếp tân, Diệp U đem rương hành lý giao cho người giữ cửa, bọn họ giống lúc đến giúp cô mang hành lý đi. Chu Quyết cùng trợ lý đi tới, vừa vặn trông thấy cô đứng tại tiếp tân trả phòng, liền đi lên hỏi thăm: "Diệp tiểu thư, cô muốn trả phòng?" Diệp U nghiêng đầu nhìn anh, có chút lúng túng cười: "Đúng vậy, ha ha." Chu Quyết nhìn Hỉ thúc cùng hai bảo vệ bên cạnh cô, ánh mắt có chút giật giật. Anh cũng không hỏi nữa, chỉ là nói với Diệp U: "Tôi trùng hợp có việc muốn về nội thành một chuyến, nếu không chúng ta cùng đi đi." "Được, nhưng mà có làm phiền anh không?" "Sẽ không, tiện đường." Diệp U gật đầu nhẹ, không ngồi xe của sơn trang mà đi cùng Chu Quyết xuống núi. Trên đường đi xuống bãi đỗ xe dưới núi, Chu Quyết mới hỏi một câu: "Diệp tiểu thư, cô đã vi phạm nội quy của sơn trang sao?" Diệp U sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn về Chu Quyết: "Vì sao lại hỏi như vậy?" Chu Quyết cười cười, nói: "Trên bảng quy tắc vào ở của sơn trang có viết, nếu như trái với quy định, sẽ bị mời rời khỏi sơn trang. Vừa nãy đứng ở sảnh, nhìn thế nào cũng giống như cô bị cưỡng chế rời đi." Diệp U: "..." Diệp U cảm thấy trên lý thuyết mà nói, việc đó cũng không có trái với quy tắc sơn trang, dù sao trên quy tắc cũng không có viết, nhưng so ra thì cho dù làm cái gì cũng đều nghiêm trọng. Cô từ trong túi mình lấy ra sô cô la cùng bột tiêu cay, miễn cưỡng cười với Chu Quyết: "Có thể là bởi vì cái này đi." Chu Quyết nhìn "Hàng cấm" trên tay cô, cũng nở nụ cười. Lục Tẫn tắm xong, muốn ra ngoài tìm Diệp U, bị tiểu Phan ngăn ở cửa. Hỉ thúc đi tới, không biểu cảm nhìn Lục Tẫn một cái, nói: "Cậu không cần đi tìm Diệp tiểu thư, cô ấy đã cùng Chu tiên sinh xuống núi." Lục Tẫn sững sờ, không tin Hỉ thúc nói: "Cô ấy cùng Chu Quyết xuống núi?" "Đúng thế." Lục Tẫn mím chặt môi, không kiêng kỵ Hỉ thúc ngăn cản, đuổi theo ra ngoài. Trong sơn trang có bãi đỗ xe nhỏ, ngoại trừ để xe đưa đón khách, xe của Lục Tẫn cũng được đậu ở đây. Khi anh học đại học có thi bằng lái, chỉ là có rất ít cơ hội lái xe. Đến bãi đỗ xe, anh hỏi lái xe chìa khóa, trực tiếp lái xe đi cửa sau. Bảo an nhận ra xe của hắn, thấy anh lái xe đi tới, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn mở cửa cho anh: "Lục tiên sinh, trời sắp mưa, ngài.." Lời còn chưa nói hết, xe Lục Tẫn đã phi ra ngoài. Bảo an vuốt vuốt cái mũi, Lục tiên sinh vội vã xuống núi như vậy là muốn đi đâu? Con đường núi này cũng không mở nhanh như vậy. Diệp U cùng Chu Quyết mới vừa đi tới bãi đỗ xe, mưa liền rơi xuống, cũng may lái xe của Chu Quyết đã ở chờ chỗ này, thấy bọn họ tới, tranh thủ thời gian cầm dù đi tới. "Chu tổng, ô." Trên tay anh ta cầm một cây dù, lại đưa một cây dù màu đen cho Chu Quyết. Trợ lý Chu Quyết tự giác cùng lái xe dùng chung một cây dù, Chu Quyết cầm ô, che trên đầu Diệp U: "Diệp tiểu thư, lên xe trước đi." "Được." Diệp U cùng Chu Quyết cùng nhau đi về phía xe, Chu Quyết mở cửa giúp Diệp U, mời cô lên. "Cẩn thận một chút." Anh vẫn cầm ô che trên đầu Diệp U, một cái tay khác giúp cô che đầu. Đợi khi cô ngồi vào trong xe, mới đem ô chuyển qua đỉnh đầu của mình, giúp cô đóng cửa xe lại. Lục Tẫn lái xe đến, vừa lúc trông thấy Diệp U ngồi vào trong xe Chu Quyết. Chu Quyết giúp Diệp U đóng cửa, vòng sang bên kia, thu ô ngồi vào trong xe. Xe rất nhanh liền đi ra ngoài. Xe Lục Tẫn dừng lại bên lề đường, cửa xe mở ra, Lục Tẫn từ trong xe đi xuống. Trời mưa ngày càng dày đặc hơn, Lục Tẫn đứng ở trong mưa, nhìn xe Chu Quyết chậm rãi biến mất, bàn tay chầm chậm nắm thành quyền. Lúc trời sắp tối, Lục Tẫn mới lái xe về sơn trang. Bảo an trông thấy anh trở về, liền thông báo với Hỉ thúc. Tiểu Phan vẫn đứng trên hành lang chờ, xa xa nhìn thấy Lục Tẫn trở về, vội vàng chạy tới: "Lục tiên sinh, mưa lớn như vậy, sao ngài không mang theo ô?" Lục Tẫn không nói chuyện, đi thẳng về phòng. Tiểu Phan che ô cho anh, một đường đi đến hành lang, mới thu ô vào: "Lục tiên sinh, ngài tranh thủ thời gian tắm rửa thay quần áo khác, nếu không sẽ bị cảm." "Tôi không sao." Giọng Lục Tẫn không nghe bất cứ ra cảm xúc gì, chỉ là âm sắc so với bình thường còn lạnh hơn. Tiểu Phan thấy quần áo anh đều ướt, giúp anh lấy cái khăn, muốn để anh lau qua: "Lục tiên sinh, ngài lau qua trước đi." Lục Tẫn cúi đầu khăn mặt anh ta đưa, nhận lấy: "Cám ơn." Anh tiện tay lau hai lần nước trên người, nhìn thấy sô cô la đặt trong ngăn kéo bàn trà. Anh chân trần đi qua, cầm khối sô cô la ra, đút vào miệng, lông mày cũng theo đó nhíu lại. Lần trước lúc Diệp U cho anh ăn, rõ ràng rất ngọt, hiện tại làm sao lại đắng như vậy? Còn nói lúc không vui chỉ cần ăn sô cô la, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn, quả nhiên là lừa đảo. Mưa bên ngoài lại ào ào rơi xuống, Hỉ thúc đi qua viện tử, đặt ô trong tay xuống, bước nhanh đến. Lục Tẫn toàn thân ướt sũng đứng trong phòng khách, trong tay còn cầm một hộp sô cô la. Ông hiện tại đã không có tâm tư đi hỏi anh lấy sô cô la ở đâu, ông đi đến trước mặt Lục Tẫn, đánh giá anh: "Cậu làm sao biến thành dạng này rồi? Còn không nhanh đi tắm nước nóng?" "Tôi không sao." Lục Tẫn cầm trong tay sô cô la, muốn trở về phòng, vừa mới đi chưa được hai bước, đã cảm thấy mắt tối sầm lại, liền ngã xuống đất. Tiểu Phan cùng Hỉ thúc đều bị dọa cho phát sợ, mau chóng tới dìu anh. "Cậu thế nào?" Lục Tẫn cau mày không nói gì, tiểu Phan sờ một cái trán của anh, sốt ruột nói với Hỉ thúc: "Lục tiên sinh hình như phát sốt." Hỉ thúc nói: "Trước tiên đỡ cậu ấy về phòng, thay quần áo khác, tôi đi gọi bác sĩ tới." "Vâng." Tiểu Phan đỡLục Tẫn trở về phòng, từ phòng để quần áo tìm một bộ quần áo sạch sẽ. Anh ta cởi bộ quần áo ướt đẫm của Lục Tẫn ra, lơ đãng nhìn thấy trên người Lục Tẫn xuất hiện mấy vết đỏ. Tiểu Phan: "..." Đúng, nhất định là bị nước cam cào trúng. Anh ta không dám nhìn nhiều, giúp Lục Tẫn lau khô nước, thay quần áo sạch, lại cầm máy sấy giúp anh hong khô tóc. Chẳng được bao lâu bác sĩ Hạ liền đội mưa đến đây, Lục Tẫn đúng là phát sốt, ông cho Lục Tẫn uống thuốc hạ sốt, truyền nước, dặn dò tiểu Phan vài câu, lại đội mưa trở về. Bởi vì trời mưa, xe Chu Quyết cũng không dám lái quá nhanh, lúc này mới đến nội thành. Chu Quyết thấy Diệp U mất tập trung, ở bên cạnh gọi cô một tiếng: "Diệp tiểu thư, đợi lát nữa cùng ăn tối nhé?" Diệp U lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không được, anh còn bạn rộn nhiều việc, tôi về nhà ăn là được." "Được." Chu Quyết cũng không có miễn cưỡng cô, anh cầm tấm danh thiếp của mình, đưa cho Diệp U, "Đây là danh thiếp của tôi, phía trên có địa chỉ công ty của tôi. Ngày mai tôi sẽ còn ở trên núi bồi Vạn nãi nãi một ngày, ngày kia xuống núi. Sáng ngày mốt, chúng ta gặp ở công ty đi, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là có thể ký hợp đồng." Diệp U cuối cùng cũng có tinh thần một chút, nhận lấy danh thiếp cười nói: "Được, cám ơn Chu tổng." Chu Quyết nhất quyết muốn đưa cô đến cửa nhà, Tiêu Tư Thành được phái ra đón Diệp U. Cậu cầm theo ô, bất đắc dĩ nhìn Diệp U: "Chị sao lại chọn lúc mưa như vậy mà về? Tiền trên người không đủ để trả nốt đêm nay sao?" Diệp U cậu một cái, bảo cạu đi đem rương hành lý phía sau mở ra: "Đi giúp chị đem rương hành lý lấy ra, sao nói nhảm nhiều như vậy?" "Em đội trời mưa đến giúp chị, còn bị chị mắng. Chị cầm ô giúp em" "Để tôi giúp." Chu Quyết bước xuống xe, để Diệp U về phòng trước, còn mình thì giúp Tiêu Tư Thành che mưa. Tiêu Tư Thành đem rương hành lý từ phía sau lấy ra, nhìn Chu Quyết: "Cám ơn anh." Chu Quyết cười một tiếng, mở miệng nói: "Đừng khách khí." "Vậy tôi vào trước, cám ơn anh đã đưa chị tôi về." Tiêu Tư Thành kéo lấy hành lý cực nhanh chạy vào. Chu Quyết lúc này mới ngồi lên xe, để tài xế lái xe đi. Tiêu Tư Thành mang hành lý lên phòng cho Diệp U, còn ở lại trong phòng cô không chịu đi: "Chị, người đàn ông vừa rồi là ai vậy? Tổng tài bá đạo, chị đổi khẩu vị?" ".. Kia là Chu tổng nhà đầu tư cho trò chơi của bọn chị, em ít nói linh tinh lại đi." "À.." Tiêu Tư Thành liền chỉ điểm tốt của người ta, "Người ta là đại lão bản đầu tư cho chị, còn tự thân đội mưa đưa chị về nhà, tự tay che ô, đây là nhà từ thiện sao." Diệp U: "..." "Nếu em có thời gian suy nghĩ vớ vẩn như vậy, chi bằng suy nghĩ xem ở công ty em học được cái gì." Diệp U nói một lời này, Tiêu Tư Thành liền nhăn lại: "Chị đừng có nhắc đến chủ đề này, vì chuyện này, mấy hôm nay em đã ngủ không ngon rồi." Cậu nhìn Diệp U đang thu dọn đồ đạc, cùng thương lượng: "Chị, chị xem hôm nay em giúp chị xách hành lý, tối nay chị giúp em giải quyết cái dự án kia đi?" "Có thể, nhưng mà phải thu lệ phí." Tiêu Tư Thành giật xuống khóe miệng: "Không được đâu, chị bây giờ đều có đại lão bản đầu tư, còn cần một ít tiền này?" "Chị không phải là còn chưa ký hợp đồng sao? Lại nói con ruồi chân tuy nhỏ, đó cũng là thịt a." Tiêu Tư Thành: "..." Diệp U đem đồ vật từ trong rương hành lý lấy ra, trước đi xuống ăn cơm tối, rồi lại sắp xếp sau. Trước khi ngủ cô xả một bồn nước nóng, tiến vào ngâm mình trong bồn tắm. Cô hiện tại rất đau lưng, cũng không muốn nhúc nhích một chút nào. Ngày mai cô phải ngủ cả ngày mới có thể hồi phục được. Tiêu Tư Thành dự án của mình cho cô, cô cũng không có tinh thần xem, sau khi tắm xong liền ngã trên giường ngủ thiếp đi. Rõ ràng thân thể rất mệt mỏi, vậy mà sáng hôm sau sáu giờ Diệp U liền tỉnh rồi! Sau khi thấy rõ ràng thời gian, cô liền nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà. Không biết lúc này Lục Tẫn đang làm gì? Thời gian này, hẳn là tại Tĩnh Tâm trai minh tưởng đi. Nghĩ đến Tĩnh Tâm trai, cô không thể không nghĩ tới việc hai người làm ở Tĩnh Tâm trai, lập tức lỗ tai cùng tim đều nóng lên. "A --!" Cô túm chăn kêu một tiếng, trên giường uốn éo hai lần. Nhớ Lục Tẫn. Cứ như vậy mơ mơ màng màng, Diệp U lại ngủ thiếp đi, phải đến buổi trưa vì đói mà tỉnh mới từ trên giường đi xuống nhà. Người trong nhà đều đi làm, chắc Tiêu Tư Thành lại đến bãi đua xe của cậu chơi. Diệp U trong phòng tiếp tục thu dọn hành lý ngày hôm qua, định buổi chiều đến công ty. Lúc đem rương hành lý cất vào tủ, Diệp U lơ đãng thoáng nhìn một cái rương. Sau khi dọn nhà rương vẫn được để ở nơi này, bên trong đựng tất cả các loại đồ chơi lúc nhỏ của cô. Diệp U nhất thời nổi hứng, đem rương lấy ra nhìn một chút. Bên trong đặt vào rất nhiều tạp chí lúc trước cô mua. Đảo đảo, cô lại tìm thấy một đống nhân vật hoạt hình huy chương bên trong, nhìn thấy một viên có chút không giống huy chương. Cô cảm thấy kỳ quái "..." Một tiếng, đem cái này huy chương có chút rỉ sét ra. Huy chương vẽ lấy một cái đầu hươu, sừng hươu làm thành kiểu sóng nước, tượng trưng cho suối nước nóng. Đây là huy chương kỷ niệm của sơn trang suối nước nóng Lộc Minh. Ngón cái Diệp U nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt huy chương, lông mày cũng dần dần nhíu lại. Vì sao cô lại có cái huy chương này? Trước kia cô đã từng đến sơn trang suối nước nóng Lộc Minh sao? Cô nhìn chằm chằm huy chương một lúc, liền nhắn Wechat cho mẹ: "Mẹ, trước kia con đã từng đến sơn trang suối nước nóng Lộc Minh rồi sao?" Diệp Lệ Lan vô cùng bận bịu, khi đang ăn cơm trưa mới nhìn đến tin nhắn của cô. Bà không trả lời thẳng cô, mà chỉ trả lời một câu: "Sao lại hỏi như vậy?" Diệp U chụp ảnh huy chương, gửi cho Diệp Lệ Lan.