Đam Mỹ [Edit] Cuộc Gặp Gỡ Của Đại Diện Lớp Sinh Học - Thanh Âm Vô Huyền

Discussion in 'Truyện Drop' started by Littlelemon, Mar 7, 2021.

  1. Littlelemon

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi phí công miệng lưỡi tinh tế đem những thứ vừa rồi đàn đi tấu lại, tôi yêu cầu hắn lặp lại lần nữa, nghĩ rằng lần này chắc không sao đâu. Nhưng câu trả lời của cậu ấy là:

    "Ồ~~~~Vẫn là dạng này à, câu trả lời là không." Tôi kìm lại lửa giận đề cập ngắn gọn lại lần nữa, sau đó hỏi:

    "Giờ thì hiểu rồi? Nhắc lại nhé".

    Hắn cười như thể chợt nhận ra gì đó: "Tôi vẫn chưa hiểu." Với một nụ cười híp mắt.. điệu cười chuốt ân oán hận thù nhất lúc này..

    Tôi chợt nhận ra: Tôi thực sự đã đánh giá thấp câu ấy! Làm sao có việc ăn mềm chứ không ăn cứng? Từ đầu đến cuối, cậu ta đều giở trò đồi bại với tôi.

    Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ cậu ta thích ăn mềm hóa ra tôi mới là kẻ ngốc để cho kẻ thù chơi đùa một cách dễ dàng! Mà tôi vẫn vui tươi hớn hở không biết tại sao..

    Ông trời ơi! Con đã làm gì sai? Mặc dù con bình thường không tim không phổi, nhưng con không muốn bị trừng phạt như vậy đâu~~~~~Woo..

    Cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa, liền trực tiếp lớn tiếng gầm thét vào mặt anh ta: "Hoàng Phủ Dực! Cậu nghĩ đùa với tôi như vậy là vui?"

    Cậu ta trả lời một cách ngẫu hứng: "Đúng thế." Dứt khoát đến khó tin.

    Cơn giận trong bụng tôi bị đánh gục bởi câu trả lời ngắn gọn chỉ có hai từ của cậu ta, chỉ có thể bất lực. Tôi thậm chí không biết phải làm gì tiếp theo. Thực sự muốn khóc một trận, nhưng biết rằng tôi sẽ bị cậu ta cười đến chết. Tôi thực sự hận chết hắn, không bao giờ muốn nhìn thấy mặt hắn nữa.

    Sau khi nhìn chằm chằm vào tôi năm giây, nói: "Đừng nghĩ cậu đắc tội gì với ai, cậu không làm gì sai, nhưng khi tức giận cậu thật sự rất đáng yêu, vì vậy tôi không thể nhịn được bắt nạt vài lần.. Xin lỗi."

    Có phải lý do đơn giản quá không? Làm thế nào lời từ miệng hắn nói ra đều là lỗi của tôi. Tôi trông dễ thương khi tức giận? Đây cũng là lỗi của tôi? Đây có phải là lỗi của tôi không? Sao tự nhiên thấy nó cũng hợp lí quá chứ.

    Mặc dù tôi không muốn thừa nhận điều đó cho lắm, nhưng tôi thực sự bị lời nói của anh xoa dịu, cảm giác bất lực cứ thế biến mất.

    Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhíu mày, sau đó chống cằm nói với tôi: "Lần trước, cậu nói muốn thưởng cho tôi. Sẽ không là nói dối sao?"

    Khi cậu ta nói điều này, có tia sáng quỷ quyệt lóe lên trong mắt, bị ánh sáng phản chiếu thành hai ngọn đuốc tà ác. Tôi sửng sốt: Cậu ta nãy ra suy nghĩ biến thái gì rồi hả?

    Tôi lắp bắp lùi lại, "cậu.. cậu muốn làm gì?"

    Cậu ta tinh thần phấn chấn, mĩm cười đẹp trai đến tuyệt thế nhân gian.

    Lưng tôi ngày càng lạnh. Trời mới biết lần này hắn lại tính đùa dai với tôi như thế nào. Cứu mạng aaaa~~~~

    Tôi cầu xin cậu ta thương xót bằng đôi mắt to tròn ngấn nước của mình, nhưng thay vì cảm thông, hắn lại cười đến thập phần tà mị.

    "Tôi không muốn làm gì cả, chỉ là tôi đã lãng phí quá nhiều sức lực để làm rất nhiều câu hỏi vớ vẩn, cho nên tốt xấu gì cậu cũng phải biểu dương chứ. Ví dụ như.."

    "Cậu.. cậu muốn gì?" Tôi run rẩy hỏi.

    Hắn bỏ đi tất cả những biểu hiện bất thường trên khuôn mặt và nhìn tôi một cách nghiêm túc. Điều này khiến tôi càng thêm hụt hẫng.

    Trong một giây tiếp theo, hắn duỗi tay phải ra và tóm cổ tôi từ phía sau, Nhẹ nhàng kéo tôi về phía ngược lại đã khiến mặt tôi dính chặt vào anh ấy. Sau đó tay trái anh ấy nhẹ nhàng đỡ cằm tôi và hơi nâng mặt tôi lên.

    Thêm một giây nữa, môi hắn khẽ áp vào và hôn lên môi tôi..

    Một giây nữa, não tôi trống rỗng..

    Một giây sau nữa, vẫn là một khoảng trống..

    Khoảng nửa phút sau, cậu ta thả tôi ra. Với bộ não vẫn trống rỗng, tôi chỉ nhìn anh ấy một cách vô hồn.

    Cuối cùng khi tôi hiểu chuyện vừa rồi, tôi đột nhiên nhảy lên trên ghế đẩu, che môi bị cậu ta hôn, đỏ mặt nhìn hắn.

    (Từ đây mình sẽ thay đổi xưng hô thành anh-tôi và em- cho nó tình cảm hehe)

    Anh ta chỉ cười nhạt, nhưng trong tim tôi lại là như dời sông lấp biển.

    Đột nhiên hắn nói một câu như thế này: "Phản ứng của em thật thú vị."

    Đồ con rùa khốn nạn không thể đâm một ngàn thanh kiếm! Thế mà dám đùa cợt nụ hôn đầu của ông đây. Ông đây hôm nay không làm thịt cậu không mang họ này!

    Tôi vơ lấy quyển sách trên bàn đập mạnh một cái: "Đồ khốn kiếp! Đại ác ma! Anh rõ ràng không phải người!"

    Nhưng anb ta không thử trốn tránh chút nào, cũng không nói những lời xin lỗi giả tạo liên quan.

    Nhưng khi anh nhìn thấy tôi đang cầm trên tay một cuốn "Từ điển tiếng Trung hiện đại" và định ném nó tới, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi, nhanh chóng giơ tay đầu hàng, "Bình Nhạc, là tôi sai được chứ? Đừng ném nó qua đây xảy ra án mạng đó."

    "Anh còn mặt mũi nói."

    Khi thấy bàn tay cầm từ điển của tôi hơi hạ xuống, anb ta trở chứng nói với vẻ bực bội: "Không phải chỉ hôn một cái thôi à! Cũng không phải sẽ mất một miếng thịt.."

    Tôi lại giơ từ điển lên: "Hỗn đản, anh còn dám nói! Đó là nụ hôn đầu của tôi!"

    Anh ta nhìn tôi chằm chằm đầy nghi ngờ.

    Tôi đỏ mặt nói: "Lừa người làm quỷ."

    Anb ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Không ngờ cậu lại ngây thơ như vậy, xem ra tôi đã kiếm được rồi!"

    "Cái gì? Anh có gan nói lại lần nữa?" Tôi lập tức ném quyển từ điển lên, bởi vì vẻ mặt xuân quang vô hạn của cậu ta thật sự không chịu nổi.

    Anh ta kêu thảm một tiếng: "Sát hại chồng aaaa~~~~~~~" Tuy nhiên, anh đã dễ dàng thoát khỏi sự tấn công của cuốn từ điển.

    Tôi chỉ không ngờ cuốn từ điển đập vào giá sách phía sau anh ấy.

    Không thể phủ nhận rằng tôi đã đập từ điển đó với lực mạnh hơn một chút (kẻ nói dối), và kệ sách đó đổ xuống như lũ..

    Cho nên tối hôm đó ngoại trừ làm loạn thư phòng, thì xem như không có việc gì.

    Cuối cùng, tôi phải dọn dẹp phòng học lộn xộn giống như tên trộm trước khi người phụ nữ trở lại vào chiều nay. Nhưng khi làn sóng đưa hai người phụ nữ kia trở lại thì đã gần 11 giờ.

    Sau khi mẹ của Hoàng Phủ đón anh ấy về, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chúa phù hộ tôi! Đừng nói với tôi đây chỉ là một bước khởi đầu! Nếu không tôi không biết mình có còn đủ dũng khí để sống sót hay không. A Di Đà..

    "Leng keng, leng keng.." Điện thoại vang lên không báo trước.

    Tôi miễn cưỡng mở mắt ra, từ trên giường duỗi một cái tay sờ soạng trên bàn đầu giường một hồi, cầm micro áp sát bên tai: "Gì.."

    "Bình Nhạc, còn chưa dậy sao? Mặt trời chiếu tới mông rồi!"

    Là mẹ! Tại sao người phụ nữ này luôn tràn đầy năng lượng như vậy? Tôi hơi nhoài người ra khỏi giường và hỏi: "Mấy giờ rồi?"

    "Còn hỏi mấy giờ? Đã gần mười một giờ rưỡi. Đồ heo, con còn muốn ngủ bao lâu? Lời nói của mẹ truyền đến mơ hồ. Người phụ nữ này không biết đã đi đâu, sau lưng điện thoại đều là tiếng ồn ào.".

    Tôi hỏi: "Mẹ ơi, bây giờ mẹ đang ở đâu?"

    "Mẹ á, Dì Tứ Trùng của con và mẹ đã ăn súp gà tươi và bánh bao mì cua ở tiệm Thái Kí Thang Bao, hehe.." Một tiếng cười ngọt ngào vang lên từ đầu dây bên kia.. Cái gì a?

    Mình đã trở lại rồi đây!
     
    Gill likes this.
    Last edited: Mar 28, 2021
  2. Littlelemon

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con cũng muốn ăn."

    "Con ngậm miệng! Dậy đi! Trên bàn có mì gói ngon mà mẹ cậu chuẩn bị sẵn cho cậu. Tự ngâm ăn đi. Đừng cảm ơn mẹ. Thế là xong, tạm biệt con." Sau đó điện thoại gọi "tút tút- - - -" Một âm thanh âm kéo dài.

    Mình ăn phở gà, thịt cua, cho con trai ăn mì gói thì làm sao mà phục vụ được các mẹ nhỉ? Tôi đứng dậy mặc quần áo thở dài. Sau khi rửa mặt xong, nhìn lên đồng hồ: MD! Mới mười giờ ba mươi? Lão mẹ đáng ghét này đã nói dối, giá như tôi biết thì sẽ được ngủ lâu hơn một chút.

    Bất đắt dĩ, lẽ ra tôi phải nhận ra kiểu mẹ này, bởi vì ý thức của tôi không cao, không sớm giác ngộ, nên bây giờ chỉ có thể ăn mì gói. Mẹ tôi thực sự là một tai họa cho đất nước và nhân dân, không biết thế nào lại quen dì Tứ Trùng còn mang đến một tên dại ác ma Hoàng Phủ đó. Khỏi phải nói, hôm qua thiếu chút tôi bị hắn hại tức chết.

    Sau khi ăn xong cái gọi là "bữa sáng", thời gian vẫn còn quá sớm, tôi cầm bóng rổ vọt tới trước cửa nhà của Tiểu Bạch, gõ cửa nhà anh ta, chỉ thấy Dì cả có vẻ buồn bã.

    "Dì bị sao vậy? Anh Bạch Ưng sao à?" Tôi hỏi.

    Dì trả lời: "Tiểu Bạch bị bệnh."

    Tôi bị sốc, bị sốc, bị sốc.. Quả bóng rổ rơi xuống đất mà không hề hay biết.

    Ngay khi tôi sắp ngã, dì đã đỡ tôi: "Bình Nhạc, a di biết chuyện này thực sự khó tin, nhưng phản ứng của con có hơi quá đáng."

    Dì à, không phải tôi phản ứng quá mức, mà là sự thật này nằm ngoài dự đoán của con.

    Mọi người cần biết rằng nếu cơ thể của mọi người đều mạnh mẽ như Tiểu Bạch, thì các bác sĩ trên thế giới này sẽ không thể kiếm cơm, ngay cả các hiệu thuốc cũng có thể bị đóng cửa. Tôi đã lớn như thế này, vẫn chưa từng thấy Tiểu Bạch mắc bệnh gì cả! Còn chuyện anh ấy có bí mật sinh con mà không nói cho tôi biết hay không thì tôi không biết. Nhưng có một sự thật không thể chối cãi là tôi chưa bao giờ thấy anh ấy ốm.

    Tiểu Bạch, người khỏe như Tiểu Cường cũng sẽ bị ốm? Dì đang nói đùa với con phải không? Tôi bí mật nhìn bà ấy với vẻ nghi ngờ, nhưng bà đã hiểu ý ngay lập tức, bà ấy vô tội nói, "Dì cũng hy vọng là đang nói đùa với con, nhưng Tiểu Bạch thực sự bị bệnh."

    "Là bị cảm à?"

    "A di cũng không biết. Thằng bé vẫn ổn khi đi chơi nhà bạn. Mọi chuyện như thế này khi nó trở lại sáng nay. Thằng bé lên cơn sốt nhưng không chịu để dì nhìn thấy cứ một mực trốn trong chắn, cho ăn cũng không được, uống thuốc cũng không xong.."

    (Sao tui thấy có mùi nghi nghi ta ơi, chả lẽ Tiểu Bạch cùng bác sĩ đã)

    "Con đi gặp anh ấy."

    Dì dẫn tôi đến cửa phòng của Tiểu Bạch và quay lại để pha trà, tôi gõ cửa hét lên, "Anh Tiểu Bạch, em đến để gặp anh."

    Sau đó, có một giọng nói bị bóp nghẹt trong phòng và trả lời, "Có phải Bình Nhạc không? Vào đi."

    Vừa vào cửa đã thấy Tiểu Bạch đáng thương nằm trên giường, trên đầu quấn khăn ướt, mặt đỏ bừng. Anh ấy nhìn thấy tôi, ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên cạnh giường bằng ánh mắt.

    Sau khi ngồi xuống, đầu tiên tôi hả hê nói: "Anh Tiểu Bạch, anh cuối cùng cũng có ngày này." Nói xong, tôi cười điên cuồng.

    Tiểu Bạch rùng mình một cái tức giận: "Cậu.. cậu còn hả hê cười trên nỗi đau của người khác!"

    "Được, được rồi, hôm qua đến giờ anh làm sao vậy? Sao sau một đêm mà đã biến thành dáng vẻ đáng thương thế này rồi."

    Tôi thề là lời này tuyệt đối không phải cố ý, nhưng phản ứng của Tiểu Bạch khiến tôi càng thêm bối rối, vốn đã khó hiểu rồi. Anh mở mắt, tức giận nói: "Đừng nhắc đến chuyện tối hôm qua!"

    Tôi hỏi: "Tôi nghe nói rằng tối qua anh đến nhà một người bạn ăn tối. Anh ăn trúng thứ gì không nên ăn hả?" (

    Bình Nhạc, what you said)

    Tiểu Bạch phản ứng trở nên kịch liệt hơn, toàn thân phát run.

    Tôi vội hỏi: "Thằng nào thiếu đánh thế, dám cho Tiểu Bạch ăn thứ không tốt, nhất định phải tính sổ".

    Tiểu Bạch đột nhiên quay đầu lại và không để ý đến tôi, tôi có nói gì sai không? Anh Tiểu Bạch, em thực sự không cố ý..

    Nhưng! Vừa quay đầu lại, Tiểu Bạch để lộ ra đủ thứ dấu vết xanh tím, đỏ đỏ trên cổ trước mắt tôi.

    "..."

    Ta hét lên, "Tiểu Bạch, cái cổ của anh!"

    Tiểu Bạch sửng sốt, vội vàng che cổ như nhận ra điều gì đó, lắp bắp nói: "Cậu.. cậu nhìn thấy cái gì?"

    Tôi run giọng hỏi: "Hôm qua ngủ ở đâu? Làm sao mà bị gặm thế này?"

    Khuôn mặt của Tiểu Bạch trở nên đỏ hơn.

    Tôi thở dài nói tiếp: "Không ngờ mùa đông sắp đến rồi, muỗi vẫn hoành hành như vậy, sao anh không để ý đến bản thân hả Tiểu Bạch?" (Nghe đến đây thì mọi người sẽ biết em nó là một người thiếu kinh nghiệm)

    Nghe đến đây, anh có vẻ an tâm nhưng vẫn không chịu buông bàn tay đang che cổ mình xuống.

    Tôi tức giận nắm chặt tay, hung dữ nói: "Thằng khốn nạn nào, sao không đối xử tốt với anh, hại sinh bệnh rồi. Ta đi tìm hắn giải quyết món nợ này"

    * * *
     
    Gill likes this.
  3. Littlelemon

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời còn chưa dứt, một giọng nói vang lên ở cửa: "Không cần tìm, đã tới rồi."

    Tôi quay đầu lại nhìn ra cửa, thấy một người đang đứng sau lưng dì tôi - bác sĩ!

    Bác sĩ nhẹ nhàng xin lỗi dì, đồng thời nhìn về hướng giường.

    Khuôn mặt nhăn nhó như bầu đắng của a di lúc này mới nở một nụ cười: "Không sao, không sao cả, vì cậu là bác sĩ, nên tôi có thể yên tâm giao Tiểu Bạch cho cậu." Sau đó bà ấy nói với Tiểu Bạch đang nằm trên giường, "Mẹ đi xem phim, con ngoan ngoãn trông nhà.."

    Tiểu Bạch lo lắng: "Nhưng con trai của mẹ đang bị bệnh mà!"

    "Dù sao cũng có bác sĩ ở đây, được rồi, ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Mẹ đi đây." Lời này vừa xong, bà đã biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.

    Bác sĩ bước vào và mỉm cười thân thiện với tôi: "Bình Nhạc cũng ở đây.."

    Wow-bác sĩ cười lên đẹp trai quá, sắp chảy máu mũi..

    Anh nói tiếp: "Bình Nhạc, bây giờ tôi và Tiểu Bạch chuẩn bị thảo luận một số vấn đề, em có thể tránh ra trước được không?"

    "Không sao." Chắc tôi bị vẻ mặt hấp dẫn của anh làm cho choáng váng nên vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Ngay khi tôi định đứng dậy Tiểu Bạch đã nắm lấy quần áo của tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt to đẫm lệ, thấy mà nổi da gà. Ánh mắt hắn hiện lên vẻ bất bình không nói nên lời: "Bình Nhạc, ngươi rời đi, không phải muốn dâng cừu vào miệng cọp sao?"

    Trái tim tôi dịu lại..

    Bác sĩ nhắc nhở: "Bình Nhạc, đừng quên hôm đó cậu ấy đã đối xử với em như thế nào."

    Cảnh tượng Tiểu Bạch vứt bỏ tôi tại đô thị toàn người ngoại quốc.. Hừ, Một thù trả một thù, ăn miếng trả miếng, Tiểu Bạch, ngươi không nhân từ, hôm nay ta bất chính! Tôi hất tay áo và bỏ đi..

    Tôi vừa về đến nhà, mở cửa ra đã thấy cảnh tượng lộn xộn như có kẻ trộm, cả căn nhà dường bị đảo lộn..

    Tôi không thể không hét lên: "Có tên trộm~~~~" Khi âm thanh của từ "Ah" chưa được phát âm trọn vẹn, thì một chiếc dép đã bay về phía tôi. Tên trộm này cũng lịch sự quá đi, mang cả dép trong nhà này.

    Tôi kịp thời né được nó và nhận ra chủ nhân của chiếc slipper đang giương mắt nhìn tôi hung dữ: "Con kêu cái quỷ gì? Đến giúp mẹ thu dọn đồ đạc!"

    "Đóng gói đồ đạc? Tại sao?"

    "Đừng nói nhiều, trước tiên cứ tới giúp một chút!"

    "Oh."

    Sau khi chúng tôi thu dọn đồ đạc xong, tôi giúp mẹ đưa vali xuống lầu, rồi tôi hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ còn phải đóng gói đồ đạc vậy? Chúng ta định chuyển nhà à?"

    "Không có chuyện gì, mẹ chỉ muốn ở nhà bà Ngoại ở vài ngày."

    "Thật không? Con cũng nhớ bà Ngoại!"

    Sau đó chúng tôi vui vẻ đi trên đường, nhưng khi tôi thấy đường chúng tôi đi ngược chiều đến nhà bà, tôi bắt đầu lo lắng: "Mẹ ơi! Chúng ta đã đi nhầm đường rồi!"

    "Trước tiên chúng ta mua một phần quà thật tốt cho bà đã."

    Tuy nhiên, điều tôi không ngờ là mẹ tôi nói đi mua sản phẩm dinh dưỡng cho bà là đi đến tận ngoại thành.

    Khi tôi kịp phản ứng, thì chúng tôi đã ở trước một ngôi biệt thự nhỏ xinh đẹp.

    Chúng tôi xuống xe, Hoàng Phủ Dực và dì Tứ Trùng đã đợi chúng tôi ở trước cổng.. Tôi lập tức xoay người, nhưng đã bị dì Tứ Trùng ôm chặt, "Con dâu, cuối cùng con cũng đến rồi!"

    Tôi thật sự khóc không ra nước mắt, trời ơi, sao tôi phải sống khổ sở như vậy!

    Trong phòng khách của nhà Hoàng Phủ, hai người phụ nữ bất ngờ thông báo quyết định đi du lịch Cửu Trại Câu. Phấn khởi cho biết đây là ước mơ lớn nhất thời đi học của họ, giờ đã có tiền và thời gian nên họ muốn thực hiện ước mơ này.

    Tôi ngắt lời họ và nói: "Vậy thì thưa hai quý ngài đây, không cần hỏi tôi trước sao, tiền trảm hậu tấu?"

    Mẹ tôi cho tôi một hạt dẻ và nói: "Cái gì gọi là 'Tiền trảm hậu tấu'? Nhóc con nói chuyện không phân lớn nhỏ?"

    "Chà, con đã sai rồi! Vậy con nên chuộc tội sau khi hai người rời đi? Muốn con sống trong trường ha?"

    Dì Tứ Trùng cười nói: "Vốn dĩ dì không tin tưởng Tiểu Dực nhà dì, nhưng dì nghe Toan Giác nói con dâu đảm việc nhà, nên dì muốn nhờ Toan Giác mời con đến nhà. Bình Nhạc, con sẽ không cảm thấy xấu hổ khi trở thành người vợ thực sự trong một khoảng thời gian, phải không?"

    Tôi chỉ muốn nói không, nhưng vẻ mặt mong đợi trên khuôn mặt của dì quả thật không thể cưỡng lại được, nếu thật sự cự tuyệt, nhất định sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác áy náy vô cùng. Vì vậy, tôi gật đầu trong vô thức..

    Hai bà lập tức bật dậy reo hò "Vạn tuế" có hai bà mẹ thế này, nếu không điên thì cũng dễ bệnh lắm!

    Không đợi tôi kịp đổi ý thì hai người phụ nữ đã bỏ đi với mấy chiếc túi lớn nhỏ và tờ vé tàu 4 giờ chiều. Này, sao cuộc đời của tôi lại cay đắng thế này?
     
  4. Littlelemon

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quả báo, quả báo, ai bảo tôi phất tay áo rời đi dễ dàng như vậy, ném Tiểu Bạch tội nghiệp cho một con sói đuôi lớn! Tiểu Bạch, em ngàn lời xin lỗi cho anh.

    Như vậy, tôi thực sự muốn sống dưới một mái nhà với Hoàng Phủ? Không! Không biết đến lúc đó chết như thế nào, sao có thể để mình rơi vào tay hắn?


    Nghĩ đến đây, tôi nhấc chân định đi, nhưng chưa kịp đáp xuống chân trước, hắn đã túm lấy cổ áo của tôi: "Muốn chạy phải không?"

    "..."

    "Hai vị đại nhân giao tôi cho cậu, cậu thế mà.."

    "Anh tay chân đều có lại muốn tôi chăm sóc, điên rồi!"

    Hoàng Phủ nhướng mày: "Cậu muốn rời đi tôi sẽ không ngăn cản, nhưng là.."

    "Nhưng cái gì.." Nhìn nụ cười trên mặt của hắn, liền biết hắn hẳn không phải ý tốt! Tôi trở nên tỉnh táo một chút.

    Hoàng Phủ ôm cánh tay, trầm ngâm đề nghị: "Sao không, đánh cược đi, thắng thì có thể rời đi."

    Có một cảm giác ớn lạnh đột ngột sau lưng tôi, tôi tin đó là điềm báo chẳng lành.

    Tôi đã tính toán cẩn thận đề nghị của Hoang Phủ, và đồng ý một cách cẩn thận không kém: "Được rồi, nhưng tôi phải quyết định đặt cược vào cái gì!"

    "Được rồi!" Hắn hứa sảng khoái bất ngờ.

    Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định dùng ưu điểm của mình để đối phó với khuyết điểm của anh ta, anh ta nhất định sẽ chết, ục ục..

    Tôi cười và nói: "Thôi, tôi sẽ cho anh mười câu hỏi. Chỉ cần bạn trả lời đúng một nửa số câu hỏi, tôi sẽ ở lại!"

    Mặt của Hoàng Phủ lập tức đen như cái nắp nồi, cậu ta nói: "Tôi đi vệ sinh trước." Sau đó cậu ta biến mất khỏi tầm mắt của tôi trong vòng một giây.

    Tôi khen ngợi trí tuệ phi thường của mình và cười nhạo sự hớ hênh của anh ta. Chìm đắm trong niềm vui chiến thắng.

    Tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng nước xả, có lẽ là do thính giác của tôi bị ảo giác, tại sao tôi lại nghe thấy tiếng cười chế nhạo rùng rợn trong tiếng xả nước.

    Sau khi ra khỏi phòng tắm, nét mặt hắn đã trở lại bình thường.

    Sau đó, chúng tôi ngồi xuống đối diện với nhau trong thư phòng của hắn, anh ta đưa cho tôi một mảnh giấy và nói, "Cậu cứ theo đó ý mình mà làm."

    Sau khi nở một nụ cười ranh mãnh, tôi cúi đầu liệt kê tất cả những câu hỏi hóc búa nhất trong kỳ thi Olympic sinh học trong đầu ra tờ giấy, hết lần này đến lần khác ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nói với anh:

    "Tiểu tử, cậu nhất định sẽ toang. Cho chết!" Chỉ cần dựa vào mức độ trả lời all

    "C " của bạn! "

    Tuy nhiên, cậu ta bình tĩnh một cách lạ thường, điều này khiến tôi khó hiểu..

    Sau khi tôi ra xong đề, cậu ta mỉm cười cầm tờ giấy tôi đưa và nói:" Cậu có chắc những câu hỏi này không quá dễ không? ".

    Còn không chịu thừa nhận thất bại khi chết, Hoàng Phủ Dực, cậu muốn tôi nói gì với cậu? Hự..

    Tôi nói:" Hehe, cậu đánh giá quá cao thực lực của chính mình. Đừng lo lắng, vài năm nữacũng sẽ không làm được. "

    Hắn chậm rãi nói:" Nếu tôi trả lời đúng tất cả các câu trả lời, thì có phần thưởng đặc biệt nào không? "

    Hừm, Khẩu khí không nhỏ, hắn cũng không có so đo, tôi khinh thường nói:" Nếu thật sự lấy được hết thảy đáp án chính xác, tôi liền tùy ý cậu! "

    Anh ta bày ra vẻ mặt không tin tưởng:" Tuyệt đối đừng nói suông như vậy, sau đó sẽ hối hận! "

    " Cậu cho rằng tôi là cậu, tôi là Bình Nhạc đó, nói lời giữ lời! "

    " Ừm, tôi không muốn em làm bất cứ điều gì xấu hổ, nên cứ như vậy, nếu tôi trả lời đúng tất cả, em có thể cho tôi một ít phần thưởng vặt vãnh! "

    " Vậy, anh muốn gì? "

    Anh nói từng chữ một:" Anh muốn từ em mười nụ hôn! "

    Mặc dù tôi đã dự đoán rằng miệng con chó của anh ta sẽ không thể nhổ ra ngà voi, tôi nghĩ rằng tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho nó, nhưng tôi lại sửng sốt trước câu trả lời trực tiếp và trơ trẽn như vậy, tôi sững sờ nhìn anh ta, không nói được gì.

    Hắn cười nói:" Cái gì? Còn dám đánh cuộc không? "

    Vẻ mặt khinh thường đắc thắng của anh ta thật sự là không chịu nổi, tôi đoán anh ta không có sức mạnh này, nên vênh váo nói:

    " Cái gì không dám? E rằng anh còn chưa có thực lực như vậy! "

    Anh ta giơ tay lên, đối mặt với tôi bằng lòng bàn tay và nói:" High-five cho một liên minh! "

    " Cạch ", hai tay bắn ra âm thanh to và rõ ràng trên không trung.

    Tôi nói:" Một lời là một thỏa thuận! "

    Sau đó, anh ta cúi đầu làm câu hỏi, coi như vẫn đàng hoàng, làm việc suôn sẻ không ngờ, chỉ sau nửa giờ, anh ta đưa tờ giấy cho tôi:" Đây, tôi làm xong. "

    Tôi ngờ vực nhìn anh, không nhặt lại tờ giấy anh đang đưa. Anh cười hỏi:" Có gì lạ trên mặt anh không?"

    Tiếp tục đọc truyện nào mọi người
     
  5. Littlelemon

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi mới định thần lại, cầm lấy tờ giấy trên tay, xem xét kỹ lại - câu hỏi đầu tiên đúng, thật là hiếm, câu hỏi thứ hai cũng đúng, thằng nhóc này thật may mắn, câu hỏi thứ ba.. ừm.. Nó thực sự khó khăn cho anh ta đó, thế mà cũng đoán đúng.. Chà, tôi hơi lo lắng, tên này sẽ không may mắn như vậy chứ, phải không?

    Sốc. Tôi thấy rằng không có câu hỏi nào sai!

    Chúa tôi! Cuộc khủng hoảng lớn nhất của thế kỷ này! Bình.. Bình Nhạc, đừng hoảng sợ lúc này.. hãy mỉm cười.. hãy tự nhiên.. Vâng, sau đó nói: "Đúng vậy, đúng bốn câu hỏi!"

    Anh ta chế nhạo và nói, "Thật sao? Em có chắc là đọc đúng không? Mặc dù tôi đã làm những câu hỏi này khi tôi còn học trung học cơ sở, nhưng dường như tôi nhớ rằng câu trả lời của tôi là đúng.."

    Cảm giác khủng hoảng chưa từng có càng ngày càng mạnh, ngoài tiếng cười khúc khích, tôi không biết phải tự vệ nữa.

    Anh ấy giả vờ rất xấu hổ và nói: "Chắc là câu hỏi của Olympia phải không? Em có muốn lấy sách ra để xác nhận không?"

    Tôi giả vờ như không nghe thấy gì, đứng dậy quay người bỏ chạy nhưng ngay khi tay vừa chạm vào nắm cửa đã bị anh ta giữ chặt.

    Tôi dựa lưng vào cửa, run giọng hỏi: "Anh.. anh.. anh muốn làm gì?"

    Anh cười mờ ám: "Em nói cái gì? Vừa rồi không phải đồng ý rồi sao?"

    Tôi vừa rùng mình, vừa thầm nghĩ làm thế nào để thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Anh ta một cước nắm chặt vai tôi bằng môi liền tiến tới.

    Tôi miễn cưỡng rút một tay ra, bịt miệng anh ta, hằn học nói: "Dừng lại!" Nụ hôn đầu tiên đã đậu vào miệng con hồ ly này rồi, nụ hôn thứ hai và thứ ba phải được giữ lại.

    Tôi đang cố gắng tìm cách thì đột nhiên cảm thấy ngứa nóng trong lòng bàn tay - tên khốn này liếm lòng bàn tay tôi!

    Tôi nhanh chóng thu tay lại, anh ta nhân cơ hội đi tới, tôi sợ đến mức hét ầm lên, không ngờ nụ hôn của anh ta lại dán nhẹ lên trán tôi: "Tôi chưa có tâm trạng đâu. Bây giờ chỉ đùa em thôi đừng căng thẳng như vậy.."

    Lòng tôi nhất thời thả lỏng, nhưng không quên đạp một cái vào mu bàn chân hắn: "Hỗn đản!"

    Sau đó tôi thu dọn đồ đạc rời đi. Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên, Hoàng Phủ trả lời hóa ra là mẹ đi tìm. Tôi cay đắng bước tới và giật lấy micro: "Mẹ.."

    "Bình Nhạc, mẹ và dì đã lên tàu rồi. Con phải chăm sóc Tiểu Dực thật tốt! Mẹ cúp máy, tạm biệt! Du.. du.. du.."

    "Này.. này.. này! Có nhầm lẫn gì không!" Xem ra lần này không thoát được rồi! Mẹ đang theo dõi mọi cử động của tôi mọi lúc mọi nơi.. tôi phải làm sao?

    Tôi sững sờ ngồi trên ghế sô pha, nghĩ nếu không dễ dàng đồng ý lời cá cược của con cáo thì bây giờ tôi ổn rồi, tôi không chỉ phải chăm sóc con lợn này thôi đâu mà còn phải chăm sóc con lợn lăm le cướp đi 10 nụ hôn đầu tiên của tôi.

    Những nụ hôn trân quý và đáng giá của ta ơi! Này~~~Đây là mất cả chì lẫn chài hả? Hồ ly tinh đang ngồi đối diện tôi cứ liên tục liếc mắt đưa tình, còn dám cười, thật muốn đập đầu anh ta vào bàn cà phê!

    Chờ đã, dường như có gì đó không ổn. Nghĩ đến điều này, tôi đột ngột đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ, và hét lên, "Hoàng Phủ!"

    Anh ta có vẻ sửng sốt: "Làm sao vậy?"

    "Anh không thể làm đúng những câu hỏi đó, chỉ cần dựa vào toàn bộ tờ giấy thi của anh mà xem xét thì anh toàn chọn đáp án' C '! Làm sao anh có thể.."

    "Những câu hỏi đó, tôi đã làm từ khi còn học cấp hai rồi. Như vừa rồi tôi đã nói, cậu không nghe sao?" Anh ta nói một cách lãnh đạm.

    Tôi ngạc nhiên hỏi: "Anh nói gì vậy? Vậy thì anh đã trong kỳ thi môn sinh học lúc.."

    Anh ấy ngắt lời tôi và nói, "Tôi sẽ không lãng phí tuổi trẻ vô hạn quý giá của mình cho một chủ đề vớ vẩn như vậy."

    Chẳng lẽ ngay từ đầu tôi đã sai lầm, đầu tiên là tôi đánh giá thấp thực lực của anh ta, sau đó còn tin anh ta ăn mềm không ăn cứng, rồi.. chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã vạch ra kế hoạch để chơi tôi? Sẽ không đáng sợ vậy chứ?

    Nhưng khi tôi thấy anh ta nhìn tôi với một nụ cười gian trá, tôi chợt nhận ra rằng anh ta đáng sợ hơn tôi nghĩ!

    Lúc này anh ta còn cười một cách đáng sợ hơn. Tôi cầm cái gạt tàn trên bàn cà phê ném qua, anh ta vội vàng nói: "Muốn được hôn ở cổng trường thì cứ ném qua đi".

    Đôi mắt anh ta đầy đe dọa xấu xa. Tôi đoán một người xấu như anh ta chắc chắn sẽ làm điều gì đó gây tổn hại cho thế giới. Tôi không muốn lấy danh tiếng của mình ra để chế giễu. Được rồi, tha cho anh đó. Tể tướng có thể ôm thuyền trong bụng, đại nhân có thể uốn éo vươn vai, quý nhân có thể báo thù mười năm..

    Tôi đập mạnh cái gạt tàn thuốc trong tay xuống bàn cà phê, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh thật độc ác!" Trong lòng tôi đã trải qua cảnh đầu anh ta bị đập nát cả ngàn lần.

    * * *
     
  6. Littlelemon

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã đến giờ ăn tối, Hoàng Phủ đứng dậy nói rằng hắn sẽ làm bữa tối, nhưng mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

    Tôi ngây người ra nhìn lại anh: "Nhìn tôi như vậy cũng vô dụng! Anh là chủ nhà còn tôi là khách. Anh có trách nhiệm nấu ăn cho tôi."

    "Vậy thì xem xét em đã cầu xin như vậy, tôi sẽ nấu cho em một bữa tối dưới ánh nến, OK?"

    Tôi yếu ớt vẫy tay ra hiệu cho anh ta lăn nhanh đi, đừng làm ghê tởm tầm mắt của tôi. Sau đó tôi nằm trên ghế sofa một cách thoải mái nghe "ping-pong-pong" phát ra từ trong bếp ầm ĩ như ở chiến trường Iraq..

    Mười lăm phút sau..

    Anh ta bước tới với hai cái bát trên tay, đặt một bát mì bò kho trước mặt tôi.

    Tôi thở dài, đây là cái anh ta gọi là "bữa tối dưới ánh nến" sao? Chỉ hai tô mì ăn liền này thôi, có cần quá trình ly kỳ như vậy không?

    Anh ngồi xuống đối diện với tôi mời mọc lễ phép: "Mau ăn đi còn nóng!"

    Tôi ậm ừ, hỏi, "Đây có phải là thứ mà anh gọi là bữa tối dưới ánh nên không?"

    Anh chợt nhớ ra điều gì đó, từ trong túi quần lấy ra một cái bật lửa, "ba" bật lửa nổi ngọn lửa cháy ánh xanh rồi nói: "Không có nến. Nếu không phiền thì cứ dùng cái này đi." Tôi muốn khóc..

    Sau khi ăn xong "bữa tối dưới ánh nến" của hai chúng tôi, tôi chỉ muốn đi tắm và ngủ một giấc thật ngon, để bù lại chút sinh khí mà mình đã vứt bỏ.

    Khi tôi được dẫn đến cửa phòng tắm, Hoàng Phủ lại nhẹ nhành nói nói, "Tôi đã để nước ấm tắm rồi, trên giá treo khăn còn có khăn tắm mới."

    Đột nhiên cảm thấy cách anh ta chăm sóc người khác có một chút đáng yêu.. nhưng ba giây sau khi tôi bước vào phòng tắm, tôi lập tức hét lên: "Hoang Phủ Dực! Anh lăn vào đây cho tôi!"

    Anh ta xông vào phòng tắm: "Sao vậy?"

    Tôi chỉ vào con vịt cao su đang nổi trong bồn tắm đen mặt nói: "Cái này.. chuyện gì đang xảy ra vậy?

    Anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?" TMD! Đã hơn mười năm kể từ khi tôi tốt nghiệp mẫu giáo mà anh chàng này vẫn đặt những con vịt cao su trong bồn tắm cho tôi!

    Anh ta nhìn những con vịt đang nổi xung quanh một cách vô tội, ủy khuất nói: "Em không cảm động sao, tôi đẫ phải dàn sếp rất lâu đó?" giả vờ nở một nụ cười rất ngây thơ.

    Tôi thản nhiên nhặt một con vịt lên và chửi: "Anh đi chết đi!" Ai mà biết được với lực tay của tôi, con vịt kêu lên một tiếng "ọc ọc~~~~~~" đáng yêu biết bao.. Tự nhiên tôi rất muốn nhảy vào. Dìm mình trong bồn tắm!

    Anh ta đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, ảm đạm nói: "Không muốn bị hôn trước công chúng thì ngoan ngoãn đi tắm rửa, tiện thể tắm rửa cho mấy con vịt này đi."

    Mồ hôi chảy ròng.. Tôi lại thua.

    Sau khi anh đóng cửa, tôi cởi quần áo bước vào bồn tắm, bôi sữa tắm lên con vịt, tôi bắt đầu nhớ những ngày đẹp trời khi ba tôi không đi công tác, những ngày tháng hạnh phúc biết bao.

    Đang nghĩ đến hình ảnh người cha kính yêu của tôi làm món thịt viên kho tàu mà tôi thích nhất, thì cửa phòng tắm mở đùng một tiếng liền mở ra, và Hoàng Phủ mặc áo choàng tắm bước vào.

    Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta lắp bắp: "Anh.. anh.. làm gì vậy?"

    Hắn tự tin đáp: "Không thấy sao? Đi tắm đó.."

    "Tắm?" Hàm của tôi bị lệch.

    "Chính xác."

    "Đi.. đùa gì vậy? Anh tránh ra!" Tôi tóm lấy con vịt cao su đang nổi trên mặt nước và ném nó vào người tên vô liêm sỉ này.

    Anh ta mặc kệ tôi, đi thẳng vào bồn tắm, cởi quần áo và ngâm mình trong nước.

    Im lặng..

    Im lặng..

    Im lặng..

    * * * Không kháng chiến ra trong vinh quang, thì chết trong im lặng. Tôi chọn cách nói ra: "Hoàng Phủ Dực, anh làm loạn đủ chưa~~~~"

    Anh ta che lỗ tai lại, an ủi nói: "Đừng kích động, đừng kích động, bình tĩnh đi. Không phải tắm rửa à? Phản ứng kịch liệt như vậy sao?" Anh nói, chậm rãi tiến đến gần tôi.

    Tôi lạnh gáy cảnh giác đứng lên: "Anh muốn làm gì? Dừng tay! Nếu anh tiếp tục lại gần tôi sẽ dùng bạo lực nha!"

    Anh ta coi tất cả những lời cảnh báo của tôi như gió thoảng bên tai, dựa vào cổ tôi, khịt khịt mũi hít một hơi nói: "Bình Nhạc, em thơm quá - mùi của xử nam."

    Nỗi da gà da vịt, tôi chợt nhận thấy ánh mắt của anh ta đang đặt trên bộ phận nào đó trên cơ thể tôi, tôi không thể không nổi giận: "Hoàng Phủ Dực, anh chết chắc!" Sau đó, tôi cầm một chai sữa tắm lên và ném về phía hắn.

    Anh ta nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia sát khí nở nụ cười gian xảo: "Bình Nhạc, không ngờ em lại có một nốt ruồi ở đó!"

    Vẻ mặt anh ta như khám phá ra một thế giới mới, khuôn mặt cười rạng rỡ thường trực trên môi. Hỗn đản! Không biết xấu hổ.. Tôi tức đến mức không nói được lời nào.

    Anh ta giả bộ rất hào phóng nói: "Đừng tức giận, tôi khỏa thân đây? Em cũng có thể nhìn tôi."

    Tôi run lên vì tức giận, đứng lên khỏi mặt nước thì "Huda", tôi đang quay người để bước ra khỏi bồn tắm, chân tôi vô tình trượt xuống đáy bồn tắm cuối cùng ngã lên người của Hoàng Phủ.

    May mà có người làm đệm thịt, nếu không thì khổ lắm.

    "A, Bình Nhạc, em thật nặng."

    Tôi hung ác nói: "Anh đáng đời.. uy uy đem cái tay tặc của anh lấy ra mau lên."

    "Không muốn, Bình Nhạc ôm em thích thật đấy."


    Tôi la lên: "Mau thả tôi ra"

    Tiếng gầm này thật sự có tác dụng, mặt anh ta đen lại, đột ngột đẩy tôi ra. Tôi nhanh chóng bò ra khỏi bồn tắm, quấn một chiếc khăn tắm và chạy trốn khỏi phòng tắm.

    Tôi đợi hồi lâu anh ta mới ra khỏi phòng tắm, khi nhìn thấy tôi anh có vẻ ngạc nhiên: "Sao em còn chưa ngủ?"

    Tôi cũng sửng sốt khi nhìn thấy anh ta sắc mặt khó coi muốn chết, anh rụt mặt và cau mày. Tôi hỏi: "Tôi ngủ ở đâu?"

    "Không phải tôi đã nói sao?" Hắn tự lẩm bẩm, sau đó dẫn tôi đến cửa phòng, mở cửa ra nói: "Mẹ tôi ngày hôm qua bày ra.".

    Hóa ra hai người phụ nữ đã lên kế hoạch sớm như vậy, họ chờ đợi để đẩy tôi vào hố lửa.

    Khi anh ấy nhìn tôi chạy vào giường và đắp chăn bông vào, anh ấy hít một hơi dài và nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bình Nhạc, thật sự rất nguy hiểm khi ở bên em."

    Tôi nghĩ thầm: Vớ vẩn, có nguy hiểm bằng ở cạnh anh không?

    * * *
     
  7. Littlelemon

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau tôi dậy sớm làm điểm tâm, sao lại khổ thế này?

    Vừa ăn sáng xong, điện thoại vang lên, tôi cầm lên: "Xin chào?"

    "Bình Nhạc, mẹ là mẹ của con. Mẹ gọi để đánh thức con. Con đã dậy rồi nên mẹ cúp máy. Nhân tiện nhớ chuẩn bị bữa sáng ngọt ngào cho ông xã với nhé, hehe. Bye!"

    Tôi đặt điện thoại xuống và mặc niệm trong ba phút im lặng - người mẹ này thực sự đã xem con trai mình biến thành người hầu trong nhà người khác.

    Mặc dù trong lòng bất đắc dĩ, nhưng tôi vẫn bước vào phòng của Hoàng Phủ. Tôi khéo léo cởi chăn bông của anh ta ra, cúi xuống và dùng hết sức lực bình sinh bên tai anh ấy hét lên với giá trị decibel đáng kinh ngạc: "Heo, đứng dậy~~~~~~"

    Tôi hô xong còn chưa kịp đứng dậy thì anh ta đã bất ngờ nắm lấy eo tôi, tôi vùng vẫy vô dụng bị người ta đè dưới thân rồi.

    Tôi thầm kêu một tiếng "không ổn", nhưng..

    Anh ta lại từ từ nhắm hai mắt lại, bắt đầu hôn, tôi muốn đẩy anh ra, nhưng tay tôi kiềm chặt dưới cơ thể, không thể cử động được.

    "AAA.." Anh ta đột nhiên cắn môi tôi rồi liếm chúng đến thõa mãn. Tôi lo lắng đến độ muốn hét lên, miệng tôi hơi mở ra, anh đã nhân cơ hội này để lấp đầy miệng tôi với sự ấm áp và mềm mại của anh ấy.

    "Ô.."

    Tôi chả thể làm gì khác ngoài việc dốc sức bóp nhéo anh ta nhưng chẳng nhận lại được phản ứng gì, hơn nữa còn mạnh mẽ khuấy động trong miệng tôi lại càng tăng. Cuối cùng, ngay cả ý thức của chính mình cũng trở nên mờ mịt, hàm trên tê dại, hai má nóng bừng..

    Ba phút sau, hắn cuối cùng cũng buông tôi ra và nói, "Bảo bối, cảm ơn em nụ hôn buổi sáng, một ngày tốt lành - nụ hôn đầu tiên!"

    Tôi đứng thẳng dậy, che miệng muốn dùng mắt để giết chết tên khốn kiếp này, nhưng anh ta lại cười vô can: "Ôi, sáng sớm đừng dùng loại ánh mắt thị uy này dụ dỗ tôi, tôi cũng là đàn ông.."

    Nghe xong lời này, sự đời đã hết, tôi chả màng gì nữa bất chấp lao đến: "Có còn muốn ăn điểm tâm không?"

    7 giờ 20 phút sáng, bị Hoàng Phủ Dực kéo đến cổng trường. Đúng vậy, thực sự là bị kéo, bi thương cảm xúc trong lòng, tối tự hỏi đây là vì cớ gì? Tại sao?

    Chính mọi người tự tìm hiểu nhé. Nếu các bạn nghĩ có liên quan đến nước thì các bạn đã đúng, hôm nay có lớp học bơi~~~~Tôi ghét nó!

    Trước khi bước qua cổng trường, tôi đã nghe thấy tiếng gầm rú rợn người, không ngoài dự đoán chính là Tiểu lớp trưởng.

    Cậu ta đang chỉ vào một người đi xe đạp trong bộ quần áo xộc xệch và hét lên: "Anh bị mù à? Vẫn chưa tỉnh sao? Anh lái xe kiểu gì lại đâm vào người tôi! Anh còn muốn sống không?"

    Ôi~~~Thật là mạnh mẽ. Tôi rất thông cảm với người đi xe đạp qua đường, bạn biết đấy, Tiểu lớp trưởng thường rất hòa đồng dễ mến ngoại trừ cái miệng xấu, một khi đã nỗi giận thì chẳng mấy ai may mắn thoát được.

    Chao ôi, may thay hôm nay tôi có thể mượn bóng lưng của Hoảng Phủ mà an an ổn ổn vào trường. Mà Hoàng Phủ Dực tự dưng lại chập mạch, một người phàm trần không biết sợ phiền toái lớn tiếng chào hỏi: "Thưa ngài Lớp trưởng, sao thế, hôm nay lại rối loạn nội tiết?"

    Tiểu lớp trưởng nghe xong quay đầu lại, hai luồng sát khí như tia chớp trong ánh mắt ngài chém tới đây, quanh thân tôi đột nhiên truyền đến một tiếng động tĩnh "răng rắc" Hôm nay lại là một sự kiện lớn.

    Trước khi tôi kịp chớp mắt, lớp trưởng đã di chuyển đến ngay trước mắt tôi. Tôi thề chuyện đó không liên quan gì đến tôi. Nếu cậu muốn phát điên, hãy tìm tên đang cười híp mắt bên cạnh tôi.

    Tôi thấy Tiểu lớp trưởng ngoắc tay với Hoàng Phủ một tiếng "đến", tôi chưa kịp vỗ tay thì Hoàng Phủ đã nấp sau lưng tôi như hầu tử không biết xấu hổ cầu xin cứu trợ: "Lão bà, lão công của em đang bị khi dễ, luật pháp đang bị đánh đập, em có thể giúp đỡ không."

    "Anh đáng đời lắm! Hơn nữa, lão bà anh là ai? Anh đi tìm cái chết thì tự chịu!" Tôi gắt gao dẫm anh ta một cái.

    Tiểu lớp trưởng bất ngờ gục xuống kéo tôi sát lại than thở: "Bình Nhạc, hôm nay xui quá, sáng dậy bị ngã cầu thang, ra ngoài thì bị chó hoang đuổi theo, đến trường còn bị đụng xe!"

    Tôi thầm cười: Chà! Chắc quả báo, bất quá tôi không dám thể hiện ra bên ngoài, nếu không sẽ bị vo thành cục thịt! Tôi nghiêm nghị nói: "Được rồi, có nghĩa là cậu sẽ gặp may mắn trong ngày hôm sau."

    Lớp trưởng vừa muốn nói gì đó, phía sau truyền đến một giọng nói: "Bạn học, có muốn lấy cặp sách của mình không?"

    Là người đi xe đạp qua đường Giáp!

    Tiểu lớp trưởng bước đến, từ trên tay người này giật lấy túi sách, cuốn sách rơi ra từ chỗ hở trên cặp.

    Toang rồi, chạy đi thôi. Sắc mặt lớp trưởng khó coi đến đỉnh điểm, sức công phá này mạnh như một quả bom nguyên tử loại nhỏ.

    Sau lưng tôi thực sự lạnh lẽo, kéo theo tay của Hoàng Phủ, hết tốc lực lao khỏi hiện trường, tránh tai họa không đáng có.

    Mười phút sau, khi nhìn thấy lớp trưởng cuối cùng cũng quay lại, tôi run rẩy hỏi: "Vấn đề đã ổn định chưa?"

    Một nụ cười cực kỳ quỷ quyệt thoáng hiện trên khuôn mặt của lớp trưởng: "Còn cần phải nói! Tôi đã giúp anh ta đem xe phá hủy."
     
  8. Littlelemon

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau lưng tôi toát ra một lớp mồ hôi lạnh - tốt hơn là không nên khiêu khích cậu ta hôm nay. Hủy một chiếc xe đạp thì không nói đi, đằng này là xương người, hàng thật giá thật, vẫn nên thận trọng thì hơn.

    Tục ngữ có câu: 'Vô xảo bất thành sách'. Chỉ là sự tình cờ thôi, một sự tình cờ như thế này sẽ khiến cuộc đời ngắn ngủi lắm! Nếu mọi thứ trở nên như thế này, thì hẳn nên hoài nghi vào nhân sinh.

    Trong giờ học cuối cùng vào buổi sáng, giáo viên Sinh học nhìn một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên cạnh mình với một nụ cười hòa nhã ông giới thiệu "Các bạn cùng lớp, hôm nay tôi sẽ giới thiệu giáo viên thực tập của bạn trong học kỳ này - thầy Lâm. Thầy Lâm là học trò của tôi. Các em thoải mái hỏi thầy Lâm những thăc mắc của mình."

    Càng nhìn, tôi càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, giáo viên thực tập hình như quen quen thì phải, đã nhìn thấy ở đâu đó, chột dạ quay đầu lại, thấy Tiểu lớp trưởng đang nhìn chằm chằm vào người trên bục giảng khuôn mặt xanh trắng, cuối cùng tôi cũng bị thuyết phục rằng người này và người đi xe đạp trẻ tuổi qua đường Giáp là một!

    Lại có trò hay để xem rồi!

    Chao ôi, uống nước lạnh cũng sẽ có lúc tê răng, lớp trưởng của chúng tôi đúng xui xẻo, không uống nước lạnh mà răng cứ ê buốt!

    "Ngài Lâm" tự giới thiệu: "Xin chào mọi người, họ của tôi là Lâm, song mộc 'Lâm', và tên của tôi là Dịch Tề. Mong nhận được sự giúp đỡ của các bạn trong tương lai."

    Sau khi nói xong, viết trên bảng đen ba chữ "Lâm Dịch Tề", ghi số điện thoại dưới tên của mình, các cô gái liền đua nhau nhớ tới "Walalah".

    Đột nhiên, ánh mắt của hắn quét qua tiểu lớp trưởng, hắn sửng sốt, sau đó liền bật cười, bất quá hắn như thế nào lại có ác ý.

    Giáo viên sinh học hắng giọng nói: "Tiếp theo, để học sinh tự giới thiệu! Giang Tử Thành, em đến trước."

    Tiểu lớp trưởng vẻ mặt lạnh lùng đứng lên nói: "Tôi tên là Giang Tử Thành, hiện tại chức vụ chính là lớp trưởng."

    Lâm giáo viên nheo lại đôi mắt dài hẹp, cười xấu xa: "Thật tốt khi gặp được cậu!"

    Tôi núp bên dưới dưới lén mỉm cười, trong khi Hoàng Phủ Dực cười to không chút kiêng dè

    "Leng keng leng keng.." Đã đến giờ ăn trưa!

    Khi tôi đến căng tin thì đã đông nghịt, tôi cau mày nhìn vào khu đông đúc.

    "Bình Nhạc, đi mua cơm đi, chúng ta ngồi một chỗ."

    Tôi quay mặt lại, nhìn thấy vẻ mặt hỗn đản của Hoàng Phủ Dực, tôi hét lên: "Tại sao tôi phải đi mua cho cậu?"

    Anh cười cong mắt nói: "Thật nhiều người a, cậu muốn cái thứ hai ngay tại đây?"

    Tôi rùng mình một cái, lập tức đồng ý: "Đi ngay đây, Anh còn không mau tìm chỗ ngồi a?"

    Khi tôi mang cơm đến cho Hoàng Phủ Dực thì thấy tiểu lớp trưởng bực bội bước đến với hai bát cơm, tôi vừa muốn chào hỏi thì lớp trưởng hướng về phía Hoàng Phủ Dực bắt đầu tụng mắng: "Đồ vương bát đản, vừa rồi cậu ở trong lớp cười đến vui vẻ như vậy không sợ quả báo đến nếu cười như vậy sao?"

    Nhìn hai anh chàng đẹp trai cãi nhau, tôi đương nhiên là không chịu nổi nên vội vàng kêu Tiểu lớp trưởng ngồi xuống để tôi khuyên Hoàng Phủ.

    Lớp trưởng ánh mắt bất thiện nhìn tôi, một hồi sau mới nói: "Bình Nhạc, không ngờ cậu nhập vai sớm như vậy."

    "En? Ý cậu là gì?"

    "Cậu không nhận ra bản thân bây giờ rất giống vợ nhỏ của Hoàng Phủ Dực?"

    Tôi sửng sốt một chút, nhớ lại cả quá trình mua cơm cho cáo già kia, thật muốn đập đầu hắn như thế này, như thế này hay thế kia.. mới đủ minh oan cho tôi, trong đầu tôi toàn những suy nghĩ đó

    Tôi quay đầu lại và liếc nhìn Hoàng Phủ, anh ấy đang cười đến xuân phong đắc ý. Tôi chế nhạo cho hai lần, rồi cầm chén cơm lên hận không thể chụp lên đầu hắn.

    "A, chào các bạn học." Giọng nói vang lên từ phía sau, tôi quay lại nhìn.

    - Chúa ơi! Lâm Dịch Tề! Không phải oan gia không gặp gỡ, hiện tại liền có kịch hay để xem tốt để xem.

    Người đàn ông phía sau thậm chí không thèm nhìn đến vẻ mặt xám xanh của lớp trưởng, ngồi xuống trước mặt cậu ta: "Cậu tên là Giang Tử Thành, đúng không?"

    Tôi đẩy bát cơm đến trước mặt Hoàng Phủ, nhét đũa vào tay anh, nhẹ giọng nói: "Mau ăn đi, đừng gây chuyện!"

    Anh thoáng nhìn qua lớp trưởng, mỉm cười với tôi và bắt đầu ăn một mình.

    Tôi phải vừa ăn vừa dùng mắt nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Dực vì sợ sơ suất, với tính cách của hắn e rằng thiên hạ sẽ hỗn loạn, chọc tức tiểu lớp trưởng cũng không phải là chuyện đùa.

    (Từ đây Hoàng Phủ sẽ xưng anh em trước, vì anh đã xác định mối quan hệ trước)

    Anh ta đột ngột dừng lại: "Bình Nhạc, em làm ơn đừng nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến đó. Để về nhà ha, có nhiều thời gian."

    Tiểu lớp trưởng nháy mắt hô to: "Hai người ở chung?"

    "Ngày hôm qua Bình Nhạc chuyển tới đây.." Quả nhiên thiên hạ đã đại loạn, tôi muốn giết hắn ai cũng đừng hòng cản được!

    Lớp trưởng nhướng mày hỏi Hoàng Phủ Dực: "Có tiến triển gì không?" Tên quỷ này, trước lúc tai họa, đại nạn trước mắt mà cũng không quên khi dễ kẻ yếu.

    Hoàng Phủ Dực cười đến mập mờ, hoàn toàn không để ý tôi đang nghiến răng nghiến lợi bên cạnh nói: "Có.. cũng sẽ không nói cho cậu!"

    Sức chịu đựng của con người là có hạn, cho dù Bình Nhạc của chúng ta có lấy đại sự làm trọng như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không dung thứ cho hai tên khốn kiếp này hoành hành gây sóng gió, vì vậy tôi liền hét lên: "Giang Tử Thành, Hoàng Phủ, hai người im đi!"
     
  9. Littlelemon

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Toàn bộ căng tin bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, thậm chí tôi còn cảm thấy có chút thất thố.

    Tiểu lớp trưởng cười mập mờ nhìn Hoàng Phủ Dực: "Lão bà của ngươi đang tức giận kia kìa, vẫn nên đi dỗ cậu ta thôi."

    Tôi tức giận: "Cậu.."

    Hoàng Phủ Dực xanh mặt nhìn tôi thì thào: "Bây giờ cả nhà ăn đều đang quan sát chúng ta, Bình Nhạc, em có muốn thể hiện một chút không?"

    Tôi vội gắp một miếng thịt nhét vào miệng anh, vì sợ anh lại nói bậy.

    "Quan hệ giữa hai người thực sự rất tốt." Lâm Dịch Tề đang ngồi ăn cơm đột nhiên xen vào – lại một kẻ chỉ e trời đất bất loạn.

    Tôi nhìn lớp trưởng một cái nhìn hung ác, và nói với anh ta bằng ánh mắt của tôi: Cậu trêu chọc sai người sẽ sớm bị thu thập, nhưng hà cớ gì phải kéo người khác theo

    Đội trưởng đại nhân gần như quên mất rằng có một người có khả năng như vậy ngồi đối diện với cậu ta, mặt cậu ta đen lại ngay lập tức, nói: "Anh đụng phải tôi, tôi phá xe của anh, như vậy có thể tính là hòa không?"

    Lâm Dịch Tề vui vẻ cười, nhưng không nói.

    "Quên đi, Cho anh chiếc xe kia." Lớp trưởng mạnh miệng

    "Đây là cậu nói, ngoan ngoãn mang chìa khóa xe ra đây!"

    Yết hầu lớp trưởng đại nhân giật giật nhưng ngoan ngoãn rút chìa khóa xe ra và giao nó.

    Lâm Dịch Tề cầm lấy chìa khóa, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, trong nháy mắt làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

    "BÌnh Nhạc!" Có người gọi. Tôi ngẩng đầu lên để tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, và thấy Tiểu Bạch và bác sĩ đang bưng bát cơm đi tới

    Bác sĩ hét lên như thể vừa khám phá ra một thế giới mới: "Lâm Dịch Tề, sao em lại ở đây? Em không về nhà ăn tối à?"

    Tiểu Bạch ngồi xuống bên cạnh tôi lại nhìn Lâm Dịch Tề lại hỏi bác sĩ đang ngồi đối diện với anh ấy: "Bạn đại học mà anh nhắc đến hôm qua chắc là người này đi?"

    Bác sĩ cười nói với Lâm Dịch Tề: "Dịch Tề, đây là Bạch Ưng."

    Lâm Dịch Tề nở nụ cười đắc ý: "Hân hạnh được gặp cậu."

    Với suy nghĩ rằng mình không thể mất cơ hội nghìn năm có một này, tôi cầu xin Tiểu Bạch, "Anh Tiểu Bạch, em có thể không đến lớp học bơi vào buổi chiều không?"

    "Không!" Chắc chắn đến khó có thể cải lại.

    Lúc này, Hoàng Phủ Dực đột nhiên nói "An nhiều một chút", một bên mập mờ liếc Tiểu Bạch.

    Tiểu Bạch giật mình, sắc mặt "thoắt" đỏ như quả hồng của Tây Sơn, nhanh chóng nâng cổ áo lên, trừng mắt nhìn vị bác sĩ nào đó rồi im lặng cúi đầu ăn cơm.

    Bác sĩ nhìn Tiểu Bạch rồi lại nhìn Hoàng Phủ, như hiểu ra điều gì đó, anh ta cũng mỉm cười đầy ẩn ý, rồi nhìn lên nhìn xuống ánh mắt hòng muốn đánh giá tôi, sau lưng nhìn tôi ớn lạnh, sau đó là khoác vai Hoàng Phủ sau đó lại cười nói: "Nhiệm vụ gian khổ lắm, phải cố lên!"

    Nhiệm vụ có.. giản khổ? Tôi hơi bối như hòa thượng sờ mãi không mọc tóc. Nó giống như một tín hiệu bí mật, tôi nhìn họ với vẻ lo lắng.

    Tuy nhiên, tôi không phải là người ngu ngốc. Tôi có một loạt giải pháp cho riêng mình. Trong những trường hợp bình thường như thế này, bạn có thể hỏi những người trong cuộc về những gì bạn không hiểu xung quanh chuyện này và bạn có thể dễ dàng biết sơ bộ về điều đó dựa trên phản ứng của bất kỳ ai mà bạn chọn làm đối tượng nhắm đến. Nghĩ đi đôi với hành, với lối tư duy độc đáo của bản thân, tôi cũng nói với Lâm Dịch Tề đang ngồi bên cạnh theo nguyên câu y hệt: "Nhiệm vụ rất gian khổ, anh phải cố lên!"

    Tất cả mọi người đều sững sờ, dừng lại và nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái, như thể tôi đã làm điều gì đó xấu xa và khó tin.

    Phản ứng này? Đó dường như không phải là câu trả lời tôi muốn..

    Sau đó, ngoại trừ Tiểu Bạch và Lớp trưởng, mọi người đều bắt đầu cười. Tiểu Bạch chọc tôi và nói nhỏ: "Bình Nhạc, im lặng ăn cơm của em đi."

    Đội trưởng đỏ mặt quát: "Bình Nhạc, cậu muốn chết sao?"

    Phản ứng này? Tôi không khỏi choáng váng - tôi đã làm gì sai sao? Tại sao lại tức giận nhỉ? Lớp trưởng đỏ mặt? Trời! Trời! Trời! Thiên lí tồn tại ở đâu?

    Lớp học bơi buổi chiều đã đến. Tôi đứng trên thành bể, nhìn một đàn "ếch" bơi lội tung tăng trong nước, tiếp tục cầu xin Tiểu Bạch: "Em không muốn xuống, có được không?"

    "Không!" Câu khẳng định vô tình.

    "Vậy cùng em xuống xuống nước nha?"

    "Cũng không."

    "Tại sao?"

    Tiểu Bạch vừa muốn nói gì đó, Hoàng Phủ Dực đã nghiêng người đi về phía bể bơi và cười tôi: "Bình Nhạc, đừng làm cho Tiểu Bạch khó xử, anh ấy có nỗi khổ."

    Tiểu Bạch tức giận hét lên: "Hoàng Phủ Dực, tên quỷ nhỏ, cậu cũng gọi là 'Tiểu Bạch' à! Cẩn thận tôi trừ điểm của cậu!"

    Lúc này, vị bác sĩ lững thững bước tới, mặc áo khoác trắng đeo ống nghe quanh cổ. Anh đi đến bên cạnh Tiểu Bạch, cười nói: "Sao, không thể ở dưới nước?"

    Tiểu Bạch sắc mặt trắng bệch lại tức thì đỏ lên, tức giận đến không nói nên lời.

    "Chẳng phải kiệt tác của anh sao?"

    Tiểu lớp trưởng từ đâu xông ra.

    Tiểu Bạch quay đầu giậm chân một cái "Ầm", nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhóc chết tiệt, cẩn thận rớt môn thể dục!"

    I came back yeah!
     
  10. Littlelemon

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không hiểu tại sao Tiểu Bạch đột nhiên nổi khí, thở đến nỗi phì phò lại nói: "Không xuống không xuống, có chết cũng không xuống!"

    Tôi thực sự rất tức giận, Tiểu Bạch đã từng đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, giờ chỉ nhờ anh ấy xuống nước cùng lại chẳng khác nào ép anh ấy vào chảo sôi.

    Tiểu Bạch thấy vẻ mặt của tôi không đúng, vội vàng xin lỗi: "Bình Nhạc, cậu đừng nóng giận, không phải anh không muốn cùng cậu đi, mà là.."

    Bác sĩ bước đến và nói, "Tiểu Bạch đem qua bị sốt, hôm nay vừa vặn không tiện."

    Tôi nghi ngờ nhìn Tiểu Bạch, anh ấy gật gật đầu. Đổi lại trước kia, coa lẽ tôi sẽ không bao giờ tin những lời như vậy, nhưng kể từ lần trước khi anh ấy sốt cao, tôi đã không coi anh ấy là siêu cấp Tiểu Cường. Tôi đành thở dài "Quên đi vậy."

    Hoàng Phủ Dực sát lại "Bình Nhạc, hay anh đến dạy em."

    "Đánh chết cũng không cần!"

    "BÌnh Nhạc.." Anh ấy đột ngột nghiêng người về phía trước, nắm lấy mắt cá chân của tôi và kéo mạnh, tôi hét lên và lao xuống nước.

    Tôi vốn nghĩ lần này chết chắc, nhưng tôi mở mắt ra lại phát hiện bản thân nằm gọn trong ngực Hoàng Phủ Dực. Tôi nhanh chóng đẩy anh ta ra, vùng vẫy muốn vào bờ.

    Anh ghé vào tôi tôi thì thầm: "Em không muốn được anh hô hấp nhân tạo ở đây sao? Hay là.. Mà này, hình như chỉ có anh mới biết em có nốt ruồi?"

    Tôi cảm thấy như bị hàng vạn con ong bắp cày đốt sau lưng, lắp bắp và nói: "Hoàng Phủ Dực, anh tuyệt đối đừng lộn xộn."

    "Rồi rồi. Được rồi, chúng ta học bơi."

    "Em không muốn."

    "Không sao đâu mà, từ từ học đi. Nào, trước tiên hãy học cách nín thở và chui đầu vào nước.."

    Ngụp đầu xuống nước? "Không muốn thật mà!" Tôi định tìm cách hủy diệt anh ta rồi rút quân ngay lập tức, vì vậy tôi liếc nhìn Tiểu Bạch hòng cầu cứu, nhưng anh ấy phớt lờ tôi chỉ lo nói chuyện với bác sĩ. Giờ tôi chết thật rồi..

    Hoàng Phủ Dực nói vào tai tôi: "Nín thở.."

    Sau đó anh ấy ấn đầu tôi thẳng xuống nước.

    Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại và nín thở, khoảnh khắc mặt chạm vào mặt nước, ý thức của tôi bỗng trở nên trống rỗng..

    Khi tỉnh lại, tôi đã nằm ở trên giường trong phòng y tế. Tiểu Bạch thấy tôi mở mắt ra, anh ấy mới an tâm, nói: "Bình Nhạc, cậu tỉnh rồi, tuyệt. Vậy tôi trở về lớp, cậu tự lo nốt phần còn lại đi."

    Tôi nhắm mắt gật đầu, liền nghe thấy bác sĩ nói: "Bác sĩ Hạ, Amorim đã hết rồi." Sau đó là tiếng đóng cửa..

    Quá mệt mỏi..

    "Bình Nhạc, em có sao không." Sau khi mở mắt ra lần nữa, là kẻ thù Hoàng Phủ Dực đứng ngay cạnh tôi.

    "Hừ, đồ đại ma đầu! Tôi suýt nữa chết ở trong tay anh. Đây là lần thứ hai! Cũng là lúc gặp anh lần trước. Sao lại xui xẻo như vậy?"

    "Em có ghét ang không?"

    "Đương nhiên, anh có ý kiến."

    "Em rất ghét anh sao?"

    Nghe giống như một câu chuyện giận dỗi trong tình yêu, nhưng khi tôi nhìn vào anh ấy lại thấy anh trưng ra một khuôn mặt nghiêm túc. Tôi bật cười: "Ngay từ đầu em đã ghét anh rồi."

    Anh có chút tức giận: "Em đừng ghét anh."

    Thật là buồn nôn, nhưng kỳ lạ thay, tâm trạng của tôi đã bắt đầu tốt hơn. Tôi cong cong môi: "Em chỉ ghét anh không ăn được em."

    Anh đột nhiên giơ tay lên khảy khảy mớ tóc mái trên trán tôi và cúi xuống hôn nó một cái thật kêu.

    Tôi nhìn ra ngoài, vội vàng đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói: "Anh đừng ở nơi này lộn xộn."

    "Đừng lo lắng, không có ai ở bên ngoài."

    "Em không có ý đó, em.." Tôi đột nhiên nhận ra rằng có gì đó không ổn và sự nghiêm túc của Hoàng Phủ Dực khiến tôi cảm thấy thêm sợ hãi.

    Tôi chợt nhận ra điều gì đó và hỏi: "Vừa rồi có phải là cái thứ hai không?"

    Anh "cắt" và nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không hiểu phong ý".


    Tác giả cho biết thêm:

    Đêm hôm đó, sau khi trao nụ hôn thứ ba - một nụ hôn chúc ngủ ngon, tôi quấn chặt lấy chăn bông muốn ngủ một giấc yên bình, thì đột nhiên có một tiếng sấm vang dội từ bầu trời, và sau đó, "Quala-"

    Một tiếng động lớn xuyên qua màng nhĩ của tôi. Tôi sợ đến mức bật dậy khỏi giường, đi thẳng tới phòng của Hoàng Phủ Dực, gõ cửa một cách tuyệt vọng.

    Anh mở cửa, bối rối hỏi: "Nửa đêm ngủ không ngon hả sao lại đến đây?"

    Lúc này, lại có tiếng sấm vang lên, tôi liền xông vào phòng của anh la lên: "Anh không nghe thấy tiếng sấm sao?"

    "Em sợ sấm sét sao? Rõ ràng em lớn vậy mà!"

    "Nó không phải vấn đề liên quan gì đến tuổi tác, đúng không?"

    "Rồi bay giờ em định làm gì? Ngủ ở chỗ này?" Anh hoang mang nhìn tôi, lại thở dài nói: "Vậy em ngủ ở chỗ này đi~~"

    Khi chúng tôi bắt đầu đi ngủ, ước chừng đã gần mười hai giờ. Sấm sét vẫn không có ý dừng lại, trong phòng tối, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sét khiến tôi không ngủ được. Đột nhiên, căn phòng sáng rực lên, tôi sợ hãi hét toáng lên, xoay người lại ôm chầm lấy Hoàng Phủ, anh tôi bịt tai tôi lại, giây phút này bình yên và an toàn đến lạ.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...