Chương 19: Uy hiếp Bấm để xem Cuộc trò chuyện của hai mẹ con Đường Thiết Trụ ở bên ngoài Cố Mạn Nương vờ như không nghe thấy, trực tiếp mang theo hai hài tử vào phòng. Cố Mạn Nương trước buông tay Nữu Nữu, sau đó lại đem Đường Tiểu Bảo thả xuống dưới, vì biết trên mông hắn còn mang theo thương tích, nên không có để hắn trực tiếp ngồi ở trên giường, mà cho hắn nằm sấp. Mà Đường Tiểu Bảo tuy nói vừa rồi bị Cố Mạn Nương uy hiếp, không hề nháo khóc lớn, nhưng âm thanh nức nở lại không ngừng. Cố Mạn Nương giống như là không có nghe thấy hắn khóc, ngược lại quay đầu lại sờ sờ đầu Nữu Nữu "Nữu Nữu, đừng sợ, nương ở chỗ này bồi ngươi." Đứa nhỏ này lá gan quá nhỏ, việc vừa rồi phát sinh cũng đem nàng dọa sợ. Cố Mạn Nương nhìn thoáng qua Đường Tiểu Bảo nức nở không ngừng, lại nhìn xuống Nữu Nữu sợ tới mức toàn thân phát run. Một đôi nhi nữ này tính tình đều không được, cần thiết phải sửa. Cố Mạn Nương thở dài, nàng nếu đã ở nhờ thân thể nguyên chủ, không nói gì khác, phải làm hai hài tử sửa tính tình thật tốt, coi như là nàng báo đáp ân tình của nguyên chủ đi. Đang ăn cơm yên lành, lại bị hùng hài tử phá hỏng, nàng trong bụng đến bây giờ còn chưa có no đâu? Cũng không biết một lát Đường Thiết Trụ có thể hay không đem lại cho nàng ít cơm? Mà thực ra Cố Mạn Nương một chút đều không có hy vọng Đường Thiết Trụ sẽ làm được như vậy. Nhưng lần này Cố Mạn Nương lại nghĩ sai rồi, Đường Thiết Trụ đem Đường bà tử đuổi về phòng, lập tức đem bát cơm Cố Mạn Nương ăn dở bưng tiến vào. Cố Mạn Nương thấy hắn đem cơm vào phòng, rất là ngoài ý muốn liếc Đường Thiết Trụ gmột cái, không thể tưởng được thằng nhãi này vẫn là có điểm coi được, không phải quá ngu ngốc. Đường Thiết Trụ tự nhiên không phải ngu ngốc, nếu hắn thật ngu ngốc, lại là tiểu nhi tử, Đường bà tử liền sẽ không thích hắn như vậy. Vì làm cho cuộc sống của mình trôi qua tốt hơn trước kia Đường Thiết Trụ lấy lòng Đường bà tử. Hiện giờ Cố Mạn Nương đã mạnh mẽ hơn cường đại, hắn có đánh cũng đánh không lại nàng. Vì ngày lành chả chính mình, hắn tự nhiên sẽ lại đi lấy lòng Cố Mạn Nương. Loại hành vi như, nói dễ nghe một chút là kẻ thức thời trang tuấn kiệt, nói khó nghe một chút kêu là nhu nhược, ích kỷ, không có khí khái nam tử.. Bất quá, Cố Mạn Nương đối với biểu hiện này của hắn lại tỏ vẻ vô cùng vừa lòng. Mặc kệ làm cái gì, trước đem bụng lấp no rồi lại nói. Thừa dịp lúc Cố Mạn Nương ăn cơm, Đường Thiết Trụ chạy tới an ủi nhi tử. Nhỏ giọng hỏi, "Nhi tử, còn có đau hay không?" "Cha, mông ta rất đau." Vốn dĩ Đường Tiểu Bảo thấy dù hắn khóc như thế nào, đều không có người tới an ủi hắn, đã ngừng khóc thút thít. Hiện giờ nghe thân cha hỏi như vậy, nước mắt cứ thế ào ào tuôn rơi xuống. Cố Mạn Nương thấy Đường Tiểu Bảo lại tiếp tục khóc, liền lập tức hung hăng mà trừng mắt nhìn Đường Thiết Trụ. Đường Thiết Trụ bị trừng, không tự chủ được mà rụt rụt cổ. "Hư, nhi tử ngoan, ngươi đừng khóc, bị nương ngươi nghe thấy được, cẩn thận nàng lại muốn đánh mông ngươi." Đường Thiết Trụ bị Cố Mạn Nương lạnh lùng trừng, thanh âm càng thêm nhỏ. Mà Đường Tiểu Bảo nghe xong lời này, thật cẩn thận liếc nhìn Cố Mạn Nương một cái, thấy nàng còn ở đó lo ăn cơm của chính mình, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. "Tiểu Bảo ngoan, chờ đến buổi tối thời cha lại đi kêu nãi nãi đưa một cái trứng gà cho chúng ta, đến lúc đó ta lại nấu cho ngươi ăn." Đường Thiết Trụ cùng Đường bà tử giống nhau, không thích nữ nhi, cảm thấy nữ nhi là bồi tiền hóa, nhưng đối nhi tử lại không giống vậy. Hắn có thứ gì tốt, khẳng định là không thể thiếu Đường Tiểu Bảo. Hôm nay thấy nhi tử bị đánh, Đường Thiết Trụ ở một bên nhìn đau lòng muốn chết. Nếu không phải hắn còn có chút lý trí, lúc ấy hắn liền nghĩ thu thập thật tốt Cố Mạn Nương. Đương nhiên, chuyện như vậy hắn cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mà thôi. Muốn hắn thật sự có hành động, hắn còn không có cái lá gan kia. "Ta muốn hai cái." Vừa nghe buổi tối có trứng gà ăn, Đường Tiểu Bảo cũng không cảm thấy mông còn đau. Còn mở miệng cùng Đường Thiết Trụ cò kè mặc cả. "Được, hai cái liền hai cái." Đường Thiết Trụ liền suy xét đều không suy xét, trực tiếp liền đồng ý. Dù sao trứng gà trong nhà không phải do hắn quản. Một cái cũng được, hai cái cũng thế, với kiểu nương hắn sủng Tiểu Bảo như vậy, một hai cái trứng gà khẳng định không thành vấn đề. "Hừ." Cố Mạn Nương hừ lạnh một tiếng. Này một tiếng, làm hai phụ tử không khỏi lạnh run. "Hài tử không nghe lời, còn muốn ăn trứng gà? Ăn phân gà cũng không có cho ngươi ăn đâu." Cố Mạn Nương lại nhìn Đường Thiết Trụ liếc mắt một cái, "Đường Thiết Trụ, ngươi cũng đừng quên, ngươi còn có mấy chục lượng đánh bạc không có trả, đến lúc đó lấy không ra bạc, xem ra ngươi cũng đừng nghĩ muốn cặp kia chân chó của ngươi." Cố Mạn Nương nói chuyện, lập tức làm phụ tử Đường Thiết Trụ tinh thần suy sụp. "Ta không có tiền trả còn không phải đều trách ngươi." Tưởng tượng đến đám hung thần ác sát kia, Đường Thiết Trụ lá gan cũng lớn hơn. Đám người kia so cùng Cố Mạn Nương tự nhiên là đáng sợ hơn một ít. "Nếu không phải ngươi đồng ý phân gia, sự tình sẽ biến thành như vậy sao?" Cố Mạn Nương thấy hắn dường như điên rồi, cười lạnh một tiếng, "Đường Thiết Trụ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì bắt đại ca ngươi, nhị ca ngươi giúp ngươi trả nợ bài bạc. Nếu không phải đại ca, nhị ca có lương tâm, đổi lại người khác, sợ là sớm đem ngươi đuổi ra khỏi cửa." Đường Thiết Trụ thằng nhãi này biến thành bộ dáng này, theo Cố Mạn Nương thấy, hai người Đường bà tử là đầu sỏ gây tội, mà những người Đường gia khác chính là đồng lõa. Nếu là tại lúc hắn bắt đầu đi đánh bạc, nên lôi về đánh cho một trận gần chết. Hắn đánh cuộc một lần, đánh một lần. Liền tính là không thể ngăn cản hắn lại đi đánh cuộc, nhưng ít ra đem hắn đánh sợ, làm hắn có gánh nặng đi mượn tiền. "Ta.." "Ta cái gì ta?" Cố Mạn Nương càng nghĩ càng giận, lười cùng hắn lôi thôi dài dòng, tiến lên dùng chân đạp hắn một cái. Đau đến hắn ôm chân mà kêu la. "Đường Thiết Trụ, ta nói cho ngươi, về sau ngươi nếu là còn dám đi đánh cuộc một lần nữa, cẩn thận lão nương đánh gãy chân chó của ngươi." Uy hiếp xong lão cha, Cố Mạn Nương tự nhiên cũng sẽ không quên đứa nhỏ. "Đường Tiểu Bảo, ngươi cũng nghe cho rõ, về sau ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu là làm ta biết ngươi khi dễ muội muội, hoặc là khi dễ những người khác, cẩn thận mông ngươi lại nở hoa. Có nghe hay không?" "Dạ nghe!" Lần này Đường Tiểu Bảo khóc cũng không dám khóc. Nương hắn đến cha đều dám đánh, muốn đánh mông hắn, khẳng định không cần nói tiếng nào liền đánh. "Nghe được liền tốt. Nếu là tái phạm lần nữa, cũng sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay một cái tát liền xong, đến lúc đó cũng đừng trách ta làm nương tàn nhẫn độc ác." Nói xong, Cố Mạn Nương quay đầu lại đối với Đường Thiết Trụ nói, "Lần này nhà chúng ta đem đất bán giúp ngươi trả nợ, kế tiếp, ta liền sẽ dạy ngươi làm sao kiếm tiền nuôi gia đình, đến lúc đó ngươi cũng đừng kêu ca than khổ." Cố Mạn Nương trên mặt cười đến thực xán lạn, ngược lại Đường Thiết Trụ rùng mình một cái. Nàng cười càng vui vẻ, không phải thuyết minh những ngày kế tiếp của hắn càng thêm khổ sao..
Chương 20: Chết oan. Bấm để xem Ăn xong một chén cơm Cố Mạn Nương cảm giác trong bụng căn bản không có cái gì, thật là không đủ nhét kẽ răng. Nhưng hôm nay trong nồi đã không còn cơm, Cố Mạn Nương lại không thể đi nấu, nếu lại nấu nữa Đường bà tử không nuốt chết nàng mới lạ. Cũng không phải nàng sợ Đường bà tử, chỉ là lười cùng nàng hao tâm tốn sức thôi. Không có biện pháp, đành phải tiếp tục để bụng đói vậy. Nhưng mà có lẽ cuộc sống này không bao lâu cũng sẽ qua, chỉ cần đem nợ nần của Đường Thiết Trụ trả hết, việc phân gia sẽ rõ ràng hơn. Lúc đó nàng liền có thể chính mình làm chủ, muốn ăn nhiều thì ăn nhiều muốn ăn ít liền ăn ít, muốn ăn như thế nào liền ăn như thế đó, người khác cũng quản không được nàng. Cơm nước xong, Cố Mạn Nương chưa nói nhiều, đem Đường Thiết Trụ đuổi ra đi thu thập chén đũa, mà Đường Thiết Trụ không dám ho he tiếng nào. Bên kia Đường Nhị Trụ đi nhà tỷ muội vay tiền, lại không mượn được ít tiền nào cả. Khi trở về, cố ý đi trấn trên thỉnh đồ tể về nhà để bán mấy đầu heo trong nhà. Trấn trên chỉ có hai nhà bán thịt, trong thôn muốn bán heo, liền tìm hai nhà này. Mà thường xuyên tới thôn Đường Nhị Trụ là Lý đồ tể. Nhà Lý đồ tể, buổi sáng giết heo bán thịt, nếu là buổi chiều chưa bán hết liền để vợ cùng hài tử trông quán tiếp tục bán, hắn liền đi thôn xóm xung quanh đi dạo, mua heo. "Heo nhà các ngươi còn tương đối nhỏ, lần trước ta còn nghe nương ngươi nói còn muốn nuôi thêm mấy tháng mới bán, sao nhanh như vậy liền muốn bán." Lý đồ tể vừa nghe Đường Nhị Trụ nói nhà hắn muốn bán heo liền nghi hoặc. Nhà hắn chính là dựa vào heo mới có ăn cơm, nên đối với nhà nào có heo bao lớn, khi nào có thể bán, hắn rõ rành rành. Đường Nhị Trụ cũng thật đau lòng, chỉ cần thêm mấy tháng heo này phải nặng thêm mười mấy hai chục cân thịt, phải thêm mấy trăm văn tiền. Đối thời đại một văn tiền đều có thể bẻ thành mấy hoa, không đau mới là việc lạ. Nhưng thịt đau lại có thể làm sao bây giờ? Đệ đệ gây ra đại họa, bọn họ làm ca ca nhất định phải thế hắn chùi đít, nên thịt đau thế nào bọn họ cũng chỉ cắn răng mà chịu. Còn may, lần này mượn cơ hội đem nhà phân ra, nếu tiếp tục bị đệ đệ này liên lụy lần nữa, nhà bọn họ tám phần sẽ nghèo đến không có nhà mà ở. "Gần đây trong nhà có một số việc, đang cần tiền dùng.." Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, đệ đệ dù có xấu như thế nào, Đường Nhị Trụ cũng không thể rêu rao khắp nơi, cho nên cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà trả lời Lý đồ tể. Lý đồ tể gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, nhà ai mà chả có lúc khó khăn, việc này rất bình thường. "Được, chiều nay ta liền đến nhà ngươi đi." Bên này, Đường Nhị Trụ thỉnh Lý đồ tể. Bên kia Đường Đại Trụ tìm người môi giới, Đường Nhị Trụ vận khí không tốt, không thể mượn tiền, mà Đường Đại Trụ bên này cũng không may mắn hơn bao nhiêu, một chút không có tiến triển. Đồng ruộng bán quá gấp, không phải một chốc là có thể bán ra ngoài. Đường Đại Trụ đã đi gặp hết tất cả môi giới trấn trên, nhưng mà một chốc một lát cũng không thể tìm thấy người mua ngay. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể về nhà chờ tin tức. Hai huynh đệ một trước một sau trở về nhà. Khi trở về, Đường gia vừa vặn đến giờ cơm trưa. "Đương gia, thật sự phải bán đi sao?" Lưu thị vừa thấy đương gia nhà mình trở lại, liền đem Đường Đại Trụ kéo đến một bên, nhỏ giọng hỏi. Đường Đại Trụ không tiếng động mà thở dài, cũng lắc đầu nói, "Đã đánh tiếng cùng người môi giới bên kia, nếu có người mua, sẽ lập tức mang lại đây xem ruộng." Nói xong Đường Đại Trụ lại thở dài, người trong nha môn cũng nói với hắn, một hai mẫu như nhà hắn khá dễ bán nhưng để trong một hai ngày có thể bán đi thật là rất khó. Ai! Này mà bán không được thì ba mươi mấy lạng bạc biết tìm đâu bây giờ? Tưởng tượng đến số bạc này nếu kiếm không được, đám kia hung thần ác sát kia lại tới nữa, cũng không biết lần này bọn họ còn có thể cho thêm mấy ngày nữa không. Bất quá, việc này sợ là không có khả năng. Lần trước chúng đã cho bọn họ thư thả mấy ngày để tìm cách xử lý. Sợ là sẽ không có lần tiếp theo. Đến lúc đó.. Ai! Hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, nếu thật tới rồi lúc đó thì để lúc ấy rồi tính sau. Đường Đại Trụ bất đắc dĩ mà nghĩ. Nghe xong lời Đường Đại Trụ, Lưu thị xem như yên tâm. Chỉ cần qua được cửa ải khó khăn này, về sau bọn họ có thể tự mình đương gia làm chủ, cứ nghĩ đến đó, Lưu thị lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cơm trưa là Lưu thị làm, đến lúc ăn cơm Cố Mạn Nương mang theo Nữu Nữu ra khỏi phòng, còn Đường Tiểu Bảo bởi vì mông còn đau bị Cố Mạn Nương để lại trong phòng. "Tam đệ muội, ngươi đã có thể xuống đất rồi ah. Trời ơi, Tam đệ muội, đầu ngươi sao lại biến thành như vậy? Ai đem tóc ngươi cắt đi rồi?" Trương thị thấy Cố Mạn Nương mang theo Nữu Nữu ra ngoài, giật mình mở to mắt mà nhìn nàng. Buổi sáng hai huynh đệ Đường Đại Trụ đi giúp Đường Thiết Trụ mượn bạc, Lưu thị cùng Trương thị không thể không xuống đất làm việc. Kết thúc công việc trở về, lại vội vội vàng vàng mà làm cơm trưa, cho nên chuyện buổi sáng các nàng cũng không biết gì cả. "Ân, đã có thể đi lại." Cố Mạn Nương chỉ đối với Trương thị cười cười, lại không nói thêm nhiều. Trương thị vừa thấy bộ dạng nàng liền biết là kiệt tác của ai, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, "Ta nói Tam đệ, ngươi bây giờ càng ngày càng kỳ cục, thân thể tóc da là từ cha mẹ, chẳng lẽ ngươi đến cái này cũng không biết sao?" "Nhị tẩu, ngươi nói bậy cái gì, tóc kia của nàng là nàng tự cắt, lại không phải.." Đường Thiết Trụ còn chưa nói hết thì thấy Cố Mạn Nương trừng mắt nhìn lại, làm hắn sợ tới mức nhanh chóng đem lời chưa nói xong trực tiếp nuốt vào bụng. Đối với kiểu tóc của Cố Mạn Nương, Đường Thiết Trụ không phải người mù, tự nhiên là đã sớm phát hiện, nhưng hắn lại không dám hỏi nhiều. Hiện tại nhị tẩu lại oan uổng cho hắn nói tóc là hắn cắt, Đường Thiết Trụ thiệt tình cảm thấy chính mình oan muốn chết, so với Đậu Nga trong hí khúc còn muốn oan hơn. Nhưng cho dù là hắn giải thích thế nào thì người khác đều không tin hắn, lần đầu tiên nếm được tư vị khổ không nói nên lời là cái gì. "Không phải ngươi, còn có thể là ai?" Trương thị tức giận mà trừng mắt nhìn Đường Thiết Trụ. Cũng âm thầm may mắn lần này bọn họ đem nhà phân ra, bằng không không biết bị tai tinh này gây họa tới khi nào. Lại đồng tình mà nhìn Cố Mạn Nương một cái, đi theo nam nhân như vậy, đời này của nàng xem như không có ngày lành rồi! Nhưng Trương thị đồng tình thì đồng tình, nếu muốn nàng lấy thứ gì ra tiếp tế một chút Cố Mạn Nương, nàng khẳng định sẽ không làm. Nàng chính mình còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có thể có cái gì tiếp tế người khác. Trước khi ăn cơm, Đường Nhị Trụ đem 50 văn tiền mượn được từ Đường Thu Hoa giao cho Đường bà tử, cũng nói rõ 50 văn mượn từ ai. "Đại tỷ như thế nào keo kiệt như vậy, một văn tiền đều không cho ta mượn. Còn có nhị tỷ, nàng sao có thể chỉ cho mượn ít vậy.." Đường Thiết Trụ vừa thấy nhị tỷ chỉ cho hắn mượn 50 văn tiền, hơn nữa đại tỷ còn một văn tiền cũng chưa có, cảm thấy hai tỷ tỷ thật quá đáng, thấy thân đệ đệ chết mà không cứu. Đường Đại Trụ tức giận rống một tiếng, "Ngươi phải đi?" Hắn vốn là một bụng hỏa, lúc này lại nghe được lời nói bất mãn của Đường Thiết Trụ, hỏa khí trực tiếp phun trào, "Ngươi bất mãn lải nhải cái rắm, đại tỷ nhị tỷ ngươi cũng chưa phân gia, các nàng lấy cái gì tới cho ngươi mượn." Lại tức điên tiếp tục nói, "Ngươi xem bản thân ngươi đi, chính là có bạc, cho ngươi mượn còn phải ngẫm lại, ngươi có hay không trả lại cho người ta." "Đại ca, ngươi sao có thể nói ta như vậy?" "Nói ngươi sao, ta chỉ nói ngươi vẫn là tốt. Đường Thiết Trụ ta nói cho ngươi biết, nếu còn có lần tiếp theo, ta thề không quản ngươi sống hay chết." * * * Đường Đại Trụ cùng Đường Thiết Trụ cãi nhau không ngừng, Cố Mạn Nương lại như không có nghe thấy, giống như người không có liên quan đứng ở một bên. Dù sao nàng cũng biết Đường Thiết Trụ chính là cực phẩm, cho nên, đối với lời hắn nói ra việc hắn làm một chút đều không cảm thấy ngoài ý muốn. Loại người như Đường Thiết Trụ, chỉ biết bản thân mình, làm sao mà sẽ đi suy xét suy nghĩ, tình cảnh của người khác chứ? Loại người như vậy, không làm cho hắn nếm chút khổ sở, sợ là hắn vĩnh viễn không tốt lên được. Nhưng mà không lo, có nàng ở đây, những ngày kế tiếp của thằng nhãi này khẳng định trải qua đầy kích thích. Đang cùng Đường Đại Trụ cãi nhau gay gắt, Đường Thiết Trụ đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Mạn Nương vẻ mặt mỉm cười mà nhìn hắn. Đường Thiết Trụ nhìn thấy trong lòng không khỏi căng thẳng. Sau đó Đường Đại Trụ nói gì, hắn cũng không dám nói lại một câu. Đường Đại Trụ thấy vậy, còn tưởng rằng Tam đệ đã học được ngoan, không dám cùng hắn tranh luận, lúc này mới vừa lòng im miệng.
CHƯƠNG 21: Bán heo. Bấm để xem Bởi vì buổi chiều muốn bán heo, nên giữa trưa Trương thị cố ý nấu một nồi to cám heo đổ vào máng heo, làm cho heo ăn no một lần. Lúc sau, thỉnh thoảng còn thêm cám vào máng heo.. Trương thị làm như vậy, vì chờ một chút đến lúc cân heo trong bụng có cám, tự nhiên này trọng lượng liền sẽ tăng, bán cũng được nhiều tiền hơn. Cũng không chỉ có người Đường gia làm như vậy, mà hầu như tất cả mọi nhà đến lúc heo sắp bán đều sẽ một ngày ba bữa cám đem nó ăn đến no căng, kỳ vọng bán nhiều hơn một ít tiền bạc. Nói trắng ra đây chính là thói quen khôn vặt của mọi người mà thôi. Đương nhiên, đồ tể tới mua heo cũng không phải ngốc, chỉ là mọi người đều làm như vậy, hắn muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được. Gặp được người tốt tính cũng liền không nói nhiều. Gặp người bất lương, nói không chừng lúc cân heo giở chút thủ đoạn làm cho mất vài cân, vài lạng, thì cuối cùng người được lợi vẫn là bọn họ mà thôi. Lý đồ tể theo hẹn đến Đường gia mua heo, sau khi uống một chén nước, đi đến chuồng heo nhìn thoáng qua thấy bên trong máng heo còn có rất nhiều cám, ba con heo bụng cũng là phình phình, liền biết là chuyện gì xảy ra. Đối với chuyện này Lý đồ tể chỉ làm như không nhìn thấy, chuyện như vậy hắn đã gặp nhiều rồi. Lúc mới bắt đầu gặp chuyện như vậy Lý đồ tể còn sẽ cùng chủ bán nói hai ba câu, sau này thấy nhiều, hắn cũng không muốn lãng phí chút nước miếng theo bọn họ lôi thôi dài dòng. Dù sao nói cũng vô ích. "Heo này các ngươi muốn bán thế nào?" Lý đồ tể hỏi. Heo này có thể trực tiếp bán sống, hoặc để đồ tể đem heo giết, lại đem thịt heo bán cho Lý đồ tể. Cho nên Lý đồ tể mới hỏi câu này. "Lý đồ tể, nếu heo sống bao nhiêu văn một cân, thịt thì bán bao nhiêu văn một cân?" Đường Đại Trụ hỏi. Đường gia Đường Lão Đầu luôn luôn mặc kệ mọi chuyện, tuy nói trong nhà vẫn luôn là Đường bà tử làm chủ, nhưng chuyện lớn như thế này vẫn là hai huynh đệ Đường Đại Trụ ra mặt. Lý đồ tể lại nhìn mấy con heo vài lần, lúc này mới nói, "Heo này của nhà ngươi không có mỡ, quá gầy bán không tốt. Heo sống ta chỉ có thể trả các ngươi bảy văn tiền một cân. Nếu là các ngươi trực tiếp bán thịt cho ta ta trả các ngươi mười lăm văn một cân. Nhưng các ngươi cũng biết rồi, đầu heo, chân heo, ruột lòng heo ta sẽ không lấy." Ở cái thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm này dân chúng ăn một lần thịt giống như là ăn tết vậy. Vì để bớt thèm, mọi người đều thích nhất mua thịt nhiều mỡ về ăn. Đối với heo nhỏ gầy, giết thịt khẳng định không có nhiều mỡ mà thịt nạc lại nhiều, nên đồ tể không thích mua dạng heo này. Nhưng Đường gia lại cố ý tới thỉnh, hiện hơn nữa heo ở vùng này đều là bán cho nhà hắn, nếu lần này không mua heo Đường gia, về sau Đường gia nuôi được heo sợ là vĩnh viễn sẽ không bán cho hắn. Cho nên biết ba con heo của Đường gia tương đối gầy, mua cũng bán không tốt, hắn cũng chỉ có thể khẽ cắn răng mà mua. Có lẽ sẽ có người không muốn mua, cảm thấy heo này không tốt nên không mua, nhưng phải xem lại tình hình vùng này nha. Xung quanh đây không có trại nuôi heo, đều là các hộ nông gia tự mình nuôi dưỡng, mà cũng không phải nhà nào cũng có thể nuôi được heo lớn. Như Đường gia này mỗi năm có thể nuôi ba bốn đầu heo, có thể xem như rất khá giả rồi, có nhà nuôi một con cũng nuôi không nổi. Heo thì ít người nuôi, mà trân trên không phải một nhà hắn bán thịt heo, nếu hắn không tiếp vụ mua bán này tương đương như là mỗi ngày đem mấy đầu heo nhường cho đồ tể khác. Cho nên, dù biết ba đầu heo này không kiếm được bao nhiêu bạc Lý đồ tể cũng phải cắn răng mua. May mắn là những tình huống giống Đường gia rất ít, nếu không có chuyện khẩn cấp, khẳng định sẽ nuôi đến béo phì phì mới có thể bán ra. Nếu mọi người đều giống như Đường gia, còn không phải đem hắn mệt đến chết. Hiện giờ heo sống là tám văn tiền một cân, Lý đồ tể lại chỉ trả bảy văn tiền một cân, mỗi cân thiếu một văn tiền, ba đầu heo tính ra ít nhất liền sẽ mất ba bốn trăm văn. Ít đi ba bốn trăm văn, đối Đường gia mà nói, thật là lòng đau như cắt. Nhưng mà hoàn cảnh nhà hắn hiện tại, heo còn chưa đủ lớn không thể so với những đầu heo béo của nhà khác, Lý đồ tể ra bảy văn tiền một cân, cũng coi như là có lương tâm rồi. Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ thương lượng trong chốc lát, Đường Đại Trụ mới nói, "Kia hai đầu heo lớn thì bán heo sống, đầu heo nhỏ nhất giết bán thịt." "Được, làm như vậy đi." Đối với quyết định của Đường gia, Lý đồ tể không có ý kiến gì. Sau đó để huynh đệ Đường Đại Trụ đem heo từ chuồng heo đuổi ra ngoài một con, ba người đuổi theo vây heo lại, dùng dây thừng trói chặt, rồi nhốt vào giá gỗ đặc chế của đồ tể. Đem heo cột chắc, Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ dùng đòn gánh nâng con heo lên, Lý đồ tể chỉnh cân. Cân này cũng không phải là cái loại cân nhỏ cân gà cân vịt, đây là loại cân cực lớn, quả cân của nó mà rơi xuống chân, thì chân đó chỉ có gãy nát. Lý đồ tể chỉnh cân thành thạo, khi cân đã xứng, dùng tay giữ lại rồi gọi huynh đệ Đường Đại Trụ đến xem cân. "126 cân. Cân xong con heo cũng không thả ra, mà tiếp tục bắt con heo thứ hai ra cân tiếp. Con heo thứ hai cân xong nặng hơn con đầu tiên, được 131 cân. Hai con heo tổng cộng 257 cân, bảy văn tiền một cân, cuối cùng hai con heo bán 1799 văn tiền. Lý đồ tể thêm luôn một văn tiền, xem như 1800 văn. Hai đầu heo này nuôi mấy tháng, cuối cùng bán còn không được hai lượng bạc, thật sự là quá không có lời. " Dư lại một con, các ngươi muốn bán thịt, ngày mai ta liền giết, các ngươi ai cùng ta cùng nhau lên trấn, ngày mai ta đem heo giết, ta cấp bạc đầy đủ cho các ngươi. "Tuy là nói vậy, thực ra chính là cho người đi theo nhìn hắn giết heo, đến lúc đó đem heo giết, cạo lông, cắt tiết, mổ bụng.. luôn có người đi theo nhìn, miễn cho đến lúc xong xuôi lại cãi cọ nói thịt heo cân không đúng. " Ta theo ngươi cùng đi."Đường Đại Trụ nói. Lý đồ tể cũng không quan trọng ai đi cùng, chỉ cần có người có thể đi theo là được. Lý đồ tể đem tiền heo đưa cho Đường Đại Trụ, sau đó liền đem ba đầu heo đều thả xuống dưới. Mấy con heo được tự do liền lập tức chạy ra. Lý đồ tể thấy vậy, cũng không hoảng hốt, liền trực tiếp cầm lấy gậy côn dài lúc đầu hắn mang theo (một loại có cây trúc làm công cụ. Biến thành 1 mét dài hơn cây trúc, sau đó đem trong đó một đầu lộng phá liền thành vang côn), đi lên gom ba đầu heo lại chạy cùng nhau. Đường Đại Trụ nhìn thấy, liền nhanh chóng đi lên phía trước, ' ỉn ỉn' gọi bầy heo. Theo tiếng gọi của Đường Đại Trụ Lý đồ tể lại dùng côn vội vàng chạy theo, mấy đầu heo liền chậm rãi đi theo sau lưng Đường Đại Trụ mà tiến về trấn trên. Heo này là nuôi trong nhà tự nhiên không giống lợn rừng, một đường đi tới, chúng nó thỉnh thoảng sẽ trên mặt đất rúc tới rúc lui, vừa đi vừa dừng, nhưng chỉ cần dùng gậy côn đánh nhẹ một hai cái chúng nó lại sẽ tiếp tục lên đường. Đối với việc đuổi heo này, trừ bỏ trời mưa gió bão bùng, Lý đồ tể hầu như mỗi ngày đều phải làm một lần. Mà Đường Đại Trụ, mỗi năm vào lúc bán heo cũng sẽ bồi cùng đồ tể đưa heo đi. Cho nên dọc theo đường đi không cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chương 22: Bấm để xem Đường Đại Trụ đưa heo Lý đồ tể đi rồi, Đường Nhị Trụ cũng không có nhàn rỗi, xách nước đem chuồng heo trong ngoài rửa sạch, chờ trong nhà điều kiện lại mua mấy đầu heo con trở về nuôi. Lúc bán heo Cố Mạn Nương cũng ở một bên nhìn, nhưng nàng vẫn luôn không phát biểu bất cứ ý kiến nào. Mà Đường Thiết Trụ từ đầu tới đuôi giống như một người khách, ngồi ở chỗ kia mông đều không có nhấc lấy một cái. Đối với hắn, Cố Mạn Nương cho rằng tám phần là không thể cứu được cứu. Dư lại hai thành, vậy phải xem ông trời có giúp hay không. Trong nhà heo bán quá tiện nghi, Đường bà tử trong lòng rất bực bội, xem ai đều không vừa mắt, đặc biệt là cả nhà Cố Mạn Nương. Vì để Đường bà tử không thấy khỏi ý kiến, Cố Mạn Nương trực tiếp mang theo Nữu Nữu trốn vào trong phòng không ra. Còn thằng nhãi Đường Thiết Trụ là con trai bảo bối của Đường bà tử, liền tính trong lòng bà có không thoải mái thế nào đi nữa, cũng sẽ không đi tìm hắn phiền toái. Buổi tối ăn một bữa canh suông, liền rửa mặt rửa chân chuẩn bị ngủ. "Lão tam, đem Tiểu Bảo ôm đến phòng ta đi." Đường bà tử mở miệng nói. Lúc trước Đường Tiểu Bảo đều là Đường bà tử mang theo ngủ, cho nên Đường Thiết Trụ nghe xong lời này không nói gì liền đi trong phòng ôm người. "Nương, về sau để cho Tiểu Bảo theo chúng ta ngủ đi." Cố Mạn Nương lúc này lại mở miệng cự tuyệt. Đường bà tử đối Đường Tiểu Bảo thật là tốt không còn gì nói. Chính là bà tốt kiểu này thật không tốt cho đứa nhỏ, ngược lại là hại hắn. Vì để không cho Đường Tiểu Bảo biến thành Đường Thiết Trụ thứ hai, nhất định phải giảm bớt Đường Tiểu Bảo tiếp xúc cùng Đường bà tử. "Lão tam gia, ngươi đây là có ý gì?" Đường bà tử vừa nghe lời này, lập tức nhảy dựng lên. "Lão tam gia, ngươi có phải cánh dài rồi, lớn rồi, liền ta nói cũng dám không nghe xong." Vốn dĩ Đường bà tử mấy ngày nay hỏa khí đặc biệt lớn, Cố Mạn Nương nói lời cự tuyệt, không thể nghi ngờ chính là lửa cháy đổ thêm dầu. "Lão tam gia, lão nương nói cho ngươi, Tiểu Bảo là tôn tử của ta, ngươi còn không cho hắn ngủ cùng ta, ngươi tính là thứ gì, cẩn thận lão nương kêu lão tam hưu ngươi." Nếu đổi thành Cố Mạn Nương lúc trước, khẳng định là sợ Đường Thiết Trụ đem nàng hưu. Thời đại này, nữ tử bị hưu, thật sự là không có đường sống. Nhưng hiện tại Cố Mạn Nương căn bản không đem lời Đường bà tử uy hiếp để vào mắt. Ngươi cho rằng nhi tử của ngươi nhi tử là loại tốt lành lắm sao? Làm hắn hưu ta sao, đến lúc đó còn không biết ai hưu ai. Cố Mạn Nương trực tiếp làm lơ Đường bà tử, chỉ liếc mắt nhìn Đường Thiết Trụ, nhàn nhạt hỏi, "Đường Thiết Trụ, bà bà làm ngươi hưu ta, ngươi nói như thế nào?" Hiện giờ Đường Thiết Trụ thấy Cố Mạn Nương như là chuột thấy mèo, ở trước mặt Cố Mạn Nương đến thở cũng không dám thở mạnh. Đối với lời Đường bà tử nói, Đường Thiết Trụ trong lòng vô cùng đồng ý. Nhưng hắn cũng biết lúc này nếu gật đầu, hắn tám phần sẽ không nhìn thấy mặt trời của ngày mai. "Hưu cái gì hưu, đang yên đang lành ta hưu ngươi làm cái gì." Đường Thiết Trụ mới vừa nói xong, nhìn thấy Đường bà tử sắp bùng nổ cơn tức giận, Đường Thiết Trụ chạy nhanh đến dập tắt lửa. "Nương, ngươi cũng đừng có gấp. Tiểu Bảo từ nhỏ buổi tối đều theo ngươi cùng nhau ngủ, ta làm cha còn không có ôm hắn ngủ quá. Nương, tối hôm nay coi như ngươi thành toàn nhi tử một lần đi." Đường Thiết Trụ thông minh, biết lúc này phải đem trách nhiệm tự chính mình ôm. "Ngươi.." Đường bà tử không tin lời của Đường Thiết Trụ, hắn rõ ràng chính là cưới tức phụ quên nương. "Nương, ngươi để cho Tiểu Bảo ở cùng tam ca đi." Liên Hoa cắt ngang lời Đường bà tử, "Không có Tiểu Bảo, buổi tối ngươi cùng cha cũng có thể hảo hảo ngủ một giấc. Ngươi hà tất phải đi làm cái việc tốn công vô ích?" Nói xong, Liên Hoa tức giận mà liếc Đường Thiết Trụ một cái. Liên Hoa thật nghĩ không ra, nương vì cái gì mà một lòng một dạ mà đối tốt với tam ca như vậy. Tam ca này trừ bỏ biết nói ngọt, ở trong mắt Liên Hoa căn bản là kẻ vô tích sự. Nhưng nương cố tình như trúng tà, chỉ biết đối tốt với tam ca. Nàng cứ như vậy làm sao được, tam ca là một tên bại gia tử, cả nhà còn muốn dựa đại ca nhị ca nuôi sống. Hiện tại phân gia, về sau hắn nuôi sống chính mình sợ là còn khó khăn, càng miễn bàn tới việc hiếu thuận cha mẹ. Về sau cha mẹ già rồi, vẫn là dựa vào hai nhà đại ca cùng nhị ca. Nếu nương cứ đem nhà đại ca nhị ca đắc tội quá mức, về sau chịu khổ chịu tội vẫn là bọn họ. Nương nàng không nghĩ ra điều đó, nhưng nàng lại rõ rành rành. Sau này cha mẹ cùng mấy tỷ muội nàng có thể dựa vào chỉ có đại ca cùng nhị ca, tam ca này vẫn là thôi đi. Nhận rõ điều này, Liên Hoa hiện giờ chỉ có thể mọi lúc mọi nơi đem tâm tư của Đường bà tử cắt đứt. "Ngươi đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy, sao cứ thích cùng ta chống đối." Đường bà tử có chút không rõ mà nhìn Liên Hoa. Lúc trước nàng đối tốt với Tiểu Bảo, Liên Hoa cũng không có ý kiến gì, hôm nay lại hay rồi, sáng giờ luôn cùng nàng bất đồng ý kiến. Trước mặt mấy người Cố Mạn Nương, Liên Hoa tự nhiên sẽ không ngu ngốc nói thẳng ' Nương, ngươi về sau chính là dựa vào đại ca bọn họ dưỡng, còn một nhà tam ca kia, ngươi liền không cần lo cho hắn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt đi.' Không có biện pháp, Liên Hoa chỉ có thể dùng hết sức lực đem Đường bà tử kéo trở về phòng. Sau đó đem mấu chốt trong đó phân tích ra, thế nào cũng phải làm Đường bà tử biết cái gì là tốt, cái gì là bỏ. Cố Mạn Nương không phải thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, cũng không phải cái gì tiên, cho nên lời nói hai mẫu tử Đường bà tử, nàng là một chút đều không biết được. Đường bà tử bị Liên Hoa kéo đi rồi, tự nhiên Cố Mạn Nương thấy vui mừng. Mà hai tẩu tẩu Lưu thị Trương thị bởi vì việc này không liên quan các nàng, cho nên các nàng chỉ lo làm việc chính mình, một chút cũng chưa nghĩ tới mở miệng khuyên giải Đường bà tử. Cố Mạn Nương mang theo Nữu Nữu trở về phòng, Đường Thiết Trụ chạy nhanh theo vào. "Ngươi đi chuẩn bị nước ấm mang vào, rửa mặt rửa chân cho nhi tử ngươi." Đường Thiết Trụ mới vừa bước chân vô phòng, đã bị Cố Mạn Nương phân phó đi làm việc. Đường Thiết Trụ không có biện pháp, chỉ có thể xoay người đi nhà bếp nấu nước ấm. Đường Thiết Trụ hầu hạ Đường Tiểu Bảo rửa mặt rửa chân, mà bên này Cố Mạn Nương đã giúp Nữu Nữu cởi quần áo làm nàng nằm xuống, mà nàng chính mình cũng đi theo cùng nằm xuống. "Cha, ta muốn ngủ cùng nãi nãi?" Đường Tiểu Bảo thật cẩn thận nhìn thoáng qua Cố Mạn Nương, lúc này mới nhỏ giọng nói với Đường Thiết Trụ. Đường Tiểu Bảo hôm nay xem như bị Cố Mạn Nương thu thập làm cho sợ, không dám trước mặt Cố Mạn Nương vô pháp vô thiên. "Nhi tử ngoan, hôm nay nhà chúng ta cùng nhau ngủ ha." Vì sợ đụng đến vết thương trên người, Đường Thiết Trụ động tác rất là thong thả. Nghe vậy, Đường Tiểu Bảo lại lần nữa thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua Cố Mạn Nương. Thấy nàng vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, cũng không dám nháo, chỉ có thể nghe Đường Thiết Trụ. Đường Thiết Trụ đem mặt mũi chân tay Đường Tiểu Bảo rửa sạch, liền cởi quần áo bò lên giường. "Này giường quá nhỏ, chúng ta bốn người ngủ chung quá chật, ngươi vẫn nên ngủ dưới đất đi." Đường Thiết Trụ còn chưa có lên giường, liền nghe thấy Cố Mạn Nương nói. Đêm qua bởi vì trên người mang theo thương tích, đầu hôn não trướng mới có thể cùng hắn ngủ ở trên một cái giường. Hôm nay Cố Mạn Nương cũng sẽ không tái phạm sai lầm đồng dạng. Cố Mạn Nương nói được thực nhẹ nhàng, chính là Đường Thiết Trụ nghe xong lại nổi trận lôi đình. Hắn chính là chủ một nhà, bà nương này lại làm hắn ngủ dưới đất, nàng có hay không đem hắn tướng công để vào mắt. "Như thế nào? Ngươi không muốn?" Cố Mạn Nương lạnh lùng nhìn hắn. Cố Mạn Nương liền như vậy một câu, lập tức đem một đầu hỏa khí Đường Thiết Trụ dập tắt. Hảo, ngươi chờ đó, chờ vết thương trên người hắn lành, xem hắn thu thập bà nương này thế nào. Đường Thiết Trụ lúc này đánh không thắng Cố Mạn Nương, cũng chỉ có thể ở trong lòng an ủi chính mình như vậy, đểtrong lòng dễ chịu một ít.
Chương 23: Bấm để xem Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng Đường Đại Trụ liền mang theo một bộ lòng heo trở về. Đầu heo, móng heo đều bị Đường Đại Trụ lấy giá thấp bán cho Lý đồ tể. Đường Đại Trụ đem trở về bộ lòng heo, không chỉ có dạ dày, ruột non, còn có tất cả đồ trong bụng heo, tim, gan, phổi.. Chỉ cần có thể ăn, đều bị hắn cầm trở về. Mấy thứ này đặt ở trong bồn sắp tràn đầy một chậu. Trương thị cùng Lưu thị thấy, trên mặt vui vẻ. Đã lâu chưa thấy qua thịt, tuy nói mấy thứ này so ra kém thịt, nhưng là cũng có thể ăn cho đỡ thèm. Lưu thị cùng Trương thị nghĩ đến thực hảo, chính là bị Đường bà tử dập tắt. "Nhà lão đại, ngươi đem đại tràng, ruột non còn có mấy thứ khác ra bờ sông rửa sạch, trở về dùng lá quýt nấu lên, giữa trưa bỏ ít dầu đem phổi heo xào để cha ngươi cùng mấy đứa nhắm rượu." Đường bà tử chỉ để mấy người Trương thị phổi heo xào ăn, những cái khác không được động. "Nương, bọn nhỏ đã lâu đều không có ăn qua thịt, nếu không làm nhiều thêm thứ khác đi." Đường bà tử bủn xỉn làm Trương thị vô cùng bất mãn. Bình thường không bỏ được mua thịt còn chưa tính, hiện tại trong nhà rõ ràng có, hơn nữa mấy thứ này lại không quá đáng giá, bà bà lại cố tình luyến tiếc ăn, chẳng lẽ nàng muốn để cho thiu đến sinh dòi hay sao. "Ăn? Ngươi chỉ biết ăn, trong nhà thiếu một đống nợ, ngươi còn có tâm tư nghĩ đến ăn." Đường bà tử tức giận mà trừng mắt nhìn Trương thị một cái. Trương thị nghe xong cũng phát hỏa, "Ta như thế nào liền không có tâm tư ăn? Nợ này lại không phải ta thiếu. Nương, ngươi cũng đừng quá bất công, đương gia nhà ta kiếm bạc những năm gần đây, tất cả đều bị ngươi cầm đi cho Tam đệ trả nợ, ta có nói cái gì sao? Ta là một lời đều không nói qua, ta gả đến Đường gia ngần ấy năm, vì Đường gia khai chi tán diệp. Này chỉ là lòng heo, lại không phải thịt rồng tổ yến gì, chẳng lẽ ta còn không thể ăn sao?" "Hắc, hôm nay ngươi giỏi rồi có phải hay không?" Đường bà tử đen mặt, "Nếu không phải bà nương ngươi ở giữa làm trò, mấy nhi tử của ta sao có thể đòi phân gia? Trương thị, ngươi cùng ta nghe cho rõ, đừng tưởng rằng ngươi sinh cho Đường gia một đứa cháu trai, thì ngươi có thể chổng cả mông lên trời, đem lão nương chọc giận, có tin lão nương lập tức làm lão nhị hưu ngươi." "Ai da, ta sợ quá nha." Trương thị ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt một chút sợ hãi đều không có. "Hôm nay ngươi có bản lĩnh liền hưu ta, xem Đường gia ngươi có thể có khả năng cưới cho Đường Nhị Trụ một cúc hoa đại khuê nữ về làm vợ không." "Ngươi đừng cho là ta không dám." "Vậy ngươi liền đi nha, ta ở chỗ này chờ." * * * "Nương, ta có một kiện xiêm y tìm không thấy, ngươi mau vào tìm giúp ta xem." Trương thị cùng Đường bà tử nháo đến túi bụi, cuối cùng vẫn là Liên Hoa thật sự nghe không nổi nữa, ra đem Đường bà tử kéo về phòng. "Nương, ngươi sao lại cùng nhị tẩu nháo nữa rồi? Ngày hôm qua ta cùng ngươi nói những lời đó, chẳng lẽ nương không nghe vào chút nào sao?" Liên Hoa vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Đường bà tử, không rõ nương nàng đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì nữa. Đêm qua nàng đã phân tích tốt xấu rõ ràng cho nương nghe. Nhưng nương nàng cũng thật tốt, chỉ vì việc cỏn con, liền cùng nhị tẩu nháo đến lợi hại. Nàng cứ như vậy mà đem mấy con dâu đều đắc tội, về sau làm sao mà có ngày lành mà sống. "Ngươi đừng động, lòng ta hiểu rõ." Đường bà tử không để bụng xua xua tay. "Nương trong lòng hiểu rõ, sao còn muốn cùng nhị tẩu nháo, ngươi cứ nháo như vậy có gì hay ho sao." Hoa sen là đầy mặt không hiểu. "Chuyện này ngươi không hiểu đâu." Đường bà tử cười cười, "Liên Hoa, ngươi cùng nương so sánh, ngươi vẫn còn ngốc lắm." Đường bà tử thấy Liên Hoa vẫn là vẻ mặt không phục, đành phải giải thích "Ngươi không phải sợ chờ ta cùng cha ngươi già rồi, mấy tẩu tử của ngươi không hiếu thuận chúng ta sao? Về sau không có ngày lành để qua sao?" "Nếu ngươi đều biết, vậy ngươi vì sao còn muốn cùng nhị tẩu cãi nhau." Liên Hoa vẻ mặt nghi hoặc nhìn Đường bà tử. "Lần này, bởi vì chuyện của tam ca ngươi, đại ca, nhị ca ngươi bị hai tẩu tẩu ngươi khuyến khích đem nhà phân ra. Về sau ta cùng cha ngươi liền phải đi theo ngươi đại ca đại tẩu bọn họ cùng nhau sinh hoạt." Đường bà tử tạm dừng trong chốc lát, lại tiếp tục nói, "Trước kia nhà này có chuyện gì đều là ta đương gia làm chủ. Nhưng hiện tại mấy ca ca ngươi không có sự đồng ý của ta liền đòi phân gia, nếu ta lại không đem khí thế của mấy người đại tẩu ngươi chèn ép xuống, về sau trong nhà này ta còn có địa vị gì nữa. Chẳng lẽ ngươi nghĩ chúng ta cứ phải xem sắc mặt của tẩu tẩu ngươi mà sống sao?" Đường bà tử không ngốc, mấy đứa con dâu vì cái gì muốn phân gia, còn không phải vì không muốn bà bà đè nặng trên đầu sao, muốn chính mình đương gia làm chủ sao. Nàng cũng từ làm con dâu mà chịu đựng tới bây giờ, làm người từng trải tự nhiên biết trong lòng các nàng nghĩ gì. Nhưng nàng làm bà bà, để con dâu đương gia làm chủ, vậy nàng còn có cái địa vị gì đáng nói. Cho nên, trước khi hai người già bọn họ không chết đi, cái nhà này nàng không cho phép phân. Nhưng không nghĩ tới bởi vì chuyện của lão tam, con trai lớn và con thứ hai trực tiếp liền đem cái nhà này phân ra. Chuyện nàng hiện tại phải làm, chính là phải chèn ép con dâu, miễn cho các nàng quên mất sự tồn tại của bà bà nàng. Lấy chuyện này nhắc tới địa vị của chính mình ở trong nhà này. Tẩu tẩu đương gia làm chủ so sánh với nương đương gia làm chủ, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau. Lúc nương đương gia làm chủ, nàng còn có thể tùy hứng làm bậy. Nhưng để tẩu tử đương gia làm chủ, mỗi ngày đều phải xem sắc mặt của tẩu tẩu mà sống, căn bản là một chút tự do đều không có. Cho nên, Liên Hoa tự nhiên muốn nương nhà mình còn có thể đương gia làm chủ. Nàng sở dĩ ngăn cản Đường bà tử, không cho nàng cùng đại phòng cùng nhị phòng nháo, còn không phải là vì để bọn họ về sau có thể có ngày lành mà qua sao. Hiện tại nếu nương trong lòng hiểu rõ, nàng cũng không cần thiết đi quan tâm chuyện này nữa. * * * Đường bà tử bị Liên Hoa kéo vào phòng, tự nhiên không ai cùng Trương thị cãi nữa. Mà Lưu thị đã sớm đi nhà bếp, chuẩn bị cơm sáng cho cả nhà. Trong chốc lát Đường bà tử từ trong phòng đi ra, thấy Trương thị, hai người đều thở phì phì, ai đều không để ý tới ai. Đường bà tử lúc này ra ngoài tự nhiên cũng không phải tới cùng Trương thị cãi nhau, nàng còn phải đem đồ Đường Đại Trụ lấy về mang đi ướp muối, miễn cho đồ để đến hỏng rồi. Lưỡi heo để sang một bên, lát nữa phải dùng nước nóng ngâm, còn phải dùng đao đem mặt lưỡi cạo sạch sẽ, dùng nước lạnh căn bản rửa không sạch sẽ. Thận heo, tim heo cần dùng muối ướp, nếu không sẽ rất nhanh hỏng. Không đương gia không biết dầu muối quý, lão nhị gia một ngày chỉ biết ăn ăn ăn, đều đem tất cả làm ra ăn, về sau lấy gì ăn. Gan heo không thể để lâu, hôm nay có thể nấu ít canh gan heo tới ăn. Nghĩ rồi Đường bà tử đem gan heo đặt ở một bên. "Lão tam gia, lão tam gia, ngươi ngủ hay chết vậy? Đã là giờ nào, còn không chịu dậy?" Đường bà tử vốn định tự chính mình đi làm việc này, sau đó lại nghĩ đến có gì đó không đúng, con dâu thì trong phòng nhàn rỗi, còn nàng làm mẹ chồng lại phải làm việc, đây là cái đạo lý gì. Mà Trương thị mới cùng nàng nháo quá, lúc này nàng cũng không bỏ được mặt mũi kêu Trương thị làm việc, chỉ có thể kêu Cố Mạn Nương. Đường gia động tĩnh lớn như vậy, chỉ cần không phải kẻ điếc sớm bị đánh thức, chỉ là lười ở trên giường không có dậy thôi. Nghe thấy tiếng Đường bà tử la, Cố Mạn Nương cũng không thể tiếp tục nằm trên giường. Mấy ngày nay bởi vì trên đầu có thương tích, trong nhà mọi chuyện đều Lưu thị cùng Trương thị làm hết, lúc này thương tích cũng khỏi phân nửa, cũng không thể lại tiếp tục lười biếng. Hơn nữa nàng da mặt mỏng, ăn không ngồi rồi, không phải tính cách của nàng. Đêm qua Cố Mạn Nương không có cởi quần áo, là mặc luôn áo mà ngủ. Cho nên, buổi sáng cứ thế bò dậy là được. "Ngươi đem cái này ra bờ sông đi rửa sạch." Đường bà tử thấy Cố Mạn Nương đi ra, mặt không biểu cảm chỉ vào cái chậu đựng đầy lòng heo, trực tiếp để Cố Mạn Nương đi tẩy sạch. Nghe vậy, Cố Mạn Nương nhíu mày. "Ta bị thương trên đầu còn không có tốt, sao có thể đi ngâm nước lạnh." Nàng thật vất vả mới nhặt về một cái mệnh, nàng không nghĩ cứ vậy ném đi. "Lão tam gia, ngươi cũng đừng nói đến bị thương với ta. Ngươi mấy ngày nay vẫn luôn nằm ở trên giường, ta chuyện gì cũng chưa để ngươi làm, đã xem như đủ tốt với ngươi. Ngươi lại không phải thiên kim tiểu thư gì đó, còn không thể sờ nước lạnh?" Cố Mạn Nương trợn trắng mắt không còn lời để nói. Nàng vì sao nằm ở trên giường, còn không phải bởi vì Đường Thiết Trụ. Nghe lời bà tử này nói, nàng mấy ngày nay không có làm việc, ở nhà dưỡng thương, dường như là bà ta cho nàng thiên đại ân đức vậy. Với người càn quấy như vậy, ngươi cùng nàng phân rõ phải trái, căn bản là giảng không được, còn không bằng bỏ đi.. "Ngươi lại muốn đi đâu?" Đường bà tử thấy Cố Mạn Nương xoay người về phòng, chạy nhanh gọi lại nàng. "Ta trở về phòng lấy đồ vật." Cố Mạn Nương cũng không quay đầu lại trả lời. Cố Mạn Nương có cái gì cần về phòng lấy chứ, nàng là kêu Đường Thiết Trụ đi. Đường Thiết Trụ còn đang ngủ ngon lành, Cố Mạn Nương thấy, dùng chân đá đá. Đường Thiết Trụ đầu tiên là bất mãn phất phất tay, theo sau mở mắt ra, đập vào mắt chính là Cố Mạn Nương, cơn buồn ngủ lập tức bị dọa chạy. "Dậy nhanh lên, nương ngươi kêu ngươi đi đem lòng heo rửa sạch." Cố Mạn Nương thấy hắn tỉnh, liền nói thẳng. "Lòng heo ở đâu ra?" Đường Thiết Trụ mới vừa tỉnh, một chốc vẫn còn mơ hồ. "Đại ca ngươi lấy về." Cố Mạn Nương lười đến giải thích, "Ngươi nhanh ra ngoài làm việc, bằng không nương ngươi lại muốn thúc giục." "Lão tam gia, lão tam gia.." Như là ứng cho lời Cố Mạn Nương, nàng vừa nói ra, Đường bà tử lại ở bên ngoài thúc giục. Đường Thiết Trụ vừa nghe, chạy nhanh bò dậy. Mặc tốt quần áo, chạy đi ra ngoài. "Ngươi như thế nào ra đây? Cố thị đâu?" "Nương, tức phụ trên đầu không phải còn có thương tích sao? Đúng rồi, lòng heo ở đâu, ta liền mang đi rửa." "Ngươi tẩy? Ngươi từ nhỏ đến lớn, liền một đôi chén đũa đều không có rửa quá, sao đem đại tràng heo rửa sạch được?" Đường bà tử khó thở, "Lão tam gia, ngươi còn không mau đi ra làm việc cho ta." "Nương, ngươi đừng gọi nữa, ta đều nói, ta đi rửa, để ta đi rửa." Đường Thiết Trụ một bên ngăn đón Đường bà tử, một bên quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng nhà hắn, thấy không có động tĩnh gì mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. "Ngươi.." "Nương, chúng ta đi nhanh đi, ngươi mau nói cho ta biết đại tràng muốn rửa thế nào?" Nói xong, Đường Thiết Trụ chạy nhanh ôm lấy Đường bà tử rời đi. Biểu hiện này của Đường Thiết Trụ làm Cố Mạn Nương hơi chút vừa lòng. Thằng nhãi này chính là không thể đối tốt mà, đối tốt với hắn, mông hắn liền lập tức vểnh đến tận trời. Hiện tại nàng đem thằng nhãi đánh đến sợ, nhìn xem, kêu hắn làm cái gì, hắn liền đi làm cái đó, một chút cũng không dám hàm hồ. Xem ra, cái thứ này dưới ma chưởng của nàng, nói không chừng thật sự có thể bị nàng dạy dỗ cho tốt hơn. Nếu thật là như vậy, thật muốn cám ơn trời đất, nàng cũng coi như là làm một việc tốt đi.
Chương 24 Bấm để xem Đường gia bán heo được hai lượng bạc, cũng coi như vận khí Đường Thiết Trụ tốt, ngắn ngủn trong vòng vài ngày ruộng cũng có thể bán ra. Chẳng qua bán đến quá gấp nên được ít tiền hơn rất nhiều. Lúc Đường Thiết Trụ phân gia, được một mẫu ruộng tốt, ba mẫu ruộng cạn, hơn nữa bán heo cũng được bạc, cuối cùng chỉ gom đủ 32 lượng, còn thiếu ba lượng bạc. Thật sự không có cách nào, cuối cùng Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ cầu khắp nơi mới mượn được ba lượng bạc trở về. Hơn nữa bọn họ còn phải hứa hẹn, bạc này nếu là Đường Thiết Trụ không trả nổi, thì nợ sẽ do hai huynh đệ tiếp nhận trả. Cũng không biết Đường Thiết Trụ đời trước là tích âm đức gì, kiếp này mới gặp được hai huynh đệ này, nếu là đổi những người khác, sợ là chẳng thèm quản ngươi đi tìm chết. Hai huynh đệ đối với đệ đệ Đường Thiết Trụ này kia thật sự coi như là hết lòng hết dạ. Có hai ca ca tốt như vậy, cái kẻ làm đệ này nếu còn không biết tích phúc thì thật là không đáng được cứu. 35 lượng bạc gom đủ, Đường gia cũng chỉ chờ chủ nợ tới cửa. Hai huynh đệ Đường Đại Trụ sợ giống chuyện lúc trước, hoặc phát sinh chuyện, sáng sớm ngày hôm đó đã để Liên Hoa cùng Trương thị Lưu thị đem tất cả hài tử ra ngoài. Vốn dĩ, Đường Đại Trụ cũng muốn cho Cố Mạn Nương đi theo bọn họ cùng nhau rời đi, nhưng Cố Mạn Nương lại không chịu. Cố Mạn Nương cũng không phải người lương thiện gì, thật không nghĩ cùng Đường gia vướng vào vũng nước đục này, nhưng muốn đem chuyện này xử lí sạch sẽ nên nàng vẫn quyết định ở lại. Mấy kẻ cho vay nặng lãi khẳng định đều không phải cái thứ tốt lành, nói trắng ra chính là xã hội đen. Hiện giờ nàng có giá trị vũ lực cao, đến lúc đó nếu đám người kia trở mặt, hoặc là chơi xấu, nàng tin tưởng có nàng ở đây, người Đường gia khẳng định sẽ không thiệt thòi. Người Đường gia vẫn luôn ở nhà chờ chủ nợ tới cửa. Chờ đợi luôn làm người ta sốt ruột, đặc biệt là Đường Thiết Trụ, hắn hiện giờ chính là một khắc cũng ngồi không được. Mà người Đường gia, trừ bỏ Cố Mạn Nương, cả nhà đều là một bộ dáng buồn bực bất an. Đám người Ngô lão đại tới tương đối chậm, đến gần buổi trưa nhóm người mới đến Đường gia. Ngô lão đại vào cửa trước tiên, nha, đại gia đình đều chờ hắn, việc này làm cho hắn vô cùng vừa lòng. "Đường tam, lần này ngươi cũng khá ngoan ngoãn đấy, không có chạy loạn, đỡ mất công huynh đệ chúng ta chạy khắp nơi tìm người." "Ngô lão bản, các ngươi mau vào nhà ngồi, mau vào ngồi." Đường Thiết Trụ vừa thấy người đến, thiếu chút nữa sợ đến vỡ gan. Nhưng Ngô lão đại điểm đính danh hắn, hắn cũng chỉ có thể run run tiến lên tiếp đón bọn họ. "Được rồi, ta cũng không cùng ngươi nói nhiều lời vô nghĩa, các huynh đệ còn nhiều việc phải làm lắm." Ngô lão đại nhìn liếc Đường Thiết Trụ một cái, "Bạc còn thiếu chuẩn bị tốt chưa? Nếu là chuẩn bị tốt liền trực tiếp lấy ra đi." "Ngô lão bản, ngươi yên tâm đi, bạc đã chuẩn bị tốt. Nương, ngươi mau đem bạc đưa cho Ngô lão bản." Nói xong Đường Thiết Trụ lập tức quay đầu lại nhìn Đường bà tử. Hiện giờ tất cả bạc đền trong tay Đường bà tử, Đường Thiết Trụ tự nhiên phải hỏi Đường bà tử. Đường bà tử đen mặt, biểu tình rất là không vui. Đây chính là bạc trắng, nàng sống hơn nửa đời đều không có thấy qua nhiều bạc như vậy. Bạc ở tay nàng, còn không có cầm ấm, hiện tại lại muốn đem chúng nó đưa cho người khác, nàng sao mà bỏ được. Đại gia nhìn Đường bà tử đứng đó cọ tới cọ lui nửa ngày, mấy chục lượng bạc, nàng chính là lấy mãi không xong. Đường bà tử có rất nhiều thời gian cọ cọ, nhưng Ngô lão đại lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy, "Như thế nào? Lão thái bà, có phải lại muốn la lối khóc lóc, không muốn đưa bạc." "Không, Ngô lão bản, chúng ta lập tức đem bạc đưa cho ngươi." Đường Thiết Trụ vừa thấy Ngô lão đại tức giận, liền bất chấp, cũng không thấy đau đớn gì nữa, chạy đến trước mặt Đường bà tử, đoạt lấy bạc từ trong tay bà, sau đó giao bạc cho Ngô lão đại. Ngô lão đại tiếp nhận bạc, để người đếm đủ bạc. Xong mặt tối sầm, "Sao chỉ có bấy nhiêu bạc?" "Ngô lão bản, ngươi có phải đếm sai rồi hay không, bạc đó vừa lúc 35 lượng mà, một văn đều không thiếu". Đường Đại Trụ vừa nghe, liền trả lời. Ngô lão đại nhìn bạc trên tay, "Nơi này đúng là có 35 lượng, nhưng 35 lượng bạc này con số của ba ngày trước. Đường huynh đệ, chúng ta đến là để đòi tiền cho vay, đều đã qua ba ngày, ngươi cảm thấy hiện giờ vẫn là con số này sao?" Ngô lão đại thấy mình nói xong lời này, đem đám người Đường gia đều dọa đến choáng váng, liền mặt đầy tươi cười nói, "Đã qua ba ngày, chỗ quen biết ta lần này lấy các ngươi mười lượng đi." Rõ ràng đây chính là ăn vạ nhà bọn họ. "Các ngươi như thế nào không đi ăn cướp đi?" Mới vừa tổn thất ba mươi mấy lượng bạc, Đường bà tử tinh thần còn không có khôi phục lại. Lại nghe Ngô lão đại còn muốn thêm mười lượng bạc, so với cắt thịt trên người nàng còn muốn đau hơn. "Lão thái bà chết tiệt, ngươi nói cái gì đó." Không đợi Ngô lão đại lên tiếng, Nhất Hào đấm tay mắng. "Lão thái bà chết tiệt, ngươi đừng ăn nói lung tung, đại gia chúng ta là người tốt, luôn tuân theo pháp luật, cũng không phải là cường đạo ăn trộm.." "Ngô lão bản, lúc trước ngươi căn bản là không có nói cái này, ngươi hiện tại lại muốn cho chúng ta lấy bạc ra, ngươi rõ ràng là không muốn cho nhà chúng đường sống mà." Đường Đại Trụ tức giận mặt mũi đỏ bừng. Đường Nhị Trụ cũng một bộ dáng muốn ăn thịt nhìn đám người lưu manh ăn thịt người không nhả xương. Ngô lão đại lại không để bụng, "Chuyện giống như vậy còn cần đến chúng ta phải nói sao, lúc trước Đường Lão Tam tự mình ký tên ấn dấu tay tìm ta mượn bạc, lúc ấy chúng ta đã nói rành mạch, tiền lãi là có một ngày liền tính một ngày.." "Ngươi liền nằm mơ đi, ta hôm nay liền nói cho ngươi, muốn bạc không có, muốn mệnh ta thì có một cái." Đường bà tử cũng bộ dáng muốn ăn thịt người nhìn đám người Ngô lão đại. Cố Mạn Nương cười lạnh một tiếng, nàng xem như minh bạch, đám người này rõ ràng là ăn sạch Đường gia. Không đem nhà bọn họ làm thịt, bọn họ làm sao sẽ bỏ qua. Ngô lão đại lạnh lùng nhìn Đường bà tử một cái, "Nhìn không ra nha, hóa ra lão thái bà ngươi thật là một người xương cứng." Nói rồi vẫy tay một cái, "Vậy các ngươi để cho ta nhìn xem, rốt cục xương cốt các ngươi có bao nhiêu cứng." Đám đàn em của Ngô lão đại vừa thấy hắn vẫy tay, chưa nói lời nào, liền tiến lên động thủ đánh người. Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ tuy là nông gia, nhưng dù sao cũng là nam nhân. Người khác đánh tới, khẳng định biết đánh trả. Mà Đường Thiết Trụ liền hay rồi, chỉ biết chạy trốn, một cái cũng không dám đánh trả. Biết Cố Mạn Nương lợi hại, trực tiếp chạy sau lưng Cố Mạn Nương, tránh ở phía sau nàng không ra. Nam nhân vô dụng như vậy, Cố Mạn Nương cũng coi như là phục hắn. Nhóm người này cũng không phải quân tử gì, nữ nhân gì đó, bọn họ chỉ cần thấy là đánh. Mắt thấy nắm đấm sắp rơi xuống chính mình, Cố Mạn Nương nhân lúc hắn không chú ý, trực tiếp cho hắn một đạp. Một đạp này của Cố Mạn Nương không nhẹ không nặng, nhưng vẫn đem người đá bay. "A.." Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người đều đang hỗn chiến, này tiếng kêu thảm thiết cũng không khiến cho người chú ý. Cố Mạn Nương lại nhân lúc người không chú ý, tiến lên đá thêm một tên khác một đạp. Một lần chính là vận khí tốt, lại thêm liền không còn tốt nữa. Động tác của Cố Mạn Nương đã bị Ngô lão đại nhìn thấy. "Dừng lại đi." Ngô lão đại thấy có việc ngoài ý muốn, vì giảm bớt người bị thương, nhanh chóng kêu thủ hạ dừng lại. Mọi người ngừng lại. Hai huynh đề Đường Đại Trụ, bởi vì bị mấy người vây đánh cho nên trên người mang theo vết thương. Mà Đường bà tử trên tay có cây chổi, nên trên người vẫn còn khỏe mạnh. "Ngươi rất lợi hại." Ngô lão đại đầu tiên là xem xét hai thuộc hạ bị Cố Mạn Nương đá bị thương, thấy bọn họ không có gì nguy hiểm tính mạng, lúc này mới đi đến trước mặt Cố Mạn Nương, không ngừng dùng mắt đánh giá nàng. "Giống nhau giống nhau." Cố Mạn Nương thập phần khiêm tốn nói. Cố Mạn Nương trả lời càng tùy ý, Ngô lão đại đối với nàng lại càng coi trọng. Một đại nam nhân, bị một nữ nhân tùy tiện một chân là có thể đá bay, thì nữ nhân này tám phần là người biết võ. Loại nông hộ như Đường gia này, Ngô lão đại căn bản là không để vào mắt. Nhưng hôm nay Đường gia nhiều thêm một người biết võ, việc này làm cho hắn một lần nữa suy xét một chút lợi và hại..
Chương 25 Tác giả: Cửu Nguyệt Yên Vân Bấm để xem Ngô lão đại một chốc cũng nhìn không rõ thực lực của Cố Mạn Nương, cho nên đối Cố Mạn Nương vô cùng khách khí. Cố Mạn Nương cũng biết là chính mình vừa rồi lộ năng lực, làm Ngô lão đại có chút kiêng kị, nhưng muốn dọa lui đám người Ngô lão đại này, chỉ dựa vào hai cái đạp vừa rồi là không đủ. Ngô lão đại nhìn không rõ thực lực của Cố Mạn Nương, nên không dám lại ra tay. Nhưng Cố Mạn Nương lại bất đồng, nàng hiện giờ chỉ cần lại lộ chút khả năng ra, tin tưởng Ngô lão đại không dám động thủ nữa. Cố Mạn Nương mặt mang tươi cười đi vào trong viện, còn thỉnh thoảng hoạt động tay chân mấy cái. Nhìn thấy mục tiêu, Cố Mạn Nương không nói lời nào, dùng chân trực tiếp đạp xuống. Nàng mới đạp một chân, tảng đá đặt trong viện liền bị nàng đá nát. Một đạp này chẳng những đem đám Ngô lão đại dọa sợ, ngay cả người Đường gia cũng bị dọa choáng váng mặt mày. "Nương, thật là ngại quá, ta không cẩn thận liền đem cục đá đạp nát mất rồi." Cố Mạn Nương cũng không để ý đám người, mặt tươi cười đối Đường bà tử nói. Này còn gọi không cẩn thận? Vậy nàng muốn dùng hết sức thì còn đến mức nào. Ngô lão đại thật không nghĩ tới, chính mình còn có một ngày nhìn lầm. Này bà nương như trở bàn tay là có thể đem một cục đá đá vỡ nát, chân kia dùng ở trên người trên, người này sợ không chết cũng sẽ mất lớp da. "Lão.. Lão tam gia, này.. Lần sau, ngươi chú ý một chút." Đường bà tử nuốt nuốt nước miếng, thật vất vả tìm được thanh âm của mình. "Nương, ngươi cứ yên tâm đi, lần sau ta khẳng định sẽ chú ý." Cố Mạn Nương đầy mặt tươi cười bảo đảm. Sau đó quay đầu lại đối với Ngô lão đại hỏi, "Đúng rồi, Ngô lão bản, ta trí nhớ có chút không tốt, ngươi vừa rồi nói tướng công ta còn thiếu ngươi bao nhiêu bạc." Nhìn Cố Mạn Nương đầy mặt tươi cười, nhưng Ngô lão đại lại bị dọa sợ tới mức mồ hôi chảy ròng. "Ha hả.." Ngô lão đại vội vàng cười gượng hai tiếng, "Đệ muội, ngươi vừa rồi khẳng định là nghe lầm, Đường lão đệ vừa rồi đã trả hết bạc rồi." "Thật trả hết?" Cố Mạn Nương vẻ mặt không tin, "Ngươi đừng gạt ta, ta bản lĩnh khác không có, nhưng có một chút sức lực, nếu bạc này còn không có trả hết, ta khẳng định sẽ nghĩ cách trả cho ngươi. Chúng ta Đường gia chính là người trong sạch, thiếu người khác bạc, cho tới bây giờ không có còn ai.." Vừa nói Cố Mạn Nương vừa hướng về phía Ngô lão đại giơ giơ nắm tay. Ngô lão đại bị dọa lùi lại vài bước, sợ nắm tay Cố Mạn Nương thực sự dừng trên người mình, "Thật trả hết, thật trả hết." Ngô lão đại hiện tại chỉ thiếu chỉ tay lên trời thề rằng bạc Đường gia nợ đã trả hết. Nghe vậy, Cố Mạn Nương nhẹ nhàng thở ra, "Trả hết liền hảo, ta thật là sợ nếu còn không có trả hết, đến lúc đó ta lại phải động thủ" Tổ tông à ngươi vẫn là không nên động thủ! Ngô lão đại âm thầm cầu nguyện. "Các ngươi còn thất thần làm cái gì, còn không mau cút cho ta." Ngô lão đại nhanh chóng dẫn một đám thủ hạ rời đi. Thủ hạ chạy, Ngô lão nhân cúi đầu khom lưng, xoay người cũng muốn rời đi, lại bị Cố Mạn Nương gọi lại. "Ngô lão bản, ngươi còn không thể đi." "Vì cái gì ta còn không thể đi?" Ngô lão đại quay đầu lại, mặt như đang khóc hỏi. "Nếu nhà ta bạc đã trả hết, giấy vay nợ ngươi đương nhiên muốn trả lại cho ta." Này giấy vay nợ nếu là không có lấy về, nợ này còn không có tính xong. "Ngượng ngùng, ngượng ngùng, ta quên mất việc này". Ngô lão đại chạy nhanh đem giấy vay nợ lấy ra đưa cho Cố Mạn Nương. Cố Mạn Nương tiếp nhận tờ giấy, đại khái nhìn một chút, biết là đúng giấy vay nợ của Đường Thiết Trụ, liền trực tiếp đem giấy vay nợ xé nát. Mà lúc này Ngô lão đại cùng đám thủ hạ đã sớm chạy không thấy bóng dáng. Mà Đường gia nhìn thấy Ngô lão đại từ vừa rồi như lão hổ muốn ăn thịt người trong giây lát biến thành một con tiểu miêu, còn chưa phục hồi tinh thần, tất cả đều ngây ngốc mà nhìn Cố Mạn Nương. Đường Thiết Trụ đã sớm trải nghiệm bản lĩnh Cố Mạn Nương, cho nên hắn chẳng những không có bị dọa, ngược lại còn một bộ dáng vui vẻ hưng phấn. "Ngươi có bản lĩnh này, sao vừa rồi còn muốn đem bạc đưa cho đám người kia." Đường Thiết Trụ vẻ mặt đau lòng mà nói. Hắn đau lòng cho số bạc vừa đưa ra ngoài. Có mấy chục lượng bạc này làm tiền vốn, sẽ còn thắng biết bao nhiêu bạc trở về. Cái thứ vô dụng đến lúc này còn nghĩ đánh bạc, thật là hoàn toàn không thể cứu. Nếu là Cố Mạn Nương biết suy nghĩ của Đường Thiết Trụ, khẳng định sẽ mắng to, chó không bỏ được ăn phân. Cố Mạn Nương lạnh lùng nhìn Đường Thiết Trụ một cái, Đường Thiết Trụ vừa thấy ánh mắt của nàng, sợ tới mức lập tức ngậm miệng cúi đầu, không dám nói thêm câu nào nữa. "Đúng rồi, lão tam gia, ngươi có bản lĩnh này, ngươi sao không sớm đem bọn họ đuổi đi." Đường bà tử nghe lời của Đường Thiết Trụ, lập tức phụ họa. Đường bà tử cùng Đường Thiết Trụ suy nghĩ giống nhau, nếu là Cố Mạn Nương có bản lĩnh này, nàng ra tay sớm một chút, vừa rồi đã không mất mấy chục lượng bạc trả đám người kia. Nhưng bà nương này cũng không biết là nghĩ gì, tới cuối cùng mới ra tay, hại nàng tổn thất mấy chục lượng bạc, làm cho nàng vô cùng bực bội. Cố Mạn Nương cảm thấy thật buồn cười, quả nhiên không hổ là mẹ con, suy nghĩ cũng giống nhau đến vâyh. Thật là người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch. Này hai mẹ con da mặt dày nói không chừng đều có thể làm tường mà dùng. "Nương, ngươi cho rằng chúng ta hôm nay không đem bạc còn thiếu trả cho bọn hắn, đám người kia sẽ giống như bây giờ dễ dàng rời đi." Cố Mạn Nương cười lạnh. Bọn người kia thật ra là những kẻ bắt nạt kẻ yếu. Nhưng nếu Đường gia chỉ cần còn thiếu một lượng bạc, về sau cũng đừng nghĩ có ngày lành mà qua. Nàng hiện giờ thật là có chút bản lĩnh, cũng có thể đánh đuổi nhóm người này. Nhưng này bọn họ là kẻ cho vay nặng lãi, nên bọn họ chắc chắn không chỉ có mấy người như vậy. Nàng hiện tại có thể đánh đuổi, về sau bọn họ kéo thêm đến, người đông thế mạnh, người có hại cuối cùng còn không phải nàng. Nàng không muốn cùng nhóm người này tiếp tục dây dưa. Nếu là thật sự đem bọn họ chọc cho nóng nảy, Đường gia cũng đừng nghĩ yên ổn, cứ vài ngày qua Đường gia quấy rối một lần, Đường gia còn có sống ở đây được nữa sao. Nàng sở dĩ động thủ, một là bởi vì này đám người kia khinh người quá đáng, hai là bởi vì Đường gia thiếu bạc đã trả hết, nên nàng mới động thủ đem này nhóm người kia đuổi đi. Bọn họ dù sao đã lấy được thứ bọn họ muốn, liền tính còn có chút không như ý, nhưng bọn họ cũng không có hại. Hơn nữa bọn họ cũng biết nàng lợi hại, biết Đường gia không phải dễ khi dễ, vạn bất đắc dĩ bọn họ khẳng định sẽ không đến cửa tìm phiền toái. Rốt cuộc bọn họ cũng vì cầu tài, mà không phải muốn đem sự tình làm cho càng phức tạp. "Ngươi có bản lĩnh như vậy khẳng định đánh thắng được bọn họ." "Ta đúng là đánh thắng được bọn họ. Nhưng nương à, ngươi đừng quên, nhà chúng ta cũng không phải chỉ có mình ta, nếu đem bọn họ chọc cho nóng nảy, những người này chuyện gì cũng đều làm ra được." Không phải Cố Mạn Nương hù dọa bọn họ. Người giống như bọn Ngô lão đại, nếu đem bọn họ chọc nóng nảy, bọn họ e là cái gì cũng đều làm được. Cố Mạn Nương hiện giờ có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng những người khác của Đường gia không có. Nếu thật đem bọn họ chọc nóng nảy, bắt cóc tống tiền bọn họ cũng không phải làm không được. "Được rồi, nương, cũng đừng nhiều lời nữa, chuyện hôm nay có thể giải quyết may nhờ có Tam đệ muội." Đường Đại Trụ tuy nói cũng có chút đau lòng kia mấy chục lượng bạc, nhưng hắn vẫn có lý trí, sẽ không giống mấy người Đường bà tử nói lung tung. "Đúng rồi, Tam đệ muội, ta sao lại cảm thấy sức lực của ngươi giống như mạnh hơn hẳn bình thường."
Chương 26 Bấm để xem "Đúng rồi, Tam đệ muội, ta sao lại cảm thấy sức ngươi dường như mạnh hơn rất nhiều." Đường Đại Trụ vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Cố Mạn Nương. Cố Mạn Nương gả vào Đường gia đã nhiều năm, làm anh chồng hắn cũng không cố ý chú ý tức phụ của đệ đệ. Chính là mấy năm nay vào ngày mùa, nữ nhân trong nhà cũng đi theo xuống đất hỗ trợ, Cố Mạn Nương tự nhiên cũng không ngoại lệ. Cố Mạn Nương trước kia làm việc sẽ không lười biếng, cũng giống nam nhân dùng hết sức mình mà làm việc. Chính là sức lực có lớn thì cũng không khác so với nữ nhân khác. Nhưng hôm nay Cố Mạn Nương lại làm đoàn người giật nảy mình. Vừa rồi lúc nàng đá người, mọi người đều đang tự mình chống trả, trừ bỏ Đường Thiết Trụ tránh ở phía sau nàng, những người khác đều không thấy. Nhưng lúc nàng dùng chân đá cục đá, bọn họ tận mắt nhìn thấy rõ ràng. Tuy cục đá không phải quá lớn, nhưng ít nhất cũng hai mươi cân, nàng dùng chân nhẹ nhàng đá liền đem cục đá nát tan. Đừng nói nàng một nữ nhân, chính là một đại nam nhân, muốn quăng cục đá này, sợ là phải dùng toàn bộ sức lực mà có khả năng còn làm không được, nhưng Cố Mạn Nương là một nữ nhân, nàng lại nhẹ nhàng làm được. Hôm nay nếu không phải Cố Mạn Nương trợ giúp một tay, Ngô lão đại sợ là sẽ không dễ dàng buông tha nhà bọn họ như vậy.. "Đúng rồi, sao sức lực ngươi lại đột nhiên biến đại như vậy." Nghe Đường Đại Trụ nói như vậy, Đường bà tử cũng nhớ tới việc vừa rồi Cố Mạn Nương làm. Cố Mạn Nương tự nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết, ông trời thấy nàng đáng thương, cho nàng bàn tay vàng. Chỉ nói, "Ta cũng không rõ ràng lắm chuyện này đến tột cùng là như thế nào. Từ sau khi ta tỉnh lại, lượng cơm ăn chẳng những nhiều hơn, mà sức lực cũng biến đại rất nhiều." Nghe Cố Mạn Nương nói như vậy, Đường bà tử hiểu rõ gật gật đầu. Trách không được lão tam gia tỉnh lại liền vẫn luôn kêu không có ăn no, lúc ấy bọn họ còn tưởng rằng Cố Mạn Nương là hồi quang phản chiếu, còn đem mấy người các nàng sợ muốn chết, không nghĩ tới ăn cơm nhiều, là bởi vì sức lực biến đại. Cố Mạn Nương không nói rõ sức lực của nàng vì sao sẽ đột nhiên biến đại, mà Đường gia cũng không truy cứu. Rốt cuộc Cố Mạn Nương cũng mặc kệ vì cái gì sức lực biến đại, đối với Đường gia mà nói chỉ cần tốt thì họ cũng không có gì truy cứu nữa. Cho nên mấy người Đường Đại Trụ cũng không tính tìm nguyên nhân. "Lão tam, lần này ta cùng nhị ca ngươi giúp ngươi đem nợ trả, nếu ngươi lại không nghe lời, dám tiếp tục đi đánh cuộc, đừng trách chúng ta làm ca ca trở mặt vô tình." Đường Đại Trụ không yên tâm dặn dò. Tuy nói lần này sự tình được giải quyết, nhưng Đường Đại Trụ vẫn là không quá yên tâm về Đường Thiết Trụ. Rốt cuộc cẩu không đổi được ăn phân, bọn họ lại không thể đem Đường Thiết Trụ cột vào lưng quần, vạn nhất hắn ngứa tay lại chạy đi đánh cuộc, cũng không phải không có khả năng. Đường Đại Trụ đối với Đường Thiết Trụ dặn dò này kia, một là cảnh cáo, hai là vì nói cho hắn, nếu có lần sau, nhà này đã phân, về sau cũng đừng nghĩ có mấy ca ca giúp đỡ trả nợ. "Đại ca, ngươi cứ yên tâm đi, ta về sau có đi ra ngoài xin cơm, cũng sẽ không lại cầu đến trước mặt ngươi đâu." Đường Thiết Trụ tức Đường Đại Trụ không giúp hắn trả nợ thì thôi, còn đòi phân nhà. Trả nợ là bán phần hắn được phân, hiện giờ hắn cái gì cũng đều không có. Đường Đại Trụ lại nói với hắn những lời như vậy, hỏi hắn sao không bực bội. Nói là bực bội, lại càng tức giận. Rõ ràng Cố Mạn Nương này có thể đem bọn người Ngô lão đại giải quyết hết, chính là hiện giờ lại không không mất mấy chục lượng bạc. Hơn nữa bạc này vẫn là của hắn. Mất bạc Đường Thiết Trụ tức giận đến nhìn đánh không lại, nếu là hắn dám lấy nàng xả giận, nắm tay của bà nương này sợ là lập tức sẽ rơi xuống trên người hắn. Cho nên, cuối cùng Đường Thiết Trụ cũng chỉ có thể hướng Đường Đại Trụ mà rống giận hai tiếng. "Lão tam, lời này chính là ngươi nói, đến lúc đó ngươi đừng có đến cầu chúng ta." Nói xong, Đường Nhị Trụ hừ lạnh một tiếng. Hắn liền biết Tam đệ là cái bạch nhãn lang, bọn họ lần này vì cái gì muốn phân gia, còn không phải bởi vì hắn thiếu nợ quá nhiều. Dù cho bọn họ lần này không có dùng cả nhà thế hắn trả nợ, nhưng toàn bộ bạc trong nhà lấy ra chính là bạc mà hắn cùng đại ca và cha ba người cực cực khổ khổ một văn một văn kiếm về. Mười mấy lượng bạc thế hắn trả nợ bài bạc, hắn cùng đại ca không có được một câu cảm ơn, ngược lại nhận thêm mấy câu oán trách, thật sự đem lòng người nguội ngắt. "Ta khẳng định sẽ không lại cầu đến các ngươi." Đường Thiết Trụ mạnh miệng trả lời. Hiện giờ tức phụ hắn có bản lĩnh như vậy, về sau nếu hắn thật sự lại thiếu chút nợ, có tức phụ hắn, tin tưởng con rùa Ngô lão đại kia cũng không dám đánh tới cửa. "Được rồi, được rồi, nháo cái gì nháo?" Đường bà tử thấy ba nhi tử muốn nháo lớn, liền nhanh mở miệng. "Có công phu nháo còn không bằng đi tìm bọn nhỏ trở về đi. Còn có, lão đại, trong nhà đã phân, nhưng lương thực còn không có phân, hôm nay các ngươi liền phân luôn đi, ngày mai liền phân bếp ăn cơm, miễn cho ở bên nhau đánh nhau loạn xạ." Đường bà tử dùng mọi cách không muốn không nghĩ mấy đứa con trai phân gia, nhưng hôm nay nhà này đã phân, muốn ngăn cũng ngăn không được. Hơn nữa lần này bởi vì chuyện của lão tam, con trai cả cùng con trai thứ hai đều không vừa lòng con trai nhỏ, nàng nếu vẫn bắt huynh đệ bọn họ ở bên nhau, sợ là cuối cùng tình cảm của bọn họ cũng mất hết. Còn không bằng nhân lúc mấy người bọn họ còn có chút tình cảm, thì phân hết ra luôn, miễn cho ở cùng nhau nữa sẽ đem mấy huynh đệ quan hệ càng xấu đi. Việc phân lương này khẳng định là đại sự. Lương thực phân ra chính là thức ăn của cả gia đình sau này. Đường Đại Trụ bọn họ cũng không nháo, ba huynh đệ chạy nhanh đi lấy đồ vật, chuẩn bị phân lương. Đối với tranh chấp của mấy huynh đệ Đường Đại Trụ, Cố Mạn Nương không định nhúng tay vào. Hơn nữa việc này rõ ràng chính là Đường Thiết Trụ không đúng, nàng cũng không phải là người tốt xấu chẳng phân biệt được. Càng đừng nghĩ không có việc gì lại thế Đường Thiết Trụ xuất đầu. Nàng còn ước gì Đường Thiết Trụ thêm nhiều tội, về sau nàng sẽ sống tốt hơn. Chỉ trong chốc lát, Đường Thiết Trụ dùng hết sức lực đem lương thực của tam phòng dọn về phòng. Không nhiều lắm, hai túi lương thực, một túi gạo thêm tiểu mạch, một khác túi chỉ là bắp. Đại phòng nhị phòng phân đến không sai biệt lắm. Nhưng mà, đại phòng cùng nhị phòng so với tam phòng còn tốt, thêm hai ba tháng nữa lương thực trong đất cũng có thể thu hoạch. Mà tam phòng lại bất đồng, hai túi lương thực này xem như gia sản duy nhất của bọn họ. Cho nên, hai túi lương thực ăn hết, nếu là bọn họ lại không kiếm trở về, về sau tam phòng bốn miệng ăn sẽ phải đói bụng. "Ngươi đem hai túi lương thực cất cho tốt, miễn cho bị chuột ăn." Đường Thiết Trụ sắc mặt đen thui nói. Hiện giờ tam phòng chỉ có bấy nhiêu gia sản, mặt hắn sao có thể tốt được. Lúc trước đi theo cha mẹ ăn uống không lo, hiện giờ phân gia, hắn lại không phải vật vô tri, cũng phải suy xét trong nhà ngày sau nên qua thế nào.
Chương 27 Bấm để xem Lý gia mương sở dĩ gọi là Lý gia mương, đơn giản vì Lý gia mương bốn phía được núi vây quanh, mà Lý gia mương kẹp ở bốn phía núi, ở giữa hình thành một cái mương, nghe nói địa phương này trước kia không có nhiều người ở, lúc trước có một nhóm người họ Lý chạy nạn đến nơi đây, cũng an gia ở chỗ này, sau này người càng ngày càng nhiều, liền thành Lý gia mương như bây giờ. Tuy nói Lý gia mương bốn phía núi vây quanh, nhưng thôn cũng không bị cô lập, đến trấn trên cũng chỉ khoảng một canh giờ là có thể đến. Một canh giờ bằng hai giờ đồng hồ, nếu là ở hiện đại khẳng định sẽ cảm thấy lâu lắm, bấy nhiêu thời gian ngồi máy bay có thể từ tỉnh này bay đi cái tỉnh kia. Nhưng lúc này, giao thông cơ bản dựa vào đi bộ, một canh giờ đi đường đối với mọi người thực sự đã là rất nhanh. Châm ngôn nói rất đúng, dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông. Hiện giờ tam phòng Đường gia có thể nói là nghèo đến vang leng keng để hình dung. Cố Mạn Nương tự nhiên phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề ấm no của cả nhà, cho nên, nàng liền quyết định đi thăm dò núi Vân Bình. Mà Đường Thiết Trụ, Cố Mạn Nương tự nhiên sẽ không buông tha một đại nam nhân như hắn. Đầu tiên là để hắn đi theo mấy người Đường Đại Trụ xây bệ bếp trong nhà, sau đó lại đem quần áo dơ đi giặt sạch. Xây bệ bếp thì Đường Thiết Trụ tất nhiên là không có lời gì để nói. Chính là vừa nghe Cố Mạn Nương kêu hắn, một đại lão gia trong nhà lại cùng các nương tử trong thôn giặt quần áo, bởi vậy liền nhảy dựng lên nói không làm. "Ngươi không làm" Cố Mạn Nương nhẹ nhàng giương mi, "Được, vậy ngươi đi trên núi, ta ở nhà giặt quần áo." "Ngươi vào núi làm cái gì? Trong nhà lại không phải không có ăn? Vào núi cũng không có gì để chơi, không cẩn thận một chút có thể muốn mất đi tính mạng." Đường Thiết Trụ vẻ mặt khẩn trương nhìn Cố Mạn Nương. Trong núi Vân Bình dã thú rất nhiều, trừ bỏ thợ săn có chuyên môn, người trong thôn đều sẽ không lên núi, nếu như đi đốn củi đều là ở rìa núi. Nàng một nữ nhân còn muốn vào núi, quả thực giống như là tìm chết giống nhau. "Lúc này trong nhà vẫn có ăn, nhưng hai túi lương thực ăn hết rồi, chúng ta về sau ăn cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cho chúng ta về sau uống gió Tây Bắc mà sống sao?" Cố Mạn Nương trừng Đường Thiết Trụ một cái, may mà thứ này còn có chút lương tâm, biết lo lắng an toàn của nàng. "Nói nữa, ta cũng không đi vào bên trong, chỉ ở bên ngoài tìm xem có gì ăn hay không thôi." Cố Mạn Nương lại không ngốc, nàng cũng không phải thợ săn, muốn dựa vào săn thú làm giàu, việc này khẳng định không thành. Nhưng mà, ông trời cho nàng bàn tay vàng lớn như vậy, cứ để không như vậy thực có chút xin lỗi ông trời. Nàng có một đống sức lực như vậy, chắc vào núi căn bản sẽ không có cái gì nguy hiểm. Nàng cũng không nghĩ cứ để không lãng phí nàng một thân sức lực. Đương nhiên, nàng còn không có tự đại đến mức nghĩ rằng có một thân sức lực như vậy liền thiên hạ vô địch, nếu không có thật bản lĩnh, nàng khẳng định sẽ không hướng núi sâu đi. Nhiều nhất chỉ ở bên ngoài nhìn xem có thỏ hoang, gà rừng gì đó để bắt về làm bữa ăn ngon thôi. Trong khoảng thời gian này, bụng nàng đều không có ăn no, hơn nữa đồ ăn mặn một chút không có, nàng mỗi ngày đói đến trong lòng phát hoảng, mà miệng cũng sắp quên mất vị của thịt rồi. Giặt quần áo so với vào núi, Đường Thiết Trụ tự nhiên lựa chọn giặt quần áo. Giặt quần áo tuy rằng có chút mất mặt, nhưng mất mặt vẫn tốt hơn so với mất mạngl. Cố Mạn Nương cùng Đường Thiết Trụ giao đãi rõ ràng xong, lấy cầm lấy vũ khí - lưỡi hái trong nhà, đeo sọt trên lưng vào núi. Cố Mạn Nương thực mau liền tới chân núi. Chân núi cũng không có nhìn thấy người nào, không có người đốn củi nhặt củi, cũng cũng không có người vào núi săn thú. Lý gia mương bốn phía núi vây quanh, núi Vân Bình cũng có Vân Bình lớn, Vân Bình nhỏ. Người Lý gia mương đốn củi nhặt củi đều đi Vân Bình nhỏ, nghe nói bên kia dã thú nhỏ, tương đối an toàn. Mà Cố Mạn Nương mới đến, tự nhiên không biết điểm này. Nàng đi thẳng đến núi lớn nhất, bởi vậy tự nhiên là không thấy được người nào ở đây. Cố Mạn Nương ở dưới chân núi, dùng tay trực tiếp bẻ một khúc cây to bằng cánh tay, dài khoảng một mét, cầm trên tay, một là có thể làm vũ khí, còn có thể dùng đầu gỗ đập đập vào bụi cỏ đuổi rắn, chuột, hoặc kiến. Còn có thể làm gậy mà chống khi mệt quá. Cố Mạn Nương lần đầu tiên vào núi, tự nhiên phải cẩn thận hơn người khác. Đại Vân Bình bởi vì không có người vào núi, thật sự là cỏ dại mọc thành cụm, cỏ đều cao sắp bằng Cố Mạn Nương. Cố Mạn Nương trong lòng không khỏi mừng thầm, tưởng tượng đến cỏ dại mọc thành cụm như vậy khẳng định dã vật sẽ rất nhiều. Dã vật nhiều, dù là nàng công phu mèo quào, cũng sẽ có một ít thu hoạch đi. Cố Mạn Nương thật không có lòng tham, lần đầu tiên vào núi, chỉ cần bắt được gà rừng cùng thỏ hoang là được, nàng không cầu gì khác. Chính là tưởng tượng thật là tốt đẹp, hiện thực lại vô cùng thê thảm. Vì sợ trong bụi cỏ có rắn, Cố Mạn Nương sẽ dùng gậy đập hai ba cái. Bởi vậy, gà rừng cũng bị dọa chạy. Lúc mới thấy gà rừng thời điểm, Cố Mạn Nương trong mắt đầy vui vẻ, chính là còn không đợi nàng hành động, gà đã chạy như bay. Không nhìn thấy gà, Cố Mạn Nương trong lòng còn bình tĩnh. Nhưng mắt thấy thấy gà từ cứ chạy thoát hết lần này đến lần khác, Cố Mạn Nương rốt cuộc bình tĩnh không nổi nữa. Cố Mạn Nương dứt khoát chạy theo, cũng không cần dùng gậy mở đường, thề phải bắt được chút dã vật trở về mới có thể cam tâm. Hạ quyết tâm, Cố Mạn Nương giống như là mở ra radar, vừa thấy gà, động tác nhanh chóng dùng gậy gỗ đập mạnh. Nhưng cho dù là như thế này, nàng so với gà rừng cũng không nhanh bằng. Thật là giận nha.. Xem ra chỉ có sức lực không thôi chưa đủ. Có sức lực, không có kỹ thuật cũng là vô dụng. Nhưng cho dù như thế, Cố Mạn Nương cũng không phải người dễ dàng từ bỏ. Tuy rằng, gà rừng không có bắt được con nào, nhưng trứng gà rừng vẫn nhặt mấy cái, chỉ là không biết trứng gà có bị gà rừng ấp chưa, nếu là ấp rồi, Cố Mạn Nương sẽ không ăn. Điểm này Cố Mạn Nương giống mẹ nàng. Nhớ khi còn nhỏ, trong nhà thường xuyên sẽ ấp gà con. Khi đó sẽ gom đủ trứng gà, để gà mái ấp trứng. Nhưng là, không phải tất cả trứng gà đều có thể ấp ra gà con. Ấp qua vài ngày chờ tới buổi tối, tắt đèn đi, chỉ để ngọn đèn dầu nhỏ, một tay cầm trứng, một tay che ánh sáng mà nhìn.. Kỳ thật Cố Mạn Nương đến bây giờ cũng không biết nhìn thế nào, nàng chỉ biết qua công đoạn này có thể biết cái nào là trứng tốt, cái nào trứng không tốt. Trứng tốt có thể ấp ra gà con. Trứng không tốt là không thể nở ra gà con. Mà trứng đã ấp qua một thời gian, dù là không thể nở con, dù là không hư hỏng gì, mẹ nàng cũng sẽ không ăn, đều cầm đi cho heo ăn. Thật ra có người lại thích ăn cái này, còn cảm thấy ăn cái này rất có dinh dưỡng. Kỳ thật theo nàng thấy, căn bản chính là luyến tiếc đem trứng gà vứt, rốt cuộc đây cũng là tiền. Tuy Cố Mạn Nương không biết trứng gà rừng có bị gà rừng ấp qua chưa, nàng vẫn nhặt tất cả lên bỏ vào sọt. Càng đi vào trong núi, cây cối lại càng lớn, càng dày đặc. Cây vừa cao lại to, đại thụ che trời, đem ánh nắng che khuất. Chỉ có một vài tia nắng xen qua kẽ lá chiếu trên mặt đất. Cây càng lớn, cây nhỏ và bụi cỏ lại không có rậm rạp như vừa rồi. Bởi vì mặt trời bị đại thụ che mất, tác dụng quang hợp giảm. Càng đi vào sâu, rừng cây cũng càng ẩm ướt. Vốn bây giờ đã là đầu hạ, nhưng tại rừng sâu, cảm giác như mới là đầu mùa xuân, làm Cố Mạn Nương cảm thấy có chút lạnh. Uớc chừng đi được một nén hương, Cố Mạn Nương thấy một dòng suối nhỏ, đi đường nửa ngày, Cố Mạn Nương vừa mệt vừa khát, thấy nước rất là vui mừng. Cố Mạn Nương vội chạy đến, ngồi xổm xuống, trước đem đôi tay rửa sạch, sau đó lại dùng tay múc nước, từng ngụm từng ngụm mà uống. Lúc này Cố Mạn Nương cũng mặc kệ trong nước có hay không ký sinh trùng, hoặc là uống nước lã sẽ đau bụng, hết thảy đều bị vứt tới sau đầu, chờ nàng giải khát lại nói. Cố Mạn Nương uống nước xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, lại theo dòng nước đi xuống dưới. Chỉ chốc lát sau, Cố Mạn Nương lại bị dọa sợ. Phía trước hai con lợn rừng béo tốt, chúng nó đều có răng nanh thật dài, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, (ở trên TV thấy tự nhiên không thể tính) cho nên lúc vừa mới thấy liền sợ tới mức ngây người, nhưng chờ nàng phục hồi tinh thần lại không khỏi mừng thầm. Nếu nàng đem hai đầu lợn rừng đánh chết, thịt khẳng định có thể ăn đủ, còn có thể bán được một ít bạc. Cố Mạn Nương không có tự mình phát hiện, từ lúc nàng biến thành Cố Mạn Nương, đã đem ăn xem thành rất quan trọng. Cũng không biết có phải bởi vì thân thể biến đổi, hay là bởi vì nàng vẫn luôn không ăn đủ no. Lợn rừng không béo bằng lợn nuôi trong nhà, nhưng vật lấy hi vi quý, lợn nuôi trong nhà tốn chút tiền bạc khẳng định có thể mua ăn. Nhưng lợn rừng lại bất đồng, liền tính ngươi có tiền, nhưng không có lợn rừng bán, ngươi cũng ăn không được. Cho nên, thịt lợn rừng so với thịt lợn nuôi quý hơn không ít. Hai đầu lợn rừng cũng không tính nhỏ, miệng lưỡi sắc bén, nhìn có chút làm người sợ hãi. Lúc Cố Mạn Nương phát hiện chúng nó, chúng nó cũng phát hiện Cố Mạn Nương. Cũng không biết do trong núi vẫn luôn không có người tiến vào, hay là hai đầu lợn rừng này ngốc, thấy người lại không biết chạy, chỉ nhìn Cố Mạn Nương liếc mắt một cái, lại tiếp tục uống nước. Chúng nó nào có ngốc, chúng căn bản không có đem Cố Mạn Nương để vào mắt. Cố Mạn Nương không biết này hai con lợn nghĩ gì, nàng chỉ biết đây là một cơ hội tốt. Cho nên, nàng chậm rãi tới gần hai con lợn rừng đang uống nước.. Lợn rừng thấy Cố Mạn Nương tới gần, co chân muốn chạy. Cố Mạn Nương thấy vậy, sao có thể để chúng nó chạy. Đầu tiên dá một con lên, lại giơ gậy gỗ nhằm vào đầu con kia mà đánh. Bang một tiếng, gậy đập ở trên người lợn rừng, cây gậy gãy đôi, đầu lợn rừng bị nàng đánh đến mũi đều đổ máu, chân đều không đứng lên nổi. Một gậy này nàng dùng toàn bộ sức lực mà đánh, có khi nội tạng của nó cũng bị một gậy của nàng đập nát. Mà con bị Cố Mạn Nương lấy chân đá, vừa rồi nàng sốt ruột, không có chính xác, một đá này lại chỉ đá vào đùi con lợn. Cho nên chỉ chặt đứt được một chân, nhưng nó thực mau liền bò dậy, muốn chạy trốn, Cố Mạn Nương lập tức tiến lên lại cho nó một đá. Một đá này làm con lợn rừng nằm luôn tại chỗ không nhúc nhích.
Chương 28 Tác giả: Cửu Nguyệt Yên Vân Bấm để xem Đem hai đầu lợn rừng đánh chết xong, Cố Mạn Nương đặt mông ngồi ở trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Nàng một hơi giết chết hai đầu lợn rừng, nhìn nhẹ nhàng, nhưng trên người đã toát đầy mồ hôi. Chờ Cố Mạn Nương ổn định hơi thở, liền nghĩ cách đem hai đầu lợn trở về. Vừa rồi nàng đem lợn rừng đánh đến máu mũi ròng ròng, nàng sợ mùi máu tươi đem mãnh thú đến đây. Nàng ỷ sức lực đại, tiến lên giết hai đầu lợn rừng. Nhưng nàng cũng biết chính mình đến tột cùng có bao nhiêu cân lượng, để nàng đối phó lợn rừng còn được, nếu là đưa tới hổ, sói gì đó, thì nàng cũng chỉ có thể chạy trốn. Hai đầu lợn rừng cũng không coi là quá lớn, tổng cả hai đầu không quá 400 cân. Hiện giờ Cố Mạn Nương đã thành đại lực sĩ, 400 cân đối với nàng căn bản không tính là gì. Cho nên nàng lo lắng không phải lợn rừng nặng, mà nàng lo sọt mang theo không đựng đủ hai con lợn rừng mang về. Tuy rằng lo lắng sọt không đủ, nhưng trừ bỏ dùng sọt đựng hai đầu lợn rừng, Cố Mạn Nương căn bản không nghĩ được biện pháp khác. Cố Mạn Nương đem trứng gà rừng mới nhặt bỏ hết, có thịt rồi ai còn để ý đến mấy cái trứng gà. Nàng đem một đầu heo cất vào sọt, đầu còn lại không bỏ vào bên trong sọt được, có muốn bỏ cũng không đựng đủ. Nàng trực tiếp đem một đầu heo đặt ngang ở trên miệng sọt. Cố Mạn Nương cõng sọt, dùng tay kéo đầu heo trên miệng sọt ngả lên vai, cứ như vậy, bả vai gánh sức nặng của một đầu heo, mà sọt cơ bản chỉ đựng đủ một đầu heo rừng. Tuy nói trên lưng vác nặng, nhưng đối với Cố Mạn Nương hiện giờ căn bản khá nhẹ nhàng. Nhưng bởi vì nàng rất ít khi gùi đồ, nên chỉ chốc lát liền bị dây thừng trên vai xiết cho đau đớn. Nhưng vì có thể ăn thịt, trên vai đau đớn nàng trực tiếp bỏ qua. Để vai mình bớt chịu tội Cố Mạn Nương cố gắng đi nhanh để ra khỏi núi. Lúc lên núi bởi vì muốn tìm kiếm con mồi nên nàng đi khá chậm, nhưng xuống núi lại không cần, cho nên lúc xuống núi nhanh hơn lên núi nhiều. Đi đến dưới chân núi, Cố Mạn Nương vẫn để nguyên heo trên sọt trên vai, trực tiếp ngồi nghỉ trên mặt đất. Cố Mạn Nương ngồi dưới đất thở dốc, 400 cân đối với nàng thật không tính cái gì. Nhưng đi lâu vai nàng thật chịu không nổi. "Trời ơi, đây không phải Mạn Nương sao? Lợn rừng là ngươi đánh sao?" Cố Mạn Nương ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, chưa điều hòa được hơi thở lại gặp người quen. Thật đúng là người quen, người này chính là cùng thôn với Cố Mạn Nương, cùng gả vào Lý gia mương, Lệ Nương, lần trước Cố Mạn Nương xảy ra chuyện chính là nàng chạy về nhà mẹ đẻ thông tri cho người Cố gia. Lệ Nương so Cố Mạn Nương lớn hơn năm tuổi, trước kia khi chưa xuất giá, bởi vì hai người cách nhau có chút xa, cho nên cũng không có tiếp xúc nhiều, mãi đến khi Cố Mạn Nương cũng gả đến cũng thôn mới qua lại. Đều là người cùng thôn gả vào nên quan hệ Lệ Nương và Cố Mạn Nương tương đối tốt. Lệ Nương đã sớm há to miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn Cố Mạn Nương đánh về hai đầu lợn rừng. "Lệ Nương tỷ, ngươi đây là đi đâu?" Cố Mạn Nương thấy có người tới, liền nhanh từ trên mặt đất ngồi dậy. "Ta nghe đương gia nhà ngươi nói ngươi vào núi, ta sợ ngươi xảy ra chuyện, liền đến nhìn xem." Lệ Nương đơn giản giải thích. Lệ Nương biết Đường gia phân gia, hôm nay liền muốn đi Đường gia nhìn xem Cố Mạn Nương có hay không thiếu cái gì. Tuy nhà nàng ngày cũng qua không quá tốt, nhưng so cùng với nhà Cố Mạn Nương hiện tại vẫn tốt hơn. Nhưng lúc nàng đến, Đường Thiết Trụ lại nói cho nàng Mạn Nương vào núi. Nàng vừa nghe liền sợ, chạy nhanh đi tìm người, không nghĩ tới Cố Mạn Nương thật đúng là từ trong núi săn đến con mồi trở về. "Mạn Nương, hai đầu heo rừng thật là ngươi đánh sao?" Lệ Nương vẫn là vẻ mặt không tin nhìn Cố Mạn Nương. Cố Mạn Nương gật gật đầu. "Lệ Nương tỷ, có thể nhờ ngươi giúp ta một chút được không?" "Chuyện gì, ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể giúp nhất định giúp." Lệ Nương vừa nghe, lập tức vỗ ngực nói. "Ngươi có thể giúp ta đi kêu người Đường gia tới không? Này hai đầu heo rừng ta thật vất vả đem ra tới, hiện tại ta thật sự không có sức lực đem trở về.." "Không có việc gì, ta liền đi giúp ngươi gọi người ngay đây." Lệ Nương nói xong, liền hấp tấp chạy. Nàng có thể từ trên núi đem này hai đầu heo xuống núi, khẳng định cũng có biện pháp đem chúng nó về nhà. Chỉ là Cố Mạn Nương không muốn liều mạng như vậy. Làm vậy đối với nàng cũng không có chỗ tốt. Lệ Nương hấp tấp hướng trong thôn chạy. Người trong thôn thấy nàng bộ dáng sốt ruột, tự nhiên muốn hỏi nàng muốn làm gì. "Lệ Nương, ngươi làm cái gì mà gấp như vậy?" "Tam thẩm, Mạn Nương đánh được hai đầu heo rừng, nàng đem về không, kêu ta trở về gọi người." "Thật không, Mạn Nương nếu có thể đánh được heo rừng, ta đây khẳng định sẽ đánh được cả lão hổ." Nam nhân trong thôn vừa nghe được lời của Lệ Nương, lập tức không tin. Đừng trách sao mọi người không tin, Cố Mạn Nương là ai moi người lại không phải không biết, nàng một nữ nhân có thể đánh được heo rừng, vậy thì dã thú trong núi đã sớm bị bọn họ đánh hết. "Là thật sự, ta lừa các ngươi làm cái gì." Lệ Nương bộ dáng cao hứng giống như hai đầu heo rừng là do nàng săn được vậy. "Các ngươi nếu là không tin có thể trực tiếp đi đến chân núi đại Vân Bình mà xem, hai đầu heo rừng đang để ở đó." Hai đầu heo rừng kia là nàng tận mắt nhìn thấy, nên nàng một chút đều không sợ. "Mạn Nương thật săn được hai đầu heo rừng!" "Chúng ta phải đến xem mới được." "Đúng, phải đi xem. Nếu là thật sự, rãnh rỗi ta cũng vào núi đi xem thử, nói không chừng vận khí tốt cũng có thể đánh về mấy con mồi." * * * Nghe xong Lệ Nương nói, những người này liên hướng chân núi chạy. Có người thuần túy đi xem náo nhiệt, một người lại hạ quyết tâm, nếu Cố Mạn Nương thật săn về hai đầu heo rừng, cũng muốn vào núi thử vận may. Lệ Nương cũng mặc kệ những người xem náo nhiệt, nhanh chóng hướng Đường gia chạy. "Đại nương, đại nương, các ngươi mau đi xem một chút, Mạn Nương săn hai đầu heo rừng trở về." Lệ Nương chạy đến Đường gia liền hô. "Cái gì? Lệ Nương, ngươi không gạt ta đi?" Đường bà tử không tin mà nhìn Lệ Nương. "Là thật sự." Lệ Nương vừa thở vừa nói, "Mạn Nương thật đánh được hai đầu heo rừng, ta tận mắt nhìn thấy. Đúng rồi, đại nương ngươi nhanh kêu mấy người Đường đại ca cầm đồ đi đến chân núi khiêng heo rừng, hai đầu heo rừng thật lớn, Mạn Nương một mình không thể mang về." "Thật tốt quá." Đường bà tử vui mừng vỗ vỗ bàn tay, lại hướng về phía đoàn người hô, "Lão đại, lão nhị, các ngươi cũng nghe thấy đi, chạy nhanh cầm gậy đi đem lợn rừng nâng trở về." Theo sau lại không yên tâm mà phân phó nói, "Đúng rồi, kêu thêm vài người, kia chính là hai đầu đại heo rừng, các ngươi có hai người sao có thể nâng đến được." "Đại nương, nhà ta đương gia có rảnh, ta đi kêu hắn cùng mấy người Đường đại ca cùng đi." "Được, ngươi mau đi gọi người." Lệ Nương lại hấp tấp chạy đi. Mà Đường bà tử lại một bên chỉ huy nhi tử đi tìm người, nàng ở nhà vội vàng tìm dây thừng. Trong lúc nhất thời Đường gia thật náo nhiệt.