Kế hoạch mà không được thực hiện thì chi bằng đừng lên kế hoạch, một ý tưởng không được biến thành hành động thì chẳng khác nào không ý tưởng. Đừng rối bời, đừng do dự, nghĩ gì thì hãy làm nấy. Đừng trì hoãn, việc hôm nay chớ để ngày mai. Bịt chặt tai lại, chuyên tâm vào việc trước mắt, đừng để bị quấy nhiễu, cũng đừng vội nghĩ tới kết quả.
Không biết bên cạnh mọi người có trường hợp như thế này không.
Một người nọ, tạm gọi là anh A. Anh A là một người rất bận rộn. Anh ta thường lên Sina tải bài giảng công khai hay những bài diễn thuyết được nhiều người khen ngợi trên Youku, cách dăm ba ngày lại vào tiệm sách lục tìm tư liệu liên quan đến thi nghiên cứu sinh, cả sách từ vựng cũng mua tới mấy cuốn.
Sau đó, anh ta lên kế hoạch, mỗi ngày phải học thuộc một trăm từ mới, xem hết một bài giảng, cuối tuần đi xem một bài diễn thuyết. Vì nó, anh ta chuẩn bị rất chu toàn. Thế nhưng đến lúc thực hiện, nhận được điện thoại từ bạn bè nên anh ta đã thay đổi kế hoạch, ra ngoài ăn cơm cùng bạn, phần hôm nay chưa học để mai học bù. Chẳng mấy chốc, anh ta vì chuyện nọ chuyện kia mà đảo lộn hết kế hoạch, nhiệm vụ của hôm nay cứ mãi lần nữa sang này hôm sau.
Bạn nói anh ta có nỗ lực không? Anh ta quả thực đã nỗ lực, vì ít nhất anh ta cũng xem hết bài giảng, học được mấy buổi từ mới. Nhưng anh ta có thu được thành quả gì không? Chưa chắc.
Không lâu sau, anh ta đã từ bỏ kế hoạch. Nhưng vấn đề ở chỗ, anh ta cảm thấy bản thân không hề sai, anh ta quả thực đã muốn thay đổi bản thân, cũng thực sự muốn học từ mới.
Sự thất đúng là anh ta có học, bài giảng cũng đã bắt đầu xem, nhưng lại cảm thấy nhiệm vụ ngày càng chồng chất, từ mới càng học càng khó, tất cả dần trở thành một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Chuyện kinh khủng hơn chính là anh ta bắt đầu lo lắng, bắt đầu oán trách, anh ta cảm thấy rõ ràng bản thân cố gắng rất nhiều, đã vậy còn tốn công chuẩn bị kế hoạch. Anh ta bắt đầu cảm thấy không công bằng, tại sao người khác làm được còn mình lại không?
Mua sách về lật xem vài trang rồi bỏ đấy, tư liệu chỉ tải về cho có, đi thư viện hết chơi điện thoại rồi ngẩn người, về nhà lại vờ như mình học rồi. Sai lầm lớn nhất chính là nghĩ rằng mình đã thu thập được rất nhiều thứ, chỉ cần chỉnh sửa rồi lật giở xem qua là xong, việc này và việc đầu tư công sức cho oán trách vì sao bản thân đã bỏ thời gian nhưng vẫn không hiệu quả, hãy nghiêm túc nghĩ xem rốt cuộc bạn đã thật sự bỏ ra bao nhiêu công sức cho việc này.
Lên kế hoạch mà không hành động sẽ chỉ huỷ hoại bạn mà thôi, vì nó khiến bạn cảm thấy bản thân đã thực hiện rồi, nó cảm thấy bạn tĩnh tâm lên được kế hoạch là đã tiến xa hơn người khác một bước. Thực ra không phải vậy, bạn - người đã lên một kế hoạch nào đó mà không thực hiện, chỉ như một người theo chủ nghĩa lý tưởng giả mà thôi.
Kỳ thực, để không bị quấy nhiễu rất đơn giản, chỉ cần tắt điện thoại đi, bật một bài hát mình thích, hít một hơi thật sâu, đắm chìm bản thân vào việc mình muốn làm là được.
Cô B là một ví dụ khác.
Cô B rất muốn đi du lịch. Mỗi lần thấy bạn bè đăng những bức ảnh đi du lịch lên mạng xã hội, cô đều ngưỡng mộ không thôi, không hề che giấu khao khát được ngao du đây đó. Cô bắt đầu mơ mộng rằng tương lai nếu có thời gian sẽ đi đâu, đầu tiên là tới Tam Á, sau đó là Cổ Lãng Tự, cô còn nghiêm túc lên mạng tra cứu đủ mọi tư liệu, nhưng đã bao ngày trôi qua, cô vẫn chưa đi được nơi nào.
Cô lúc nào cũng ngưỡng mộ cuộc sống của người khác, nhưng lại không ngờ khác biệt giữa mình và họ chỉ nằm ở đúng một điểm: Hiện thực hóa mong muốn của mình. Chúng ta để dành giấc mơ cho tương lai, để dành du lịch cho lần sau, để dành những việc muốn làm cho sau này. Rồi khi cái thời điểm đáng nhẽ là tương lai ấy đến, bạn lại đột nhiên bị bốn chữ "không có thời gian" ngăn cản, mọi lý do chẳng qua chỉ là cái cớ bạn biện minh cho sự trì hoãn và lườ biếng mà thôi.
Chỉ cần còn lãng phí thời gín đồng nghĩa với việc bạn đang hoài phí chính bản thân mình. Lấy đâu ra nhiều tương lai cho bạn như thế? Bạn chỉ có mỗi hiện tại thôi.
Cuộc sống đáng sợ ở chỗ đó. Có những người có thể bằng lòng với hiện tại, không cảm thấy tự ti, không qua loa lấy lệ, cứ bình thản mà sống, lại có những người muốn đến những nơi rất xa, muốn sống thật rực rỡ, bởi không điên cuồng sao gọi là sống, dẫu có rã rời cũng phải sống cho oanh liệt. Nhưng trớ trêu ở chỗ bạn lại sống cho một cuộc sống khác - một cuộc sống nửa vời.
Cuộc sống nửa vời là khi rõ ràng bạn rất muốn thay đổi nhưng lại cảm thấy bản thân như bị mắc kẹt, rõ ràng đã rất nỗ lực, lại không biết bao nhiêu nỗ lực đó trôi đi đâu mất. Bạn không cam tâm tiếp tục sống như vậy nhưng lại không có hành động thay đổi hiện tại.
Bạn muốn đọc vài cuốn sách, muốn tôi giới thiệu, tôi liệt kê cho bạn một danh sách, không lâu sau bạn lại nói với tôi những cuốn sách này vừa khô khan vừa dài dòng, đọc hết thì quá lãng phí thời gian, thà đọc tiểu thuyết mạng còn hơn; bạn nói muốn đi du lịch, thế là bạn liền lùng sục khắp nơi thu thập tư liệu cho chuyến đi, nhưng rồi bạn lại nói không đặt được vé, hơn nữa thực sự không thu xếp được thời gian; bạn nói ước mơ của bạn là xuất bản được một cuốn sách, gửi đến vài nghìn chữ để tôi góp ý, nhưng ít lâu sau bạn lại nói không có cảm hứng và đã quá mệt mỏi với chuyện này rồi, bỏ đi vậy.. Được thôi, bạn nói không có thời gian đọc sách, vậy thời gian bạn nghịch điện thoại trước khi đi ngủ mỗi ngày tại sao không dùng để đọc sách? Bạn nói chẳng bằng đi đọc tiểu thuyết trên mạng, nhưng tiểu thuyết mạng dễ cùng mấy trăm nghìn chữ, bạn lấy thời gian đâu mà đọc đây? Bạn nói không đặt được vé, vậy lúc lên kế hoạch tại sao không thực hiện luôn? Bạn nói muốn viết sách, nhưng lại không muốn đặt bút viết thì biết phải làm sao?
Con người chính là như vậy, lợi ích trước mắt quả thực quá hấp dẫn khiến cho người ta bỏ qua tương lai lâu dài, cho nên họ mới cí thể vì người trước mắt mà không chút do dự nhưng lại không thể vì tương lai chưa rõ ràng mà không quản khó khăn. Giống như ở trên đã nói, bạn nghe xong một bài diễn thuyết cổ vũ ý chí, cảm thấy tinh thần dâng cao, lập tức cầm cuốn từ vựng lên học, còn thề rằng mỗi ngày sẽ học được một trăm từ, nhưng cuối cùng lại không thể tiếp tục kiên trì.
Trong lúc than vãn oán trách, bạn đã từng tự hỏi tại sao mình không hành động chưa? Hãy nói cách khác, bạn rõ ràng đã có một kế hoạch rất tốt, tại sao không từng bước thực hiện theo kế hoạch? Mỗi lần có người inbox hỏi tôi, làm sao để có thể mau chóng thành công, con đường nào mới là tốt, tôi đều đáp rằng, trên đời này vốn không có cái gọi là thành công, vốn chẳng có con đường nào là tốt cả.
Vốn không có cái gọi là thành công. Thước đo sự thành công ngày nay là có nhà, có xe, có tiền. Không nhà, không xe, không tiền tức là kẻ thất bại. Sẽ luôn có người nói với bạn, phải như người A nào đó trên TV mới gọi là thành công. Đối với chuyện này, tôi thấy: Bạn muốn trở thành một người như vậy cũng không có gì đáng trách, dù sao anh ta cũng là người xuất sắc trong lĩnh vực của mình, sẽ rất tốt nếu bạn thực sự muốn làm những điều này, nhưng nếu bạn sinh ra đã chán ghét việc ấy, vậy chẳng bằng chọn con đường khác, thử làm những việc khác còn hơn.
Rất nhiều người cho rằng, cam tâm bình thản chấp nhận thực tế là một sự phản bội ước mơ, hay họ cho rằng nếu đã không thể thực hiện được ước mơ thì việc gì phải nỗ lực quá nhiều, chẳng thà sớm chấp nhận số phận còn hơn. Thật ra không phải vậy, trạng thái tươi đẹp nhất của cuộc sống không gì bằng được việc bạn ngốc nghếch kiên trì với ước mơ trong những năm tháng thanh xuân của mình, sau đó trở nên bình thản và sống một cách thực tế hơn. Thực hiện được ước mơ tất nhiên là tốt nhất nhưng không thực hiện được cũng chẳng có gì tiếc nuối.
Ước mơ vốn không hề dễ dàng thực hiện, mục tiêu cuối cùng là thứ nhiều người có thể đạt được, nhưng bạn vẫn nên nỗ lực vì lý tưởng một lần, nỗ lực đến kho tự thấy không thẹn với lòng mới thôi. Vì chỉ có như vậy, trong tương lai, bạn mới có thể đạt được những điều còn quan trọng hơn cả thành công, đó chính là sự phong phú trong tâm hồn, là nguồn vốn để đối mặt với tương lai mà bạn góp nhặt được sau từng lần vấp ngã.
Vốn chẳng có con đường nào tốt hơn. Kế hoạch bạn đã vạch ra là của riêng bạn, là việc bạn nên thực hiện. Bạn có thể bổ sung nhưng đừng tuỳ tiện thay đổi nhiệm vụ và thời gian trong đó. Mỗi khi kế hoạch bị thay đổi, ít nhiều cũng sẽ mất đi sự tuân thủ và ý nghĩa ban đầu của nó. Kế hoạch vốn là để giám sát đốc thúc bạn, bạn lại hết lần này đến lần khác thay đổi nó, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?
Đừng lo sợ tương lai có một con đường tốt hơn, còn con đường bạn lựa chọn hiện tại chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Con đường bạn cần đi cuối cùng vẫn phải đi, dù nó là đường vòng lớn thì vẫn là lựa chọn của riêng bạn, bạn vẫn có thể ngắm nhìn những cảnh vật chỉ dành riêng cho bạn, huống hồ, một con đường nếu có thể kiên trì bước tiếp, bạn còn sợ gì nó không đem đến cho bạn những trải nghiệm quý giá?
Vì thế, xin hãy bắt tay hành động. Nếu trong tay bạn vừa hay có sẵn kế hoạch, thì hãy theo đó mà hành động. Cách tốt nhất để xây dựng niềm tin chính là đi làm những việc khiến bạn đau đầu.
Nếu trong tay bạn chưa có kế hoạch, chi bằng khỏi lên kế hoạch. Đi du lịch, có sẵn vài nơi dự tính cũng tốt, nhưng đến ngắm một vài nơi mình không biết tên cũng không phải không thể. Muốn đi du lịch nơi nào thì hãy đi đi, muốn điên cuồng thì cứ điên cuồng, đừng vì lo lắng quá nhiều mà trói buộc bản thân để rồi cuối cùng mục tiêu giải tỏa không đạt được, mục tiêu học hành cũng không với tới, càng đừng vì ánh mắt của người khác mà thay đổi bản thân.
Rất nhiều người đều nói bạn phải làm những việc mình thích, bạn liền liệt kê những việc mình muốn làm trước năm ba mươi, bốn mươ tuổi. Thế nhưng nào dễ tìm được đoeeuf mình muốn như thế. Bởi vậy, khi bạn vẫn chưa hạ quyết tâm muốn đi du lịch hay đăng ký thi nghiên cứu sinh, trong lúc bạn vẫn đang ngụp lặn giữa hàng đống sự lực chọn, hãy làm tốt việc trước mắt đã.
Sau khi quyết định, hãy đặt cho bản thân một kỳ hạn. Trong kỳ hạn đó, vứt bỏ tất cả những rối bời và bất an trong lòng, bỏ những cố gắng dở dang lại cho quá khứ, nuốt hết mọi nỗi buồn và oán trách xuống bụng. Trong kỳ hạn ấy, bạn phải từ biệt con người trong quá khứ, đánh bại con người lười nhác khó dạy bảo, đánh bại con người hành động mãi mãi không theo kịp suy nghĩ của ngày xưa ấy. Còn kỳ hạn đó dài bao lâu, tôi nghĩ bạn là người hiểu rõ hơn ai hết.
Không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ hành động mới quyết định được giây tiếp theo trong tương lai của bạn.
Sức mạnh của hành động
BGM: "Butterfly" - Digimon