Xuyên Không [Xuyên Và Thế Giới Naruto] Thế Giới Của Cậu, Thế Giới Của Tớ, Thế Giới Của Hai Chúng Ta - Lam Thủy

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Lam Thủy, 7 Tháng ba 2021.

  1. Lam Thủy Tôi không màu

    Bài viết:
    55
    Tên truyện: [Xuyên vào thế giới Naruto] Thế giới của cậu thế giới của tớ, thế giới của hai chúng ta

    Tác giả: Lam Thủy

    Thể loại: Fanfic, xuyên không, ngôn tình

    Giới thiệu truyện: Cậu là Gaara của sa mạc. Cô là sinh viên đại học bình thường và là một fan của anime Naruto.

    Một vụ tai nạn đưa cô và người bạn của mình vào thế giới ninja ấy.

    Một sự ngẫu nhiên đến tình cờ khi vừa đến với một thế giới mới cô đã gặp cậu. Mọi chuyện sẽ đi đến đâu khi hai con người ở hai thế giới lỡ dành cho nhau những tình cảm đặc biệt.

    (Nhân vật là của Kishi nhưng mạch truyện sẽ theo ngòi bút của Lam Thủy (≧▽≦))

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Lam Thủy

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng mười 2021
  2. Lam Thủy Tôi không màu

    Bài viết:
    55
    Chương 1: Lạc!

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Lam Phương, hai mươi tuổi, đang là sinh viên đại học. Tính cách hướng nội, nhạt nhẽo hay người ta còn gọi là thiếu muối. Tuy nhiên, Lam Phương luôn phô bày tính cách vui vẻ, hòa đồng, trẻ con trước mặt mọi người. Bằng một cách nào đó Lam Phương tạo ra vỏ bọc hoàn hảo cho chính bản thân. Nhưng đúng như mọi người thường nói: "Người luôn có trên môi nụ cười là kẻ lạc lọng và cô đơn nhất", cô ấy luôn cảm thấy thế giới này không thuộc về chính mình. Cuộc đời của một con người như thế cũng chẳng có gì đặc biệt, học lực bình thường, nhan sắc thì tầm thường, còn tài năng thì vô thường (ý vô thường ở đây đúng nghĩa đen nha, là không có tài năng gì ấy).

    Lam Phương luôn nghĩ cuộc đời cô ấy sống chả có gì thú vị, thật nhạt nhẽo. Sự hiện diện nhạt nhòa của cô ấy chỉ để làm nổi bật những con người tỏa sáng ngoài kia. Đã thế vì thân hình cũng không mấy cân đối của mình nên cô thường xuyên bị bạn bè trêu chọc, bắt nạt. Về nhà cũng luôn phải nghe lời mắng của mẹ: Vì thành tích học tập không tốt, không chịu tham gia nhiều hoạt động cùng bạn bè, vân vân và mây mây.

    Lam Phương luôn cảm thấy cuộc sống thật ngột ngạt và cô không được là chính mình. Điều an ủi duy nhất của cô ấy là mỗi tối được xem anime Naruto - bộ phim về cuộc hành trình của cậu bé Naruto trở thành ninja đích thực. Lam Phương mê mẩn Naruto đến nỗi mà nhiều đêm trong mơ cô ấy mơ mình là một nhân vật trong bộ phim đó. Và điều kì lạ là mỗi giấc mơ những hoạt cảnh đều rất chân thực, như chính Lam Phương ở thế giới đó thật vậy. Có lẽ không có Naruto chắc cuộc đời cô ấy sẽ biến thành không có gì để mong chờ, không thực sự có gì để đam mê, chán nản chán chường ngày này qua tháng khác. Vì vậy, Naruto có ý nghĩa với Lam Phương giống như vừa là đam mê vừa là cứu tinh vậy.

    Câu truyện của một đứa nhạt nhẽo sẽ dừng lại ở đây nếu mọi chuyện chỉ có thế nếu Phương không nghe lời đứa bạn - cái Mai học cùng Phương từ khi còn mẫu giáo đi dã ngoại sau khi con bé bị bồ đá. Chuyến đi này đã đưa hai người bạn trẻ của chúng ta vào một hành chính mới mẻ đã thay đổi cả hai bọn họ.

    Ngày hôm đó là Chủ Nhật, hai người bạn của chúng ta hẹn nhau đến một ngôi làng mới nổi trên mạng xã hội gần đây vì khung cảnh hoang sơ và yên tĩnh của nó. Họ quyết định chạy xe máy và đi theo Google Map. Nhưng đúng là ở đời sợ nhất là hai đứa không biết đường, một đứa dám chở một đứa dám đi. Sau nửa ngày chạy xe ròng rã, cảnh tượng trước mắt họ không phải là ngôi làng triệu view yên bình kia mà là đường cụt!

    Trước mặt Mai và Phương là một thác nước khổng lồ, nó tuôn chảy dòng hải lưu mạnh mẽ của nó xuống dải suối trong vắt phía dưới. Bao bọc lấy con thác là núi đá, mà hai bên thành thác là hai bức tượng nhưng đã không rõ hình thù nữa, giống như thời gian đã mài mòn chúng vậy.

    Trong một thoáng chốc, hai đứa bị cảnh đẹp ở đây là cho choáng ngợp. Nhưng mà, hai đứa con gái ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thật không hợp lí chút nào nên Mai và Phương quyết định quay lại tìm đường về. Chẳng biết có phải hai đứa hôm nay bước ra cửa bằng chân trái hay không mà khi quay lại hai người bạn của chúng ta phát hiện đã đi lạc vào đường rừng rồi, xung quanh toàn là cây cối rậm rạp nên họ phải quay lại nơi thác nước để định vị lại. Cái nơi kì lạ này lại không có một chút sóng điện thoại nào. Phương tức tối kèm theo bực dọc vì mệt mỏi, cô ném balo xuống phiến đá.

    "Mai à, cậu cứ nghe tớ là đi xe bus đi có phải giờ đỡ mệt không, cứ muốn tự chạy xe giờ sao về?"

    "Tớ muốn chạy xe cho thư giãn chứ ngồi xe bus còn ý nghĩa gì là đi phượt nữa, mà cậu xem map mà, xem kiểu gì mà giờ lạc vào rừng luôn rồi."

    Quả thực hai cô gái của chúng ta đã đói và mệt lắm rồi, bây giờ họ ở nơi vắng vẻ này, không một bóng người, không có sóng điện thoại, trong balo cũng chỉ có mấy túi đồ ăn đóng gói. Bị lạc làm sự mệt mỏi của họ bộc phát thành tức giận.

    Thời gian gần đây là một khoảng thời gian không vui vẻ gì mấy đối với Mai nên chuyện hôm nay chả khác gì sự bùng nổ trong tâm trạng của Mai cả. Mai tức giận hét to về phía thác nước để xả bớt cơn tức rồi lại mệt mỏi ngồi bệt xuống phiến đá.

    Tính cách của Mai rất khác Phương, trong khi Phương là người hướng nội và chẳng có gì đặc biệt thì Mai lại là một cô gái cực kì hướng ngoại, tài năng, xinh đẹp, con nhà có điều kiện và nhiều chàng trai theo đuổi. Thế mà hai người họ lại là bạn thân nối khố và cùng là fan cuồng Naruto. Tưởng chừng Mai có tất cả, nhưng sống trong chăn thì mới biết chăn có rận, bố mẹ Mai thường xuyên cãi nhau khiến cô chán ghét cuộc sống gia đình kinh khủng, cô từng nói với Phương là cô sẽ không bao giờ lấy chồng. Mai sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của chính gia đình mình, cô không muốn mình bị đau khổ vì bị bó buộc bởi một cuộc hôn nhân không hạnh phúc như ba mẹ mình.

    Rồi đến khi Mai có bạn trai, người mà nó nghĩ đó là tình yêu đích thực, người khiến Mai muốn phá vỡ cái quyết tâm không lấy chồng, thì.. bạn trai lại cắm sừng cô để yêu một em khóa dưới. Mai đã chán ghét cuộc sống ngột ngạt và giả tạo này nên quyết rủ con bạn thân đi chơi xa một chuyến ai dè lạc không biết đường về luôn.

    "Phương này, cậu biết tại sao tớ chơi thân với cậu nhất không?"

    "Sao thế tự nhiên hỏi vậy!" Phương hơi bất ngờ trước câu hỏi của đứa bạn.

    "Vì cậu khác tớ và cậu luôn hiểu tớ, nhiều lúc tớ với cậu quan điểm khác nhau như hai bức tượng trên con thác kia vậy, luôn luôn đứng đối nghịch. Nhưng mà, cãi nhau với cậu, tớ luôn thấy thoải mái."

    Nói đến đoạn Mai cười: "Và.. vì hai con đều là fan cuồng anime nữa!"

    Cả hai cùng bật cười lớn. Lần nào cũng vậy họ chả bao giờ giận nhau được quá lâu.

    Trời bắt đầu tắt nắng rồi và họ nhanh chóng quay lại tìm đường ra nhưng qua mấy hồi kết quả vẫn vậy, quanh quẩn trong rừng cây và lại quay lại vị trí ban đầu là con thác ấy.

    "Cậu có nghĩ bọn mình lạc ở đây suốt đời không Mai." Phương mệt mỏi vục đầu xuống dòng nước nơi con suối dưới cái thác nước.

    "Vậy khéo lại tốt, tớ cũng chẳng muốn quay về cái gia đình giả tạo và gặp lại tên tra nam kia.."

    Chưa để Mai nói hết câu, Phương đã hét toáng lên.

    "Mai!"

    "Lại đây mau, dưới suối có cái gì phát sáng lạ lắm! Có vẻ nó bị kẹt trong khe đá."

    Mai chạy lại phía dòng suối nơi Phương đứng. Ở dưới dòng nước trong vắt ấy, nơi khe đá nhỏ, có một nguồn ánh sáng xanh lam xuất hiện. Họ nhẹ nhàng tách tảng đá ra, ở giữa để lộ ra một chiếc shuriken kì lạ. Nguồn sáng màu lam khiến cho Mai và Phương cứ vô thức mà bị hút hồn bởi nó.

    [​IMG]

    Ngay cái lúc, hai người cầm chiếc shuriken lên thì nó bỗng dưng nứt ra làm đôi như một sự sắp đặt từ trước.

    "Lần đầu tớ trông thấy chiếc shuriken đẹp như vậy đấy. Cậu có nghĩ là nếu bọn mình ghép chúng lại là một và ước một điều ước thì nó sẽ trở thành sự thật giống trong truyện không?" Mai vui vẻ đùa.

    "Nếu được vậy thì càng tốt. Đã bao lần, khi tớ mơ mình là nhân vật trong thế giới Naruto, có những người bạn hiểu mình và sống tự do thoải mái là chính mình. Ít nhất tớ không phải bày ra khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười trước mặt người khác. Ước gì chiếc shuriken này có thể giúp tớ biến giấc mơ thành sự thực." Phương nói như trút bỏ nỗi lòng mình vậy.

    Nói là làm hai cô bạn của chúng ta đưa lên ghép chiếc shuriken lại thành một. Nhưng ai ngờ lời nói đùa trở thành thật, bầu trời tự nhiên tối sầm cùng một tia sét khổng lồ giáng xuống. Hai người bọn họ bị văng ra xa rồi từ từ mất đi ý thức.
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng tám 2021
  3. Lam Thủy Tôi không màu

    Bài viết:
    55
    Chương 2: Thế giới khác.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiếng lá xào xạc, một chiếc lá đỏ rơi vào phòng qua khung cửa sổ, tiếng em bé khóc.

    Phương cảm giác được mình đang ở trong kí ức của ai đó. Phía trước có một người đàn ông và một người phụ nữ. Họ đang bồng trên tay đứa bé mới chào đời!

    " Con của chúng ta trông giống như thiên thần vậy. Từ giờ thiên thần nhỏ của ba mẹ sẽ tên là Satoh Mika nhé. "

    Đó là lời của người đàn ông lúc đón lấy đứa con còn đỏ hỏn từ tay người mẹ. Ánh mắt chan chứa tình yêu thương cùng chất giọng run run gọi tên đứa bé. Cả ba họ cùng cười, căn phòng bệnh ngập tràn niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ.

    " Họ quả thật là một gia đình ba người hạnh phúc! "Phương đắm chìm trong khung cảnh đó mà không khỏi thốt lên cảm thán."

    * * *

    Tiếng "tít tít" kéo dài và mùi nồng nặc của thuốc sát trùng làm Phương bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Một căn phòng giường nệm đều trắng tinh, đến cái trần nhà cũng trắng toát. Bên cạnh Phương có một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi, mái tóc đen đã điểm bạc rất nhiều. Phương nghĩ đó là người đã cứu cô và Mai và đưa họ vào bệnh viện sau khi họ mất đi ý thức. Cô toan bước xuống và đánh thức người phụ nữ dậy thì "roẹt", một cơn đau đầu như dòng điện chạy ngang qua đầu Phương khiến cô choáng váng ôm đầu và ngã xuống giường. Bị tiếng động làm cho thức giấc, người phụ nữ choàng tỉnh dậy, bà nhìn Phương mà vui mừng ôm chầm lấy Phương mà thổn thức.

    "Thật may, thật may. Con đã tỉnh lại, Mika. Cả tháng nay con nằm hôn mê không tỉnh lại ta đã nghĩ ta đã mất con mãi mãi."

    Nghe đến cái tên Mika trong lời nói của người đàn bà, Phương có chút lạ lùng:

    "Cháu rất cảm ơn bà đã đưa cháu vào bệnh viện. Nhưng tên cháu không phải Mika đâu ạ. Và bà có biết cô bạn đi cùng cháu nằm ở đâu không ạ? Cháu muốn gặp cô ấy."

    Bà nắm lấy hai vai Phương đẩy ra, cảm giác xa lạ khiến bà không còn nhận ra đứa trẻ trước mặt.

    "Y nhẫn chúng tôi cần giúp đỡ!" Người phụ nữ hoảng hốt gọi.

    "Cái quái gì, bà ta vừa nói y nhẫn là sao? Phải là bác sĩ mới đúng chứ!"

    Sau một hồi khám xét cùng một loại câu hỏi của người được gọi là Y nhẫn. Họ xác định Phương bị mất trí nhớ do cái tai nạn gì gì đó.

    Nghe thấy kết luận từ người Y nhẫn, người đàn bà lại càng mất bình tĩnh hơn. Bà ta cứ khóc rồi ôm lấy vai Phương hỏi những câu lạ lùng.

    "Con không nhớ gì sao, ta là bà của con. Con tên là Satoh Mika, sinh ra ở làng Lá, chúng ta đến làng Cát để tìm cha mẹ con đó Mika."

    Y nhẫn thấy người bà có vẻ căng thẳng nên vội vàng khuyên nhủ.

    "Thưa bà Kobayashi, chúng ta nên chờ bệnh nhân bình tĩnh lại. Bà làm vậy sẽ khiến bệnh nhân hoang mang hơn đó ạ."

    Cô ta nói Phương bình tĩnh ư? Bình tĩnh cái con khỉ? Cái gì mà làng Lá, làng Cát, lại toàn nói tiếng Nhật nữa chứ. Ôi! Mà giờ đây Phương mới nhận thức được cô cũng có thể hiểu tiếng Nhật. Hai tay Phương ôm lấy đầu rồi vùng lên, chạy thẳng ra cửa chính với ý nghĩ phải thoát khỏi nơi quỷ quái này.

    Lúc chạy qua trước một ô cửa kính, Phương khựng lại, nơi tấm kính phản chiếu chân dung lạ lùng. Đó là một cô bé khoảng chừng năm sáu tuổi có làn da trắng bóc, cùng với suối tóc óng ả màu xanh lam cùng các nếp sóng trải dài đến ngang lưng. Điểm nhấn trên khuôn mặt là đôi mắt xanh biếc sâu thẳm lại trong veo như mặt nước biển.

    Đây là ai? Sao có thể đẹp đến vậy!

    Phương đã tự nhéo mình một cái thật đau, thậm chí tát mạnh lên má đến hằn đỏ trên khuôn mặt. Cô muốn thoát khỏi giấc mơ quái gở này. Nhưng rồi hình ảnh phản chiếu vẫn là cô bé đó. Thất thần khuỵu gối xuống. Đến lúc này bà Kobayashi và Y nhẫn cũng đã đuổi đến nơi và đưa cô trở lại phòng bệnh.

    Sau nửa tháng Phương đã bắt đầu chấp nhận cô ấy đã xuyên không vào thân thể đứa bé tên là Satoh Mika này. Cũng trong khoảng thời gian đó, bà Kobayashi kể lại mọi thứ về thân thể này cho Phương nghe.

    Tên thân thể này là Satoh Mika, hiện tại năm tuổi. Hoạt cảnh gia đình hạnh phúc ban nãy mà Phương thấy chính là kí ức của cơ thể này. Ba Mika là người làng Lá, còn mẹ là người làng Xoáy Nước. Sau khi làng Xoáy Nước bị họa diệt vong, mẹ Mika đã đến làng Lá rồi may mắn được bà Kobayashi nhận nuôi, bà cũng chính là chủ nhân của tiệm bánh Dango nổi tiếng của làng Lá, mối quan hệ của họ nhanh chóng thân thiết như mẹ và con gái ruột. Còn về cha của Mika, ông là vốn là đứa trẻ trong một dòng tộc mà tương truyền rằng là hậu duệ của Hokage Đệ Nhị với Thuỷ thuật mạnh mẽ, nhưng cũng chính vì sức mạnh đó mà mang họa diệt tộc, chỉ còn cha Mika là may mắn sống sót, được gửi đến cô nhi viện làng Lá và lớn lên tại đó.

    Cha và mẹ Mika gặp nhau từ lúc còn học ở học viện làng Lá nên cũng có thể coi là thanh mai trúc mã. Sau này khi hai người đều trở thành Jounin, họ quyết định về chung một nhà và sinh ra Mika.

    Cách gần nửa năm, cha mẹ của Mika đi làm nhiệm vụ ở làng Cát và mất tích. Bà Kobayashi đã quyết định đem đứa cháu đi tìm cha mẹ nó. Đến gần địa phận của làng Cát, hai bà cháu gặp phải bão cát lớn và bị chôn vùi. Bà Kobayashi được người ta tìm thấy trước, còn Mika được tìm thấy khi còn thoi thóp thở. Có lẽ cô bé đã mất khi được người ta đưa đến đây, còn Phương bằng cách nào đó trùng sinh vào thân thể này. Phương đã mất rất nhiều thời gian để có thể chấp nhận cô đã xuyên vào bộ truyện mình Naruto mà mình yêu thích nhất và còn là con của hai người chưa từng xuất hiện trong bộ truyện. Quả thực cuộc đời những điều khó tin đều có thể xảy ra mà!

    Bây giờ Phương chỉ còn biết đặt hi vọng rằng sẽ tìm được Mai. Cô tin Mai cũng bị xuyên vào thế giới này nhưng do xuyên vào cơ thể của người khác làm Phương cũng khó mà xác định được vị trí của bạn mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng bảy 2021
  4. Lam Thủy Tôi không màu

    Bài viết:
    55
    Chương 3: Lần đầu gặp mặt

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái ngày Phương được xuất viện, bước ra khỏi căn phòng bênh viện trắng toát, cô mau chóng bị choáng ngợp trước khung cảnh trước mặt.

    Làng Cát trước mắt Phương ngập trong màu vàng đặc trưng của cát, những ngôi nhà cao san sát nhau được xây bằng gạch đã sớm bị cát đồng hóa thành một màu vàng chói. Cái không khí khô hanh và nóng bỏng rát của sa mạc Cát khiến cho một người mới ốm dậy như Phương có chút không quen.

    Ngước mắt lên trên có thể nhìn thấy ngay tòa nhà cao nhất. Ắt hẳn đó là tòa nhà trung tâm hành chính của làng Cát, nơi mà vị trưởng làng Cát được gọi là Kazekage cùng nhân sự cấp cao của làng làm việc. Đang mải mê ngắm nhìn phố xá, Phương đã không để ý rằng có một hòn đá lớn bay về phía mình. Bà Kobayashi với thân thủ nhanh nhẹn mau chóng đứng chắn trước mặt Phương đá văng hòn đá ra, tránh cho cô một cú bể đầu. Nhưng có vẻ hòn đá đó không chủ đích ném về phía cô mà do Phương lơ đễnh ngắm nghía mà đi gần lại nơi mà hòn đá ném tới.

    Phương hướng ánh mắt về phía mục tiêu mà hòn đá nhắm tới. Gió cát sa mạc cuốn bụi mù theo dấu chân thân ảnh nhỏ bé, nổi bật với mái tóc đỏ rực dưới ánh nắng chói chang, trên khuôn mặt trắng sứ đôi mắt màu xanh lục như đá quý, xung quang mắt hiện rõ vệt đen thâm quầng như được kẻ eyeliner nên dù không có chân mày nhưng toát ra vẻ đẹp ma mị thu hút ánh nhìn.

    Phương lúc đó bất ngờ đến nỗi không kìm lòng được mà thốt nhẹ lên một tiếng.

    "Gaara!"

    Có mơ Phương cũng chẳng nghĩ tới vừa bước chân ra ngoài là đã được gặp nhân vật tầm cỡ như vậy. Mà đây là Gaara Real nha. Chứ không phải Gaara qua màn hình máy tính. Quả thực với nhan sắc này cực phẩm này mà ở thế kỉ 21 thì chắc đã là Idol hoặc là diễn viên rồi. Sức hút không đùa được đâu!

    Trong khi Phương miên man trong cái sắc đẹp kia thì tiếp tục những viên đá cứ thế nhắm thẳng vào Gaara. Từng viên, từng viên ném đi là một tiếng chửi rủa cậu là đồ quái vật, là đồ quỷ khát máu.

    Người bên đường ấy vậy mà trơ mắt nhìn, Phương nghe được một vài người lớn đang đứng cạnh cô rủ rỉ tai nhau trong sợ hãi rằng: "Nó kìa. Tên quái vật đó kìa." Rồi họ quăng cho Gaara cái nhìn lạnh giá và khinh miệt.

    Ánh mắt ấy, những lời nói ấy họ dành cho một đứa bé ư? Lòng Phương tự nhiên đau nhói.

    "Đám người làng Cát này bị sao vậy! Đó đâu phải thái độ họ nên dành cho một con người?"

    Phương tức giận định bước ra ngăn cản thì bà Kobayashi đã kéo tay cô lại:

    "Đây là chuyện của làng họ, cháu đừng có can thiệp!"

    Phương mặc kệ, hất tay bà Kobayashi ra. Nhưng cô đâu kịp phản ứng, một dòng cát được điều khiển bởi Gaara tiến đến quấn lấy chân một đứa trong đám trẻ ném đá kia, kéo lê nó và "rắc", dòng máu đỏ tươi thấm qua lớp cát. Chỉ còn nghe được đứa trẻ gào lên đau đớn. Chân của nó bị cát nghiền nát, những đứa trẻ còn lại sợ hãi chạy toán loạn. Chỉ còn lại Gaara mặt không biến sắc lạnh lùng lướt qua mặt Phương.

    Cái cảm giác gì đây? Một cậu bé năm tuổi mà nghiền nát chân người khác không một chút cảm xúc. Và ánh mắt lúc cậu lướt qua Phương là gì? Ánh mắt thù hận và cô độc ấy nên có ở một đứa trẻ năm tuổi ư? Bất chợt từ khóe mắt Phương lăn xuống một hàng lệ dài. Làng Cát thời kì này thật quá khắc nghiệt rồi!

    Về đến nhà trọ, bà Kobayashi nghiêm khắc nhắc nhở Phương rằng:

    "Sự mất tích của cha mẹ cháu rất có thể liên quan đến ninja làng Cát. Vì vậy đến lúc chúng ta tìm ra cha mẹ cháu, cháu không được liên quan đến người làng Cát, nhất là đứa trẻ lúc nãy để tránh khỏi việc bị nghi ngờ. Ta nói vậy cháu hiểu rồi chứ?"

    Cũng phải, nếu sự mất tích của ba mẹ Mika liên quan đến cái làng này, hai người họ có thể bị họ nhắm đến và thủ tiêu bất cứ lúc nào. Lúc vừa mới đến đây bà Kobayashi đã bị những người gác cổng bắt đi kiểm tra kí ức. Thật may là bà là người duy nhất ngoài dòng họ Yamanaka giỏi về Tâm thuật nên làng Cát đã không thể thu thập được bất cứ thông tin gì từ bà. Và với một tờ giấy thông hành giả hai bà cháu mới có thể ở lại trong làng Cát như bây giờ.

    "Hôm nay cũng đã mệt rồi. Ta chuẩn bị nước tắm rồi đó, cháu đi tắm đi." Bà Kobayashi nói với đứa cháu nhỏ.

    Phương mệt mỏi thả mình vào bồn nước..

    Cô thầm nghĩ: "Sa mạc buổi sáng thì nóng như muốn đốt cháy da thịt vậy mà buổi tối lại có thể lạnh như vậy. Ngâm mình trong nước nóng quả thật là tuyệt nhất mà!"

    * * *

    Hơn một tháng ở thế giới này, đây là lần đầu tiên Phương có thời gian phân tích những điểm khó hiểu.

    Đầu tiên là cái gì đưa Phương tới đây? Nhìn xuống cổ mình, chiếc vòng với một nửa chiếc shuriken đã xuyên không cùng cô đến đây. Liệu nó có liên quan gì không? Lúc Phương hỏi bà Kobayashi thì bà nói chưa nhìn thấy chiếc vòng bao giờ. Và nếu chiếc vòng có liên quan thì còn Mai, nó đang ở đâu cùng mảnh shuriken còn lại.

    Thứ hai là tại sao lại là cô? Vì cô quá yêu thích thế giới này ư? Hay vì điều ước của vớ vẩn của Mai và Phương lúc ở thác nước? Từ lúc đến đây, Phương cũng đã thử nhiều cách để trở về như cầm cái vòng cổ niệm mấy câu chú, hay cố tình ngụp xuống bồn nước đến ngạt thở nhưng đều không có tác dụng. Qua nhiều lần như vậy, cô hiểu ra rằng chìa khóa vào thế giới này là chiếc shuriken thì chỉ khi tìm được Mai, cô mới có thể trở về.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  5. Lam Thủy Tôi không màu

    Bài viết:
    55
    Chương 4: Gặp gỡ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mika à, cháu tắm xong chưa vậy. Chúng ta ăn cơm tối thôi!"

    Mải suy nghĩ Phương quên mất mình đã ở trong nhà tắm quá lâu, cô nhanh chóng mặc đồ và ra ngoài ăn tối cùng bà Kobayashi.

    Thực sự tay nghề nấu nướng của bà Kobayashi là đỉnh của chóp luôn. Bảo sao Dango của bà làm lại được người dân làng Lá thích đến vậy.

    "Bà ơi, sao bà lại nghỉ không làm ninja nữa mà mở tiệm bán Dango vậy ạ?"

    Bà dừng lại nhìn Phương, ánh mắt xa xăm như nhìn về quá khứ. Một tia buồn thương trong ánh mắt bà Kobayashi:

    "Lí do ư? Ta đã mất chồng trong một lần làm nhiệm vụ và con gái ta cũng hi sinh cho làng trong cuộc chiến với ngoại quốc, từ đó ta đã không thể nào chiến đấu được nữa!"

    Phương nhìn vào khuôn mặt khắc khổ của người bà này mà không khỏi đau nhói trong lòng. Bà trải qua hai lần đau đớn, lần đầu khi chồng bà hi sinh, sau đó là đến người con gái mà bà yêu quý nhất. Tưởng bà sẽ sụp đổ mà vô tình bà gặp được mẹ của Mika - người vô cùng giống người con gái đã mất của bà. Đó là do tại sao bà thương yêu mẹ của Mika đến vậy. Một người tha hương vì làng bị diệt vong, một người trải qua nỗi đau mất chồng mất con, qua thời gian họ bù đắp và coi nhau như người thân ruột thịt. Càng nghĩ Phương càng yêu quý người bà này hơn. Và bà cũng là người đầu tiên cô gặp khi đến đây, chăm sóc cho cô lúc cô bệnh, nên cô sớm coi bà Kobayashi là người bạn, người bà yêu quý. Được rồi, vậy thì trước khi tìm được cách trở về thì Phương sẽ là Mika, dù sao cũng không khó cho cô lắm khi tên của cô chuyển sang tiếng Nhật cũng là Mika.

    Do thân thể này vẫn còn là của đứa bé năm tuổi và vừa mới khỏi bệnh nên Mika nhanh chóng buồn ngủ. Mika xin phép bà Kobayashi đi nghỉ sớm, vào đến phòng Mika nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên chiếc nệm ấm. Trong mơ Mika nhìn thấy Mai bị một đám ninja truy sát. Mika định chạy đến kéo Mai đi thì vụt một chiếc kunai phóng qua mặt của cô cắm thẳng vào ngực Mai. Máu từ ngực của Mai chảy ra rất nhiều mà Mika chẳng thể làm gì. Mika hoảng hốt tỉnh dậy. Nhìn xung quanh là nơi nhà trọ quen thuộc cô mới thở phào một tiếng. Thật may khi đó chỉ là giấc mơ!

    Cũng chả thiết ngủ nữa, Mika mở cánh cửa nơi có một chiếc lan can nhỏ. Trăng của sa mạc thật đẹp, nó mang trên mình ánh sáng nhẹ nhàng và thuần khiết như không hề bị ảnh hưởng bởi cát bụi bên dưới.

    Làng Cát buổi đêm thực sự rất lạnh. Những cơn gió lạnh len lỏi qua từng sợi tóc của Mika khiến cô co rúm người lại. Nhà trọ mà Mika và bà Kobayashi đang ở là tầng ba cũng là tầng cao nhất của tòa nhà nên Mika có thể phóng tầm mắt ra toàn bộ ngôi làng. Vì đây là nơi trung tâm của làng Cát nên các tòa nhà cao cũng được xây san sát vào nhau.

    [​IMG]

    Và các bạn biết không nơi sân thượng cạnh chiếc lan can nhỏ Mika đang đứng có một cậu bé tóc đỏ với đôi mắt xanh lục bảo, đang ngồi ôm khư khư con gấu bông màu nâu nhạt, ấn đường cậu nhăn lại cho Mika biết chắc rằng cậu đang rất đau đớn chống chọi với con Vĩ thú trong người mình. Có hàng vạn phần trăm, Mika cũng không thể tin cô lại gần Gaara đến vậy. Dưới ánh trăng một thân hình bé nhỏ, cả thân mặc đồ thun đen, khoác ngoài là chiếc áo choàng be mỏng manh, tay cậu vẫn ôm chú gấu Teddy - món quà của người mẹ đã mất của cậu. Ánh trăng chiếu xuống bao trùm thân hình nhỏ bé kia. Mái tóc đỏ khẽ bay trong từng đợt gió. Quả thực không hổ danh là Hoàng tử Cát, Gaara từ thời bé đã đẹp vậy rồi. Lúc xem phim, Gaara cũng là một nhân vật khá ấn tượng với Mika, bởi cậu mạnh mẽ, rất ngầu và đẹp trai. Nhưng cũng để lại sự xót xa nhiều nhất cho Mika, Mika luôn cảm giác chính bản thân Gaara luôn rất cô độc. Cô muốn bắt chuyện với cậu bé ở sân thượng bên kia nhưng không biết mở lời thế nào.

    "Đây là nơi của riêng mình ta. Biến đi trước khi ta giết ngươi." Giọng Gaara lạnh lùng vang lên trước khi Mika kịp bắt chuyện.

    Tuy là bị cậu dọa nhưng Mika biết thời gian này Gaara chưa hoàn toàn "hắc hóa" nên có lẽ cậu làm vậy để dọa cô và cũng là giải tỏa sự đau đớn của con Vĩ thú trong người gây ra cho cậu.

    "Này cậu không thấy lạnh à. Tôi đang run cầm cập lên đây nè!"

    Gaara quay sang với ánh mắt đầy kinh ngạc: "Hử?"

    "Hử cái gì mà hử? Tôi hỏi cậu có lạnh không đấy!"

    Thật lòng Mika lo lắng cho một cậu bé năm tuổi lại đi ngồi dưới cái thời tiết lạnh lẽo này.

    "Nếu ngươi cố tình tiếp cận ta để giết ta thì việc đó không có ích gì đâu." Gaara vẫn lạnh lùng đáp.

    "Cậu đúng là kì lạ!"

    Tuy Mika có ấn tượng tốt với nhân vật này thật, nhưng cô cũng không phải người kiên nhẫn sau khi người ta từ chối mình hai lần liên tục. Với cả cô hít đủ khí lạnh rồi, nên Mika kệ cậu ta rồi bỏ vào phòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng bảy 2021
  6. Lam Thủy Tôi không màu

    Bài viết:
    55
    Chương 5: Giải cứu đứa bé

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau khi Mika dậy, bà Kobayashi đã đi đâu từ bao giờ. Người chủ trọ nơi hai bà cháu nương nhờ - bà Sana cũng là người quen của bà Kobayashi từ hồi bà còn làm ninja đã lên phòng gọi Mika thức dậy. Bà Kobayashi đã nhờ bà Sana trông chừng Mika. Oài, biết sao được giờ Mika là một đứa trẻ năm tuổi mà. Vậy là Mika theo chân bà Sana đi chợ sáng.

    [​IMG]

    Bước chân đến khu chợ làng Cát, Mika mới ngỡ ngàng nhận ra rằng nó không đông đúc hay phong phú các mặt hàng như cô tưởng, mặc dù nó là chợ trung tâm. Hầu hết các sạp hàng đều là hàng nhập từ các nước khác, thực phẩm hay rau củ cũng gần như không còn tươi sống mà được phơi khô hoặc đựng trong thùng đông. Ôi mà giá cả của chúng chắc chắn đắt hơn bình thường!

    Bây giờ, Mika đã hiểu tại sao khi xem phim các Kazekage làng Cát phải dùng chính sách ngoại giao hoặc họ sẽ gây chiến với quốc gia khác để có phần đất màu mỡ có thể trồng trọt được để tự cung cấp lương thực cho làng của họ.

    Theo chân bà Sana một hồi Mika thấy chán, liền xin bà Sana ra sân vui chơi của trẻ con làng Cát và chờ ở đó. Khi đến gần cái sân chơi, Mika thấy một đám trẻ lớn quây lại bắt nạt một đứa bé gái, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy con bé có vẻ tầm ba bốn tuổi, mặt mày nhem nhuốc, nó nhỏ thó giữa một lũ to con, mái tóc nó màu nâu nhạt - mái tóc đặc trưng của những người dân sa mạc bản địa trong thế giới Naruto

    "Haha con bé xấu xí.. nó do quỷ sinh ra mới xấu như vậy, haha! Giao hết tiền tiêu vặt của mày đây."

    Mika đứng nhìn mà không nuốt nổi sự bất công trước mặt hùng hổ tiến đến lũ trẻ kia toan cho chúng một bài học nhớ đời.

    "Cái đám ăn hại này! Cậy to xác mà bắt nạt đứa nhỏ hơn hả. Biết điều thì biến ngay không chị cho bọn bay một trận, nghe chưa hả?"

    "Con nhóc này ở đâu ra đây, tránh ra cho đỡ vướng víu." Một tên to con dễ dàng đẩy ngã Mika.

    Mika của tôi ơi! Sau một hồi hổ báo, cô mới nhớ ra cô đang trong thân hình đứa bé năm tuổi làm sao đánh lại bọn nhóc to con kia.

    Nhận thức được vấn đề Mika chính thức toát mồ hôi lạnh. Chính lúc, cô tưởng mình bị ăn một cái bạt tai của tên mập to xác kia thì bóng dáng nhỏ bé với mái tóc đỏ xuất hiện, Gaara đang tiến lại phía này.

    Khi Gaara đi gần tới sau lưng bọn trẻ, Mika đã nghĩ Gaara sẽ giải vây cho cô. Nhưng không! Cậu lướt qua như đó không phải việc của mình. Lần này Mika bực thật rồi. Cô dùng hết sức bình sinh hét lớn:

    "GAARA.." Mika chỉ tay về phía trước, đám trẻ khựng lại nhìn về phía sau, Gaara cũng khựng lại.

    "Tôi.. tôi là bạn của Gaara, nếu các cậu đánh tôi, Gaara cũng không tha cho mấy người."

    "Nó là bạn của quái vật, vậy thì nó cũng là quái vật. A thật đáng sợ! Đồ quái vật!"

    Bọn trẻ nháo nhác nhau rồi bỏ chạy toán loạn.

    Mika thở phào đỡ đứa bé đằng sau lưng mình dậy:

    "Thật là.. em tỏ ra sợ hãi vậy nên bọn chúng mới có cớ để bắt nạt em đó. Phải tỏ ra mạnh mẽ thì chúng mới không làm gì mình được nữa. Em hiểu chứ?"

    Đứa bé lí nhí cảm ơn Mika:

    "Vâng, em cảm ơn chị!"

    "Gaara cũng đã giúp em đó, em nên cảm ơn anh ấy nữa." Mika chỉ về phía Gaara.

    Nhắc đến tên Gaara, mặt đứa bé lập tức tái xanh, cô bé lùi lại, nó lắp bắp mấy từ "quái vật, quái vật" trong miệng rồi chạy biến đi. Thật khó để thay đổi suy nghĩ của một người, dù ta có làm gì thì khi họ ghét ta cũng chỉ là vô nghĩa. Cái suy nghĩ Gaara là một con quái vật đã ăn sâu vào tiềm thức của những người dân làng Cát trong suốt những năm qua, rồi họ lại truyền cái tư tưởng đó cho con cái họ. Thay đổi một điều đã in sâu vào tiềm thức con người dường như rất khó. Gaara và cả Naruto nữa, hai đứa trẻ này đều thật bất hạnh.

    Mika chạy đến cạnh Gaara mặc kệ cái lườm cậu dành cho cô:

    "Cảm ơn vì đã cứu tớ nha!"

    "Mà nãy tớ có lấy cậu ra làm bia đỡ đạn để bọn trẻ gọi cậu là quái vật, tớ xin lỗi cậu nha!"

    "Này, này.. Tớ nói là tớ cảm ơn và xin lỗi!" Mika cố tình nhấn từng chữ để Gaara để ý đến cô.

    Mika cứ nói, còn Gaara làm việc của cậu, cậu ngồi xuống một bãi cát, bằng những động tác nhẹ nhàng và uyển chuyển cậu đã tạo ra một cây xương rồng bằng cát vô cùng tuyệt mĩ, nó giống thật đến nỗi Mika đã nghĩ tô thêm chút màu sắc thôi thì cô không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.

    "Đẹp thật đó Gaara! Cậu thực sự rất tuyệt vời trong việc này đó." Mika đã được mở mang tầm mắt không ngớt lời khen ngợi cậu bé bên cạnh.

    Gaara mở to đôi mắt lục bảo, lần đầu cậu được người khác khen, cảm giác trong cậu như vui mừng, như hạnh phúc khi lần đầu được công nhận, đôi má Gaara hơi ửng đỏ lên, nhưng cậu đã khéo léo cúi xuống để Mika không nhận ra.

    "Gaara, cậu có thích xương rồng không?"

    "Xương rồng ư?" Từ trước tới nay cậu tạo ra hình thù bằng cát đều do cậu nhìn thấy hoặc nghe qua rồi tạo hình chúng chứ cậu chưa hề thích thú một điều gì.

    "Ừm.. Thì tớ nghĩ nếu xương rồng thật nó sẽ đẹp hơn thế này đó. Tớ còn nghe bà tớ kể xương rồng của sa mạc còn có thể nở hoa. Nếu thế thật thực sự nó trông sẽ rất tuyệt vời!". Mika lại luyên thuyên kể.

    Mải nói chuyện, Mika sực nhớ ra đã khá lâu từ khi bà Sana để mình chờ ở chỗ sân chơi này rồi, có lẽ bà sắp quay lại. Mika không thể để bà Sana biết mình nói chuyện với Gaara, chuyện này sẽ đến tai bà Kobayashi mất. Cô liền chào tạm biệt Gaara rồi quay về nơi ban đầu đứng chờ bà Sana đến đón.

    "Tớ phải về rồi. Tạm biệt cậu, Gaara!"

    Ngay khi cô bé Mika của chúng ta quay đầu chạy về, Gaara đẫ bất ngờ gọi to:

    "Ây! Tên ngươi là gì?"

    Mika có chút khựng lại sau đó cô liền quay đầu lại:

    "Nếu tối nay cậu còn trên sân thượng tớ sẽ nói cho cậu biết." Mika nhoẻn miệng cười rồi quay đầu chạy về.

    Mika đâu biết nụ cười đó đã rơi vào ánh mắt của cậu bé Gaara mất rồi.

    Từ ban đầu Gaara cậu thực sự không để tâm đến người bạn này ư?

    Câu trả lời là không? Cậu đã bị cô thu hút từ lần đầu gặp trên sân thượng, vì cô không giống người khác, ánh mắt của cô hoàn toàn không có một tia chán ghét cũng chẳng hề sợ hãi, cô luôn luyên thuyên bên tai cậu mặc dù cậu có muốn nghe hay không và cô còn công nhận cậu. Ban nãy, lúc cô bị đám trẻ bao vây, cậu cũng cố tình lướt qua để cô nhìn thấy. Và giả sử, bọn trẻ to xác kia có động đến cô, Gaara sẵn sàng cho bọn trẻ nếm mùi cát của sa mạc ngay. Cậu bé Gaara năm tuổi của chúng ta không hiểu cái cảm giác ấm áp khi nhìn thấy nụ cười tỏa nắng ấy là gì? Cậu chỉ biết là cậu rất muốn cô chú ý tới, rất mong nhanh đến tối nay để cậu có thể được gặp cô.

    Một thân ảnh người lớn xuất hiện bên cạnh Gaara cắt cậu khỏi dòng suy nghĩ. Không ai khác chính là người cậu Yashamaru của Gaara.

    "Gaara- sama, chúng ta về thôi!"
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng tám 2021
  7. Lam Thủy Tôi không màu

    Bài viết:
    55
    Chương 6: Bạn bè

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phù.." Tiếng thở dài của Mika khiến cô chẳng giống đứa trẻ năm tuổi chút nào. Cô gái của chúng ta đang cảm thấy nhẹ nhõm khi không bị bà Sana nhìn thấy, cô ngoan ngoãn chạy đến nắm tay bà Sana và như một đứa trẻ biết điều, hỏi bà có mệt không rồi tíu tít kể chuyện.

    Đến chập tối thì bà Kobayashi cũng trở về, nhìn thoáng qua Mika có thể trông thấy bà Kobayashi đã có một ngày làm việc mệt mỏi.

    "Cả hôm nay bà đã đi đâu vậy ạ, trông bà khá mệt mỏi?"

    "Ta đã đến tòa nhà trung tâm để xin một công việc vặt trong đó. Như ta đã nói sự mất tích của bố mẹ cháu ít nhiều liên quan đến ninja làng Cát, vậy nên tìm thông tin ở tòa nhà trung tâm là hữu ích nhất." Bà Kobayashi nói.

    "Tòa nhà trung tâm vậy đó là nơi cha Gaara làm việc." Mika thầm nghĩ.

    ".. và đó cũng là lí do nhà trọ của chúng ta lại gần tư dinh của Kagekaze đến vậy." Bà Kobayashi nói tiếp.

    Quả nhiên, việc họ ở gần nhà của người có vị trí cao nhất làng không phả ngẫu nhiên. Mọi việc đã nằm trong tính toán của bà Kobayashi. Nơi nguy hiểm lại là nơi an toàn nhất, và nơi họ ở có bà Sana - một ninja về hưu và kinh doanh nhà trọ, bà cũng đã tiếp xúc với rất nhiều thể loại người, đó cũng là lí do mà hai bà cháu Mika ở lại làng Cát ngang nhiên như vậy, mọi giấy tờ liên quan đều do bà Sana lo liệu hết. Bà Sana là người có ân huệ rất lớn đối với bà cháu Mika.

    Ở thế giới này những đứa trẻ thường được người lớn cho tiền tiêu vặt, và tất nhiên Mika cũng vậy, Mika vừa tiêu hết số tiền tiết kiệm để mua một chậu cây xương rồng nhỏ đủ để cô ôm trong hai bàn tay. Cô nghĩ cô sẽ tặng Gaara món quà đó, cô không biết làm vậy có đúng không khi bà Kobayashi nhắc nhở cô không được liên quan đến Gaara.

    "Mình có nên nghe lời?". Nếu mà là Mika của trước kia chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Mika của hiện tại không thể làm như thế, tâm hồn Mika bây giờ đã hai mươi tuổi và ít nhất cô biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Cô không muốn thay đổi cốt chuyện nhưng cô muốn làm điều gì đó nhỏ nhoi cho cậu bé Gaara này, để tuổi thơ cậu bé có một chút gì đó ấm áp, chỉ vậy thôi! Nói là làm, Mika nhất quyết đứng dậy đi ra ngoài ban công, cô không quên mang một chiếc chăn mỏng đủ quấn thân người để phòng lạnh. Bóng dáng bé nhỏ cùng mái tóc đỏ rực phất phơ trong gió cát sa mạc đã ở đó.

    Mika mỉm cười:

    "Vậy là cậu đã giữ lời hứa."

    "Ta chưa hứa gì với ngươi cả, ta nên đây theo thói quen của ta thôi."

    "Xì, thật lạnh lùng!"

    Mika có chút chưng hửng, Gaara cậu ấy chả biết trêu đùa gì, cô ngẩng đầu mọi giận dỗi lên bầu trời.

    Sau đó là một khoảng lặng giữa hai người, Mika nhất quyết không mở miệng đến khi Gaara mở lời trước. Bất chợt, một dòng cát nhẹ nhàng quấn lấy Mika và nhấc bổng cô lên. Trời ơi, đừng nói là Gaara dùng quan tài cát với cô nhé, rồi cô sẽ bị bóp chết trong cát sao? Cô đâu làm gì đắc tội với ông cụ non này đâu! Mika nhắm tịt đôi mắt cho đến khi chân cô một lần nữa chạm đất, hóa ra cô đang ở khoảng sân thượng nhà Gaara.

    "Gaara, cậu thật làm tôi hú hồn!" Cô thầm nghĩ.

    Mika chạy lại ngồi cạnh Gaara. Lạnh! Thời tiết sa mạc càng về đêm càng lạnh, Mika co thân mình trong chiếc chăn mỏng đã chuẩn bị. Nhìn sang bên cạnh Gaara, cô thực sự không nỡ hưởng sự ấm áp một mình, cô nhẹ nhàng xích gần lại choàng phần chăn lên người cậu bé.

    "À.. tớ chỉ thấy là đang rất lạnh, nên, nên.." Chính Mika cũng chả hiểu sao cô phải giải thích chuyện này. Sự bối rối của cô làm cô quên không chú ý đến sự bất ngờ của người nào đó.

    Mika đưa chậu xương rồng lên trước mặt Gaara:

    "Tặng cậu đó, bà mua cho tớ nhưng tớ không biết cách trồng nên tặng cậu đó. Chả phải trồng cây xương rồng thật sẽ thú vị hơn sao?"

    Mika thực sự đã làm Gaara từ sự ngỡ ngàng này đến bất ngờ khác, đây là không phải là lần đầu tiên cậu nhận được quà, cậu Yashamaru cũng từng tặng quà cho cậu, nhưng món quà Mika tặng lại là từ người bạn đầu tiên chủ động tặng cậu. Lớp phòng vệ vững chãi của Gaara, cứ thế bị Mika bước vào.

    "Cảm ơn!"

    Tiếng nói cảm ơn nghe rất khẽ, lúc đó khoé môi Gaara cũng cong lên một nụ cười.

    "Nhớ chăm sóc tốt đó nha!"

    Mika cũng cười, lần đầu cô thấy Gaara cười, cậu ấy cười lên thực sự rất đẹp.

    Một dòng cát nhỏ nắm lấy tay của Mika, sau đó là tiếng ngập ngừng của cậu bé tóc đỏ:

    "Ta.. ừm.. tớ là Gaara, Subaku no Gaara!"

    "Tớ là Mika, Satoh Mika, rất vui khi làm bạn với cậu!"

    Lần này, Mika dứt khoát đưa tay về phía trước và Gaara cũng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia. Hai đứa trẻ đã chính thức là bạn bè như thế đấy.

    Trăng đã lên cao chót vót và mái đầu của Mika cũng tựa vào vai Gaara ngủ tự lúc nào. Lúc này bên trong sâu thẳm Gaara bắt đầu một cuộc hội thoại, là cuộc hội thoại của Gaara với Vĩ thú Shukaku.

    "Ta tưởng ngươi sẽ giết con bé đó, cho nó vào trong cát hòa trộn với chakra của ta và nghiền nát nó."

    "Im miệng! Không phải là việc của ngươi!" Gaara quát lên trước mặt con Nhất Vĩ, cậu sẽ để ai làm tổn hại đến người bạn của cậu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2021
  8. Lam Thủy Tôi không màu

    Bài viết:
    55
    Chương 7: Ayako Mai

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại học viện làng Lá, khi vị Chunnin đang chăm chú giảng bài thì có một cô bé mải mê nhìn ra ngoài cửa sổ thả hồn theo những chiếc lá bay ngoài sân. Cô là Ayako Mai, tám tuổi, một cô bé sinh ra trong một gia đình hết đỗi bình thường, ba mẹ cô có một quán ăn nhỏ tại làng Lá tên là quán ăn AYA. Hôm nay, là ngày đặc bệt đối với cô bé vì mẹ cô chuẩn bị sinh em bé, đứa em mà cô mong đợi từng ngày để gặp mặt, mấy kiến thức ninja kia bây giờ chẳng phải sự quan tâm của Mai nữa.

    "Một, hai, ba. Kết thúc!" Đúng lúc Mai dừng lại thì tiếng kẻng báo hiệu giờ học kết thúc. Mai để lại một nụ cười tinh nghịch rồi lập tức phi nhanh ra ngoài cửa sổ. Cô tức tốc chạy đến bệnh viện Konoha.

    Khi cô đến cha cô đang ẵm trong tay một bé trai kháu khỉnh. Hai má nó phúng phính pha chút hồng hào, khi Mai đến gần em bé bất chợt nhoẻn cười với cô. Mai mở to hai đôi mắt long lanh bày tỏ rõ sự hào hứng, cô nghĩ:

    "Đây chắc chắn là một thiên thần!"

    "Cha mẹ chưa đặt tên cho em bé. Chúng ta nghĩ người chị của của nó sẽ đặt cho nó một cái tên thật là ý nghĩa." Ba mẹ Mai trìu mến nói với cô.

    Thật sự đây là niềm vinh hạnh và hạnh phúc với cô bé Mai tám tuổi. Cô được trao quyền đặt tên cho đứa em mới sinh của mình.

    "Ừm.. Vậy em sẽ tên là Udon nha!" Đơn giản cô bé thích mì Udon và muốn đặt cho đứa em yêu quý cái tên với thứ mà cô yêu thích nhất.

    "Xin lỗi con. Nhưng giờ con có thể về lấy thêm đồ cho em bé giúp mẹ được không."

    Và tất nhiên cô vui vẻ chấp hành một cách nhanh chóng. Cô vừa chạy vừa bày ra vẻ mặt hớn hở như muốn cả làng Lá biết hôm nay cô chính thức trở thành chị vậy. Đi được nửa đường qua chỗ bia tưởng niệm những ninja đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ, bất chợt trời đổ mưa tầm tã.

    "Trời ạ, mưa to thế này sẽ ướt hết đồ mất, phải tìm chỗ trú mới được." Mai chán nản than vãn, cô ngàn lần không muốn mẹ thấy bị dạng ướt sũng nước mưa của cô, cô không muốn mẹ phải lo lắng.

    Mai vội vàng chạy núp dưới một gốc cây lớn. Từ phía cây nhìn ra, Mai bị thu hút bởi một thân ảnh, mặc kệ trời có mưa thế nào thân ảnh đó vẫn đứng lặng người nhìn về phía bia tưởng niệm. Một chàng trai có vóc dáng trung bình, làn da ngăm bánh mật cùng vết sẹo dài ngang mặt. Bàn tay người con trai ấy nắm chặt chiếc băng ninja làng Lá và kìa.. hình như người ấy đang khóc.

    "Anh gì đó ơi.." Mai tiến đến chạm nhẹ vào vai của chàng trai ấy.

    Chưa kịp để cô nói gì người đó đã quay lại, gạt tay cô ra:

    "Tôi không có khóc, đây chỉ là nước mưa, là nước mưa mà thôi."

    Chàng trai quay lại, thì hóa ra chỉ là một cô bé, tự trách mình phản ứng quá nhanh, chàng trai đỏ mặt cúi gằm xuống.

    Mai bên này thì nhún vai khó hiểu, cô đã nói gì đâu cơ chứ. Mai thở dài rồi nói:

    "Em không biết vì sao anh lại đứng đây mà khóc giữa trời mưa thế này. Nhưng nếu mà anh nghĩ đứng dưới mưa khóc sẽ bớt đau lòng và xấu hổ thì anh sai rồi đó. Đứng dưới mưa chỉ có ốm thôi!"

    Người con trai có chút bị Mai làm cho bất ngờ, rồi anh bật cười:

    "Vậy em cũng không sợ ốm sao?"

    Mai nhún vai:

    "Em ra đây vì tò mò thôi!"

    Thực ra Mai cũng không hiểu tại sao cô lại chạy đến, cô chỉ bất giác làm thế, giống như cô bị hút hồn bởi đôi mắt tràn ngập sự cô đơn đó vậy.

    "Trên này bia đá này có tên của những người đã ra đi để bảo vệ cho làng, trong đó có tên cha mẹ anh, họ đã hi sinh khi bảo vệ làng khỏi Cửu vĩ."

    Chàng trai nhẹ nhàng đặt tay lên bia đá như đang hồi ức về nơi nào đó.

    "Mai diễn ra kì thi Chunnin nên anh muốn đến đây để nói cho cha mẹ biết."

    Cô bé Mai tám tuổi lúc ấy chẳng thể nào hiểu được trong đôi mắt kia đã chịu đựng những gì, nhưng cô bé biết mình không thể mặc kệ mà bỏ đi.

    "Hôm nay là ngày em trai em trào đời. Em đã rất hạnh phúc khi được tận tay ẵm đứa em của mình, nhìn thấy đứa nhỏ nhoẻn cười với em, cảm giác đó như là một sự sống mới vậy. Cho nên.. những người đã hi sinh để bảo vệ sự sống tiếp theo, đối với em họ chính là anh hùng. Vì vậy.. anh đừng buồn, hãy thi đỗ kì thi Chunnin nha! Cha mẹ anh sẽ rất tự hào về anh đó!"

    Nói rồi Mai cũng nhanh chóng chào tạm biệt, cô phải nhanh chóng mang đồ vào cho mẹ thôi. Do quá vội vàng mà cô đã bỏ lỡ sự ngỡ ngàng và sau đó là nụ cười tự tin của ai đó. Anh - Umino Iruka, dứt khoát buộc thật chặt băng đeo lên trán, ngày mai chắn chắn anh sẽ vượt qua kì thi, không chỉ vì anh, mà còn vì bảo vệ những thế hệ tương lai như cô bé kia chẳng hạn.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2021
  9. Lam Thủy Tôi không màu

    Bài viết:
    55
    Chương 8: Bên cạnh cậu đã có tớ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quay trở lại với làng Cát, Mika đang ngồi ngán ngẩm tại một khoảng đất trống. Có lẽ mọi người cuộc sống của đứa bé năm tuổi vô lo vô nghĩ thì có gì mà phải đau đầu suy nghĩ cơ chứ. Nhưng Mika thực sự bận rất nhiều việc, thời gian bà Kobayashi đến tòa nhà Kazekage để làm việc và thu thập thông tin thì Mika ở nhà phải giúp bà Sana những việc lặt vặt như quét nhà hoặc cùng bà đi chợ.

    Rồi cô phải đi tìm Mai nữa chứ. Mika luôn chắc chắn rằng Mai cũng bị xuyên vào thế giới này như cô. Mika đã đi hỏi thăm xung quanh làng Cát, hay nhờ bà Sana và bà Kobayashi thăm dò hộ nhưng chẳng có tin tức nào của Mai cả. Cô đã tính đến trường hợp xấu nhất đó là Mai không xuyên đến làng Cát mà là ở nơi khác, điều đó có nghĩa là họ sẽ lạc nhau một khoảng thời gian khá lâu đây. Đột nhiên Mika cảm thấy tay mình nhột nhột. Hóa ra là một dòng cát nhỏ đang quấn lấy tay cô.

    Ngoài Gaara ra chẳng ai vào đây dùng cát vô tội vạ như vậy cả. Mika vui mừng chạy đến cầm lấy tay người bạn nhỏ chạy đi. Có thể thời gian trước kia, Gaara sẽ cho cát túm lấy tay cô và bẻ gãy nó mất. Nhưng bây giờ Gaara là bạn cô, cậu đã để kệ cô làm gì cũng được, miễn cô thích là được.

    "Nè, nè. Nay cậu Yashamaru của Gaara có nhà không?" Mika hớn hở hỏi.

    "Cậu Yashamaru đi làm nhiệm vụ rồi. Mika, cậu lại nghĩ ra trò gì nữa đây?" Gaara đã tập quen với khuôn mặt tinh quái của Mika mỗi khi cô nghĩ ra trò gì mới.

    "Tất nhiên là đến khám phá nhà Gaara rồi! A ha ha.. Để xem nhà Kazekage như thế nào." Mika nở một nụ cười không thể nguy hiểm hơn.

    Mới đến cửa, Mika đã hào hứng: "Gaara, nhanh nhanh đưa tớ chìa khóa nào."

    Gaara chỉ lạnh lùng bước tới, mở cửa cái rụp: "Cửa không khóa!"

    Trên đầu Mika như văng vẳng tiếng kêu của đám quạ "A ha, đồ ngốc, đồ ngốc!"

    Đúng là không thể nào mất mặt hơn mà. Có tên trộm nào cả gan dám lẻn vào tư dinh của Kazekage đâu chứ!

    Bước chân vào tư dinh của Kazekage, Mika cảm thấy ngay sự lạnh lẽo của ngôi nhà này. Bất chợt cô rùng mình, nếu không phải có le lói một vài ánh sáng từ nơi cửa sổ thì thật sự căn nhà nó tối om, không có cảm giác được hơi ấm từ nơi đây chút nào.

    "Gaara à, lúc nào nhà cũng vắng vẻ vậy ư?" Mika ái ngại hỏi Gaara.

    "Chỉ có cậu Yashamaru hay ở nhà còn ông ta ở luôn tại văn phòng Kagekaze. Temari, Kakuro thì tối muộn mới về ngủ." Gaara nói thản nhiên, vốn cậu đã quá quen với nó rồi.

    "Ông ta ư?" Gaara không gọi bằng cha mà là ông ta. Hai cha con nhà này thật là không thể hiểu được.

    Mika không thể chịu đựng thêm cái không khí này, cô bảo Gaara bật hết đèn lên. Hôm nay cô phải quậy tung ngôi nhà này lên mới đươc!

    "Gaara, cậu không quan tâm nếu tớ phá phách một chút chứ!"

    "Tùy cậu!" Gaara nhún vai đáp lại, sao cũng được miễn Mika thích là được.

    Mika xắn tay áo bắt đầu công việc phá phách của mình. Đầu tiên bàn này phải để chỗ này, cái bàn dịch ra một chút, cái bình hoa đáng lẽ nên ở đây, bla và bla.. Những đồ vật nặng thì cô sẽ tận dụng cát của Gaara để di chuyển.

    Chỉ vài sự thay đổi nhẹ căn nhà đã trông sáng sủa hơn hẳn. Cậu Yashamaru vẫn có nhiệm vụ chăm sóc đến ngôi nhà nhưng dù sao Yashamaru vẫn là đàn ông và còn phải làm nhiệm vụ nên không thể chu toàn hết được. Vậy thì hãy để Mika này thay đổi một chút vậy.

    "Tớ lên phòng cậu chơi đây!"

    Và thế là Mika chạy lên chẳng đợi Gaara lên tiếng, cô biết Gaara cũng chẳng ngăn cản cô đâu.

    Nhưng cô đâu biết đang có một thanh kunai đợi sẵn cô ở phía sau cửa phòng của Gaara. "Xoẹt" thanh Kunai nhanh như một cơn gió lao thẳng về phía cô.

    Mika đứng chết trân sợ hãi, cô đâu phải ninja, cô sợ hãi đến nỗi mở to mắt mà để thanh Kunai phóng về phía mình.

    Rồi "Phụp" tiếng Kunai đâm vào thứ gì đó, và mùi máu tanh tỏa ra cùng tiếng la thất thanh đến nổi da gà.

    Mika mở to mắt, thanh kunai kia đã được cát của Gaara chặn lại, còn tên ninja ám sát đã bị nghiền nát trong cát của Gaara, chỉ còn sót lại một ngón tay rơi xuống cùng máu và thịt đã nát. Một đứa chưa từng bị thương cũng chưa từng động đến máu chứ đừng nói đến là người chết một cách đau đớn trước mắt mình. Không quá khó hiểu khi Mika run rẩy đến nỗi không thể đứng vững.

    "Gaara!" Cô run rẩy quay lại nhưng đó không phải Gaara của thường ngày, hai tay cậu ôm lấy đầu, con mắt lục bảo thường ngày kia giờ chất chồng là tia máu, trán cậu nhăn lại và miệng của Gaara phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.

    "Máu, cho ta thêm máu!" Gaara gầm lên. Cậu đang mất kiểm soát.

    Mika đau đớn nhìn Gaara trước mắt. Phải, tên ninja kia được phái đến ám sát cậu. Hắn nhắm vào cậu theo lệnh của cha cậu - ngài Kagekaze Đệ tứ. Nhìn cậu đau đớn để giữ cho con Vĩ thú trong người cậu không nổi điên, ngay lúc này, cảm giác của Mika không phải là sợ hãi mà thay vào đó là đau xót. Nhìn người bạn của mình quằn quại trong đau đớn cô tự trách bản thân sao yếu đuối lúc này chẳng thể làm gì cho cậu. Từ nơi khóe mắt cô hai hàng lệ chảy dài, cô tiến đến, hai tay choàng qua sau gáy cậu, để mái tóc đỏ rực kia dưới cằm rồi ôm cậu vào lòng.

    "Gaara! Làm ơn.. Đừng chịu đựng một mình! Bây giờ bên cạnh cậu đã có tớ rồi, đau đớn của cậu chia bớt cho tớ đi.."
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng tám 2021
  10. Lam Thủy Tôi không màu

    Bài viết:
    55
    Chương 9: Những đứa trẻ - con của Kazekage

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mika chẳng thể biết cô đã thổn thức bao lâu, chỉ đến khi nhịp thở của Gaara ổn định lại cô mới dám nới lỏng vòng tay.

    "Cậu còn đau không Gaara?"

    Gaara đẩy cô ra, cặp mắt lục bảo nhìn thẳng vào cô mà hét lớn:

    "Biến đi!"

    "Gaara!"

    Mika dường như bất lực nhìn vào thân ảnh bé nhỏ kia, cô phải làm gì để cậu hết đau đớn, làm gì để xoa dịu tâm hồn ấy.

    "Để cho ta một mình đừng thương hại ta!" Gaara gằn lên từng chữ.

    Cô chạy ra ngoài như không muốn Gaara nhìn thấy giọt nước mắt nào từ cô nữa, nhưng vì không chú ý khi đến cửa cô bị va vào dáng người to cao phía trước làm thân hình nhỏ bé của cô bị ngã bật ngược lại.

    "Xin lỗi cháu, ta cứ nghĩ là không có ai ở nhà." Một giọng nam ấm áp vang lên.

    Mika nhìn men theo cái bóng to lớn dưới nền đất lên khuôn mặt với mái tóc nâu vàng, màu vàng ấm của cát sa mạc. Tưởng ai, hóa ra là Yashamaru - cậu của Gaara, theo sau còn có Kankuro và Temari - anh chị của cậu ấy. Cô vội cúi đầu chào rồi chạy đi không để những người phía sau kịp lên tiếng.

    "Con bé làm gì trong nhà của chúng ta thế nhỉ, Temari?" Kankuro lên tiếng.

    "Này, Temari.. Temari.. có nghe thấy em nói không vậy!"

    "Kankuro, chúng ta có đi nhầm nhà không?" Temari, người bước vào nhà đầu tiên đang không khỏi há hốc mồm, sao nay trông nhà của bọn hộ có vẻ sáng và gọn gàng hơn hẳn thế này.

    "Là cô bé đó sao?". Cậu Yashamaru cũng không khỏi ngỡ ngàng và thán phục.

    Nhưng rồi không khí trở nên im bặt từ khi Gaara từ trên lầu bước xuống. Temari và Kankuro lặng lẽ lướt qua Gaara trở lên phòng. Lúc về đến phòng, đóng cửa phòng lại, họ không khỏi toát mồ hôi hột khi ban nãy họ đã ngửi thấy mùi máu tanh nơi phòng của cậu em út.

    Mika không trở về trọ mà thẫn thờ bước đi trên dọc con đường trải đầy cát. Cô vừa làm một việc đến chính cô cũng chẳng tưởng tượng ra được. Cô đã hứa sẽ không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến nhân vật và cốt truyện, bởi cô là người của thế giới khác sự xuất hiện của cô đã là một điều không nên có ở thế giới này rồi, vì cô mà có thể khiến câu chuyện đi theo hướng khác hẳn ban đầu. Nhưng dường như mọi việc cô làm đều trái ngược lại với những điều cô nghĩ. Mika không muốn một cậu bé thực sự có lương tâm tốt lại bị những ám ảnh của tuổi thơ mà đi vào bóng tối. Và còn cậu là người bạn đầu tiên của cô khi đến đây, điều đó khiến Mika được an ủi, khiến cô nghĩ mình không bị lạc lõng ở thế giới này. Mika có nên bước tiếp hay dừng lại mọi chuyện?

    Tối nay, cô không ra ngoài ban công nữa. Không phải vì cô sợ, mà là vì cô không biết phải đối diện với Gaara thế nào. Còn Gaara thì sao? Cậu vẫn cái thói quen ngồi trên sân thượng nhưng hôm nay suy nghĩ của cậu rất khác. Cậu nghĩ về người bạn tên là Mika. Cậu đã đẩy người bạn đầu tiên của cậu ra xa. Cậu nghĩ người bạn đó chỉ là thương hại cậu. Cậu sợ người ta nói mình là quái vật một thì sợ người ta thương hại mình mười. Trong dòng suy nghĩ rối loạn, một lần nữa Shukaku lại cất tiếng gọi, nó muốn có thêm máu tươi, và dòng cát của cậu lại từ từ nâng lên, nó bắt lấy người ninja ám sát đang nấp sau tường kia, rồi "phụp", máu thịt hòa trộn, một người nữa lại phải chết.

    * * *

    Sau đó một thời gian dài, Mika chả thể chạm mặt Gaara nữa. Trong một buổi chiều cô đang đi dò hỏi thêm thông tin về Mai, cô gặp Kankuro đang vui vẻ chơi với những đứa trẻ khác. Mọi người sẽ nghĩ Kankuro là người vô tư và dễ gần nhất vì anh ấy luôn có bạn bè vây quanh. Ừ, thì Mika cũng đã từng nghĩ vậy, cho đến khi, cô nhìn thấy những đứa trẻ khác được ba mẹ đến đón về còn Kankuro đứng đó thẫn thờ nhìn những đứa trẻ khác và ba mẹ chúng cười đùa bên nhau. Rồi lại có một ngày, khi đi theo bà Sana đi chợ, Mika thấy Temari đang đứng ở sân tập, tập luyện điên cuồng, nhưng theo sau chị ấy lại là những lời chỉ trỏ của bạn bè cùng trang lứa, họ nói chị ấy kiêu căng và ngạo mạn. Khi xem anime Naruto chúng ta đều thấy ba chị em làng Cát đều rất mạnh, họ có niềm kiêu hãnh riêng và đôi lúc hơi tự cao. Nhưng sự thật phía sau thì họ vẫn là những đứa trẻ, thèm muốn được yêu thương, thèm muốn có cha và mẹ bên cạnh. Mika không thể làm ngơ qua những gì cô đã được chứng kiến. Cô quyết định gắn kết họ lại với nhau.

    Mika đã loanh quanh trước cửa nhà Gaara từ sáng sớm, quanh đi quanh lại cô lại không biết bắt chuyện từ đâu.

    "Cô bé đến đây có việc gì không? Nếu để gặp Gaara-sama thì hiện tại cậu ấy không có nhà". Yashamaru đứng trước cửa cùng lời nói dịu dàng và nụ cười hiền ấy nói với Mika.

    "Cháu không đến tìm Gaara. Cháu đến để nhờ cậu một việc." Trời ạ, Yashamaru làm cô giật mình suýt té vào bậc cửa nhà người ta rồi.

    "Ưm.. Cháu có thể nhờ cậu một việc không? Chuyện về Gaara, Kankuro và Temari ạ!"
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...