Ngôn Tình [Edit] Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời! - Đôi Đôi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Băng Nhi Nguyễn, 12 Tháng mười 2020.

  1. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 50: Đưa cơm cho anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mommy, daddy hôm nay vẫn luôn ở phòng họp, ngày hôm qua lúc con cùng daddy về nhà, daddy vẫn luôn tăng ca bận đến rạng sáng, hôm nay sáng sớm daddy lại đến công ty, daddy thật sự rất vất vả.." Tây Bảo ôm hộp tiện lợi, bên trong mắt có chút ảm đạm, đang nói, bên trong mắt thế mà còn phiếm thủy quang, cậu bé nâng lên khuôn mặt nhỏ, ngữ khí có chút khẩn cầu: "Mommy, chúng ta đi đưa cơm cho daddy đi.."

    Giang Vãn nhìn Tây Bảo đáng thương, trong lòng rất là khó chịu, nhưng mà Lệ Mạc Sâm.. cô cũng thật là không muốn nhìn thấy.

    "Vậy, mommy đưa con đến dưới lầu tập đoàn Thịnh Kinh, Tây Bảo tự mình có thể đi lên chứ?"

    "Mommy, mẹ không muốn thấy daddy sao?"

    Giang Vãn chưa từng có nói ra qua những lời nói này, cô không muốn làm con trai sinh ra tiêu cực ảnh hưởng tâm lý, nhưng mà Tây Bảo, vẫn là rất nhạy bén đã nhận ra cô đối với Lệ Mạc Sâm là kháng cự.

    "Không phải, không phải như thế." Giang Vãn vội giải thích, nhưng mà hơi hơi hé miệng, cô có chút không biết nên nói cái gì: "Là mommy cùng daddy.. Có chút hiểu lầm nho nhỏ."

    "Vậy, mommy có thể cùng Tây Bảo cùng nhau đưa cơm cho daddy ăn không? Đây là mommy cùng Tây Bảo cùng nhau làm cơm hộp, daddy nhất định sẽ rất thích, mommy cũng muốn nếm thử mà."

    Tây Bảo nâng tay nhỏ tới, xoa xoa thủy quang trong mắt.

    Giang Vãn nhìn dáng vẻ ủy khuất của Tây Bảo, liền cũng chỉ lựa chọn nhượng bộ: "Được, mommy cùng con đưa cho daddy."

    "Vâng! Mommy tốt nhất!" Tây Bảo nín khóc mỉm cười.

    Giang Vãn nhìn Tây Bảo, trong lòng có chút chua xót.

    Trường học cách tòa nhà tập đoàn Thịnh Kinh không xa, lái xe qua đó dường như không đến mười phút.

    Giang Vãn nắm tay Tây Bảo, Tây Bảo ôm hộp cơm tiện lợi được đóng gói tốt, cô nhìn tòa nhà nguy nga chót vót trước mặt đột nhiên có chút chùn bước.

    "Tây Bảo.. Hay là tự con đưa đi, được không?" Đi tới cửa công ty, Giang Vãn vẫn là có chút do dự lùi bước.

    "Mommy." Tây Bảo lôi kéo tay cô, lại một lần nữa đáng thương nhìn cô.

    Giang Vãn thở dài, thật không có biện pháp từ chối ánh mắt Tây Bảo!

    Lúc Giang Vãn nắm tay Tây Bảo chờ đợi thang máy, đám người phía sau không khỏi bàn luận sôi nổi.

    "Kia không phải là con trai tổng tài sao? Người phụ nữ kia là ai?"

    "Hẳn là giúp việc Lệ gia đi? Không nghe nói qua bên cạnh tổng tài có người phụ nữ nào cả!"

    "Đó chính là, làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng người phụ nữ kia cùng tổng tài là quan hệ gì đó chứ, thế mà còn có thể nắm tay con trai tổng tài.."

    "Đừng lo lắng quá, tổng tài của chúng ta sao có thể là dạng người thường có thể trèo cao chứ!"

    Giang Vãn nắm tay Tây Bảo vào thang máy, cũng không nghe thấy những người đó bàn tán cái gì, mà Tây Bảo quay đầu lại nhìn thoáng qua, cậu bé lại đem những lời bàn tán đó ghi tạc trong lòng.

    Đây là mommy của cậu, không phải cái gì mà giúp việc Lệ gia!

    Giang Vãn cùng Tây Bảo thẳng tới tầng cao nhất tòa nhà Thịnh Kinh, Tây Bảo ngựa quen đường cũ, rất nhanh liền tìm được văn phòng của Lệ Mạc Sâm.

    Đối mặt với cánh cửa gỗ trước mặt, Giang Vãn tim đập có chút hỗn loạn.

    "Daddy!"

    Tây Bảo rất vui vẻ, đẩy cửa ra, Lệ Mạc Sâm đang ở trước bàn làm việc, thấy Tây Bảo vào, Lệ Mạc Sâm liền buông điện thoại trong tay xuống, bế Tây Bảo lên hôn một cái.

    "Daddy, đây là con cùng mommy làm cơm đó nha! Mommy rất vất vả, tổng cộng làm bốn món ăn đó! Daddy, ba mau nhìn xem! Trù nghệ của Mommy là nhất luôn, hôm nay lúc nấu cơm, giáo viên đều khen trù nghệ của mommy đặc biệt tốt!"

    Tây Bảo vội buông túi trong tay xuống, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiêu ngạo, cậu bé hưng phấn mà thúc giục Lệ Mạc Sâm.

    Lệ Mạc Sâm bế Tây Bảo lên, xách theo túi cơm hộp hướng phòng nghỉ bên cạnh mà đi.

    Giang Vãn có chút co quắp đứng ở tại chỗ, Lệ Mạc Sâm nhìn lướt qua bên này, ánh mắt anh thâm thúy, có chút thanh lãnh, làm Giang Vãn càng không dám nhìn thẳng.

    "Lại đây."

    Lệ Mạc Sâm đứng ở cửa phòng nghỉ, nghiêng nghiêng người.

    Giang Vãn ngẩng đầu lên, lơ đãng chạm vào ánh mắt của Lệ Mạc Sâm, cặp mắt kia của anh vẫn bình tĩnh sâu và đen như vậy, giống như là đêm khuya, làm cô không thể nắm bắt được..

    Giang Vãn muốn từ chối: "Lệ tổng, tôi còn có chút việc.."

    "Đi vào." Lệ Mạc Sâm miệng lưỡi có mềm đi chút ít "Bồi Tây Bảo."

    Anh biết, Giang Vãn có thể từ chối anh, nhưng cự tuyệt không được Tây Bảo.

    Giang Vãn quả nhiên không hề nói gì, nâng lên bước chân đi vào, Lệ Mạc Sâm đóng cửa lại, Tây Bảo đem hộp cơm nhất nhất mở ra.

    "Daddy, ba mau nếm thử đi!" Tây Bảo rất là cao hứng, đem chiếc đũa đưa cho Lệ Mạc Sâm, chờ mong nhìn anh.

    Lệ Mạc Sâm nhận lấy, gắp một khối sushi: "Ừ, ăn rất ngon!"

    "Con nói mà, trù nghệ của mommy siêu cấp giỏi, hôm nay ở hiện trường tổng cộng có sáu gia đình, người khác đều là ba mẹ đi, mà con chỉ có mommy, nhưng mà mommy là xinh đẹp nhất có khả năng nhất, người khác đều đặc biệt hâm mộ con có mommy giỏi như vậy!" Tây Bảo có chút kiêu ngạo.

    Lệ Mạc Sâm nhướng mày, không khó nghe ra lời Tây Bảo mỗi một câu đều là khen Giang Vãn.

    Thật không biết người phụ nữ này như thế nào làm Tây Bảo thích như thế.

    "Reng reng reng!"

    Liền ở lúc Giang Vãn muốn chạy nhanh rời đi, di động trong túi cô chấn động một chút, Giang Vãn vừa thấy tin nhắn nhắc nhở, là Bạch tỷ, cô nhìn lướt qua nội dung cô thế nhưng nhẹ nhàng thở ra.

    "Cái đó, Tây Bảo ngoan ngoãn ăn cơm nha, mommy còn có chút việc phải đi trước." Giang Vãn đứng lên, cũng không nhìn khuôn mặt Lệ Mạc Sâm: "Lệ tổng, tôi đi trước."

    Dứt lời, không đợi Lệ Mạc Sâm đáp lại, Giang Vãn liền mở cửa rời đi.

    Tây Bảo ngồi ở trước bàn, lại là chỉ còn lại cậu bé cùng daddy, Tây Bảo bĩu môi, mommy thật là chạy so với thỏ còn nhanh hơn..

    "Daddy." Tây Bảo nhìn thoáng qua Lệ Mạc Sâm, giống như nghĩ tới cái gì đó, cậu bé do dự một hồi, vẫn là mở miệng: "Daddy, ba nghĩ lúc nào làm mommy ở bên cạnh ba?"

    "Xảy ra chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm có chút kỳ quái.

    "Liền.." Tây Bảo ánh mắt ảm đạm rồi một chút: "Con vừa mới cùng mommy lên lầu, có người nói mommy là giúp việc Lệ gia.. Daddy, ba có thể làm mommy ở cạnh ba hay không?"

    Lệ Mạc Sâm nhìn Tây Bảo ánh mắt chờ mong, xoa xoa đầu của cậu bé, đạm thanh nói: "Ăn cơm trước đi."

    "Daddy.." Tây Bảo bĩu môi, rất là bất mãn.

    "Ba cần suy xét một chút."

    "Thật vậy chăng?" Tây Bảo thất vọng mắt to tức khắc lại tràn ngập hy vọng: "Daddy, ba sẽ suy xét để mommy ở bên cạnh ba sao? Ba sẽ làm mọi người đều biết mẹ là mommy của Tây Bảo sao?"

    "Có thể suy xét." Lệ Mạc Sâm gắp một khối sushi để vào trong miệng, đột nhiên cảm thấy sushi có chút hương vị mềm mại.

    Thế nhưng làm anh cũng có chút phân tâm, phân tâm đã có chút tưởng tượng Giang Vãn xuất hiện ở bên người anh.. Anh như là cũng không phải kháng cự như vậy.

    "Daddy ba là tốt nhất!" Tây Bảo hưng phấn mà ôm lấy Lệ Mạc Sâm, khuôn mặt nhỏ mềm mại cọ qua cọ lại trên khuôn mặt tuấn tú của Lệ Mạc Sâm.
     
  2. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 51: Ước pháp tam chương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Vãn đi thang máy xuống lầu, đi tới văn phòng của Bạch tỷ.

    Lúc đó đúng là giờ nghỉ trưa, chỉ có mình Bạch tỷ trong văn phòng.

    "Bạch tỷ." Giang Vãn đẩy cửa ra, thật cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì sao?"

    "Đem cửa đóng lại." Bạch tỷ từ trước mặt một chồng văn kiện trước ngẩng đầu lên, miệng lưỡi có chút nghiêm túc.

    Giang Vãn đáp một câu.

    "Ngồi đi." Bạch tỷ giọng nói nhàn nhạt, ý bảo cô ngồi ở ghế đối diện.

    Giang Vãn không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải ngồi xuống, trong lòng có chút lo sợ bất an.

    "Vừa rồi lúc tôi đi xuống, nghe thấy người khác nói cô cùng con trai Lệ tổng ở bên nhau?"

    Bạch tỷ đơn giản thẳng vào đề tài.

    "Vâng.." Giang Vãn đáp một câu, cô không giải thích mình là mẹ Tây Bảo, bởi vì cô cảm thấy, nếu Lệ Mạc Sâm không có công bố, như vậy nhất định anh có băn khoăn, nói vậy cũng là không muốn người ngoài biết con của anh có một người mẹ bình thường như vậy?

    Mà chính cô cũng không muốn nói ra, bởi vì Lệ Mạc Sâm ba chữ này, nghĩa là tầng lớp cao quý nhất thành phố Kinh Hải này!

    Mẹ của con của anh.. xét về thân phận càng không nên là cô, có lẽ sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho cô.

    "Giang Vãn, cô hẳn là biết đúng mực, thân phận của Lệ tổng, có quá nhiều lợi hại so với cô, gia thế tốt là hy vọng xa vời của phụ nữ mà thôi."

    Bạch tỷ là xem qua tư liệu cá nhân của cô, nhưng mà tư liệu kia rất là ngắn gọn, chỉ có bối cảnh gia thế của Giang Vãn.

    Giang Vãn cúi đầu, không nói lời nào.

    "Đứa trẻ cô có thể thân cận, nhưng đây là con trai Lệ tổng, ít nhất cô phải duy trì khoảng cách với Lệ tổng, đây cũng là tôi nhắc nhở cô."

    Bạch tỷ khẩu khí mềm mềm.

    "Vâng." Giang Vãn gật gật đầu: "Tôi biết, tôi sẽ không trèo cao với Lệ tổng.."

    "Ừ, vậy cô tiếp tục làm việc đi, Tô Ni sẽ nhanh từ nước ngoài đã trở lại." Bạch tỷ lên tiếng, mang lên mắt kính, tiếp tục xử lý văn kiện trước mặt.

    Giang Vãn đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

    "Đúng rồi, Giang Vãn!"

    Lúc đi tới cửa, Bạch tỷ gọi cô lại.

    "Bạch tỷ, còn có việc sao?" Giang Vãn đứng ở cửa.

    Bạch tỷ nhìn khuôn mặt Giang Vãn, như là do dự một hồi, môi cô ấy giật giật, như là muốn nhắc nhở cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là không có nói: "Thôi, cô đi ra ngoài trước đi."

    "Vâng." Giang Vãn cảm thấy có chút kỳ quái, vẫn là đóng cửa đi ra ngoài.

    Bạch tỷ ngồi ở trước bàn, lắc lắc đầu, bên cạnh Lệ Mạc Sâm.. Không phải đơn giản như vậy.

    Mà bên kia.

    Tây Bảo ở văn phòng của Lệ Mạc Sâm xem phim hoạt hình, cậu bé giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên đem ấn tạm dừng màn hình cứng nhắc trước mặt, sau đó nhảy xuống đi tới bên cạnh Lệ Mạc Sâm, tay nhỏ chạm chạm vào áo khoác Lệ Mạc Sâm.

    "Xảy ra chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm buông bút kí tên trong tay xuống, đem cậu bé ôm ngồi ở trên đùi.

    "Daddy, ba có thể thể đáp ứng với con một chuyện không?" Trên khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo khó nổi lên vẻ nghiêm trang.

    "Cái gì?" Lệ Mạc Sâm giúp cậu bé sửa sang lại cổ áo.

    "Không đúng, daddy, con muốn ước pháp tam chương." Tây Bảo thay đổi cách nói.

    "Cái gì ước pháp tam chương?"

    "Điều thứ nhất, về sau không được hung dữ với mommy, không được xụ mặt với mommy." Tây Bảo vươn tay trái, so một ngón tay.

    Lệ Mạc Sâm hơi hơi sửng sốt.

    "Điều thứ hai, về sau phải đối xử tốt với mommy, muốn cho mommy." Tây Bảo lại duỗi thêm ra một ngón tay, cái miệng nhỏ phình phình, nghiêm túc cực kỳ.

    "Điều thứ ba, về sau phải yêu mommy, phải cùng mommy ở bên nhau."

    Lệ Mạc Sâm nghe Tây Bảo chế định ước pháp tam chương, thế nhưng có chút bật cười, mà từ trong nội tâm anh cũng hoàn toàn không mâu thuẫn với việc này..

    Lệ Mạc Sâm suy tư một hồi, hỏi cậu bé: "Thật sự thích cô ấy như vậy sao?"

    "Rất thích! Mommy tốt như vậy, xinh đẹp, ôn nhu như vậy, mẹ sẽ nấu ăn, đối với con cũng rất tốt.." Tây Bảo nghiêng đầu, mommy ưu điểm, quả thực liền không đếm hết được!

    "Đồng ý với con." Lệ Mạc Sâm nhéo nhéo chóp mũi Tây Bảo.

    Tây Bảo có chút hoài nghi, vươn ngón út: "Ngoéo tay không?"

    "Ngoéo tay." Lệ Mạc Sâm vươn tay, câu lấy ngón tay nhỏ của Tây Bảo.

    "Nói dối ba là chó nhỏ!"

    "Được."

    "Vậy, daddy, một lát chúng ta đi đưa mommy về nhà!"

    "Có thể."

    Nhận được câu trả lời của Lệ Mạc Sâm, Tây Bảo lúc này mới đi tiếp tục xem phim hoạt hình.

    Chỉ là, Lệ Mạc Sâm lại không có biện pháp tập trung lại tinh thần --

    Không khó cảm giác ra, Tây Bảo đối với Giang Vãn cảm tình rất sâu, rốt cuộc Giang Vãn là mẹ của cậu bé.

    Chỉ là, Giang Vãn thân phận ở một tầng lớp khác..

    Cô đã cùng Lục Vĩ Đình đăng ký kết hôn!

    Lệ Mạc Sâm ánh mắt ám ám, trong lòng có chút phức tạp, bọn họ hiện tại vẫn là đăng ký kết hôn..

    Đặc biệt là hiện tại, Lục Vĩ Đình vẫn là diễn viên chính của bộ phim kia, Giang Vãn lại là trợ lý của nữ chính Tô Ni, bọn họ cũng sẽ có rất nhiều thời gian riêng tư gặp mặt!

    Nghĩ đến cô sẽ tới gần một người đàn ông khác, Lệ Mạc Sâm tâm tình giống như là bị người tạt một chậu nước lạnh, nháy mắt lạnh băng xuống dưới.

    Thậm chí, ngực anh cũng có chút đổ khó chịu.

    Lệ Mạc Sâm lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua cậu bé đang hết sức chuyên chú xem phim hoạt hình, khuôn mặt cậu bé quả thực là so với anh là cùng một khuôn mẫu khắc ra..

    DNA làm chứng!

    * * *

    Giang Vãn lại tới phim trường, Tô Ni sắp trở lại, cô muốn trước tiên giúp Tô Ni sửa sang lại đạo cụ.

    Cô cố ý nhìn biên kịch dàn dựng kịch, lúc Tô Ni trở về suất diễn cũng không tính là nhiều, cho nên Giang Vãn muốn sửa sang lại, cũng liền ít ỏi vài món đạo cụ cùng trang phục mà thôi.

    Giang Vãn cuối cùng lại xác nhận một lần mới rời đi, lúc cô đang ở chờ thang máy, bên cạnh lại truyền đến một tiếng bước chân.

    Giang Vãn quay đầu đi vừa thấy, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi.

    Thế nhưng là.. Lục Vĩ Đình!

    Mà ánh mắt Lục Vĩ Đình, dừng ở trên người Giang Vãn, cũng có chút vi diệu.

    Lục Vĩ Đình chi khai trợ lý đi giúp anh lấy đồ vật, nháy mắt, nơi này chỉ còn lại có Giang Vãn cùng Lục Vĩ Đình hai người đang chờ đợi thang máy.

    Lục Vĩ Đình phía trước chỉ thấy Giang Vãn ăn mặc đơn giản quần jean áo thun, chưa từng gặp qua Giang Vãn giống hiện tại..

    Một bộ váy màu trắng, phục cổ trễ vai lộ ra xương quai xanh gợi cảm rõ ràng, váy ôm tay áo bồng thêm vài phần thục nữ, bên hông thu eo, càng làm đường cong của cô phập phồng quyến rũ..

    Khuôn mặt nhỏ có chút trang điểm nhẹ, trầm tĩnh rất nhiều, càng là nhiều vài phần nữ nhân vũ mị.

    Lục Vĩ Đình thế nhưng nhất thời nhìn đến ngây người.

    Giang Vãn không nghĩ cùng Lục Vĩ Đình có cái gì liên lụy, nâng lên bước chân, vội vàng mà liền muốn từ bên cạnh anh ta lướt qua đi.

    Nào ngờ liền ở lúc gặp thoáng qua trong nháy mắt kia, cổ tay của cô bị một đôi bàn tay nóng bỏng chế trụ!

    "Lục tiên sinh, buông tôi ra!" Giọng Giang Vãn có chút nôn nóng!

    Lục Vĩ Đình lại không có buông tay, anh ta nhìn Giang Vãn, môi giật giật nói: "Hôm nay có thời gian không? Muốn cùng nhau ăn bữa cơm hay không?"

    "Không cần! Lục tiên sinh, xin anh tự trọng! Tô tiểu thư lập tức sẽ đã trở lại!" Giọng Giang Vãn có chút lạnh lùng, coi cúi đầu nhìn Lục Vĩ Đình cũng không có ý buông tay, chính mình dùng sức hất ra, đem tay mình từ tay anh rút ra..

    "Giang Vãn!"

    Lục Vĩ Đình đứng tại chỗ có chút ngơ ngẩn, anh chưa từng gặp qua Giang Vãn đối với anh kháng cự như vậy? Phảng phất như anh là vi khuẩn tránh còn không kịp! Thấy Giang Vãn hướng tới cửa cầu thang vội vàng đi đến, Lục Vĩ Đình vội nâng lên bước chân đuổi theo đi!

    Tuyệt đối là con anh!
     
  3. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 52: Áy náy? Ghen?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng may phim trường văn phòng tầng lầu không cao, chỉ là lầu 3, Giang Vãn vội vàng chạy xuống dưới, liền thấy được một chiếc xe màu đen quen thuộc ngừng ở nơi đó.

    Giang Vãn rốt cuộc bất chấp, kéo cửa xe ra, liền đối với bên trong người vội vàng mà nói: "Lệ tổng, có thể đi bây giờ luôn không?"

    "Mommy!" Tây Bảo không nghĩ tới mommy mau xuất hiện như vậy, tức khắc thập phần kinh hỉ!

    Lệ Mạc Sâm ngước mắt nhìn cô một cái, khuôn mặt nhỏ có vài phần hồng, chóp mũi thượng cũng thấm ra chút mồ hôi..

    Tầm mắt anh lại hướng phía sau nhìn thoáng qua, thấy được một người đàn ông đứng ở bên ngoài!

    Lệ Mạc Sâm đôi mắt lập tức âm trầm vài phần!

    "Lái xe!" Lệ Mạc Sâm cảm thấy ngực đổ khẩu khí, bực bội đá đá phía trước, Hứa Đông vội khởi động xe.

    Giang Vãn thậm chí không dám quay đầu nhìn lại.

    Tây Bảo hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu bé bĩu bĩu môi. Rồi sau đó mặt Lục Vĩ Đình, nhìn siêu xe rời đi, trong lòng có chút phức tạp, Giang Vãn hôn mê mấy năm nay, anh ta không phải không có chờ, nhưng trên đường anh ta từ bỏ, thậm chí lúc trước vì phối hợp với công ty đóng gói tuyên truyền anh ta thâm tình nhân thiết, anh ta từng ở lúc Giang Vãn hôn mê, cùng cô đăng ký hôn nhân. Rồi sau đó, đối mặt với Giang Vãn hôn mê anh ta gặp được Tô Ni, như cũng là thuận lý thành chương sự tình.

    Những năm gần đây, anh ta đang đợi Giang Vãn tỉnh lại, mà giờ đây khi anh ta đối mặt với Giang Vãn, trong lòng càng nhiều là áy náy.

    Áy náy anh ta đã từng từ bỏ cô như vậy, áy náy anh ta đã từng phản bội cô, còn áy náy.. Anh ta lúc trước vì sự nghiệp, lợi dụng Giang Vãn hôn mê. Lục Vĩ Đình nhìn xe đã đi xa, tâm tư muốn đền bù kia, càng thêm mãnh liệt lên, thậm chí, không biết sao anh ta nhớ tới người đàn ông trong xe là Lệ Mạc Sâm, trong lòng anh ta lại ngăn không được trào ra một cổ chua xót!

    Xe vững vàng mà chạy, Giang Vãn tâm tình mới dần dần bình phục lại.

    "Mommy, xảy ra chuyện gì?" Tây Bảo rất là kỳ quái: "Vừa mới có người đuổi theo mẹ sao?"

    "Không có, mommy chính là.. muốn về nhà sớm một chút mà thôi." Giang Vãn hơi hơi hé miệng, nhìn Lệ Mạc Sâm sắc mặt có chút khó coi, trong lòng cô có chút sợ hãi.

    Nhưng mà đồng thời, cô nhớ tới lời dặn dò của Bạch tỷ..

    Cô lại cúi đầu nhìn nhìn Tây Bảo, Tây Bảo rất là quấn cô, nhưng mà Tây Bảo xuất hiện, cũng làm cô nhìn thấy Lệ Mạc Sâm tần suất càng thêm thường xuyên.

    Mà cô muốn tránh nhất là Lệ Mạc Sâm.

    Cô sờ sờ đầu nhỏ của Tây Bảo, do dự một hồi mới chậm rãi nói: "Tây Bảo, con về sau không cần đến nơi đây tìm mommy, quá xa rất mất thời gian."

    "A? Mommy, sẽ không nha, con tan học rất sớm, hơn nữa tác nghiệp cũng sẽ không nhiều.. Mommy, đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao đột nhiên không cho Tây Bảo tới đây?" Tây Bảo vẻ mặt ngây thơ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

    "Mommy có thể đi tìm con nha, về sau mommy tan tầm sớm một chút, đi trường học đón Tây Bảo, được không?"

    Giang Vãn tận lực ôn nhu nói, không nghĩ làm con trai hiểu lầm.

    "Mommy, chính là Tây Bảo muốn tới tìm mẹ.." Tây Bảo chu chu miệng.

    Mà lời này nghe vào tai Lệ Mạc Sâm, rồi lại có một ý khác, không muốn làm Tây Bảo cùng anh tới phim trường, chẳng lẽ là sợ Lục Vĩ Đình thấy sao? Nếu không phải, Giang Vãn cần gì phải che che dấu dấu?

    Nghĩ đến đây, Lệ Mạc Sâm trong lòng có một trận bực bội, anh nhịn không được mỉa mai ra tiếng: "A, mẹ con bận thật sự, có rất nhiều người mong, con ở chỗ này chỉ biết làm chậm trễ mẹ con hẹn hò!"

    "Hả? Mommy hẹn hò?" Tây Bảo tức khắc ngốc nghếch hỏi: "Là chú hay là dì?"

    "Liên quan gì đến con? Mẹ con muốn gặp ai liền gặp người đó, còn cần báo cáo với con sao?"

    Lệ Mạc Sâm lại là cười lạnh một tiếng.

    Giang Vãn ngồi ở bên cạnh cửa sổ xe, nghe thấy Lệ Mạc Sâm nói những câu này, trong lòng cũng có chút không thoải mái, nhưng mà cô vẫn là cố gắng nhịn xuống.

    Nhưng Tây Bảo vừa nghe Lệ Mạc Sâm nói, nào biết đâu rằng phân chia cái gì thật giả, cậu bé mở to mắt, có chút không dám tin: "Mommy.. Có hẹn ước với người khác sao?"

    "Con quản nhiều như thế làm cái gì?"

    Lệ Mạc Sâm lại nghiêng đầu liếc Giang Vãn một cái, chỉ thấy người phụ nữ này ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích, thậm chí căn bản đều không có giải thích câu gì!

    Lệ Mạc Sâm tâm tình nháy mắt tệ hơn, chẳng lẽ là anh nói đúng? Thật là sợ Lục Vĩ Đình thấy?

    Vì thế, Lệ Mạc Sâm khẩu khí không tự giác kém một ít.

    "Daddy!" Tây Bảo hướng đầu tới anh xin giúp đỡ, như là đang nói, đừng làm mommy gặp người khác..

    Nhưng Lệ Mạc Sâm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bỏ mặc!

    Tây Bảo lại như cục bột nếp đi dính vào Giang Vãn, mở ra đáng thương vô cùng làm nũng: "Mommy, mẹ thật sự gặp người khác sao?"

    Lệ Mạc Sâm một trận bực bội, trực tiếp túm chặt cổ áo Tây Bảo đem Tây Bảo trở về!

    "Hu hu hu, daddy đáng ghét!" Tây Bảo vùng vẫy tay nhỏ chân nhỏ, đầy mặt viết ủy khuất!

    "Anh đừng đối xử với con như vậy." Giang Vãn nhìn không được: "Nó còn nhỏ như vậy, anh hung dữ với nó làm cái gì?"

    "Đây là xon trai tôi, tôi muốn hung dữ thế nào liền như thế ấy!" Lệ Mạc Sâm trả lời đúng lý hợp tình, một đôi mày kiếm hơi nhướng lên.

    "Tây Bảo cũng là con trai tôi." Giang Vãn phản bác nói.

    "Cô còn biết nó là con trai cô?" Lệ Mạc Sâm tiếp tục lạnh nhạt có chút trào phúng: "Tôi còn tưởng rằng cô sớm quên sạch sẽ!"

    Giang Vãn đương nhiên nhớ không rõ Lệ Mạc Sâm vì cái gì lại nóng giận như thế, ở trước mặt con trai còn nói năng như vậy, cô hít một hơi thật sâu, vẫn là quyết định không cùng này người đàn ông này tranh cãi.

    "Daddy, không được hung dữ với mommy! Ba quên ba cùng Tây Bảo chuyện ước pháp tam chương sao? Về sau đối xử tốt với mommy, không hung dữ với mommy!" Cậu bé vừa thấy sắc mặt daddy khó coi như thế, nháy mắt liền nói ra chuyện anh lúc trước hứa hẹn: "Chúng ta đã móc nghéo rồi mà!"

    Giang Vãn ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ có chút hơi hơi mất tự nhiên..

    Ước pháp tam chương?

    Lệ Mạc Sâm còn cùng Tây Bảo ước pháp tam chương?

    Mà Lệ Mạc Sâm sắc mặt cũng nháy mắt có chút khó coi, cậu bé này thật đúng là xem náo nhiệt không đại loạn, thế nhưng còn tại đây trước mặt người phụ nữ này nói ra chuyện này!

    "Tôi đáp ứng Tây Bảo, chỉ là bởi vì cô là mẹ nó!" Lệ Mạc Sâm sắc mặt xanh mét giống đáy nồi: "Cô cho rằng người phụ nữ như cô, tôi thật sự có thể nhìn trúng sao?"

    "Chướng mắt là tốt nhất, loại phụ nữ thô bỉ như tôi, cũng không thể lọt vào mắt Lệ tổng được, chướng mắt đương nhiên là tốt nhất." Giang Vãn gật đầu.

    Nhưng nghe thấy lời này, sắc mặt Lệ Mạc Sâm lại là lạnh đi vài độ!

    "Đúng, loại phụ nữ dục cầu bất mãn như cô, tôi xem cô là rất sẽ hưởng thụ, từ lão già đến ảnh đế.. Khẩu vị thật nặng!"

    "Lệ Mạc Sâm!" khuôn mặt nhỏ của Giang Vãn biến đổi liên tục, "Ngươi ở trước mặt con có thể chú ý một chút không?"

    "Liên quan gì đến anh?" Lệ Mạc Sâm giận quá hóa cười, thấy cô còn hoàn toàn không có vì chính mình giải thích!

    Người phụ nữ này này vì sao không giải thích, chẳng lẽ đều là thật vậy chăng?

    Giang Vãn yêu cầu Hứa Đông ở cái giao lộ này dừng xe, cô không có cách nào lại cùng Lệ Mạc Sâm cùng ở trong cái không gian này!

    Hứa Đông không dám hỏi, vội ở giao lộ ngừng xe.

    Giang Vãn một phen kéo ra cửa xe đi xuống.

    Tây Bảo có chút nôn nóng, nhìn mommy rời đi, cậu bé trong lòng rất là khó chịu! Cậu bé vội vỗ vỗ Lệ Mạc Sâm: "Daddy! Ba mau đuổi theo mommy!"

    "Cô ta đi thì đi!" Lệ Mạc Sâm bực bội, đôi mắt đều là sắc mặt giận dữ.

    "Daddy." Giọng nói cậu bé mang theo tia khóc nức nở: "Daddy ba nói chuyện không tính toán gì hết! Ba gạt người!"

    Tây Bảo lập tức liền phải bắt đầu khóc, Lệ Mạc Sâm nhìn cậu bé một cái, tâm tình càng là phiền loạn, anh đột nhiên đẩy ra bên cạnh cửa xe, nhanh đuổi theo qua đi.

    Giang Vãn giận dỗi dọc theo đường đi, lại bị Lệ Mạc Sâm bước chân nhanh hơn, một phen ấn xuống bả vai cô!

    Giang Vãn có chút tức giận quay đầu lại, một đôi mắt tức giận trừng lên nhìn anh.

    "Giang Vãn, cô về sau duy trì khoảng cách cùng người đàn ông khác cho tôi! Cô là mẹ con trai tôi, đừng để cái tính phong lưu không biết liêm sỉ đó làm ảnh hưởng tới tâm lý của con tôi!"

    Lệ Mạc Sâm rống lên một câu, ngay sau đó, liền rời đi. Giang Vãn đứng ở tại chỗ, bị anh rống có chút không thể hiểu được.
     
  4. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 53: Mommy giống như không thích daddy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Trương Lâm với mấy người bàn tán trung tâm thành phố mới khai trương tiệm lẩu, liền tới hỏi Giang Vãn: "Vãn Vãn, cô muốn cùng đi không?"

    Giang Vãn nghĩ hôm nay về nhà cũng không có việc gì làm, đang muốn đồng ý, nào ngờ di động vang lên, cô vừa thấy số điện thoại, là Tây Bảo, vội đi trước nghe điện thoại.

    "Mommy!" Giọng Tây Bảo vui vẻ từ điện thoại truyền đến, cùng với một chút tiếng người nói ồn ào, cậu bé có chút hưng phấn: "Mommy, chú Hứa Đông đưa con tới tiệm bánh ngọt, con mua cho mommy một phần bánh kem hạt dẻ nhé! Con có thể chờ tan làm đưa đến đó cho mommy không?"

    Giang Vãn cười lắc lắc đầu, theo bản năng mà có chút cảnh giác: "Vậy daddy con đâu?"

    "Daddy không ở đây, ba rất bận." Cậu bé ôm di động, ghé vào cửa sổ xe, mắt to mọi nơi nhìn xung quanh, tìm kiếm Lệ Mạc Sâm.

    "Được." Giang Vãn vừa nghe, Lệ Mạc Sâm hẳn là sẽ không tùy ý để Tây Bảo tới đây, liền đồng ý.

    Tây Bảo cúp điện thoại, Hứa Đông ở phía trước, gõ tay lái cười: "Tiểu thiếu gia, vì sao nói daddy của cháu không ở đây?"

    Cậu bé mếu máo: "Daddy vốn dĩ không ở trong xe, daddy ở đó xếp hàng, chú Hứa Đông, chú không được nói nha."

    "Hả? Chuyện gì?" Hứa Đông bị gợi lên lòng hiếu kỳ. "Con cảm giác.. Mommy giống như không quá thích daddy, mommy không muốn nhìn thấy daddy, con có thể cảm giác được, cho nên, con phải vì bọn họ tạo nhiều chút cơ hội, mommy gặp nhiều, có lẽ sẽ không chán ghét daddy như vậy." Tây Bảo ánh mắt dừng ở trên người Lệ Mạc Sâm đang thanh toán tiền, cậu bé thở dài. Editor Băng Nhi

    Hứa Đông nhất thời không biết nên nói cái gì, qua vài phút mới trấn an: "Tiểu thiếu gia, con cũng đừng lo lắng, daddy với mommy của con sẽ ở bên nhau."

    Trên đời này, nào có phụ nữ nào không thích ông chủ đại nhân? Kia trừ phi là gặp quỷ!

    * * *

    Giang Vãn không có đi ăn với Trương Lâm, xem ra, trong lòng đã bất tri bất giác chiếm cứ cho Tây Bảo một vị trí quan trọng nhất.

    Cô thường thường nhớ tới khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo.

    Tình thương của mẹ dần dần lớn lên.

    Giang Vãn sớm mà chạy về nhà, mới thay quần áo, cửa phòng đã bị gõ vang, Giang Vãn đơn giản thu dọn phòng khách, lúc này mới vội đi mở cửa.

    "Mommy!"

    Giang Vãn tưởng chỉ có mình Tây Bảo, nào ngờ sau khi mở cửa, bên ngoài đứng rõ ràng là một khuôn mẫu khắc ra một lớn một nhỏ.

    Tây Bảo từ trong lòng Lệ Mạc Sâm nhảy xuống, thân thể mềm mại liền ôm lấy chân Giang Vãn.

    Giang Vãn thuận thế bế con trai lên, không dự đoán được Lệ Mạc Sâm cũng tới, trong lòng cô có chút mâu thuẫn, nhìn Lệ Mạc Sâm mặt không biểu cảm khuôn mặt tuấn tú, cô hỏi: "Lệ tổng, ngài không bận sao?"

    "Ừ, cùng Tây Bảo ăn một bữa cơm liền đi." Lệ Mạc Sâm lời ít mà ý nhiều.

    "Mommy, con rất đói."

    Tây Bảo ở trong lòng cô chớp chớp mắt, dáng vẻ có chút tò mò.

    Giang Vãn đành phải nhích sang bên cạnh một chút, để Lệ Mạc Sâm tiến vào.

    "Nhà tôi đồ ăn không nhiều lắm, Lệ tổng không để ý chứ?" Giang Vãn buông Tây Bảo xuống, miệng lưỡi nháy mắt lạnh một ít.

    "Không có việc gì."

    Lệ Mạc Sâm lập tức hướng tới sofa nhà cô đi đến, anh mở ra túi văn kiện của mình, lấy văn kiện ra xem, nghiễm nhiên là một dáng vẻ rất bận rộn.

    Giang Vãn đi vào phòng bếp, trong lòng không khỏi có chút than thầm.

    Người đàn ông này, ngày hôm qua không phải mới cảnh cáo cô sao? Hôm nay như thế nào lại làm bộ dường như không có việc gì xuất hiện ở nhà cô ăn cơm?

    "Mommy, đây là bánh kem nha!" Tây Bảo từ trong túi lấy bánh kem ra, ôm chạy vào phòng bếp. Editor Băng Nhi

    Giang Vãn ngồi xổm xuống, tiếp nhận hộp bánh tinh xảo trong tay Tây Bảo đặt ở trên tủ bát, lại nhìn thoáng qua người đàn ông bên ngoài phòng khách, cô do dự một chút: "Tây Bảo, con không phải nói daddy của con hôm nay bận sao?"

    "Sau khi con cùng chú Hứa Đông mua xong bánh, phát hiện daddy không có chỗ ăn cơm, con làm cho daddy đưa con tới chỗ mommy ăn cơm, mommy không vui sao?"

    Giang Vãn nhìn ánh mắt Tây Bảo, trong lòng cảm thấy là chính mình quá mẫn cảm so đo.

    Tây Bảo dù sao cũng là một đứa trẻ, nó nào hiểu trong lòng cô băn khoăn đâu?

    Tây Bảo muốn chẳng qua là có daddy mommy mà thôi.

    Giang Vãn xoa xoa đầu Tây Bảo: "Không có việc gì, mommy chỉ là lo lắng quấy rầy daddy của con làm việc mà thôi, đúng rồi, Tây Bảo có bài tập không? Có thể tranh thủ lúc mommy nấu cơm đi làm bài tập nha!"

    "Vâng." Tây Bảo hiểu chuyện gật gật đầu.

    Giang Vãn kéo tủ lạnh ra, trong nhà dư lại rau xanh chỉ có thể xào ba món ăn, đang lúc cô tháo tạp dề xuống bưng đồ ăn ra, nhìn đến một màn -- Lệ Mạc Sâm vắt chân ngồi ở trên sô pha, laptop gác ở đầu gối anh, ngón tay anh thon dài không ngừng mà đánh bàn phím, mày hơi hơi nhíu, mà Tây Bảo ngồi xếp bằng ngồi ở trên thảm, tay phải cầm cán bút, nghiêm túc mà viết.

    Có lẽ là Tây Bảo gặp chỗ không hiểu, liền dùng bút chọc chọc Lệ Mạc Sâm, rồi sau đó đem notebook đưa cho Lệ Mạc Sâm, Lệ Mạc Sâm kiên nhẫn giải thích cho cậu bé.

    Người đàn ông kia ở bên ngoài không ai bì nổi, khí phách căng ngạo, làm việc quả quyết máu lạnh, ở trước mặt Tây Bảo, nghiễm nhiên là hình tượng một người cha của gia đình ôn nhu.

    Giang Vãn bưng mâm, thế nhưng trong nháy mắt có chút ngơ ngẩn.

    "Thơm quá a! Mommy làm cơm sao?" Tây Bảo nghe thấy được mùi hương, vừa nhấc đầu, liền thấy được Giang Vãn đứng ở cửa phòng bếp, cậu bé vội buông bút xuống, hướng Giang Vãn chạy tới, biểu cảm giống như một con mèo nhỏ: "Mommy làm món gì vậy?"

    "Tây Bảo mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm." Giang Vãn tháo tạp dề xuống, dắt Tây Bảo đi phòng bếp rửa tay.

    Tây Bảo thấy đồ ăn trên bàn rất là vui vẻ, rửa sạch tay liền ngoan ngoãn ngồi ở bàn bên cạnh chờ ăn cơm.

    "Lệ tổng, có thể ăn cơm rồi." Giang Vãn cũng rửa sạch tay, cô đứng ở trước cửa phòng khách xoa xoa tay, nhìn người đàn ông đang chuyên tâm làm việc, vẫn là nhắc nhở một câu.

    "Hai người ăn trước đi." Lệ Mạc Sâm cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chuyên tâm nhìn màn hình.

    "Tây Bảo.." Giang Vãn muốn nói Tây Bảo còn đang đợi anh.

    "Có việc bận."

    Giang Vãn đành phải không nhắc nhở, xoay người đi trở về nhà ăn, Tây Bảo nắm chiếc đũa chờ cô, thấy cô tiến vào, có chút nghi vấn: "Daddy đâu?"

    "Daddy của con còn bận việc, chúng ta hai người ăn trước."

    Giang Vãn đơm cho Tây Bảo chén cơm, Tây Bảo hiểu chuyện gật gật đầu.

    Bởi vì trong nhà đồ ăn vốn dĩ không nhiều lắm, cô cùng Tây Bảo hai người cơ hồ đem ba món đồ ăn ăn sạch, Giang Vãn thu dọn xong bàn ăn ra nhìn thoáng qua, Lệ Mạc Sâm vẫn cứ ngồi ở trên sô pha tập trung tinh thần nhìn máy tính.

    Giang Vãn không quấy rầy anh, liền mang theo Tây Bảo vào phòng ngủ, cô nghĩ trước tiên xử lý một chút quảng cáo của Tô Ni chọn, mà Tây Bảo còn thừa chút bài tập phải làm.

    Giang Vãn ngồi ở bàn làm việc, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tây Bảo ghé vào trên giường chuyên tâm mà đọc sách. Thời gian qua một lúc lâu, Giang Vãn nhìn thoáng qua di động, thế nhưng đã hơn 8 giờ tối, xét đến ngày mai Tây Bảo còn đi học, lúc Giang Vãn muốn quay đầu lại nhắc nhở Tây Bảo một chút, lại phát hiện Tây Bảo đã ghé vào trên giường cô ngủ rồi.
     
  5. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 54: Đó là muốn gặp tôi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Vãn thở dài, lấy chăn đắp cho Tây Bảo, mới nhẹ nhàng mà kéo ra cửa đi ra ngoài, muốn báo cho người đàn ông ngoài cửa.

    "Có ăn khuya không?"

    Nào ngờ ngay lúc Giang Vãn từ phòng ngủ ra tới, thiếu chút nữa đâm vào lòng Lệ Mạc Sâm.

    "..."

    Giang Vãn sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại, cô cùng Tây Bảo ăn dư nhiều lắm, không thể dùng đồ ăn thừa tới tống cổ cho Lệ đại tổng tài làm bữa tối, nhưng Giang Vãn nhìn nhìn thời gian, cô cũng không nghĩ thời gian này cùng Lệ Mạc Sâm ở chung.

    Vì thế, Giang Vãn châm chước một chút nói: "Nhà tôi chỉ có mì gói, bằng không Lệ tổng trở về ăn đi?"

    "Mì gói cũng được." Lệ Mạc Sâm thuận miệng trả lời.

    Giang Vãn đứng ở cửa, như có chút sững sờ, cô vốn là cảm thấy thân phận Lệ Mạc Sâm như vậy, nhất định không thể ở nhà cô ăn mì gói.. Kết quả, Lệ Mạc Sâm như thế nào liền đồng ý?

    Giang Vãn còn muốn nói cái gì, nhưng di động trong túi Lệ Mạc Sâm vang lên, như là chuyện quan trọng, anh liền đi phòng khách nghe điện thoại.

    Vì thế, Giang Vãn đành phải đi vào phòng bếp, có chút ủ rũ cụp đuôi nấu mì gói cho Lệ Mạc Sâm.

    "Cần hỗ trợ không?" Lệ Mạc Sâm dựa ở cửa, ánh điện ở cửa phòng bếp mạ ở khuôn mặt tuấn lãng của anh, nhuệ khí sắc bén thiếu đi một chút.

    "Không cần, Lệ tổng ở bên ngoài chờ đi." Giang Vãn xé túi mì gói, lựa chọn tính xem nhẹ Lệ Mạc Sâm.

    Mà Lệ Mạc Sâm lại xem nhẹ lời cô nói, lập tức hướng tới phòng bếp đi đến, cánh tay dài lướt qua cô, không gian tràn đầy hương vị trên người Lệ Mạc Sâm..

    "Anh muốn làm cái gì?" Giang Vãn có chút cảnh giác, theo bản năng mà hướng bên cạnh mà trốn.

    "Thêm đi vào."

    Trong tay thon dài của Lệ Mạc Sâm nắm một quả trứng gà, đưa cho cô. Giang Vãn một phen hoảng loạn tim đập lúc này mới yên ổn một chút, có lẽ là bởi vì trong nồi ùng ục ùng tỏa hơi nước, toàn bộ không gian nhỏ hẹp trong phòng bếp đều là ấm áp, Giang Vãn khuôn mặt nhỏ có chút ửng đỏ, cô ngước mắt tiếp nhận quả trứng nắm ở trong tay anh, không may chạm vào lòng bàn tay khô ráp của Lệ Mạc Sâm.

    Trên khuôn mặt anh tuấn đau khổ của Lệ Mạc Sâm, lại làm dấy lên một tia cười như không cười, cặp con ngươi như mực đen cong lên, ý cười bỡn cợt quả thật làm người ta không dám nhìn thẳng.

    Anh đứng ở nơi đó, trên người tản ra một loại hơi thở ái muội.

    "Lệ tổng, chờ một chút, tôi lấy một chiếc đũa."

    Giang Vãn không dám nhìn khuôn mặt anh, cúi đầu muốn từ bên cạnh anh vòng qua.

    "Cô giống như không muốn nhìn thấy tôi?" Lệ Mạc Sâm lại ngăn chặn đường đi của cô, thân thể thon dài cao lớn của anh, quả thật làm cô lui không thể lui.

    "Không có.."

    Giang Vãn bị anh vây ở giữa tủ bát và ngực anh, hoảng loạn muốn từ bên cạnh vòng đi ra ngoài, cánh tay dài của anh trực tiếp nâng lên chống ở trên tủ lạnh bên cạnh.

    Trong lúc nhất thời, khoảng cách giữa hai người cực gần, hô hấp của Giang Vãn đều là hơi thở của Lệ Mạc Sâm!

    "Là sao?" Lệ Mạc Sâm như không chút để ý hỏi một câu, hơi hơi giơ lên thanh tuyến mang theo một cổ tà khí: "Đó chính là muốn gặp tôi?"

    Khuôn mặt nhỏ của Giang Vãn rất hồng quả thực muốn tích xuất huyết tới, đáng chết, người đàn ông này là ở cố ý giả bộ sao?

    "Lệ Mạc Sâm.." Giang Vãn muốn đẩy anh ra: "Mặt nấu ăn!"

    "Trả lời vấn đề của tôi." Lệ Mạc Sâm lại không có muốn buông ý của cô ra.

    Giang Vãn quýnh lên, dùng sức lực từ bên cạnh anh trốn thoát, không cẩn thận đánh nghiêng một chén nước bên cạnh bàn, dòng nước ấm áp tất cả đều đổ vào trên áo sơmi của Lệ Mạc Sâm.

    Nhưng cô cũng bất chấp, đem mì gói hâm nóng, cô thậm chí không dám nhìn Lệ Mạc Sâm: "Tôi gặp anh chỉ là bởi vì Tây Bảo, hy vọng Lệ tổng không cần nghĩ quá nhiều."

    Nói xong, cô như bỏ trốn bước nhanh đi ra ngoài.

    Lệ Mạc Sâm đứng ở trong phòng bếp, nhìn bóng dáng Giang Vãn rời đi, lại nhìn thoáng qua khói mì gói lượn lờ tỏa ra trên bàn, anh lấy chiếc đũa ở bên cạnh ngồi xuống, gắp mặt nếm một gắp.

    Ngày xưa lọt vào anh một vạn cái khinh thường thức ăn nhanh rác rưởi, hiện giờ, lại cảm thấy rất là mỹ vị.

    Thậm chí, có một loại hương vị "Gia Đình".

    Lệ Mạc Sâm lần đầu tiên cảm thấy, mì gói thế nhưng so với bất luận đồ ăn nào anh từng ăn trong dĩ vãng đều làm anh cảm thấy thỏa mãn.

    Giang Vãn chạy vào phòng ngủ của mình đóng cửa lại, cô lưng để ở trên cửa, hít sâu mấy hơi, bình phục nhịp tim đập loạn của mình.

    Đáng chết, Lệ Mạc Sâm rốt cuộc làm cái gì?

    Ngày hôm qua hét lên với cô, hôm nay lại tính làm cái gì?

    Nếu không phải vì Tây Bảo, cô sao có khả năng nguyện ý gặp anh?

    Giang Vãn có một loại cảm giác nguy hiểm, không được, cô không thể cùng Lệ Mạc Sâm tiếp xúc như vậy được, bọn họ cần nói chuyện từ từ.

    Giang Vãn ở trong đầu châm chước từ ngữ, lúc kéo cửa đi ra ngoài, lại kinh ngạc mà bất động bước chân --

    Lệ Mạc Sâm cả người trần trụi, ở phòng khách nhà cô nơi nơi đi lại!

    "Lệ Mạc Sâm, anh lại ở đây làm cái gì vậy?" Giang Vãn mặt đỏ bừng, trực tiếp bước đi ra.

    "Máy sấy ở nơi nào?" Lệ Mạc Sâm trong tay còn cầm áo sơmi bị nước làm ướt nhẹp, dưới ánh đèn phòng khách, dáng người anh hoàn mỹ không thể bắt bẻ, cơ ngực cường tráng, còn có cơ bụng rắn chắc, cùng với xuống chút nữa nhân ngư tuyến..

    Gợi cảm quả thật so với người mẫu còn muốn câu nhân hơn!

    Giang Vãn quay mặt đi: "Lệ tổng, nhà tôi không có máy sấy."

    "Vậy làm sao bây giờ?" Lệ Mạc Sâm xách theo áo sơmi hướng cô đi tới, rõ ràng là một loại tin tức nguy hiểm!

    Giang Vãn nhanh chóng lui ra sau một bước, kéo ra khoảng cách: "Nhà tôi có máy sấy tóc, Lệ tổng có thể tạm chấp nhận dùng một chút!" Nói xong, Giang Vãn hỏa tốc lắc mình vào toilet, đóng cửa lại một khắc kia, Giang Vãn thật vất vả mới bình phục tâm tình lại bị anh đảo loạn, Giang Vãn một trận mờ mịt, từ trong ngăn tủ lấy máy sấy kéo cửa ra, Lệ Mạc Sâm lại xách áo sơmi đứng ở ngoài cửa.

    Trong nháy mắt, Giang Vãn suýt chút, liền đâm vào trong lồng ngực anh..

    "Lệ tổng, máy sấy!" Giang Vãn ánh mắt trốn tránh, không nghĩ muốn nhìn anh trần trụi như vậy, có chút không biết làm sao.

    Thấy Lệ Mạc Sâm cũng không có kịp thời tiếp nhận, Giang Vãn vội vàng đem máy sấy hướng trong lòng anh dúi vào, liền vội vàng xoay người đi ra ngoài.

    "Mommy!" Tây Bảo cũng đã tỉnh lại, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đứng ở phòng khách, có chút tò mò nhìn vào toilet: "Daddy vì sao không có mặc quần áo vậy?"

    "Daddy của con quần áo ướt, đi thôi, Tây Bảo, chúng ta đi thu dọn sách vở, chuẩn bị daddy đưa con về nhà." Giang Vãn trong lòng có chút âm thầm cảm thấy thẹn, vừa mới một màn kia, thế nhưng bị Tây Bảo thấy, hơn nữa mặt còn cô đỏ như vậy

    "Mommy, vậy mẹ vì sao mặt đỏ a?" Tây Bảo vẫn cứ mờ mịt.

    Đứa nhỏ này.. Thật là cái hay không nói, nói cái dở! Giang Vãn trộm hướng toilet nhìn thoáng qua, Lệ Mạc Sâm xách theo áo sơmi đi vào, như là hơi hơi cong cong môi, trong nháy mắt kia, Giang Vãn mặt nóng rát: "Có chút nóng!"
     
  6. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 55: Nói chuyện riêng nói là sinh em gái sao.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mommy, daddy dáng người đẹp quá a, quả thực giống nam chính trong phim điện ảnh, mommy, mẹ cảm thấy sao?"

    Tây Bảo bị Giang Vãn lôi đi phòng khách, nhưng cậu bé hoàn toàn không có tâm tư thu dọn đồ đạc, vẻ mặt khát khao nhìn về hướng toilet.

    "Ừm."

    Giang Vãn trong đầu hiện lên khoảnh khắc vừa rồi, Lệ Mạc Sâm trần trụi.. Không thể không thừa nhận, dáng người anh rất là hoàn mỹ.

    "Vậy, mommy có thích hay không?"

    Giang Vãn mặt quả thực như là tôm luộc, cô căn bản là không nghĩ trả lời phải loại chuyện này!

    Cũng may chỉ chốc lát, Lệ Mạc Sâm liền làm khô áo sơmi chỉ còn ướt một mảng nhỏ, anh cài cúc sơmi đi ra, ánh mắt dừng ở trên người Tây Bảo: "Thu dọn xong chưa?"

    "Ừm, mommy giúp con thu dọn rồi, daddy, chúng ta bây giờ về nhà sao?" Tây Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu.

    "Đi thôi." Lệ Mạc Sâm vươn tay, cậu bé khoác cặp sách qua đi dắt tay daddy.

    Giang Vãn đứng ở phòng khách, càng thêm cảm thấy chính mình cần thiết cùng Lệ Mạc Sâm từ từ nói chuyện về Tây Bảo liền theo bọn họ đi xuống lầu.

    Hứa Đông có trách nhiệm làm tài xế, muộn như thế còn chờ ở dưới lầu. Editor Băng Nhi

    Cậu bé chui vào ghế sau xe, liền ở lúc Lệ Mạc Sâm cũng muốn ngồi vào, Giang Vãn vội gọi anh lại: "Chờ một chút."

    Lệ Mạc Sâm nhìn thoáng qua cậu bé đang tò mò, sờ sờ đầu cậu bé: "Daddy một lát sẽ trở về."

    Đây là Tây Bảo lần đầu tiên nhìn thấy daddy cùng mommy đơn độc ở chung, không khỏi có chút hưng phấn: "Daddy mommy, hai người muốn nói chuyện riêng với nhau sao?"

    "Ừ, một lát sẽ trở về." Lệ Mạc Sâm đẩy cửa xe ra xuống xe.

    "Thật vậy chăng?" Cậu bé mở to mắt: "Vậy, daddy, lúc nào con mới có em gái vậy? Bạn học nói với con, daddy mommy của cậu ấy nói chuyện riêng với nhau là muốn sinh cho cậu ấy một em gái.."

    Giang Vãn liền đứng ở bên cạnh xe, nghe thấy Tây Bảo nói, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng một mảnh: "Tây Bảo, mẹ cùng daddy của con chỉ là bàn luận về đề tài bình thường thôi!"

    "Hả? Sinh em gái không bình thường sao?" Tây Bảo có chút kỳ quái, bẹp bẹp cái miệng nhỏ.

    "Đương nhiên bình thường." Lệ Mạc Sâm quay đầu nhìn phía xe bên Giang Vãn: "Về sau sẽ bàn."

    "Vâng!"

    Giang Vãn quay mặt đi, thấy Lệ Mạc Sâm xuống xe, hướng bên cạnh cô rồi đi vài bước, tránh cho Tây Bảo nghe thấy đề tài.

    Lệ Mạc Sâm đi tới, nhưng thật ra anh muốn biết, người phụ nữ này sẽ nói cái gì.

    Giang Vãn hướng nơi xa mà đi, tới ghế dài bên một tiểu khu, nơi này không có người, tương đối yên tĩnh, cô quay đầu lại thấy được người đàn ông đi tới, hít vào một hơi nói: "Lệ tổng, rôi muốn cùng anh bàn một chút chuyện về Tây Bảo."

    "Nói đi." Lệ Mạc Sâm một tay đút túi, trên người đều có một loại hơi thở tôn quý. Editor Băng Nhi

    Giang Vãn sửa sửa ý nghĩ, nói: "Tôi muốn về sau để Tây Bảo đi theo bên tôi một đoạn thời gian, sau đó lại cùng ngài về Lệ gia, về sau chúng ta định kỳ thay phiên nhau chăm sóc cho con."

    "Nguyên nhân?" Lệ Mạc Sâm nhăn mày đầu, âm điệu có chút hơi hơi giơ lên.

    "Tôi rất rõ ràng, tôi không có tư cách cùng anh thưa kiện dành quyền nuôi con." Giang Vãn cười khổ một chút, như có chút tự giễu: "Hơn nữa, tôi cũng không có suy nghĩ muốn mượn Tây Bảo tới gần anh, chỉ là tôi cảm thấy, tôi là mommy của Tây Bảo, anh cũng là daddy của Tây Bảo, tôi không nghĩ làm con thiếu hụt tình thương của bất cứ bên nào, nhưng tôi cũng đồng thời hy vọng, tôi có thể cùng Lệ tổng duy trì khoảng cách."

    "Có thể, ngày mai tới đón Tây Bảo."

    Lệ Mạc Sâm không lạnh không nhạt ném một câu, liền xoay người đi.

    Giang Vãn đứng ở tại chỗ, lại có chút ngây ngốc.

    Đây là động tác gì?

    Nguyên bản cô còn chuẩn bị các loại sách lược, cô cho rằng bằng tính tình của Lệ Mạc Sâm, nhất định sẽ cùng cô hầu tòa, liền ra điều kiện, thẩm phán nhất định sẽ không đem Tây Bảo phán cho cô..

    Kết quả, Lệ Mạc Sâm như thế nào liền dễ dàng mà đồng ý như vậy?

    Anh không phải đối Tây Bảo phá lệ dụng tâm sao? Vì sao bây giờ lại dễ dàng đáp ứng rồi làm Tây Bảo đi theo cô một đoạn thời gian?

    Vẫn là nói.. Bởi vì Tây Bảo là con trai cô, cho nên anh kỳ thật cũng không có để ý như vậy, rốt cuộc giống Lệ gia tồn tại như vậy, có rất nhiều phụ nữ ưu tú hơn cô muốn sinh con cho anh..

    Nghĩ vậy, Giang Vãn trong lòng tức khắc có chút chua xót. Editor Băng Nhi

    Người dàn ông này có lẽ sẽ có vài đứa con trai, mà Tây Bảo, chỉ có một daddy một mommy, đáng thương nhất, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.

    * * *

    Ngày kế tiếp.

    Tô Ni có một cảnh quay buổi sáng 6 giờ liền phải quay diễn, cho nên Tô Ni sáng sớm liền chạy đến phim trường.

    Bởi vì có chút sớm, Tô Ni sắc mặt có vài phần tiều tụy, cô ấy liền đem theo đồ hóa trang đi toilet gian ô vuông đơn giản bổ trang một chút.

    Mà lúc này, cửa toilet bị đẩy ra, mấy cái nữ viên chức liền ríu ra ríu rít trò chuyện.

    "Các ngươi phát hiện ra không? Cái cô trợ lý của Tô Ni, tôi càng nhìn càng cảm thấy giống người vợ hôn mê của Lục ảnh đế."

    "Đúng vậy, tôi cũng phát hiện, chẳng lẽ chính là bởi vì cái này, cho nên Lục ảnh đế mới đối tốt như thế với cô ta sao?"

    "Có lẽ là vậy đi, nhưng là nói trở về a, vợ của Lục ảnh đế vẫn luôn ở hôn mê, hiện tại Lục ảnh đế cùng tiểu trợ lý mỗi ngày gặp mặt.. Các người nói Lục ảnh đế có thể đối với tiểu trợ lý lâu ngày sinh tình hay không?"

    "Tôi cảm thấy sẽ, cô xem tin tức giải trí nói, nam minh tinh ở bên ngoài quay phim đều mấy tháng, cùng mỹ nhân đoàn phim ở bên nhau, đây không phải bình thường sao, bây giờ không phải có cái tên, gọi là cái gì đoàn phim phu thê?"

    "Ừm, cô vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy có khả năng!"

    Mấy cô gái một bên rửa tay một bên trò chuyện, thật nhanh liền vội vàng rời đi.

    Tô Ni ngồi ở trên bồn cầu, trong tay còn cầm son môi, một đôi xinh đẹp trong mắt đều là phẫn nộ..

    Hóa ra đều là bởi vì Giang Vãn lớn lên giống người vợ hôn mê của Lục Vĩ Đình sao?

    Bọn họ hai người ở bên nhau hai năm, Lục Vĩ Đình chưa bao giờ có nhắc tới người phụ nữ kia một câu, lúc trước tin tức có tin nóng nói Lục Vĩ Đình cùng vợ anh là thanh mai trúc mã, nhưng, vì sao Lục Vĩ Đình trước nay chưa nói đến?

    Hơn nữa Tô Ni cũng đi qua chung cưa của Lục Vĩ Đình, bên trong trước nay đều không có bất luận cái gì là hơi thở của phụ nữ.

    Cho nên, lúc trước Tô Ni vẫn luôn cảm thấy, cái gọi là cái gì mà vợ thanh mai trúc mã, có lẽ đều là vì lăng xê.

    Chỉ là hiện tại, Tô Ni đột nhiên có chút không quá xác định, bởi vì cô ta giống như chưa bao giờ có thể nhìn thấu được Lục Vĩ Đình.

    Cô ta bây giờ thậm chí không thể xác định, Lục Vĩ Đình đối với người vợ thanh mai trúc mã kia, rốt cuộc là như thế nào?

    Cô ta chưa bao giờ đem cái người thực vật hôn mê kia coi như đối thủ, nhưng mà Giang Vãn, lại lần lượt làm cô cảm thấy có nguy cơ!

    Lúc Tô Ni từ toilet ra, vừa lúc Giang Vãn xách theo túi đi vào.

    Tô Ni có chút bực bội, liền nhanh đi qua, mí mắt cũng chưa xốc hỏi: "Cà phê của tôi đâu?"

    "Cái gì cà phê?" Giang Vãn hoảng sợ: "Thực xin lỗi, Bạch tỷ không có dặn dò tôi đi mua cà phê."

    "Cô nghe Bạch tỷ hay vẫn là nghe tôi? Tôi bây giờ muốn uống cà phê, trong vòng nửa giờ cô phải mua trở về, sau đó trở về thay quần áo cho tôi." Tô Ni trong lòng có chút phát hỏa, cô vênh mặt hất hàm sai khiến xong, liền lập tức đi vào phòng hóa trang.
     
  7. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 56: Giang Vãn có con?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Vãn duy mệnh là từ, đành phải buông túi xuống chuẩn bị đi quán cà phê gần phim trường nhất mua cà phê, nào ngờ lúc xoay người, lại thấy người đàn ông đứng ở phía sau cô.

    Lục Vĩ Đình.

    Giang Vãn cúi đầu, từ bên người anh ta vòng đi qua.

    Lục Vĩ Đình đứng ở tại chỗ, sắc mặt giữ kín như bưng, qua một hồi lâu, trợ lý thúc giục, anh mới nâng lên bước chân đi vào phòng hóa trang, chỉ trực tiếp gõ gõ mặt bàn Tô Ni: "Chúng ta nói chuyện một chút."

    Tô Ni hơi hơi sửng sốt một chút, đã nhận ra mấy tiểu minh tinh xung quanh ánh mắt tò mò, cô ta đi theo Lục Vĩ Đình đi vào phòng bên cạnh.

    Lục Vĩ Đình chờ sau khi cô ta vào, đóng cửa phòng lại.

    "Có chuyện gì?" Tô Ni kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

    "Về sau đừng sai người khác như vậy, nếu cô thiếu trợ lý, tôi có thể điều cho cô một người." Giọng Lục Vĩ Đình bình tĩnh cực kỳ.

    Lời này lại làm trái tim Tô Ni tâm lỡ một nhịp, hoảng loạn.

    Cô ta hỏi: "Là bởi vì Giang Vãn?"

    Lục Vĩ Đình ngồi ở phía đối diện, tay đặt trên mặt bàn mặt bàn, không có lên tiếng.

    "Là bởi vì người khác nói Giang Vãn lớn lên giống cô ấy sao?" Giọng Tô Ni có chút run rẩy, hô hấp đều dồn dập một ít, một đôi mắt xinh đẹp tinh xảo gắt gao mà nhìn chằm chằm Lục Vĩ Đình.

    Chỉ thấy Lục Vĩ Đình chỉ là hơi nhíu mày lại, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Ni, làm Tô Ni cảm xúc càng thêm khẩn trương lên.

    Lục Vĩ Đình ở trong lòng cân nhắc, lấy hiểu biết của anh với Tô Ni, Tô Ni cũng không phải là một cô gái sẽ dễ dàng thiện bãi cam hưu.

    Trực giác nói cho anh ta.. Hiện tại không thể nói cho Tô Ni biết chân tướng, hiện tại còn chưa phải lúc.

    Vì thế, Lục Vĩ Đình liền nói: "Nếu em muốn cùng anh ở bên nhau, tốt nhất đừng suy nghĩ bậy bạ."

    "Suy nghĩ bậy bạ?" Tô Ni mở to mắt: "Nhưng anh đầy hứa hẹn chuyện này thì giải thích sao?"

    "Tô Ni." Lục Vĩ Đình thanh tuyến trầm tĩnh vững vàng: "Với chuyện riêng của anh, không hỏi đến nhiều, em có thể làm được không?"

    Tô Ni há miệng thở dốc, thấy sắc mặt Lục Vĩ Đình bình tĩnh, cô ta nhắm mắt, đành phải gật đầu.

    Lục Vĩ Đình lúc này mới rời đi.

    Tô Ni ngồi ở chỗ cũ, trong lòng lại rất hụt hẫng.

    Cô ta quá yêu Lục Vĩ Đình, lúc trước phải sức của chín trâu hai hổ mới đuổi tới anh, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ, cô ta vì Lục Vĩ Đình, vì có thể cùng Lục Vĩ Đình ở bên nhau..

    Đành phải đều nhịn xuống.

    Nhưng đây cũng không đại biểu cho việc cô ta thật sự sẽ không không thèm để ý Giang Vãn.

    Ngón tay xinh đẹp của Tô Ni gắt gao mà nhéo lên, Giang Vãn.. bây giờ cũng biến thành cái đinh trong mắt cô ta!

    Lúc Giang Vãn trở về, vốn dĩ chuẩn bị tâm lý Tô Ni lại sẽ bất mãn với việc cô mua cà phê, nào ngờ lúc trở về, Tô Ni cái gì đều không có nói.

    Giang Vãn có chút lo sợ bất an, thật vất vả mới tới giờ tan tầm, Tô Ni khoác áo khoác đi trở về, như là trước tiên kết thúc quay phim.

    "Giang Vãn, cô lại đây một chút, có chút việc muốn cùng nói với cô." Tô Ni đi tới cửa, Giang Vãn lật xem tư liệu gật đầu.

    Giang Vãn đành phải buông văn kiện trong tay xuống, nâng bước chân đuổi kịp Tô Ni tới phòng họp.

    "Quan cửa một chút." Tô Ni khoanh hai tay đứng ở bên cửa sổ.

    Giang Vãn đành phải làm theo.

    "Giang Vãn, về sau cách Lục Vĩ Đình xa một chút."

    Mới đóng cửa lại, tiếng Tô Ni cảnh cáo liền ở sau lưng vang lên.

    Giang Vãn xoay người lại, sắc mặt hơi hơi dừng một chút: "Tô tiểu thư.. Lục tiên sinh là quốc dân ảnh đế, tôi chỉ là trợ lý nhỏ của cô mà thôi, tôi không dám mơ tưởng tới đó."

    "Không dám là tốt nhất." Tô Ni khoác áo khoác chậm rãi hướng cô đi tới, kề sát vào Giang Vãn: "Tôi cũng hy vọng cô biết, Lục Vĩ Đình là của tôi, cô không có tư cách cùng tôi tranh dành!"

    "Sẽ không." Giang Vãn bình tĩnh trả lời.

    Từ đầu cô đã biết Lục Vĩ Đình đã cùng Tô Ni ở bên nhau, trong nháy mắt kia, Giang Vãn cũng đã từ bỏ anh ta.

    Chẳng sợ đã từng thời niên thiếu Giang Vãn là thích Lục Vĩ Đình như vậy thích, nhưng sớm đã cảnh còn người mất.

    "Tô tiểu thư, không có việc gì nữa thì tôi đi trước." Giang Vãn gật gật đầu với cô, thấy Tô Ni không nói nữa, Giang Vãn mới mở cửa rời đi.

    Tô Ni ngồi ở bên cửa sổ, sắc mặt có chút khó coi.

    Giang Vãn phản ứng quá mức bình tĩnh, mới làm Tô Ni trong lòng càng thêm bất an, cố tình cũng là Lục Vĩ Đình, cũng không có đối với chuyện về Giang Vãn bất luận giải thích gì thêm. Giang Vãn hiện tại, giống như là một quả bom hẹn giờ, bởi vì Tô Ni phát hiện, chính mình với Lục Vĩ Đình quen biết, kỳ thật là nông cạn vậy, liền tỷ như, cô ta thậm chí không thể xác định, thanh mai trúc mã hôn mê của Lục Vĩ Đình kia đến tột cùng là như thế nào về bối cảnh cùng tình huống? Cô ta có tỉnh lại hay không? Hoặc là cô ấy bây giờ ở nơi nào?

    Mà hiện tại, mọi người đều nói Giang Vãn cùng thanh mai trúc mã của anh ta tương tự như vậy..

    Đã từng có lúc thật sự thật là đuổi tới Lục Vĩ Đình, Lục Vĩ Đình lại đối với những việc đã từng im bặt không nhắc tới, cô ta cho rằng Lục Vĩ Đình là phòng bị cô ta, nhưng hiện tại nghĩ đến.. Lục Vĩ Đình có lẽ chỉ là không đủ tín nhiệm cô ta, thậm chí là không đủ yêu cô ta.

    Trong lúc nhất thời, trong trái tim Tô Ni dấy lên bất an.

    Trong lòng Tô Ni là một trận bực bội, trở về phòng hóa trang tháo trang sức.

    Mà bên kia, Giang Vãn trở về phòng nghỉ thu dọn đồ đạc, đột nhiên nhớ tới Lệ Mạc Sâm nói để cô đi đón con, Giang Vãn nhìn thoáng qua di động, thế nhưng đã sáu giờ!

    Không xong rồi, cô vừa mới đã quên chuyện này!

    Giang Vãn vội cầm túi ra đi, kết quả lúc tới cửa phim trường, lại thấy một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi ở trên ghế đại sảnh!

    Là Tây Bảo!

    Giang Vãn vội vàng chạy tới: "Tây Bảo, chờ ở chỗ này bao lâu rồi?"

    "Mommy!" Tây Bảo vừa quay đầu lại, liền thấy được cậu bé hướng Giang Vãn chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo tức khắc cong lên vẻ tươi cười, cậu bé từ trên ghế nhảy xuống, nhào vào trong lòng Giang Vãn, mềm mại làm nũng.

    Trái tim Giang Vãn như muốn tan ra, duỗi tay bế Tây Bảo lên, cô quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa, cũng không có thấy kia chiếc siêu xe màu đen kia: "Tây Bảo, sao lại đến đây?"

    "Mommy, hôm nay daddy không có làm tài xế đưa đón con, con tự mình ngồi xe buýt tới đây, từ trường học đến nơi đây, phải ngồi chín xe mới tới." Tây Bảo thật hiểu chuyện mà trả lời.

    Giang Vãn vừa nghe, nháy mắt có chút đau lòng, duỗi tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tây Bảo: "Tây Bảo, về sau không được một mình ngồi xe tới tìm mommy, quá nguy hiểm, về sau ngoan ngoãn ở trường học chờ, mommy đi tới đón con."

    "Vâng!" Tây Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu: "Vậy, mommy, chúng ta về nhà sao?"

    "Ừ, chúng ta bây giờ liền về nhà! Tây Bảo muốn ăn cái gì? Mommy đi mua đồ ăn.."

    Giang Vãn sủng nịch mà ôm Tây Bảo hướng bên ngoài đi ra.

    Mà bên trong cánh cửa, một bóng dáng xinh đẹp từ bên trong đi ra, Tô Ni đầy mặt khiếp sợ --

    Cái gì? Bé trai kia gọi Giang Vãn là mommy?

    Giang Vãn đã có con?

    Nhưng mà, Tô Ni cũng không có nghe nói qua Giang Vãn có bạn trai, lần trước cô ta còn hỏi qua, Giang Vãn thật là độc thân a. Như vậy đứa nhỏ này.. Chẳng lẽ, Giang Vãn là mẹ đơn thân?
     
  8. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 57: Lệ Mạc Sâm làm người thật gian trá.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Ni híp híp mắt, nhìn mẹ con hai người bên ngoài đã đi xa, cô ta cũng không có thấy bộ dạng của đứa trẻ đó, chỉ là nhìn cái bóng dáng kia, đứa bé ít nhất cũng đã bốn năm tuổi đi?

    Cho nên, Giang Vãn đã con lớn như vậy..

    Tô Ni cười lạnh, đứa nhỏ này, nhất định là Giang Vãn mấy năm trước làm loạn mà ra, cô ta đã sớm cảm thấy Giang Vãn không đơn giản, thời đại nào rồi, sao có khả năng đến tuổi này còn có phụ nữ chưa yêu đương? Hóa ra là con đều đã có.

    Chuyện này, cô ta nhất định phải tìm cơ hội nói cho Lục Vĩ Đình, cho anh biết, Giang Vãn cũng không có sạch sẽ như tưởng tượng của anh, hơn nữa, cũng vừa lúc chặt đứt ý niệm của Lục Vĩ Đình.

    Rốt cuộc, là mẹ đơn thân, bất luận như thế nào đều không xứng với danh lợi song toàn ảnh đế quốc dân!

    Nghĩ đến đây, Tô Ni cảm xúc căng chặt cả ngày rốt cuộc cũng ổn định xuống.

    Giang Vãn tay trái nắm tay Tây Bảo, tay phải xách theo đồ ăn mới từ siêu thị mua trở về, lúc lên lầu, lại bất ngờ phát hiện phòng cách vách vốn không ai ở lại được trang hoàng lên.

    Giang Vãn nhìn chằm chằm công nhân chuyển nhà bên trong ra ra vào vào, hơi hơi nhăn mày, cô từ túi xách lấy chìa khóa ra mở cửa, lo lắng nhà cách vách trang hoàng sẽ ồn, sẽ ảnh hưởng tới Tây Bảo làm bài tập.

    Giang Vãn nghe tiếng máy khoan điện nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định qua đi nhắc nhở một chút.

    Vì thế, cô từ trong phòng bếp đi ra, mở cửa đi ra ngoài, đang có công nhân chuyển nhà dọn các loại nội thất xa hoa đi vào, Giang Vãn nhìn nội thất sang quý xa xỉ, tức khắc có chút kinh ngạc, rốt cuộc là ai dọn tới trong tiểu khu này?

    "Xin chào? Xin hỏi chủ hộ có ở đây không?" Giang Vãn hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn nhìn Tây Bảo đang ở phòng khách làm bài tập, vẫn quyết định nhắc nhở một chút.

    "Nơi này ồn quá, các anh có thể ngày mai ban ngày làm không?" Giang Vãn xin lỗi mà cười: "Trong nhà có trẻ con làm bài tập."

    "Cô chờ một lát, tôi nói với chủ hộ một chút." Công nhân trang hoàng tỏ vẻ mình cũng không phụ trách, liền xoay người đi gọi người.

    Giang Vãn đành phải ở cửa chờ, nào ngờ, lúc người đàn ông bên trong quần áo hợp quy tắc đi ra, Giang Vãn lại ngây ngẩn cả người.

    Anh một thân tây trang thủ công sang quý, áo sơmi cùng quần dài thẳng tắp, mặc dù là ở trong hoàn cảnh cũ kĩ như vậy, cũng hoàn toàn không có thể ảnh hưởng đến vẻ tôn quý cường đại khí tràng trên người anh.

    Giọng nói anh trầm thấp dễ nghe, khuôn mặt là trước sau như một mà anh tuấn: "Xảy ra chuyện gì?"

    Là Lệ Mạc Sâm!

    "Lệ Mạc.. Lệ tổng, ngài ở chỗ này làm cái gì?" Giang Vãn bị dọa đến nói lắp.

    "Chuyển nhà." Lệ Mạc Sâm hơi hơi nhướng mày, đôi mắt thế nhưng cất giấu chút thâm trầm ý cười, phảng phất đang nói mọi chuyện rõ ràng như thế cô nhìn không ra sao?

    Giang Vãn nháy mắt liền minh bạch, trách không được ngày hôm qua Lệ Mạc Sâm đồng ý nhanh như vậy, hóa ra là như thế này!

    Cô tức khắc cảm thấy Lệ Mạc Sâm làm người thật là gian trá!

    Không buôn bán không gian dối!

    Cũng quái lạ cô ngày hôm qua dễ dàng liền tin Lệ Mạc Sâm như thế!

    "Vậy ngài về sau chuẩn bị ở chỗ này thường trú?" Giang Vãn khiếp sợ nhìn công nhân chuyển nhà đi đi lại lại, nội thất nghiễm nhiên đều là hoàn toàn mới, liền màng bọc đều không có mở ra!

    "Về sau Tây Bảo ở chỗ này, tôi liền ở chỗ này." Lệ Mạc Sâm ý vị thâm trường mà chọn môi: "Giáo dục con cái không thể khuyết thiếu tình thương của cha."

    Giang Vãn nhất thời cạn lời, thế nhưng không biết nói cái gì, cô bị chọc tức không được, phịch một tiếng đóng cửa lại.

    Mà Tây Bảo ở phòng khách che miệng trộm cười, daddy quả nhiên nói chuyện giữ lời, như thế đã sớm chuyển nhà tới đây.

    Tây Bảo mắt vừa chuyển, chạy vào phòng bếp, đem muối mommy nấu cơm trộm bỏ vào chính cặp sách của mình.

    Giang Vãn đóng cửa, vừa thấy cậu bé ý ho khan vài tiếng, mới từ trong cặp lấy vở bài tập ra, tức khắc liền bừng tỉnh đại ngộ --

    Thì ra Tây Bảo cũng đã sớm biết!

    Còn cô chính là một con thỏ ngốc!

    Giang Vãn tức khắc có một loại cảm giác vô lực vì bị hai cha con hợp lực lừa gạt, cô vẫn là đi vào phòng bếp, không quên dặn dò: "Tây Bảo, ngoan ngoãn làm bài tập, mommy đi nấu cơm, không có mommy cho phép, không được mở cửa."

    "Vâng." Tây Bảo nghe lời gật đầu, nhìn mommy đi vào phòng bếp bắt đầu nấu ăn, cậu bé nhìn nhìn thời gian, mím môi trộm cười.

    Giang Vãn vào phòng bếp, sắp xếp đồ ăn lúc sau phát hiện muối ăn trên bàn như thế nào đều tìm không thấy, cô đành phải từ trong phòng bếp đi ra, thay giày: "Tây Bảo, ngoan ngoãn ở nhà chờ một lát, mommy xuống lầu mua túi muối, năm phút liền đi lên."

    "Vâng!" Tây Bảo gật đầu như đảo tỏi.

    Giang Vãn lúc này mới thay quần áo đi ra ngoài.

    Nào ngờ, Giang Vãn chân trước mới đi, Tây Bảo liền buông bút trong tay xuống, vội bước nhanh chạy tới mở cửa, cậu bé từ kẹt cửa vươn đầu ra, ngó phía đối diện nhỏ giọng mà kêu: "Daddy, daddy --"

    Lệ Mạc Sâm vốn dĩ liền chờ ở phòng khách nhà mình, liền chờ cậu bé ám hiệu, nghe thấy được thanh âm, Lệ Mạc Sâm đi ra, mắt nhìn hàng hiên không có người, anh lúc này mới kéo của nhà Giang Vãn đi vào.

    Lệ Mạc Sâm vừa lòng ôm ôm cậu bé, cha con hai người nhìn nhau cười, Lệ Mạc Sâm sờ sờ đầu Tây Bảo: "Tiếp tục làm bài tập đi."

    "Vâng."

    Giang Vãn mua muối ăn, nhà đối diện trang hoàng còn chưa kết thúc, Giang Vãn lòng có chút loạn -- chẳng lẽ về sau, Lệ Mạc Sâm thật sự muốn ở nơi này sao?

    Anh ta ở Lệ gia biệt thự cao cấp không được, vì cái gì một hai phải tới cái tiểu khu cũ nát này, còn mua phòng ở đối diện?

    Tiểu khu này tuy rằng rất cũ rồi, nhưng là bởi vì ở vào trung tâm thành phố, chung quanh còn có mấy cái trường học, thuộc về học khu phòng, cho nên nơi này giá nhà không có 150 vạn là mua không được phòng ở..

    Giá trị con người Lệ Mạc Sâm, hẳn là mua phòng ở đi? Xem ra hôm nay đều bắt đầu trang hoàng chuyển nhà..

    Giang Vãn trong lòng tự hỏi, một mặt lấy ra chìa khóa mở cửa, nào ngờ cô chân trước mới vừa rảo bước tiến tới, giây tiếp theo liền ngây ngẩn cả người.

    Lệ Mạc Sâm đang ngồi ở trên sô pha nhà cô, Tây Bảo ở bên cạnh anh viết tác nghiệp!

    "Anh.. Như thế nào lại vào đây?" Giang Vãn trong tay cầm theo muối ăn, lại bị anh dọa sợ!

    "Trong nhà điều hòa hỏng rồi." Lệ Mạc Sâm trả lời như là đương nhiên.

    Giang Vãn nhìn thoáng qua Tây Bảo chuyên tâm làm bài tập, cũng liền hiểu ra là Tây Bảo mở cửa.

    "Tây Bảo.. Mommy không phải nói cho con không được sự cho phép không cần mở cửa sao?" Giang Vãn hít một hơi thật sâu: "Nhỡ đâu là người xấu làm sao bây giờ?"

    "Nhưng, đây là daddy a.. Daddy không phải người xấu." Tây Bảo chớp chớp mắt: "Hơn nữa daddy nói, ba không có biện pháp ăn cơm.."

    Giang Vãn lại không biết chính mình còn có thể nói cái gì, hai cha con này, quả thực hợp nhau hỏa tới khi dễ cô!

    "Vậy, Lệ tổng, anh cơm nước xong liền về nhà anh đúng không?" Giang Vãn lần này cảnh giác, để ngừa Lệ Mạc Sâm lại nói cái gì nhà dọn nhà không thể ở.

    "Ừm, nếu cô muốn cho tôi ở tại đây? Cũng có thể." Lệ Mạc Sâm bên môi treo lên một tia nghiền ngẫm tươi cười.

    "Đương nhiên không được!" Giang Vãn quyết đoán cự tuyệt: "Tôi bây giờ đi nấu cơm, sau khi Lệ tổng ăn xong, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

    Lệ Mạc Sâm cũng không có đáp lại.

    Giang Vãn đành phải vào phòng bếp, làm cơm thêm một người. Lệ Mạc Sâm ngồi ở phòng khách, từ góc độ của anh nhìn qua, Giang Vãn trên người chỉ ăn mặc một cái váy ngủ rộng thùng thình, tóc dài bị cô túm túm mà buộc lên, một cái dây buộc tóc đơn giản, vài sợi tóc dài nghịch ngợm rũ xuống dưới, phác họa ra một chút ôn hinh cùng hơi thở lười biếng.

    Lệ Mạc Sâm nhìn chằm chằm Giang Vãn đang nấu ăn ở bên trong, trong lòng có chút mềm mại, người phụ nữ này, cũng thật thích hợp làm một người mẹ.

    "Daddy, ba có thể không đi hay không?" Tây Bảo đột nhiên ngẩng đầu nhỏ lên, mắt trông mong nhìn Lệ Mạc Sâm, đè thấp thanh âm, cùng Lệ Mạc Sâm nói nhỏ.

    "Hửm?" Lệ Mạc Sâm chớp chớp mắt.

    "Chính là.. Daddy có thể lưu lại nơi này hay không?" Tây Bảo do dự một hồi, mới mở miệng nói.

    "Như thế nào? Muốn cho daddy lưu tại nơi này?" Lệ Mạc Sâm ra vẻ có chút khó khăn: "Nhưng mẹ con vừa mới nói không phải sao, sau khi ăn xong bảo daddy đi."

    "Daddy, ba nghĩ tìm cách đi, con giúp ba!" Tây Bảo xoay tròn mắt to, để sát vào Lệ Mạc Sâm: "A, daddy, bằng không, một hồi ba cứ như vậy.."

    Lệ Mạc Sâm vừa nghe, cong môi cười.

    Sau khi ăn xong, Giang Vãn tiễn Lệ Mạc Sâm đi, cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Cô thu sọn xong cái bàn, liền chuẩn bị đi tắm rửa, lần này, Giang Vãn không quên dặn dò: "Tây Bảo, không được mở cửa cho bất kì ai."

    "Vâng." Cậu bé lại gật gật đầu.

    Giang Vãn vào tắm vòi sen, đi như thế nào đều cảm thấy có chút bất an, cô tô lên sữa tắm lúc sau, lại nghe thấy cửa như là vang lên một tiếng, Giang Vãn vội đóng vòi sen, lớn tiếng kêu: "Tây Bảo --"

    Không có nghe thấy Tây Bảo đáp lại.

    Giang Vãn vội lau khô thân mình, tùy tiện bọc một cái khăn tắm đi ra, ngay sau đó, cô liền thấy Lệ Mạc Sâm cầm nhà chìa khóa nhà cô mở cửa tiến vào!

    Hai cha con nhà này chuyện gì cũng có thể!

    Giang Vãn dặn dò không được mở cửa cho Lệ Mạc Sâm, cậu bé trực tiếp đem chìa khóa cho Lệ Mạc Sâm! Giang Vãn bọc khăn tắm, nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở phòng khách, khuôn mặt nhỏ đỏ lên quả thực muốn lấy máu!
     
  9. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 58: Chỉ cần con muốn, ba liền ở lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mommy, là con gọi daddy lại đây."

    Dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, là Tây Bảo.

    Chỉ thấy cậu bé quy quy củ củ ngồi ở trên sô pha, nhìn Giang Vãn có chút ẩn giận biểu tình, cậu bé cẩn thận nói: "Là bởi vì lúc ở Lệ gia, đều là daddy tắm rửa cho con."

    "Mới vừa dọn tới đây, vòi sen trong nhà tắm hỏng rồi." Lệ Mạc Sâm ngũ quan lạnh nhạt, cũng tiếp lời.

    Đây là cái khu chung cư cũ, rất nhiều đồ dùng đã cũ kĩ hỏng hóc rồi.

    Giang Vãn đứng ở tại chỗ, trong lòng một chút bực mình, hai cha con cùng một giuộc, nếu cô khăng khăng muốn đuổi Lệ Mạc Sâm đi, hình như có vẻ là cô quá keo kiệt.

    Giang Vãn hít một hơi thật sâu, tận lực bình tĩnh tâm tình của mình, sau đó nói: "Vậy phiền toái anh tắm rửa cho Tây Bảo xong liền rời đi."

    "Có thể." Lệ Mạc Sâm tuấn mi một hàng, duỗi tay bế cậu bé lên.

    Tây Bảo hiển nhiên cao hứng, thò tay muốn daddy ôm, còn hôn hôn trên má daddy.

    Giang Vãn nắm chặt khăn tắm, nhường đường cho hai cha con.

    Nhìn hai cha con bọn họ cười nói vào phòng tắm, cô thở dài, đành phải đi phòng ngủ sấy tóc.

    Mà Tây Bảo ôm cổ daddy, sau khi vào phòng tắm, lén lút để sát vào lỗ taivdaddy, cùng daddy thì thầm "Daddy, ba hôm nay có thể nghĩ cách ở lại nơi này bồi con hay không?"

    Nhà Giang Vãn phòng tắm không lớn, chỉ có một bồn tắm nho nhỏ cùng vòi sen, bên cạnh trên giá đặt không ít đồ mỹ phẩm của Giang Vãn, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Lệ Mạc Sâm hỏi: "Tây Bảo rất muốn daddy mommy đều ở bên con sao?"

    "Vâng!" Tây Bảo gật đầu giống gà con mổ thóc.

    "Chỉ cần Tây Bảo muốn, daddy liền có thể lưu lại nơi này." Lệ Mạc Sâm xoa xoa đầu Tây Bảo: "Trước cởi quần áo đi tắm rửa."

    Giang Vãn từ trong phòng tắm làm khô tóc, trong phòng tắm tiếng nước còn róc rách, cô buông máy sấy xuống, chậm rãi đi tới bên cạnh phòng tắm.

    Cửa phòng tắm không có khép chặt, lộ ra một chút, bên trong cảnh tượng rất là ấm áp.

    Người đàn ông kia ở trên thương trường sất phong vân sấm rền gió cuốn, cứ như vậy ngồi ở cái bồn tắm nho nhỏ kia tắm rửa kì cọ cho Tây Bảo, ánh đèn phòng tắm rơi xuống sắc ấm, vì vậy người Lệ Mạc Sâm mạ một tầng ôn nhu ấm vựng.

    Tây Bảo ngồi ở bồn tắm, trên đầu còn có rất nhiều bọt xà phòng, không biết Lệ Mạc Sâm nói với cậu bé cái gì, Tây Bảo khanh khách cười to.

    Mà Lệ Mạc Sâm làm bộ đi bắt tiểu Tây Bảo, Tây Bảo cười hất tung bọt nước, bọt xà phòng cũng dừng ở trên người Lệ Mạc Sâm, nhưng anh không những không giận, còn cười kề sát vào cậu bé hôn một cái.

    Giang Vãn đứng ở cửa, nhìn một màn ấm áp như vậy, trong lòng trừ bỏ kinh ngạc cùng ấm áp còn có một tia không biết tư vị.

    Thấy con trai vui vẻ như vậy, cô thân là mẹ, tự nhiên là cảm thấy cao hứng.

    Nhưng daddy của con trai lại là Lệ Mạc Sâm cao cao tại thượng, là một người đàn ông không nên cùng cô treo lên quan hệ.

    Cô muốn rời xa Lệ Mạc Sâm, nhưng Tây Bảo lại là con trai cô, cô không có quyền ngăn cản Tây Bảo gặp Lệ Mạc Sâm, làm như vậy chỉ sợ là cô cái này làm mẹ cả đời sẽ không còn được gặp lại con.

    Huống hồ, đã trải qua chuyện cha cô cưới người khác, Giang Vãn đã từng nghĩ nếu là mình có gia đình.. Nhất định phải cho con mái nhà ấm áp.

    Giang Vãn thở dài, ngón tay mảnh khảnh hơi hơi nắm chặt lên, tính về sau chỉ cần người đàn ông này này không chạm đến điểm mấu chốt của cô, cô cũng không có tư cách gì không cho bọn họ gặp mặt.

    Rốt cuộc hiện tại, Tây Bảo cùng Lệ Mạc Sâm cảm tình cũng càng ngày càng thâm hậu, hơn nữa Tây Bảo đã năm tuổi, là tuổi hiểu chuyện.

    Giang Vãn lắc lắc đầu, đi đến sô pha ngồi chờ hai cha con bọn họ tắm rửa xong.

    Lúc Tây Bảo cùng Lệ Mạc Sâm tắm rửa xong ra tới, Giang Vãn đã chờ đến ngủ rồi.

    Tây Bảo cùng daddy nhìn nhau cười, bọn họ cố ý giặt sạch hơn hai giờ, vừa thấy thời gian, đã 12 giờ rưỡi.

    "Daddy, ta đi ngủ nha! Daddy ngủ ngon!" Tây Bảo tự mang theo áo ngủ hoạt hình, cậu bé nắm tay Lệ Mạc Sâm ra tới, nhìn thoáng qua mommy đã ngủ say, ghé sát vào daddy nhỏ giọng nói.

    "Ngủ ngon." Lệ Mạc Sâm hôn hôn má con trai.

    Tây Bảo lúc này mới rón ra rón rén chạy vào phòng nhỏ mommy chuẩn bị cho mình.

    Mà Lệ Mạc Sâm đứng ở phòng khách, ngừng một hồi, mới nâng chân đi qua.

    Giang Vãn trên người đã thay đổi áo ngủ thường ngày, một cái váy dài rộng thùng thình, cô giống như đứa trẻ cuộn tròn ở trên sô pha, tóc dài như rong biển, xõa ở phía sau cô.

    Phòng khách đèn không tính là sáng, Giang Vãn khuôn mặt nhỏ trắng nõn điềm tĩnh.

    Ánh mắt thâm thúy của Lệ Mạc Sâm dừng ở trên môi cô, môi cô căng mọng mềm mại, nhìn qua giống thạch trái cây..

    Nhưng Lệ Mạc Sâm vẫn là khắc chế âm thầm kích động dục vọng, rồi sau đó, Lệ Mạc Sâm mới vươn tay, cẩn thận đem Giang Vãn ôm trở về phòng ngủ.

    Giang Vãn không thoải mái giật giật, nhưng không có tỉnh.

    Lệ Mạc Sâm đắp chăn cho cô, anh đứng ở mép giường, lại có chút mê mang.

    Giang Vãn đối với Tây Bảo rất tốt, anh có thể nhìn ra được, đặc biệt là mấy ngày nay Giang Vãn sủng Tây Bảo như vậy, ánh mắt cô biểu lộ đều là yêu thích đối với Tây Bảo.

    Anh cũng cảm thấy, Tây Bảo trưởng thành, không thể khuyết thiếu người mẹ.

    Lệ Mạc Sâm đi tới bên cạnh cửa, đóng đèn phòng ngủ, anh quay đầu nhìn người phụ nữ ngủ trên giường, mới nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.

    * * *

    Đêm khuya.

    Lục Vĩ Đình cùng nữ số 2 có một cảnh quay, là suất diễn lúc rạng sáng, Tô Ni lấy cớ muốn nhìn xem Lục Vĩ Đình biểu hiện thực lực, cùng tiền bối học tập, cho nên lưu tại phim trường.

    Cảnh diễn này hoàn mỹ một lần liền qua.

    "Lục ảnh đế, có vài chỗ, phương tiện cùng ngài thỉnh giáo một chút không?"

    Liền ở lúc Lục Vĩ Đình cởi diễn phục chuẩn bị về trên xe quản lý tháo trang sức, phía sau truyền đến giọng nói của Tô Ni.

    Lục Vĩ Đình nhìn cô một cái, rồi sau đó mới phân phó trợ lý: "Các cô trước chờ một lát, tôi đi theo Tô tiểu thư nói nói mấy câu."

    "Vâng." Trợ lý đồng ý.

    Tô Ni theo Lục Vĩ Đình đi tới một chỗ rừng cây nhỏ không người, vì phòng ngừa có người tới đây, Tô Ni còn cố ý kiểm tra rồi một phen.

    "Có chuyện gì?" Giọng nói Lục Vĩ Đình bình tĩnh.

    Tô Ni có chút nhịn không được, mấy ngày nay, chuẩn xác mà nói, là từ sau một lần rùng mình, cô mẫn cảm đã nhận ra Lục Vĩ Đình đối với mình thái độ đã không như trước nữa.

    Đặc biệt là mấy ngày hôm trước, Lục Vĩ Đình cùng chính mình đối thoại miệng lưỡi cũng là như thế này gợn sóng bất kinh.

    Tô Ni đáy lòng càng thêm bất an.

    "Vĩ Đình, anh gần đây vì sao đều không tới tìm em? Quá mấy ngày chính là ngày kỷ niệm của chúng ta, anh như thế nào vẫn là như vậy.. giận em sao?"

    Tô Ni đợi anh ta một đêm, không có hóa trang, sắc mặt tuy rằng có vài phần tiều tụy, nhưng mà tuổi trẻ xinh đẹp cảm giác vẫn như cũ không giảm, giọng nói cô ta ủy khuất cực kỳ, trong mắt cũng nổi lên thủy quang, liền hướng tới Lục Vĩ Đình dựa qua đi.

    Lục Vĩ Đình bất động thanh sắc mà lánh một chút, nhưng thân thể Tô Ni mềm mại, vẫn cứ dán ở trong lòng ngực anh.

    "Đóng phim rất mệt." Lục Vĩ Đình nói.

    "Trước kia anh không phải như thế, trước kia anh đóng phim rất bận, chúng ta đều có thời gian gặp mặt, nhưng bây giờ chúng ta ở cùng đoàn phim, thời gian gặp mặt thế nhưng so trước kia còn ít hơn.." Tô Ni từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên tới, thanh âm ủy khuất, cũng nhiều bất an: "Vĩ Đình, nói cho em biết, là cô ấy đã tỉnh sao?"
     
  10. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 59: Áy náy không phải tình yêu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Vĩ Đình đương nhiên biết "cô ấy" trong miệng Tô Ni chỉ chính là ai.

    Lúc ấy anh ta cùng mối tình đầu kết hôn tin tức bay đầy trời, chỉ là, trên tin tức cũng không có công bố ra vợ anh ta là Giang Vãn.

    Mà hiện tại, Giang Vãn liền ở bên cạnh Tô Ni.

    Lục Vĩ Đình rất rõ ràng, nếu Tô Ni đã biết, lấy tính cách của cô ta, sẽ làm ra những chuyện gì. Nhìn Lục Vĩ Đình không nói lời nào, Tô Ni cũng đại khái đoán được một ít, giọng cô ta giả vờ trấn định, "Nếu cô ấy không có tỉnh lại.. Vậy anh chính là thấy được Giang Vãn, nhớ tới cô ấy? Em nghe rất nhiều người nói, Giang Vãn sườn mặt nhìn qua cùng rất giống cô ấy.. Em biết anh ở bên em như vậy có lẽ là có chút không tốt lắm, nhưng mà, Vĩ Đình, em so với cô ấy càng yêu anh hơn, cô ấy ở trên giường hôn mê nhiều năm như vậy, không nhất định có thể tỉnh lại.."

    "Anh hổ thẹn với cô ấy." Trong đầu Lục Vĩ Đình hiện ra khuôn mặt Giang Vãn.

    Càng nghĩ, Lục Vĩ Đình liền cảm thấy càng là áy náy, áy náy anh ta từ bỏ chờ đợi cô tỉnh lại..

    Áy náy lúc trước chính mình vì danh lợi, phối hợp với người nhà, lựa chọn cùng cô lúc hôn mê kết hôn.

    "Áy náy?" Tô Ni sửng sốt một chút, sốt ruột: "Áy náy không phải tình yêu! Vĩ Đình, bây giờ anh đặc biệt đối đãi người này là Giang Vãn, không phải vợ của anh.. anh không cần đem tình cảm anh đối với vợ anh chuyển dời đến Giang Vãn.. Anh có biết hay không, Giang Vãn.."

    Tô Ni vốn định nói, anh có biết hay không Giang Vãn có con rồi! Nhưng mà lúc lời nói liền phải nói ra, Tô Ni ương ngạnh ngừng lại.

    Bây giờ nói, còn quá sớm, cô không thể nhất thời xúc động liền nói ra vương bài của mình.

    Cô ta hẳn là tìm một cái cơ hội thích hợp công bố chuyện này! Làm tất cả mọi người biết bộ mặt xấu xí của Giang Vãn!

    "Biết cái gì?" Lục Vĩ Đình hơi hơi nhíu mày.

    "Anh có biết hay không.. Giang Vãn, cô ấy chỉ là một trợ lý nhỏ, cô ấy căn bản không xứng.." Tô Ni cúi đầu, dùng nước mắt che dấu sự hoảng loạn của chính mình: "Anh là ảnh đế, chuyện này nếu bị truyền thông biết tới.. Em lo lắng ảnh hưởng sự phát triển sau này của anh, fans không chỉ có sẽ mắng chết anh, còn sẽ thịt Giang Vãn."

    Lục Vĩ Đình: "..."

    Bên kia.

    Sau khi Lệ Mạc Sâm trở lại nhà bên, mới phát hiện mình không có mang quần áo tắm rửa tới đây.

    Anh nhìn thoáng qua di động, thời gian này, Hứa Đông đã về nhà nghỉ ngơi, không thay quần áo, anh lại không thể ngủ yên.

    Lệ Mạc Sâm đánh xe trở về biệt thự, sau khi mở khóa vân tay, đẩy cửa ra, lại phát hiện phòng khách đèn tường vẫn cứ sáng lên.

    Chu Tuyết Vân để cánh tay ở trên sô pha nghỉ ngơi, nghe thấy được tiếng mở cửa, Chu Tuyết Vân mở bừng mắt, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng bà vẫn chống tinh thần hướng tới phía sau Lệ Mạc Sâm nhìn nhìn: "Đã trở lại sao? Cháu mẹ đâu?"

    "Hôm nay cùng Tây Bảo đi ra ngoài chơi một ngày, Tây Bảo mệt rồi, con thuê phòng cho nó nghỉ ngơi trước, con trở về lấy chút quần áo, mẹ, sao còn chưa ngủ?" Lệ Mạc Sâm cảm thấy, hiện tại nói cho Chu Tuyết Vân biết mình tìm được mẹ Tây Bảo rồi, còn sớm quá,

    Cho nên, liền tìm một cái cớ.

    Có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi, Chu Tuyết Vân xoa xoa giữa mày, ý bảo con trai ngồi xuống bên cạnh sô pha.

    "Chờ con trở về, muốn cùng con nói chuyện."

    Lệ Mạc Sâm do dự vẫn là ở trước mặt mẹ mình ngồi xuống trên sô pha. Chu Tuyết Vân liền từ trên bàn trà tạp chí lấy ra mấy tấm ảnh chụp, đặt ở trước mặt Lệ Mạc Sâm: "Con gái chú Lục con, Lục Lam, lập tức liền phải về nước, mẹ muốn cho các con gặp mặt. Rốt cuộc chú Lục con, cùng ba con sinh thời quan hệ rất tốt, con gái chú ấy cũng rất thông tuệ xinh đẹp, Mạc Sâm, tuổi con cũng không nhỏ, thừa dịp Tây Bảo bây giờ còn nhỏ, đúng là lúc con gặp gỡ những cô gái khác, nếu về sau Tây Bảo, chuyện này liền khó nói, nó sẽ bài xích mẹ kế.."

    Trên bàn phóng hai tờ tạp chí thời trang, còn có mấy tấm ảnh chụp.

    Trên ảnh chụp người phụ nữ có một khuôn mặt cực kỳ mỹ lệ, ngũ quan quá mức diễm lệ, rất có tính xâm lược, dáng người cô ấy càng là hoàn mỹ không tì vết.

    Lục Lam là người mẫu nước ngoài nhãn hiệu thời trang đỉnh cấp ngự dụng, vì đi làm người mẫu mà trời sinh dáng người, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp tinh xảo, làm cô ấy nhảy trở thành con cưng giới thời trang.

    Lục Lam danh khí đã vang vọng trong ngoài nước, quá nhiều nhãn hiệu đều muốn tìm cô ra làm đại diện.

    Nhưng Lệ Mạc Sâm chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua, ngữ khí bình tĩnh: "Mẹ, hiện tại còn sớm, hơn nữa Tây Bảo cũng không có thể tiếp thu người mới xuất hiện ở bên người nó."

    "Mạc Sâm, con cùng mẹ nói thật." Chu Tuyết Vân nhìn khuôn mặt Lệ Mạc Sâm, thở dài: "Có phải con cùng Tây Bảo đều gặp qua mommy của nó rồi hay không?"

    Lệ Mạc Sâm đáy mắt xẹt qua một tia khác thường, nhưng mà nhìn khuôn mặt Chu Tuyết Vân anh biết, chuyện này sớm muộn gì đều phải thẳng thắn thành khẩn, liền gật gật đầu.

    "Tây Bảo, cùng cô gái kia quan hệ như thế nào?" Chu Tuyết Vân có chút lo lắng.

    "Tây Bảo rất thích cô ấy, cô ấy đối với Tây Bảo cũng rất tốt." Lệ Mạc Sâm biết Chu Tuyết Vân lo lắng cái gì.

    Lệ gia là thế gia hào môn cao cấp nhất thành phố Kinh Hải, có vô số phụ nữ muốn cùng Lệ gia tạo quan hệ, không thể bài trừ, có một số phụ nữ vì danh lợi mà tiếp cận Tây Bảo.

    Nói thật, Lệ Mạc Sâm ngay từ đầu cũng là nghĩ như thế này, nhưng mà theo tiếp xúc, Lệ Mạc Sâm phát hiện, Giang Vãn kỳ thật thật không muốn tới gần.

    Nhưng mà Giang Vãn đối với Tây Bảo lại không hề khúc mắc mà chăm sóc.

    Loại tình cảm mẫu tử thuần túy này, Lệ Mạc Sâm có thể rõ ràng mà cảm giác được.

    "Vậy, Mạc Sâm, con có suy xét qua hay không, cho cô gái kia một số tiền, để cô ấy rời khỏi thành phố Kinh Hải?" Chu Tuyết Vân tuy rằng ngữ khí bình đạm, nhưng lời này, lại là nghiêm túc mà nghiêm túc.

    Lệ Mạc Sâm nhíu nhíu mày, Giang Vãn.. Thật sự không phải cái loại phụ nữ ham tiền này, nếu Giang Vãn yêu tiền, đã sớm ước gì dán ở bên người anh.

    "Mẹ, Tây Bảo còn nhỏ, chuyện này trễ chút lại nói cũng không muộn." Lệ Mạc Sâm biết Chu Tuyết Vân nghĩ gì, nhưng mà hiện tại, anh cảm thấy Giang Vãn mới là mẹ Tây Bảo cái thân phận người được chọn thích hợp nhất.

    Rốt cuộc hai người là chém không đứt quan hệ huyết thống.

    Hơn nữa, con trai cũng phá lệ thích mommy của mình.

    "Nếu Tây Bảo trưởng thành, chỉ sợ càng sẽ không tiếp thu người mới." Chu Tuyết Vân ý vị thâm trường: "Mạc Sâm, con biết Lệ gia quy củ, thân phận của cô gái kia không đạt tiêu chuẩn làm con dâu Lệ gia, mẹ có thể cho các con thời gian nửa năm đi giải quyết chuyện này, đến nỗi Lục Lam.. con lựa thời gian gặp một chút đi, các con cũng rất nhiều năm chưa gặp."

    Lệ Mạc Sâm không có ra tiếng.

    Chu Tuyết Vân đứng lên, xoay người lên lầu nghỉ ngơi.

    Lệ Mạc Sâm nhìn bóng dáng mẹ mình lên lầu, giữa mày hợp lại thốc một đoàn bóng ma.

    Anh không phải không rõ ý tứ của mẹ mình, Lệ gia hoàn cảnh như vậy, mommy Tây Bảo, tất nhiên chỉ có thể là xuất thân xa xỉ danh viện, giống Giang Vãn bị đá ra Giang gia như vậy, tự nhiên không phải thích hợp nhất.

    Nếu mạnh mẽ đem Tây Bảo từ bên Giang Vãn đoạt lại, hoàn toàn ngăn cách, thật là có thể, nhưng mà việc này đối với Giang Vãn cùng con trai mà nói, không khỏi quá mức tàn nhẫn.

    Đặc biệt là.. Lệ Mạc Sâm xoa xoa huyệt thái dương, anh giống như hiện tại đối với Giang Vãn, phá lệ dễ dàng mềm lòng. Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...