Đam Mỹ [Edit] Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần, Đừng Hắc Hóa - Y Thiên Hạm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cố Vô Tình, 16 Tháng tư 2019.

  1. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 30: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn một chai một chai bia bị chính mình ném vào trong thùng rác, tựa như những cái hồi ức u ám chẳng chịu được đó bị ném vào bên trong, Diệp Mộ Sanh cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.

    Tuy rằng ngày tích cóp đủ tích phân để trọng sinh, cái tên đàn ông không bằng súc sinh kia có thể còn sống. Nhưng Diệp Mộ Sanh tin tưởng chính mình có thể bảo vệ tốt người nhà, lại lần nữa làm tên đó trở thành kẻ thất bại dưới tay của hắn!

    Sau khi đem bia trong tay ném xuống, sau đó lại giúp Chu Lạc Ly đang cầm bia ném xong, Diệp Mộ Mộ cười cười: "Đi thôi."

    "Ừm." Liếc mắt cái thùng rác bên trong nhét đầy bia một cái, Chu Lạc Ly gật gật đầu. Một rương bia y mới uống mấy chai cứ như vậy ném xuống, thật đúng là có chút luyến tiếc.

    "Chúng ta đi siêu thị trước để mua vài thứ." Diệp Mộ Sanh đặt tay trên vai Chu Lạc Ly nói.

    Sau khi đi một đoạn đường rồi, Diệp Mộ Sanh đột nhiên quay đầu nhìn về phía thùng rác, con ngươi trong suốt hiện lên một tia chán ghét, nhưng chỉ hơi lướt qua một chút, đã được thay thế bằng ý cười thoải mái.

    "Làm sao vậy?" Chu Lạc Ly hỏi.

    "Không có gì, chúng ta đi thôi." Diệp Mộ Sanh lắc đầu cười. Tuy rằng hắn không cách nào quên những việc cái tên súc sinh kia làm với hắn, nhưng chỉ có như vậy hắn mới có động lực, bởi vì lực lượng hận thù là vô tận.

    Nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly hơi nhíu mày, y cảm giác Diệp Mộ Sanh rất kỳ quái, chính là thấy trên mặt hắn cũng không có cái biểu cảm thương tâm khổ sở gì, bởi vậy Chu Lạc Ly cũng không có truy vấn.

    Bởi vì trong nhà Diệp Mộ Sanh không có đồ dùng tẩy rửa dự phòng, cho nên hai người theo ý Chu Lạc Ly đi mua đồ dùng tẩy rửa trước, sau đó lại đi mua nguyên liệu cần thiết để nấu cơm cho bữa tối.

    Thời điểm ở quầy trả tiền, Chu Lạc Ly đứng phía sau Diệp Mộ Sanh, nhíu mày, nhấp miệng, trơ mắt mà Diệp Mộ Sanh trả xong tiền. Kỳ thật Chu Lạc Ly rất muốn để y trả tiền, nhưng cái khó là hôm nay trên người y không mang tiền cũng không mang thẻ ngân hàng.

    Từ khi xuống xe, Chu Lạc Ly cũng đã mượn Tiết bá hai trăm. Nhưng vì y không có quan niệm về tiền bạc, chỉ biết tiêu bừa, hơn nữa thân là đại thiếu gia, Chu Lạc Ly không muốn tiếp xúc nhiều cùng người xa lạ, nên đã dùng một trăm đưa cho tài xế taxi đưa y đi mộ địa, còn lại thì ném hết cho ông chủ bán bia.

    Chu Lạc Ly chủ động đề ra tầm quan trọng của hai túi tiền, sau đó có chút băn khoăn mà nói với Diệp Mộ Sanh: "Lần sau để tôi trả."

    "Được thôi." Diệp Mộ Sanh nghiêng đầu liếc mắt y, cười cười.

    Về đến nhà, trước tiên hai người cùng nhau đem đồ mới mua hồi nãy sắp xếp tốt, sau đó Diệp Mộ Sanh liền đẩy Chu Lạc Ly đi xem TV, hắn đi chuẩn bị cơm chiều.

    Chu Lạc Ly tuy rằng gật đầu, nhưng Diệp Mộ Sanh mới vừa tiến vào phòng bếp trong chốc lát, Chu Lạc Ly liền chạy vào nói muốn hỗ trợ. Diệp Mộ Sanh bảo không cần, nhưng y như cũ kiên trì đứng ở phòng bếp không đi, Diệp Mộ Sanh đành bất đắc dĩ đồng ý.

    Biết Chu Lạc Ly chưa từng xuống bếp, cho nên vì phòng vạn nhất Chu Lạc Ly lại gây trở ngại chứ không giúp gì, Diệp Mộ Sanh liền để y làm việc đơn giản nhất.

    "Cậu qua bên kia đem rau cần này rửa sạch sẽ, sau đó nhặt hết cuống rau ra." Diệp Mộ Sanh mặc tạp dề màu vàng nhạt, đem rau đưa cho Chu Lạc Ly, phân phó việc y cần làm.

    "Được." Chu Lạc Ly gật đầu, cái này rất đơn giản, y làm được.

    Khi nhìn thấy bàn tay thon dài tuyệt đẹp của Chu Lạc Ly rất phù hợp với màu xanh đậm của rau cần, con ngươi trong suốt của Diệp Mộ Sanh lóe lóe, cười nói: "Lạc Ly, tay cậu đẹp thật."

    Nghe Diệp Mộ Sanh nói như vậy, mắt Chu Lạc Ly bình tĩnh nhìn tay mình, lại nhìn tay người đã xoay người vo gạo Diệp Mộ Sanh, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Tay cậu cũng đẹp, trắng trắng mềm mềm."
     
  2. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 31: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm hai người cơm nước xong, chuẩn bị tắm rửa, Chu Lạc Ly đi vào phòng ngủ của Diệp Mộ Sanh, liền thấy trên giường có một con gấu bông lớn đang nằm trên đó!

    Chu Lạc Ly mở to hai mắt, nhìn chằm chằm gấu bông lớn, mày hơi nhướng, kinh ngạc nhẹ giọng lẩm bẩm: "Con gấu lớn thật.."

    Tuy rằng âm thanh y nói rất nhỏ, nhưng Diệp Mộ Sanh luôn cảnh giác đi theo phía sau Chu Lạc Ly vào nhà vẫn nghe thấy.

    Nhìn Chu Lạc Ly phản ứng chậm lại, tuy rằng Diệp Mộ Sanh có chút xấu hổ, nhưng khóe miệng vẫn luôn mỉm cười, đến gần Chu Lạc Ly: "Có phải cậu cảm thấy tôi rất trẻ con, hoặc là rất nữ tính hay không?"

    Nghiêng đầu nhìn về Diệp Mộ Sanh phía bên cạnh, tuy rằng Diệp Mộ Sanh luôn nở nụ cười không thể bắt bẻ, nhưng Chu Lạc Ly vẫn tinh ý mà nhìn thấy đôi tai trắng nõn của Diệp Mộ Sanh phủ lên một tầng hồng nhạt. Hắn đây là thẹn thùng?

    "Không, thực đáng yêu." Ánh mắt Chu Lạc Ly nhìn Diệp Mộ Sanh nghiêm túc nói, tuy rằng trên mặt biểu tình nhàn nhạt, nhưng trong âm thanh lại có chút ôn nhu, ngay cả y cũng không nói nên lời được.

    Chu Lạc Ly không nói sai, ánh mắt đầu tiên khi y thấy gấu bông lớn không có cảm thấy ấu trĩ, chỉ là có chút kinh ngạc, Diệp Mộ Sanh vậy mà lại thích gấu nhồi bông cực lớn!

    Sau đó Chu Lạc Ly liền nhịn không được ở trong đầu ảo tưởng bộ dáng Diệp Mộ Sanh ôm gấu bông lớn.. Thực đáng yêu.

    "..."

    Nhìn Chu Lạc Ly bộ dáng thành thật nghiêm túc, làm Diệp Mộ Sanh không khỏi cười ra tiếng: "Cái từ 'đáng yêu' này không thích hợp để miêu tả con trai đâu. Cho nên tôi sẽ coi như cậu đang nói gấu bông lớn của tôi đáng yêu."

    "Cậu so với gấu bông càng đáng yêu." Khóe miệng Chu Lạc Ly hơi nhếch lên, ánh mắt nhu hòa mà nhìn Diệp Mộ Sanh đang đi tới tủ quần áo.

    "Ồ, nếu nói tôi đáng yêu, vậy cậu chính là đẹp nhất." Sau khi Diệp Mộ Sanh vừa muốn mở ra tủ quần áo lại nghe thấy Chu Lạc Ly nói như vậy, hắn quay đầu lại nhìn y, mặt mày lại vui cười nói.

    "..."

    Vẻ mặt Chu Lạc Ly bất đắc dĩ mà nhìn Diệp Mộ Sanh. Tuy rằng Diệp Mộ Sanh cười xán lạn đến như vậy, nhưng Chu Lạc Ly lại cảm giác được hắn giống như đang tức giận, bất quá tên này lại nói y đẹp..

    Nhân lúc Diệp Mộ Sanh tìm quần áo, Chu Lạc Ly nhanh chóng đi đến mép giường. Nhìn con gấu bông thật lớn nằm trên giường kia, lại liếc liếc Diệp Mộ Sanh bên kia còn đang tìm quần áo.

    Chu Lạc Ly do dự một lát, rốt cuộc chọn đem móng vuốt duỗi về phía gấu bông. Quả nhiên rất mềm, rất thoải mái, Diệp Mộ Sanh có phải mỗi ngày đều ôm nó ngủ hay không?

    "Này đồ ngủ.." Sau khi Diệp Mộ Sanh tìm xong quần áo xoay người, lại phát hiện Chu Lạc Ly bế gấu bông lớn của hắn lên!

    Sau khi nghe thấy âm thanh của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly nhanh chóng cầm gấu bông trong tay ném tới trên giường, sau đó vẻ mặt bình tĩnh mà đem ánh mắt đối diện với Diệp Mộ Sanh mặt đầy ý cười nhìn chằm chằm mình.

    "Bộ áo ngủ này và đồ lót đều còn mới, trước tiên cậu đi tắm rửa đi." Diệp Mộ Sanh cũng chưa nói gì, đi lên đem quần áo đưa cho y.

    "Ờ." Chu Lạc Ly gật gật đầu, sau đó cầm quần áo đi ra ngoài.

    Chờ khi tắm rửa xong đi ra, Chu Lạc Ly ở phòng khách không nhìn thấy Diệp Mộ Sanh, trong phòng ngủ cũng không có, hơn nữa con gấu bông lớn trên giường cũng không thấy!

    Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Mộ Sanh mới từ trong phòng cho khách ra, liền thấy Chu Lạc Ly cau mày đi ra từ trong phòng ngủ: "Lạc Ly, sao thế?"

    "Con gấu bông kia đâu?" Chu Lạc Ly cũng không trả lời Diệp Mộ Sanh, hỏi ngược lại.

    Diệp Mộ Sanh không lẽ là sợ y chê cười hắn, cho nên mới đem gấu bông lớn cầm đi?

    "Tôi để ở phòng cho khách. Buổi tối hôm nay tôi ngủ phòng cho khách, cậu ngủ phòng của tôi." Diệp Mộ Sanh cười cười, giải thích.

    Môi mỏng của Chu Lạc Ly khẽ mở vừa muốn nói gì đã bị Diệp Mộ Sanh đánh gãy: "Tôi đi tắm, nếu cậu mệt thì đi ngủ trước đi."
     
  3. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 32: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ Diệp Mộ Sanh tắm rửa xong, thời điểm đi vào phòng cho khách, phát hiện gấu bông lớn đặt ở trên giường kia quả nhiên giống dự đoán của hắn biến mất.

    Sau khi Chu Lạc Ly nghe thấy tiếng mở cửa, y đi từ phòng ngủ ra vào phòng cho khách, nhìn bóng dáng Diệp Mộ Sanh: "Tôi đem gấu sang phòng ngủ của cậu rồi."

    "Ừ, đêm nay nhường gấu bông cho cậu." Diệp Mộ Sanh xoay người, đối diện với ánh mắt của Chu Lạc Ly, gật đầu ôn nhu nói.

    "..."

    Chu Lạc Ly nhíu mày, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, không nói lời nào.

    "Làm sao vậy?" Diệp Mộ Sanh hỏi.

    "Phòng cho khách không có điều hòa, hơn nữa giường ở phòng ngủ của cậu đủ lớn.. Cho nên chúng ta cùng nhau ngủ ở đó đi." Chu Lạc Ly chần chờ một lát, mở miệng nói.

    Kỳ thật Chu Lạc Ly vốn là muốn y ngủ phòng cho khách, để Diệp Mộ Sanh ngủ phòng ngủ. Nhưng tưởng tượng đến tính cách Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly biết hắn dù thế nào cũng sẽ không đồng ý.

    Nhưng trời nóng, phòng cho khách lại không có chỗ trống, Chu Lạc Ly càng ngượng ngùng một mình ngủ phòng ngủ thoải mái, cho nên mới nhân lúc Diệp Mộ Sanh tắm rửa đem gấu bông vào trong phòng ngủ.

    Nghe thấy y nói như vậy, trong lòng Diệp Mộ Sanh thật cao hứng, mặt ngoài lại như cũ chối từ: "Không có việc gì, tôi không cần điều hòa cũng được.."

    Không chờ Diệp Mộ Sanh nói xong, mày Chu Lạc Ly giương lên, trực tiếp đi qua bắt lấy tay Diệp Mộ Sanh, đem hắn lôi đi.

    Cuối cùng hai người một trái một phải nằm ở trên giường, cách nhau một con gấu bông thật lớn. Tắt đèn, hai người ai cũng không có mở miệng, thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi qua.

    Sau khoảng một giờ qua đi, Diệp Mộ Sanh mở to mắt nhẹ nhàng mà đem gấu bông lớn đặt bên phải mình, sau đó xoay người nhìn về phía y.

    Bởi vì bức màn cũng không kéo lên, cho nên qua ánh trăng, Diệp Mộ Sanh có thể thấy rõ hình dáng gương mặt Chu Lạc Ly.

    Dưới ánh trăng mông lung, mày kiếm Chu Lạc Ly giãn ra, đôi mắt khép kín, lông mi thật dài bao trùm trên mí mắt, lúc này căn bản nhìn không ra trước kia y có bệnh trầm cảm.

    Đến gần Chu Lạc Ly một chút nữa, sau đó Diệp Mộ Sanh vươn tay xoa mặt y..

    Cẩn thận nhìn chằm chằm y, ánh mắt Diệp Mộ Sanh ôn nhu như nước, ngón tay thon dài mềm nhẹ từ từ cọ xát trên khuôn mặt trắng nõn.

    Một lát sau như cũ không thấy Chu Lạc Ly có động tĩnh, Diệp Mộ Sanh câu môi cười, bất quá ngón tay vẫn như cũ không lấy ra khỏi mặt Chu Lạc Ly, ngược lại càng sâu xoa môi y.

    Tiếp đó Diệp Mộ Sanh dùng một cái tay khác nửa ngồi dậy, cúi người để sát mặt Chu Lạc Ly, duỗi tay về phía trước, vén tóc mái che lấp của y đi, đặt trên trán y một nụ hôn chuồn chuồn nước.

    Khi môi rời khỏi trán Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh mơ hồ nhìn thấy tai Chu Lạc Ly nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, đối lập rõ ràng với màu da trắng nõn bình thường.

    Thấy vậy, ý cười ở khóe miệng Diệp Mộ Sanh càng thêm dày đặc, Chu Lạc Ly quả nhiên không ngủ, bất quá y còn rất giỏi chịu đựng.

    Quấy nhiễu lâu như vậy, lông mi cũng không rung, nếu không phải nhìn thấy bên tai Chu Lạc Ly đỏ, thật đúng là cho rằng y ngủ rồi.

    Diệp Mộ Sanh coi như cái gì cũng không nhìn thấy, đem chăn bên hông kéo lên trên vai y, đầu ngón tay cố ý vô tình nhẹ nhàng xẹt qua cái cổ trắng nõn.

    "Ngủ ngon." Nói xong câu đó sau, Diệp Mộ Sanh liền xoay người đưa lưng về phía Chu Lạc Ly nằm xuống, ôm gấu bông nhắm hai mắt lại.

    Mọi chuyện không thể quá mức gấp gáp, Chu Lạc Ly không phải đồng tính luyến ái, hơn nữa trước kia y còn có bệnh trầm cảm. Cho nên phương pháp nước ấm nấu ếch xanh* đối với Chu Lạc Ly là hiệu quả nhất.

    Bởi vậy Diệp Mộ Sanh hôn chính là trán y, mà không phải môi.

    Có gia thế Hắc đạo, Chu Lạc Ly không phải ngây thơ trong sáng gì, cho nên Diệp Mộ Sanh tin tưởng, ám chỉ của hắn Chu Lạc Ly có thể hiểu.

    Qua hồi lâu không cảm giác được động tĩnh, lúc này Chu Lạc Ly mới chậm rãi mở mắt, đập vào mắt đó là đầu Diệp Mộ Sanh vùi vào trong gấu bông lớn.

    # Nước ấm nấu ếch: Là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà.. chết từ từ.

    (Ý là mưa dầm thấm lâu)
     
  4. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 33: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, những chùm tia sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, nhẹ nhàng nhảy nhót trên mặt Chu Lạc Ly đang ngủ say trên giường, đem ngũ quan y phác họa càng thêm nhu hòa.

    Một lát sau, Chu Lạc Ly chậm rãi kéo ra mi mắt. Cảm giác ánh mặt trời có chút lóa mắt, Chu Lạc Ly không khoẻ mà nhắm mắt lại, sau đó lại mở to mắt nửa híp nhìn về phía giường bên kia.

    Sau khi nhìn thấy bên kia giường chỉ có gấu bông lớn, Diệp Mộ Sanh không biết khi nào đã đi rồi, Chu Lạc Ly khẽ nhíu mày, trong con ngươi trong lúc lơ đãng hiện lên một tia mất mát.

    Kéo gấu bông qua ôm vào trong ngực, Chu Lạc Ly thả lỏng đuôi lông mày lại nhắm hai mắt lại. Sau khi đợi buồn ngủ tan đi không ít, y lúc này mới đứng lên, ôm gấu bông ngồi ở trên giường, mặt vô biểu tình nhìn ánh sáng mặt trời đang lên ngoài cửa sổ.

    Từ sau khi Tiểu Chi qua đời, y không có được một giấc ngủ ngon. Không phải ngủ không được chính là nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, y đã thật lâu không có ngủ sâu đến như thế, thật thoải mái.

    Vươn tay, nhìn những tia sáng nhảy nhót trên bàn tay mình, nghĩ đến những lời ngày hôm qua Diệp Mộ Sanh nói, khóe miệng Chu Lạc Ly giương lên ý cười nhàn nhạt.

    Chẳng qua một lát sau, ý cười trên khóe miệng Chu Lạc Ly biến mất, mày y nhăn lại.

    Đầu ngón tay chạm vào môi, nhớ tới nụ hôn đêm qua, con ngươi Chu Lạc Ly luôn tĩnh lặng của y nổi lên gợn sóng, trên khuôn mặt hiện lên biểu tình phức tạp.

    Cái hôn kia rốt cuộc bao hàm ý tứ gì? Tối hôm qua Chu Lạc Ly suy nghĩ thật lâu, thẳng đến lúc ngủ lúc nào không biết, Chu Lạc Ly cũng chưa suy nghĩ ra.

    Kỳ thật Chu Lạc Ly cũng không phải không cẩn thận suy nghĩ, chỉ là y không biết phải nghĩ theo hướng nào mà thôi.

    Sinh ra trong thế gia Hắc đạo, Chu Lạc Ly cũng không phải con người ngây thơ tốt đẹp gì. Tuy rằng y không phải đồng tính luyến ái, nhưng trước kia y cũng gặp qua bạn bè đùa bỡn đàn ông.

    Khi đó bạn y cũng kêu la muốn thử hôn Chu Lạc Ly, chính là Chu Lạc Ly một lòng nghĩ Tiểu Chi liền cự tuyệt.

    Khi y xuất thần, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vững vàng. Chu Lạc Ly bình tĩnh mà buông gấu bông ra, xoay người nhìn về phía cửa.

    "Tôi vốn đang muốn gọi cậu rời giường, không ngờ cậu tỉnh rồi." Diệp Mộ Sanh mặc chiếc tạp dề màu trắng, liếc mắt gấu nhồi bông một cái, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Chu Lạc Ly nói.

    "Ừ." Chu Lạc Ly bình tĩnh gật gật đầu.

    "Tôi đã làm cơm sáng rồi, cậu đi rửa mặt trước đi, rửa mặt xong rồi đến phòng khách ăn cơm, tôi để quần áo của cậu ở mép giường." Diệp Mộ Sanh chỉ quần áo ngay ngắn trên giường nói.

    "Ừm." Chu Lạc Ly vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

    Chu Lạc Ly ngồi bên cạnh gấu nhồi bông to lớn, áo ngủ có chút rộng lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, tóc ngắn hơi rối, trên mặt là biểu tình nghiêm túc.

    "Ha!" Nhìn thấy dáng vẻ này, Diệp Mộ Sanh không khỏi cười lên tiếng. Chu Lạc Ly như vậy, ngoài ý muốn có điểm manh!

    "Cậu cười cái gì?" Con ngươi Chu Lạc Ly hiện lên một tia nghi hoặc, nhấp miệng hỏi.

    "Không có gì, tôi đi ra ngoài trước, cậu mau đi rửa mặt đi." Diệp Mộ Sanh cười lắc đầu nói, nói xong không đợi Chu Lạc Ly trả lời liền xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

    Chờ Diệp Mộ Sanh đi rồi, đuôi lông mày y lại nhíu lại, con ngươi vốn dĩ bình tĩnh lóe lóe, sau đó nằm lên trên người gấu nhồi bông.

    Chu Lạc Ly vuốt lông gấu nhồi bông mềm mại, nhìn trần nhà, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng trên khuôn mặt trắng nõn trở nên thâm thúy, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, không biết nghĩ cái gì.
     
  5. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 34: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi mặc tốt quần áo và rửa mặt, Chu Lạc Ly mới vừa đi đến phòng khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Mộ Sanh ngồi trên ghế, hai tay đặt lên bàn chống má, đuôi lông mày mang ý cười nhìn mình.

    "Tốc độ rất nhanh, mau tới đây ăn cơm sáng đi." Diệp Mộ Sanh một tay căng má, một tay chỉ vào hai cái chén đặt trên mặt bàn, cười nói.

    Chu Lạc Ly gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua trên bàn, sau đó kéo ghế dựa ra ngồi đối diện với Diệp Mộ Sanh.

    "Thấy thế nào? Có phải ăn ngon hơn so với lần trước hay không?" Diệp Mộ Sanh cầm lấy chiếc đũa không động đậy, vẻ mặt mong chờ nhìn Chu Lạc Ly.

    "Chỉ cần là cậu làm, đều ngon." Chu Lạc Ly ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Diệp Mộ Sanh, vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Diệp Mộ Sanh ngẩn người, con ngươi trong lúc lơ đãng hiện lên một tia sáng, sau đó liền nhướng mày câu môi trêu đùa: "Hắc, cậu thế nhưng cũng sẽ nói ra loại lời lừa tình này."

    Không chờ Chu Lạc Ly mở miệng, Diệp Mộ Sanh một bên khuấy mì trong bát, một bên nói: "Bất quá nếu cậu thích ăn, sau này nếu muốn, tôi sẽ làm cho cậu ăn."

    Đuôi lông mày Diệp Mộ Sanh nhướng lên, khóe miệng thấp thoáng ý cười, ánh mắt ấm áp như gió xuân, ôn nhu mà đem Chu Lạc Ly bao vây trong đó.

    Chu Lạc Ly cũng ngây ngẩn cả người, chính y cũng không biết ánh mắt y nhìn Diệp Mộ Sanh càng thêm nhu hòa.

    "Được." Chu Lạc Ly nắm chặt chiếc đũa trong tay, nhìn Diệp Mộ Sanh, khóe miệng giương lên, nhẹ nhàng cười.

    Một chén mì rất nhanh liền ăn hết, Chu Lạc Ly nhìn trứng tráng lẳng lặng nằm trong nước lèo ở đáy chén, mắt hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện. Y nhớ rõ có một lần Mộ Sanh cũng để trứng ở đáy chén.

    Hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Mộ Sanh đang nghiêm túc ăn mì, Chu Lạc Ly kẹp trứng tráng lên, cắn một miếng to, lòng đỏ trứng mềm mềm bởi vì vỏ trứng vỡ chậm rãi chảy vào trong miệng y.

    Tuy rằng trứng tráng rất ngon, nhưng lúc này con ngươi Chu Lạc Ly lại trầm xuống. Chu Lạc Ly muốn bắt đầu, không hề cố tình trốn tránh hay quên mất mối quan hệ giữa y và Diệp Mộ Sanh, ngược lại càng nghiêm túc mà suy tư.

    Chu Lạc Ly hiểu rõ thật ra tình cảm của Diệp Mộ Sanh đối với y không chỉ là bạn bè đơn giản như vậy. Chu Lạc Ly cũng biết chính mình cũng không chán ghét cùng Diệp Mộ Sanh đồng tính luyến ái, và cái hôn nhẹ kia. Y chỉ là không muốn đối mặt với tình cảm của chính mình dành cho Diệp Mộ Sanh mà thôi.

    Nhớ tới cuộc gặp gỡ tình cờ ngày mưa ở mộ địa và những chuyện từ đó về sau Diệp Mộ Sanh và y phát sinh, Chu Lạc Ly đột nhiên phát hiện Diệp Mộ Sanh đã bất tri bất giác dung nhập vào trong sinh hoạt của y từng ngày từng giờ không dấu vết.

    Chu Lạc Ly lại lần nữa ngẩng đầu lên, y không nghĩ tới đối diện Diệp Mộ Sanh lúc này cũng vừa lúc ngẩng đầu. Một đôi mắt ôn nhu như nước hàm chứa ý cười, một đôi mắt đen nhánh như mực phiếm mê mang.

    Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt đều nhu hòa vài phần.

    "Ăn xong rồi sao?" Diệp Mộ Sanh hỏi.

    Chu Lạc Ly rũ mắt nhìn nửa cái trứng tráng ở đáy chén, dùng đũa kẹp lên, một ngụm nhét vào trong miệng, sau đó mặt vô biểu tình, hơi phồng lên má hướng về Diệp Mộ Sanh gật gật đầu.

    Một loạt động tác này của y lại lần nữa làm Diệp Mộ Sanh cười ra tiếng: "Này, Lạc Ly tôi đột nhiên phát hiện cậu rất đáng yêu."

    Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, Chu Lạc Ly cũng không tức giận, ngược lại bình tĩnh mà nuốt trứng xuống, nhìn cặp mắt đào hoa của Diệp Mộ Sanh, nghiêm túc nói: "Tôi cũng luôn cảm thấy cậu đáng yêu."

    "Lạc Ly, tôi đột nhiên lại cảm thấy cậu không đáng yêu." Đuôi lông mày Diệp Mộ Sanh hơi chau lại, nói.

    "Không sao, cậu đáng yêu là được." Chu Lạc Ly nghiêm túc gật đầu.

    "Được, nếu tôi đáng yêu, vậy cậu đi rửa chén đi." Nhìn bộ dáng nghiêm trang của y, Diệp Mộ Sanh rũ mắt cắn chặt răng, sau đó câu môi cười nói, nói xong liền đứng lên đi ra khỏi phòng khách, để lại cho Chu Lạc Ly một bóng lưng tiêu sái.
     
    Ngoctrai, Khoai lang sùngGill thích bài này.
  6. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 35: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn bóng dáng Diệp Mộ Sanh, khóe môi Chu Lạc Ly gợi lên độ cong, nhẹ nhàng cười. Y quả nhiên không nói sai, Mộ Sanh xác thực rất đáng yêu.

    Nhưng không bao lâu độ cong trên khóe miệng Chu Lạc Ly liền biến mất, đuôi lông mày nhăn thành một đường thẳng, con ngươi bình tĩnh cũng nổi lên gợn sóng.

    Diệp Mộ Sanh như vậy thật sự không có cách nào làm người chán ghét, nhưng cảm giác của y gần đây đối Diệp Mộ Sanh chỉ là tình cảm bạn bè thôi sao? Chính y cũng không nói rõ được.

    Khi sắp bước vào phòng ngủ, Diệp Mộ Sanh đột nhiên dừng bước, xoay người nói: "Đúng rồi, rửa chén xong thì đem lau bàn đi. Tốc độ nhanh lên, chúng ta còn phải đến trường đấy."

    Nhìn vẻ mặt quen thuộc kia của Diệp Mộ Sanh, đôi mày đang nhăn Chu Lạc Ly thả lỏng, gật đầu đáp: "Tôi biết rồi."

    Đợi sau khi Diệp Mộ Sanh đi vào phòng ngủ, Chu Lạc Ly liền đem hai cái chén trên bàn mang tới phòng bếp. Đem nước lèo đổ hết, đổ ra một ít chất tẩy rửa ở trong chén, Chu Lạc Ly mở vòi nước bắt đầu rửa.

    Nhìn bọt biển nổi lên xà phòng theo hoạt động tay, suy nghĩ Chu Lạc Ly bay xa.

    Tuy rằng y không biết cảm tình của y đối Diệp Mộ Sanh có phải đã vượt qua tình bạn hay không. Nhưng y lại biết thời điểm y chật vật hắn đã không rời đi vì y mà che ô, thời điểm y đau khổ ở bên cạnh y an ủi, thời điểm y bị đói vì y mà nấu cơm, thời điểm y cô độc bất lực yên lặng làm bạn. Trong đôi mắt đào hoa của Diệp Mộ Sanh luôn hàm chứa ý cười.

    Chỉ là hiện tại y, còn có tư cách yêu sao?

    Y không quên được Tiểu Chi, không quên được là do y hại chết Tiểu Chi. Y sẽ thường thường nhớ tới Tiểu Chi, bị bao phủ bởi tự trách cùng thống khổ.

    Vì thế y không có tư cách yêu, càng không xứng có được tình yêu của Diệp Mộ Sanh. Huống chi y còn có bệnh trầm cảm..

    Nếu có một ngày y đột nhiên chết thì sao? Nếu chết liền vĩnh viễn không thể nhìn thấy cặp mắt đào hoa nhu tình như nước kia..

    Con ngươi đen nhánh của Chu Lạc Ly dần dần trở nên ảm đạm không ánh sáng, cầm chén tay đột nhiên run nhè nhẹ, y vẫn luôn cảm thấy sống chết không sao cả. Nhưng lúc này y bắt đầu sợ hãi cái chết.

    Chu Lạc Ly đã hoàn toàn đắm chìm ở thế giới của chính mình, Diệp Mộ Sanh đi vào phòng bếp cũng không phát hiện.

    Mà Chu Lạc Ly quay lưng lại che đi tay và mặt nên Diệp Mộ Sanh cũng không có phát hiện y không thích hợp.

    "Lạc Ly, cậu muốn lau sạch hoa văn trên chén sứ sao?" Hắn đã thay xong quần áo, gập gọn chăn, lau xong bàn, nhưng Chu Lạc Ly vẫn còn rửa chén, vì thế Diệp Mộ Sanh nhịn không được trêu đùa.

    Chu Lạc Ly không trả lời Diệp Mộ Sanh, giữu nguyên động tác vừa rồi vẫn không nhúc nhích, chờ một lúc, Diệp Mộ Sanh lúc này mới nhận thấy y có chút không thích hợp.

    Nhanh chóng đi về phía Chu Lạc Ly, thấy hai mắt y vô thần ngơ ngác mà nhìn chằm chằm bồn nước, Diệp Mộ Sanh nhíu mày, vươn tay tắt nước đi.

    Nước đang chảy bỗng nhiên dừng lại, lúc này Chu Lạc Ly mới lấy lại tinh thần. Cảm xúc trong con ngươi tan đi, Chu Lạc Ly nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Mộ Sanh bên cạnh, nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

    "Nước rất quý cho nên phải tiết kiệm nước." Tuy rằng Diệp Mộ Sanh nghiêm trang nói, nhưng trong cặp mắt đào hoa kia lại lập loè đầy lo lắng.

    "Diệp Mộ Sanh." Chu Lạc Ly nhìn chằm chằm đôi mắt Diệp Mộ Sanh, nhấp nhấp miệng, ngừng vài giây, vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Tuy rằng Chu Lạc Ly che dấu rất khá, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn bắt được tia bi thương nhanh chóng chợt lóe trong mắt y. Bởi vậy đuôi lông mày hắn hơi nhíu, lo lắng trong mắt càng sâu.

    "Làm sao vậy?" Diệp Mộ Sanh nhẹ giọng hỏi, chẳng lẽ Lạc Ly lại nhớ tới Tiểu Chi?

    Chu Lạc Ly không nói, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, một lát sau đột nhiên vươn tay, ôm eo Diệp Mộ Sanh, đem hắn không kịp đề phòng đột nhiên bị ôm gắt gao vào trong lòng ngực.
     
    Ngoctrai, Khoai lang sùngGóc bình yên thích bài này.
  7. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 36: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảm giác được thân thể Chu Lạc Ly có chút khẽ run, lại nghĩ đến trước kia y có bệnh trầm cảm, vì thế Diệp Mộ Sanh cũng thả nhẹ ngữ khí, ôn nhu dò hỏi: "Lạc Ly, cậu làm sao vậy?"

    "Diệp Mộ Sanh." Chu Lạc Ly gắt gao mà ôm Diệp Mộ Sanh, đem hàm dưới dựa vào vai Diệp Mộ Sanh, nhắm mắt lại, ngửi mùi hương nhàn nhạt thanh mát của sữa tắm trên người Diệp Mộ Sanh, dùng tiếng nói nghẹn ngào gọi tên hắn.

    "Ừ, tôi ở đây." Diệp Mộ Sanh do dự một lát, nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Lạc Ly nói.

    "Diệp Mộ Sanh, cậu sẽ rời bỏ tôi sao?" Khi hỏi ra những lời này, Chu Lạc Ly đem người trong ngực ôm chặt hơn nữa.

    "Không đâu, tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cậu." Diệp Mộ Sanh đáp lại không cần nghĩ ngợi, âm thanh nhu tình ngữ khí lại thập phần kiên định.

    "Thật sự?" Y mở to mắt, có chút không xác định nói.

    "Thật sự." Diệp Mộ Sanh ôm lấy vai Chu Lạc Ly, ở bên tai y ôn nhu đáp.

    "Chính là, tôi.." Lực đạo trong tay thả lỏng, con ngươi đen nhánh ảm đạm không ánh sáng, che kín chua xót.

    Cảm giác được thân thể Chu Lạc Ly đang run rẩy, con ngươi Diệp Mộ Sanh hiện lên một tia đau lòng, nhưng sau đó lại giấu đi cảm xúc trong đôi mắt, cắn chặt răng, trước khi Chu Lạc Ly lại nói ra những lời tiêu cực, dùng sức đẩy y ra.

    Tay Chu Lạc Ly vốn đang buông lỏng Diệp Mộ Sanh lại bị hắn đẩy như vậy, trực tiếp "Phanh" một tiếng, nặng nề mà va vào tủ bát phía sau.

    Chu Lạc Ly không rảnh bận tâm đau đớn từ sau lưng truyền đến, chỉ dùng tay chống trên tủ bát, cau mày, vẻ mặt bi thương mà nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh. Hắn vì cái gì muốn đẩy y ra?

    "Đau không?" Diệp Mộ Sanh mặt vô biểu tình hỏi.

    "Đau." Nhìn thấy sắc mặt Diệp Mộ Sanh không thích hợp, Chu Lạc Ly ngoan ngoãn trả lời.

    "Biết đau là được rồi! Biết đau liền chứng minh cậu còn sống! Cậu còn sống! Cậu vừa rồi muốn nói cái gì? Có phải muốn nói cậu không cách nào đi ra khỏi bóng ma mà Tiểu Chi mang đến đúng không, có phải cậu lại muốn chết hay không? A, có phải không! Chính cậu vẫn tiêu cực như vậy, vẫn đắm mình trong trụy lạc như vậy, một bộ dáng muốn chết không muốn sống. Cậu như vậy muốn tôi phải làm thế nào.. Làm sao luôn luôn ở bên cạnh cậu!" Diệp Mộ Sanh nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nổi giận mà quát.

    Diệp Mộ Sanh tuy rằng tức giận, nhưng khóe mắt lại hơi hơi phiếm hồng, trong cặp mắt đào hoa trong suốt câu nhân kia cũng nổi lên hơi nước mông lung.

    Chu Lạc Ly bị những lời nói này Diệp Mộ Sanh làm cho ngây ngẩn cả người, trong lòng run lên. Mà khi y nhìn thấy nước mắt bên khóe mắt Diệp Mộ Sanh, trong mắt hiện lên một tia tự trách, muốn vươn tay giúp hắn lau đi, lại bị Diệp Mộ Sanh hung hăng hất ra.

    Chu Lạc Ly cũng không bởi vậy mà nhụt chí, bàn tay gắt gao nắm chặt lại buông ra, sau đó đứng lên, chịu đựng phía sau đau đớn, lại lần nữa dùng sức đem Diệp Mộ Sanh ôm vào trong lòng ngực.

    Thấy bộ dáng Chu Lạc Ly không còn âm trầm nữa, trong lòng Diệp Mộ Sanh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngoài miệng như cũ phản kháng: "Chu Lạc Ly buông tôi ra!"

    "Không buông." Không màng Diệp Mộ Sanh giãy giụa, Chu Lạc Ly gắt gao mà ôm hắn, trong mắt lập loè cảm xúc phức tạp, âm thanh trầm thấp khàn khàn, lại mang theo ôn nhu hiếm thấy.

    Cảm giác được có vài giọt chất lỏng ướt át lướt qua từ trên cổ mình rơi xuống chỗ xương quai xanh, Diệp Mộ Sanh ngây ngẩn cả người, con ngươi lóe lóe, không hề giãy giụa.

    "Thực xin lỗi Mộ Sanh, tôi sai rồi, tôi về sau sẽ không như vậy. Tôi sẽ không lặp lại những ý muốn tiêu cực này nữa, tôi sẽ nỗ lực đi ra khỏi bóng ma, tôi sẽ tốt lên." Chu Lạc Ly gắt gao ôm Diệp Mộ Sanh, khóe môi treo lên ý cười hạnh phúc, trong con ngươi lập loè hơi nước hiện lên kiên định chưa từng có.

    Trong đôi mắt đào hoa của Diệp Mộ Sanh nổi lên ý cười, nhìn chằm chằm đôi mắt Chu Lạc Ly nói: "Tôi không cần cậu phải xin lỗi, tôi chỉ cần cậu có thể tỉnh lại, tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Cùng cậu thoát ra khỏi bóng ma, cùng cậu chữa khỏi bệnh trầm cảm, cùng cậu hạnh phúc mà vượt qua cả đời này."

    "Cảm ơn." Chu Lạc Ly ôm eo Diệp Mộ Sanh, con ngươi tràn ngập nhu tình, trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Mộ Sanh, đặt một nụ hôn nhẹ ở khóe mắt hắn.
     
    NgoctraiKhoai lang sùng thích bài này.
  8. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 37: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ ngày đó về sau Chu Lạc Ly thật sự như chính y nói không hề đắm mình trong trụy lạc, xốc lại tinh thần, ngày thường đi học cũng mười phần nghiêm túc mà nghe giảng.

    Vì không cho Chu Lạc Ly nhớ tới Tiểu Chi, mỗi lần Diệp Mộ Sanh đều sẽ lôi kéo y cố tình vòng qua nơi có nữ chủ.

    Làm Diệp Mộ Sanh cảm thấy vui mừng chính là, có đôi khi không có cách nào tránh việc gặp phải nữ chủ, phản ứng gì y cũng không có, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn nữ chủ.

    Giống như lời Chu Lạc Ly nói vậy, Tiểu Chi là Tiểu Chi, nữ chủ là nữ chủ, nữ chủ với y mà nói chỉ là một người xa lạ mà thôi.

    Mà quan hệ của Chu Lạc Ly cùng Diệp Mộ Sanh cũng không hoàn toàn đâm thủng, vẫn làm bạn bè giống như trước, chẳng qua trong lòng hai người từ ngày đó đã bắt đầu xảy ra biến hóa.

    Hơn nữa mỗi khi Diệp Mộ Sanh không có cách từ chối những cô gái nhiệt tình đó, Chu Lạc Ly đều sẽ cố ý phát ra khí lạnh của mình, dùng ánh mắt lạnh băng đến tận xương hung tợn mà nhìn chằm chằm các cô, đáng sợ tới mức cả người các cô gái run lên không dám tới gần.

    Khi các cô gái rời đi, Chu Lạc Ly sẽ nghiêm trang mà nhìn khuôn mặt mỉm cười của Diệp Mộ Sanh, giống như bất kỳ chuyện gì hắn cũng không làm.

    Sau đó Chu Lạc Ly lại lấy lí do Diệp Mộ Sanh ở một mình rất cô đơn, muốn ở cùng với hắn. Diệp Mộ Sanh tự nhiên không từ chối, bởi vậy Chu Lạc Ly liền dọn tới chung cư của Diệp Mộ Sanh, bắt đầu ngày tháng ở chung của y và Diệp Mộ Sanh.

    Nhưng làm Diệp Mộ Sanh dở khóc dở cười chính là, Chu Lạc Ly sẽ thường thường dùng khuôn mặt không cảm xúc nói y sợ hãi, sau đó yêu cầu Diệp Mộ Sanh cùng nhau ngủ.

    Diệp Mộ Sanh phụ trách một ngày ba bữa, Chu Lạc Ly phụ trách rửa chén quét nhà, một ngày đến rồi đi thật bình đạm và ấm áp. Trong nháy mắt, hai năm cứ như vậy trôi qua.

    Có Diệp Mộ Sanh ôn nhu làm bạn, bệnh trầm cảm của Chu Lạc Ly đã gần khỏi hẳn. Màu da trắng bệch, vóc người gầy yếu của Chu Lạc Ly trải qua mỗi ngày rèn luyện, thân thể chậm rãi khôi phục, lại còn luyện ra cơ bụng.

    Mùa xuân nhẹ nhàng mà đến, tuyết đọng trong công viện chậm rãi tan đi, nước ao nổi lên màu xanh biếc ấm áp, từng nhánh cây khô khốc mọc ra chồi non, sắc xuân ôn nhu đã đến với từng mảnh đất.

    Mà thời điểm xuân ý dạt dào, trên đường nhỏ, một cậu trai khoảng mười bảy mười tám tuổi đang dắt tay một nam sinh khác bằng tuổi đến công viên gần đây.

    Nếu có những em gái hủ nữ ở đây nhất định sẽ kích động mà kêu ra tiếng, bởi vì hai nam sinh này không chỉ có nhan giá trị xuất chúng, hơn nữa còn đều mặc áo hoodie màu trắng, chẳng qua một cái thêu lá cây, mà cái còn lại là thêu thuyền gỗ nhỏ.

    Hai nam sinh này chính là Diệp Mộ Sanh và Chu Lạc Ly. Đến nỗi tại sao hai người lại mặc quần áo giống nhau, đó là bởi vì có một ngày hai người cùng đi mua quần áo, sau đó vừa lúc nhìn thấy bộ quần áo này.

    Một cái thêu lá, một cái thêu thuyền, vừa lúc phù hợp với bọn họ, vì thế liền có một màn ngày hôm nay.

    Kỳ thật bộ quần áo này là Chu Lạc Ly trộm nhờ người tìm nhà thiết kế thiết kế sau đó đặt trong cửa hàng Diệp Mộ Sanh thường đi, cuối cùng lôi kéo Diệp Mộ Sanh vì lý do muốn mua thêm quần áo mà đi cửa hàng này, mua bộ quần áo này.

    "Mộ Sanh, cậu dẫn tôi tới công viên làm gì?" Chu Lạc Ly nhìn quần áo trên người Diệp Mộ Sanh, con ngươi đen nhánh hiện lên một đạo ánh sáng, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên hỏi.

    "Chờ tới rồi cậu sẽ biết." Diệp Mộ Sanh dừng bước chân, quay đầu cười với y, sau đó kéo tay Chu Lạc Ly tiếp tục đi vào bên trong công viên.

    "Ừm ừm." Chu Lạc Ly gật gật đầu, ngoan ngoãn bị Diệp Mộ Sanh kéo đi. Trong lòng lại suy tư Diệp Mộ Sanh đến tột cùng muốn dẫn y đi làm đâu.
     
    NgoctraiKhoai lang sùng thích bài này.
  9. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 38: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người đi trong chốc lát, rẽ phải một đường cong liền đến hồ sen trong công viên, mà bên cạnh hồ hoa sen, một chiếc xe máy màu đen mới tinh yên tĩnh nằm đó.

    Trong nháy mắt thấy xe máy, nụ cười nhạt treo trên khóe môi Chu Lạc Ly biến mất, đuôi lông mày nhăn lại, đồng tử co chặt, lực đạo trong tay không tự chủ được tăng lớn, nắm chặt tay Diệp Mộ Sanh.

    Diệp Mộ Sanh nắm lấy bàn tay lạnh băng của Chu Lạc Ly, nhấp nhấp miệng nói: "Tôi biết cậu biết đi motor, cho nên tôi muốn để cậu.. Lái motor mang tôi đi hóng gió."

    Mấy năm trước sau khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia, Chu Lạc Ly liền sinh ra bóng ma với việc đi xe ngược chiều, cho tới bây giờ cũng không dám lái xe. Cho dù là xe đạp, y cũng không muốn chạm vào.

    Diệp Mộ Sanh suy đoán nhiệm vụ sở dĩ còn chưa hoàn thành, Chu Lạc Ly chưa khỏi hoàn toàn, có lẽ chính là vì nguyên nhân này.

    Che giấu bi thương và áp lực từ cái bóng ma này cũng không phải phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, khống chế được nhất thời, khống chế không được một đời, nói chung sẽ có một ngày bùng nổ.

    Bóng ma nghiêm trọng giống như một quả bom hẹn giờ trong cơ thể. Tuy rằng vạch miệng vết thương ra để lấy bom là phi thường thống khổ, nhưng suy cho cùng nếu cứ để bom vẫn còn trong cơ thể thì không biết khi nào sẽ đột nhiên bùng nổ.

    Cho nên sau mấy phen rối rắm, Diệp Mộ Sanh lúc này mới mang theo Chu Lạc Ly tới đây. Tuy rằng nơi này sẽ gợi lại những hồi ức không thoải mái, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, Chu Lạc Ly không có khả năng cả đời đều không tiếp xúc với xe.

    Chu Lạc Ly cưỡng chế chính mình bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Mộ Sanh nói: "Xin lỗi Mộ Sanh, tôi thật sự làm không được."

    Vươn một cái tay khác ra xoa xoa đuôi lông mày đang nhíu chặt của y, Diệp Mộ Sanh chậm rãi nói: "Cậu không thử thì sao biết không làm được."

    "Tôi thật sự không làm được." Chu Lạc Ly bắt lấy tay Diệp Mộ Sanh. Y không dám đi xe motor, y sợ y sẽ làm Mộ Sanh bị thương.

    "Nếu trong suy nghĩ của cậu nghĩ rằng không làm được thì đương nhiên không có khả năng làm được." Diệp Mộ Sanh đem tay hắn từ trong tay Chu Lạc Ly rút ra, đuôi lông mày hơi chau lại, nhìn Chu Lạc Ly vẻ mặt nghiêm túc nói.

    "..."

    Chu Lạc Ly nắm chặt bàn tay trống trơn, gục đầu xuống, gió nhẹ gợi lên tóc mái đen nhánh, che khuất cảm xúc trên mặt y.

    Nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa đi đến chỗ xe máy: "Được thôi, cậu không chở tôi, tự tôi lái xe motor là được. Tuy rằng lần đầu tiên lái motor, nhưng tôi nghĩ tôi cũng không đến mức mới đi liền ngã.."

    Diệp Mộ Sanh còn chưa nói xong, Chu Lạc Ly liền ngẩng đầu lên, la lớn: "Được, tôi chở cậu."

    Diệp Mộ Sanh nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại nhìn Chu Lạc Ly. Thiếu niên màu da trắng như ngọc, trên khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt đào hoa lập lòe ý cười, như ánh mặt trời ấm áp ôn nhu mà chiếu vào trong lòng Chu Lạc Ly, làm tan đi sợ hãi và lo lắng của y.

    "Mộ Sanh, tôi lái xe motor mang cậu đi hóng gió." Chu Lạc Ly lại nói, trong đôi mắt đen nhánh như mực hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng sủng nịch nhè nhẹ. Thôi, cứ thử một lần đi, y đáp ứng mong muốn của Mộ Sanh một lần nữa bắt đầu lại.

    Chu Lạc Ly ngồi ở phía trước xe máy, gắt gao nắm chặt tay lái, tuy rằng trên mặt y không có cảm xúc gì, nhưng trên trán lại toát mồ hôi lạnh. Diệp Mộ Sanh ngồi ở phía sau, khuôn mặt tươi cười, đôi tay ôm lấy eo y.

    "Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ vẫn luôn bên cạnh cậu." Nhận thấy được Chu Lạc Ly khẩn trương, Diệp Mộ Sanh ôn nhu bên tai y nói.

    "Ừm." Chu Lạc Ly nỗ lực xua tan hình ảnh hiện trường tai nạn xe cộ mấy năm trước trong đầu, nắm chặt tay lái, con ngươi trở nên kiên định, đáp. Vì Mộ Sanh, cũng vì chính mình, y nhất định phải khắc phục bóng ma cùng sợ hãi trong lòng!

    Âm thanh xe máy khởi động làm trong lòng Chu Lạc Ly lại khẩn trương nhiều vài phần, mà khi nhìn từ kính trước thấy Diệp Mộ Sanh tươi cười, tâm trạng thấp thỏm của y lại chậm rãi bình lặng lại, bắt đầu điều khiển xe chậm rãi đi phía trước.
     
    NgoctraiKhoai lang sùng thích bài này.
  10. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 39: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng vừa mới bắt đầu tay Chu Lạc Ly vẫn luôn run, điều khiển tay lái thật sự không xong, hai người thiếu chút nữa liền ngã. Nhưng dần dần, Chu Lạc Ly rốt cuộc ổn định xe, chở Diệp Mộ Sanh vững vàng vòng quanh công viên.

    Thoáng nhìn cổ y đầy mồ hôi, Diệp Mộ Sanh liền để Chu Lạc Ly dừng xe bên cạnh một băng ghế dài, sau đó kéo y cùng ngồi trên ghế quan sát cảnh đẹp đầu xuân.

    Diệp Mộ Sanh từ trong túi áo hoodie lấy ra khăn giấy, một bên mở khăn giấy nhỏ hình vuông ra, một bên nâng mắt nhìn Chu Lạc Ly cười: "Tôi giúp cậu lau mồ hôi nhé."

    Gió xuân thoảng qua, cây lớn mọc ra lá mới. Ánh mặt trời ấm áp xen qua lá cây nhẹ nhàng đáp trên gương mặt trắng nõn của Diệp Mộ Sanh. Thiếu niên mặt mày như tranh vẽ, đôi mắt đào hoa mỉm cười, hàm răng khẽ mở, thanh âm ôn nhu như nước.

    Chu Lạc Ly nhìn thiếu niên bên cạnh, thế nhưng nhất thời lại sửng sốt, nhìn đến ngây người.

    Thấy Chu Lạc Ly không nói, Diệp Mộ Sanh cũng không mở miệng, trực tiếp dùng tay cầm khăn giấy chậm rãi mà ôn nhu lau đi mồ hôi trên gương mặt y.

    "Thùng rác ở bên cạnh cậu đó, tự vứt đi." Sau khi lau mồ hôi xong, Diệp Mộ Sanh nhìn cái thùng rác nói.

    Chu Lạc Ly lấy lại tinh thần, nhấp nhấp miệng, yên lặng cầm khăn giấy, xoay người ném vào thùng rác, sau đó lại xoay người nhìn về phía Diệp Mộ Sanh.

    "Làm sao vậy?" Diệp Mộ Sanh nhướng mày nói, hắn như thế nào cảm giác Chu Lạc Ly có gì đó không thích hợp..

    Chu Lạc Ly vẫn không mở miệng, nhưng khóe miệng hơi giương lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Mộ Sanh, trực tiếp vươn tay đè hắn lên trên ghế.

    "Lạc Ly cậu.." Bị đè đôi tay lại Diệp Mộ Sanh cũng không có phản kháng, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của y, đối diện với cặp mắt đen nhánh kia, trong mắt Diệp Mộ Sanh chợt lóe tia kinh ngạc rồi biến mất.

    Chu Lạc Ly chậm rãi cúi người sát vào Diệp Mộ Sanh, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn, khi môi hai người sắp chạm nhau, Chu Lạc Ly lại đột nhiên thay đổi, đặt một nụ hôn trên khóe mắt Diệp Mộ Sanh.

    Diệp Mộ Sanh nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi y, Chu Lạc Ly rũ mắt nhìn vài giây, tiếp đó liền nhẹ giọng ôn nhu thổi khí bên tai Diệp Mộ Sanh, nói: "Mộ Sanh, chúng ta ở bên nhau đi."

    "Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao?" Diệp Mộ Sanh mở to mắt, ánh mắt hai người lại lần nữa chạm nhau.

    "Tôi thật sự nghĩ kỹ rồi." Chu Lạc Ly nghiêm túc nói.

    Diệp Mộ Sanh cười cười, không nói gì, chỉ là dùng cặp mắt đào hoa câu nhân vừa ôn nhu lại thâm tình kia nhìn Chu Lạc Ly, nhìn đến khi tai y nhiễm sắc đỏ.

    Mái tóc bị mồ hôi làm ướt dán ở trên trán, đôi mắt Chu Lạc Ly đen nhánh như mực, hiện lên một tia khẩn trương.

    Chu Lạc Ly buông tay Diệp Mộ Sanh ra, hai tay y chống hai bên sườn Diệp Mộ Sanh, nghiêm túc mà nhìn chăm chú vào thiếu niên dưới thân mình, chậm rãi nói: "Mộ Sanh, nếu không có cậu, hiện tại tôi chắc chắn vẫn còn trốn trong phòng, bị vây giữ trong quá khứ, muốn chết không muốn sống. Cũng có thể đã sớm chết trong ngày giỗ của Tiểu Chi ở mộ địa. Cậu xuất hiện, giống như một tia sáng ấm áp, soi sáng thế giới đen tối không điểm dừng của tôi, mang ấm áp đến lúc tôi tuyệt vọng bất lực nhất."

    Nói nói, khóe miệng Chu Lạc Ly cong lên cười nhạt: "Mộ Sanh, cảm ơn cậu mấy năm nay đã làm bạn với tôi. Nhưng tôi rất ích kỷ, cảm thấy không đủ, tôi muốn cậu luôn luôn bên cạnh tôi, vĩnh viễn vĩnh viễn bên cạnh tôi. Mộ Sanh, tôi yêu em.."

    Sau khi nói xong những lời này, y không cho Diệp Mộ Sanh cơ hội mở miệng, trực tiếp cúi người dò xét xuống dưới, hơi thở ấm áp phả lên trên mặt Diệp Mộ Sanh, đôi môi mỏng lạnh lẽo của y hôn lên môi hắn.
     
    NgoctraiKhoai lang sùng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...