Truyện Ngắn Cách Quên Một Người - Hoa Anh Túc

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi HOA ANH TÚC.66, 27 Tháng hai 2021.

  1. HOA ANH TÚC.66

    Bài viết:
    2
    Tên truyện: Cách quên một người

    Tác giả: Hoa Anh Túc

    Thể loại: Truyện ngắn


    [​IMG]

    Khi bắt đầu một mối tình thì thứ cơ bản đầu tiên là "ghi nhớ"..

    Chúng ta ghi nhớ tên người đó, ghi nhớ sở thích của người đó, dần dà là thói quen, sở thích yêu ghét.. những khoảnh khắc, kỉ niệm cùng có với nhau.

    Phải ghi nhớ dần dà theo thời gian ngày một nhiều hơn. Rồi cũng theo một chu kỳ thời gian, khi có sự bắt đầu hẳn phải có sự kết thúc, khác nhau ở đây là kết thúc như thế nào. Một kết thúc viên mãn hay dở dang? Dù ở vế nào thì nó cũng quyết định lớn cho một sự khởi đầu mới.. chỉ là sự khởi đầu này tính chất lại khác nhau về mọi mặt.

    Hạnh phúc và những cái kết đẹp như cổ tích chắc cũng nghe nhiều rồi, việc tiếp tục sống hạnh phúc là khao khát trong tim mỗi người, vậy còn người không may mắn với cái kết buồn thì sao? Có cách gì cứu vớt họ ra khỏi đống hoang tàn đau khổ không? Hoặc chí ít chỉ cần một phép màu mang tên "xóa" là quá đủ cho họ rồi..

    An Hạ là cô gái từng vui vẻ yêu đời thì nay đang trong tình trạng "treo" cảm xúc lơ lửng ở tầng mây u ám. Lý do đơn giản như bao người từng gặp, đó là cô thất tình.

    Người cô từng yêu nay thành người lạ, chỉ trớ trêu một điều phiền toái là dù đã thành người lạ nhưng tất cả mọi thứ về anh ta cô lại ghi nhớ rõ mồn một. Chính cái sự nhớ rõ ấy đã dày vò làm cô thống khổ và có lẽ sự thống khổ ấy còn lâu mới chấm dứt cho tới khi bạn thân cô nhìn bộ dạng dở người dở ma của cô và mắng:

    - Mày có hành hạ mình thêm bao lâu nữa thì mày cũng không khiến nó quay lại. Nó vẫn cứ phơi phới sống cuộc đời nó, với những cơ hội tìm được người tốt hơn mày! Còn mày thì có gì ngoài sự thất bại? Với cái bộ dạng như này thì sau này gặp lại nó mày ngẩng đầu được à? Thanh xuân mày mua lại được à?

    Nói rồi con bạn thân chìa cái gương cầm tay dí vào mặt An Hạ. Cô cầm cái gương soi nhìn bóng hình mình trong gương không tự tránh được cảm giác xót xa..

    Rồi con bạn giật cái gương, hùng hổ lôi cô đi miệng không ngừng lẩm bẩm:

    - Thiếu đàn ông không chết, thiếu tiền, thiếu người thân mới là tận thế! Tao giúp mày đi tìm lại chính mình!

    An Hạ thở dài, ngao ngán hỏi:

    - Vậy giờ làm gì?

    Cô bạn dừng bước, chống nạnh khí thế hùng hồn vỗ ngực:

    - Tao có cẩm nang để quên đi những người làm mình buồn, tao nghĩ có thể giúp được mày. Mày cứ nghe và làm theo, bảo đảm hiệu quả!

    Nói xong cô bạn tự cười lớn như cảm thán những chuyện mình sắp làm rất tài tình và ra trò. Thôi thì có bệnh phải vái tứ phương, cứ nghe theo vậy.. cũng chả mất mát gì..

    Ngày đầu tiên trong chiến dịch "xóa" của mình, cô bạn cùng An Hạ loay hoay lôi những quà tặng, kỷ vật, hình ảnh chụp chung của cô và người yêu cũ ra gom lại thành 1 đống.

    Những hiện vật có giá trị một chút nhanh chóng được giao cho bà bán ve chai, con bạn sốt sắn ngả giá từng món như nhà buôn chuyên nghiệp, khiến cô nghe mà hoài nghi nhân sinh, còn hình ảnh, thiệp thì nhanh chóng cho vào thùng sắt đốt trụi. Nhìn những thứ thân quen rời đi, lòng cô thắt một nhịp.

    Tài khoản mạng xã hội, số điện thoại người yêu cũ cũng được xóa block thẳng tay, căng hơn là bạn bè của anh ta cũng bị block theo, vì con bạn bảo "đã diệt cỏ phải tận gốc, bạn bè của nó rất dễ gợi nhớ hoặc vô duyên hơn hay đi pm hỏi chuyện nói cái gì đó về thằng đó, nhiều khi tag ảnh cái thứ, chung quy là block sạch sẽ cho tao".

    Tuy thấy có chút hơi quá nhưng cũng không phải không có lý.

    Tiếp theo sau giai đoạn thanh tẩy hiện vật, thì tới giai đoạn "lột xác".

    Cô bạn lôi An Hạ đi tới tiệm tóc, cầm quyển tạp chí tóc chỉ ông chủ tiệm nhuộm một màu thật nổi bật tôn da như cô người mẫu này, cắt, uốn kiểu tóc thời trang trẻ trung như cô người mẫu nọ.

    An Hạ mặt không thể nào hoang mang hơn khi nghe những lời chỉ đạo của cô bạn mình. Lòng tự nhủ, biết đâu sẽ khiến cô vui hơn với diện mạo mới này, dù từ nhỏ tới lớn mái tóc đen tuyền thẳng dài của cô chưa một lần nhuộm uốn, mái tóc này anh từng rất thích.

    Cô vốn cho rằng mái tóc thế này đã là ổn lắm rồi, nhưng dù cô nói thế nào thì nhỏ bạn vẫn khăng khăng bảo tóc cô như gái nhà quê mới lên tỉnh. Thôi thì thử nghe theo nó vậy. Dù sao cũng không còn gì nuối tiếc..

    Từng đoạn tóc rơi xuống sàn, như từng kỉ niệm anh vuốt tóc cô rơi xuống nền đất..

    Sau 6 tiếng cắt nhuộm uốn, lưng cô mỏi rã rời, con bạn ngồi chờ mà nó ngủ gục theo, ngáy khò khò. Cô nhìn mình trong gương, quả thật bây giờ cô rất khác, đẹp và hiện đại, cô lấy tay vuốt tóc mắt nhắm lại hồi tưởng chút gì đó từng vương vấn.. rồi thở hắt mở mắt ra đứng dậy lại vả con bạn đang ngủ nước dãi chảy ròng ròng. Nó hết hồn tỉnh dậy, ngơ ngác vài giây định hình rồi nhìn cô cảm thán:

    - Chà chà! Chu choaaa! Tao bảo rồi, đẹp thế này mà mày không nghe tao đi làm kiểu này sớm. Nào bạn hiền, đi mua quần áo nữa rồi tao dắt mày đi ăn.

    Vậy là 2 đứa lôi nhau vào một shop nhỏ thời trang, lựa được mấy cái đầm đẹp cũng là lúc cả hai đói muốn xỉu.

    Nó hồ hởi chở cô đi ăn, miệng không ngừng liến thoắng khen bộ dạng cô bây giờ, nó cứ huyên thuyên như một cái máy nói, cô ngồi sau mắt lơ đễnh nhìn phố xá, cô nhớ anh trước đây cũng hay đèo cô đi như thế..

    Khung cảnh hồi tưởng chợt tan biến khi nó chở cô tấp vào một quán nhậu. Tiếng "Dôôô! Trăm phần trămmm" làm tụt hết cảm xúc của cô thoáng qua lúc nãy.

    Cô cau mày vỗ vai con bạn:

    - Kêu đi ăn chở tao ra đây chi?

    Con bạn quay sang nhíu mày:

    - Xuống tao dắt xe đi gửi, đây không ăn được à, đầy món ngon. Không ăn nhịn đê bạn!

    Vậy là cũng phải nghe theo nó, vào bàn nó nhanh chóng giật menu gọi vài món trước rồi hô lớn thêm 1 két bia. Cô trợn mắt quát:

    - Mày có khùng không? Kêu bia chi? Tao có biết uống đâu? Còn kêu tới tận một két? Kêu để tắm hay gì?

    Nó phớt lờ, tay bốc nắm đậu phộng trên bàn nhai nhóp nhép bảo:

    - Uống không hết thì trả lại, trên đời này khi mày còn sống có nhiều thứ mày nên thử một lần. Với tin tao đi, thứ này tốt nhất trong các loại nước giải khát trị thất tình giống mày đấyyyyy!

    Lỡ đâm lao thì phải theo lao, cô chỉ còn biết lắc đầu thở dài ngao ngán.

    Sau khi đồ ăn, bia ra đủ, con bạn rót cho cô 1 cốc đầy, bảo cô cụng và hô "Dôôôô.." giống nó cho có khí thế.

    Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thả bản thân tới thế, ăn rồi uống, phút chốc do tửu lượng cô kém, 3 ly cô đã say rồi..

    Cô thấy mọi thứ mờ ảo, ánh đèn vàng trong quán bỗng lung linh đẹp lạ thường, cô mơ màng nhìn xung quanh, nhìn con bạn đang vắt một chân lên ghế nhai đậu phộng.. miệng phun phì phèo mấy vỏ đậu. Rồi thoáng chốc cô ngước lên nhìn đèn của quán trong đầu lóe lên hình ảnh về anh, về những gì đã trải qua..

    Nước mắt bỗng tuôn trào, xộc cay không kiểm soát, cô không kìm được.. khóc nức nở..

    Con bạn thản nhiên xé bịch khăn giấy ướt, lau cho cô, rồi sang ngồi cạnh, ôm cô vào lòng..

    - Khóc đi! Khóc mới quên được, còn cứ không khóc, cả đời cũng chẳng thể quên..

    Vậy là cô cứ khóc, khóc òa cho những tổn thương, nhưng mất mát tâm hồn chưa một lần anh ghé qua và thấu lấy chúng..

    Cứ vậy, cô khóc tới muốn thiếp đi..

    Con bạn mạnh mẽ đã đưa bờ vai mềm mại của nó cho cô chùi nước mắt nước mũi và mồm không ngừng gào lên bảo gớm.

    Dù say cô vẫn nhớ những gì nó nói, những gì nó làm.. Cô thầm biết ơn, vì mình đã có một người bạn như thế.. Cùng xót xa cho chính nó, vì những gì hôm nay nó giúp cô, có lẽ từ kinh nghiệm đau thương từng trải qua của chính nó.. Chỉ khác là cô ngày hôm nay có nó dìu đi qua nỗi đau, còn nó của cái ngày hôm đó.. Ai dìu nó vượt qua tất cả điều này..

    Cô vẫn nhớ nó chở cô về nhà nó, dìu cô lên phòng, thay đồ và lau mặt cho cô, tuy cô tỉnh hơn rồi, nhưng vẫn cứ vờ để mình vô tri không biết, để được nghe nó miệng vẫn cứ lẩm bẩm..

    - Thứ gì rồi cũng sẽ rời bỏ mày đi, chỉ có bản thân mày mới là vĩnh cửu, một người bỏ mày rồi thì họ hết việc phải làm trong đời mày rồi. Họ dạy mày cái mày cần học, còn mày phải tự ngộ lấy và đứng lên. Tao mong sự thành công của mày sẽ là hồi đáp cho sự dạy dỗ của họ dành cho cuộc đời mày. Đó là cách quên tốt nhất!

    * * *

    Cô mỉm cười, khóe mắt ướt đẫm..

    Những lời này cô sẽ khắc ghi.. bài học này cô sẽ mãi không quên.

    Đã lâu rồi, cô quên chính mình chỉ để nhớ.. về người không nên nhớ..

    Thế là đủ.. đủ cho một hồi ức..

    * * *

    Hết

    Hoa Anh Túc
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...