Đam Mỹ [dịch] Nụ hôn gardenia - Forever pupa

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tu Tim, Jan 26, 2021.

  1. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 20: Người nô lệ sẽ bị trừng phạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi rời khỏi khu vườn, cậu bước ra khỏi khu vườn để ăn sáng và lấy quần áo mới. Anne nói: "Lãnh chúa trẻ đã tặng cho cậu ba mươi bộ quần áo mới. Cậu phải thay hàng ngày, anh ấy ghét ai đó mặc cùng một bộ quần áo từ ngày này qua ngày khác."

    Cậu sững sờ và hỏi: "Ngay cả bà cũng vậy ư? Bà Anne?"

    Cô ta tròn mắt: "Tất cả những người hầu gái và quản gia đều có hai mươi bộ đồng phục luôn sạch sẽ để thay mỗi ngày."

    ".. Vâng, thưa bà." Cậu trả lời. Khi Thiếu gia nói rằng anh ấy không thiếu tiền, cậu chưa bao giờ nghĩ anh ấy giàu đến mức này, nhiều hơn tất cả tài sản của những người chủ trước đây của cậu cộng lại và anh ấy còn trẻ tuổi hơn cậu nữa.

    Cậu rùng mình. Đúng là cậu không nên phạm sai lầm nữa. Thật là nguy hiểm khi làm phật ý anh ta.

    Cậu tuân theo lịch trình do cô Anne đưa ra hàng ngày. Đầu tiên, cậu đến chào Thiếu gia trong vườn nếu anh ấy cho phép. Thứ hai, cậu đến nhà ăn vời đợi anh ấy ăn sáng. Thứ ba, cậu đến lớp học và đợi cho đến khi anh ấy kết thúc. Sau đó, nếu anh ấy yêu cầu thì làm theo, đồng thời nhắc nhở anh ấy ăn trưa vì anh ấy thường quên bữa trưa của mình. Điều đó thật dễ dàng.

    Vâng, nó thật 'dễ dàng'. Khi cậu nhìn thấy Thiếu gia đang đến nhà ăn, cậu chào anha ấy: "Chào buổi sáng, thưa ngài. Nữ công tước đang đợi trong phòng ăn."

    Thiếu gia dừng bước và liếc nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến cậu rùng mình. Cậu cúi đầu. Họ cứ như vậy một lúc cho đến khi thiếu gia rời đi. Cậu thở dài.

    "Tôi đoán, anh ấy thực sự không thích tôi."

    Thiếu gia chủ yếu ăn trong im lặng, mẹ anh nói chuyện với anh một cách khó hiểu. Nếu cậu không nhìn thấy ánh mắt trịch thượng của nữ công tước ngày hôm qua, cậu sẽ nghĩ rằng nữ công tước là một người dễ mến. Bà ấy gần như là một người khác với thiếu gia.

    "Người hầu mới của con thế nào? Con có thích hắn không?" Nữ công tước hỏi. Cậu căng thẳng, vì cậu đang ở ngoài nhà ăn, cậu chỉ có thể nghe trộm và hồi hộp đợi câu trả lời từ thiếu gia. Cậu nhớ lại vụ sáng nay và có linh cảm không lành.

    Thiếu gia không vội trả lời, anh ấy im lặng một lúc rồi nói: "Cậu ấy ổn."

    Cậu thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, hôm nay, cậu không bị mất đầu.

    Thiếu gia nói: "Tuy nhiên cậu ta hơi thô lỗ vì đã nịnh bợ con. Quả không phải người dễ chịu."

    Cậu căng thẳng và nổi sợ hãi đã tan biến một lần nữa quay lại. Thiếu gia thực sự ghét cậu. Anh ấy đã mạnh dạn nói với nữ công tước những lời phàn nàn như vậy. Cậu nuốt nước bọt, người cậu ớn lạnh, đặc biệt là cổ. Cậu không thể tưởng tượng mình sẽ bị trừng phạt như thế nào, đuổi việc, đánh roi, thiêu hay chém? Dù là cách nào, tất cả đều đáng sợ.

    "Không, tôi không muốn chết. Tôi không.."

    Cậu nhớ khoảnh khắc cha mẹ cậu ném cậu xuống tàu khi cậu sáu hoặc bảy tuổi. Từ duy nhất họ nói với cậu là 'Sống'. Đó là lý do tại sao cậu lại kiên trì. Để cho cuộc sống của cậu kết thúc vì sự không hài lòng của Thiếu gia, cậu không cam lòng và nở một nụ cười cay đắng.

    "Nếu tôi sắp chết như thế này, thì hy vọng ban đầu có ích gì? Tại sao anh ấy lại mỉm cười khi gặp tôi lần đầu tiên?"

    Cậu nhớ lần đầu gặp anh ấy trong vườn. Nụ cười rạng rỡ và xinh đẹp đó đã làm cậu mù quáng, như thể một thiên thần đã ban ơn cho cậu với sự hiện diện của anh ấy. Và bây giờ thiên thần ấy lại trở thành tử thần của cậu.

    "Mẹ hiểu rồi." Cậu nghe nữ công tước nói: "Mẹ sẽ bảo quản gia mua một người hầu mới. Mẹ sẽ trừng phạt cậu ta về hành vi của mình." Bà ấy cười khúc khích và tiếp tục: "Đừng lo lắng, con trai yêu của mẹ. Mẹ sẽ trừng phạt cậu ta xứng đáng vì làm con phật lòng."

    Chân cậu mềm nhũn khi dựa vào tường. Nữ công tước nói như thể cuộc đời cậu chẳng có giá trị gì. Bà ấy nói nhẹ nhàng, nhưng đầy ác ý như một án tử hình.

    "Trừng phạt cậu ta là đủ rồi, mẹ.." Thiếu gia đáp lại nhanh chóng: "Nhưng con sẽ trừng phạt cậu ta. Con hy vọng mẹ sẽ không can thiệp vào phương pháp trừng phạt của con."

    "Con trai thân yêu của mẹ muốn đích thân trừng phạt cậu ta sao? Vậy thì mẹ sẽ rất vui." Nữ công tước nói. Cậu lau mồ hôi lanh trên tay. Cậu tin rằng Thiếu gia sẽ không tàn nhẫn như nữ công tước. Cậu không biết Thiếu gia có thể đáng sợ đến mức nào, nhưng khí tức của nữ công tước như muốn tan xương nát thịt, câu nói của bà ấy như án tử, cậu không bao giờ tưởng tượng có người đáng sợ hơn bà ấy.
     
  2. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 21: Hình phạt của thiếu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiếu gia đi vào lớp học mà không liếc nhìn cậu dù chỉ một lần, vì vậy, cậu chỉ có thể đi theo anh ấy trong im lặng. Anh ấy bước vào lớp và hoàn toàn phớt lờ cậu. Cậu đứng trước cửa lớp ở vị trí như ngày hôm qua và đợi anh ấy kết thúc buổi học. Cậu luôn dặn dò bản thân mình không thể gần gũi hơn với Thiếu gia nếu không muốn bị mất đầu. Nhưng ý nghĩ về việc giữ khoảng cách như một người xa lạ khiến lòng cậu ngột ngạt.

    Cũng chính là cảm giác khi bị cha mẹ ném xuống tàu, cậu không khóc nhưng lòng như nghẹt thở. Đó cũng là cảm giác tương tự như người chủ đầu tiên bỏ rơi cậu, trước đó ông ấy đã đối xử rất tốt với cậu. Những cảm giác đau đớn nổi lên, cậu cắn môi dưới và cố nén cơn đau trong lồng ngực.

    "Tôi đã bị chạm đến giới hạn."

    Cậu đợi đến khi Thiếu gia học xong thì lặng lẽ đi theo sau, không dám thở mạnh, cũng không ngẩng lên. Thiếu gia dừng lại trước cửa phòng mình và lạnh lùng nói: "Cậu nên biết ơn vì sáng nay ta đã cứa cậu." Anh ấy nói và quay lưng lại với cậu.

    Cậu cắn môi, chắc anh ta nói đùa. Mặc dù cậu rất ngu ngốc, nhưng không một tên ngốc nào sẽ biết ơn khi bị trừng phạt và có thể bị chặt đầu bởi chính chủ nhân của mình. Nhưng cậu không có quyền lực ở đây, cậu chỉ có thể tuân theo lời của Thiếu gia: "Tôi.. cảm ơn thiếu gia vì.."

    "Vừa rồi ai cho phép cậu nói?"

    Cậu ngậm miệng lại trước khi cúi đầu xuống lần nữa.

    Thiếu gia liếc nhìn cậu và nói: "Ta có thể cắt cổ cậu vì tội này, nhưng ta là một người dễ tính. Ta vẫn sẽ để cậu đi cùng, nhưng cậu không được phép mở miệng trừ khi ta cho phép. Đó là hình phạt cho cậu, hiểu không?"

    "Vâng, thưa Thiếu gia, tôi.."

    "Ta không muốn bị làm phiền bởi giọng nói của cậu." Thiếu gia nói. Anh ấy mở cửa và nói với tôi thêm một điều nữa trước khi đóng cửa: "Cứ bốn giờ sáng, cậu hãy đợi tôi trong vườn. Hôm nay cho phép cậu về phòng."

    Cậu gật đầu và rời khỏi tháp phía đông với vẻ sợ hãi. Thiếu gia đã không cho phép cậu nói chuyện, đồng nghĩa cậu là người câm.

    "Cắt cổ tôi? Bảo tôi làm người câm?"

    Cậu nhận ra rằng Thiếu gia có thể khắc nghiệt như thế nào, cậu phải đầy lùi cảm giác kỳ lạ này. Ngay cả khi cậu làm người câm, cậu cũng không chắc mình có thể tồn tại được bao lâu trong đại công quốc này trước khi bị mất đầu. Tệ hơn nữa, Thiếu gia có thể là người kết án tử hình cậu.

    Cậu không quan tâm đến việc mình phải sống thấp hèn như thế nào, không có gia đình, trở thành nô lệ, bị lạm dụng và bị bán đi bán lại. Cậu đã không còn quan tâm. Kể từ khi bị ném lên con tàu đó, cậu chỉ có một điều trong đầu. Sống sót, cậu cần phải tồn tại.

    Thiếu gia là chìa khóa duy nhất để cậu sống sót ở nơi này. Chỉ cần anh ta vui vẻ, cậu có thể sống. Vì vậy, cậu phải giữ được mình, mọi hành động phải đảm bảo an toàn cho chính mình.

    "Chúa trẻ cần phải biết tầm quan trọng của tôi."
     
  3. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 22: Sự im lặng rất khó chịu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nó có hiệu quả không nhỉ?"

    Aster đã lặp đi lặp lại điều đó trong đầu mình một vài lần trong khi vẫn giữ im lặng. Anh muốn nói chuyện rất muốn nói chuyện nhỏ với người hầu của mình, nhưng anh vẫn phải cố giữ vẻ lạnh lùng, vì hình ảnh một vị Lãnh chúa trẻ quyền lực và oai phong. Đó là những điều mà Sir Douglass đã nói trước đây.

    Anh ấy lo lắng cho người hầu của mình, chủ yếu là sau khi nhận thấy sự tức giận thái quá của mình sáng nay. Aster nhìn thấy anh mắt khó chịu của mẹ anh và nhận ra rằng có người theo dõi họ rồi báo cho bà ấy.

    Anh ấy biết rõ là chẳng có gì tốt từ những kẻ rình rập và theo dõi mình. Aster chú ý đến một người quan sát với dáng người gầy ngồi trên đỉnh phòng của anh, ở tòa tháp phía đông. Mặc dù tháp này không được chỉ định là tháp canh gác. Đây có thể là mệnh lệnh trực tiếp từ mẹ anh.

    Anh lo sợ điều tồi tệ sẽ xảy ra với người hầu của mình, trước đó từng có một người hầu bị cắt ngón tay vì cô ta chải tóc cho anh trong giờ ngủ trưa. Ngày hôm sau, cô ta phải rời khỏi dinh thự với một khoản trợ cấp từ mẹ anh.

    À, Aster không quan tâm chút nào đến người hầu đó. Cô ta phục vụ trong sáu tháng và Aster vẫn chưa nhớ được khuôn mặt của cô ta. Anh đã quên rồi.

    Người hầu mới của anh ấy buông ra những lời làm anh khó chịu, nhưng anh không hề muốn trừng phạt cậu ấy. Mẹ anh sẽ không dễ dàng tha cho một nô lệ đã phạm lỗi khi mới làm việc có hai ngày. Không có logic nào để tha thứ cho những sai lầm ngu ngốc như vậy.

    Sau khi một vài người giúp việc và quản gia từng bị mẹ anh trừng phạt, Aster đã nghĩ cách bảo vệ họ bất cứ khi nào họ mắc sai lầm. Mãi đến bây giờ anh mới có cơ hội thực hiện nó lần đầu tiên.

    "Cậu ấy có cảm thấy biết ơn không nhỉ? Cảm tạ? Đúng rồi, anh ấy nên cảm thấy thế! Mình đã cứu cậu ấy."

    Aster thở dài, anh phải cho người hầu của mình một hình phạt, nếu không mẹ anh sẽ bắt đầu tra hỏi. Aster đã hỏi Sir Douglass về vấn đề này trong buổi học hôm nay.

    "Trừng phạt, ta phải trừng phạt cậu ta không? Mẹ của ta thật quá đáng."

    Sir Douglass trả lời: "Một lãnh chúa nên trừng phạt thích đáng cho bất kỳ hành vi vi phạm nào, cho dù hành vi đó có thể bỏ qua hay không."

    Aster do dự và thì thầm: "Nhưng ta thực sự không muốn trừng phạt cậu ấy.."

    Sir Douglass nói: "Không, thưa ngài. Ngài có thể phạt nhẹ cậu ấy. Chẳng hạn như đừng cho cậu ấy ăn một ngày, năm roi bằng roi thông thường." Sir Douglass nói, ông cười và tiếp tục: "Thưa ngài, ngài có quyền hạn, bất cứ khi nào cậu ấy nói, cậu có thể ra lệnh cho cậu ấy im lặng. Như vậy, cậu ấy sẽ không gặp phiền phức."

    Lời khuyên cuối cùng của Sir Douglass đã cho Aster ý tưởng về hình phạt dành cho người hầu của mình, bằng cách kiểm soát lời nói của cậu ấy, anh có thể ngăn cản những lời nói tương tự của cậu ấy đã từng xảy ra trước đây. Aster cũng có thể cứu cậu ấy khỏi những hình phạt khác trong tương lai.

    "Cậu ấy nên biết ơn khi có một người chủ tốt bụng như vậy." Aster tự nhủ.

    Ngày hôm sau, trời trở nên yên tĩnh vào buổi sáng. Aster liếc nhìn người hầu của mình vài lần, nhưng vẫn không bắt chuyện lần nào. Là một lãnh chúa bắt chuyện với người hầu nghe có vẻ thấp kém, như thể nó sẽ hạ thấp phẩm giá của chính anh.

    Bản thân người hầu của anh chỉ cắm mặt xuống đất và không nói gì. Trong anh thật buồn cười và đáng thương. Aster tự hỏi, vì sao cậu ấy lại buồn như vậy? Hôm qua mẹ anh liệu có hù dọa cậu ấy không?

    Aster cảm thấy khó chịu khi bị một người hầu bám đuôi nhưng không nói một lời nào. Anh nghĩ rằng anh đã quen với việc này, dù sao thì các người hầu và quý tộc khác vẫn theo anh hàng ngày nhưng cũng không nói chuyện. Nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại thấy khó xử.

    "Ta có nên bắt đầu nói chuyện bây giờ không? Nói chuyện gì bây giờ?"

    Aster chưa bao giờ tự bắt đầu cuộc trò chuyện nào trong suốt cuộc đời mình. Mọi người thông thường sẽ đổ xô đến anh bắt chuyện, khen ngợi, tán tỉnh..

    "Tại sao ta phải là người bắt đầu câu chuyện? Cậu ta là một nô lệ."

    Càng nghĩ về điều đó, anh càng thấy tức giận. Aster rời khu vườn mà không nói lời nào.

    Trong hai tuần liền, họ không nói gì. Chỉ âm thầm gặp nhau vào mỗi buổi sáng và cùng dạo quanh khu vườn. Người hầu luôn cúi gằm mặt, không dám nhìn chủ nhân.

    Aster cuối cùng đã quen với việc người hầu đi cùng vào mỗi buổi sáng trong vườn, nhưng sự im lặng của cậu ấy đã thực sự khiến anh khó chịu, khiến sự kiên nhẫn của anh trở nên cạn kiệt. Chính anh đã đưa ra hình phạt, nhưng nó thực sự làm anh phật ý.

    Không thể chịu đựng thêm sự im lặng, Aster dừng lại và liếc sang phía người hầu của mình: "Nói đi, tại sao cậu luôn cúi đầu. Ta cho phép một nô lệ đi cùng ta, chứ không phải một con lừa." Aster lạnh lùng nói.
     
  4. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 23: Suy nghĩ về những lời khen ngợi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu sửng sốt, rũ vai trả lời: "Đa tạ, thiếu gia. Tôi rất vui vì cuối cùng cũng được cho phép nói lại. Tôi đã không nói chuyện kể từ khi bị trừng phạt hai tuần trước."

    Aster nhướng mày, chưa kịp mở miệng, người hầu của anh đã vội trả lời: "Nếu tôi nói chuyện với ngài, tôi sợ mình sẽ làm phật ý ngài. Tôi không dám nhìn vào thiếu gia, tôi sợ cái lưỡi ngu ngốc của mình sẽ xúc phạm ngài một lần nữa."

    Aster do dự sau khi nghe câu trả lời của cậu. Anh đâu có đáng sợ như vậy? Anh đã uy hiếp khiến người hầu của mình sợ hãi đến mức không thể ngẩng mặt lên? Và, cậu ta đã không nói chuyện với ai trong hai tuần sao? Đó không phải ý của Aster.

    "Cậu giữ im lặng trong hai tuần sao?" Aster hỏi.

    "Vâng, thưa ngài. Đó là điều mà ngài đã ra lệnh cho tôi."

    Aster luôn muốn trở thành người được tôn trọng, nhưng anh không thích điều này. Anh không có ý hành hạ ai đó, đặc biệt là với người mà anh muốn kết thân: "Ta không phải là người tàn nhẫn, miễn là cậu đừng nói những điều không cần thiết."

    "Tôi sợ rằng mình sẽ nói những điều không cần thiết. Thiếu gia, tôi thật ngu ngốc. Khi nhìn thấy ngài, tôi không thể không bị mê hoặc."

    "Mê hoặc?" Aster hỏi.

    Cậu nhanh chóng cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm:

    "Thiếu gia thật.. chói sáng, tôi không thể chịu được."

    Aster rất hoang mang, nhưng nhanh chóng quay lưng lại, anh bắt đầu bước đi với nhịp nhanh hơn. Khu vườn thật đẹp, tiếng chim hót líu lo, bông hoa anh chờ đợi cuối cùng đã hé nở, nhưng trong đầu anh lại có chút mơ hồ.

    "Chói sáng."

    Aster chưa bao giờ nghe lời khen đó trước đây. Anh đã quen với lời khen trong sáng - đẹp đẽ - mềm mại. Nhưng thật chói sáng..

    "Ý cậu ta là nó? Dù sao cậu ta cũng chỉ là một nô lệ, việc nịnh bợ ta cũng chẳng có ích gì, không giống như những quý tộc đó.."

    "Ta có nên trừng phạt vì sự nịnh bợ bất cần của cậu ta không? Điều đó có cần thiết không?"

    "Thiếu gia?" cậu ngập ngừng ngẩng đầu lên. Aster thoát khỏi sự cân nhắc của mình và dừng lại ở trung tâm khu vườn.

    "Cậu có thể đi ngay bây giờ." Aster nói nhưng vẫn quay lưng về phía người hầu.

    "Xin thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi. Tôi.."

    "Đi ngay, hôm nay ta không cần cậu nữa. Ta sẽ gặp lại cậu vào ngày mai ở đây." Aster nói.

    "Xin lỗi ngài, tôi.. thật yếu kém, tôi xin lỗi." cậu ngập ngừng trước khi để Aster lại một mình. Aster có thể cảm thấy người hầu của mình đang từ từ bước đi.

    "Ta không nên quá lạnh lùng, cậu ấy có thể nghĩ rằng ta lại trừng phạt cậu ấy."

    Aster chưa bao giờ nghĩ rằng kết bạn lại khó đến vậy. Nếu người này không phải nô lệ, Aster có thể đã có cách cho cậu ấy. Anh nhớ lại những quý tộc trẻ tuổi đã tâng bốc anh lên cao cho đến khi anh cảm thấy khó chịu. Nhưng kẻ hầu người hạ, kẻ tưởng là xu nịnh này rõ ràng không có ý nịnh bợ anh.

    "Có phải cậu ta là một nô lệ. Cậu ta nịnh bợ ta vì nghĩ rằng ta sẽ cho cậu ta một địa vị chăng?"

    'Mọi người kết thân bằng cách nào? Mà họ ngay lập tức trở nên thân thiết và thân thiện với nhau?

    Aster suy nghĩ lung tung khi hàng đống câu hỏi trong đầu anh tuôn ra. Anh lắc đầu và rời khỏi khu vườn.
     
  5. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 24: Cậu ấy có thực sự vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiều ngày trôi qua và Aster đã quen với sự hiện diện của cậu ấy xung quanh mình. Anh vẫn cấm cậu ấy nói chuyện không cần thiết, nhưng họ vẫn trò chuyện khi cần và đôi khi cậu ấy khen ngợi anh, anh đã không còn quá gay gắt.

    Aster nghĩ điều đó thật tuyệt vời, những lời khen ngợi của cậu ấy không phải là lời tâng bốc, chúng chân thực và khiêm tốn. Thực lòng, đôi khi anh háo hức muốn nghe người hầu kỳ quặc của mình mở miệng. Điều đó anh cảm thấy vô lý nhưng không giải thích được.

    "Thiếu gia, tôi chưa bao giờ ăn thịt cừu nướng ướp gia vị. Tôi cũng không hiểu sở thích của ngài." người hầu cúi đầu nói.

    Aster muốn bật cười, anh cong môi lên một chút, nhưng tay thì nhéo đùi mình để kìm lại tiếng cười đó.

    Đôi khi cậu nói ra những câu rất buồn cười, tương tự như câu này. Chẳng có ai chưa bao giờ nếm thịt cừu ướp gia vị cả? Thật nực cười, cậu ta nói dối thật trắng trợn. Có rất nhiều thịt cừu tẩm gia vị mỗi khi các bữa tiệc mùa thu, mùa đông bắt đầu.

    Đại công quốc Bão táp, công quốc của Aster, luôn tổ chức những bữa tiệc linh đình vào mùa thu và mùa đông. Thịt cừu ướp gia vị luôn được chuẩn bị trong các bữa tiệc. Đó là đồ ăn mà Aster rất thích, nhưng chỉ ăn vừa phải vì anh cần giữ bụng cho món tráng miệng và đồ uống.

    Hầu như tất cả các quý tộc đều không muốn ăn nhiều, do vậy, rất nhiều thức ăn thừa bị vứt vào thùng rác. Aster đã nhìn thấy nông nô của công quốc lục thùng rác chỉ để ăn lại những thức ăn đó. Mặc dù họ đã có phần riêng do công quốc cung cấp cho.

    Các đầu bếp có thể phục vụ ngay món thịt như vậy nếu Aster yêu cầu họ ngay lập tức.

    Người hầu của anh chưa bao giờ nếm thử món ăn tầm thường như vậy? Dù biết là một câu nói đùa ngu ngốc, Aster vẫn cảm thấy hài hước.

    "Đôi khi cậu ấy có thể mua vui cho ta."

    Aster quay lưng lại và một nụ cười hiện trên khuôn mặt anh, càng dành nhiều thời gian cho người hầu này, cậu ấy càng chịu đựng được Aster. Họ đi dạo quanh khu vườn trong im lặng.

    Aster thỉnh thoảng quay đầu lại phía sau, để xem người hầu còn đi theo anh hay không. Anh thấy cậu ấy nhìn mình với vẻ kính sợ, nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu ấy lập tức cúi đầu xuống.

    "Thật kỳ lạ, ta không nghĩ rằng ta biểu hiện một khuôn mặt đáng sợ. Tại sao lại tránh ánh mắt của ta?"

    Aster đã nghĩ cách gần gũi hơn với người hầu của mình. Anh cố gắng tỏ ra giống như một người tốt để kết bạn. Đành rằng, mối quan hệ chủ nô giữa họ vẫn tồn tại, nhưng tình bạn bình thường cũng rất tốt đẹp.

    Anh vẫn chưa dỡ bỏ lệnh cấm nói, nhưng điều đó là cần thiết vì cái miệng của người hầu này có thể kích hoạt sự không hài lòng của mẹ anh. Aster cân nhắc, liệu người hầu của anh có biết hơn nếu lệnh cấm này được dỡ bỏ không?

    "Cậu, ta đã xem xét dỡ bỏ hình phạt của cậu." Aster nói.

    Anh liếc nhìn, thấy ánh mắt người hầu của mình lóe lên một tia ngạc nhiên. Aster cảm thấy trong lòng có chút vui mừng.

    "Tôi rất cảm kích trước sự nhân từ của thiếu gia."

    "Tuy nhiên, nó không phải miễn phí đâu." Aster nói, vẫn với giọng lạnh lùng. Cuối cùng anh quay lại và đối mặt với người hầu của mình: "Cậu sẽ phải đi cùng ta một lần nữa sau bữa sáng cho đến khi ta cho phép cậu rời đi."

    Người hầu của anh ngạc nhiên và quỳ xuống rồi nói: "Thiếu gia, tôi thực sự không nói nên lời. Tôi cuối cùng cũng được phục vụ thiếu gia một lần nữa. Tôi thực sự biết ơn."

    Aster cảm thấy khó chịu khi người hầu của mình quỳ xuống. Phục vụ anh có thực sự mang lại cho cậu ấy một niềm vui?

    Anh ngập ngừng. Hành động của người hầu này chân thực khiến cho Aster cảm thấy kỳ quái. Anh đã mong đợi có thể cảm nhận được lòng tốt của mọi người xung quanh mình. Nhưng lần này, anh không thể cảm nhận được thứ bên trong của người hầu này.

    "Cậu ta, thực sự có ý gì?"

    Aster trừng mắt nhìn người hầu của mình khi anh cố gắng thăm dò ý định của cậu ấy.

    Anh cảm thấy bất thường.

    "Không thể nào, không ai thật lòng với mình cả."

    'Ta không cần cậu cường điệu hóa. Đó không phải vấn đề quan trọng. "Aster lạnh lùng nói. Dù không chắc giọng nói của anh vẫn nghiêm nghị như vậy.

    " Làm sao có thể? Thiếu gia, hầu hạ ngài đã là đặc ân lớn nhất đối với tôi."

    Người hầu của anh trông kiên quyết với đôi mắt sắc bén nhìn Aster một cách kiên định.

    Aster nuốt nước bọt đầy bối rối. Aster đã tự hào về kỹ năng đọc suy nghĩ của mọi người, nó trở thành một kỹ năng sinh tồn được dạy bởi mẹ anh.

    Nhưng bây giờ, anh không cảm nhận được gì về người hầu của mình. Thật kỳ lạ.
     
  6. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 25: Trái tim Aster đã mỉm cười

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Aster giữ im lặng trong khi ánh mắt ngày càng xấu đi, anh ghét sự im lặng.

    Người hầu của anh nhìn anh, nhưng thay vì tỏ ra sợ hãi, cậu ấy mỉm cười và nói: "Thiếu gia, tôi thực sự biết ơn. Bời vì Thiếu gia đã mua tôi, tôi có thể sống tiếp."

    Trái tim Aster hơi trùng xuống, nụ cười của cậu ấy khiến anh nhất thời bị đứng hình, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt của mình: "Dù ta có mua cậu hay không, cậu vẫn sẽ sống. Sẽ có người khác mua cậu."

    "Không, không, thưa thiếu gia. Tôi là một nô lệ đã hết hạn sử dụng, nếu ngài không mua tôi, có thể tôi đã bị giết." Người hầu của anh vội vàng đáp.

    "Bị giết?"

    "Đúng vậy, tôi sẽ bị giết bởi không ai mua tôi." cậu nói, tay ôm chặt lấy chân Aster: "Tôi chỉ muốn sống thôi, Thiếu gia."

    Aster dừng lại, ánh mắt anh cuối cùng cũng dịu đi mặc dù anh không nói gì. Aster gạt tay người hầu ra khỏi chân mình: "Sau này cậu vẫn phải đi cùng với ta, ta ghét một người đi trễ."

    "Vâng. Tôi sẽ đúng hẹn." người hầu của anh lại mỉm cười, trái tim Aster có chút hụt hẫng.

    Aster vội vã bước đến tòa tháp. Anh vẫn không hiểu người hầu của mình, nhưng trông cậu ấy thực sự biết ơn anh. Nếu điều đó là sự thật thì người hầu này là thật lòng với anh, với Lãnh chúa trẻ của đại công quốc Bão táp.

    Aster nhìn thấy người hầu gái đã chuẩn bị xong bồn tắm cho mình, cô ta cáo lỗi, để anh lại một mình trong phòng.

    Anh vội vàng cởi quần áo nhảy vào bồn tắm, có lẽ tắm một cái sẽ làm hạ nhiệt nhịp tim của anh. Trái tim anh thực sự đã đập gấp hai lần khi người hầu của anh mỉm cười.

    "Có lẽ vì hiếm khi có một người hầu cưới với ta, hậu hết họ đều tỏ ra sợ hãi. Chắc là vậy."

    "Dù sao đi nữa, nếu cậu ấy thật sự chân thành, điều đó có nghĩa là chúng ta có thể trở thành bạn bè."

    Aster rất vui. Cuối cùng, có một số tiến bộ trong mối quan hệ này. Anh cũng có thể có một người bạn, một người bạn đồng hành thật lòng với anh. Không hề hay biết, môi anh cong lên và anh cười rất lâu.
     
  7. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 26: Nữ công tước không hài lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một người phụ nữ đang ngắm nhìn cảnh vật, chiếc váy trắng quét sàn khi bà ngồi lặng lẽ ở ban công. Bà nhìn chằm chằm vào khu vườn phía tây, nhưng đôi mắt sáng của bà có vẻ chán nản.

    Bà nhấp ngụm trà, vị đắng, thoảng chút gừng như mọi khi.

    Bà liếc nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi, mở ra và đặt lên bàn.

    "Trễ hai phút."

    Bà đã dậy sớm hơn để chờ thông tin, nhưng những người theo dõi này đã to gan bắt bà phải đợi.

    Bà đã nghĩ đến việc loại bỏ một số người trong họ và tuyển dụng những người mới, nhưng việc đào tạo một người mới rất phức tạp.

    "Có lẽ cần một hình phạt để chấn chỉnh."

    Một bóng người quan sát xuất hiện và anh ta nhảy xuống từ mái nhà. Ngay lập tức anh ta quỳ xuống trước mặt bà, Nữ công tước xứ Bão táp, Camille Anna Camellia.

    "Cầu xin Nữ công tước tha thứ cho sự chậm trễ của tôi." Người quan sát nói. Mặc dù trông anh ta có vẻ dạn dĩ, nhưng tất cả mọi người, ngay cả những người hầu gái đứng sau Nữ công tước cũng cảm nhận được sự run rẩy của anh ta.

    "Cậu thật may mắn vì cậu đã đến sớm hơn mười giây trước khi ta xem xét trừng phạt." Nữ công tước Camile lạnh lùng nói: "Bây giờ, báo cáo của cậu là gì?"

    "Thưa bà, Thiếu gia đã cho phép người hầu của mình theo hầu hạ một lần nữa và sẽ dở bỏ hình phạt sau đó." Người quan sát nói.

    Đôi mắt khinh thường của Nữ công tước càng trở nên sắc lạnh hơn khi tay bà cầm tách trà càng chặt. Bà đã dự đoán điều đó sẽ diễn ra, nhưng nó nhanh hơn bà tính.

    "Ta mong cậu mang đến nhiều thông tin hơn." Nữ công tước nói.

    "Cái này.. Tôi không chắc đây có phải thông tin cần thiết.." Người quan sát nuốt nước bọt: "Chúa trẻ đã nở một nụ cười với người hầu của mình sáng nay."

    Cạch!

    Người quan sát và những người hầu gái giật bắn mình khi họ nghe thấy tiếng tách trà bị đập vào đĩa. Đôi mắt của Nữ công tước dù đẹp nhưng dần trở nên rất khó coi, họ đã biết Nữ công tước không hài lòng.

    "Cậu có thể đi bây giờ."

    Người quan sát cáo lỗi và rời khỏi ban công. Những người hầu gái kinh hãi nhưng họ không nói gì. Họ đã thấy Nữ công tước thỉnh thoảng không hài lòng, nhưng họ lại không thể quen với điều đó.

    Sau một hồi im lặng, Nữ công tước nhìm chằm chằm vào tách trà bị nứt và nói: "Đây có thể là thời điểm để Chúa trẻ trưởng thành."
     
    Last edited: Feb 21, 2021
  8. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 27: Lừa dối bản năng sinh tồn của người nô lệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi thiếu gia rời khỏi khu vườn, cậu đứng lặng và suy nghĩ về Thiếu gia. Anh ấy trông có vẻ ngạc nhiên và ánh mắt trở nên hiền hòa mỗi khi cậu cười. Và trong mỗi nụ cười, cảm giác tội lỗi đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí cậu.

    Cậu bước ra khỏi khu vườn và dùng bữa với những người nông nô khác như thường lệ. Họ trò chuyện và cười đùa như thể nơi đây là thiên đường.

    "Ôi, Ramuja. Đại tiệc mùa thu sắp đến, chúng ta có thể ăn một số món ăn đắt tiền." Jean vừa nói vừa nhai bánh mì.

    "Là vậy sao." Cậu thờ ơ đáp lại.

    Jean và Dirk thấy cậu có vẻ không để tâm, họ vỗ vai cậu và hỏi: "Cậu bị sao vậy? Cậu đã làm Thiếu gia tức giận à? Cậu bị phạt à?"

    Cậu lắc đầu. Thực ra, vì Thiếu gia không công khai hình phạt của cậu nên cậu vẫn nói chuyện như bình thường với mọi người xung quanh. Miễn là không có Thiếu gia hay Nữ công tước ở trong tầm mắt cậu.

    Chính điều đó đã trở thành gánh nặng tội lỗi, vì cậu đã nói với Thiếu gia rằng mình không mở miệng trong nhiều tuần. Thiếu gia dường như hóa đá vì điều đó, nhưng cậu không còn cách nào khác là phải nói dối. Vì đó là một hình phạt lố bịch.

    Cậu biết Thiếu gia chỉ đang cố làm nhục cậu, không giống như Nữ công tước sẽ thẳng tay cắt cổ cậu, Thiếu gia làm nhục cậu bằng cách biến cậu thành người câm. Anh ấy sẽ để những người còn lại trong dinh thự này mắng mỏ cậu vì cậu không thể nói được. Và sau đó, chính anh ấy sẽ mắng mỏ cậu, hành hạ cậu và hỏi cậu có cầu xin sự tha thứ không. Nhưng nếu cậu mở lời, anh ấy sẽ lại mắng cậu, nói rằng cậu không được phép nói vì hình phạt câm của cậu.

    Cậu đã có trải nghiệm tương tự với người chủ thứ hai của mình. Có thể đọc được cách Thiếu gia thiết lập hình phạt này.

    Người chủ cũ của cậu đã đấm và đá cậu rất nhiều lần, cũng để cho công nhân của ông ta đi tiểu vào cậu và đá cậu bằng ủng của họ.

    "Ahahaha! Nô lệ! Tất cả những gì ngươi cần làm là cầu xin, và sau đó họ sẽ dừng lại."

    "Này.. xin hãy tha thứ."

    "Tát nó! Ta nói ngươi bị câm, phải không?"

    Một cú đá tiếp đất vào bụng cậu cho đến khi cậu bất tỉnh. Sự tra tấn này xảy ra thường xuyên cho đến khi cậu thực sự không thể cảm nhận được nổi đau nữa, chỉ còn sự thống khổ khi bị biến thành rác rưởi. Cậu phải giả vờ đau đớn và bất tỉnh để họ dừng lại.

    Cậu làm tất cả những điều đó để lừa Thiếu gia, chỉ để anh ấy nghĩ rằng cậu chỉ là một cậu bé mới lớn, sẵn sàng cho anh ấy tận hưởng. Nhưng anh ấy không hề biết được, trước đó cậu đã có những người chủ cũ và phải phục vụ tình dục lần đầu tiên khi chỉ mới mười tuổi.

    Người chủ đầu tiên của cậu là một ông già, mặc dù ông ta đi săn những chàng trai trẻ, nhưng ít nhất ông ta cho cậu thức ăn và giường đầy đủ. Cậu đã bị sốc khi nhận ra rằng cậu sẽ bị bán lại sau khi ông ta chán cậu.

    Thiếu gia đã trả rất nhiều vàng để mua một cậu bé đã qua sử dụng. Nếu cố nhớ lại một lần nữa, hinh như là khoảng năm mươi đồng vàng, nếu anh ấy bán cậu lại một lần nửa chắc anh ấy chỉ lấy lại được một nửa. Đó thực sự là một giao dịch tồi tệ.

    Cậu đã nghĩ rằng Thiếu gia và Lãnh chúa sẽ tra tấn cậu, vì họ đã bị lừa một cách trắng trợn. Cậu không đáng giá năm mươi đồng vàng. Cậu đã là một người trưởng thành, mười bảy tuổi và đã từng là nô lệ tình dục. Cậu có lẽ đáng giá nhất chỉ khoảng hai mươi đồng tiền vàng, và cậu vẫn nghĩ rằng đó là quá nhiều.

    Tuy nhiên, cậu nghĩ Thiếu gia đã thể hiện lòng tốt với cậu từ những gì cậu thấy được ở dinh thự này. Những người nông nô được ăn uống đầy đủ và thậm chí họ còn hạnh phúc hơn những người bình thường, những người giúp việc bao giờ trông cũng sạch sẽ để xứng với dinh thự rất lộng lẫy, sừng sững trên một ngọn đồi với những vườn hoa rực rỡ bao quanh. Thật không dám tin đó là sự thật. Cũng có thể họ đã nhận ra mình bị lừa, nên họ chỉ muốn đùa giỡn cậu, một tên nô lệ vô giá trị, cho đến khi họ hài lòng.

    Cái cách mà Thiếu gia trở nên tức giận chỉ vì cậu khen ngợi anh ấy, và sau đó là Nữ công tước đe dọa sẽ xử phạt cậu, rồi đến khi bắt cậu làm người câm. Tất cả cứ như sắp đặt, như thể đại công quốc đã sắp đặt cậu làm trò tiêu khiển cho họ kể từ ngày họ mua cậu.

    "Nhưng tại sao Thiếu gia không công khai hình phạt của cậu? Điều đó đã cho cậu một khoảng thời gian để không làm theo ý anh ấy."

    Cậu lắc đầu một lần nữa. Anh ấy có thể có lý do của mình, nhưng chắc chắn đó không phải là lòng tốt.
     
  9. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 28: Ác cảm của người nô lệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau bữa sáng, cậu đến phòng của Thiếu gia và đợi anh ấy. Anh ấy ra lệnh cho người giúp việc bên ngoài mở cửa cho anh, và cậu đã có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Thiếu gia trước mắt. Anh ấy mặc một chiếc áo dài mỏng màu trắng với một chiếc đai bạc quấn quanh eo. Chiếc áo dài giấu bên trong quần chẽn và tất trắng để che chan cho anh ấy. Cậu nghe những người giúp việc kể lại rằng Thiếu gia bị một căn bệnh khiến anh ấy không thể ở dưới ánh nắng mặt trời và không thể chịu nóng quá lâu.

    Bộ quần áo mỏng manh này với anh ấy trông rất tiện lợi, nhưng với cậu, nó mang đến cảm giác không thoải mái.

    "Anh ấy thực sự quá đẹp khi mặc chúng."

    Ngay khi cậu bắt đầu kinh ngạc trước vẻ ngoài của anh ấy, ánh mắt của Thiếu gia chuyển từ thờ ơ sang không hài lòng khi nhìn thấy cậu. Cậu không rõ tại sao anh ấy lại ghét cậu đến vậy. Đôi khi, anh ấy tốt bụng và gần như mỉm cười với cậu, nhưng những lần khác, ánh nhìn của anh ấy gần giống Nữ công tước khiến cậu thót tim.

    "Có lẽ tôi cần tâng bốc anh ta nhiều hơn, cho đến khi anh ta quên ý định loại bỏ tôi." Cậu nghĩ.

    Cậu chuẩn bị tinh thần để chống lại cái nhìn trừng trừng của Thiếu gia và thể hiện một biểu cảm thiện chí, khao khát giống như một người phụ nữ nhìn thấy anh người yêu của cô ta, hoặc một linh mục khi nhìn thấy một vị thần của anh ta. Cậu sẽ làm điều này cho đến khi ánh mắt của anh ấy dịu đi, nhưng vẫn không nên nói gì.

    Cậu hành động như thể cậu đã thoát ra khỏi trí tưởng tượng của mình và ngay lập tức cúi đầu xuống. Cậu giữ trạng thái này một lúc và nói: "Tôi đang đợi lệnh của Thiếu gia."

    "Hãy theo ta." Thiếu gia nói. Mặc dù anh ấy có vẻ lạnh lùng như thường lệ, nhưng cậu có thể thấy dấu vết của nụ cười còn đọng trên khuôn mặt anh ấy.

    Cậu đi theo anh và tiếp tục thực hiện nhiệm vụ trước đây của mình lúc trước khi bị trừng phạt. Cậu đợi ở hành lang trong khi Thiếu gia ăn sáng với Nữ công tước. Trong lòng cậu đã nghĩ Nữ công tước sẽ nói về việc loại bỏ mình, và đó là sự thật. Bà ấy bắt đầu nói về nô lệ.

    "Con trai yêu quý của mẹ, mẹ nhớ rằng con đã hỏi ý kiến về những nô lệ không sử dụng được ở quanh vùng đất Dirlog. Họ vốn là những nô lệ bình thường làm khai thác gỗ, nhưng có một dịch bệnh kỳ lạ xung quanh vùng Dirlog khiến họ yếu đi, giờ họ đã trở nên vô dụng rồi." Nữ công tước nói. Cậu nghe thấy tiếng dao và nĩa được đặt xuongs, sau đó bà ấy tiếp tục nói: "Mẹ của con là người hay quên. Mẹ muốn hỏi con một lần nữa, chúng ta nên làm gì với họ?"

    Thiếu gia dừng lại, rồi nói: "Hãy loại bỏ những người già yếu, họ chỉ tạo gánh nặng cho việc cung cấp lương thực. Nếu một đứa trẻ nô lệ cũng trông yếu ớt, cũng hãy loại bỏ nó. Nếu một người phụ nữ không thể làm việc nặng nhọc, hãy loại bỏ cô ta trừ khi chồng cô ta muốn làm cả phần việc của hai vợ chồng họ.

    " Ôi, hình như hơi vô nhân đạo, con trai yêu quý ạ. "Nữ công tước nói với một phản ứng giả tạo. Thay vì ngạc nhiên, nó tương tự như một lời chế nhạo.

    " Từ đầu họ đâu phải con người, con không thấy bất công trong đó. "Thiếu gia trả lời. Giọng điệu của anh ta chắc chắn không có gánh nặng. Cậu cười chua chát.

    " Ôi, thiếu gia, tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ nói như vậy, nhưng nó vẫn khiến lòng tôi đau đớn. "

    Nữ công tước cười khúc khích trong bầu không khí đầy sợ hãi:" Hãy nhớ rằng, trở thành một người cai trị tốt, con phải đối xử bình đẳng với nô lệ. Không thể hiện thái độ khinh thường hay thiên vị đối với một nô lệ nào đó theo cách không cần thiết. "

    " Đó là lẽ tự nhiên. "Thiếu gia nói.

    " Tốt, mẹ mong đợi sự thể hiện tốt nhất của con. "

    Cậu nghiến răng, Cậu biết câu trả lời của anh ta sẽ tương tự như vậy, nhưng cậu vẫn không thể chôn vùi ấn tượng ban đầu của mình về Thiếu gia. Nụ cười nhân hậu và đôi mắt sáng ngời, khiến cậu mê mẩn, giọng điệu nhẹ nhàng của anh ấy lần đầu tiên khi nói chuyện với cậu, cảm giác giờ không còn thật nữa.

    " Thật là viển vông, hãy nhìn anh ta, một chúa trẻ đáng khinh, kẻ thậm chí còn không coi con người là con người. Tỉnh lại đi, Ramuja. "

    Cậu tát vào má mình để che đi cảm giác rối ren này. Đây không phải lúc mơ tưởng. Thiếu gia cũng đáng khinh bỉ, chỉ là chưa đến lúc anh ta loại bỏ cậu.

    Miễn là anh ta không thẳng tay như Nữ công tước. Cậu có thể làm anh ta quên đi ý định loại bỏ cậu.

    Khi cậu đang cân nhắc về việc đó, Thiếu gia đã ăn sáng xong và cậu theo anh ấy đến lớp như thường lệ. Cậu đứng bên ngoài lớp học cho đến khi Thiếu gia kết thúc lớp học của mình. Họ đến phòng anh ấy và giữ im lặng hàng giờ trong khi anh ấy đang đọc sách trên ban công, rồi anh ấy nhận ra điều gì đó.

    " Cậu, lại đây. "Thiếu gia cuối cùng cũng gọi cậu. Cậu đến gần anh ấy và nói:" Thiếu gia có điều gì sai bảo tôi không? "

    " Tại sao từ hôm qua đến giờ cậu vẫn mặc một bộ quần áo như vậy? "Anh ấy hỏi.

    Cậu kinh ngạc khi anh ấy lại nhận ra điều tầm thường như vậy từ một người nô lệ. Nhưng sau đó, cậu nhận ra rằng anh ấy có thể cố gắng tìm ra bất kỳ sai sót nào để lấy cớ trừng phạt cậu một lần nữa.

    " Tôi thật ngu ngốc, tôi lại quên thay quần áo. "

    Thiếu gia cười khúc khích, giọng điệu của anh ta, biểu hiện của anh ta giống với Nữ công tước:" Thật khó chịu, ta sẽ không cho phép cậu đi cùng ta nếu cậu cứ quên những chuyện như vậy. Cậu không nhớ sao? Ta ghét sự bẩn thỉu. "

    Cậu muốn đấm vào mặt anh ta ngay vì sự xúc phạm đó. Nhưng cậu chỉ là một nô lệ, ở dưới cái đáy của xã hội. Cậu không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo:" Thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi, Thiếu gia. Tôi sẽ rút lui ngay và đi thay quần áo. "

    " Tốt. Ngày mai vẫn hãy đi theo ta. "

    " Vâng, tối sẽ rời đi ngay bây giờ. "

    Khi rời khỏi phòng của Thiếu gia, cậu nhìn thấy dấu vết nụ cười trên khuôn mặt anh ấy, Nhưng cậu không cảm thấy gì khác ngoài sự chế nhạo.

    " Ngài đang mỉm cười vì ngài có ý tưởng để đùa giỡn với tôi? Thiếu gia, ngài đúng là đáng khinh. "

    " Tôi từng nghĩ ngài sẽ giúp tôi thoát khỏi địa ngục này. Hóa ra ngài chỉ là một người khác trong cái hố bùn này."
     
  10. Tu Tim

    Messages:
    34
    Chương 29: Hiểu thêm về mẹ Aster

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè đã kết thúc, cái se lạnh của mùa thu đến ngay lập tức. Nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng trên ngọn đồi này, đó là thời điểm yêu thích của Aster trong năm. Những chiếc lá xung quanh khu vườn bắt đầu ngả sang màu vàng xám và bắt đầu rụng.

    Một số hoa đã tàn. May mắn thay, công quốc đã trồng rất nhiều hoa trong chậu và đặt nó vào trong dinh thự. Vì vậy, Aster vẫn có thể ngắm một số loài hoa yêu thích của mình ngay cả trong mùa thu và mùa đông.

    Lúc đó là khoảng chín giờ sáng, Aster đi dạo quanh khu vườn trong khi đợi mẹ mình nghỉ ngơi. Bà phải tham dự một bữa tiệc trà do Nữ công tước xứ Silvore tổ chức vào đêm trước. Vì mẹ Aster là một vị khách danh dự nên bà phải đến. Nếu không, Nữ công tước xứ Silvore sẽ khinh bỉ bà khi bà bỏ lỡ bữa tiệc đó và coi bà là một người phụ nữ kiêu ngạo.

    "Ta tự hỏi, tại sao bà ấy lại giữ thái độ thù hận với mẹ ta đến vậy?"

    Aster mơ hồ nhớ đến dì Beatrice. Bà là Hoàng hậu của Đế chế Hoa trà vàng và là Công chúa của Lassland, một công quốc trực thuộc đế chế này. Bà có mái tóc dài màu nâu vàng, đôi mắt hơi sụp xuống, chiếc mũi ngắn và khuôn mặt tròn. Bà bằng tuổi mẹ anh, 38 tuổi. Nhưng bà ấy luôn thoa phấn dày quanh mặt và cổ để che đi các nếp nhăn trong khi mẹ anh không bao giờ thoa bất kỳ loại phấn hay trang điểm nào.

    Aster suy nghĩ về bà dì, mẹ anh rõ ràng là vượt trội hơn hẳn về nhan sắc, nhưng liệu đó có đủ lý do để tạo ra thù hận giữa họ. Vì Charles và Rosalie có quan hệ tốt với anh.

    Dì Beatrice luôn đối xử ấm áp với anh, nhưng bà lại khắc nghiệt với mẹ anh, luôn cố gắng hủy hoại danh tiếng của mẹ anh bất cứ khi nào có cơ hội. Tuy nhiên, bà ấy chưa bao giờ thành công.

    "Chà, ít nhất là bà ấy không bao giờ trực tiếp làm tổn thương chúng ta."

    "Thiếu gia.." Aster nghe thấy một giọng nói phía sau. Chính là người hầu của anh, cậu ta đang cúi đầu. Cậu ta lảng mắt đi bất cứ khi nào ánh mắt họ chạm nhau. Aster vẫn chưa hiểu được hành vi này của cậu ấy, nhưng đôi khi trông cậu ấy rất đáng yêu, đặc biệt là khi cậu ấy mơ mộng hoặc khi cậu ấy bị đỏ mặt khi Aster bắt gặp cậu đang nhìn anh chằm chằm.

    "Chờ đã, đáng yêu không? Không."

    Aster ho, anh cảm thấy thật nực cười khi có những suy nghĩ như vậy.

    "Thiếu gia, ngài có lạnh không?" người hầu của anh hỏi. Cậu ấy có vẻ lo lắng: "Tôi có nên mang áo khoác len cho ngài không?"

    "Không cần." Aster trả lời trong khi sửa sang tư thế: "Không phải ta bảo cậu đợi trước cửa phòng sao? Sao cậu lại vào đây?"

    "Tôi đến để chuyển lời từ người hầu gái của Nữ công tước tới Thiếu gia. Nữ công tước muốn gặp ngài, bà ấy đang đợi ngài ở phòng của bà."

    Aster gật đầu, Anh nhìn chằm chằm vào người hầu của mình và nói: "Cậu, đi cùng ta."

    Người hầu của anh giật bắn mình, nhưng không nói gì. Aster nhận ra người hầu của anh có vẻ không thoải mái, có thể do cậu ấy bị mẹ anh dọa dẫm: "Nữ công tước sẽ không làm gì cậu đâu, chỉ cần theo ta là được." Aster nói.

    "Vâng, thiếu gia."

    Aster đi đến phòng của Nữ công tước ở tòa tháp phía đông phía sau. Những người giúp việc cúi chào và mở cửa cho anh.

    Aster nhìn thấy mẹ anh đang ngồi lặng lẽ, nhìn những chiếc lá rơi xuống đát từ ban công. Bà để mái tóc dài gợn sóng, vóc dáng mảnh mai trông mềm mại với chiếc váy tím đơn giản. Aster thở dài, mẹ anh quả thực rất đẹp, nhưng là một người đàn ông, anh thấy tiếc cho mình vì mang gen của mẹ quá nhiều.

    "Mẹ, con ở đây." Aster nói. Anh tiến lại gần ban công và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mẹ anh.

    Nữ công tước mỉm cười với con trai mình, nhưng nụ cười của bà biến mất, thay vào đó là ánh mắt trịch thượng khi nhìn thấy con trai mình mang theo nô lệ của anh. Bà nhấp một ngụm trà, rồi nói: "Khoảnh khắc thư giãn này sẽ tốt hơn nếu không có ai làm phiền phải không, con trai yêu?"

    Aster nhìn mẹ đầy ẩn ý, anh có vẻ hiểu được ý định của mẹ mình, nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy không hài lòng và quyết định phân minh.

    "Đúng thế ạ. Nhưng con cần một người phục vụ khi con cần thứ gì đó." Aster mỉm cười: "Mẹ, mẹ có những người phục vụ phía sau, sẽ không công bằng nếu con không có một người như vậy?"

    "Điều đó là hợp lý, con trai yêu quý." Nữ công tước trả lời: "Chúng ta cần phải làm mọi việc công bằng, mẹ sẽ cho người hầu của mẹ ra ngoài, con cũng nên vậy. Hãy để không gian riêng tư."

    Aster thở dài. Một lần nữa, mẹ anh khiến anh không thể từ chối yêu cầu của bà. Anh vẫn cần học hỏi thêm.

    Aster nhìn về phía người hầu nói: "Cậu, hãy chờ ta bên ngoài."

    "Vâng, Thiếu gia."
     
Trả lời qua Facebook
Loading...