Ngôn Tình [Edit] Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời! - Đôi Đôi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Băng Nhi Nguyễn, 12 Tháng mười 2020.

  1. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 40: Lệ Giang Hữu, daddy của con nói có thể gọi là lừa gạt sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Vãn mất hồn mất vía trở về phim trường, đầu óc đều suy nghĩ đến chuyện của Tây Bảo.

    "Tô tiểu thư vừa nói muốn cây trâm cô đặt ở chỗ nào? Cảnh diễn tiếp theo phải dùng." Lúc Trương Lâm đẩy cửa mà vào, phát hiện Giang Vãn còn ngồi ở bên cửa sổ ngây người: "Vãn Vãn?"

    "A.. Đạo cụ, đạo cụ ở bên này!" Giang Vãn vội đứng lên, từ trong ngăn tủ bên cạnh tìm được cây trâm kia, nhưng cô có chút tâm hồn không ở đây, không cẩn thận đem cái ly đánh nghiêng ở trên mặt đất.

    "Vãn Vãn, cô không sao chứ? Muốn hôm nay xin nghỉ hay không?" Trương Lâm vẻ mặt lo lắng.

    "Không cần, tôi có thể làm việc, vừa mới có chút thất thần."

    Giang Vãn nở một nụ cười bài trừ, Trương Lâm đành phải trước cầm cây trâm đi ra ngoài

    Giang Vãn thu dọn mảnh nhỏ thủy tinh trên mặt đất, ra phòng nghỉ, đi chờ Tô Ni kết thúc cảnh quay này.

    Chờ đợi không được, Giang Vãn lấy di động ra, do dự mãi, tìm được số điện thoại của Tây Bảo, soạn một cái tin nhắn.

    【 Tây Bảo, dì là dì Vãn Vãn. 】 nghĩ nghĩ, lại cảm thấy này tin nhắn có chút không thể hiểu được, đành xóa đi.

    【 Tây Bảo, con hiện tại có thời gian không? 】 Giang Vãn lại cảm thấy không thích hợp, một chữ một chữ mà xóa đi, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng gõ xuống, 【 Dì có chút việc muốn hỏi con một chút. 】

    Sau đó lúc này mới gửi đi.

    Giang Vãn nhìn chằm chằm trên màn hình thông báo 【 gửi đi thành công 】, một cái tâm liền huyền lên.

    Tây Bảo.. Thật sự sẽ là con trai của cô sao? Thật sự không phải Lệ Mạc Sâm ở nói giỡn sao?

    Cô nhìn thời gian, Tây Bảo hẳn là chưa tan học, cũng nên sẽ không ngay lúc này xem di động, nhưng mà mắt Giang Vãn, luôn là không tự giác mà hướng di động nhìn lại..

    "Vãn Vãn, cô tìm sai cây trâm rồi, Tô tiểu thư nói không phải cái này." Trương Lâm từ bên trong đi ra, có chút nôn nóng: "Bên trong đạo diễn còn đang chờ!"

    "Tôi đây đi liền!" Giang Vãn như ở trong mộng mới tỉnh, trong đầu mặt có chút ngốc ngốc, cô chạy về phòng hóa trang, quả nhiên phát hiện cây trâm Tô Ni yêu cầu còn ở trên bàn, cô vội cầm đưa cho Trương Lâm.

    Trương Lâm thật sự lo lắng: "Vãn Vãn, có phải trong nhà cô xảy ra chuyện gì không? Bằng không tôi giúp cô xin nghỉ phép?"

    "Không cần, tôi chỉ là.." Lời nói còn không có nói xong, di động của Giang Vãn trong tay vang lên, cô vội đem ra: "Tôi đi toilet một chút."

    "Được.." Trương Lâm nhìn bóng Giang Vãn vội vội vàng vàng chạy đi, lập tức có chút khó hiểu.

    Giang Vãn vào toilet, ngồi ở trên bồn cầu, mở tin nhắn, quả nhiên là cậu nhóc hồi âm.

    【Dì Vãn Vãn, con tan học rồi. 】

    Giang Vãn ngón tay ngừng ở trên màn hình, trái tim nhảy như nổi trống.

    Cô muốn trực tiếp gọi điện thoại, nhưng mà cậu bé tan học đều là tài xế Lệ gia đi đón, hoặc là Lệ Mạc Sâm tự mình đi đón cậu bé về nhà.

    Nếu gọi điện thoại, Lệ Mạc Sâm ở bên cạnh, bị Lệ Mạc Sâm nghe thấy được liền không tốt.

    Giang Vãn nghĩ ngợi, vẫn là nên an toàn một chút, lựa chọn gửi tin nhắn.

    【 Tây Bảo, chuyện dì gửi tin nhắn có con, có thể không cần nói cho daddy con biết được không? 】

    Tây Bảo ngồi ở ghế phụ cạnh ghế lái của Lệ Mạc Sâm, hôm nay khó khăn lắm daddy mới tự mình tới đón cậu bé tan học, cậu bé rất là vui vẻ, hiện tại nhận được tin nhắn của dì Vãn Vãn, cậu bé lại càng cao hứng.

    Chỉ là, mặt trên có chút ngay cả cậu bé cũng không nhận ra.

    Tây Bảo liếc nhìn thoáng qua daddy vẫn đang chuyên tâm lái xe, bĩu môi, vẫn là không hỏi daddy.

    Tây Bảo tuy rằng là tiểu thiên tài, nhưng mà rốt cuộc cậu vẫn là ở côi nhi viện nước ngoài lớn lên, lúc này mới vừa mới vào học không lâu, vẫn cứ có chút chữ Hán không biết, cho nên Lệ Mạc Sâm ở trên di động cài một cái phần mềm lấy giọng nói.

    Tây Bảo thấy không biết chữ Hán, quyết đoán mà ấn xuống giọng nói mà đọc..

    【 Tây Bảo, chuyện dì gửi tin nhắn cho con, có thể không cần nói cho daddy con biết được không? 】

    Vì thế, giọng dì Vãn Vãn từ di động truyền ra..

    Tây Bảo lập tức kinh ngạc một chút, luống cuống tay chân loạn mà đi che loa di động lại, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ lên.

    Lệ Mạc Sâm nhìn cậu bé một cái, Tây Bảo che lại di động, xấu hổ nói: "Daddy, là dì Vãn Vãn."

    "Ừ."

    Lúc này vừa vặn là một cái đèn đỏ, Lệ Mạc Sâm ngừng xe, hỏi: "Tây Bảo, có cái chuyện gạt daddy sao?"

    "A? Không có a, chỉ là lúc tan học đột nhiên nhận được tin nhắn của dì Vãn Vãn.." Tây Bảo thật cẩn thận, cậu bé có chút lo lắng, lần trước lúc họp phụ huynh, cậu bé thật sự rất thích cái cảm giác dì Vãn Vãn cùng daddy nắm tay nhau, nhưng là vì sao cậu bé lại cảm thấy, giống như dì Vãn Vãn cùng daddy không thích nhau?

    Daddy nhìn thấy dì Vãn Vãn liền xụ mặt, dì Vãn Vãn nhìn đến daddy cũng không cười..

    Tây Bảo rối rắm một hồi lâu, nhược nhược hỏi: "Daddy, ba rất chán ghét dì Vãn Vãn sao? Dì Vãn Vãn là người rất tốt! Dì ấy đặc biệt ôn nhu, con thật sự thích dì ấy."

    Lệ Mạc Sâm tay gác ở trên tay lái, có một chút không nhịp nhịp gõ xuống, thong thả ung dung mà mở miệng: "Ai nói cho con biết ba chán ghét cô ta?"

    "Daddy không chán ghét dì Vãn Vãn ư?" Tây Bảo cao hứng mà mở to mắt.

    Lệ Mạc Sâm ra vẻ đứng đắn, chỉ là đáy mắt lại xoẹt qua một tia hồ ly dường như hơi nham hiểm: "Phòng người tâm cớ không hề thừa, con gửi tin nhắn cho cô ấy nhấn vào phần giọng nói mà đọc, con ấn daddy nói sao nhắc lại là được."

    "Được ạ!" Tây Bảo vừa nghe thấy lời này, lập tức có chút vui vẻ, không nghĩ tới mình rớt vào bẫy của daddy, cậu bé ngửa đầu, mặt đầy mong đợi: "Daddy, trả lời cái gì a?"

    Đèn đỏ tắt, thành đèn xanh, chỉ là phía trước có chút kẹt xe, xe đi rất chậm, Lệ Mạc Sâm cong cong khóe môi: "Nói con không ở bên cạnh daddy."

    "Vâng!" Tây Bảo rất là sùng bái daddy, nhưng cậu bé vẫn là có chút nghi hoặc: "Daddy, chúng ta sao muốn gạt dì Vãn Vãn?"

    Lệ Mạc Sâm vô ngữ: "Lệ Giang Hữu, daddy của con nói có thể gọi là lừa gạt sao?"

    "..."

    Tây Bảo vẫn là ngoan ngoãn làm theo, nghiêm túc mà gửi một cái tin nhắn bằng giọng nói: "Dì Vãn Vãn, con không có ở bên cạnh daddy."

    Giang Vãn nhìn đến trên màn hình cậu bé gửi tin nhắn thoại, tức khắc có chút kinh hỉ, hoàn toàn không biết cô giống một con thỏ trắng, rơi vào kịch bản của hai cha con..

    Tây Bảo ôm di động, click mở tin nhắn Giang Vãn mới gửi tới, giọng nói phân biệt: "Tây Bảo, dì hỏi con ha, sinh nhật con là ngày nào?"

    Tây Bảo ngoan ngoãn phản hồi: "Ngày 18 tháng 6 năm 2013."

    "Vậy con nhóm máu gì, còn có daddy của con nhóm máu gì?"

    Tây Bảo nghiêng đầu nhìn về phía daddy, cậu bé còn không biết nhóm máu là cái gì, nhưng mà, nhưng mà vì cái gì daddy nghe thấy vấn đề này, trên mặt mang theo ý cười?

    Lệ Mạc Sâm là biết, lúc trước khi đi anh ném xuống câu nói kia bị Giang Vãn nghe vào trong lòng, Giang Vãn bắt đầu kiểm tra thân phận của Tây Bảo.

    "Tây Bảo nhóm máu là AB, daddy là A."

    Lệ Mạc Sâm một bên lái xe một bên trả lời.

    Tây Bảo làm theo không sai, nhưng cậu bé hỏi daddy: "Daddy, nhóm máu là cái ý gì?"

    Lệ Mạc Sâm chuyên tâm nhìn đèn đỏ phía trước, cười nói: "Là sẽ làm dì Vãn Vãn càng ngày càng thích con."

    Tây Bảo chớp mắt, cái hiểu cái không.

    "Tây Bảo, daddy của con có phải đã nói với con về chuyện của mẹ con không?" Giang Vãn còn ở trong toilet, nàng lấy ra giấy cùng bút, nhớ kỹ câu trả lời của Tây Bảo.

    "Daddy nói mommy là người phụ nữ rất bình phàm, chóp mũi giống Tây Bảo có một cái nốt ruồi nhàn nhạt, chóp mũi của con có một nốt ruồi không quá lớn, có thể là di truyền nha!" Tây Bảo dựa theo lời daddy nói trả lời xong, liền càng ngày càng cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, daddy nói, còn không phải là dì Vãn Vãn sao?
     
  2. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 41: Trẻ con không nên biết!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mommy của Tây Bảo trên cái mũi còn có nốt ruồi, có thể là di truyền?

    Giang Vãn một bên vuốt cái mũi của mình, một bên nhìn chằm chằm vào quyển vở ghi chép câu trả lời, lập tức biểu tình có chút ngơ ngẩn.

    Lệ Mạc Sâm là nhóm máu A, Tây Bảo là nhóm máu AB..

    Như vậy, người phụ nữ sinh ra Tây Bảo kia chính là nhóm máu B hoặc là AB.

    Giang Vãn biết mình thật sự chính là nhóm máu B!

    Mà Tây Bảo là sinh buổi sáng ngày 18 tháng 6..

    Cô nghe đi nghe lại lời Tây Bảo nói..

    Giang Vãn có chút đau đầu, đáp án này đều cho thấy dấu hiệu Tây Bảo chính là con của cô..

    Đáp án này đều được minh chứng, Lệ Mạc Sâm căn bản không có lừa cô, cậu bé thật sự có thể là cô sinh ra!

    Nhưng mà, vì sao nhiều người đều khẳng định nói với cô lúc trước đứa bé đã qua đời?

    Giang Vãn càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, cô có chút thất hồn lạc phách mà từ toilet đi ra, Trương Lâm đang ở thu giọn đồ đạc.

    "Chị Vãn Vãn, vừa mới Tô tiểu thư hôm nay diễn một lần đã vượt qua, chúng ta có thể tan tầm sớm một chút." Trương Lâm có chút cao hứng, khó có thể có ngày không cần tăng ca đến đêm khuya, nhưng mà nhìn đến Giang Vãn dáng vẻ uể oải ỉu xìu tâm sự nặng nề, cô rốt cuộc vẫn là có chút lo lắng.

    "Tan tầm sớm một chút sao? Thật tốt quá, tôi đây đi trước."

    Giang Vãn trong đầu đầu đều là chuyện Tây Bảo, cô mất hồn mất vía cầm lấy túi của mình, xoay người liền đi ra ngoài.

    Trương Lâm thở dài, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

    Giang Vãn đi một hồi lâu mới ra khỏi phim trường, tìm được trạm xe buýt ngồi trên xe.

    Cô trở về nhà thay dép lê, về tới phòng nhỏ của mình, một đầu chui vào trong chăn, ghé vào trên giường, cẩn thận nghĩ nên làm sao bây giờ.

    Trống rỗng, lúc đứa trẻ ra đời! Lúc này vẫn còn sống!

    Càng khủng bố chính là, đứa con trai này là cô cùng người đàn ông Lệ Mạc Sâm kia sinh ra!

    * * *

    Mà bên kia, Tây Bảo trở về nhà, cơm còn không có ăn hai miếng liền từ trên bàn ăn cơm nhảy xuống, giáo viên ồn ào giao bài về nhà, phải về trên lầu ngoan ngoãn làm bài tập.

    "Đứa nhỏ này, thật là cố gắng." Chu Tuyết Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với người giúp việc: "Chuẩn bị cho tiểu thiếu gia chút điểm tâm đưa lên đi."

    Chị Lý trả lời, đi vào phòng bếp.

    "Lát nữa tôi sẽ đưa lên."

    Lệ Mạc Sâm thong thả ung dung mà uống một ngụm canh, Về tâm tư nhỏ này của Tây Bảo, căn bản là trốn không thoát khỏi mắt anh.

    "Đứa nhỏ này a, cũng thật giống con khi còn nhỏ, nỗ lực cực khổ như vậy.." Chu Tuyết Vân tán thưởng một câu: "Chỉ là đừng có gắng quá sẽ mệt ảnh hưởng đến sức khỏe, rốt cuộc nó vẫn còn nhỏ."

    Lệ Mạc Sâm ưu nhã uống trong chén canh trước mặt, đáy mắt lại có ý cười như có như không.

    Cậu bé trở về phòng, đóng cửa lại, từ cặp sách lấy di động ra, liền trực tiếp gửi tin nhắn cho Giang Vãn.

    【 Dì Vãn Vãn, dì ăn cơm chưa? 】

    Giang Vãn còn ở nhà phát ngốc, lúc này, di động của cô vang lên âm báo tin nhắn.

    Giang Vãn vừa thấy di động, thế nhưng là tin nhắn đến từ Tây Bảo, cô chậm rãi hồi phục nét ôn nhu chưa từng có trên mặt.

    【 Dì không đói bụng. 】

    【 Dì Vãn Vãn, dì có đi tìm con của dì không? Có phải giống như con tìm mẹ không? 】

    Giang Vãn nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên trong lòng có chút khổ sở, cô càng thêm cảm thấy, cô với Tây Bảo như có thần giao cách cảm. Tình thương của mẹ bất tri bất giác phát ra.

    【 đúng vậy, nhưng dì tin là con của dì đang sống rất vui, dì cũng tin mẹ của Tây Bảo hiện nay cũng sẽ sống tốt như vậy, con không cần lo lắng. 】

    Tây Bảo ghé vào giường nhỏ, trong lòng có chút khó chịu, cậu bé không hy vọng dì Vãn Vãn có một đứa con khác, cậu bé hy vọng cậu mới là con của dì Vãn Vãn..

    Tay nhỏ của Tây Bảo chỉ chọc màn hình, tự hỏi như thế nào khôi phục lại, lúc này, một đôi bàn tay to khớp xương rõ ràng đem di động trước mặt cậu bé cầm đi!

    "Daddy!" Tây Bảo tưởng người giúp việc tới thúc giục cậu bé làm bài tập, liền thấy khó chịu, nào ngờ thấy được daddy cầm đi di động của cậu bé!

    Tây Bảo từ trên giường nhảy xuống, ngẩng đầu lên nói: "Daddy, cho con di động, con tự trả lời tin nhắn của dì Vãn Vãn, trả lời xong con liền làm bài tập."

    "Làm bài tập trước, một giờ sau sẽ cho con." Lệ Mạc Sâm đưa điện thoại di động nhét vào túi tiền của mình, giọng nói trầm thấp từ chối thẳng thừng không chút khoan nhượng.

    Tây Bảo còn đang muốn nói cái gì, nhưng mà mệnh lệnh của daddy, cậu bé vẫn là không dám cãi lời, Tây Bảo bĩu môi, vẫn là ngoan ngoãn mà mở cặp sách ra.

    Lệ Mạc Sâm thấy thế, vừa lòng xoay người rời đi, rồi sau đó đi nhanh đi vào thư phòng.

    Anh ở ghế trên ngồi xuống, lấy di động trong túi ra, giả bộ ngữ khí của cậu bé, nhanh chóng soạn một cái tin nhắn gửi đi.

    【 Dì Vãn Vãn, daddy nói chỉ khi một người đàn ông và một người phụ nữ ngủ chung, mới có tiểu bảo bảo, dì với ai ngủ cùng nhau vậy? 】

    Giang Vãn nhìn chằm chằm những lời này trên màn hình, khuôn mặt nhỏ có chút hơi hơi nóng lên, Lệ Mạc Sâm sao cái gì cũng nói cho con anh ta vậy? Loại chuyện này trẻ con không nên biết, thế nhưng cũng nói ra!

    Lệ Mạc Sâm nhìn chằm chằm di động, lòng bàn tay có chút hàn ý, sao đã qua hơn một phút, Giang Vãn vẫn không trả lời?

    Chẳng lẽ là ở tính toán đã ngủ cùng bao nhiêu đàn ông sao?

    Liền ở lúc Lệ Mạc Sâm có chút hoài nghi, di động báo có tin nhắn.

    【 đương nhiên chỉ cùng với một mình daddy của bảo bối của dì. 】

    Lệ Mạc Sâm nhìn một câu này trên màn hình di động, có chút đắc ý, bất tri bất giác mà cong lên khóe môi.

    "Cốc cốc cốc!"

    Người hầu gái gõ gõ cửa, đưa điểm tâm phu nhân chuẩn bị cho tiểu thiếu gia.

    Lệ Mạc Sâm cũng không thấy, mắt vẫn luôn dính ở trên màn hình di động, khóe miệng rõ ràng còn có ý cười nhè nhẹ.

    Cô gái nhỏ nhìn thấy thiếu gia cười thì khuôn mặt đỏ bừng, thiếu gia từ trước đến nay lãnh khốc, đột nhiên cười rộ lên.. Quả thực là có thể mê chết vô số người.

    Không biết thiếu gia nhìn cái gì mà vui vẻ như vậy, nhưng dường như có cảm giác, thiếu gia cùng tiểu thiếu gia hai hôm nay có chút kỳ quái cơ chứ?

    Lệ Mạc Sâm tâm tình rất là sung sướng, vừa lòng đi ra ban công châm thuốc.

    "Daddy, daddy!"

    Lúc này, ngoài cửa phòng mặt truyền đến tiếng gọi của Tây Bảo, còn cùng với tiếng đẩy cửa.

    Lệ Mạc Sâm hơi hơi nhíu mày, đem điếu thuốc vừa châm dụi vào gạt tàn thủy tinh.

    Tây Bảo đẩy cửa ra, một bên gạt nước mắt một bên chạy vào, trực tiếp nhào vào trong ngực Lệ Mạc Sâm, gắt gao mà ôm lấy đùi daddy!

    "Thiếu gia, chúng tôi cũng là đột nhiên ngăn không được tiểu thiếu gia.." Nữ giúp việc nơm nớp lo sợ, cúi đầu không dám nhìn Lệ Mạc Sâm.

    "Đi ra ngoài đi." Lệ Mạc Sâm đạm thanh nói.

    "Vâng, thiếu gia." Nữ giúp việc không dám lại nói cái gì, vội đóng cửa lại, để lại cho hai cha con một khoảng không gian riêng tư.

    "Xảy ra chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm xoa xoa đầu Tây Bảo.

    "Daddy, con muốn mommy, con mặc kệ, con muốn mommy.. hu hu hu.." Tây Bảo khóc, cậu né nhớ tới dì Vãn Vãn nhắc tới con liền rất là khó chịu, cậu không muốn người khác hưởng thụ tình yêu của dì Vãn Vãn..
     
  3. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 42: Anh biết, con trai là đi nhận mẹ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy Lệ Mạc Sâm không nói lời nào, Tây Bảo ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ lên, đôi mắt to đều lấp lánh nước, lông mi thật dài cũng thấm ướt, thoạt nhìn thật đáng thương!

    Tây Bảo bĩu môi, lấy ra bản lĩnh làm nũng của mình: "Daddy, con muốn mommy, con muốn gặp mommy, chúng ta hiện tại đi tìm mommy được không.."

    Lệ Mạc Sâm cúi đầu hỏi: "Dì Vãn Vãn thích con sao?"

    Tây Bảo không rõ ý của daddy là gì, nhấp cái miệng nhỏ, ngẩng đầu nói: "Dì Vãn Vãn khẳng định thích con!"

    "Con thích dì Vãn Vãn, dì Vãn Vãn cũng thích con, con có biết có câu nói gọi là mẫu tử liên tâm hay không?"

    "Daddy, đây là có ý gì? Mẫu tử liên tâm cái ý gì?" Cậu bé ngay cả nước mắt cũng không rảnh lau, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lệ Mạc Sâm, vắt hết óc cũng nghĩ không ra đây là có ý tứ gì..

    Lệ Mạc Sâm nhíu mày nhắc nhở: "Ý chính là ở mặt chữ, nói không chừng, con thích một dì thật ra đó là mommy con. Con muốn đi làm xét nghiệm DNA không?"

    "Dạ muốn!"

    * * *

    Cậu bé vẻ mặt ngốc ngốc trở về phòng, ôm di động nghĩ tới nghĩ lui, cậu thích dì nào đó, chỉ có mình dì Vãn Vãn thôi!

    Daddy nói mẫu tử liên tâm..

    Cậu bé đột nhiên kinh hỉ, chẳng lẽ, chẳng lẽ dì Vãn Vãn là mommy của cậu?

    Tây Bảo lập tức từ trên giường bò xuống, ở trên di động bắt đầu tìm tòi, như thế nào để xét nghiệm DNA.

    Phía dưới hiện ra rất là đầy đủ, máu, tóc đều có thể, sau khi thu thập mẫu, đưa tới trung tâm giám định.

    Cậu bé nháy mắt mắt liền sáng, trong lòng cậu bé đã có kế hoạch!

    Vào cuối tuần, cậu bé liền dậy sớm, lúc xuống lầu, daddy đang ở phòng khách dưới lầu đọc báo.

    "Daddy, con muốn ra ngoài chơi hôm nay?" Cậu bé hít một hơi thật sâu, đi tới trước mặt daddy: "Con cùng bạn học hẹn nhau đi chơi."

    Lệ Mạc Sâm từ sau tờ báo ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cậu bé hôm nay ăn mặc rất là sạch sẽ ngăn nắp, áo hoodie in nhân vật hoạt hình cùng quần hộp, một đầu tóc ngắn cũng là vừa gội qua, còn mang theo hương dầu gội nhàn nhạt.

    Nhưng anh không nhớ rõ Tây Bảo mới trở về nhà đi học, có bạn tốt chơi cùng sao.

    Rõ ràng toàn thân thằng nhóc này đều viết: "Con muốn đi gặp dì Giang Vãn".

    Lệ Mạc Sâm cong môi cười cười, kéo con trai qua sửa sang lại cổ áo cho cậu bé: "Về sớm một chút.."

    "Vâng." Cậu bé nháy mắt cong cong mắt cười, vốn đang lo lắng daddy không cho đi, nào ngờ daddy thế nhưng nhẹ nhàng đồng ý như vậy!

    Cậu bé sáp lại gần, trên khuôn mặt anh tuấn của Lệ Mạc Sâm liền hôn một cái!

    Lệ Mạc Sâm buông tờ báo trong tay xuống, đang muốn dặn dò thêm gì đó, cậu bé đã như lốc xoáy mà chạy ra ngoài!

    Lệ Mạc Sâm nhìn cậu bé nhảy nhót lên xe, còn với ra cửa sổ xe vẫy vẫy tay, đầy mặt đều viết chữ "vui vẻ", anh không tự giác mà mỉm cười.

    Anh biết, con trai là đi nhận mẹ!

    * * *

    Giang Vãn hôm nay khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, Tô Ni muốn xuất ngoại tham gia một hoạt động, là Trương Lâm đi theo, cô không cần đi theo, vì thế ngày hôm nay Giang Vãn chuẩn bị ngủ lười để bồi bổ.

    "Cốc cốc cốc!"

    Ngay ở Giang Vãn trở mình chuẩn bị ngủ tiếp, cửa nhà cô đột nhiên có người gõ vang lên.

    Giang Vãn nhìn di động, mới tám giờ sáng, có chút kỳ quái là ai tới sớm như thế, chẳng lẽ là chủ nhà tới đây sao, 5 năm hôn mê này cô và bạn bè đã không còn liên hệ với nhau nữa.

    Giang Vãn mặc áo ngủ, từ trên giường đi ra mở cửa, nào ngờ cửa vừa mở ra, đã bị một bóng dáng mềm mại nhỏ bé gắt gao mà ôm lấy!

    Cô cúi đầu vừa thấy vừa lúc cậu bé ngẩng đầu lên, đầy mặt đều là vui vẻ cười: "Dì Vãn Vãn!"

    Hóa ra là Tây Bảo!

    Giang Vãn nhìn ngoài cửa, thế nhưng không thấy ai nữa, cô vội bảo Tây Bảo tiến vào: "Tây Bảo, Con tới đây một mình sao?"

    "Đúng vậy, hôm nay daddy còn có việc, con nhớ dì Vãn Vãn, nên bảo tài xế đưa con tới đây! Dì Vãn Vãn không cần lo lắng nha, con đã nói với daddy rồi!"

    "Ừ." Giang Vãn lên tiếng.

    "Đúng rồi, dì Vãn Vãn, con có thể ở chỗ dì ăn cơm trưa không? Con muốn nếm thử cơm dì Vãn Vãn làm!" Cậu bé vẻ mặt chờ mong, chắp tay trước ngực, kia bộ dáng thật là làm người ta không cách nào cự tuyệt.

    Giang Vãn cười dí dí cái trán Tây Bảo: "Được được được, Tây Bảo muốn ăn cái gì, dì đều làm cho con."

    "Oa, con muốn ăn sườn heo chua ngọt, tôm Tây Hồ xào, cá lư hấp.."

    Cậu bé xòe ngón tay tỉ mỉ tính.

    "Đi thôi, dì thay quần áo rồi đưa con đi mua đồ ăn!"

    "Vâng!"

    Cậu bé rất là vui vẻ, Giang Vãn vào phòng quần áo thay quần áo, cậu bé nhìn theo, còn mình đi vào phòng ngủ của Giang Vãn, ở trên giường tìm được mấy sợi tóc, cậu bê tỉ mỉ dùng khăn giấy bọc lên, cất vào cặp sách của mình!

    Hoàn thành!

    Giang Vãn thay đổi một thân váy dài, ra tới nắm tay cậu bé cùng nhau xuống lầu, đi tiểu khu cách đó không xa vào siêu thị mua sắm nguyên liệu nấu ăn.

    Mà nơi xa, một chiếc xe ngừng ở sau cái cây, Lệ Mạc Sâm ngồi ở bên trong xe, nhìn một lớn một nhỏ từ tiểu khu đi ra.

    Người phụ nữ một thân váy dài, kiểu dáng tuy rằng đơn giản, lại phác họa ra vòng eo tinh tế của cô, cô tóc dài nhu thuận khoác ở sau người, thân ảnh kia phá lệ chọc người ta động lòng.

    Mà cậu bé kia, gắt gao mà nắm tay Giang Vãn, đầy mặt đều là vui vẻ cười to.

    Một lớn một nhỏ, quả thực thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người trên đường!

    Lệ Mạc Sâm ngồi ở trong xe, anh dường như không có gặp qua cậu bé vui vẻ nhảy nhót như vậy, không biết Tây Bảo nói cái gì, chỉ thấy Giang Vãn cong hạ thân mình, đem Tây Bảo ôm lên!

    Tây Bảo cười không thấy mặt trời, tay nhỏ ôm cổ Giang Vãn, liền hôn Giang Vãn một cái, Giang Vãn ôm tiểu Tây Bảo, anh là có chút trầm ngâm, nhưng mà cô lại cảm thấy cao hứng.

    Nhìn thấy cậu bé này, tâm tình của cô không hiểu sao tốt lên rất nhiều, căn bản là khống chế không được, cô nhìn vào đôi mắt đen như thạch của cậu bé, đáy lòng ngăn không được mềm mại.

    Cô cũng thật sự thích Tây Bảo dính lấy cô như thế, cô cũng không phản cảm.

    Lệ Mạc Sâm nhìn hai cái thân ảnh kia đi càng ngày càng xa, khuôn mặt anh tuấn ý cười càng ngày càng sâu..

    Người phụ nữ này, còn chưa chính thức trở thành mommy của Tây Bảo, khiến cho daddy như anh ta có mãnh liệt nguy cơ ra rìa! Cậu bé này dính lấy người phụ nữ kia như vậy, đối với anh mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì.

    Nhưng mà, Tây Bảo dính lấy cô như vậy.. dường như cũng hoàn toàn không làm anh mâu thuẫn.

    Lệ Mạc Sâm nhìn nơi hai người bọn họ biến mất, ngực có chút ngăn không được ôn nhu, có lẽ, làm hai mẹ con họ nhận nhau, cũng không tính là một quyết định tồi tệ gì. Anh thậm chí có một chút chờ mong về những ngày tháng sau này.
     
  4. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 43: Chuyện này, không có ngoài ý muốn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Vãn mua rất nhiều đồ ăn về nhà, cậu bé nói cho cô mười mấy loại món ăn muốn ăn, cô cảm thấy cậu bé như ở Lệ gia như vậy, cũng có thể ăn không đến cơm nhà như vậy, sau khi về nhà, Giang Vãn liền vào phòng bếp bắt đầu bận việc.

    Nhưng mà cậu bé ở phòng khách, thật có chút đứng ngồi không yên.

    Cậu bé một mặt là muốn ăn cơm trưa dì Vãn Vãn làm, một mặt lại là muốn nhanh chóng đến trung tâm giám định!

    Cậu bé rối rắm hồi lâu, vẫn là từ trên sô pha nhảy xuống: "Dì ơi, dì hôm nay vì con mà quá vất vả, làm hai món đồ ăn là được rồi, lần sau con còn sẽ qua!"

    "Tây Bảo đói bụng sao?" Giang Vãn đang nhặt rau, lau nước trên tay, ngồi xổm xuống nhéo khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo.

    Tây Bảo gật gật đầu.

    "Được, dì Vãn Vãn sẽ làm ít đi một chút."

    Giang Vãn xoa xoa đầu Tây Bảo, nhưng mà, đương lúc cô chạm vào đầu Tây Bảo đầu, đột nhiên có một tia ý niệm dũng mãnh đi lên..

    Nếu cô hoài nghi thân phận của Tây Bảo như vậy.. Lại suy đoán đều không bằng đi nghiệm DNA một chút!

    Giang Vãn nhân lúc cậu bé không chú ý, túm giựt một cây tóc!

    "Dì Vãn Vãn?" Da đầu cậu bé ngứa một chút, cậu duỗi tay gãi gãi, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

    Giang Vãn đem tay đưa lên: "Tây Bảo mau đi ra đi, dì Vãn Vãn trước tiên ở trong phòng bếp bận rộn một lúc."

    "Vâng!" Tây Bảo ngoan ngoãn đồng ý.

    Sau khi cậu bé rời khỏi đây, Giang Vãn vội đóng cửa kéo phòng bếp lại, cô dùng khăn giấy thật cẩn thận đem tóc kia bọc lại cẩn thận, bỏ vào trong túi.

    Đáp án có thể như cô mong muốn hay không, liền quyết định bởi sợi tóc này!

    Có lẽ là bởi vì có tâm sự, Giang Vãn rất nhanh liền làm hai món ăn đơn giản nhất, sườn heo chua ngọt cùng cá lư hấp.

    "Ăn ngon không?" Giang Vãn cởi tạp dề, ngồi ở đối diện cậu bé.

    "Ăn thật ngon! Dì Vãn Vãn tay nghề so với đầu bếp nhà con còn lợi hại hơn!"

    Cậu bé ăn vẻ mặt hạnh phúc, mắt nhìn về phía dì Vãn Vãn càng thêm chờ mong.. Nếu dì Vãn Vãn là mommy của cậu, thật là tốt bao nhiêu! Giang Vãn cũng cúi đầu, ăn một miếng cơm, cô nhìn thoáng qua cậu bé đang ăn ngấu nghiến, mỉm cười lắc lắc đầu, cậu bé vô cùng soái khí, gương mặt kia quả thực là cùng Lệ Mạc Sâm không có sai biệt bao nhiêu, chỉ là chóp mũi một cái nốt ruồi nhỏ..

    Vị trí đều cùng với cô giống nhau như đúc.

    Giang Vãn nhìn cậu bé, cậu bé cũng ngẩng đầu lên nhìn Giang Vãn cười, cặp mắt sáng ngời, thế nhưng làm Giang Vãn nhớ tới con mắt Lệ Mạc Sâm, thâm thúy, đen đặc..

    Mặt đứa nhỏ này, thế nhưng cùng mình cũng có chút tương tự.

    Như vậy Giang Vãn đáy lòng càng thêm gấp không chờ nổi lên.

    "Ầm!"

    Hai người đang ở đang ăn cơm, ầm một tiếng sấm sét cắt qua này phá vỡ không khí ấm áp yên lặng.

    Thành phố Kinh Hải mùa hè thật là biến sắc mặt cực nhanh, buổi sáng còn ánh nắng tươi sáng, hiện tại liền nháy mắt sầm trời xuống dường như là muốn trời mưa.

    "Dì Vãn Vãn, con về trước nha, cẩu cẩu nhà con còn ở trên ban công, sẽ bị ướt.."

    Cậu bé vội vàng từ ghế trên nhảy xuống, cậu bé còn không có nói lời tạm biệt, một tiếng sét này, thật đúng là cái cớ tốt.

    Giang Vãn cũng nhanh đứng lên, sợ Tây Bảo không có dù, cô cố ý tìm một cây dù, đưa tiểu Tây Bảo xuống lầu, tài xế Lệ gia đang ở dưới lầu chờ.

    Giang Vãn đem dù đưa cho Tây Bảo, nhìn Tây Bảo lên xe: "Chú ý an toàn, sau khi về đến nhà gửi tin nhắn cho dì nhé."

    "Vâng ạ!" Cậu bé có chút gấp không chờ nổi, đối với Giang Vãn vẫy vẫy tay, liền bảo tài xế rời đi.

    "Tiểu thiếu gia, về Lệ gia sao?" Tài xế hỏi.

    "Đi trung tâm xét nghiệm ADN!" Tây Bảo kìm nén không được, cậu bé gắt gao mà ôm cặp sách của mình, một trái tim bùm bùm nhảy loạn!

    "Vâng, tiểu thiếu gia."

    Tài xế không dám nhiều lời, rốt cuộc buổi sáng hôm nay Lệ Mạc Sâm cố ý nói qua bất luận tiểu thiếu gia phân phó cái gì đều phải làm theo! Giang Vãn đứng ở tiểu khu dưới lầu, nhìn siêu xe tuyệt trần rời đi, cô lên lầu, vội vội vàng vàng thay quần áo, cô đi phòng bếp lấy tóc của Tây Bảo, lại đứng ở trước gương, sờ sờ tóc dài của mình trên thái dương, nhắm mắt dùng sức giựt hai ba sợi, sau đó cẩn thận dùng khăn giấy bọc lại.

    Lúc Giang Vãn đi ra ngoài, đã mưa to, cô bất chấp bung dù dầm mưa gọi xe taxi, vội vàng chạy tới trung tâm giám định!

    Kết quả ngày hôm sau mới có, Tây Bảo cảm thấy ngày này rất là dài, hận không thể muốn ôm di động chỉnh ngày luôn.

    Lần này vú Lý làm sườn heo chua ngọt Tây Bảo thích nhất, cậu bé cũng không hứng thú, uể oải ỉu xìu gẩy mấy hạt cơm, liền lên lầu ngủ.

    Lệ Mạc Sâm đều nhìn ở trong mắt, anh biết, cậu bé hiện tại trong lòng đều là kết quả giám định.

    Quả nhiên, chạng vạng Lệ Mạc Sâm tắm xong ra tới nơi, phát hiện chính mình trên giường nhiều túi nhỏ.

    Anh đi qua, xốc lên chăn nằm xuống, Tây Bảo lập tức sán lại, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, lông mi dài rũ xuống dưới, thoạt nhìn làm cho người ta đau lòng!

    "Xảy ra chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm cố ý làm bộ không biết.

    "Daddy." Tây Bảo đem đầu nhỏ dựa vào trong ngực Lệ Mạc Sâm, bĩu bĩu môi: "Ba nói xem, mẫu tử liên tâm, có thể có ngoại lệ hay không?"

    "Cái dạng ngoài ý muốn gì?"

    "Chính là.. Chính là, con cũng thích gì ấy, dì ấy cũng thích con, nhưng chúng con không phải mẫu tử.." Tây Bảo càng nói, càng cảm thấy rất là khó chịu.

    "Đồ ngốc." Lệ Mạc Sâm mỉm cười, anh sờ sờ mặt Tây Bảo: "Loại chuyện này không có ngoài ý muốn."

    Bởi vì anh tinh tường biết, Giang Vãn chính là mommy của Tây Bảo.

    "Thật vậy sao?" Tây Bảo mở to mắt, đôi con ngươi như trái nho đen, ở trong đêm tối tựa như phát sáng.

    Lệ Mạc Sâm nhìn cặp mắt kia, khuôn mặt thuần túy đó, thế nhưng làm anh nhớ tới khuôn mặt Giang Vãn..

    "Đúng vậy, ngủ đi, ngủ ngon." Lệ Mạc Sâm đắp chăn lên cho Tây Bảo.

    Tây Bảo bĩu môi, ngoan ngoãn ở bên cạnh daddy nằm xuống.

    Hết thảy mong tới ngày mai!

    Mà bên kia, Giang Vãn nằm ở trên giường lớn, lăn qua lộn lại cũng là một đêm không ngủ.

    Đầu cô rối rắm.

    Cô hy vọng Tây Bảo là con cô, cô cũng không biết vì sao, cô đối với đứa bé kia, có một loại khác cảm tình rất khác.

    Nhưng, tất cả mọi người nói con của cô không còn nữa.

    Nếu ngày mai giám định kết quả thật sự cho thấy Tây Bảo không phải con của cô, cô không biết chính mình phải thừa nhận đáp án này như thế nào.

    Giang Vãn xoa xoa ấn ấn huyệt Thái Dương, vẫn là quyết tâm không tự hỏi những việc này, trước mắt quan trọng nhất, là nghỉ ngơi một đêm thật tốt, chờ kết quả ngày mai liền có thể biết được.

    Một đêm này, đối với Tây Bảo cùng Giang Vãn mà nói, đều là một đêm dài vô tận.

    Giang Vãn gần như không ngủ, cô nhìn bên ngoài không trung, lại nhìn nhìn di động, thế nhưng mới 5 giờ sáng, cả người cô có chút rét run, xốc chăn lên rời giường, đầu lại đau lợi hại!

    Giang Vãn duỗi tay sờ sờ cái trán của mình, ấn ấn tay, như là bởi vì ngày hôm qua dầm mưa đi trung tâm giám định trở về, toàn thân đều ướt đẫm..

    Chẳng lẽ là phát sốt? Giang Vãn chống có chút đau nhức người đi tìm nhiệt kế, đo một chút nhiệt độ cơ thể, thế nhưng là 39 độ 8!
     
  5. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 44: Kết quả xét nghiệm tương đồng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Vãn nhìn nhìn nhiệt kế, lại nhìn nhìn bên ngoài trời có chút âm u, vẫn là cảm thấy nhanh chóng đi trung tâm giám định trước đã, vì thế, Giang Vãn chống đỡ sự khó chịu của cơ thể, thay quần áo rồi đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua cái bánh mì cùng thuốc hạ sốt, ăn xong rồi nhanh chóng đến trung tâm giám định.

    Giang Vãn tới sớm, nhân viên trung tâm vừa mới đi làm, Giang Vãn nắm thật chặt áo khoác ở khu nghỉ ngơi bên cạnh chờ.

    Khu chờ mở điều hòa, Giang Vãn vốn dĩ có chút sốt, đầu óc mơ mơ màng màng, bị gió lạnh thổi, cả người rét run thôi không nói mà đầu lại càng đau hơn.

    Dường như đã không chỉ là sốt, giống như cũng có chút cảm mạo, Giang Vãn mí mắt sắp sập xuống, rất muốn ngủ một giấc.

    "Giang Vãn, Giang Vãn ở đâu?"

    Lúc Giang Vãn buồn ngủ sắp không mở được mắt ra, nhân viên bên kia gọi tên cô.

    Giang Vãn đột nhiên mở bừng mắt, từ trên ghế đứng lên, trước mắt đột ngột biến thành màu đen, cô chống tay lên vách tường bên cạnh ổn định một hồi, mới nâng bước chân đi qua đó.

    "Tôi là Giang Vãn."

    "À, đây là báo cáo giám định của cô." Hộ sĩ đưa cho cô một cái túi giấy, liền tiếp tục gọi tên: "Người tiếp theo!"

    Giang Vãn nắm chặt cái túi giấy, trở về khu nghỉ ngơi, cô ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mở băng dán niêm phong ở mặt trên ra, cô như ngừng lại hô hấp, đem ba tờ giấy hơi mỏng bên trong lấy ra.

    Lúc cô thấy hàng chữ ở tờ giấy cuối cùng, đồng tử mở to, cô không dám tin, nhìn chằm chằm một hàng chữ kia, ngón tay gắt gao mà nhéo: "Trải qua phân tích số liệu DNA, xác nhận hai người là quan hệ mẹ con."

    Quan hệ mẹ con..

    Tây Bảo thật là con trai của cô!

    Trong nháy mắt kia, Giang Vãn mềm lòng xuống, dường như có một tia ấm áp kích động!

    Cô không nghĩ tới, Tây Bảo thế nhưng thật là con trai của cô!

    Cô nắm chặt tờ giấy mỏng kia, nhìn đi nhìn lại.

    Bên môi cô dần dần mà nhiễm vẻ tươi cười.

    Chỉ là, vì sao mọi người lại nói với cô là con trai của cô đã không còn nữa?

    Giang Vãn ngồi ở ghế trên, bắt đầu ở trong đầu tỉ mỉ tìm kiếm cái gì đó.

    Chính là, về việc 5 năm trước, Giang Vãn cái gì đều nhớ không nổi..

    Tây Bảo là con trai Lệ Mạc Sâm, chính mình cùng Lệ Mạc Sâm thế mà thật sự phát sinh quan hệ, 5 năm trước đưa tin cũng đều không phải vớ vẩn!

    Giang Vãn cắn cắn môi, mặc kệ người ta nói như thế nào, Tây Bảo là con trai của cô, cái vận mệnh chú định cô rất là thích trẻ con, chính là thân sinh cốt nhục của cô, đây mới là chuyện khiến cô vui vẻ nhất.

    Giang Vãn đứng lên, quyết định về nhà uống thuốc trước, còn lại lúc sau lại nói.

    Mà bên kia, biệt thự Lệ gia.

    Cậu bé lại dậy thật sớm, lần này, cậu bé chỉ rửa mặt, tùy tiện mặc một bộ quần áo liền muốn nhảy xuống giường.

    Cậu bé chọc chọc mặt Lệ Mạc Sâm, thấy anh không tỉnh, vốn dĩ nghĩ trực tiếp trốn đi, nhưng mà lại lo lắng daddy tỉnh lại nhìn không thấy mình sẽ sốt ruột, cậu bé lòng tràn đầy đều là nhớ thương hôm nay muốn đi lấy báo cáo kiểm tra.

    Vì thế, Tây Bảo nghĩ nghĩ, ôm tay daddy dùng sức mà lay: "Daddy, daddy, mau tỉnh lại!"

    Lệ Mạc Sâm mở bừng mắt ra, có vài phần buồn ngủ, giọng nói kèm chút khàn: "Xảy ra chuyện gì?"

    "Daddy, con muốn ra ngoài một chuyến, con rất nhanh sẽ trở về!" Tây Bảo vừa thấy daddy tỉnh dậy, đầy mặt đều viết từ kinh hỉ.

    "Ăn cơm sáng rồi đi ra ngoài." Lệ Mạc Sâm đột nhiên phản ứng lại, cậu bé ngày hôm qua đi gặp Giang Vãn, còn làm kiểm tra DNA, hôm nay hẳn là đi lấy kết quả, anh lại phất phất tay: "Đi thôi, về sớm một chút."

    "Daddy, ba là tốt nhất!" Tây Bảo phát hiện hai ngày gần đây daddy khó được đặc biệt dễ nói chuyện như vậy, cậu bé cũng căn bản không có nghĩ lại cái gì, nhảy lên giường đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Lệ Mạc Sâm hôn một cái, lại hỏa tốc chạy đi ra ngoài.

    Lệ Mạc Sâm sờ sờ má phải của mình, thế nhưng không tự giác lại cười.

    Sau khi cậu bé rời khỏi, Lệ Mạc Sâm không còn buồn ngủ, thoạt nhìn, hôm nay là sẽ có chuyện phát sinh.

    Tây Bảo hỏa tốc bảo tài xế mang chính mình đến trung tâm giám định, cậu lấy báo cáo mở ra, trên khuôn mặt nhỏ hưng phấn hơi hơi gục xuống dưới --

    Trên báo cáo kiểm tra có mấy chữ cậu bé còn chưa biết! Cậu bé vội vàng nôn nóng chạy tới một phòng tư vấn, gắt gao mà kéo vạt áo một nhân viên mặc áo blouse trắng, trên khuôn mặt nhỏ đầy khẩn cầu như một chú mèo nhỏ làm trái tim người ta đều mềm đi: "Chú ơi, chú có thể nói cho con biết mặt trên viết cái gì không? Chỉ cần nói cho con biết kết quả giám định, có một vài chữ con chưa biết ạ!"

    Bác sĩ kia không đành lòng từ chối, vội cong người, tiếp nhận túi giấy trong tay cậu, mở ra tờ cuối cùng: "Mặt trên viết chính là, trải qua kiểm tra, xác nhận hai người là quan hệ mẹ con."

    "Quan hệ mẹ con.." Tây Bảo đọc một lần, đôi mắt to hưng phấn mà mở to ra: "Dì Vãn Vãn thật sự là mẹ con! Cảm ơn chú ạ!"

    Bác sĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, hơi hơi mỉm cười, nhìn cậu bé nắm chặt cái túi giấy kia chạy ra ngoài!

    Cậu bé ra khỏi trung tâm giám định, kéo cửa xe ra trực tiếp nhảy lên: "Chú tài xế, về nhà thôi! Tìm daddy của con đi!"

    Cậu bé rất gấp không chờ nổi, muốn nói cho daddy, cậu tìm được mommy rồi!

    Tài xế không dám chậm trễ, vội đánh xe trở về Lệ gia, lúc này, Chu Tuyết Vân sáng sớm đã ra ngoài cùng mấy phu nhân tụ tập, mà Lệ Mạc Sâm cũng đã đi lên, ở trong thư phòng xen tin tức kinh tế tài chính.

    "Daddy, daddy!"

    Xe vừa mới vừa dừng lại, cậu bé liền chạy ra như một cơn gió, nhóm nữ giúp việc nhìn mà đau lòng: "Tiểu thiếu gia, chạy chậm một chút, sàn nhà trơn.."

    Nhưng mà cậu bé hoàn toàn không màng, bịch bịch bịch chạy lên lầu hai, thẳng thư phòng của daddy mà đi.

    Lệ Mạc Sâm đang đọc báo, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó, cậu bé tiếp nhào vào trong lòng anh!

    "Daddy, daddy! Con có mommy! Con tìm được mommy của con rồi! Là dì con thích nhất! Dì Vãn Vãn đúng là mommy của con!"

    Một đường chạy vội vã như vậy, cậu bé chạy xong thở hổn hển, kích động lạ thường mà báo cho Lệ Mạc Sâm biết, cậu bé sắc mặt đỏ bừng, nói năng có chút lộn xộn.

    "Hả? Làm sao con biết?" Lệ Mạc Sâm ra vẻ không biết.

    "Con cùng dì Vãn Vãn làm xét nghiệm DNA, chính là tóc của dì Vãn Vãn, sau đó mặt trên viết dì Vãn Vãn cùng với con là quan hệ mẹ con, daddy, ba xem!" Tây Bảo thật là vui, đem giấy túi đưa cho daddy, hai mắt quả thật biến thành lấp lánh như ánh sao đêm.
     
  6. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 45: Con cùng Daddy có thể ở lại nơi này ăn cơm không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lệ Mạc Sâm dưới ánh mắt của Tây Bảo mở túi văn kiện kia ra, lấy ra mấy tờ văn kiện bên trong lật tới tờ cuối cùng một tờ.

    Anh đối với tin tức bên trên không ngoài ý muốn chút nào.

    Tây Bảo đầy mặt khát khao, nhìn daddy sắc mặt bình tĩnh thì bĩu môi: "Daddy, con tìm được mommy rồi sao ba lại không vui?"

    "Không vui?" Lệ Mạc Sâm thong thả ung dung mà lại đem văn kiện cất trở về.

    "Ba không cười!" Tây Bảo có chút không cao hứng, từ trên người Lệ Mạc Sâm bò xuống dưới: "Daddy, có phải ba không thích dì Vãn Vãn hay không?"

    "Ba có nói qua sao?" Lệ Mạc Sâm từ ghế trên đứng lên, lập tức hướng phòng quần áo mà đi.

    Tây Bảo đứng ở tại chỗ sửng sốt cẩn thận nghĩ lại: "Daddy hình như chưa nói qua.."

    "Vậy con cảm thấy con nên làm cái gì?" Lệ Mạc Sâm gỡ xuống một kiện áo sơ mi màu lam, cách cánh cửa phòng khép hờ hỏi Tây Bảo.

    "Con nên làm cái gì?" Tây Bảo ngơ ngác.

    "Dì Vãn Vãn đột nhiên biến thành mommy con, con cảm thấy cô ấy sẽ dễ dàng tiếp nhận sao?" Lệ Mạc Sâm như có như không nhắc nhở: "Con không lo lắng cô ấy sẽ kháng cự sao? Nhiều năm như vậy đột nhiên có một đứa con trai năm tuổi."

    "Ý Daddy là, con nghĩ cho dì Vãn Vãn.. Không đúng, làm mommy thích con, quen với con! Cho nên con phải thường xuyên xuất hiện ở trước mặt mẹ.." Tây Bảo tự quyết định nghĩ.

    Lệ Mạc Sâm thay quần áo xong, áo sơmi thẳng tắp cùng với áo khoác tây trang, anh tuấn đến kỳ lạ.

    "Cho nên.. Chúng ta hiện tại hẳn là đi tìm mommy!"

    Tây Bảo trong đầu sánh lên một bóng đèn nhỏ, sau đó cậu liền thấy daddy ăn mặc không chút cẩu thả..

    Như thế nào nhìn daddy so với cậu bé còn sốt ruột hơn?

    Tây Bảo có chút hoài nghi: "Daddy, ba sao lại.."

    Khẩn trương như vậy?

    Lệ Mạc Sâm ho khan một tiếng: "Con không phải muốn đi tìm mommy sao? Con nếu nói không đi, ba sẽ tiếp tục đi làm."

    ".. Đi!" Tây Bảo chạy nhanh vọt vào phòng giữ quần áo, thay đổi một bộ thoạt nhìn phá lệ đứng đắn quần yếm cùng áo sơmi, thoạt nhìn nghiêm túc hơn rất nhiều.

    Lệ Mạc Sâm nắm tay Tây Bảo xuống lầu, giúp việc trong nhà đều tròn xoe mắt!

    "Tiểu thiếu gia hôm nay cũng quá soái đi! Cảm giác tôi có thể vì tiểu thiếu gia độc thân hai mươi năm!"

    "Quả thực cùng thiếu gia giống nhau như đúc, cha con hai người ra cửa không biết có thể mê chết bao nhiêu người a.."

    "Ở Lệ gia làm người giúp việc cũng quá hạnh phúc đi, mỗi ngày thấy thiếu gia cùng tiểu thiếu gia chính là chuyện kích động cuộc đời!"

    Quản gia Lý một ánh mắt liếc qua, nhóm nữ giúp việc sôi nổi ngậm miệng lại, nhưng mắt vẫn là ngăn không được hướng hai cha con bên kia đi..

    Lúc Lệ Mạc Sâm đi tới cửa, quay người lại, nhìn chị Lý đang đứng ở cửa nói một câu: "Chờ phu nhân trở lại nói với bà ấy một tiếng, tôi cùng Tây Bảo buổi tối không trở lại ăn cơm."

    "Vâng, thiếu gia." Chị Lý cung kính.

    * * *

    Giang Vãn ăn xong uống thuốc rồi ngủ nguyên một ngày, chờ lúc cô tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn có chút âm trầm u ám, cô từ phía dưới gối đầu lấy ra di động nhìn nhìn, đã 5 giờ chiều.

    Cô sờ sờ cái trán của mình, đã không nóng nữa, chỉ là đầu vẫn là có chút quay quay, giọng nói cũng vẫn khàn do đau họng.

    Giang Vãn ho khan vài tiếng, từ trên giường ngồi dậy, cô là trước tiên muốn nấu chút đồ ăn.

    Cô mở tủ lạnh trong nhà ra, kiểm tra bên trong rau xanh còn không ít, cô tùy tiện nhặt mấy thứ rửa rửa chuẩn bị úp chén mì ăn trước.

    Đang lúc cô đứng ở trong phòng bếp vặn vòi nước ra, cửa phòng trong nhà bị gõ vang lên.

    Giang Vãn có chút phản ứng không kịp, thời gian này, là ai đến?

    Cô nhìn nhìn bên ngoài trời, còn âm u đến lợi hại, chẳng lẽ là thúc giục đóng tiền nhà sao?

    Giang Vãn tùy tay lấy giẻ lau xoa xoa nước trên tay, đi mở cửa phòng.

    Sau đó Giang Vãn liền ngây dại..

    Lệ Mạc Sâm tây trang phẳng phiu, mặc áo sơmi màu lam sạch sẽ, áo khoác tây trang màu xám nhạt, mà trong tay của anh, còn lôi kéo Tây Bảo mặc quần yếm.

    Tây Bảo thấy cửa mở, trên mặt lộ ra vẻ xán lạn tươi cười hơn cả hoa nở: "Mommy."

    Giang Vãn nháy mắt liền ngây dại.

    Tây Bảo gọi cô là mommy..

    Cái cách xưng hô này đối với Giang Vãn có chút xa lạ, cô sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, Tây Bảo gọi cô là mommy.

    Trong nháy mắt, hốc mắt Giang Vãn có chút chua xót, trong lòng có một dòng nước ấm, cô chân tay có chút luống cuống, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên làm cái gì mới phải.

    "Mommy, chính thức giới thiệu với mẹ một chút nha!" Cậu bé làm như thật, giọng nói non nớt tuyên bố: "Đây là daddy của con Lệ Mạc Sâm, lần trước hai người gặp qua!"

    Giang Vãn có chút xấu hổ, cô đương nhiên biết đây là Lệ Mạc Sâm, chỉ là cô không nghĩ tới.. Tây Bảo là con trai của cô cùng với Lệ Mạc Sâm.

    "Lệ tổng, ách, xin chào.." Giang Vãn thiếu chút nữa nói lắp.

    Lệ Mạc Sâm biểu cảm đạm mạc tựa như tới thị sát công việc.

    Tây Bảo hóa đá ở tại chỗ.. Đây là cái kiểu gì?

    "Cái đó.. Vào đi, tôi vừa mới dậy, trong nhà có chút bừa bộn.."

    Giang Vãn có chút hoảng loạn, cô rất muốn cong lưng ôm Tây Bảo một cái, nhưng mà phía sau còn đứng một người mặt không cảm xúc là Lệ Mạc Sâm, Giang Vãn áp xuống cảm giác kích động, cô vội để hai cha con tiến vào.

    Sau đó hỏa tốc chạy về phòng khách, đem tất cả đồ đạc trên sô pha đều ôm vào phòng ngủ của mình, nhét vào trong ngăn tủ.

    "Hai người ngồi đi, tôi đi rót nước cho hai người." Giang Vãn cúi đầu vừa thấy trên người mình, còn ăn mặc áo ngủ, cũng may áo ngủ kiểu dáng là dài hơn quần, thật bảo thủ mà.

    Cô cúi đầu vào phòng bếp, rót cho Lệ Mạc Sâm cùng Tây Bảo mỗi người một chén nước.

    "Daddy, ba chủ động chút nha!" Nhân lúc Giang Vãn đi vào, Tây Bảo nhéo nhéo lòng bàn tay Lệ Mạc Sâm, cậu bé chớp chớp mắt với anh.

    "Ừ." Lệ Mạc Sâm lên tiếng.

    Phòng khách nhà cô không lớn, một người ở còn được, Lệ Mạc Sâm rất cao, anh cùng Tây Bảo ngồi ở trên sô pha, phòng khách thế nhưng có vẻ có chút chật.

    Lệ Mạc Sâm không nói lời nào, Tây Bảo hiển nhiên cũng có chút khẩn trương, cắn cắn môi nhìn nhìn daddy, loại tình huống này, daddy không nên nói chút gì sao?

    Không khí này đúng là buồn tẻ chán ngắt, làm Giang Vãn có chút không biết mở miệng như thế nào.

    Cô nhìn Lệ Mạc Sâm ngồi ở trên sô pha bưng lên ly nước nhấp một ngụm, lại nhìn Tây Bảo quy quy củ củ ngồi ở bên cạnh, nháy mắt có chút khó hiểu.

    Sau một hồi, tâm tình Giang Vãn bình phục một ít, vừa rồi Tây Bảo gọi cô là mommy.. Cho nên, là Lệ Mạc Sâm nói cho Tây Bảo biết sao?

    Như vậy, Lệ Mạc Sâm mang Tây Bảo tới nhà cô là làm cái gì? Nhìn hai cha con đều rất đứng đắn, là làm chuyện đại sự sao?

    Lệ Mạc Sâm đạo hạnh quá cao, cô căn bản là đoán không ra Lệ Mạc Sâm nghĩ gì.

    "Bị bệnh sao?"

    Liền ở lúc Giang Vãn có chút lo sợ bất an, Lệ Mạc Sâm đột nhiên mở miệng, vẻ mặt của anh thanh thanh lãnh lãnh, rõ ràng là đang hỏi cô, lại cho cô một loại cảm giác như đang bị thẩm vấn.

    "Có bị cảm một chút." Giang Vãn thành thật trả lời.

    "Nhớ uống thuốc." Lệ Mạc Sâm siết chặt ly nước.

    Giang Vãn nhíu nhíu mày: "Được.."

    Tây Bảo ngồi ở bên cạnh daddy, đầy mặt hắc tuyến, cậu nói daddy nỗ lực.. Daddy năng lực sao lại kém cỏi như vậy!

    Thoạt nhìn, chờ daddy theo đuổi mommy, mặt trời chắc phải mọc đằng tây, vẫn là phải dựa cậu trợ công một chút!

    "Mommy, cái đó.. Con cùng daddy có thể ở lại nơi này ăn cơm không? Đầu bếp nhà của chúng con bị bệnh, daddy của con không mang ví tiền, chúng con không có nơi nào ăn cơm." Tây Bảo tự mình ra trận, chắp tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đều là vẻ đáng yêu làm cho người ta không cách nào từ chối.
     
  7. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 46: Daddy, mommy mặt đã phiến hồng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ách.. Có thể, tôi đây liền đi nấu cơm."

    Giang Vãn vẫn cứ không biết chuyện là thế nào, Tây Bảo ở chỗ này ăn cơm còn được, nhưng còn có Lệ Mạc Sâm, anh cái dạng sơn trân hải vị gì mà không ăn qua?

    Lệ Mạc Sâm sẽ không ghét bỏ trù nghệ của cô đi?

    Cô nghĩ, đầu bếp Lệ gia đều là đầu bếp cấp năm sao, anh làm gì muốn ở nơi này của cô ăn cơm nhà cô nấu chứ?

    Nhưng mà Giang Vãn cũng không thể đuổi người, cô do dự hỏi Lệ Mạc Sâm: "Lệ tổng, anh có ăn kiêng không?"

    Lệ Mạc Sâm: "Không có."

    Cuối cùng, Lệ Mạc Sâm ho khan một tiếng: "Phiền phức sao? Bằng không cũng có thể đi ra ngoài ăn."

    "Không cần!" Tây Bảo lập tức kháng nghị!

    Lệ Mạc Sâm hơi hơi nhíu mày.

    Giang Vãn vốn dĩ nhẹ nhàng thở ra, cô rất là lo lắng cho mình chút trù nghệ mèo cào này lại ở trước mặt Lệ Mạc Sâm múa rìu qua mắt thợ.. Nào ngờ cậu bé không muốn.

    Thấy hai người đều đang nhìn về phía mình, cậu bé nuốt nuốt nước miếng: "Con muốn ăn sườn heo chua ngọt mommy làm!"

    Lệ Mạc Sâm: "..."

    "Được, tôi đi nấu cơm."

    Giang Vãn cảm thấy bầu không khí này rất là quỷ dị, thấy Lệ Mạc Sâm không nói nữa, cô đành phải chui vào phòng bếp.

    Lệ Mạc Sâm chính là đơn thuần mang theo con trai đến nơi này của cô ăn cơm sao?

    Không đáng a.

    Giang Vãn mang theo vấn đề này bắt đầu nhặt rau rửa rau. Tây Bảo cùng daddy ngồi ở trên sô pha, cậu bé nhìn nhìn bên trong, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của daddy, có chút không cao hứng: "Daddy, chúng ta thật vất vả tới một lần, ba đương nhiên muốn nếm thử tay nghề của mommy, mommy làm cơm đặc biệt ăn ngon, so với đầu bếp trong nhà làm ăn ngon hơn nhiều.. Về sau không cho phép đi ra ngoài cơm! Đều phải ăn cơm mommy làm."

    "Đã biết!" Lệ Mạc Sâm nhìn cậu bé chống nạnh, đành phải đáp ứng một câu.

    Tây Bảo lại nhìn chằm chằm anh, ánh mắt có chút kỳ quái: "Daddy, ba vì sao hôm nay như người mất hồn vậy?"

    "Hửm?" Lệ Mạc Sâm nhíu nhíu mày, biểu cảm có chút mất tự nhiên: "Phòng ở quá nhỏ, có chút không thoải mái."

    "Vậy, daddy, ba vì sao cũng không dám nhìn mommy?" Tây Bảo rất nhạy bén: "Ba luôn đang nhìn bên cạnh."

    "Cô ấy không rửa mặt." Lệ Mạc Sâm ho khan một tiếng: "Có cái gì đẹp chứ?"

    "Vậy, daddy, lỗ tai ba vì sao có chút hồng.."

    "Nóng! Cái này trong phòng cái điều hòa đều không có!" Lệ Mạc Sâm phảng phất bị con trai mình chọc tức, anh có chút phẫn nộ: "Đi phòng bếp nhìn xem mẹ con đi!"

    Tây Bảo bĩu môi, hành vi của daddy hôm nay.. Thật là quái thấu!

    Tây Bảo từ trên sô pha nhảy xuống, chạy vào trong phòng bếp, cậu bé nhón chân hướng bên trong nhìn: "Mommy, có chỗ nào yêu cầu Tây Bảo hỗ trợ không?"

    "Tạm thời không có, Tây Bảo đi ra ngoài ngồi đi, dì.. Mommy chính mình có thể làm." Giang Vãn khẽ cười.

    "Mommy, Tây Bảo sợ mẹ bệnh quá vất vả, trộm nói cho mẹ nha, là daddy bảo con vào hỗ trợ, mommy, cho Tây Bảo giúp mẹ nha."

    Giang Vãn từ chối không được Tây Bảo làm nũng thành công, đành phải đem rau trong tay mình đưa cho Tây Bảo, tay cầm tay dạy cậu bé nhặt rau như thế nào.

    Lệ Mạc Sâm ngồi ở phòng khách, nhìn khắp mọi nơi, cái phòng ở này không lớn, tiểu khu kiểu cũ hai phòng một sảnh, thêm lên cũng cũng chỉ có 5-60 mét vuông.

    Phòng khách tường đều có chút hơi hơi phai màu, nhưng lại được quét tước thu dọn rất sạch sẽ, sô pha vải bông, sàn nhà gỗ cũng sạch sẽ cực kỳ. Lệ Mạc Sâm đi tới kệ TV bên kia, nơi đó phóng một cái khung ảnh nhỏ, anh cầm lấy nhìn nhìn, trên ảnh chụp là Giang Vãn tuổi 18, cô còn ăn mặc áo sơ mi đồng phục sạch sẽ, tóc sóng vai nhu thuận khoác trên vai hai sườn, trên mặt tươi cười đơn thuần tịnh.

    Ngón tay Lệ Mạc Sâm không tự giác nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp, phòng bếp truyền đến một tiếng cười vui vẻ, Lệ Mạc Sâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Giang Vãn cắt một quả táo, đưa cho Tây Bảo ăn một miếng.. Bên ngoài sắc trời dần dần âm u, trong phòng bếp sáng lên một bóng đèn nhỏ, vầng sáng ấm màu vàng mạ ở trên người hai người bên trong, tóc dài của cô tùng tùng tán tán buộc lên, sườn mặt đường cong nhu hòa, Tây Bảo cũng vui vẻ cười to, bên trong một màn này dị thường ấm áp.

    Lệ Mạc Sâm mềm lòng, anh thất thần không dễ phát hiện..

    Rất nhanh, Giang Vãn liền làm bốn món ăn một món canh, đều là món Tây Bảo thích nhất.

    Giang Vãn bưng lên món cuối cùng salad hoa quả, Tây Bảo thêm vào chén đũa.

    "Cái kia, tôi cũng không có làm nhiều đồ ăn, đó đều là món Tây Bảo thích, nếu Lệ tổng không thích lần sau tôi tận lực làm món khác.." Giang Vãn nhìn người đàn ông tôn quý ngồi ở bên kia bàn, xấu hổ cực kỳ.

    Lệ Mạc Sâm bỏ áo khoác tây trang, ưu nhã nới lỏng cổ áo: "Có thích."

    * * * Có thích, anh chính là như thế nói một câu.

    Giang Vãn vội đón cậu bé ngồi xuống, nhà cô chỉ có hai bình nước trái cây, bị lấy tới làm đồ uống.

    "Lệ tổng, ngài muốn uống không?" Cô đem hai ly nước trái cây đặt ở trên bàn.

    "Hai người uống đi." Lệ Mạc Sâm nói: "Tôi không có thói quen uống nước trái cây."

    Giang Vãn đành phải cùng Tây Bảo mỗi người một ly, lúc ba người ăn cơm, chỉ có Tây Bảo rất là hưng phấn, ríu rít nói không ngừng, Giang Vãn cũng đáp lại, chỉ có Lệ Mạc Sâm, ngồi ở một bên an tĩnh nghe.

    Lệ Mạc Sâm có chút khát nước, thuận miệng hỏi một câu: "Nước ở nơi nào?"

    "Ách, nước ở phòng bếp, tôi đi lấy cho ngài một ly." Giang Vãn vội muốn đứng dậy.

    "Không cần."

    Lệ Mạc Sâm tay dài duỗi ra, trực tiếp lấy cái ly Giang Vãn uống qua, uống lên mấy ngụm nước trái cây của cô.

    "Lệ tổng, đó là tôi.." Đã uống qua.

    Lời nói còn chưa nói xong, Lệ Mạc Sâm đã uống.

    Anh buông cái ly xuống, mặt nếu không có việc gì Giang Vãn cũng đành phải không nhiều lời nữa.

    Bọn họ ba người sức chiến đấu không tồi, chỉ chốc lát, bốn đồ ăn một canh liền bị ăn sạch.

    Giang Vãn thu dọn bàn ăn ra tới, Tây Bảo ghé vào trong ngực Lệ Mạc Sâm năn nỉ ỉ ôi: "Daddy, hôm nay con muốn ở lại nơi này với mommy, con muốn cùng mommy ở bên nhau.."

    "Không được, con ngày mai còn đi học." Lệ Mạc Sâm lời lẽ chính đáng từ chối Tây Bảo.

    "Daddy.. Không phải sao, con muốn cùng mommy ở đây một ngày một đêm, con ngày mai liền ngoan ngoãn về nhà.." Tây Bảo làm nũng, đảo mắt liền thấy Giang Vãn: "Mommy!"

    Tây Bảo mới từ trên người Lệ Mạc Sâm nhảy xuống, liền nhào vào trong lòng Giang Vãn, chuẩn bị cùng Giang Vãn tiếp tục làm nũng, nhưng mà Tây Bảo mới ôm lấy Giang Vãn, liền phát hiện có chút dị thường: "Ấy, mommy, mặt mẹ vì sao lại hồng như vậy?"

    Đang nói, Tây Bảo đem bàn tay nhỏ mềm mại đặt ở trên trán Giang Vãn, có chút kinh ngạc: "Mommy, mẹ sốt rồi!"

    "Mommy không sao, uống thuốc ngủ một giấc thì tốt rồi, thời gian không còn sớm, Tây Bảo cùng daddy về nhà đi." Giang Vãn ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt Tây Bảo: "Ngày mai còn có thể tới tìm mommy."

    "Không cần! Con muốn chăm sóc mommy, mommy bị bệnh, Tây Bảo sẽ đau lòng, mommy mau đi uống thuốc đi!" Trên khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo rất là nôn nóng, nắm tay Giang Vãn đi vào phòng ngủ: "Mommy mau đi uống thuốc rồi ngủ một lát đi."

    Giang Vãn có chút bất đắc dĩ, cô nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi ở trên sô pha, Lệ Mạc Sâm mở miệng: "Uống thuốc ngủ một lát đi."

    "Vậy hai người.. Có thể bị muộn không?"

    "Không có việc gì, mới 7 giờ rưỡi."

    "Mommy, mẹ mau đi uống thuốc, mommy không được sinh bệnh!" Tây Bảo đẩy cô vào phòng ngủ, thấy được trên bàn có vỉ thuốc, cậu bé dựa theo bản hướng dẫn sử dụng lột hai viên, lại giúp mommy rót chén nước.

    Giang Vãn có chút cảm động, ngoan ngoãn mà uống thuốc, Tây Bảo còn đặc biệt nghiêm túc mà dịch dịch góc chăn cho cô. Giang Vãn đầu choáng váng, có thể là lại có chút sốt nhẹ, cô nghĩ, hẳn là chờ một lát, Lệ Mạc Sâm sẽ mang theo Tây Bảo đi thôi..
     
  8. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 47: Buổi tối hôm nay con đến tìm mẹ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc 9 giờ tối, Chu Tuyết Vân gọi điện thoại cho Lệ Mạc Sâm, Lệ Mạc Sâm cầm di động, tới phòng ngủ nhìn nhìn, chỉ thấy Giang Vãn đã ngủ, mà Tây Bảo ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh cô, an an tĩnh tĩnh ngủ.

    "Không cần chờ con, con cùng Tây Bảo hôm nay không quay về."

    Lệ Mạc Sâm cúp điện thoại, nhẹ nhàng mà đẩy cánh cửa khép hờ đi vào, trên giường lớn, Giang Vãn ngủ điềm tĩnh, khuôn mặt nhỏ hơi hơi phiếm hồng.

    Lệ Mạc Sâm đi qua, đem Tây Bảo nhẹ nhàng mà ôm lên, đặt nằm nghiêng ở trên giường lớn.

    "Khụ khụ khụ!"

    Lệ Mạc Sâm mới ra tới cửa, liền nghe thấy được tiếng Giang Vãn ho khan, anh đi vào, Giang Vãn ra mồ hôi, trên khuôn mặt nhỏ có một tầng hơi mỏng mồ hôi, càng có vẻ da thịt ướt át cực kỳ.

    Lệ Mạc Sâm đứng ở bên cạnh giường lớn, vươn tay, dịch dịch góc chăn cho cô, nào ngờ, nháy mắt sau, Giang Vãn liền đem chăn lại đá ra..

    Lúc này đây, Lệ Mạc Sâm đứng ở bên giường lớn, giữa cặp mày tuấn lãng nhẹ nhàng nhăn lại.

    Áo ngủ trên người Giang Vãn cúc áo không biết từ lúc nào mở ra hai viên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo của cô.

    Không biết sao, Lệ Mạc Sâm thế nhưng đột nhiên nhớ tới lần trước ở khách sạn Giang Vãn bị hạ dược, thân thể trắng nõn của cô xoẹt qua trong đầu anh..

    "Nước.."

    Đang ở lúc Lệ Mạc Sâm có chút ngơ ngẩn, người phụ nữ trên giường hôn mê mồm miệng không rõ nỉ non.

    Lệ Mạc Sâm hồi thần đi tới, từ trên tủ đầu giường cầm ly nước, anh ngồi xuống ở một bên, nhẹ nhàng ôm Giang Vãn lên, để cô dựa vào mình.

    Anh đem ly nước để ở bên môi cô, Giang Vãn nhắm mắt uống lên mấy ngụm liền lắc lắc đầu.

    Lệ Mạc Sâm buông cái ly xuống, có một giọt vệt nước theo khóe môi Giang Vãn trượt xuống dưới, uốn lượn quanh cằm cô, đường cong cổ mảnh khảnh..

    Cổ áo cô mở hai cúc, áo ngủ có chút ẩm ướt, ngực cô da thịt trắng nõn cực kỳ.

    Mà Giang Vãn không có ý thức, thân mình mềm mại dựa vào trên người Lệ Mạc Sâm, đầu hướng ngực anh dựa vào, đôi môi cô cọ qua cổ anh, dường như có chút không thoải mái, Giang Vãn còn cọ cọ..

    Lệ Mạc Sâm cảm thấy như có một ngọn lửa bị nhóm lên!

    Cho tới nay, Lệ Mạc Sâm tự chủ đều cực tốt, nhưng mà ở trước mặt người phụ nữ này, anh luôn là sẽ mất khống chế dễ như trở bàn tay.

    Anh đem Giang Vãn đặt ở trên giường, hít một hơi thật sâu, bình phục lại hô hấp, mới duỗi tay cài cúc áo cho cô.

    Giang Vãn giống như một đứa trẻ, cọ cọ gối đầu, mới một lần nữa an ổn mà ngủ.

    Lệ Mạc Sâm đứng ở mép giường, không tiếng động nhìn chăm chú khuôn mặt Giang Vãn, anh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, có chút hơi nóng, Lệ Mạc Sâm như bị điện giật mà thu hồi tay lại.

    Đã 10 giờ, Lệ Mạc Sâm đơn giản rửa mặt một chút, đi nằm nghiêng nhìn nhìn, Tây Bảo còn an tĩnh ngủ, Lệ Mạc Sâm có chút không đành lòng quấy rầy, liền chuẩn bị ở phòng khách tạm chấp nhận một đêm, cũng tốt sẽ dễ dàng xem xét trạng thái của Giang Vãn.

    Lệ Mạc Sâm tìm chăn mỏng, ở phòng khách trên sô pha, tắt đèn, trong phòng thật an tĩnh, anh nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra khuôn mặt Giang Vãn.

    Vừa rồi lúc đỡ Giang Vãn uống nước, thân thể mềm mại của cô dựa vào trong lồng ngực anh, cái loại cảm giác này, làm anh có chút chưa đã thèm, dường như anh cũng có thể đủ hồi tưởng ra không lâu trước đây lúc ở cái phòng tổng thống kia, cô thân mình nóng bỏng như lửa đốt.

    Lệ Mạc Sâm duỗi tay, từ áo khoác lấy ra ví tiền mở ra, bên trong có một tấm ảnh chụp nho nhỏ.

    Kia đúng là bản thu nhỏ của tấm ảnh trong phòng khách nhà Giang Vãn.

    Lệ Mạc Sâm ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trên ảnh chụp, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

    Sáng sớm hôm sau, Giang Vãn tỉnh từ rất sớm.

    Cô thấy thân thể khá hơn nhiều, chỉ là trong miệng có chút xót, Giang Vãn duỗi tay lấy ly nước bên cạnh cầm lên uống, về ký ức ngày hôm qua lại ùa về..

    Ngày hôm qua, Lệ Mạc Sâm mang theo Tây Bảo tới ăn cơm.

    Hẳn là đi rồi đi?

    Giang Vãn xốc chăn lên, từ trên giường lớn bước xuống, cô đi dép lê kéo của phòng mình ra, giây tiếp theo, Giang Vãn liền ngây ngẩn cả người!

    Một người người đàn ông ngủ ở trên sô pha nhà cô, thân hình anh cao lớn so với sô pha dài hơn một đoạn, chân dài đáp ở trên một cái ghế nhỏ.

    Dáng vẻ anh khi ngủ rất là anh tuấn, khuôn mặt tựa như được điêu khắc hoàn mỹ, mặc dù là ngủ, giữa cặp mày tuấn lãng cũng là hơi hơi nhăn lại, sáng sớm ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông nhu hòa đi một ít.

    Là Lệ Mạc Sâm!

    Giang Vãn đứng ở phòng khách, kinh ngạc dùng tay che miệng --

    Lệ Mạc Sâm, ở trên sô pha nhà cô ngủ một đêm?

    "Mommy!"

    Ngay lúc này, một giọng nói non nớt từ phía sau cô truyền đến!

    Giang Vãn hoảng sợ, vội im lặng thủ thế, Tây Bảo mới tỉnh dậy có chút ngây thơ mờ mịt, cậu bé duỗi đầu nhìn thoáng qua, hóa ra là daddy ngủ rồi!

    Tây Bảo xoa xoa mắt đi qua: "Mommy, mẹ khá hơn chút nào không? Còn không thoải mái sao?"

    "Mommy khá hơn nhiều, cảm ơn Tây Bảo."

    Giang Vãn ngồi xổm xuống, ômTây Bảo, cô đè thấp thanh âm trả lời.

    Sau đó, phía sau cô có một thanh âm, Giang Vãn vừa quay đầu lại, hóa ra người đàn ông đang ngủ đã tỉnh, tóc cô có chút hỗn độn, một đôi mắt thâm thúy mang theo cảm giác mới rời giường ủ rũ.

    Giang Vãn sáng sớm quả thực bị hai cha con dọa không nhẹ.

    "Lệ tổng, tôi ngày hôm qua có chút.." Giang Vãn lắp bắp: "Tôi ngày hôm qua có chút không thoải mái.."

    "Khỏe chút rồi sao?"

    Có lẽ là bởi vì mới tỉnh lại, giọng Lệ Mạc Sâm có chút khàn khàn, thế nhưng phá lệ gợi cảm.

    "Khá hơn nhiều.."

    "Vậy là tốt rồi, đi thôi Tây Bảo, về Lệ gia dọn dẹp một chút, chuẩn bị tới trường học."

    Lệ Mạc Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã 7 giờ, Tây Bảo 8 giờ liền phải đi học.

    "Vâng, mommy, sau khi tan học con lại tìm mẹ." Tây Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu.

    Lệ Mạc Sâm ăn mặc áo sơmi ngủ, trên áo sơmi có nhiều ít nhăn một chút, anh tùy tay cầm lấy áo khoác mặc vào, một câu nói dư thừa cũng không có.

    Giang Vãn đành phải duỗi tay đi thu dọn cái chăn mỏng của anh hôm qua.

    "Mommy, buổi tối hôm nay con lại tới tìm mẹ nha!"

    Tây Bảo nắm tay Lệ Mạc Sâm, đi tới cửa, vẫy tay với cô.

    "Cạch!"

    Cửa phòng đóng lại, Giang Vãn thần kinh căng chặt rốt cuộc lơi lỏng, cô ở trên sô pha ngồi xuống, cúi đầu nhìn tấm chăn mỏng kia, quanh hơi thở thế nhưng đều là hương vị trên người Lệ Mạc Sâm..

    Giang Vãn hôm nay như cũ đi tới phim trường, Tô Ni còn chưa từ nước ngoài trở về, nhưng mà hôm nay sáng sớm đã gửi tin nhắn cho cô, muốn cô sửa sang lại đạo cụ cho cảnh quay tiếp theo.

    Bởi vì Tô Ni không ở đây, công việc của Giang Vãn thanh nhàn hơn rất nhiều, cô tới thu dọn đạo cụ sớm một chút, lúc đang chuẩn bị tan tầm, cửa văn phòng của cô đột nhiên bị đẩy ra, thế nhưng là Tây Bảo!

    "Tây Bảo sao lại tới đây?" Giang Vãn vừa mới thu dọn túi xách, cô đi qua đi đóng cửa lại, sợ bị người bên ngoài người thấy được Tây Bảo.

    Rốt cuộc, Tây Bảo vẫn là con trai Lệ Mạc Sâm, nếu hiện tại bị người ta biết quan hệ của bọn họ, Giang Vãn trực giác mách bảo sẽ không tốt lắm.

    Kỳ thật ở trong lòng Giang Vãn, cô cũng là không muốn dính dáng quan hệ cùng với Lệ Mạc Sâm.

    "Mommy, con có một phần lễ vật muốn tặng cho mẹ nha!" Tây Bảo thần bí mở cặp sách ra, từ bên trong lấy ra một cái buộc hộp nơ con bướm, đưa cho Giang Vãn, trên mặt rất là chờ mong: "Mommy, mau mở ra nhìn xem."

    "Còn có lễ vật? Cảm ơn Tây Bảo!" Giang Vãn nhận lấy, mở nơ con bướm ra.

    Hóa ra, bên trong là một bức tranh!

    Trên bức tranh có ba người, mặt sau là một tràng hoa viên nhà Tây.. "Mommy, đây là con vẽ, hôm nay giáo viên muốn chúng con vẽ một nhà ba người, con liền vẽ bức này, giáo viên còn khen con vẽ đẹp đó nha!" Tây Bảo có chút hơi xấu hổ, cúi đầu: "Trước kia.. Con cũng không dám vẽ, bởi vì, con không biết mommy trông như thế nào.. Nhưng mà hiện tại, con thích nhất dì Vãn Vãn, thật là mommy của con!"

    Giang Vãn nghe cậu bé nói như vậy, trong lòng có chút chua xót, cô xoa xoa đầu Tây Bảo đầu: "Mommy rất thích."

    "Mommy, ngày mai, trường học bọn con có hoạt động, daddy không có thời gian, mommy có thể đi không?" Tây Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ, lông mi thật dài nhấp nháy nhấp nháy, một bộ dạng thật chờ mong: "Con nói cho bạn tốt của con, mommy của con đặc biệt xinh đẹp, bọn họ đều muốn gặp mommy!"

    "Vậy được, ngày mai mommy có thể đi." Giang Vãn cầm lấy chính túi của mình: "Đi thôi, tài xế của con ở bên ngoài sao?"
     
  9. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 48: Một nhà ba người? Cô chỉ nhận con trai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đáy mắt cậu bé xoẹt qua một tia chột dạ, cậu bé vẫn là gật gật đầu, đi qua đi dắt lấy tay Giang Vãn: "Mommy, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn cơm được không?"

    Lúc Giang Vãn đóng cửa, cúi đầu nhìn thoáng qua, tay nhỏ trắng trắng mềm mại của Tây Bảo gắt gao mà nắm tay cô.. Có chút ấm.

    "Tây Bảo muốn ăn cái gì?"

    "À, nghe bạn học con nói có một nhà hàng gần đây, mommy có thể ăn cùng Tây Bảo đi sao?" Tây Bảo cười thật ngọt ngào.

    "Có thể nha!"

    Bên ngoài phim trường, một chiếc siêu xe màu đen đang ở bên ngoài, Giang Vãn tưởng là tài xế Lệ gia, kết quả lúc cô kéo cửa ghế sau ra.. người đàn ông anh tuấn đang ngồi ở nơi đó, hai chân ưu nhã vắt lên, một notebook đang ở trên đầu gối anh, Lệ Mạc Sâm nguyên bản là đang xem hợp đồng trên máy tính, nghe được tiếng động, lại quay đầu lại, liền thấy được Giang Vãn nắm tay Tây Bảo vẻ mặt kinh ngạc.

    "Mommy, lên xe nha!" Tây Bảo bò vào, vẻ mặt kỳ quái nhìn cô.

    "Tây Bảo cùng daddy đi thôi, mommy còn muốn sớm về nhà một chút."

    Giang Vãn đứng ở bên ngoài xe, cô dùng dư quang nhìn thoáng qua Lệ Mạc Sâm, anh mặt nghiêng lạnh lùng mà thanh lãnh, nhưng, nói xong trong đầu, sẽ lơ đãng nhớ tới hôm nay buổi sáng lúc Lệ Mạc Sâm tỉnh lại.

    Còn có ngày hôm qua, người kia uống nước, cũng là anh.

    Mặt Giang Vãn có chút đỏ hồng, muốn cùng Lệ Mạc Sâm kéo ra khoảng cách.

    "Mommy không phải đồng ý với Tây Bảo rồi sao? Chúng ta cùng đến nhà hàng ăn.." Tây Bảo vừa thấy mommy cự tuyệt, đôi mắt nho đen nảy lên nồng đậm thất vọng, Tây Bảo dùng tay nhỏ đẩy đẩy daddy.

    Lệ Mạc Sâm nhíu mày, anh hoàn toàn không nghe Tây Bảo nói qua chuyện đi ăn, lại liên tưởng đến lúc Giang Vãn kéo cửa xe ra đầy mặt kinh ngạc, Lệ Mạc Sâm lúc này mới hiểu rõ, Tây Bảo thật đúng là thần trợ công.

    "Daddy, mommy vốn dĩ đồng ý với Tây Bảo rồi đi đến nhà hàng ăn cơm.." Tây Bảo lại quay đầu nhìn về phía Lệ Mạc Sâm, tay nhỏ bắt lấy tay Lệ Mạc Sâm dùng sức lay.

    Lệ Mạc Sâm vốn dĩ đồng ý với Chu Tuyết Vân trở về ăn cơm, thoạt nhìn lại muốn nuốt lời.

    Anh đạm thanh nói: "Nếu đồng ý Tây Bảo rồi thì lên xe đi."

    "Không cần Lệ tổng, tôi trở về còn có chút việc." Giang Vãn có chút cứng đờ mà từ chối.

    "Lên xe."

    Lần này, Lệ Mạc Sâm miệng lưỡi mang theo chút nghiêm túc ý vị, càng như là mệnh lệnh.

    Giang Vãn quay đầu, Tây Bảo lại là đầy mặt chờ mong.. Cô đành phải không tình nguyện lên xe..

    Tấm ngăn trên xe bị Lệ Mạc Sâm thả xuống dưới, như là bọn họ một nhà ba người đơn độc một không gian.

    Tây Bảo rất là hưng phấn, tay trái nắm tay Lệ Mạc Sâm, tay phải nắm tay Giang Vãn, thỉnh thoảng lại cùng bọn họ nói chuyện ở trong trường học, có Tây Bảo ở đây, không khí trong xe rốt cuộc mới không cứng đờ như vậy. Theo lời Tây Bảo nhà hàng ở nơi phồn hoa nhất trung tâm thành phố, trên thực tế khoảng cách từ trụ sở tập đoàn Thịnh Kinh cũng hoàn toàn không xa, lúc vừa xuống xe, liền thấy được cách đó không xa nhà hàng tấp nập người ra kẻ vào, sau khi đi vào, đủ loại trò chơi, quả thực giống như là một cái công viên trò chơi mini!

    Lệ Mạc Sâm mang theo Tây Bảo đi chọn ba phần ăn, Giang Vãn ở bên cạnh bàn chờ, cô ở xa xa mà nhìn, cái người đàn ông nguyên bản lãnh ngạo tôn quý, một tay ôm Tây Bảo, khó có được kiên nhẫn dò hỏi Tây Bảo muốn ăn cái gì.

    Không biết Tây Bảo nói cái gì, đường cong lạnh lùng trên mặt Lệ Mạc Sâm, thế nhưng vẫn nổi lên nhàn nhạt tươi cười, rất là ôn nhu.

    Như vậy một người đàn ông ưu việt, sẽ chỉ ở trước mặt Tây Bảo lộ ra ý cười ôn nhu như vậy..

    Giang Vãn nhìn cha con hai người, trong lòng thế nhưng có chút không biết tư vị, cô đối với Tây Bảo rất là thích, mà chuyện Tây Bảo nhất khát vọng, chính là có ba có mẹ, nhưng cô.. Lại là từ đáy lòng có chút kháng cự sự tồn tại của Lệ Mạc Sâm.

    Nhìn trên mặt Tây Bảo tràn đầy hạnh phúc tươi cười, trái tim Giang Vãn cũng ngăn không được mà tan chảy.

    Mà lúc đó, mấy bàn xung quanh mọi người đều nhìn về phía hai cha con bọn họ.

    "Người đàn ônh kia thật soái a, con của anh ta cũng siêu cấp xinh đẹp, cha con hai người này quả thực là thần chi mỹ nhan a!"

    "Mẹ đứa bé khẳng định là cứu vớt hệ Ngân Hà đi?"

    "Vừa rồi hình như thấy được mẹ của đứa trẻ, cô xem, liền bên cạnh kia, cũng thật xinh đẹp a, một nhà ba người nhan sắc giá trị cũng quá cao đi.."

    Giang Vãn nghe thấy được xung quanh người bàn tán, mặt có chút nóng lên.

    Cái quỷ gì một nhà ba người!

    Cô chỉ nhận con trai!

    "Mommy! Mẹ xem cái này!" Đang ở lúc như đi vào cõi thần tiên, Tây Bảo đột nhiên hưng phấn mà chạy tới, Giang Vãn vươn tay ôm lấy cậu bé, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo.

    Tầm mắt cô lướt qua Tây Bảo, thì ra là Lệ Mạc Sâm trong tay bưng mâm đồ ăn đi lại đây, nơi đó có hai cái nhiều khay cơm nắm tạo hình, hình dáng rất là đáng yêu, quả thực giống như là món đồ chơi!

    "Vừa mới quên mất hỏi cô có ăn kiêng không, nơi này món ăn rất nhiều." Lệ Mạc Sâm ở trước mặt cô ngồi xuống, miệng lưỡi bình tĩnh.

    "Được." Ở trước mặt anh, Giang Vãn có chút câu nệ, cô liền quay đầu đi xem cậu con trai, mà Tây Bảo đang ở nhà ăn ôm con siêu nhân yêu thích không buông tay.

    Trong nháy mắt, cô cùng Lệ Mạc Sâm mặt đối mặt ngồi, thế nhưng không có lời nào để nói.

    "Chào bảo bối, có thể chụp ảnh cho con cùng ba mẹ con không? Chúng tôi có đưa ảnh chụp nha!"

    Ở ngay lúc này, một nhân viên ăn mặc như phim hoạt hình cầm camera đi tới, ngồi xổm xuống mỉm cười hỏi Tây Bảo.

    Tây Bảo quay đầu lại nhìn thoáng qua daddy mommy, gật đầu thật mạnh, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn dì!"

    Giang Vãn ngồi ở ghế trên, trong lòng có chút muốn từ chối, cô nghĩ đi nghĩ lại, Tây Bảo thân phận đặc thù, khả năng Lệ Mạc Sâm cũng sẽ không đồng ý chụp ảnh đi?

    "Có thể." Nhưng Lệ Mạc Sâm thế nhưng đáp ứng rồi!

    Giang Vãn nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Lệ tổng, chúng ta chụp loại ảnh chụp này không tốt lắm đâu?"

    "Chỉ là ảnh chụp mà thôi." Lệ Mạc Sâm ánh mắt ý bảo cô: "Lại đây."

    "Mommy, chúng ta cùng nhau chụp bức ảnh sao, chúng ta còn không có một tấm ảnh một nhà ba người! Mommy mau tới đây!"

    Tây Bảo đã đứng ở bên kia rất nhiều khay đồ ăn bên cạnh.

    Giang Vãn nhìn trên mặt Tây Bảo dào dạt tươi cười, thật sự là không nỡ từ chối, đành phải cùng Lệ Mạc Sâm đi qua.

    Tây Bảo vội muốn mommy ôm.

    "Mommy hướng bên trái một chút nha! Daddy tay ôm lấy mommy!" Nhân viên công tác đã ở chuẩn bị chụp ảnh.

    Lệ Mạc Sâm hơi thở hướng bên cạnh cô lại gần một chút, mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt phiêu vào quanh hơi thở của cô, mặt Giang Vãn có chút nóng..

    "Tách!"

    Ảnh chụp dừng hình ảnh.

    "Dạ, đây là ảnh chụp một nhà ba người của các vị ạ! Bảo quản cho tốt nha!"

    Camera là chụp lấy ngay, rất nhanh liền rửa ra một tấm ảnh chụp, Lệ Mạc Sâm nhận lấy, nói cảm ơn, cậu bé vội thò lại gần một hai phải nhìn xem..

    Trên đường trở về, Tây Bảo có lẽ là có chút mệt mỏi, dựa vào trong lòng Lệ Mạc Sâm ngủ mất, Giang Vãn nhỏ giọng cùng Lệ Mạc Sâm nói: "Lệ tổng, dừng bên giao lộ này là được, anh mang Tây Bảo trở về sớm một đi."

    "Ừ." Lệ Mạc Sâm lên tiếng, làm tài xế dừng xe ở bên cạnh.

    Giang Vãn xuống xe trước, thế nhưng Tây Bảo gom lại trên người cái chăn mỏng, Tây Bảo lại ngay lúc này mở bừng mắt, một đôi mắt to nhìn Giang Vãn, sau đó trên mặt cong lên ý cười: "Mommy, hôn một cái!"

    Trái tim Giang Vãn đều mềm, cô bám vào người, ở trên má cậu bé hôn một cái.

    Lệ Mạc Sâm cúi đầu nhìn, bởi vì Tây Bảo ở trong lòng anh, lúc Giang Vãn khom người, mái tóc thật dài lơ đãng đảo qua mu bàn tay anh, lạnh lạnh, ngứa ngứa..

    "Tây Bảo, ngủ ngon nha!" Lệ Mạc Sâm hoảng thần trong nháy mắt, Giang Vãn đã xuống xe.
     
  10. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 49: Lâu ngày sinh tình sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày kế tiếp, Giang Vãn muốn tham hoạt động ở trường của cậu bé, cho nên sáng sớm liền dậy, cô tỉ mỉ trang điểm một chút, chọn một bộ váy trân châu màu trắng tay áo bồng thu eo đuôi cá, trang điểm nhẹ, cô soi gương, dáng người Giang Vãn vốn dĩ rất đẹp, cái váy này, càng làm dáng người của cô được tôn lên.

    Cuối cùng cô đánh một lớp son môi, lúc này mới xuống lầu, cậu bé cùng với tài xế Lệ gia đã ở dưới lầu chờ cô.

    "Mommy! Ở đây!" Cậu bé trên người ăn mặc đồng phục trường học, quần đùi màu xanh trang bị áo sơmi màu, còn có cà vạt nhỏ cùng màu, thoạt nhìn phá lệ soái khí.

    Giang Vãn đi qua, cậu bé đầy mặt kinh diễm: "Oa, mommy, mẹ hôm nay thật xinh đẹp! Nhất định sẽ là bà mẹ đẹp nhất trong lớp con!"

    "Đi nhanh đi, đã 7 giờ rưỡi rồi!" Giang Vãn trong lòng có chút cao hứng.

    "Mommy nhất định sẽ là xinh đẹp nhất!"

    Chờ lúc tới nhà trẻ, Giang Vãn có chút kinh ngạc cảm thán.

    Kỳ thật lần trước lúc tới giúp Trần Hạo Hiên họp phụ huynh, Giang Vãn căn bản là không có thời gian nhìn ngắm nơi này, lúc này đây, Giang Vãn rất là chấn động.

    Nghe nói cái nhà trẻ này là tập đoàn Thịnh Kinh đầu tư xây dựng, hôm nay thân tử hoạt động lại rất là long trọng, nơi nơi đều là phân khu, giống công viên giải trí Carnival, các phụ huynh lựa chọn loại hình hoạt động.

    Lúc Giang Vãn nắm tay Tây Bảo xuất hiện, người xung quanh tức khắc liền bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

    "Mommy, mẹ xem, kia chính là mommy của Lệ Giang Hữu! Mommy mẹ mau xem!"

    "Mommy, mommy Lệ Giang Hữu thật xinh đẹp a!"

    "Hắc Khương Đồng Đồng, con mau xem, đó có phải Lệ Giang Hữu học cùng con hay không? Mau qua cùng Lệ Giang Hữu chào hỏi một cái!"

    "Chào ngài, ngài là mẹ của Lệ Giang Hữu sao? Tôi có thể xin phương thức liên hệ với ngài không?"

    "Lệ Giang Hữu chào cậu, tôi là bạn học lớp bên cạnh Lưu Tử Hân.."

    Giang Vãn nghe thấy vậy bỗng nhiên có chút muốn chạy trốn.

    Cô không biết Tây Bảo thích bộ dáng thân tử hoạt động gì, cô liền đành phải lôi kéo Tây Bảo, đi theo bước chân Tây Bảo đi.

    Mà Tây Bảo rất là bình tĩnh, trên khuôn mặt nhỏ, gắt gao mà nắm tay mommy, mọi nơi nhìn quét có hoạt động thích hợp daddy mommy liên lạc cảm tình hay không..

    Giang Vãn bị hai bên tuyên truyền ánh mắt dần trở nên hấp dẫn, cô nhìn các lớp dán triển lãm poster, đa số các hoạt động, đều có tên Tây Bảo ở phía trước.

    Giang Vãn rất là tự hào.

    Đột nhiên, tầm mắt Tây Bảo bị một khu vực bên cạnh hấp dẫn!

    "Mommy, chúng ta qua bên kia được không?"

    Giang Vãn theo ngón tay cậu bé nhìn qua đi, bên kia treo một cái thẻ bài lớn, cô nhìn về phía bên kia mặt trong phòng học, thình lình bị bố trí thành dáng vẻ của phòng bếp!

    "Tây Bảo muốn làm cơm sao?" Giang Vãn có chút tò mò, cô vốn tưởng rằng, Tây Bảo sẽ cảm thấy hứng thú với mô hình DIY.

    "Vâng!" Tây Bảo gật đầu thật mạnh, mắt to xoẹt qua một tia giảo hoạt.

    Hiện tại thời gian còn sớm, cậu bé cùng mommy làm cơm, là có thể đủ mang đến cho daddy, sau đó là có thể gia tăng tần suất gặp mặt của daddy và mommy!

    Tục ngữ nói, lâu ngày sinh tình đó sao.

    Tựa như cậu bé hiện tại, trước kia vẫn là rất không thích daddy vừa cộc cằn vừa lạnh lùng, hiện tại, người Tây Bảo thích nhất, trừ bỏ mommy, chính là daddy!

    Giang Vãn không biết Tây Bảo trong lòng đánh đến bàn tính nhỏ, liền đồng ý với Tây Bảo, DIY thủ công liệu bên này người không nhiều lắm, phần lớn là một và bé gái cùng daddy mommy, Giang Vãn nắm tay Tây Bảo đi qua.

    "Là mommy của Lệ Giang Hữu sao? Chúng tôi hiện tại đang tổ chức hoạt động nha! Trong vòng một giờ hoàn thành bốn món ăn, chúng tôi sẽ có tinh mỹ quà tặng tặng kèm nha!" giáo viên đứng ngoài cửa nhiệt tình hoan nghênh bọn họ.

    "Được!"

    Giang Vãn nắm tay Tây Bảo ở trước một cái bàn ngồi xuống, cô nhanh chóng chọn một ít nguyên liệu nấu ăn, ở trong đầu kế hoạch làm món ăn gì.

    "Tây Bảo, chúng ta làm chúc thọ tư, salad hoa quả, phong vị cà tím cùng thịt kho tàu, cánh gà có thể chứ?" Giang Vãn quét một vòng khu nguyên liệu nấu ăn, Tây Bảo nghe vậy, gật gật đầu, liền cùng Giang Vãn chọn lựa rau dưa.

    Các bạn nhỏ bên cạnh đều là ba mẹ cùng nhau tham dự, Giang Vãn vốn đang nghĩ Tây Bảo có hâm mộ bạn khác hay không, nào ngờ, Tây Bảo ở bên cạnh ngồi xuống, liền bắt đầu nghiêm túc rửa rau.

    Giang Vãn nhoẻn miệng cười, liền cũng xắn tay áo lên, cùng Tây Bảo phối hợp.

    Mà bên kia. Văn phòng tổng tài tập đoàn Thịnh Kinh, Tô Thanh cung kính ở một bên chờ tổng tài phê duyệt hợp đồng sau đó đưa đến bộ hạng mục dưới lầu, nhưng tâm tư tổng tài dường như không ở trên hợp đồng trước mặt này, Tô Thanh có chút ngoài ý muốn, nhưng cô lại không dám lắm miệng hỏi.

    Lệ Mạc Sâm đột nhiên buông bút máy trong tay xuống.

    "Tổng tài? Xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Thanh có chút nghi hoặc.

    "Đem camera trường học của Tây Bảo theo dõi một chút." Lệ Mạc Sâm rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, anh nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 10 giờ rưỡi, trường học 8 giờ sáng là vào lớp, người phụ nữ này, thế mà điện thoại cũng không gọi một cuộc!

    "Vâng, tổng tài, tiểu thiếu gia có chuyện gì sao?" Tô Thanh gọi điện thoại đến trường học, sau đó đem camera chuyển tới máy tính bảng

    "Hoạt động gia đình." Lệ Mạc Sâm cứng nhắc duỗi tay tiếp nhận, anh chỉ trượt một chút, Tây Bảo cùng Giang Vãn liền xuất hiện ở trong hình.

    Trên hình ảnh cứng nhắc, rất là hài hòa.

    Tây Bảo mặc tạp dề nhỏ, ngồi ở bên cạnh Giang Vãn rửa sạch rau xanh, mà Giang Vãn mặc tạp dề, đang ở hồ nước bên cạnh vo gạo.

    Lệ Mạc Sâm đột nhiên có chút bật cười --

    Anh cho rằng Tây Bảo hôm nay sẽ thích hoạt động mô hình phi cơ DIY, nào ngờ đứa nhỏ này thế mà lại đi khu nguyên liệu nấu ăn.

    Là người phụ nữ này đưa đi sao?

    Lệ Mạc Sâm cảm thấy Giang Vãn hẳn là sẽ không mang con trai đi tới nơi này.

    Như vậy..

    Lệ Mạc Sâm nghĩ ngợi một chút, anh lại nhìn nhìn đồng hồ, không khó nghĩ ra được đây khẳng định lại là chủ ý của Tây Bảo.

    Lệ Mạc Sâm cong môi cười.

    "Đúng rồi." Lệ Mạc Sâm buông máy tính bảng cứng nhắc xuống, từ trong ngăn kéo cái bàn của mình lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho Tô Thanh: "Đem cái ảnh chụp này rửa làm hai tấm."

    "Vâng, tổng tài."

    Giang Vãn cùng Tây Bảo thuận lợi làm tốt bốn món ăn, chỉ là không có bát đĩa, món ăn đều rót vào hộp tiện lợi.

    "Chúc mừng Lệ Giang Hữu cùng mommy nha!" Giáo viên cười tủm tỉm đã đi tới, đem một cái hộp quà nho nhỏ đóng gói tinh xảo đưa cho Tây Bảo.

    Tây Bảo rất là vui vẻ, vội nhận lấy, thật cẩn thận đem hộp quà lên xem xét mở ra, thế nhưng là một con siêu nhân nhỏ!

    Tây Bảo tỏ vẻ rất là thích: "Quá tuyệt vời, mommy, con rất thích con siêu nhân này!"

    "Tây Bảo thích là tốt rồi" Giang Vãn nhìn Tây Bảo trên mặt dào dạt tươi cười, nâng tay tới xoa xoa mồ hôi trên má, nháy mắt cảm thấy đáng giá: "Vậy, Tây Bảo, chúng ta bây giờ đi nơi nào?"

    Tây Bảo nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, giống như là suy nghĩ một hồi, nói: "Mommy, chúng ta đem đồ ăn đưa đến cho daddy đi?"

    "Hả?" Đưa đến cho Lệ Mạc Sâm? Giang Vãn muốn tránh anh còn không kịp..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...