Bài viết: 46 

Chương 10 – Đã đi rồi
Tô Thanh Nhi không phải loại con gái mong manh yếu đuối, cô khờ khạo ngờ nghệch vì cô muốn thu mình trong vỏ ốc. Thế nên khi chuyện xảy ra, cô rất bình tĩnh. Nhiều người nghĩ, con gái lúc này nên khóc nháo đau khổ, muốn chết muốn sống các kiểu. Thực ra không cần thiết đâu, khóc thì làm được gì, đau khổ có thể quay ngược thời gian không.
Cô luôn nghĩ, sống thì hết mình với mục tiêu và chịu trách nhiệm với những gì mình đã quyết định. Nếu như đã làm sai, thì phải cố gắng mà chịu trách nhiệm thôi.
Tô Thanh Nhi nghĩ là sau khi Tiểu Bảo đi về, thì sẽ không còn liên lạc nữa, cứ coi như bị chó cắn một phát đi.
Lúc trưa thì nghĩ chắc sẽ nghỉ làm, nhưng gần đến giờ thì Tô Thanh Nhi lại rất muốn đi làm. Nghỉ một ngày, mất một ngày lương, cô lại chưa có công việc ổn định, khoản tiền này không thể mất được. Xốc lại tinh thần, đi làm thôi, kiếm tiền là quan trọng nhất, cô còn ước mơ còn gia đình cần nuôi.
Đang làm thì cô nhận được tin nhắn, vậy mà lại là Tiểu Bảo: "Em đang làm gì đó?"
"Chị đang làm, không nhắn tin đâu, em ngủ sớm đi."
"Đùa gì chứ, còn gọi anh là em? Anh chờ em về, khi nào về thì điện thoại cho anh."
Tô Thanh Nhi kéo khoé môi một cái rồi lại cất điện thoại vào. Cô không có thời gian chơi đùa với trẻ con. Hết giờ làm, Tô Thanh Nhi đi về nhà, ấn nút nấu nước sôi, tự úp cho mình một bát mì ăn liền. Trong lúc chờ mì, cô tranh thủ đi tắm. Ngồi một mình trong phòng, qua ô cửa kính nhỏ, tự ăn mì, suy nghĩ rồi lại nghĩ, bỗng nhiên phát hiện má mình ướt. Tô Thanh Nhi lại khóc rồi. Cô bật cười tự giễu.
Cũng hai năm rồi, cô không khóc cũng đã hai năm rồi. Kí ức ùa về, ngày đó cô mới tốt nghiệp phổ thông, vừa đậu đại học. Một mình cô khăn gói lên thành phố đi học. Lạ xứ xa quê, không bạn bè, năm đầu tiên ở kí túc xá nữ, ngoài mặt thì bạn cùng phòng vẫn vui vẻ, nhưng sau lưng bọn họ chê cô nghèo khổ, là con nhà quê. Nhiều lần Tô Thanh Nhi không có tiền ăn cơm, kí túc lại có quy định không cho nấu ăn. Mỗi lần về quê cô đều đem theo thịt kho mặn, khô và dưa muối. Những thứ thức ăn này đã được mẹ cô nấu kĩ, có thể để ăn đến 2 tuần. Kí túc không có tủ lạnh để trữ thức ăn, chỗ đồ mẹ cô làm có thể ăn như lương khô vậy. Mỗi ngày cô chỉ cần mua cơm trắng lên rồi ăn với thức ăn mẹ nấu cho, rất tiết kiệm.
Trong phòng cũng có bạn thấy cô đáng thương, nên khi ăn cơm, sẽ gọi thêm phần cơm thêm vì phần này miễn phí rồi mang lên cho cô cùng với cơm trắng cô nhờ mua.
Có lúc thức ăn sạch rồi, cô phải ăn mì đến ba tháng liền vì không về nhà được. Cô ăn mì gói đến mức rối loạn tiêu hóa, sau đó ốm mất một tháng hơn mới khỏi. Cô không than không phiền cũng không kể khổ. Lúc rảnh rỗi thì ngồi ôn bài, vẽ tranh. Mới lên thành phố nên cũng không thể kiếm chỗ đi làm thêm được.
Cứ sống như vậy đến gần một năm. Hôm đó là ngày cô không bao giờ quên, bạn cùng phòng tên Tố Khanh không biết có bực dọc gì, từ ngoài đường về thì cáu bẳn. Cô thấy vậy mới nhẹ giọng nhắc: "Cậu có việc thì cũng đừng như vậy, nóng nảy như thế làm mọi người cũng ngại theo."
Vừa nghe Tô Thanh Nhi nói xong, Tố Khanh đột nhiên gắt gỏng: "Cậu nghĩ mình là ai mà ở đây khuyên người khác? Cậu tưởng tôi không biết nhà cậu nghèo đến mức không có tiền mua cơm, rồi những lúc cậu ngồi khóc ở góc giường tưởng tôi không thấy à? Cậu nghèo thì không có tư cách gì để lên tiếng ở đây hết."
Bạn cùng phòng Tiểu Châu, là bạn ngủ giường tầng phía dưới Tố Khanh thấy vậy liền quát lên: "Mày làm cái trò gì vậy? Mày không được nói như thế, mày bực dọc ở đâu rồi về trút lên bạn bè? Thanh Nhi nó có nghèo thì cũng ảnh hưởng gì đến mày? Nó không làm gì sai hết, lần này là mày sai không thể bào chữa luôn đó."
Tố Khanh vẫn vênh mặt lên, cô không có sai, nghèo thì nói là nghèo. Đã nghèo còn bày đặt đi học. Sau đó bỏ lên giường mình nằm.
Tô Thanh Nhi không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng quay về giường rồi học bài. Từ hôm đó cô cũng không còn trò chuyện với bạn cùng phòng. Cứ thế khép mình trong vỏ ốc. Nhà cô đúng là thiếu thốn, để nuôi được cô đi học, mẹ đã phải cố gắng rất nhiều.
Tô Thanh Nhi vẫn nhớ như in ngày bé, mỗi lần nhà không đủ tiền mua gạo, mẹ cô phải ra bờ sông hái rau dại về luộc lên để ăn cùng cháo loãng. Cô nhớ để biết mẹ mình từng hy sinh cho mình nhiều như thế nào. Đó là động lực của cô. Tô Thanh Nhi trân trọng từng miếng thịt, miếng dưa mẹ để dành cho cô đi học. Cô thấy tự hào vì mình có người mẹ thương con dù nghèo khổ.
Sang năm hai, Tô Thanh Nhi đã hết thời gian được ở kí túc, cô tìm bạn cùng lớp ở ghép, rồi tìm được việc làm thêm. Cuộc sống khó khăn nhưng Tô Thanh Nhi vẫn vui vẻ, bạn cùng lớp cũng rất tốt. Cho đến một hôm, cô đeo tai nghe gục xuống bàn vì mệt mỏi sau giờ làm thêm, lúc đó đúng lúc điện thoại có tin nhắn nên nhạc ngừng, và cô nghe được tiếng bạn của cô, người cô rất thân. Tô Thanh Nhi coi người đó là chị em thân thiết và tin tưởng, người đó đang nói với các bạn khác: "Chơi cùng nó thật phiền phức, nghèo quá chừng, đi đâu cũng không có tiền. Nếu không phải nó học giỏi thì còn lâu tao mới dẫn nó đi cùng."
Tô Thanh Nhi chết lặng, nằm gục xuống bàn mà nước mắt rơi. Cô len lén lau đi không để ai thấy.
Kể từ hôm đó, cô cũng không chơi cùng bạn trong lớp, từ bỏ luôn người mà cô rất quý mến. Tình cảm dù là tình bạn hay tình yêu mà có sự lợi dụng trong đó, sẽ chẳng bền lâu. Và nếu một ngày cô không còn giá trị để lợi dụng thì sao?
Sau lần đó, Tô Thanh Nhi rất đau lòng, cô thường lẳng lặng ngồi một góc ở ban công, nhìn về chân trời rồi nước mắt cứ tự rơi. Cô khóc nhiều và buồn nhiều, cứ như cô gái bị thất tình vậy. Sau nửa năm, Tô Thanh Nhi mới lấy lại tinh thần.
Đó là lần cô đau buồn lâu nhất vì tình bạn, sau này dù có chuyện gì xảy ra, dù bạn bè mới như thế nào, Tô Thanh Nhi cũng không còn mang hết tâm can ra để đối đãi nữa. Cô đối với bạn bè chân thành nhất thì chỉ có bảy phần, ba phần còn lại cô lưu giữ cho mình. Để tránh lịch sử tái diễn rồi bản thân lại thất vọng.
Cô luôn nghĩ, sống thì hết mình với mục tiêu và chịu trách nhiệm với những gì mình đã quyết định. Nếu như đã làm sai, thì phải cố gắng mà chịu trách nhiệm thôi.
Tô Thanh Nhi nghĩ là sau khi Tiểu Bảo đi về, thì sẽ không còn liên lạc nữa, cứ coi như bị chó cắn một phát đi.
Lúc trưa thì nghĩ chắc sẽ nghỉ làm, nhưng gần đến giờ thì Tô Thanh Nhi lại rất muốn đi làm. Nghỉ một ngày, mất một ngày lương, cô lại chưa có công việc ổn định, khoản tiền này không thể mất được. Xốc lại tinh thần, đi làm thôi, kiếm tiền là quan trọng nhất, cô còn ước mơ còn gia đình cần nuôi.
Đang làm thì cô nhận được tin nhắn, vậy mà lại là Tiểu Bảo: "Em đang làm gì đó?"
"Chị đang làm, không nhắn tin đâu, em ngủ sớm đi."
"Đùa gì chứ, còn gọi anh là em? Anh chờ em về, khi nào về thì điện thoại cho anh."
Tô Thanh Nhi kéo khoé môi một cái rồi lại cất điện thoại vào. Cô không có thời gian chơi đùa với trẻ con. Hết giờ làm, Tô Thanh Nhi đi về nhà, ấn nút nấu nước sôi, tự úp cho mình một bát mì ăn liền. Trong lúc chờ mì, cô tranh thủ đi tắm. Ngồi một mình trong phòng, qua ô cửa kính nhỏ, tự ăn mì, suy nghĩ rồi lại nghĩ, bỗng nhiên phát hiện má mình ướt. Tô Thanh Nhi lại khóc rồi. Cô bật cười tự giễu.
Cũng hai năm rồi, cô không khóc cũng đã hai năm rồi. Kí ức ùa về, ngày đó cô mới tốt nghiệp phổ thông, vừa đậu đại học. Một mình cô khăn gói lên thành phố đi học. Lạ xứ xa quê, không bạn bè, năm đầu tiên ở kí túc xá nữ, ngoài mặt thì bạn cùng phòng vẫn vui vẻ, nhưng sau lưng bọn họ chê cô nghèo khổ, là con nhà quê. Nhiều lần Tô Thanh Nhi không có tiền ăn cơm, kí túc lại có quy định không cho nấu ăn. Mỗi lần về quê cô đều đem theo thịt kho mặn, khô và dưa muối. Những thứ thức ăn này đã được mẹ cô nấu kĩ, có thể để ăn đến 2 tuần. Kí túc không có tủ lạnh để trữ thức ăn, chỗ đồ mẹ cô làm có thể ăn như lương khô vậy. Mỗi ngày cô chỉ cần mua cơm trắng lên rồi ăn với thức ăn mẹ nấu cho, rất tiết kiệm.
Trong phòng cũng có bạn thấy cô đáng thương, nên khi ăn cơm, sẽ gọi thêm phần cơm thêm vì phần này miễn phí rồi mang lên cho cô cùng với cơm trắng cô nhờ mua.
Có lúc thức ăn sạch rồi, cô phải ăn mì đến ba tháng liền vì không về nhà được. Cô ăn mì gói đến mức rối loạn tiêu hóa, sau đó ốm mất một tháng hơn mới khỏi. Cô không than không phiền cũng không kể khổ. Lúc rảnh rỗi thì ngồi ôn bài, vẽ tranh. Mới lên thành phố nên cũng không thể kiếm chỗ đi làm thêm được.
Cứ sống như vậy đến gần một năm. Hôm đó là ngày cô không bao giờ quên, bạn cùng phòng tên Tố Khanh không biết có bực dọc gì, từ ngoài đường về thì cáu bẳn. Cô thấy vậy mới nhẹ giọng nhắc: "Cậu có việc thì cũng đừng như vậy, nóng nảy như thế làm mọi người cũng ngại theo."
Vừa nghe Tô Thanh Nhi nói xong, Tố Khanh đột nhiên gắt gỏng: "Cậu nghĩ mình là ai mà ở đây khuyên người khác? Cậu tưởng tôi không biết nhà cậu nghèo đến mức không có tiền mua cơm, rồi những lúc cậu ngồi khóc ở góc giường tưởng tôi không thấy à? Cậu nghèo thì không có tư cách gì để lên tiếng ở đây hết."
Bạn cùng phòng Tiểu Châu, là bạn ngủ giường tầng phía dưới Tố Khanh thấy vậy liền quát lên: "Mày làm cái trò gì vậy? Mày không được nói như thế, mày bực dọc ở đâu rồi về trút lên bạn bè? Thanh Nhi nó có nghèo thì cũng ảnh hưởng gì đến mày? Nó không làm gì sai hết, lần này là mày sai không thể bào chữa luôn đó."
Tố Khanh vẫn vênh mặt lên, cô không có sai, nghèo thì nói là nghèo. Đã nghèo còn bày đặt đi học. Sau đó bỏ lên giường mình nằm.
Tô Thanh Nhi không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng quay về giường rồi học bài. Từ hôm đó cô cũng không còn trò chuyện với bạn cùng phòng. Cứ thế khép mình trong vỏ ốc. Nhà cô đúng là thiếu thốn, để nuôi được cô đi học, mẹ đã phải cố gắng rất nhiều.
Tô Thanh Nhi vẫn nhớ như in ngày bé, mỗi lần nhà không đủ tiền mua gạo, mẹ cô phải ra bờ sông hái rau dại về luộc lên để ăn cùng cháo loãng. Cô nhớ để biết mẹ mình từng hy sinh cho mình nhiều như thế nào. Đó là động lực của cô. Tô Thanh Nhi trân trọng từng miếng thịt, miếng dưa mẹ để dành cho cô đi học. Cô thấy tự hào vì mình có người mẹ thương con dù nghèo khổ.
Sang năm hai, Tô Thanh Nhi đã hết thời gian được ở kí túc, cô tìm bạn cùng lớp ở ghép, rồi tìm được việc làm thêm. Cuộc sống khó khăn nhưng Tô Thanh Nhi vẫn vui vẻ, bạn cùng lớp cũng rất tốt. Cho đến một hôm, cô đeo tai nghe gục xuống bàn vì mệt mỏi sau giờ làm thêm, lúc đó đúng lúc điện thoại có tin nhắn nên nhạc ngừng, và cô nghe được tiếng bạn của cô, người cô rất thân. Tô Thanh Nhi coi người đó là chị em thân thiết và tin tưởng, người đó đang nói với các bạn khác: "Chơi cùng nó thật phiền phức, nghèo quá chừng, đi đâu cũng không có tiền. Nếu không phải nó học giỏi thì còn lâu tao mới dẫn nó đi cùng."
Tô Thanh Nhi chết lặng, nằm gục xuống bàn mà nước mắt rơi. Cô len lén lau đi không để ai thấy.
Kể từ hôm đó, cô cũng không chơi cùng bạn trong lớp, từ bỏ luôn người mà cô rất quý mến. Tình cảm dù là tình bạn hay tình yêu mà có sự lợi dụng trong đó, sẽ chẳng bền lâu. Và nếu một ngày cô không còn giá trị để lợi dụng thì sao?
Sau lần đó, Tô Thanh Nhi rất đau lòng, cô thường lẳng lặng ngồi một góc ở ban công, nhìn về chân trời rồi nước mắt cứ tự rơi. Cô khóc nhiều và buồn nhiều, cứ như cô gái bị thất tình vậy. Sau nửa năm, Tô Thanh Nhi mới lấy lại tinh thần.
Đó là lần cô đau buồn lâu nhất vì tình bạn, sau này dù có chuyện gì xảy ra, dù bạn bè mới như thế nào, Tô Thanh Nhi cũng không còn mang hết tâm can ra để đối đãi nữa. Cô đối với bạn bè chân thành nhất thì chỉ có bảy phần, ba phần còn lại cô lưu giữ cho mình. Để tránh lịch sử tái diễn rồi bản thân lại thất vọng.
Chỉnh sửa cuối: