1625
2
Nơi ấy ta gặp lại: Hẹn ước, biển và em (hồi đầu)
Tác giả: Phan Anh
Thể loại: Truyện ngắn
* * *
Ở cái tuổi dậy thì mới lớn, tâm hồn thường đang mơ mộng nên tình yêu cũng đẹp và trong sáng vô cùng. Sau này khi lớn lên, bất chợt bắt gặp một khoảnh khắc nào đó, ta lại nhớ về tình yêu tuổi trẻ, lại trở về ký ức tuyệt diệu ấy.
*****
Ngồi trong con xe khách đang băng băng trên đường cao tốc đi về quê nội, quay ra cửa sổ ngắm nhìn hàng cây, đồng lúa và những chiếc oto nhẹ nhàng trôi qua. Tôi như bồi hồi nhớ lại điều gì đó, nhớ lại quãng thời gian cách đây năm năm.
* * *
Đó cũng là một ngày hè nóng nực như bây giờ, cái tiết trời nắng rát của miền Bắc, còn tôi thì đang trên đường trở về quê nội thăm ông bà. Vừa kết thúc xong kỳ thi đại học nên bố mẹ đồng ý cho tôi về đây chơi, tiện việc nghỉ ngơi, giải stress sau một quãng thời gian dài ôn thi mệt mỏi.
Quê nội tôi cách thành phố nơi nhà tôi sinh sống cũng không xa cho lắm, tầm cỡ trăm cây số gì đó. Quãng đường tuy không dài nhưng quê tôi hồi ấy vào năm 2014 làm gì đã có đường cao tốc như bây giờ, đi phải nói là mệt vô cùng, ngồi trên xe thôi cả người tôi phải lắc lư, rồi nảy lên nảy xuống mỗi khi xe tránh ổ gà hay vấp phải chúng. Tôi cũng đâu phải dạng vừa, vì được đi du lịch với bố mẹ nhiều nên cũng đã quen thuộc với mùi xe cộ, thế mà gần đến nơi tôi cũng đã suýt "nôn" ra, say cực kỳ. Đến nơi, tôi thấy chú tôi đứng đợi ở bến xe, chẳng để tôi kịp gọi thì chú đã giơ tay vẫy tôi, chào chú, ngồi lên sau xe máy, chú đèo tôi về thẳng nhà nội.
Quãng đường đi từ bến xe về tới nhà nội khiến tôi cứ mãi mê mẩn, đắm chìm vào trong cảnh sắc của vùng quê ven biển này. Mọi thứ từ cỏ cây, hoa lá, không khí trong lành và đặc biệt hơn cả là biển, bãi biển xanh trải dài vô tận với những gợn sóng trắng lăn tăn. Điểm xuyết dưới những gợn sóng lăn tăn ấy là bãi cát vàng óng lấp lánh bởi ánh mặt trời mùa hạ. Tất cả sự vật, khung cảnh xung quanh đều như một món quà dành tặng đặc biệt cho người du khách như tôi, một món quà để thư giãn sau chuyến xe khách đầy "gập ghềnh".
Về đến nơi, tôi chào ông bà rồi vào phòng cất balo. Sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, tôi xuống dưới nhà để ăn bữa cơm gia đình chào mừng tôi, một bữa cơm đơn giản, đầy ấm áp.
- Sơn này, cháu còn nhớ thằng Đức ở cách nhà ta năm nhà không, ngày xưa hai đứa chơi với nhau khá thân mà nhỉ, hôm qua ông sang nhà nó, có kể với bố mẹ nó rằng mai có thằng cháu trên thành phố về nghỉ hè. Thằng Đức nghe thấy mà nó vẫn nhớ cháu đấy, còn dặn ông nếu cháu rảnh thì bảo cháu qua chơi với nó.
Tôi nhìn ông rồi suy nghĩ một hồi, mãi tôi mới nhớ ra Đức là thằng nào, vì cũng đã lâu tôi chưa trở lại đây, cũng phải năm, sáu năm rồi chứ đâu có ít.
- Cháu nhớ ra nó rồi, cái thằng Đức hay nói lắp phải không ông?
Ông nội nhìn tôi rồi gật đầu, sau đó cả nhà tôi hàn huyên tâm sự, nói đủ mọi thứ chuyện từ ngày xưa đến bây giờ, ăn xong tôi lên trên phòng nằm ngủ, ngủ thế nào mà đến tận chiều luôn, thôi thì thằng Đức để mai tôi qua chơi với nó vậy.
*****
- Đức, mày có nhà không Đức ơi?
- Có, có, cho hỏi ai ở ngoài đấy ạ. – Tiếng một cậu thanh niên vọng ra.
- Tao, Sơn đây, Sơn cháu ông Nam.
- À, thằng Sơn đấy à, đợi tao chút, tao ra mở cửa ngay.
Cánh cổng mở ra, trước mắt tôi bấy giờ là một cậu thanh niên khá đô con, tuy dáng người to cao và cái tật nói lắp đã được sửa, nhưng khuôn mặt thằng Đức vẫn vậy, chẳng khác ngày xưa là bao.
- Vào nhà chơi, lâu lắm không gặp mày rồi, dạo này khỏe chứ.
- Tao ổn, nhìn mày chắc không phải hỏi đâu nhỉ, lớn tướng thế này cơ mà. – Tôi nhìn một lượt rồi liếc liếc trêu nó.
- Mày vẫn cái tật trêu tao ấy, tao giờ không còn là thằng Đức nói lắp nhỏ con ngày xưa nữa đâu nhé.
Dứt câu, hai đứa nhìn nhau rồi cười phá lên, tôi cùng với nó vào nhà ngồi chơi, hai đứa nói chuyện với nhau rôm rả quên mất cả thời gian.
*****
Thấm thoát cũng đã được mấy ngày ở đây, tôi thì ngày nào cũng mò sang nhà thằng Đức đi nghịch đủ thứ trò với nó. Hôm qua, nó bảo với tôi là buổi sớm chạy bộ ra biển xem bình minh, nghe nó kể là đẹp lắm, tôi vốn tò mò nên cũng muốn đi thử. Ấy thế mà chẳng hiểu sao khi tôi đến nhà gọi nó thì nó vẫn đang nằm ngáy khò khò, mẹ nó thấy tôi liền bảo là đêm qua nó phải đi lấy cá cùng với bố nó vì thiếu người.
Cũng không biết làm gì thêm nên đành ngậm ngùi đi một mình ra biển. Đến nơi, khung cảnh trước mặt đã làm tan biến đi cái sự bực tức trong tôi vì bị cho leo cây, cái khung cảnh khiến tôi ngạc nhiên mà phải thốt lên đầy sự thán phục.
Có lẽ đối với nhiều người thì được ngắm nhìn cảnh biển vào buổi sáng đối với họ là một điều khá hiếm hoi, cũng như tôi vậy. Biển quê tôi tuy chưa được nổi tiếng nhưng cũng có khá nhiều khách du lịch đến đây bởi vẻ đẹp của nó, nên trái ngược với vẻ thường ngày ồn ào vốn có của biển là một khung cảnh tĩnh lặng của buổi sớm, mặt nước vốn xanh nay xanh hơn, đôi khi phía xa xa kia là những dải nước biển được nhuộm vàng, bởi ánh mặt trời chiếu rạng.
Và bất chợt trong cái sự đẹp đẽ ấy có một điều tôi thấy đẹp hơn cả, cách tôi khoảng ba trăm mét là hình ảnh một cô gái đang bước đi trên cát, đi về phía tôi. Ánh mắt tôi chạm phải khuôn mặt cô, tôi lúc này chỉ biết dùng một từ để miêu tả "đẹp", và dưới cảnh sắc mộng mị lúc này là một sự đẹp hơn hẳn, đẹp vô cùng.
Mải mê mẩn cô gái trước mặt mà chân tôi vấp phải hòn đá khiến tôi vấp ngã. Định thần lại, tôi đẩy người ngồi dậy, và khi tôi ngẩng mặt lên là hai bàn tay nhỏ nhắn đưa ra đỡ tôi.
- Anh có sao không ạ?
Là cô gái ấy, nhìn gần hơn, tôi thấy cô còn đẹp hơn nữa, vẻ đẹp xinh xắn của một cô gái mười bảy, mười tám tuổi với mái tóc đen dài được thả xuống gọn gàng. Tôi thẫn thờ ngắm cô đến nỗi cô phải gọi hỏi tôi một lần nữa.
- Anh ơi, anh có sao không ạ? – Cô ấy đưa tay ra huơ huơ trước mắt tôi, kèm theo đó là một giọng nói dễ thương trong trẻo, tựa như tiếng chuông gió mùa thu đang khẽ khàng đung đưa.
- Ơ, ơ, mình, mình.. – Tôi như bừng tỉnh mà ngượng chín cả mặt.
- Mình, mình ổn, mình không sao, cảm, cảm ơn bạn. – Tôi bắt đầu ngọng hết cả đi.
- Anh không sao là tốt rồi, mà em nhìn anh hơi lạ, anh là khách du lịch mới đến đây ạ.
- À, à không, mình về đây thăm ông bà, nhà ông bà mình ở trong kia, cách đây tầm một cây số. – Tôi chỉ về phía xa xăm nào đó, phía nhà ông bà nội.
Nhìn tôi bối rối mà cô ấy bỗng mỉm cười cười tôi, ui, cái nụ cười ấy, cái nụ cười mỗi khi nghĩ lại tôi lại thấy thật rạng rỡ. Rồi tôi ngỏ lời muốn cùng cô ấy đi dạo biển để nói chuyện với nhau thêm chút nữa, cô ấy gật đầu đồng ý, tôi lúc này như đang mừng thầm trong bụng.
Cô ấy tên Nhã Lan (nét đẹp hòa nhã), một cái tên khi tôi nghe xong phải nghĩ ngay đến việc tên cũng đẹp y như người vậy. Tôi và Lan nói chuyện với nhau khá hợp, hợp đến nỗi tôi tưởng chừng như tôi quen Lan từ bao giờ vậy, quen người con gái đang đi bên cạnh từ rất lâu rồi. Lan là người ở đây, nhà cô ấy cách nhà nội tôi khá xa, cũng phải tầm bốn, năm cây số gì đó, à thêm một điều nữa là Lan bằng tuổi tôi, điều này tôi cũng không ngạc nhiên lắm vì tôi đã đoán ra được từ khi gặp cô.
Nói chuyện một hồi, tôi và Lan đã không biết đi được bao lâu dọc bãi biển này rồi, mặt trời cũng đã rời hẳn núi và đang nhô lên mạnh mẽ, Lan bỗng bảo với tôi là có việc phải về sớm, tôi thì tự nhiên cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng lắm, nhưng mà tôi cũng không thể cứ níu giữ cô ấy ở lại với tôi được. Tạm biệt tôi, Lan quay bước trở đi, còn tôi thì vẫn đứng đó, dõi theo từng bước chân của cô ấy cho đến khi bóng Lan khuất hẳn khỏi triền đê. Đó cũng là lúc tôi bắt đầu về nhà, và buổi sáng ngày hôm ấy lại diễn ra như những buổi sáng bình thường khác. Có đến chiều thì thằng Đức cũng ngủ dậy mà vác cái mặt của nó sang nhà ông bà tôi.
- Ngủ ghê đấy thằng này, sáng mày hẹn tao rồi cho tao leo cây luôn. – Tôi bắt bẻ nó.
- Tao xin lỗi, tại tối qua tao phải đi lấy cá với bố, tao có mang qua cho mày mấy con cá biển đây.
Nhìn tay nó đang xách ba con cá biển khá to sang với cái vẻ mặt nài nỉ nên tôi cũng thôi không làm khó nó nữa. Rồi nó cũng lân la hỏi tôi rằng thấy cảnh biển buổi sớm như nào, tôi cũng trả lời với nó là đẹp, thấy tôi có vẻ là lạ khi nó nhắc đến vấn đề này, nên nó bỗng hỏi tôi một câu khiến tôi giật mình bất ngờ:
- Sáng ngoài ngắm biển ra, mày còn ngắm cả em gái quê nào đấy à? – Nó hích hích rồi cười đểu trêu tôi.
- Làm, làm gì có, mày chỉ có nghĩ linh tinh là giỏi.. – Thấy tôi ấp úng mà thằng Đức càng được đà lấn tới.
- Thôi ông tướng, có gì kể anh em nghe, biết đâu tao lại làm mối cho mày.
Nhìn cái mặt đang hớn hở hóng chuyện kia của thằng Đức, tôi cũng không kìm được mà thật thà trả lời.
- À thì cũng có, sáng tao có gặp một cô bạn bằng tuổi mình, xinh gái lắm.
- Mày thích rồi phải không, thế con bé ấy tên gì?
- Tên ấy à, là Lan..
Rồi tôi tả qua qua về Lan xem thằng Đức có nhận ra được đó là ai không, nghe tôi kể xong rồi nó chống tay vào cằm, nó như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa lắm, bất chợt nó "À" lên một tiếng khiến tôi đang chăm chú nhìn nó phải giật mình.
- Sao, mày biết cô ấy? – Tôi giục nó.
- Không, tao không biết.
- Thế sao mày lại "À".. – Tôi thấy tức tức thằng Đức,
- Tao đùa mày thế thôi, Lan như mày kể thì ở đây lắm đứa tên Lan lắm, Nhã Lan thì nghe quen quen nhưng tao không nhớ ra, tao đi học chỉ chơi với nhóm mấy thằng con trai bọn tao thôi, học xong về đi bán cá, lấy cá, hơi đâu quan tâm bọn con gái.
- Thế thôi, có gì biết đâu tao lại được gặp lại cô ấy.
Tôi lúc này như đang hụt hẫng, hụt hẫng vì thằng Đức không nhớ ra Lan là ai, và hơn cả là lúc sáng chia tay, tôi vẫn chưa kịp hỏi cô ấy lần sau có được gặp lại không, gặp lại ở đâu đây.
- Thôi đừng có chán nản, có gì để tao hỏi thằng bạn tao, thằng này đi học cái gì cũng biết, mà biết nhất là mấy đứa con gái xinh, nó đang đi du lịch với cả nhà cuối tuần mới về, có gì tao thông báo cho mày sau.
Nghe câu nói của thằng Đức mà tôi nhen nhói chút gì đó trong tôi về một lần nữa được gặp lại Lan, được nhìn thấy, được nói chuyện với cô ấy lần nữa. Rồi ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, đã ba, bốn hôm liền tôi thức dậy chạy bộ buổi sáng, có hôm một mình, có hôm có thêm cả thằng Đức, nhưng chưa một lần nào tôi được gặp lại Lan. Cũng chẳng biết tôi bị làm sao, từ khi không được gặp Lan đến giờ tôi cứ hay thẫn thờ nghĩ về cô ấy, chẳng lẽ tôi lại bị cái mà người ta hay nói: "Tiếng sét ái tình_yêu em từ cái nhìn đầu tiên". Chà, tôi cũng không biết bản thân tôi bị cái gì nữa.
Tu bi con ti niu..
Hà Nội, ngày 07.01.2021, Phan Anh Tuấn viết truyện..
Cre Pic: Cấn Lam Giang
Hà Nội, ngày 07.01.2021, Phan Anh Tuấn viết truyện..
Cre Pic: Cấn Lam Giang
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Phan Anh
Last edited by a moderator:

