Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá - Quyển Thành Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi nguyethatuyen, 21 Tháng chín 2020.

  1. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2379: Chào anh thiếu gia, tạm biệt thiếu gia (159)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoài thai mười tháng, tiểu gia hỏa bên trong bụng oa oa rơi xuống đất.

    Hoắc Nhị mộng con trai được như nguyện.

    Hắn lấy một cái tên cho Bảo Bảo, gọi Hoắc bảo bối.

    Đây là bảo bối ông trời ban cho hắn.

    Hoắc Nhị thường xuyên lên án Hoắc Tiêu ngược đãi con trai hắn, nguyên nhân là luôn dùng gương mặt lạnh lùng, dọa khóc con của hắn.

    Hoắc Tam tiểu thiên sứ rất là thích đứa bé này, thay tã cho người ta so cha ruột còn muốn tới chịu khó.

    Hoắc Tư mặc dù không tình nguyện, nhưng chỉ cần Tô Tô một cái mắt ngang mắt dọc, hắn bảo đảm ngoan ngoãn nghe lời.

    Nhưng là người chỉ cần một khi không có ở đây, là hắn có thể hướng về phía Bảo Bảo mấy tháng đe dọa uy hiếp, "Ha ha, mi lại khóc một lần cho ta xem một chút."

    Hoắc Tiên Lâm trong lúc đó đến xem cháu trai mình một lần.

    Mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn anh tuấn như cũ.

    Ôm hài nhi choai choai, bên môi nhịn không được lộ ra vẻ mỉm cười.

    Sau đó ông liền không cười được.

    Nguyên nhân là tiểu tôn tử mới vừa gặp mặt cho ông một bãi nước tiểu, dính đầy một tay.

    Hoắc Tiên Lâm nhịn không được lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

    Đây có phải là báo ứng trả thù mình năm đó không có đối với con trai thật tốt hay không.

    Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoắc bảo bối từ số tuổi điếu núm vú cao su rất nhanh tới bò đầy đất.

    Trầm Mộc Bạch sinh xong con, dáng người cũng giống như trước thon thả.

    Cô gần đây đang cuồng ăn, đem đồ ăn trong lúc mang thai không được ăn một khối ăn trở về.

    Hoắc bảo bối khóc.

    Cô cũng rất là đau đầu.

    Hoắc Nhị lập tức ôm con trai đứng lên, dỗ dành, "Con trai không khóc, không khóc không khóc nha."

    Trầm Mộc Bạch tại trên mạng mua thêm đồ dùng hàng ngày, 11/11 là cơ hội tốt một năm một lần.

    Nam nhân ôm con trai mình dỗ đã hơn nửa ngày, đều vô dụng, thế là chỉ có thể nhắm mắt nói, "Vợ, bảo bối có phải đói bụng hay không."

    Trầm Mộc Bạch, "Mới vừa ăn no đây, đợi lát nữa, anh lại ôm một chút."

    Hoắc bảo bối nghe được thanh âm của ẹm, thanh âm càng ngày càng to rõ.

    Hoắc Nhị đành phải tiếp tục ôm dỗ dành.

    Trầm Mộc Bạch mua xong, lúc này mới duỗi lưng mỏi, suy nghĩ một chút nói, "Em có phải quên cái gì hay không?"

    Hoắc Nhị ở một bên u oán nói, "Con trai đều khóc chừng mười phút đồng hồ."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Cô đưa tay ôm lấy tiểu gia hỏa.

    Hoắc bảo bối lập tức liền không khóc.

    Hoắc Nhị lập tức có một cỗ cảm giác nguy cơ.

    Kết thúc rồi, vợ hắn có phải sinh cho hắn một cái tiểu tình địch đi ra hay không.

    Hoắc bảo bối thời điểm hơn một tuổi, đã cảm thấy ba của bé rất kỳ quái.

    Hoắc Tiêu tan việc, ôm người hôn một cái, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua hài tử, lại thu hồi ánh mắt, "Hôm nay công ty có chút bận bịu, cho nên đã về trễ rồi."

    Trầm Mộc Bạch gật đầu, "Ăn cơm chưa, em phân phó phòng bếp làm cho anh vài món thức ăn."

    Từ khi tốt nghiệp dọn vào biệt thự, Hoắc Tiêu mời mấy cái đầu bếp, mang thai về sau, càng là thêm nhiều mấy cái.

    "Ăn rồi." Hoắc Tiêu thản nhiên nói, nhìn người một hồi lâu, tiếng nói trầm thấp nói, "Dì Trần, tiểu thiếu gia đêm nay dì chiếu cố."

    Bên cạnh dì Trần nghe xong, tiến lên phía trước nói, "Vâng, Hoắc tổng."

    Trầm Mộc Bạch mặt nóng lên.

    Hoắc bảo bối mở to hai mắt nhìn, bị dì Trần ôm, móp méo miệng, muốn khóc.

    Ba xấu, từ khi vào cửa liền không liếc bé một cái.

    Còn muốn cướp mẹ đi.

    Hoắc bảo bối càng nghĩ càng thấy đến ủy khuất, oa oa oa khóc.

    Sau đó tiếp thu được ba ba lãnh đạm một chút, lập tức im miệng không khóc.

    Hôm nay ba ba rất ôn nhu.

    Hoắc bảo bối bị ôm vào trong ngực hôn gương mặt một chút, có chút thụ sủng nhược kinh, bé ngửa mặt lên, mềm nhu lại gian nan nói, "Ba ba!"

    Hoắc Tam mím môi cười nói, "Bảo bối thế nào?"

    Hoắc bảo bối có chút vui vẻ, bé ôm cổ ba ba, "Con còn tưởng rằng ba ba không thích con."
     
  2. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2380: Chào anh thiếu gia, tạm biệt thiếu gia (160)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Tam sửng sốt một chút, "Ba ba làm sao sẽ không thích con."

    Lúc này mẹ thì sẽ một mặt cổ quái, lại muốn nói lại thôi.

    Hoắc bảo bối ngốc nị, liền hướng về mẹ đưa tay muốn ôm một cái, sau đó vui vẻ nghĩ, hôm nay ba mẹ đều rất thích.

    "Này, tiểu quỷ."

    Hoắc Tư tính tình có chút táo bạo.

    Hoắc Nhị ôm cái oa oa này ra ngoài một lần, nửa đường lại đột nhiên chuyển đổi.

    Hắn muốn ném mặc kệ, nghĩ đến Tô Tô lại chuyển trở về.

    Hoắc bảo bối có chút đứng không vững, bé nhìn xem ba ba, sững sờ, "Ba ba."

    Sau đó muốn khóc không khóc.

    Dư quang đã nhìn thấy tiểu bằng hữu cầm trong tay kem ly, móp méo miệng, "Ba ba, con muốn cái kia."

    Hoắc Tư có chút không cao hứng, hắn trong nhà phải nhịn cái tiểu thí hài này, bây giờ đang ở bên ngoài cũng phải nhìn lấy.

    Theo ánh mắt người nhìn, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười, "Được, ba ba mua cho con."

    Hoắc bảo bối cầm tới kem ly, liếm một cái.

    "Ăn ngon không?" Nam nhân hỏi.

    Hoắc bảo bối nhẹ gật đầu, chân thành nói, "Ăn ngon."

    Hoắc Tư ác liệt cười, "Cho ba cũng ăn một miếng có được hay không?"

    Bé chần chừ một lúc, vẫn gật đầu.

    Nam nhân cúi đầu xuống, cắn xuống một cái.

    Hơn phân nửa kem ly, cũng bị mất.

    Hoắc bảo bối, "..."

    Bé sững sờ nhìn chằm chằm nhìn một lúc lâu, oa oa oa khóc.

    Ba ba là đại phôi đản!

    Hoắc Nhị ngốc.

    Con của hắn không biết vì sao không muốn hắn ôm một cái.

    Hoắc Nhị dỗ người nửa ngày.

    Cũng không thể dỗ trở về.

    Tiểu gia hỏa đỏ hồng mắt, ủy ủy khuất khuất nói, "Ba ba là bại hoại!"

    Hoắc Nhị lập tức hiểu, hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó hung hăng cười lạnh một tiếng.

    Mẹ, dám khi dễ con của hắn.

    Hoắc Tiêu, Hoắc Tư, hắn nhớ kỹ.

    Trầm Mộc Bạch đến cùng vẫn không thể nào trôi qua cái ải kia.

    Mặc dù mấy nhân cách ngoài miệng không sao cả nhắc, nhưng cô vẫn là tránh không được mềm lòng.

    Thế là đứa bé thứ hai sinh xuống dưới.

    Tên là Hoắc Lâm, là con của Hoắc Tiêu.

    Trầm Mộc Bạch nhìn Hoắc Tam thần sắc cô đơn, khẽ cắn môi, lại sinh ra một đứa.

    Hoắc Tư ghen ghét đến đỏ ngầu cả mắt.

    Tiểu Công Chúa làm trời làm đất ủy khuất lại sinh ra khí, còn bỏ nhà ra đi.

    Cô kiên trì đem người dỗ trở về.

    Liên tiếp ba đứa cũng là con trai.

    Trầm Mộc Bạch biểu thị muốn một thai cuối cùng sinh con gái.

    Hoắc bảo bối cùng con trai thứ hai chỉ là chênh lệch hơn một tuổi, cùng cái thứ ba chênh lệch ba tuổi.

    Hoắc bảo bối thời điểm lớn hơn một chút, mới biết được thì ra ba của bé cùng ba khác cũng không giống nhau.

    Bé có bốn người ba, đại ba ba tính cách lạnh lùng, nhị ba ba mới là ba ruột của bé, tam ba ba đối với bé rất tốt, tứ ba ba.. rất không thích bé.

    Hoắc bảo bối thời gian đến lúc năm sáu tuổi, hay là cái thích khóc.

    Lá gan lại nhỏ.

    Cùng cha của bé không hề giống.

    Hoắc Lâm lại là trước mặt giả vờ bé ngoan, người sau dữ dằn, một lời không hợp liền khi dễ.

    Nhưng là bé rất sợ đại ba ba, đại ba ba vừa ra tới, bé liền ngoan vô cùng.

    Hoắc Tử Minh cùng tam ba ba tính cách có điểm giống, rồi lại không giống.

    Bé rất yên tĩnh, lại rất lịch sự, thích nhất chính là ở tại bên người mẹ, liền xem như không nói lời nào, cũng có thể ngốc hơn nửa ngày.

    Ba đứa bé thích nhất chính là mẹ mình.

    Đại khái là.. bởi vì mẹ đối xử như nhau.

    Nhưng mà thời điểm em trai Tứ đi ra, bọn họ liền không nghĩ như vậy.

    Trầm Mộc Bạch cuối cùng một thai lại là cái con trai.

    Cô thở dài một hơi.

    Thực mẹ nó thao đản.

    Em trai Tứ thân thể không thật là tốt, sắc mặt có chút trắng bệch.

    Ba người anh trai cũng rất vui với chiếu cố bé.

    Em trai Tứ hoàn mỹ kế thừa gen tốt của mẹ, rất xinh đẹp.
     
  3. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2381: Chào anh thiếu gia, tạm biệt thiếu gia (Xong)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba người anh trai rất là thích người em trai này.

    Mãi cho đến một ngày..

    Em trai Tứ biến thành Em gái Tứ.

    Ừm, không nên hoài nghi.

    Đây là kiệt tác của Trầm Mộc Bạch ngẫu nhiên một lần ngoài ý muốn.

    Cô trên mạng thời điểm mua đồ, không cẩn thận đem một kiện váy nhỏ mua trở về.

    Lúc đầu suy nghĩ muốn trả hàng.

    Sau đó liếc thấy con thứ tư vụng trộm nằm sấp tại cửa ra vào nhìn cô.

    Đối phương nhìn cô một cái, hồn nhiên lại nhu thuận kêu một tiếng, "Mẹ."

    Trầm Mộc Bạch nhìn váy nhỏ trong tay một chút, lại nhìn con trai mình một chút, "Hiên Hiên, tới."

    Con thứ tư đi tới, đưa tay ôm lấy mẹ mình.

    Trầm Mộc Bạch cười tủm tỉm giương lấy váy trong tay, "Có đẹp hay không?"

    Con thứ tư nhìn một chút, chần chờ nhẹ gật đầu.

    Mặc dù bé không thích màu hồng.

    "Có muốn mặc hay không?" Trầm Mộc Bạch lại hỏi, "Hiên Hiên mặc vào nhất định sẽ nhìn rất đẹp."

    Bé ngước mắt nhìn mẹ mình, chần chờ nhẹ gật đầu.

    * * *

    "Em trai Tứ đi nơi nào?" Hoắc Lâm hỏi.

    Hoắc bảo bối hít mũi một cái, "Không biết."

    Hoắc Lâm xem thường nhìn anh trai của mình một chút, "Khóc cái gì khóc, không phải liền là hơn nửa đêm bị ba mình ôm trở về phòng mà thôi sao?"

    Hoắc bảo bối khóc ủy khuất nói, "Anh đã thật lâu không cùng mẹ ngủ chung."

    "Lão tam, em nói em trai Tứ có phải đi mẹ nơi đó hay không?" Hoắc Lâm nói.

    Hoắc Tử Minh nhìn Hoắc Lâm một cái, khe khẽ lắc đầu, "Không biết."

    "Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết?" Hoắc Lâm ra lệnh nói.

    Thế là ba cái bánh bao liền chen đến cửa phòng ngủ nơi đó đi.

    Sau đó bọn họ sợ ngây người.

    Mẹ vì sao ôm một cái em gái nhỏ?

    Hoắc Lâm ánh mắt lạnh lẽo, "Đây là tiểu thí hài nơi nào đến?"

    Hoắc bảo bối ngốc, sau đó lại muốn khóc, bị em trai thứ hai bản thân kịp thời che miệng lại.

    Hoắc Tử Minh nói, "Chúng ta lại quan sát một hồi."

    Trầm Mộc Bạch hoàn thành kiệt tác của bản thân, trời ạ.

    Thực sự là quá đẹp.

    "Mẹ, cái này tựa như là quần áo của nữ hài tử." Con thứ tư có chút kỳ quái nói.

    Cô nghiêm túc nghiêm mặt nói, "Hiên Hiên không vui sao? Mẹ cảm thấy rất xinh đẹp."

    Con thứ tư ngẩn người, "Rất.. rất đẹp sao?"

    Trong mắt bé, xinh đẹp chính là đẹp mắt, được mẹ khen ngợi, thật là có chút thẹn thùng cùng vui vẻ.

    Trầm Mộc Bạch dùng sức nhẹ gật đầu, càng xem càng cảm thấy đẹp mắt.

    Nhịn không được hôn gò má mặt người một cái.

    Lại hôn một cái.

    Lại lại hôn một cái.

    Lại lại lại hôn một cái.

    Ngoài cửa mấy cái không ngồi yên được rồi, vội vàng nhảy vào, "Mẹ, bé là ai!"

    Trầm Mộc Bạch sững sờ, nhìn sang.

    Con thứ tư cũng nhìn sang.

    Hoắc bảo bối + Hoắc Lâm+ Hoắc Tử Minh, "..."

    Vì sao nữ hài tử này dáng dấp cùng em trai Tứ giống như đúc?

    Hoắc Tư tại biết con trai mình nữ trang về sau, trầm ngâm chốc lát, "Bảo Bảo, lần sau mẹ bảo con mặc cái gì con liền mặc cái đó, biết không?"

    Bé không hiểu hỏi, "Tại sao vậy?"

    Hoắc Tư cười nói, "Chẳng lẽ con không muốn trở thành đứa bé mẹ thích nhất sao?"

    Em trai Tứ nắm quyền một cái, "Đương nhiên!"

    Trầm Mộc Bạch mê luyến đem nhi tử nhỏ nhất của mình mặc đồ con gái.

    Hoắc bảo bối bọn họ trơ mắt nhìn mình sủng ái bị phân đi.

    Nguyên một đám về đến phòng tối mà hạ quyết tâm.

    Hôm sau.

    Mấy cửa phòng mở ra.

    Hoắc bảo bối, ".. Hai đứa.."

    Làm sao bây giờ? Bé chọn váy nhỏ có phải quá mộc mạc một chút hay không.. mẹ sẽ thích sao?

    Hoắc Lâm gương mặt đỏ bừng, hung hăng lườm hai người một cái, "Nhìn cái gì vậy!"

    Hoắc Tử Minh gương mặt ửng đỏ, đến cùng vẫn là không có thay đổi váy nhỏ trên người.

    Sau khi biết hành vi của con trai mình.

    Hoắc Tiêu tâm tình mấy người rất là phức tạp.

    Ngay cả Hoắc Tam tiểu thiên sứ cũng bắt đầu có chút do dự.

    Cho nên nói.

    Chính bọn hắn tranh thủ tình cảm đã đủ phiền.

    Tại sao còn muốn sinh cái tiểu tình địch đi ra?

    Trầm Mộc Bạch biểu thị, lập tức nhiều bốn cô con gái.

    Thực sự là rất vui vẻ.

    * * *

    Chời má ơi ta nói cái thế giới này nó dài nhất quả đất luôn á. Ta làm mãi mới xong.

    Cơ mà làm xong cái thế giới này ta cũng muốn đa nhân cách theo luôn L((

    Lúc đầu bởi vì xưng hô của mỗi người mà ta loạn cả lên..

    Thế là còn khoảng hơn 500 chương nữa là xong rồi, không biết ta có thể xong trước tết không đây.

    Nhưng mà càng về cuối lại càng không nỡ mọi người ạ. Ta phải làm sao bây giờ. Oa oa L((

    Thế giới thứ 30.

    2021/05/01
     
  4. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2382: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Đại Đào cầm lấy một miếng thịt heo ước lượng, lại nhìn màu sắc xúc cảm một chút, "Đại nương, thịt heo này của ngài tươi không?"

    Đại nương ăn đậu phộng, nghe lời này một cái khoát tay nói, "Sao có thể không tươi, liền cái này trên sạp hàng, thịt heo thuộc nhà ta nóng hổi nhất."

    Trình Đại Đào cười ha ha một tiếng, "Ngài giúp tôi cân xem bao nhiêu tiền."

    Đại nương lưu loát tiếp nhận, "Được." Sau đó đem thịt heo thả lên.

    "Đại Đào, Đại Đào, toang rồi." Dì nhà cách vách bận rộn lo lắng chạy đến, thở phì phò, "Vợ cậu muốn sinh!"

    "Cái gì?" Ông nghe xong nhưng rất khó lường, bận bịu cùng đại nương nói, "Lần sau tôi lại đến mua, hôm nay thật sự là thật ngại quá."

    Đại nương hô một tiếng, "Chúc vợ nhà cậu thay cậu sinh cái thằng nhóc mập mạp."

    Thằng nhóc mập mạp không sinh đến, sinh một cái khuê nữ.

    Trình Đại Đào là cái quân nhân giải ngũ, bây giờ đang ở trong nhà xưởng đi làm, xem như xen lẫn trong đống xí nghiệp nhà nước. Vợ trình độ văn hóa không tính thấp cũng không tính là cao, tại trong xưởng chế y làm việc, một nhà ba người trôi qua coi như có thể.

    Bây giờ thêm một cái khuê nữ, cao hứng nhất không ai qua được hai vợ chồng.

    Trình Đại Đào xin hai ngày nghỉ, hai bên chạy, dù sao trong nhà còn có một cái em bé, không có người chiếu cố không được.

    Vương Tố Đình xuất viện ngày đó, ở tại trong sân nơi này các bạn hàng xóm nhao nhao đến chúc, không thể thiếu muốn xách chút trứng gà gạo a bột a cái gì.

    Niên đại này có chút phân lượng đồ chơi giá hàng cao, mua chút cái khác không giàu nhân ái, còn không bằng dùng những vật này thay thế.

    "Khuê nữ này của em lớn lên giống em, về sau khẳng định xinh đẹp vô cùng." Ở tại bên cạnh thím mập cười nói.

    Vương Tố Đình lúc này thổi không được gió, cho nên trong phòng ở lại, ôm đứa bé trong ngực, mặt mày là ngăn không được ý cười. Bên ngoài Trình Đại Đào đang mài đao, muốn giết cá hoa vàng vừa mua, tẩm bổ thân thể cho vợ.

    "Đúng vậy, nhi nữ song toàn, chồng lại chịu khó lại có tiền đồ." Một cái thím khác cũng nói, thở dài một hơi, "Nào giống tôi à, trong nhà người kia cả ngày liền biết ra ngoài uống rượu, quanh năm suốt tháng cũng liền thích hợp qua."

    "Cái này ngày vui chị nói cái gì." Thím mập nói, vừa định nói chút gì, đã nhìn thấy cậu bé tại cửa ra vào, không khỏi vẫy vẫy tay, "Tiểu Dã, tới."

    Đứa bé trai trai mặt mày tuấn tú kêu một tiếng di, giữ cửa đóng kỹ.

    Vương Tố Đình cười hỏi, "Cha cháu tại bên ngoài làm cái gì?"

    Trình Dã nhu thuận nói một câu, "Cha đang giết cá." Hắn nhìn thoáng qua em bé trong ngực phụ nhân, trong mắt tràn đầy là tò mò.

    Rốt cuộc là đứa bé ba tuổi, kìm nén không được nói, "Đây là em gái sao?"

    "Đúng vậy nha." Thím mập nói, "Cháu có muốn nhìn một chút hay không?"

    Vương Tố Đình không khỏi cúi người xuống, để cho người ta nhìn rõ ràng.

    Trình Dã nhìn thoáng qua em gái.

    Em bé mặt ửng hồng, con mắt vẫn là nhắm, miệng cũng nho nhỏ.

    Còn có chút xấu xí.

    Hắn muốn đưa tay sờ sờ, nhưng lại sợ làm người khóc, chỉ thật là thành thật đứng tại chỗ.

    Vương Tố Đình cười nói, "Em gái đáng yêu sao?"

    Trình Dã không dám ăn ngay nói thật, trái lương tâm nói một câu, "Đáng yêu."

    Trong phòng nhỏ đám thím rất nhanh đi trở về, không lưu lại ăn cơm, dù sao em bé nhà mình đều đang gào khóc đòi ăn.

    Vương Tố Đình đem con gái đặt ở bên trong xe đẩy trẻ con trước đó Trình Đại Đào làm tốt, thêm quần áo, đi nhà xí bên ngoài.

    Cửa phòng bị vụng trộm mở ra.

    Trình Dã đi đến, giống tên trộm ăn trộm gà, đến bên cạnh giường cho trẻ con.

    Cứ như vậy nhìn chằm chằm cô em gái này.

    Tâm hắn nghĩ, em gái rõ ràng không đáng yêu nha, vì sao những người lớn kia đều nói bé đáng yêu.

    Thực sự là kỳ quái.
     
  5. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2383: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Dã sợ mẹ mình rất nhanh liền trở về, nhịn không được duỗi ra ma trảo, chọc chọc mặt em bé.

    Sau đó hắn ngốc.

    Nguyên nhân là, tiểu gia hỏa này tựa hồ là ủy khuất, một giây sau oa oa oa khóc rống lên.

    Hắn hoảng, cũng không biết làm sao làm, chỉ có thể bỏ trốn mất dạng.

    Trình Dã tại trong một đoạn thời gian thật lâu, cũng không dám động cô em gái này.

    Thẳng đến mấy tháng về sau, em bé nẩy nở chút.

    Hắn kinh hỉ phát hiện.

    Thì ra các người lớn nói cũng là thực.

    Em gái còn thật đáng yêu.

    Trầm Mộc Bạch đi tới cái thế giới này đại khái hơn chín tháng, cái thế giới này có chút cùng niên đại 90 bọn họ nơi đó giống nhau, lúc này còn không phải làm sao phát triển, giá hàng cùng tiền lương đều không khác mấy.

    Cô bây giờ không phải là ăn uống ngủ nghỉ chính là ăn uống ngủ nghỉ.

    Ôm bình sữa liền có thể ôm hơn nửa ngày.

    Lúc ăn cơm, cũng chỉ có thể ngửi mùi đồ ăn, thèm đầy đất nước miếng.

    "Mẹ, mẹ ăn cơm, con tới trông em gái." Trình Dã để chén đũa xuống, nhanh chóng nói.

    Vương Tố Đình cười nói được.

    Trầm Mộc Bạch lúc này còn không biết nói chuyện, cô bị anh trai hôn một cái, liền ngửi thấy vị đùi gà.

    Thế là thẳng thắn nhìn người không nói lời nào.

    Trình Dã nói, "Tâm Tâm, em có phải muốn anh trai ôm hay không?"

    Hắn đưa tới.

    Một giây sau, liền bị cắn gương mặt một cái.

    Cũng là mơ màng đến không được.

    Tiểu gia hỏa lúc này mới mọc ra mấy cái răng, cắn người không đau, chính là lưu dấu nước miếng.

    Trình Dã trên mặt lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

    Trầm Mộc Bạch thời điểm hơn một tuổi, chính đang học tập nói chuyện.

    Lúc này Trình Dã là tuổi chơi vui, mỗi ngày đều có đứa bé trong nội viện tới gọi hắn chơi bóng da ná cao su cái gì.

    Hắn ngay từ đầu sẽ còn đi, về sau thì không đi được.

    "Tôi phải cùng em gái tôi chơi."

    Trong nội viện mấy đứa bé đã cảm thấy rất vô vị, em gái có cái gì tốt chơi, không tốt đẹp gì chơi.

    Trình Dã thời điểm năm tuổi, đã ôm được em gái bốn phía đi vòng vo.

    Bé gái dáng dấp mở, lại càng ngày càng trắng nõn đáng yêu.

    Vương Tố Đình cũng là ở đây một mảnh này nói lên được mỹ nhân, dáng người thon thả, lúc trước liền có không ít người đuổi theo lấy.

    Đám thím đã cảm thấy rất hâm mộ, "Con trai nhà em dáng dấp cũng anh tuấn, con gái cũng đẹp mắt, chỗ nào giống con cái nhà chúng ta, cùng một bùn khỉ tựa như."

    "Đúng vậy, Trình Dã cũng coi như đứa bé ngoan, mỗi ngày đều dọn dẹp thật chỉnh tề, cũng sẽ giúp trong nhà lao động, về sau nhất định là một đứa bé tốt."

    "Trình Dã còn đau em gái của hắn, nào giống nhà ta hai cái hai anh em này, cả ngày liền để trần cãi nhau đánh nhau."

    Vương Tố Đình cái này trong lòng bị thổi phồng đến mức rất là dễ chịu, ngoài miệng nói xong đâu có đâu có, trong mắt tràn đầy cũng là ý cười.

    Trầm Mộc Bạch liền thích chính là đùi gà, cô mỗi lần đều muốn gặm hai cái.

    Trình Dã cũng đau em gái, đừng nói là hai cái đùi gà, chính là toàn bộ hắn cũng bỏ được cho.

    Nhưng là Trình Đại Đào đã cảm thấy cô không tưởng nổi, "An Tâm, anh trai của con cũng ở đây thân thể cao lớn đây, lưu một cái cho anh trai con."

    Trầm Mộc Bạch nhếch miệng, "..."

    Sau đó đem một cái đùi gà đang gặm đưa tới, "Cho."

    "Con đứa nhỏ này." Vương Tố Đình bị chọc giận quá mà cười lên.

    Trình Dã nói, "Cha mẹ, con không thích ăn đùi gà, cho Tâm Tâm ăn đi."

    Hắn gắp thức ăn, nói, "Đừng chỉ ăn thịt không dùng bữa, cẩn thận muốn lớn lên sâu răng."

    Trầm Mộc Bạch vậy mới không tin đâu.

    Sau đó cô liền bị thật.

    "Ca, em đau răng."

    Vương Tố Đình cùng Trình Đại Đào đi làm, dù sao hai đứa bé, cũng không là nhà người có tiền gì, kinh tế khẩn trương, có thể nhiều kiếm chút vẫn là muốn kiếm chút.

    Trầm Mộc Bạch đau đến chịu không được, đành phải bụm mặt nước mắt lưng tròng đi tìm ca ca nhà mình.
     
  6. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2384: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Dã đang chiên màn thầu trong chảo nóng, nghe lời này một cái xoay người lại, "Há mồm."

    Cô há to miệng.

    "Mọc sâu răng." Cậu bé đối diện chân thành nói, "Trình An Tâm, em kết thúc rồi."

    Trầm Mộc Bạch choáng tại chỗ.

    Về sau cô liền ngoan ngoãn ăn cải xanh.

    Trình Dã thời điểm sáu tuổi, bắt đầu lên tiểu học.

    Mỗi ngày rất sớm liền rời giường.

    Lúc này Trầm Mộc Bạch thì là nằm trong chăn, cần Vương Tố Đình đánh đòn, mới miễn cưỡng rời giường.

    "Sân nhỏ trong góc trong chút củ cải, con đi tưới chút nước cho mẹ."

    Cô hấp tấp đi.

    Trông thấy phát điểm mầm, đã cảm thấy rất là mới lạ.

    Trầm Mộc Bạch không có trồng qua củ cải, cô chỉ ăn qua củ cải.

    Trình Dã thời điểm tan học, đã nhìn thấy em gái nhà mình ngồi xổm ở bên trong xó xỉnh, hắn đi qua hỏi, "Tâm Tâm, em đang làm gì?"

    Trầm Mộc Bạch nói, "Ca, anh có thích ăn củ cải hay không?"

    Trình Dã không tính là thích ăn củ cải, nhưng là hắn nghĩ, vạn nhất nếu là em gái thích, thế là nhẹ gật đầu, "Thích."

    Trầm Mộc Bạch nắm chặt lại nắm tay nhỏ, "Ca, qua mấy tháng em nhổ củ cải cho anh ăn."

    Trình Dã nín cười, "Được."

    Cô liền mỗi ngày tưới nước cho củ cải, đợi đến thời điểm củ cải thật dài ra, mừng rỡ chạy đến trong phòng nói, "Ca, ca, củ cải lớn lên!"

    Trình Dã đang làm bài tập đây, hắn một cái tiếp nhận đứa bé, nhìn đối phương con mắt sáng lóng lánh, ra vẻ kinh ngạc nói, "Củ cải thật lớn lên? Cái này cũng quá nhanh?"

    Trầm Mộc Bạch dùng sức nhẹ gật đầu, lấy tay khoa tay lấy, "Như vậy ----- lớn."

    Trình Dã muốn cười phun.

    Nhưng là tiệc vui chóng tàn, củ cải trong góc không biết bị ai nhổ mất.

    Vương Tố Đình bị chọc giận gần chết, nhưng cũng không biết là cái hùng hài tử nào làm, cùng chồng lải nhải đã hơn nửa ngày, "Sớm nói cho anh đất kia phải vây quanh, nhưng anh vẫn không nghe lời, hiện tại tốt đi."

    Trình Đại Đào cũng buồn bực, "Cái củ cải này đều không mọc tốt, có cái gì tốt nhổ."

    Nhưng vẫn là nói, "Đã biết, qua mấy ngày liền làm bên trên cho nó."

    Trầm Mộc Bạch có thể thương tâm, cô mỗi ngày đều tưới nước cho củ cải, so với chính mình ăn cơm còn muốn chịu khó, cái củ cải này còn không có ăn một miếng đây, liền không có.

    Trình Dã đem thần sắc em gái nhìn ở trong mắt, trong mắt lướt qua một tia vẻ ấm ức.

    Hắn ăn cơm xong, liền buông chén đũa xuống nói, "Mẹ, con đi ra ngoài."

    Vương Tố Đình hỏi, "Bầu trời này đều muộn, đi đâu?"

    Trình Dã ngoan ngoãn nói, "Đi nhà Cương Tử chơi một hồi."

    "Đi đi, đừng trở về quá muộn." Vương Tố Đình nói.

    Trầm Mộc Bạch đang bới cơm đây, ngửa mặt lên nói, "Ca, mang em một chỗ được hay không?"

    Không đợi đối phương nói chuyện, Vương Tố Đình cho cô một cái ót, "Con đi làm gì, đợi lát nữa tắm rửa xong liền ngoan ngoãn đi ngủ."

    Cô móp méo miệng, có còn là mẹ ruột hay không.

    Trình Dã nở nụ cười, "Anh trở về đến mang kẹo đường cho em ăn."

    "Yeah." Trầm Mộc Bạch reo hò nói.

    Quen việc dễ làm rẽ ngoặt một cái.

    Trình Dã đi vào trong nội viện, hỏi, "Cương Tử ở nhà không?"

    Thím mập nói, "Tiểu Dã tới rồi, Cương Tử ở bên trong đây, coni đi vào ngồi một chút, ăn cơm chưa?"

    Trình Dã nói, "Ăn rồi thẩm."

    Hắn đi vào, Cương Tử mới vừa rồi bị lão đại Từ gia đánh mấy lần trong lòng bàn tay, lúc này còn đau đâu.

    Nhìn thấy người tới, lập tức cao hứng nói, "Trình Dã, cậu có phải tới tìm tôi chơi hay không."

    Phụ thân Cương Tử trầm giọng nói, "Tiểu Dã, con thành tích có phải rất tốt hay không?"

    Cương Tử làm cái nháy mắt cho người ta.

    Trình Dã cười cười nói, "Thúc, thúc chỗ nào nghe tới, con thành tích cũng liền đồng dạng, cái số học ngữ văn này thật đúng là thật khó học."
     
  7. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2385: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cha Cương Tử đứng người lên, để bọn hắn hai tiểu tử bản thân chơi.

    Cương Tử lập tức nói, "Trình Dã, cậu đem bài tập của cậu cho tôi mượn chép chép."

    Trình Dã nói, "Mượn cũng được, bất quá cậu phải giúp tôi một chuyện."

    "Gấp cái gì?" Cương Tử vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, "Cậu nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi khẳng định làm cho cậu."

    "Cậu không phải đối với vài miếng sân nhỏ này quen thuộc nhất sao?" Hắn không nhanh không chậm nói, "Tôi muốn để cậu nghe ngóng chuyện này, thành không?"

    "Dễ nói dễ nói." Cương Tử không chút nghĩ ngợi nói, "Chuyện gì?"

    Trình Dã chậm rãi đem ý đồ đến nói ra.

    Hôm sau.

    Phạm Tiểu Vĩ bị chặn.

    Hắn ta mắt liếc thấy người, "Trình Dã, cậu có ý tứ gì?"

    Người tới nói, "Em gái tôi trồng những cái củ cải kia có phải là cậu nhổ hay không?"

    Phạm Tiểu Vĩ lập tức hoảng, "Cậu lại nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."

    Hắn ta chen vào, lại bị ngăn lại, sót ruột, "Cậu thả tôi trở về!"

    Trình Dã nói, "Tôi chỉ hỏi cậu một câu, củ cải có phải là cậu nhổ hay không?"

    Phạm Tiểu Vĩ lập tức bất động, cười lạnh nói, "Là tôi thì thế nào? Tôi nhổ thì thế nào? Cậu có thể bắt tôi sao?"

    Hắn ta học tập vốn là không tốt, tính tình cũng kém, cả ngày liền biết đi ra ngoài chơi.

    Trong nhà cha mẹ luôn là lấy đối phương đến cùng mình so sánh, nói tốt như vậy tốt như vậy.

    Phạm Tiểu Vĩ trong lòng sao có thể chịu phục, có ngày thời điểm chơi bóng đi ngang qua, đã nhìn thấy bên trong góc sân nhỏ có củ cải mọc ra. Trong lòng của hắn ta liền đến trả thù, tại thời điểm đứa bé đi vào, nhón gót chân lên, đem củ cải nhổ, sau đó lén lút ra ngoài.

    Hắn ta làm xong những cái này, cũng đừng xách nhiều hả giận.

    Mặc dù ngay từ đầu sẽ có chút chột dạ, nhưng không quá hai ngày liền quên.

    Nào biết được, Trình Dã vậy mà lại biết rõ củ cải là hắn ta nhổ.

    Phạm Tiểu Vĩ hoảng một cái chớp mắt, rất nhanh liền tĩnh táo lại.

    Trò cười, hắn ta sợ Trình Dã làm cái gì.

    Ở tại thời điểm bọn họ một đám đứa bé chơi, gia hỏa này liền trong nhà cùng em gái mình chơi, hoặc chính là làm bài tập, nghiễm nhiên chính là những đứa con ngoan điển hình bên trong lòng của cha mẹ.

    Không có ý nghĩa.

    "Em gái tôi rất khổ sở." Trình Dã nói.

    Phạm Tiểu Vĩ, "Có bệnh, khổ sở liền khổ sở, liên quan tôi cái rắm."

    Hắn ta vừa nói, liền muốn vượt qua đi.

    Một giây sau, liền bị bắt cổ áo.

    Mặt đều đỏ lên vì tức, "Trình Dã, cậu làm cái gì?"

    Trình Dã nói, "Giáo huấn cậu."

    Sau đó hắn ta liền bị đánh cho một trận.

    Phạm Tiểu Vĩ ngốc.

    Hắn ta làm sao cho tới bây giờ cũng không biết Trình Dã biết đánh võ.

    Bên miệng trầy chút da, còn chân thấp chân cao về nhà.

    Rất tức tối cùng cha mẹ nhà mình cáo trạng.

    "Trình Dã đánh con!"

    Phạm cha hung hãn cầm cây gậy đi ra, "Mày lặp lại lần nữa, là ai đánh?"

    Phạm Tiểu Vĩ khóc nói, "Là thật, chính là Trình Dã, hắn đem con đánh một trận liền về nhà."

    Phạm mẫu cười lạnh từ trong nhà lấy ra cây trúc, "Không cả ngày học tập thật tốt, liền biết đi ra ngoài chơi, bây giờ còn học được nói láo. Mẹ xem mày qua không được mấy ngày, đoán chừng đều có thể nhảy lên đầu lật ngói."

    Phạm Tiểu Vĩ bị cha mẹ tới hai người lăn lộn đánh.

    Vô luận giải thích thế nào, đều vô dụng.

    Cuối cùng chỉ có thể biệt khuất nói là chính mình cùng người đánh nhau.

    Sau đó một bên nức nở vừa ăn cơm, oán hận nghĩ thầm.

    Trình Dã mày một cái ô quy vương bát đản.

    Không phải liền là nhổ chút củ cải sao.

    Cần thiết hay không.

    Sân nhỏ trong góc vườn rau vây quanh về sau, nhiều trồng mấy thứ đồ.

    Trầm Mộc Bạch thiên tân vạn khổ trông mong, cuối cùng đem củ cải cùng cà chua cho trông mong chín.

    Cô lập tức lấy xuống hai trái đến phòng bếp đi rửa, sau đó chạy vào cửa phòng bên trong.

    "Ca, cà chua!"
     
  8. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2386: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Dã thả bút trong tay ra, cúi đầu cắn một cái, "Ăn ngon, nước nhiều."

    Trầm Mộc Bạch cũng cắn một cái, cười tủm tỉm nói, "Ca, anh bắt mấy con dế cho em chơi đi."

    Cái trước nhíu nhíu mày, "Dế?"

    Cô nhẹ gật đầu, "Em nhìn thấy trong sân có mấy đứa trẻ chơi, chơi cũng vui."

    Trình Dã nhíu mày, "Dế có cái gì tốt chơi, cũng là đồ vật bé trai chơi."

    Trầm Mộc Bạch nũng nịu, "Không nha không nha, em cũng muốn chơi dế, ca, anh giúp em bắt nha."

    Cô cảm thấy thế giới này thực chơi thật vui.

    Mặc dù Trình gia không giàu có, nhưng là loại mà thời niên thiếu đơn giản vui vẻ là dùng tiền tài cũng đổi không đến kia.

    Trình Dã vẫn là không đáp ứng, "Dế cũng là trong đất bùn đi ra, vô cùng bẩn, đợi chút nữa đem quần áo mới của em đều làm cho dơ."

    Em gái của hắn đáng yêu như thế, sao có thể chơi đồ vật những đám con trai kia chơi.

    Trầm Mộc Bạch cũng rất phiền muộn, "Anh không giúp em bắt coi như xong, chính em bắt."

    Sau đó chạy ra ngoài.

    Không cách một giờ, Trình Dã nhận mệnh đi bắt dế.

    Tiểu gia hỏa ôm hắn hôn một cái, "Ca, anh quá tốt rồi!"

    Trình Dã dừng một chút, đột nhiên cảm thấy ngẫu nhiên chơi dế cũng là rất tốt.

    Trầm Mộc Bạch ôm bình chứa dế, nhìn thoáng qua cậu bé tuấn tú.

    Trong lòng lại khổ sở lại cao hứng.

    Cao hứng là, kỳ thật hai người là anh em cũng không có gì không tốt.

    Khổ sở là bởi vì là anh em.

    Cái thế giới này bởi vì thế giới tuyến sụp đổ, nam chính vận mệnh quỹ tích phát sinh thay đổi, mà cô nhiệm vụ chính là bảo đảm đối phương nhân sinh không lo hạnh phúc một đời.

    Lúc trước thời điểm Trầm Mộc Bạch biết mình cùng đối phương không phải anh em ruột, còn rất là cao hứng một trận, nhưng là hệ thống rất nhanh liền tưới cô nước lạnh.

    Không chỉ có là bởi vì phải hoàn thành nhiệm vụ.

    Cũng bởi vì Trình Dã thân thế đã đủ đáng thương, hắn hiện tại sống được tốt như vậy, Trầm Mộc Bạch cũng không nguyện ý đi tự tay phá hư.

    Nghĩ tới đây, cô nhỏ không thể thấy thở dài một hơi.

    "Nhỏ như vậy, liền ông cụ non làm cái gì?" Trình Dã nhéo nhéo mặt cô.

    Trầm Mộc Bạch nói, "Ca, đến trường cảm thụ là dạng gì?"

    Đối phương nhìn cô một cái, "Không có dạng gì, chờ em lên về sau sẽ biết."

    Trầm Mộc Bạch hừ hừ.

    Cô đã sớm biết, chính là nói sang chuyện khác mà thôi.

    Củ cải trắng trắng mập mập về sau, liền có thể rút ra ăn.

    Vương Tố Đình làm canh củ cải, củ cải xào, một bữa đều ăn củ cải.

    Trầm Mộc Bạch vốn đến hào hứng vang dội, lần này cũng là ỉu xìu.

    "Chọn cái gì, có ăn cũng không tệ rồi." Vương Tố Đình gắp một miếng củ cải bỏ vào trong chén cô, khiển trách.

    Cô đem củ cải nhanh chóng gắp đến trong chén anh trai nhà mình, "Anh trai ăn."

    Vương Tố Đình, "..."

    Bà nhìn thoáng qua con trai mình, "Con đừng cứ mãi nuông chiều con bé, trưởng thành khẳng định cho quen ra bệnh công chúa."

    Trầm Mộc Bạch giả bộ như nghe không hiểu, "Bệnh công chúa là cái gì?"

    Trình Dã ăn củ cải, chậm rãi nói, "Bệnh công chúa chính là, mỗi người nữ sinh đều là công chúa, nếu như kén ăn, liền sẽ sinh bệnh."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Bởi vì củ cải trồng cũng không ít, ăn muộn liền già. Vương Tố Đình liền đem còn lại ướp, giòn cót ca cót két.

    Cô ăn một miếng, mặt đều cho nhăn không thấy.

    Nguyên nhân là, quá chua, còn rất cay.

    Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm không thể ta một người thụ thương, thế là liền chạy tới người trong phòng.

    Trình Dã đang làm bài tập.

    Hắn nhìn thoáng qua người, "Làm cái gì?"

    Trầm Mộc Bạch đi tới, nói, "Ca, anh nhắm mắt lại, em cho anh ăn một vật, ăn rất ngon đấy."

    Trình Dã hỏi, "Thứ gì?"
     
  9. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2387: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch nói, "Anh nhắm mắt lại, chờ chút sẽ biết."

    Trình Dã nghe theo lời nói, đem con mắt nhắm lại.

    Sau đó hắn liền cắn một cái đồ vật vừa chua vừa cay.

    Đột nhiên mở mắt.

    Một khuôn mặt xinh đẹp rất là xoắn xuýt, "Thứ đồ chơi gì?"

    Bé gái cười tủm tỉm nói, "Ca, anh không phải rất thích ăn củ cải sao? Ăn nhiều một chút."

    Trình Dã, "Được, còn nói giỡn với anh."

    Hắn vừa nói, liền đưa tay ôm lấy người cù lét.

    Trầm Mộc Bạch bị chọc cho dát dát cười, "Ca, em sai rồi em sai rồi."

    Vương Tố Đình mở ra cửa phòng ngủ, "An Tâm, Tiểu Dã, đại bá các con từ nông thôn đến rồi."

    Hai đứa bé đi ra, liền thấy một cái nam nhân xoa mồ hôi đổ, đang ở nơi đó phiến cây quạt, nhìn thấy bọn họ, cười nói, "Đây là An Tâm cùng Tiểu Dã sao."

    Vương Tố Đình nói, "Cũng không phải, An Tâm, Tiểu Dã, gọi người đi."

    Trình Dã khi còn bé muốn đi qua quê quán một chuyến, hắn vụng trộm cùng em gái nói mấy câu, kêu một tiếng, "Đại bá."

    Trầm Mộc Bạch tại phía sau cũng đi theo gọi.

    Nam nhân nói, "Đứa nhỏ này dáng dấp càng lớn lại càng anh tuấn, An Tâm lớn lên giống em, cùng em bé bên trong tranh tết một dạng đẹp mắt."

    Vương Tố Đình một bên thu xếp đồ vật, vừa nói, "Cái này cả ngày liền chiếu cố chơi, còn không biết về sau làm sao đâu."

    Trình Đại Đào từ trong nhà xưởng vội vàng chạy về, liền ra ngoài mua thức ăn.

    Trưa hôm nay cơm rất là phong phú, có cá có thịt heo, còn có mấy cái rau xanh cùng một tô canh.

    Đại bá có vẻ hơi câu nệ, "Đại Đào, không cần thu xếp nhiều đồ như vậy, đơn giản làm làm là được rồi."

    Đại bá n là nông dân, cái này quanh năm suốt tháng cũng chưa từng ăn mấy lần, nghĩ tới đây, nhỏ không thể thấy thở dài.

    Nếu là đại bá lúc trước đi làm lính, hiện tại sinh hoạt có phải cũng không giống nhau hay không.

    Trình Đại Đào rót một chén rượu cho người ta, "Anh, khách khí cái gì, cũng là người trong nhà."

    Đại bá cười cười nói, "Tôi cũng không mang vật gì tốt, năm nay trồng chút khoai lang, vừa vặn gặp phải thời gian thu hoạch ngô, liền một khối đã lấy tới cho mấy đứa."

    Vương Tố Đình đối với người anh cả này vẫn là trong lòng rất vui vẻ, tâm nhãn thành thật, gặp bọn họ trong thành trôi qua tốt, cũng không có trong lòng bất bình hoặc là cái gì.

    Một bên gắp thức ăn cho người ta vừa nói, "Cái con gà mái kia anh liền mang về đi, em bé nhà anh hiện tại cũng đang thân thể cao lớn, chị dâu lại mang thai, bồi bổ thân thể nhiều mới được."

    Đại bá liền vội khoát khoát tay, "Nông thôn còn có mấy con đây, con gà mái này mấy đứa nấu canh uống, cũng là thổ sinh thổ nuôi, so trong thành lấy lòng, mùi vị có thể hương liệt."

    Trầm Mộc Bạch một bên vừa nghe, vừa ăn cơm.

    Hóa ra nông thôn giống như có rất nhiều thứ ăn ngon.

    "Tâm Tâm, ăn thịt cá." Trình Dã chọn xong xương, bỏ vào trong chén người.

    Đại bá nhìn thoáng qua, cười nói, "Là cái anh trai sẽ em gái."

    Vương Tố Đình cười cười, "Cũng không phải, nha đầu này bây giờ bị sủng đến vô pháp vô thiên đâu."

    Mấy người lại trò chuyện một hồi lâu, đại bá không hề lưu lại, liền chạy về nhà.

    Gà mái bị nuôi béo béo mập mập, Trình Đại Đào nghĩ trước lưu một đoạn thời gian lại giết.

    Trong nồi nấu bắp ngô.

    Vương Tố Đình vớt ra, liền đi bận rộn lấy rửa chén.

    Trầm Mộc Bạch ngửi mùi thơm, liền cầm lấy ghế đệm đi lên, đưa tay muốn cầm.

    Còn tham lam cầm hai cái.

    Nóng người vô cùng.

    Cô mắng nhiếc, lập tức chuồn mất đến bên trong phòng.

    "Ca, ca, ăn bắp ngô."

    Trầm Mộc Bạch nói.

    Trình Dã dựa vào ghế, nghe vậy nhìn lại, thấy cái bắp ngô kia còn bốc hơi nóng, nhíu nhíu mày, đưa tay đi lấy.
     
  10. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2388: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nóng như vậy em cũng dám đi cầm?"

    Cô ngẩn người, hơi mở tay ra, phát hiện đều đỏ một mảnh, lúc này mới vô ý thức cảm thấy đau.

    Trình Dã thấy, lập tức ôm người đi bên ngoài viện hướng nước, sau đó trở về phòng bôi thuốc.

    Vừa mới chuẩn bị mắng chửi người, trông thấy bé gái mắt có hơi hồng đỏ, mềm lòng.

    "Được rồi, Trình An Tâm, em có phải ngốc hay không?"

    Trầm Mộc Bạch hầm hừ nói, "Lần sau có cái gì tốt ăn em liền không lấy cho anh, cho tên mập sát vách tốt rồi."

    Trình Dã dừng một chút, nhìn bé gái một chút, "Em nói cho ai?"

    Trầm Mộc Bạch, ".. Cho chính em, chính em độc chiếm."

    Cô mới không nguyện ý thừa nhận là bản thân sợ.

    Khoai lang có thể chưng cũng có thể nướng, cũng có thể dùng đến làm khoai lang nấu.

    Đặt ở trên lò nướng, Trầm Mộc Bạch vui sướng hài lòng chờ lấy.

    Trình Dã đang xem sách, hắn cơ bản vừa về đến không phải đọc sách chính là làm bài tập.

    Trầm Mộc Bạch đều có điểm hoài nghi hắn có phải muốn biến thành con mọt sách hay không.

    "Ca, anh cố gắng đọc sách như vậy làm cái gì?"

    Cô khuấy động lấy khoai lang, mở miệng hỏi thăm.

    Trình Dã cũng không ngẩng đầu lên nói, "Dù sao em về sau cũng không phải đọc sách sao?"

    Trầm Mộc Bạch đã cảm thấy kỳ quái, "Điều này cùng em đọc sách có quan hệ gì?"

    Trình Dã chậm rãi nói, "Nếu là em kiểm tra thi không được khá, đến lúc đó còn không phải anh tới giúp em ôn tập bài học."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Cảm giác được bản thân IQ bị vũ nhục, cô rất phẫn nộ đem khoai lang mình nướng khét cùng đối phương đổi.

    Trình Dã thời điểm để quyển sách xuống, liền thấy khoai lang bản thân đen thui.

    Bé gái giả bộ như một mặt giật mình, "Ca, khoai lang của anh làm sao cháy?"

    Trình Dã, "..."

    Trầm Mộc Bạch ăn đến say sưa ngon lành, bên trong cũng là màu vàng kim, khoai lang dạng này ngọt nhất.

    "Tiểu hoa miêu." Người đối diện nhìn cô một cái.

    Trầm Mộc Bạch nhìn chung quanh một chút, "Làm sao? Nhà chúng ta nuôi mèo sao?"

    Trình Dã trầm thấp cười ra tiếng.

    Cô lúc này mới phản ứng được, giận, "Anh mới là tiểu hoa miêu."

    Trình Dã cúi đầu, dùng tay áo lau lau vết bẩn trên mặt cho bé gái, "Nhìn, không phải mèo hoa là cái gì?"

    Trầm Mộc Bạch thuận thế tại bên trên thân người xoa xoa, "Hiện tại thì không phải."

    Trình Dã nướng cái khoai lang kia bên trong là màu tím.

    Cô mới vừa ăn xong một cái, nhìn thấy trước mắt một màn này, liền lập tức trợn tròn đôi mắt, "Màu tím!"

    "Ca! Ca! Cho em ăn!"

    Trầm Mộc Bạch lập tức nhào tới.

    Trình Dã nhíu nhíu mày, vững vàng tiếp được bé gái, "Em cẩn thận một chút được hay không? Nếu là bổ nhào vào bếp lửa làm sao bây giờ?"

    Cô chỉ thấy khoai lang, "Em muốn ăn cái này, ca, cho em ăn một nửa được hay không?"

    Trình Dã nói, "Cho em ăn cũng không phải không được, nhưng là em đến hôn anh một cái."

    Em gái khi còn bé còn thích hôn người, càng lớn lên một tuổi, liền không sao cả hôn người.

    Hắn thật đúng là hơi nhớ.

    Trầm Mộc Bạch không chút do dự, "Cái này có gì, em lập tức liền hôn anh." Thế là ôm người, hôn mặt một cái, "Được rồi."

    Trình Dã sờ sờ mặt, cứ như vậy ngây người một lúc công phu, bé gái đem khoai lang của hắn cầm đi, còn cho mình phân một phần nhiều nhất.

    Hắn lập tức có chút dở khóc dở cười.

    Nhưng là nghĩ đến cái gì, liền không hiểu có chút không quá là mùi vị, "Trình An Tâm."

    Trầm Mộc Bạch ăn khoai lang, "Cái gì?"

    Trình Dã nhìn người, "Em liền dễ dàng bị lừa như vậy sao? Nếu là người khác cho em kẹo đường, để em hôn hắn một cái, em có phải cũng hôn hay không?"

    Cô lơ đễnh, cảm giác đối phương thực sự là ca ca tâm mù thao, "Cái này không phải là bởi vì anh là anh trai em sao?"

    Trình Dã lúc này mới thư thái một chút, hắn ăn một miếng khoai lang, nói nhiều một câu nói, "Chớ ăn nhiều như vậy, bằng không thì có em mà chịu đựng thật tốt."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...