Xuyên Không [Edit] Nông Gia Tuyệt Sắc Hiền Thê - Thanh Phong Trường Ngâm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ThienTue835, 4 Tháng mười hai 2020.

  1. ThienTue835

    Bài viết:
    55
    NÔNG GIA TUYỆT SẮC HIỀN THÊ

    [​IMG]

    Tác giả: Thanh Phong Trường Ngâm

    Thể loại: Xuyên không, điền văn, HE, làm giàu

    Tình trạng: Hoàn

    Số chương: 166

    Nguồn: Wikidich.com

    Editor: ThienTue835

    [Thảo luận - Góp ý] - Tác phẩm edit của thientu835

    VĂN ÁN

    Một tri thức trẻ ở hiện đại vừa xuyên qua liền phải kết hôn cùng một nam nhân xa lạ, đây là cái vận mệnh gì a? Người nam nhân này lại muốn lập tức phải đi chiến trường? Hèn gì thấy biểu tình của mọi người nhìn mình cứ như là đang nhìn một quả phụ.

    Là một nữ nhân độc lập ở thế kỷ 21, không cần phải dựa vào nam nhân vẫn có thể sống hoàn hảo, tiễn nam nhân ra chiến trường, Lâm Vân Hi bắt tay vào dựng lều ấm, mua đỉnh núi, nuôi đàn thỏ, trồng nhân sâm, bắt đầu con đường làm giàu.

    Khụ khụ, người nam nhân này đối xử với mình cũng không tồi, mà chính mình đối với hắn cũng có chút ý tứ, cũng tốt nha, tắt đèn..
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười hai 2020
  2. ThienTue835

    Bài viết:
    55
    CHƯƠNG 1: MỚI TỚI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    Sáng sớm, những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống xuyên qua song cửa sổ cũ kỹ, tuy không ấm áp bao nhiêu nhưng lại làm cho căn nhà vốn âm u thêm phần sức sống, Lâm Vân Hi cuối cùng cũng mở đôi mắt nhắm nghiền mấy ngày nay, đại não hỗn độn cuối cùng có một vài phần rõ ràng.

    Từ lúc xuyên qua đến cái thời không chưa biết đến này, nàng vẫn luôn phát sốt, thân thể này của nguyên chủ vẫn hoài sốt cao, nàng không hiểu tại sao mình lại xuyên qua tới nơi này thì lại bị ký ức xa lạ cưỡng bức truyền vào cùng việc sốt cao ập đến hành hạ nàng hồi lâu, đến đây hôn mê bốn năm này mới thanh tỉnh lại.

    Cái thời đại này không tồn tại ở bất kỳ triều đại lịch sử được nhắc đến trong sách giáo khoa, nguyên chủ tên là Lâm Vân Hi, cùng tên nàng giống nhau, nhưng khác biệt chính là nàng là một tiểu tri thức đến từ thế kỷ 21, còn nguyên chủ lại là con gái của một gia đình nông dân ở thôn cây Liễu.

    Mấy ngày nay, Lâm Vân Hi đại khái đã sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, cha nguyên chủ là Lâm Thành Long (trong bản convert ghi là Lâm Thanh Văn, mà mị đọc nội dung sau thì toàn ghi ca ca của nguyên chủ là Lâm Thanh Văn, nên mị sửa thành tên này luôn nha), là một người đọc sách, nhưng đọc được vài thập niên sách thánh hiền cũng chỉ khảo được cái đồng sinh, đến lúc mất đi cũng chưa khảo được cái danh tú tài, nhưng lại khiến cho gia tài cũng được tính giàu có trở thành trống trơn. Nương của nguyên chủ khi nàng còn nhỏ đã sớm buông tay nhân gian, hiện tại tiểu cô nương đều không nhớ rõ nương của nàng trông như thế nào.

    Con nối dõi của Lâm Thành Long khá đơn bạc, chỉ có một trai một gái, trưởng tử Lâm Thanh Văn (bản convert ghi là Lâm Thành Long), cũng chính là đại ca của nguyên chủ, đã thành thân được tám năm, hiện tại có một trai hai gái, nguyên chủ vẫn luôn sống cùng ca ca và tẩu tử, tuy rằng nhà nghèo, nhưng cũng không chịu quá nhiều khổ.

    Qua nhiều ngày như vậy, Lâm Vân Hi cũng không còn rối rắm vấn đề vì sao mình xuyên qua tới nơi này, từ trước đến nay nàng đều không tự làm khó chính mình, việc đã đến nước này thì chỉ có thể tới đâu hay tới đó, nghĩ cũng cũng không được gì.

    "Nha, Vân Hi, muội đã tỉnh! Thật tốt quá, muội có biết đã hôn mê bao lâu rồi không, hù chết ta và ca ca muội". Trong lúc Vân Hi đang ngây người nhìn nóc nhà, liền nghe thấy một nữ nhân lớn giọng kêu lên, quay đầu nhìn lại, thấy tẩu tử Trương thị đang bưng cái chén vào.

    "Tẩu tử.." Cố gắng nửa ngày mới kêu được hai chữ này, giọng giống như bị thứ gì lấp kín, rất khô khốc, phát ra âm thanh như là xé họng vậy.

    "Ai u, tổ tông của ta ơi, muội đừng có nói nữa, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi". Thấy nàng như muốn ngồi dậy, Trương thị liền đặt chén sang một bên, bước nhanh qua đây đè nàng lại. "Cảm ơn trời đất, cuối cùng muội cũng tỉnh, bệnh mới tốt lại, muội đừng có lộn xộn".

    Trương thị là một phụ nhân có vóc dáng khỏe mạnh, thường làm việc nha nông nên sức lực rất lớn, thân thể nhỏ nhắn bệnh nặng mới khỏi của Lâm Vân Hi căn bản không phải là đối thủ của nàng, lập tức đã bị nàng nhét vào ổ chăn, Trương thị lại cẩn thận dịch dịch chăn xung quanh cho nàng, xác định không có gió lọt vào mới buông tay ra.

    Trương thị trước xoa xoa hai tay lên áo bằng vải thô, sau đó đặt tay lên trên trán nàng, cảm giác không quá nóng, lập tức vui vẻ ra mặt nói: "Đừng nói, Tôn đại phu khai dược này thật hiệu nghiệm, tới, Vân Hi, đem thuốc uống ngay đi, uống vào là cơ thể sẽ khỏe lại, đợi lát nữa tẩu sẽ làm món ngon để bồi bổ cho muội: .

    Tôn đại phu là thầy thuốc duy nhất từ làng trên đến xóm dưới, người nông thôn thể chất đều khỏe mạnh, bệnh nhẹ chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày hoặc ngủ một giấc là tốt rồi, rất ít khi thỉnh đại phu xem bệnh. Mấy ngày hôm trước, Lân Vân Hi đột nhiên sốt cao không giảm, Lâm Thanh Văn hoảng sợ, chạy nhanh mời Tôn đại phu đến xem bệnh, Tôn đại phu đến bắt mạch liền nói bệnh này hắn không trị được, kêu bọn họ chuẩn bị hậu sự, vừa nghe nói lời này, Lâm Thanh Văn liền quỳ xuống tại chỗ, một hai đòi hắn phải cứu cho được Lâm Vân Hi, Tôn đại phu bẩt đắc dĩ liền khai dược, không nghĩ tới người sắp bị sốt chết thế nhưng lại được cứu trở về rồi, Trương thị lúc này đối với Tôn đại phu là kính nể cùng cảm kích, chỉ là nàng không biết chính là Lâm Vân Hi chân chính đã chết, hiện tại là một linh hồn khác thay thế.

    Chén thuốc đen như mực cùng vị đắng như hoàng liên, Lâm Vân Hi nhăn mũi uống một hơi hết sạch, tiếp nhận nước ấm mà Trương thị đưa qua uống mấy ngụm mới miễn cưỡng áp xuống vị đắng ngay đầu lưỡi.

    Ngủ tiếp đi, tẩu đi nấu cơm, chờ tẩu nấu xong cơm sáng sẽ gọi muội". Xem nàng có tinh thần uống thuốc như vậy, Trương thị vô cùng cao hứng, có thể tự mình uống thuốc thì cách ngày khỏi bệnh sẽ không xa rồi.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng mười hai 2020
  3. ThienTue835

    Bài viết:
    55
    CHƯƠNG 1: MỚI TỚI (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    Trương thị là người có tính tình nhanh nhẹn, thấy nàng gật đầu, lập tức bưng chén không mang ra ngoài, không lâu sau, bên ngoài liên vang lên tiếng va chạm nồi chén gáo bồn.

    Lâm Vân Hi nhẹ nhàng thở ra, thân thể mềm mại lui sau dựa vào tường, nói thật, nàng rất lo lắng bị người nhìn ra sơ hở, rốt cuộc cũng là hai linh hồn hoàn toàn bất đồng, hơn nữa, sinh hoạt thời đại này này còn kém nhiều, cũng may đời trước tính mình cũng yên tĩnh, không quá yêu thích nói chuyện, về sau cẩn thận một chút chắc sẽ không có gì trở ngại.

    Nàng hôn mê lâu như vậy, thân mình đều sớm cương cứng, bây giờ một chút cũng không buồn ngủ, nhưng lại chẳng có gì để làm, chỉ đành nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện nghĩ đến cuộc sống sinh hoạt về sau.

    Nguyên chủ này đúng là người có số khổ, nguyên trước đây cũng có một mối hôn nhân tốt, cũng chính là Thu gia ở huyện thành, Thu gia trấn trên là phú hộ, khi lão đồng sinh còn sống đã hạ xuống việc đính thân, tính ra là gả cao, vốn dĩ 3 năm trước đây là thành hôn, không ngờ lão đồng sinh mất do bệnh, không lâu sau Thu gia kia liền tới cửa từ hôn, tuyên bố không thể vì giữ đạo hiếu mà làm chậm trễ kéo dài hương khói nhà bọn họ, lý do rất đường hoàng, đáng tiếc là giấy không thể gói được lửa, trong thôn có người làm công ở huyện thành lặng lẽ nói cho Lâm Thanh Văn, có tiểu thư của thương hộ Thái gia coi trong công tử Thu gia, mà gia nghiệp của Thái gia lớn cùng với tiểu thư Thái gia cũng có vài phần tư sắc, Thu gia liền động ý niệm hối hôn, chẳng qua dựa vào Lâm Vân Hi giữ đạo hiếu mà đề ra thôi, Lâm Thanh Văn thiếu chút nữa là tức chết, một hồi xé nát thư đính hôn, cùng đuổi bà mối và ném tất cả các đồ bồi thường ra ngoài cửa, đồng thời phát thề từ đây đến lúc chết cũng không lui tới nữa.

    Mối quan hệ của Thu gia cùng Lâm gia bắt nguồn từ lúc lão đồng sinh đã cứu trưởng tử Thu gia Thu Phong từ trong sông ra, Thu gia lúc ấy lựa chọn cùng Lâm gia liên hôn nguyên nhân chính là để báo ân, quan trọng hơn cả là do Lâm Vân Hi lớn lên thực sự xinh đẹp, lại được lão cha đồng sinh dạy dỗ biết chữ, tính tình dịu ngoan, trừ bỏ nhà nghèo ra thì không còn gì để chê, nhưng cái gì cũng không bằng sự dụ hoặc của tiền tài, sinh ý của Thu Phong ngày càng lớn, liên tục buôn bán ở kinh thành, làm cho những người ở quê tức khắc cảm thấy thân phận nước lên thì thuyền lên, liền đối với hôn sự này có chút không hài lòng, hiện tại có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, liên không chút do dự đến hối hôn, cũng không biết việc này Thu Phong có biết không, nhưng hiện tại việc này đã không còn quan trọng nữa.

    Ở nơi mà xem thanh danh còn quan trọng hơn sinh mạng như cổ đại, thì việc bị từ hôn là một việc không hay ho gì. Tuy rằng việc này không phải lỗi do Lâm gia, nhưng trong thôn vẫn có người đối với Lâm Vân hi chỉ chỉ trỏ trỏ. Nguyên chủ vốn có tính trời sinh là người nhạy cảm, có buồn bực gì đều giữ ở trong lòng, dần dần tích tụ lại thành ấm ức.

    Một kỳ giữ đạo hiếu là 3 năm, Lâm Vân Hi cũng đã 18 tuổi. Ở cổ đại, 18 tuổi mà chưa thành thân liền được xem là lỡ thì, ca ca tẩu tử liền sốt ruột, sợ chậm trễ hạnh phúc cả đời của nàng, liền trong tối ngoài sáng tìm không ít mai mối, đáng tiếc, bởi vì nguyên nhân tuổi quá lớn, những người được giới thiệu đều là những kẻ chơi bời lêu lổng hoặc là người đã qua một đời vợ, Lâm Thanh Văn cùng Trương thị xem nàng như con gái của mình, tự nhiên không thể đem nàng chịu tội, nên việc hôn nhân này đã kéo dài hơn một năm còn chưa có tin tức. Nghe ca ca tẩu tử nói liền từng vụ lại từng vụ đều không có kết quả, vì việc này mà Lâm Vân Hi đã lén khóc không biết bao nhiêu lần.
     
    Hanarine, Cổ Ngữ, Susu140923 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2021
  4. ThienTue835

    Bài viết:
    55
    CHƯƠNG 2: HÔN SỰ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue 835

    Nghĩ vậy, Lâm Vân Hi cảm giác có điểm quẫn bách, một cô gái 29 tuổi ở hiện đại còn chưa nói đến chuyện yêu đương, trước nay còn không cảm thấy mình buồn vì việc cưới gả. Quả nhiên, ở cổ đại đối với phụ nữ lại càng thêm hà khắc.

    Chính nàng muốn chửi thầm, liền nghe bên ngoài truyền đến một trận ho khan tê tâm liệt phế, đây hẳn là đại ca của nàng, Lâm Thanh Văn. Con cái Lâm gia đều thừa kế tật xấu của cha nàng, chính là phổi không tốt, Lâm Vân Hi còn đỡ một chút, Lâm Thanh Văn vào thời điểm ho khan dữ dội có khi còn không hít thở nổi, cho nên chú định là hắn không thể xuống đất làm việc. Thân thể Lâm Thanh Văn không tốt nhưng lại rất hiếu thắng, chính là học xong một tay nghề mộc lợi hại, nhưng cũng vì vậy mà hắn cũng chịu ăn không ít khổ.

    Bên ngoài, không biết tẩu tử nói câu gì mà Lâm Thanh Văn hô to một tiếng "Thật sự?" trong giọng nói tràn đầy kinh hỉ, âm thanh sau đã bị Trương thị đè ép xuống, Lâm Vân Hi suy đoán hẳn là tẩu tử nàng đang nói việc nàng vừa tỉnh.

    Quả nhiên, cửa phòng lập tức được đẩy ra, một nam tử có sắc mặt tái nhợt đi vào, cho dù trên mặt lộ ra màu xanh xao không khỏe mạnh nhưng cũng không che lấp đi được khuôn mày tuấn tú của hắn, đây chính là thân sinh ca ca của nguyên chủ, cũng là thân nhân có cùng huyết thống duy nhất trên đời này của nàng, Lâm Thanh Văn.

    "Vân Hi, muội thấy thế nào? Muội hù chết ca ca, nếu ngươi có bất trắc gì, ta biết ăn nói sao với phụ mẫu đã mất?". Nhìn thấy muội muội tỉnh lại, Lâm Thanh Văn đầu tiên là vể mặt kích động, sau lại nghĩ tới thời điểm bệnh tình nguy kịch, bộ dáng dọa người của nàng, nghĩ lại mà sợ không thôi.

    Tiện nghi ca ca này thương nàng đến tận xương cốt, Lâm Vân Hi thấy chua xót lại vui sướng, nhỏ giọng mở miệng: "Ca, thật xin lỗi lỗi, đã làm ca lo lắng rồi, muội đã khỏe rồi". Không biết có phải chén thuốc vừa uống có tác dụng hay không, tuy rằng đầu còn nặng, nhưng nói chuyện thật ra so với vừa rồi lại lưu loát không ít.

    Lâm Vân Hi rất hâm mộ nguyên chủ, bởi vì kiếp trước của nàng là con tư sinh, bởi vì nguyên nhân giới tính mà lợi thế để mẹ nàng tiến vào hào môn đã không còn. Không thể đưa ra ánh sáng, cũng không được hưởng thụ đến thân tình, cho nên xuyên qua đến nơi đây nàng cũng không có gì để lưu luyến.

    Nếu trời xui đất khiến mình tiếp nhận thân thể này, liền có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, Lâm Vân Hi liền quyết định phải sống tốt, cũng thay nàng chiếu cố tốt ca ca cùng tẩu tử.

    "Nha đầu ngốc, đại phu đều nói muội tâm tư quá nặng, ưu sầu lâu ngày thành bệnh, nên bệnh mới nghiêm trọng như vậy, ca biết muội đều đem mọi sự giấu trong lòng, có cái gì không thể nói cùng ca ca và tẩu tử, chúng ta đều là thân nhân cốt nhục của muội mà!" Lâm Thanh Văn vừa nói hốc mắt liền đỏ, trải qua lần sinh tử này, hắn cũng thật sự rất sợ.

    Nhìn nàng cười, Lâm Thanh Văn ngây ngẩn cả người, từ lúc phụ thân mất đến nay, bao lâu rồi hắn mới bắt gặp gương mặt tươi cười của muội muội? Nghĩ vậy, khó tránh khỏi có chút tự trách, hắn quả nhiên không phải là một ca ca tốt, muội muội bị khi dễ mà hắn không cách nào làm nàng hết giận.

    Thấy mặt hắn đột nhiên trầm xuống, Lâm Vân Hi liền biết ca ca hắn đang để tâm vào chuyện vụn vặt, lập tức bắt lấy tay Lâm Thanh Văn làm nũng nói: "Ca ca, muội đói bụng rồi, tẩu tử nói sẽ làm đồ ngon cho muội ăn, là làm món gì vậy a?"

    Lâm Thanh Văn phục hồi lại tinh thần, nhìn bộ dáng muội muội liếm môi như mèo nhỏ thèm thuồng liền vui vẻ "Là trứng chưng mà muội thích ăn nhất đó, có ngay liền đây, người chờ một xíu".

    "A, thật tốt quá, cũng đưa một phần cho Tĩnh Dao nữa, hắn đọc sách cũng rất vất vả". Tĩnh Dao là trưởng tử của Lâm Thanh Văn, năm nay tám tuổi, cực kỳ thông minh, tuy trong nhà nghèo, ca ca tẩu tử vẫn cắn răng cho hắn học tư thục, nông thôn không có thứ tốt, trứng gà cũng xem như là thức ăn có dinh dưỡng nhất, Lâm Vân Hi rất thương đứa cháu trai này, không muốn chỉ ăn một mình.

    "Cái này không được, trứng gà này là của Phương gia cấp riêng cho muội bổ thân mình". Trương thị bưng chén sứ tiến vào vừa lúc nghe lời này của nàng, cười trả lời.

    "Phương gia này cũng coi như là có tâm, thời điểm mang lễ tới, nghe nói Vân Hi bị bệnh liền đưa tới một rổ trứng gà, đủ ăn được một thời gian". Đem chén sứ thật cẩn thận đưa cho Lâm Vân Hi, thấy nàng tự mình cầm ổn định, Trương thị kéo tay mình về rồi bắt đầu khuyên nàng "Tẩu biết muội ghét bỏ Tam Lang Phương gia phá tướng, nhưng diện mạo không thể làm cơm ăn được, hơn nữa dù trên mặt có thương tích nhưng lại không chậm trễ công việc ruộng đồng".

    Nhắc tới cái này, Lâm Vân Hi chậm rãi tiêu hóa, đoạn ký ức này của nguyên chủ khá mơ hồ, đại khái là trước đây không lâu, Phương gia đột nhiên hướng Lâm gia cầu thân, cấp sính lễ rất nhiều, cảm tình của ca ca nàng đối với Tam Lang Phương gia khá tốt liền đáp ứng. Vốn dĩ có thể thuận lợi gả ra ngoài là chuyện tốt, nhưng nguyên chủ không biết từ nơi nào nghe nói Tam Lang Phương gia kia phá tướng từ thời trẻ, người có tính tình lớn lại yêu thích đánh người, lúc ấy liền bị dọa chết khiếp, tính cùng ca ca tẩu tử nói chuyện, nhưng thấy bọn họ cao hứng chuẩn bị như vậy, lời nói bên miệng không cách nào thốt ra được. Nàng biết nếu chính mình không đồng ý, ca ca tẩu tử khẳng định sẽ nghe nàng, nhưng lại nghĩ đến hai người vì hôn sự của chính mình mà sốt ruột đến phát hỏa liền không đành lòng, rối rắm mãi, sau đó người liền sốt cao lên.

    Lâm Vân Hi cảm giác người này đúng là kỳ ba, chính mình làm mình nghẹn chết, ở đâu ra cái lý này?

    Trong lúc nàng hồi tưởng, Trương thị còn cho rằng nàng còn đang sinh khí mình, vội vàng dùng khuỷu tay đụng vào Lâm Thanh Văn, ý tứ muốn hắn cũng khuyên nhủ.

    "Vân Hi, người yên tâm, Tam Lang Phương gia kia là người đáng tin, ở Phương gia thôn nổi danh là hán tử có năng lực, trước kia ta đã từng gặp hắn một lần, nhân tâm khá tốt, muội gả qua khẳng định sẽ không bị khi dễ". Lâm Thanh Văn đau lòng muội muội, tự nhiên muốn tìm hiểu rõ tính tình muội phu tương lai. Tam Lang Phương gia là người tốt, lại nói nam tử hán lại không chú trọng bộ dáng giống như nữ tử, phá tướng cũng không ảnh hưởng lớn.

    Lâm Vân Hi đối với phu quân tương lai từ trên trời rơi xuống này cũng không một chút hảo cảm, cho dù ở thế kỷ 21, cuộc sống sau khi kết hôn đều bị xem như là hồng thủy mãnh thú (nước lũ và thú dữ, ám chỉ những sự việc rất ghê gớm), càng không bàn đến địa vị nữ nhân ở cổ đại cực kỳ ti tiện, cho nên việc thành thân này đối với Lâm Vân Hi mà nói chính là nạn khủng hôn chứng, có thể nói là tai họa ngập đầu, đặc biệt người này chính là hung thủ hù chết nguyên chủ, nàng làm sao có hảo cảm cho được?

    "Muội tự nhiên là không muốn gả đi, ở nhà là tốt nhất, có ca cũng tẩu yêu thương muội, công việc dơ bẩn mệt sống mệt chết đều không cho làm, nếu ta gả qua, phải hầu hạ cả gia đình kia, ai mà nguyện ý? Muội còn tính cùng sống với ca ca và tẩu tử luôn, ai thèm quản Tam Lang Phương gia kia là ai?". Lâm Vân Hi nhăn nhăn cái mũi, vẻ mặt đầy ủy khuất.

    Lời nàng nói chính là lời thật, nhưng dùng loại ngữ khí này nói ra khiến cho người khác có cảm giác như đang làm nũng, ra vẻ oán giận, làm cho ca ca tẩu tử buông bỏ tâm, đỡ làm cho bọn họ nghĩ nhiều.

    Quả nhiên nàng vừa nói ra, sắc mặt hai người càng thêm nhu hòa, nghĩ thầm nha đầu này nguyên lại không để tâm vào những chuyện vụn vặt, mà là làm nũng, luyến tiếc hai người bọn họ, đây cũng là nguyên nhân bên trong, rốt cuộc cũng chỉ là một cái hài tử.

    "Nha đầu ngốc!" Trương thị làm bộ giận dữ, dùng ngón tay điểm nhẹ trán nàng "Đừng có nói mê sảng, có nữ tử nào mà không gả chồng sinh con, có khác gì giống như hài tử".

    Lâm Vân Hi thuận thế theo ngón tay tẩu tử nắm trong tay nàng, nhéo nhéo, trêu ghẹo nói: "Ky vòng Tam Lang Phương gia là người tốt, tốt nhất là giống như ca ca, cái gì cũng đều nghe tẩu tử, đối với tẩu tử phục tùng ngoan ngoãn, hắc hắc".

    Nàng tuy trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại thở dài, cho dù nàng là người tương đối độc lập, nhưng ở thời đại này muốn không tìm nam nhân để dụa dẫm, khẳng định sẽ bị nước miếng người đời dìm cho chết đuối, lại còn liên lụy cả nhà ca ca tẩu tử.

    Chính mình không nỡ để ca ca tẩu tử nhọc lòng, nếu ca ca xem trọng hắn, chính mình liền gả thôi.

    "Ai u, tẩu xem bệnh của muội tốt lên rồi, đều có sức trêu ghẹo tẩu và ca muội rồi!" Trương thị giả vờ tức giận, trên mặt lại có vết ửng đỏ khả nghi.

    Nam đinh Lâm gia đơn bạc, Lâm Thanh Văn thân mình lại không tốt, cho nên việc trong đất đều do Trương thị lo liệu, Trương thị cũng là người hiểu lý lẽ, biết nam nhân mới là chỗ dựa của mình, nên phá lệ để ý đến thân thể của Lâm Thanh Văn, nhiều lần Lâm Thanh Văn muốn xuống đất làm việc đều bị nàng gắt gao ngăn lại, Lâm Thanh Văn biết nàng chăm sóc vất vả, nên trong nhà có việc gì hai người đều cùng thương lượng với nhau, Lâm gia tuy rằng trải qua nhật tử khổ cực, nhưng không khí phá lệ hài hòa, đây cũng là nguyên nhân Lâm Vân Hi không muốn rời đi.
     
  5. ThienTue835

    Bài viết:
    55
    CHƯƠNG 3: BẰNG HỮU (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    "Đây không phải là do muội ỷ vào tẩu cùng ca ca sủng muội sao? Tẩu yêu thương muội như vậy, mới không đối xử tệ với muội nha". Cảm nhận được tình yêu nồng đậm của hai người, đáy lòng Lâm Vân Hi mềm mại, động tác làm nũng của nàng càng thêm thuần thục, dùng ngón tay của Trương thị cọ cọ trên mặt mình.

    Nhìn tức phụ cùng muội muội tung hứng nhau, tảng đá lớn trong lòng Lâm Thanh Văn cuối cùng cũng buông xuống, tuy rằng bị bệnh một hồi, nhưng muội muội giống như biến đổi hoạt bát hơn, đôi mắt cũng linh động, tản ra ánh sáng rạng rỡ.

    "Ai u, tiểu tổ tông của ta ơi, đừng cọ nữa, lại làm thương mặt muội đó, quá năm ngày nữa muội muốn trở thành nương tử của người rồi, nửa điểm cũng không được qua loa nha". Trương thị nhanh chóng rút tay mình ra, nàng cũng thích Vân Hi cùng nàng thân cận, nhưng tay mình thô ráp, nếu bị thương khuôn mặt phấn nộn kia thì thật không tốt.

    "Sao mà nhanh vậy?" Lâm Thanh Văn nhíu mày hỏi, hắn hy vọng Lâm Vân Hi xuất giá sớm một chút, nhưng chính là mới trao đổi canh thiếp cách đây không bao lâu, như vậy cũng là quá vội vàng đi.

    "Ta cũng cảm thấy có chút nhanh, thời điểm Liễu nhị tẩu qua đây cấp riêng tặng lễ có nói là đã tìm người xem ngày, trừ ngày hai mươi tháng năm là ngày lành ra, ngày lành tháng tốt thích hợp cũng phải qua sang năm".

    Lâm Thanh Văn im lặng.

    Lâm Vân Hi đã mười chín tuổi, nếu chờ qua sang năm thì quá lớn tuổi, ngày tuy rằng cho chút vội, nhưng vì sớm có sự chuẩn bị, nên cũng không đến mức luống cuống tay chân.

    Lâm Vân Hi lập tức rối loạn, cái này cũng tới quá đột nhiên, làm nàng có điểm tiếp thu không kịp.

    "Muội mặt ủ mày ê làm gì? Trong nhà có tẩu và ca ca muội, muội chỉ cần thành thành thật thật ở nhà dưỡng bệnh cùng làm tân nương tử là được rồi". Thấy nàng nhăn nhăn mặt nhỏ, Trương thị trấn an nói.

    Ta đây là muốn đào hôn à nha..

    Đương nhiên lời này không thể nói ra.

    "Lâm tẩu tử, Lâm tẩu tử!"

    Ngoài cổng truyền tới tiếng gọi thanh thúy, Trương thị nhanh chạy ra ngoài cửa tiếp đón khách nhân, Lâm Thanh Văn vỗ vỗ đầu nàng "Đừng nghĩ nhiều nữa, hãy dưỡng bệnh cho tốt".

    Chuyện đã như vậy, Lâm Vân Hi chỉ còn cách ngoan ngoãn gật đầu.

    "Vân Hi, chúng ta tới thăm ngươi!" Nàng còn chưa kịp phiền muộn, đã bị Trương thị mang lại đây hai tiểu nha đầu vây quanh.

    Hai tiểu nha đầu một cao một thấp, tuy rằng chỉ mặc áo vải thô, nhưng đúng là đang tuổi thanh xuân tiếu lệ, cả người tỏa ra tinh thần phấn chấn.

    Hai người này là bằng hữu của nguyên chủ, cũng xem như là bạn khuê mật, người cao tên Ngũ Điệp, người thấp tên Lô Doanh Doanh, xem ra là đến thăm người bệnh.

    "Khó có khi được hai người tới thăm, ngồi nói chuyện với Vân Hi đi, về sau muốn gặp lại cũng khó khăn". Bạn cùng tuổi ở bên nhau khẳng định có nhiều chuyện để nói, Trương thị cùng Lâm Thanh Văn hiểu ý nhường không gian cho bọn họ.

    Lô Doanh Doanh ít tuổi hơn, tính cách cũng hoạt bát, giọng nói giống như chim hoàng anh, giòn giã, thấy phu thê Lâm gia đi ra ngoài, kiềm chế không được liền hỏi: "Ý Lâm tẩu tử là sao vậy? Về sau không cho phép chúng ta gặp nhau là như thế nào?"

    Thấy nàng nói trắng ra, Ngũ Điệp nhíu mày, giật nhẹ tay áo nàng "Nói bậy gì đó? Lâm tẩu tử là hạng người như vậy sao?"

    Ý Lô Doanh Doanh chỉ chính là câu nói về sau khó gặp lại của Trương thị, lời này đúng là không sai, Lâm Vân Hi lập tức phải gả đến thôn Phương gia, mà hai nàng cũng tới tuổi bàn hôn sự, đến lúc đó đều xuất giá, việc gặp lại nhau còn không phải thật khó sao?

    "Tẩu ta nói không sai, về sau các ngươi muốn gặp ta đều phải đi Phương gia thôn". Đối với hai nàng, Lâm Vân Hi không hề che dấu cảm xúc, uể oải mở miệng nói: "Năm ngày nữa, mấy ngày nay hai người đến nói chuyện với ta nhiều chút nha".

    "Ôi trời, như thế nào mà nhanh vậy!" Lô Doanh Doanh sợ ngây người, thành thân theo nàng là việc cực kỳ rườm rà, thế nào mà Lâm Vân Hi lặng yên không tiếng động đã định thân rồi đến ngày thành thân rồi?

    Ngũ Điệp so với nàng thì ổn trọng hơn, cũng suy xét rõ ràng liền minh bạch Lâm Vân Hi làm gái lỡ thì thì khổ "Là người nhà ai?"

    "Tam lang Phương gia". Tên này nàng thật không muốn nhắc đến, đây chính là hung thủ hại mình mất đi tự do a!

    "Tam lang Phương gia nào? Thôn Phương gia người họ Phương khá nhiều đó". Thôn Phương gia là thôn lớn nhất từ làng trên xóm dưới, người bình thường tuy chưa thấy qua, nhưng cũng có nghe qua đó.

    "Chính là cái người phá tướng kia". Đặc điểm quá rõ ràng, muốn xem nhẹ cũng không được.

    "Trời ạ! Sao lại là phá tướng, Vân Hi, ngươi là người đẹp nhất mà ta thấy, người nọ như thế nào lại xứng đôi với ngươi?" Lô Doanh Doanh không chút nào che dấu vẻ mặt tiếc hận, nàng đi qua huyện thành rất nhiều lần, nữ nhân nơi đó cũng không đẹp bằng Vân Hi, theo như nàng, Vân Hi chính là người đẹp nhất trên đời này, chính là vận khí hơi kém.
     
  6. ThienTue835

    Bài viết:
    55
    CHƯƠNG 3: BẰNG HỮU (2 )



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    Đối với việc nàng không lựa lời nói, Ngũ Điệp cũng hết cách, chỉ đành an ủi Vân Hi "Nam nhân phá tướng cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là phẩm tính tốt, nếu Lâm đại ca đồng ý, người kia khẳng định là người đáng tin cậy".

    "Đúng rồi, Lâm đại ca thương Vân Hi nhất, nếu hắn chịu gật đầu, người nọ khẳng định là người tốt". Lô Doanh Doanh chính là lỗ tai mềm, mới vừa lớn tiếng ghét bỏ nhà người ta, đảo mắt liền phụ họa theo Ngũ Điệp.

    Nhìn bộ dáng gật đầu của nàng, Lâm Vân Hi cũng không nhịn được vui vẻ "Cái gì cũng đều bị ngươi nói, ngươi còn có chút chủ ý gì không?"

    Bị nàng chế nhạo rõ ràng như vậy mà hai người kia chính là bỏ qua, ngơ ngác nhìn nàng.

    "Oa, Vân Hi, ngươi cười rất đẹp nha.." Lô Doanh Doanh biểu tình vẻ mặt mộng bức.

    "Đúng vậy, Vân Hi, ngươi nên cười nhiều hơn". Tuy rằng thường xuyên nhìn gương mặt này, nhưng Vân Hi trước kia thường nhíu mày, nàng (Điệp Ngũ) cũng không thấy qua bộ dáng nàng (Vân Hi) cười!

    Bởi vậy có thể thấy được, nguyên chủ trước kia sống nhiều đau trứng! Làm Lâm Vân Hi cảm tưởng như mình đến đây để cứu vớt linh hồn của nàng?

    Nghĩ lại không khỏi giật mình, ý nghĩ của mình thật quá đúng nha!

    "Ngươi run run cái gì? Có lạnh không?" Thấy nàng phát run, Lô Doanh Doanh lo lắng hỏi.

    "Không, không, chỉ là nghĩ tới chuyện không nên nghĩ thôi".

    Nói giỡn, trong chăn nóng muốn chết, cả người đầy mồ hôi, làm sao có thể lạnh được, vừa rồi là ác hàn.

    "Ngươi đều phải gả chồng, ta chuẩn bị mang đến cho người hạ lễ, khả năng không quá quý trọng nhưng ngươi cũng đừng ghét bỏ!" Đầu nhỏ Lô Doanh Doanh xoay chuyển, nghĩ cái gì liền nói cái đó.

    "Nói cái gì vậy, ta là hạng người như vậy sao? Hạ lễ gì đó quá khách khí, người đến xem ta là được rồi".

    Này không phải là lời khách khí, dân cư thôn Liễu gia đều thiếu ruộng cày đến đáng thương, nhà nhà đều không giàu có, các nàng đều tự mình tích cóp của hồi môn, hạ lễ cũng không cách nào thu, hiện tại liền nghĩ cùng hai nàng nói chuyện nhiều hơn, thêm hiểu biết một chút thế giới này.

    Sợ hai nàng đem lời nói của mình tai này qua tai kia, Lâm Vân Hi cường điệu nói: "Thật sự ta cái gì cũng không thiếu, tẩu tử ta đều chuẩn bị tốt cho ta, ngươi nếu tặng đồ nghĩa là xem ta như người ngoài, chúng ta về sau còn như thế nào gặp nhau?"

    "Ngươi cũng là người tích cực!" Lô Doanh Doanh thở dài, Vân Hi cái gì cũng tốt, chính là cái tính quật cường này làm người khác không phản bác được.

    "Tâm ý ngươi Vân Hi tiếp thu tốt là được, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, cái đầu nhỏ không biết mỗi ngày suy nghĩ cái gì!" Ngũ Điệp biết băn khoăn của nàng liền khai thông cho Lô Doanh Doanh.

    "Ta nơi nào nghĩ nhiều? Cũng tốt, hai ngươi liền hợp lại khi dễ ta, hừ!"

    "Ai dám khi dễ, ngươi lợi hại nhất!"

    "Đúng vậy, ngươi nói ai khi dễ ngươi, ta đảm bảo sẽ giúp ngươi đánh nàng!"

    Ba người thì thầm nói nửa ngày, thực mau đến buổi trưa, cho dù không muốn cùng phải rời đi, các nàng đều phải trở về làm cơm trưa.

    "Đừng đứng dậy! Ngươi vừa khỏi bệnh, đừng để gặp gió!" Thấy nàng muốn đứng dậy tiễn hai người, Ngũ Điệp liền khuyên.

    "Không có việc gì, kỳ thật ta sốt cao đã sớm tốt rồi, chính là hơi choáng váng đầu, ra phơi dưới mặt trời mới mau khỏe". Nàng hôn mê lâu như vậy, phần lớn vì linh hồn và thân thể cần dung hợp, nếu đã thanh tỉnh thì cũng đã không có việc gì, nằm nhiều ngày như vậy thân thể nàng đã sớm cứng đờ, nói cái gì cũng phải đi ra ngoài dạo mát thôi.  
     
  7. ThienTue835

    Bài viết:
    55
    CHƯƠNG 4: LIỄU TAM THẨM (1)



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    Hai người không khuyên được, đành giúp nàng mang thêm kiện quần áo, nếu không phải sáng nay thấy nàng nói chuyện có tinh thần như vậy, ai dám làm việc lỗ mãng đến thế.

    Thân thể nằm lâu nhũn ra vô lực, Lâm Vân Hi cố gắng làm chính mình đứng dậy, tiễn hai người ra đến cổng.

    "Vân Hi, buổi chiều ta phải lên núi hái rau dại, sáng mai ta lại đây xem người nha". Ngũ Điệp kéo tay nàng có điểm luyến tiếc, Vân Hi ngày thường là người đa sầu đa cảm, hầu như chỉ nghe hai nàng nói chuyện, ít khi chen vào, hôm nay chính là nói không ít, nghĩ lại vài ngày sau nàng phải xuất giá, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

    "Được nha, ta chờ hai người". Lâm Vân Hi cười đến hai mắt cong cong, hai khuê mật này tính tình tốt lại không có nhiều tâm tư khác, nàng rất thích.

    "Ai u, đây không phải Vân Hi của Lâm gia sao? Đã lâu không thấy ngươi, ai da, sao vẫn là xinh đẹp như vậy a!". Thấy ba nàng đứng ở cổng nói, một đại thẩm liền bước đến cùng nàng nói chuyện.

    Lâm Vân Hi theo bản năng tránh sang một bên khỏi đại thẩm đang hướng nàng nói chuyện, từ trong trí nhớ nhảy ra hình ảnh người tới, lông mày không khỏi nhăn lại "Chào Liễu tam thẩm, làm thẩm lo lắng rồi, mấy ngày trước ta sinh bệnh, hôm nay mới tốt được một chút".

    "Ai u, hóa ra là bị bệnh, trách không được cả khuôn mặt đều gầy đi, tẩu tử ngươi cũng thật là, không biết chiếu cố ngươi, để cho ngươi gầy thành như vầy, chậc chậc". Liễu tam thẩm muốn qua sờ mặt nàng, lại bị Lâm Vân Hi không dấu vết tránh thoát, nàng ngượng ngùng đem tay thu hồi, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Vân Hi.

    Nghe nàng nói xấu tẩu tử, Lâm Vân Hi liền không cao hứng, mặt không biểu tình mở miệng nói: "Tẩu ta chăm sóc ta rất tốt, bằng không ta cũng không có khỏi bệnh nhanh chóng được như vậy đâu".

    Vị đại thẩm kia nghe nàng vì Trương thị mà giải thích liền tỏ vẻ không vui, liếc nhìn thấy nhiều người làm ruộng đang lục tục trở về, cố ý nói lớn: "Vân Hi ngươi chính là người có tính thành thật, bị người khi dễ đều không hé răng, ai trong thôn không biết tẩu tử Lâm gia kia tính tình đanh đá, ngươi đừng sợ, nói cho tam thẩm nàng khi dễ ngươi như thế nào, ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!".

    Nàng kia lớn giọng cùng ý tứ trong lời nói dẫn đến không ít người tiến tới, ở thôn Cây Liễu, Lâm gia là tồn tại đặc biệt, lão đồng sinh là người biết chữ nghĩa, nhưng gia tài tiêu tán hết cũng không khảo trúng được cái danh tú tài, người trong thôn bội phục hắn quyết đoán lại đáng thương với việc hắn liên tiếp thi rớt, càng lạ nữa chính là nhà đều đã suy tàn như vậy mà trưởng tử của Lâm Thanh Văn vẫn tiếp tục đọc sách, làm cho mọi người trong thôn mở rộng tầm mắt, luyến tiếc bạc cung cấp cho hài tử đọc sách muốn rơi nước mắt, Lâm gia này nghĩ muốn làm quan đến điên rồi, một chút lão nhân có tuổi thì âm thầm gần đầu, Lâm gia này kiên định, nếu được như ước nguyện khẳng định thành tựu không thể kê xiết.

    Bởi vì Lâm Thanh Dao còn nhỏ, nên hiện tại còn không nhìn ra cái gì, cho nên chú ý của mọi người đối với hắn cũng dần phai nhạt. Nhưng cùng Lâm Vân Hi là không giống nhau, cô nương này tuy rằng ru rú trong nhà, vẫn là trong Liễu gia thôn không bỏ qua tồn tại, Lâm Vân Hi xem ra chính mình vẫn luôn là nhân vật phong vân trong Liễu gia thôn, vẫn luôn bị chú ý, chưa bao giờ bị lãng quên.

    Lâm Vân Hi vì điều gì mà bị chú ý như vậy? Vẫn là bỏi vì lớn lên xinh đẹp, tính cách lại tốt! Chỉ là nước phù sa không chạy ruộng ngoài, thế nhưng lặng yên không tiếng động thật sự đính hôn với người huyện thành, nghe được tin tức này, các hán tử trong tuổi hôn kỳ Liễu gia thôn đều mất ăn mất ngủ vài ngày, thất hồn lạc phách nghe theo sự an bài của phụ mẫu lục tục thành thân.

    Vốn dĩ mọi người đều an phận, không nghĩ tới sau khi lão đồng sinh mất không bao lâu, thế nhưng Thu gia lại từ hôn, việc này lập tức kích khởi ngàn tầng lãng, tâm tư nhiều người lại trỗi dậy, nhưng lại sốt ruột chờ đợi đến cô nương người ta qua hiếu kỳ, đáng tiếc bọn họ tưởng là tốt đẹp, nhưng phụ mẫu lại không đồng ý chờ lâu như vậy, bọn họ còn muốn ôm tôn tử, nên nhiều người không chịu nổi áp lực rời khỏi đổi ngũ của theo đuổi Lâm Vân Hi.

    Những vẫn có một số người kiên trì, không phải vì họ đối với Lâm Vân Hi nhất vãng tình thâm, mà là phẩm hạnh không tốt, trong đó có con trai của Liễu tam thẩm, Liễu Tuấn Tài, tên nghe thì hay nhưng kỳ thật tính tình chính là một cái bao cỏ.

    Liễu tam thẩm có cùng Lâm gia đề thân qua, nhưng bị Trương thị không một chút lưu tình cự tuyệt, cho nên nàng vẫn luôn ghi hận trong lòng, mỗi ngày cũng người khác nói xấu Trương thị, hiện tại có cơ hội nhế nhạo Trương thị, làm sao nàng có thể dễ dàng buông tha như vậy, hận không thể kéo mọi người trong thôn tới nghe.
     
  8. ThienTue835

    Bài viết:
    55
    CHƯƠNG 4: LIỄU TAM THẨM (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    Bởi vì Liễu Tuấn Tài kia không phải là thứ tốt, Trương thị cự tuyệt cũng không nói gì cho nàng, cho nên Lâm Vân Hi không biết các nàng có ân oán gì, thấy nàng cấp tẩu mình bôi đen như vậy, lập tức đen mặt phản bác nói: "Liễu tam thẩm, ta nghe lời thẩm nói không quá thích hợp, tẩu tử ta xem ta như khuê nữ của mật mà thương, như thế nào lại khi dễ ta? Chính nàng còn luyến tiếc ăn trứng gà, nhưng lại cho ta ăn để bổ thân mình, trong nhà cũng chưa từng cho ta hỗ trợ, ngươi thử nhìn tay ta xem!". Theo lời nàng nói, Lâm Vân Hi chính là đưa tay cho tất cả những người xem náo nhiệt nhìn, vì muốn mọi người nhìn rõ nàng còn cố ý đi rồi vòng lại.

    "Ai nha, Lâm nha đầu người đẹp, tay cũng thanh tú, mềm giống như đậu hũ".

    "Đúng rồi, vừa thấy tay mềm như vậy chính là từ trước tới nay không hề trải qua làm việc nặng".

    "Lâm tẩu tử cũng là người chịu gánh vác, thân thể Lâm lão đại không tốt, trong nhà chỉ mình nàng, một nữ nhân xuống đất làm việc, cũng thật vất vả, quả thật không dễ dàng".

    Mọi người đều là đồng tình kẻ yếu, Lâm Vân Hi chính là muốn cho mọi người nhớ đến hành động ngày thường của tẩu tử, sau đó dùng cái này khẽ đánh vào mặt vị đại thẩm kia, tẩu tử ta cũng là do ngươi khi dễ, Lâm Vân Hi trong lòng hừ lạnh, nếu là ở hiện đại, ta mắng ngập đầu! Tuy rằng tức giận, nhưng nàng vẫn còn lý trí, không dám quá lớn quá mức.

    "Ta vốn là có ý tốt giúp ngươi, ai biết ngươi lại không biết tốt xấu như vậy, thôi thôi, xem như ta mặt nóng dán mông lạnh ngươi đi". Lâm Vân Hi luôn luôn là người không yêu thích nói chuyện nên Liễu tam thẩm mới dám kêu gào, không nghĩ giờ nàng nói chuyện lại lanh lợi như vậy, Liễu tam thẩm không chiếm được tiền nghi nền nói chuyện liền khó nghe.

    Nàng nói mặt nóng cũng mặt lạnh lời này cho các cô nương chưa xuất giá có điểm hơi lỗi thời, Lâm Vân Hi tính châm chọc nàng một hai câu, nhìn đến Ngũ Điệp và Lô Doanh Doanh bên cạnh nghẹn đỏ bừng, lời nói đến miệng liền nuốt xuống, thời đại này yêu cầu nữ nhân phải hiền lương thục đức, đặc biệt là nữ tử chưa lập gia đình, nếu lời nói việc làm có chút không đoan trang liền bị người sau lưng nói, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hôn nhân, nàng chuẩn bị xuất giá nên chỉ có nhịn lại.

    Chính là nàng có thể nhịn, nhưng có người lại không nhịn được.

    Liễu tam thẩm tự làm mình mất mặt vừa muốn xị mặt tránh đi, đã bị một nữ nhân từ trong đám người tới một phen giữ lại, chính là Trương thị vừa mới từ ruộng trở về, không biết nàng từ đâu nghe được, sắc mặt đen lại như đáy nồi.

    "Ai u, đi từ xa chúng ta đã nghe thấy tiếng quạ đen kêu, liền chạy nhanh về xem, nhà chúng ta chuẩn bị muốn làm hỉ sự, cũng không thể để cho quạ đen làm ô uế nhà cửa, nguyên lai là Liễu tam thẩm a, không có việc gì ngài học tiếng quạ đen làm gì, thật đen đủi!" Trương thị không nhiều băn khoăn như nàng, há miệng liền đem Liễu tam thẩm tức đến phát run.
     
  9. ThienTue835

    Bài viết:
    55
    CHƯƠNG 5: SÉT ĐÁNH GIỮA TRỜI QUANG (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    Liễu tam thẩm là người rất thích nói xấu ở sau lưng người khác, những phụ nhân trong thôn đều chán ghét bà, nhưng theo bối phận của bà mà nói thì những người bình thường không dám giáp mặt nói lại, Trương thị cũng biết bà nói xấu sau lưng mình không ít chuyện, chỉ là chưa cãi lý đâu, hiện tại rõ ràng như vậy, Trương thị sao có thể ngậm bồ hòn mà nhịn được, trực tiếp chỉ cây dâu mắng cây hòe không chút lưu tình nào.

    "Ngươi! Ngươi, cái người đàn bà đanh đá này, ngươi dám mắng ta, oa a, cái người đáng bị ngàn đao chém này, ta liều mạng với ngươi!" Liễu tam thẩm đâu chịu nổi nhục mạ như vậy, nhảy chân lên dùng tay định bắt lấy Trương thị, Trương thị thân thể cường tráng, nơi nào để bà đụng tới, nhẹ nhàng đẩy một cái, mông Liễu tam thẩm liền đáp xuống mặt đất rồi.

    Với bộ dáng đầu tóc tán loạn của bà cộng thêm âm thanh từ cổ phát ra không khác gì tiếng quạ đen, làm cho mấy tức phụ trẻ hoạt bát không nhịn được liền bật cười, những người phụ nhân có quan hệ họ hàng với Liễu tam thẩm vô thanh vô thức ẩn mình trong đám người, cũng không đi ra khuyên bảo, Liễu tam thẩm người ngày nói chuyện không lưu khẩu đức, toàn bộ người trong thôn cây liễu đều đã đắc tội, những người xem náo nhiệt ở đây không người nào không bị nàng nói xấu sau lưng, ai sẽ thay nàng nói chuyện.

    "Tam thẩm, ngài nên cẩn thận một chút, cái tay này của ta không biết phân nặng nhẹ, đừng để làm bị thương ngài". Trương thị ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt như ngàn đao nhỏ hướng lên người bà.

    Có người cùng Trương thị quan hệ không tồi che miệng cười hỏi: "Lâm tẩu, ngươi vừa nói muốn làm hỉ sự, chuyện là như thế nào?"

    "Ngày hai mươi tháng năm là ngày lành của Vân Hi nhà chúng ta, đến lúc đó, nếu các ngươi có rảnh đều phải đến uống rượu nha". Nhắc đến cái này, mặt Trương thị đang âm nhu liền chuyển thành vui vẻ, cùng người bên cạnh bắt chuyện lên.

    Nghe được Lâm Vân Hi lập tức phải thành thân ngày, Liễu tam thẩm khóc càng tê tâm liệt phế, tiểu nhi tử của bà, Liễu Tuấn Tài mê Lâm Vân Hi như điếu đổ, lần trước bà tới cửa cầu thân không thành liền tuyệt thực mấy ngày liền, lần này nếu biết Lâm Vân Hi cùng người khác thành thân, có khác nào muốn mệnh hắn, nhi tử của bà thật là đáng thương!

    "Liễu tam thẩm! Muốn khóc thì về nhà mình khóc, Vân Hi nhà chúng ta lập tức làm hỉ sự, ngươi đừng khóc ở đây làm nhà chúng ta đen đủi". Đang cùng mấy người xung quanh nói chuyện, nghe bà khóc thê thảm như vậy, Trương thị đè nặng hỏa khí nói.

    Liễu tam thẩm không để ý đến nàng, vẫn tiếp tục khóc.

    Ngay lúc hai người đang giằng co, bên cạnh có một âm thanh nho nhỏ nói: "Lâm tẩu, có chuyện này ta không biết có nên nói hay không"

    Người nói chuyện là một cô nương tầm mười bốn, mười lăm tuổi, tướng mạo bình thường, thân hình như nhược như liễu, dưới chân mang giày lụa thêu màu xanh, mặc váy dài tế sa màu thạch lựu, trên đầu búi tóc cao và cắm thêm cái trâm bạc, đứng trong đám nữ nhân mặc áo vải thô thật giống như hạc giữa bầy gà, nhìn phi thường chói mắt.

    "Nguyên là là Chu Chí Mai nha, làm sao vậy, có chuyện gì sao?" Trương thị mặt ngoài tươi cười, nhưng trong lòng lại nói thầm, nha đầu này ngày thường không cùng Vân Hi qua lại, hiện tại tới đây là muốn làm gì?

    Khi thấy tẩu tử mình hô tên người này, Lâm Vân Hi cũng biết người nào tới trong thôn này, người này là nhị nữ nhi của thợ giết heo, trong nhà cũng khá giả, nhưng hiện tại mặc váy tế sa trong thời tiết này không thấy lạnh sao?

    Thấy nàng há mồm định trả lời Trương thị, Lâm Vân Hi chạy nhanh trước một bước nắm lấy tay nàng "Ai nha, sao ngươi lại tới đây, ngươi chính là khách ít đến, đi, cùng ta vào nhà nói chuyện thôi". Nói giỡn, nàng đã từng xem qua nhiều phim truyền hình, nếu cảnh "Bệ hạ, thần thiếp có chuyện không biết có nên nói hay không" như vậy, khẳng dịnh là muốn lấy đầu người khác, hơn nữa, xem ánh mắt người này nhìn mình như thế nào cũng thấy kiểu vui sướng khi người gặp họa, không thể không phòng.

    Một bên Lư Oánh Oánh lặng lẽ chọc chọc Ngũ Điệp, tiến bên tai nàng nói: "Chu Chính Mai kia không phải luôn chướng mắt Vân Hi sao, mỗi lần nhìn thấy Vân Hi ước gì tránh xa, hôm nay sao lại lù lù đến đây vậy?"

    Ngũ Điệp lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng không biết, chỉ là lo lắng nhìn đến Lâm Vân Hi.

    Chu Chính Mai kia, bộ dáng nhìn giống như một trận gió thổi tới là bay mất, nhưng Lâm Vân Hi kéo thế nào cũng không kéo động được Hạ Chính Mai, người bên cạnh thì xem náo nhiệt, không chê nhiều việc, còn không ngừng hỏi:"Ai nha, đều là hương thân quê nhà, có cái gì không thể nói?

    Ha hả, đây chính là người tới không có ý tốt, rõ ràng tới để phá, Lâm Vân Hi trong lòng cười lạnh, kỹ thuật diễn này cũng quá kém đi, tròng mắt tính kế để lộ liễu như vậy, quá kém!
     
  10. ThienTue835

    Bài viết:
    55
    CHƯƠNG 5: SÉT ĐÁNH GIỮA TRỜI QUANG (2)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ThienTue835

    Trương thị cũng không ngốc, xem tình hình như vậy liền biết không có chuyện gì tốt, mặt lập tức liền trầm xuống "Chu muội tử, Vân Hi bệnh nặng mới khỏi, không thể gặp gió, ngươi nếu có chuyện muốn nói thì vào nhà, để hai ngươi hảo hảo nói chuyện."

    Chu Chính Mai không đáp lại, trên mặt ngoài trừ lộ ra vài phần bi thiết, dung thân thể gầy yếu cùng với âm thanh lớn tiếng không tương xứng nói: "Lâm tẩu, đây là sự tình cả đời của Vân Hi, ta nói ngài cũng đừng nóng giận, vừa lúc này có người trong thôn đứng ra phân xử, Phương gia kia thật khinh người quá đáng!". Vừa nói vừa rơi ra vài giọt lệ, khuôn mặt nhỏ trông thật đáng thương.

    Xem ra lần này diễn so với lần trước có phần nhập diễn hơn, chính là nhìn tròng mắt long lanh kia lại càng giống như thật, lúc này Lâm Vân Hi thật ra cũng sinh vài phần hứng thú, trọng sinh đến cái tiểu thôn sơn xó xỉnh này, thế nhưng còn có thể nháo ra nhiều trò mèo như vậy, quả nhiên là có người địa phương liền có giang hồ, có giang hồ địa phương liền có huyết vũ tinh phong.

    Chu Chính Mai vừa thốt lên, giống như một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu, đám người đang xem náo nhiệt tức khắc sôi trào, mấy ngày sau chính là ngày Phương gia nghênh thú Lâm Vân Hi, nếu lúc này có tuôn ra lời đồn đãi gì thì cũng thật là náo nhiệt, Ngũ Điệp phản ứng nhanh, liền chạy nhanh ra hòa giải "Chính Mai muội, chớ nghe những người đó nhàn ngôn toái ngữ, Lâm đại ca đã sớm hỏi thăm tốt rồi, gia đình kia là nhà đứng đắn, Phương gia Tam lang cũng là người xuất sắc".

    "Đúng vậy, đúng vậy, nhà mẹ đẻ ta ở Phương gia thôn, Phương gia Tam lang kia cũng là người trung hậu thành thật lại hiếu thuận.."

    Người nọ nói xong, trong đám người cũng có không ít người phụ họa theo.

    "Nghe Chu muội nói như vậy, chúng ta cũng không thể để Lâm Vân Hi không minh bạch gả qua như vậy được!". Vừa nghe được tin nóng, máu huyết Liễu tam thẩm sống lại trong nháy mắt, không còn khóc nữa, thúc giục Chu Chính Mai nói tiếp.

    Lúc này, mặc dù trong lòng Trương thị cực kỳ hận nàng quấy rối, nhưng cũng không thể ngăn Chu Chính Mai nói tiếp, cho dù chính mình ra mặt ngăn lại. Cũng không biết chuyện này về sau sẽ truyền ra như thế nào nữa, coi như trước mặt mọi người nói ra, nếu nàng dám nói hươu nói vượn thì đừng trách nàng không khách khí.

    "Chu muội, ngươi tiếp tục nói đi, vừa lúc ở đây có nhiều người làm chứng, nếu Phương gia kia có cái gì không ổn, ta nhất định hướng họ đòi cái công đạo". Trương thị vén tay áo lên, hướng về phía Chu Chính Mai cười lạnh.

    "Phương gia kia làm việc thật không có đạo nghĩa, Tam lang Phương gia kia bị bắt đi lao dịch, nghe nói còn bị điều động đến biên cương, nửa tháng sau phải đi, Vân Hi gả qua còn không phải, không phải.."

    Không phải thủ tiết sống qua ngày sao!

    Tin tức này giống như một tiếng sét lớn, đem dọa choáng váng tất cả mọi người, Trương thị mặt lập tức trắng lên, miệng nhúc nhích vài cái, một chữ đều không thốt ra được.

    Lâm Vân Hi hơi chau may, người cổ đại muốn đi phục dịch nàng có biết, phục binh dịch là khổ nhất cũng là nguy hiểm nhất, căn cứ ký ức đời trước, biên quan triều đại này tuy rằng trăm năm không có trận chiến gì lớn, nhưng các trận nhỏ thì cọ xát không ngừng, phục binh dịch mười người thì cũng không có bao nhiêu người sống đủ ba năm, nếu có may mắn sống sót thì phần lớn tứ chi cũng không đủ kiện toàn. Phương gia cố ý giấu giếm tim tức Tam lang phải phục dịch, còn ở thời điểm mấu chốt này đi đón dâu, mục đích quá rõ ràng, đây chính là nghĩ muốn lưu lại huyết mạch, nhưng đây chính là đem hố nữ tử gả qua, ở cái thời đại lấy phu làm trời, có trượng phu che chở nữ tử còn chưa chắc sống tốt, huống chi gả cho một người vừa mới thành thân liền rời đi, chưa chắc còn có thể trở về, cuộc sống sau này nghĩ liền có thể đoán được.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...