Chương 40: Tiêu đề
Editor: Minh Nguyệt Mạn
Editor: Minh Nguyệt Mạn
Đồ ăn theo trình tự giống nhau lần lượt được bày lên, Tô Lạc ăn no vỗ vỗ bụng.
"Hoàn hảo hôm nay đã uống thuốc, bụng cùng dạ dày không còn đau như vậy nữa, bằng không bai nhiêu đồ ăn ngon anh chuẩn bị, chẳng phải tôi là vô phúc hưởng thụ sao."
"Về sau sinh nhật của em, tôi đều cùng em, như thế nào sẽ vô phúc hưởng thụ đâu."
Về sau, làm sao mà có về sau.
Tô Lạc thản nhiên nở nụ cười, "Cám ơn anh~"
Cung Tư Dạ đứng dậy đến bên cạnh cô, hạ thắt lưng, một tay chống trên bàn, nhìn về phía cô.
"Tiểu tham miêu*."
*Tiểu tham miêu: Mèo nhỏ tham lam, vì là biệt danh nên giữ nguyên có vẻ hay hơn.
Nhìn thấy khóe miệng cô còn lưu lại một chút bơ bánh ngọt.
"Cái.."
Cái gì?
Vừa mới mở miệng ra, môi hắn đã đậu ngay trên khóe miệng cô.
Nhẹ nhàng liếm chút bơ dính lại kia, sau đó rời khỏi môi của cô, t đôi mắt hâm thúy nhìn về phía cô.
"Ngọt!"
Tô Lạc cúi đầu, dùng khăn ăn lau chùi khóe miệng.
Mặc dù mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tai đã đỏ ửng hết lên.
Cung Tư Dạ thực thích bộ dáng hiện tại của cô, cô càng là thẹn thùng, càng chứng minh cô có động tâm.
"Đêm nay, ở lại bên cạnh tôi được không?"
"Tôi đã ăn cơm với anh rồi, đêm nay để tôi về đi."
Aizz..
Hắn thở dài một tiếng, "Tôi chỉ muốn biết, hắn ta chuẩn bị cho em cái kinh hỉ gì, mà khiến cho em khẩn cấp trở về như vậy?"
"Sinh nhật, nên cùng người mình yêu ở cùng một chỗ."
"Cho nên, người kia phải là hắn ta sao?"
"Vẫn luôn là anh ấy."
Cung Tư Dạ đứng thẳng, bất đắc dĩ kéo lại cổ áo tây trang.
"Đi, hiện tại đưa em trở về."
"Cám ơn!"
Hai người đi ra khỏi nhà ăn, ngồi trên xe, không khí lại trở nên nghiêm túc im lặng như lúc trước.
Xe đi được một nửa lộ trình, Cung Tư Dạ đột nhiên một chưởng đập lên tay lái.
"Tôi không nên nhắc tới hắn ta, càng nhắc tới hắn ta sẽ càng tức!"
Tô Lạc bị một chưởng kia của hắn dọa đến run lên, khúm núm hỏi: "Tôi lại chọc giận gì đến anh rồi phải không?"
"Không có! Là tự tôi có bệnh."
Lúc sau, hai người lại lâm vào trầm mặc rất dài.
"Tới rồi."
Xe còn chưa dừng lại, tay Tô Lạc đã đặt lên tay nắm cửa.
Cảm xúc của Cung Tư Dạ dâng lên từng trận từng trận, cô thầm nghĩ phải mau chóng thoát ra.
Xe đứng ở đối diện cửa tiểu khu, Tô Lạc không đợi hắn nói thêm cái gì, liền mở cửa xe xuống xe.
Đêm đã khuya, 12 giờ, cô không nghĩ tới đã trễ thế này, mà còn có người nào đó cố ý canh giữ chờ cô trở về.
Cũng sẽ không nghĩ đến, người kia đúng là có chuẩn bị mà đến, vừa lúc chụp được lúc cô bước xuống từ xe của Cung Tư Dạ.
Cô vừa về đến nhà, hết thảy bình tĩnh như thường lệ.
Lương Chấp Thành đang ngồi trên giường ở phòng ngủ cầm điện thoại xoát xem tin tức nóng hổi trong ngày, cô tắm rửa xong cũng nằm trên giường.
Cô trở về rất muộn, nghĩ Lương Chấp Thành sẽ hỏi cái gì đó, cô từ lúc ở trong phòng tắm đã chuẩn bị tốt phải ứng đối như thế nào.
Nhưng suốt một đêm này, anh cái gì cũng không hỏi đến.
Hai người cứ như vậy yên lặng ngủ, không nhiều lời.
Giống như tất cả mọi chuyện, bọn họ đều tín nhiệm lẫn nhau, không cần phải giải thích bất cứ điều gì.
Lại giống như tất cả mọi chuyện, kỳ thật sớm đã biết rõ ràng hết thảy trong lòng, chỉ là không làm rõ mà thôi.
Tô Lạc đi rồi, Cung Tư Dạ không có lập tức trở về, mà là hẹn Mộ Hàn đến Rose.
"Ông nói, tôi còn phải làm thế nào, cô ấy mới có thể có một tia cảm tình với tôi. Mỗi một câu của cô ấy đều tái nhợt buồn cười như vậy, con mẹ nó tất cả đều là giao dịch, hợp đồng, thân phận."
Cung Tư Dạ một tay cầm bình rượu, có chút ngà ngà, lải nhải với Mộ Hàn.
"Ông nhìn xem ông hiện tại thành ra cái bộ dạng gì nữa, chính là một con ma men"
Mộ Hàn nhìn dáng vẻ mượn rượu tiêu sầu của hắn, thật sự không giống một vị Tổng Giám Đốc Cung Thị như ngày thường.
"Cho dù trông tôi có đáng thương hơn nữa, hay thậm chí tôi có dáng vẻ như thế nào, cô ấy cũng sẽ không liếc mắt để ý đến tôi dù chỉ một cái"
"Chỉ là một nữ nhân thôi."
"Ông nói nhẹ nhàng như vậy, nếu Vu Mộng hiện tại cũng đối xử với ông lạnh lùng như vậy, ông còn có thể nói chỉ là một nữ nhân thôi không?"
"Tôi với cô ấy khi đó, không giống với ông và cô gái kia. Vu Mộng độc thân, mà Tô Lạc là vị hôn thê của người khác."
"Nhưng vị hôn phu của cô ấy không xứng với cô ấy, chính là hắn ta đem cô ấy bán cho tôi, hắn ta làm thương tổn đến cô ấy!"
Cảm xúc Cung Tư Dạ không tốt, ngôn ngữ kịch liệt.
"Nếu không phải ông đưa ra cái giao dịch kia, hắn ta có lẽ không có cơ hội đi lừa gạt Tô Lạc, cho dù hắn ta ngồi tù, Tô Lạc như trước vẫn sẽ chờ hắn ta ra tù, hộ vẫn sẽ là một đôi vợ chồng tốt."
Mộ Hàn nhìn về phía hắn, thập phần bình tĩnh tiếp tục nói: "Cho nên rốt cuộc là ai làm thương tổn đến cô ta!"
"Nhưng, nhưng.. nếu hắn ta đủ yêu cô ấy, thì đáng lẽ ra phải vượt qua được khảo nghiệm này chứ? Tôi giúp cô ấy thử thách Lương Chấp Thành, cô ấy hẳn là nên cảm tạ tôi mới đúng!"
"Lòng người là thứ không thể khảo nghiệm nhất, cô ta cũng không yêu cầu ông đi thí nghiệm, có lẽ cô ta chỉ muốn sống một cuộc đời trầm lặng, không muốn đem cuộc sống phân ra rõ ràng thì sao? Mà ông, vừa vặn quấy rầy cuộc sống của cô ta."
"Cuộc sống?" Cung Tư Dạ chỉ cảm thấy buồn cười, "Vị hôn phu ngồi tù, nợ một khoản tiền lớn, ở một căn nhỏ nát, ăn những bát mỳ không hề có chút dinh dưỡng nào, có thể gọi đó là cuộc sống sao?"
"Cuộc sống của ông là cuộc sống, cuộc sống của cô ta thì không phải sao? Ông nếu vẫn duy trì ý nghĩ như vậy, vĩnh viễn cũng tiến được vào trái tim của cô ta."
Đi vào lòng cô!
Cảm xúc vốn còn rất kích động đột nhiên buông bình rượu, ngồi trên sô pha, đầu tựa ra sau, toàn thân vô lực.
Mộ Hàn nói một phen như thế, làm hắn suy nghĩ sâu xa.
Hắn không muốn cô nhắc đến giao dịch, nhưng rõ ràng giao dịch là hắn đưa ra trước.
Hắn không muốn cô ký hợp đồng, nhưng hợp đồng là hắn khiến cô phải ký vào.
Hắn không muốn cô lải nhải về thân phận bên tai, nhưng thân phận tình nhân là do hắn giao cho cô.
Hồi tưởng lại, hắn hận không thể cho chính mình mấy cái tát.
Nếu ngay từ đầu quang minh lỗi lạc theo đuổi, có thể có tình huống tốt hơn hiện nay không.
Hắn nói Lương Chấp Thành lừa gạt cô, thương tổn cô, là tra nam, nhưng chính mình chẳng lẽ không phải.
Hắn hơi hơi nhắm mắt lại, cả đầu tất cả đều là hình ảnh của Tô Lạc.
Miệng đột nhiên nói: "Cô ấy có thể hận tôi hay không?"
Dưới ngọn đèn nhấp nháy, khóe mắt hắn rớt xuống một giọt nước mắt.
Hắn vươn tay theo bản năng muốn lau đi, nhưng đột nhiên lại phản ứng lại, nhìn ngón tay ướt át.
Mình, mình rơi lệ vì cô ấy sao?
Hắn cảm thấy bất khả tư nghị, hóa ra bản thân đã có chấp niệm sâu như vậy với cô ấy.
Mộ Hàn cầm lấy bình rượu, rót hai chén rượu, đưa đến gần, đưa một ly cho hắn.
"Đừng nghĩ nữa."
Hắn tiếp chén rượu, một ngụm uống cạn.
Ngày tiếp theo.
Tô Lạc sớm đã đến công ty, những người khác cũng lục tục đến đông đủ.
Khi đang mở máy tính ra, đột nhiên hiện ra một cái tin tức.
Tiêu đề hot: CEO tập đoàn Cung Thị, con trai Chủ Tịch tập đoàn Cung Thị Cung Tư Dạ, đưa một cô gái về nhà giữa đêm, cử chỉ thân mật, công khai tình cảm lưu luyến ngầm!
Tô Lạc trong lòng căng thẳng, dự cảm không tốt đột nhiên trào ra.
Cô mở tin, ảnh chụp một buổi tối hiện ra.
Đúng là ảnh chụp đêm qua Cung Tư Dạ đưa cô về nhà!
Là ai?
Là ai chụp được!
Nháy mắt, tất cả tin tức giải trí đều bị nhiệt sưu này chiếm cứ đầu đề.
"Hoàn hảo hôm nay đã uống thuốc, bụng cùng dạ dày không còn đau như vậy nữa, bằng không bai nhiêu đồ ăn ngon anh chuẩn bị, chẳng phải tôi là vô phúc hưởng thụ sao."
"Về sau sinh nhật của em, tôi đều cùng em, như thế nào sẽ vô phúc hưởng thụ đâu."
Về sau, làm sao mà có về sau.
Tô Lạc thản nhiên nở nụ cười, "Cám ơn anh~"
Cung Tư Dạ đứng dậy đến bên cạnh cô, hạ thắt lưng, một tay chống trên bàn, nhìn về phía cô.
"Tiểu tham miêu*."
*Tiểu tham miêu: Mèo nhỏ tham lam, vì là biệt danh nên giữ nguyên có vẻ hay hơn.
Nhìn thấy khóe miệng cô còn lưu lại một chút bơ bánh ngọt.
"Cái.."
Cái gì?
Vừa mới mở miệng ra, môi hắn đã đậu ngay trên khóe miệng cô.
Nhẹ nhàng liếm chút bơ dính lại kia, sau đó rời khỏi môi của cô, t đôi mắt hâm thúy nhìn về phía cô.
"Ngọt!"
Tô Lạc cúi đầu, dùng khăn ăn lau chùi khóe miệng.
Mặc dù mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tai đã đỏ ửng hết lên.
Cung Tư Dạ thực thích bộ dáng hiện tại của cô, cô càng là thẹn thùng, càng chứng minh cô có động tâm.
"Đêm nay, ở lại bên cạnh tôi được không?"
"Tôi đã ăn cơm với anh rồi, đêm nay để tôi về đi."
Aizz..
Hắn thở dài một tiếng, "Tôi chỉ muốn biết, hắn ta chuẩn bị cho em cái kinh hỉ gì, mà khiến cho em khẩn cấp trở về như vậy?"
"Sinh nhật, nên cùng người mình yêu ở cùng một chỗ."
"Cho nên, người kia phải là hắn ta sao?"
"Vẫn luôn là anh ấy."
Cung Tư Dạ đứng thẳng, bất đắc dĩ kéo lại cổ áo tây trang.
"Đi, hiện tại đưa em trở về."
"Cám ơn!"
Hai người đi ra khỏi nhà ăn, ngồi trên xe, không khí lại trở nên nghiêm túc im lặng như lúc trước.
Xe đi được một nửa lộ trình, Cung Tư Dạ đột nhiên một chưởng đập lên tay lái.
"Tôi không nên nhắc tới hắn ta, càng nhắc tới hắn ta sẽ càng tức!"
Tô Lạc bị một chưởng kia của hắn dọa đến run lên, khúm núm hỏi: "Tôi lại chọc giận gì đến anh rồi phải không?"
"Không có! Là tự tôi có bệnh."
Lúc sau, hai người lại lâm vào trầm mặc rất dài.
"Tới rồi."
Xe còn chưa dừng lại, tay Tô Lạc đã đặt lên tay nắm cửa.
Cảm xúc của Cung Tư Dạ dâng lên từng trận từng trận, cô thầm nghĩ phải mau chóng thoát ra.
Xe đứng ở đối diện cửa tiểu khu, Tô Lạc không đợi hắn nói thêm cái gì, liền mở cửa xe xuống xe.
Đêm đã khuya, 12 giờ, cô không nghĩ tới đã trễ thế này, mà còn có người nào đó cố ý canh giữ chờ cô trở về.
Cũng sẽ không nghĩ đến, người kia đúng là có chuẩn bị mà đến, vừa lúc chụp được lúc cô bước xuống từ xe của Cung Tư Dạ.
Cô vừa về đến nhà, hết thảy bình tĩnh như thường lệ.
Lương Chấp Thành đang ngồi trên giường ở phòng ngủ cầm điện thoại xoát xem tin tức nóng hổi trong ngày, cô tắm rửa xong cũng nằm trên giường.
Cô trở về rất muộn, nghĩ Lương Chấp Thành sẽ hỏi cái gì đó, cô từ lúc ở trong phòng tắm đã chuẩn bị tốt phải ứng đối như thế nào.
Nhưng suốt một đêm này, anh cái gì cũng không hỏi đến.
Hai người cứ như vậy yên lặng ngủ, không nhiều lời.
Giống như tất cả mọi chuyện, bọn họ đều tín nhiệm lẫn nhau, không cần phải giải thích bất cứ điều gì.
Lại giống như tất cả mọi chuyện, kỳ thật sớm đã biết rõ ràng hết thảy trong lòng, chỉ là không làm rõ mà thôi.
Tô Lạc đi rồi, Cung Tư Dạ không có lập tức trở về, mà là hẹn Mộ Hàn đến Rose.
"Ông nói, tôi còn phải làm thế nào, cô ấy mới có thể có một tia cảm tình với tôi. Mỗi một câu của cô ấy đều tái nhợt buồn cười như vậy, con mẹ nó tất cả đều là giao dịch, hợp đồng, thân phận."
Cung Tư Dạ một tay cầm bình rượu, có chút ngà ngà, lải nhải với Mộ Hàn.
"Ông nhìn xem ông hiện tại thành ra cái bộ dạng gì nữa, chính là một con ma men"
Mộ Hàn nhìn dáng vẻ mượn rượu tiêu sầu của hắn, thật sự không giống một vị Tổng Giám Đốc Cung Thị như ngày thường.
"Cho dù trông tôi có đáng thương hơn nữa, hay thậm chí tôi có dáng vẻ như thế nào, cô ấy cũng sẽ không liếc mắt để ý đến tôi dù chỉ một cái"
"Chỉ là một nữ nhân thôi."
"Ông nói nhẹ nhàng như vậy, nếu Vu Mộng hiện tại cũng đối xử với ông lạnh lùng như vậy, ông còn có thể nói chỉ là một nữ nhân thôi không?"
"Tôi với cô ấy khi đó, không giống với ông và cô gái kia. Vu Mộng độc thân, mà Tô Lạc là vị hôn thê của người khác."
"Nhưng vị hôn phu của cô ấy không xứng với cô ấy, chính là hắn ta đem cô ấy bán cho tôi, hắn ta làm thương tổn đến cô ấy!"
Cảm xúc Cung Tư Dạ không tốt, ngôn ngữ kịch liệt.
"Nếu không phải ông đưa ra cái giao dịch kia, hắn ta có lẽ không có cơ hội đi lừa gạt Tô Lạc, cho dù hắn ta ngồi tù, Tô Lạc như trước vẫn sẽ chờ hắn ta ra tù, hộ vẫn sẽ là một đôi vợ chồng tốt."
Mộ Hàn nhìn về phía hắn, thập phần bình tĩnh tiếp tục nói: "Cho nên rốt cuộc là ai làm thương tổn đến cô ta!"
"Nhưng, nhưng.. nếu hắn ta đủ yêu cô ấy, thì đáng lẽ ra phải vượt qua được khảo nghiệm này chứ? Tôi giúp cô ấy thử thách Lương Chấp Thành, cô ấy hẳn là nên cảm tạ tôi mới đúng!"
"Lòng người là thứ không thể khảo nghiệm nhất, cô ta cũng không yêu cầu ông đi thí nghiệm, có lẽ cô ta chỉ muốn sống một cuộc đời trầm lặng, không muốn đem cuộc sống phân ra rõ ràng thì sao? Mà ông, vừa vặn quấy rầy cuộc sống của cô ta."
"Cuộc sống?" Cung Tư Dạ chỉ cảm thấy buồn cười, "Vị hôn phu ngồi tù, nợ một khoản tiền lớn, ở một căn nhỏ nát, ăn những bát mỳ không hề có chút dinh dưỡng nào, có thể gọi đó là cuộc sống sao?"
"Cuộc sống của ông là cuộc sống, cuộc sống của cô ta thì không phải sao? Ông nếu vẫn duy trì ý nghĩ như vậy, vĩnh viễn cũng tiến được vào trái tim của cô ta."
Đi vào lòng cô!
Cảm xúc vốn còn rất kích động đột nhiên buông bình rượu, ngồi trên sô pha, đầu tựa ra sau, toàn thân vô lực.
Mộ Hàn nói một phen như thế, làm hắn suy nghĩ sâu xa.
Hắn không muốn cô nhắc đến giao dịch, nhưng rõ ràng giao dịch là hắn đưa ra trước.
Hắn không muốn cô ký hợp đồng, nhưng hợp đồng là hắn khiến cô phải ký vào.
Hắn không muốn cô lải nhải về thân phận bên tai, nhưng thân phận tình nhân là do hắn giao cho cô.
Hồi tưởng lại, hắn hận không thể cho chính mình mấy cái tát.
Nếu ngay từ đầu quang minh lỗi lạc theo đuổi, có thể có tình huống tốt hơn hiện nay không.
Hắn nói Lương Chấp Thành lừa gạt cô, thương tổn cô, là tra nam, nhưng chính mình chẳng lẽ không phải.
Hắn hơi hơi nhắm mắt lại, cả đầu tất cả đều là hình ảnh của Tô Lạc.
Miệng đột nhiên nói: "Cô ấy có thể hận tôi hay không?"
Dưới ngọn đèn nhấp nháy, khóe mắt hắn rớt xuống một giọt nước mắt.
Hắn vươn tay theo bản năng muốn lau đi, nhưng đột nhiên lại phản ứng lại, nhìn ngón tay ướt át.
Mình, mình rơi lệ vì cô ấy sao?
Hắn cảm thấy bất khả tư nghị, hóa ra bản thân đã có chấp niệm sâu như vậy với cô ấy.
Mộ Hàn cầm lấy bình rượu, rót hai chén rượu, đưa đến gần, đưa một ly cho hắn.
"Đừng nghĩ nữa."
Hắn tiếp chén rượu, một ngụm uống cạn.
Ngày tiếp theo.
Tô Lạc sớm đã đến công ty, những người khác cũng lục tục đến đông đủ.
Khi đang mở máy tính ra, đột nhiên hiện ra một cái tin tức.
Tiêu đề hot: CEO tập đoàn Cung Thị, con trai Chủ Tịch tập đoàn Cung Thị Cung Tư Dạ, đưa một cô gái về nhà giữa đêm, cử chỉ thân mật, công khai tình cảm lưu luyến ngầm!
Tô Lạc trong lòng căng thẳng, dự cảm không tốt đột nhiên trào ra.
Cô mở tin, ảnh chụp một buổi tối hiện ra.
Đúng là ảnh chụp đêm qua Cung Tư Dạ đưa cô về nhà!
Là ai?
Là ai chụp được!
Nháy mắt, tất cả tin tức giải trí đều bị nhiệt sưu này chiếm cứ đầu đề.