Vẫn Đợi em! Tác giả: Remantic [Thảo luận - Góp ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Guava (Sunf) Thể Loại: Ngôn tình học đường Văn án: - Đi đường cứ chăm chăm vào điện thoại, cậu muốn chết à! Ngạc nhiên và bất ngờ, cô ấy ngước nhìn kẻ đã làm lạnh buốt gương mặt của mình. - Hạ Vũ cậu! Cậu vẫn ở đây à, tôi cứ tưởng cậu đã về trước. - Cô ấy nhìn cậu tỏ ra thắc mắc. - Đồ ngốc! Tôi nãy giờ luôn đợi cậu về, chẳng phải chúng ta là bạn thân sao! - Hạ Vũ ngượng ngùng liếc nhìn sang nơi khác và nói. - Ừ ha, cảm ơn cậu vì đợi tôi. Thôi! Chúng ta về nào! - Cô nhìn cậu ấy và cười. - Vậy đi nhanh lên đấy!
Chương 1: Kí ức lần đầu gặp nhau. Đôi bạn Hạ Vũ Và Nguyệt Thảo Bấm để xem Một buổi chiều với bầu trời ngả vàng rọi nhưng tia nắng nhạt vào những con đường trên hành tinh này, đó là hoàng hôn! Cậu học sinh đứng xa xa đằng kia đang đợi một ai đó, có lẽ rất quan trọng với cậu. Đã mười lăm phút trôi qua, cậu nhìn đồng hồ trên tay rồi lại ngước nhìn về nơi trong sân trường, rồi lại cuối đầu chờ đợi. Cậu ta luôn nhìn vào phía sân trường kia - nơi có năm bảy học sinh khác đang cười cười nói nói với nhau. Liếc nhìn, rồi lại xoay mặt đi rồi lại nhìn về phía ấy. Cậu ấy thật kiên trì! Chắc thứ gì đó hay ai đó được cậu đợi chắc quan trọng với cậu ấy lắm. Từ phía ngôi trường, một cô học sinh khá xinh bước ra và hình như cậu đang đợi cô ấy. Cô vừa bước vừa nhìn chăm chăm vào điện thoại và không hề biết mình sẽ đụng phải thứ gì. Cậu lấy từ trong chiếc cặp của mình một lon nước có gas và áp vào mặt cô ấy. Một giọng nói quen thuộc với cô cất lên: - Đi đường cứ chăm chăm vào điện thoại, cậu muốn chết à! Ngạc nhiên và bất ngờ, cô ấy ngước nhìn kẻ đã làm lạnh buốt gương mặt của mình. - Hạ Vũ cậu! Cậu vẫn ở đây à, tôi cứ tưởng cậu đã về trước. - Cô ấy nhìn cậu tỏ ra thắc mắc. - Đồ ngốc! Tôi nãy giờ luôn đợi cậu về, chẳng phải chúng ta là bạn thân sao! - Hạ Vũ ngượng ngùng liếc nhìn sang nơi khác và nói. - Ừ ha, cảm ơn cậu vì đợi tôi. Thôi! Chúng ta về nào! - Cô nhìn cậu ấy và cười. - Vậy đi nhanh lên đấy! Cả hai cùng nhau đi trên con đường nhỏ, nơi lối nhỏ chỉ có hai người với những câu nói trêu đùa nhau. Đôi lúc người này cười phá lên, người kia ngượng ngiụ cuối mặt xuống, lúc thì Hạ Vũ chọc tức cho Nguyệt Thảo khóc, rồi lại phải dỗ dành. Nhưng họ vẫn là bạn của nhau mà thôi. Nguyệt Thảo là một cô gái xinh đẹp nhưng khá hoạt bát và thường rất thích đùa giỡn với mọi người nhưng lại rất cẩn trọng về trong mọi việc. Dù là hơi cá tính đấy nhưng đôi lúc cô cũng thể hiện nét nữ tính, ngây thơ và đáng yêu của mình. Cô luôn xem mọi người là bạn, đặc biệt anh chàng kia chính là bạn thân nhất đối với cô. Tất cả những gì cô muốn chỉ cần nói thì Hạ Vũ sẽ mua cho cô liền ngay lúc đó. Bởi Hạ Vũ biết rất rõ tính tình của cô, cô không hề thích những thứ quá hoa mĩ. Những điều cô muốn chỉ là những thứ bình thường như một que kem vào giữa trời nắng cháy, hay một cuộc đi chơi giữa cô và người bạn thân của mình. Chỉ là những điều đơn giản thế thôi! Còn Hạ Vũ được biết tới như một người anh em rất tốt với Nguyệt Thảo, hầu như ai cũng yêu mến cậu vì cậu sòng phẳng, không nịnh nọt ai cho riêng mình cả. Trong đôi mắt của cậu, Nguyệt Thảo như một cô bé vậy, thích đùa, luôn hoạt bát nhưng đôi khi lại dễ tin người và chứa đầy cảm xúc trong tim mà chỉ có mỗi cậu mới nhìn ra những cảm xúc đó. Đôi khi cậu còn nghĩ Nguyệt Thảo rất dễ thương nữa cơ! Những hành động tưởng chừng như không suy nghĩ của cô lại cho anh cảm giác rằng cô dễ thương. Vì thế mà cậu luôn lo cho Nguyệt Thảo từng chút, từng chút, cứ như một người anh trai chứ không đơn giản chỉ là bạn thân. Tình bạn của họ cũng bắt đầu từ một cách đơn giản nhưng không ai trong hai người lại nghĩ sẽ làm bạn tốt của người kia. Họ gặp nhau từ năm đầu cấp ba! Khi đó Hạ Vũ được chuyển đến ngôi trường mà Nguyệt Thảo đã học ở đó từ trước. Cô không hề có một ý nghĩ tốt về cậu ấy, xem cậu ta như một tên thích thể hiện khi chỉ biết được vài ba kĩ năng chơi bóng rổ và một ít tài lẻ để cuống hút những bạn nữ khác như hát và đàn. Còn cậu thì đã chú ý Nguyệt Thảo cô ngay từ lúc đầu khi mới chuyển tới đây vì cô gái nào cũng đổ cậu còn riêng cô thì không. Ngày đầu cậu chuyển đến khu này sống, cậu đã bắt gặp cô đầu tiên khi hai người chỉ sống cách nhau hai ngôi nhà. Khi ấy cậu muốn đến bắt chuyện lắm nhưng có vẻ như cô ấy không hề có cảm tình với anh dù chỉ một chút, một chút cũng không có. Thật chớ trêu khi hai người mình không ưa dù chỉ một chút sẽ trở thành bạn thân của mình sau này đúng không! Điều đã khiến Nguyệt Thảo thay đổi cách nhìn về anh chàng Hạ Vũ kia cũng là một việc tình cờ nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng của cô bạn Nguyệt Thảo và xem anh như bạn. Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, mát mẻ và những cơn gió nhẹ lướt qua bờ vai khiến mái tóc cô đung đưa. Cô thì đang trên đường đi chơi với một bộ váy khá mát mẻ. Hạ Vũ cùng lúc ấy cũng chơi bóng rổ gần đó, khi thấy cô đi ngang qua anh cũng không quan tâm lắm nhưng chẳng hiểu sao anh ta lại dừng việc chơi bóng và đi theo cô. Nguyệt Thảo bước một bước, anh cũng bước một bước, cô bước đi hai, anh cũng bước hai bước. Có cảm giác như anh đang theo dõi và quấy rối cô vậy. Thấy tên kia đang đi theo mình, Nguyệt Thảo cố né tránh bằng cách đi vòng qua từng con hẻm, rồi lại con hẻm khác. Song cô đi nhanh hơn và lườm Hạ Vũ hơn, nhưng chẳng hiểu sao anh cứ kiên trì đi theo cô mặc cho bao nhiêu ngóc ngách. Bỗng cô đứng lại, quay về hướng anh và nói: - Sao anh cứ đi theo tôi hoài vậy! Cậu muốn gì ở tôi. - Không, ai đi theo cậu, tôi chỉ đang đi về nhà mình thôi mà. - Về nhà! Thật tức cười khi nhà anh gần nhà tôi nhưng lại đi theo tôi hết con hẻm này lại đến con hẻm khác. - Tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ, tôi không quan tâm! - Cậu nhớ mặt tôi đấy! Nói rồi cô quay lưng đi nhưng vẫn cứ lườm cậu. Một cơn gió nhẹ thoáng qua, cô khá lạnh và đưa hai cọ xát vào nhau cho đỡ lạnh. Thấy vậy Hạ Vũ đưa cho Nguyệt Thảo chiếc áo khoác của mình. - Nè! Mặc vào đi! - Một giọng nói khá ngượng và nhỏ nhẹ hơn khi nãy. - Không cần! Cô ấy cứ tiếp tục bảo " không" mấy lần liên tiếp mặc cho Hạ Vũ có bảo cô bao nhiêu lần đi chăng nữa. Và anh đã tự tay mặc nó vào cho cô! Bất ngờ khi một tên mình ghét lại chạm vào người mình, cô đẩy cậu ra và tát vào một cái thật mạnh. Vẫn im lặng sau khi chịu cú tát đó, cậu đưa cho cô chiếc ô. - Trời sắp mưa, giữ lấy mà đi đường. - Cậu đừng tỏ ra mình hào phóng hay là ga lăng gì cả, tôi không cần. - Nguyệt Thảo quay mặt đi nơi khác tỏ ý không cẩn. - Vậy cậu giữ giúp tôi một xíu nhé, làm ơn! Tôi có việc xíu tôi quay lại. - Cậu cầu xin cô một cách thiết tha. - Tại sao tôi lại giữ giùm cậu. - Cô lên giọng nói. - Làm ơn đấy, giup tôi nha! - Lại một lần nữa, cậu thiết tha xin cô như có việc gì đó rất cần vậy. - Được, tôi cho cậu năm phút, nhanh lên đấy. - Cô đành phải nhận lời cầu xin của Hạ Vũ - Cảm ơn cậu! - Cậu ta vui vẻ cười với cô. Cậu chạy đi, chạy đi và khuất dần bóng sau những ngôi nhà và những cái cây to. Đã mười lăm phút trôi qua, trời đã đen khắp nơi! Khi nãy trời còn đầy nắng nhưng giờ lại trái ngược hoàn toàn. Cô tức tối lắm, đứng một nơi nhận giữ giúp đồ cho một kẻ mình ghét hơn mười lăm phút. Lộp bộp... Lộp bộp... Tiếng những hạt mưa rơi vào mái của những ngôi nhà đã xuất hiện, cô đành bật chiếc ô lên và đi tìm cậu ta. Tìm mãi, tìm mãi, thật bực bội! Cậu ta đã đi rất lâu nhưng không trở lại! Cô cứ đi, tiếp tục đi cho đến khi thấy cậu ta đang chơi bóng dưới mưa. Cô đứng nhìn cậu ta, vừa tức lại vừa ghét cậu nhưng cô vẫn đứng nhìn. Không hề để ý xung quanh, cậu cứ tiếp tục ném những quả bóng vào rổ, cố gắng tiếp tục. Thoáng liếc qua ngoài đường, cậu nhìn thấy cô ấy! Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, và chẳng làm gì, cậu chỉ nở một nụ cười nhìn cô rồi quay đi chơi bóng. Cô biết anh đã làm gì cho mình và đang muốn mình làm gì, cô cất bước đi về nhà, để cậu ấy chơi bóng một mình tại sân. To be continued.
Chương 2: Tình bạn bắt đầu từ đây! Bấm để xem Rầm... Rầm... Trời đa đen mịt và sấm chớp cứ năm ba phút lại lóe lên một đường sáng như rạch ngang bầu trời. Những hạt mưa cứ rơi, cứ rơi. Lăn dài từ trên mái những ngôi nhà, lăn xuống từ cao xuống thấp rồi bõm...hòa vào chung với những hạt mưa khác trên mặt đất. Nguyệt Thảo đã về nhà được mười phút rồi! Cô ngồi trên chiếc ghế học chống cằm nhìn bầu trời mưa rơi, rồi lại chắp tay ngồi thở dài nhưng đôi mắt vẫn hướng về cơn mưa ngoài kia. Cô buồn khi trời đổ cơn mưa, đôi mắt sầu cứ ngắm nhìn khung trời mưa ấy. Nguyệt Thảo cô đã ngồi nhìn mưa được năm phút. Chỉ được năm phút nhưng bao nhiêu nỗi sầu chất chứa trong cô cứ tuôn ra như thành dòng. Cô chỉ buồn, nhưng không biết vì sao mình buồn như vậy... Bỗng... Cô đứng dậy, loay hoay tìm chiếc ô và chiếc áo khoác khi nãy Hạ Vũ đưa cho mình. Đứng dậy, đi ra khỏi phòng như đang có việc gì đó rất gấp. Cô bật ô lên và chạy ra khỏi sân nhà, trên tay cầm áo của anh chàng Hạ Vũ. Cô chạy và cứ chạy đến nơi đó - nơi Hạ Vũ đang ở đó. Cô đang lo lắng cho anh? Là thứ tình cảm như tình yêu hay chỉ đơn giản là lo lắng cho người đã bảo vệ và che chở cho mình khi nãy? Nhưng dường như điều đó không quan trọng nữa! Điều cô quan tâm lúc này là việc cô có gặp được anh chàng đó hay không, hay anh đã về. Không cần biết anh đã về hay chưa, cô vẫn tiếp tục chạy đến nơi đó để tìm anh. Đã gần tới, cô đã gần đến sân bóng đó rồi. Nguyệt Thảo lo lắng và sợ rằng khi đến thì anh đã về rồi. Nhưng điều đó đã vụt tắt trong cô khi nghe được âm thanh bóng đập trên mặt đất. Cô vừa chạy vừa nở một nụ cười. Đứng trước cánh cửa sân bóng. Cô đã thấy được hình bóng ấy - người con trai đang chơi bóng vẫn ở đó. Cô bước đi đầy chậm rãi, nhẹ nhàng đến gần anh và nâng cao chiếc ô che cho anh. Bất ngờ khi thấy Nguyệt Thảo đang đứng cạnh mình, nhưng Hạ Vũ vẫn như thế, vẫn nở một nụ cười nhìn cô. - Sao lại ra đây! Tôi đã đưa ô cho cậu về nhà rồi mà! - Anh cau mày nhìn cô. - Cậu xem bản thân mình kìa! Ướt sũng cả người, nhỡ bị cảm thì tự chịu đấy! - Cô nhìn anh như muốn phản kháng lại vì đã cau mày với cô khi nãy. - Ừ! Tôi tự chịu. - Anh lại tỏ ra cáu gắt khi cô ra đây nhưng trong lòng lại thích thú khi người con gái anh để ý đã bắt đầu để ý anh. Cả hai cãi cọ như chưa từng cãi với nhau trước đó vậy! Một người luôn đặt ra câu hỏi, còn người kia thì lại trả lời một cách cho qua chuyện. Cả hai bỗng dừng việc gây với nhau. Hai đôi mắt ấy lại chìm đắm vào nhau. Họ như đều chìm vào một thế giới mà chỉ riêng hai người, chỉ hai người nhìn thẳng vào ánh mắt của nhau. Anh đưa tay mình đặt lên vai Nguyệt Thảo, tay kia cầm chiếc ô từ tay cô. Bật ngờ thật đấy! Nhưng cô lại không tỏ vẻ khó chịu với anh như lúc anh đưa cho cô chiếc ô và cái áo khoác. Có vẻ cô cũng thích anh rồi! Tay anh cứ kéo cô ấy về sát mình, ngạc nhiên nhưng đôi mắt Nguyệt Thảo như không thể rời chìm trong ánh mắt của anh. Hai người cứ ngày càng gần nhau, gần nhau hơn. Hạ Vũ hạ chiếc ô xuống. Bộp... Chiếc ô đã rơi xuống đất. Hai con người kia vẫn không rời khỏi mắt nhau, họ đắm đuối nhìn nhau dưới mưa, say sưa chìm vào đôi mắt của người còn lại. Hạ Vũ ôm cô thật chặt như không thể rời. Hai mắt tròn xoe bất ngờ, đôi tay Nguyệt Thảo như bị tê liệt tạm thời, không thể nào cử động dù chỉ một chút. Bầu trời mù tịt trĩu nặng những hạt mưa kia đã dần rơi chậm và ít hơn. Những lần cứ năm ba phút "xé rách" bầu trời kia khi nãy đã không còn. Một màu xanh như thường lệ của bầu trời đã dần xuất hiện trở lại. Hạ Vũ đặt cả đôi tay của mình lên vai Nguyệt Thảo. Tựa vầng trán của mình vào trán cô ấy và thì thầm: - Nếu nhỡ cậu ốm, thì tôi thật có lỗi! - Từ nãy đến giờ, cậu...cậu...làm gì tôi đấy? - Nguyệt Thảo ấp úng nhìn anh, hỏi. - Cậu không cần biết làm gì, chỉ cần từ nay cậu làm bạn thân với tôi, tôi hứa sẽ lo lắng cho cậu. - Chỉ bạn thôi nhá! - Cô hoài nghi nói. - Cảm ơn! - Anh lại nở nụ cười nhìn Nguyệt Thảo. Một đám bạn học của Nguyệt Thảo cũng đang cười nói đi đến sân bóng. Nhìn thấy cảnh tượng hai người họ thân mật và đầy lãng mạn bên nhau, Hạo Hiên chậc lưỡi nói: - Có vẻ Nguyệt Thảo thân với người bạn mới của tụi mình quá nhỉ! Cả hai tỏ vẻ né tránh nhau nhưng gương mặt của cả hai lại cuối xuống. Đỏ mặt và cười tủm tỉm. - Không...không...có gì đâu, các cậu đừng hiểu lầm. - Nguyệt Thảo cố gắng biện minh cho việc đám bạn học đã nhìn thấy. - Vậy à! Lạ quá nhỉ, haha. - Cả đám bạn nhìn nhau cười tỏ vẻ như muốn trêu người bạn nữ Nguyệt Thảo. - Thôi! Các cậu chơi đi, tôi hơi mệt. - Hạ vũ cất giọng nói. Né tránh gương mặt của lũ bạn trêu chọc, Hạ Vũ nắm tay Nguyệt Thảo chạy đi. Họ chạy, chạy và chạy nhưng Nguyệt Thảo vẫn chưa biết việc gì đang xảy ra với Hạ Vũ. Đang chạy thì anh dừng ở trước con đườn vào nhà anh và cô. Cả hai người thở hồng hộc mệt mỏi. - Thôi! Giờ cậu nên về nhà đi, ướt hết rồi đấy. - Hạ Vũ nhìn cô nói. - Chẳng phải cậu mệt à! - Nguyệt Thảo thắc mắc nhìn anh và hỏi. - Không, tôi chỉ nói thế thôi, chứ có sao đâu, về thay đồ đi, nhắn tin với tôi. - Cậu mỉm cười nhìn cô. - Biết rồi, khéo lo, nhưng tôi vẫn đề phòng và vẫn ghét cậu đấy. - Cô tỏ vẻ như vẫn còn ghét cậu ta lắm. - Vậy tôi sẽ khiến cậu hết ghét tôi, haha. - Thử đi! Thôi, bye nha. - Cô nói với vẻ thách thức anh. - Bye. Cả hai chia tay nhau về nhà sau đó, vậy là một tình bạn lại nở hoa. Nhưng có vẻ Nguyệt Thảo không ghét anh như cô nói mà đã bắt đầu tin tưởng anh sau chuỗi sự việc đó. To be continued.
Chương 3: Đã nhiều lúc tôi muốn nói với cậu lắm. Bấm để xem Luôn ghét cái tên đó, hắn đã làm cho cô phải ngượng và không biết giải thích như thế nào với bạn bè của cô biết bao nhiêu lần. Nhưng cũng vì cái tính khó ưa đó của cậu ta mà Nguyệt Thảo cũng dần quan tâm Hạ Vũ hơn. Khi trước cô ghét hắn ta, đối với Nguyệt Thảo ngồi sau hắn ta là một sai làm mà tạo hóa đã ban cho cô. Hắn học giỏi đều các môn lại giỏi thể thao và biết chơi đàn. Nhưng đối với cô việc chơi đàn và giỏi một số môn thể thao ấy của hắn chỉ là trò cười trong mắt cô. Cô nghĩ nó như những trò mẹo vặt của hắn để cưa đổ những người khác. Từ các chị mười hai đổ dài xuống khối lớp mười hầu hết ai cũng đều yêu thích và xem hắn như thần tượng. Cứ mỗi năm ba phút trong tiết, Hạ Vũ cứ quay xuống xin mượn tẩy, rồi lại lấy lí do bút hết mực để mượn, lại thước kẻ...Ban đầu mượn thì dĩ nhiên Nguyệt Thảo không bao giờ cho hắn và gần như muốn khiến hắn làm trò cười cho cả lớp để hắn ta biết mặt. Nhưng hắn lại giở trò cầu xin, hứa năm lần bảy lượt dẫn cô đi ăn, đi uống. Và cô đã dính bẫy của hắn khi cho mượn. Mượn được một lần hắn ta cứ được đà tiếp tục, lâu lâu lại quay xuống giả mượn đồ rồi lạ hỏi Nguyệt Thảo làm bài được chưa. Đôi lúc cô làm bài không được, hắn lại quay xuống rồi cười nói "Haha, cậu làm như vậy là sai rồi, đi học hay đi chơi vậy mà làm bài cũng không xong." Những lúc khi ấy cô như muốn hóa thành con hổ hung tợn để xé xác hắn ra, đôi mắt cô đỏ rực như muốn thiêu cháy hắn ta trong đôi mắt đó. Nhưng hắn lại nhìn cô cười đểu và chỉ ngón tay về hướng bàn giáo viên "cậu xem, có cô đấy, nếu cậu dám làm gì tôi thì sẽ bị phạt đấy." Cô đành phải nén cơn tức giận của mình và cố nuốt trôi nó, hạ mình xuống và tiếp tục làm bài, còn hắn thì hả hê cười trước màn trêu chọc của mình. Và thời gian cứ trôi, năm bảy tuần liền ngày nào hắn cũng trêu chọc cô. Nhưng bỗng một ngày Hạ Vũ im hơi lặng tiếng, chẳng nói một lời nào hay trêu cô xíu nào cả. Lúc đó cô lại là người tìm hắn và khiến cho hắn ta trêu mình. Những cảm xúc lắng đọng, tên đó chỉ ngồi ở một góc và nhìn mọi thứ xung quanh rồi lại cuối đầu hí hoáy ghi cái gì đó trong một quyển vở. Và cũng chính cô là người bắt chuyện với hắn, nói qua nói lại và dần cả hai thân nhau. Từ đó dường như mọi sự hoài nghi của cô dành cho hắn ta không còn nữa. Đó là hai người của những ngày tháng mới biết nhau còn bây giờ đã trôi qua hai năm, họ đã thân với nhau như người yêu vậy nhưng lại chỉ là bạn. Hành lang dãy D, lớp 12A3... Cả lớp náo động, ai ai cũng tụm ba tụm bảy nói chuyện với nhau, cười cười nói nói. Hạ Vũ vẫn ngồi chăm chú giải những bài toán nâng cao, anh bạn Hạo Hiên khi xưa trêu cậu và Nguyệt Thảo ở sân bóng quay xuống hỏi bài cậu. Chỉ tận tình, hướng dẫn từng bước giải cho Hạo Hiên. Còn cậu ta nhìn Hạ Vũ và cũng hướng mắt đến cô bạn đang tám chuyện ở dưới kia - Nguyệt Thảo. - Này Hạ Vũ, cậu với Nguyệt Thảo chỉ là bạn thôi sao? - Chứ còn gì nữa, bạn thân mới đúng. - Sao cậu không thử tỏ tình với cậu ấy, tôi thấy hai người có vẻ như người yêu vậy. - Không! Chỉ đơn giản là tôi chăm sóc cho cậu ấy từng chút hay do cậu ấy luôn chơi với một đứa con trai như tôi nên các cậu nghĩ thế thôi, chứ làm gì có! - Cậu không có chút tình cảm nào trên bạn bè với cậu ấy sao! Đến đây Hạ Vũ im lặng một lúc, quay lại nhìn Nguyệt Thảo rồi xoay lên nói: - Có chứ! Nhưng đối với cậu ấy, tôi như bạn thân và cũng như là anh trai, cậu ấy cũng chưa từng nghĩ rằng tôi thích cậu ấy. - Cậu định để tình cảm của mình cứ ứ dồn trong lòng hoài sao! - Chứ còn cách khác à! Nói xong Hạ Vũ im lặng và không muốn nói câu nào nữa, thấy thế Hạo Hiên nhìn cậu một lúc cũng quay lên. Đã tan học, cậu như mọi ngày vẫn luôn đi về cùng Nguyệt Thảo. Nhưng hôm nay cậu không cười nói nữa mà cứ trầm ngâm đi, như không để ý đến chuyện gì. [ - Cậu không có chút tình cảm nào trên bạn bè với cậu ấy sao!] [- Cậu định để tình cảm của mình cứ ứ dồn trong lòng hoài sao!] Những lời nói của Hạo Hiên cứ khiến cậu suy nghĩ, cứ nhìn cô một lúc lâu rồi lại quay đi khi thấy cô ấy nhìn về phía mình. - Cậu hôm nay có chuyện gì à! - Đã đi được khá lâu nhưng chẳng nghe được giọng nói nào của Hạ Vũ, Nguyệt Thảo quay về hướng cậu, vừa đi thụt lùi vừa hỏi. - À.. ừm.. không có gì, chỉ là hôm nay hơi mệt mỏi. - Hạ Vũ nhìn cô như muốn nói điều gì đó nhưng lại sợ một thứ khác. - Cậu chắc chứ! Hôm nay có cần tui qua chăm cho cậu không? - Nguyệt Thảo nhìn anh hỏi. - Không cần đâu, tui có thể lo cho mình được. Nhưng có điều tui muốn nói với cậu này! - Cậu như phải dùng hết tất cả dũng cảm mới có thể nói được câu này. - Điều gì? Cậu cần tui làm điều gì à? - Khô...không...chỉ là.. cậu...- Anh chàng cứ ấp úng không nói ra thành câu. - Như thế nào cơ? - Nguyệt Thảo càng lúc càng thắc mắc. - Chỉ là...chỉ là...cậu đừng lo cho người khác quá mà nên chú ý đến bản thân mình kìa. - Vừa nói dứt câu, cậu đưa tay mình ra che đầu cho Nguyệt Thảo khỏi đụng phải cột điện trên đường. - Vậy mà cậu cũng làm lớn chuyện! Có sao không. - Nguyệt Thảo lại cười nhìn anh một lần nữa. - Không sao đâu! Đó không phải điều mà anh muốn nói với cô, những sự thật anh muốn cho cô biết chỉ là anh yêu cô. Nhưng lại không thể nào nói được, cứ như có vật gì chặn đứng lại không cho anh nói. Và anh cũng chỉ biết im lặng, chẳng nói gì sau lần đó, vẫn cứ đóng vai người anh trai bảo vệ cho cô. Lòng anh chằng chịt và đầy tơ vương cứ như nhện đã làm tổ trong đó vậy. Mặc dù được đi cạnh cô mỗi ngày, được quan tâm cô nhưng tất cả chỉ trên mức tình bạn một khoảng nhỏ, đó là bạn thân! Chỉ một khoảng nhỏ thôi. Đã bao lần anh muốn nói với Nguyệt Thảo rằng anh yêu cô nhiều lắm nhưng dường như anh không đủ mạnh mẽ để thốt lên lời đó dành cho cô. Suy nghĩ, nhớ nhung, rồi lại đau khổ nhưng cuối cùng anh cũng nhận ra một điều: Làm anh trai cũng tốt còn đỡ hơn nói ra lời yêu để rồi cô từ chối nó. To be continued.
Chương 4: Biết em đã lỡ yêu người! Bấm để xem - Lô cậu, cậu đợi có lâu không? - Nguyệt Thảo chạy đến Hạ Vũ và nở nụ cười. - Không! Cũng không lâu lắm, tôi chỉ mới đứng đây năm phút thôi. - Anh mỉm cười nói. - Ơ, sao lạ vậy, tôi đến trễ hơn cả một giờ đồng hồ vì bận nhưng chưa kịp nói cậu. Vậy mà cậu chỉ mới đợi năm phút. - Tôi cũng bận nên mới tới đấy thôi. À sao nhà tụi mình cách nhau hai căn mà sao tôi không được qua đón cậu. - Anh thắc mắc nhìn cô hỏi. - À, tại sợ mẹ lại nói tôi đi chơi hoài, mà tôi với cậu chỉ có đi chơi nên tôi bảo là đi học nhóm - Cô cố gắng giải thích cho anh hiểu để tránh hiểu lầm. - Haha vậy à! - Anh cười khá lớn nhìn cô. - Vậy chúng ta đi được chưa nào! - Cô nắm bàn tay anh và kéo anh đi. Nguyệt Thảo lại nắm bàn tay anh. Bàn tay ấm áp ấy đang nắm chặt tay anh, trái tim anh cứ như muốn vỡ tung và bay ra khỏi lòng ngực. Nhưng...đó chỉ là do anh cảm nhận bằng con tim mình mà thôi chứ thật ra chẳng có gì cả. Anh tự tạo cho mình cảm giác loạn nhịp con tim để rồi sững sờ khi nhận ra đó chính là nhận thức của bản thân anh, chỉ mình anh! Anh đã đứng đây hơn một giờ rưỡi đồng hồ. Anh đến chỗ hẹn sớm vì không muốn thấy cô đợi mình nhưng anh cứ đợi, đợi mãi vì anh biết trước sau gì cô cũng đến. Và đó cũng là tình cảm của anh, vì nụ cười, ánh mắt của Nguyệt Thảo anh đều đợi được hết cho dù đến muôn ngàn kiếp sau anh vẫn sẽ đợi. Anh chở cô trên xe của mình, lên số và đi đến những nơi cô muốn ăn. Nhìn anh và cô như những con người khác, đó là yêu nhau! Nhưng đâu ai biết được rằng đó chỉ là vẻ ngoài, còn bên trong anh chỉ như người anh bảo vệ đứa em gái dại khờ bé bỏng. Tình cảm đấy chỉ đến từ một hướng, chỉ từ một con tim nên dù có lớn đến đâu cũng chẳng thể thành đôi một cách miễn cưỡng được. Bon bon trên con đường đông đúc, làn gió mát lướt qua thổi nhẹ nhàng khiến mái tóc cô bồng bềnh bay theo gió. Anh muốn ngắm nhìn cô, được nắm bàn tay và ôm cô mãi mãi nhưng lại không thể nào được, chỉ có thể âm thầm nhìn cô qua kính xe rồi tự cười. Có lẽ anh ta thật ngốc! Luôn đi theo con đường tình cảm chỉ có mỗi anh trên đó, tình cảm cô đơn! Thật đau đớn nhưng anh ta chấp nhận bởi dù anh không thể được yêu cô nhưng anh có thể đóng vai người anh trai để ngày ngày quan tâm cô. Đau là như vậy nhưng khi cô hướng mắt về anh, anh vẫn luôn như thế! Nở nụ cười khiến cô lúc nào cũng yên tâm khi có anh cạnh bên bảo vệ mình. Anh nguyện sẽ bảo vệ cô cho đến khi nào cô nói rằng không cần nữa hay có người khác thay, khi đó anh sẽ chấp nhận rời xa cô. Hôm đấy là một ngày rất vui, họ đã bên nhau đi khắp nơi. Họ ăn những món kem mát lạnh, ăn doki cùng nhau và chụp chung với nhau những tấm hình kỉ niệm ngày ấy. Gần cô anh lại không nén được cảm xúc, xa cô lại nhớ thương và ước được gần cô lúc đó. Anh biết rằng tình cảm này sẽ có thể không được dài lâu nhưng anh sẽ cố gắng khiến nó thật đậm sâu để về sau cả hai đều nhớ đến kí ức này của nhau. Lại một buổi chiều đi học về, Nguyệt Thảo có vẻ rất vui. Cô cứ cười tủm tỉm suốt cả con đường về nhà. Hạ Vũ vẫn im lặng nhìn cô bước đi. Thấy được hình bóng ấy, mái tóc đung đưa theo gió, nụ cười và gương mặt ấy thì anh đã vui trong lòng biết bao khi có thể đứng và đi bên cạnh cô. Tối hôm đó, cô nhắn với Hạ Vũ như mọi ngày nhưng hôm nay cô lại vô tình khiến anh trằn trọc không ngủ được. Không chỉ là trằn trọc mà là một lần nữa cô đã bóp nát con tim ấy. [ - Này, cậu có biết cậu bạn Minh Triết không? ] [ - Tôi cũng biết cậu ấy, hay chơi bóng với tôi mà. Có chuyện gì vậy Nguyệt Thảo? ] [ - Thì...] [ - Thì sao nào? ] [ - Thì tôi thích cậu ấy, Hạ Vũ có thể giúp tôi thân với cậu ấy hơn không? Ví dụ như cậu ấy thích gì, ăn gì, hay đi đâu, đại loại thế. Được chứ? ] [ - Được!] Đọc được đến đây, tim gan như thắt lại, cứ như vỡ ra từng mảnh rồi đem đi sát muối vào con tim cậu. Ngậm ngùi nhắn từ "được!" trả lời cô nhưng Nguyệt Thảo lại không thể nào biết rằng cậu đang đau! Đau lắm nhưng chẳng còn cách gì. Cứ nghĩ sẽ được chăm sóc cô lâu hơn thế nhưng anh đã sai. Bởi bản thân không biết nói ra tình cảm của mình để rồi người mình thương đã lỡ thương người. Chẳng còn biết sao nữa, như chết điếng nhưng vẫn phải giúp và bên cạnh cô khi có thể trước khi có người thay anh lo cho cô. Vẫn giấu nỗi đau trong lòng, anh lắng nghe cô kể về Minh Triết. Nghe cô kể về vì sao cô thích anh ta, kể về vẻ ngoài, việc cô thích anh ta như thế nào và cậu ấy đã làm những hành động gì lại với cô. Cuối đầu khi thấy cô không còn quan tâm anh như trước. Bây giờ cô luôn hướng mắt về Minh Triết khi cả đội chơi bóng, đưa nước cho anh ta, còn anh thì không! Chỉ một mình tự lo cho bản thân. Xung quanh Hạ Vũ anh luôn có nhiều người con gái khác theo anh. Nhìn sẽ thấy rằng anh ấy không hề cô đơn nhưng trong tim anh lại bị khóa trong một "căn phòng" kín với một khoảng trống vô tận. Và Nguyệt Thảo là chiếc chìa khóa xa xôi để mở nó. Thật đau khi nhìn em đang hạnh phúc bên người! Nhưng sau những trận bóng rổ đó, anh vẫn được đi cùng cô bước trên con phố nhỏ về nhà. Cô luôn tâm sự với anh rằng Minh Triết như thế nào, cô thích cậu ta ra sao và cậu ấy đã biểu hiện những hành động gì với cô. Cô say Minh Triết như điếu đổ, bất cứ lúc nào cô gặp Hạ Vũ cũng nói về cậu ta trong khi đó lại quên thân mình bị cảm hay không chú ý đến mọi thứ xung quanh và chính anh là người đỡ giúp những trở ngại ấy cho cô. Đi đường vấp ngã, anh nâng cô đứng dậy và cõng cô trên lưng về nhà. Cô không chú ý đến những trụ đèn đường, cũng chính Hạ Vũ đưa tay chắn cho đầu cô không bị thương. Yêu em là thế nhưng em nào biết được tình cảm của tôi! Bản thân Nguyệt Thảo bị ốm, chỉ có mỗi Hạ Vũ vẫn luôn chăm sóc cho cô thay bố mẹ. Những người bạn khác, có cả Minh Triết cũng đến thăm cô nhưng chỉ anh thức khuya lo cho cô tất cả. Từ miếng ăn, giấc ngủ anh lo cho cô tất bởi cô là người anh thương và anh cũng đã hứa rằng sẽ là anh trai tốt lo cho cô, trừ những việc không thể làm được anh mới cần đến sự giúp đỡ của mẹ mình lo cho Nguyệt Thảo. Lo lắng cho em là thế nhưng khi chìm vào cơn mê, em không nghĩ đến anh mà chỉ luôn miệng gọi tên người đó "Minh Triết...Minh Triết...". Đau lắm đấy! Nhưng cũng chẳng biết làm cách nào khi đó là tình cảm của em dành cho người. Ngay trong cơn mê, em lại gọi tên người mà đó không phải tên anh! Cô bệnh hay không đều như thế, chỉ lo cho Minh Triết của cô, gạt anh sang một bên. Những lúc khi ấy anh chỉ biết cầm đàn ngồi trước hiên nhà, ngồi lặng thinh tạo nên những nốt nhạc và ngân những câu hát mà mình thích. "Giọt buồn rơi từ mắt, trong bức hình ngày mình có nhau... Giờ này em ở đâu, cả bầu trời này nhớ em" - Người có thương - DatKaa. " Sợ mình đánh mất em khi thu vừa sang, lá xanh bỗng úa vàng... Khi mưa còn chưa tới, em thay người yêu mới oh no no" - Đã lỡ yêu em nhiều - JustaTee. Anh ngồi ngắm bầu trời kia, nó như anh vậy! Chỉ là một bầu trời đen, còn cô là những vì sao thắp sáng bầu trời ấy. Nhưng những ngôi sao đó không còn nhiều nữa! Bầu trời bây giờ yên tĩnh mang nỗi sầu riêng nó như anh đang nhớ về cô. Đêm nay, chàng trai yêu thầm đang ngồi một mình nhớ cô. Còn cô lại nhớ người khác, chẳng hề nghĩ rằng đang có một người đang nhớ thương bởi đã lỡ vướng vào những sợi tơ tình từ cô. Không phải vì anh nhu nhược không nói với cô mà bản thân anh biết dù tình cảm này có được đón nhận đi chăng nữa thì người đau sau này vẫn là Nguyệt Thảo. Anh không thể nào để người con gái anh yêu vì anh mà đau khổ được, anh không muốn thấy giọt lệ nào của cô còn lăng dài trên má nữa. Vài tháng trôi qua... Anh vẫn luôn bảo vệ và chăm sóc cô một cách âm thầm lặng lẽ... Nhưng có lẽ cảm giác đau buồn xen lẫn hạnh phúc bên cô sẽ không còn dài lâu nữa đối với anh... Hơn hai tuần Hạ Vũ đã không đến lớp học, cô đã đến nhà anh nhưng mẹ anh bảo rằng anh không muốn đón tiếp và thấy cô. Có lẽ cô đã làm sai việc gì đó với anh, khiến anh buồn vì cô lắm. Nhưng hết cách, cô chỉ biết đi về trong im lặng. Bây giờ điều cô quan tâm không còn là Minh Triết nữa mà chính là cậu bạn thân đang giận cô bởi việc gì đó. Chẳng lẽ anh ta không còn quan tâm cô nữa, những điều tồi tệ nhất cứ đến và xuất hiện trong tâm trí cô, khiến Nguyệt Thảo cô phải rối bời. Không thể nào tập trung được việc gì, chỉ luôn nghĩ về hình ảnh người anh trai ngồi kế mình trong lớp bây giờ đang nơi đâu và đang làm gì. Nhưng tất cả chỉ như nỗi lo của một đứa em gái lo cho anh trai của mình, không hơn không kém. Chắc sẽ không có gì đâu! Cô tự nhủ mình sẽ như vậy nhưng cũng chẳng mấy khả quan. Cô luôn đến nhà anh và chỉ nghe được lời giải thích từ mẹ anh "nó không sao đâu, mấy ngày lại khỏe, cháu đừng lo!". Và cô như tin vào lời nói đó, nhưng vẫn nhắn tin cho anh và chẳng hề nhận được câu trả lời nào từ anh. Sợ sệt là thế những sẽ không sao đâu, anh đã hứa mãi bên cô thì sẽ làm, anh không bao giờ thất hứa! Anh đã từng bảo sẽ đợi cô bất cứ lúc nào dù có ra sao đi chăng nữa... To be continued.
Chương 5: Xin lỗi em! Hẹn gặp lần sau nhé! Bấm để xem Cũng đã lâu rồi Nguyệt Thảo chưa nghe được bất cứ tin gì từ Hạ Vũ. Nửa tháng trôi qua khó khăn khi không có anh, bất cứ việc gì cô làm cũng không xong nếu thiếu bóng hình anh. Mọi người trong lớp cũng lo cho cậu lắm, ai cũng đến thăm nhà cậu và chỉ được câu nói đó từ mẹ cậu " nó khỏe sớm thôi, các cháu yên tâm". Rồi mọi người lại quay về như trước, xem như chẳng có chuyện gì, không lo lắng gì mấy. Bỗng một hôm... Hạ Vũ bước vào lớp học khiến cả lớp xôn xao, ai ai cũng chạy tới hỏi thăm cậu nhưng Hạ Vũ đều " không sao!". Ngoài câu trả lời đó thì chẳng còn gì khác. Cậu chỉ quan tâm mỗi cô, nhưng cô ấy lại bắt đầu tỏ ra dỗi cậu vì đã như mất tích cả gần một tháng nay. Nhưng cảm xúc không thể kìm nén được ngay lúc đó, cô chạy tới và ôm anh thật chặt, nói: - Cậu có biết tôi lo lắm không, tôi đến tìm cậu nhiều lần nhưng chẳng được câu trả lời nào cần thiết cả. - Nguyệt Thảo mếu máo cứ như sẽ khóc thật to nhưng cô đã lau những dòng nước mắt đó bằng áo của cậu trong khi ôm. - Đồ ngốc! Tôi đã bảo sẽ là anh trai cậu mà, có anh nào mà bỏ em gái mình không! - Anh liếc sang nơi khác nhưng tay vẫn xoa đầu cô và nói. Thật lòng không phải chỉ là anh trai không đâu! Đây là người con trai yêu cô nhất, bởi vì yêu cô nên anh mới chấp nhận như một người anh trai lo cho đứa em gái ngốc của mình. Và chỉ cần thấy cô cười mỗi ngày anh như sống lại và có thể sống tiếp những ngày tháng sau này. Sau việc Hạ Vũ đi học lại, mọi thứ đã trở lại bình thường nhưng chỉ mỗi cậu là khác đi. Cậu không còn tham gia thi đấu bóng rổ nữa, đổi lại bây giờ cậu chỉ luôn đi theo sau lo lắng cho Nguyệt Thảo mọi lúc mọi nơi. Một buổi chiều nắng vàng, anh đứng đợi cô trao đổi với các bạn khác. Minh Triết bước ra cổng trường, anh vội kéo tay cậu ấy và thì thầm điều gì đó. Gương mặt của Minh Triết như rất bất ngờ, còn Hạ Vũ thì ôm mặt như chán nản. Nhưng rồi anh lại ngước lên và nở nụ cười với Minh Triết. Bất ngờ Nguyệt Thảo chạy đến chỗ anh và Minh Triết, hốt hoảng anh vội bảo Minh Triết đi về trước và hô to với cậu ta " nhớ nhé!". Minh Triết cũng đáp lại bằng hai từ " biết rồi.". Cô ngẩn ngơ chẳng biết chuyện gì xảy ra với hai người đó mà cả hai lại có vẻ tươi tỉnh hơn. Cố hỏi cho bằng được, từ khóc lóc đến van xin nhưng Hạ Vũ vẫn bảo không có gì. Có lẽ chuyện này rất quan trọng chỉ được phép hai người đó biết mà đến cả người " em gái" của cậu cũng không được phép biết. Hai người vẫn cứ đi học rồi lại gặp ánh nắng chiều và đi về nhà. Cứ thế, cứ thế cho đến một hôm, tối đó Hạ Vũ nhắn cho cô ấy. [ - Này Nguyệt Thảo cậu.] [ - Gì thế?] [ - Điều này tôi muốn nói với cậu khá lâu rồi nhưng lại không dám.] [ - Nói đi!] [ - ... cậu làm người yêu tôi nhé, tôi yêu cậu! Chỉ hai tuần thôi!] [ - Như thế không được đâu, Minh Triết biết thì sao, tôi yêu cậu ấy!] [ - Tôi đã nói Minh Triết rồi! Thật sự tôi yêu cậu nhiều lắm!] [ - Tôi biết cậu yêu tôi nhưng...được! Tôi sẽ làm người yêu cậu hai tuần.] [ - Bắt đầu từ lúc này nhé, người yêu của tôi!] [ - Thôi, tối rồi, tôi ngủ trước đấy, chào cậu Hạ Vũ.] Anh đã yêu được cô nhưng có lẽ đó chỉ là miễn cưỡng. Chỉ mỗi anh yêu cô nhưng cô không hề nghĩ sẽ yêu anh. Nhưng chắc như thế cũng là một cách khiến anh có thể bớt yêu cô hơn. Anh lo cho cô hơn cả lúc trước, bởi đây là tình yêu chứ không còn như anh trai nữa. Hạ Vũ dẫn cô đi ăn khắp nơi, còn đưa tiền cho cô và bảo khi nào cần cứ lấy ra mà sử dụng. Anh hạnh phúc bên cô lắm, và cũng có vẻ như cô cũng từ từ đón lấy tình cảm này từ anh. Cô cũng đã lo lắng cho anh như cách anh lo cho mình mặc dù đôi khi cô cũng không muốn thể hiện tình cảm đó trước mặt Minh Triết vì sau cùng người cô yêu vẫn là Minh Triết. Chỉ yêu thử được năm ngày thì anh lại một lần nữa biến mất... Cô lên trường học và không thấy bất cứ bạn nào trong lớp, những lớp khác cũng không hề biết lớp cô giờ đang ở đâu. Hốt hoảng chạy về nhà, chạy thật nhanh nhưng khi về nhà mẹ cô lại bảo rằng giáo viên đã thông báo cho cô rồi. Cũng nhẹ nhõm hơn, bớt đi sự sợ hãi cô lại tìm kiếm anh và anh đã không xuất hiện. Khó hiểu, Nguyệt Thảo nhắn tin cho anh nhưng lại không hoạt động, cô đành xem như chẳng có gì và chỉ là mọi người đang bận gì đó với nhau mà thôi. Ngày hôm sau đó, mọi việc trở lại như trước. Và tất nhiên, Hạ Vũ vẫn còn ở đó đợi cô ra về mỗi chiều. Vừa bước đi vừa nhìn anh, cô khó hiểu và hỏi: - Hôm qua, cậu và mọi người đi đâu đấy? - Không có gì đâu, đi chơi thôi mà, chả phải cậu cũng có mặt à! - Hạ Vũ khá ngạc nhiên khi cô hỏi. - Không có, tôi vẫn ở đây, kiếm mọi người và cậu. - Chắc người kiểm soát số lượng học sinh nhầm lẫn nên không có cậu! - Vậy là cậu đi chơi bỏ tôi, hôm nay tôi sẽ bắt cậu đưa tôi đi ăn pizza và uống trà sữa cả tuần mới được. - Tùy cậu, chẳng phải tôi đã đưa tiền cho cậu rồi sao! - Vậy thì...đi thôi! Họ cùng nhau đi đến cửa hàng pizza và gọi đồ ăn và thức uống. Cô đã bảo sẽ ăn hết tiền cho cậu ấy chừa tội bỏ cô. Cô vẫn ngây thơ và chẳng nghĩ việc gì khác trả đũa anh bằng việc ăn uống. Như vậy trông cô cũng đáng yêu hơn rất nhiều. - Em muốn gọi gì ạ! - Anh nhân viên đến bàn của cô và đưa menu hỏi. - Cậu phải uống theo tôi đấy. - Nguyệt Thảo cười nói với Hạ Vũ. - Được, tôi không chấp cậu, haha. - Cho em hai pizza và hai trà sữa matcha ạ! - À...ờ...có liền ạ. - Anh phục vụ ấp úng trả lời. Tất cả mọi thứ đều đã có trên bàn. Cô và anh cùng nhau hưởng thức, họ cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ. Có cô bên cạnh anh dường như hạnh phúc rất nhiều. Tình cảm này cứ tiếp tục, tiếp tục được bồi đắ thêm. Anh đã dùng tất cả thời gian của mình cho cô và để đáp trả tình cảm đó, cô cũng dành tất cả thời gian của mình trò chuyện với anh. Ngày nào cô cũng đến nhà anh và tìm kiếm Hạ Vũ. Ping pong... Cô đến trước nhà anh và nhấn chuông. Hôm nay cô sẽ lại dẫn anh đi uống trà sữa cho khi nào anh không dám bỏ rơi cô nữa thôi. - Ra liền đây! - Một giọng nói vọng ra từ nhà anh, đó là bác gái - mẹ Hạ Vũ. - Ồ, cháu đấy à Nguyệt Thảo, qua đây có việc gì à. - Mẹ anh có vẻ rất vui và rất chào đón cô. - Dạ, cháu tìm Hạ Vũ ạ! - Cô vừa nói vừa mỉm cười. - Hạ Vũ nó...nó đã... - Mẹ Hạ Vũ ấp úng không thành câu. - Đây, tớ đây này. - Giọng nói quen thuộc càng gần, càng đến gần. Đó là Hạ Vũ, cậu ấy đây rồi. Cô cứ lo sẽ không gặp cậu được như lần trước nữa chứ. - A! Cậu ấy đây rồi, đi nào, thưa cô cháu đi. - Cô mỉm cười và kéo tay anh lại về phía mình. - À...ừm...cháu đi vui vẻ. - Mẹ Hạ Vũ cười nhìn cô. Mẹ cậu ấy rất thích cô bởi là một người con gái xinh đẹp, cô còn dễ thương và lễ phép. Như thế thì chẳng có người mẹ nào mà không thích một đưa con gái như vậy cả. Cô lại bắt anh uống cùng cô, vẫn gọi hai phần và vẫn là tiếng cười vui vẻ đó của hai người. Họ như yêu nhau thật rồi vậy nhưng điều đó vẫn không chắc. Cuối tuần này cũng chính là ngày cuối anh và cô yêu nhau thử, cũng chính là sinh nhật Hạo Hiên và cậu ta đã mời tất cả mọi người. Chắc chắn rằng sinh nhật cậu ta sẽ không thiếu Nguyệt Thảo cô và Hạ Vũ. Anh nắm tay cô và cõng cô trên lưng đi trên con đường đến buổi tiệc. Có vẻ hôm nay ai cũng vui thay cho phần của Hạo Hiên và tát nhiên, anh và cô cũng vậy. Bước đến và nói chuyện với mọi người, đặt biệt Hạo Hiên tôn trọng cô và Hạ Vũ nhất nên đã đón cô từ cổng. - Chào cậu, Hạo Hiên, sinh nhật vui vẻ. - Cô cười nói với cậu ta. - Cảm ơn cậu nhiều lắm đấy, haha. - Chụp với tôi một tấm đi, cả Hạ Vũ nữa. - Cô kéo tay Hạo Hiên và Hạ Vũ lại và nhờ một người bạn chụp. - À...ờ...được - Hạo Hiên đáp. - Khi nào về gửi tôi xem nhé, Hạo Hiên. - Được thôi! Buổi chúc mừng sinh nhật Hạo Hiên diễn ra suôn sẻ, mọi người đều hết mình vì bữa tiệc. Cô và anh vẫn hai người bên nhau, nhìn bầu trời đêm tâm sự. Rồi lại phải chia tay nhau về nhà mỗi đứa, họ ôm nhau thật chặt và chúc nhau ngủ ngon, tình cảm càng được vun đắp dần to hơn to hơn nhưng chưa ai chắc chắn rằng họ đã yêu nhau thật. Sáng hôm sau đó, Nguyệt Thả thức dậy và ngắm nhìn ánh nắng ấm dần của buổi sáng... Bỗng... Một tin nhắn đến từ Hạo Hiên đã xuất hiện trong điện thoại của cô. [ - Này Nguyệt Thảo, cậu có chắc đã đi cùng Hạ Vũ không?] [ - Chứ còn gì nữa, cậu có chuyện gì à!] [ - Cậu xem đi! - Hạo Hiên gửi cho cô một tấm hình, đó là hình chụp hôm qua.] [ - Cậu xem đi, làm gì có ai!] [ - Chắc cậu ấy đã đi sang chỗ khác đấy!] [ - Nhưng cậu ấy đã mất rồi mà!] Mất rồi! Hạ Vũ đã mất rồi sao, vậy con người mà cô đi chơi cùng suốt hơn một tuần nay là ai. Cô rất sốc, cú sốc quá lớn khiến cô không hề muốn xem một tin nhắn nào từ Hạo Hiên. Chắc không có gì đâu, chắc Hạo Hiên nhầm. Cô tự an ủi mình rồi lại đến cửa hàng cô và anh hay uống. - Chào em, uống gì vậy! - Lại anh nhân viên hôm trước. - Cho em một trà sữa ạ! - Cô có vẻ rất lo lắng nhưng vẫn phải đáp câu hỏi của anh nhân viên. - Hôm nay chỉ một thôi à! - Anh nhân viên ngạc nhiên hỏi. - Thì em đi một mình mà anh. - Thường ngày anh thấy em đi một mình vẫn gọi hai phần, lại cười cười nói nói nên anh thấy lạ. Đi một mình, cười cười nói nói? Cô sợ hãi và chạy đi mất, nhưng cô chẳng biết nên chạy đi đâu. Sợ hãi và chỉ có một người giúp cô giảm bớt sự sợ hãi đó, chính là anh - Hạ Vũ. Cô chạy đến nhà anh và bấm chuông liên hồi, nhưng vẫn là mẹ anh ra đón. - Hôm nay cháu sao gấp thế, Nguyệt Thảo. - Cháu tìm Hạ Vũ ạ! - Hạ Vũ nó đã...đã mất được hơn một tuần cháu ạ! - Mất...mất ư, nhưng cậu ấy còn đi với cháu hôm qua mà! - Cô hốt hoảng. - Chắc cháu lầm rồi nhưng sự thật là vậy, nó đã đi rồi cháu ạ! Nếu còn nhớ thương nó, cháu hãy thắp cho nó một nén hương để nó yên lòng. Cô khóc, lau hai hàng nước mắt bước vào nhà anh, và cô đã khụy gối xuống một cách sững sờ. Bàn thờ anh ở đó, đã được hơn một tuần. Tấm ảnh đấy chính là gương mặt anh, cô khóc nhưng chẳng biết làm cách nào nữa. Thắp nén hương cho anh rồi ngậm ngùi bước ra về. Cô buồn lắm, khóc nhiều lắm! Đi một mình trên tay vài lon bia uống giải sầu. Nhưng sao càng uống lại càng thêm đau, càng nốc nhiều hơn lại càng nhớ anh. Một bàn tay quen thuộc đặt lên vai cô, ngước nhìn và đó chính là anh - Hạ Vũ. Cô khóc thật nhiều, nhìn anh mà khóc cô bước đến ôm anh nhưng đó chỉ là giấc mơ. Nó không có thật! Người đã tìm kiếm cô chính là Minh Triết. Buồn lắm, cô bước đến và ôm anh ta mà khóc. Minh Triết lau nước mắt vẫn còn lăn dài trên má cô. Nhìn cô và nói: - Tôi biết cậu rất buồn nhưng cậu ấy đã mất, sau khi đưa tang cậu ấy. Cậu như một người kì lạ, nói chuyện rồi lại cười một mình. Tôi định đưa cho cậu nhưng không thể nào dám khi cậu đang cố quên cậu ấy. Vừa nói, Minh Triết đưa cho cô một tờ giấy, đó là bức thư Hạ Vũ nhờ cậu giữ giúp chiều hôm đó. Cậu ấy bị ung thư máu và đã hết cách, Hạ Vũ không muốn cô buồn nên đã dùng tất cả những ngày cậu còn sống để bên cạnh cô. Anh không muốn bỏ rơi cô nhưng đó là số phận. Có lẽ đó là duyên nhưng không phận của anh và cô. Cầm lá thư trên tay, cô rung rẩy và những giọt nước mắt cứ rơi... [ Tôi yêu cậu nhiều lắm, Nguyệt Thảo! Nhưng tôi chỉ biết đóng vai anh trai để lo cho cậu. Đôi lúc nhìn cậu bên người tôi cũng đau lắm nhưng lại thây cậu nở nụ cười, khi ấy tôi lại vui. Đợi chờ cậu bao lâu tôi cũng có thể nhưng bây giờ thì tôi xin lỗi vì không ở cạnh cậu được bao lâu. Tôi chắc chắn sẽ mất đi nhưng cậu đừng buồn nhé! Đi đường trời đông nhớ mặc cho ấm, ốm thì mua thuốc uống vào nhé. Trời nắng thì vẫn mặc áo cho tránh bị bỏng, đem ô che nắng nữa. Uống ăn gì cũng đừng nhiều quá kẻo lại béo lên rồi khóc, khi đó không có tôi dỗ dành cậu đâu, haha. Tôi cũng chẳng biết nói gì nữa! Cậu nên chú ý xung quanh mình hơn và chăm sóc bản thân mình đấy! Vui lắm khi có cậu làm bạn, khi có cậu làm người yêu tôi được tận năm ngày. Đó có lẽ là cảm giác hạnh phúc nhất của tôi. Chắc cậu ghét tôi lắm, vì đã bỏ cậu một mình nhưng hãy yên tâm, Minh Triết đã hứa với tôi sẽ yêu thương và chăm sóc cậu rồi. Nếu cảm thấy buồn mỗi khi về đêm cứ tìm Hạo Hiên, cậu ta tốt lắm, sẽ cùng cậu tâm sự về đêm. Còn nếu muốn nghe hát thì tìm đến mẹ tôi sẽ gửi cho cậu rất nhiều đoạn ghi âm tôi hát và đàn cho cậu. Còn nếu những bài không có thì Hạo Hiên sẽ đàn cho cậu nghe thay tôi. Và sau cùng sẽ là lời xin lỗi và cảm ơn cậu. Cảm ơn vì năm đó cậu đã đồng ý làm bạn thân của tôi! Cảm ơn vì đã để tôi quan tâm và chăm sóc cậu! Tôi xin lỗi vì đã đến và tìm cậu làm bạn thân năm đó, và cũng xin lỗi khi đã lỡ yêu cậu. Nhưng thôi tôi cũng chẳng lo nữa khi cậu đã có người lo cho mình. Cậu hãy xem như chỉ là một giấc mơ, và tôi chỉ là người trong giấc mơ đó! Hãy nở nụ cười đó mỗi ngày cậu nhé! Còn một điều nữa tôi muốn nói với cậu đã lâu nhưng không nói được: Anh yêu em! Tạm biệt, xin lỗi cậu! Hẹn cậu lần sau khi chúng mình là bạn, tôi sẽ không để mất cậu đâu!] Vậy là kết thúc! Anh đã đợi cô quá lâu, cho đến hơi thở cuối cùng anh vẫn quan tâm cô. Sau cùng, tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi! Cô ngồi đó, nốc cho say tâm sự này. Rồi lại cầm những bức hình anh và cô, ngồi khóc! Anh đã lỡ bỏ cô giữa chốn người bon chen này rồi... End.