Ngôn Tình [Edit] Nếu Tình Yêu Là Bi Kịch - Đồng Tiểu Văn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi quỳnh anh 2209, 10 Tháng mười một 2020.

  1. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 10: Vu Mộng và Mộ Hàn

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Lạc bị lời nói của Cung Tư Dạ làm cho có chút ngượng ngùng, hoàn hảo là lớp trang điểm dày trên trên mặt, nhìn không ra vẻ ửng đỏ vì xấu hổ đó.

    Đi ra sau quỷ ốc, Tô Lạc lần nữa yêu cầu, Cung Tư Dạ lúc này mới đem cô thả xuống dưới đất.

    "Tôi đi tháo trang sức." Cô bước nhanh đi.

    "Tháo trang sức để làm gì, cứ như vậy rất đáng yêu." Cung Tư Dạ đi theo phía sau cô nói.

    Cô quay đầu lại nhìn hắn một cái, làm cái mặt quỷ với hắn, "Hứ~"

    Mỗi lần nhìn thấy nàng, trên mặt hắn luôn mang vẻ sủng nịch tươi cười.

    Tô Lạc đi vào phòng công nhân viên, tẩy trang, thay quần áo.

    Đi ra khỏi phòng, Cung Tư Dạ đang đứng chờ ở cửa.

    "Đi, mang em đi ăn khuya."

    "Không đói bụng."

    Cô vẫn đang bước nhanh về phía trước đi tới, không có ý tứ đợi hắn.

    Bị Cung Tư Dạ một phen nhéo tóc đuôi ngựa của cô, làm cô phải dừng bước.

    "Cũng không bắt em phải thanh toán a!"

    "Tôi giảm béo."

    "Đều chỉ còn da bọc xương, lại còn giảm béo. Tôi muốn ăn, em đi theo giúp tôi thôi!"

    Tô Lạc bị hắn lôi kéo tay, bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo bên người hắn.

    Hai người đi thật sự gần, nắm tay, người ngoài nhìn vào, tựa như một đôi tình lữ tình cảm tốt.

    "Làm tình nhân, rồi còn phải bồi ăn sao?"

    "Như thế nào? Không muốn bồi ăn?" Cung Tư Dạ lộ ra ý vị sâu xa, "Cũng tốt, vậy không ăn, trực tiếp làm chuyện buổi tối nên làm đi~"

    Tô Lạc đột nhiên đứng lại, nghiêng người đối mặt với hắn.

    Hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

    "Cung Tư Dạ."

    Giọng nói của cô trở nên nghiêm túc, giống như có cái gì chuyện quan trọng cần phải tuyên bố.

    "Cái gì?"

    "Tôi sẽ nghĩ biện pháp, mau chóng chấm dứt quan hệ của chúng ta!"

    Qua vài giây, cô cúi đầu.

    Lại chậm rãi nói: "Tôi thật sự thực yêu A Thành, sang năm tôi sẽ cùng anh ấy kết hôn."

    Cô không biết có phải cmar giác của mình có vấn đề hay không, cô luôn có thể cảm giác được Cung Tư Dạ đối với mình rất có tâm.

    Có lẽ quả thật là cảm giác sai rồi.

    Tô Lạc nói ra những lời này, thầm muốn nhắc nhở hắn, bọn họ trong lúc đó chỉ là diễn trò, không có cảm tình.

    Người cô yêu là Lương Chấp Thành, cũng chỉ có mình Lương Chấp Thành.

    Cô không muốn cùng hắn còn có quan hệ, lại càng không muốn hắn sinh ra cảm tình đối với mình.

    Không có cảm tình, một ngày nào đó anh ấy sẽ chán cô ấy, và sẽ dứt khoát khi chia tay hơn.

    "Phải không? Vậy trước tiên chúc mừng em!"

    "Cám ơn."

    Cung Tư Dạ lạnh nhạt trả lời, Tô Lạc lại là vừa lòng.

    Cô không có phát giác hắn có một tia để ý, xem ra hắn thật sự chính là chơi đùa mà thôi.

    Như vậy rất tốt.

    Cô không biết, là do Cung Tư Dạ che dấu thật quá tốt!

    Khi Tô Lạc xoay người đi, ánh mắt hắn nháy mắt ảm đạm, tươi cười cũng theo đó tiêu thất.

    Khi hắn cùng Lương Chấp Thành giao dịch, hắn cũng đã biết, sang năm bọn họ sắp sửa kết hôn.

    Hắn vốn là không thèm để ý, lại không biết khi từ chính miệng Tô Lạc nói ra cô yêu Lương Chấp Thành, bọn họ phải kết hôn, tim hắn như bị đao cắt.

    "Anh như thế nào lại không đi?" Tô Lạc quay lại, thấy hắn còn đứng tại chỗ, bèn gọi hắn.

    Cung Tư Dạ phản ứng lại đây, cố gắng tươi cười, đi đến chỗ cô.

    Đến gần cô, "Tô Lạc, em thích cái gì ở Lương Chấp Thành?"

    "Anh ấy thực ôn nhu."

    Ôn nhu, hóa ra lại là ôn nhu, nghe thấy này từ hắn cười cười.

    "Anh còn ăn nữa không?"

    Hai người đi ra chơi trò chơi, chơi trò chơi xong thì ra phố ăn vặt. Đủ loại đồ ăn vặt đặc sắc nhiều màu sắc hình dạng, mùi hương mê người.

    "Không ăn, tôi đưa em trở về đi."

    Tô Lạc có chút không thể tin được những gì tai mình nghe thấy, hắn sao tự nhiên lại tốt như vậy?

    Cô sợ hắn đột nhiên thoái thác, lập tức nói: "Không cần anh đưa, tôi tự mình trở về."

    Nói xong, vội vàng vẫy một chiếc xe taxi.

    Trước khi cô lên xe, Cung Tư Dạ giữ tay cô lại.

    "Tôi đã gọi xe đến, tôi phải đi rồi."

    Tô Lạc nghĩ thầm, hắn sẽ không nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý đi.

    Chỉ thấy Cung Tư Dạ từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ, đặt ở trong tay Tô Lạc.

    "Đây là thẻ hội viên ở đây, không cần lại đến nơi này làm kiêm chức, không có việc gì có thể tới nơi này chơi một chút, đều đã 27 tuổi, không đuổi kịp lạc thú của những người trẻ tuổi nữa."

    Nói xong không đợi cô đáp lại, vội vàng đem cô đẩy mạnh vào bên trong xe, đóng cửa xe.

    "Đi uống rượu không?"

    Tô Lạc đi rồi, Cung Tư Dạ lấy di động ra, gọi cho Tổng Giám Đốc tập đoàn Mộ Thị.

    "Hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi hẹn tôi đi uống rượu?"

    "Chỗ cũ, tới hay không?"

    "Đương nhiên đến!"

    Tổng Giám Đốc tập đoàn Mộ Thị, danh Mộ Hàn.

    Là bạn từ thời học đại học của Cung Tư Dạ, hai người có quan hệ tốt, sở thích cũng hợp nhau.

    Rose chính là "Chỗ cũ" trong miệng bọn họ.

    Mộ Hàn tuy là Tổng Giám Đốc công ty, cư nhiên lại là hắc bạch đều ăn. Không người không biết tên của cậu, không người không hiểu thủ đoạn của cậu.

    Cung Tư Dạ tới Rose trước, trên bàn đã muốn bày đầy. Hững chai rượu ngổn ngang.

    Khi Mộ Hàn đến, người trong quán bar bị bảo tiêu ạt sang hai bên.

    Cậu không thích bị người xa lạ đụng tới, mỗi lần đi nơi nào nhiều người náo nhiệt, đô hội phải có bảo tiêu mở đường trước.

    Những lần xuất hiện của anh luôn chỉn chu, thu hút ánh nhìn của mọi người.

    "Cậu rốt cục cũng đến."

    Cung Tư Dạ thấy hắn, đứng dậy, hai người bàn tay bắt tay, lại ôm một chút.

    "Có một hai tháng không hẹn gặp, bận cái gì đâu?" Mộ Hàn hỏi.

    "Đi công tác một tháng, nửa tháng này có chút việc riêng thôi."

    Hai người ngồi ở trên sô pha.

    "Ông thì có thể có cái gì việc riêng gì, còn không phải là tìm một em gái mới, bận đổi bạn gái mới."

    "Lần này anh em là có việc thật." Cung Tư Dạ rót một chén rượu, một ngụm uống cạn.

    "Ồ? Là ai làm cho đại thiếu Cung gia nhà chúng ta cthật lòng vậy!"

    "Đáng tiếc, là ta một bên tình nguyện, người ta căn bản không thèm để ý tới."

    "Ông càng nói tôi càng thấy hiếu kỳ trồi đấy."

    "Đừng nói tôi nữa, nói về ông đi, thế nào? Nữ nhân kia còn quấn quít lấy ông nữa không?"

    "Ông nói ai a?"

    "Cũng đúng, nữ nhân quấn quít lấy Hàn ca của chúng ta nữ nhân nhiều như vậy, bất quá ta hỏi chính là cái cô nương kêu Vu Mộng."

    "Cô ta.." Mộ Hàn cười cười, nhẹ lắc đầu.

    "Không biết vì cái gì mỗi lần cùng cô ta nói chuyện, trái tim tôi cũng rất đau. Chính là tôi thật sự không biết cô ta, cô ta lại luôn giống như rất quen thuộc tôi vậy."

    "Ông sẽ không phải là uống rượu xong.. Tỉnh lại liền đem người ta quên đi mất, hiện tại người ta lại chạy tới tìm ông phụ trách đấy chứ."

    "Ông hiểu biết tôi mà, tôi trước nay không uống rượu, bên người cũng không có xuất hiện nữ nhân nào. Cô ta nói tôi bắn cô ấy, còn muốn cho tôi xem vết thương do súng bắn sau lưng cô ta nữa. Luôn điên ngôn điên ngữ, tôi cũng coi thành chuyện gì to tát!"

    Cậu lắc chiếc ly trên tay, lơ đãng mỉm cười.

    Cung Tư Dạ nhướng mày, nâng ly rượu và chạm ly với Mộ Hàn.

    "Vu tiểu thư, Mộ tổng đang gặp mặt bạn bè, ngài vẫn là đi về trước đi."

    "Mộ Hàn!"

    Hai người bị âm thanh của một nữ nhân hấp dẫn tới.

    "Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện!" Cung Tư Dạ cười trêu ghẹo nói.

    "Vu tiểu thư, đừng làm chúng ta khó xử, Mộ tổng đang gặp mặt bạn bè, không thích bị người khác quấy rầy." Bảo tiêu cực lực ngăn cản nói.

    "Cho cô ta lại đây đi!" Mộ Hàn thản nhiên quăng một câu cho bảo tiêu.

    "Mộ Hàn! Anh hỗn đản"

    Vu Mộng hùng hổ đi tới, rống lớn.

    Ngay cả Cung Tư Dạ cũng bị khí thế này đàn áp, sau đó khuôn mặt liền lộ ra dáng vẻ xem kịch vui.

    Ps: Chuyện xưa của Vu Mộng cùng Mộ Hàn, có thể tìm tòi sang tiểu thuyết 《 Tình bất tri sở thâm (Tình không biết có bao nhiêu sâu đậm) 》.
     
    Sai Nguyen, Nganha93Mạnh Thăng thích bài này.
  2. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 11: Uống rượu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lam Y Vũ

    Mộ Hàn nhìn về phí a Vu Mộng, mặc dù bộ dáng không kiên nhẫn, nhưng Cung Tư Dạ ở một bên vẫn nhìn ra tình yêu ẩn chứa trong mắt hắn.

    Nếu không phải hắn thích người phụ nữ này, hắn có một vạn cách khiến cho đối phương thấy khó mà lui.

    Còn Vu Mộng, hắn lại cho cô có cơ hội tiếp cận mình.

    Cung Tư Dạ bưng chén rượu lên, có chút hâm mộ nhìn bọn họ.

    Ít nhất bọn họ đều là anh tình em nguyện, mà không phải một bên đơn phương.

    "Em tìm tôi có việc gì không?" Mộ hàn lạnh lùng hỏi Vu Mộng.

    Vu Mộng nhìn nhìn xung quanh, chỉ thấy một mình Cung Tư Dạ.

    "Xem như anh thức thời, không có người phụ nữ nào khác!"

    "Tẩu tử đang lo lắng sao?" Cung Tư Dạ cười nói.

    "Phụ nữ theo đuổi anh ấy có thể tạo thành đội bóng đá rồi, tôi cũng không thể để cho bọn họ có cơ hội chứ."

    "Chuyện này thì tẩu có thể yên tâm, anh ấy còn chưa có thích ai." Cung Tư Dạ đùa giỡn nói.

    "Vậy tôi lại càng không yên tâm, anh ấy còn phải thích tôi nữa."

    "Không biết xấu hổ!" Mộ Hàn cúi đầu, lạnh lùng nói một câu.

    Cung Tư Dạ bị Vu Mộng nhanh mồm nhanh miệng làm cho buồn cười, nhìn về phía Mộ Hàn, thấy biểu tình của hắn có chút khó chịu.

    Buông chén rượu, sốt ruột nói: "Hàn ca, anh bị làm sao vậy?"

    Chỉ thấy Mộ Hàn nhìn về phía bảo tiêu của mình mà nói: "Đưa cô ấy ra ngoài."

    "Này.."

    "Khiến cho cô ta tránh xa tôi ra một chút!" Hắn quát, sau đó đưa tay lên ôm ngực.

    Tim của hắn lại bắt đầu đau rồi, mỗi lần ở gần cô ấy, nói mấy câu với cô ấy thì sẽ có cảm giác như vậy

    Hắn rất không thích loại cảm giác này.

    Hắn vốn không có điểm yếu, hiện tại lại có thêm một uy hiếp.

    Vu Mộng biết hắn lại khó chịu, chỉ có thể vừa giương đôi mắt mong đợi nhìn hắn vừa rời đi.

    Cô cũng không biết vì sao mỗi lần hắn nhìn thấy mình đều cảm thấy khó chịu như vậy.

    Cô thậm chí còn hoài nghi, sự xuất hiện của mình là một sai lầm.

    Có lẽ hắn thật sự không phải Mộ Hàn mà cô muốn tìm, chỉ là tên trùng tên mà thôi.

    Khi cô đi rồi, cơn đau của hắn mới thuyên giảm.

    "Cậu có tin rằng con người có kiếp trước kiếp này, có nhân quả luân hồi không?"

    "Lời này có thể hiểu thế nào?"

    "Có thể là kiếp trước anh đã thương tổn cô ấy, cô ấy nhất định rất khó chịu, cho nên hiện tại đến lượt anh khó chịu."

    Cung Tư Dạ không hiểu hắn đang nói cái gì, Mộ Hàn cũng không trông cậy hắn có thể hiểu được. Từ khi gặp Vu Mộng, cuộc sống của hắn đã biến hóa rất nhiều mà chính hắn cũng không biết.

    Hai người ở quán bar vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, cho tới rồi rạng sáng bốn giờ mới chuẩn bị rời đi.

    Say khướt đi ra quán bar, bước chân nhẹ như bay, trên mặt ửng đỏ, bắt đầu nói nhảm.

    Bảo tiêu của Mộ Hàn thấy bọn họ uống nhiều, vội vàng tới đỡ lấy hai người.

    Cung Tư Dạ đẩy bọn họ ra: "Các cậu đưa Hàn ca trở về đi, không cần phải lo cho tôi."

    "Vậy Cung tiên sinh, chúng tôi đi trước."

    "Đi thôi." Cung Tư Dạ loạng choạng đi trên đường.

    Trên đường hiện tại không còn người đi đường, ngay cả xe cũng có rất ít.

    Đèn đường còn sáng, phát ra ánh sáng mờ nhạt.

    Hắn tay cầm bình rượu, đi một đoạn đường, liền ngồi lên ghế đá bên đường.

    Lấy điện thoại ra, vốn muốn gọi cho lão Cố, lại theo bản năng ấn số của Tô Lạc.

    Sau khi điện thoại được kết nối, thanh âm yếu ớt nói một câu: "Tôi đang ở gần Rose, tới đón tôi."

    Tô Lạc không biết hắn gọi lộn số, chỉ nghe ra hắn hẳn là đã uống rượu.

    Nhìn đồng hồ, bốn giờ rưỡi, cô ngồi dậy, đi đến ban công.

    Một làn gió lạnh thổi qua, cô nhanh chóng gài áo ngủ lại.

    Bất giác có chút lo lắng cho Cung Tư Dạ.

    Cô không có số điện thoại của lão Cố, gọi lại cho Cung Tư Dạ thì không ai nghe máy.

    Quay lại phòng, Lương Chấp Thành còn đang ngủ say.

    Cô thay quần áo, lại lấy một cái áo choàng từ trong tủ quần áo, liền ra khỏi nhà.

    Cô không nghĩ nhiều như vậy, chỉ xem hắn như là đồng nghiệp bình thường mà đi giúp hắn.

    Nhưng mà ngay khi cô nghe điện thoại, Lương Chấp Thành cũng đã tỉnh lại, sau khi cô ra khỏi cửa, anh liền mở mắt.

    Cung Tư Dạ! Lúc này anh tràn ngập hận ý đối với ba chữ này.

    Dã tâm cùng với dục vọng chiếm lấy Tô Lạc làm của riêng đã khiến cho anh phát điên.

    Ánh mắt anh nhìn chằm chằm phía trước, trở nên đáng sợ. Trong lòng nảy ra một ý niệm, phải siêu việt Cung Tư Dạ, nắm tập đoàn Cung thị trong tay!

    Tô Lạc đứng bên đường quốc lộ, giơ tay cản lại một chiếc xe taxi.

    "Bác tài, đi rới Rose."

    "Ok."

    Sau khi cô tới, di động của cô đột nhiên vang lên tiếng chuông, cô vạn vạn không nghĩ tới lại là điện thoại của Lương Chấp Thành.

    "Em đi đâu vậy?"

    "Em.. Đồng nghiệp của em uống hơi quá chén, ta đi đón người đó."

    "Ai vậy?"

    "Anh không biết đâu."

    "Cần anh đến hỗ trợ không?"

    "Không cần." Giọng nói của cô đột nhiên trở nên vội vàng, cô cũng ý thức được sự biến hóa trong ngữ khí của mình.

    Vội vàng dịu xuống chút nói: "Em chỉ đi qua rồi gọi một chiếc taxi cho người đó rồi sẽ trở về, không cần làm phiền anh đâu."

    "Đi đi!"

    Ngắt điện thoại.

    Lời nói dối của cô luôn tự nhiên như vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên cô nói dối vì Cung Tư Dạ.

    Lương Chấp Thành gắt gao nắm di động, cảm thấy khủng hoảng thật lâu không thể tan đi.

    Tô Lạc đi tới cửa của Rose, cũng không thấy bóng dáng của Cung Tư Dạ nên hỏi bảo vệ trước cửa.

    Chỉ biết hắn một mình đi ra ngoài, cụ thể đi đâu, họ cũng không biết rõ.

    Tô Lạc chỉ có thể đi theo phương hướng mà bảo vệ chỉ, gió thu hiu quạnh, cô gài lại áo khoác, cước bộ càng ngày càng nhanh.

    "Cung Tư Dạ, Cung Tư Dạ.." Cô vừa đi vừa hô to tên của hắn nhưng không có ai đáp lại.

    Khi thấy một nam nhân nằm trên mặt đất ở cách đó không xa, cô nhanh chạy tới.

    Là hắn, cô cuối cùng tìm được hắn.

    Cô nâng hắn lên, muốn đỡ hắn dậy, cánh tay lại bị một tay của hắn bắt được.

    Tay hắn lạnh lẽo, ánh mắt mơ hồ, cả người toàn là mùi rượu.

    "Lão Cố tới rồi sao?" Hắn nhìn về phía cô cười.

    Lấy ra áo choàng đã chuẩn bị trước, khoát lên trên người hắn.

    "Tôi là ai cũng không phân biệt được, rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu rồi a!"

    Tô Lạc theo lời hắn nói mà trả lời: "Thật xin lỗi, Cung tiên sinh, tôi đã tới trễ."

    "Lão Cố, tôi hỏi ông một câu, tôi có ôn nhu không?"

    Cung Tư Dạ một bàn tay khoát lên vai Tô Lạc, cuối cùng cũng đứng lên, khí lực toàn thân đều đè lên người cô.

    Thân hình nho nhỏ của cô, vì bị ép mà phải cong người xuống.

    Thở hổn hển trả lời: "Ôn nhu, rất ôn nhu."

    Cô không thèm suy nghĩ mà trả lời luôn, dù sao cũng không cần phải suy nghĩ để trả lời một con sâu rượu.

    "Ôn nhu? Vậy em vì cái gì lại không thích tôi? Mà lại đi thích Lương Chấp Thành!"

    Tô Lạc trong lòng run lên.

    "Em nói em thích hắn vì hắn ôn nhu, tôi cũng có thể ôn nhu, tôi có thể vì em mà ôn nhu."

    "Tôi có thể học ôn nhu."

    Miệng hắn vẫn mơ mơ màng màng nói mãi, Tô Lạc cũng không phản ứng lại hắn nữa.

    Vẫy tay bắt một chiếc xe taxi, đỡ hắn ngồi vào ghế sau rồi ngồi vào.

    Không lâu sau, xe liền dừng ở cửa biệt thự Cung gia.

    Bây giờ đã là sáu giờ kém, cô dìu Cung Tư Dạ ra khỏi xe, hắn ngồi ở bệt trên mặt đất, đầu tựa vào tường.

    Hiện tại hắn đã ngủ say rồi.

    Cô ấn chuông cửa, lão Cố từ trong phòng chạy ra.

    Thấy Cung Tư Dạ đang ngồi dưới đất, lại nhìn về phía Tô Lạc.

    "Sao lại thế này?"

    "Hắn uống rượu, tôi đưa hắn trở về, ông đưa hắn vào trong nghỉ ngơi đi."

    "Tô tiểu thư không ở lại nghỉ ngơi một chút sao?"

    Lão Cố nâng Cung Tư Dạ dậy, nhìn về phía Tô Lạc.

    "Không được, hắn tỉnh lại, nếu như có hỏi, đừng nói là tôi đã đưa hắn về, please."

    Cô vừa nói, một bên cởi áo choàng đang khoác lên người hắn ra.

    "Ân." Lão Cố gật gật đầu, sau đó đi vào biệt thự.

    Thấy bọn họ đi vào, Tô Lạc duỗi eo, xoa nhẹ bả vai.

    Lúc ở trên xe, hắn vẫn vẫn luôn tựa đầu vào vai cô mà ngủ, hiện tại cả cánh tay cô đều đã tê rần.
     
    Sai Nguyen thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2020
  3. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 12: Cửu Cửu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lam Y Vũ

    Buổi đem mùa thu thật là cô đơn tịch đích, nhưng sáng sớm mùa thu lại giúp người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

    Cô đi từng bước trên đường, hưởng thụ sự thoải mái tự tại cuối tuần mang đến.

    Chẳng qua lãng phí một đêm ngủ ngon.

    Vừa đi vừa hoạt động lại gân cốt, các tiệm bán bữa sáng cũng đã bắt đầu buôn bán.

    Tuy là cuối tuần, nhưng vẫn có không ít người ở xếp hàng mua bữa sáng.

    Trong thành phố - một nơi cạnh tranh rất kịch liệt, nếu muốn đứng vững gót chân, bọn họ chỉ có không ngừng phấn đấu, không thể buông thả bất cứ ngày nào.

    Ngày nào cũng cứ lặp đi lặp lại, ngày qua ngày, có lẽ sẽ có một ngày đạt được mục đích của mình, nhưng cũng có khi phải mặt xám mày tro về với ông bà.

    Đảo mắt cô đến thành phố này đã ba năm, vào làm việc trong công ty hiện tại cũng đã một năm rưỡi.

    Thành thị này rất lạnh lùng, nhưng cũng không thiếu người nhiệt tình.

    "Bà chủ, một ly sữa đậu nành."

    "Cô gái, ăn ít như sao!"

    Bà chủ cười hì hì nhìn cô, nhìn thấy thân mình đơn bạc của cô, lại nói tiếp một câu: "Cô gái, cô không phải người bản địa đúng không, tới thành phố này, dốc sức làm việc vất vả, nhất định là tiếc tiền mua đồ ăn đúng không. Đây là sản phẩm mới chúng tôi hôm nay mới làm ra - bánh cuộn trứng chim, cô nếm thử một chút, sau đó để lại ý kiến, không thu phí đâu."

    "Vậy không được, tiền cũng không phải gió thổi tới. Bao nhiêu tiền, tôi mua một cái nếm thử."

    "Vừa nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ ngay đến con của tôi, nó cũng đi công tác ở nơi khác, một năm mới về một lần. Cũng không biết ở đó có sống tốt không nữa, chỉ hy vọng nó sẽ gặp được người lương thiện."

    "Cô ơi, cô yên tâm đi, tấm lòng của cô tốt như vậy, cô ấy nhất định sẽ sống rất tốt."

    Bà chủ cười cười, gắp một cái bánh cuộn trứng chim đưa cho Tô Lạc.

    Tô Lạc cầm lấy bánh cuộn trứng chim, ngồi vào một cái bàn nhỏ ngoài cửa mà ăn.

    Nhìn thấy cảnh vật xung quanh, khóe mắt lại có chút ươn ướt.

    Cô đang nghĩ, không biết cha mẹ lúc trước vứt bỏ cô, có lúc nào nhớ tới cô, lo lắng cho cô hay không.

    Cô ăn xong bánh cuộn trứng chim, đem tiền đặt dưới chén, đứng dậy chào bà chủ một câu: "Ăn rất ngon! Làm cho tôi thêm một phần mang về."

    Bà chủ vô cùng cao hứng, không ngừng nói "Cám ơn"

    Điện thoại vang lên.

    Là Lương Chấp Thành.

    "Sao đến bây giờ còn chưa trở về?"

    "Sắp về rồi, đang mua bữa sáng cho anh."

    Cúp điện thoại, đứng một hồi lâu ở nhà ga công cộng, cuối cùng cũng chờ được xe.

    Về đến nhà, Lương Chấp Thành đang thay quần áo.

    "A Thành, đến ăn bữa sáng đi."

    Lương Chấp Thành đi tới: "Là món gì mà ngon vậy?"

    "Bánh cuộn trứng chim, em đã ăn một cái ở tiệm, rất ngon."

    "Món này, chắc không phải mua ở tiệm gần đây đâu nhỉ?" Anh nhìn chữ trên bao bì hỏi lại.

    "Ân, gần nhà của đồng nghiệp em."

    "Khó trách hương vị này thật lạ."

    "Tối hôm qua.."

    "Tối hôm qua em đưa đồng nghiệp về nhà thì trời đã sáng, liền ăn sáng ở gần đó rồi về."

    "Nga, thật ra anh không hề muốn hỏi gì, anh tin tưởng em."

    "Em biết nha, nhưng em cũng muốn ăn ngay nói thật với anh."

    Hai người đều làm bộ như không có việc gì mà tâm sự một hồi.

    Tô Lạc đi vào phòng, cầm một bộ quần áo đi tắm: "Em đi tắm đây, đợi lát nữa lại đi tìm thêm công việc phụ."

    "Kỳ thật em có thể không cần vất vả như vậy."

    "A Thành, em muốn nhanh đem tiền trả lại cho hắn, như vậy anh cũng không cần phải sống trong lo lắng."

    "Nhưng mà anh thấy em vất vả như vậy, thật sự rất đau lòng."

    "Không sao, đây đều là vì tương lai, vì cuộc sống tốt đẹp sau này của chúng ta."

    "Anh cũng sẽ cố gắng, nhất định sẽ cho em sống trong sung sướng!"

    Tô Lạc cười cười, kiễng mủi chân, nhẹ nhàng hôn lên môi Lương Chấp Thành.

    "Được rồi, tôi đi tắm đã."

    "Được."

    Nhìn thấy bóng dáng Tô Lạc đi vào phòng tắm, nhỏ gầy như vậy, nhưng không biết là cái gì chống đỡ, giúp cô kiên cường lên.

    Anh đã lấy Tô Lạc làm giao dịch một năm để mình không phải vào tù.

    Mỗi khi anh thấy hối hận, đau lòng thay cô, đau khổ giãy dụa muốn đi huỷ bỏ giao dịch, nội tâm của anh lại nói cho anh, một năm, chỉ một năm mà thôi!

    Một năm này đối với anh rất quan trọng!

    Tô Lạc tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi đến bàn trang điểm.

    Da cô trắng như tuyết, thêm một chút trang sức liền trông có tinh thần hơn hẳn.

    "Lạc Lạc, em không đổi son môi sao?"

    "Ấy, em quên mất."

    "Nhưng mà, Tô Lạc của anh có thế nào cũng đẹp."

    Hai người ôm nhau, Tô Lạc đầu tựa vào ngực anh.

    Một cây son ba trăm, cô làm sao bỏ được!

    Chỉ là không muốn bày ra bộ dáng rất thiếu tiền ở trước mặt anh, sợ anh sẽ có gánh nặng tâm lý, lúc này mới nói chính mình đã quên.

    "Được rồi, tôi phải đi đây, tìm việc phải làm càng sớm càng tốt."

    "Ân, chú ý an toàn!"

    Tô Lạc làm động tác OK rồi đi.

    Đi ngang qua một tiệm đồ ngọt, thấy có dán thông báo tuyển người bán hàng.

    Cô đi vào, thanh âm của một nam sinh vang lên: "Chào mừng quý khách đến với tiệm bánh ngọt Cửu Cửu của chúng tôi, chúng tôi mười giờ mới mở cửa." Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường: "Hiện tại chín giờ, quý khách có thể ngồi đợi trong chốc lát, tôi đi lấy cho quý khách một chén nước ấm."

    "Không cần, cám ơn, tôi là do thấy thông báo tuyển dụng bên ngoài nên mới vào."

    "Thì ra là vậy, bà chủ của chúng tôi bình thường rất ít khi đến tiệm, tôi đưa phương thức liên lạc của cô ấy cho cô, cô nhắn tin cho bà chủ để nhận phỏng vấn đi."

    "Được, cám ơn."

    "Vậy cô kết bạn với tôi trước đi."

    "Được."

    Sau đó cô nhắn tin hẹn giờ phỏng vấn với bà chủ, được phỏng vấn luôn trên điện thoại.

    Sau khi phỏng vấn xong, bà chủ chốt lại: "Tuy rằng cô trông rất thiếu dinh dưỡng, nhưng mà diện mạo tạm chấp nhận được, vậy từ hôm nay cô bắt đầu đi làm đi. Nhưng mà cô chỉ là tìm công việc làm thêm, không phải làm chính, nên tiền lương sẽ không cao bằng, nhưng mà bánh ngọt ở trong tiệm, cô có thể ăn nhiều một chút, tăng chút thịt."

    Bà chủ là một cô gái hai mươi lăm tuổi, ăn mặc cũng rất thời trang, nói chuyện rất thẳng thắn, tính cách hào sảng.

    Tên của tiệm chính là dựa theo tên của bà chủ mà đặt, họ Trương, tên Cửu Cửu.

    "Xem ra cô được tuyển rồi."

    "Ân, còn phải cám ơn sự tiến cử của cậu."

    Cậu tên là Lê Diệu, là người làm chính ở đây, bằng tuổi với Tô Lạc, 27 tuổi.

    Vóc dáng cao gầy, nói chuyện luôn mang theo tươi cười, chuẩn soái ca ấm áp.

    "Tiệm này chỉ mới được mở thôi, nhà của bà chủ đặc biệt có tiền, cô ấy chính là điển hình cho ba chữ phú nhị đại, ở nhà nhàm chán quá nên mới mở tiệm bánh ngọt này. Trừ kỹ sư, hiện tại mới tuyển một người làm là tôi, tôi vốn muốn làm nhân viên thu ngân, cuối cùng phải làm nhân viên bán hàng, hiện tại cuối cùng cũng có người đến giúp đỡ."

    Tô Lạc nhìn cách bài trí bên trong, rất phong cách, hơn nữa diện tích cũng rất lớn.

    Có chút tò mò: "Cửa tiệm lớn như vậy, tại sao chỉ có một mình cậu bán hàng?"

    "Bà chủ ánh mắt rất cao, tiền lương cho cao nên rất nhiều người tới xin làm, nhưng cô ấy lại không coi trọng ai."

    "Thì ra là thế." Tô Lạc trong lòng cảm thấy có chút may mắn khi mình được tuyển vào.

    "Giờ tôi sẽ giới thiệu một chút về nơi này cho cô, ở đây có rất nhiều kiểu bánh ngọt khác nhau, còn có trà sữa, cà phê.."

    Lê Diệu giới thiệu về các món ăn ở trong tiệm, sau đó lại kiên nhẫn dạy cô công việc cô sẽ làm thường ngày.

    Tô Lạc nghe rất chú tâm, mười giờ bắt đầu vào làm.
     
    Sai Nguyen thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2020
  4. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 13: Thượng đế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lam Y Vũ

    Rất nhanh đã đến mười một giờ, trong tiệm, lượng khách vào quán càng ngày càng nhiều.

    Lê Diệu một bên vội vàng thu tiền, một bên giúp Tô Lạc dọn dẹp bàn ăn.

    Hai người bận đến mức đầu óc choáng váng, cho đến ba bốn giờ, mới nhàn rỗi một chút.

    "Hôm nay cám ơn cậu đã giúp tôi nhiều như vậy."

    Tô Lạc cảm giác miệng khô lưỡi khô, cầm cái chén duy nhất, trực tiếp rót nước vào, xem như ly mà uống nước.

    "Không cần cảm ơn, cô tới đây làm xem như là đã giúp tôi rất nhiều rồi. Đừng uống nước nhiều quá, coi chừng no luôn, có trà sữa, tôi đi lấy cho cô."

    "Nhân viên cũng có thể uống trà sữa sao?"

    "Bà chủ của chúng tôi không có nhiều quy tắc như vậy, cô ấy rất hào phóng. Chỉ cần cô ra sức làm việc, trong tiệm muốn ăn cái gì thì ăn cái đấy, nhưng không thể gói lại đem về nga."

    "Nga."

    Tiếng di động nhận tin nhắn vang lên, là Lương Chấp Thành.

    "Tìm được công việc phụ chưa?"

    "Tìm được rồi, ở một quán trà sữa, nơi làm việc rất tốt, bà chủ cũng rất tốt bụng."

    Tiếp theo cô lại gửi ảnh chụp tiệm cùng với tên tiệm cho Lương Chấp Thành.

    "Vậy là tốt rồi, khi nào thì tan ca? Anh đi đón em."

    "Có thể phải đến mười giờ.." Tin nhắn còn chưa được đánh xong, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.

    Cung Tư Dạ.

    Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.

    "Nghe nói sáng sớm hôm nay là em đưa tôi về nhà?" Ở đầu bên kia, Cung Tư Dạ ngữ khí có chút đắc ý.

    Tô Lạc nghĩ thầm, lão Cố không hổ là người của Cung Tư Dạ, cái gì cũng sẽ không lừa hắn.

    "Là anh gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi đón anh."

    "Vậy em còn rất nghe lời."

    "Tôi cũng không dám không nghe lời a."

    "Vậy hiện tại em ở đâu?"

    "Tôi đang làm việc, được rồi, không nói nữa, tôi bận rồi."

    Tô Lạc vội vàng cúp điện thoại, lần này cô nhất định không thể để cho hắn biết vị trí của mình, không thể lại bởi vì hắn mà mất công việc nữa.

    "Điện thoại gọi xong rồi?" Lê Diệu nhìn cô cười nói.

    "Ân." Tô Lạc có chút ngượng ngùng: "Tôi biết khi làm việc là không thể nói chuyện điện thoại, lúc nãy là tôi nói với người nhà về việc làm thêm mới của mình."

    "Khẩn trương cái gì, bà chủ cũng không ở đây, chẳng lẽ cô còn sợ tôi mật báo sao? Yên tâm đi, sẽ không đâu."

    Tô Lạc nhận ly trà sữa mà cậu đưa qua: "Cảm ơn."

    "Cô làm việc ở đâu vậy? Sao lại còn muốn đi làm thêm vậy?"

    "Tôi làm việc ở phòng tài vụ của tập đoàn Cung thị."

    "Tập đoàn Cung thị?" Lê Diệu lắc lắc đầu, tỏ vẻ khó có thể tin.

    "Nhân viên ở đó đều là tinh anh nhân tài, trong lòng tôi, khi các ngươi tan ca đều sẽ đi uống cà phê, mà không phải đến đây làm phục vụ cà phê như vậy, cô sao lại?"

    "Tôi thiếu tiền." Tô Lạc nói thẳng, sau đó cười cười cúi đầu.

    Lúc đầu, cô thi đậu trường đại học trọng điểm, lại dựa vào bản lĩnh của mình mà tiến vào tập đoàn Cung thị.

    Cuộc sống tưởng như sẽ tốt lên, nhưng tất cả những cố gắng lúc ban đầu lại hóa thành hư vô chỉ trong một đêm.

    Cái gì cũng không có, còn nợ bảy ngàn vạn, phải làm tình nhân cho người khác để trả nợ.

    Con số đó là áp lực rất lớn đối với cô, vẫn luôn đè nặng ở trong lòng của cô. Mà thân phận tình nhân, lại khiến cho cô cảm thấy rất xấu hổ, không còn mặt mũi nào đối mặt với chính mình.

    "Thì ra đi làm ở đó cũng có người thiếu tiền."

    Tô Lạc cười cười không nói nữa.

    Không qua bao lâu, một người đàn ông đứng ở cửa.

    Tô Lạc đang dọn dẹp lại bàn, không có chú ý đến.

    Lê Diệu đi qua đón tiếp: "Hoan nghênh quý khách đến tiệm bánh ngọt Cửu Cửu."

    Hắn không để ý đến Lê Diệu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc phía trước.

    Lê Diệu theo tầm mắt của hắn nhìn lại, trong lòng như hiểu được cái gì.

    "Anh là bạn của Tô Lạc đúng không?"

    Tô Lạc nghe thấy tên của mình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ra cửa.

    Cung Tư Dạ!

    Cô căng thẳng, buông khăn lau chạy qua.

    "Anh ấy là bạn của tôi."

    Cô sợ hắn sẽ nói ra lời không nên nói, không đợi hắn trả lời, liền nói ra trước.

    "Khó trách hắn vừa vào thì vẫn luôn nhìn cô."

    "Chỉ là bạn bè?" Cung Tư Dạ cúi đầu nhìn về phía cô, ánh mắt tối đi.

    "Còn là đồng nghiệp nữa." Tô Lạc xấu hổ cười cười.

    "Thì ra anh cũng là nhân viên làm ở đó." Lê Diệu nói tiếp.

    Tô Lạc khó hiểu, hắn rốt cuộc là đã làm gì mà lần nào cũng tìm ra cô vậy. Cô lôi cánh tay hắn, đi đến một góc tối trong tiệm ngồi xuống.

    "Chắc không phải là anh cài GPS lên người tôi chứ?"

    "Em đoán xem?"

    "Tôi mong anh sẽ không quá mức như vậy, quan hệ của chúng ta cũng không phải loại quan hệ có thể để người khác biết, sau này mong anh đừng nói những lời gây hiểu nhầm nữa."

    "Nói xong chưa?" Giọng nói của Cung Tư Dạ đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.

    Hắn không thích cô nói với mình như vậy.

    Tô Lạc cũng cảm giác được hắn đang không hờn giận: "Tôi nói xong, anh muốn ăn cái gì? Tôi mời anh."

    Hảo hán không chấp nhất cái lợi trước mắt, cô hiện tại chỉ có thể dỗ hắn.

    "Vừa rồi không phải rất lợi hại sao? Sao nhanh như vậy liền chuyển giọng rồi?"

    "Khách hàng là thượng đế, tôi sao có thể hung dữ với khách hàng đâu!"

    "Đúng vậy, em sao có thể hung dữ với tôi đâu, em chính là người phụ nữ chuyên môn phục vụ tôi!"

    Một tay của hắn vòng qua hông cô, ôm chặt, khiến cô giật mình, giãy giụa.

    "Em không phải vừa mới còn nói tôi là thượng đế sao, sao nhanh như vậy đã cự tuyệt mong muốn của thượng đế rồi?"

    "Hiện tại đang ở bên ngoài.."

    "Vậy thì, buổi tối tôi chờ em. Đúng rồi, cám ơn em đã đưa tôi trở về."

    Cung Tư Dạ nói xong liền đứng lên chuẩn bị rời đi.

    Đúng lúc Lê Diệu bưng một ly nước chanh đi tới: "Vị tiên sinh này muốn ăn cái gì?"

    Cung Tư Dạ nhìn thoáng qua Tô Lạc, thấy cô vẻ mặt khẩn trương.

    Cười cười: "Không ăn, buổi tối lại ăn đi."

    Nói xong liền đi.

    Tô Lạc đứng ở tại chỗ, cả người sửng sốt một hồi lâu.

    Cầm lấy ly nước chanh Lê Diệu đem lên mà uống, mới hồi phục tinh thần lại.

    "Thật chua."

    "Là chanh, đương nhiên phải chua rồi."

    Cung Tư Dạ cần gì phải gắn GPS lên người cô, chỉ cần hắn muốn, liền có người bẩm báo cho hắn mà thôi.

    Lúc trước là Nhã Nhã, bây giờ là vị hôn phu của cô – Lương Chấp Thành.

    Từ tối hôm qua, Tô Lạc vẫn luôn không yên lòng được.

    Cô biết, hắn còn có thể tới, cô sẽ không thoát khỏi phạm vi giám thị của hắn!

    Mười giờ tối, cuối cùng cũng dọn dẹp xong hết mọi thứ rồi tan ca.

    Đêm nay cô phải đi tới Cung gia.

    Trên đường đi, cô đột nhiên nhớ tới Lương Chấp Thành nói muốn tới đón cô.

    Cô lấy di động ra, gửi cho hắn một tin nhắn.

    "Tối nay em sẽ đi ăn tối với nhân viên ở tiệm ăn, sau khi đi ăn xong sẽ trở về, anh không cần lo lắng."

    Lương Chấp Thành lập tức gửi lại: "Được."

    Hắn đã sớm biết chuyện đêm nay cô sẽ đi Cung gia, Cung Tư Dạ có nói qua với hắn, hắn không thể cự tuyệt!

    Cho nên hắn không có hỏi nhiều, chỉ đơn giản nhắn qua một chữ "Được".

    Hắn vẫn cầm di động, chẳng qua là chờ Tô Lạc sẽ biện lý do gì mà thôi.

    Tô Lạc bắt một chiếc taxi, đi tới Cung gia.

    Sau khi xuống xe, cô sửa sang lại quần áo một chút rồi ấn chuông cửa.

    Người ra mở cửa không phải là lão Cố, mà là Cung Tư Dạ.

    Thấy Tô Lạc, hắn liền một tay ôm lấy cô.

    Cúi đầu, hôn thật mạnh lên môi cô, nụ hôn của hắn như muốn hòa tan cô, khiến cho cô không thể cự tuyệt.

    "Tôi nói rồi, tôi không cho phép em làm việc ngoài phạm vi giám sát của tôi."

    Ánh mắt hắn nhìn cô mang theo một tia lửa giận, kìm lòng không được, càng siết chặt cánh tay đang ôm cô.

    "Nhưng mà, vẫn là bị anh tìm ra rồi, không phải sao?"

    Cung Tư Dạ lại hôn cô, dần dần trở nên điên cuồng, đòi hỏi cô càng nhiều.
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  5. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 14: Vết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lam Y Vũ

    "Em rất thích công việc làm thêm kia đúng không?"

    Cung Tư Dạ một bên hôn cô, một bên hỏi.

    "Phải."

    "Được, tôi đồng ý."

    Tay hắn chạy khắp người cô, chậm rãi mở cúc áo của cô ra.

    Không khí trong phòng nhất thời trở nên mờ ám.

    Tô Lạc khóe mắt ươn ướt, một giọt lại một giọt chảy dọc theo hai má.

    Sau khi Cung Tư Dạ bật đèn, cô nhanh chóng lau nước mắt.

    "Em khóc?"

    "Không có."

    "Em rõ ràng đang khóc!"

    Cung Tư Dạ dịch thân thể mình một chút, nhìn cô.

    Thân thể của hắn trần như nhộng lộ trước mặt cô, ánh mắt hồng nhuận, lông mi hơi ướt.

    "Lúc lên giường với Lương Chấp Thành em cũng như vậy sao?"

    Tô Lạc không để ý đến hắn.

    "Nói a!" Ngữ khí của hắn trở nên hung ác.

    "Anh muốn tôi nói cái gì? Tôi như thế nào ở trên giường ai, liên quan gì đến anh!"

    Tô Lạc đẩy ra hắn, lấy chăn bọc lại thân thể mình, ngồi dậy.

    "Tôi phải đi về rồi!"

    "Không được!"

    Cung Tư Dạ gắt gao nắm lấy cổ tay cô, không cho cô xuống giường.

    "Hôm nay anh phát điên cái gì vậy?"

    "Em cũng không phải lần đầu tiên khóc ở trên giường tôi, ở chung với tôi, em đau khổ đến như vậy sao?"

    "Đúng, anh nói rất đúng. Mỗi một phút, mỗi một giây ở cạnh anh, tôi đều cảm thấy như phải trả qua một năm, sống không bằng chết!"

    Cô thái độ cường ngạnh, lời nói kiên định, hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm Cung Tư Dạ, phẫn nộ bùng nổ.

    Nước mắt của cô chọc giận hắn, và câu hỏi của hắn cũng chạm đến điểm mấu chốt của cô.

    Cô rõ ràng đã cảm nhận được lửa giận của hắn, lại không nghĩ rằng hắn đột nhiên nở nụ cười.

    "Anh cười cái gì?"

    "Em ghét ở bên cạnh tôi thì thế nào? Còn không phải là phải lưu lại bên người tôi, tôi kêu thì đến, hầu hạ bên người tôi hay sao! Em tức giận như vậy, nói ác như vậy, là tuyệt không lo lắng tôi sẽ huỷ bỏ giao dịch của chúng ta, khiến cho Lương Chấp Thành ngồi tù sao? Hay là, em cảm thấy tôi yêu em rồi, không dám tổn thương em?"

    Hắn nói một câu, ánh mắt của Tô Lạc nháy mắt dịu xuống.

    Lương Chấp Thành chính là điểm yếu của cô.

    Cung Tư Dạ dựa sát vào hai má của cô, thấy rất rõ sự biến đổi trong ánh mắt của cô. Thấy cô cúi đầu xuống, thái độ tựa hồ dịu đi rất nhiều.

    Một bàn tay nâng cằm cô lên, một bên khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười trào phúng.

    "Đối với em, kỳ thật một chút hứng thú tôi cũng không có, tôi hy vọng em có thể tự mình hiểu lấy, không cần chọc tôi không vui lần nào nữa, hiểu chưa?"

    Tô Lạc nhìn nam nhân trước mắt, cô thật sự không thể nhìn thấu hắn.

    Người không thể nhìn thấu là người nguy hiểm nhất.

    "Anh không có hứng thú đối với tôi, vậy vì sao không trực tiếp khiến cho Lương Chấp Thành ngồi tù, à bắt tôi chơi trò chơi này với anh?"

    Câu hỏi bén nhọn khiến cho Cung Tư Dạ nhất thời nghẹn lời.

    "Tôi chỉ là không có phụ nữ chơi đùa như em mà thôi!"

    Hắn buông cô ra, thân mình tựa vào giường: "Em đi đi."

    Tô Lạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, liền xuống giường, mặc quần áo vào rồi rời đi.

    Cung Tư Dạ lấy một hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo, châm một điếu.

    Hắn rất ít khi hút thuốc, trừ phi gặp chuyện phiền lòng.

    Đêm nay hắn kêu Tô Lạc đến, vốn là muốn nói cho cô, đồng ý cô làm thêm, sẽ không can thiệp vào việc của cô.

    Sau đó cô sẽ cảm tạ chính mình, lại không đoán trước được chuyện sẽ nháo thành thế này.

    Những lời vừa rồi hắn dối lòng nói, mà từng câu nói chân thật của cô, từng chữ từng chữ đâm vào tim hắn.

    Tô Lạc về đến nhà, Lương Chấp Thành còn chưa ngủ.

    Thấy cô trở về, vừa đến cửa, anh liền đi qua ôm cô.

    "Lạc Lạc, cuối cùng em cũng về rồi."

    Tô Lạc cười cười: "Sao anh lại chưa ngủ?"

    Anh thấy vết hôn ở cổ cô, lại giả vờ như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phát hiện.

    "Không có gì, trở về là tốt rồi."

    "Em đương nhiên sẽ trở về nha, nơi này là nhà của em mà."

    Cô để túi xuống, đi vào phòng lấy áo ngủ rồi vào phòng tắm.

    Đứng trước gương, nhìn chính mình trong gương, tự hỏi mình là ai.

    Mở vòi sen, dòng nước ấm áp chảy dọc từ đầu đến bàn chân.

    Cô dùng sức xoa xoa mỗi một tấc da thịt trên người, như hận không thể dùng bàn chải mà chà. Mỗi lần sau khi lên giường với Cung Tư Dạ, cô đều như vậy.

    Cô chán ghét mình hiện tại.

    Nói dối thành tánh, vô cùng dơ bẩn.

    Cô không khỏi khóc rống lên, cô không biết chính mình có phải đi nhầm đường ròi hay không.

    Mà khi cô ra khỏi phòng tắm, thấy Lương Chấp Thành đứng ở trước mặt nhìn cô cười, nhìn những bức ảnh trong phòng, cô lại cảm thấy chính mình làm đúng.

    Ít nhất Lương Chấp Thành còn ở bên cạnh cô!

    Lên giường, không nói thêm lời nào, liền đi ngủ.

    Đêm nay, cô mệt như muốn chết rồi.

    Khi tỉnh lại, đã là bảy giờ rưỡi.

    Thời gian vào làm việc ở tiệm bánh ngọt là tám giờ rưỡi.

    Khi cô ngồi trước bàn trang điểm, phát hiện vết hôn trong gương, cô nhất thời ngây dại, sau đó vội vàng nhìn về phía Lương Chấp Thành còn đang ngủ say.

    Anh.. anh hẳn là không có thấy đi! Nếu phát hiện, anh nhất định là sẽ chất vấn mình, nhưng mà tối hôm qua anh vẫn rất ôn nhu, không có gì khác thường.

    Cô trong lòng an ủi chính mình.

    Đứng dậy, cô đi tới bên Lương Chấp Thành, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của anh.

    Vị trí vết hôn, cô đã đắp lên một lớp phấn rất dày, miễn cưỡng che được vết hồng hồng kia.

    Tới tiệm bánh ngọt, Lê Diệu đã dọn bàn ra.

    "Lê Diệu, tôi có mua bữa sáng cho anh này."

    "Cô tới rồi, tôi ăn sáng rồi."

    "Ngày nào anh cũng tới sớm như vậy, vậy mà đã ăn rồi sao?"

    "Tôi thuê ở gần đây, cho nên tới sớm."

    "Được rồi, xem ra tôi phải ăn thêm rồi."

    "Cô nên ăn nhiều một chút, gầy như vậy, tưởng chừng như một cơn gió hơi to một chút thổi qua, cô cũng có thể bay."

    Hai người tán gẫu cười ha ha.

    Cô chưa bao giờ hội để người khác phải chịu cảm giác tiêu cực của mình, mặc kệ đêm trước có bi thương bao nhiêu, cô cũng sẽ điều chỉnh lại tâm tình của mình mà chào đón một ngày mới.

    Cô nói qua, cuộc đời của cô đã thực hỏng bét, cô phải cố gắng để mỗi một ngày đều đều vui lên một chút, không thể để cho nó hỏng bét như cuộc đời của cô nữa!

    Rất nhanh đã đến mười giờ, ngoài cửa có một cô gái đang đứng, cô ấy ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bảng hiệu, chậm chạp không tiến vào.

    Tô Lạc đi ra ngoài, thấy cô mười phần quen mắt.

    Cô gái kia mở miệng hỏi: "Tô Lạc?"

    Tô Lạc lúc này mới nhớ tới, cô ấy là bà chủ!

    Trương Cửu Cửu.

    "Chào.. chào bà chủ."

    "Tôi cũng không ăn cô, khẩn trương như vậy làm gì."

    Trương Cửu Cửu đi vào tiệm, kiểm tra một lượt rồi nói với hai người bọn họ: "Bảng hiệu cần phải lau, mùi hương cần phải thay đổi, âm nhạc cũng đã hết thời rồi."

    "Được, tôi sẽ xử lý." Lê Diệu đáp lại nói.

    "Vậy nhanh lên, mười giờ đã bắt đầu bán rồi!"

    Trương Cửu Cửu nhìn đồng hồ, sau đó thở dài một hơi.

    Hôm nay cô nhàn rỗi, không có việc gì phải làm, nên sẽ ở lại trong tiệm, không rời đi.

    Chơi máy tính, ăn bánh ngọt.

    "Thật nhàm chán a!"

    Cô duỗi lưng, nằm lên bàn, tựa như sắp ngủ.

    Vào buổi chiều, Cung Tư Dạ tới.

    Đứng ở cửa, ánh mặt trời chiếu diện mạo như Phan An của hắn.

    Trương Cửu Cửu vốn đang nhàm chán, khi thấy hắn bỗng nhiên thẳng lưng.

    Ánh mắt bị hắn hấp dẫn, vẫn luôn nhìn hắn, đến khi hắn vào trong tiệm, ánh mắt cũng không rời nửa giây.
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  6. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 15: Em gái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lam Y Vũ

    "Anh tới tìm Tô Lạc đúng không? Cô ấy vừa mới đi toilet." Lê Diệu thấy Cung Tư Dạ, liền đi qua hỏi.

    "Không phải, tôi chỉ là tới ăn cái gì đó thôi, nghe nói bánh ngọt ở nơi này, nổi tiếng ngon số một số hai."

    "Không dám nói đứng nhất đứng nhì, nhưng tuyệt đối khiến anh vừa lòng."

    Lê Diệu một bên nhiệt tình chiêu đãi, một bên lại nghĩ: Một người đàn ông chạy tới đây ăn đồ ngọt, đúng là hiếm lạ.

    Làm việc trong tiệm lâu như vậy, đa số các vị khách đến đây đều là con gái, cho dù có cậu trai nào tới thì cũng là đi với bạn gái, hắn thật chưa từng thấy qua người đàn ông nào một mình đến đây ăn bánh ngọt.

    Sau khi ngồi xuống Cung Tư Dạ, Lê Diệu xoay người chuẩn bị đi pha trà, liền thấy Trương Cửu Cửu đã ngồi ngây ngốc một bên.

    "Bà chủ.. bà chủ.."

    Cậu quơ quơ tay trước mặt cô, khiến Trương Cửu Cửu phản ứng lại, một tay bắt lấy tay của hắn.

    "Làm gì thế?"

    "Mê sao?"

    "Ai cần anh lo, đi làm chuyện của anh đi."

    Đây vẫn là lần đầu tiên Trương Cửu Cửu tim đập thình thịch khi gặp một người đàn ông, đàn ông theo đuổi cô cũng không ít, nhưng đều không vào được mắt của cô.

    Cô ngồi im tại chỗ, lẳng lặng đánh giá Cung Tư Dạ, quan sát nhất cử nhất động của hắn.

    Cho đến khi Tô Lạc xuất hiện, cô phát hiện ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn vào cô ấy.

    Hai người bọn họ là một đôi sao?

    Nhưng nhìn dáng vẻ của Tô Lạc, giống như hai người họ không thân.

    "Tô Lạc." Cung Tư Dạ kêu lên.

    Tô Lạc bưng một ly cà phê cùng với một dĩa bánh ngọt lên cho hắn: "Đây là món ăn quý khách đã gọi, xin hỏi quý khách còn muốn gọi thêm cái gì không?"

    Cô đặt khay lên bàn, đem từng món bày ra, lúc chuẩn bị đi thì bị Cung Tư Dạ kéo lại.

    "Tôi đến để giải thích!"

    "Anh nói đùa rồi, tôi không nhớ anh đã làm chuyện gì có lỗi với tôi mà phải tự mình đến giải thích."

    Tô Lạc dùng sức rút tay về, lễ phép nhìn hắn mỉm cười một chút.

    "Xin mời dùng."

    Khi Tô Lạc rời đi, Trương Cửu Cửu vội vàng chạy theo đi qua.

    "Hai người các ngươi có quan hệ gì vậy?" Trương Cửu Cửu vẻ mặt bát quái, muốn tìm hiểu nói.

    "Đồng nghiệp a!"

    "Chỉ là đồng nghiệp thôi sao? Tôi thấy ánh mắt anh ấy nhìn cô không giống đồng nghiệp a!"

    "Chỉ là đồng nghiệp."

    "Anh ấy thích cô?"

    "Sao có thể, cô nhìn hắn, rồi nhìn lại tôi, hắn sao có thể để mắt đến tôi."

    "Nếu không thì cô thích anh ấy?"

    "Năm tới tôi sẽ kết hôn, tối nay bạn trai tôi sẽ tới đón tôi."

    "Thì ra là vậy a, hai người không có quan hệ gì hết, vậy là tốt rồi, tôi thích hắn!"

    Khi Trương Cửu Cửu nói lời này, ánh mắt nhịn không được cứ nhìn chằm chằm vào Cung Tư Dạ.

    "Mới gặp một mặt, liền thích rồi? Cô hiểu hắn không?"

    Tô Lạc vùi đầu vào rửa chén, một khắc cũng không ngẩng đầu nhìn Cung Tư Dạ bên kia.

    "Tôi thích ai thì chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể xác định, tôi chỉ cần biết hắn còn độc thân là được."

    "Sao cô có thể xác định hắn còn độc thân?"

    "Có bạn gái, sao có thể một mình đến nơi này của tôi." Trương Cửu Cửu thẳng thắn nói.

    Mặc dù đang nói chuyện cùng với Tô Lạc, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Cung Tư Dạ.

    Hắn không có bạn gái, nhưng hắn có tình nhân!

    "Vẫn là trước tìm hiểu hắn trước đã, nhất kiến chung tình chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi." Tô Lạc nhắc nhở cô.

    Nhưng Trương Cửu Cửu cũng không để tâm lắm, hồn của cô giống như bị câu đi mất rồi, muốn quay lại thì đã muộn.

    "Được rồi, cô tiếp tục làm việc đi, tôi đi qua chỗ đó đây."

    Cô vỗ vỗ bả vai Tô Lạc, theo sau sửa sang lại quần áo một phen, lấy gương ra chỉnh lại trang điểm một chút, liền đi qua chỗ Cung Tư Dạ.

    Không chút khách khí ngồi trước mặt hắn hỏi: "Nghe Tô Lạc nói, anh là đồng nghiệp của cô ấy?"

    Cung Tư Dạ nhìn thoáng qua Tô Lạc, sau đó cười cười với Trương Cửu Cửu: "Chính xác mà nói, tôi là ông chủ của cô ấy."

    "Thật trùng hợp, tôi cũng bà chủ của cô ấy, tôi tên là Trương Cửu Cửu, còn anh?"

    "Cung Tư Dạ."

    "Cung Tư Dạ, tôi nhớ kỹ rồi."

    Tô Lạc đứng ở quầy bar, thấy bọn họ hàn huyên hồi lâu, lại không biết hàn huyên cái gì.

    Cô thật sự rất sợ Cung Tư Dạ sẽ nói ra quan hệ bọn họ.

    "Phanh"

    Tô Lạc nhất thời thất thần, chén thuỷ tinh trong tay bị rơi xuống đất, vỡ nát.

    Lê Diệu đi tới, vội vàng đi dọn dẹp những mảnh nhỏ.

    "Cám ơn cám ơn, tôi tự mình làm đươc rồi."

    Cô vẻ mặt khẩn trương, nói chuyện vội vội vàng vàng.

    Cúi người xuống trực tiếp nhặt từng mảnh vỡ, ngón tay bị mảnh vỡ sắt bén đâm bị thương, chảy rất nhiều máu.

    "Cô không sao chứ? Nói tôi đến dọn là được."

    Lê Diệu giữ chặt cánh tay của cô, kéo tay cô đến vòi nước, giúp cô khử trùng miệng vết thương một chút, lại đi lấy hòm thuốc, giúp cô băng bó, dán băng cá nhân lên miệng vết thương.

    Một màn này, Cung Tư Dạ đều nhìn ở trong mắt. Trong lòng tuy là phiền não, nhưng vẫn giấu ở trong lòng.

    "Nhân viên của cô làm vỡ chén, cô không tới nhìn xem có chuyện gì sao?"

    "Chỉ là một cái cái chén mà thôi, tôi không để bụng."

    Lê Diệu để cho Tô Lạc ngồi một bên, rồi dọn dẹp lại mảnh vỡ.

    "Cám ơn cậu."

    "Không cần cảm ơn, đàn ông vốn nên bảo vệ phụ nữ, bằng không sao đáng mặt đàn ông."

    Tô Lạc ngồi ở một bên, trộm nhìn Cung Tư Dạ bên kia.

    Vốn tưởng rằng hiện tại hắn đang chuyện trò vui vẻ cùng với Trương Cửu Cửu, sẽ không phát hiện, cũng không nghĩ tới vừa liếc qua đã bắt gặp ánh mắt của hắn.

    Cô vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lê Diệu.

    Cô chỉ là rất tò mò bọn họ đang nói chuyện gì!

    Không qua bao lâu, Cung Tư Dạ đứng lên.

    Tô Lạc nghĩ, cuối cùng hắn cũng đi, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Chỉ thấy hắn đi ra ngoài không bao lâu, thì quay lại tiệm.

    "Sao anh lại quay lại?" Trương Cửu Cửu cao hứng hỏi.

    Hắn không để ý đến cô, đi về phía Tô Lạc.

    Cầm lấy tay cô, gở xuống miếng dán miệng vết thương của cô, lại dán băng cá nhân hắn mua lên.

    "Em lơ ngơ bất cẩn như vậy, may là gặp bà chủ tốt, bằng không với một chút tiền em kiếm được cũng không đủ trả nợ."

    Trương Cửu Cửu thấy hắn khen mình là bà chủ tốt, tâm tình tốt lên.

    Tay vòng qua cổ Tô Lạc, tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, Tô Lạc chính là chị em tốt của tôi, Cung Tư Dạ anh yên tâm đi, tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt."

    Lê Diệu đứng ở một bên, hừ lạnh một tiếng: "Không phải đều là băng cá nhân hay sao, có cái gì khác nhau mà phải thay?"

    Cung Tư Dạ cười cười, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Người dán không giống nhau."

    Sau đó lại cảnh cáo nói: "Về sau tránh xa cô ấy một chút!"

    Tô Lạc nhìn về phía Cung Tư Dạ, cô không biết hắn rốt cuộc đã nói gì với Lê Diệu.

    "Sao anh còn chưa đi?" Cô có chút sốt ruột.

    "Có đạo lý nhân viên đuổi khách hàng sao? Được rồi, không giỡn với mọi người nữa, tôi đi đây."

    Trương Cửu Cửu tiễn hắn ra cửa, sau đó chạy đến bên người Tô Lạc.

    "Hắn nói cô là bà con sau của hắn, là em gái hắn? Vậy về sau cô chính là em gái của tôi."

    "Chỉ là em gái?" Lê Diệu hỏi.

    Khi Cung Tư Dạ ghé vào tai hắn nói câu kia, ngữ khí đó, khiến hắn hiện tại vẫn còn cảm thấy lạnh gáy.

    Chỉ là em gái, sát khí lớn như vậy làm gì!

    Tô Lạc đầu tiên là sửng sốt hồi lâu, sau đó khẳng định nói: "Đúng vậy, là em gái."

    "Thật đúng là em gái?"

    Trực giác của đàn ông nói cho hắn, cô không có khả năng chỉ là em gái. Nhưng mà nếu Tô Lạc nếu muốn nói, hắn cũng không nên hỏi nhiều làm gì.
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  7. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 16: Nghe lời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lam Y Vũ

    Vào cuối tuần, khách đến tiệm nhiều hơn rất nhiều so với ngày thường, cuối cùng cũng tới mười giờ, tan ca thôi.

    Mặc dù có mang giày, nhưng Tô Lạc vẫn cảm thấy hai chân đau nhức không thôi.

    Cô đứng ở ngoài cửa tiệm, cúi người xoa bóp chân.

    "Lạc Lạc."

    Lương Chấp Thành đến đây, trên tay còn cầm một phần tào phớ mà Tô Lạc thích ăn nhất.

    "Bạn trai của cô?" Trương Cửu Cửu từ trong tiệm đi ra, đúng lúc nhìn thấy Trương Chấp Thành.

    "Ân."

    "Cô thật đã có bạn trai, vậy tôi đây yên tâm rồi."

    Trương Cửu Cửu có chút vui sướng, nói tiếp: "Vậy không quấy rầy hai người, tôi đi đây."

    "Ân, tạm biệt."

    Trương Cửu Cửu đi rồi, Tô Lạc bưng hộp tào phớ lên, ăn một muỗng: "A Thành, anh thật tốt, đúng lúc em đang đói."

    "Chỉ có một người vợ thôi, anh không thương, ai thương nha?"

    "Ai là vợ của anh, không biết xấu hổ."

    "Sớm hay muộn gì cũng là vợ của anh, chờ đến năm sau kết hôn, ngày nào anh cũng sẽ gọi em là vợ."

    Trời đột nhiên mưa lớn, Lương Chấp Thành cởi áo khoác trên người, che lên đầu Tô Lạc.

    Hai người sóng vai mà đi, cùng nhau chen chúc dưới cái áo, chạy tới trạm xe công cộng.

    Những ngày như thế này tuy là vất vả một chút, lại khiến cho Tô Lạc cảm thấy thực kiên định.

    "Cung tiên sinh, trời mưa rồi."

    Lão Cố lấy dù ra đưa cho Cung Tư Dạ, nhưng tay hắn vẫn chưa cầm lấy.

    Đứng ở đối diện tiệm bánh ngọt, nhìn Tô Lạc cùng Lương Chấp Thành rời đi.

    Mưa cứ liên tiếp đánh vào mặt, gió đêm mười phần lạnh lẽo, nhưng cũng lạnh bằng nội tâm của hắn lúc này.

    Hắn nhìn thấy hình ảnh bọn họ ân ân ái ái, nhìn thấy khuôn mặt của Tô Lạc tràn đầy hạnh phúc, hắn liền càng muốn phải độc chiếm cô.

    "Tô Lạc."

    Hắn lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tô Lạc

    Khi Tô Lạc nhìn thấy người gọi là Cung Tư Dạ, biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

    "A Thành, anh đi mua dù đi, em thấy mưa càng ngày càng nặng hạt rồi."

    "Được, vậy em ở chỗ này chờ anh."

    "Ân."

    Sau khi Lương Chấp Thành rời đi, nhìn thấy bóng dáng của anh đã vào cửa hàng tiện lợi, cô mới nghe điện thoại.

    "Tôi ở khách sạn đối diện tiệm bánh ngọt, hiện tại đi qua đây!"

    "Tôi đã về đến nhà, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau."

    "Nếu em không muốn Lương Chấp Thành biết quan hệ của chúng ta thì hiện tại đi qua đây. Tôi đang ở đối diện tiệm bánh ngọt của em, đương nhiên là biết em chưa về nhà!"

    "Tha cho tôi lúc này được không? Hiện tại tôi thật sự không biết dùng lý do gì để rời đi."

    "Em không phải am hiểu nhất là nói dối sao? Còn sợ tìm không ra lý do? Mười phút, sau mười phút tôi muốn em đến găp tôi."

    Cung Tư Dạ đứng ở trước khách sạn, nhìn trạm xe công cộng đối diện.

    Nhìn thấy bộ dáng có chút kích động lại trở tay không kịp của Tô Lạc, hắn thực vừa lòng nở nụ cười.

    Khi Lương Chấp Thành trở lại, bộ dáng của cô trấn định lại, thành thạo bịa lý do nói dối.

    Hắn chính là thích nhìn bộ dáng nói dối Lương Chấp Thành của cô.

    "A Thành, em đột nhiên nhớ tới hôm nay đã đồng ý với A Mĩ, tới nhà cô ấy ăn lẩu tự chế."

    "Hiện tại sao? Hiện tại đã khuya rồi mà." Anh nhìn đồng hồ.

    "Đúng vậy, nhưng mà cô ấy mời, cho dù không ăn, cũng phải qua một chút chứ, em sẽ về sớm mà."

    "Nhà cô ấy ở chỗ nào? Anh đưa em qua."

    "Chỉ ở gần đây thôi, không cần đưa em đau, anh đi về trước đi."

    "Chỉ ở gần đây, vậy thì anh ở chỗ này chờ em."

    Tô Lạc nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian không còn nhiều lắm, cũng không tranh cãi gì nữa.

    "Được."

    Muốn từ đây đi tới nhà A Mĩ, phải đi xe mất cả tiếng, cô lại nói dối một lần nữa.

    Mà lời nói dối này của cô không hề hoàn mỹ, rất dễ bị phát hiện.

    Nhưng hiện tại cô không kịp cân nhắc quá nhiều, Cung Tư Dạ chỉ cho cô mười phút!

    Chỉ là may mà bình thường Lương Chấp Thành không giao tiếp quá nhiều với A Mĩ, cũng không có phương thức liên hệ, điều này khiến cho cô an tâm hơn một chút.

    Cô đi một đoạn đường, rồi mới quay lại đi vào khách sạn.

    "808."

    Lúc này đột nhiên Cung Tư Dạ gửi đến một tin nhắn, 808, đây là số phòng.

    Cô hiểu được nhất cử nhất động của cô đều ở dưới đáy mắt của hắn, bằng không sao sao lại có thể gửi số phòng đúng lúc như vậy chứ.

    Cô tâm tình có chút nặng nề, đứng trước cửa phòng 808.

    Chần chờ hồi lâu, cuối cùng gõ gõ cửa phòng.

    Cung Tư Dạ biết là cô đã đến, cố ý đợi đến khi cô gõ cửa!

    Hắn ra mở cửa, kéo Tô Lạc vào phòng.

    "Cung Tư Dạ, chờ một chút."

    "Chờ cái gì?"

    Hắn ôm lấy cô, nhìn về phía cô.

    "Còn chưa kéo màn lại."

    "Sợ cái gì, xa như vậy, hắn nhìn không tới đâu."

    Hắn buông cô ra, ấn cô vào cửa sổ.

    Tô Lạc có thể thông qua cửa sổ này, nhìn thấy Lương Chấp Thành rất rõ ràng.

    Anh đang ngồi trên ghế đã ở trạm xe công cộng, cúi đầu. Bên ngoài mưa sa gió giật, trông anh rất lạnh.

    Cô đau lòng thay anh, cảm thấy thực có lỗi với anh.

    Sau đó Cung Tư Dạ ôm cô từ sau lưng, hôn lên cổ cô.

    "Tại sao anh lại làm như vậy?"

    Tô Lạc lấy bức màn làm điểm tựa, xoay người lại, tát hắn một cái.

    Cung Tư Dạ nhìn Tô Lạc, hắn thật sự không nghĩ tới, cô hận mình như thế.

    "Em đã từng nghĩ tới điều này chưa, em càng như vậy, tôi càng thích. Tôi nói rồi, đúng lúc tôi không có phụ nữ để chơi đùa tốt như em!"

    Hắn rất muốn nói cho cô, hắn yêu cô. Nhưng mà hắn sợ hãi, sợ rằng chính mình không hề có một chút giá trị nào ở trong lòng cô, sợ rằng cô sẽ giẫm đạp tình yêu của mình.

    Hắn không dám nói.

    Hắn chỉ có thể dùng lời nói gây tổn thương như vậy để nâng cao vị trí của mình.

    "Tôi chỉ là bán mình, tôi không có đem thời gian của tôi, tình cảm của tôi, cảm xúc hỉ nộ ái ố của tôi toàn bộ bán cho anh. Anh đùa bỡn tôi như vậy, thương tổn tôi, điều này khiến anh rất vui sao? Anh thật sự không có lương tâm!"

    Lương Chấp Thành từ đầu đến cuối luôn là điểm mấu chốt của cô.

    Tôi không có lương tâm?

    Cung Tư Dạ khinh thường nở nụ cười, sờ sờ cái má bị tát. Cái tát kia của cô rất nặng, giống như dùng hết tất cả khí lực của mình.

    Theo sau cầm lấy áo khoác trên giường, liền đi ra khỏi phòng.

    Cung Tư Dạ đi rồi, Tô Lạc ngồi xổm trên mặt đất, rốt cuộc nhịn không được khóc lớn một trận.

    Cô cho mình ba phút để phát tiết, sau đó liền chạy vào phòng tắm, rửa sạch mặt.

    Hai mắt đẫm lệ, cô không thể không ngồi lại phòng một lúc, chờ đến khi trên gương mặt cô không còn dấu hiệu của việc đã khóc.

    Cô đi đến cửa sổ, Lương Chấp Thành vẫn đang chờ ở chỗ cũ.

    "A Thành."

    Cô nhẹ giọng kêu lên.

    "Thực xin lỗi."

    Chỉ thấy Lương Chấp Thành đột nhiên đứng lên, Tô Lạc cố gắng nhìn kỹ.

    Là Cung Tư Dạ!

    Hắn đi đến trước mặt Lương Chấp Thành.

    Tô Lạc sốt ruột, rốt cuộc bình tĩnh không được, lao xuống lầu.

    Cô gọi cho Cung Tư Dạ rất nhiều, nhưng lần nào cũng bị hắn cúp luôn.

    Cô lại gửi đi một tin nhắn: Cung Tư Dạ, thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!

    Cô rất sợ hãi, sợ hãi hắn thật sự sẽ nói ra quan hệ của bọn họ.

    Điện thoại không nhận, tin nhắn cũng không trả lời.

    Tô Lạc lại gọi điện thoại cho Lương Chấp Thành.

    "A Thành."

    "Lạc Lạc, có chuyện gì thế?"

    "Em ở đối diện đường cái, anh đi qua đây đi! Em muốn đi shopping."

    "Mưa lớn như vậy.."

    "Em muốn đi tản bộ!" Tô Lạc vội vội vàng vàng đánh gảy lời nói của hắn, ngữ khí kích động.

    "Được được được, hiện tại anh sẽ đi qua."

    Nói chuyện điện thoại xong, Cung Tư Dạ liền nói một câu với Lương Chấp Thành: "Mau đi đi."

    Sau đó Lương Chấp Thành liền rời đi.

    Tất cả chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, hắn lấy di động ra, gọi cho Tô Lạc một cuộc điện thoại.

    Điện thoại vừa được nhân, liền nghe thấy thanh âm chất vấn của Tô Lạc.

    "Cung Tư Dạ anh rốt cuộc đã nói cái gì? Vì sao anh lại đi tìm anh ấy?"

    "Nếu sợ hãi như vậy, thì về sau nhớ cho kỹ, phải ngoan ngoãn một chút, tôi thích một người biết nghe lời!"
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  8. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 17: Đi công tác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lam Y Vũ

    Cung Tư Dạ quả thật không có nói gì với Lương Chấp Thành, chẳng qua chỉ đứng ở đó, chờ Tô Lạc phản ứng lại mà thôi.

    Hiển nhiên, phản ứng của cô đã nằm trong dự đoán của hắn.

    Hắn thật lạnh nhạt nhìn tình huống trước mắt.

    Mà Tô Lạc ở bên kia điện thoại đã sắp khóc luôn rồi.

    "Cung Tư Dạ, sau này tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn, xin anh, đừng nói cho Lương Chấp Thành quan hệ của chúng ta. Nếu hắn nhất định phải biết, vậy thì để tôi tự mình nói cho anh ấy biết."

    Hắn vốn nghĩ rằng làm như vậy hắn sẽ rất vui vẻ, nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảm giác này.

    Nghe xong lời nói của Tô Lạc, hắn vừa ghen tị vừa cảm thấy đau lòng.

    Không nói cái gì nữa, hắn trực tiếp cúp điện thoại.

    Lần kiểm tra này, hắn đã biết được cô để ý Lương Chấp Thành như thế nào.

    Hắn không muốn nói rằng, hắn lại thua rồi!

    "Lão Cố, lái xe trở về."

    Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng ai nghe thấy cũng cảm thấy thật bi thương.

    "Được, tôi đi ngay."

    Cung Tư Dạ xuất hiện ở trước mặt hắn, một câu cũng không nói, sau đó hắn lại nhận được điện thoại của Tô Lạc, Lương Chấp Thành liền hiểu rõ mọi chuyện.

    Tô Lạc không hề đi gặp A Mĩ, cũng không hề ăn lẩu gì.

    Cô phải đi gặp Cung Tư Dạ!

    "Lạc Lạc, em làm sao thế?"

    "Em không sao!"

    Anh giơ ô, nắm tay Tô Lạc đi trên đường.

    Tô Lạc vốn không thích mùa thu, bởi vì những cơn mưa mùa thu khiến cô cảm thấy rất tồi tệ.

    Dọc đường đi, cô cố gắng kiểm soát cảm xúc, kìm nén nỗi buồn của mình

    Cuối cùng, dưới một ngọn đèn đường, cô dừng bước.

    "Lạc Lạc, có chuyện gì thế?"

    Lương Chấp Thành quan tâm hỏi, khiến cho cô nhịn không được nữa.

    Cô ngồi xổm xuống, khóc lớn một trận.

    Lương Chấp Thành cũng không lại hỏi nhiều, đứng ở một bên cầm ô che mưa cho cô.

    Rất nhanh sau đó, Tô Lạc kiểm soát lại cảm xúc của mình, đứng dậy.

    "Chúng ta trở về đi."

    "Được."

    Đứng ở ven đường, trong khi chờ xe.

    Tô Lạc nhìn về phía Lương Chấp Thành đột nhiên hỏi: "Sao anh lại không hỏi em vì sao em khóc?"

    "Khi em muốn nói, sẽ tự nói cho anh thôi."

    "Dạ."

    Tô Lạc không nói thêm cái gì nữa, quay đầu lại, nhìn về đường quốc lộ.

    Người đến người đi, ngựa xe như nước. Đô thị náo nhiệt, nhưng loại náo nhiệt này lại không thuộc về cô.

    Hai người lâm vào trầm mặc, bắt một chiếc taxi rồi về nhà.

    Vừa về đến nhà, Tô Lạc cởi áo khoác, ướt đẫm nước mưa treo lên giá quần áo, cởi giày đặt ngay ngắn vào tủ giày.

    Mà Lương Chấp Thành cầm quần áo tùy ý ném lên ghế, giày để im ở trước cửa.

    Anh đi vào phòng ngủ, Tô Lạc giúp hắn xếp lại ngăn nắp mọi thứ.

    Lần nào cũng như vậy cả.

    "A Thành, không tắm trước rồi ngủ sao?"

    "Anh mệt muốn chết đi được, nên anh đi ngủ trước đã."

    Lương Chấp Thành cũng không biết mình bị cái gì, giao dịch là do mình đề ra, vốn cũng đã biết quan hệ của cô cùng Cung Tư Dạ, vậy mà hiện tại, anh lại thấy rất khó chịu.

    Anh không biết là do mình vẫn luôn như vậy, hay là do biết Cung Tư Dạ rất nghiêm túc với Tô Lạc mới bị như vậy.

    Tô Lạc khẽ thở dài một hơi, cầm áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.

    Tắm rửa xong thì một người ngồi trên sô pha trong phòng khách, mở TV lên, không ngừng chuyển kênh, cũng không tìm thấy chương trình mình muốn xem.

    Sau đó lại đi đến trước tủ lạnh, lấy một lon Coca ra uống.

    Đi đến phòng ngủ, thấy Lương Chấp Thành đã ngủ say, cô cũng không muốn đánh thức hắn nên lấy một cái chăn nhỏ, lên ghế sô pha nằm ngủ.

    Tuy rằng cô không biết nên giải thích vì sao mình khóc với Lương Chấp Thành, nhưng thái độ của Lương Chấp Thành khiến cô cảm thấy có chút mất mát.

    Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh, có lẽ đây cũng sẽ là lần cuối cùng.

    Từ nhỏ cô đã sống một mình, sẽ không để người khác khi dễ mình, cũng không cần người khác tội nghiệp thay.

    Cho dù đã trưởng thành, ở trước mặt người cô yêu nhất, cô vẫn luôn giữ lại phần tính cách cứng cỏi kia.

    "Ngày mai đi làm cũng đừng đến muộn."

    Cung Tư Dạ gửi một tin nhắn cho cô.

    "Sẽ không đến trễ."

    Bây giờ đã là rạng sáng, Cung Tư Dạ không nghĩ rằng cô còn chưa ngủ, trả lời hắn rất nhanh, gần như chỉ khoảng vài giây.

    Điều này khiến cho hắn cảm thấy rất vui vẻ!

    "Sao còn chưa ngủ?"

    "Chuyện này anh cũng muốn quản sao?"

    "Tôi chỉ là quan tâm em mà thôi!"

    "Nếu anh thật sự quan tâm tôi thì đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa. Tôi có thể đến những khi anh kêu, nhưng đừng tiến vào cuộc sống của tôi."

    Sau khi tin nhắn này được gửi đi, cô cũng không thấy hắn nhắn lại cái gì.

    Cô uống xong lon Coca, cô đắp chăn xong liền đi ngủ.

    Cô cũng không quan tâm hắn có trả lời lại hay không.

    Hôm sau, chuông báo thức đúng giờ vang lên.

    Hôm nay, Lương Chấp Thành dậy sớm hơn cô, khi cô thức dậy, anh đã thắt cà - vạt xong.

    "Sao anh lại dậy sớm thế?"

    "Anh phải đi công tác."

    "Đi công tác? Sao lại đột nhiên như vậy, hôm qua em cũng không nghe thấy anh nói gì. Đi đâu vậy? Có xa không?"

    "Anh quên nói với em, ba giờ anh lên máy bay."

    "Nga.." Tô Lạc không biết nên trả lời tiếp như thế nào, cô cảm thấy hình như Lương Chấp Thành không muốn cô biết anh đi đâu.

    "A Thành, có phải là em đã làm sai cái gì không? Sao em lại có cảm giác anh không vui vậy, có phải là do em đã làm gì khiến anh không vui hay không?"

    "Không có, đừng nghĩ nhiều. Em ở nhà, một tuần nữa anh sẽ quay về."

    "Em biết rồi."

    Thấy anh lảng tránh, cô cũng không muốn lại hỏi tiếp, cô không muốn mình trở thành loại phụ nữ hay cằn nhằn mà anh ghét.

    Sau khi tắm rửa mặc quần áo, cô liền đi vào phòng ngủ chuẩn bị hành lý giúp anh.

    Cô không biết anh đi đâu, cũng không biết ở đó thời tiết thế nào.

    Nên cô đã chuẩn bị một cái ô, chuẩn bị một áo khoác mỏng, cũng chuẩn bị quần áo dày cho anh.

    Sợ anh không thích nghi được với khí hậu ở đó, chuẩn bị cho anh thuốc dị ứng, thuốc say xe, nút tai.

    * * *

    Những gì cô có thể nghĩ đến, cô đều giúp hắn chuẩn bị.

    "Lạc Lạc, em đang làm gì vậy?"

    "Em đang giúp anh chuẩn bị hành lý."

    "Công ty đã chuẩn bị hành lý cho bọn anh hết rồi, đã thống nhất với nhau cả rồi, anh lại mang thêm một cái va ly lớn như vậy, có chút không hợp lý."

    "Nếu vậy thì anh đừng mang theo va ly này đi."

    "Được, anh đi đây."

    Lương Chấp Thành đến gần Tô Lạc, ôm cô một cái rồi xách cặp rời đi.

    Tô Lạc đứng tại chỗ, nhìn thấy va ly trên mặt đât, cô phải lấy những quần áo bên trong ra, cất lại vào tủ.

    Khi nhìn đồng hồ, đã bảy giờ bốn mươi rồi.

    Tám giờ tới, cũng không tính là muộn!

    Cô nhanh chóng thay giày rồi ra khỏi cửa.

    Nghĩ thầm rằng: Không bao giờ tốn thời gian để buồn nữa, đến muộn, bị trừ lương mới thật sự đau khổ!

    "Cô ấy đã lên xe buýt đi làm."

    "Đi, anh có thể nghỉ phép một tuần, không được liên lạc với Tô Lạc!"

    Đến Tô Lạc lên xe, Lương Chấp Thành cúp điện thoại, sau đó đi ra trạm xe buýt.

    Lúc nãy anh đã nói chuyện điện thoại với Cung Tư Dạ.

    Cung Tư Dạ đã bắt hắn phải rời khỏi Tô Lạc trong vòng một tuần, anh không thể không đồng ý!

    Bởi vì công việc hiện tại của anh là do Cung Tư Dạ cho.

    Cung Tư Dạ không muốn thấy Tô Lạc bị áp lực nên đã nhờ một người bạn sắp xếp cho Lương Chấp Thành một vị trí ở một công ty nhỏ.

    Hắn nghĩ, nếu Lương Chấp Thành có công việc, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.

    Tuy rằng bảy ngàn vạn này hoàn toàn không hề có, nhưng Tô Lạc lại không biết!

    Lương Chấp Thành vẫn luôn không tìm được công việc, trước mắt rất cần công việc này, hắn sẽ không bởi vì bất cứ ai mà bỏ công việc này.
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  9. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 18: Son môi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lam Y Vũ

    Khi Tô Lạc tới công ty thì đã là tám giờ bốn mươi phút.

    Cô lén lút đích chạy tới chỗ làm việc của mình.

    "Từ trước đến nay cô luôn đến sớm mà, sao hôm nay lại tới trễ thế, tối hôm qua cô đã làm gì vậy?" A Mĩ xoay ghế nhìn cô, vẻ mặt cười xấu xa.

    "A Thành phải đi công tác, tôi giúp anh ấy chuẩn bị hành lý nên đến trễ."

    "Sao không chuẩn bị trước mà lại để mới sáng sớm phải vội vàng chuẩn bị?"

    "Do bệnh lười biếng lại tái phát đó." Tô Lạc cười cười.

    Kì thực Lương Chấp Thành quên nói với cô, cũng không cần cô phải chuẩn bị hành lý.

    "À đúng rồi, cô còn làm thêm ở sân chơi không? Lần trước tôi đi chơi với Lâm Tử lại không thấy cô, gọi cho cô cũng không ai bắt máy."

    "Họ cho tôi làm ở khu nhà ma, tôi sợ quá, bị quản sự xa thải rồi, hiện tại tôi đang làm thêm ở một tiệm bánh ngọt."

    "Chắc không phải là cô giả làm ma đi dọa người khác, cuối cùng lại bị họ dọa lại chứ." A Mĩ cười ha ha.

    Tô Lạc thấy mình không cần phải biện minh, bất lực cười cười nhìn máy tính.

    Lúc này Khả Lộ đột nhiên đi tới, cô tôi trông vô cùng uể oải, trên tôiy ôm một văn kiện.

    Cô ta đi tới chỗ Tô Lạc, oán khí tận trời: "Tôi bị xa thải rồi, cô vừa lòng chưa? Tôi sẽ còn trở về, đừng để cho tôi bắt được nhược điểm của cô!"

    "Tự cô mắc lỗi rồi bị xa thải, liên quan gì tới tôi!"

    "Ai biết cô đã nói cái gì với Cung Tư Dạ."

    Khả Lộ liếc Tô Lạc một cái, nâng gót, uốn éo rời đi.

    "Bình thường thì nũng nịu kêu Cung tổng, bị xa thải rồi thì kêu thẳng cả tên họ." A Mĩ nhìn qua đây nói.

    "Được rồi, làm việc đi."

    Sau khi Khả Lộ bị xa thải sau, Du Thiên Khải không có bất kỳ thái độ tốt nào với Tô Lạc.

    Nhưng sợ Cung Tư Dạ ra mặt giúp cô, gã cũng không dám đắc tội quá rõ ràng.

    "Tô Lạc." Nhã Nhã, thư ký của Cung Tư Dạ đi vào phòng tài vụ, mỉm cười ôn nhu kêu.

    "Dạ, tôi ở đây."

    "Chủ tịch tìm cô."

    Mọi người trong phòng tài vụ đều nhìn về phía Tô Lạc, chủ tịch sao lại tìm một nhân viên nho nhỏ như Tô Lạc?

    Hơn nữa chuyện bánh bao lần trước, mọi người đều nghi ngờ cô có quan hệ không thể để người khác biết với chủ tịch.

    "Nhã Nhã, chủ tịch tìm tôi có chuyện gì sao? Gần đây tôi cũng đâu có phạm sai lầm gì đâu. Còn nữa, nếu chủ tịch muốn tìm tôi thì gọi một cuộc điện thoại là được, sao cô lại tự mình tới đây vậy?"

    Sự xuất hiện của Nhã Nhã quá gây chú ý, Tô Lạc kéo cô kéo qua một bên nói.

    "Tôi cũng không biết chủ tịch tìm cô làm gì, tôi chỉ là nghe lệnh làm việc."

    "Vậy bây giờ tôi phải qua phòng của Cung tổng sao?"

    "Đúng vậy, đi theo tôi."

    Cô quay đầu nhìn thoáng qua phòng làm việc của mình, thấy một đám người nhìn chằm chằm cô, như hận không thể tới đây nghe hai người bọn cô nói chuyện gì vậy.

    Sau đí, cô đi theo Nhã Nhã, đi tới thang máy riêng của chủ tịch.

    "Không hổ là thang máy riêng của Cung tổng, thật lớn, thật sa hoa. Cũng không có ai đi thang máy với anh ấy, thang máy này cũng quá lớn rồi."

    Nhã Nhã cười cười, không nói gì.

    Cô cũng chỉ có thể câm miệng, im lặng lên tầng 52.

    Lương Chấp Thành đi công tác, điều này khiến cho cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều, ít nhất không cần phải lúc nào cũng phải nói dối để đi gặp Cung Tư Dạ.

    "Cung tiên sinh, Tô Lạc tới rồi."

    Cung Tư Dạ xoay người lại, nhìn Nhã Nhã như muốn bảo cô ấy ra ngoài, cô ấy liền đi ra khỏi phòng, cũng khép cửa lại.

    "Hôm nay em đến muộn."

    "Từ khi nào thì Cung tổng lại quan tâm đến vấn đề của một nhân viên nho nhỏ vậy?"

    "Em đúng là càng ngày càng biết nói chuyện." Hắn đến gần cô, mặt đối mặt, cách nhau rất gần.

    Nói tiếp: "Không biết kĩ thuật hôn của em có lợi hại hơn hay không nữa!"

    "Anh tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi nói rồi, ở công ty chúng ta phải bảo trì khoảng cách!" Tô Lạc có chút không kiên nhẫn.

    "Tôi phải đi công tác, cô đi theo tôi."

    "Không phải có Nhã Nhã hay sao? Tôi chỉ là một nhân viên nho nhỏ ở phòng tài vụ, ở bên cạnh anh cũng không có tác dụng gì."

    "Không có tác dụng cũng không sao, chỉ cần em cứ ở bên người tôi là được. Không cần mang theo quần áo hay đồ đạc gì đâu, lúc đi tới đó mua là được rồi, tám giờ sáng mai tôi chờ em ở trước cửa nhà của em."

    "Tôi xin nghỉ phép như thế nào với Du chủ quản?"

    "Nhã Nhã sẽ chuẩn bị tốt cho em, em không cần quan tâm."

    "Được."

    "Sao lần này lại đồng ý sảng khoái như vậy, em không lo nên nói thế nào với vị hôn phu của em sao?"

    "Anh ấy đi công tác rồi."

    "Thì ra là vậy."

    "Hơn nữa tôi đi công tác thì cần giải thích gì với anh ấy? Anh ấy sẽ tin tưởng tôi."

    "Hắn tin cô! Đây là lý do cô liên tiếp lừa hắn sao?"

    Cung Tư Dạ cười cười, Tô Lạc còn không biết, Lương Chấp Thành đi công tác là do hắn an bài.

    Bây giờ hắn chẳng qua là biết rồi còn cố tình hỏi, trêu chọc cô một chút mà thôi.

    "Tôi không biết anh muốn nói cái gì cái gì, nhưng mà tình cảm giữa tôi với A Thành, một người xem tình yêu như trò chơi như anh sẽ không hiểu được đâu!"

    "Tôi không muốn nói chuyện này với một đứa ngốc."

    Cung Tư Dạ đi đến bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra, cầm một cái hộp nhỏ đưa cho Tô Lạc.

    "Cho em"

    "Cái gì vậy?"

    "Em mở ra nhìn thì không phải là biết rồi sao."

    Tô Lạc mở ra hộp quà ra, bên trong là một cây son môi.

    "Tặng tôi son môi làm gì?"

    "Da của em quá xấu, môi cũng không có tí huyết sắc gì, ra ngoài còn tưởng rằng công ty chúng tôi bạc đãi cô, tô son lên cho có tinh thần một chút đi."

    "Có đắt không?"

    Cung Tư Dạ chần chờ vài giây, ấp a ấp úng nói: "Cái này là tôi nhờ Nhã Nhã mua, không phải tôi tự chọn."

    "Được, tôi nhận, còn có chuyện gì nữa không?"

    "Ngày hôm qua.. Chuyện hôm qua, tôi muốn giải thích với em, tôi thừa nhận con người của tôi làm việc có chút xúc động."

    "Không sao, tôi không có để chuyện này ở trong lòng, anh cũng không cần phải giải thích với tôi, dù sao cũng là tôi nợ anh!"

    "Một chút em cũng không để ý sao?"

    "Vì sao phải để ý? Sau khi tôi trả nợ xong, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Còn có chuyện gì khác nữa không? Nếu không còn việc gì, tôi phải đi làm việc."

    "Không còn việc gì."

    "Vậy tôi đi trước."

    Tô Lạc vô cùng cao hứng đi ra, thấy Nhã Nhã liền đi tới.

    "Nhã Nhã."

    "Tô Lạc, có chuyện gì sao?"

    Tô Lạc lấy son môi ra, hỏi: "Cây son này bao nhiêu vậy?"

    Nhã Nhã nhìn thấy cây son, liếc mắt một cái liền nhận ra cây son này là do cô ấy chọn giúp Cung Tư Dạ.

    Thì ra là đưa cho Tô Lạc!

    "Không đắt, khoảng hai ngàn nhân dân tệ."

    Hai ngàn nhân dân tệ mà còn không đắt? Tô Lạc mở to hai mắt nhìn.

    Cô trong lòng tính toán một chút, chậm rãi đi vào thang máy.

    Lấy một thẻ hội viên ở công viên ra, cộng với cây son này, chắc cũng được mấy chục ngàn nhân dân tệ.

    Cô đang nghĩ tới ai sẽ chịu mua đây? Nếu bán đi thì nó cũng bằng thu nhập vài tháng của cô đấy.

    Nghĩ đến đây, cô liền cảm giác cuộc sống thật đẹp đẽ.

    Tới tầng 21, trên mặt cô tràn đầy tươi cười.

    Người trong phòng tài vụ bát quái nhìn qua: "Lạc Lạc, sao cô lại cười vui vẻ như vậy, có phải chủ tịch sủng hạnh cô rồi không?"

    "Cái gì vậy? Nói cái gì thế!"

    "Lần trước Cung tổng còn ăn bánh bao của cô, lần này chắc không phải là ăn cô chứ?"

    Một đám người cười ha ha.

    "Các người thật là.." Tô Lạc nhất thời nghẹn lời.

    Cuối cùng Du Thiên Khải đi ra, rống lên một câu: "Làm cái gì vậy, công việc làm xong hết chưa?"

    Lúc này họ mới giải tán, bây giờ Tô Lạc thật sự cảm thấy biết ơn Du Thiên Khải.
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  10. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 19: Hỗ trợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lam Y Vũ

    Sau khi tan ca.

    Lương Chấp Thành không có ở nhà, cô cũng lười nấu cơm.

    Không có việc gì làm, đi tới đi lui trên đường, đi thật lâu, bất tri bất giác tới trước cửa tiệm bánh ngọt.

    Cô bước vào, cũng giống như cuối tuần, cửa hàng buổi tối rất đông khách.

    Để ví xuống, chuẩn bị giúp Lê Diệu phục vụ khách.

    "Tô Lạc, sao cô lại tới đây?" Lê Diệu có chút giật mình hỏi.

    Cô làm thêm, chỉ cần cuối tuần đi làm là được.

    "Ở nhà không có việc gì làm, đi ra ngoài một chút."

    "Tôi thấy cô thường đi xe tới, chỗ ở chắc cũng xa ở đây chứ?"

    "Cách đây vài trạm, là một đường thẳng, bất tri bất giác tôi đi đến đây."

    Trương Cửu Cửu cầm một hộp bánh bước ra, thấy Tô Lạc đang làm việc, giật mình.

    "Cô đang làm gì ở đây vậy?"

    "Hỗ trợ!"

    "Nhưng hỗ trợ cũng sẽ không có tiền lương đâu."

    "Giúp đỡ một chút mà thôi." Tô Lạc thấy cô cầm theo bánh ngọt, tiếp tục hỏi: "Cô đi tặng bánh sinh nhật hay là sinh nhật cô vậy?"

    "Cô nhìn tôi giống đi tặng bánh sao?"

    Mặc váy tua rua, tóc dài hơi xoăn, trang điểm tinh xảo, trên tay cầm môt cái túi nhỏ hình đồng hồ cát.

    "Ồ!"

    "Hơn nữa, sinh nhật của tôi, tôi tự tặng bánh sinh nhật cho mình sao? Đương nhiên là sinh nhật của người khác, đi đây, bye bye."

    "Bà chủ, chờ một chút."

    Trương Cửu Cửu xoay người lại: "Please, đừng kêu bà chủ được không? Già muốn chết, gọi tôi là chị Cửu Cửu."

    "Sao vậy được, tôi lớn tuổi hơn cô, nên gọi là em mới đúng."

    "Không được, cô là em gái của Cung Tư Dạ, chính là em gái của tôi."

    "Tôi lớn hơn cô ba tuổi, gọi chị không được, hay tôi trực tiếp gọi cô là Cửu Cửu được không?"

    Trương Cửu Cửu do dự một chút: "Cũng đúng, gọi chị có chút già. Đúng rồi, cô kêu tôi có chuyện gì?"

    Tô Lạc lấy thẻ hội viên cùng với son môi trong túi ra: "Tôi muốn bán những cái này đi, cô nghĩ thử có ai muốn mua không?"

    "Cái gì vậy?" Trương Cửu Cửu cầm lấy thẻ hội viên cùng với son môi nhìn thoáng qua.

    "Chỉ có mấy vạn tệ, ai muốn chứ? Cô rất thiếu tiền sao?"

    "Có chút thiếu.."

    "Trực tiếp nói với tôi, tôi mua."

    "Này.." Tô Lạc có chút ngượng ngùng.

    Cô biết những bạn bè của mình không ai có đủ khả năng lấy ra mấy vạn tệ mua những thứ này, kẻ có tiền duy nhất mà cô quen được thì cũng chỉ có Trương Cửu Cửu.

    Vốn định dựa vào quan hệ của cô ấy để bán đi, lại không nghĩ rằng cô ấy lại sảng khoái mua luôn giúp mình.

    "Chuyện này có gì đâu, dù sao cô cũng là em gái của Cung Tư Dạ! Mấy thứ này cứ đưa cho tôi đi, tiền tôi sẽ chuyển cho cô."

    Cô ấy liếc nhìn đồng hồ một cái: "Không nói chuyện với cô nữa, tôi phải đi đây."

    Tô Lạc dùng ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn về phía cô: "Cám ơn cô, tôi cũng không biết nên cám ơn cô như thế nào nữa."

    Trương Cửu Cửu không nói gì đích trắng liếc mắt một cái cô, "Cô thật sự quá nhám chán, cứ ngượng ngùng làm gì, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, sau này có rảnh thì tới đây giúp đỡ đi."

    "Được thôi."

    Trương Cửu Cửu đi rồi, Tô Lạc quay lại tiệm bánh, không quá vài phút sau cô đã nhận được tin nhắn được chuyển khoản.

    Cô cầm di động, có chút cao hứng.

    Tính toán một chút, ba vạn này, cộng thêm năm vạn mà Cung Tư Dạ đưa cô mỗi tháng, còn thêm tiền lương của cô, tổng cộng cũng được bốn mươi vạn.

    Ở bên hắn cũng hơn bốn tháng, mỗi tháng Cung Tư Dạ đưa năm vạn, cô chưa đụng vào đồng nào.

    Dù như vậy thì nó vẫn còn cách rất xa con số bảy ngàn vạn.

    Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt lại biến mất, thở dài một hơi, bỏ điện thoại vào túi.

    Mười giờ tối, cô cùng Lê Diệu đang tan ca.

    "Tô Lạc, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô, nếu không cô tới giúp đỡ, tôi phải bận rộn đến mức muốn tuột huyết áp. Muốn ăn cái gì? Tôi mời cô."

    "Không cần, tôi cũng đang nợ nhân tình của Cửu Cửu."

    "Cô nợ cô ấy là chuyện của cô với cô ấy, tôi cảm ơn cô là chuyện của tôi, cho nên bữa cơm này tôi nhất định phải mời. Đi thôi, đi ăn khuya đi."

    Tô Lạc sờ sờ bụng mình, từ trưa tới giờ cô cũng chưa ăn gì.

    "Vậy được rồi, nhưng mà tôi mời cậu đi, bởi vì tôi còn chưa cảm ơn cậu đã giới thiệu tôi với một bà chủ tốt như vậy."

    "Khách khí như vậy làm gì, chầu này tôi mời, chầu sau cô đãi."

    "Cũng được."

    Hai người cười hì hì đi dạo, đột nhiên lại gặp Cung Tư Dạ ở trên đường.

    "Lạc Lạc, thật trùng hợp, hai người tính đi đâu vậy?"

    Cung Tư Dạ cười hỏi, chỉ có Tô Lạc biết rõ, nụ cười này của hắn có bao nhiêu giả tạo.

    "Chúng tôi đang tính đi ăn khuya."

    "Ngày mai em còn phải đi công tác, đừng ăn những thứ không sạch sẽ." Nói xong nhìn thoáng qua Lê Diệu.

    "Dạ dày của tôi rất tốt, Lê Diệu, chúng ta đi thôi."

    Tô Lạc cảm thấy được Cung Tư Dạ kỳ quái, không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa.

    Cung Tư Dạ nhìn thấy bóng dáng cô rời đi, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

    Làm gì có sự trùng hợp nào ở đây, hắn là đang cố ý đợi cô!

    Chẳng qua lại chờ được cô đang nói cười với người đàn ông khác trên đường,

    Đối với ai, cô cũng có vẻ mặt tươi cười này, chỉ duy nhất với hắn lại không có.

    Lạc Lạc, vì sao em lại chán ghét tôi như vậy?

    Bóng dáng của cô đã đi xa, hắn đứng ở tại chỗ gặm nhấm nỗi đau.

    Đối với Cung Tư Dạ, Tô Lạc chưa từng nói là cô chán ghét hắn.

    Ở trong lòng cô, quan hệ giữa hai người chỉ là do cô cũng Lương Chấp Thành nợ hắn mà thôi.

    Cô rất ghét hắn bởi mỗi lần nhìn thấy Cung Tư Dạ, cô sẽ nhớ tới việc vì tiền mà mình đã bán thân thể cùng linh hồn của mình cho hắn.

    Sau khi ăn khuya cùng với Lê Diệu xong, cô liền về nhà.

    Nguyên một ngày hôm nay, Lương Chấp Thành không gọi một cuộc điện thoại nào cho cô.

    Cô gọi điện thoại qua, nhưng lại nhận được thông báo máy đã tắt.

    Ngày mai cô phải đi công tác cùng với Cung Tư Dạ, cô không biết mình phải đối mặt với chuyện gì trong tương lai nữa.

    Cô cảm thấy rất nhiều áp lực.

    Cô rất muốn tâm sự với anh, nghe giọng nói của anh, nếu như vậy có lẽ tâm trạng của cô sẽ tốt hơn một chút.

    Nhưng gọi thêm một cuộc nữa, cũng không ai nghe máy.

    Có lẽ là do anh đang bận!

    Cô nằm ở trên giường, đến ba giờ sáng, cô mới chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

    Mà Lương Chấp Thành ở bên kia, nhìn thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là của Tô Lạc.

    Anh rất muốn gọi lại, nhưng nếu liên lạc với Tô Lạc thì anh sẽ bị mất việc, cuối cùng anh cũng cố gắng kìm lại.

    Lạc Lạc, thực xin lỗi.

    Ngoại trừ nói lời xin lỗi, anh cũng không biết làm gì hơn.

    Thậm chí ngay cả một tiếng thực xin lỗi này, hắn cũng không dám nói trước mặt cô.

    Tám giờ sáng, Cung Tư Dạ đúng giờ gọi điện thoại tới.

    "Tôi ở dưới lầu nhà em, chuẩn bị một chút rồi đi xuống đi."

    "Được, đợi tôi tý, tôi sắp xuống rồi."

    Tuy nói Cung Tư Dạ không cho cô mang hành lý gì, hắn sẽ mua cho cô.

    Nhưng cô vẫn chuẩn bị một chút quần áo, cầm theo một cái va ly nhỏ mà đi.

    Cung Tư Dạ xuống xe đón cô, nhìn hành lý trong tay cô nói: "Không phải đã nói là không cần phải mang theo cái gì, đến lúc đó sẽ mua sao?"

    "Tôi sợ đến lúc đó tôi dùng không quen những thứ đó."

    "Em ngốc sao, đến lúc đó em chọn những thứ em dùng quen là được rồi, tôi cũng đâu có bắt em mặc những quần áo khiếm nhã đâu." Cung Tư Dạ cười trộm.

    Tô Lạc cúi đầu, có chút ngượng ngùng như bị phát hiện tim đen.

    "Em như vậy còn có chút đáng yêu."

    Hắn nhìn cô, lại mê mẩn thêm lần nữa.
     
    Sai Nguyen thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...