Cổ Đại [Edit] Lạc Tích - Tiểu Bạch

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Jasmine92, Nov 21, 2020.

  1. Jasmine92

    Messages:
    1,288
    Chương 10: Đua ngựa (1).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tháng ngày trôi qua rất nhanh, Bạch Lạc Tích đã dọn ra Ninh Vương phủ, ở phủ đệ Tiêu Yến chuẩn bị cho nàng ở lại. Từ nhỏ tiêu dao quen rồi, cũng là không nhiều quy củ như vậy, hạ nhân trong phủ cũng quen người chủ nhân này, càng tùy ý.

    "Nhanh đặt cược! Đặt đại hay là đặt tiểu?" Bạch Lạc Tích một cái chân đạp ở trên băng ghế, hai tay đè lên cái chén trên bàn.

    "Điện hạ, nô tài là thật sự hết bạc rồi, chơi cả giữa trưa, chỉ có ngài thắng." Gã sai vặt cầu xin tha thứ

    "Mau đặt, nào có lắm lời như vậy!" Bạch Lạc Tích bị quấy rầy hứng thú, có chút không vui.

    ".. Đặt tiểu." Suy tư chốc lát, mấy người cầm trong tay tiền đồng còn sót lại đặt lên bàn.

    "Ha ha, được!" Bạch Lạc Tích sảng lãng cười.

    Mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt cái chén trên bàn, Bạch Lạc Tích chậm rãi xốc lên.

    "Các ngươi lại thua rồi! Tiếp tục tiếp tục."

    "Chúng tiểu nhân là thật sự hết bạc, vừa rồi cuối cùng mấy tiền đồng đều thua vào đó rồi."

    "Tiền lương của tháng này mới vừa phát, đây thì thua hết rồi."

    Mấy người ngươi một lời ta một lời khóc than.

    "Được rồi, không chơi, những cái này các ngươi chia ra." Bạch Lạc Tích đem bạc trên bàn đẩy một cái, quay người rời khỏi.

    Thời gian một tháng, nàng ngày ngày như thế, cũng không ai để ý tới, xem ra tháng ngày ở kinh thành cũng không tệ.

    Mặt khác.

    Tiêu Lạc Vân đang bề bộn thu thập phiền phức Hạ vương tạo ra cho nàng, khoảng thời gian này việc nhỏ liên tiếp không ngừng, không cho phép nàng thư giãn, trong lòng không khỏi buồn cười, Hạ vương vẫn là đứa nhỏ tính khí, đối với ngày ấy tranh luận trên triều mang trong lòng bất mãn, hiện tại cố ý..

    "Điện hạ, đây là danh sách nhân viên đua ngựa mấy ngày nữa, người xem một chút." Quý Điển đem một phần danh sách trình lên.

    "Ừm, không thành vấn đề, đem Lạc Tích thêm vào đi" Tiêu Lạc Vân đem danh sách đưa về.

    "Chuyện này.. Đại hội đua ngựa chỉ có hoàng tộc thân thiết mới có thể tham gia." Quý Điển nhắc nhở.

    "Thêm vào đi, có chuyện bản vương thì sẽ chịu trách nhiệm."

    "Vâng."

    "Điện hạ, không cầnxin chỉ thị hoàng thượng trước sao?" Quý Điển vẫn là không yên lòng

    "Loại chuyện nhỏ này cũng không cần quấy rầy Mẫu Hoàng, ta tự có chừng mực."

    "Được, vậy thần đi định ra danh sách một lần nữa." Quý Điển gật đầu.

    Không biết Tiêu Yến ngày ấy sẽ là phản ứng gì, nhưng mà nếu Lạc Tích ở kinh thành, cái này cũng là cơ hội thăm dò. Trong lòng Tiêu Lạc Vân bắt đầu tính toán, chỉ cần Hạ vương không kiếm chuyện, sẽ không có vấn đề, nhưng.. Bất luận thế nào, hai người sớm muộn phải gặp mặt, vậy còn không bằng ở trước mặt, Tiêu Yến, như vậy Lạc Tích chí ít sẽ không chịu thiệt.

    Hết chương 10
     
  2. Jasmine92

    Messages:
    1,288
    Chương 11: Đua ngựa (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo tiếng trống, mấy con ngựa chạy như bay mà ra, khán giả giữa trường hoan hô nhảy nhót, Bạch Lạc Tích ngồi ở bên cạnh Ninh Vương, có chút bất đắc dĩ, trường hợp này nàng không muốn tham gia, chỉ cầu có thể ở Kinh Thành vững vàng sống qua ngày thì được rồi. Bây giờ, Tiêu Lạc Hàm gắt gao nhìn mình chằm chằm, thực sự không thoải mái.

    "Nghĩ cái gì? Nhập thần như vậy." Ninh Vương mở miệng dò hỏi.

    "Không có gì, quá ầm ĩ." Bạch Lạc Tích cầm lấy một viên hạnh nhân bỏ vào trong miệng.

    "Mẫu Hoàng, đua ngựa này không phải chỉ có hoàng tộc thân thích mới có thể tham gia sao." Tiêu Lạc Hàm quan sát một lát, mở miệng dò hỏi.

    "Ừm." Tiêu Yến tùy ý đáp.

    "Vậy bên cạnh Ninh Vương.." Hạ vương dừng đúng điểm.

    "Mẫu Hoàng, nhi thần đặc biệt phê chuẩn Lạc Tích đến, không có bẩm báo trước, là nhi thần sơ sẩy." Tiêu Lạc Vân Tiêu Lạc Vân ánh mắt của Tiêu Yến.

    "Nếu đã đến rồi, thì cố gắng thưởng thức đi." Tiêu Yến tựa hồ không quá lưu ý.

    "Vinh Thiển, mùi vị trà này không quá tốt, đổi loại khác." Tiêu Yến nói chuyện với người phía sau.

    "Vinh cô cô, để Lạc Tích đi đi, ta uống qua trà nàng pha, hương vị không sai, cũng để Mẫu Hoàng nếm thử." Tiêu Lạc Vân cười tiếp lời.

    "Được, làm phiền Điện hạ." Vinh Thiển nhìn về phía Tiêu Yến, người sau vẫn chưa từ chối.

    Bạch Lạc Tích hiện tại có loại kích động muốn chạy trốn, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Lạc Vân một chút, người sau làm bộ không thấy, tiếp tục hàn huyên với người khác.

    "Hoàng thượng, đây là hồng trà năm nay mới cống nạp, có công hiệu dưỡng dạ dày xua đuổi hàn, ngài thử xem." Qua một lát, Bạch Lạc Tích bưng tách trà đi tới bên người Tiêu Yến.

    "Ừm, để đó đi." Tiêu Yến như đang suy tư nhìn Bạch Lạc Tích, đứa nhỏ này còn nhớ chính mình có bệnh vặt đau dạ dày.

    "Mẫu Hoàng, để người trước tiên kiểm tra.." Hạ vương chưa hề đem chữ độc kia nói ra khỏi miệng, nhưng cũng đủ khiến mọi người ở đây trong lòng căng thẳng.

    "..."

    Tiêu Yến không có lên tiếng, nhưng cũng không có tiếp nhận tách trà.

    "Hạ vương có ý gì? Lẽ nào ta sẽ ở dưới cái nhìn của mọi người độc hại hoàng thượng?" Bạch Lạc Tích trong lòng phẫn uất, cái này cũng là khúc mắc của nàng.

    "Bản vương cảm thấy vẫn là cẩn thận."

    "Được." Bạch Lạc Tích nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.

    "Lần này Điện hạ yên tâm rồi chưa?"

    "Chuyện này.. Mẫu Hoàng, nàng quá làm càn." Hạ vương không nghĩ tới Bạch Lạc Tích sẽ như vậy.

    "Náo đủ rồi chưa, đua ngựa tốt lành, để cho các ngươi làm lộn xộn." Tiêu Yến nói sang chuyện khác.

    "Vâng, nhi thần biết sai." Hạ vương không nói nữa.

    Bạch Lạc Tích đứng ngây ra ở một bên, Vinh Thiển cầm tách trà mới rót hồng trà vừa pha cho Tiêu Yến, người sau cầm lấy tách trà tỉ mỉ từng chút, chậm rãi uống xuống.

    "Mẫu Hoàng, nhi thần có một kiến nghị, hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, nhi thần muốn cùng hoàng tỷ còn có Lạc Tích tỷ thí một chút." Tiêu Lạc Hàm đề nghị.

    "Trẫm không ý kiến, các ngươi cao hứng thì được rồi." Tiêu Yến xem như là cho phép.

    "Ta có thể không được, đã lâu không cưỡi ngựa rồi." Tiêu Lạc Vân không muốn càng quấy với nàng.

    "Hoàng tỷ không đi, vậy cũng chỉ có bản vương và Lạc Tích, thế nào." Tiêu Lạc Hàm nhìn về phía Bạch Lạc Tích.

    "Được, thần nguyện ý phụng bồi." Bạch Lạc Tích từ biên cương trở về, đã lâu không có cưỡi ngựa, lòng ngứa ngáy khó nhịn.

    Hết chương 11
     
  3. Jasmine92

    Messages:
    1,288
    Chương 12: Đua ngựa (3).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người ngồi ở trên đài cao nhìn hai người chạy như tên bắn, không ai nhường ai, tiếng trống động trời, bầu không khí đạt đến đỉnh điểm. Tất cả mọi người biết Hạ vương cưỡi ngựa tinh xảo, chỉ là Bạch Lạc Tích lại có thể cùng sóng vai, Tiêu Yến cũng đứng dậy đi tới trước đài, chuyện này cũng không phải trận thi đấu công bằng, ngựa Hạ vương chính là bảo mã ngày đi ngàn dậm, mà ngựa Bạch Lạc Tích thì là ngựa tùy ý lựa chọn, cũng không là bảo mã cũng không có kinh nghiệm rèn luyện.

    Vừa chuyển vòng, Tiêu Lạc Hàm hướng về bên trận thoáng nhìn, có được một ánh mắt khẳng định. Bạch Lạc Tích đương nhiên chú ý được động tác nhỏ của Hạ vương, chỉ là tốc độ quá nhanh, nàng không kịp suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt, con ngựa dưới thân như là bị kinh sợ, nhanh chóng phóng đến phía Tiêu Lạc Hàm.

    Bạch Lạc Tích vội nắm chặt dây cương, nhưng mà con ngựa cũng không có bởi vì động tác của nàng mà dừng lại, trái lại móng trước cách mặt đất liều mạng giãy dụa, Bạch Lạc Tích không cách nào khống chế, chỉ có thể bỏ ngựa rời khỏi, ngay ở cùng lúc nàng rơi xuống trên mặt đất, móng trước của con ngựa cũng đem Hạ vương đá ngã lăn trên mặt đất.

    "Điện hạ, ngài không có sao chứ?" Một đám người vọt vào giữa trường, bao vây Tiêu Lạc Hàm, chế ngự con ngựa hoảng sợ.

    "Không sao." Hạ vương đứng dậy xoa xoa cánh tay té ngã, có chút trầy da nhẹ.

    "Không tệ, nhưng muốn thắng bản vương còn rất sớm đó." Đi tới trước người Bạch Lạc Tích, Hạ vương nhẹ giọng ném đi một câu nói.

    "..."

    "Thế nào? Không có bị thương gì chứ." Tiêu Yến thấy Hạ vương trở lại chỗ ngồi.

    "Hồi Mẫu Hoàng, nhi thần không có chuyện gì."

    "Điện hạ, ngài cũng chảy máu rồi, chuyện này cũng quá không cẩn thận, Bạch đại nhân không thể bởi vì chuyện dâng trà vừa rồi thì ghi hận trong lòng, tùy thời trả thù a." Vương thái phó nhìn Bạch Lạc Tích.

    "Thái Phó nói như vậy, Lạc Tích có thể nhận không nổi, con ngựa chấn kinh cũng không phải là ta cố ý làm, tại sao tùy thời trả thù." Bạch Lạc Tích đúng mực mà nói

    "Những con ngựa này đều là trải qua sàng lọc nghiêm ngặt, không có ngoại giới kích thích tuyệt không thể phát điên."

    "Súc sinh dù sao cũng là súc sinh, Vương thái phó có thể vì tụi nó bảo đảm?" Bạch Lạc Tích nói mỉa mai.

    "Ngươi.." Vương thái phó không nghĩ tới nàng sẽ làm càn như vậy.

    "Lạc Tích! Không được vô lễ." Tiêu Yến nói ra trách cứ.

    "Vâng" Bạch Lạc Tích nghe vậy gục đầu.

    "Đua ngựa hôm này tất cả mọi người chơi rất tận hứng, hiếm thấy tụ tập cùng một chỗ, trẫm ở chỗ này các ngươi cũng không buông ra, trẫm về cung trước, các ngươi tiếp tục" Tiêu Yến hiển nhiên không còn hứng thú.

    "Nhi thần, thần cung tiễn hoàng thượng." Mọi người quỳ lạy trên mặt đất.

    "Ngươi theo trẫm đi một chuyến." Tiêu Yến đi tới bên người Bạch Lạc Tích, nhàn nhạt dặn dò.

    "Vâng."

    Hết chương 12
     
  4. Jasmine92

    Messages:
    1,288
    Chương 13: Một chỗ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng cung đại điện.

    "Không có gì muốn nói sao?" Tiêu Yến nhìn người quỳ dưới bậc thềm.

    "Thần không nên đụng phải Hạ vương." Bạch Lạc Tích hoàn toàn không rõ mục đích Tiêu Yến gọi nàng tới.

    "Ừm." Tiêu Yến nhẹ giọng đáp lời, động tác nhỏ của Tiêu Lạc Hàm cô nhìn đến rất rõ, đứa nhỏ này trong lòng còn đang khó chịu.

    Đại điện lại khôi phục yên tĩnh, Bạch Lạc Tích cúi đầu yên lặng suy tư, gần đây chính mình theo đúng khuôn phép, cả cửa lớn phủ đệ cũng không làm sao ra ngoài.

    "Còn gì nữa không?" Tiêu Yến thấy Bạch Lạc Tích trầm mặc, mở miệng lần nữa.

    "Còn có.. Thần không nên nói năng lỗ mãng với Vương thái phó."

    "Gần đây ở trong phủ đều đã làm những gì?"

    "Thần ở trong phủ.. Tu dưỡng." Mặc dù biết Tiêu Yến sẽ không quản nàng, nhưng vẫn là cảm thấy chuyện đánh bạc không nói cho thỏa đáng.

    "Thật sao? Nhưng trẫm nhận được tin tức làm sao không giống nhau." Tiêu Yến không e dè sự thật phái người giám thị.

    "Nếu hoàng thượng đều biết, cần gì phải tới hỏi." Bạch Lạc Tích phát hiện bị trêu chọc, trong lòng không vui, nàng hiện tại có chút đau đầu, có thể vừa rồi từ lưng ngựa rơi xuống đụng phải đầu, bệnh cũ lại tái phát rồi.

    "Thế nào, hiện tại trẫm không thể quản ngươi rồi?" Tiêu Yến bất mãn thái độ của nàng.

    "..."

    Bạch Lạc Tích thầm nghĩ ngươi chưa từng quản qua ta, suýt nữa nói ra khỏi miệng.

    Niệm tình ngươi lần đầu phạm sai, 20 cái. "Tiêu Yến cầm lấy cây thước trên bàn, đi xuống bậc thang.

    " Tay nào. "

    " Cái gì? "

    " Dùng tay nào đánh bạc. "Tiêu Yến cười hỏi.

    ".. Hai tay đều dùng "Bạch Lạc Tích biết Tiêu Yến biết rõ còn hỏi, rồi lại không thể không trả lời.

    " Vươn tay ra, giơ tốt, không cho tránh. "

    Bạch Lạc Tích ngoan ngoãn duỗi ra hai tay, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Yến đánh chính mình, khi còn bé chưa từng có, sau khi lớn lên càng không có.

    " Bốp. "Một cái rất nặng, mang theo nội lực.

    Bạch Lạc Tích cau mày, hiển nhiên không thể thích ứng cường độ này.

    " Bốp. "Lại là một cái, đánh vào vị trí vừa rồi.

    " Bốp. "Vẫn là cùng vị trí.

    Bạch Lạc Tích nỗ lực nhẫn nhịn kích động lấy tay thu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Yến.

    " Bốp. "Tiêu Yến không để ý chút nào, cây thước tiếp tục hạ xuống, cũng không có bởi vì ánh mắt của Bạch Lạc Tích mà thay đổi vị trí, sưng vết đã tím bầm.

    " Hí."Bạch Lạc Tích đau kêu thành tiếng, nàng hiểu rõ ý đồ của Tiêu Yến, số lượng đánh tuy không nhiều, nhưng đủ để làm cho nàng thời gian rất lâu không thể đụng vào cờ bạc nữa.

    Hết chương 13
     
  5. Jasmine92

    Messages:
    1,288
    Chương 14: Bệnh cũ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bốp." Lại là một cái, vết sưng vừa rồi đúng lúc rách da chảy máu.

    "Ách.."

    "Bốp."

    Tiêu Yến cuối cùng thay đổi vị trí, như vậy hạ xuống, trên tay Bạch Lạc Tích cũng chỉ có ba chỗ dấu vết, nhưng đều đã rách vỡ. Nhưng bây giờ gian nan nhất không phải vết thương trên tay, mà là bệnh của đầu nàng, càng ngày càng đau.

    "Đến ngoài điện quỳ, suy nghĩ thật kỹ ngươi nên làm cái gì, không nên làm cái gì." Tiêu Yến thanh âm lạnh như băng nhớ tới

    "Vâng." Bạch Lạc Tích máy móc trả lời.

    Quỳ ở ngoài điện, so với vừa rồi dễ chịu chút, nhưng gió mát thổi vào mặt làm cho đầu của nàng càng thêm đau đớn, nàng nhất định phải duy trì tư thế phạt, đây là quy tắc của Tiêu Yến, mặc dù lúc nhỏ không có từng bị đánh, thế nhưng phạt quỳ ngược lại là thường xuyên có. Đóng chặt hai mắt, nỗ lực nhẫn nhịn đau đớn, hai tay bởi vì thương thế, không cách nào nắm chặt, nàng chỉ có thể cắn răng yên lặng kiên trì, hi vọng Tiêu Yến nhanh một chút thả nàng trở về.

    Nửa canh giờ, Bạch Lạc Tích nhìn ra dường như qua đã lâu, đã không thể suy nghĩ, đau đớn dần dần xâm nhập ý chí của nàng, từ sau khi hồi kinh bệnh không có từng mắc qua, nàng cũng là không quá để ý, hiện tại chỉ có thể chịu đựng, hai tay ôm đầu, chậm rãi co lại thành một cục, quỳ sấp ở trên đất, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn.

    "Vinh Thiển, đi xem thử, quy tắc cũ." Tiêu Yến ở trong điện xa xa thấy được động tác của Bạch Lạc Tích, cho rằng nàng quỳ không nổi.

    "Vâng." Vinh Thiển cầm roi mây đi ra ngoài, khi phạt quỳ không thể duy trì tư thế, Tiêu Yến sẽ dùng roi mây nhắc nhở

    "Điện hạ." Vinh Thiển nhẹ giọng kêu.

    "Huh?" Bạch Lạc Tích ngẩng đầu.

    "Điện hạ! Ngài làm sao vậy?" Vinh Thiển bị dáng vẻ của Bạch Lạc Tích hù dọa, nàng đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tuy lòng bàn tay có thương tích, lại không kiêng dè chút nào nắm chặt thành quyền, móng tay đã lún vào vết thương.

    "Phù phù, không.. không sao." Bạch Lạc Tích theo bản năng miệng lớn thở hổn hển.

    "Ta đi bẩm báo hoàng thượng" Vinh Thiển đứng dậy.

    "Đừng mà, đừng đi." Bạch Lạc Tích nắm lấy làn váy của Vinh Thiển, nàng không muốn Tiêu Yến thấy được dáng vẻ chật vật của nàng.

    "Nhưng.. Ngài như vậy." Vinh Thiển có chút khó xử.

    "Một chút thì tốt thôi, ngài giúp một chuyện, để hoàng thượng thả ta đi." Bạch Lạc Tích suy yếu thỉnh cầu.

    "Được, nô tỳ tận lực thử một lần." Vinh Thiển không đành lòng từ chối.

    "Hoàng thượng, bệnh vặt đau dạ dày của Điện hạ tái phát rồi, hiện tại bên ngoài gió lớn, người xem.." Vinh Thiển trở lại bên người Tiêu Yến.

    "Thật sao? Trẫm đi xem thử." Tiêu Yến để cây viết trong tay xuống.

    "Hoàng thượng, Điện hạ vừa trở về, ngài lại phạt nàng, hay là để Điện hạ hồi phủ nghỉ ngơi một chút đi." Vinh Thiển nhắc nhở.

    Tiêu Yến nghe hiểu nghĩa bóng, đối với đứa trẻ mạnh hơn Bạch Lạc Tích như vậy, vào lúc này nên cùng nàng giữ một khoảng cách, cho nàng đầy đủ tôn trọng, mà không phải nóng lòng đến gần, chữa trị quan hệ.

    "Được rồi, ngươi đưa nàng trở lại, tìm thái y xem một chút." Tiêu Yến dừng lại bước chân.

    "Vâng."

    Nhìn bóng người rời đi của Bạch Lạc Tích, Tiêu Yến lòng chua xót không tên, lúc trước cô có bao nhiêu yêu, khi chính biến trong lòng thì có bao nhiêu hận, cô hận không thể đem Bạch Hiên chém thành muôn mảnh, cũng hận không thể giết Bạch Lạc Tích. Nhưng bây giờ sự thù hận từng chút một tiêu tan, thay vào đó là cái gì, bản thân cô cũng nói không rõ.

    Hết chương 14
     
  6. Jasmine92

    Messages:
    1,288
    Chương 15: Say rượu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Lạc Tích trở lại phủ đệ, Tiểu An thấy được dáng vẻ của nàng, cuống quít chạy đến nâng đỡ.

    "Ta không sao, đi cho bọn họ chút tiền thưởng." Ánh mắt Bạch Lạc Tích liếc nhìn thị vệ ngoài cửa đưa nàng hồi phủ.

    "Được, nô tỳ liền đi." Tiểu An từ nhỏ theo Bạch Lạc Tích, khi bị tất cả mọi người vứt bỏ, chỉ có Tiểu An ở bên người nàng, cười cùng nàng, khóc cùng nàng, phóng túng cùng nàng.

    "Điện hạ, đi vào nghỉ ngơi một chút đi, bệnh đau đầu lại tái phát rồi sao?" Tiểu An nhìn ra suy yếu của Bạch Lạc Tích.

    "Ừm."

    "Làm sao đi tham gia một đại hội đua ngựa, thì tái phát đau đầu? Ai nha, tay này của nàng làm sao vậy?" Tiểu An phát hiện vết thương trên tay của Bạch Lạc Tích.

    "Không có chuyện gì, bị thương ngoài da." Bạch Lạc Tích không để ý chút nào.

    "Chút nữa nô tỳ bôi thuốc cho ngài." Tiểu An có thể làm cũng chỉ có những thứ này, thương thế kia cùng vết thương trước kia Bạch Lạc Tích trãi qua, không đáng kể chút nào.

    "Được." Bạch Lạc Tích được đỡ đến bên giường.

    "Giúp ta lấy chút rượu đến."

    "Vâng." Tiểu An đáp ứng.

    Bạch Lạc Tích nằm ở trên giường, nhìn như bình tĩnh, nhưng hô hấp ngổn ngang rõ ràng tuyên bố thống khổ của chủ nhân, nàng hiện tại đầu đau sắp nứt. Cầm lấy bầu rượu bên cạnh, uống một hơi cạn sạch, đau đầu không chút nào giảm bớt, tùy ý đem bầu rượu ném xuống đất, lại cầm lấy bầu thứ hai.

    "Điện hạ, ngài uống ít một chút." Tiểu An cầm thuốc trị thương đi vào, thì thấy được Bạch Lạc Tích cầm bầu rượu uống thả cửa và tùy ý mấy bầu rượu ném xuống đất.

    "Biết rồi uống chút rượu mới có thể ngủ." Bạch Lạc Tích có chút hơi say.

    "Dạ dày ngài không tốt, uống ít một chút, hay là gọi thái y tới xem một chút đi." Tiểu An vừa rồi thấy được Bạch Lạc Tích đem thái y đuổi đi.

    "Không cần, trước đây cũng không như vậy, không có chuyện gì." Bạch Lạc Tích không muốn để ý tới thái y, vừa nói vừa lấy bầu rượu lên.

    "Nô tỳ xử lý vết thương cho ngài đi, sau đó ngài ngủ một chút."

    Bạch Lạc Tích ngoan ngoãn duỗi ra hai tay, mặc cho Tiểu An thanh lý vết thương, sau khi uống quả nhiên có chút buồn ngủ, xử lý xong vết thương liền chợp mắt ngủ đi, tuy ngủ không phải rất sâu, nhưng cũng so với lúc tỉnh táo tốt hơn rất nhiều, sau khi tỉnh ngủ đau đầu chắc sẽ tốt thôi.

    Hết chương 15
     
  7. Jasmine92

    Messages:
    1,288
    Chương 16: Theo dõi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ ngày ấy khi hồi phủ, Bạch Lạc Tích liền không có bước ra cửa phủ nửa bước, nàng không muốn gây ra sự cố, nhưng nhàn rỗi này thực sự tẻ nhạt, bưng lên chén trên bàn một hơi cạn sạch, rượu này cũng không tệ lắm, chí ít so với rượu mạnh của biên cương tốt hơn rất nhiều.

    "Điện hạ, ngài đi ra ngoài dạo một chút, hoặc là đi chơi một chút đi, mỗi ngày uống rượu như vậy đối với thân thể không tốt." Tiểu An không nhìn nổi.

    "Hôm nay có rượu hôm nay say, cùng ta uống chút." Bạch Lạc Tích kéo lấy Tiểu An.

    "Thật hết cách với người." Tiểu An tiếp nhận chén, bất đắc dĩ nói.

    "Trong phủ này có thể nói chuyện cũng có một mình ngươi, người khác vui mừng không xong ta phạm sai lầm đó." Bạch Lạc Tích cười nói.

    "Điện hạ, như vậy cũng không phải cách a, ngài cũng không thể ngày ngày như thế."

    "Nè." Bạch Lạc Tích vẫn chưa t trả lời, mà là giơ chén lên ra hiệu.

    "Được." Hai người nhìn nhau nở nụ cười, uống một hơi cạn sạch, phảng phất lại nhớ tới tái ngoại, tuy khổ cực, nhưng không bị ràng buộc, sẽ không giống như bây giờ cẩn thận từng li từng tí một.

    "Trong phủ này có ít nhất ba phái, hoàng thượng, Ninh Vương, Hạ vương, họ muốn cái gì lại quá là rõ ràng, hiện tại không hành động chính là phản kích tốt nhất, chờ bọn họ ngao cò tranh nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi." Bạch Lạc Tích từ trong vạc rượu múc ra một bát, rượu nhỏ ở trên làn váy cũng không để ý chút nào, chỉ là vết thương trên tay không cẩn thận bị rượu xâm nhập, nàng nhíu nhíu mày, cảm giác đau như vậy mới có thể làm cho nàng cảm giác được Tiêu Yến vẫn là để ý chính mình thôi.

    Hoàng cung.

    Vinh Thiển đến gần bên tai Tiêu Yến nhẹ giọng bẩm báo, người sau sắc mặt càng thêm khó coi.

    "Thì những thứ này?" Tiêu Yến lên tiếng dò hỏi.

    "Vâng, mấy ngày nay Điện hạ đều ở trong phủ chưa từng ra ngoài."

    Tiêu Yến xoa xoa con mắt bởi vì trường kỳ phê duyệt tấu chương có chút rát, cô phái người đi giám sát Bạch Lạc Tích, ý định ban đầu là muốn dẫn ra dư nghiệt Bạch gia, không nghĩ tới đứa nhỏ này..

    "Không cho phép cung cấp rượu cho phủ nó nữa." Tiêu Yến lạnh lùng ra lệnh.

    "Vâng."

    Vinh Thiển đáy lòng buồn cười, nàng hiểu Tiêu Yến, tuy mặc kệ không hỏi, nhưng Bạch Lạc Tích chính là tử huyệt của cô, trước kia phải, bây giờ phải, tương lai cũng sẽ phải. Mấy năm trước chỉ là đem nàng quy về phản đảng, nhưng vẫn chưa trục xuất khỏi gia phả là có thể nói rõ tất cả. Nhưng mà chuyện say rượu đánh bạc hình như chưa bao giờ sẽ phát sinh ở trên người con cháu hoàng gia, Ninh Vương và Hạ vương càng là không uống rượu, xem ra Tiêu Yến phải đau đầu một trận rồi.

    Hết chương 16
     
  8. Jasmine92

    Messages:
    1,288
    Chương 17: Sư phụ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi Tiêu Yến đem rượu của Bạch Lạc Tích cắt đi, nàng ở trong phủ cũng thực sự tẻ nhạt, đơn giản thì lập cái bia ngắm luyện tập bắn tên.

    "Dừng lại, không nên lộn xộn." Bạch Lạc Tích quay về nô tài làm bia phía trước thét lên.

    "Điện hạ.." Trên đầu nô tài kia đội quả táo, đã sợ đến run rẫy, liên quan quả táo cũng đang run, chỉ lát nữa là phải rơi xuống.

    "Ngươi cử động nữa, ta cũng không dám bảo đảm có thể bắn chính xác hay không a." Bạch Lạc Tích cười đùa giơ cung lên.

    Theo đó "vèo" một tiếng, tiễn xuyên qua quả táo, chuẩn xác không có sai sót bắn trúng hồng tâm.

    "Ừm, không tệ." Bạch Lạc Tích tựa hồ rất hài lòng.

    "Điện.. hạ." Nô tài kia đã sợ hãi đến quỳ trên đất, không thể động đậy, loại trò chơi này ở trong quý tộc rất là thịnh hành, nô tài vô tội chết oan càng là nhiều vô số kể, bọn họ chỉ cho rằng Bạch Lạc Tích là quần áo lụa là, hoàn toàn không để ý tới mạng người, cũng không biết tài bắn cung của nàng đã luyện đến thuần thục như lửa, coi như là bịt mắt cũng sẽ không thương tổn được người.

    "Đổi người khác đi." Bạch Lạc Tích dặn dò.

    "Vâng." Nô tài xếp đầu hàng một bên run lập cập đi tới trước bia.

    Tiểu An ngồi ở một bên cười hì hì gặm quả táo, vừa vặn giữa trưa, Bạch Lạc Tích xem như là thị uy cho những nô tài này, tuy không được sủng ái, thế nhưng muốn mạng của những nô tài này vẫn là dễ như chơi, cũng có thể để những người giám sát kia thu liễm chút.

    Phòng ngủ.

    Bạch Lạc Tích nhắm mắt lại nằm ngửa ở bên trong nước, bắn tiễn cả buổi trưa, cánh tay có chút ê ẩm, hiện tại lại có một chút buồn ngủ, nhưng không như mong muốn, trong đầu hiện lên càng là cảnh tượng bị người đuổi giết rơi vào hồ sâu, nàng nỗ lực lắc đầu một cái, mở mắt ra.

    "Tiểu An." Bạch Lạc Tích nhẹ giọng kêu, không có được đáp lại, nàng đứng dậy cầm lấy bạch y khoát lên trên bức bình phong khoác lên người.

    "Làm sao vậy?" Đi ra cửa phòng thì thấy được Tiểu An vội vả đi tới.

    "Điện hạ, ở thư phòng phát hiện cái này." Tiểu An lấy ra một tờ giấy.

    "Sư phụ từng đến?" Bạch Lạc Tích liếc mắt nhìn liền nhận ra chủ nhân của chữ viết, mực còn không có khô, hiển nhiên là sau khi đến tâm huyết dâng trào viết phong thư này.

    "Chắc là vậy, trên thư nói nàng còn có việc, ngày khác trở lại thăm ngài." Tiểu An trả lời.

    Bạch Lạc Tích nhìn thư không khỏi muốn cười, người sư phụ này của nàng thực sự là.. Nếu đã đến rồi cũng không lộ diện, cả kiên trì chờ mình một nén hương cũng không có.

    Hết chương 17
     
  9. Jasmine92

    Messages:
    1,288
    Chương 18: Thỉnh an.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn Bạch Lạc Tích hồ nháo lâu như vậy, Tiêu Yến cuối cùng là không thể nhịn được nữa, truyền nàng vào cung. Vốn tưởng rằng lần trước đã cảnh cáo, chí ít sẽ thu liễm chút, không nghĩ tới đứa nhỏ này trò gian nhiều như vậy.

    "Tham kiến hoàng thượng." Bạch Lạc Tích quỳ xuống đất dập đầu.

    "Ừm." Tiêu Yến nhàn nhạt đáp lại.

    "Gần đây đang bận những gì?"

    "Thần vẫn vâng theo hoàng mệnh, ngốc ở trong phủ." Bạch Lạc Tích cố ý đem hai chữ mệnh cắn rất nặng.

    "Trẫm cho ngươi ở trong phủ, là muốn ngươi tu thân dưỡng tính." Tiêu Yến thấy thái độ của nàng không chút nào hối cải, ngữ khí dần lạnh.

    "Thần ở trong phủ luyện tiễn, chẳng lẽ không tính tu thân dưỡng tính?" Trong lòng Bạch Lạc Tích không vui, tất nhiên là nô tài nào đó đến cáo trạng, trở lại nhất định phải dọn dẹp một chút.

    "Trẫm không hy vọng ngươi đem những thói xấu kia mang về Kinh Thành, tốt nhất thu liễm chút!" Trong giọng nói Tiêu Yến lộ ra ghét bỏ.

    "Thần thế nào cùng hoàng thượng không liên quan đâu." Bạch Lạc Tích bị ngữ khí của Tiêu Yến kích phải.

    "..."

    Tiêu Yến không nói gì, chỉ là nhíu nhíu mày.

    "Vinh Thiển, mời gia pháp." Lặng im một lát, Tiêu Yến nhàn nhạt mở miệng.

    Bạch Lạc Tích biết Tiêu Yến tức giận rồi, âm thầm thở dài, chính mình tại sao thì không thể nhịn một chút đây, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Yến đều sẽ không tự giác biểu lộ tâm tình.

    Chỉ chốc lát trong tay Tiêu Yến thì thêm cây roi ngắn.

    "Áo khoác cởi đi." Tiêu Yến dùng roi ngắn chỉ trỏ.

    "..."

    Bạch Lạc Tích chỉ cảm thấy lúng túng, vẫn chưa hành động.

    "Bốp." Không hề có điềm báo trước một roi kéo xuống.

    "Ạch."

    Bạch Lạc Tích chưa bao giờ biết ngoại trừ đao kiếm, trên đời còn có đồ vật có thể để người ta đau như thế.

    "Bốp." Lại là một roi đánh vào cùng vị trí.

    "..."

    "Bốp." Ba roi quất ở địa phương đồng dạng.

    "Hí." Bạch Lạc Tích chỉ cảm thấy địa phương roi đánh qua hơi chút tê dại, đau đớn chậm rãi bao phủ, cái trán chảy ra đầy mồ hôi hột.

    "Áo khoác." Tiêu Yến ngừng lại động tác trong tay, ra lệnh.

    Hết chương 18
     
  10. Jasmine92

    Messages:
    1,288
    Chương 19: Phát tiết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới loại cưỡng chế này Bạch Lạc Tích chỉ có thể chậm rãi đưa tay, đem áo khoác rút đi.

    "Bốp." Áo khoác vừa rơi xuống đất, roi của Tiêu Yến thì quất lên.

    "Bốp bốp."

    Không có hỏi cũng không có trách cứ.

    'Bốp bốp bốp bốp. "

    Bạch Lạc Tích cắn răng nhẫn nhịn, không muốn ở trước mặt Tiêu Yến lộ ra chút mềm yếu nào.

    " Bốp bốp. "Thấy được dáng vẻ của Bạch Lạc Tích, Tiêu Yến càng thêm tức giận, hai roi tăng thêm cường độ mạnh mẽ quất xuống.

    " Ách. "

    Bạch Lạc Tích không nhịn được đau đớn, xoay tay lại nắm lấy cây roi tiếp tục hạ xuống, động tác này cũng thành công làm cho trên tay nàng để lại một đạo vết roi.

    " Buông tay. "Tiêu Yến lạnh giọng ra lệnh.

    " Thần không biết.. Đã làm sai điều gì, kính xin hoàng thượng biểu thị. "Bạch Lạc Tích lên tiếng.

    ".. Để ngươi trở về không phải làm mất mặt Tiêu gia! "Tiêu Yến bị chất vấn này kích nộ, nói không biết lựa lời.

    " Thần làm sao làm mất mặt Tiêu gia, nếu mất cũng là mất mặt người Bạch gia. "Bạch Lạc Tích cũng không nhượng bộ chút nào.

    " Bốp bốp "Tiêu Yến vung ra tay cầm lấy roi ngắn.

    " Hoàng thượng muốn trách phạt thần cũng cần theo quốc pháp định tội, bây giờ cái này tính cái gì? Lạm dụng tư hình? "Tuy đau đớn như xé rách phía sau, nhưng Bạch Lạc Tích bị kích thích đến đã quên tình cảnh của chính mình, cảm xúc đè nén đáy lòng nhiều năm trong nháy mắt tìm tới lối ra.

    " Thật sao? Vậy trẫm hôm nay liền để ngươi biết, ở đây, trẫm chính là quốc pháp! "

    " Bốp bốp bốp. "Roi không có chương pháp gì đánh xuống, mang theo cảm xúc phát tiết.

    Đau, trong đầu Bạch Lạc Tích chỉ còn dư lại một chữ này, nơi roi đến vết sưng lập tức hiện, xem ra vừa rồi Tiêu Yến là thả nước.

    " Bốp bốp bốp bốp. "

    Bạch gia vẫn là cấm kỵ của Tiêu Yến, tất cả mọi người trong cung giữ kín như bưng, bây giờ bị Bạch Lạc Tích không kiêng dè chút nào nói ra như vậy, sự thù hận của Tiêu Yến xông lên đầu.

    " Bốp bốp. "Roi tiếp tục hạ xuống, Tiêu Yến đang nổi giận căn bản kiêng kỵ không tới Bạch Lạc Tích có thể chịu đựng không.

    " Hí.."Bạch Lạc Tích đã không còn quật cường vừa rồi nữa, nỗ lực giẫy giụa muốn tránh né.

    Hết chương 19
     
Trả lời qua Facebook
Loading...