Bài viết: 317 

Chương 80: Chuyến tàu đêm (phần 1)
[HIDE-THANKS]
Tiểu Hàn nhìn xuống từ cửa sổ tầng ba, thấy một chiếc ô tô màu đen đang lái vào cổng trại trẻ mồ côi.
Bất cứ khi nào một chiếc xe như vậy chạy tới, đối với những người sống ở đây, đó là cơ hội để rời đi. Mặc dù trong lòng em biết rất rõ cơ hội như vậy nhất định sẽ không rơi vào tay mình.
Em thu ánh mắt từ tầng dưới xuống, tuyệt vọng nhìn vào cửa sổ kính. Khung cửa sổ không mấy sạch sẽ phản chiếu khuôn mặt của một em mười hai tuổi – đôi mắt trong veo, chiếc mũi nhỏ và gò má đầy đặn. Nếu không nhìn vào miệng thì các đường nét trên khuôn mặt ăn khớp với nhau có thể coi là dễ thương.
Nhưng.. lần đầu tiên mọi người gặp em, không có ngoại lệ, họ chỉ nhìn vào miệng của em.
Môi trên của em bị tách ra một cách khủng khiếp, kéo dài đến lỗ mũi, răng nhe ra, khiến em trở thành một con quái vật nhỏ đáng sợ.
Em từng nhìn thấy một bức tranh trong một cuốn bách khoa toàn thư, lớp băng trắng hoàn hảo đã nứt ra một mảng đen khổng lồ do một trận động đất không thể tránh khỏi, trông rất giống với khuôn mặt này của em.
Không ai muốn thu nhận một con quái vật nhỏ như vậy. Ngay cả cha mẹ ruột của em cũng không chấp nhận nổi, nên họ đã bỏ rơi em.
Em thậm chí còn không có tên riêng của mình. Ngày em được đón về là vào tiết Tiểu Hàn nên em được đặt tên này một cách ngẫu nhiên như vậy.
Khi đó em còn rất nhỏ, chưa hiểu rõ khuôn mặt của chính mình nên đã từng rất ngây thơ và mong mỏi chờ đợi những chiếc xe như vậy. Bởi vì bằng cách này, các bạn của em có thể rời khỏi trại trẻ mồ côi.
Lúc nào em cũng mơ ước được rời khỏi đây.
Ngôi nhà trong trại trẻ mồ côi chỉ có những chiếc giường tập thể tồi tàn, mùa đông thì lạnh giá mà khi hè tới thì nóng bức. Mùa hè đến, em trằn trọc, ngủ giống như nằm trên tấm ván gỗ cứng. Những chiếc gối và ga trải giường màu trắng dưới người đã bị mồ hôi nhuộm vàng nhạt và bốc mùi hôi khó chịu. Nhưng khó khăn nhất là mùa đông lạnh giá. Máy sưởi chỉ có một ống mỏng lắp ở góc, cửa sổ không chắc chắn, vì vậy gió lạnh theo đó thi nhau lùa vào.
Không ai muốn ngủ ở vị trí có gió lùa cạnh cửa sổ, nên vị trí này bị đẩy qua cho em.
Lần đầu tiên ngủ ở đó, em cảm thấy choáng váng cả đêm. Em rùng mình, vùi vào chiếc chăn mỏng, cảm giác như cổ họng mình như đang bị nhét vào ống sưởi, khiến cô cảm thấy vừa nóng vừa đau.
Mọi người thức dậy rồi đi ăn sáng, còn nơi em nằm như trở thành hòn đảo bị lãng quên.
Đúng lúc này, Đình Đình xuất hiện. Đến cô nhi viện không lâu, cô bé được xếp vào giường trên của Tiểu Hàn.
Cô bé vẫn nằm trên giường trên, tò mò liếc nhìn Tiểu Hàn tái nhợt, thẳng thừng hỏi: "Cậu sao vậy?"
Ý thức của em hỗn loạn. Giọng nói rõ ràng ở bên cạnh giường, nhưng rất xa. Em chỉ có thể bất lực lắc đầu, không biết phải bày tỏ sự khó chịu của mình như thế nào.
Đình Đình thấy vậy liền đưa bàn tay mũm mĩm ra, sờ trán em rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Một lúc lâu sau, Tiểu Hàn cảm thấy có một vật nhỏ mỏng manh được nhét vào lòng bàn tay mình - viên thuốc đã cứu mạng em trong cơn sốt cao này.
Từ đó trở đi, thế giới trống rỗng của em được lấp đầy bởi một cô bé mũm mĩm khác.
Bọn nhỏ chỉ kén ăn với nhau và hay chia sẻ những món ăn mà đối phương không thích. Trên sân bụi bặm, chúng cùng nhau đan vòng hoa và chơi đá cầu. Đình Đình cũng sẽ đọc truyện cổ tích cho em nghe. Vì cái miệng nên em luôn gặp khó khăn khi nói chuyện. Nhưng Đình Đình chưa bao giờ bận tâm đến điều này.
Tiểu Hàn dần dần cảm thấy, nếu có cô bé này ở đây, em không rời khỏi cô nhi viện cũng không thành vấn đề.
Cho đến ngày hôm đó, lại một chiếc ô tô màu đen khác chạy vào sân.
Em, Đình Đình và những đứa trẻ khác từ trại trẻ mồ côi được gọi đến như thường lệ, một người đàn ông và một người phụ nữ lạ bước xuống xe và nhìn quanh họ.
Khi ánh mắt của họ lướt đến bên em, họ không khỏi cau mày. Sau đó ánh mắt người phụ nữ chuyển sang Đình Đình bên cạnh.
Đình Đình nắm tay em, vẻ mặt rất lo lắng.
"Cô có thể biết tên của con được không?"
Người phụ nữ liếc nhìn Đình Đình và đột nhiên hỏi.
Đình Đình vừa định trả lời thì mũi cô đã nhăn lại và hắt hơi một cách dữ dội. Sắc mặt người đàn ông bên cạnh đột nhiên lộ ra vẻ trách cứ.
"Tiểu Hàn, có phải mình đã làm hỏng việc không.."
Đình Đình cúi đầu thấp giọng khóc.
Em có chút lúng túng, đành phải nắm chặt lòng bàn tay đối phương hơn.
Người đàn ông và người phụ nữ thì thầm vài câu với trưởng khoa rồi cùng đi về phía phòng làm việc của trưởng khoa. Trước khi rời đi, trưởng khoa còn gọi Đình Đình tới chỗ ông một mình.
Tiểu Hàn lập tức nghĩ rằng họ sẽ dạy cho Đình Đình một bài học cho sự thô lỗ của cô bé, nên em bí mật đi theo Đình Đình vòng ra sân, đặt viên gạch dưới chân, lặng lẽ ló nửa khuôn mặt ra lo lắng nhìn vào trong.
Trong văn phòng, viện trưởng không có vẻ mặt lạnh lùng như em mong đợi, mà là mỉm cười sờ sờ đầu Đình Đình, mở miệng nói gì đó.
Họ bước đến chỗ Đình Đình, người phụ nữ hơi khom người xuống và vuốt thẳng cổ áo của cô bé.
Sau đó, Tiểu Hàn nhìn thấy khóe miệng Đình Đình nhếch lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ mà em chưa từng thấy.
Khung cảnh thật đẹp, đầy hài hòa, không hề có sự trừng phạt hay làm khó dễ như em tưởng tượng.
Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng em lại có một cảm giác mất mát vô cùng lớn.
Tiểu Hàn rụt đầu lại, ngồi xổm dưới mái hiên cửa sổ mục nát, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.
Đình Đình rời trại trẻ mồ côi ngay sau ngày hôm đó.
Trước khi rời đi, cô bé để lại cho Tiểu Hàn một chiếc hộp sắt nhỏ, trong đó có vòng hoa và những quả cầu đã cũ. Cô bé nói rằng cô bé đã có một ngôi nhà mới và họ sẽ mua cho cô bé những đồ chơi tốt hơn, nhưng những thứ này không còn hữu dụng với cô bé nữa nên đã để chúng lại cho Tiểu Hàn.
Tuy nhiên, không ai muốn chơi với em nữa. Em quay lại cuộc sống cũ.
Mọi người ở đây đều mong muốn rời đi và được một gia đình mới nhận nuôi.
Việc nhận con nuôi có nghĩa là một sự thay đổi lớn trong quỹ đạo cuộc sống. Dù tốt hay xấu, vẫn tốt hơn là sống trong trại trẻ mồ côi không thức ăn, không quần áo, không hơi ấm, nhìn thoáng qua là có thể thấy được kết cục.
Có quá nhiều nhân khẩu mà lại quá ít thức ăn, nên trẻ em ở đây đã học cách bày mưu và tẩy trắng bản thân quá sớm. Không có thứ gọi là tình bạn, mọi người đều như thể là một con sói đói. Dù có tình bạn nào cũng sẽ chóng tàn, giống như em và Đình Đình. Khi con người thất vọng một lần, họ sẽ kích hoạt cơ chế tự bảo vệ mình và ngừng lãng phí những cảm xúc vô ích.
Em bắt đầu cố gắng học nói. Ít nhất khi người khác hỏi tên, em có thể phát âm rõ ràng từng chữ. Suy cho cùng, không giống như Đình Đình, ngay cả khi cô bé mắc lỗi, cô bé có thể được bỏ qua mà không cần quan tâm nhờ vẻ ngoài dễ nhìn của mình.
Nhỏ bé, lạnh lùng. Em hay ngồi xổm trong sân và nhìn bầu trời mỗi ngày, luyện tập hai từ này, cuối cùng em đã có thể phát âm hai âm tiết này một cách tròn trịa dễ nghe.
Mỗi lần có xe tới, em đều sẵn sàng.
Nhưng từng chưa có ai hỏi em, tên con là gì? Tất cả những gì em nhận lại là một ánh mắt sợ hãi.
Khi lớn lên, em không còn hy vọng được nhận làm con nuôi nữa. Đứa trẻ càng lớn thì khả năng gia đình nhận nuôi sẽ xem xét điều đó càng ít. Họ đều chỉ thích những đứa trẻ còn non nớt và ngây thơ.
Em nghĩ rằng ý nghĩa cuộc sống cô đơn của mình là trở thành vật tham khảo cho những đứa trẻ đó. Khi so sánh đứa trẻ khác với em, họ sẽ sẵn sàng đưa đứa trẻ đó đi.
Em không biết lối thoát của mình ở đâu, dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng em đã cảm thấy mình đã sống đủ rồi.
Tiểu Hàn là người cuối cùng bước vào phòng hoạt động.
Mặc dù em đã mười hai tuổi và là người lớn nhất trong nhóm nhưng em lại kém phát triển và vóc dáng thấp bé chỉ có thể đứng ở hàng ghế cuối cùng.
Em ngẩng đầu nhìn về phía trước, đứng đó là một nam một nữ, trông vẫn như cũ.
Nhưng điều kỳ lạ là cả hai đều đeo kính râm.
Thị lực của họ bị kém ư?
Ngay khi ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu, em nhìn thấy hai người đồng thời tháo kính râm ra, như thể họ có một con mắt khác ở trên mặt kia giúp có thể nhìn thấy chuyển động của nhau, ngầm hiểu mà không cần ra tín hiệu.
Bọn trẻ nhìn họ há hốc mồm, em cũng không khỏi ngạc nhiên.
Trong những năm qua, có vô số người đến nhận nuôi bọn họ, nhưng Tiểu Hàn cam đoan rằng đây là cặp đôi xứng đôi nhất mà em từng thấy.
Những từ ngữ nghèo nàn của em không thể diễn tả được cảm giác tuyệt vời khi họ tháo kính râm ra, tim em đập rất nhanh, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, chân em yếu ớt như muốn lao ra khỏi phòng sinh hoạt vào giây tiếp theo.
Em nghĩ đến đôi môi xấu xí của mình, khiến em cảm thấy mình thật tự ti khi ở cùng phòng với họ.
Tiểu Hàn cúi đầu thật thấp.
Họ không tùy tiện liếc nhìn bọn trẻ như những người trước mặt mà lựa chọn chúng như thể chúng là những cái kệ trên quầy thu ngân.
Người đàn ông trông trẻ hơn người phụ nữ lần lượt bước đến gần từng đứa trẻ, quỳ xuống, xoa đầu và nhẹ nhàng hỏi tên chúng. Giọng nói cũng nhẹ nhàng như gió xuân.
Tiểu Hàn chứng kiến cảnh tượng này, bất giác nín thở.
Liệu người này cũng sẽ đến gần em và hỏi em câu hỏi tương tự chứ? Nếu có thể yêu cầu một đứa trẻ, liệu là em thì có được không.. Em đột nhiên có một ảo tưởng như vậy.
Không, nó sẽ không xảy ra. Em lắc đầu buồn bã, tự cảnh báo mình không nên kỳ vọng.
Nếu một người đàn ông đẹp trai như vậy, chắc chắn anh sẽ càng khó chấp nhận cái miệng dị dạng của mình.
Em nép vào một góc vắng vẻ hơn, giữ khoảng cách với đám đông thật xa, lặng lẽ đợi người đàn ông đi trước mặt mình rồi quay người rời đi cũng không sao, em đã quen với sự thất vọng này từ lâu.
"Chú có thể biết tên của con được không?"
Tuy nhiên, cơn gió xuân dịu dàng đó đã chợt thổi qua trước mặt em.
Tiểu Hàn không thể tin được, lúc này bộ não vốn chậm chạp của em càng thêm khẩn trương. Em ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tò mò của người đàn ông.
Dáng của người đàn ông cao hơn em tưởng, em chỉ cao hơn đầu gối anh một chút.
Người đàn ông nhanh chóng ngồi xổm xuống, loại bỏ áp bức do chiều cao của mình gây ra. Bàn tay to lớn của anh xoa đầu em, kiên nhẫn hỏi lại: "Con tên gì?"
Anh nhìn thấy rõ khuôn miệng đặc biệt của em, nhưng đôi mắt anh không có gì lấy làm kỳ lạ, không có vẻ ghê tởm, không có ngạc nhiên, thậm chí là đồng cảm.
Trong mắt anh, em dường như không khác gì những đứa trẻ khác trước đó.
Nhưng việc thiếu vắng sự khác biệt này khiến mắt em chợt nhức nhối. Em mở miệng, nhưng hai từ đã thường luyện tập tốt lại mất kiểm soát vào thời điểm quan trọng.
Em tức giận lo lắng, đôi mắt nhanh chóng đỏ hoe.
Người đàn ông sửng sốt một lúc, nhìn người phụ nữ vẫn đứng im lặng phía sau ra tín hiệu cầu cứu. Người phụ nữ đang nhìn anh, ngay khi cô nhận được ánh mắt của anh, cô bước tới chỗ họ.
Vẻ mặt cô cũng không tự nhiên hơn người đàn ông, lộ ra chút giả vờ bình tĩnh, cô quỳ xuống, lấy ra một túi kẹo từ trong túi, đưa cho em và nói: "Đừng sợ, có chúng ta đây. Cô sẽ cho con một ít kẹo."
Người đàn ông cúi xuống thì thầm vào tai cô: "Chị, chiêu trò của chị có hiệu quả không?"
"Không phải cậu nói trẻ con đều thích ăn đồ ngọt sao?" Cô liếc nhìn người đàn ông: "Có một đứa trẻ nào đó là ví dụ điển hình nhất, cậu nhóc ấy đã mang đồ ngọt vào nhóm khi mới hai mươi tuổi."
Người đàn ông không nói nên lời, đưa tay ra, bất lực nhéo nhéo eo người phụ nữ.
Trên tay Tiểu Hàn đầy kẹo do người phụ nữ đưa, mắt cũng không còn đỏ nữa. Nhưng không phải vì túi kẹo này mà là sự tương tác giữa hai người trước mặt khiến cô có chút bối rối.
Họ dường như cuối cùng cũng nhận ra rằng có một đứa trẻ trước mặt họ, họ lúng túng, quay lưng lại với cô gái và nói: "Chú cũng cho con kẹo."
Trong lúc hai người đứng dậy rời đi, em lấy hết can đảm lắp bắp nhưng lại nói rõ ràng: "Tiểu Hàn. Tên con là.. Tiểu Hàn!"
Người đàn ông dừng một chút, quay người cười nói: "Xin chào Tiểu Hàn, chú tên là Truy Dã."
Anh tự hào chỉ vào người phụ nữ bên cạnh rồi nói nhỏ và chắc chắn.
"Đây là người yêu của chú, cô ấy tên là Ô Mạn."
Bất cứ khi nào một chiếc xe như vậy chạy tới, đối với những người sống ở đây, đó là cơ hội để rời đi. Mặc dù trong lòng em biết rất rõ cơ hội như vậy nhất định sẽ không rơi vào tay mình.
Em thu ánh mắt từ tầng dưới xuống, tuyệt vọng nhìn vào cửa sổ kính. Khung cửa sổ không mấy sạch sẽ phản chiếu khuôn mặt của một em mười hai tuổi – đôi mắt trong veo, chiếc mũi nhỏ và gò má đầy đặn. Nếu không nhìn vào miệng thì các đường nét trên khuôn mặt ăn khớp với nhau có thể coi là dễ thương.
Nhưng.. lần đầu tiên mọi người gặp em, không có ngoại lệ, họ chỉ nhìn vào miệng của em.
Môi trên của em bị tách ra một cách khủng khiếp, kéo dài đến lỗ mũi, răng nhe ra, khiến em trở thành một con quái vật nhỏ đáng sợ.
Em từng nhìn thấy một bức tranh trong một cuốn bách khoa toàn thư, lớp băng trắng hoàn hảo đã nứt ra một mảng đen khổng lồ do một trận động đất không thể tránh khỏi, trông rất giống với khuôn mặt này của em.
Không ai muốn thu nhận một con quái vật nhỏ như vậy. Ngay cả cha mẹ ruột của em cũng không chấp nhận nổi, nên họ đã bỏ rơi em.
Em thậm chí còn không có tên riêng của mình. Ngày em được đón về là vào tiết Tiểu Hàn nên em được đặt tên này một cách ngẫu nhiên như vậy.
Khi đó em còn rất nhỏ, chưa hiểu rõ khuôn mặt của chính mình nên đã từng rất ngây thơ và mong mỏi chờ đợi những chiếc xe như vậy. Bởi vì bằng cách này, các bạn của em có thể rời khỏi trại trẻ mồ côi.
Lúc nào em cũng mơ ước được rời khỏi đây.
Ngôi nhà trong trại trẻ mồ côi chỉ có những chiếc giường tập thể tồi tàn, mùa đông thì lạnh giá mà khi hè tới thì nóng bức. Mùa hè đến, em trằn trọc, ngủ giống như nằm trên tấm ván gỗ cứng. Những chiếc gối và ga trải giường màu trắng dưới người đã bị mồ hôi nhuộm vàng nhạt và bốc mùi hôi khó chịu. Nhưng khó khăn nhất là mùa đông lạnh giá. Máy sưởi chỉ có một ống mỏng lắp ở góc, cửa sổ không chắc chắn, vì vậy gió lạnh theo đó thi nhau lùa vào.
Không ai muốn ngủ ở vị trí có gió lùa cạnh cửa sổ, nên vị trí này bị đẩy qua cho em.
Lần đầu tiên ngủ ở đó, em cảm thấy choáng váng cả đêm. Em rùng mình, vùi vào chiếc chăn mỏng, cảm giác như cổ họng mình như đang bị nhét vào ống sưởi, khiến cô cảm thấy vừa nóng vừa đau.
Mọi người thức dậy rồi đi ăn sáng, còn nơi em nằm như trở thành hòn đảo bị lãng quên.
Đúng lúc này, Đình Đình xuất hiện. Đến cô nhi viện không lâu, cô bé được xếp vào giường trên của Tiểu Hàn.
Cô bé vẫn nằm trên giường trên, tò mò liếc nhìn Tiểu Hàn tái nhợt, thẳng thừng hỏi: "Cậu sao vậy?"
Ý thức của em hỗn loạn. Giọng nói rõ ràng ở bên cạnh giường, nhưng rất xa. Em chỉ có thể bất lực lắc đầu, không biết phải bày tỏ sự khó chịu của mình như thế nào.
Đình Đình thấy vậy liền đưa bàn tay mũm mĩm ra, sờ trán em rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Một lúc lâu sau, Tiểu Hàn cảm thấy có một vật nhỏ mỏng manh được nhét vào lòng bàn tay mình - viên thuốc đã cứu mạng em trong cơn sốt cao này.
Từ đó trở đi, thế giới trống rỗng của em được lấp đầy bởi một cô bé mũm mĩm khác.
Bọn nhỏ chỉ kén ăn với nhau và hay chia sẻ những món ăn mà đối phương không thích. Trên sân bụi bặm, chúng cùng nhau đan vòng hoa và chơi đá cầu. Đình Đình cũng sẽ đọc truyện cổ tích cho em nghe. Vì cái miệng nên em luôn gặp khó khăn khi nói chuyện. Nhưng Đình Đình chưa bao giờ bận tâm đến điều này.
Tiểu Hàn dần dần cảm thấy, nếu có cô bé này ở đây, em không rời khỏi cô nhi viện cũng không thành vấn đề.
Cho đến ngày hôm đó, lại một chiếc ô tô màu đen khác chạy vào sân.
Em, Đình Đình và những đứa trẻ khác từ trại trẻ mồ côi được gọi đến như thường lệ, một người đàn ông và một người phụ nữ lạ bước xuống xe và nhìn quanh họ.
Khi ánh mắt của họ lướt đến bên em, họ không khỏi cau mày. Sau đó ánh mắt người phụ nữ chuyển sang Đình Đình bên cạnh.
Đình Đình nắm tay em, vẻ mặt rất lo lắng.
"Cô có thể biết tên của con được không?"
Người phụ nữ liếc nhìn Đình Đình và đột nhiên hỏi.
Đình Đình vừa định trả lời thì mũi cô đã nhăn lại và hắt hơi một cách dữ dội. Sắc mặt người đàn ông bên cạnh đột nhiên lộ ra vẻ trách cứ.
"Tiểu Hàn, có phải mình đã làm hỏng việc không.."
Đình Đình cúi đầu thấp giọng khóc.
Em có chút lúng túng, đành phải nắm chặt lòng bàn tay đối phương hơn.
Người đàn ông và người phụ nữ thì thầm vài câu với trưởng khoa rồi cùng đi về phía phòng làm việc của trưởng khoa. Trước khi rời đi, trưởng khoa còn gọi Đình Đình tới chỗ ông một mình.
Tiểu Hàn lập tức nghĩ rằng họ sẽ dạy cho Đình Đình một bài học cho sự thô lỗ của cô bé, nên em bí mật đi theo Đình Đình vòng ra sân, đặt viên gạch dưới chân, lặng lẽ ló nửa khuôn mặt ra lo lắng nhìn vào trong.
Trong văn phòng, viện trưởng không có vẻ mặt lạnh lùng như em mong đợi, mà là mỉm cười sờ sờ đầu Đình Đình, mở miệng nói gì đó.
Họ bước đến chỗ Đình Đình, người phụ nữ hơi khom người xuống và vuốt thẳng cổ áo của cô bé.
Sau đó, Tiểu Hàn nhìn thấy khóe miệng Đình Đình nhếch lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ mà em chưa từng thấy.
Khung cảnh thật đẹp, đầy hài hòa, không hề có sự trừng phạt hay làm khó dễ như em tưởng tượng.
Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng em lại có một cảm giác mất mát vô cùng lớn.
Tiểu Hàn rụt đầu lại, ngồi xổm dưới mái hiên cửa sổ mục nát, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.
Đình Đình rời trại trẻ mồ côi ngay sau ngày hôm đó.
Trước khi rời đi, cô bé để lại cho Tiểu Hàn một chiếc hộp sắt nhỏ, trong đó có vòng hoa và những quả cầu đã cũ. Cô bé nói rằng cô bé đã có một ngôi nhà mới và họ sẽ mua cho cô bé những đồ chơi tốt hơn, nhưng những thứ này không còn hữu dụng với cô bé nữa nên đã để chúng lại cho Tiểu Hàn.
Tuy nhiên, không ai muốn chơi với em nữa. Em quay lại cuộc sống cũ.
Mọi người ở đây đều mong muốn rời đi và được một gia đình mới nhận nuôi.
Việc nhận con nuôi có nghĩa là một sự thay đổi lớn trong quỹ đạo cuộc sống. Dù tốt hay xấu, vẫn tốt hơn là sống trong trại trẻ mồ côi không thức ăn, không quần áo, không hơi ấm, nhìn thoáng qua là có thể thấy được kết cục.
Có quá nhiều nhân khẩu mà lại quá ít thức ăn, nên trẻ em ở đây đã học cách bày mưu và tẩy trắng bản thân quá sớm. Không có thứ gọi là tình bạn, mọi người đều như thể là một con sói đói. Dù có tình bạn nào cũng sẽ chóng tàn, giống như em và Đình Đình. Khi con người thất vọng một lần, họ sẽ kích hoạt cơ chế tự bảo vệ mình và ngừng lãng phí những cảm xúc vô ích.
Em bắt đầu cố gắng học nói. Ít nhất khi người khác hỏi tên, em có thể phát âm rõ ràng từng chữ. Suy cho cùng, không giống như Đình Đình, ngay cả khi cô bé mắc lỗi, cô bé có thể được bỏ qua mà không cần quan tâm nhờ vẻ ngoài dễ nhìn của mình.
Nhỏ bé, lạnh lùng. Em hay ngồi xổm trong sân và nhìn bầu trời mỗi ngày, luyện tập hai từ này, cuối cùng em đã có thể phát âm hai âm tiết này một cách tròn trịa dễ nghe.
Mỗi lần có xe tới, em đều sẵn sàng.
Nhưng từng chưa có ai hỏi em, tên con là gì? Tất cả những gì em nhận lại là một ánh mắt sợ hãi.
Khi lớn lên, em không còn hy vọng được nhận làm con nuôi nữa. Đứa trẻ càng lớn thì khả năng gia đình nhận nuôi sẽ xem xét điều đó càng ít. Họ đều chỉ thích những đứa trẻ còn non nớt và ngây thơ.
Em nghĩ rằng ý nghĩa cuộc sống cô đơn của mình là trở thành vật tham khảo cho những đứa trẻ đó. Khi so sánh đứa trẻ khác với em, họ sẽ sẵn sàng đưa đứa trẻ đó đi.
Em không biết lối thoát của mình ở đâu, dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng em đã cảm thấy mình đã sống đủ rồi.
Tiểu Hàn là người cuối cùng bước vào phòng hoạt động.
Mặc dù em đã mười hai tuổi và là người lớn nhất trong nhóm nhưng em lại kém phát triển và vóc dáng thấp bé chỉ có thể đứng ở hàng ghế cuối cùng.
Em ngẩng đầu nhìn về phía trước, đứng đó là một nam một nữ, trông vẫn như cũ.
Nhưng điều kỳ lạ là cả hai đều đeo kính râm.
Thị lực của họ bị kém ư?
Ngay khi ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu, em nhìn thấy hai người đồng thời tháo kính râm ra, như thể họ có một con mắt khác ở trên mặt kia giúp có thể nhìn thấy chuyển động của nhau, ngầm hiểu mà không cần ra tín hiệu.
Bọn trẻ nhìn họ há hốc mồm, em cũng không khỏi ngạc nhiên.
Trong những năm qua, có vô số người đến nhận nuôi bọn họ, nhưng Tiểu Hàn cam đoan rằng đây là cặp đôi xứng đôi nhất mà em từng thấy.
Những từ ngữ nghèo nàn của em không thể diễn tả được cảm giác tuyệt vời khi họ tháo kính râm ra, tim em đập rất nhanh, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, chân em yếu ớt như muốn lao ra khỏi phòng sinh hoạt vào giây tiếp theo.
Em nghĩ đến đôi môi xấu xí của mình, khiến em cảm thấy mình thật tự ti khi ở cùng phòng với họ.
Tiểu Hàn cúi đầu thật thấp.
Họ không tùy tiện liếc nhìn bọn trẻ như những người trước mặt mà lựa chọn chúng như thể chúng là những cái kệ trên quầy thu ngân.
Người đàn ông trông trẻ hơn người phụ nữ lần lượt bước đến gần từng đứa trẻ, quỳ xuống, xoa đầu và nhẹ nhàng hỏi tên chúng. Giọng nói cũng nhẹ nhàng như gió xuân.
Tiểu Hàn chứng kiến cảnh tượng này, bất giác nín thở.
Liệu người này cũng sẽ đến gần em và hỏi em câu hỏi tương tự chứ? Nếu có thể yêu cầu một đứa trẻ, liệu là em thì có được không.. Em đột nhiên có một ảo tưởng như vậy.
Không, nó sẽ không xảy ra. Em lắc đầu buồn bã, tự cảnh báo mình không nên kỳ vọng.
Nếu một người đàn ông đẹp trai như vậy, chắc chắn anh sẽ càng khó chấp nhận cái miệng dị dạng của mình.
Em nép vào một góc vắng vẻ hơn, giữ khoảng cách với đám đông thật xa, lặng lẽ đợi người đàn ông đi trước mặt mình rồi quay người rời đi cũng không sao, em đã quen với sự thất vọng này từ lâu.
"Chú có thể biết tên của con được không?"
Tuy nhiên, cơn gió xuân dịu dàng đó đã chợt thổi qua trước mặt em.
Tiểu Hàn không thể tin được, lúc này bộ não vốn chậm chạp của em càng thêm khẩn trương. Em ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tò mò của người đàn ông.
Dáng của người đàn ông cao hơn em tưởng, em chỉ cao hơn đầu gối anh một chút.
Người đàn ông nhanh chóng ngồi xổm xuống, loại bỏ áp bức do chiều cao của mình gây ra. Bàn tay to lớn của anh xoa đầu em, kiên nhẫn hỏi lại: "Con tên gì?"
Anh nhìn thấy rõ khuôn miệng đặc biệt của em, nhưng đôi mắt anh không có gì lấy làm kỳ lạ, không có vẻ ghê tởm, không có ngạc nhiên, thậm chí là đồng cảm.
Trong mắt anh, em dường như không khác gì những đứa trẻ khác trước đó.
Nhưng việc thiếu vắng sự khác biệt này khiến mắt em chợt nhức nhối. Em mở miệng, nhưng hai từ đã thường luyện tập tốt lại mất kiểm soát vào thời điểm quan trọng.
Em tức giận lo lắng, đôi mắt nhanh chóng đỏ hoe.
Người đàn ông sửng sốt một lúc, nhìn người phụ nữ vẫn đứng im lặng phía sau ra tín hiệu cầu cứu. Người phụ nữ đang nhìn anh, ngay khi cô nhận được ánh mắt của anh, cô bước tới chỗ họ.
Vẻ mặt cô cũng không tự nhiên hơn người đàn ông, lộ ra chút giả vờ bình tĩnh, cô quỳ xuống, lấy ra một túi kẹo từ trong túi, đưa cho em và nói: "Đừng sợ, có chúng ta đây. Cô sẽ cho con một ít kẹo."
Người đàn ông cúi xuống thì thầm vào tai cô: "Chị, chiêu trò của chị có hiệu quả không?"
"Không phải cậu nói trẻ con đều thích ăn đồ ngọt sao?" Cô liếc nhìn người đàn ông: "Có một đứa trẻ nào đó là ví dụ điển hình nhất, cậu nhóc ấy đã mang đồ ngọt vào nhóm khi mới hai mươi tuổi."
Người đàn ông không nói nên lời, đưa tay ra, bất lực nhéo nhéo eo người phụ nữ.
Trên tay Tiểu Hàn đầy kẹo do người phụ nữ đưa, mắt cũng không còn đỏ nữa. Nhưng không phải vì túi kẹo này mà là sự tương tác giữa hai người trước mặt khiến cô có chút bối rối.
Họ dường như cuối cùng cũng nhận ra rằng có một đứa trẻ trước mặt họ, họ lúng túng, quay lưng lại với cô gái và nói: "Chú cũng cho con kẹo."
Trong lúc hai người đứng dậy rời đi, em lấy hết can đảm lắp bắp nhưng lại nói rõ ràng: "Tiểu Hàn. Tên con là.. Tiểu Hàn!"
Người đàn ông dừng một chút, quay người cười nói: "Xin chào Tiểu Hàn, chú tên là Truy Dã."
Anh tự hào chỉ vào người phụ nữ bên cạnh rồi nói nhỏ và chắc chắn.
"Đây là người yêu của chú, cô ấy tên là Ô Mạn."