Chương 68: Mang thai
Edit & Beta: Hà Linh Chi (*Hoa Cúc*)
Edit & Beta: Hà Linh Chi (*Hoa Cúc*)
Hàn Kỳ đến cửa bệnh viện thì cảm thấy có chút chóng mặt, bụng cũng ẩn ẩn đau, cậu nghĩ gần đây bị cảm lạnh, cũng không để ý nhiều nhanh chóng đi vào tìm một y tá hỏi xem Chu Minh Hàm ở chỗ nào.
Vừa vặn một nam nhân mặc tây trang màu đen đi tới bên cạnh, kỳ quái đánh giá cậu một hồi liền hỏi "Là Hàn tiên sinh phải không?"
Hàn Kỳ sửng sốt, vội nói "Vâng, đúng vậy."
Người nọ khom lưng nói "Diệp tiên sinh để tôi tới đón cậu, mời."
Hàn Kỳ gật đầu, chịu đựng bụng không khỏe vội đi theo. Người nọ đi vài bước lại quay đầu lại, có chút lo lắng hỏi "Tôi thấy cậu sắc mặt không tốt lắm, có cần đi tìm bác sĩ xem một chút không?"
Hàn Kỳ lắc đầu, gượng cười "Không cần, đi xem.. Minh, Minh Hàm.."
Cậu nghẹn cả buổi mới ra được hai chữ này, trước kia Chu Minh Hàm cũng bảo cậu xưng hô như vậy, nhưng Hàn Kỳ cảm thấy rất buồn nôn không nói được, lúc này gọi như vậy ngược lại cũng không cảm thấy gì cả.
Người nọ nghe xong cũng khiêu mi cười cười, vốn Hàn Kỳ đang cảm thấy không có gì nhưng giờ lại quẫn bách.
Người nọ cũng không tiếp tục cười cậu nữa, trực tiếp mang cậu tới phòng phẫu thuật. Hàn Kỳ vừa tới nơi liền hoảng sợ, một đám người mặc đồ đen còn thêm cảnh sát, lão gia tử và Chu bá cũng ở đó. Này.. Có phải bị thương rất nặng?
Hàn Kỳ không khỏi suy nghĩ miên man, chân như nhũn ra.
Lão gia tử thấy cậu đến vội nói "Tiểu Hàn cũng tới sao, đến bên này ngồi chờ đi, sắc mặt sao kém như vậy? Yên tâm không sao đâu, tiểu tử kia sinh mệnh cứng rắn, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Tuy nói như vậy, nhưng Hàn Kỳ vẫn có thể phát hiện khi ông nói tay khẽ run, gắt gao nắm chặt gậy trúc, rõ ràng đang rất lo lắng.
Cậu ngồi xuống nắm tay lão gia tử an ủi "Vâng, nhất định không sao đâu ạ, ông nội vì anh ấy ăn chay niệm phật nhiều như vậy, ông trời chắc chắn sẽ không nhận anh ấy đâu."
Lão gia tử nghe xong cũng thả lỏng cười cười "Đúng vậy, nó còn không tín cái này đấy, chờ sau này phải nói cho nó nghe.."
Đang nói thì cánh cửa phóng phẫu thuật mở ra, mọi người cuống quít vây quanh bác sĩ, Hàn Kỳ cũng muốn đứng lên nhưng lại cảm thấy bụng quặn đau, đến nỗi ra mồ hôi lạnh, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, nhưng không ai chú ý tới cậu.
Lão gia tử kích động hỏi "Tiểu Lưu, thế nào rồi, rốt cuộc có chuyện gì không?"
Bác sĩ Lưu bỏ khẩu trang xuống thở phào một cái "Tôi chỉ có thể nói giải phẫu cực kì thành công, cụ thể thế nào ông phải hỏi vị này ông ấy là người mổ chính bác sĩ Lý."
"A à." Lão gia tử lúc này mới yên lòng "Vậy tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta nói.. Tiểu Hàn à, Minh Hàm không sao.."
Lão gia tử quay đầu lại không thấy Hàn Kỳ đâu, kỳ quái hỏi "Tiểu Hàn đâu?"
Lão gia tử vừa nói mọi người mới quay đầu lại nhìn xung quanh, Diệp Cẩn bỗng nhiên kinh hô "Hàn Kỳ!"
Hàn Kỳ ôm bụng dựa vào thành ghế ngồi dưới đất, trên trán một tầng mồ hôi lạnh.
Lão gia tử thấy vậy vội nói "Nhanh, tiểu Lưu, nhanh nhìn xem xảy ra chuyện gì? Ai.."
Bác sĩ Lưu vừa phẫu thuật xong còn chưa kịp đứng vững đã vội chạy qua, cuống quít hỏi "Làm sao vậy? Đau bụng? Gần đây ăn cái gì?"
Hàn Kỳ lắc đầu, đầy mồ hôi lạnh, kỳ thật từ nghe thấy câu "Giải phẫu rất thành công" trước mắt cậu bắt đầu mơ hồ, nghe không rõ mọi người đang nói gì. Lúc này thấy có người đến bên cạnh, mới nặng nề ngất đi.
Lão gia tử cảm thấy hôm nay trái tim của ông phải tiếp nhận sự khảo nghiệm mạnh mẽ, đầu tiên là cháu đích tôn bảo bối của ông xảy ra chuyện, ở cửa phòng phẫu thuật đợi cả buổi thật vất vả mới nhẹ nhàng thở ra, thì "Cháu dâu" Lại ngất đi, lão nhân như ông đây còn chưa ngất thanh niên như vậy thì ngất cái gì?
Ai! Lão gia tử nhận mệnh lại ngồi trước một căn phòng khác chờ đợi, thầm nghĩ có lẽ do kích thích quá độ, chắc hẳn không sao. Những người trẻ tuổi bây giờ tố chất thân thể quá kém, còn không bằng một ông lão như ông.
Lát sau bác sĩ Lưu lại một thân mồ hôi đi ra, lão gia tử vội hỏi "Thế nào? Không sao chứ?"
Bác sĩ Lưu hàm hồ nói "Không sao, chỉ là thân thể không khỏe, dinh dưỡng không đầy đủ, sau này phải ăn nhiều chút để bồi bổ.."
"Đúng là nên bồi bổ thật nhiều, nhìn xem đứa bé kia gầy như vậy, đúng lúc, chờ Minh Hàm khỏe lên cho hai đứa về nhà cũ ở, để tiểu Lý nấu canh gà cho chúng nó.."
Lưu thầy thuốc thần sắc cổ quái nói "Chuyện này.. Lão gia tử, còn có một chuyện nữa.."
"A, nói xem?"
"Chuyện này.." Bác sĩ Lưu nhìn bốn phía, lão gia tử ngầm hiểu, phất tay với bọn họ, lại nhìn Chu bá, nói "Bình Xương không phải người ngoài."
Bác sĩ Lưu gật đầu, thấp giọng "Lão gia tử, tôi nghĩ đưa Hàn Kỳ đến khoa phụ sản kiểm tra một chút, tôi hoài nghi cậu ấy mang thai.."
"Gì?" Lão gia tử cảm thấy lỗ tai ông có điểm gì là lạ, sao lại nghe được hai chữ "Mang thai"? Gần đây ông nghĩ đến tôn tử quá nhiều?
Bác sĩ Lưu cũng có chút quẫn bách, lại đè thấp thanh âm "Tôi nói Hàn Kỳ có thể đang mang thai, tôi muốn đưa cậu ấy đến khoa phụ sản xem.."
"Cái gì? Vậy, Chu gia chúng ta không phải sẽ có hậu đại rồi sao?" Lão gia tử kinh hỉ râu mép dựng lên, Chu bá cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Bác sĩ Lưu đại quẫn, sao lão gia tử không thấy kỳ quái khi nam nhân mang thai?
"Vậy.. Tiểu Hàn thiếu gia không phải là nam?"
Cũng may Chu bá thay ông hỏi ra vấn đề này, lão gia tử lúc này mới giật mình tỉnh giấc, vội nói "Đúng vậy, đứa bé kia là nam mà!"
"Tôi cũng chỉ hoài nghi, cho nên mới nói đưa cậu ấy tới khoa phụ sản xem.."
Thật là, thì ra chỉ hoài nghi, hại ông cao hứng một hồi, lão gia tử lại ủ rũ "Tiểu Lưu, cũng thật là sao có thể hoài nghi lung tung như vậy, sao hoài nghi chuyện này chứ.."
Bác sĩ Lưu nhẫn nại nói "Ông nội của tôi là trung y, tôi tuy không có cái bản lĩnh kia, nhưng bắt mạch thì vẫn có thể.."
"Cái đó thật sự có khả năng.." Râu mép lão gia tử lại bắt đầu dựng lên.
Bác sĩ Lưu gật đầu, lão gia tử vội nói "Vậy còn chờ gì nữa? Còn không nhanh đi xem thế nào?"
Bác sĩ Lưu thực ủy khuất, ông cũng không phải bác sĩ khoa phụ sản.
Lão gia tử ngồi ở bên ngoài khẩn trương nói với Chu bá "Ông nói xem đây có phải là trong họa gặp phúc không, không đúng, là phúc họa song lâm mới đúng, cũng không phải, ai, tóm lại nếu chuyện kia là thật thì tiểu tử Minh Hàm này vận khí cứt chó rồi, ha ha.."
Chu bá đứng một bên cười khẽ "Thiếu gia là người tốt được trời phù hộ!"
"Đúng đúng đúng.." Lão gia tử sờ râu mép cười, nhưng rồi lại ra vẻ không thèm để ý "Cũng chưa chắc chắn được có thể là tiểu Lưu nhầm thì sao, đừng ôm hy vọng quá lớn, đừng ôm hy vọng quá lớn ai.."
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng xét nghiệm, Chu bá thấy vậy cũng ngầm hiểu cười cười.
Lát sau bác sĩ Lưu cùng vài vị bác sĩ khác cùng nhau đi đến, lão gia tử vừa thấy ông liền kích động nắm tay ông khẩn trương hỏi "Thế nào? Thế nào? Thật hay giả?"
Bác sĩ Lưu cũng kích động, cầm tay lão gia tử "Lão gia tử, đại hỉ, đại hỉ!"
"Thật sao!" Lão gia tử trợn tròn mắt.
Bác sĩ Lưu kích động gật đầu, vội lấy tấm phim chụp chỉ cho ông "Ông xem, chính là ở đây, đứa trẻ ở đây.."
Lão gia tử run rẩy, ngón tay sờ lên tấm phim, hỏi "Nam hay nữ?"
"Này.. Mới ba tháng kiểm tra giới tính không tốt lắm.."
"Không sao, không sao, nam hay nữ đều tốt, đều tốt.." Lão gia tử nói năng có chút lộn xộn, sau đó lại chần chờ hỏi "Hiện tại.. Có thể đi xem nó thế nào không? Không phải mới nói thân thể nó không tốt lắm sao, dinh dưỡng không đầy đủ? Ai, Minh Hàm cái thằng nhóc này sao lại không biết chiếu cố cháu dâu như thế? Đứa trẻ không sao chứ?"
"Chuyện này.. Có chút dấu hiệu động thai, nhưng đã không sao rồi, nhưng cần nghỉ ngơi nhiều.."
"A à." Lão gia tử cuống quít đáp lời, lại quay đầu nói với Chu bá "Ông trở về gọi tiểu Lý nấu canh gà mang đến dây, nấu nhiều một chút, phải nhừ, Minh Hàm cũng không biết chiếu cố cháu dâu, thật là.. A, đúng rồi, cái đó tiểu Hàn không phải là nam hả? Sao lại.."
"Chuyện này.. Cậu ấy là người song tính.." Lưu thầy thuốc hàm hồ nói "Mấy tháng trước Minh Hàm mang cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, để tôi lừa cậu ấy kiểm tra một lần.."
"A à.." Lão gia tử vẫn có chút mơ hồ, nhưng không sao, có cháu là tốt rồi.
Đúng lúc này một y tá chạy tới nói "Chủ nhiệm Lưu, Chu tiên sinh tỉnh rồi."
Lão gia tử mắt sáng lên, vội nói "Hỗn tiểu tử này hại ta lo lắng một hồi, tỉnh rồi! Nhanh lên, đem tin tức tốt này nói cho nó biết.."
Nói xong cười ha hả đi tới, Bác sĩ Lưu cũng cười lắc đầu đi theo.
Chu Minh Hàm sau khi tỉnh lại có chút mờ mịt, anh không hiểu sao trước đó anh đang ngồi cạnh mộ Hàn Kỳ, quyết định lái xe đi gặp bác sĩ tâm lý.
Cửa bỗng nhiên mở ra, ông nội tiến vào cười ha hả nói "Tiểu tử, anh thật là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời! Nói cho anh một chuyện tốt, vợ anh sẽ sinh cho anh một đứa con! Vui không? Ha ha.."
Con? Con họ không phải đã cùng Kỳ Kỳ.. Không, không đúng, đó là chuyện của kiếp trước, kiếp này anh và Kỳ Kỳ đã cùng một chỗ, họ rất hạnh phúc, không có tranh chấp, không có ngăn cách..
Đúng, họ đã ở cùng một chỗ, Chu Minh Hàm bỗng nhiên có xúc động muốn rơi lệ.
Lão gia tử có chút nghi hoặc, vội quay đầu lại hỏi bác si Lưu "Đây là làm sao? Bị tai nạn đến ngốc rồi hả? Sẽ không mất trí nhớ chứ?"
Bác sĩ Lưu nghe vậy cũng lo lắng bước lên phía trước hỏi "Minh Hàm, cậu có cảm giác thế nào? Còn nhớ chúng tôi không?"
Con! Chu Minh Hàm thu hồi ký ức sau đó nhớ tới Hàn Kỳ gần đây có chút khác thường, hay nôn, vô lực, thích ngủ, có đôi khi còn rất bực bội. Vậy có phải không? Có phải là..
Anh kích động cầm tay bác sĩ Lưu, gian nan nói "Đứa.. Đứa.. Trẻ.."
Kim tiêm trên tay bị hồi máu cũng chưa phát hiện, bác sĩ Lưu vội ổn định anh "Được rồi, không sao, đứa trẻ không sao, chỉ là có chút dấu hiệu động thai, nhưng không sao rồi, cậu đừng kích động.."
Lão gia tử ở bên cạnh phẫn nộ, này hỗn tiểu tử rõ ràng sớm biết, còn lừa gạt ông, hừ!
Chu Minh Hàm nhẹ nhàng thở ra, vội nói "Đừng.. Đừng.. Nói cho cậu ấy biết.."
"Cái gì?" Bác sĩ Lưu kỳ quái hỏi.
"Đừng.. Nói cho.. Kỳ kỳ.." Anh gian nan nói.
Cái này.. Bác sĩ Lưu và lão gia tử hai mặt nhìn nhau, sao anh biết mà không nói cho cậu ấy biết.
"Đừng.. Nói cho cậu ấy biết.." Ánh mắt Chu Minh Hàm mang theo sự khẩn cầu, không hiểu vì sao, anh sợ Hàn Kỳ biết chuyện này, thân thể Hàn Kỳ tựa hồ không tốt lắm, vạn nhất cậu không tiếp nhận được lại xảy ra chuyện thì làm thế nào? Anh không muốn lại mất đi đứa con này, không muốn mất đi bất kì ai trong hai người họ..
Lão gia tử và bác sĩ Lưu tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng thấy anh kích động cũng đáp ứng.
Được hứa hẹn Chu Minh Hàm yên lòng, lại hỏi "Cậu ấy đâu?"
Lão gia tử hừ một tiếng, nói "Lúc này mới nghĩ tới, đang nằm trong phòng bệnh đấy!"
Chu Minh Hàm vội nhìn về phía bác sĩ Lưu, bác sĩ Lưu giải thích "Vừa rồi theo như cậu nói, có thể vì cậu xảy ra chuyện nên cảm xúc của cậu ấy không ổn định, hơn nữa thân thể vốn không khỏe, có dấu hiệu bị động thai, chỉ ngất đi thôi, bây giờ không sao rồi, cậu yên tâm."
Lão gia tử ở phía sau nghe xong lại hừ lạnh, nói thầm "Ngay cả vợ mình cũng chiếu cố không tốt."
Chu Minh Hàm lôi kéo bác sĩ Lưu chỉ chỉ bên cạnh, ý nói muốn để anh và Hàn Kỳ cùng một phòng.
Bác sĩ Lưu 囧, lão gia tử oán hận vung tay, cả giận "Không có tiền đồ!"
Bác sĩ Lưu buồn cười cùng đi ra ngoài, cho người an bài một chút.
Hàn Kỳ bị đẩy vào phòng, Chu Minh Hàm dùng ánh mắt tham lam nhìn bụng cậu, nếu không phải thân thể không cho phép, anh hận không thể trực tiếp ôm người vào lòng.
Vừa nhìn anh vừa cảm thấy may mắn, may mắn hai người họ không sao, may mắn mọi chuyện đều đã trở lại. Giờ phút này anh vô cùng cảm tạ cái vị cao tăng khùng khùng điên điên kia, anh đã từng không tin những lời nói đó, nhưng sau khi Hàn Kỳ rời đi những thứ đó lại biến thành thứ duy nhất để anh tiếp tục sống.
Hàn Kỳ kiếp này lên đại học, không đi làm thuê, gia đình cậu đối với cậu rất tốt, hoàn toàn khác kiếp trước. Nghĩ tới những gì vị cao tăng kia nói, có phải trọng sinh không? Nếu không sao cậu ấy có thể biết khu đất phía Bắc quảng trường kia là di chỉ? Sẽ nói mình đối với cậu không đánh thì mắng? Còn có mẹ Hàn Kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy anh liền tràn ngập địch ý, vậy cũng là.. Thì ra cao tăng kia thật sự đã làm được.
Ngay khi anh đang suy nghĩ miên man, thì Hàn Kỳ tỉnh, sau đó lập tức cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, cậu không nhịn được quay lại, thấy Chu Minh Hàm đang nhìn mình chằm chằm.
Hàn Kỳ không khỏi suy yếu mỉm cười với anh "Anh không sao chứ?"
Chu Minh Hàm ngẩn ra, anh thiếu chút nữa quên đây không phải kiếp trước, Hàn Kỳ sẽ không trốn tránh khi nhìn thấy anh, sẽ không vì anh đưa tay ra mà co rúm lại. Kiếp này, cậu cũng sẽ cười với anh.
Hàn Kỳ thấy anh còn ngu ngơ không nói lời nào, nên xuống giường đến trước mặt anh lo lắng hỏi "Sao vậy? Không thoải mái sao? Có cần gọi bác sĩ không?"
Chu Minh Hàm thấy cậu xuống giường, vội nói "Không, sao em lại xuống dưới, nhanh trên giường nằm đi."
Hàn Kỳ cảm thấy kỳ quái, như tính tình anh trước đây thì sẽ gọi cậu lên giường anh nằm mà không phải gọi cậu trở lại giường nằm.
Vì thế kéo ghế dựa lại ngồi xuống, co chân lên hỏi "Lần này sao lại thành thật vậy? Không phải đầu có vấn đề gì chứ?"
"..."
Chu Minh Hàm hiện tại đầu óc đúng là có chút hỗn loạn, anh phân không rõ kiếp trước kiếp này, nên không biết phải dùng thái độ gì đối mặt với Hàn Kỳ, nhưng khi Hàn Kỳ ngồi xuống trước mặt anh co chân lên, ngón chân trắng nõn xinh đẹp đáng yêu, anh yên lặng dời tầm mắt, thật muốn kiểm tra một chút.
"Thân thể em không tốt, nhanh quay lại giường đi." Chu Minh Hàm cố nén xúc động nói.
Hàn Kỳ càng thêm kinh ngạc, này không phải phong cách ngày thường của Chu Minh Hàm? Vì thế đi qua hỏi "Anh không sao chứ?"
Chu Minh Hàm nhẫn nhịn, cuối cùng quay đầu khàn khàn nói "Anh.. Anh muốn ôm em một cái."
Ánh mắt của anh thâm trầm lại bình tĩnh, giống như lắng đọng rất nhiều tình cảm ở bên trong. Hàn Kỳ sợ run một chút.
"Được không.." Anh tiếp tục hỏi.
Hàn Kỳ phục hồi tinh thần, hắc tuyến. Cậu biết mà, Chu Minh Hàm sao lại quên ăn đậu hũ chứ? Quả nhiên không phải đầu có vần đề, vì thế lạnh mặt nói "Không được!"
Chu Minh Hàm lập tức lộ ra vẻ mặt bi thương, Hàn Kỳ áy náy, vội giải thích "Anh mới vừa làm phẫu thuật xong, không thể lộn xộn.."
"Ừ.." Vẫn rất bi thương như trước.
"Thôi, em cho anh ôm một cái là được rồi!" Hàn Kỳ mềm lòng, khom lưng cách chăn ôm anh "Có thể chứ."
Nhưng vừa muốn đứng dậy trên lưng lại có một bàn tay, Chu Minh Hàm chôn đầu ở cổ cậu trong thanh âm mang theo chút áp lực nói "Đừng động, để anh ôm một lát được không?"
Hàn Kỳ cứng người, cậu cảm thấy cổ có gì đó nóng nóng, Chu Minh Hàm.. Khóc? Không thể nào? Sao có thể?
Sau đó bàn tay trên lưng liền đi đến trước bụng, khóe miệng Hàn Kỳ co rút, vừa rồi quả nhiên là ảo giác, Chu Minh Hàm sao có thể khóc. Cậu vươn tay bắt cái tay đặt trên bụng mình, kiên định đặt nó lên đầu giường "Sờ loạn cái gì?"
Vừa ngẩng đầu.. mắt Chu Minh Hàm vậy mà là hồng hồng? Đúng là, đúng là khóc? Hàn Kỳ có chút kinh hoảng.
"Thực xin lỗi, về sau sẽ không.." Sẽ không để em và con bị tổn thương.
Hàn Kỳ lại hiểu lầm ý của anh, cậu cho rằng Chu Minh Hàm vì "Sờ loạn" mà giải thích, vì thế xấu hổ, da mặt Chu Minh Hàm khi nào lại mỏng như vậy?
Cậu chạy trối chết về giường của mình, ngẩng đầu thấy tầm mắt ôn nhu của anh, kiên trì nói "Em, em về giường, nghe anh nói, ha hả.."
Chu Minh Hàm vẫn ôn nhu nhìn cậu, Hàn Kỳ không trụ được, cứng ngắc nói "Em, em đi ngủ.."
"Được." Âm thanh Chu Minh Hàm cũng rất ôn nhu, Hàn Kỳ yên lặng nhấc lên chăn xoay người lại, mắt mở to thầm nghĩ: Chu Minh Hàm hôm nay làm sao vậy? Có gì đó không thích hợp, thật sự đầu óc có vần đề sao?
* * *
Buổi trưa Lý thẩm mang canh gà đến, tiến vào phòng bệnh không nhìn Hàn Kỳ một cái, chỉ đau lòng cho Chu Minh Hàm.
"Ôi thiếu gia, sao lại bị thương nặng như vậy? Thật là không cẩn thận, ôi, cậu xem trên đầu này, nhiều băng gạc như vậy.. Không sao chứ, Lý thẩm nấu canh gà cho cậu, cậu nên uống nhiều một chút cho khỏe, ai, sao lại bị thương nặng như vậy.."
Hàn Kỳ yên lặng quay đầu, cậu cảm thấy vì chuyện kiếp trước, cậu không thể dậy được chút hảo cảm nào với Lý thẩm được.
Chu Minh Hàm thấy phản ứng của cậu cũng nhớ lại những gì đêm hôm đó cậu nói với anh.
"Nhà anh từ hôn thê đến bảo mẫu, ai cũng có thể đánh tôi mắng tôi, nhìn tôi là thấy khó chịu, anh còn nói muốn đem tôi tặng cho người khác, ngay cả chó mèo nhà các người cũng sống có tôn nghiêm hơn tôi!"
Anh bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, thì ra Lý thẩm không giống như những gì anh thấy cung kính với Kỳ Kỳ, thì ra ở nơi anh không biết Kỳ Kỳ sống hèn mọn như thế, ai cũng có thể đánh đập cậu. Anh cho rằng đem cậu vào trong vòng tay mình là có thể bảo hộ cậu, thì ra đây chỉ là cách nghĩ của mình anh.
Anh lại nghĩ tới anh đã từng lấy ghế ném cậu, giận dữ nóng nảy lời gì cũng nói, thậm chí còn nói sẽ giống như Lý Duy Thâm đem cậu tặng cho người khác. Anh kỳ thật chỉ muốn dọa cậu mà thôi, vì cậu luôn nghĩ cách muốn rời khỏi anh, nhưng hiện tại anh mới biết những thứ đó chỉ càng đẩy Hàn Kỳ ra xa hơn.
Kỳ thật cũng không thể trách cậu vì cậu muốn chạy trốn khỏi anh, không ai muốn sống trong một cái lồng giam. Anh đã từng nghĩ rằng như vậy sẽ tốt nhất cho Hàn Kỳ, nhưng sự thật thì hoàn toàn không phải như vậy.
Hết chương 68
Vừa vặn một nam nhân mặc tây trang màu đen đi tới bên cạnh, kỳ quái đánh giá cậu một hồi liền hỏi "Là Hàn tiên sinh phải không?"
Hàn Kỳ sửng sốt, vội nói "Vâng, đúng vậy."
Người nọ khom lưng nói "Diệp tiên sinh để tôi tới đón cậu, mời."
Hàn Kỳ gật đầu, chịu đựng bụng không khỏe vội đi theo. Người nọ đi vài bước lại quay đầu lại, có chút lo lắng hỏi "Tôi thấy cậu sắc mặt không tốt lắm, có cần đi tìm bác sĩ xem một chút không?"
Hàn Kỳ lắc đầu, gượng cười "Không cần, đi xem.. Minh, Minh Hàm.."
Cậu nghẹn cả buổi mới ra được hai chữ này, trước kia Chu Minh Hàm cũng bảo cậu xưng hô như vậy, nhưng Hàn Kỳ cảm thấy rất buồn nôn không nói được, lúc này gọi như vậy ngược lại cũng không cảm thấy gì cả.
Người nọ nghe xong cũng khiêu mi cười cười, vốn Hàn Kỳ đang cảm thấy không có gì nhưng giờ lại quẫn bách.
Người nọ cũng không tiếp tục cười cậu nữa, trực tiếp mang cậu tới phòng phẫu thuật. Hàn Kỳ vừa tới nơi liền hoảng sợ, một đám người mặc đồ đen còn thêm cảnh sát, lão gia tử và Chu bá cũng ở đó. Này.. Có phải bị thương rất nặng?
Hàn Kỳ không khỏi suy nghĩ miên man, chân như nhũn ra.
Lão gia tử thấy cậu đến vội nói "Tiểu Hàn cũng tới sao, đến bên này ngồi chờ đi, sắc mặt sao kém như vậy? Yên tâm không sao đâu, tiểu tử kia sinh mệnh cứng rắn, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Tuy nói như vậy, nhưng Hàn Kỳ vẫn có thể phát hiện khi ông nói tay khẽ run, gắt gao nắm chặt gậy trúc, rõ ràng đang rất lo lắng.
Cậu ngồi xuống nắm tay lão gia tử an ủi "Vâng, nhất định không sao đâu ạ, ông nội vì anh ấy ăn chay niệm phật nhiều như vậy, ông trời chắc chắn sẽ không nhận anh ấy đâu."
Lão gia tử nghe xong cũng thả lỏng cười cười "Đúng vậy, nó còn không tín cái này đấy, chờ sau này phải nói cho nó nghe.."
Đang nói thì cánh cửa phóng phẫu thuật mở ra, mọi người cuống quít vây quanh bác sĩ, Hàn Kỳ cũng muốn đứng lên nhưng lại cảm thấy bụng quặn đau, đến nỗi ra mồ hôi lạnh, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, nhưng không ai chú ý tới cậu.
Lão gia tử kích động hỏi "Tiểu Lưu, thế nào rồi, rốt cuộc có chuyện gì không?"
Bác sĩ Lưu bỏ khẩu trang xuống thở phào một cái "Tôi chỉ có thể nói giải phẫu cực kì thành công, cụ thể thế nào ông phải hỏi vị này ông ấy là người mổ chính bác sĩ Lý."
"A à." Lão gia tử lúc này mới yên lòng "Vậy tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta nói.. Tiểu Hàn à, Minh Hàm không sao.."
Lão gia tử quay đầu lại không thấy Hàn Kỳ đâu, kỳ quái hỏi "Tiểu Hàn đâu?"
Lão gia tử vừa nói mọi người mới quay đầu lại nhìn xung quanh, Diệp Cẩn bỗng nhiên kinh hô "Hàn Kỳ!"
Hàn Kỳ ôm bụng dựa vào thành ghế ngồi dưới đất, trên trán một tầng mồ hôi lạnh.
Lão gia tử thấy vậy vội nói "Nhanh, tiểu Lưu, nhanh nhìn xem xảy ra chuyện gì? Ai.."
Bác sĩ Lưu vừa phẫu thuật xong còn chưa kịp đứng vững đã vội chạy qua, cuống quít hỏi "Làm sao vậy? Đau bụng? Gần đây ăn cái gì?"
Hàn Kỳ lắc đầu, đầy mồ hôi lạnh, kỳ thật từ nghe thấy câu "Giải phẫu rất thành công" trước mắt cậu bắt đầu mơ hồ, nghe không rõ mọi người đang nói gì. Lúc này thấy có người đến bên cạnh, mới nặng nề ngất đi.
Lão gia tử cảm thấy hôm nay trái tim của ông phải tiếp nhận sự khảo nghiệm mạnh mẽ, đầu tiên là cháu đích tôn bảo bối của ông xảy ra chuyện, ở cửa phòng phẫu thuật đợi cả buổi thật vất vả mới nhẹ nhàng thở ra, thì "Cháu dâu" Lại ngất đi, lão nhân như ông đây còn chưa ngất thanh niên như vậy thì ngất cái gì?
Ai! Lão gia tử nhận mệnh lại ngồi trước một căn phòng khác chờ đợi, thầm nghĩ có lẽ do kích thích quá độ, chắc hẳn không sao. Những người trẻ tuổi bây giờ tố chất thân thể quá kém, còn không bằng một ông lão như ông.
Lát sau bác sĩ Lưu lại một thân mồ hôi đi ra, lão gia tử vội hỏi "Thế nào? Không sao chứ?"
Bác sĩ Lưu hàm hồ nói "Không sao, chỉ là thân thể không khỏe, dinh dưỡng không đầy đủ, sau này phải ăn nhiều chút để bồi bổ.."
"Đúng là nên bồi bổ thật nhiều, nhìn xem đứa bé kia gầy như vậy, đúng lúc, chờ Minh Hàm khỏe lên cho hai đứa về nhà cũ ở, để tiểu Lý nấu canh gà cho chúng nó.."
Lưu thầy thuốc thần sắc cổ quái nói "Chuyện này.. Lão gia tử, còn có một chuyện nữa.."
"A, nói xem?"
"Chuyện này.." Bác sĩ Lưu nhìn bốn phía, lão gia tử ngầm hiểu, phất tay với bọn họ, lại nhìn Chu bá, nói "Bình Xương không phải người ngoài."
Bác sĩ Lưu gật đầu, thấp giọng "Lão gia tử, tôi nghĩ đưa Hàn Kỳ đến khoa phụ sản kiểm tra một chút, tôi hoài nghi cậu ấy mang thai.."
"Gì?" Lão gia tử cảm thấy lỗ tai ông có điểm gì là lạ, sao lại nghe được hai chữ "Mang thai"? Gần đây ông nghĩ đến tôn tử quá nhiều?
Bác sĩ Lưu cũng có chút quẫn bách, lại đè thấp thanh âm "Tôi nói Hàn Kỳ có thể đang mang thai, tôi muốn đưa cậu ấy đến khoa phụ sản xem.."
"Cái gì? Vậy, Chu gia chúng ta không phải sẽ có hậu đại rồi sao?" Lão gia tử kinh hỉ râu mép dựng lên, Chu bá cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Bác sĩ Lưu đại quẫn, sao lão gia tử không thấy kỳ quái khi nam nhân mang thai?
"Vậy.. Tiểu Hàn thiếu gia không phải là nam?"
Cũng may Chu bá thay ông hỏi ra vấn đề này, lão gia tử lúc này mới giật mình tỉnh giấc, vội nói "Đúng vậy, đứa bé kia là nam mà!"
"Tôi cũng chỉ hoài nghi, cho nên mới nói đưa cậu ấy tới khoa phụ sản xem.."
Thật là, thì ra chỉ hoài nghi, hại ông cao hứng một hồi, lão gia tử lại ủ rũ "Tiểu Lưu, cũng thật là sao có thể hoài nghi lung tung như vậy, sao hoài nghi chuyện này chứ.."
Bác sĩ Lưu nhẫn nại nói "Ông nội của tôi là trung y, tôi tuy không có cái bản lĩnh kia, nhưng bắt mạch thì vẫn có thể.."
"Cái đó thật sự có khả năng.." Râu mép lão gia tử lại bắt đầu dựng lên.
Bác sĩ Lưu gật đầu, lão gia tử vội nói "Vậy còn chờ gì nữa? Còn không nhanh đi xem thế nào?"
Bác sĩ Lưu thực ủy khuất, ông cũng không phải bác sĩ khoa phụ sản.
Lão gia tử ngồi ở bên ngoài khẩn trương nói với Chu bá "Ông nói xem đây có phải là trong họa gặp phúc không, không đúng, là phúc họa song lâm mới đúng, cũng không phải, ai, tóm lại nếu chuyện kia là thật thì tiểu tử Minh Hàm này vận khí cứt chó rồi, ha ha.."
Chu bá đứng một bên cười khẽ "Thiếu gia là người tốt được trời phù hộ!"
"Đúng đúng đúng.." Lão gia tử sờ râu mép cười, nhưng rồi lại ra vẻ không thèm để ý "Cũng chưa chắc chắn được có thể là tiểu Lưu nhầm thì sao, đừng ôm hy vọng quá lớn, đừng ôm hy vọng quá lớn ai.."
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng xét nghiệm, Chu bá thấy vậy cũng ngầm hiểu cười cười.
Lát sau bác sĩ Lưu cùng vài vị bác sĩ khác cùng nhau đi đến, lão gia tử vừa thấy ông liền kích động nắm tay ông khẩn trương hỏi "Thế nào? Thế nào? Thật hay giả?"
Bác sĩ Lưu cũng kích động, cầm tay lão gia tử "Lão gia tử, đại hỉ, đại hỉ!"
"Thật sao!" Lão gia tử trợn tròn mắt.
Bác sĩ Lưu kích động gật đầu, vội lấy tấm phim chụp chỉ cho ông "Ông xem, chính là ở đây, đứa trẻ ở đây.."
Lão gia tử run rẩy, ngón tay sờ lên tấm phim, hỏi "Nam hay nữ?"
"Này.. Mới ba tháng kiểm tra giới tính không tốt lắm.."
"Không sao, không sao, nam hay nữ đều tốt, đều tốt.." Lão gia tử nói năng có chút lộn xộn, sau đó lại chần chờ hỏi "Hiện tại.. Có thể đi xem nó thế nào không? Không phải mới nói thân thể nó không tốt lắm sao, dinh dưỡng không đầy đủ? Ai, Minh Hàm cái thằng nhóc này sao lại không biết chiếu cố cháu dâu như thế? Đứa trẻ không sao chứ?"
"Chuyện này.. Có chút dấu hiệu động thai, nhưng đã không sao rồi, nhưng cần nghỉ ngơi nhiều.."
"A à." Lão gia tử cuống quít đáp lời, lại quay đầu nói với Chu bá "Ông trở về gọi tiểu Lý nấu canh gà mang đến dây, nấu nhiều một chút, phải nhừ, Minh Hàm cũng không biết chiếu cố cháu dâu, thật là.. A, đúng rồi, cái đó tiểu Hàn không phải là nam hả? Sao lại.."
"Chuyện này.. Cậu ấy là người song tính.." Lưu thầy thuốc hàm hồ nói "Mấy tháng trước Minh Hàm mang cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, để tôi lừa cậu ấy kiểm tra một lần.."
"A à.." Lão gia tử vẫn có chút mơ hồ, nhưng không sao, có cháu là tốt rồi.
Đúng lúc này một y tá chạy tới nói "Chủ nhiệm Lưu, Chu tiên sinh tỉnh rồi."
Lão gia tử mắt sáng lên, vội nói "Hỗn tiểu tử này hại ta lo lắng một hồi, tỉnh rồi! Nhanh lên, đem tin tức tốt này nói cho nó biết.."
Nói xong cười ha hả đi tới, Bác sĩ Lưu cũng cười lắc đầu đi theo.
Chu Minh Hàm sau khi tỉnh lại có chút mờ mịt, anh không hiểu sao trước đó anh đang ngồi cạnh mộ Hàn Kỳ, quyết định lái xe đi gặp bác sĩ tâm lý.
Cửa bỗng nhiên mở ra, ông nội tiến vào cười ha hả nói "Tiểu tử, anh thật là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời! Nói cho anh một chuyện tốt, vợ anh sẽ sinh cho anh một đứa con! Vui không? Ha ha.."
Con? Con họ không phải đã cùng Kỳ Kỳ.. Không, không đúng, đó là chuyện của kiếp trước, kiếp này anh và Kỳ Kỳ đã cùng một chỗ, họ rất hạnh phúc, không có tranh chấp, không có ngăn cách..
Đúng, họ đã ở cùng một chỗ, Chu Minh Hàm bỗng nhiên có xúc động muốn rơi lệ.
Lão gia tử có chút nghi hoặc, vội quay đầu lại hỏi bác si Lưu "Đây là làm sao? Bị tai nạn đến ngốc rồi hả? Sẽ không mất trí nhớ chứ?"
Bác sĩ Lưu nghe vậy cũng lo lắng bước lên phía trước hỏi "Minh Hàm, cậu có cảm giác thế nào? Còn nhớ chúng tôi không?"
Con! Chu Minh Hàm thu hồi ký ức sau đó nhớ tới Hàn Kỳ gần đây có chút khác thường, hay nôn, vô lực, thích ngủ, có đôi khi còn rất bực bội. Vậy có phải không? Có phải là..
Anh kích động cầm tay bác sĩ Lưu, gian nan nói "Đứa.. Đứa.. Trẻ.."
Kim tiêm trên tay bị hồi máu cũng chưa phát hiện, bác sĩ Lưu vội ổn định anh "Được rồi, không sao, đứa trẻ không sao, chỉ là có chút dấu hiệu động thai, nhưng không sao rồi, cậu đừng kích động.."
Lão gia tử ở bên cạnh phẫn nộ, này hỗn tiểu tử rõ ràng sớm biết, còn lừa gạt ông, hừ!
Chu Minh Hàm nhẹ nhàng thở ra, vội nói "Đừng.. Đừng.. Nói cho cậu ấy biết.."
"Cái gì?" Bác sĩ Lưu kỳ quái hỏi.
"Đừng.. Nói cho.. Kỳ kỳ.." Anh gian nan nói.
Cái này.. Bác sĩ Lưu và lão gia tử hai mặt nhìn nhau, sao anh biết mà không nói cho cậu ấy biết.
"Đừng.. Nói cho cậu ấy biết.." Ánh mắt Chu Minh Hàm mang theo sự khẩn cầu, không hiểu vì sao, anh sợ Hàn Kỳ biết chuyện này, thân thể Hàn Kỳ tựa hồ không tốt lắm, vạn nhất cậu không tiếp nhận được lại xảy ra chuyện thì làm thế nào? Anh không muốn lại mất đi đứa con này, không muốn mất đi bất kì ai trong hai người họ..
Lão gia tử và bác sĩ Lưu tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng thấy anh kích động cũng đáp ứng.
Được hứa hẹn Chu Minh Hàm yên lòng, lại hỏi "Cậu ấy đâu?"
Lão gia tử hừ một tiếng, nói "Lúc này mới nghĩ tới, đang nằm trong phòng bệnh đấy!"
Chu Minh Hàm vội nhìn về phía bác sĩ Lưu, bác sĩ Lưu giải thích "Vừa rồi theo như cậu nói, có thể vì cậu xảy ra chuyện nên cảm xúc của cậu ấy không ổn định, hơn nữa thân thể vốn không khỏe, có dấu hiệu bị động thai, chỉ ngất đi thôi, bây giờ không sao rồi, cậu yên tâm."
Lão gia tử ở phía sau nghe xong lại hừ lạnh, nói thầm "Ngay cả vợ mình cũng chiếu cố không tốt."
Chu Minh Hàm lôi kéo bác sĩ Lưu chỉ chỉ bên cạnh, ý nói muốn để anh và Hàn Kỳ cùng một phòng.
Bác sĩ Lưu 囧, lão gia tử oán hận vung tay, cả giận "Không có tiền đồ!"
Bác sĩ Lưu buồn cười cùng đi ra ngoài, cho người an bài một chút.
Hàn Kỳ bị đẩy vào phòng, Chu Minh Hàm dùng ánh mắt tham lam nhìn bụng cậu, nếu không phải thân thể không cho phép, anh hận không thể trực tiếp ôm người vào lòng.
Vừa nhìn anh vừa cảm thấy may mắn, may mắn hai người họ không sao, may mắn mọi chuyện đều đã trở lại. Giờ phút này anh vô cùng cảm tạ cái vị cao tăng khùng khùng điên điên kia, anh đã từng không tin những lời nói đó, nhưng sau khi Hàn Kỳ rời đi những thứ đó lại biến thành thứ duy nhất để anh tiếp tục sống.
Hàn Kỳ kiếp này lên đại học, không đi làm thuê, gia đình cậu đối với cậu rất tốt, hoàn toàn khác kiếp trước. Nghĩ tới những gì vị cao tăng kia nói, có phải trọng sinh không? Nếu không sao cậu ấy có thể biết khu đất phía Bắc quảng trường kia là di chỉ? Sẽ nói mình đối với cậu không đánh thì mắng? Còn có mẹ Hàn Kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy anh liền tràn ngập địch ý, vậy cũng là.. Thì ra cao tăng kia thật sự đã làm được.
Ngay khi anh đang suy nghĩ miên man, thì Hàn Kỳ tỉnh, sau đó lập tức cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, cậu không nhịn được quay lại, thấy Chu Minh Hàm đang nhìn mình chằm chằm.
Hàn Kỳ không khỏi suy yếu mỉm cười với anh "Anh không sao chứ?"
Chu Minh Hàm ngẩn ra, anh thiếu chút nữa quên đây không phải kiếp trước, Hàn Kỳ sẽ không trốn tránh khi nhìn thấy anh, sẽ không vì anh đưa tay ra mà co rúm lại. Kiếp này, cậu cũng sẽ cười với anh.
Hàn Kỳ thấy anh còn ngu ngơ không nói lời nào, nên xuống giường đến trước mặt anh lo lắng hỏi "Sao vậy? Không thoải mái sao? Có cần gọi bác sĩ không?"
Chu Minh Hàm thấy cậu xuống giường, vội nói "Không, sao em lại xuống dưới, nhanh trên giường nằm đi."
Hàn Kỳ cảm thấy kỳ quái, như tính tình anh trước đây thì sẽ gọi cậu lên giường anh nằm mà không phải gọi cậu trở lại giường nằm.
Vì thế kéo ghế dựa lại ngồi xuống, co chân lên hỏi "Lần này sao lại thành thật vậy? Không phải đầu có vấn đề gì chứ?"
"..."
Chu Minh Hàm hiện tại đầu óc đúng là có chút hỗn loạn, anh phân không rõ kiếp trước kiếp này, nên không biết phải dùng thái độ gì đối mặt với Hàn Kỳ, nhưng khi Hàn Kỳ ngồi xuống trước mặt anh co chân lên, ngón chân trắng nõn xinh đẹp đáng yêu, anh yên lặng dời tầm mắt, thật muốn kiểm tra một chút.
"Thân thể em không tốt, nhanh quay lại giường đi." Chu Minh Hàm cố nén xúc động nói.
Hàn Kỳ càng thêm kinh ngạc, này không phải phong cách ngày thường của Chu Minh Hàm? Vì thế đi qua hỏi "Anh không sao chứ?"
Chu Minh Hàm nhẫn nhịn, cuối cùng quay đầu khàn khàn nói "Anh.. Anh muốn ôm em một cái."
Ánh mắt của anh thâm trầm lại bình tĩnh, giống như lắng đọng rất nhiều tình cảm ở bên trong. Hàn Kỳ sợ run một chút.
"Được không.." Anh tiếp tục hỏi.
Hàn Kỳ phục hồi tinh thần, hắc tuyến. Cậu biết mà, Chu Minh Hàm sao lại quên ăn đậu hũ chứ? Quả nhiên không phải đầu có vần đề, vì thế lạnh mặt nói "Không được!"
Chu Minh Hàm lập tức lộ ra vẻ mặt bi thương, Hàn Kỳ áy náy, vội giải thích "Anh mới vừa làm phẫu thuật xong, không thể lộn xộn.."
"Ừ.." Vẫn rất bi thương như trước.
"Thôi, em cho anh ôm một cái là được rồi!" Hàn Kỳ mềm lòng, khom lưng cách chăn ôm anh "Có thể chứ."
Nhưng vừa muốn đứng dậy trên lưng lại có một bàn tay, Chu Minh Hàm chôn đầu ở cổ cậu trong thanh âm mang theo chút áp lực nói "Đừng động, để anh ôm một lát được không?"
Hàn Kỳ cứng người, cậu cảm thấy cổ có gì đó nóng nóng, Chu Minh Hàm.. Khóc? Không thể nào? Sao có thể?
Sau đó bàn tay trên lưng liền đi đến trước bụng, khóe miệng Hàn Kỳ co rút, vừa rồi quả nhiên là ảo giác, Chu Minh Hàm sao có thể khóc. Cậu vươn tay bắt cái tay đặt trên bụng mình, kiên định đặt nó lên đầu giường "Sờ loạn cái gì?"
Vừa ngẩng đầu.. mắt Chu Minh Hàm vậy mà là hồng hồng? Đúng là, đúng là khóc? Hàn Kỳ có chút kinh hoảng.
"Thực xin lỗi, về sau sẽ không.." Sẽ không để em và con bị tổn thương.
Hàn Kỳ lại hiểu lầm ý của anh, cậu cho rằng Chu Minh Hàm vì "Sờ loạn" mà giải thích, vì thế xấu hổ, da mặt Chu Minh Hàm khi nào lại mỏng như vậy?
Cậu chạy trối chết về giường của mình, ngẩng đầu thấy tầm mắt ôn nhu của anh, kiên trì nói "Em, em về giường, nghe anh nói, ha hả.."
Chu Minh Hàm vẫn ôn nhu nhìn cậu, Hàn Kỳ không trụ được, cứng ngắc nói "Em, em đi ngủ.."
"Được." Âm thanh Chu Minh Hàm cũng rất ôn nhu, Hàn Kỳ yên lặng nhấc lên chăn xoay người lại, mắt mở to thầm nghĩ: Chu Minh Hàm hôm nay làm sao vậy? Có gì đó không thích hợp, thật sự đầu óc có vần đề sao?
* * *
Buổi trưa Lý thẩm mang canh gà đến, tiến vào phòng bệnh không nhìn Hàn Kỳ một cái, chỉ đau lòng cho Chu Minh Hàm.
"Ôi thiếu gia, sao lại bị thương nặng như vậy? Thật là không cẩn thận, ôi, cậu xem trên đầu này, nhiều băng gạc như vậy.. Không sao chứ, Lý thẩm nấu canh gà cho cậu, cậu nên uống nhiều một chút cho khỏe, ai, sao lại bị thương nặng như vậy.."
Hàn Kỳ yên lặng quay đầu, cậu cảm thấy vì chuyện kiếp trước, cậu không thể dậy được chút hảo cảm nào với Lý thẩm được.
Chu Minh Hàm thấy phản ứng của cậu cũng nhớ lại những gì đêm hôm đó cậu nói với anh.
"Nhà anh từ hôn thê đến bảo mẫu, ai cũng có thể đánh tôi mắng tôi, nhìn tôi là thấy khó chịu, anh còn nói muốn đem tôi tặng cho người khác, ngay cả chó mèo nhà các người cũng sống có tôn nghiêm hơn tôi!"
Anh bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, thì ra Lý thẩm không giống như những gì anh thấy cung kính với Kỳ Kỳ, thì ra ở nơi anh không biết Kỳ Kỳ sống hèn mọn như thế, ai cũng có thể đánh đập cậu. Anh cho rằng đem cậu vào trong vòng tay mình là có thể bảo hộ cậu, thì ra đây chỉ là cách nghĩ của mình anh.
Anh lại nghĩ tới anh đã từng lấy ghế ném cậu, giận dữ nóng nảy lời gì cũng nói, thậm chí còn nói sẽ giống như Lý Duy Thâm đem cậu tặng cho người khác. Anh kỳ thật chỉ muốn dọa cậu mà thôi, vì cậu luôn nghĩ cách muốn rời khỏi anh, nhưng hiện tại anh mới biết những thứ đó chỉ càng đẩy Hàn Kỳ ra xa hơn.
Kỳ thật cũng không thể trách cậu vì cậu muốn chạy trốn khỏi anh, không ai muốn sống trong một cái lồng giam. Anh đã từng nghĩ rằng như vậy sẽ tốt nhất cho Hàn Kỳ, nhưng sự thật thì hoàn toàn không phải như vậy.
Hết chương 68