Chương 38: Khai giảng năm học mới
Edit & Beta: Hà Linh Chi (*Hoa Cúc*)
Edit & Beta: Hà Linh Chi (*Hoa Cúc*)
Buổi sáng ngày đầu năm mới, một nhà ăn cơm xong đi nhà bà nội chúc tết, ba đứa trẻ đều có vẻ không vui. Cũng may lão thái thái hơn nửa năm không thấy con trai, lại là năm mới nên cũng không nói gì vô lý, nhưng Hàn đại nương âm vẫn dương quái khí nói vài câu "Có tiền cũng đừng quên chia cho thân thích" linh tinh.
Sau đó họ đi thăm bà ngoại, bà ngoại chỉ có hai đứa con là Lý Chính Bình và Lý Thục Mai, nên đều thương, nhất là mấy đứa cháu trai.
Vợ cậu thấy họ đến mặt cười như đóa hoa, tuy rằng ngoài miệng nói "Ai nha, đến là tốt rồi, còn mua này nọ làm cái gì?" Nhưng nhận đồ trong tay nhanh hơn ai hết.
Kỳ thật nhà cậu cũng không tệ lắm, trừ vợ cậu hơi tính toán một chút. Hàn Kỳ nhớ kiếp trước Hàn Quốc Văn gẫy chân trong nhà không có tiền, Lý Thục Mai phải vay tiền bà ngoại. Nhưng nhà ngoại cũng không có gì, Lý Thục Mai liền hấp chút bánh ngọt đưa cho cậu, bà ngoại thương con gái số khổ, đem tất cả một ngàn đồng tiền của mình tích góp cho Lý Thục Mai. Sau đó Lý Thục Mai lại đưa bánh cho bà ngoại, trong lúc vô tình nghe vợ cậu mất hứng phàn nàn với cậu "Bánh ngọt nhà chị hai thật đáng ngưỡng mộ, giá trị tận một ngàn đồng!" dammy9694. Wordpress.com
Khi đó lòng tự trọng Lý Thục Mai rất cao, bất chấp hoàn cảnh, lấy một ngàn đồng tiền bán heo đem đến trả. Nhưng kiếp này điều kiện gia đình Hàn Kỳ khá hơn trước, mỗi lần đến nhà bà ngoại cũng sẽ mua chút đồ tương đối quý, vợ cậu ngược lại đối với nhà họ rất tốt.
* * *
Sang năm mới Chu Minh Hàm cũng bắt đầu móc nối thêm quan hệ, trên thực tế ở thành phố A này cần anh phải tự mình đi tạo quan hệ trừ mấy quan viên lớn trong chính phủ ngoài ra không có nhiều, Mâu gia, Mâu lão cũng là một người trong số ít đó.
Cũng không phải Mâu gia ở thành phố A này có thế lực lớn, trên thực tế Mâu gia ở thành phố A nếu được xếp vào hàng hào môn thế gia thì cũng không thể đứng thứ tư. Nhưng Mâu lão gia tử lại là một nhân vật phong vân, người này gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, năm đó ông ở thương trường thành phố A gây bao sóng gió, danh tiếng vô lượng, chính ông nội Chu Minh Hàm nhắc tới cũng phải kính nể ba phần.
Không giống Chu gia nhờ buôn lậu lăn lộn hắc đạo mà làm giàu, Mâu lão làm giàu thuần túy dựa đầu óc và vận khí, không đi vào hắc đạo mà có thể từ một người nghèo rớt mồng tơi sau này trở thành tài phú thương nghiệp, đúng là có vài phần bản lĩnh, điểm này Chu Minh Hàm cũng rất bội phục. Nhưng sau này Mâu lão lo lắng cây to đón gió nên đem không ít tài sản lấy danh nghĩa của mình quyên ra ngoài, dần dần thoái ẩn. Rồi cuối cùng đảm nhiệm chức chủ tịch thương hội, nhận được sự kính trọng của các thương nhân thành phố A!
Ông nội Chu Minh Hàm cùng Mâu lão có vài phần giao tình, cháu trai Mâu lão là Mâu Chí với Chu Minh Hàm cũng coi như là bạn tốt, cho nên năm mới đến hai nhà đều thăm hỏi lẫn nhau, nhưng Chu Minh Hàm không nghĩ tới lại gặp Lý Duy Thâm ở đây.
Chu Minh Hàm đi vào Mâu gia vừa vặn gặp Lý Duy Thâm cùng một thanh niên đi ra ngoài, Chu Minh Hàm cảm thấy người nọ có chút quen mắt, nghĩ cả buổi mới nhớ ra người này là sinh viên trước đây Lý Duy Thâm bao dưỡng, nhưng nghe nói đã sớm chia tay, sao lại quay lại? Chu Minh Hàm không khỏi nhướng mày.
Lý Duy Thâm cũng thấy anh, dừng lại một bước ý vị sâu sa nói "Chu tổng lâu nay rất bận, nghe nói Chu thị gần đây công việc không ít?"
Chu Minh Hàm không mặn không nhạt đáp "Làm phiền Lý thiếu quan tâm."
Lý Duy Thâm hừ lạnh một tiếng "Tôi không nghĩ tới Chu tổng cũng thích loại nam sinh ngây ngô này, anh hẳn nên nói sớm với tôi một chút, tôi tặng cho ngài là được rồi, cần gì phải ầm ĩ đến cha tôi, anh nói xem chuyện này truyền có mất mặt không nhỉ?"
Chu Minh Hàm nghe xong hơi nhướng mày, mỉm cười "Lý thiếu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không nhàm chán đến mức phải tìm gia trưởng cáo trạng. Nhưng tôi đúng là không nghĩ tới Lý thiếu lại thích làm chuyện mất mặt như thế, ví dụ như bây giờ?"
"Anh!" Lý Duy Thâm tức khí nghẹn một cục, sau đó khinh thường hừ lạnh "Chúng ta chờ xem!"
Sau đó xoay người đi, thanh niên phía sau vội đuổi theo, đi qua Chu Minh Hàm còn lễ phép hướng anh gật đầu. Chu Minh Hàm bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này ngoài ý muốn nhìn thật quen mắt, giống như đã từng phát sinh ở đâu. Anh thậm chí có dự cảm, khi anh tiến vào Mâu gia sẽ thấy Mâu lão đang ngồi trong phòng khách uống trà, nhưng sự thật không phát triển như vậy. dammy9694. Wordpress.com
Anh lấy di động ra gọi cho Diệp Cẩn, nói với cậu ta "Giúp tôi tra một chút, người thanh niên bên cạnh Lý Duy Thâm, trước đó hắn từng bao dưỡng, hình như là sinh viên đại học C."
Diệp Cẩn không khỏi trêu đùa "Ông chủ, anh không phải lại muốn đi tranh dành nữa chứ? Sao gần đây Lý thiếu thích cái dạng gì anh liền thích cái dạng đó vậy?"
"Câm miệng! Nhanh đi thăm dò." Chu Minh Hàm nhất thời đen mặt, gần đây anh rất dung túng cho cấp dưới thì phải?
Chu Minh Hàm vừa tiến vào phòng khách Mâu gia liền thấy Mâu Chí hình như mới rời giường từ trên lầu đi xuống, không thấy Mâu lão, Chu Minh Hàm cảm thấy hoảng hốt, anh lấy lại bình tĩnh khi dì Vương dẫn anh tới sô pha.
Mâu Chí vừa thấy anh liền nói "Ôi chao! Đến đấy ah! Hôm qua ông nội còn nói với tôi bảo tôi hôm nay phải đi thăm tam gia, vừa vặn, đợi lát nữa cùng đi."
Chu lão gia tử đứng hàng thứ ba, năm đó người trên giang hồ cũng gọi ông một tiếng tam gia.
Chu Minh Hàm ngồi xuống ghế sô pha "Muốn đi thì tự cậu đi đi, tôi không đi đâu."
Mâu Chí vừa nghe vui vẻ hỏi "Làm sao vậy? Tam gia lại trên núi ăn chay niệm phật hả?"
"Ngày đầu năm đã đi rồi!" Chu Minh Hàm bất đắc dĩ nói.
Mâu Chí buồn cười "Đừng vậy, đây là giúp cậu cầu phúc đấy! Cậu xem tam gia rất thương cậu."
Chu Minh Hàm không để ý đến Mâu Chí, trực tiếp hỏi "Mâu lão đâu?"
"Nha? Tôi vừa mới dậy nên không biết? Dì Vương, ông nội đâu?"
"Lý gia thiếu gia vừa đến, có lẽ ông đang ở sau viện tản bộ." Vương di sát tay từ phòng bếp đi ra, cười tủm tỉm nói "Chu thiếu gia, hôm nay ở lại đây ăn cơm trưa!"
"Dì Vương, sao lần nào cậu ta đến dì liền mời cậu ta vậy? Bảo bối tiểu thiếu gia của dì còn chưa ăn điểm tâm này!" Mâu Chí khoa trương kêu rên.
Dì Vương trừng mắt nhìn Mâu Chí "Chu thiếu gia là khách, sao lại nói chuyện như thế! Muốn ăn gì nói mau, tôi làm cho cậu."
"Bánh bao gạch cua!"
Mâu Chí vừa thốt ra, Chu Minh Hàm đã đứng lên khinh bỉ nhìn cậu một cái "Cậu ở đây chờ ăn đi, tôi đi xem Mâu lão."
Mâu Chí ngồi phịch xuống ghế sa lông khoát tay "Nói gì thế, tôi là heo sao? Thôi đi đi, hai người nhất định có chuyện cần nói."
"Cũng không có gì." Chu Minh Hàm nói một câu rồi xoay người đi.
Chu Minh Hàm đến hậu viện thì Mâu lão đang luyện Thái Cực, thấy anh đến cũng không phản ứng gì, Chu Minh Hàm liền đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn ông luyện. Lão gia tử đánh xong cả bộ mới vẫy tay cười với anh đi tới nói "Chu tiểu tử tới rồi, nào, cùng lão nhân ta đánh ván cờ."
Chu Minh Hàm mỉm cười cùng ông tới đình, Mâu lão vừa chơi cờ vừa hỏi tình hình gần đây của ông nội anh, nghe nói lão gia tử lại đi trên núi ăn chay niệm phật, không khỏi cười mắng "Lão đầu nhi này, chuẩn bị xuất gia làm hòa thượng sao?"
Chu Minh Hàm cười "Dù sao ông cũng không có gì việc làm, theo Phương đại sư tâm sự cũng tốt, nếu không một mình ông cũng rất tịch mịch."
Mâu lão cười lắc đầu "Ông ấy là bỏ trách nhiệm cho nhẹ thân, cháu thì vất vả! Sao rồi? Ta nghe nói Chu thị gần đây gặp chút rắc rối? Có gì cứ việc nói với ta, lão nhân này tuy không được việc nhưng nhân mạch vẫn còn chút ít."
Chu Minh Hàm nghe xong mỉm cười "Không có chuyện gì lớn, hơn nữa ông nội còn ở đây, sao có thể làm phiền ngài!"
Mâu lão nghe xong thở dài "Ai, ông nội cháu cũng già rồi, trong lòng ông ấy sợ cháu gặp chuyện không may, nên không phải mỗi ngày đều chạy trên núi sao?"
Chu Minh Hàm nghe xong trầm mặc, khẽ gật đầu, không nói nữa.
"Vừa rồi tiểu tử Lý gia cũng tới, hiện tại ở thành phố A nhà hai là lớn nhất.."
Nói xong Mâu lão bỗng nhiên ngừng lại, nhìn cây tùng xa xa lại lắc đầu "Cũng được, hiện tại thành phố A là thiên hạ của người trẻ tuổi. Mạnh dạn đi đầu là tốt, cũng phải hiểu được tiến lui, Lý gia.. Quá nóng vội."
Chu Minh Hàm nghe xong không khỏi khiêu mi, Mâu lão hiển nhiên không xem trọng Lý gia. Trên thực tế dù giao tình có tốt đến mấy cũng không bằng ích lợi, Chu Minh Hàm đương nhiên muốn phản kích Lý gia, nhưng lo lắng Mâu gia sẽ đứng bên Lý gia. Dù sao Mâu gia không thể so với mấy nhà khác, Mâu lão gia tử uy vọng rất cao. Anh lần này đến đúng là có ý thăm dò, nhưng Mâu lão đã nói rõ sẽ không ủng hộ Lý gia vậy thì còn gì tốt hơn.
Buổi tối trở lại Đào Nguyên thì nhận được điện thoại của Diệp Cẩn "Ông chủ, tư liệu anh muốn tôi đã gửi vào hòm thư rồi. Mặt khác, tôi có thể thương lượng với anh một chuyện không, đầu năm mới, tôi cũng có thân thích muốn thăm hỏi, anh phải cho tôi con đường sống chứ?"
Chu Minh Hàm nghe xong không khỏi kinh ngạc "Tôi nhớ cậu là do cha tôi nhận nuôi từ cô nhi viện mà, từ nhỏ lớn lên cùng tôi, khi nào thì có thân thích mà tôi cũng không biết?"
Diệp Cẩn vội ho một tiếng, có chút tự đắc nói "Là thân thích bên nhà bạn gái.."
Chu Minh Hàm "A" một tiếng "Tô Ngữ?"
"Làm sao anh biết?" Diệp Cẩn ngạc nhiên hỏi.
Chu Minh Hàm hừ lạnh một tiếng, cực kì khó chịu cúp điện thoại. Ngay cả đầu gỗ Diệp Cẩn cũng theo đuổi được Tô Ngữ, vì sao anh còn chưa theo đuổi được Hàn Kỳ?
Nhưng nghĩ tới cú điện thoại năm mới, lại không khỏi an ủi mình, thôi, cuối cùng cũng có tiến triển.
Chu Minh Hàm trở lại thư phòng xem bưu kiện Diệp Cẩn gửi tới, không phát hiện có gì bất thường, nhưng anh hồi tưởng lại cảnh tượng buổi sáng lại cảm thấy rất quen thuộc, chẳng lẽ bọn họ đã từng gặp nhau ở đó trong trường hợp nào khác sao? Chu Minh Hàm nghĩ không ra đành lắc đầu, nhưng nếu nói có trường hợp này anh không có khả năng không nhớ.
Suy nghĩ nửa ngày cũng chịu, dứt khoát bỏ qua.
* * *
Đại học khoa Y khai giảng đúng ngày mười lăm tháng giêng, khiến đông đảo sinh viên oán giận không thôi. Buổi sáng Hàn Kỳ ở nhà ăn Nguyên Tiêu (1) Lý Thục Mai nấu rồi mới về trường học, khi cậu đến ký túc xá thì đã ba bốn giờ chiều, thu thập xong đồ đạc liền tới thời gian ăn cơm. Vài người trong ký túc xá đề nghị ra ngoài trường gọi vài món bình thường, Hàn Kỳ sờ túi áo cảm thấy đủ tiền nên đồng ý.
(1) Nguyên Tiêu: Tết Nguyên Tiêu hay tết Thượng Nguyên là một tết, lễ hội cổ truyền của Trung Quốc vào ngày 15 (ngày rằm) tháng giêng Âm lịch.
Chu Minh Hàm biết Hàn Kỳ mười lăm khai giảng, liền muốn hẹn câu ra ngoài, nhưng nghĩ cậu ngồi xe nửa ngày, hơn nữa trời đã tối, nên để cho cậu nghỉ ngơi thật tốt, đành nhịn xuống. dammy9694. Wordpress.com
Nhưng anh không đến nhưng người khác lại đến, Hàn Kỳ và mấy người trong ký túc xá vừa ra khỏi cổng trường đã bị một cô gái ăn mặc thời thượng ngăn cản.
Hàn Kỳ đương nhiên biết cô ta là Triệu Ngữ Hinh, nhưng cậu không biết trận lửa kiếp trước là kiệt tác của người này. Nhưng có biết cũng không có cảm giác gì, dù sao khi đó cậu một lòng muốn chết, nên không oán người phóng hỏa, thậm chí còn có chút cảm kích.
Triệu Ngữ Hinh mặc áo nhung bên ngoài khoác áo dạ, phía dưới phối với váy ngắn màu đen, một đôi bốt da cao tầm mười sáu mười bảy phân, Hàn Kỳ thật cảm thấy sợ hãi thay cô ta.
Ngô Nguyên không thấy không khí cứng ngắc, cười hì hì nói "Ai u, mỹ nữ tìm ai vậy?"
Triệu Ngữ Hinh lạnh lùng liếc cậu cái, trực tiếp nói với Hàn Kỳ "Cậu là Hàn Kỳ phải không, chúng ta cần nói chuyện."
Ngô Nguyên bị cô ta liếc đến run rẩy, vội quay đầu nhỏ giọng nói với Tôn Hạo bên cạnh "Mỹ nữ này ánh mắt thật sắc bén!"
Tôn Hạo nhìn cậu ta, nhỏ giọng "Đại tiểu thư Triệu gia!"
"Ự.. c?" Ngô Nguyên không hiểu.
Tiền Phi cảm thấy cô gái này đến đây không có thiện ý, liền cà lơ phất phơ nói "Tiểu thư, cô có chuyện gì nói ở đây không được sao? Mấy anh đây còn chưa ăn cơm!" (like câu này)
Triệu Ngữ Hinh không để ý đến Tiền Phi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Kỳ, Ngô Nguyên còn cảm thấy sợ thay.
Hàn Kỳ khó hiểu nhìn cô ta "Tôi nghĩ chúng ta hẳn không biết nhau, phiền cô nhường đường."
Triệu Ngữ Hinh hừ lạnh một tiếng "Cậu muốn tôi nói ở đây?" Nói xong còn nhìn bốn phía nói "Tôi thì không sao, nhưng cậu tôi không chắc có chuyện gì đâu đấy?"
Trực giác mách bảo Hàn Kỳ cô ta sẽ không nói lời hay ho, điểm này kiếp trước cậu đã lĩnh giáo rồi. Cậu nhìn bốn phía, thấy có nhiều người tò mò nhìn sang bên này, vì thế cau mày nói với bọn Ngô Nguyên "Nếu không các cậu đi ăn trước đi, lát nữa tôi sẽ tới quán cơm sau."
Hết chương 38
Sau đó họ đi thăm bà ngoại, bà ngoại chỉ có hai đứa con là Lý Chính Bình và Lý Thục Mai, nên đều thương, nhất là mấy đứa cháu trai.
Vợ cậu thấy họ đến mặt cười như đóa hoa, tuy rằng ngoài miệng nói "Ai nha, đến là tốt rồi, còn mua này nọ làm cái gì?" Nhưng nhận đồ trong tay nhanh hơn ai hết.
Kỳ thật nhà cậu cũng không tệ lắm, trừ vợ cậu hơi tính toán một chút. Hàn Kỳ nhớ kiếp trước Hàn Quốc Văn gẫy chân trong nhà không có tiền, Lý Thục Mai phải vay tiền bà ngoại. Nhưng nhà ngoại cũng không có gì, Lý Thục Mai liền hấp chút bánh ngọt đưa cho cậu, bà ngoại thương con gái số khổ, đem tất cả một ngàn đồng tiền của mình tích góp cho Lý Thục Mai. Sau đó Lý Thục Mai lại đưa bánh cho bà ngoại, trong lúc vô tình nghe vợ cậu mất hứng phàn nàn với cậu "Bánh ngọt nhà chị hai thật đáng ngưỡng mộ, giá trị tận một ngàn đồng!" dammy9694. Wordpress.com
Khi đó lòng tự trọng Lý Thục Mai rất cao, bất chấp hoàn cảnh, lấy một ngàn đồng tiền bán heo đem đến trả. Nhưng kiếp này điều kiện gia đình Hàn Kỳ khá hơn trước, mỗi lần đến nhà bà ngoại cũng sẽ mua chút đồ tương đối quý, vợ cậu ngược lại đối với nhà họ rất tốt.
* * *
Sang năm mới Chu Minh Hàm cũng bắt đầu móc nối thêm quan hệ, trên thực tế ở thành phố A này cần anh phải tự mình đi tạo quan hệ trừ mấy quan viên lớn trong chính phủ ngoài ra không có nhiều, Mâu gia, Mâu lão cũng là một người trong số ít đó.
Cũng không phải Mâu gia ở thành phố A này có thế lực lớn, trên thực tế Mâu gia ở thành phố A nếu được xếp vào hàng hào môn thế gia thì cũng không thể đứng thứ tư. Nhưng Mâu lão gia tử lại là một nhân vật phong vân, người này gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, năm đó ông ở thương trường thành phố A gây bao sóng gió, danh tiếng vô lượng, chính ông nội Chu Minh Hàm nhắc tới cũng phải kính nể ba phần.
Không giống Chu gia nhờ buôn lậu lăn lộn hắc đạo mà làm giàu, Mâu lão làm giàu thuần túy dựa đầu óc và vận khí, không đi vào hắc đạo mà có thể từ một người nghèo rớt mồng tơi sau này trở thành tài phú thương nghiệp, đúng là có vài phần bản lĩnh, điểm này Chu Minh Hàm cũng rất bội phục. Nhưng sau này Mâu lão lo lắng cây to đón gió nên đem không ít tài sản lấy danh nghĩa của mình quyên ra ngoài, dần dần thoái ẩn. Rồi cuối cùng đảm nhiệm chức chủ tịch thương hội, nhận được sự kính trọng của các thương nhân thành phố A!
Ông nội Chu Minh Hàm cùng Mâu lão có vài phần giao tình, cháu trai Mâu lão là Mâu Chí với Chu Minh Hàm cũng coi như là bạn tốt, cho nên năm mới đến hai nhà đều thăm hỏi lẫn nhau, nhưng Chu Minh Hàm không nghĩ tới lại gặp Lý Duy Thâm ở đây.
Chu Minh Hàm đi vào Mâu gia vừa vặn gặp Lý Duy Thâm cùng một thanh niên đi ra ngoài, Chu Minh Hàm cảm thấy người nọ có chút quen mắt, nghĩ cả buổi mới nhớ ra người này là sinh viên trước đây Lý Duy Thâm bao dưỡng, nhưng nghe nói đã sớm chia tay, sao lại quay lại? Chu Minh Hàm không khỏi nhướng mày.
Lý Duy Thâm cũng thấy anh, dừng lại một bước ý vị sâu sa nói "Chu tổng lâu nay rất bận, nghe nói Chu thị gần đây công việc không ít?"
Chu Minh Hàm không mặn không nhạt đáp "Làm phiền Lý thiếu quan tâm."
Lý Duy Thâm hừ lạnh một tiếng "Tôi không nghĩ tới Chu tổng cũng thích loại nam sinh ngây ngô này, anh hẳn nên nói sớm với tôi một chút, tôi tặng cho ngài là được rồi, cần gì phải ầm ĩ đến cha tôi, anh nói xem chuyện này truyền có mất mặt không nhỉ?"
Chu Minh Hàm nghe xong hơi nhướng mày, mỉm cười "Lý thiếu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không nhàm chán đến mức phải tìm gia trưởng cáo trạng. Nhưng tôi đúng là không nghĩ tới Lý thiếu lại thích làm chuyện mất mặt như thế, ví dụ như bây giờ?"
"Anh!" Lý Duy Thâm tức khí nghẹn một cục, sau đó khinh thường hừ lạnh "Chúng ta chờ xem!"
Sau đó xoay người đi, thanh niên phía sau vội đuổi theo, đi qua Chu Minh Hàm còn lễ phép hướng anh gật đầu. Chu Minh Hàm bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này ngoài ý muốn nhìn thật quen mắt, giống như đã từng phát sinh ở đâu. Anh thậm chí có dự cảm, khi anh tiến vào Mâu gia sẽ thấy Mâu lão đang ngồi trong phòng khách uống trà, nhưng sự thật không phát triển như vậy. dammy9694. Wordpress.com
Anh lấy di động ra gọi cho Diệp Cẩn, nói với cậu ta "Giúp tôi tra một chút, người thanh niên bên cạnh Lý Duy Thâm, trước đó hắn từng bao dưỡng, hình như là sinh viên đại học C."
Diệp Cẩn không khỏi trêu đùa "Ông chủ, anh không phải lại muốn đi tranh dành nữa chứ? Sao gần đây Lý thiếu thích cái dạng gì anh liền thích cái dạng đó vậy?"
"Câm miệng! Nhanh đi thăm dò." Chu Minh Hàm nhất thời đen mặt, gần đây anh rất dung túng cho cấp dưới thì phải?
Chu Minh Hàm vừa tiến vào phòng khách Mâu gia liền thấy Mâu Chí hình như mới rời giường từ trên lầu đi xuống, không thấy Mâu lão, Chu Minh Hàm cảm thấy hoảng hốt, anh lấy lại bình tĩnh khi dì Vương dẫn anh tới sô pha.
Mâu Chí vừa thấy anh liền nói "Ôi chao! Đến đấy ah! Hôm qua ông nội còn nói với tôi bảo tôi hôm nay phải đi thăm tam gia, vừa vặn, đợi lát nữa cùng đi."
Chu lão gia tử đứng hàng thứ ba, năm đó người trên giang hồ cũng gọi ông một tiếng tam gia.
Chu Minh Hàm ngồi xuống ghế sô pha "Muốn đi thì tự cậu đi đi, tôi không đi đâu."
Mâu Chí vừa nghe vui vẻ hỏi "Làm sao vậy? Tam gia lại trên núi ăn chay niệm phật hả?"
"Ngày đầu năm đã đi rồi!" Chu Minh Hàm bất đắc dĩ nói.
Mâu Chí buồn cười "Đừng vậy, đây là giúp cậu cầu phúc đấy! Cậu xem tam gia rất thương cậu."
Chu Minh Hàm không để ý đến Mâu Chí, trực tiếp hỏi "Mâu lão đâu?"
"Nha? Tôi vừa mới dậy nên không biết? Dì Vương, ông nội đâu?"
"Lý gia thiếu gia vừa đến, có lẽ ông đang ở sau viện tản bộ." Vương di sát tay từ phòng bếp đi ra, cười tủm tỉm nói "Chu thiếu gia, hôm nay ở lại đây ăn cơm trưa!"
"Dì Vương, sao lần nào cậu ta đến dì liền mời cậu ta vậy? Bảo bối tiểu thiếu gia của dì còn chưa ăn điểm tâm này!" Mâu Chí khoa trương kêu rên.
Dì Vương trừng mắt nhìn Mâu Chí "Chu thiếu gia là khách, sao lại nói chuyện như thế! Muốn ăn gì nói mau, tôi làm cho cậu."
"Bánh bao gạch cua!"
Mâu Chí vừa thốt ra, Chu Minh Hàm đã đứng lên khinh bỉ nhìn cậu một cái "Cậu ở đây chờ ăn đi, tôi đi xem Mâu lão."
Mâu Chí ngồi phịch xuống ghế sa lông khoát tay "Nói gì thế, tôi là heo sao? Thôi đi đi, hai người nhất định có chuyện cần nói."
"Cũng không có gì." Chu Minh Hàm nói một câu rồi xoay người đi.
Chu Minh Hàm đến hậu viện thì Mâu lão đang luyện Thái Cực, thấy anh đến cũng không phản ứng gì, Chu Minh Hàm liền đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn ông luyện. Lão gia tử đánh xong cả bộ mới vẫy tay cười với anh đi tới nói "Chu tiểu tử tới rồi, nào, cùng lão nhân ta đánh ván cờ."
Chu Minh Hàm mỉm cười cùng ông tới đình, Mâu lão vừa chơi cờ vừa hỏi tình hình gần đây của ông nội anh, nghe nói lão gia tử lại đi trên núi ăn chay niệm phật, không khỏi cười mắng "Lão đầu nhi này, chuẩn bị xuất gia làm hòa thượng sao?"
Chu Minh Hàm cười "Dù sao ông cũng không có gì việc làm, theo Phương đại sư tâm sự cũng tốt, nếu không một mình ông cũng rất tịch mịch."
Mâu lão cười lắc đầu "Ông ấy là bỏ trách nhiệm cho nhẹ thân, cháu thì vất vả! Sao rồi? Ta nghe nói Chu thị gần đây gặp chút rắc rối? Có gì cứ việc nói với ta, lão nhân này tuy không được việc nhưng nhân mạch vẫn còn chút ít."
Chu Minh Hàm nghe xong mỉm cười "Không có chuyện gì lớn, hơn nữa ông nội còn ở đây, sao có thể làm phiền ngài!"
Mâu lão nghe xong thở dài "Ai, ông nội cháu cũng già rồi, trong lòng ông ấy sợ cháu gặp chuyện không may, nên không phải mỗi ngày đều chạy trên núi sao?"
Chu Minh Hàm nghe xong trầm mặc, khẽ gật đầu, không nói nữa.
"Vừa rồi tiểu tử Lý gia cũng tới, hiện tại ở thành phố A nhà hai là lớn nhất.."
Nói xong Mâu lão bỗng nhiên ngừng lại, nhìn cây tùng xa xa lại lắc đầu "Cũng được, hiện tại thành phố A là thiên hạ của người trẻ tuổi. Mạnh dạn đi đầu là tốt, cũng phải hiểu được tiến lui, Lý gia.. Quá nóng vội."
Chu Minh Hàm nghe xong không khỏi khiêu mi, Mâu lão hiển nhiên không xem trọng Lý gia. Trên thực tế dù giao tình có tốt đến mấy cũng không bằng ích lợi, Chu Minh Hàm đương nhiên muốn phản kích Lý gia, nhưng lo lắng Mâu gia sẽ đứng bên Lý gia. Dù sao Mâu gia không thể so với mấy nhà khác, Mâu lão gia tử uy vọng rất cao. Anh lần này đến đúng là có ý thăm dò, nhưng Mâu lão đã nói rõ sẽ không ủng hộ Lý gia vậy thì còn gì tốt hơn.
Buổi tối trở lại Đào Nguyên thì nhận được điện thoại của Diệp Cẩn "Ông chủ, tư liệu anh muốn tôi đã gửi vào hòm thư rồi. Mặt khác, tôi có thể thương lượng với anh một chuyện không, đầu năm mới, tôi cũng có thân thích muốn thăm hỏi, anh phải cho tôi con đường sống chứ?"
Chu Minh Hàm nghe xong không khỏi kinh ngạc "Tôi nhớ cậu là do cha tôi nhận nuôi từ cô nhi viện mà, từ nhỏ lớn lên cùng tôi, khi nào thì có thân thích mà tôi cũng không biết?"
Diệp Cẩn vội ho một tiếng, có chút tự đắc nói "Là thân thích bên nhà bạn gái.."
Chu Minh Hàm "A" một tiếng "Tô Ngữ?"
"Làm sao anh biết?" Diệp Cẩn ngạc nhiên hỏi.
Chu Minh Hàm hừ lạnh một tiếng, cực kì khó chịu cúp điện thoại. Ngay cả đầu gỗ Diệp Cẩn cũng theo đuổi được Tô Ngữ, vì sao anh còn chưa theo đuổi được Hàn Kỳ?
Nhưng nghĩ tới cú điện thoại năm mới, lại không khỏi an ủi mình, thôi, cuối cùng cũng có tiến triển.
Chu Minh Hàm trở lại thư phòng xem bưu kiện Diệp Cẩn gửi tới, không phát hiện có gì bất thường, nhưng anh hồi tưởng lại cảnh tượng buổi sáng lại cảm thấy rất quen thuộc, chẳng lẽ bọn họ đã từng gặp nhau ở đó trong trường hợp nào khác sao? Chu Minh Hàm nghĩ không ra đành lắc đầu, nhưng nếu nói có trường hợp này anh không có khả năng không nhớ.
Suy nghĩ nửa ngày cũng chịu, dứt khoát bỏ qua.
* * *
Đại học khoa Y khai giảng đúng ngày mười lăm tháng giêng, khiến đông đảo sinh viên oán giận không thôi. Buổi sáng Hàn Kỳ ở nhà ăn Nguyên Tiêu (1) Lý Thục Mai nấu rồi mới về trường học, khi cậu đến ký túc xá thì đã ba bốn giờ chiều, thu thập xong đồ đạc liền tới thời gian ăn cơm. Vài người trong ký túc xá đề nghị ra ngoài trường gọi vài món bình thường, Hàn Kỳ sờ túi áo cảm thấy đủ tiền nên đồng ý.
(1) Nguyên Tiêu: Tết Nguyên Tiêu hay tết Thượng Nguyên là một tết, lễ hội cổ truyền của Trung Quốc vào ngày 15 (ngày rằm) tháng giêng Âm lịch.
Chu Minh Hàm biết Hàn Kỳ mười lăm khai giảng, liền muốn hẹn câu ra ngoài, nhưng nghĩ cậu ngồi xe nửa ngày, hơn nữa trời đã tối, nên để cho cậu nghỉ ngơi thật tốt, đành nhịn xuống. dammy9694. Wordpress.com
Nhưng anh không đến nhưng người khác lại đến, Hàn Kỳ và mấy người trong ký túc xá vừa ra khỏi cổng trường đã bị một cô gái ăn mặc thời thượng ngăn cản.
Hàn Kỳ đương nhiên biết cô ta là Triệu Ngữ Hinh, nhưng cậu không biết trận lửa kiếp trước là kiệt tác của người này. Nhưng có biết cũng không có cảm giác gì, dù sao khi đó cậu một lòng muốn chết, nên không oán người phóng hỏa, thậm chí còn có chút cảm kích.
Triệu Ngữ Hinh mặc áo nhung bên ngoài khoác áo dạ, phía dưới phối với váy ngắn màu đen, một đôi bốt da cao tầm mười sáu mười bảy phân, Hàn Kỳ thật cảm thấy sợ hãi thay cô ta.
Ngô Nguyên không thấy không khí cứng ngắc, cười hì hì nói "Ai u, mỹ nữ tìm ai vậy?"
Triệu Ngữ Hinh lạnh lùng liếc cậu cái, trực tiếp nói với Hàn Kỳ "Cậu là Hàn Kỳ phải không, chúng ta cần nói chuyện."
Ngô Nguyên bị cô ta liếc đến run rẩy, vội quay đầu nhỏ giọng nói với Tôn Hạo bên cạnh "Mỹ nữ này ánh mắt thật sắc bén!"
Tôn Hạo nhìn cậu ta, nhỏ giọng "Đại tiểu thư Triệu gia!"
"Ự.. c?" Ngô Nguyên không hiểu.
Tiền Phi cảm thấy cô gái này đến đây không có thiện ý, liền cà lơ phất phơ nói "Tiểu thư, cô có chuyện gì nói ở đây không được sao? Mấy anh đây còn chưa ăn cơm!" (like câu này)
Triệu Ngữ Hinh không để ý đến Tiền Phi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Kỳ, Ngô Nguyên còn cảm thấy sợ thay.
Hàn Kỳ khó hiểu nhìn cô ta "Tôi nghĩ chúng ta hẳn không biết nhau, phiền cô nhường đường."
Triệu Ngữ Hinh hừ lạnh một tiếng "Cậu muốn tôi nói ở đây?" Nói xong còn nhìn bốn phía nói "Tôi thì không sao, nhưng cậu tôi không chắc có chuyện gì đâu đấy?"
Trực giác mách bảo Hàn Kỳ cô ta sẽ không nói lời hay ho, điểm này kiếp trước cậu đã lĩnh giáo rồi. Cậu nhìn bốn phía, thấy có nhiều người tò mò nhìn sang bên này, vì thế cau mày nói với bọn Ngô Nguyên "Nếu không các cậu đi ăn trước đi, lát nữa tôi sẽ tới quán cơm sau."
Hết chương 38