"Cô là Tô Lạc?" Một vị nhân viên quản lý mặc chức nghiệp tây trang đến gần cô nói.
"Ân, đúng vậy."
"Mặc xong rồi, thì đi theo tôi."
"Được."
"Tôi họ Thái, về sau gọi tôi là chị Thái là được."
"Được."
Tô Lạc trên mặt hóa trang thành nửa đen nửa trắng, mặc một thân áo choàng trắng tinh ngắn, tóc rơi rụng xuống, lại đội lên đỉnh đầu cái mũ vải trắng cao, rất có vài phần dáng vẻ.
Nếu không phải người cực kỳ quen thuộc với giọng nói của cô, thì thật đúng là nhận không ra cô lúc này.
Cô đi theo phía sau Chị Thái đi tới, bên canh cô còn có một nam sinh đen sì từ đầu tới chân.
"Chị Thái, chị nói chúng tôi hiện tại, thật sự dọa người sao?" Nam sinh kia hỏi.
Chị Thái quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, "Đợi lát nữa tiến vào quỷ ốc, thêm cả trang bị đèn hiệu khẳng định sẽ dọa người a, cậu không chơi quỷ trêu đùa sao? Bên trong tất cả rồi sẽ chỉ còn lại là tiếng thét chói tai."
"Đương nhiên biết chơi a, tôi là muốn hỏi, hù chết người có phải chịu trách nhiệm gì không?"
"Nói cái điềm xấu gì đâu, phi phi phi! Nhanh đi vào trong, điểm đến mới thôi, đừng hướng tử lý chọc ghẹo, hiểu chưa?"
"Hiểu được." Hai người cùng kêu lên đáp lại nói.
"Chúng ta ở quỷ ốc này, là sắp xếp theo trình tự độ đáng sợ, hai người các cậu thì.." Chị Thái xem xét Tô Lạc, nhược nhỏ yếu mềm, "Các cậu liền ở mức sơ cấp đi."
"Sơ cấp có phải rất đáng sợ hay không?" Tô Lạc hỏi.
"Sơ cấp là" Cầu Nề Hà ", khu vực nhỏ, người cũng ít, các khu khác thực đúng là khủng bố hơn chỗ đó không ít. Tôi xem cô nhỏ gầy như vậy, cũng không giống người có lá gan lớn. Đừng để chưa dọa được người chơi, đã đem chính mình dọa đến ngất đi thôi"
"Cám ơn Chị Thái."
"Tới rồi, vào đi. Buổi tối bảy giờ bán vé mở màn, các cậu còn có 10 phút ở bên trong làm quen địa hình, xem chính mình tránh ở đâu hay làm sao dọa người tốt nhất."
"Đã rõ." Hai người lại cùng kêu lên đáp lại nói.
Chị Thái đi rồi, Tô Lạc buồn không phát ra tiếng, đi vào bên trong.
Bên trong là một hang động làm bằng đá giả, với những con đường ngoằn ngoèo quanh co khúc khuỷu, hiệu ứng âm thanh ma mị từ các bộ phim ma và ánh đèn xanh đen nhấp nháy, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng giày cao gót hay tiếng phụ nữ cười. Bầu không khí được tạo ra thực sự là rất ma mị.
"Chị gái, nếu đã đến đây chơi, thì đừng làm vẻ mặt như phải tăng ca vậy, thả lỏng lông mày ra đi."
Nam sinh kia thấy cô quá nghiêm túc, đi đến, chủ động gợi chuyện.
"Không có gì."
"Chị không phải là đang sợ hãi đi, mấy thứ cỏn con này, chị sợ thật à, cũng không phải là trẻ nhỏ mà."
Tô Lạc nghiêng đầu nhìn cậu một cái, "Cậu hẳn là vẫn là trẻ con đi?"
"Tôi đại học năm hai, chị thì sao?"
"Tôi đã đi làm rồi."
"Ồ,"
Tô Lạc nghĩ, tuổi trẻ thật là tốt, làm gì cũng không cần lo nghĩ đến tiền, vào quỷ ốc cũng không sợ!
"Tôi là Tằng Suất, chị thì sao?"
"Cậu thật sự đủ lớn mật tự tin a, tôi tên là Tô Lạc."
Tằng Suất có chút ngượng ngùng cười cười, lập tức nói: "Tôi đây gọi chị là chị Lạc đi."
"Tùy cậu."
Tô Lạc căn bản không lòng dạ nào cùng cậu nói chuyện, cô đã có thói quen làm việc từng bước một như ở công ty rồi.
Đi vào nơi này, làm việc là ngẫu hứng phát huy, hơn nữa cô cho tới bây giờ chưa từng chơi đùa như này, thật có chút khẩn trương.
"Chị, đừng sợ a~chúng ta là quỷ, bọn họ là người, chỉ có bọn họ sợ chúng ta thôi."
"Đã biết."
"Đợi lát nữa người chơi đến, tránh không được có người nhát gan kêu tiếng quỷ. Đến lúc đó sẽ có vài con ma giả xuất hiện, chị nếu sợ, liền theo sát tôi."
"Quỷ giả?"
"Chính là máy móc làm, xây dựng không khí."
"Ân." Tô Lạc tròng mắt nhìn chung quanh.
"Hiện tại nhìn không ra đâu, chờ mở màn, bọn họ sẽ xuất hiện. Có có thể ở trên đỉnh đầu, có thể ở sau người, dưới chân, góc sáng.."
"Đừng nói nữa."
Tô Lạc đã bị dọa không nhẹ, rất nhanh liền lôi kéo quần áo Tằng Suất.
Tiếp qua vài phần chung, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, là người xếp hàng tiến vào càng lúc càng nhiều.
Máy móc bên trong, cũng bắt đầu vận chuyển.
Đột nhiên một con quỷ lắm mồm, dừng ở đỉnh đầu Tô Lạc, tóc rơi xuống mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn, một bộ mặt quỷ dữ tợn.
Nhất thời dọa đến xanh mét cả mặt, một đường thét chói tai chạy như điên chạy đi ra ngoài, Tằng Suất đều còn không có tới kịp bắt lấy nàng.
Người xếp hàng thấy "Bạch vô thường" bị dọa chạy đi ra, một trận cười to.
Hiện trường che kín bởi tiếng cười, khu vui chơi này vẫn là lần đầu tiên thấy quỷ bị dọa thành như vậy.
Nhân viên công tác vội vàng chạy tới, lôi kéo Tô Lạc vào phòng, quát lớn: "Cô nếu không làm được, thì cũng đừng đến, cô đây đang làm ảnh hưởng danh tiếng khu vui chơi của tôi đó! Nơi này là quỷ ốc, chính là nơi được mệnh danh là tối tăm khủng bố, vô cùngchuyên nghiệp, quỷ ốc lớn nhất đó có biết không!"
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Tô Lạc vội vàng nói.
Tằng Suất ở cách đó không xa nghe xong trong, đi lại gần, trợ giúp cô giải vây nói: "Vừa rồi là tôi dọa chị ấy chạy ra đi, tôi là muốn thử xem, xem dọa người như vậy, có thể có hiệu quả tốt hay không. Xem ra hiệu quả thật đúng là không tồi, bọn họ bị ta dọa chạy ra đi, cam đoan sẽ không ảnh hưởng danh tiếng quỷ ốc thứ nhất của khu vui chơi."
"Đi đi đi đi~mau vào đi, chỉ còn có một phút đồng hồ đã mở màn rồi."
"Được."
Tằng Suất sau đó kéo Tô Lạc tới quỷ ốc.
"Cám ơn cậu."
"Không có việc gì, hôm nay tôi bảo vệ chị."
Hai người nhìn nhau cười cười, Tô Lạc rốt cục cũng không có xấu hổ như vậy nữa.
Nhưng thật ra cảnh mới vừa rồi kia, Tô Lạc bắt gặp ánh mắt không ít người, trong đó hình như còn có Cung Tư Dạ.
Tiếng gào của cô, Cung Tư Dạ một giây liền nhận ra là em ấy.
Đội ngũ đã muốn xếp thành hàng dài, Cung Tư Dạ đứng sau cùng, đã không còn có chút xíu kiên nhẫn xếp hàng nào, khẩn cấp muốn nhìn cái người nhát gan Tô Lạc kia.
Hắn trở về nơi mua vé, hỏi: "Có biện pháp nào có thể không cần xếp hàng không?"
"Chúng ta có chế độ người siêu cấp VIP là không cần xếp hàng, có lối đi dành riêng cho VIP."
"Làm cho tôi một cái."
"Một cái là ba vạn, cho tới nay bởi vì vấn đề giá cả, người làm cũng không nhiều, ngài xác định muốn làm sao?"
"Vậy làm hai cái đi!"
"Được ạ."
Nhân viên công tác bán vé thấy hắn khí vũ hiên ngang, một thân hàng hiệu, biết là người có tiền, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hắn cầm thẻ, đưa cho nhân viên công tác quỷ ốc, quả nhiên có người dẫn hắn theo một đường khác vào quỷ ốc.
Đi vào góc liền thấy cô ấy cùng một nam nhân khác dựa thật sự rất gần, nhất thời sắc mặt không tốt, có chút tức giận.
Mặt âm trầm đi tới, trực tiếp giữ chặt tay Tô Lạc, theo hướng trái mà đi.
Tô Lạc nhìn lại hắn, là Cung Tư Dạ!
Hắn vẫn là tìm được đến đây.
"Uy uy uy, vị bằng hữu này, anh là ai nha? Nhìn tướng mạo anh đường đường chính chính, như thế nào lại đùa giỡn nhân viên công tác chúng tôi! Mau buông tay, bằng không tôi gọi là bảo an a!" Tằng Suất ngăn phía trước bọn họ.
Tô Lạc nháy mắt, bảo cậu đừng nói nữa.
Không ngờ Tằng Suất vẫn nói tiếp.
"Chị Lạc, đừng sợ, tôi đã nói, đêm nay tôi sẽ bảo hộ chị."
"Tôi là bạn trai cô ấy!" Cung Tư Dạ rốt cục mở miệng nói.
"Anh nói là thì là a, chị Lạc cũng chưa có tỏ thái độ gì." Qua vài giây, hắn cười cười, "Ồ, có phải anh đang theo đuổi chị Lạc có phải hay không, vừa thấy đọc diễn, vậy khẳng định là yêu đơn phương rồi!"
"Cậu chỉ là một đứa con nít ranh mà thôi!" Cung Tư Dạ cảm xúc kích động, chuẩn bị phóng đến trước mặt cậu đánh tơi bời, lại bị Tô Lạc kéo lại.
"Anh làm gì thế, đừng làm ảnh hưởng tới người khác."
"Theo tôi trở về."
"Không, tiền lương của tôi còn chưa lấy được đâu."
"Tiền lương bao nhiêu, tôi cho em! Tôi không thích em đi làm ở nơi ngoài tầm mắt tôi!"
Không đợi Tô Lạc phản ứng, mũ trên đầu cô bị Cung Tư Dạ gở xuống ném xuống đất.
Ôm thắt lưng cô, ôm cô vào trong ngực.
"Anh mau thả tôi xuống, tôi tự mình đi."
"Đừng nhúc nhích!"
Tô Lạc thấy ngữ khí cường ngạnh của hắn, không dám nói cái gì nữa, tùy ý hắn ôm chính mình hướng ra ngoài đi.
Tằng Suất xem mà choáng váng, qua mấy chục giây, mới phản ứng lại.
Tiến lên, lại ngăn ở trước mặt bọn họ.
"Anh thật sự là bạn trai chị ấy sao? Chị Lạc, hắn thật là bạn trai chị sao?"
Tô Lạc không nghĩ sự tình biến đích phức tạp, sợ Cung Tư Dạ giận, chỉ có thể trả lời: "Đúng vậy."
"Sớm nói vậy thì xong rồi, vậy hai người đi đi, em sẽ giúp chị Thái giải thích."
Cung Tư Dạ nghe xong câu trả lời của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Ở bên tai Tô Lạc nhỏ giọng nói: "Đây chính là tự em thừa nhận nha!"