Chương 10: Tì bà thần kỳ Bấm để xem Dương Thanh Linh bị đụng liền lảo đảo, thân thể liền hướng phía sau ngã xuống, người bị đụng vẫn đứng yên, không chút nào như bị ảnh hưởng khi va chạm, anh ta nhìn Dương Thanh Linh xém chút nữa ngã, nắm lấy tay cô kéo về. Thân thể Dương Thanh Linh bất ngờ ngăn không được, lập tức liền đập vào ngực người kia, cái mũi rắn chắc đụng trên lồng ngực, cô liền cảm giác một trận chua chát, nước mắt xém chút tuôn ra. "Cô không sao chứ?" Một giọng nói mát lạnh thanh lãnh của nam nhân truyền vào tai Dương Thanh Linh. Đây là một giọng nói thanh khiết nhất mà cô từng nghe qua, cô nhịn không được hiếu kì ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cô là nam tử mặt mày tuấn tú, mũi cao môi mỏng, tướng mạo quả thực phi phàm, trước kia cô ở trong vòng giải trí đã từng gặp qua một đám nam tài tử, nếu so sánh với anh ta, đều tính là tầm thường. Dương Thanh Linh trừng mắt nhìn, lấy lại tinh thần chậm chậm thương xót cái mũi, lui lại hai bước, mở miệng nói: "Thật xin lỗi, là tôi quá gấp, đụng vào anh!" "Không có gì, ngược lại là cô không có việc gì chứ?" Nam nhân kia ôn nhu cười cười nói. Dương Thanh Linh lắc đầu, cúi đầu liền chú ý tới trên mặt đất có cái hộp bị rớt, xoay người lại đỡ, "Tôi không sao, không có gì đâu, làm đồ vật của anh rơi rồi!" "A, không cần, cô đừng đụng.." Nam nhân vừa định nhắc nhở Dương Thanh Linh đừng đụng vào cái hộp kia, đã thấy Dương Thanh Linh nhẹ nhõm nhặt hộp lên. "Đồ của anh!" Dương Thanh Linh hai tay nâng hộp kia lên đưa cho nam tử kia, lại thấy nam tử vẻ mặt kinh ngạc, "Sao thế?" Nam tử có chút kinh ngạc, trầm giọng hỏi: "Cô không có cảm giác gì sao?" "Sao cơ?" Dương Thanh Linh có chút không hiểu. Nam tử kia trầm mặc nhìn Dương Thanh Linh, rồi mới lắc đầu, tiếp nhận hộp nhẹ nhàng mở nó ra, "Bên trong là một thanh tì bà, ừm, nó có chút đặc thù, không nên để cho người khác đụng nó. Cho nên cô có thể cầm nó, tôi thật bất ngờ." Dương Thanh Linh nhìn nam tử lấy ra tì bà hai mắt tỏa sáng, tì bà thật đẹp, hoa văn cổ phác, chế tác tinh xảo, ngoại hình ưu mỹ, không một ai biết nó trân quý và đặc thù. Hộp vừa mở ra, tì bà liền từ trong hộp bay lên, vây quanh Dương Thanh Linh quay vòng vòng. Dương Thanh Linh bị giật mình, nhìn một màn này kinh hô: "Quốc chi trọng khí?" Nam tử cười, "Ừ, nó là một thanh quốc chi trọng khí, xem ra nó rất thích cô!" Dương Thanh Linh ngạc nhiên nhìn tì bà bay nhảy, cảm giác mười phần thần kỳ, cô vẫn luôn nghe nói quốc chi trọng khí sinh ra là linh trí, thần kỳ phi phàm, không nghĩ tới thế mà bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy. Cô đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm tì bà rất lâu, ngượng ngùng nhìn nam tử kia cười, cúi đầu nhìn thời gian, cách lúc mở màn chỉ còn 10 phút, có chút nóng nảy. "Không có gù, tiên sinh, tôi còn có việc gấp, nếu như anh có vấn đề gì thì đến hậu thuẫn tìm tôi! Tôi tên Dương Thanh Linh." Dương Thanh Linh đối với nam tử xa lạ kia vội vàng khom người chào, dự định tranh thủ thời gian hướng phía đài chạy. "Chờ một chút!" Nam tử kia đột nhiên gọi Dương Thanh Linh. Dương Thanh Linh kinh ngạc quay đầu nhìn vị nam tử kia. "Xin hỏi cô cần hỗ trợ gì không? Nhìn cô rất gấp gáp!" Nam tử kia có chút đột nhiên mở miệng hỏi. Dương Thanh Linh chấn kinh nhìn nam tử kia, có chút phản ứng không kịp. Nam tử nhìn cô gái trước mặt bị mình làm sợ ngây người, có chút xấu hổ, "À, không phải tôi hỏi, là nó hỏi đấy!" Nam tử chỉ vào tì bà bay nhảy nói. Tì bà đang bay nhảy trên không trung đối với Dương Thanh Linh trên dưới lắc lắc, giống như là đang gật đầu đồng ý với nam tử kia. Dương Thanh Linh kịp phản ứng, "A, ra là vậy." Nhìn chằm chằm vào tì bà trước mắt mình, trong mắt sáng lên, "Anh nói nó muốn giúp tôi sao? Vậy có thể đem nó cho tôi mượn một chút được không? Chúng tôi biểu diễn còn thiếu nhạc khí." Vừa dứt lời, tì bà lập tức tiến vào trong ngực Dương Thanh Linh. Nam tử nhìn tì bà nhiệt tình mà bất đắc dĩ cười khổ nói: "Xem ra nó đồng ý rồi! Chỉ là quốc chi trọng khí rất khó đàn tấu.. Ừm!" Nam tử nói đến một nửa, lời nói liền bị tiếng đàn tì bà thanh thúy của Dương Thanh Linh đánh gãy. "Ừ? Anh nói gì cơ?" Dương Thanh Linh ngẩng đầu nghi vấn hỏi, ngón tay không ngừng thử âm. Nam tử trầm mặc lắc đầu, trong lòng có chút khó hiểu, chẳng lẽ vị này chính là quốc chi trọng khí khí chủ sao? Đó có phải mang ý nghĩa gì không, vị cô nương này chính là người phù hợp nhất âm lữ? Mệnh định người yêu, một nữ hài? Dương Thanh Linh dừng thử âm, không nhịn được yêu thích thanh tì bà này, quả nhiên là quốc chi trọng khí, thanh âm quá tốt! Nếu như có thể là của cô thì tốt biết bao! Cúi đầu nhìn thời gian, thật sự là không kịp rồi, ngẩng đầu cúi chào nam tử kia, mở miệng nói: "Tôi thật không còn thời gian, sắp lên đài, anh có thể đi đến khán đài chờ tôi diễn xuất xong được không?" Nam tử từ ngu ngơ liền kịp phản ứng, nhìn thiếu nữ ngọt ngào trước mặt, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, có chút bối rối lại ôn hòa trả lời: "Được, cô đi đi. Khi xong tì bà trong tay cô sẽ mang cô tới tìm tôi." Dương Thanh Linh nghe vậy nhịn không được ngạc nhiên dò xét tì bà trong ngực, thần kỳ như thế sao? Tì bà còn giúp mình tìm người sao? "Được! Cám ơn anh! Chút gặp." Phất tay cùng nam tử kia cáo biệt, Dương Thanh Linh một đường chạy về nơi diễn nghệ sảnh. (Còn tiếp)
Chương 11: Mới "Ta lộng lẫy nhất" Bấm để xem "Tớ tới rồi! A, mệt chết rồi!" Dương Thanh Linh thở phì phò gọi mọi người, cùng đám người nhất nhất gật đầu chào hỏi. Hô hấp bình thường lại, mới mở miệng nói: "Gọi thêm cho mình mười người? Vừa vặn được một nửa a!" "Ừ, có vài người không dám tới, có vài người đi ra ngoài chơi, vừa vặn được mười người!" Dương Thanh Linh không thèm để ý cười cười, "Vậy từ tối nay, minh tinh óng ánh thiếu nữ sẽ ra đời! Các cô nương! Chuẩn bị chấn động toàn tinh tế đi!" Mấy bạn nữ vốn còn chút lo lắng cho tiết mục của mình có xúc động hay không, lúc này nghe được câu nói của Dương Thanh Linh nhịn không được kích động lên! Đúng vậy a, nếu như thuận lợi diễn xuất xong, người toàn tinh tế đều sẽ biết các cô tham gia ysrday! Đây chính là tiết mục dành cho dàn nhạc mới! Các cô còn không chính thức xuất đạo mà đã có thể được lên diễn! Nếu so sánh với người khác thì không bằng có ưu thế, nếu như thành công, các cô sẽ bỏ xa mấy vị kia, lọt vào trong top mười! "Cố lên! Thiếu nữ óng ánh!" Mọi người cùng động viên nhau! Ra sân, mười người liếc mắt nhìn nhau, tự tin cười một tiếng, "Lên thôi!" Dương Thanh Linh dẫn mấy người lên đài ở bên trong sân khấu, âm nhạc chậm rãi vang lên. Tô Ninh lúc này cất cao âm giọng hát, lập tức âm nhạc bắt đầu bùng nổ, Bella mang theo hai người cùng nhau nhảy theo âm nhạc và hát: "Óng ánh tinh hà, rộng lớn vũ trụ.." Mấy tiết mục sau này, ở phía trước mấy người hát nhảy liền tản ra, vị thiếu nữ ở sau liền hiện ra, sau đó thiếu nữ một mình cầm một kiện nhạc khí, bắt đầu diễn tấu ở giữa nhạc dạo. Dưới đài người xem rối loạn lên, "Giai điệu rất giống nhưng hình như rất khác!" "Đúng a, cải biên sao? Nếu không thì sẽ chỉ khiêu vũ thôi?" "Một mình diễn tấu bối cảnh âm nhạc? Rõ ràng có nhạc khí, thế nhưng cảm giác vẫn rất hài hòa!" "Ta thế mà nhìn thấy Nhị Hồ! Nhị Hồ có thể diễn tấu 『 Ta lộng lẫy nhất 』? Một kiến thức mới!" "Thật thần kỳ, nhạc khí kia là gì? Ta chưa thấy qua!" Ban đầu Dương Thanh Linh cùng Tô Ninh nói chính là mang theo mười hai nữ sĩ nhạc tấu khác nhau, dùng nhạc khí truyền thống Hoa Hạ diễn tấu ca khúc hiện tại đang được yêu thích, sẽ để cho người xem có cảm giác mới mẻ, vì đó mà sợ hãi thán phục. Lúc này, Dương Thanh Linh cho đám người kia chỉ thị, đột nhiên đám người ở một bên, hoán đổi một bài hát khác, là ca khúc gần đây đang rất nóng hổi trong phim truyền hình 《 Truyền kỳ quan chỉ huy 》ca khúc chủ đề, là âm nhạc phương tây cỡ lớn. Lúc này đột nhiên chuyển đổi khiến người người bất ngờ, mà chuyển đổi âm nhạc lại càng kỳ diệu. "Ban đầu chúng ta dùng nhạc khí diễn tấu 『 Truyền kỳ 』 Là như vậy, để khác đi hương vị, càng thêm cổ phác!" "Đúng vậy a, để cho ta nghĩ đến Hoa Hạ kịch Hoàng đế, cảm giác rất thích hợp a!" "Mấy cô nương diễn tấu nhạc khí thật tuyệt!" Một đoạn khúc nhạc dạo xong, Maco tiến lên bắt đầu biểu diễn bằng giọng hát tuyệt vời của mình『 Truyền kỳ 』, "Tinh cầu của ta, tinh cầu thân ái, vì thủ hộ ngươi! Ta nguyện ý ――" Âm nữ cao vút rõ ràng khiến toàn trường người xem nổi da gà trong nháy mắt! "Thật tuyệt! Phiên bản 『 Truyền kỳ 』 nghe rất hay! Cầu bản gấp download" "Oa, Maco, lại có dáng dấp khí tức như thế! Giọng hát có lực khống chế thật tuyệt!" Lúc này, sân khấu máy cảm ứng bắt đầu tỏa sáng, từ tử sắc chầm chậm bắt đầu biến thành nhan sắc, sân khấu lóa mắt khiến người say mê~ "Tinh thần lực bắt đầu tập hợp!" "Mình cảm thấy cho vầng sáng màu xanh lục! Sân khấu ysrday quang hoàn cũng không giống như tinh tế óng ánh dễ dàng rực lửa như vậy, màu lục hẳn là không sai biệt lắm!" "Màu đỏ đi! Dương Thanh Linh, màu đỏ được đấy!" Phối hợp với âm nhạc, Maco xinh đẹp cao âm kết thúc bài hát, đem một bài khí quyển 『 Truyền kỳ 』 Diễn dịch rất tốt đẹp, lúc này sân khấu thoáng hiện vầng sáng màu vàng, rất ấm áp nhu hòa. Người xem rất vui vẻ dâng lên tiếng vỗ tay, bọn họ lúc đầu được mời đến làm khách quý cho óng ánh thiếu nữ hẳn sẽ biểu hiện thường thường, không nghĩ tới lại mới lạ đặc sắc như thế, chuyến đi này không tệ. Người chủ trì bắt đầu lên đài chủ trì sân khấu. Dương Thanh Linh nhìn thời gian một chút, vừa mới kết thúc hai bài ca, không sai biệt lắm đã mười phút. Mấy người đi theo người chủ trì tiết tấu đi lên phía trước xếp thành một loạt. "Oa! Hôm nay tiết mục rất tốt rất đặc biệt a! Là cố ý bố trí sao?" Người chủ trì an thành cố ý hỏi. Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi mới cùng nhau nhìn về phía Dương Thanh Linh ở giữa. Người chủ trì xem xét, "Xem ra là thiên tài thiếu nữ Dương Thanh Linh biên soạn sao?" Người chủ trì đến gần Dương Thanh Linh, Dương Thanh Linh mỉm cười nhẹ gật đầu, "Thanh Linh, sao cô có thể nghĩ đến cách dùng nhạc khí truyền thống biểu hiện ta lộng lẫy nhất cùng truyền kỳ?" Dương Thanh Linh tiếp lời, vừa cười vừa nói: "Bởi vì tất cả mọi người rất đa tài đa nghệ, rất ưu tú, cho nên mới có thể hợp lực hoàn thành màn diễn xuất này." Mấy nữ hài tử nghe xong cũng nhịn không được mỉm cười và tự hào. Người chủ trì cũng vui vẻ, cô bé này EQ rất cao a, một câu khen tất cả mọi người. "Tại sao lại để Maco biểu diễn 『 Truyền kỳ 』?" Người chủ trì lại cố ý hỏi. "Bởi vì cô ấy hôm nay ăn rất no, ca hát tương đối có sức lực!" Dương Thanh Linh tránh nặng tìm nhẹ nói. Mọi người nghe vậy đều cười không ngừng được, nhìn cô chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn. (Còn tiếp)
Chương 12: "Phượng Hoàng vu phi" Bấm để xem Rồi mới quay đầu hỏi một cô gái khác, "Ai nha, cô gái dáng dấp rất xinh đẹp a? Lưu Nhược Huyên đúng không?" "Vâng." Đột nhiên bị điểm tên Lưu Nhược Huyên có chút luống cuống tay chân tiếp lời ống kính trả lời. Dương Thanh Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô bình tĩnh. Lưu Nhược Huyên cảm kích gật đầu. "Nhược Huyên, Thanh Linh bình thường rất chiếu cố các bạn sao?" "A? Đúng!" Lưu Nhược Huyên sửng sốt một chút thẳng thắng gật đầu. "Vậy chiếu cố các bạn thế nào?" "Cho chúng tôi đồ ăn ngon!" Lưu Nhược Huyên vừa nói ra, đám người này đột nhiên nghĩ đến Dương Thanh Linh nói Maco ăn rất no ca hát có sức lực, nhịn không được bật cười. Lưu Nhược Huyên nhìn mọi người đột nhiên cười lên có chút không rõ ràng cho lắm, ngơ ngơ gãi đầu cười ngây ngô. Dưới sân khấu người xem lại nhịn cười không được vì cô nàng ngốc nghếch này. Người chủ trì cũng bị chọc cười, "Là sợ các bạn ca hát không có lực, cho nên mới cho các bạn ăn ngon sao?" Lưu Nhược Huyên quay đầu nhìn Dương Thanh Linh một chút, nháy nháy mắt, im ắng hỏi thăm nên trả lời thế nào. Dương Thanh Linh cổ vũ gật đầu ra hiệu không có việc gì, cứ lớn mật nói đi. Người xem bị một màn này đột nhiên ấm lòng, "Thanh Linh thật ấm áp!" "Đúng vậy a, nhìn Lưu Nhược Huyên kìa!" Lưu Nhược Huyên quay đầu lại có chút luống cuống mở miệng nói: "Vâng, Thanh Linh bình thường sợ chúng tôi bị đói, thường xuyên để Bạch Dạ làm đồ ăn ngon cho chúng tôi!" "Nhưng mà Ninh Ninh đều không cho chúng tôi ăn nhiều!" Người thèm ăn hàng như Bella nhịn không được xen vào lên án Tô Ninh. Người chủ trì nghe xong, có chút náo nhiệt, tranh thủ thời gian di chuyển mục tiêu, "Bella đối với Ninh Ninh có ý kiến rất lớn nha?" "Cũng không phải! Bạn ấy chính là luôn tịch thu đồ ăn của tôi!" Bella có chút nhăn nhó nói, tay không an phận vò vò váy. Người chủ trì quay đầu hỏi Ninh Ninh, "Ninh Ninh, bạn tại sao lại tịch thu đồ ăn của Bella vậy? Có phải là đều cho Maco ăn?" Người xem lại bị một trận cười không ngừng, Tô Ninh nghe vậy nhịn không được trừng mắt liếc Bella, "Mình muốn hỏi Bella một chút từ lúc tranh tài bắt đầu nặng bao nhiêu! Tất cả mọi người bởi vì tranh tài mà thể trọng mệt mỏi, mà cậu ấy thì ngược lại không giảm mà tăng!" Người xem lại cười, dưới đài còn có fan hâm mộ kêu to, "Bella thật đáng yêu! Muốn ăn cái gì mình sẽ mua cho bạn ăn!" Tô Ninh nghe vậy nhịn không được nói: "Đừng mua! Còn để cho bạn ấy ăn? Bella một tháng đều đổi ba bộ áo quần diễn xuất! Tỷ tỷ trong tổ trang phục đều sắp vì vậy mà tức giận muốn chết!" Ha ha ha ha.. Tô Hành ở trong cánh gà nhìn người xem phản ứng đều là khen ngợi, liền yên tâm. Quyết định của mình xem ra hiệu quả không tệ, người xem phản ứng vô cùng tốt. Rồi mới nhìn mấy thiếu nữ bên ngoài kia, trong lòng đối với các cô tán thưởng không thôi, đặc biệt là người triển khai toàn bộ tiết mục Dương Thanh Linh, tiền đồ rộng mở! Đạo diễn nhìn thời gian, ra hiệu người chủ trì cùng đám người nói chuyện phiếm nên kết thúc, bắt đầu tiết mục kế tiếp. Người chủ trì hiểu ý, "Tiết mục chuẩn bị bắt đầu, mọi người hẳn là rất muốn xem tiết mục kế tiếp chứ?" Người xem phối hợp hô vâng, người chủ trì quay đầu hỏi Dương Thanh Linh "Thanh Linh, nghe nói tiết mục kế tiếp là tiết mục của bạn?" Dương Thanh Linh gật đầu thừa nhận. "Nghe nói nhạc sĩ làm nhạc phổ kinh động như gặp thiên nhân, thẳng thắn khen bạn không hổ là thiên tài a! Có phải rất vui vẻ không?" Dương Thanh Linh phối hợp lộ ra bộ dạng kinh ngạc, khiêm tốn giống nhạc sĩ cúi mình vái chào, "Cảm ơn, cảm ơn, tôi không dám nhận!" "Phía dưới kia chúng ta cùng thưởng thức ca khúc do Dương Thanh Linh mang đến ca khúc bản gốc 『 Phượng Hoàng vu phi 』!" Người xem bắt đầu xôn xao, "Bản gốc?" "Thật hay giả? Dương Thanh Linh mới mấy tuổi a? Sao lợi hại như thế?" Đám người nghị luận không ngớt, nhưng khi nghe được trên đài tiếng nhạc ôn nhu chậm rãi vang lên, liền thấy Dương Thanh Linh đứng dưới một chùm dưới ánh đèn trong ngực ôm tì bà, bộ dạng phục tùng nhẹ vê đàn tấu tì bà, rồi sau đó chậm rãi mở miệng: "Cũ mộng lờ mờ chuyện cũ mê ly Xuân hoa thu nguyệt bên trong Như trong sương nhìn hoa ngắm trăng trong nước.." Người xem nghe xong, cùng nhau si mê, "Thật đẹp! Người đẹp, ca đẹp, từ đẹp, khúc càng đẹp!" Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng ca của Dương Thanh Linh quanh quẩn không dứt. Đến cao trào, Dương Thanh Linh thanh âm bắt đầu trở nên trong trẻo mà cao vút: "Chờ đợi minh nguyệt chờ đợi mặt trời mới mọc Chờ đợi gió xuân tắm Đảo ngược gió không hiểu mang mưa bạn tuyết Thúc mai gãy nhánh đi Phượng Hoàng vu phi hối hối vũ Đi xa không đấu vết Nghe ngô đồng mưa phùn sắt Sắt Kỳ lá Theo gió dao ký ức.." Rồi sau đó mấy người Tô Ninh bắt đầu cùng hợp xướng, lúc các cô hợp xướng bên trong, Dương Thanh Linh buông tì bà xuống chậm rãi nhảy múa. Lúc này dưới đài người xem nhìn thấy Dương Thanh Linh đang múa, bên trên váy như ẩn như hiện Phượng Hoàng màu vàng óng nhảy múa, cùng ca từ tương ứng. Đám người chấn kinh đứng dậy muốn nhìn rõ ràng, Tô Hành nhìn thấy cũng nhịn không được kinh ngạc: "Em ấy lấy ở đâu ra cái váy này? Thật là khéo!" Không khỏi có chút buồn bực, mình đột nhiên gọi bọn cô tới cứu trận, tiết mục trước hoàn thành như vậy, còn có thể giải thích vì mọi người có bản lĩnh về nhạc khí, còn đến tiết mục này? Chẳng lẽ Dương Thanh Linh có thể biết trước, cho nên đã sớm chuẩn bị tốt? Câu cuối cùng nhất 『 Nghe ngô đồng mưa phùn sắt Sắt Kỳ lá theo gió dao ký ức 』 Dương Thanh Linh chậm rãi ép thân thể xuống, như một lá ngô đồng theo gió rơi xuống đất, thê mỹ mà rung động. Lúc này sân khấu bắt đầu lấp lánh kim sắc, nương theo tiếng huýt sáo toàn trường, tiếng vỗ tay, hoa tươi, tất cả mọi người bị một trận biểu diễn lộng lẫy này mà điên cuồng! (Còn tiếp)
Chương 13: An Khả Bấm để xem An Thành cũng không nhịn được có chút kích động: "Tôi rất vinh hạnh có thể trở thành người chủ trì số đặc biệt trận này, rất vinh hạnh! Có thể tận mắt nhìn thấy một thiên tài biểu diễn, rất thỏa mãn!" Dưới đài người xem cùng vỗ tay, biểu thị tán đồng. "Hi vọng chờ chút Thanh Linh tỷ đi lên có thể ký tên cho ta!" Người xem nhịn không được cũng kêu to: "Chúng tôi cũng muốn!" "Các người cũng muốn? Cái này không được!" An Thành và người xem vừa cười vừa nói. "An Khả!" Đột nhiên có người xem hô to. Một tiếng này giống như động cơ, khiến người xem cũng bắt đầu hô An Khả! Yêu cầu Dương Thanh Linh lên đài một lần nữa. An Thành có chút sợ run, đây là lần đầu tiên hắn chủ trì ysrday bị yêu cầu một ca khúc An khả. Trong tai nghe truyền đến âm thanh đạo diễn đồng ý, cũng yêu cầu hắn hủy bỏ quá trình tiếp theo, để Dương Thanh Linh bọn họ tự do phát huy. Hơi kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy đương nhiên, thế nhân đều thích thiên tài, chớ đừng nói chi là khiến người kinh diễm bội phục, cô mới mười bảy tuổi thôi? Có thể làm ra từ khúc tuyệt mỹ lớn như thế, ai dám nói tương lai cô ấy sẽ không là một vị âm khế vĩ đại! "Bây giờ chúng ta cùng mời ra sân khấu óng ánh thiếu nữ!" An Thành kích động nói. Cánh gà, Dương Thanh Linh bị bọn người Tô Ninh vây quanh, đau đầu ứng phó sự nhiệt tình của đồng bạn. "Linh Linh, cậu quá tuyệt! Bài hát này quá tuyệt! Sao cậu nghĩ ra được thế!" Bella ôm Dương Thanh Linh chết không buông tay, thanh âm kích động cũng thay đổi. "Tớ không dám tin tưởng chúng ta vừa rồi đã biểu diễn! Quá hoàn mỹ!" Lưu Nhược Huyên đã sớm sợ ngây người! "Cậu không hổ là hạng nhất!" Tô Ninh cũng không nhịn được bội phục. "Linh Linh bạn là thiên tài!" "Linh Linh bạn quá tuyệt, tớ yêu cậu quá!" Tất cả mọi người vây quanh cô khen không ngừng, Dương Thanh Linh rất bất đắc dĩ, đây chỉ là một bài Phượng Hoàng vu phi, cô còn có cả một cái địa cầu khúc khố (ý là một tủ bài hát) ! Còn kinh hãi thế sao? Cố gắng trấn an các cô gái tỉnh táo lại, "Được, ừ, tớ biết tớ rất tuyệt, ừ, tớ cũng yêu cậu!" Đối với mỗi người đều trả lời ngắn ngủi vài câu. Đạo diễn lúc này thực sự không chờ được, lớn tiếng thét lên, "Mọi người bình tĩnh! Bên ngoài yêu cầu bài An khả! Xin hãy chuẩn bị một chút!" Thế nhưng nữ hài tử cũng không có chú ý tới đạo diễn, ánh mắt vẫn nóng bỏng nhìn Dương Thanh Linh. Đạo diễn rất tuyệt vọng, đạo diễn thúc dục rất gấp, hắn đến cùng nên làm thế nào mới có thể để cho bọn cuồng loạn thiếu nữ này tỉnh táo lại? Hắn ngẩn người một hồi, đột nhiên bò tới trên bàn trang điểm, bên cạnh vung vẩy hai tay vừa nói: "Bên ngoài yêu cầu bài An khả! Các mỹ nữ! Có thể nhanh đi xuống chuẩn bị không?" Đứng cao liền đặc biệt dễ thấy, huống chi đạo diễn là người to con. Dương Thanh Linh lập tức chú ý tới hành vi của đạo diễn, cuối cùng nghe hắn. Vỗ tay ra hiệu đám nữ hài tử ý bảo yên lặng, chúng nữ ngoan ngoãn yên tĩnh lại, Dương Thanh Linh mở miệng nói: "Vừa rồi ca khúc các bạn đều làm rất tốt? Bên ngoài bây giờ yêu cầu bài An khả, các bạn ra ngoài giúp mình ứng phó người xem một chút!" Chúng nữ có chút mờ mịt nhìn lẫn nhau, nửa ngày mới hiểu được ý của Dương Thanh Linh, "Vậy còn cậu? Chúng tớ ra ngoài, cậu không đi sao?" Dương Thanh Linh cười cười, "Hiện tại mới trôi qua bốn mươi phút, còn nửa phút, mình đương nhiên còn muốn chuẩn bị tiết mục rồi!" Chúng nữ kịp phản ứng, ánh mắt sùng bái nhìn Dương Thanh Linh. "Được! Mau đi đi, nhóm mỹ nữ! Đi chấn động toàn tinh tế!" Chúng nữ lúc này mới lý giải được câu nói này của Dương Thanh Linh, cô ấy thật sự đã làm chấn động toàn tinh tế, cô thật sự quá ưu tú, để cho người ta chỉ có thể ngưỡng vọng cô, kính nể cô! Dương Thanh Linh mặc kệ những người điên cuồng mê muội, tiến vào phòng thay quần áo. Dương Thanh Linh mới vừa đi vào, tì bà liền theo cô tiến vào. Dương Thanh Linh lúc này nhìn thấy tì bà mới nhớ tới cô để quên nó ở trên đài quên cầm về. "A! Thật xin lỗi, ta quên đem ngươi đi!" Tì bà lung lay thân thể, lại vây quanh Dương Thanh Linh một vòng, Dương Thanh Linh nhìn chằm chằm một hồi có chút chóng mắt, "Ngươi đừng di chuyển nữa, ta ngất đấy! Ta không hiểu ngươi nói gì, ngươi an tĩnh chút được không? Ta phải thay quần áo!" Tì bà nghe được câu này như là bị ấn tạm dừng cứng đờ bất động. Dương Thanh Linh bất đắc dĩ cười cười, rồi mới ôm lấy tì bà để qua một bên, "Ngươi ở đây ngoan ngoãn đợi! Chờ chút ta dẫn ngươi đi tìm chủ nhân ngươi!" Rồi mới quay người bắt đầu thay trang phục, tiếp theo cô muốn hát bài hát này.. Sửa sang lại tóc, Dương Thanh Linh nhìn xuống sân khấu, phát hiện người xem đều an tĩnh lẳng lặng lắng nghe ca khúc, cười cười, quay đầu đi. Trợ lý đạo diễn nhìn thấy Dương Thanh Linh hơi kinh ngạc, "Thanh linh tỷ không ở trên đài sao?" Hắn vừa mới vội vàng thu xếp đồ đạc nên không chú ý sân khấu. "Ừ, muốn xuống chuẩn bị tiết mục, có thể làm phiền cho tôi mượn ghita được không?" Dương Thanh Linh cười hỏi. "Ghita? A, được!" Trợ lý đạo diễn nghe vậy sảng khoái đáp ứng, "Tôi ở bên trong giúp cô cầm, chờ một chút!" (Còn tiếp)
Chương 14: Count On Me Bấm để xem Dương Thanh Linh nghe vậy có chút vui vẻ, liên tục gật đầu! Thời đại này người đối với nghệ thuật, tố dưỡng ưu tú cực kì ưu đãi, thành danh xuất đạo đã lâu, tiền bối đối với hậu bối thiên phú ưu tú cũng là cực kì chiếu cố, Dương Thanh Linh mỗi lần đối với việc này đều cảm thấy ấm áp cảm kích không thôi. Yêu quý vuốt nhẹ ghita, rồi khom mình hành lễ với nhạc sĩ, đối với đạo diễn trợ lý cười cáo biệt, quay người hướng về phía trước đi lên. Hậu thuẫn đạo diễn nhìn thấy Dương Thanh Linh chuẩn bị xong, liền thông qua tai nghe nói với người chủ trì An Thành trên đài. An Thành ngay trên đài mặt khác cùng với mấy thiếu nữ đơn giản kết thúc, biết được Dương Thanh Linh đã chuẩn bị kỹ càng cho tiết mục kế tiếp, mặt mũi tràn đầy chờ mong nói: "A, hôm nay thật là tràn ngập nhiều bất ngờ! Thiên tài thiếu nữ của chúng ta đã chuẩn bị một tiết mục mới cho mọi người, mọi người nhiệt liệt vỗ tay nào!" Dương Thanh Linh một tay cầm ghita lên đài, mới vừa lên đài, dưới đáy người xem liền bắt đầu nhiệt tình thét lên, Dương Thanh Linh tặng người xem một nụ cười xán lạn, tiếng thét chói tai càng thêm nhiệt liệt. "A~Thanh Linh cưới ta!" Dưới đài có một cô gái hét lên, bởi vì lúc này fan hâm mộ bị nhân viên công tác ý bảo yên lặng, một tiếng này liền phá lệ rõ ràng càng vang dội hơn. Dương Thanh Linh thuận hướng nhìn sang, liền thấy một cô gái ăn mặc đáng yêu đang kích động đứng đấy nhìn mình vung đèn bài, cô gái này cô biết, lúc ở tranh tài thời điểm bắt đầu vẫn đi theo tiếp ứng Cốt Hôi Cấp fan hâm mộ mỹ mỹ, đối với cô nghiêng đầu cưng chiều cười một cái, chọc người đến cực điểm. Dương Thanh Linh được nhân viên công tác đưa lên trên, đối với người xem dưới đài phía sau các cô gái đều nhẹ gật đầu, ho nhẹ một tiếng, "Tất cả mọi người rất nhiệt tình! Mình vừa rồi dưới đài nhìn thấy người quen, không nghĩ tới có thể trùng hợp như thế, cũng coi là duyên phận! Được, không nói nhiều nữa, tiếp theo đây tặng cho các bạn~" Dương Thanh Linh cúi đầu bắt đầu kích thích dây đàn, âm thanh linh động bắt đầu vang lên. "Ifyuvrfidyurslf Sukihiddlfhsa, Illsailhrldfidyu Ifyuvrfidyurslf Lsihdarkadyuas, Ill&bhlighguidyu.." Dưới đáy người xem bắt đầu sợ hãi thán phục, "Là bài hát tiếng Anh! Chưa từng nghe qua, là ca khúc mới sao?" "Sẽ không phải bản gốc chứ? Nghe rất hay!" "Dương Thanh Linh thật tuyệt! Đây là vì gửi tới y tinh hệ lời chào sao? Trường hợp biểu diễn hai ca khúc ngôn ngữ khác biệt, thật tài tình!" "Ca từ tốt rất có hương vị, thật ấm áp!" "Ánh mắt Thanh Linh tỷ thật ôn nhu, cảm giác bài hát này là hát về tất cả người cô ấy yêu!" Trên đài, ca khúc của Dương Thanh Linh bắt đầu tiến vào đoạn thứ hai, nhạc sĩ bắt đầu tiến vào âm nhạc, bắt đầu hỗ trợ hợp tấu, Dương Thanh Linh ngoài ý muốn nhìn thoáng qua vị trí nhạc sĩ, cười gật đầu biểu thị cảm ơn. Dương Thanh Linh tiếng ca bắt đầu chậm rãi biến hóa, từ tử sắc rất nhanh liền biến thành kim sắc, hậu thuẫn Tô Hàng sợ ngây người, yêu nghiệt này từ đâu tới, một buổi tối diễn xuất hai bài ca khúc bản gốc mới coi như xong đi, sân khấu lực khống chế cũng đều là vầng sáng màu vàng óng, cô ấy thật không phải là mình mời đi theo cứu giúp sao? Cỡ trình độ này, lúc đầu mời dàn nhạc có lẽ cũng không sánh nổi! Hắn thật sự là đụng đại vận! "Yuaulik1 Ill&bhr Adikhidi Iauyulik4 Yull&bhr.." Dưới đài người xem phối hợp, có người sẽ hát nhép theo, Dương Thanh Linh càng hát càng cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ, làm cô cảm thấy như kiếp trước vạn người buổi hòa nhạc, loại cảm giác hạnh phúc này không thể thay thế được. Cuối cùng nhẹ nhàng tảo động dây đàn, âm nhạc chậm rãi kết thúc. Người xem cùng đứng dậy, lóa mắt nhìn cô vỗ tay! Tất cả mọi người đều biết rõ, từ hôm nay về sau, cô gái này chính là sẽ được mọi người công nhận là vua tinh tế óng ánh! Dương Thanh Linh khẽ thở ra một hơi, nhìn thoáng qua thời gian, cách tiết mục kết thúc chỉ có mười phút, yên tâm đối với mấy cô gái cùng chiến đấu nhu nhu cười một tiếng. Các cô gái kinh ngạc đến ngây người cùng nhau tiến lên bao quanh ôm lấy Dương Thanh Linh lớn tiếng tán dương, "Dương Thanh Linh, cậu thật siêu thần kỳ!" Người chủ trì đi lên sân khấu, bắt đầu lơ đãng khống chế hiện trường, "Được rồi, các cô gái xinh đẹp, đứng trước với người xem! Để mọi người cùng nhau nhìn óng ánh chi tinh đêm nay!" Các cô gái nghe vậy mới ý thức được còn đang thu tiết mục, nhao nhao ngượng ngùng buông Dương Thanh Linh ra, rồi mới theo quy củ đứng vững. Dưới đài người xem lần nữa nhiệt tình vỗ tay. "Thanh Linh, tôi có cái nhìn khác về bạn!" Người chủ trì khoa trương nói. "Chúng tôi cũng vậy!" Cái cô gái khác cũng nói theo. "Phải vậy không? Vậy tôi sẽ tranh thủ mỗi lần đều để các bạn thấy một tôi khác, ấn tượng hơn!" Dương Thanh Linh nghịch ngợm nói. "Xem ra Thanh Linh còn chưa biểu hiện hết tài năng của mình!" Người chủ trì cười cảm khái, "Vậy tôi sau này mong chờ bạn phát triển, hi vọng lần tiếp theo sẽ nhìn thấy bạn đến ysrday biểu diễn ca khúc của mình!" Dương Thanh Linh tự tin gật đầu, "Được!" (Còn tiếp)
Chương 15: Kết thúc Bấm để xem Vương Thiến đột nhiên bị người chủ trì điểm tên có chút bối rối, đưa tay lau lau nước mắt, mang theo giọng mũi đáng yêu mở miệng nói ra: "Ta chính là cảm thấy rất thần kỳ, sự tình tối hôm nay đều rất thần kỳ, chưa từng nghĩ đến sẽ ở trên sân khấu lớn như vậy được nhiều người yêu thích như vậy, cho nên quá kích động rồi!" Người xem thiện ý cười nói, những người xem lộ ra biểu lộ từ ái mở miệng khuyên: "Đừng khóc! Thiến Thiến rất tuyệt!" Vương Thiến nghe vậy nín khóc mà cười. "Vương Thiến, nhìn thấy mọi người thích bạn như thế cảm giác ra sao?" An Thành cũng ôn nhu mà hỏi, những cô nương này cùng con gái của hắn cũng không chênh lệch nhiều, nên hắn cảm thấy rất thân thiết, cho nên thái độ cũng ôn hòa không ít. "Rất kích động, rất hưng phấn, tôi cảm thấy mình rất may mắn, các tiết mục hôm nay là Linh Linh gọi chúng tôi tới hỗ trợ, lúc đầu tôi còn rất lo lắng, không biết biểu hiện có kém hay không, bây giờ thấy mọi người yêu thích chúng tôi như thế, tôi thật sự rất cảm kích! Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!" Vương Thiến nói nước mắt nhịn không được liền tuôn rơi. An Thành nhìn Vương Thiến cảm xúc không khống chế được, lý giải cười cười, "Vương Thiến, hôm nay bạn biểu hiện rất tuyệt! Các bạn đều biểu hiện rất tuyệt! Tôi có thể mời các bạn, những ngôi sao tương lai đến ysrday, từ đáy lòng cảm thấy rất may mắn! Óng ánh thiếu nữ, cố lên!" Rất nhanh tiết mục liền đến hồi cuối, yên ổn đối với người xem bắt đầu nói kết thúc, mấy vị nữ hài đi theo chỉ thị rời sân khấu. Đến hậu thuẫn, Dương Thanh Linh liền thấy Tô Hàng đứng đấy đợi các nàng. "Các bạn quá tuyệt!" Tô Hàng sợ hãi than nói! "Đặc biệt là Dương Thanh Linh, cám ơn con! Thật rất đa tạ con!" "Không gì đâu ạ, dù sao chúng con có thù lao, đừng quên chúng con truyền thống niên lịch!" Dương Thanh Linh bình tĩnh nói. "Được, ta hẳn là may mắn mời các con tới quay nhiếp lần truyền thống niên lịch này, ta đoán chừng lần này đây có lời mua bán nhất!" Tô Hàng cười không ngừng. "Thúc thúc, vậy cái này còn không phải nên ban thưởng cho chúng con sao?" Tô Ninh nhìn thúc thúc đắc ý nhịn không được mở miệng nói. Tô Hàng nghe lập tức mặt biến sắc đến khó xử, "Ninh Ninh, ta chỉ nói thuận miệng mà thôi, đi, các con cả đêm vất vả rồi, ta mời mọi người ra ngoài ăn cơm!" Mọi người đều đồng ý, ai đi đường nấy tháo trang sức chỉnh lý lại. Dương Thanh Linh ở hậu thuẫn tìm tới trợ lý đạo diễn, đi ra phía trước mỉm cười nói: "Cảm ơn ngài, đạo diễn!" Rồi mới đem ghita trả lại, "Nhờ có cây ghita này, thay tôi cảm ơn tiền bối Tạ Vũ!" Trợ lý đạo diễn cười gật đầu đáp: "Không cần khách khí, Thanh Linh tỷ vừa rồi bài hát kia rất êm tai a! Lão sư lại cực kỳ thích, còn nói nếu như có thể thì muốn cùng bạn tâm sự!" Đột nhiên hắn nhìn về phía sau, "A, Vũ Sư!" Dương Thanh Linh nghe vậy quay đầu, liền thấy một nam tử mặc thanh sam từ chỗ ngoặt đi tới, kinh ngạc ngẩng đầu, "A, Vương, có việc gì sao?" "Vũ Sư, là Thanh Linh tỷ tới trả lại ngài cây ghita! Tỷ ấy nói phải cám ơn ngài! Ngài không phải nói muốn cùng tỷ ấy trò chuyện hay sao?" Trợ lý đạo diễn cười nói. Vũ Sư liên tục gật đầu, "Được được được, anh giúp tôi chiếu cố Thanh Linh một chút!" Chạy mấy bước, rồi mới nhiệt tình kéo Dương Thanh Linh hướng nhạc sĩ đi, "Tới tới tới, Dương tỷ, mời." Dương Thanh Linh còn không kịp phản ứng liền bị động bị kéo vào, dở khóc dở cười nhìn vị nhạc sĩ tuấn tú này. "Vũ Sư ngài đây là làm gì?" Dương Thanh Linh đi vào liền thấy một vài nhạc sĩ, đang chỉnh lý nhạc khí, rồi cất giọng tranh chấp, có một nhạc sĩ trên bàn cuồng loạn viết cái gì đó, chúng sinh muôn màu vô cùng náo nhiệt. Vũ Sư vào cửa, liền đối với đám người cất giọng nói: "Tới tới đây! Mau nhìn, là ai tới!" Dương Thanh Linh chỉ thấy mọi người nghe tiếng đồng loạt quay đầu nhìn mình, có chút khẩn trương sờ lên mũi, cái này một bang trong đó một người đã xuất đạo chừng trăm năm đại tiền bối, có nhạc sĩ nổi danh kinh nghiệm phong phú. Bị một nhóm người này nhiệt tình cùng nhau nhìn, liền làm Dương Thanh Linh cũng cảm thấy áp lực như núi. "Vũ Sư, không sai! Thật đem người mang đến!" Một lão già người mặc màu trắng bào phục, tóc trắng phơ đứng lên. Dương Thanh Linh xem xét vị lão gia này thì sững sờ, không thể tin, "Lưu Mẫn tiền bối!" Lưu Mẫn, nghệ nhân Khúc gia, nhạc sĩ nổi tiếng. Hiện nhân đệ nhất cao đẳng âm nguyên học viện khúc nghệ hệ giáo sư, tác phẩm tiêu biểu chính là một trong 『 Truyền kỳ 』, già trẻ đều biết đại nghệ thuật gia. Lão gia kia ân ái đối với Dương Thanh Linh cười một tiếng: "Cô nương tốt, ngồi đi!" Bên cạnh một thực tập sinh Cơ Linh cho Dương Thanh Linh ghế, cô cảm ơn anh ta, quay người ngồi xuống. "Nha đầu, làm chậm trễ thời gian của con một chút nhé?" Lưu Mẫn ấm giọng hỏi. Dương Thanh Linh sững sờ nhẹ gật đầu, "Người cứ nói!" "Nha đầu, vừa rồi 『 Truyền kỳ 』 Rất không tệ! Ta rất thích, ý tưởng của con rất không tồi!" Lưu Mẫn khen không dứt miệng, cô lần đầu tiên nghe loại phiên bản truyền kỳ cảm thấy rất mới lạ đặc biệt, cô hiện tại cảm thấy linh cảm liên tục không ngừng, bởi vậy từ đáy lòng thích Dương Thanh Linh liền cải biên lại, cô cho mình sáng tạo ra một loại hoàn toàn vừa với khả năng! (Còn tiếp)
Chương 16: Lời mời Bấm để xem "Ha, con quá khiêm tốn rồi!" Lưu Mẫn đối với Dương Thanh Linh không đồng ý nói, rồi mới vỗ vỗ đùi cởi mở cười nói: "Tốt, chúng ta cũng đừng khách sáo nữa, tiếp tục như vậy không dứt không có ý nghĩa." Dương Thanh Linh không hiểu ra sao: "Vâng, không biết Lưu mẫn tiền bối tìm con là có việc gì?" "À, ta muốn hỏi con là bài hát 『 Phượng Hoàng vu phi 』 Ta muốn hát lại bài của con!" Lưu Mẫn đi thẳng vào vấn đề gọn gàng dứt khoát nói. Dương Thanh Linh trong nháy mắt kịp phản ứng, hóa ra là việc này, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Là ngài hát sao?" "Ừ, ta sắp ra album mới, mang phong cách cổ xưa, ta nhức đầu thật lâu. Ta đang học tập nhạc cổ điển phương tây, còn đối với nhạc phương đông có chút không hiểu, ta đã tìm thật lâu, không nghĩ tới hôm nay có thể ngẫu nhiên gặp được!" Lưu Mẫn nói đến đây hưng phấn đập thẳng đùi, lực đạo kia khiến Dương Thanh Linh nhìn thôi cũng thấy đau. Dương Thanh Linh sảng khoái gật đầu đáp ứng: "Vâng! Lưu Mẫn tiền bối có thể thích bài hát này, đây là vinh hạnh của con!" Lưu Mẫn mừng rỡ không thôi, "Vậy xong nhé, nha đầu! Hẹn ngày ký kết gặp lại!" "Vâng!" Dương Thanh Linh nhìn đồng hồ, có chút ngượng ngùng nói: "Các vị tiền bối, xin lỗi! Tôi còn có việc, cái này làm trễ nải không ít thời gian, xin phép đi trước!" Vũ Sư thấy Dương Thanh Linh muốn đi liền có chút nóng nảy: "Dương tỷ, cô còn có một ca khúc còn chưa nói đâu!" "..." Dương Thanh Linh có chút phản ứng không kịp. "..." Vũ Sư lo lắng nhắc nhở. Dương Thanh Linh có chút im lặng, "Người muốn hát?" Vũ Sư có chút không có ý tứ, "À, cũng không hẳn, mà có thể chứ? Đương nhiên cô cảm thấy có vấn đề thì có thể cự tuyệt!" Dương Thanh Linh nghe vậy lắc đầu, "Không vấn đề gì, người nếu như muốn, thì chúng ta tại hẹn thời gian ký kết là được!" Lưu Mẫn lúc này cũng ở một bên cười to, "Tốt, ta suy nghĩ Vũ Sư này tại sao lại tích cực như thế! Hóa ra là muốn ca!" "Lão sư, ta đây không phải tùy tiện? Nhờ phúc của ngài, phú của ngài!" Vũ Sư vừa cười vừa nói. "Dương tỷ, chúng ta trao đổi thông tin nào, chờ ngày hẹn ký kết!" Dương Thanh Linh gật gật đầu, cùng hai vị tiền bối trao đổi thông tin, rồi mới cung kính hành lễ cáo từ. Ra cửa, Dương Thanh Linh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi mới đi tìm tì bà thần kỳ, cô còn phải dẫn nó đi tìm chủ nhân. Nghĩ tới đây đột nhiên nhớ tới nam tử kia, dáng dấp thật là đẹp, mà thanh âm thật hay, đoán chừng ca hát rất êm tai! Vừa mới tiến vào phòng thay quần áo, đối diện liền gặp ti bà đang bay loạn trên kia, nó vừa nhìn thấy Dương Thanh Linh liền xoát một chút bay tới. Dương Thanh Linh tranh thủ thời gian đưa tay ôm lấy tì bà, "Chờ lâu không? Ta có chút việc!" Tì bà ở trong ngực cô nhảy lên xem như đáp lại, Dương Thanh Linh cúi đầu hỏi, "Chủ nhân ngươi bây giờ ở nơi nào? Ta dẫn ngươi đi tìm hắn?" Tì bà hướng trái xê dịch, "Ngươi nói đi phía trái?" Tì bà lại nhảy lên. Dương Thanh Linh liền hiểu ý của nó, đóng phòng thay quần áo nghe theo chỉ thị của tì bà thẳng đường đi tới. Rất mau đã tới trên khán đài rồi dừng ở 001. Dương Thanh Linh cúi đầu hướng tì bà xác nhận, mới nhẹ nhàng gõ cửa. Một lát sau, cửa mở ra, đứng trước là một người mặc quân trang, tóc màu đỏ, đang nhai kẹo cao su. Nam tử kia vừa nhìn thấy Dương Thanh Linh kinh hỉ thổi huýt sáo: "A, đây không phải là thiên tài thiếu nữ sao?" Dương Thanh Linh trừng mắt nhìn, mình có phải là tìm nhầm chỗ không? Có chút xấu hổ mở miệng nói: "Ách, xin hỏi bạn biết một người mặc quần áo màu xám thoải mái, đại khái cao thế này, dáng dấp nhìn rất đẹp?" Dương Thanh Linh cố gắng khoa tay nói. "..." Nam tử tóc đỏ nghe vậy đảo tròn mắt, "Người cô tìm có quan hệ gì? Cô tìm hắn làm gì?" Dương Thanh Linh ngẩn người, "Ách, tôi không biết anh ta, anh ta cho tôi mượn đồ cho nên tôi đến trả lại, xin hỏi bạn gặp anh ta chưa? Có bên trong không?" Nam tử tóc đỏ nghe vậy có chút không vừa ý nhếch miệng, vốn đang coi là mỹ nữ này cùng với lão đại có gì đó, nhìn Dương Thanh Linh nghiêng đầu, "Vào đi!" "A, cảm ơn!" Dương Thanh Linh nhìn nam tử tóc đỏ mỉm cười, rồi mới đi vào. "Chậc chậc, mỹ nữ dáng dấp thật là xinh đẹp! Cô nhìn ta cười một tiếng, ta cảm giác tâm đều say!" Nam tử tóc đỏ đi theo phía sau trêu đùa Dương Thanh Linh. Dương Thanh Linh nghe vậy không thèm để ý cười cười, cô cảm giác được tên này không có ý gì tốt, hắn nhìn mình ánh mắt rất sạch sẽ, như là thấy được một chậu hoa xinh đẹp, cho nên cũng không đem lời nói đùa của hắn coi là thật. Tiến vào phòng 001, Dương Thanh Linh mới phát hiện bên trong còn có một phòng, nam tử tóc đỏ chỉ chỉ gian phòng kia, "Hắn ở bên trong, cô đi vào là được." Dương Thanh Linh nhìn nam tử tóc đỏ một chút, thấy hắn cũng không tính cùng mình đi vào chung, có chút nghi vấn. "Lão đại đang luyện tập ca khúc, không thích có người quấy rầy, nhưng hắn nói nếu như cô đến tìm hắn liền trực tiếp đi vào là được!" Nam tử tóc đỏ cười nói. (Còn tiếp)
Chương 17: Tiêu Quân Nhiên Bấm để xem Nam tử nhạy cảm dừng lại ngẩng đầu lên, nhìn Dương Thanh Linh ôn nhu cười một tiếng: "Cô đã đến!" Dương Thanh Linh nhẹ gật đầu, có chút ngượng ngùng đứng im ở cửa. "Ngồi đi!" Nam tử chỉ vào vị trí trước mặt nói. Dương Thanh Linh cười cười; "Không cần, tôi tới trả tì bà!" Vừa đặt tì bà lên bàn, liền thấy nó bay lơ lửng ở trước mặt cô lắc lư, như đang làm nũng với cô. Nam tử nhịn không được bật cười: "Nó không nỡ bỏ cô, cô ngồi xuống đi. Nếu như cô không có việc gấp, không ngại ngồi xuống nghe tôi ca một khúc." Dương Thanh Linh do dự một chút, vẫn là ngồi xuống dưới. Nam tử bộ dạng phục tùng đưa tay bắt đầu chậm rãi diễn tấu, quả nhiên là bài 『 Phượng Hoàng vu phi 』. Từ cổ cầm bắn ra đến 『 Phượng Hoàng vu phi 』 Càng thêm cổ phác, khí quyển, mà lại nam tử còn thoáng cải biên một chút, làm từ khúc càng thêm thích hợp cổ cầm diễn tấu. Dương Thanh Linh không tự chủ được nhắm mắt lại trầm mê trong đó, không thể tự thoát ra được. Nam tử kia ngẩng đầu nhìn dáng vẻ Dương Thanh Linh nhắm mắt nghiêm túc nghe đàn, nao nao, không thể không nói, cô là một cô gái rất xinh đẹp mà lại ưu tú, khuôn mặt như vẽ, khí chất như lan, mắt sáng răng trắng, dịu dàng động lòng người. Hiện tại dáng vẻ nhắm mắt phá lệ nhu thuận, cùng trên đài lóa mắt tự tin có chút khác biệt, làm trong lòng của hắn có chút tê dại, càng muốn hiểu rõ một chút về cô gái này. Bất tri bất giác, ánh mắt nam tử mang theo sự hiếu kì cùng mập mờ, khiến Dương Thanh Linh cảm giác có chút kỳ quái, theo bản năng đột nhiên mở mắt ra, hai người hai mục tương đối, Dương Thanh Linh bị cảm xúc trong ánh mắt của nam tử chấn kinh, bối rối cúi đầu. Chỉ pháp trên tay nam tử cũng theo đó dừng lại, tiếng đàn liền có chút loạn, nam tử bất đắc dĩ ngừng tay, trong phòng không có tiếng đàn khiến bầu không khí an tịch có một chút kỳ diệu cùng xấu hổ. Nam tử ho nhẹ một tiếng; "Dương tỷ, cô có muốn uống chén trà hay không?" Dương Thanh Linh có chút quái dị, chuyện gì thế, tại sao mình phải né tránh? Nghĩ tới đây Dương Thanh Linh tiềm thức muốn rời khỏi, xấu hổ đứng dậy; "Không cần, tôi đột nhiên nhớ tới Tô thúc thúc nói muốn làm tiệc ăn mừng, thời gian không còn sớm, tôi phải đi." Nam tử thấy sự bối rối của Dương Thanh Linh, mỉm cười: "Cô đang tránh tôi?" "Cái gì?" "Cô bây giờ cũng không dám nhìn tôi, tại sao tránh tôi?" "Ai tránh anh? Tôi không biết anh là ai, tránh anh làm gì!" Dương Thanh Linh nhãn thần có chút phiêu hốt nói. Nam tử nhìn dáng vẻ Dương Thanh Linh cố giả bộ trấn định cảm thấy có chút đáng yêu, nhịn không được buông lỏng thân thể, nằm trên ghế dựa mở miệng đùa cô: "Tôi là Tiêu Quân Nhiên. Hiện tại đã biết tôi là ai, lại càng không thể trốn tránh tôi! Đến đây, nhìn tôi a~" Tiêu Quân Nhiên ngữ điệu so sánh với vừa rồi càng nhu hòa, một chút triền miên, âm cuối có chút nhếch lên, mang theo sự mị hoặc cùng câu người. Dương Thanh Linh nhịn không được lỗ tai như bị phỏng, cô cuối cùng cảm nhận được ở Địa Cầu nói tới nghe lỗ tai sẽ mang thai câu nói này cảm giác, quá phạm quy! Dương Thanh Linh cắn môi một cái, hắn cũng sẽ không ăn mình có cái gì phải sợ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Quân Nhiên, lại nhìn thấy dáng vẻ hắn lúc trước ôn nhu và khắc chế hoàn toàn khác biệt, cổ áo bởi vì hắn dựa ra sau có chút tản ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo, trên trán toái phát khẽ rũ xuống, ngăn trở một đôi tinh mục, lộ ra ánh mắt có chút mê ly, dạng này càng thêm tùy ý tiêu sái, mà lại càng thêm gợi cảm. Trời ạ, mình đang suy nghĩ cái gì? Đối với nam nhân mới gặp hai lần, mình đang suy nghĩ cái gì, hai gò má bắt đầu đỏ lên, ráng chống đỡ thẹn thùng, nói: "Anh rốt cuộc có việc gì?" Dương Thanh Linh căn bản không biết mình hiện tại đang rất mê người, gương mặt ửng đỏ như là cây đào mật, đôi môi run nhè nhẹ bởi vì động tác vừa mới cắn mình có chút ướt át, càng thêm ôn nhuận phấn nộn, tự cho là ngữ điệu trấn định tự nhiên lại mang theo vẻ run rẩy, vô cùng thành thật biểu hiện nói chuyện trong lòng chủ nhân ngượng ngùng bối rối. Tiêu Quân Nhiên vì loại này mà tâm trí kiên định cũng theo đó hô hấp vừa loạn, cô gái này mới mười bảy tuổi, mình lại bị cô ấy ảnh hưởng? Tiêu Quân Nhiên đưa tay sửa sang lại, có chút che giấu ánh mắt của mình; "Dương tỷ, cô bây giờ đang tham gia tinh tế óng ánh sao?" Dương Thanh Linh nghe vậy sững sờ, không nghĩ tới Tiêu Quân Nhiên lại đột nhiên hỏi cái này, nhẹ gật đầu: "Ừ." "Vậy chúc mừng cô, quán quân!" Tiêu Quân vừa cười vừa nói. "Sao cơ?" Dương Thanh Linh không rõ ràng cho lắm. Tiêu Quân Nhiên đưa màn hình, giao cho Dương Thanh Linh nhìn: "Tổ tiết mục tinh tế óng ánh vừa mới phát ra tuyên bố, tuyên bố kết thúc sớm mùa tranh tài, đồng thời đã quyết định ra mười tuyển thủ tham gia ysrday, cũng căn cứ nhân khí xác nhận vị tự. Cho nên, Dương tỷ, cô hiện tại là quán quân!" Dương Thanh Linh nghe vậy kéo màn hình cẩn thận xem xét, xác nhận chuyện tuyên bố và lời nói của Tiêu Quân giống nhau như đúc, nhịn không được lộ ra nụ cười. Không nghĩ tới giúp Tô thúc thúc một chuyện lại có được niềm vui ngoài ý muốn, cô đoán chừng tuyển thủ kia không đến hẳn là tức thổ huyết rồi. Tiêu Quân Nhiên nhìn Dương Thanh Linh đang rất vui mừng, cảm thấy đáng yêu vô cùng, cũng không nhịn được câu lên mỉm cười, lơ đãng ghé mắt nhìn thấy pha lê bên trên mình cảm thấy có chút lạ lẫm, sao mình ở trước mặt cô gái này lại buông lỏng nhỉ? (Còn tiếp)
Chương 18: 【 Mị Dạ 】 Bấm để xem Nhưng nghĩ đến kết quả điều tra do thuộc hạ đưa cho mình, cô gái trước mặt có thể được xưng là thiên chi kiêu nữ, nhân trung long phượng! Gia cảnh xuất sắc, tài năng tuyệt vời, năng lực cá nhân mạnh mẽ, khuôn mặt xinh đẹp, thật khó để không thích một cô gái như thế này. Có lẽ mình nên thuận theo cảm giác, ít nhất là giác quan thứ sáu đã cứu lấy mình trên chiến trường không biết bao nhiêu lần! "Dương tỷ, à, Linh Nhi, tôi có thể gọi cô như vậy không?" Dương Thanh Linh có chút hơi buồn bực: "Tôi nghĩ chúng ta không quen đến vậy? Tiêu tiên sinh, xin gọi tôi là Dương Thanh Linh." Tiêu Quân Nhiên nghe vậy khẽ giật mình, mình là quá nóng lòng rồi sao? "Xin lỗi, khiến cô không thoải mái rồi." Nghe Tiêu Quân Nhiên chân thành tha thiết nói, Dương Thanh Linh cảm thấy mình cũng có chút phản ứng quá kích, ngượng ngùng sờ lên mũi. "Không sao, anh gọi tôi Thanh Linh là được." "Được, Thanh Linh." Tiêu Quân Nhiên ôn nhu lên tiếng. Dương Thanh Linh lỗ tai đỏ lên, thanh âm êm tai của người này thật quá phạm quy! Quá đáng ghét. Dương Thanh Linh sợ mình ở lại sẽ thất thố, đứng dậy cáo từ: "Tiêu tiên sinh, tôi đi trước, cám ơn tì bà của anh!" "Mị Dạ cô biết không?" Tiêu Quân Nhiên nhìn Thanh Linh vội vã muốn đi có chút bất đắc dĩ, mình chẳng lẽ không có mị lực sao? Thế nào cô ấy vẫn muốn rời đi? Dương Thanh Linh nghe được hai chữ Mị Dạ dừng động tác, rồi ngồi xuống lần nữa, "Tiêu tiên sinh có ý gì?" "Cô gọi tôi Quân Nhiên là được rồi!" Tiêu Quân Nhiên không ngại nói. Dương Thanh Linh nháy nháy mắt, có chút không biết làm sao: "À.. Được! Anh vừa mới nói Mị Dạ là chuyện thế nào?" "Phần thưởng của quán quân tinh tế óng ánh Mị Dạ, Thanh Linh không muốn sao?" Tiêu Quân Nhiên một mặt trêu chọc nói. "Ơ? Sao anh lại biết?" Dương Thanh Linh có chút giật mình. Tiêu Quân Nhiên lúc này thật sự có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ tên mình không thể đại biểu được sao? "Thanh Linh, cô chẳng lẽ không biết tôi sao?" "Ừ? Biết cái gì? Anh không phải là Tiêu Quân.. Nhiên?" Dương Thanh Linh lúc bắt đầu còn không có phản ứng, đột nhiên lặp lại một chút trước mặt tên của nam tử liền thất thố kêu to. Tiêu Quân Nhiên, đội trưởng ld, quốc chi trọng khí lâm khí chủ, gần năm tuổi đã cấp s cao đẳng, trung tá tinh tế trẻ tuổi nhất, quân đoàn thứ nhất Phó đoàn trưởng. Quân công rất cao, thực lực siêu quần, là thủ lĩnh của tất cả thế hệ tuổi trẻ âm khế, có thể ở Vương Trùng sss một kích phía dưới toàn thân trở ra, tuỳ tiện chém giết Vương Trùng s tuyệt thế thiên tài! Ở tại ld tất cả mọi người tôn xưng anh là Lâm đại nhân, thành viên dàn nhạc đều mang mặt nạ lên đài, cũng không biết hình dạng thật sự, cho nên Dương Thanh Linh căn bản không kịp phản ứng vị này là thần tượng mình sùng bái bao lâu nay. Thân thể Dương Thanh Linh lập tức thẳng tắp, có chút ngượng ngùng sửa sang tóc, "Anh thật sự là Lâm đại nhân?" Tiêu Quân Nhiên nhìn Dương Thanh Linh thay đổi thái độ, nhịn không được phốc cười ra tiếng, thế nào lại đáng yêu như vậy? Cưng chiều ôn nhu nói: "Không thể giả được." "Kia.. Có thể ký tên cho em không? Em là fan hâm mộ của anh!" Dương Thanh Linh đỏ mặt nói. Tiêu Quân Nhiên lần nữa bị chọc cười, "Được!" Rồi mới đưa tay cầm giấy bút, ký tên cho cô. Dương Thanh Linh hai tay xem kết quả, [Thanh Linh đáng yêu: Anh cũng là fan hâm mộ của em! Tiêu Quân Nhiên] Bị câu nói này đùa vui, "Lâm đại nhân! Em sẽ nhớ kỹ câu nói của anh!" "Ừ! Lần sau gặp lại nhớ phải kí tên cho anh!" Tiêu Quân Nhiên vừa cười vừa nói, "Được rồi, thời gian không còn sớm! Em cần phải trở về, anh đưa em về!" "Ơ?" Dương Thanh Linh sững sờ, "Thế nhưng anh vừa rồi không phải muốn nói và việc Mị Dạ sao?" Tiêu Quân Nhiên nghe vậy nhịn không được cười, chỉ vào tì bà một mực không an phận vây quanh Dương Thanh Linh nhảy múa, "Nó không phải là Mị Dạ sao?" "Cái gì?" Dương Thanh Linh không thể tin được hô to. "Ừ, nó chính là Mị Dạ!" Tiêu Quân Nhiên khẳng định gật đầu, "Cho nên nói, Mị Dạ đã nhận định em, vừa rồi trong lối đi nhỏ em có thể đụng nó, hơn nữa còn có thể thuận lợi sử dụng nó!" Đối với điểm này anh thật sự rất ngạc nhiên, mặc dù anh đã rất thân thiện với nó trước khi ký kết, nhưng vẫn là không cách nào tuỳ tiện sử dụng nó, chớ đừng nói chi là đàn tấu! Không hổ danh là cô gái mà anh ngưỡng mộ! "Khó trách tinh tế óng ánh không tiếp tục so tài nữa! Vì điều quan trọng nhất đã tìm được chủ nhân." Dương Thanh Linh hiểu rõ thấp giọng lẩm bẩm nói. Tiêu Quân Nhiên gật gật đầu, "Ừ, hiện tại em mang nó về đi, bằng không nó với anh lại đấu nhau, sau đó liền chuẩn bị ký khế ước đi! Nếu không hiểu có thể hỏi anh." Dương Thanh Linh gật đầu đáp ứng. Tiêu Quân Nhiên đột nhiên chăm chú nhìn Dương Thanh Linh, "Thanh Linh, nếu như có thể anh hi vọng em sẽ gia nhập dàn nhạc ld, đương nhiên đây không phải bắt buộc, mà vì em có thể sẽ phát triển tốt hơn! Nếu như em nghĩ về đệ nhất cơ giáp quân cũng có thể." Dương Thanh Linh nghe được trong giọng nói của Tiêu Quân Nhiên thận trọng cùng thành khẩn, chăm chú nhìn anh, do dự mở miệng nói: "Em sẽ cân nhắc." (Còn lại)
Chương 19: Minh tưởng (Thiền định) Bấm để xem Minh tưởng là một trong những bước quan trọng nhất để truyền đạt và gây tiếng vang với năng lượng trên trời và đất. Lý do vũ khí nguồn âm thanh mạnh đến vậy là vì chúng có thể biến đổi toàn bộ năng lượng trong vũ trụ thành sóng âm hay sóng sinh học và cộng hưởng với nhau. Rèn thân là do năng lượng truyền vào cơ thể sẽ dập tắt cơ thể của chủ sở hữu, lúc này nếu thể chất của chủ sỡ hữu quá mỏng manh, rất có thể bị những năng lượng này phá hủy, vũ khí nguồn âm càng mạnh thì cấp độ càng cao. Tâm trí là cấp độ cuối cùng, đồng thời cũng là cấp độ dễ nhất và khó nhất. Chủ sỡ hữu và vũ khí nguồn âm thanh bắt buộc phải có những suy nghĩ và ý tưởng chung để có thể ký kết thành công. Nếu bạn chán ghét vũ khí nguồn âm thanh, cho dù bạn có chuẩn bị kỹ càng trước đó thì cũng sẽ rất lãng phí sức lực. Mà khoảng thời gian này, Dương Thanh Linh làm nhiều nhất chính là thắp hương luyện đàn, tĩnh tâm minh tưởng, thường thì ở giai đoạn này càng chuẩn bị kỹ càng, thời gian nhập thiền khi ký kết càng ngắn, con đường tiến thẳng sau này càng suôn sẻ. Thường thì phải mất một tuần để chuẩn bị, mà gia tộc cao cấp như Dương gia, sẽ dựa vào trân quý dược tề hương liệu trợ giúp nhanh chóng đi vào minh tưởng, tạo nền tảng tốt. "Linh Linh, ngày mốt sẽ chính thức ký khế ước, cảm giác như thế nào?" Một người đàn ông mặc đường trang nhìn Dương Thanh Linh kết thúc minh tưởng mở miệng hỏi. "Ông ngoại?" Dương Thanh Linh nhìn người tới vui vẻ nói, "Người không phải đi quân đoàn sao? Sao lại trở về?" "Cháu gái bảo bối của ta, đồ đệ của ta muốn ký khế ước, ta sao lại có thể không về chứng kiến chứ?" Lan Văn Bác đưa tay ngoắc ngoắc trên mũi Dương Thanh Linh nói. Dương Thanh Linh đưa tay sờ lên mũi, có chút xấu hổ, đã lớn như thế, ông ngoại vẫn coi mình như trẻ lên ba. "Ông ngoại, hiện tại quá trình con minh tưởng vô cùng thuận lợi, mới chỉ dùng năm phút đã thành công!" Dương Thanh Linh một mặt kiêu ngạo nói. Lan Văn Bác nghe vậy giật mình trừng lớn mắt kính: "Năm phút không giây? Thật sao?" Hầu hết minh tưởng sẽ mất khoảng một giờ, trong khi những người có một chút tài năng cần ít nhất nửa tiếng, những người có tài năng xuất sắc thì trong vòng mười phút, mà những người phá vỡ mười phút tất cả là những vương cấp âm khế. Những người có thể vượt qua năm phút đều là những âm khế sư, tinh tế đem toàn lực hỗ trợ và duy trì sự phát triển của thiên tài vô song này! Còn cháu ngoại của mình năm nay gần mười bảy tuổi, đã mò tới giới hạn sao? Trong hàng ngàn năm, người giữ kỉ lục là Lan Thiên Huyên, là tổ tiên của nhà họ Lan, cần năm giây để cô ấy có thể minh tưởng. Tuy nhiên, tổ tiên của năm đó có thể kết thúc nhanh chóng sau khi cô ấy đã trưởng thành. Những người ở thời đại giữa các vì sao nói chung sống rất lâu, không tuổi trưởng thành, và tuổi thọ của người bình thường là khoảng một trăm năm. Tuy nhiên, những người có kỹ năng tốt và kỹ năng thể lực mạnh mẽ có thể vượt qua giới hạn sinh tồn của con người, mà có thể tồn tại hàng ngàn năm. Tổ tiên năm đó là thiên tài vô song hiếm có trong nhiều thiên niên kỷ, ông đã trở thành một cao thủ âm nhạc khi mới năm mươi tuổi, và trở thành một bậc thầy âm nhạc vĩ đại ở tuổi một trăm. Tinh tế liên bang duy nhất có thể so sánh ngay lúc này là đội trưởng ban nhạc ld Tiêu Quân Nhiên, là vị thủ lĩnh mạnh mẽ được mọi người mong đợi. Mà Dương Thanh Linh, năm gần mười bảy tuổi liền có thể đột phá mười phút, suýt chút nữa đã có thể đột phá giới hạn năm phút của đại nhạc sư, Lan Văn Bác cảm thấy mình cần phải đi ra ngoài bình tĩnh một chút. Dương Thanh Linh hơi khó hiểu, cô minh tưởng trong năm phút rưỡi thì sao? Thời gian nhanh nhất của cô là bốn phút không giây, lần này tính còn chậm nha! Dương Thanh Linh không biết tình huống mê hoặc của mình, dù sao trước kia bởi vì nguyên nhân của thân thể, những vị trưởng lão trong gia tộc này chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ sớm ký khế ước như thế, cho nên tự nhiên bọn họ sẽ không giải thích lẽ thường tình ký kết với cô. Sau khi Lan Văn Bác đi ra ngoài, ông bắt đầu hưng phấn tại chỗ, nếu không phải vì giữ vững hình tượng vững vàng trước mặt cháu gái, vừa rồi ông suýt chút nữa nhảy dựng lên vì sung sướng. Người máy quản gia đi ngang qua thấy hành vi của ông chủ nghĩ là bị chập mạch, nó cũng là lần đầu tiên thấy ông chủ hành động như một thằng ngốc. Nó đang cân nhắc xem có nên đưa bộ não của chủ nhân trở lại hay không và liệu nó có nên thực hiện một đánh giá tinh thần toàn diện cho ông chủ. Bạch Tĩnh Phong có chút không nói nên lời khi nhìn thấy hành động của ông cụ: "Ông làm gì vậy? Để bọn trẻ nhìn thấy cười cho xem!" Lan Văn Bác kể từ khi cháu gái ông được sinh ra chưa từng làm những hành động ngây ngô như vậy, ông đã một trăm tuổi rồi, sao đột nhiên lại khác thường như vậy. "Tĩnh Phong, bà biết không? Vừa mới Linh Linh nói cho ta cô nhóc minh tưởng chỉ cần năm phút không giây!" Lan Văn Bác nhìn Bạch Tĩnh Phong nhịn không được ôm lấy bà hưng phấn nhảy nhót. "Ông nói cái gì? Linh nha đầu thật sự nói như thế?" Bạch Tĩnh Phong bị tin tức này chấn kinh có chút choáng váng, nhưng bà không thoát khỏi cái ôm của chồng mình mà nhảy dựng lên cùng ông. Tiến vào vườn hoa vợ chồng Dương Mặc liền hai vị trưởng lão đang ôm nhau trong một điệu nhảy kỳ lạ ngớ ngẩn, kỳ quái liếc nhau, chẳng lẽ đây là một điệu nhảy mới nghiên cứu ra? Cũng quá xấu đi! (Còn tiếp)