Sáng hôm sau, Tiểu Ly đến sớm nhất lớp, đến đợi Trương Hàn, đợi đến khoảnh khắc quyết định, rằng cậu có từng rung động với cô không?
Nhưng hôm đó, Trương Hàn không hề đi học, Tiểu Ly tuyệt vọng, nghĩ tại vì cô mà Trương Hàn mới phản né tránh, vì cậu vốn dĩ không hề có một chút rung động nào với cô, nhưng cô vẫn một mực chạy theo cậu. Nhưng hành động ấy của Trương Hàn vốn không thể ngăn nổi tính kiên quyết của Tiểu Ly. Cô đợi đến khi tan học, sẽ đến tận nơi để nói rõ với Trương Hàn, muốn cậu cho cô một câu trả lời thật lòng và thẳng thắn.
Khi tan học, cô nhìn thấy Trương Hàn đang khoác vai một người con gái, cười nói vui vẻ trông có vẻ thân thiết lắm, cô không thể nghĩ được nhiều hơn thế, chỉ nghĩ thì ra cậu từ chối tình cảm của cô là vì trong tim cậu đã không thể chứa được ai ngoài cô ấy. Nhưng tại sao Trương Hàn không cho cô một câu trả lời dứt khoát, để mối quan hệ ấy, hai bên sẽ không phải đau khổ, nhưng giờ Tiểu Ly nhận ra, từ đầu đến cuối, chỉ là cô đa tình, chỉ là một mình cô tổn thương trong khi Trương Hàn vẫn vui vẻ như thế "Trương Hàn, sao cậu có thể tàn nhẫn như thế?"
- Thì ra từ trước đến nay cậu không chịu chấp nhận tình cảm của mình là vì chuyện này sao? Vì cô ấy sao?
- Cậu nói gì mình không hiểu.
- Cậu làm ơn đừng giải bộ ngây thơ nữa, mình không chịu được. Tại sao, cậu luôn không chịu dứt khoát với mình, tại sao lại để mình đau khổ đến thế? Tại sao lại để thứ tình cảm đơn phương ấy giết chết trái tim mình từng ngày như vậy? Cậu tàn nhẫn lắm, cậu biết không?
- Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu. Làm ơn đừng bốc đồng như thế.
- Cũng phải. Tại sao mình lại ngốc đến thế? Sao lại đi thích một người con trai trong khi cậu ấy có thể tùy ý trao trái tim mình cho ai, cậu ấy có muôn vàn lựa chọn, mà thứ cậu ấy thích, lại là đi làm cho trái tim của những cô gái không có phúc phần ấy đau khổ. Mình hiểu rồi, xin lỗi, xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền cậu, vui vẻ với người cậu chọn đi.
Tiểu Ly vừa khóc vừa chạy đi, khi đi qua đường, cô không để ý, bị một chiếc xe tải đang chạy với tốc độ nhanh lao tới đụng phải. Tiểu Ly lăn ra đường, đầu đập xuống một phát rất mạnh. Trương Hàn vội vàng chạy tới, gào thét xung quang kêu mọi người gọi xe cứu thương:
- Đừng mà Tiểu Ly, cậu sẽ ổn thôi.
- Đừng gọi ai hết, hãy ôm mình, ôm chặt một chút, được không?
- Được, chỉ cần cậu không sao, mình nguyện ôm cậu cả đời, xin cậu, đừng mà.
- Chẳng phải cậu đã có người để gắn bó rồi sao, cần gì mà Tiểu Ly tầm thường này nữa?
- Không, không phải. Đó chỉ là em gái của mình thôi. Mình đã nói, tất cả mọi chuyện không phải như cậu nghĩ. Ngay từ lần đầu gặp cậu, mình đã thấy cậu rất đặc biệt. Một khoảng thời gian tiếp xúc với cậu, không ngờ cậu lại mạnh mẽ và kiên cường đến thế. Nhưng mình cứ tưởng anh Lục Thành thích cậu, vì anh ấy luôn gần gũi, thân thiết với cậu, nên mình không dám tiến tới, mình bất đắc dĩ phải làm như thế, vì mình nghĩ, anh ấy tốt hơn mình, có thể đem đến cho cậu một cuộc sống tốt hơn. Nhưng khi tìm hiểu, mình mới biết thì ra anh ấy chỉ nhận cậu làm em gái. Nên hôm nay, mình muốn cùng em gái mình đi để chọn quà cho cậu. Làm ơn, đừng bỏ mình.
- Đồ ngốc! Tại sao không nói câu này sớm hơn? Đến lúc này rồi, Tiểu Ly còn có thể làm được gì chứ? Nhớ này, Tiểu Ly, cuộc đời này chưa hề hối hận khi yêu Trương Hàn.
Nói xong, Tiểu Ly bất tỉnh. Trương Hà gào thét trong đau đớn, luôn miệng cầu xin Tiểu Ly đừng rời xa cậu. Nhưng không, cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng trong lòng của Trương Hàn. Nhưng trước khi ra đi, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui khi nghe những lời Trương Hàn nói với cô. Đến bây giờ, Trương Hàn mới nhận ra, thì ra mất mát lại đau đớn đến thế, bây giờ cậu mới hiểu được cảm giác yêu mà không có được, tận mắt chứng kiến nhìn người mình yêu ra đi ngay trước mắt mà mình lại chẳng thể níu cô ấy lại, cầu xin cô ấy đừng đi.
Một lúc sau, Lục Thành đến, anh lịm người khi chứng kiến cô em gái mà mình yêu thương, cũng chính là người mà anh thầm thương bao lâu nay đã ra đi.
Khi nhìn thấy Trương Hàn, Lục Thành lao tới túm lấy cổ áo cậu:
- Tại sao mày lại làm như thế với Tiểu Ly, nó chỉ là muốn mày đáp trả lại tình cảm của nó một chút, nhưng mày dù chỉ một cái cũng không ngoái đầu nhìn nó, tại sao?
- Tôi xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi.
- Bây giờ mày có chết đi thì Tiểu Ly có thể sống lại được không? Cút, cút ngay khỏi mắt tao, cút ngay khỏi Tiểu Ly.
Trương Hàn chỉ lặng lẽ bỏ đi, mọi nỗi ân hận, dằn vặt đều đổ dồn lên cậu "Tại sao mình không nhận ra mình đã yêu cô ấy sớm hơn? Tại sao mình lại để mất cô ấy như thế? Mày là đồ vô dụng, đồ ngu xuẩn!".
Cậu trở về, ngay cả đám tang của Tiểu Ly cậu cũng không được phép đến. Trở về căn phòng tăm tối mà cậu vẫn hay giấu mình trong đó, nhưng ngược lại, hôm nay nó lại càng u ám, lại tràn ngập cảm giác đau thương, tuyệt vọng.
Trương Hàn nhốt mình ở trong, ngồi họa lại bức vẽ về Tiểu Ly, họa lại nụ cười của cô lúc nhìn cậu, thật đẹp! Nhưng rất tiếc, cậu sẽ không bao giờ được đón nhận nụ cười ấy thêm một lần nào nữa.
Suốt hai tháng, Trương Hàn vẫn ngồi đó, nhìn ngắm Tiểu Ly, nhớ lại những hồi ức tươi đẹp, từng ánh mắt, nụ cười cô nhìn cậu, đó là kí ức đẹp nhất, nhưng cũng là quá khứ đau đớn nhất.
Khi đang chìm đắm trong rượu, Trương Hàn nhận được một cuộc điện thoại:
- Hàn ca, đừng như vậy nữa, xin cậu. Mà nghe nói đang có một dự án
xuyên không để tìm ý trung nhân được tổ chức ở Viện Khoa học Hồ Nam, cậu thử đi, biết đâu lại có một tia hi vọng. Mình không muốn nhìn thấy cậu như vậy đâu, đây không phải là một Trương Hàn mà mình quen biết.
Trương Hàn nghe được tin, đây là nụ cười đầu tiên kể từ khi Tiểu Ly mất đến nay. Nụ cười gượng, có hi vọng, nhưng cũng có lo lắng. Cuối cùng cậu quyết định sẽ thử.
Cậu lập tức lên đường đến Hồ Nam. Nhưng tới nơi, nơi nơi đều là người vây kín. Thì ra, dự án này rất khả quan, khả năng thành công rất cao.
Nhưng để có thể trở thành người duy nhất được chọn, đây phải là người có địa vị và tiền.
Tất cả những người có mặt đều ra những cái giá rất cao. Nhưng đến khi Trương Hàn lên tiếng, tất cả mọi người đều im lặng vì cái giá ấy gấp đến mấy chục lần giá mà những người khác đưa ra.
Trương Hàn được chọn và được hẹn sẽ tiến hành dự án vào ngày mai.