Ngôn Tình Xưởng May Định Mệnh - Ngọc Hải Thuỵ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ngọc Hải Thuỵ, 15 Tháng mười 2020.

  1. Ngọc Hải Thuỵ Nhất Mạt Hương

    Bài viết:
    27
    [​IMG] Tên truyện: Xưởng may định mệnh

    Tác giả: Ngọc Hải Thuỵ

    Thể loại: Ngôn tình

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Ngọc Hải Thụy

    Văn án

    Quán cà phê có sân vườn nhỏ nằm trong một con hẻm nhỏ tại trung tâm thành phố, bên ngoài dọc theo hai bức tường rào mọc đầy một loài hoa dại màu tím cổng vào phía trên nở rộ hoa hồng đỏ rực với hàng chữ "cà phê Thảo Mộc".

    Một cô gái tóc ngắn bước vào nhìn phong cách ăn mặc rất năng động đơn giản, cô nhìn quanh một vòng rồi chọn ngồi ở ngay cạnh con suối uốn quanh hòn non bộ sau đó chảy xuống hồ cá.

    Mỗi lần cô đến chỉ có một mình nhưng một tuần cô đến mấy lần, chỉ ngồi ở cạnh con suối không đổi sang ngồi bàn khác và cũng chỉ im lặng nhìn dòng nước đang chảy, thi thoảng cô lại đưa mắt nhìn ra phía cổng như đang đợi một ai đó!​
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Ngọc Hải Thuỵ Nhất Mạt Hương

    Bài viết:
    27
    Chương 1 - Ước Hẹn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên một con đường rộng ít người qua lại, trời vào xuân hoa nở khắp nơi, trong gió còn se se lạnh mang chút tàn dư của mùa đông, cô thong thả đạp xe qua các con phố nhìn ngắm thị trấn bình yên vui vẻ nơi mình khôn lớn.

    Như thường ngày cô mặc quần jean xanh áo thun trắng, khoác một cái áo giữ ấm bên ngoài, chân mang một đôi giày thể thao đơn giản, mái tóc vừa ngang vai bồng bềnh màu hạt dẻ tôn lên làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn môi hồng mi cong, dáng người cũng khá chuẩn.

    Một tuần sau.

    Ngày khai giảng năm học mới đã bắt đầu cô vội vàng đạp xe thật nhanh đến trường, khi vừa đến cổng lại đụng phải một cậu học sinh hơi gầy nhưng cũng không quan tâm được nhiều nữa, cô vừa cúi đầu vừa nói:

    "Xin lỗi, xin lỗi bạn."

    Gửi xe xong chạy thật nhanh vào nhận lớp cô giáo bảo:

    "Em vào ngồi cạnh bạn đang nhìn ra cửa sổ ở đằng kia nhé."

    Thật bất ngờ khi cậu học sinh quay mặt lại nhìn cô..

    Cô bỗng nhiên như đứng hình vì sự trùng hợp đến không ngờ, cô nói rất to.

    "Là cậu hả? Chúng ta vừa gặp ở cổng trường đó."

    Thế nhưng cậu học sinh kia chẳng phản ứng gì hết chỉ đáp lại một câu lạnh lùng nhạt nhẽo.

    "Chào cậu."

    Hai tuần trôi qua, đã đến ngày kiểm tra môn anh văn đúng ngay môn cô dở nhất, muốn hỏi cậu bạn chung bàn nhưng hai tuần rồi vẫn chưa biết tên nên không biết gọi như thế nào, cô liền giật nhẹ vai áo rồi hỏi:

    "Cậu làm bài được không? Chỉ tớ với."

    Cậu bạn chung bàn nói với cô.

    "Tôi tên Tống Minh gọi đúng tên tôi chỉ bài cho."

    Vậy là cô làm theo lời cậu ấy quả nhiên cậu ấy giữ lời chỉ bài cho cô, cũng kể từ đó hai người thân nhau hơn, trong giờ học truyền tay nhau những lá thư viết vội trên lớp.

    Học kì một đã trôi qua, Tống Minh dần nhận ra mình thích cô rồi hẹn cô đến công viên gần trường, nói lời trong lòng với cô nhưng nhà cô nghèo chỉ có thể học hết năm lớp mười, cô cũng thích Tống Minh nhưng không nói hết năm học này cô phải nghỉ để làm việc phụ giúp gia đình.

    Cô ngập ngừng một hồi lâu rồi nói:

    "Tống Minh.. Tớ biết nhà tớ nghèo nhà cậu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu nhưng cậu học rất tốt, cậu hứa với tớ một việc được không?"

    Tống Minh nhìn cô với ánh mắt rất trìu mến!

    "Cậu muốn tớ hứa điều gì? Nói đi, dù là gì tớ cũng sẽ hứa với cậu."

    Cô cúi mặt gạt đi nỗi buồn rồi nhìn thẳng vào mắt Tống Minh.

    "Hứa với tớ hãy học thật tốt, hãy nhớ dù tớ ở đâu, làm gì tớ cũng sẽ không quên cậu, tớ sẽ đợi cậu học xong cấp ba, sau đó vào đại học rồi ra trường có một việc làm ổn định, đến khi đó chúng ta sẽ yêu nhau, sẽ tính chuyện tương lai sống chung một mái nhà, có được không?"

    Tống Minh nhìn cô nói rằng:

    "Nhưng đợi đến khi ấy thì lâu lắm đó, phải học hai năm cấp ba nữa và ba năm đại học, sau đó còn phải tìm việc làm ổn định thì cũng mất khoảng một năm nữa, tổng cộng cũng phải mất sáu năm."

    Nghe Tống Minh nói xong, cô liền cười bảo:

    "Nếu đợi người mình thích và người ấy cũng thích mình thì bao lâu tớ cũng sẽ đợi, chỉ mong cậu đừng quên lời hứa hôm nay được không? Tống Minh."

    Một hồi lâu, Tống Minh đáp lại:

    "Được, tớ hứa sẽ không quên, tớ hứa với cậu."

    Năm học kết thúc, rồi thêm một mùa khai giảng nhưng cô đã biến mất không còn xuất hiện như trước đây bên cạnh Tống Minh nữa, cũng không ai biết cô đã ở đâu và làm gì, không ai biết nhà cô, số điện thoại cũng không còn liên lạc được nữa.

    Lúc này cô đang ngồi trước một núi hàng, cô đang làm việc rất tập trung, việc của cô là đóng từng cái cúc áo vào để cho ra một cái áo hoàn thiện.

    Sau hai năm làm việc cô trở thành một công nhân suất sắc, được rất nhiều người trong và ngoài công ty biết đến nhưng đó cũng là lúc Tống Minh tốt nghiệp cấp ba chuẩn bị vào đại học.

    Một hôm chuông điện thoại vang lên, cô nhận được một tin nhắn khiến cô cảm thấy rất bất lực..

    Tống Minh tìm ra số điện thoại của cô, bằng cách hỏi người bạn trước đây thường đi chung với cô, vì muốn hỏi thăm tình hình của Tống Minh nên cô hay nhắn tin cho người bạn đó.

    Trong tin nhắn được gửi đến hiện lên dòng chữ.

    "Cậu có khỏe không? Là tớ đây, Tống Minh đây tớ muốn gặp cậu lúc năm giờ chiều nay được không?"

    Cô đọc xong liền rơi một giọt nước mắt, trong lòng buồn đến vô tận cô không thể đi được, công ty đang có một đơn hàng lớn rất gấp, phải tăng ca thêm giờ, đến mười giờ mới về nếu cô đi sẽ không kịp tiến độ công ty phải bồi thường cho khách hàng.

    Đang ngây người suy nghĩ bỗng cô đứng lên chạy thẳng một mạch về hướng nhà vệ sinh vào đó khóc thật nhiều, mở điện thoại ra cô viết rồi xóa mấy lần, sau cùng cô gửi đi một tin nhắn.

    "Xin lỗi cậu, tớ không thể đến được vì tớ đang làm việc tại công ty đến mười giờ tối mới xong việc, hãy hiểu cho tớ."

    Chiều hôm sau.

    Cô lại nhận được một tin nhắn của Tống Minh.

    "Hôm qua tớ muốn gặp cậu là vì tớ đã rời khỏi Trung Quốc rồi, trong hai năm tiếp theo học cấp ba tớ đã được nhận học bổng học sinh nghèo vượt khó, học bổng là một suất đi du học bốn năm sau khi về nước sẽ có việc làm ổn định ngày, tớ muốn nói lời tạm biệt với cậu nên mới muốn gặp cậu, hãy giữ gìn sức khỏe đợi tớ trở về nhé."

    Ngay sau đó cô gọi lại nhưng gọi thế nào cũng không được, cảm giác mất mát và hối hận trong sự bất khả kháng khiến cô nấc lên từng tiếng khóc, kể từ đó trên gương mặt cô không còn những nụ cười mà đồng nghiệp vẫn thường thấy như trước đây nữa.

    Không lâu sau.

    Cô lướt trên mạng vô tình nhìn thấy một tài khoản của Tống Minh đang dùng, vì hiếu kì không biết cậu ấy sống như thế nào nên cô vào xem hết trang cá nhân của Tống Minh, cứ thế cô theo dõi không hề làm phiền cậu ấy.

    Và giờ cô cũng hiểu là sáu năm chờ đợi của cô đã bắt đầu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  4. Ngọc Hải Thuỵ Nhất Mạt Hương

    Bài viết:
    27
    Chương 2 - Oan gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế là hai năm đã qua, cuộc hành trình sáu năm chờ đợi của cô xem như đã đi được một phần.

    Giờ chỉ còn lại bốn năm nữa thôi cô luôn tự nhủ phải cố gắng làm việc và đợi Tống Minh trở về nhưng cuộc đời đúng là không ai đoán trước được điều gì.

    Hôm đó như thường ngày khi họp tổ buổi sáng xong thì bắt đầu làm việc.

    Được một lúc.

    Tổ trưởng lại gọi lên họp thêm một lần nữa, lần này đứng cạnh anh tổ trưởng là một anh thanh niên, anh tổ trưởng nhìn quanh xem đủ mặt mọi người chưa rồi cất giọng.

    "Hôm nay tổ chúng ta có thêm một công nhân mới mong mọi người có thể giúp đỡ để hoàn thành tốt công việc cũng như tạo dựng mối quan hệ tốt với nhau."

    Nói xong anh tổ trưởng quay sang hỏi anh thanh niên kia.

    "Em giới thiệu về mình đi."

    Anh nhìn với ánh mắt tràn trề năng lượng trả lời:

    "Chào mọi người, em tên là Khải An năm nay e hai mươi hai tuổi mong mọi người giúp đỡ em."

    Sau đó tất cả giải tán về chỗ làm của mình, còn Khải An được tổ trưởng đưa về công đoạn ủi hàng nhưng vô tình lại xếp cho Khải An đứng cuối bộ phận ủi hàng, đồng thời cũng là đứng trước mặt cô, hai người chỉ cách nhau một lối đi.

    Nhìn chung cũng có thể nói Khải An là một cực phẩm, phong thái như một người lãnh đạo, dáng vẻ thanh tú nếu nhìn thẳng vào gương mặt chắc cô gái nào cũng sẽ có chút xao xuyến!

    Thế nhưng ông trời thật biết sắp đặt, nếu người của bộ phận ủi hàng muốn đi vệ sinh bắt buộc phải đi qua bộ phận mà cô đang làm việc, từ khi Khải An vào công ty thì ngày nào cũng có các cô gái lượn lờ gần đó nhưng cô đâu biết Khải An hay nhìn mình trong giờ nghỉ.

    Bỗng một ngày.

    Đang cắm cúi làm tổ trưởng bước đến bên bàn máy của cô rồi cười rất khó hiểu.

    "Thẩm Thiên Hà hôm nay bộ phận của Khải An hết hàng nên cậu ấy sẽ ở đây làm thợ phụ cho em sai vặt vài hôm, ý em thế nào?"

    Vừa nghe xong dứt lời, cậu ấy liền nói:

    "Cho người phụ mà còn hỏi ý cô ấy thế nào là sao anh?"

    Cô ngưng lại một phút nhưng không ngước mặt lên, rồi đáp lại:

    "Dạ, tổ trưởng."

    Cả bộ phận của cô làm chỉ có mình cô được hai người thợ phụ, một người là Tuyết Mai mới tròn mười tám người còn lại là Khải An.

    Ngày đầu tiên làm chung.

    Đơn hàng lần này là kiểu áo có luồng dây ở cổ để thắt nơ, loại cúc áo cho mẫu này là dạng khoen rỗng, phải đục lỗ rồi đóng khoen cúc áo vào, bộ phận trang trí sẽ làm công đoạn thắt nơ, cũng bởi vì vậy nên cô nhờ Khải An đục lỗ cho cô làm.

    Khải An chuẩn bị xong cô vừa làm vừa nói:

    "Ngồi gần tôi để tôi lấy hàng làm cho tiện."

    Khoảng cách cũng gần hơn so với ngày thường!

    Và rồi..

    Một tiếng kêu vừa đủ nghe phát ra từ bên cạnh cô hỏi:

    "Đau không?"

    Mặc dù đang đeo tai nghe nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng của Khải An, chỉ hỏi có hai từ nhưng làm cho Khải An quên luôn cả đau buột miệng nói:

    "Không đau."

    Bàn tay cô đang thoăn thoắt làm thì quay sang nhìn.

    "Không đau thật không? Nếu vậy thì đừng làm nữa."

    Dứt lời cô lại tiếp tục việc của mình còn Khải An thì thấy cảm giác được người khác quan tâm chợt tan biến nên cậu có.

    "Tôi đâu có làm gì sai, sao lại nói đừng làm nữa?"

    Lần này cô không quay sang nhìn anh nữa mà nói với Khải An rằng:

    "Nếu anh làm nữa máu sẽ làm bẩn hàng rồi mang vứt hết chứ không xuất khẩu được nữa đâu, anh đục lỗ trên áo cho tôi làm anh không đục, lại để tâm trí treo ngược cành cây giờ thành ra như vầy mà còn cau có với tôi nữa hả, thật không biết tốt xấu."

    Sau khi biết mình sai Khải An vội xin lỗi rồi cúi mặt im lặng, cô thấy mình lúc nãy cũng có chút không phải nên đi thẳng lên văn phòng xin băng dán về cho cậu ấy, ngồi vào bàn máy cô nói cụt ngủn.

    "Đưa tay đây."

    Khải An chìa tay ra cô cẩn thận băng lại nhưng máu hiếu kì của cậu ấy lại trỗi dậy liền hỏi:

    "Cô không nhìn làm sao biết tôi bị cái gì mà hỏi đau không? Lỡ như tôi đụng đầu phải cạnh bàn thì sao?"

    Cô im lặng nhìn vào ngón tay đang rỉ máu ướt ra ngoài băng dán rồi bóp một cái.

    "Anh nhiều chuyện hơn tôi nghĩ đó."

    Rồi cô rút tay về cô mặc kệ tiếng kêu trong cơn đau của Khải An.

    Sáu giờ chiều là giờ nghỉ ăn cơm, vì hôm nay phải tăng ca thêm giờ.

    Cô là người ăn xong đầu tiên khi Khải An vào đã thấy cô ngồi ở chỗ của mình, anh đi chầm chậm để nhìn xem cô làm gì và anh nhận ra cô luôn đeo tai nghe, cả ngày hôm nay hình như cô không có nói chuyện với ai hết trừ khi có ai hỏi cô sẽ trả lời rất ngắn gọn, nhìn kiểu cô ngồi hai khuỷu tay để trên đầu gối lưng hơi cong lại đưa người thấp xuống, đó là kiểu mà những người đơn độc sống hướng nội thường ngồi nhưng điều đáng nói là hình ảnh này chưa từng thấy cô nào như vậy.

    Anh nghĩ thầm.

    "Cô gái này thật khó hiểu, chắc sẽ thú vị lắm đây!"

    Rồi cười nhẹ.

    Đang nghĩ thì bất chợt cô nhìn thấy cậu ấy cười như tên ngốc rồi quay về chỗ của cô, vừa hay mọi người cũng từ nhà ăn đi vào khi đến nơi có một người phụ nữ trung niên nói lớn.

    "Hôm nay bộ phận của mình có vẻ vui hơn mọi ngày, có một đứa hàng không đục lo nhìn con gái nhà người ta nên đục vô tay luôn."

    Như là cố tình trêu Khải An nên mới nói lớn để cho anh ấy nghe thấy.

    Nói xong ai nấy đều cười Khải An liền bác bỏ.

    "Con đâu có."

    Câu chuyện dường như còn chưa dừng lại ở đó rồi cô chợt suy nghĩ.

    "Sao mình thấy có chút cảm giác ngại ngùng nhỉ? Nhưng cũng không thể để cho mọi người đùa như vậy thêm được, sau này còn làm việc cùng nhau sẽ không được tự nhiên, mà nếu đúng như mọi người nói thì cũng không được, bởi vì cứ như thế thì sẽ không tập trung vào công việc được."

    Cô đang định cắt ngang để chấm dứt câu chuyện này thì tiếng chuông hết giờ nghỉ đã vang lên.

    Thật sự rất đúng lúc.

    Ngồi vào chỗ, sửa sang lại dụng cụ trên bàn máy rồi chuẩn bị tiếp tục làm, thêm hai tiếng rưỡi nữa là được về nhà, đang loay hoay thì nghe Khải An gọi nhỏ.

    "Nè cô đừng có nghe họ nói nha, tôi không có như vậy đâu."

    Cô như không hề để ý lời Khải An nói nên cậu ấy lại léo nhéo trong miệng.

    "Con người gì mà như được đúc ra từ bê tông vậy, nói cả buổi trời không có phản ứng gì hết chỉ biết làm, làm rồi làm."

    Cô nghe thấy hết liền tằng hắn một tiếng.

    Ngồi bên cạnh chỗ cô, làm việc cùng cô Khải An mới biết nhìn nghiêng gương mặt cô khá thu hút, đôi môi hồng tự nhiên không có vết son như những cô gái khác, làn da trắng mềm mại dưới ánh đèn càng tôn lên sự thanh thoát, mái tóc ngắn màu hạt dẻ bồng bềnh khẽ bay khi gió từ cửa sổ thổi vào, giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống má của cô rồi nhẹ nhàng cô vén tóc ra sau tai, quay sang nhìn Khải An tiện tay gạt mồ hôi trên má, cậu ấy tự hỏi lòng.

    "Nét đẹp lao động là đây sao?"

    Đang ngây người trong sự chìm đắm trước hình ảnh lúc này, Khải An cảm thấy mọi vật như dừng lại nhưng thật ra chỉ có cậu ấy dừng làm việc.

    Rồi đột nhiên.

    Từ phía sau có ai đó cốc vào đầu Khải An một cái rõ đau cậu ấy ôm đầu nói:

    "Ây da, ai vậy?"

    Nhìn quanh không thấy ai chợt từ sau lưng vọng lại.

    "Làm không lo mà ngồi đó ngắm người ta là sao? Tổ trưởng cốc đầu anh đó, được hông?"

    Khải An xoa xoa đầu.

    "Dạ được."

    Rồi lầm bầm lí nhí.

    "Mới nhìn có chút thôi mà."

    Cứ nghĩ tổ trưởng không nghe ai ngờ cốc cho thêm một cái.

    "Còn mới nhìn một chút nữa hả? Muốn nhìn lắm đúng không ngày mai anh sẽ đổi chỗ cho em nha."

    Từ trước đến giờ chưa ai thấy tình huống này xảy ra hết, nên ai cũng bụm miệng mà cười, chỉ có cô là nhìn chăm chăm vào bàn máy mà làm nét mặt rất tập trung.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  5. Ngọc Hải Thuỵ Nhất Mạt Hương

    Bài viết:
    27
    Chương 3 - Giải Mã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau..

    Đến công ty điểm danh xong cô đi từng bước chậm, xỏ hai tay vào túi quần chợt cô nhìn thấy anh tổ trưởng đang đứng trước chỗ cô làm, cô bước đến hỏi:

    "Anh làm gì vậy?"

    Gương mặt cô tỉnh bơ, còn anh tổ trưởng thì giật bắn người.

    "Em đứng đây từ khi nào vậy, đi kiểu gì mà sao không nghe tiếng động gì hết?"

    Cô đáp:

    "Em mới tới, mà anh đang làm gì vậy? Tính cho Khải An ngồi đây hả?"

    Anh ấy cười nói:

    "Tất nhiên rồi, anh đã bảo sẽ đổi chỗ cho em ấy mà."

    Nói rồi anh ấy quay sang nhìn cô hỏi thêm.

    "Mà em không thấy cậu ấy để ý e hả? Anh thấy Khải An hay nhìn em lắm."

    Cô xì một tiếng.

    "Hay nhìn là để ý à? Không phải đâu anh, người lớn các anh thật là.."

    Anh tổ trưởng phản bác.

    "Để rồi xem nhé."

    Câu chuyện của hai người vừa hết thì đến bảy giờ ba mươi, đã đến lúc họp tổ buổi sáng.

    Trong lúc họp anh tổ trưởng nói với mọi người.

    "Khải An, hôm nay anh đã đổi chỗ cho em rồi đó phải cố gắng làm việc nha, giải tán."

    Về đến chỗ.

    Khải An mắt chữ a miệng o!

    Cậu ấy trộm nghĩ.

    "Trời ơi, ảnh đổi chỗ như vầy sao mà làm, ác ghê."

    Đang nghĩ thì cô đã đứng trước mặt.

    "Nhìn bao lâu nữa, làm đi."

    Rồi cô ngồi ngay ngắn bắt đầu làm nhìn rất thản nhiên nhưng cậu ấy nghĩ bụng.

    "Rõ ràng anh tổ trưởng đổi chỗ cho mình ngồi đối mặt với cô ấy, chỉ cần ngẩng mặt lên là nhìn thẳng nhau luôn vậy mà lại rất bình thường là sao?"

    Làm được gần hết buổi sáng thì Khải An bị cô giục.

    "Làm nhanh lên tôi hết hàng rồi."

    Dứt lời cô liếc qua nhìn thấy mặt Khải An đang ửng hồng, hơi do dự một chút rồi cuối cùng cô đứng dậy bỏ đi Khải An cố gọi nhưng cô vẫn đi thẳng.

    Cô đi tìm tổ trưởng và rồi cũng tìm ra.

    "Anh, anh cho Khải An về chỗ cũ ngồi làm đi, chứ đối mặt như vầy cậu ấy không tập trung được đâu, giờ anh xuống đó mà xem mặt cậu ấy như cà chua chín mộng vậy sao mà làm!"

    Nghe cô nói anh tổ trưởng lại cười:

    "Em lo hả? Để anh xuống xem thử."

    Hai người đến chỗ Khải An anh tổ trưởng bảo:

    "Sao hả, sáng giờ lo nhìn người ta có làm việc hay không đó? Thôi, về chỗ cũ ngồi đi."

    Nghe thấy câu này Khải An như bắt được vàng.

    "Dạ."

    Như thế giờ nghỉ trưa cũng đến một buổi sáng dài nhằng cũng qua.

    Ăn trưa xong Khải An ra cổng mua đồ, đi ngang qua vườn cây của công ty có vài cái ghế đá cậu ấy nhìn thấy cô đang ngồi một mình ở đó, không nói gì Khải An ra mua ít trái cây rồi quay lại chỗ khi nãy tính mời cô ăn nhưng không thấy ai cả, nhìn hết xung quanh cũng không có nên cậu đi thẳng vào trong.

    Vào đến chỗ cô làm cũng không thấy cô đâu hết, Khải An đảo mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm cô nhưng không thấy trong đó ánh lên một sự thất vọng, cậu tự nhủ.

    "Sao mình phải tìm cổ, ngủ thôi."

    Nhưng Khải An không biết, khi cậu ấy quay lại vườn cây tìm cô thì cô đang rửa mặt ở vòi nước phía sau phòng bảo vệ, vừa bước ra nhìn thấy cậu ấy như đang tìm ai.

    Sau khi Khải An ngủ thì cô cũng nằm nghỉ ngơi một chút, giấc ngủ trưa ít ỏi ở công ty làm ai khi thức dậy cũng ngáp ngắn ngáp dài.

    Vậy là phải làm tiếp cho đến chiều.

    Vào giờ làm.

    Nhìn xung quanh xong Khải An quay sang nhìn cô hỏi:

    "Nè, sao tôi thấy cô suốt ngày không nói chuyện gì hết vậy đeo tai nghe suốt cô không thấy buồn chán lắm sao? Nè, tôi hỏi cô đó."

    Cô giả vờ như không nghe nhưng những người ngồi gần nói lớn.

    "Hỏi kiểu đó tới khi râu dài tới ngực cậu vẫn không nghe được câu trả lời đâu."

    Khải An hiếu kì hỏi:

    "Vậy thì phải làm sao mới được?"

    Nghe mọi người nói chuyện cô liền đáp lại:

    "Tôi không phải tên nè, muốn biết thì tự tìm hiểu, đừng hỏi."

    Hôm nay là thứ bảy, ngày này luôn được về sớm năm giờ chiều là tan ca.

    Trên đường đi ra bãi xe, Khải An cố tình đi gần một người phụ nữ chung bộ phận với cô lâu năm nhất, sau đó bắt chuyện để xem có hỏi được gì không.

    "Dì ơi, dì cho con hỏi sao Thiên Hà lại lạnh lùng quá vậy dì, con chưa thấy cô gái nào đi làm toàn mặc quần tây với áo thun đã vậy toàn mặc đồ chỉ có hai màu trắng đen thôi nữa chứ, tay áo thì luôn xắn lên hai lớp còn bàn tay thì lúc nào cũng xỏ vào túi quần chẳng ra con gái chút nào hết."

    Nghe Khải An hỏi bà dì kia nhíu mày lại.

    "Hồi xưa lúc mới vào làm Thiên Hà không phải như bây giờ đâu, nó rất hoạt bát vui vẻ làm việc rất giỏi và chăm chỉ nó hay cười lắm, lại thân thiện với mọi người dù được cấp trên ưu ái nhưng chưa hề tự mãn ngạo mạng, mà nè nói cho con biết nha Thiên Hà có nụ cười rất đẹp, rất cuốn hút tuổi trẻ các con thường nói là nụ cười tỏa nắng đó, thế nhưng vào một buổi chiều nó nhận được một tin nhắn, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh sáng hôm sau lại thành một người như bây giờ."

    Tính hỏi thêm một câu nhưng chưa gì đã đến bãi giữ xe rồi nên Khải An không hỏi thêm được gì nữa, cậu ấy tìm xe mình vừa đội mũ bảo hiểm xong cậu ấy nhìn thấy cô, lần này Khải An không nói gì chỉ nhìn cô rồi quay đi.

    Tối hôm đó.

    Nằm trên giường Khải An nghĩ.

    "Chắc là cô ấy đã gặp phải điều gì đó nên mới như thế, mà sao mình lại quan tâm thế nhỉ? Cô ấy đâu có liên quan tới mình? Nhưng mà mình thấy cô ấy cũng thú vị lắm."

    Nghĩ xong Khải An nằm xuống rồi ngủ một giấc thẳng cẳng tới tám giờ sáng hôm sau.

    Thường thì công nhân chỉ thuê phòng ở trọ gần công ty, còn Khải An thuê nguyên căn nhà nằm ở đường lớn cách công ty khoảng một cây số.

    Còn cô lúc này đang sửa soạn quần áo chỉn chu để ra ngoài.

    Vừa ra khỏi cửa nhà, đang đạp xe đi thì Khải An đi mua đồ chạy ngang qua, đồ còn chưa mua cậu ấy lại đuổi theo cô nhưng giữ khoảng cách vừa đủ để xem cô tính đi đâu.

    Cuối cùng Khải An thấy cô đi vào một con hẻm nhỏ..
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  6. Ngọc Hải Thuỵ Nhất Mạt Hương

    Bài viết:
    27
    Chương 4 - Bí Mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến nơi, cô tính bước vào thì Khải An cũng vừa đến và gọi:

    "Nè, chờ tôi với."

    Cô quay sang nhìn rồi đứng đợi Khải An đi gửi xe, sau khi Khải An gửi xe xong cô đi vào trước còn Khải An vẫn đang đứng trước cổng nhìn, quán cà phê nằm trong hẻm tại trung tâm thành phố cách thị trấn cô và Khải An đang ở hai cây số, bên ngoài dọc theo tường rào mọc đầy một loài hoa dại màu tím nhạt, phía trên cổng giàn hoa hồng nở rộ đỏ rực một cái bảng nhỏ treo trên đó với dòng chữ:

    "Cà phê Thảo Mộc."

    Khải An nhìn vào trong quán thấy cô đang ngồi ở cạnh con suối uốn quanh hòn non bộ rồi chảy xuống hồ cá, cậu ấy cũng vào ngồi cùng bàn với cô nhưng bỗng nhiên nghe tiếng cô hỏi:

    "Sao cậu đi theo tôi? Còn nữa, tôi không phải tên nè."

    Nói xong một cô gái phục vụ đến gần mời Khải An gọi nước uống, cậu ấy nói với phục vụ.

    "Cho tôi một kem ý."

    Cô phục vụ trả lời:

    "Xin lỗi quý khách, ở đây là quán bình dân không có kem ý chỉ có kem thuyền tình thôi ạ."

    Nghe vậy Khải An liền đáp:

    "Vậy cho tôi cái đó đi."

    Cô phục vụ nói:

    "Xin chờ một lát ạ."

    Rồi cô ấy tính quay đi thì Khải An lại hỏi:

    "Sao cô không mời cô gái này gọi nước uống mà chỉ mời có mình tôi vậy?"

    Khi nghe Khải An hỏi cô phục vụ cười:

    "Chị ấy là khách quen chỉ cần đến ngồi đây là phục vụ biết chị ấy muốn uống gì."

    Khi cô phục vụ kia đi rồi, Khải An nhìn cô với vẻ hơi ngưỡng mộ vì từ trước đến nay cậu ấy chưa thấy ai đi uống nước ở quán cà phê cũng đặc biệt như vậy!

    Một lát sau.

    Phục vụ mang kem thuyền tình ra cho Khải An mà cô thì chưa có cậu ấy lại hỏi:

    "Nước của cô ấy đâu?"

    Vừa dứt lời lại quay sang nhìn cô.

    "Sao cô thản nhiên quá vậy?"

    Nói hết câu, từ trong quầy pha chế một người phụ nữ đứng tuổi bưng trên tay một tách cà phê nóng còn có một ly đá cục đi kèm bước đến, nói với phục vụ.

    "Em vào trong làm việc đi, để chị."

    Nói xong người phụ nữ kia đặt cà phê đang bưng để xuống bàn, rồi ngồi xuống cạnh cô.

    Chờ người phụ nữ kia gồi xuống ngay ngắn xong Khải An nhìn với vẻ hiếu kỳ.

    "Chị là ai vậy?"

    Nghe xong người phụ nữ kia đáp lời:

    "Tôi là chủ quán này tên là Trác Kim Quỳnh."

    Hai người chào hỏi xong chị Kim Quỳnh nhìn cô.

    "Lần đầu tiên thấy em đến cùng với bạn, dạo này em thế nào rồi?"

    Nghe chị ấy hỏi, cô trả lời:

    "Là cậu ấy vô tình gặp rồi đi theo em đến đây, dạo này em vẫn bình thường ạ."

    Chị Kim Quỳnh mỉm cười hiền từ:

    "Vậy là tốt rồi, hai đứa ngồi đây từ từ nói chuyện nhé chị vào trong."

    Nói hết câu chị ấy đứng dậy đi mất chỉ còn lại cô và Khải An khiến cho không khí có chút ngượng ngùng.

    Khải An vừa ăn kem, vừa nhìn cô uống cà phê nhưng thật lạ cô không cho đường vào cà phê mà chỉ cho nước đá, cậu ấy nghĩ thầm.

    "Uống cà phê đen không đường sao? Khẩu vị cũng có cá tính lắm, con gái gì mà ra đường để mặt mộc từ đầu đến chân mặc quần áo đen thui, uống loại nước cũng màu đen luôn, cô làm tôi thấy thú vị ghê kiểu này tôi sẽ còn phiền cô mãi."

    Nghĩ xong cậu ấy cười mỉm còn cô thì nhìn xuống dòng suối đang chảy và im lặng.

    Được một lúc.

    Cậu ấy bảo:

    "Tôi đi vệ sinh một lát."

    Cô cũng không có phản ứng gì nên cứ thế Khải An quay đi nhưng thật ra cậu ấy không đến nhà vệ sinh mà đi thẳng vào quầy hỏi phục vụ.

    "Cho tôi hỏi sao chủ quán lại có vẻ thân thiết với cô gái ngồi chung bàn với tôi quá vậy?"

    Cô phục vụ cười nói:

    "Anh nói chị Thiên Hà sao? Chị ấy đến quán này vào hai năm trước, mỗi tuần chị ấy đến khoảng hai hoặc ba lần là ngày thứ ba, thứ bảy và chủ nhật nhưng đặc biệt chủ nhật có thể chị ấy cũng đến vào buổi sáng, lúc tầm tám giờ hơn còn lại thì đều là buổi tối lúc bảy giờ ba mươi, trong suốt hai năm qua luôn đều đặn như vậy mà có điều, chị ấy chỉ ngồi ở đó trong hai năm trời không hề đổi chỗ khác."

    Nghe đến đây Khải An hỏi tiếp:

    "Lỡ như khi cô ấy đến mà chỗ đó có người khác ngồi rồi thì sao?"

    Cô phục vụ nhìn Khải An trả lời:

    "Sau một năm khi chị ấy thường đến đây, thì chủ quán dặn là để thẻ bàn đã được đặt trước ở chỗ chị ấy hay ngồi và cũng dặn là để ý trong thời gian vừa qua chị ấy thường uống gì, sau này khi gần đến khung giờ quen thuộc đó nhìn ra cổng thấy chị ấy vừa đến thì đem thẻ bàn đã đặt vào trong quầy và mang nước ra, không cần hỏi như những người khác, lần nào cũng thấy chị ấy đi một mình hôm nay là lần đầu tiên thấy có người đi cùng."

    Nghe xong câu chuyện Khải An nhìn về phía cô đang ngồi rồi nói với cô phục vụ.

    "Cảm ơn nhé!"

    Cậu ấy quay về bàn nhìn cô trông như có vẻ đang suy tư điều gì đó, thi thoảng cô đưa mắt nhìn về phía cổng quán!

    * * *

    Im lặng một chút, chợt Khải An nghe cô nói:

    "Cậu hiếu kỳ về con người tôi lắm sao? Đi hỏi thăm hết người trong công ty, rồi đến tận đây cũng tìm người hỏi là sao vậy?"

    Nghe xong, Khải An giật bắn người lắp bắp:

    "Sao.. sao cô biết việc đó."

    Đột nhiên.

    Cô áp sát mặt Khải An hỏi:

    "Cậu hiếu kỳ hay cậu thích tôi mà quan tâm việc riêng của tôi quá vậy?"

    Hành động của cô khiến Khải An mặt đỏ hết cả lên nhìn cô, cả người cứ đơ ra không nói được lời nào.

    Rồi cô hỏi tiếp:

    "Sao hả? Khó trả lời lắm sao?"

    Câu hỏi đó khiến Khải An trấn tỉnh lại, cậu ấy liền nói:

    "Tôi.. tôi đâu có thích cô vì tôi thấy cô hơi khác so với những người mà tôi đã từng gặp nên mới muốn tìm hiểu một chút."

    Nghe Khải An nói vậy cô thu người lại ngồi ngay ngắn rồi uống một ngụm cà phê bảo rằng:

    "Không có thì tốt."

    Từ lúc bước vào Khải An không để ý, giờ nhìn kĩ mới thấy quan cảnh ở đây nhìn rất thiên nhiên, không chỉ có suối mà còn có nhiều cây cảnh, nhiều hoa lối đi vào quán cũng toàn là cỏ xanh được cắt tỉa gọn đúng với cái tên của nó Thảo Mộc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  7. Ngọc Hải Thuỵ Nhất Mạt Hương

    Bài viết:
    27
    Chương 5 - Kí Ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối hôm đó.

    Sau khi tắm xong, Khải An chợt nhớ là cô sẽ lại đến đó vào buổi tối nhưng mà cậu ấy không sao đi nổi nữa, khi hình ảnh cô áp sát mặt vào cậu ấy lúc sáng, chỉ có bấy nhiêu thôi đã khiến Khải An cả đêm không ngủ được cứ nhắm mắt lại là thấy khoảnh khắc đó hiện ra.

    Sáng hôm Sau là ngày thứ hai đầu tuần, cô đến bãi giữ xe của công ty gửi xe, thời gian vẫn còn sớm nên hình như chỉ có mình cô nhưng mà nào ngờ.

    Từ phía cổng nghe thấy tiếng xe máy đang chạy vào cô quay sang nhìn. Thì ra là Khải An cậu ấy dừng lại rồi để xe ở cạnh chỗ cô, cả hai gửi xe xong thì không biết chân bước đi thế nào mà lại thành ra cản đường nhau, cô bước qua phải thì Khải An cũng bước qua phải, cô bước sang trái cậu ấy cũng sang trái cứ thế hai người cãi nhau từ bãi xe vào đến chỗ làm.

    Họp tổ buổi sáng xong.

    Anh tổ trưởng xuống tận nơi tìm cô.

    "Hôm nay Khải An làm việc của em xong thì xếp hàng ngay ngắn để đó cho anh, Thiên Hà mình đi em."

    Khải An gọi với theo.

    "Nè! Đi đâu vậy anh?"

    Nhưng chẳng nghe được một câu trả lời nào hết, cậu ấy nghĩ bụng.

    "Chẳng lẽ lúc nãy cãi nhau nên giận rồi, kêu tổ trưởng đổi qua bộ phận khác hả ta?"

    Hết buổi sáng.

    Giờ nghỉ trưa Khải An cũng không thấy cô đến ăn cơm như mọi ngày.

    Hết buổi chiều.

    Cả ngày trời không thấy cô Khải An đột nhiên cảm thấy hơi buồn chán, ra nhà ăn để ăn cơm rồi vào tăng ca bỗng cậu ấy nhìn thấy cô đang ngồi vào bàn, cậu ấy gọi:

    "Nè, sao cả ngày nay không thấy cô vậy? Tổ trưởng đưa cô đi đâu?"

    Vừa nói hết câu cô trả lời đúng kiểu lạnh lùng như núi băng.

    "Cậu không cần quan tâm."

    Nói xong Khải An liền đáp:

    "Nhiều khi tôi thiết nghĩ không biết cô có phải là con gái không nữa? Chưa từng thấy cô gái nào như cô luôn đó."

    Ăn cơm xong.

    Cô đi đến chỗ của mình, nhìn thấy hàng Khải An đã xếp rất ngay ngắn đúng lúc đó cậu ấy cũng vừa đến, lần này Khải An không nói gì hết mà trong đầu lại hiện lên cái hình ảnh khiến cậu ấy mất ngủ đêm qua, rồi hai gò má ửng hồng lên thấy vậy cô hỏi:

    "Cậu bị cái gì vậy hả? Sao sắc mặt kì vậy?"

    Nhưng hình như cô nhận ra Khải An không nghe thấy, ngay cả mắt cũng không chớp, cô gọi lớn.

    "Khải An, Tiêuu.. Khảii.. Ann!"

    Nghe được tiếng gọi của cô làm cậu ấy nhức hết lỗ tai, cậu nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn cô.

    "Tôi không có bị điếc, cô làm gì gọi lớn quá vậy hả?"

    Nhưng lạ một điều là sau tiếng gọi đó thì ai cũng nhìn cô hết, Khải An hỏi:

    "Mọi người sao vậy? Sao ai cũng nhìn cô ấy hết là sao thế nhỉ?"

    Rồi có một giọng nói truyền đến.

    "Cả cái công ty này ai cũng biếc Thiên Hà từ xưa đến nay nói chuyện nhỏ tiếng, vừa đủ nghe chưa bao giờ có ai nghe nó lớn tiếng như vầy hết, con là đầu tiên đó."

    Khải An nói:

    "Vậy phải nói là con thật vinh hạnh quá rồi."

    Hôm sau.

    Khải An định bụng.

    "Hôm nay là ngày thứ ba chắc chắn tối nay cô ấy sẽ đến đó, mình phải đi theo xem thử mới được."

    Thế nhưng cả ngày hôm nay chỉ thấy mặt cô khi họp tổ buổi sáng sau đó thì mất tăm đến tan ca luôn.

    Bảy giờ tối.

    Bước đến bên bàn mà cô ngồi hôm trước, Khải An thấy một tấm thẻ đề ba chữ:

    "Bàn đã đặt."

    Cậu ấy vừa ngồi xuống phục vụ bước ra nói:

    "Xin lỗi quý khách, bàn này được đặt trước xin quý khách vui lòng đổi sang bàn khác, xin cảm ơn."

    Nghe phục vụ nói vậy cậu ấy sang ngồi bàn bên cạnh hai đầu chân mày nhíu chặt, rồi nghĩ.

    "Đúng là hôm nay mà, sao giờ lại không thấy đâu hết vậy ta?"

    Ba mươi phút sau, Khải An thấy phục vụ tiến đến bàn đã đặt lấy thẻ đi, cậu ấy chợt nhớ ra.

    "Phải rồi lần trước hỏi thăm cô phục vụ kia nói, bảy giờ ba mươi cô ấy mới đến và bàn đã đặt đó là để chỗ cho cô ấy."

    Như thường lệ cô vào bàn ngồi một lát sau cà phê được mang ra.

    Một giờ đồng hồ trôi qua.

    Khải An cứ nhìn sang chỗ cô, cậu ấy im lặng quan sát.

    "Cô ấy nhìn xuống mặt nước thỉnh thoảng lại phóng tầm mắt ra phía cổng như đang đợi ai đó, không thấy gì trông cô có chút buồn, uống ngụm cà phê rồi nhắm mắt lại lắng nghe giai điệu thật buồn và chậm rãi của một bài hát rất xưa nhưng cũng rất hay, dưới mặt nước bóng trăng soi mình thật điệu đà mềm mại, bên bờ suối cây nguyệt quế nở đầy hoa trắng muốt thoảng hương thơm những sợi tua dương liễu đu đưa theo làn gió thật uyển chuyển giống một vũ công, nơi cô đang ngồi phía trên cao giăng một sợi dây rất chắc chắn treo những chậu hoa lan nhiều màu khác nhau, trên trời có trăng, dưới đất khung cảnh hữu tình lại thêm một người đang suy tư, mái tóc ngắn khẽ bay thật khiến người ta động lòng biết mấy."

    Trong khi đó.

    Lòng cô bao kỉ niệm về Tống Minh kéo nhau tìm đến, cô nhớ những gì đã từng có trong thời gian ngắn ngủi bên cậu ấy nơi công viên gửi trao lời hẹn ước, góc sân trường ghế đá thân quen cô nhớ từng chút từng chút một, rồi cô lấy điện thoại ra lướt một chút sau đó không biết nhìn thấy gì trong điện thoại mà cô nhếch mép cười có một bên thật khó coi.

    Ngồi thêm một chút, đúng chín giờ cô đi thẳng vào trong quầy thu ngân tính tiền rồi ra về, khi đi nhanh theo cô ra chỗ lấy xe Khải An cảm giác được hình như vừa đi ngang qua một người, quay lại nhìn thì y như rằng:

    "Cô làm gì vậy không về hả?"

    Dứt câu cô hỏi:

    "Cậu tới đây làm gì? Theo dõi tôi hả?"

    Khải An liền biện bạch.

    "Quán cà phê đâu phải nhà cô ai cần cô quản chứ? Mà nè sao cô hay đến đây vậy?"

    Cô bực bội trả lời:

    "Thích uống nước đậu."

    Nói xong cô bỏ đi lấy xe mặc kệ Khải An một mình đứng đó.

    Cậu ấy nghĩ ra một điều.

    "Nước đậu hả? À.. Trong khi đợi thức uống mang ra thì phục vụ mời dùng nước trà nhưng mình uống hai lần rồi không phải trà, mà vẫn chưa biết là nước gì cũng chưa thấy chỗ nào có thì ra là nước đậu, quán này thú vị ghê!"

    Sau đó hí hửng phóng xe về nhà trọ..
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  8. Ngọc Hải Thuỵ Nhất Mạt Hương

    Bài viết:
    27
    Chương 6 - Tái Xuất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tháng sau.

    Trong lúc họp tổ buổi sáng anh tổ trưởng thông báo:

    "Hôm nay công ty chúng ta cho toàn bộ công nhân nghỉ làm được hưởng lương nhưng không ai bước ra khỏi công ty, vì có một việc rất quan trọng cần để mọi người biết sau đó mới ra về."

    Nghe thấy thế mọi người hỏi:

    "Có chuyện gì vậy anh? Không về, vậy trong lúc chờ thông báo thì nói chuyện với nhau được không?"

    Anh tổ trưởng nghiêm giọng.

    "Muốn nói gì cũng được, còn việc quan trọng chính là sau khi chủ tịch họp cổ đông và các cán bộ của tất cả nhà xưởng từng khu xong thì chủ tịch sẽ đến từng xưởng để nói vài lời với tất cả chúng ta, hi vọng mọi người vui lòng chờ chủ tịch đến."

    Sau khi nói xong mọi người bàn tán.

    "Từ xưa giờ không ai biết mặt chủ tịch hết, hôm nay phải nhìn xem ông ấy trông như thế nào mới được."

    Giải tán về chỗ làm cô vô tình nhìn thấy nét buồn trên mặt Khải An liền hỏi:

    "Sao buồn vậy? Nghỉ ngơi nên chán hả?"

    Một hồi lâu Khải An trả lời với nét mặt ủ rũ.

    "Không có gì, chỉ là từ ngày mai chắc không được cãi nhau với cô từ nhà xe vào đây nữa rồi."

    Nghe Khải An nói xong cô hơi bất ngờ.

    "Tôi có nghe nhầm không đây, chẳng phải ghét tôi lắm sao toàn kiếm chuyện với tôi giờ lại tỏ vẻ buồn cho ai xem chứ?"

    Khải An không nói gì thêm hết nhưng sắc mặt vẫn buồn.

    Ba tiếng đồng hồ trôi qua.

    Cuối cùng chủ tịch cũng đến, đợi mọi người tập trung đầy đủ chủ tịch chậm rãi nói:

    "Hôm nay, tôi đặc biệt đến từng nhà xưởng của các khu để nói vài lời, như mọi người đã biết tập đoàn Đăng Vũ là nơi sở hữu chuỗi nhà xưởng may mặc xuất khẩu lớn nhất của Trung Quốc, còn về chất lượng và uy tín thì không cần phải bàn cãi nữa, tập đoàn Đăng Vũ chuyên sản xuất những mẫu quần áo cũng như dòng thời trang rất đa dạng, tất cả các loại đồng phục, quần áo thể thao, áo khoác mùa đông, thời trang hiện đại mới nhất và quần áo truyền thống các loại, tôi là chủ tịch nhưng nay tuổi đã xế chiều bao nhiêu năm gầy dựng chèo lái để được như hôm nay, tạo việc làm cho rất nhiều người tại quê hương của tôi, tất nhiên ở những thành phố khác, cũng có xưởng may của Đăng Vũ đang hoạt động lớn mạnh không kém nhưng ở đây là công ty chính, có thể nói là công ty mẹ nay nguyện vọng đã thành chẳng mong muốn gì hơn, tôi đã họp cổ đông cùng với các cấp cán bộ để chỉnh sửa về nội quy và hình phạt của tập đoàn mà tất cả mọi người trong cuộc họp vừa qua đưa ra, rồi sẽ có người in ra dán ở bản thông báo nội quy từng nhà xưởng để mọi người được biết rõ hơn, có hiệu lực từ hôm nay đồng thời tôi cũng sẽ về hưu để cho một người khác ngồi vào vị trí chủ tịch, mong rằng sẽ đưa tập đoàn vươn xa hơn nữa trong tương lai, ngày mai tân chủ tịch sẽ đến nhận chức và khảo sát mà không có ai được biết trước về hình thức gì, hi vọng mọi người hãy làm việc thật tốt, xin hết xin cảm ơn!"

    Trong lúc chủ tịch nói thì ai cũng thầm thì to nhỏ nhưng chỉ khen chứ không có chê vì ông ấy là một người khoảng tầm sáu mươi tuổi, khuôn mặt nhìn rất phúc hậu tuy tuổi cao nhưng đôi mắt còn rất tinh tường, phong thái đúng với một vị lãnh đạo tối cao.

    Khi ra đến cổng cô thấy Khải An đang nói chuyện với một người đàn ông nhìn kiểu ăn mặc chắc là người giàu có, cô đến gần nấp vào một cái cây to cạnh đó xem họ nói gì và cô nghe được người đàn ông kia vừa cúi đầu chào Khải An rồi nói:

    "Thưa tổng giám đốc ngài nên quay về công ty để sắp xếp chuyến bay đến Luân Đôn vào ngày mai, một tháng học hỏi thêm kinh nghiệm ở đây đã hết rồi, mong ngài quay về áp dụng những gì học được để dìu dắt công ty."

    Sau đó Khải An tiếp lời:

    "Chẳng phải công ty đang rất tốt sao? Nhưng mà thôi tôi sẽ về để sắp xếp, ông về trước đi."

    Thì ra cậu ấy là tổng giám đốc, vào đây làm chỉ là để học hỏi thêm kinh nghiệm nhưng đường đường là một tổng giám đốc khi làm chung với cô lại bị cô mắng tới mắng lùi, còn bị người khác trêu ghẹo, đợi khi người đàn ông kia đi rồi thì cô mới chạy xe ra về.

    Tối đến cô nhận được một tin nhắn.

    Cô bấm vào xem màn hình hiện lên dòng chữ:

    "Ra trước nhà đi."

    Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ra trước nhà xem thử thì thấy có một túi quà nhỏ để ở ngay cửa, lạ thay lại không thấy Khải An đâu hết, cô mang cái túi đó vào nhà mở ra xem trong đó có một lá thư viết.

    "Xin lỗi cô, vì đã không hỏi ý cô mà tôi tự mình hỏi anh tổ trưởng xin số điện thoại của cô, thật ra tôi là tổng giám đốc tập đoàn Nam Thiên cũng làm về may mặc xuất khẩu, tôi chỉ vào chỗ cô làm để học hỏi nay tôi phải quay về công ty để bay sang Luân Đôn làm dự án phát triển thị trường Châu Âu không biết khi nào mới được trở lại đây, lúc làm việc ở chỗ cô tôi không nói chuyện với ai nhiều như cô hết, tôi cũng chưa từng hiếu kỳ việc của ai mà phải tự mình đi tìm hiểu như là cô, tôi cũng xin lỗi vì hay cãi nhau với cô nhưng thú thật cô rất đặc biệt, trong thời gian quen biết cô tôi thấy rất vui, tôi chưa từng gặp một người con gái nào như cô hết, kể từ khi sinh ra đến giờ cô là người đầu tiên dám mắng tôi còn mắng trước mặt bao nhiêu người đồng nghiệp khác nhưng tôi vẫn không giận cô được, tôi đã từng nghĩ những cô gái muốn làm quen với tôi đều là vì vật chất hay thậm chí là chức vụ tổng giảm đốc của tôi nhưng có lẽ giờ đây tôi đã sai thật rồi, hi vọng sẽ được làm bạn tốt của cô, tạm biệt và hẹn gặp lại!"

    Cậu ấy tặng cô một cái đồng hồ cát và một chậu xương rồng nhỏ rất dễ thương.

    Đọc xong thư cô liền nhắn tin cho Khải An.

    "Thượng lộ bình an, anh bạn."

    Nhưng gửi tin nhắn xong cô cảm thấy như hai năm trước, ngày Tống Minh rời khỏi Trung Quốc cũng gần giống như Khải An bây giờ vậy, đều không gặp mặt nhau nói lời tạm biệt, rồi cô thoáng buồn.

    Bên kia Khải An nhận được tin nhắn của cô cậu ấy rất vui!

    Sáng hôm sau.

    Tại phòng chủ tịch một bóng người đứng quay lưng về phía cửa phòng hai tay xỏ vào túi quần điềm tĩnh nói:

    "Nội quy công ty đã sửa rồi, nói thì cũng đã nói rồi giờ thì tôi cần tài liệu thông tin của tất cả công nhân tiêu biểu của từng nhà xưởng các khu trong hôm nay bên phòng nhân sự, một tiếng sau tôi muốn có đầy đủ trên bàn làm việc của tôi."

    Nghe xong, trưởng phòng nhân sự run hết cả người bước ra làm việc được giao cũng từ khi đó mà tin đồn về tân chủ tịch không được tốt đẹp là mấy.

    Sau khi xem xong tài liệu, tân chủ tịch cho gọi anh tổ trưởng bên nhà xưởng chỗ cô làm vào rồi hỏi:

    "Anh là Khổng Kiến Quang tổ trưởng bộ phận hoàn thành ở khu E phải không?"

    Anh tổ trưởng trả lời:

    "Dạ phải, thưa chủ tịch."

    Anh tổ trưởng nói xong, lại hỏi tiếp:

    "Chỗ anh, bộ phận cúc áo có một công nhân tên Thẩm Thiên Hà làm việc rất giỏi phải không? Nghe nói người này tính cách rất lạnh lùng được cấp trên ưu ái nhưng không hề ngạo mạn, tôi cũng muốn khảo sát tình hình nên phiền anh sắp xếp cho một vị trí ở bộ phận chỗ anh, để tôi xem cô ta làm kiểu gì mà ai cũng biết tới tên Thiên Hà hết, mà nè tôi muốn anh sắp xếp tôi làm công nhân bình thường và phải tạo điều kiện để tôi được làm việc với người này một thời gian, lúc làm việc phải đối xử với tôi như những người công nhân khác không được thiên vị, nếu như trong khi khảo sát mà thân phận của tôi bị lộ thì anh khỏi đến đây làm nữa, vì chưa có ai biết mặt tôi hết, trừ anh."

    Nói đoạn tân chủ tịch xoay người lại nhìn anh tổ trưởng, còn anh ấy thì nghe xong hai lỗ tai muốn lùng bùng rồi đáp:

    "Dạ tôi biết rồi thưa chủ tịch."
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  9. Ngọc Hải Thuỵ Nhất Mạt Hương

    Bài viết:
    27
    Chương 7 - Trùng Hợp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi nói chuyện xong anh tổ trưởng từ trong phòng chủ tịch bước ra, vừa nói vừa lắc đầu.

    "Thiên Hà ơi là Thiên Hà lần này đừng nói là anh, ông trời cũng không biết phải giúp em thế nào nữa, phải xem em thôi."

    Sau đó quay trở về xưởng.

    Sáng hôm sau.

    Lâu lâu, được một ngày bầu trời nắng khá đẹp không khí thoáng đảng, vừa đến nhà xe cô chợt nhớ những ngày còn Khải An ở đây, cả tháng trời sáng nào cũng cãi nhau từ chỗ này vào tới nơi làm việc, điều đó khiến cô ngây người vài giây rồi đi vào công ty.

    Vẫn là thói quen đó đi thật chậm lắng nghe bài bài hát cô thích hai tay xỏ vào túi quần, hôm nay cũng như ngày thường cô mặc quần tây, áo thun đen không có họa tiết gì hết chỉ có một màu, bước đi thong thả tầm mắt nhìn xung quanh ngắm nơi mình làm việc.

    Đi được một đoạn.

    Cô chợt nhìn thấy một người thanh niên ăn mặc y như cô từ quần áo màu sắc, tay áo cũng xắn lên hai lớp, đeo tai nghe dáng đi hay bước chân đều giống thậm chí là tay luôn xỏ vào túi quần nhìn chẳng khác nào cặp song sinh, chỉ có điều cô là nữ anh thanh niên kia là nam nhưng anh ấy có vẻ trông rất tự tin trên cổ có đeo một sợi dây chuyền hơi dài xuống trước ngực mặt dây là một chiếc nhẫn, cũng không phải đồ đắt tiền.

    Cả trong và ngoài công ty này cũng có thể nói cô chưa gặp người nào ăn mặc giống mình đến như vậy, cô tự nói với lòng.

    "Là trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp thôi."

    Sau đó cô đi tiếp không nhìn nữa mà giờ tới lượt anh thanh niên kia nhìn cô với bộ dạng rất bất ngờ, liền nói:

    "Trời ơi, tôi thật không thể tin được luôn đó, cô thích tôi thì cứ thích sao lại ăn mặc giống hệt tôi vậy dáng vẻ cũng không khác gì hết."

    Nghe vừa xong, cô tiếp lời:

    "Ảo tưởng."

    Ngay khi đó có một người đi tới, gọi lớn:

    "Chị Thiên Hà đợi em với."

    Tiếng gọi đó là Tuyết Mai thợ phụ của cô, anh thanh niên kia liền nghĩ trong đầu.

    "Thì ra cô là Thiên Hà sao? Có duyên ghê, Trời giúp tôi rồi đỡ phải tốn công đi tìm cô, trăm nghe không bằng một thấy quả nhiên rất lạnh lùng, mạnh mẽ để tôi xem cô giỏi đến mức nào mà trong ngoài công ty ai cũng biết cô giỏi người khen không ngớt, theo tin đồn thì rất lâu rồi không ai thấy cô cười nữa tôi rất muốn xem nụ cười của cô ra sao đó cô gái, một nụ cười thôi mà đáng giá gì chứ tôi không tin chủ tịch tôi không khiến cho cô cười được."

    Trong lúc nghĩ thì anh nghe Tuyết Mai hỏi:

    "Ủa chị, ai vậy? Sao hai người ăn mặc nhìn giống nhau quá vậy? Có hẹn mặc đồ đôi hả?"

    Tuyết Mai vừa nói hết câu, cô và anh nói cùng lúc.

    "Ai thèm mặc đồ đôi với người như vậy chứ."

    Hai người nói vừa xong lại bắt đầu cãi nhau, cô hỏi:

    "Người như vậy là người như thế nào hả? Ai cần anh quản."

    Nghe thấy thế anh nhếch mép cười vừa hay mọi người đến nhìn hai người, rồi nói:

    "Sáng sớm chưa làm mà sao đứng giữa đường cãi nhau vậy? Sao hai người nhìn giống y hệt nhau vậy?"

    Vừa dứt câu, cả hai lại đồng thanh.

    "Ai thèm giống, trùng hợp thôi."

    Rồi ai đi đường nấy để lại mọi người còn ngơ ngác, hỏi Tuyết Mai.

    "Có chuyện gì vậy em?"

    Tuyết Mai đáp:

    "Em cũng không biết, nhìn thấy họ em cũng hỏi như các anh chị mới hỏi nhưng hai người họ đều phản ứng cùng lúc như vừa rồi vậy á."

    Sau đó mọi người nhìn nhau cười:

    "Theo tình hình này chắc có chuyện vui để xem rồi, vào làm thôi."

    Họp tổ buổi sáng.

    Mọi người tập trung xong anh tổ trưởng nhìn chằm chằm vào cô và anh thanh niên kia.

    "Xưởng mình nay có một cặp song sinh hả? Có hẹn không mà mặc đồ y chang nhau vậy? Đã thế còn đứng cạnh nhau nữa."

    Lại một lần nữa, cả hai đều lên tiếng.

    "Mới gặp lần đầu không quen biết làm sao mà hẹn, trùng hợp thôi."

    Rồi cô nói:

    "Hôm nay mọi người sao vậy? Ai cũng hỏi câu đó hết?"

    Mọi người phá lên cười lớn bảo:

    "Em nhìn đi, hai đứa bọn em như vậy ai mà không hỏi với lại từ xưa đến nay đâu có chuyện như thế này xảy ra ở xưởng mình, à không cả tập đoàn này luôn mới phải, chưa thấy sự trùng hợp nào đến tuyệt đối như hai đứa luôn đó."

    Cô nhăn nhó.

    "Tổ trưởng anh họp đi để mọi người nói biết khi nào xong."

    Anh tổ trưởng vẫn còn cười:

    "Giải tán, lát anh xuống họp riêng với em còn lại làm việc như bình thường."

    Cô ngồi vào bàn máy, lầm bầm.

    "Hôm nay trời đẹp mà gặp toàn thứ gì đâu không."

    Anh tổ trưởng đang đi cùng anh thanh niên kia, rồi anh tổ trưởng bước đến nói:

    "Em đi theo anh ra bãi máy chọn cái nào phù hợp với loại cúc áo của đơn hàng mới để anh còn bảo người kiểm tra và sửa cho em nữa."

    Nghe xong, cô ngước mặt lên nhìn.

    "Sao lại là anh nữa vậy, không ưa mà gặp quài."

    Anh tổ trưởng nhíu mày nhìn hai người.

    "Có chuyện gì hả? Sẵn đây anh cũng giới thiệu với em, người này tên là Thiên Vũ hai mươi ba tuổi cậu ấy sẽ đứng ủi hàng gần chỗ em nhất, vì đơn hàng lần này phải ủi trước khi đóng cúc áo và bộ phận em đang làm ở thời điểm hiện tại chỉ có mình em đóng cúc áo nên em sẽ phải hợp tác với cậu ấy cho đến khi đơn hàng này kết thúc, nhớ kĩ không có ai đến chỗ cậu ấy gom hàng giúp em đâu mà em phải tự đi."

    Những lời cô vừa nghe được khiến cô cảm thấy mọi thứ như đang quay cuồng, cô hỏi:

    "Hả? Tên Thiên Vũ hả? Bề ngoài giống nhau không nói ngay cả tên cũng có chữ Thiên là sao trời, hàng này số lượng bao nhiêu vậy ạ?"

    Anh tổ trưởng trầm mặt.

    "Tám mươi ngàn hàng."

    Cô bực bội nhìn Thiên Vũ với ánh mắt thành hình hai viên đạn còn Thiên Vũ thì cười rất mãn nguyện, rồi cô theo anh tổ trưởng đi chọn máy kéo vào xưởng xong đặt ở chỗ cô để đổi máy.

    Trong khi cô đang làm vệ sinh và xem cần chỉnh sửa ở đâu, để báo với bộ phận bảo trì đến sửa nhưng cúc áo lần này là loại có bốn lỗ rất phổ biến, cô thấy chú Cao thợ máy sửa nhiều rồi nên biết một chút, cô thay càng sau đó chỉnh cho vừa với cúc áo để cố định vị trí, tiếp theo cô gắn kim vào máy loại kim công nghiệp này dài, to, rất nhọn và ở phần mũi kim có cái lỗ để luồng chỉ xong xuôi cô bắt đầu kéo nhẹ dây cơ ro để dịch chuyển kim đâm xuống cho chính xác vào bốn lỗ trên cúc áo, kéo một hồi tay cô đầy dầu nhớt nhưng cô không quan tâm tiếp tục đi lấy vải thử và chỉ để xem có còn trục trặc gì không, thật bất ngờ là máy chạy tốt không có vấn đề gì khoảng bốn mươi lăm phút sau có một người đàn ông trung niên đến, cô cúi đầu.

    "Dạ chú Cao, chú xem giúp con như vậy đã được chưa chú?"

    Người đàn ông đó ngồi xuống khởi động máy sau đó đóng vài cái cúc áo trên vải thử, rồi cười:

    "Con sửa phải không? Nếu công ty này có nhiều người như con thì chú đỡ vất vả, thật không hổ danh là công nhân đa năng không phải ai cũng làm được như con đâu, máy con sửa tốt lắm lên hàng mới được rồi."

    Cô đưa tay lau mồ hôi đang chảy dài khắp khuôn mặt mà quên mất trên đó toàn dầu nhớt làm mặt cô lấm lem.

    "Dạ con cảm ơn chú Cao."

    Việc đâu đã vào đấy bất chợt cô thấy ai cũng nhìn mình, liền hỏi:

    "Mọi người sao vậy?"

    Rồi Tuyết Mai nói:

    "Chị soi gương đi là biết hà."

    Cô lấy gương ra xem mới biết mặt cô như mặt mèo, ngay lúc đó Thiên Vũ đang đứng nhìn cô từ rất lâu những gì cô làm, những điều cô nói anh đều nghe và thấy hết.

    Cô nhìn ngang nhìn dọc, nhìn hết xung quanh cô thấy Thiên Vũ cứ nhìn vào cô không rời mắt, cô thì xấu hổ chạy đi rửa mặt còn Thiên Vũ thì đứng suy nghĩ giờ anh mới biết vì sao cô được cấp trên ưu ái rồi..
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  10. Ngọc Hải Thuỵ Nhất Mạt Hương

    Bài viết:
    27
    Chương 8 - Đồng Điệu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ nghỉ trưa.

    Thiên Vũ gọi điện thoại cho Cố Thành là trợ lý thân cận giỏi toàn diện và đặc biệt trung thực, bên kia đầu dây Cố Thành bắt máy.

    "Dạ chào chủ tịch, ngài có gì căn dặn xin cứ nói."

    Thiên Vũ quan sát thật kĩ xem có ai ở gần mình không khi đã yên tâm, liền bảo:

    "Anh lớn hơn tôi một tuổi gọi ngài gì chứ, ông nội tôi cho anh học tập, dạy dỗ nghiêm khắc để anh giỏi toàn diện là vì muốn khi ông nghỉ hưu, tôi lên nhận chức cho anh theo giúp đỡ bảo vệ tôi, giờ tôi có chuyện cho anh làm đây."

    Đầu dây bên kia, Cố Thành hỏi:

    "Là chuyện gì?"

    Thiên Vũ đáp:

    "Tôi cần gấp tất cả thông tin liên quan đến một cô gái tên Thẩm Thiên Hà, hiện tại đang làm ở bộ phận cúc áo tại xưởng E trong tập đoàn chúng ta, một chi tiết nhỏ nhất về cô ấy cũng không được bỏ qua."

    Cố Thành trả lời:

    "Nhưng trước giờ chủ tịch đâu có làm mấy việc này, không lẽ.."

    Thiên Vũ liền chen ngang.

    "Anh cứ làm đi, nhớ kĩ đừng gọi tôi là ngài nữa làm việc của anh đi trong hôm nay phải có đủ, tối mang đến biệt thự cho tôi."

    Rồi cúp máy.

    Buổi tối ở biệt thự.

    Trong biệt thự mà Thiên Vũ ở, được thiết kế theo kiểu hiện đại nhất trên thế giới nhưng từ ngoài vào trong thì có ba màu khác nhau màu chủ đạo là màu trắng, màu vàng nhạt và màu tím, từng hòn sỏi hay cái ly uống nước thậm chí cây cảnh hoa kiểng cũng đều chỉ có ba màu này, bên trong trên trần nhà treo một chùm đèn pha lê lớn rất lấp lánh phát ra ánh sáng màu vàng nhạt dịu nhẹ làm cho không gian lung linh huyền ảo, đồ sử dụng trong nhà đa số là màu tím trên tường trắng muốt có nhiều vật trang trí trưng bày, ở vài nơi còn được treo mấy chậu hoa tất cả đều là màu vàng nhạt, rất tráng lệ nhưng chỉ có mỗi mình Thiên Vũ ở đó còn lại toàn là người giúp việc cùng với một quản gia khoảng bốn mươi tuổi đang ở biệt thự làm việc và chăm sóc cậu ấy.

    Giờ cơm tối.

    Một người phụ nữ mái tóc đã trắng đi rất nhiều tuổi cũng đã cao hơn so với quản gia một chút, bà đến phòng khách đứng cạnh Thiên Vũ, trang trọng nói:

    "Thưa chủ tịch mời ngài xuống phòng ăn dùng cơm tối."

    Nghe vậy, Thiên Vũ liền trả lời:

    "Dì, sau này đừng gọi con là ngài nữa nha, con đi du học bao nhiêu năm chỉ là muốn về Trung Quốc giúp đỡ ông nội, giờ con làm chủ tịch là vì kế thừa chứ con còn trẻ mà gọi cậu chủ được rồi nha dì Thẩm."

    Nói đến đây, Thiên Vũ chợt nhớ.

    "Dì bếp trưởng nhà mình họ Thẩm mà Thiên Hà cũng họ Thẩm sao trùng hợp quá vậy? À, nhắc mới nhớ sao Cố Thành chưa tới đưa tài liệu về cô ấy cho mình nữa."

    Đang nghĩ dì Thẩm gọi.

    "Chủ tịch, chủ tịch."

    Thiên Vũ hơi giật mình, rồi cười:

    "À.. Không có gì mình qua phòng ăn thôi dì, mà dì đừng gọi con là chủ tịch nữa mà."

    Dì Thẩm cười rồi hai người cùng đến phòng ăn.

    Dùng xong cơm tối thì Cố Thành đến chào hỏi xong, rồi nói:

    "Thưa chủ tịch, đây là tài liệu mà cậu cần nhưng vẫn còn một số thông tin chưa điều tra được, vì cô ấy không có bạn bè nào hết nên không ai biết về sở thích và thời gian biểu chi tiết của cô ấy, nếu muốn biết thì phải mất chút sức lực theo dõi còn đây là những gì về cô ấy khi vào công ty đã được lưu giữ lại, ngoài ra cũng có được từ những nơi cô ấy đã từng đến."

    Nghe Cố Thành nói vậy, Thiên Vũ bảo:

    "Được rồi, anh cho tôi biết những gì điều tra được trong hôm nay trước đi."

    Nét mặt rất chăm chú, Cố Thành bắt đầu nói:

    "Thiên Hà phải nghỉ học năm lớp mười vào công ty chúng ta làm việc phụ giúp gia đình, học lực cũng tạm ổn nhưng rất giỏi về văn học vì vậy ăn nói cũng khôn khéo chưa từng thua ai, đồng thời cô ấy còn là một người học võ từ rất sớm, bên cạnh đó khi vào công ty làm cô ấy rất hoạt bát tốt bụng luôn giúp đỡ mọi người lại hay cười, ai cũng nói nụ cười của Thiên Hà rất đẹp, rất trong sáng nhưng không ai biết cô ấy rốt cuộc đã gặp chuyện gì mà rất lâu rồi không còn ai thấy cô ấy cười nữa con người trở nên lạnh lùng như bây giờ, không chỉ làm việc chuyên môn giỏi mà ngay cả những việc khác trong xưởng may cô ấy đều làm rất tốt từ cắt vải, may ráp các công đoạn rồi làm cúc áo sau đó ủi hàng, kiểm hàng hay là phân loại và trang trí xếp hàng đóng thùng đều làm tất tần tật, đặc biệt cô ấy còn biết sửa những loại máy cơ bản mà không cần tìm thợ đến sửa vì thế nên được rất nhiều người biết đến còn đặt cho cô ấy cái tên là công nhân đa năng, từ lúc Thiên Hà vào làm đã phá vỡ số lượng sản xuất hàng giờ của đồng nghiệp, người từng làm ra lượng hàng cao nhất trước đây cũng không theo kịp, từ xưa đến nay số hàng mà cô ấy làm ra luôn nhiều hơn người khác và ổn định, chỉ có thêm chứ không bớt."

    Nghe hết, Thiên Vũ bảo:

    "Tôi biết rồi anh về nghỉ ngơi đi."

    Khi Cố Thành đi không còn thấy bóng, thì Thiên Vũ lại suy nghĩ.

    "Rốt cuộc là còn chuyện gì nữa mà điều tra chưa được? Người gì sống mà không có bạn là sao? Con gái lại học võ rất sớm? Làm việc thì giỏi dù không phải việc chuyên môn? Ủa sao càng nghĩ mình lại càng thấy giống mình vậy ta? Sáng nay nhìn kiểu ăn mặc của cô ấy với mình, thật tình mình không tin nổi là giống đến vậy nghĩ là trùng hợp nhưng mà giờ theo Cố Thành nói thì giống cả tính cách nữa như vậy không được coi là trùng hợp rồi, cô làm cho tôi rất hiếu kỳ đó Thiên Hà tôi vui lắm khi có duyên gặp được một người là bản sao của tôi mà còn khác giới nữa, xem ra tôi phải thử làm trò và theo dõi cô để biết cô còn bí mật gì thú vị nữa, rất đặc biệt đó tôi thích kiểu khám phá như thế này."

    Nghĩ xong Thiên Vũ có vẻ rất thoải mái, nói với quản gia.

    "Hôm nay trời đẹp thật, gió mát hoa thơm."

    Quản gia nghe vậy liền nhìn qua cửa sổ chưa kéo rèm chỉ thấy một khoảng trời lạnh lẽo thanh vắng, rồi lắc đầu nghĩ bụng.

    "Làm gì có, thiếu gia sao vậy nhỉ?"

    Ngay sau đó quản gia đến phòng bếp rồi đi lên phòng của Thiên Vũ, nghe tiếng gõ cửa.

    "Mời vào."

    Quản gia bưng trái cây và nước ép vào cho Thiên Vũ và nói:

    "Mời cậu chủ dùng rồi nghỉ ngơi có việc gì cứ gọi, tôi xin phép."

    Vừa dứt lời, cậu ấy cười nhẹ.

    "Dạ con biết rồi, quản gia cũng nghỉ ngơi sớm nha."

    Nói xong quản gia ra ngoài còn cậu ấy thì ăn trái cây, ngủ một giấc tới tận sáng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  11. Ngọc Hải Thuỵ Nhất Mạt Hương

    Bài viết:
    27
    Chương 9 - Nụ hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm.

    Tiếng chuông đồng hồ reo inh ỏi Thiên Vũ thức dậy, vệ sinh cá nhân xong thì có khoảng năm người giúp việc đứng chờ sẵn ở phòng thay đồ, khi Thiên Vũ bước ra họ cúi chào rất trang trọng.

    "Mời chủ tịch chọn và thay quần áo, chúng tôi sẽ giúp ngài."

    Nghe xong Thiên Vũ điềm tĩnh, đến trước gương nói:

    "Các cô ra ngoài đi, tôi tự làm."

    Họ đồng thanh trả lời:

    "Dạ thưa chủ tịch."

    Rồi cúi chào đi thẳng hàng ra ngoài.

    Xong xuôi Thiên Vũ chạy xe mô tô phóng thẳng tới công ty, đến nơi thì đã thấy cô đang từ bãi giữ xe đi vào trong xưởng.

    Lần này, không cãi nhau nhưng Thiên Vũ nhắn tin cho anh tổ trưởng.

    "Trong tuần này nếu có bất kỳ bộ phận nào thiếu người thì cho Thiên Hà vào để bổ sung, đồng thời những ngày tăng ca phải thêm giờ tới mười một giờ tối mới tan làm, hết tuần này thì trở lại bình thường."

    Bên kia anh tổ trưởng đọc xong tin nhắn thì rầu rĩ.

    Vào họp tổ buổi sáng, không có gì đặc biệt nhưng sau khi giải tán thì chị bên kho vật liệu sang tìm cô thông báo:

    "Thiên Hà hôm nay cúc áo bên em về rồi, em mượn một công nhân nam đi cùng qua đếm rồi mang cúc áo về bộ phận của em nha."

    Nghe xong, cô nhìn rồi cúi đầu.

    "Dạ em biết rồi, em tìm anh tổ trưởng mượn người xong em qua ngay."

    Sau đó cô quay về bàn máy của mình làm vệ sinh rồi đi tìm anh tổ trưởng, hỏi mượn người.

    "Anh cho em mượn một người ở bộ phận ủi hàng để qua kho nhận cúc áo với em nha."

    Anh tổ trưởng nhìn, rồi nói trong buồn bã.

    "Em xuống nói Thiên Vũ đi cùng em đi."

    Anh tổ trưởng nói xong máu cô như đông lại cô đứng đơ ra một hồi mới đi xuống chỗ Thiên Vũ, ngập ngừng.

    "Anh.. anh tổ trưởng bảo tôi xuống nói với anh qua kho với tôi nhận hàng."

    Thiên Vũ chỉ trả lời một tiếng.

    "Ừ."

    Cô kéo theo cái sọt cỡ vừa dưới bốn góc được gắn mấy bánh xe nhỏ để khi kéo sẽ đỡ tốn sức, hai người đến kho rồi bắt đầu đếm cúc áo.

    Hai tiếng đồng hồ vẫn chưa xong.

    Rồi thêm hai tiếng đồng hồ nữa.

    Vẫn chưa xong, Thiên Vũ uốn éo người cho đỡ mỏi.

    "Sao đâu ra mà nhiều quá vậy? Phải đếm đến khi nào mới xong đây?"

    Nghe vậy, cô liền nói:

    "Hết buổi sáng."

    Vậy là đã đến mười một giờ còn một giờ đồng hồ nữa sẽ được nghỉ trưa đó cũng là lúc hai người đếm cúc áo xong, cô vừa đứng dậy xoay lưng về cái sọt đựng cúc áo đã đếm xong thì đầu óc quay cuồng làm cô ngã vào đó, đang lúc cấp bách Thiên Vũ quay sang đưa tay ra muốn đỡ thì cô nắm được tay Thiên Vũ nhưng nằm ngoài dự liệu, không những không đỡ được mà còn cùng ngã.

    Cô thấy không ổn nên nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ.

    "Lần này chắc đập bể đầu luôn quá."

    Nhưng khi từ từ mở mắt ra cô thấy mình nằm trong cái sọt còn Thiên Vũ thì nằm chồng lên cô, hai đôi mắt nhìn nhau tiếng nhịp tim nghe rất rõ từng nhịp từng nhịp một, cô nhìn khuôn mặt Thiên Vũ rất lâu.

    "Từ khi anh ấy vào làm không nhìn nên không biết, giờ để ý mới thấy khuôn mặt này đậm nét đẹp nam thần, đôi mắt đầy trí tuệ nhưng cũng nội tâm, sống mũi cao đôi môi rất nồng ấm cuốn hút, mái tóc đen được cắt theo kiểu mới nhất rất gọn gàng làn da trắng làm tôn lên đôi lông mày đầy mạnh mẽ, trượt ánh nhìn xuống một chút yết hầu và xương quai xanh khá gợi tình."

    Còn Thiên Vũ thì nhìn cô không chớp mắt.

    "Nhờ ngã như vầy mới được nhìn rõ mặt cô, đôi mắt to tròn nhiều tâm sự suy tư, sống tình cảm nhưng lại cố giấu, mi cong môi mềm nét hồng tự nhiên, làn da trắng trẻo khuôn mặt thanh tú khiến người ta nhìn hoài không thấy chán."

    Rồi Thiên Vũ đưa bàn tay lên vén tóc trên trán cô trong vô thức sau đó khẽ cười, một nụ cười nam thần đầy sự trìu mến, yêu thương và dịu dàng!

    Vạn vật như không còn tồn tại trong mắt họ, hai người đâu biết cả xưởng đang dồn hết ánh mắt nhìn vào cô và Thiên Vũ, ngay lúc đó chú Cao đi ngang qua vô tình đụng phải vào lưng Thiên Vũ làm cậu ấy không phản ứng kịp mà cứ thế áp mặt xuống.

    Thế là.. mắt kề mắt, môi kề môi.

    Cả xưởng may ồ lên một âm thanh to khủng khiếp.

    Hai mắt cô mở to, hết mức có thể.

    "Việc gì vậy? H.. hô.. hôn.. đây là hôn sao?"

    Cô đẩy Thiên Vũ ra, lắp bắp:

    "Anh.. anh làm gì vậy hả?"

    Thiên Vũ cũng giống cô.

    "Tôi.. tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu."

    Nói rồi cô đi mất bóng còn Thiên Vũ theo sau để lại bao nhiêu sự trầm trồ của mọi người.

    Đêm đó.

    Về nhà nằm trên giường cô không sao chợp mắt được, liền nói chuyện một mình.

    "Anh ta thật quá đáng, lấy đi nụ hôn đầu của mình còn trước mặt biết bao nhiêu người, sau này làm sao dám nhìn mặt đồng nghiệp đây."

    Trong biệt thự.

    Thiên Vũ cũng không ngủ được, cứ đặt tay lên môi rồi nhớ lại cảnh tượng đó.

    "Đúng như lời đồn nhỉ, nụ hôn đầu sao lại khó quên đến như vậy?"

    Hai ngày sau, anh tổ trưởng thông báo:

    "Đêm nay Thiên Hà và Thiên Vũ ở lại tăng ca đến mười một giờ tối mới được về, hàng lên chưa nhiều nên ảnh hưởng các bộ phận phía sau không đủ hàng làm, cho nên hai đứa ở lại tăng ca."

    Nói xong, mọi người hỏi:

    "Hai đứa chẳng quen biết mà sao tên đều có chữ Thiên nhỉ? Hôm trước lại còn.."

    Vậy là cả một góc vang lên tiếng cười chỉ có cô và Thiên Vũ là đỏ hết mặt mà không biết làm sao để phản kháng hết.

    Khi mọi người ra về hết, còn lại hai người làm việc đến mười giờ thì cô úp mặt xuống bàn thiếp đi, Thiên Vũ không nghe thấy tiếng khua máy nữa nên bước đến gần xem thì thấy cô đang ngủ, nhìn nét mặt mệt mỏi của cô Thiên Vũ đắp cho cô cái áo rồi quay về làm tiếp, đến giờ tan ca thì gọi cô dậy hỏi:

    "Cô về một mình được không? Hay để tôi đưa cô về?"

    Cô vội trả lời trong cơn say ngủ.

    "Không cần đâu, tôi tự về được."

    Thế nhưng Thiên Vũ lặng lẽ đi theo cô về đến tận nhà thấy cô vào rồi mới yên tâm về biệt thự.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...